1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 56: Nữ nhân có quyền
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Nàng run rẩy lên tiếng cảnh cáo, những kiến thức đơn giản này nàng vẫn cực kỳ hiểu , chính là cái gọi là thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân.

      Nhưng mà. . . . . . Đợi đến lúc đồng tội, đoán chừng nàng cũng bị ta giày vò đến mức còn hình người nữa rồi!

      "Làm loạn? Qua mấy ngày nữa khi thánh chỉ tứ hôn rơi xuống, bổn vương còn cần phải làm loạn sao?" Chàng nhìn về phía trước sắc mặt thay đổi, giống như tất cả đều là chuyện chắc chắn.

      Vẻ mặt như thế khiến cho Lạc Tử Mộng có loại dự cảm chẳng lành.

      "Vương gia, đến rồi." Tiếng của Tiểu Đông đột nhiên truyền đến, Lạc Tử Mộng từ từ thu liễm lại mạch suy nghĩ.

      Nàng vừa xuống xe ngựa lập tức nhấc chân chạy vào trong vương phủ, Thiệu Tần và Tiểu Đông có chút ngây người lo lắng.

      "Vương gia, Lạc nương như vậy là sao?" Thiệu Tần hỏi.

      Hàn Hạo Thần nhàn nhạt cau mày, Tiểu Đông lại gần cười : "Nhất định là bởi vì nghĩ đến chuyện phải làm vương phi cho nên quá hưng phấn."

      Chàng nghe vậy ấn đường lại càng nhíu chặt hơn, nếu như nàng muốn làm vương phi, vậy đáy lòng chàng cũng cần che dấu nỗi mất mát này rồi.

      Nhưng. . . . . . mất mát? Chàng thế nhưng lại cảm thấy mất mát chỉ vì tiểu nha đầu muốn làm vương phi, cảm giác này khiến cho bản thân chàng cũng thể ràng.

      Chàng là vương gia, hơn nữa còn là Thần vương gia dưới người vạn người, muốn dạng nữ nhân nào làm vương phi mà thể? Chỉ là cho tới nay chàng vẫn muốn lấy vợ mà thôi, đó bởi vì bóng ma tuổi thơ. Nhưng mà, kể từ khi nhìn thấy Lạc Tử Mộng, chàng thậm chí có loại kích động muốn giữ nữ nhân vừa an phận vừa đầy mê hoặc này ở lại bên người.

      Lạc Tử Mộng liều mạng chạy, cho đến khi bản thân chạy tới trong sân phòng khách mới phát , cho dù mình có chạy nữa vẫn là ở trong ổ sói, nàng vĩnh viễn cũng thể chạy thoát.

      Đột nhiên mất trọng tâm ngã ngồi ghế đá trong sân , vẻ mặt có chút rã rời.

      phải là nàng ghét Hàn Hạo Thần, mà chỉ là nàng chưa bao giờ là người cam chịu để cho người khác định đoạt vận mệnh của mình, vận mệnh của nàng, phải nằm trong bàn tay của nàng. Ở thế kỷ 21, nàng là nhi người thương. Ở trong nhi viện, trừ ngày ba bữa cơm ngoài ra hề có chút tiền bạc để cho nàng muốn mua cái gì mua, nhưng mà nàng thề nhất định phải sống ưu việt hơn những người khác, làm việc xuất sắc hơn những người khác.

      Bề ngoài vui vẻ, nhưng trong lòng nàng lại tràn ngập ưu sầu. Nàng phải suy tính nhiều hơn so với người khác, nhưng trong lòng cũng đơn thuần hơn nhiều so với người khác. Người khác tốt với nàng, nàng tri ân đồ báo, người khác tốt với nàng, nàng cũng có thù tất báo.

      Nàng cho là mình vất vả chịu đựng đến khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc cũng có thể tự dựa vào cố gắng của mình để xây dựng nghiệp, ai biết được lại đụng phải chuyện quạ đen xuyên qua này.

      ra vì sinh tồn, nàng có thể lựa chọn làm vương phi, dù sao đối với bản thân nàng cũng có tổn thất gì, tên Thần vương gì đó ta muốn sao tùy ta. Nhưng mà, khi vận mệnh của nàng bị người khác nắm giữ nàng có chút bất lực đau lòng.

      Ở chỗ này có người thân, ngay cả người lời lòng cũng có, nàng cảm thấy rất đơn rất vô dụng. có người nào có thể giúp nàng, nàng cũng biết phải làm sao để tự giúp mình.

      tại Hàn Hạo Thần đối với nàng như vậy coi như là cũng khoan hồng độ lượng lắm rồi, nhưng mà về sau này sao? phải đều tính tình hoàng thân quốc thích hay thay đổi lắm bạc tình sao?

      "A Phong. . . . . ." Nằm ghế đá, đột nhiên nghĩ đến Hô Diên Phong, thanh mai trúc mã của nàng. Nếu như người duy nhất đối xử tốt với nàng ở thế kỷ 21, cũng chỉ có , nhưng mà, bây giờ làm cái gì?

      "Lạc nương, suy nghĩ gì vậy?"

      Bên tai đột nhiên xuất giọng của khiến cho Lạc Tử Mộng kéo suy nghĩ lại, hồi hồn nhìn lại, ra là tiểu nha đầu Liên Vân, chẳng biết từ lúc nào nàng ấy đứng ở trước mặt nàng ngâm trà cho nàng.

      "Liên Vân, ta hỏi vấn đề nhé." Nàng vô lực dùng bàn tay chống lên đầu nhìn Liên Vân .

      "Lạc nương, xin cứ hỏi." Liên Vân dịu dàng mỉm cười bưng trà đưa cho Lạc Tử Mộng. Nha hoàn của vương phủ quả nhiên là khác biệt, tố chất tốt, tướng mạo rất được, chỉ tiếc, vào thời này, mệnh nha hoàn và nô tài đều như giấy bạc.

      Lạc Tử Mộng nhận lấy ly trà, khẽ nhấp ngụm rồi hỏi: "Nếu như. . . . . . có người kết duyên cho với người khác, làm như thế nào?"

      Liên Vân đột nhiên đỏ bừng cả mặt, bởi vì tại nàng mới mười bốn tuổi, chừng hai năm nữa cũng đến tuổi xuất giá, nhưng mà thân là nha hoàn của vương phủ, vận mệnh của nàng, nàng cũng thể tự mình làm chủ, chủ tử muốn gả cho ai gả cho người đó, chủ tử thả phải làm tới năm hai mươi lăm tuổi mới có thể lập gia đình. Quy củ của vương phủ và hoàng cung ra khác nhau lắm, chỉ là nhà hoàn trong vương phủ sau khi được vương gia cho phép ra vào tương đối tự do.

      Nàng ngước mắt ngượng ngùng nhìn Lạc Tử Mộng, sau đó cúi đầu giọng : "Vương gia hoặc vương phi tương lai bảo nô tỳ gả cho người nào nô tỳ gả cho người đó."

      " phải chứ? Nếu như bộ dáng của dưa méo táo nứt* sao?" Lạc Tử Mộng cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi, tại sao hạnh phúc cả đời của mình lại có thể qua loa nằm trong tay người khác như vậy?
      *Dưa méo táo nứt: Chỉ bề ngoài xấu xí, cân đối.

      Liên Vân nghe vậy mấp máy môi có chút khổ sở, ngay sau đó lại nặn lên nụ cười : "Mọi chuyện nô tỳ đều nghe theo chủ tử phân phó."

      "Vậy nếu như nam nhân kia có hứng thú với nữ nhân sao?" Nàng lại hỏi tiếp.

      "Đó cũng là mệnh của nô tỳ."

      Buổi tối, Lạc Tử Mộng ngồi ở xích đu trong đình viện với muôn vàn suy nghĩ, những lời mà ban ngày Liên Vân đến bân giờ vẫn quanh quẩn bên tai nàng.

      ra mặc kệ là triều đại nào, nữ nhân đều có bất kỳ quyền lợi hay bất kỳ quyền lựa chọn nào, trừ phục tùng vẫn là phục tùng, hề có tôn nghiêm đáng , cũng hề có địa vị đáng . Như vậy về sau sao? Sau khi thành thân, vẫn còn phải coi trọng tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.

      Sau khi Liên Vân sắp xếp tất cả mọi thứ ổn thỏa từ bên trong phòng ra, nhìn thấy hôm nay Lạc Tử Mộng có gì đó đúng, vì vậy lập tức tới trước mặt nàng giọng hỏi: "Hôm nay Lạc nương giống như có tâm ."

      "Aiz. . . . . ." Nàng cảm thán thở dài: " cũng nhìn ra? dối , ta cảm thấy mình quả , rất xui xẻo."

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước khi vào cung vẫn còn rất tốt mà." Liên Vân nghi ngờ hỏi.

      Nàng vừa đung đưa xích đu vừa vô lực đáp: " có biết hay , vị vương gia núi băng kia của các thế nhưng lại xin thánh chỉ tứ hôn."

      " sao? tốt quá." Liên Vân mừng rỡ thôi: "Lại vương gia tới tuổi này rồi còn chưa thành thân, trong ngày thường lại khá là thân thiết với nam nhân, hơn nữa tiên hoàng nhiều lần muốn tứ hôn cho vương gia, nhưng vương gia đều tiếp nhận, dẫn đến việc tất cả mọi người truyền miệng vương gia gần nữ sắc, nếu như cưới vương phi rồi, chờ tới sau vương phi mang thai là có thể từ từ chặn miệng thiên hạ rồi."

      Lạc Tử Mộng bĩu môi muốn đập chết nàng ấy, đột nhiên dừng xích đu lại rồi kéo cánh tay của Liên Vân : " vui mừng cái gì, có biết ta thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho ta với ai ? Là ta đó! Ta là xui tám đời mà."

      "Lạc nương, đây là chuyện tốt mà." Nhìn thấy khuôn mặt mất hứng của Lạc Tử Mộng, Liên Vân cực kỳ khó hiểu.

      "Chuyện tốt gì chứ, ngay cả cũng rồi, nếu như vương phi có thể mang thai có thể từ từ chặn miệng của thiên hạ, đây còn phải là coi ta như vật thí nghiệm ư! Cũng biết ta với có phải đời trước có thù oán gì hay , tại sao phải chơi ta như vậy, làm sao có thể mang thai với vương gia đồng tính chứ? Hơn nữa tại sao ta phải gả cho ? Ta và chỉ mới nhận thức chưa bao lâu, cưới chui cũng nhanh như vậy."
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 57: Chui chuồng chó
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Biến thái, biến thái, quả thực là đại biến thái!" Nàng càng càng phát điên, làm cho Liên Vân cũng cảm thấy gả cho vương gia phải là chuyện tốt đẹp gì.

      Liên Vân biết làm như thế nào cho phải, nhìn bầu trời tối, cho nên chỉ có thể chuyển đề tài hỏi: "Lạc nương có muốn tắm rửa ngay bây giờ luôn ?"

      "Tắm rửa?" Nàng nhìn lên bầu trời nghĩ tới chỗ ở mà công ty sắp xếp cho các nàng, mặc dù nơi đó lớn, nhưng ít nhất còn có chỗ để tắm rửa, có thời gian còn có thể tới hồ bơi để bơi lội, giống như bây giờ, vùi mình ở trong thùng tắm, ngay cả sữa tắm cũng có.

      Nghĩ lại, nàng giảo hoạt dò xét hỏi "Liên Vân, nơi này của các có hồ hoặc bãi sông gì ? Ta muốn tắm."

      "Lạc nương muốn ra bên ngoài tắm rửa sao?" Nàng trợn tròn hai mắt có chút dám tin.

      Nếu như là gia đình nghèo khó có chỗ tắm mới có thể ra sông tắm, nhưng thân là người trong vương phủ, sao có thể xuất đầu lộ diện ra bên ngoài tắm chứ?

      "Lạc nương, chuyện này hình như ổn lắm đâu?" Liên Vân có chút khó xử.

      "Đúng là có chút ổn." Sau khi nàng suy nghĩ chút gật đầu cái: "Bên ngoài quá lạnh, nhưng mà, nơi này của các có ôn tuyền gì đó hay ?"

      "Có có, nhưng mà. . . . . ."

      "Vậy thôi." Lạc Tử Mộng khi quyết định chủ ý cũng dễ dàng thay đổi, nàng bỗng dưng đứng dậy, sau đó kéo Liên Vân chạy vào bên trong phòng.

      "Lạc nương muốn làm cái gì?"

      "Chuẩn bị y phục tắm rửa rồi ra ngoài tắm! lâu rồi bơi lội, ngờ ở triều đại lạc hậu này cũng có ôn tuyền, nhanh lên chút, nhanh lên chút."

      "Nếu như bị vương gia biết được phải làm thế nào đây?"

      Sau khi thu dọn bọc đồ xong, Lạc Tử Mộng vỗ vỗ bả vai của Liên Vân : " biết đâu, yên tâm , ta dù sao cũng chưa chắc buổi tối còn tới tìm ta đâu, muốn tìm cũng là tìm Thiệu Tần."

      Liên Vân xấu hổ, nhưng cũng thêm lời nào, nhìn dáng vẻ hưng phấn bừng bừng của Lạc nương, nàng cũng học theo liều mình bồi quân tử.

      Nhưng khi họ len lén tới cửa lớn phát cửa lớn được thủ vệ rất nghiêm ngặt, nếu như họ dám muốn xông ra ngoài, sợ rằng còn chưa được mấy bước Hàn Hạo Thần phái người đuổi tới nơi rồi. Huống chi tại nàng ngay trước đó mới được Hàn Hạo Hữu tứ hôn, cho nên có lẽ dù Hàn Hạo Thần thể nào có cảm giác với nữ nhân, ta cũng trông chừng nàng chặt chẽ, tránh cho nàng ném sạch mặt mũi của ta.

      đường trở về phòng, trong lúc Lạc Tử Mộng khổ não đột nhiên nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt vang lên.

      "Lạc nương. . . . . . Đây, đây là thanh gì vậy?" Liên Vân bị dọa sợ đến nỗi chạy thẳng ra sau lưng Lạc Tử Mộng trốn.

      Ngược lại, Lạc Tử Mộng cực kỳ dũng cảm: "Sợ cái gì? Cũng phải là nửa đêm, khẳng định có quỷ." Vừa nhắc tới quỷ, cả người nàng cũng run lên, nàng cái gì cũng sợ, chỉ sợ những thứ vật bẩn kia.

      Nhưng mà lòng hiếu kì của nàng rất lớn, cho nên chỉ trong phút chốc, nàng muốn dò xét tới cùng.

      Cái này nhìn cũng may, vừa nhìn quả cho nàng ngạc nhiên lớn. thanh sột sột soạt soạt vừa rồi phải là vật bẩn gì gì đó, mà là con mèo chui qua chuồng chó ở góc tường. Ngày thường cái chuồng chó này vẫn bị bụi cỏ che lấp cho nên nàng cũng hề phát , lần này quả khiến cho nàng rất vui vẻ, có cái chuồng chó này, còn sợ thể ra ngoài sao?

      "." Nàng đè thấp thanh lôi kéo Liên Vân muốn qua.

      Liên Vân dám tin kéo nàng lại giọng hỏi: "Lạc nương phải là. . . . . . muốn chui chuồng chó đấy chứ? Này, đây chính là chuồng chó đấy!"

      Mặc dù nàng là nha hoàn, nhưng loại chuyện chui chuồng chó như vậy đúng là chưa từng làm, đây chính là loại hành vi chịu nhục. Nàng nghĩ ra tại sao Lạc Tử Mộng ngại chuyện nhục nhã chui chuồng chó như vậy?

      "Nhanh lên chút, đừng có kì kèo nữa, còn chịu bị phát đấy." Lạc Tử Mộng để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Liên Vân, vạch bụi cỏ ra rồi chui ra ngoài. . . . .

      Chương 58 : người mất tích rồi.

      Liên Vân nhìn chung quanh chút, do chút rồi theo.

      Vừa mới ra bên ngoài, Lạc Tử Mộng hưng phấn giơ hai cánh tay hít thở khí mới mẻ, nếu phải sợ bị phát , nàng kêu lớn thành tiếng.

      Mục đích ra ngoài lần này là tới Ôn Tuyền, cho nên nàng cũng dám lên giọng dạo chợ đêm, léo tay Liên Vân chạy thẳng đến Ôn Tuyền theo lời đồn,

      Bởi vì trời tối rồi, cho nên trong lòng nàng có chút sợ, được đoạn đường còn chưa tới Ôn Tuyền, nàng bắt đầu vội vã hỏi :'' đến chưa? Chân cũng sắp đứt rồi, là xa, nhỡ đụng phải cướp tiền cướp sắc làm sao?''

      '' thể nào, Lạc nương đừng dọa ta.'' Liên Vân cũng bị kinh hồn bạt vía, đưa tay lạnh run che cổ áo.

      ''Đến rồi, Lạc nương, chính là chỗ này.'' Đột nhiên nàng hưng phấn chỉ vào sơn động .

      Lạc Tử Mộng làm bộ dáng thể tưởng tượng được.

      ''Có nhầm ? Có phải ngươi nhầm ổ Cẩu Hùng thành Ôn Tuyền rồi?''

      Chỗ này phải là Ôn Tuyền trong tưởng tượng của nàng, quả còn xấu hơn so với núi bình thường, mượn ánh trăng, nàng nhìn thấy đống cỏ dại sinh trưởng ở cửa động, theo gió thổi, giống như Trinh Tử nhìn nàng với ánh mắt chằm chằm, nếu phải đường xa như vậy, đúng là nàng muốn quay đầu, nhưng đến như vậy rồi, nàng cũng nghĩ lãng phí thể lực.

      Chỉ là gần nhìn vào, có điểm giống động Bàn Ti.

      ''Lạc nương, còn phải vào sao?'' Vẻ mặt Liên Vân nhìn nàng có dáng vẻ lùi bước, cho nên thử hỏi dò.

      ra nàng cũng chưa với nàng ta, chỗ này là đất mà Hàn Hạo Thần trông coi, đương nhiên Ôn Tuyền cũng chỉ có mới được dùng, nhưng nhìn thấy bộ dáng hào hứng bừng bừng của nàng ta, cũng muốn thổi mất hứng của nàng ta, nghĩ rằng buổi tối có ai đến, cho nên tự chủ trương dẫn nàng ta đến.

      '', dĩ nhiên .'' Nàng nhướng mày lôi kéo Liên Vân vào trong động.

      ''Oa, tối quá.'' vào trong, cảm giác trống rỗng, hơn nữa từ đều có hồi , trừ việc có thể ngửi được chút mùi vị mang theo hương hoa, cái gì cũng nhìn thấy.

      ''Tối như vậy tắm thế nào? Chỗ nào là Ôn Tuyền?'' Nàng dám bước nhiều, sợ cẩn thận liền rơi vào trong cái huyệt nào đó.

      Lúc này, Liên Vân lấy hộp quẹt từ trong tay áo ra, chỉ là trong khoảnh khắc, hộp quẹt liền lóe ánh lửa, mà tất cả bên trong huyệt động đều nhìn thấy mông lung. Khí nóng sương mù giống như tiên cảnh nhân gian, hoa cỏ xung quanh sinh trưởng mạnh mẽ có trật tự, hình như luôn có người đến xử lí.

      Nàng hài lòng vừa cởi y phục vừa nở nụ cười ở khóe miệng :''Chỗ này cũng khác lắm.''

      Liên Vân xoay người dùng ngọn lửa hộp quẹt đốt sáng tất cả đèn lồng chung quanh, chung quanh Ôn Tuyền lập tức chiếu lên sắc đỏ mập mờ. Sau khi Liên Vân thắp sáng ánh nến, Lạc Tử Mộng kịp chờ đợi nhảy vào trong nước.''

      '' thoải mái...'' Nàng nhịn được kêu ra tiếng.

      Nước ấm vừa vặn, hơn nữa kì quái chính là, chỗ da bị nước nóng ngâm qua trở nên vô cùng trơn mềm, giống như cảm giác ngâm trong sữa tắm.

      Liên Vân đứng ngơ ngác bên cạnh nàng, muốn lau giúp nàng, nhưng Lạc Tử Mộng lại bơi đến trung ương Ôn Tuyền, nàng căn bản với tới. Điều làm nàng tò mò hơn, tiểu thư khuê tú con nhà lớn hay là nương nhà người nào biết bơi.

      ''Liên Vân, sao ngươi xuống tắm?'' Lạc Tử Mộng vung cánh tay giống củ sen kêu nàng xuống tắm cùng. vất vả mới chạy tới suối nước nóng, nên cũng muốn hưởng thụ rồi mới trở về.

      Liên Vân vừa nghe xong vội vàng vung tay :''Nô tài dám, Lạc nương có cần nô tỳ phục vụ ?''

      Nếu nàng tắm trong nước Ôn Tuyền của Vương gia, chẳng phải là chết chắc rồi, nhưng mà Lạc Tử Mộng có thể trở thành Vương phi, cho nên nàng xuống tắm cùng nhất định bị Vương gia trách cứ,

      ''Hầu hạ thôi , ta cũng phải là tàn phế chân tay, tắm cũng cần mượn tay người khác.'' Nàng bất đắc dĩ mấp máy môi, mặc dù nhiều lần giao phó cho Liên Vân nhưng cũng cần phục vụ nàng giống như chủ tớ vậy, chỉ cần lúc nàng ta hiểu nàng có thể nhắc nhở nàng ta hoàn thành, nhưng chứng minh, tư tưởng cổ đại :''Nam tôn nữ ti" "Chủ đắt nô tiện" ăn sâu rễ bén vào đầu nàng ta rồi.

      Trầm tư chút, cuối cùng vẫn muốn hưởng phúc cùng nàng ta, dù sao cũng là người sống chung lâu ngày với nàng nhiều nhất, hơn nữa lấy niên kỷ của Liên Vân, phải là do Lạc Tử Mộng chăm sóc Liên Vân mới đúng.

      ''Ngươi yên tâm, tối như vậy có ai nhìn thấy, xuống đây cùng tắm.'' Lạc Tử Mộng vẫn nhiệt tình kêu gọi, lại thấy Liên Vân khổ sở lắc đầu.

      ''Lạc nương, người tắm , ta ra bên ngoài canh chừng giúp người, ngộ nhỡ có tặc nhân xông vào đây có người thông báo.'' Khi Lạc Tử Mộng thể làm gì nữa, Liên Vân xoay người đến cửa động, nhưng mới được hai bước, nàng lại quay đầu :''Lạc nương, nô tỳ sợ Vương gia hoặc người khác phát người ở trong phủ, cho nên có thể thỉnh cầu Lạc nương hay ...''

      Thấy Liên Vân muốn lại thôi, Lạc Tử Mộng cười vẫy tay với nàng ta :''Được, ta nhanh chút, ngươi .''

      ''Cảm ơn Lạc nương thông cảm.'' Sau khi Liên Vân nhàng hành lễ cái lập tức ra ngoài động.

      Lạc Tử Mộng thở dài nhìn bóng lưng của Liên Vân, đúng là nha đầu biết hưởng phúc. Nhưng trong giây lát nàng giống như cá chép lặn xuống đáy Ôn Tuyền, tắm lần từ đầu đến chân.

      Thần vương phủ.

      Hàn Hạo Thần vốn nghĩ thừa dịp tự mình xử lí xong vài công vụ xem Lạc Tử Mộng có làm ồn hay , từ lúc sau khi nàng xuống ngựa cũng thấy bóng người của nàng, thời điểm dùng bữa tối cũng yên lặng rời khỏi bữa cơm, phản ứng của nàng như vậy khiến tâm tình rơi vào đáy cốc.

      vẫn luôn cho rằng nữ nhân luôn tham lam hư vinh, chỉ cần có quyền lực, họ trang điểm xinh đẹp nhào vào trong ngực nam nhân, nhưng Lạc Tử Mộng lại nằm ngoài dự liệu của , đối với nàng mà , làm Vương phi hình như là chuyện ghét nhất trong cuộc đời này.

      nghĩ, nên vì phản ứng của nàng mà vui mừng chứ? Nhưng mà ngực lại đau nhói kịch liệt.

      Nhưng điều càng khiến hoang mang sợ hãi là lúc ngang qua đình viện của nàng, nàng lại có ở đây, hỏi thăm vệ sĩ canh cửa, bọn họ chỉ ngăn trở chủ tớ hai người họ ra ngoài, hơn nữa thấy họ xuất phủ lần nữa.

      Dưới lo lắng, Hàn Hạo Thần phái Thiệu Tần và toàn bộ thủ hạ lục soát lần, mà cũng tra xét đến cùng ở Tầm Mộng cư, cũng thấy bóng người.

      Tất cả hộ vệ của Thần vương phủ đều vội vàng bôn ba khắp nơi ở Thần phủ, sau nửa canh giờ, Thiệu Tần đem đám hộ vệ báo cáo với sắc mặt trầm băn khoăn lo lắng của Hàn Hạo Thần.

      ''Vương gia, lục soát xong toàn bộ vương phủ, cũng thấy tung tích Lạc nương.''

      Sau khi Thiệu Tần xong, cả đám hộ vệ cùng nhau cúi thấp đầu.

      Hàn Hạo Thần đứng trước mặt mọi người, mi tâm nhíu chặt, tay chắp sau lưng nắm thành quyền, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

      Tiểu Đông và Chương quản gia chạy tới cũng tìm được, nhưng tròng mắt Tiểu Đông đảo lòng vòng nhìn về phía tường cao nghĩ đến chuyện, vì vậy lên bước với Hàn Hạo Thần :''Vương gia, Lạc nương có thể xuất phủ rồi hay ? Hay là ra ngoài phủ lục soát chút?'
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59 : mảnh chuông treo

      Hàn Hạo Thần nhìn về phía tường cao, nhớ tới ngày đó Lạc Tử Mộng trèo tường muốn ra khỏi vương phủ.

      Vừa thu lại ánh mắt lạnh, lập tức ra lệnh với bọn hộ vệ :''Để nhóm người lục soát lần nữa ở vương phủ, Thiệu Tần phái người lục soát ở ba hướng Đông Nam Tây, hai mươi người còn lại lục soát ở hướng Bắc với Bổn vương.''

      ''Dạ. Thuộc hạ lập tức dẫn người lục soát.''

      ''Tần quản gia, Tiểu Đông, các người ở lại lập tức đưa người chém hết toàn bộ cây cối bao quanh vương phủ.''

      ''Dạ, lão nô làm ngay.''

      nhóm người lập tức chạy ra có trật tự khỏi vương phủ.

      Thời gian càng lâu, tâm của Hàn Hạo Thần càng hoang mang, giờ khắc này sợ rằng Lạc Tử Mộng đột nhiên mất tích giống như cái lần đột nhiên xuất lúc ấy, nếu là như vậy, Thần vương phủ khôi phục lại tĩnh mịch ngày qua ngày.

      Lúc này, tên hộ vệ có đôi mắt sắc bén nhìn thấy ánh sáng xa, lập tức vui mừng đến trước mặt Hàn Hạo Thần chỉ vào chỗ ánh sáng đó :''Vương gia, người xem, nơi đó có ánh sáng.''

      Hàn Hạo Thần nheo mắt nhìn lại, quả nhiên có ánh sáng ở chỗ sơn động xa, nhưng mà, chỗ đó là Ôn Tuyền của , hiểu sao nàng lại chạy tới chỗ đó, hay là có người dân nào đó cả gan tiến vào?

      Bụng đầy nghi vấn đưa người đến phía trước.

      Liên Vân nhìn thời gian chút, lo lắng vào trong khẽ gọi :''Lạc nương xong chưa? Chúng ta còn phải nhanh chóng trở về, nô tỳ sợ Vương gia biết được trách tội nô tỳ.''

      Đầu của Lạc Tử Mộng chui ra từ trong nước vô vị mấp máy môi :''Haizz! trách tội cũng là chuyện của ngày mai, hơn nữa có phát ra lại là vấn đề, ha ha, chỗ này quá thoải mái.'' Ngâm trong nước Ôn Tuyền, nàng cảm thấy gân cốt bắt đầu thoải mái, cả người đều có cảm giác muốn ngủ gà ngủ gật.

      Liên Vân bất đắc dĩ lắc đầu, tâm tình muốn chơi đùa của Lạc nương có thể coi như là kiến thức rồi. (ý là có thể học tập)

      Khi nàng dựa người vào cửa động nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy người cách đến trăm mét về phía này, định thần nhìn lại, hóa ra là Vương gia của các nàng dẫn bọn hộ vệ về phía trước.

      Kinh ngạc trong lòng, nàng vội vàng xoay người hô to vào trong :''Lạc nương, nhanh lên, Vương gia dẫn người tới rồi.''

      Lạc Tử Mộng cười tiếng :"Đừng nghĩ đến việc dùng phương pháp này lừa ta trở về, ta tin.''

      Liên Vân gấp đến độ dậm chân :''Lạc nương, là đó, làm sao đây, Vương gia sắp đến rồi.''

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, Lạc Tử Mộng tin rồi, nhưng lúc nàng muốn nghĩ đến chuyện rời kịp rồi, bởi vì bên ngoài vang lên tiếng bước chân của nhiều người, thân thể Lạc Tử Mộng cứng lại ót cũng phát rét. Nghe tiếng bước chân cũng ít nhất là mười mấy hai mươi người, nếu bọn họ xông vào nhìn thấy bộ dáng trần truồng của nàng, nàng làm sao mà gặp người?

      ''Làm thế nào?'' Liên Vân bị dọa sợ khiến cho sắc mặt trắng bệch, căn bản có chỗ trốn ở trong Ôn Tuyền, hơn nữa ánh nến ở khắp động, muốn tránh cũng có ai tin có người ở đây.

      Việc đến nước này, Lạc Tử Mộng cũng có biện pháp, đành phải bảo Liên Vân trì hoãn thời gian để nàng nhanh chóng mặc quần áo.

      ''Liên Vân, ngươi nhanh chóng ra ngoài giúp ta ngăn cản lúc, ta lập tức ra sau.''

      ''Vâng.'' xong, nàng lập tức chạy ra ngoài.

      Ai ngờ Liên Vân mới ra ngoài, Hàn Hạo Thần đứng trước mặt nàng, nhìn bộ dáng của hộ vệ, bọn họ cũng mới vừa đến.

      ''Lạc nương ở bên trong?'' Hàn Hạo Thần lạnh giọng hỏi.

      Liên Vân len lén liếc mắt cái, đôi tay cầm quần áo sắc mặt trắng bệch đầu đầy mồ hôi :''Xin Vương gia thứ tội.''

      ''Người đâu, dẫn nàng ta trở về, tất cả mọi người về phủ.'' hạ lệnh, bọn hộ vệ lập tức đưa Liền Vân về phủ, Liên Vân muốn kêu Lạc Tử Mộng, lại vì tròng mắt tàn nhẫn của Hàn Hạo Thần mà sợ dám lên tiếng.

      Mọi người nhanh chóng rút lui toàn bộ, đôi tay của Hàn Hạo Thần chắp sau lưng chau mày vào.
      ChrisPhongVy thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Cảnh xuân ở Ôn Tuyền

      Lạc Tử Mộng vỗn dĩ đãn bước chân lên rồi, nghe thấy Hàn Hạo Thần phân phó như vậy, cảm giác da đầu tê dại, cảm thấy còn kịp nữa, nàng cơ trí lập tức chui vào trong nước.

      Lúc Hàn Hạo Thần đến, mặt nước trong Ôn Tuyền còn chút gợn sóng nào, híp mắt lại giống như Hắc Diệu Thạch con ngươi đánh giá chung quanh, thấy bên cạnh còn để lại bộ y phục khóe miệng hơi cong lên, sau đó nhanh chậm dọc theo Ôn Tuyền .

      tin chắc nàng nhất định núp ở dưới nước, cho nên cũng sợ, cứ để nàng tiếp tục chơi, để xem kỹ năng dưới nước của nàng tốt đến mức nào.

      Lạc Tử Mộng ở dưới nước bịt mũi lại cố gắng bám lấy tảng đá bên cạnh để cho mình nổi lên, nàng lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi tốt lúc lâu cũng còn nghe thấy tiếng vang nữa, đoán rằng rồi, hơn nữa nếu ra nàng chết ở dưới Ôn Tuyền này mất.

      Hàn Hạo Thần đứng ở bên cạnh nhìn nàng ở dưới nước mắt đầu thổi lên bong bóng, nhếch môi cười bộ dáng chờ xem kịch vui.

      chịu nổi, chịu nổi, muốn tắt thở rồi!

      Lạc Tử Mộng rốt cuộc nhịn được nữa nhắm mắt lại bỗng chốc từ đáy nước nổi lên.

      "Khụ khụ khụ." Nàng vừa lấy tay vuốt những giọt nước mặt, vừa ho vì nước nóng tràn vào miệng. ngay khi nàng mở mắt ra, cả hai người đều kinh ngạc.

      Chỗ Hàn Hạo Thần đứng vừa vặn trước mặt Lạc Tử Mộng, mà Lạc Tử Mộng lúc xuống nước mặc bất kỳ y phục nào người, cho nên lúc nàng từ dưới nước chui ra, nửa người hoàn toàn trần trụi trước mắt .

      Nàng cứ như vậy ưỡn ngực ngước mắt nhìn , cúi đầu mất hồn ngưng mắt nhìn nàng, sau khi hai người kịp phản ứng, lập tức nghe được Lạc Tử Mộng hét lên tiếng xoay người sang chỗ khác. Mà Hàn Hạo Thần cũng bỗng dưng xoay người, đồng thời phát toàn thân có chút nóng ran.

      căn bản ngờ là nàng mặc bất cứ cái gì cả, vốn chỉ muốn trêu chọc nàng tý, nhưng ngờ lại thấy được cảnh xuân tuyệt sắc như vậy.

      "A! Biến thái! Lưu manh! Ngươi biết xấu hổ!" Lạc Tử Mộng kích đông đến mức muốn xông lên đập bẹp . Bất đắc dĩ tại có bất cứ thứ gì để che đậy, nên thành ra mặc xem xét hết tất cả vưu vật*.

      (*) chỉ thứ đẹp người phụ nữ.

      Hàn Hạo Thần vốn dĩ trong lòng áy náy, ngờ thấy nàng thân trần như vậy, nhưng mà khi nghe thấy tiếng nhục mạ của nàng có chút tức giận, dứt khoát quay người lại nhìn nàng, nhưng nắm tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, khắc chế nhìn sống lưng nàng kích đông vì tức giận.

      "Ngươi vừa rồi gọi Bổn vương là gì?" híp con ngươi lại trầm giọng hỏi.

      Lạc Tử Mộng cũng phát mình sai, cũng quên mất thân phận của hai người, nghe thấy vẫn đứng sau lưng của nàng, căn bản dám quay đầu lại hai tay che ngực trần tức giận nổi lên: "Mắng ngươi thế nào? Nếu như ngươi phải lưu manh, tại sao nhìn lén ta tắm? Còn mau ra ngoài."

      nhếch môi hơi im lặng: "Nhìn lén? Bổn vương quang minh chính đại vào nơi bổn vương cai quản, Lạc nương dùng Ôn Tuyền chuyên dùng để Bổn vương tắm rửa, lại còn muốn Bổn vương ra ngoài, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ."

      Nàng nghe vậy ngẩn người: "Cái gì Ôn Tuyền của ngươi, nơi này có viết tên ngươi sao? viết chính là tất cả mọi người đều có thể dùng."

      "Chẳng lẽ lúc nàng tiến vào nhìn thấy bên ngoài viết "Thần vương cai quản" Sao?"

      Lạc Tử Mộng nghe như vậy cũng cảm thấy chột dạ, nàng đúng thấy , hơn nữa tối như vậy, nàng làm sao có thể thấy bên ngoài viết cái gì? Nàng cũng chỉ là muốn tới đây tắm mà thôi, tại sao lại xui xẻo bị nhìn thấy như vậy, nhưng sau nghĩ lại, coi như nàng thấy đây là Ôn Tuyền để tắm rửa, nhưng lại muốn truy cứu trách nhiệm lúc nàng ngâm người trong nước như thế này chứ?

      "Ta tắm cũng tắm rồi, dùng cũng dùng rồi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

      đột nhiên khẽ cười tiếng, chưa tưng gặp qua người nào to gan như nàng vậy, lại còn dám dùng ngôn ngữ khiêu khích , cố ý chậm rãi vòng quanh ao dạo từng bước, vừa vừa : " ra cũng sao, nàng bao lâu nữa cũng là người của bổn vương rồi, vậy dùng trước vài ngày cũng sao, nếu như Mộng nhi cần, muốn mời Bổn Vương xuống cùng ngươi tắm uyên cũng có thể. . . . . ."

      "A!" Nàng căn bản chú ý đến việc chậm rãi về phía đối diện bên cạnh suối, khi nàng nhìn thấy tới, lại lập tức quay lưng . Hơn nữa sau khi nghe thấy xong, nàng có loại cảm giác chịu nhục, cái gì mà "Nếu như Mộng nhi cần" ? giống như nàng là sắc nữ vậy.

      Quay đầu mắt mở lớn tức giận trừng mắt nhìn cười như cười : "Thần Vương Gia suy nghĩ quá nhiều rồi, ta đối với Thần Vương Gia chút hứng thú cũng có."

      Hàn Hạo Thần nhíu mày, nàng nàng đối với có hứng thú? Vốn dĩ đối với nữ nhân có hảo cảm sau khi Hàn Hạo Thần nghe nàng như thế xong rất mất hứng, giống như đây phải là kết quả mà mình mong muốn.

