1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu thường nhạc - Hạ Oa

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.3

      Hai tay an phận tổn chút sức mà đem y phục của nàng lột sạch, lại vì thế buông tha nàng, ngừng hôn nàng cách nồng nhiệt, đôi tay phủ lên mỗi tấc da tấc thịt người nàng, làm cho nàng run rẩy liên tục, cũng nhịn được nữa phát ra tiếng rên rỉ, bắt đầu sợ hãi, muốn thẳng thắn cầu xin tha thứ. . . . . .

      “Khiêm. . . . . . Khiêm. . . . . . Ta. . . . . .”

      cũng mời nàng làm như vậy, nàng lựa chọn ”Mộng du” đến giường , nàng đương nhiên phải chịu trách nhiệm!

      “Tiểu Nhạc, dù sao nàng tỉnh lại cái gì cũng nhớ , ta như thế nào đối với nàng cũng sao cả. . . . . . Đúng ?” Hô hấp nóng mang theo thanh tà ác nhả tại bờ môi của nàng, lần nữa ngăn chặn miệng của nàng, cho nàng phát ra tiếng.

      xoay người đem nàng đặt ở thân dưới, bỏ y phục người, cùng nàng xích lõa quấn nhau . . . . . .

      Nàng căn bản phản ứng kịp nữa, trì độn giống như được cước bộ của , thẳng đến cảm giác chậm rãi tiến nhập nàng, cổ đau đớn làm nước mắt nàng bức ra, đầu của nàng hóa thành trống rỗng. . . . . .

      “Tiểu Nhạc. . . . . .” La Khiêm cúi đầu hôn lên mặt của nàng, liên tục hôn đến bên tai, ở trong tai nàng phun ra hơi thở dày đặc. . . . . .

      Nàng dường như có cảm giác lời , lời tiếng động theo môi của ma xát tai của nàng truyền đến, nàng tựa hồ hiểu câu kia, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

      đêm này, chưa từng từ người của nàng rời .

      Nhưng là sáng hôm sau, tính tình Lục gia trở lại như trước, tự nhiên thể thiếu chút châm chọc khiêu khích nàng, đem da mặt đủ mỏng của nàng hung hăng chà xát tầng, cái này khả năng muốn uống thuốc đắng thêm thời gian để tu bổ lại.

      *** phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ******

      Kể từ đêm từ nay về sau, Thường Nhạc “Mộng du” hoàn toàn tốt lắm, ngoan ngoãn ngủ ở phòng của mình, giấc đến hừng đông.

      Kế tiếp, vô luận Vọng Nguyệt khuyên như thế nào, nàng luôn đỏ mặt, liều mình lắc đầu, như thế nào cũng chịu đến giường kia.

      Có thời gian vài ngày, nàng liền tránh ở thư phòng của , cố gắng khắc giấy, muốn đem bức họa hoàn thành.

      Bức tranh giấy, nàng lần nhìn qua người trong tranh. trong bức tranh, ánh mắt thâm thúy có thần, khuôn mặt tuấn mỹ cao sang, thân hình rắn rỏi mạnh mẽ mang theo ngạo khí đứng ở mảnh biển hoa , tay cầm lấy thanh quạt hề mở ra. . . . . .

      Nàng ghé vào thư án ngủ, dao khắc còn giữ tại tay lung lay, vài lần muốn cắt vỡ da mặt của nàng.

      Nàng nghiêm chỉnh khắc cả buổi sáng chưa ra khỏi thư phòng, La Khiêm mới đến nhìn xem, lại nhìn thấy màn nguy hiểm, đem sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, vội vàng từ trong tay nàng gỡ dao khắc xuống, tức giận đến muốn đem nàng đánh thức mắng chút, ánh mắt đột nhiên nhìn đến bức họa khắc giấy. . . . . .

      cẩn thận rút ra nhìn hồi lâu, nhìn nàng tỷ mĩ miêu tả ra ngũ quan thần vận của , nhìn thanh quạt kia mở ra, trông thấy nàng chút nào trốn tránh khuôn mặt của , tinh tế khắc họa, vẽ ra trông rất sống động . . . . . .

      đột nhiên ánh mắt nóng lên, lâu kềm chế được, đứng ở đàng kia vẫn nhúc nhích.

      Sau lúc lâu, buông tờ giấy kia, câu đều , ra thư phòng.

      Cửa nhàng đóng lại.

      Gõ. . . . . .

      tiếng cửa nhàng đóng lại, Thường Nhạc chậm rãi mở mắt, từ thư án ngồi lên, ánh mắt rơi vào cánh cửa kia, trong mắt lóe nước mắt, giương lên khóe miệng cong cong.

      Nàng chỉ biết. . . . . . hiểu.

      *** phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ******

      Đêm hôm đó, có người vào phòng , từ trong chăn đem Thường Nhạc bế lên, trở về phòng bên cạnh.

      “Khiêm. . . . . .”

      đem nàng đặt vào bên trong giường, mới cùng nàng chỗ nằm xuống, kéo chăn mền làm cho hai người đắp.

      “Khiêm. . . . . . Ta chàng.” Nàng tay nâng lấy mặt của , mặc dù ánh trăng tối, nhìn thấy mặt của , nàng cũng cảm giác được khuôn mặt đường cong nhu hòa rất nhiều, nét mặt của trở nên ôn nhu thâm tình.

      La Khiêm vẫn có lời muốn với nàng, nên vẫn nên lời, chỉ là đem đầu nàng đặt lên khuỷu tay của , ôm nàng ngủ.

      mùa nữa qua, ngày mùa hè chói chang, hai người ngủ cùng phòng cùng giường thời gian.

      ban đêm là của nàng”Khiêm” , ban ngày tiếp tục làm Lục gia của , người vẫn là bộ hồng bào chói mắt. . . . . .

      hơi thủy chung nuốt trôi, nàng hiểu được, cũng trách .

      Chỉ là bên ngoài sớm có lời ra tiếng vào , Thường gia nữ nhân màu da bình thường, biến thành tiểu mỹ nhân, đem Liễu Nam Thành người ta vứt bỏ, chính mình biết liêm sỉ còn vào cửa vương phủ, bò lên giường Lục gia, cho tới hôm nay vẫn có danh phận, cái này báo ứng là chuyện sớm hay muộn.

      Mặc dù Vong Nguyệt cố gắng muốn giúp Thường Nhạc làm sáng tỏ lời đồn, nhưng là bày ở trước mắt mọi người nhìn thấy , tựa hồ phải ba xạo có thể rửa được thanh danh.

      “Gia, người xem chúng ta Vương Phủ có phải là nên mở việc vui rồi?” nương rất ủy khuất, Vọng Nguyệt rốt cục nhịn được mở miệng.

      “Hừ. . . . . . Ngươi là vừa ý nương nhà ai, muốn bổn vương làm chủ cho ngươi?” La Khiêm lạnh lùng giễu cợt .

      Vọng Nguyệt sắc mặt ửng hồng, từ nay về sau cũng dám lắm chuyện nữa.

      *** phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ******

      Cách năm.

      Xuân đến, Hoa mở, hoa viên trong phủ bách hoa nở rộ, chỉ có màu xanh, có hai người ngồi bàn đu dây nhàng lay động. . . . . .

      Nàng thân mình nho tại ghế gỗ ngủ.

      Ở trước mặt nàng, có đôi mắt nén giận nhìn chăm chú, nàng y nguyên ôm lấy khóe miệng ngủ say sưa.

      La Khiêm mày căng lên, kéo tay áo của nàng sờ vật liệu may mặc mỏng kia, vừa sờ đến tay lạnh buốt của nàng, lập tức xoay người đem nàng bế lên.

      “Khiêm. . . . . .” Nàng ngửi thấy mùi vị quen thuộc, hai tay ôm cổ của , nghiêng nghiêng mặt nép vào cổ , tìm được cái tư thế thoải mái, tiếp tục thiếp .

      La Khiêm ôm thân thể mềm mại của nàng, bước chân àm vững vàng, chậm rãi trở về lầu viện.

      Thân thể của nàng sớm toàn bộ tốt lên, mùa thu năm trước ngưng uống thuốc, bất quá La Khiêm vẫn là thái y, định kỳ tới chẩn bệnh cho nàng, tiện thể cấp cho nàng vài thang thuốc bổ bồi dưỡng thân thể

      Mấy ngày trước thái y vì nàng báo hỷ mạch. . . . . . Nàng có hỷ, lại mang thai lâu.

      Gần đây nàng đến chỗ nào cũng đều ngủ cả, theo bên người nàng, nàng liền bãi cỏ đều có thể nằm xuống mà ngủ, vạn nhất làm cho con của bị cảm lạnh làm sao bây giờ?

      ôm nàng lên lầu, phóng tới giường, tay giúp nàng đem chăn mền đắp kín. . . . . . Đập vào mắt là tay áo hồng rộng.

      “Khiêm. . . . . . Ta chàng.” Thường Nhạc ngủ nỉ non, mặt hạnh phúc thỏa mãn, khóe miệng giơ lên tươi cười.

      tại mép giường ngồi xuống, tay vuốt ve mặt của nàng.

      “Ai. . . . . .”

      Thở dài hơi, cơn tức này tựa hồ rốt cục có thể tiêu tán.

      “Vọng Nguyệt ——” quyết định, lập tức đứng dậy tìm người.

      Người giường vẫn ngủ như say cười đến thoải mái.

      —–HẾT—–

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :