Chương 52. Bị gài bẫy
Lạc Tử Mộng nghiêng đầu liếc cái, hình như còn chưa kịp phản ứng gì, lập tức tức giận hồi đáp: "Với ngươi. . . . . ." Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức che miệng lại.
Tiểu Bạch Thỏ như nàng cuối cùng đấu lại lão hồ ly như , lập tức liền lọt bẫy.
Nhưng. . . . . . chết như vậy có phải quá nhanh rồi ? Mới hai vấn đề thôi, hai vấn đề chết rồi!
"Ngươi! tính kế với ta!" bộ dáng nàng lửa giận ngút trời, bộ dáng giống như muốn cắn chết vậy.
"A! phòng đó là chính ngươi đến, vấn đề này cũng chính là ngươi trả lời, Bổn vương tính kế ngươi như thế nào chứ?"
Bộ dáng vui mừng khi người khác gặp họa và giọng của khiến Lạc Tử Mộng tức giận đến dậm chân.
Nhớ đến nụ cười tà ác của sáng hôm nay, rồi lại nhớ đến lời của : vật thí nghiệm? ngược lại ý kiến của Lạc nương rất hay. Nàng sợ đến mức run người, có lẽ tối hôm qua ngủ ở Tầm Mộng cư cũng là do tính toán trước, mục đích là muốn bắt nàng làm vật thí nghiệm, xem xem nàng thể khiến cho “hứng thú" với nữ nhân ?
Lão hồ ly lão hồ ly, chính là lão hồ ly, lần này hại nàng thảm rồi, nàng lọt vào hang hồ ly rồi.
Hoa Thiên Nhụy lúc lâu sau mới phản ứng kịp, nàng kinh ngạc tới trước mặt bọn họ nên lời "Ngươi. . . . . . Ngươi tối hôm qua. . . . . . Ở tại Tầm Mộng cư?"
Vốn dĩ tâm tình tốt, lại nhìn khuốn mặt Hoa Thiên Nhụy gần như vậy, quả muốn đánh người, nàng tức giận cả giận : "Mắc mớ gì tới ngươi!"
"Lạc nương lại sao có thể những lời như vậy?" Phí công công giọng nhắc nhở.
Lạc Tử Mộng tròng mắt chuyển cái, bắt được cơ hội ra vẻ vô vị nhún nhún vai: "Đúng vậy, hoàng thượng, dân nữ trời sinh tính thô tục lại hiểu cầm kỳ thư họa, cũng biết trù nghệ nữ công, cho nên hoàn toàn xứng người tuấn phi phầm, văn võ song toàn, cơ trí hơn người như thần Vương Gia, kính xin hoàng thượng nghĩ lại."
"Nhưng. . . . . . Nếu Lạc nương cùng Thần vương thành vợ chồng chi thực. . . . . ." Hàn Hạo Hữu cảm thấy tiếc hận sâu sắc.
Lạc Tử Mộng vội vàng khoát tay: " có có! Chúng ta có bất cứ quan hệ gì, có gì cả xảy ra cả, ."
Đôi mày rậm của Hàn Hạo Hữu nhíu chặt lại: "Nhưng Lạc nương cùng Thần vương có da thịt thân thiết ngủ cùng giường."
Cũng may mắn mình lưu lại người tâm phúc cả, nếu danh tiết của Lạc Tử Mộng được bảo vệ rồi. Hàn Hạo Hữu và Hàn Hạo Thần đều vì thế mà thở phào nhõm.
Ai ngờ Lạc Tử Mộng những để ý đến chuyện này còn lắc lắc tay : "Hoàng thượng, dù sao thần Vương Gia thích nữ nhân, ta cũng để trong lòng những chuyện này, cho nên hoàng thượng cần để ý, cũng cần để ý thay ta."
"Hả?" Kỳ phi hiểu. Lạc Tử Mộng đúng là nương kỳ lạ nhất mà nàng từng gặp, có nương nào để ý đến việc da thịt thân thiết với nam nhân, nếu là ngủ cùng giường, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng nên gả cho nam nhân ngủ cùng giường mới đúng, nhưng nàng lại ngại.
Hàn Hạo Thần sau khi nghe xong, lại tiến lên bước : "Nhưng Bổn vương để ý."
"À?" Lạc Tử Mộng há to mồm dám tin nhìn .
Cúi đầu vừa nghĩ, chẳng lẽ thân hình to lớn như vậy ở trước mặt nam sủng phải là công mà là thụ, cho bắt nàng phụ trách?
"Bổn vương cũng muốn nhận lấy tội danh chịu trách nhiệm, thanh danh đời của Bổn vương thể bị hủy trong tay nương, cho nên xin hoàng thượng gả."
"Hàn Hạo Thần! Ngươi cố ý!" Nàng tin chắc đây tất cả đều là mưu của .
"Haz. . . . . ." Hàn Hạo Hữu thở hơi dài, cho dù muốn nữa, chuyện đến mức độ này cũng còn lựa chọn nào khác nữa.
Nhưng trong lòng Hoa Thiên Nhụy lại đành lòng, nếu mà Hàn Hạo Thần cưới Tử Mộng, nàng sau này nếu gả cho phải làm trắc phi sao? Dù thế nào nữa nàng vẫn muốn làm chính phi, nàng nhất định phải đứng đầu trong các nữ nhân đó.
Chương 53: Gạo nấu thành cơm
Hoa Thiên Nhụy về phía Hàn Hạo Hữu, vẻ mặt vui : "Hoàng thượng, vậy ta phải làm thế nào? Nhất định ta phải được gả cho Thần ca ca ."
Lạc Tử Mộng xấu hổ.
phải đều các nương cổ đại tương đối rụt rè sao? Thế nhưng Hoa Thiên Nhụy hết lần này tới lần khác thể tình cảm của mình dành cho Hàn Hạo Thần? Còn ở trước mặt mọi người vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn.
Hàn Hạo Hữu khó xử nhìn Hoa Thiên Nhụy, đích thực từng đề cập đến việc muốn đem nàng gả cho Hàn Hạo Thần, nhưng cũng hiểu , Hàn Hạo Thần có tí tình cảm gì với nàng.
Suy nghĩ chút, chợt mở miệng thử thăm dò Hàn Hạo Thần: "Nhị đệ, chi bằng…..cùng lúc ngươi cưới cả chính phi và trắc phi ?"
"Ta muốn làm chính phi!" Hoa Thiên Nhụy vội vàng mở miệng.
Lạc Tử Mộng tức xám mặt lại. Làm ơn! Ai muốn giành vị trí đó với nàng ta, nàng tranh cũng muốn tranh.
"Hoàng thượng, nếu nàng ấy vui vẻ muốn làm vương phi như vậy, ta xin rút lui. Ta có hứng thú với mấy việc tranh dành phu quân với người khác. Đối với ta mà ta chỉ muốn sống chồng vợ, tự do tự tại." Nàng đắc chí cười thầm.
Vẻ mặt của nàng đều được thu trọn vào trong mắt Hàn Hạo Thần, nàng muốn rời khỏi sao, trừ phi người nọ phải là Hàn Hạo Thần.
"Thỉnh hoàng thượng tứ hôn cho Thần Đệ cùng Lạc Tử Mộng nương." Lời của Hàn Hạo Thần quá ràng, mặc dù chuyện này khiến Hoa Thiên Nhụy mất hứng, nhưng dù sao cũng cưới nàng ta.
Hàn Hạo Hữu vừa định mở miệng, ánh mắt lại nhìn thấy Kỳ phi vẫn nhíu chặt mày cúi đầu gì, mắt khẽ nhíu lại, khóe miệng nâng lên nụ cười, : " Kỳ phi, nàng cảm thấy chuyện này thế nào?"
"À?" Mới vừa rồi Kỳ phi thoáng thất thần, đột nhiên nghe thấy Hàn Hạo Hữu quay sang hỏi mình, lập tức cả kinh.
cũng có tức giận, chỉ là lặp lại câu hỏi lần nữa: "Trẫm muốn hỏi nàng, Thần vương thỉnh cầu trẫm gả Lạc nương cho , biết ý Kỳ phi thế nào?"
Kỳ phi nghe vậy lúng túng nhìn Hàn Hạo Thần và lạc Tử Mộng chút, đối với người từng suýt chút nữa trở thành phu quân mình, giờ đây người đó muốn cưới nữ nhân khác làm vợ, nàng nên phát biểu ý kiến như thế nào đây? Vui mừng đồng ý? Hay là sống chết phản đối?
Nàng biết Hàn Hạo Hữu thử dò xét nàng, đôi khi lòng dạ của nam nhân so với nữ nhân còn hẹp hòi hơn, trong mắt bọn họ nữ nhân của mình được phép để ý tới nam nhân khác.
"Hoàng thượng, thần thiếp. . . . . ." Kỳ phi do dự , nhưng khi nàng nhìn thấy Hàn Hạo Hữu nhíu mắt nhìn mình, trái tim căng thẳng, ngược lại : " ra thần thiếp thấy tình cảm của Thần vương dành cho Lạc nương rất sâu sắc, mà Lạc nương cùng Thần vương . . . . . . Hoàng thượng nên chấp nhận ban hôn cho hai người họ."
"Hả? Ái phi cho là như vậy sao?"
"Vâng"
Phí công công nhìn thấu dụng ý của Hàn Hạo Hữu, lão biết thử dò xét Kỳ phi, vội vàng tiến lên đỡ cho nàng: "Hoàng thượng, nếu Thần Vương và Lạc nương gạo nấu thành cơm, thần nghĩ việc ban hôn là chuyện nên làm."
"Gì, gạo nấu thành cơm? nhảm, ngươi cái gì vậy? là xằng bậy, ta vẫn còn trong sạch nha . . . . . ."
Nãy giờ Tiểu Đông chỉ đứng bên xem, vẫn luôn giữ vẻ mặt khó tin nhìn lạc Tử Mộng, khi nghe nàng ra những lời này, lập tức hì hì cười ra tiếng.
"Tốt lắm, trẫm ban chỉ, gả Lạc Tử Mộng nương cho Thần vương." hít hơi sâu sau đó đứng lên, "Trẫm cũng mệt mỏi rồi, bãi giá."
Nhìn thấy Hàn Hạo Hữu cùng Kỳ phi và đám người kia rời khỏi Hàn cung điện, Lạc Tử Mộng quả khó có thể tin, bọn họ cứ như vậy đem hạnh phúc cả đời nàng chôn vùi vào tên Vương Gia đoạn tụ này sao? Trời ạ! Nàng rốt cuộc làm sai điều gì? Làm sao khi tới nơi đây, ngày qua ngày đều đụng phải chuyện xui xẻo? Lần này còn liên lụy cả đời!
"Trở về vương phủ!" Hàn Hạo Thần vui vẻ lên tiếng.
"Ta cũng !" Hoa Thiên Nhụy lập tức kéo lấy cánh tay Hàn Hạo Thần.
Last edited by a moderator: 26/3/15