      "Mặc kệ nàng có hứng thú hay , Bổn vương đối với nàng cảm thấy rất hứng thú."

      Lạc Tử Mộng quả có loại kích động muốn đánh người, căn bản có ý định , chẳng lẽ đợi nàng ở trong nước ngâm cho nhão ra sau đó trực tiếp xử lý hay sao? Hơn nữa nàng ở trong nước lâu, chân của nàng cũng bị rút giân, lần này nàng tiến lùi đều khó khăn rồi.

      Nhưng mà hảo chịu thiệt thòi trước mắt, nàng cũng thể cứ đứng trong nước dây dưa cùng với ?

      Nhưng mà lúc nàng muốn mở miệng cầu xin tha thứ chuyện cực kỳ đau thương xảy ra, chân nàng đột nhiên bị co rút.

      "Chân của ta. . . . . ." Nàng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người mất trọng tâm từ từ trầm xuống, "Cứu. . . . . . Cứu ta. . . . . ."

      "Này. . . . . ." Hàn Hạo Thần vừa nhìn, hình như có có cái gì đúng, nhưng vừa rồi nàng vẫn còn tốt cơ mà, tại sao đột nhiên lại chìm vào trong nước vậy? Chẳng lẽ có bẫy?

      "Hàn. . . . . . Hạo Thần. . . . . . Cứu. . . . . ." Lời còn chưa dứt, nàng chìm xuống dưới nước. Nước này mặc dù sâu, nếu bình thường nàng đứng vẫn lộ đầu, nhưng mà bây giờ có cách nào giữ thăng bằng.

      Thấy nàng dần dần chìm xuống đáy nước, Hàn Hạo Thần trong lòng hốt hoàng, lúc mới bắt đầu nghĩ, hơn nữa người nàng trần truồng làm sao có thể cứu, thế nhưng trong nháy mắt khi nàng biến mất ở mặt nước, cũng nữa lo được nhiều như vậy, lập tức nhảy vào đáy nước tìm kiếm tung tích của nàng.

      ở trong nước nóng có cách nào có thể mở mắt được, chỉ có thể dựa vào cảm giác và chỗ nàng vừa chìm xuống đáy nước lúc nãy để tìm kiếm.

      Khi chạm đến thân thể của nàng tay tự giác cứng đờ, nhưng là tình huống nguy cấp, chỉ có thể tạm thời bỏ xuống khác biệt nam nữ cùng với nàng có da thịt thân thiết. Dưới đáy nước đem nàng ôm vào trong ngực, nhàng càng vận công, từ trong nước nhảy lên.

      mặt đất xung quanh ôn tuyền đều được rải đá cuội, Hàn Hạo Thần đem Lạc Tử Mộng hôn mê đặt mặt đất cẩn thân nhìn thấy thân hình xinh đẹp của nàng, lần đầu tiên tâm bắt đầu cuồng loạn nhảy lên, so mới lúc mới gặp nàng càng sâu hơn, thân mình cũng bắt đầu căng cứng, người luôn luôn tự chủ cực mạnh như thế mà khi nhìn thấy thân thể của nàng hô hấp bắt đầu rối loạn.

      Tiện tay lấy y phục bên cạnh đắp lên người nàng, ý thức được Lạc Tử Mộng từ khi được ôm từ dưới nước lên chưa cử động, Hàn Hạo Thần trong chốc lát biết nên xử lý như thế nào, vỗ vỗ vào mặt của nàng kêu nàng: "Tỉnh!"

      Nhưng nàng sắc mặt nàng vẫn trắng bệch hề nhúc nhích.

      Lần này hoảng sợ, biết vì sao, đáy lòng lại sợ cứ như vậy mất nàng.

      Chương 61: Tiếp xúc thân mật

      lập tức dùng y phục đắp người bao lấy nàng , sau đó đỡ lấy thân nàng tay đặt ở lưng nàng bắt đầu vận công.

      lát sau, Lạc Tử Mộng cảm giác trong dạ dày bắt đầu sôi trào, giống như cả người bốc hỏa, sau đó trong cổ họng khống chế được hộc ra mấy ngụm nước suối.

      "Mộng nhi. . . . . . Tỉnh. . . . . ." vẫn yên tâm để cho nàng tựa vào trước ngực mình khẩn trương nhìn nàng.

      "Khụ khụ khụ. . . . . . Ta. . . . . . Chết rồi. . . . . . Ta có phải chết rồi ?" Nàng nhắm mắt lại nỉ non.

      Nghe thấy nàng chuyện, mới thở dài nhõm, cũng may có chuyện gì nguy hiểm.

      "Nàng chết được!" cảm giác đối với nàng vừa bực mình vừa buồn cười.

      Lạc Tử Mộng nghe vậy từ từ mở mắt, nhìn Hàn Hạo Thần chút sau vô lực cọ xát mấy cái trước ngực : "Ta chết! tốt quá, ta phải là người tài để hồng nhan bạc mệnh, ta sắp bị hại chết."

      Lạc Tử Mộng thân mật cử động cùng lời lại khiến dục hỏa của tăng thêm.

      " tỉnh chưa?" cố gắng đè nén lửa giận bình tĩnh hỏi.

      Lạc Tử Mộng nhíu nhíu mày lúc này mới tỉnh lại, vừa rồi nàng cảm giác như mình dạo vòng dưới quỷ môn quan. Nhưng khi nàng tỉnh lại, nhìn Hàn Hạo Thần chút, rồi lại nhìn người mình, thét lên tiếng vang dội cả Ôn Tuyền.

      Nàng muốn vung bàn tay lên, nhưng cả người bị dùng y phục quấn chặt, căn bản có cách nào động đậy.

      "Hàn Hạo Thần! Ngươi làm gì với ta? Ngươi cái tên sắc lang này! Lưu manh!" Vừa nghĩ đến vừa rồi thân thể bị nhìn hết sạch, nàng liền giận đến suýt chút nữa phát điên. Vừa muốn đắc tội với , nhưng vẫn nhịn được gào thét vơi .

      Hàn Hạo thần lại cố làm ra vẻ khinh thường : "Làm hay chưa làm qua chẳng lẽ nàng có cảm giác sao?"

      "Cảm giác? Ta vừa rồi té bất tỉnh biết cảm giác gì nữa? Nếu như mà ta có cảm giác, sớm đánh ngươi răng rơi đầy đất rồi." Nàng vừa uốn éo người muốn tránh thoát khỏi y phục dùng để bao lấy nàng, vừa hướng Hàn Hạo Thần rống giận.

      Thế nhưng khi Hàn Hạo Thần nghe thấy câu trả lời của nàng xong tự chủ được cười , nhưng chỉ trong giây lát dừng tươi cười.

      "Này, ngươi mau giúp ta cởi ra, làm gì mà đem ta buộc lại như bánh chưng vậy?" Nàng giận dữ.

      "Nàng chắc chắn chứ?" Hàn Hạo Thần lại bình tĩnh cách dị thường, cho đến bây giờ cũng biết là bản thân bị người khác bất kính như vậy mà còn có thể bình tĩnh đến mức này, chút cảm giác tức giận nào. Nhớ mấy năm trước có binh lính bởi vì câu bất kính, nghe giải thích đâm kiếm xuyên ngực.

      Nhưng mà, Lạc Tử Mộng chỉ lần lỗ mãng, chỉ lần năng lỗ mãng, vậy mà lại cảm thấy thú vị, hơn nữa lại có cảm giác mới mẻ, đó là loại rung động, nàng làm cho rung động.

      tự tay đem y phục che nàng mở ra, khi y phục sắp trượt xuống nàng nhanh chóng đem người che kín, sau đó dùng giọng điệu bá đạo với Hàn Hạo Thần: "Xoay qua chỗ khác."

      "Nếu như ta xoay sao?" nhướn mày khiêu khích.

      Nàng tức giận đến mức thở hổn hển, nhưng sau lát lại tươi cười : "Thần Vương Gia. . . . . . Làm phiền ngươi có thể xoay người lại ? Như thế này rất lạnh. . . . . ." Nàng vẻ mặt vô tội van xin, Lạc Tử Mộng như vậy khiến nàng có cách nào từ chối.

      Thấy chậm rãi quay lưng , Lạc Tử Mộng vừa phòng bị nhanh chóng mặc quần áo. Nhưng. . . . . . y phục cổ đại này rất khó mặc, cái gì mà áo yếm, áo đơn, áo khoác đống lớn, khi nàng đem áo đơn mặc vào, áo khoác bên ngoài có cách nào mặc được. Bình thường đều do Vân Liên giúp nàng mặc, tại nàng biết làm cách nào để mặc.

      "Rốt cuộc xong chưa?" Hàn Hạo Thần đôi tay chắp ở sau lưng hỏi. Cho tới bây giờ đều là người khác chờ , chưa bao giờ phải chờ đợi người khác, dường như điều ngoại lệ xảy ra người nàng quá nhiều.

      Lạc Tử Mộng cắn răng, hết cách rồi, dù sao chỗ nên che cũng che, vì vậy hướng về phía lưng Hàn Hạo Thần kêu lên: "Này, ngươi qua đây giúp ta mặc."

      "À?" Hàn Hạo Thần hình như theo bản năng cổ họng căng thẳng.

      Thấy do dự, nàng chỉ đành phải dịu xuống kèm nụ cười tơi: "Thần Vương Gia giúp tay, y phục của các ngươi ta mặc được, hơn nữa chân của ta vẫn còn rút gân, ngươi có thể giúp ta chút được ."

      Hàn Hạo Thần nắm chặt quyền, cuối cùng vẫn xoay người sang.

      "Thế nào chân vẫn còn bị chụôt rút hả?" thấp giọng , ở trong Ôn Tuyền trống trải này rất dễ nghe, quanh quẩn bên tai.

      "Ừ, chân phải." Lạc Tử Mộng giọng lại, trong nháy mắt hiểu sao trái tim khẽ động, đột nhiên có cảm giác thanh này hình như từng nghe thấy ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ ra..

      "Kiên nhẫn chút." Thấy nàng cúi đầu mất hồn, cũng gì, tay phải khẽ dùng sức lôi, chỉ nghe Lạc Tử Mộng "A!" tiếng hét thảm.

      "Đau quá. . . . . . ngươi . . . . . . Dịu dàng chút được sao? dã man. . . . . ." Nàng đau đến mức có cách nào xác định được những lời mà mình vừa ra, trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi .

      gần như là theo bản năng dùng ống tay áo lau mồ hôi trán nàng, chưa bao giờ giúp ai làm những điều này, cho nên căn bản biết gì là nặng , nghĩ thầm nhất định làm nàng đau.

      "Còn đau nhức ?"

      Nàng giật giật chân, phát hết đau rồi, dám tin tưởng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, tiểu tử này đúng là có tài. Thuận tay cầm lấy y phục nhét vào tay : "Cái này làm sao mặc?"

      Hàn Hạo Thần cầm y phục cũng bắt đầu sững sờ.

      Y phục của bình thường cũng do người khác thay cho , chưa từng giúp nữ nhân mặc quần áo bao giờ.

      Lạc Tử Mộng nhìn dáng vẻ của có chút mất mát, thở dài cầm y phục muốn ra ngoài: "Được rồi quên , cứ như vậy ." Dù sao cũng phải mặc y phục, thế kỷ 21 áo lót, áo ngực ngoài đường, huống chi nàng mặc áo yếm và áo đơn rồi.

      "Trở lại!" Nhìn nàng có ý định mặc vào, Hàn Hạo Thần có chút vui, cũng muốn để cho người khác thấy bộ dáng này của nàng, lần đầu tiên nàng mặc áo đơn chạy ra tối thiểu là chiếc áo đơn bằng bông, hơn nữa mặc chỉnh tề, nhưng mà lúc này là tơ lụa, cái yếm bên trong cũng thấy ràng, hơn nữa nàng mặc căn bản thể che hết được cảnh xuân trước ngực.

      biết nàng từ đâu tới, tại sao lại mặc được y phục bọn họ.

      Hàn Hạo Thần lôi nàng lại sau đó giúp nàng chỉnh sửa lại áo đơn, sau đó lại nhận lấy y phục trong tay nàng giúp nàng mặc vào, chưa bao giờ nghĩ đến vương gia lại có thể rơi vào cảnh giúp nữ nhân thay quần áo, nhưng mà cảm giác này hình như rất tốt.

      nghĩ điên rồi, hoặc là trúng cổ của nàng, nghĩ biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy.

      "Cám ơn!" Nàng nhìn bản thân mặc chỉnh tề, hơi kinh ngạc, "Ngươi có vẻ rất quen thuộc, chẳng lẽ thường xuyên làm chuyện này sao?"

      Hàn Hạo Thần bị nàng chọc giận tức chết.

      Nhưng khi nàng xoay người mới bước được mấy bước, phát chân vẫn còn có chút cảm giác đau đớn.

      "Lại sao vậy?" Nhìn nàng dừng bước lại nhìn chân của mình, thở hơi nhíu mày hỏi.

      Nàng ngước mắt điềm đạm đáng nhìn : "Chân của ta vẫn có chút đau. . . . . ."

      "Vậy sao? Chẳng lẽ muốn Bổn vương cõng nàng?" Hai tay chắp ở sau lưng liếc nhìn nàng. Chịu nổi nhất là bộ dáng lúc này của nàng, luôn dùng bộ dạng điềm đạm đáng để gạt đồng tình của .
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Ao ước của nữ nhân?

      Nàng biết đường đường là Vương Gia được vạn người ngưỡng mộ, nàng hiểu bản thân lấy dũng khí từ đâu tới, nhưng thực nàng rất muốn thấy dáng vẻ của lúc tức giận. Dường như thời điểm tức giận đối với nàng đẹp mắt. Mặc dù nghĩ đến những lời đồn đại quanh nàng có chút nổi da gà, nhưng hiểu làm sao, nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ đó của .

      Chẳng lẽ do mới vừa rồi cứu nàng khỏi chết đuối ư? Hay bởi vì giúp nàng chữa trị chân? Hay vì nghe thấy thanh mới vừa rồi của , trong nháy mắt mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc.

      Khả năng thứ ba nghe có vẻ chính xác hơn hai cái còn lại.

      Nàng cúi đầu mấp máy môi, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy, ai bảo là Vương Gia tôn quý còn nàng chỉ là dân thường " biết từ đâu đến".

      Nàng khập khểnh bước từng bước , trong lòng ngổn ngang suy nghĩ , biết nên hình dung ra sao. Câu kia của khiến nàng sinh ra cảm giác quen thuộc, giống như trước khi xuyên qua đến từng được nghe qua, nhưng nàng nhớ nổi mình nghe được ở trường học hay là ở công ty.

      Đột nhiên cánh tay bị người khác giữ chặt, lúc này nàng mới thu những ý niệm ngổn ngang trong đầu lại. Lạc Tử Mộng quay đầu liền nhìn thấy Hàn Hạo Thần níu giữ cánh tay của mình. Khi nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng nhìn mình, lần nữa trái tim tự chủ được khẽ run.

      lời nào, chỉ tới trước mặt nàng rồi ngồi xổm xuống.

      ….. nguyện ý cõng nàng?

      "Sao còn ở đó mà thất thần? mau chóng trở về trời sáng đấy." Giọng chút oán giận, còn lộ vẻ cưng chiều, ngay cả Hàn Hạo Thần cũng chưa từng phát giác ra điều này.

      Khóe môi Lạc Tử Mộng từ từ nâng lên, nàng nhàng nằm sấp lưng của , cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng khỏi hít vào ngụm khí lạnh, nhịn được nuốt nước miếng.

      lẽ bắt đầu kháo khát nữ nhân?

      Hàn Hạo Thần cõng nàng lưng nhưng tâm tư có chút hỗn loạn.

      "Ngươi nghĩ gì vậy?" Nhìn lời, Lạc Tử Mộng nhịn được mở miệng.

      nghiêng đầu nhìn nàng, lại suýt chút nữa tiếp xúc thân mật với nàng, đầu nàng dựa vào vai , chỉ cần quay đầu lại là có thể chạm vào đôi môi của nàng. Hàn Hạo Thần cảm giác cả người có chút nóng lên, may mà bên ngoài trời tối, nếu bị nàng nhìn thấy biết bị cười thành cái dạng gì rồi.

      "Tức giận sao?" Lạc Tử Mông nghĩ phải do nàng gọi thẳng tục danh của khiến tức giận chứ? Nàng sợ bỏ rơi nàng trong đêm tối, nên bất đắc dĩ có chút cam tâm tình nguyện , "Được rồi, về sau ta gọi ngươi là Vương Gia, được chưa?"

      mở miệng, vốn định nàng muốn gọi là gì theo ý nàng, nhưng cuối cùng lại nuốt những lời muốn lại.

      Hàn Hạo Thần gì, ngược lại Lạc Tử Mộng cảm thấy có chút mệt rã rời, nàng ngáp cái, lười biếng hỏi: "Vương Gia. . . . . . Sao còn chưa tới nơi vậy? Ta buồn ngủ quá!"

      nở nụ cười yếu ớt, vẫn tiếp tục giữ im lặng. Nếu muốn nhanh chút, chỉ cần dùng khinh công là được, nhưng lại dùng tốc độ chậm nhất để di chuyển, hình như muốn nhanh như vậy trở về.

      Đúng lúc này, đột nhiên Lạc Tử Mộng nghĩ đến vấn đề, theo bản năng nàng thét lên kinh hãi: "A!"

      "Sao vậy?" Hàn Hạo Thần chợt dừng lại.

      Nàng cảm giác mặt mình bắt đầu nóng dần lên, vất vả mới có thể cất tiếng hỏi: "Ngươi. . . . . . ngươi. . . . . . Có phải hay đều nhìn thấy hết rồi?"

      "Nhìn thấy cái gì kia?" Hàn Hạo Thần bị tiếng thét của nàng làm cho kinh hãi.

      "Ta muốn . . . . . . Lúc ngươi cứu ta. . . . . . Chắc ngươi phải nhắm mắt chứ?".

      Nghe nàng vậy trong đầu thoáng lên vóc dáng xinh đẹp của nàng khi nãy, xung quanh lại tràn ngập hương thơm ưu nhã say đắm lòng người, tựa hồ trong lòng lại lần nữa muốn rối loạn.

      "Nhắm hai mắt lại có thể cứu người sao?" nhàn nhạt trả lời, lời tia gợn sóng.

      Nàng há miệng ngạc nhiên, nửa ngày cũng được câu gì, nghĩ tới việc bị nhìn thấy hết, quả nàng chỉ muốn ngay lập tức xuyên qua trở về, từ nay muốn nhìn thấy nữa.

      cho rằng nàng khóc lóc muốn chịu trách nhiệm, cho nên vừa về phía trước vừa : "Yên tâm, Bổn vương chịu trách nhiệm với nàng, ngày mai ta đến gặp hoàng thượng về chuyện này."

      ngờ nàng lại lập tức đáp trả : " cần, ngươi cần chịu trách nhiệm với ta đâu, ta chịu nổi." Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, nàng cũng thể bởi vì thua thiệt mà nhìn lại thân thể của , hẳn là làm như vậy hai bên hòa nhau?

      "Gả cho Bổn vương khiến nàng uất ức sao?" mất hứng . Tại sao nàng muốn làm vương phi của , trong khi người khác đều ao ước vị trí vương phi này.

      Lạc Tử Mộng lè lưỡi làm mặt quỷ, nàng thể với lí do muốn làm vương phi là vì sợ ?

      Suy nghĩ chút, nàng tìm ra được lí do chính đáng hơn: " phải, ra . . . . . . Ta và ngươi có thân phận và địa vị khác nhau, hơn nữa ta tinh thông cầm kỳ thư họa, ta xứng với Vương Gia ngài."

      "Xem ra nàng cũng biết suy nghĩ rồi, nàng nên luyện cầm kỳ thư họa nhiều chút, ngày mai Bổn vương sai người mời tiên sinh tới dạy nàng học."

      "À? cần đâu?" ngờ lại cho là . Lạc Tử Mộng căng thẳng tới mức đổ mồ hôi lạnh. Nàng có hứng thú chút nào với cầm kỳ thi họa, đánh chết nàng cũng muốn học.

      " học có được hay ?" Nàng , " bằng. . . . . . Học thứ khác, võ công chẳng hạn."

      " được!" bất đắc dĩ cự tuyệt, biết trong đầu nàng suy nghĩ điều gì nữa, nàng giống đứa bé chưa hiểu chuyện vậy: "Nữ tử học võ công làm gì?"

      Nàng bĩu môi kháng nghị: "Tại sao thể, nữ tử nhiều người biết võ công mà, cầm kiếm tay nhìn rất uy phong, lại còn có thể tự bảo vệ chính mình."

      "Bổn vương bảo vệ được nàng sao?"

      "Ngươi thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể ở bên cạnh ta, ngươi là Vương Gia, thân phận cao quý như vậy ta làm sao dám? Hơn nữa nếu ta với người khác đồng thời gặp nạn, ngươi nhất định cứu ta." Dù sao nàng sớm nghĩ đến kết cục đó rồi , với thân phận của nàng, Hàn Hạo Thần lựa chọn cứu nàng mới là lạ.

      Hàn Hạo Thần nghe xong chỉ là nhàn nhạt hỏi: "Tại sao nàng lại nghĩ Bổn vương lựa chọn cứu người khác?"

      "Bởi vì ta có chút giá trị nào!" Nàng chút nghĩ ngợi liền trả lời. Nhưng đến giá trị, trái tim nàng chợt đau xót, đừng tại ở nơi đây, ngay cả lúc ở thế kỷ 21 nàng cũng có chút giá trị gì, nàng chỉ là nhi bị vứt bỏ mà thôi.

      cảm thấy đầu vai mình chỗ Lạc Tử Mộng tựa vào như có nước mắt giọt, ngực có chút thoải mái.

      Nàng tựa đầu vào vai có chút buồn ngủ, tựa hồ nằm lưng lắc lư thoải mái.

      "Hàn Hạo Thần. . . . . ." Theo bản năng nàng lập tức thay đổi lại lời , " xin lỗi, ta lại gọi sai nữa rồi, Vương Gia."

      Nàng vậy, khiến cảm thấy xa lạ.

      "Ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi?" Nàng mơ mơ màng màng hỏi.

      "Ừ." nhàng đáp lại.

      "Nếu như có ngày, ta và Hoa Thiên Nhụy đồng thời bị người xấu bắt , ngươi lựa chọn cứu ai đầu tiên?" Nàng cũng hiểu tại sao đột nhiên nàng lại hỏi đến vấn đề này, chẳng qua lúc ở trong cung, nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy tìm mọi cách tiếp cận Hàn Hạo Thần khiến nàng có chút thoải mái.
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :