1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu vương phi khuynh quốc - Dạ Ngưng Huyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Cự Hôn



      Lấy ngón tay tính toán, bọn họ quen biết cũng chưa tới tháng, tình cảm vẫn chưa tốt đến mức kia, muốn khiến cho nàng vui vẻ gả đến Thần vương phủ, lại là vương gia đoạn bối (giống như đoạn tụ), bằng giết nàng .

      mưu, nhất định là mưu, sáng sớm hôm nay cảm thấy có cái gì đó đúng, quả nhiên có mưu lớn:

      “Lạc nương muốn sao?”

      Lúc hỏi những lời này, Hàn Hạo Hữu có chút vui vẻ, nhưng biểu ngoài lại lạnh nhạt. Nếu Lạc Tử Mộng đồng ý, có thể hỏi nàng có muốn ở lại trong cung , bởi vì mới lên ngôi, cũng muốn xảy ra chuyện cướp đoạt dân nữ hoặc bức hôn em dâu.

      Lúc Hàn Hạo Hữu hỏi những câu hỏi này, lông mày Hàn Hạo Thần nhăn lại.

      “Ta đồng ý” Hoa Thiên Nhụy lập tức đứng lên, “Hoàng thượng, người có qua ban hôn cho Hoa Thiên Nhụy, ta muốn gả cho Thần ca ca.”

      Lạc Tử Mộng lạnh lùng nhìn sang, trong lòng khinh thường cười tiếng, chỉ có nàng ta thích mới muốn làm vương phi.

      Vẻ mặt Hàn Hạo Hữu có chút khó xử, nhìn Hoa Thiên Nhụy chút, lại nhìn Hàn Hạo Thần, sau đó đem tất cả tầm mắt đặt người Lạc Tử Mộng.

      “Ý tứ của Lạc Nương là gì? Có nguyện ý ?”

      Lạc Tử Mộng nghĩ đến việc Hoa Thiên Nhụy muốn gả cho Hàn Hạo Thần, lập tức thuận tiện bò xuống dưới: “Hoàng thượng, ra ta cảm thấy Hoa Thiên Nhụy mới xứng đáng với Thần vương điện hạ, cẩu thả giống như ta, làm sao mà thích hợp làm vương phi được?”

      “Nhưng câu này còn giống tiếng người.” Hoa Thiên Nhụy đắc ý hả hê trở về chỗ ngồi uống trà.

      Hàn Hạo Hữu có nỗi băn khoăn :” Lạc nương, gả cho Thần vương chính là vương phi rồi? Chẳng lẽ Lạc nương muốn làm vương phi?”

      có hứng thú.” Nàng cũng cầm cốc trà lên học bộ dáng uống trà của bọn họ, sau đó nhún vai cái : “Khi đó trắc phi thị thiếp đều đến, ta chống đỡ được, mấy chuyện làm nữ hầu nhất phu thích hợp với ta.”

      “Hả?” Kỳ phi cũng giật mình trong lòng.

      Nàng lại bổ sung: “Cái ta muốn chính là đời kiếp người.”

      Mọi người lại làm bộ mặt thể tin được nhìn Lạc Tử Mộng, mới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng của đứa trẻ của nàng, căn bản có hành động khuê tú, nhưng lời của nàng lại chính là lời tiếng lòng của Kỳ phi.

      Cũng bởi vì câu này của nàng, cũng khiến cho Hàn Hạo Thần sửng sốt. Nàng quả nhiên đặc biệt, có nhìn lầm.Mặc dù là nam, nhưng câu này cũng muốn ra, cho nên lại vì những lời này, kiên định muốn lấy được tín nhiệm của nàng.

      đời kiếp người?” Hàn Hạo Hữu có chút kinh ngạc, “Nhưng từ xưa nam tử có tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, hơn nữa chính vì chuyện này nên muốn gả cho Thần vương.”

      Lạc Tử Mộng bất đắc dĩ thở dài: “Xem như thế , hơn nữa…”

      “Hơn nữa cái gì?” Hàn Hạo Hữu và Hàn Hạo Thần cùng nhau hỏi.

      Đôi tay của Lạc Tử Mộng chống khay trà, cười hết sức đắc chí: “Hơn nữa, Thần vương điện hạ của chúng ta lại ham nữ sắc, ta gả cho có phải làm quả phụ rồi ?”

      “Phốc…” Hàn Hạo Thần phun ngụm trà ra ngoài, nhếch nhác nhận lấy khăn giấy mà Tiểu Đông đưa cho để lau miệng, quả muốn tìm động để chui vào, ngờ nàng lại những lời này trước mặt nhiều người như vậy.

      Chỉ là, chuyện quyết định bất kể như thế nào đều làm, cho nên cưới chắc được nàng rồi.

      Sau khắc lấy lại bình tĩnh, sau đó đặt ly trà xuống ra hiệu cái với Lạc Tử Mộng, lông mày nàng run lên, chỉ nhìn thấy mấy câu vào tai nàng, mặt Lạc Tử Mộng lập tức đỏ tới mang tai.
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51. Ngươi chưa thử qua làm sao biết được.

      "Chuyện này. . . . . . Nhị đệ cùng Lạc nương chuyện gì vậy?"

      Cử chỉ thân mật của hai người được mấy người ở đây thu hết vào mắt, Hàn Hạo Thần hình như cũng kiêng dè gì.

      Nhưng mà đầu Lạc Tử Mộng lại toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ muốn nàng khai báo với bọn họ họ vừa rồi Hàn Hạo Thần tiến đến bên tai nàng : "Ngươi chưa từng thử làm sao biết bổn vương được?"

      Nhưng mà lời này của có ý gì? Chẳng lẽ nam nữ đều ăn, là người hai giới tính?

      Đừng! Nhất quyết đừng! Như vậy quá ghê tởm.

      "Hoàng thượng! từ lúc ta và người quen biết đến nay cảm giác cũng tệ lắm, cần như vậy mà chỉnh ta chứ!” Nàng chạy đến trước mặt Hàn Hạo Hữu cầm lấy cánh tay cầu xin trận.

      "Lạc nương, thể như vậy được, ngươi làm sao có thể thân cận với hoàng thượng như vậy được." Phí công công muốn tiến lên ngăn cản, nếu là người khác , cử chỉ giờ của nàng có thể bị hiểu nhầm là thích khách rồi.

      " ngại!" lúc này tâm trạng Hàn Hạo Hữu tốt, vì hành động này của Lạc Tử Mộng mà tức giận.

      "Chẳng lẽ Lạc nương muốn gả cho Thần vương gia?" nữa thử dò xét hỏi, ánh mắt quét qua gương mặt thâm trầm của Hàn Hạo Thần.

      Hàn Hạo Thần cũng thuận thế nhìn về phía Lạc Tử Mộng, ai biết nàng lại gật đầu như bằm tỏi. Nếu phải ngại vì mọi người ở đây đoán chừng sớm xách nàng giống như xách gà rời khỏi đây rồi. Tối hôm qua vẫn cùng cùng giường chung gối, nhưng bây giờ nắm tay nam nhân khác khẩn cầu, hơn nữa lại còn khẩn cầu gả cho .

      Tức giận trong nháy mắt từ trong mũi của có thể phun trào ra, từng gặp qua người thay lòng đổi dạ, nhưng chưa bao giờ thấy qua lòng nữ nhân, lần này được mở rộng tầm mắt.

      "Hoàng huynh." đè xuống lửa giận tự nhiên xoay người nhìn về phía Hàn Hạo Hữu, "Thứ cho Thần Đệ vô lý, Thần Đệ cũng muốn hỏi nàng mấy vấn đề."

      "Hả?" Hàn Hạo Hữu hơi = giật mình, nhưng cũng cự tuyệt.

      "Ngươi muốn hỏi ta cái gì? Dù sao hỏi cái gì ta cũng gả cho ngươi." Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đôi tay chắp ở sau lưng tới bên cạnh .

      Hàn Hạo Thần thấy thế từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt Lạc Tử Mộng vốn dĩ nhìn xuống biến thành ngẩng lên nhìn, hớn nữa độ cao này khiến cổ chua xót. Quả nhiên người hoàng gia được ăn uống dinh dưỡng, việc gì cao như vậy làm gì chứ? Muốn cho mọi người ngẩng đầu nhìn sao? Huynh đệ hai người bọn họ giống nhau.

      Lạc Tử Mộng chủ động lui về phía sau kéo dài khoảng cách với , đứng như vậy nhìn mới ổn chút, ai biết hít hơi sau đó tà ác tiến về phía nàng bước, chính là buộc nàng ngước lên nhìn .

      "Có lời gì mau!" Nàng bị khí thế của ép có chút thở nổi.

      Người nam nhân này trời sinh có khí phách, thậm chí còn thích hợp làm hoàng đế hơn Hàn Hạo Hữu, cũng biết tại sao tiên hoàng lại để Hàn Hạo Hữu thừa kế ngôi vị hoàng đế.

      "Ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi ngủ chỗ nào?" Mặt đổi sắc hỏi.

      "Ta đương nhiên là ngủ ở giường, chẳng lẽ ngủ đất sao?" Nàng hiểu ý tứ của , tại sao lại hỏi nàng ngủ ở nơi nào, cũng biết bày ra cái bẫy gì.

      "Bổn vương hỏi ngươi...chỗ ngươi ngủ tên là gì?" nhất quyết tha hỏi lại.

      "Tối hôm qua. . . . . ." Nàng chớp chớp đôi mắt đen chút sau đó trả lời, "Tầm Mộng cư. . . . . . Này! phải bây giờ ngươi muốn tính sổ cùng ta chứ?"

      Nàng chu mỏ ánh mắt hơi khinh bỉ, đại nam nhân mà lại mọn như vậy sao? Nhiều nhất về sau ngủ nơi đó nữa là được chứ gì!

      "Cuối cùng bổn vương muốn hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi ngủ với ai ở Tầm Mộng cư?" Hàn Hạo Thần xong ánh mắt tà ác cười.

      Lạc Tử Mộng nghiêng đầu liếc cái, hình như còn chưa kịp phản ứng gì, lập tức tức giận hồi đáp: "Với ngươi. . . . . ." Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức che miệng lại.
      Last edited: 14/5/15
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52. Bị gài bẫy

      Lạc Tử Mộng nghiêng đầu liếc cái, hình như còn chưa kịp phản ứng gì, lập tức tức giận hồi đáp: "Với ngươi. . . . . ." Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức che miệng lại.

      Tiểu Bạch Thỏ như nàng cuối cùng đấu lại lão hồ ly như , lập tức liền lọt bẫy.

      Nhưng. . . . . . chết như vậy có phải quá nhanh rồi ? Mới hai vấn đề thôi, hai vấn đề chết rồi!

      "Ngươi! tính kế với ta!" bộ dáng nàng lửa giận ngút trời, bộ dáng giống như muốn cắn chết vậy.

      "A! phòng đó là chính ngươi đến, vấn đề này cũng chính là ngươi trả lời, Bổn vương tính kế ngươi như thế nào chứ?"

      Bộ dáng vui mừng khi người khác gặp họa và giọng của khiến Lạc Tử Mộng tức giận đến dậm chân.

      Nhớ đến nụ cười tà ác của sáng hôm nay, rồi lại nhớ đến lời của : vật thí nghiệm? ngược lại ý kiến của Lạc nương rất hay. Nàng sợ đến mức run người, có lẽ tối hôm qua ngủ ở Tầm Mộng cư cũng là do tính toán trước, mục đích là muốn bắt nàng làm vật thí nghiệm, xem xem nàng thể khiến cho “hứng thú" với nữ nhân ?

      Lão hồ ly lão hồ ly, chính là lão hồ ly, lần này hại nàng thảm rồi, nàng lọt vào hang hồ ly rồi.

      Hoa Thiên Nhụy lúc lâu sau mới phản ứng kịp, nàng kinh ngạc tới trước mặt bọn họ nên lời "Ngươi. . . . . . Ngươi tối hôm qua. . . . . . Ở tại Tầm Mộng cư?"

      Vốn dĩ tâm tình tốt, lại nhìn khuốn mặt Hoa Thiên Nhụy gần như vậy, quả muốn đánh người, nàng tức giận cả giận : "Mắc mớ gì tới ngươi!"

      "Lạc nương lại sao có thể những lời như vậy?" Phí công công giọng nhắc nhở.

      Lạc Tử Mộng tròng mắt chuyển cái, bắt được cơ hội ra vẻ vô vị nhún nhún vai: "Đúng vậy, hoàng thượng, dân nữ trời sinh tính thô tục lại hiểu cầm kỳ thư họa, cũng biết trù nghệ nữ công, cho nên hoàn toàn xứng người tuấn phi phầm, văn võ song toàn, cơ trí hơn người như thần Vương Gia, kính xin hoàng thượng nghĩ lại."

      "Nhưng. . . . . . Nếu Lạc nương cùng Thần vương thành vợ chồng chi thực. . . . . ." Hàn Hạo Hữu cảm thấy tiếc hận sâu sắc.

      Lạc Tử Mộng vội vàng khoát tay: " có! Chúng ta có bất cứ quan hệ gì, có gì cả xảy ra cả, ."

      Đôi mày rậm của Hàn Hạo Hữu nhíu chặt lại: "Nhưng Lạc nương cùng Thần vương có da thịt thân thiết ngủ cùng giường."

      Cũng may mắn mình lưu lại người tâm phúc cả, nếu danh tiết của Lạc Tử Mộng được bảo vệ rồi. Hàn Hạo Hữu và Hàn Hạo Thần đều vì thế mà thở phào nhõm.

      Ai ngờ Lạc Tử Mộng những để ý đến chuyện này còn lắc lắc tay : "Hoàng thượng, dù sao thần Vương Gia thích nữ nhân, ta cũng để trong lòng những chuyện này, cho nên hoàng thượng cần để ý, cũng cần để ý thay ta."

      "Hả?" Kỳ phi hiểu. Lạc Tử Mộng đúng là nương kỳ lạ nhất mà nàng từng gặp, nương nào để ý đến việc da thịt thân thiết với nam nhân, nếu là ngủ cùng giường, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng nên gả cho nam nhân ngủ cùng giường mới đúng, nhưng nàng lại ngại.

      Hàn Hạo Thần sau khi nghe xong, lại tiến lên bước : "Nhưng Bổn vương để ý."

      "À?" Lạc Tử Mộng há to mồm dám tin nhìn .

      Cúi đầu vừa nghĩ, chẳng lẽ thân hình to lớn như vậy ở trước mặt nam sủng phải là công mà là thụ, cho bắt nàng phụ trách?

      "Bổn vương cũng muốn nhận lấy tội danh chịu trách nhiệm, thanh danh đời của Bổn vương thể bị hủy trong tay nương, cho nên xin hoàng thượng gả."

      "Hàn Hạo Thần! Ngươi cố ý!" Nàng tin chắc đây tất cả đều là mưu của .

      "Haz. . . . . ." Hàn Hạo Hữu thở hơi dài, cho dù muốn nữa, chuyện đến mức độ này cũng còn lựa chọn nào khác nữa.

      Nhưng trong lòng Hoa Thiên Nhụy lại đành lòng, nếu mà Hàn Hạo Thần cưới Tử Mộng, nàng sau này nếu gả cho phải làm trắc phi sao? Dù thế nào nữa nàng vẫn muốn làm chính phi, nàng nhất định phải đứng đầu trong các nữ nhân đó.

      Chương 53: Gạo nấu thành cơm

      Hoa Thiên Nhụy về phía Hàn Hạo Hữu, vẻ mặt vui : "Hoàng thượng, vậy ta phải làm thế nào? Nhất định ta phải được gả cho Thần ca ca ."

      Lạc Tử Mộng xấu hổ.

      phải đều các nương cổ đại tương đối rụt rè sao? Thế nhưng Hoa Thiên Nhụy hết lần này tới lần khác thể tình cảm của mình dành cho Hàn Hạo Thần? Còn ở trước mặt mọi người vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn.

      Hàn Hạo Hữu khó xử nhìn Hoa Thiên Nhụy, đích thực từng đề cập đến việc muốn đem nàng gả cho Hàn Hạo Thần, nhưng cũng hiểu , Hàn Hạo Thần có tí tình cảm gì với nàng.

      Suy nghĩ chút, chợt mở miệng thử thăm dò Hàn Hạo Thần: "Nhị đệ, chi bằng…..cùng lúc ngươi cưới cả chính phi và trắc phi ?"

      "Ta muốn làm chính phi!" Hoa Thiên Nhụy vội vàng mở miệng.

      Lạc Tử Mộng tức xám mặt lại. Làm ơn! Ai muốn giành vị trí đó với nàng ta, nàng tranh cũng muốn tranh.

      "Hoàng thượng, nếu nàng ấy vui vẻ muốn làm vương phi như vậy, ta xin rút lui. Ta có hứng thú với mấy việc tranh dành phu quân với người khác. Đối với ta mà ta chỉ muốn sống chồng vợ, tự do tự tại." Nàng đắc chí cười thầm.

      Vẻ mặt của nàng đều được thu trọn vào trong mắt Hàn Hạo Thần, nàng muốn rời khỏi sao, trừ phi người nọ phải là Hàn Hạo Thần.

      "Thỉnh hoàng thượng tứ hôn cho Thần Đệ cùng Lạc Tử Mộng nương." Lời của Hàn Hạo Thần quá ràng, mặc dù chuyện này khiến Hoa Thiên Nhụy mất hứng, nhưng dù sao cũng cưới nàng ta.

      Hàn Hạo Hữu vừa định mở miệng, ánh mắt lại nhìn thấy Kỳ phi vẫn nhíu chặt mày cúi đầu gì, mắt khẽ nhíu lại, khóe miệng nâng lên nụ cười, : " Kỳ phi, nàng cảm thấy chuyện này thế nào?"

      "À?" Mới vừa rồi Kỳ phi thoáng thất thần, đột nhiên nghe thấy Hàn Hạo Hữu quay sang hỏi mình, lập tức cả kinh.

      cũng có tức giận, chỉ là lặp lại câu hỏi lần nữa: "Trẫm muốn hỏi nàng, Thần vương thỉnh cầu trẫm gả Lạc nương cho , biết ý Kỳ phi thế nào?"

      Kỳ phi nghe vậy lúng túng nhìn Hàn Hạo Thần và lạc Tử Mộng chút, đối với người từng suýt chút nữa trở thành phu quân mình, giờ đây người đó muốn cưới nữ nhân khác làm vợ, nàng nên phát biểu ý kiến như thế nào đây? Vui mừng đồng ý? Hay là sống chết phản đối?

      Nàng biết Hàn Hạo Hữu thử dò xét nàng, đôi khi lòng dạ của nam nhân so với nữ nhân còn hẹp hòi hơn, trong mắt bọn họ nữ nhân của mình được phép để ý tới nam nhân khác.

      "Hoàng thượng, thần thiếp. . . . . ." Kỳ phi do dự , nhưng khi nàng nhìn thấy Hàn Hạo Hữu nhíu mắt nhìn mình, trái tim căng thẳng, ngược lại : " ra thần thiếp thấy tình cảm của Thần vương dành cho Lạc nương rất sâu sắc, mà Lạc nương cùng Thần vương . . . . . . Hoàng thượng nên chấp nhận ban hôn cho hai người họ."

      "Hả? Ái phi cho là như vậy sao?"

      "Vâng"

      Phí công công nhìn thấu dụng ý của Hàn Hạo Hữu, lão biết thử dò xét Kỳ phi, vội vàng tiến lên đỡ cho nàng: "Hoàng thượng, nếu Thần Vương và Lạc nương gạo nấu thành cơm, thần nghĩ việc ban hôn là chuyện nên làm."

      "Gì, gạo nấu thành cơm? nhảm, ngươi cái gì vậy? là xằng bậy, ta vẫn còn trong sạch nha . . . . . ."

      Nãy giờ Tiểu Đông chỉ đứng bên xem, vẫn luôn giữ vẻ mặt khó tin nhìn lạc Tử Mộng, khi nghe nàng ra những lời này, lập tức hì hì cười ra tiếng.

      "Tốt lắm, trẫm ban chỉ, gả Lạc Tử Mộng nương cho Thần vương." hít hơi sâu sau đó đứng lên, "Trẫm cũng mệt mỏi rồi, bãi giá."

      Nhìn thấy Hàn Hạo Hữu cùng Kỳ phi và đám người kia rời khỏi Hàn cung điện, Lạc Tử Mộng quả khó có thể tin, bọn họ cứ như vậy đem hạnh phúc cả đời nàng chôn vùi vào tên Vương Gia đoạn tụ này sao? Trời ạ! Nàng rốt cuộc làm sai điều gì? Làm sao khi tới nơi đây, ngày qua ngày đều đụng phải chuyện xui xẻo? Lần này còn liên lụy cả đời!

      "Trở về vương phủ!" Hàn Hạo Thần vui vẻ lên tiếng.

      "Ta cũng !" Hoa Thiên Nhụy lập tức kéo lấy cánh tay Hàn Hạo Thần.
      Last edited by a moderator: 26/3/15
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Sờ soạn phải chịu trách nhiệm

      "Ta cũng !" Hoa Thiên Nhụy lập tức kéo cánh tay Hàn Hạo Thần lại.

      Mặc dù trong lòng Lạc Tử Mộng muốn gả cho tên Vương Gia "Đoạn Tụ" này, nhưng khi nàng nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy cứ mặt dày mày dạn bám lấy Hàn Hạo Thần sống chết buông, nàng có chút căm tức. trán truyền tới đau đớn, càng thêm nhắc nhở nàng mới vừa rồi Hoa Thiên Nhụy đối xử với nàng ra sao.

      "Này! Hai mắt của ngươi như sắp tóe lửa đến nơi rồi kìa?" Lạc Tử Mộng tức giận kéo Hoa Thiên Nhụy lại, khiến nàng ta đối diện với mình: "Ngươi có lễ nghĩa gì cả, có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào ? Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta rồi, vậy mà ngươi lại vô liêm sỉ bám lấy nam nhân của người khác."

      "Ngươi tránh ra cho ta, cái con hồ ly tinh này!" Hoa Thiên Nhụy tức giận dậm chân tại chỗ.

      Lạc Tử Mộng hừ lạnh tiếng : “Ngươi có từ nào khác để dùng sao? tại ta thấy từ này dường như rất thích hợp với ngươi a! Tránh ra, chó ngoan nên chắn đường." Nàng đắc chí kéo tay Hàn Hạo Thần rời khỏi Hàn cung điện.

      Cho đến khi ngồi xe ngựa, Tiểu Đông vẫn nhịn được cười : "Lạc nương là lợi hại a, vị Tam Tiểu Thư kia ai dám chọc vào, rất nhiều cung nữ khóc lóc vì bị nàng ức hiếp."

      Thiệu Tần gật gù tán thành: "Đúng vậy, nàng ỷ vào việc có hoàng thượng cưng chiều, ngay cả đám phi tần cũng để ở trong mắt. ra có rất nhiều lời bàn tán, nàng ta vào cung làm phi cũng được gả cho vương gia làm vương phi."

      "Đúng là trời sinh tốt số nha, khó trách người ta đầu thai cũng cần phải có kỹ thuật." Lạc Tử Mộng ngồi trong xe ngựa khỏi thở dài.

      Dọc đường Hàn Hạo Thần trầm mặc câu gì, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, như có như cười.

      cười khẽ lắc đầu: "Ngươi sắp trở thành vương phi rồi, chẳng phải cũng là do số mệnh ngươi tốt sao?"

      Lạc Tử Mộng cả kinh: "Ai muốn làm vương phi của ngươi, ăn no có việc gì làm à? Mới vừa rồi là ta giúp ngươi giải vây thôi, dù gì tại ta ở trong vương phủ của ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy vui khi nghe những lời của Hoa Thiên Nhụy, lần sau ta nhiều chuyện nữa!"

      Nghe nàng vậy vẻ mặt Hàn Hạo Thần trầm xuống.

      " muốn làm vương phi? muốn nhiều chuyện?" Hai mắt nhíu lại, sâu thấy đáy, Hàn Hạo Thần nhìn nàng chằm chằm.

      Mỗi lần nàng bị nhìn bằng ánh mắt này, đáy lòng nàng luôn cảm thấy sợ hãi, cả người khỏi rét run.

      "Này! Ngươi...ngươi muốn làm cái gì?" Nàng lùi lại về phía sau, nhưng mà nàng xe ngựa, muốn tránh cũng tránh được.

      "Tối hôm qua ngươi và ta cùng ngủ chung giường rồi, chẳng lẽ ngươi muốn phụ trách sao?" Giọng của mập mờ, khiến cả người nàng khẽ run rẩy.

      "Có lầm hay , giữa chúng ta xảy ra chuyện gì, muốn ta phụ trách cái gì chứ? Hơn nữa, ngươi cũng bị tổn hại gì, người nên cầu phụ trách phải nên là con sao?" Nàng có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên nghe nam nhân muốn nữ nhân phải phụ trách, giống như nàng và làm chuyện xấu hổ gì rồi.

      Đột nhiên Hàn Hạo Thần đứng dậy, khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt tà tứ nhìn nàng.

      "Được, Bổn vương chịu trách nhiệm với ngươi, ta xin hoàng thượng mau chóng chọn ngày hoàng đạo để cử hành hôn lễ."

      "À?" Nàng há miệng thở dốc, lâu sau mới được câu: "Ta cần ngươi phải chịu trách nhiệm. . . . . . Hàn. . . . . ."

      " cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của Bổn vương." lạnh lùng quát.

      Nàng bĩu môi : " gọi gọi, Vương Gia. . . . . ."

      Lạc Tử Mộng muốn xem như bao cát có thể đánh đấm tùy ý, nam nhân này này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Hơn nữa cứ nghĩ tới việc sắp cùng thành thân, quả cảm giác giống như bị giải ra pháp trường hành quyết vậy.

      Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ trước khi thánh chỉ được ban ra, nàng nên vơ vét chút đồ đạc có giá trị trong vương phủ, kiếm chút tiền ngao du khắp nơi. Cả ngày bị nhốt trong vương phủ, nhất định nàng phát điên mất.

      "Ta muốn hỏi ngươi vấn đề." Lạc Tử Mộng nhìn thấy vẻ mặt cảnh cáo của , liền vội vàng chữa lại lời : "Ta muốn hỏi Vương Gia vấn đề, biết Vương Gia có thể giải đáp hay ?"

      "!" rất có khí thế ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa, cùng với khí thế ban nãy tựa như hai người khác nhau.

      "Vương Gia! Tại sao để ta ra ngoài vương phủ? Ngươi xem ta vô thân vô cố, coi như có ra ngoài cũng chỉ có thể trở lại vương phủ. Hơn nữa ta chỉ biết mỗi việc Vương Gia ham nữ sắc thôi, mà cái này mọi người ai cũng biết a. Kỳ ta cái gì cũng biết, Vương Gia rốt cuộc lo lắng chuyện gì?"

      Mỗi lần nghe Lạc Tử Mộng đến việc ham nữ sắc, trong lòng Hàn Hạo Thần đều thoải mái.

      đột nhiên đưa tay ra ôm ngang eo Lạc Tử Mộng, chỉ là nhàng cái, nàng ngồi đùi của .

      "Ngươi làm gì đấy? Giở trò lưu manh sao?" Nàng tức giận muốn đẩy ra, lại phát sức lực của mình đối với , giống như là đánh vào cục bông, có chút cảm giác nào.

      Hàn Hạo Thần nhếch môi nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy trêu tức: "Chẳng phải ngươi ta ham nữ sắc sắc sao? Ngươi khẩn trương cái gì."

      "Ngươi!" Lạc Tử Mộng cắn răng biết phải phản bác lại lời của . Xem như nàng gặp phải khắc tinh, ngày thường luôn giữ yên lặng, nhưng chỉ cần mở miệng, nhất định khiến người khác tức chết.

      Trong cơn tức giận, nàng xoay người muốn cách xa , ai ngờ lại ôm nàng càng chặt hơn, hình như cố ý muốn cùng nàng đối nghịch.

      "Biến thái! Buông ra!" Tiếp theo là tiếng thét chói tai. xem nàng là vật thí nghiệm sao? Nàng bị lợi dụng cũng quá triệt để . Đầu tiên là nửa đêm trèo lên giường của nàng, đêm đó chưa có thành công. tại lại dùng cái phương pháp này để thử nghiệm!

      "Lạc nương, ngươi sao chứ?" Thiệu Tần nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, ở bên ngoài xe ngựa có chút lo lắng, còn tưởng rằng mới vừa rồi xe ngựa lắc lư mới khiến nàng thét chói tai như vậy.

      Hàn Hạo Thần thấy bộ dạng hỏang hồn chưa tỉnh của nàng, khóe miệng khẽ nâng lên, yên lặng nhìn nàng, mở miệng trầm giọng : " có việc gì."

      "Vâng" Thiệu Tần thúc ngựa về phía trước.

      Lạc Tử Mộng phiền muộn muốn chết, vừa rồi nàng hét lên tiếng, lại có việc gì. Giống như hai người ở trong xe ngựa làm chuyện đứng đắn vậy. Ghê tởm hơn chính là, nàng muốn tránh xa , lại càng ôm chặt hơn. Nàng cũng dám dùng sức giãy giụa quá mức, sợ xe ngựa lắc lư mãnh liệt khiến người ngoài hiểu lầm.

      " ngờ Lạc nương . . . . . Còn chưa có thành thân ham muốn bổn vương như vậy?" nhíu mày nhìn vẻ mặt xấu hổ của nàng, lại càng muốn trêu chọc nàng, lâu rồi chưa được vui vẻ mà cười như lúc này? Ngay cả cũng nhớ bao lâu rồi.

      "Ngươi...ngươi gì? Ngươi đủ chưa!" Nàng tức giận cắn môi.

      "Chẳng lẽ Lạc nương biết đêm qua lúc ngươi ngủ có chuyện gì xảy ra sao? Ngươi. . . . . ." muốn nhưng lại thôi, nở nụ cười ám muội nhìn nàng.

      Nghe thấy vậy mặt Lạc Tử Mộng đỏ tới tận mang tai, phải đâu? Chẳng lẽ trong lúc ngủ nàng chạm vào thứ nên chạm ư? Mặc dù có lúc nàng tò mò, nhưng cũng đến nỗi chẳng biết xấu hổ mà tùy tiện sờ loạn a.

      "Khi ngủ sờ soạn phải chịu trách nhiệm, hẳn là Mộng nhi chịu trách nhiệm với ta chứ?" Vẻ mặt của thoáng qua tia vô tội, giống như nàng làm gì . . . . . . Sau đó lại bội tình bạc nghĩa.

      "Này! Ngươi mau mọi chuyện! Cái gì mà lúc ngủ ta sờ soạn, là người trèo lên giường của ta, sờ cũng thế. . . . . . Thiếu thận trọng, hơn nữa ai cho ngươi ôm ta? Quỷ hạ lưu!" Nàng tức giận trợn trừng mắt nhìn , ngờ lại vô sỉ như vậy.

      "Còn có! cho phép ngươi ta như vậy! Giữa ta với ngươi có xảy ra chuyện gì nha."

      "Còn ? Cùng giường lại chung chăn chung gối nưa, phải là chuyện lớn sao? Vậy làm sao mới tính đây?" nở nụ cười nhàng, tới trước mặt nàng hỏi.
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 55: Làm mẫu hôn môi
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Còn thân? Cũng cùng giường chung gối rồi, còn thân sao? Vậy phải làm sao mới tính là thân đây?" Chàng nhàng mỉm cười yếu ớt, nhìn nàng hỏi.

      "Huynh có thể buông ta xuống trước rồi lại tiếp hay ?" Mặc kệ ta thích nam nhân hay là nữ nhân, ít nhất ta vẫn có cấu tạo của nam nhân, có tư thế mập mờ như vậy với nam nhân, vẫn là chuyện lần đầu tiên nàng gặp phải.

      Nhưng thái độ của chàng tuyệt đối là có ý muốn nàng chịu ta cũng chịu thả người.

      Nàng hít hơi sâu, quay đầu mấp máy môi, khóe miệng nàng lên lúm đồng tiền đẹp mắt.

      "Nếu là quan tâm thân thiết, ít nhất cũng phải ra ngoài hẹn hò với nhau, chính là cái mà bọn huynh hay gọi là ước hẹn, sau đó nắm tay, tiếp theo là hôn môi, nếu như quan hệ gần thêm chút nữa, . . . . . . Khụ khụ, chính là cái đó. . . . . ."

      "Hôn môi?" Hàn Hạo Thần có chút mê man.

      Ở triều đại này của bọn họ, vẫn chưa từng xuất cụm từ "Hôn môi", nhiều nhất cũng chỉ là "Thân" *, nhưng mà dáng vẻ mê man nhìn nàng như vậy của chàng, quả khiến cho đáy lòng Lạc Tử Mộng hơi động.
      *亲 – thân (hôn): có thế hiểu là thân thiết hoặc gần gũi.

      ", đây là cái gì?" Thấy nàng , chàng có hơi nổi giận.

      "Tức giận cái gì chứ?" Nàng rầu rĩ lẩm bẩm câu, nhưng mà dáng vẻ hung dữ của chàng cũng rất đủ dọa người.

      Nhưng mà như qua, lúc này mặc dù chàng hung dữ, nhưng lại có loại hấp dẫn đặc biệt, khiến cho nàng tự chủ được lại cúi đầu xuống. . . . . .

      Nàng đột nhiên chủ động dâng lên nụ hôn, khiến cho Hàn Hạo Thần hơi sửng sốt. Dùng quan điểm của thế kỷ 21 mà , đây vẫn là nụ hôn đầu của chàng. Từ trước tới nay chàng cũng chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, nhưng sau khi đụng phải nàng lại liên tiếp phá vỡ nhiều nguyên tắc vốn có của chàng.

      "Hôn môi chính là như vậy sao?!" thực tế nàng chỉ mới nhàng chạm vào môi của chàng mà thôi. Bởi vì ngay trong nháy mắt chạm vào bờ môi mỏng lành lạnh của chàng, nàng bỗng cảm thấy bản thân có chút gần giống Hoa Thiên Nhụy rồi, thế nhưng lại nổi lên suy nghĩ chính đáng với vương gia đồng tính.

      "Phải là như vậy. . . . . ."

      Chàng vừa dứt lời, đột nhiên kéo nàng ngã vào trước ngực mình, sau đó cúi đầu đặt nụ hôn lên môi của nàng. Điều khiến cho nàng kinh ngạc, chính là chàng thế nhưng lại vươn đầu lưỡi ra cạy mở hàm răng của nàng, lưỡi của nàng hơi chuyển đông cùng chàng lưu luyến triền miên. Nàng lui chàng tiến, nàng trốn chàng đuổi, hề cho nàng chút gian để né tránh.

      "Ưmh. . . . . . Buông. . . . . . Buông ra. . . . . ." Nàng nỉ non nên lời, thế nhưng chàng lại giống như là đứa bé nếm được mật ngọt, vốn là thử dò xét nhưng lại biến thành ôm hôn triền miên.

      "Bốp!" cái tát vang dội rơi vào mặt Hàn Hạo Thần, mặc dù đến nỗi là rất đau, nhưng cũng có chút nóng lên, đó là do tức giận. Chàng đường đường là vương gia thế nhưng lại bị nàng thưởng cho bạt tai như vậy.

      Nàng nhân cơ hội đó vôi vàng nhảy xuống từ người chàng, nằm úp sấp bên khung cửa sổ rồi nôn trận dữ dỗi. Nôn ra chỉ có thể nhổ ra chút nước miếng, vất vả tỉnh hồn lại mới rụt đầu lại nổi giận đùng đùng nhìn chàng chằm chằm: "Huynh...huynh làm sao. . . . . ." Vươn đầu lưỡi tiến vào?

      Lời như vậy bảo nàng làm sao mà ra được chứ.

      Nhìn sắc mặt trầm của chàng, sắc mặt của nàng cũng quá tốt, vừa dùng tay áo lau miệng, vừa chất vấn: "Trước kia huynh hôn môi với bao nhiêu nam nhân rồi hả? Ghê tởm chết được! Lại còn điêu luyện như thế, khẳng định phải chỉ có hai lần!"

      Toàn bộ hào hứng vừa rồi của chàng đều vì phản ứng và lời của nàng làm cho bay hết sạch. Thần sắc u lập tức bao phủ khắp cả người chàng, chàng vươn tay kéo nàng qua sau đó híp mắt cảnh cáo: "Nếu còn để cho bổn vương nghe thấy nàng bổn vương thích nam nhân lần nữa, bổn vương lập tức giải quyết nàng ngay tại chỗ."

      Mới vừa rồi đều do nàng đốt lửa dục, tại làm cho chàng cả người nóng ran. Nếu phải do thân phận và gian hạn chế, chàng đúng là muốn đè nàng ở phía dưới để cho nàng đàng hoàng lại chút.

      "Ta...ta cảnh cáo huynh... Huynh đừng, đừng, đừng làm loạn! Cho dù huynh là vương gia, cường bạo dân nữ cũng là phạm phải vương pháp, đừng nghĩ là ta biết."
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :