1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiếu Tướng Quân - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 9.1

      “C òn phải mất bao lâu nữa?”

      “Lát nữa thôi mà!”

      lát sau…

      “Có được ?”

      “Đừng nóng vội mà, chậm mà chắc” ^^

      Tô Dung Nhi vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt sắc bén, đầu ngón tay mảnh khảnh như rìu đục đao khắc đưa qua lại mặt , chút ấn ấn nơi này, chút điều chỉnh chỗ kia, mỗi chỗ của mặt nạ đều là tâm huyết của nàng, chỉ muốn giống hệt như mà nàng còn muốn nó đặc sắc.

      Vì hoá trang thành gương mặt hoàn toàn mới nên mỗi chi tiết, màu da, độ co dãn, thậm chí là xúc cảm đều phải trông sống động mới được.

      Nam nhân ngồi trước mặt nàng chỉ có thể ngoan ngoãn giống như tượng đất, tuỳ ý người kia mười ngón tay ngọc đắn đo mặt đắp nặn gương mặt mới.

      Đoàn Ngự Thạch thuỷ chung phụng phịu, hiển nhiên là kiên nhẫn chờ đợi, lần nữa lại mở miệng.

      “Vì sao lại lâu như vậy?”

      “Bởi vì đây là mặt nạ đầu tiên muội làm cho huynh, cần điều chỉnh, sửa chữa, sau đó định khuông, còn có…”

      “Còn có cái gì?”

      Tô Dung Nhi tập trung ánh mắt nhìn , tỉ mỉ xem xét hồi lâu, xác định hoàn mỹ tỳ vết, rồi mới trả lời.

      “Còn làm cho huynh nhìn thấy uy hiếp nữa!”

      Đoàn Ngự Thạch nhướng mày, bất quá chỉ là cái mặt nạ, cầu nhiều như thế để làm gì? Chỉ cần làm cho người khác nhận ra là đại tướng quân là được rồi!

      Vì phòng ngừa Tà Vương ám toán, mưu sĩ Đông Phương Vệ nghĩ ra kế, xin Dung Nhi chế tác ra mặt nạ cho tướng quân, rồi tung ra tin tức giả, tuyên bố Đoàn tướng quân phụng chỉ hồi kinh, Hổ quân tại tạm thời để tổng giáo uý Mục đại nhân thống lĩnh.

      Thứ nhất có thể giấu hành tung trong tối, tiếp tục điều hành đại quân, thứ hai có thể tránh kẻ địch và Tà Vương ám toán, chiêu này gọi là nhất cử lưỡng tiện.

      “Tốt lắm!” Tô Dung Nhi hưng phấn , cười ngọt ngào nhìn gương mặt mới của phu quân, xem nào, là tuấn dật, càng nhìn càng thấy đáng nha! ^^

      “Đông Phương tiên sinh, các người có thể vào được rồi!”

      Đám người bên ngoài chờ lâu, nghe được phu nhân cho phép lập tức khẩn cấp vào nội trướng khai mở tầm mắt, nhìn tướng quân xem giả trang thành bộ dáng gì?

      Lúc bọn họ vừa nhìn thấy tướng quân, tất cả đều ngây dại.

      “Nhìn như thế nào?” Đoàn Ngự Thạch hỏi, quét mắt liếc bốn người vừa vào cái.

      Đông Phương Vệ hít sâu hơi, miệng thào: “Biện pháp hay, đây biện pháp hay!”

      Hàn Văn Việt đảo miệng, ho khan vài tiếng, giống như thanh cổ họng, như trong cổ họng tựa hồ có cái gì, kỳ sợ là chính mình cẩn thận bật cười ra tiếng…

      Người chống đỡ nổi chính là Mục Đức Quang, cắn chặt hàm răng, dùng hết sức lực có thể cho chính mình nhếch môi, cố gắng đình chỉ, kết quả là gân khuôn mặt đều hơi hơi co rút.

      Trầm ổn nhất là Tất Tề, cư nhiên nhìn về hướng khác, giống như trốn tránh cái gì đó, gương mặt biểu hết sức nhẫn.

      “Mặt nạ sai đúng ?” Tô Dung Nhi dào dạt đắc ý , đây là kiệt tác xuất sắc nhất của nàng.

      “Đúng...” Đông Phương Vệ tiếp tục hít sâu, thầm cầu nguyện chính mình trăm ngàn lần đừng cười ra tiếng.

      “Phốc…” Mục Đức Quang đảo miệng, thầm chính mình thể cườ, trăm ngàn lần thể cười.

      Tất Tề thuỷ chung dám nhìn tướng quân, sợ xem nhiều hồi, chính mình nhịn được mà cười ra mất, về phần Hàn Văn Việt, nín cười đến mức sắp nghẹn mà khoé mắt mau rút gân.

      Nhìn bọn họ bốn người biểu quái dị làm cho Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt hồ nghi.

      “Rất kỳ quái ư?” hỏi.

      !”

      “Thực tuấn!”

      “Phi thường ổn!”

      “Công phu rất tốt!”

      Sau đó bốn người lại là đồng dạng, đảo im miệng, thanh cổ họng, nhìn qua hướng khác, khoé miệng run run tiếp tục run run. 

      Đoàn Ngự Thạch lòng nổi lên cỗ bất an cảm giác, bởi vì nội trướng có gương đồng, nên đành rút đại đao bên hông ra, tò mò chiếu thân đao bóng loáng nhìn gương mặt mới của mình.

      Khuôn mặt kia… ánh mắt vui vẻ… cái miệng mỉm cười, khuôn mặt này khác gì phật Di Lặc luôn luôn tươi cười…

      Đoàn Ngự Thạch trừng mắt, nhìn chính khuôn mặt buồn cười của mình, lúc chuyện hay là trừng mắt lớn, đôi mắt của mặt nạ vẫn biểu vui vẻ, ngữ khí của phát ra tràn ngập uy hiếp nhưng miệng vẫn nở nụ cười đáng

      Khoa trương là, khi xấu hổ, mặt vẫn cư nhiên biểu tình là cười, càng đừng là nhíu mày, ngay cả trừng mắt nhìn mọi người, khuôn mặt vẫn là biểu cười cách rạng rỡ… quả … gương mặt này… có tính uý hiếp…

      “Phốc…”

      tiếng cười truyền đến, ánh mắt lập tức bắn về nơi đó, trừng mắt khiến bốn người kia toàn thân run run lên.

      “Cười cái gì?” trầm giọng cảnh cáo.

      “Khụ… có việc gì!”

      Bốn người dừng việc tươi cười lại, khôi phục đứng đắn, tuy rằng nhịn cười vất vả, nhưng bọn họ mạng , vẫn căng thẳng dám chọc tướng quân nổi nóng.

      “Thích ?” Nàng vẻ mặt chờ mong hỏi .

      “Đổi gương mặt khác!”

      “Tại sao chứ?”

      chỉ vào mặt mình: “Bởi vì dù ta biểu lộ thái độ gì, gương mặt này nhìn vẫn cười.”

      “Tại vì huynh biết cười, cho nên Dung Nhi mới làm khuôn mặt tươi cười cho huynh!”

      “Nhưng nhìn nó thực buồn cười!”

      “Cái này gọi là tươi cười khả cúc, muội mặc kệ, huynh nhất định phải đeo nó, đây là mặt nạ đầu tiên người ta làm cho huynh, tiêu tốn biết bao tâm huyết, hơn nữa đại trượng phu thân làm đại , nên câu nệ tiểu tiết! Muội dám cam đoan, cho dù Tà Vương nhìn thấy huynh, cũng tuyệt đối chắc chắn nhận ra huynh.” Nàng kiên trì, hơn nữa gỡ mặt nạ nàng đeo xuống, nếu dám cự tuyệt, nàng lập tức khóc cho xem!

      Nếu là người khác, Đoàn Ngự Thạch chắc chắn giận dữ, nhưng đối với thiên hạ độc nhất nữ nhân bướng bỉnh này, có biện pháp với nàng…

      Nàng làm khuôn mặt cười cho đeo? Nàng dày công nghĩ và tạo ra, đành phải…

      “Được rồi!” giận dữ .

      Vừa nghe đồng ý thoả hiệp, Tô Dung Nhi lập tức cười kiều diễm như hoa, lôi kéo tay làm nũng.

      Nhìn nàng vui vẻ như vậy, cũng chỉ có thể tự nhủ, kiếp này gặp gỡ được tiểu nha đầu tinh quái này coi như là kiếp trước tu luyện có phúc.

      Ánh mắt xẹt đến, Đông Phương Vệ lập tức hiểu ý, thức thời phải rút lui.

      “Tướng quân nếu có việc gì cần sai bảo, xin cho lão phu cáo lui!”

      Đoàn Ngự Thạch gật đầu cái, ba người kia cũng liền hiểu ý mà tìm lý do xin cáo lui, sau đó vội vàng rời khỏi doanh trướng, làm phiền tướng quân và phu nhân chuyện.

      Mọi người rời hết, Đoàn Ngự Thạch mới ôm giai nhân vào lòng.

      “Ta hứa sử dụng mặt nạ này để thoát thân, như vậy nàng cũng nên đáp ứng cầu của ta!”

      Nàng thu hồi tươi cười, cúi đầu, lộ ra vẻ mặt buồn bã.

      “Dung Nhi?”

      “Nhất định phải thế sao?” Nàng đáng thương hỏi.

      “Ta mang mặt nạ nàng làm, còn nàng ở lại Hổ thành biệt quán, ngoan ngoãn chờ ta.”

      “Nhưng mà…”

      “Hai ngày sau, đại quân phải nhổ trại đến biên giới, ta phải dốc toàn lực đối phó giặc Bắc Thái, lúc đó nếu nàng ở bên ta phân tâm, thân là chủ soái mà lòng chuyên chú đánh giặc, chẵng lẽ nàng hy vọng ta vừa phải lo lắng đến nàng, vừa phải lo đối phó giặc, rồi còn chú ý tới Tà Vương có ở gần hay à?”

      Nàng đương nhiên muốn như thế, như vậy rất nguy hiểm nha, nàng hiểu những lời , mặc dù tình nguyện, nhưng ngữ khí cầu khẩn của phu quân làm nàng mềm lòng.

      Vì làm cho phu quân an tâm, nàng đành đồng ý.

      “Được rồi, người ta biết, người ta … ngoan ngoãn rời quân doanh, cách huynh rất xa…”

      “Ngốc, đừng biểu tình bộ dáng như ta đuổi nàng , ta… khụ…”

      Hi hi! Nàng muốn đau lòng, nên mới buộc phải ra lời ngon tiếng ngọt, thế mới bõ công sức. ^^

      Nàng lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhân xin đẹp, hai tay ôm lấy bờ vai , ánh mắt ngọt ngào trìu mếm nhìn , nếu sắp phải rời khỏi nơi đây, nàng hi vọng những thời gian ngắn ngủi có thể gặp nhau còn lại, hai người hảo quý trọng.

      Đôi mắt to phiến tình nhìn câu dẫn, ý tứ trong mắt nàng ràng, nam nhân nào có khả năng hiểu.

      Đoàn Ngự Thạch thân mình căng thẳng, ôm trong lòng cơ thể nhuyễn ngọc ôn hương, cảm nhận được nàng mềm mại, trong lòng dấy lên phen hoả…

      Nhưng mà, thể…

      “Ta còn có việc muốn tìm Đông Phương tiên sinh thương nghị, nàng nghỉ ngơi trước !” cố gắng tự áp chế dục vọng của chính mình, xong liền muốn rời .

      Tô Dung Nhi còn lâu mới để , cánh tay ngọc của nàng cứ ôm vai chịu buông ra, thuận theo sẵng giọng : “Phu quân muốn Dung Nhi?”

      đương nhiên muốn nàng, từ sau lần chạm qua nàng đêm đó, nhiều lúc xúc động, rất muốn lại được ôm nàng trong ngực, nếm thử tư vị ngọt ngào mềm mại kia, nhưng tình thế nay, là chiến trận vẫn chưa yên, mà lại còn là mục tiêu của Tà Vương, nắm chắc phần thắng, rủi như xảy ra tình huống xấu, càng phải cẩn thận, nếu làm cho nàng hoài thai, mà chính mình vạn nhất xảy ra chuyện hay, nàng phải làm sao bây giờ?

      Bởi vì lý do này, khiến rất băn khoăn, cho nên kiềm chế xuống, gặp mặt nàng, có trời mới biết, để làm điều đó, phải dùng hết ý chí nghị lực để chịu đựng.

      “Chờ ta thắng trận trở về, xác định mọi việc đều tốt đẹp, ta lập tức thành thân với nàng, để mọi người đều biết nàng là tướng quân phu nhân!”

      “Muội cần!”

      “Cái gì?”

      “Dung Nhi hiểu được suy nghĩ của phu quân, phu quân lo lắng chính mình nếu có bất trắc gì nên muốn chạm vào Dung Nhi, bởi vì sợ Dung Nhi hoài thai, có đứa dễ dàng tái giá đúng ?” Nàng thở phì phì .

      Nàng thông minh như thế làm á khẩu trả lời được, rất nhiều việc muốn ra, nhưng tiểu gia hoả này đều biết được suy nghĩ cái gì, cho dù tại là đội mặt nạ nhưng vẫn gạt được nàng.

      “Ta là vì muốn tốt cho nàng?”

      Lại là vì muốn tốt cho nàng, xem ra cùng tranh luận chuyện này được nha!

      “Dung Nhi mặc kệ, kiếp này nhất định cùng phu quân sinh tử, nếu phu quân có chuyện gì bất trắc, Dung Nhi cũng thể tìm người khác, thà rằng cả đời lấy chồng, những lời này là tâm của muội, phải tuỳ tiện ra!”

      “Dung Nhi…”

      Nàng giận tái cả mặt: “Nếu phu quân vẫn kiên trì như vậy, Dung Nhi trở về chỗ sư phụ, từ nay về sau bao giờ xuất trước mặt phu quân nữa.”

      được!” lập tức ôm chặt lấy nàng, để cho nàng làm như thế.

      Sắc mặt của nàng hoà hoãn, trong mắt chuyển lưu ánh nhìn câu dẫn, quyến rũ phong tình.

      “Vậy phải coi phu quân làm gì mới được, dù sao huynh cũng có biện pháp cột muội lại mà!”

      dao động, tiểu tử kia muốn ăn , có cách nào. >”<

      Con ngươi đen ra quang mang như muốn thiêu đốt người, lời, môi đột ngột chụp xuống môi nàng, duyện hôn cách cuồng nhiệt, bởi vì ít nhất là hai hoặc ba tháng sau, có lẽ đến cả nửa năm còn được thấy hình bóng nàng nữa, nghĩ vậy càng thêm siết chặt nàng trong vòng tay...

      Hai cánh tay nàng níu lấy vai , thương…

      giường, hai người vội vàng thăm dò đối phương, khởi dẫn nhiệt hoả, cuồng nhiệt thiêu đốt nhau.

      “Dung Nhi……”

      “Sao ạ?”

      “Ngực của nàng… hình như biến ra lớn hơn?”

      “Là do Dung Nhi làm bộ ngực mới!”

      “Nàng… làm?”

      “Bởi vì lâu lắm phu quân hề chạm vào Dung Nhi, nên Dung Nhi nghĩ phu quân ngại dáng người Dung Nhi tốt thôi!”

      “…”

      “Hi hi… rất mềm đúng ?” ^^    

      “…”

      “Phu quân?”

      “…”

      Làm bộ ngực??? Nàng nhọc sức làm ra, quả rất mềm mại, như đến tin được. >”<
      Hiyoko thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 9.2

      Giặc Bắc Thái nghĩ Đoàn Ngự Thạch hồi kinh, đây quả cơ hội ngàn năm có , thừa cơ quay trở lại xâm lấn, hề biết rằng Đoàn Ngự Thạch vẫn chỉ huy chiến trận.

      Mười vạn đại quân, chia làm ba cánh tả hữa, trung quân do Mục Đức Quang thống lĩnh, cánh trái phải do Tất Tề cùng vị tướng lĩnh khác chỉ huy.

      Về phần võ tướng Đoàn Ngự Thạch, dẫn đầu ba ngàn binh lính tinh nhuệ, trước khi trận chiến xảy ra, chỉ huy quân lính đánh lên từ phía sau cách bất ngờ khiến địch quân kịp trở tay.

      Binh pháp được vận dụng đúng đắng, hơn nữa bởi vì quân địch nghĩ chủ soái phải Đoàn Ngự Thạch nên có ý khinh địch, vì thế Hổ quân thừa cơ càn quét, đại chiến liên tiếp nổ ra, nửa tháng sau, tin tức chiến thắng được truyền rộng rãi…

      Tô Dung Nhi ở lại trong biệt quán của tướng quân, ngày hôm qua nàng vừa nhận được tin báo truyền đến, hôm nay đại quân hồi doanh, phu quân của nàng trở về gặp nàng, vì thế suốt cả ngày hôm qua Tô Dung Nhi hưng phấn đến nỗi ngủ được.

      “Trời ơi, tiểu thư, như thế nào tiểu thư lại leo lên nóc nhà!!!” Nha hoàn đứng trong viện hoảng sợ đến mức kinh hô, giương mắt nhìn chằm chằm Tô Dung Nhi đứng mái hiên.

      Trái ngược với nha hoàn thái độ khẩn trương, Tô Dung Nhi rất ư là thoải mái.

      “Như thế nào leo lên nóc nhà hả? Dễ lắm, kế bên cạnh có cây đại thụ nè, chỉ cần leo lên cây là có thể trèo lên nóc nhà thôi!”

      “Tiểu thư, nguy hiểm lắm!”

      Nha hoàn căn bản phải là hỏi nàng làm thế nào để leo lên nóc nhà, mà ý rằng hành vi leo lên nóc nhà của nàng là rất nên.

      “Nguy hiểm lắm, tiểu thư mau xuống !”

      “Có gì nguy hiểm đâu, vì có nơi nào cao hơn chỗ này nữa mà!” Tô Dung Nhi cảm thấy nha hoàn tên Thuý Ngọc ầm ỹ nha, từ ngày đầu tiên khi nàng vừa mới đến biệt quán này, Thuý Ngọc luôn luôn ở bên tai nàng dặn dò, nhắc nhở, hại nàng muốn ù cả lỗ tai…

      Bất quá nàng cũng chỉ là leo lên nóc nhà đứng thôi, nào có làm ra điều kinh quái gì lớn lao lắm đâu!?

      “Tiểu thư, tương lai người là tướng quân phu nhân, chuyện tướng quân phu nhân trèo lên nóc nhà, nếu truyền ra bị người khác chê cười đó!”

      “Nếu phải do ngươi, chuyện này làm sao truyền ra?”

      Là do giọng của ai đây! >”< Haizzz, nữ nhân này giọng lớn đến nỗi, trong phạm vi mười dặm quanh đây đều nghe tiếng của nàng.

      Haizzz, Tô Dung Nhi thở dài, nếu nàng xuống, mấy “vị” dưới kia chắc chắn để yên cho nàng đâu. >”<. Nhìn bộ dạng hoảng sợ của họ, Tô Dung Nhi là bất đắc dĩ mà.

      Sở dĩ nàng leo lên nóc nhà là vì đây là nơi cao nhất, có thể dễ dàng quan sát, tầm nhìn rất tốt, có thể trông về phía xa nơi phương Bắc, nhìn thấy thân ảnh của phu quân.

      Nàng rất rất rất muốn gặp phu quân nha, nửa tháng chia lìa làm cho nàng ngày đêm tưởng nhớ, vì muốn phu quân thêm phiền toái, cho nên rất nhiều lần nàng phải cố gắng áp chế xuống nỗi nhung nhớ muốn vụng trộm chạy đến tiền tuyến.

      Thuý Ngọc thở có chút hổn hển, vị tiểu thư này nương hoang dã, ngày thường cư xử nhìn ra ngay là nương thôn dã, hề được gia giáo qua, sắp tới đây tiếp nhận thân phận tướng quân phu nhân cao quý, nếu như hành vi thế này bị truyền ra ngoài, nhất định bị người ta đàm tiếu.

      “Tiểu thư, nương tốt tuỳ tiện trèo lên nóc nhà, nếu để người ta biết được, phu nhân tương lai của tướng quân là nương được giáo dưỡng, khiến cho tướng quân mất mặt đó!”

      Nàng sửng sốt, hồ nghi hỏi: “ ?”

      đó, đúng là như thế!”

      Các gia nhân phía dưới đều nhìn nàng mà liên tục gật đầu, ai cũng kêu nàng mau chóng xuống phía dưới.

      Nàng biết đến trường hợp này, có suy nghĩ nhiều như vậy nha, vừa nghe đến hành vi của mình có thể khiến phu quân mất mặt, nàng lập tức ngoan ngoãn đến chỗ cây thang, trèo xuống khỏi nóc nhà.

      Rốt cuộc tiểu thư xuống, tất cả mọi người đều nhàng thở ra, còn có mấy người che miệng cười trộm, vừa đúng lúc bị nàng nhìn thấy!

      Đôi lông mày thanh tú chau lại, hành vi của nàng đúng sao???

      Thuý Ngọc tức giận tới, tuy chỉ là nha hoàn, nhưng nàng ở nơi này lâu năm nhất, ở biệt quán từ lớn đến đều do tay nàng phụ trách thu xếp, vị phu nhân tướng quân tương lai này rất tuỳ hứng, chút tự giác làm tướng quân phu nhân cũng có.

      Vì bảo hộ danh dự tướng quân, nàng tự nhận có nghĩa vụ “dặn dò” vị tiểu thư này, tu chỉnh cử chỉ thô lỗ của tiểu thư.

      Thuý Ngọc bắt đầu thao thao bất tuyệt, quở trách Dung Nhi cử chỉ hành vi vừa rồi nên, làm Tô Dung Nhi nghe mà bắt đầu muốn hôn mê.

      Nàng thuở sinh trưởng ở Tiên sơn, ngày ngày tự do tự tại, thế tục lễ tiết hề ảnh hưởng, Thuý Ngọc giờ đây lại đối với nàng thuyết giáo, cái gì tam tòng tứ đức, nữ nhân rời khuê phòng, cười che miệng, lớn tiếng, đứng nhàng… ôi, đống quy củ, đúng là đại cực hình mà, nàng bắt đầu hoài nghi, những nữ nhân này như thế nào sống được a, nếu đổi lại là nàng, sớm nổi điên. >”<

      Nhưng chỉ cần nhắc đến phu quân, là nàng đành cố gắng nhịn xuống, vì để cho phu quân khó xử, tất cả những phản bác trong lời nàng đành nuốt trở lại trong bụng.

      “Được rồi, ta hiểu rồi, lần sau chú ý mà!”

      “Tiểu thư hiểu được là tốt rồi, Thuý Ngọc hoàn toàn đều là vì muốn tốt cho tiểu thư cùng tướng quân, tướng quân là người có tiếng tăm, cho nên sau này, mỗi cử chỉ, hành động của phu nhân đều bị người người chú ý, nay tướng quân đánh thắng trận, công lao to lớn, thanh danh vang xa vạn dặm, cho nên lời và hành động của tiểu thư càng phải cẩn trọng hơn nữa, thể gây cho tướng quân phiền toái nha!”

      “Á… sao?” bị Thuý Ngọc như thế, bất giác nàng trở nên lo lắng, sợ chính mình hiểu chuyện làm phu quân phiền toái , chỉ cần là vì phu quân, cái gì nàng cũng nguyện ý làm, nên bây giờ đành phải ngoan ngoãn thu hồi lại bản tính bướng bỉnh, lắng nghe nha hoàn sửa chữa hành vi đúng sai của nàng.

      “Ai da, nhìn xem cái nào, lúc nãy tiểu thư trèo lên nóc nhà, khiến cho thân thể và xiêm y đều bị bẩn hết rồi, nếu để tướng quân trở về nhìn thấy hay đâu! Người đâu, chuẩn bị nước ấm, giúp tiểu thư tắm rửa!”

      xong, Thuý Ngọc kéo nàng hướng đến phòng, bao lâu sau, gia nhân nam đem vào cái thùng gỗ lớn, đám tỳ nữ đổ đầy nước ấm vào thùng, còn thêm ít cánh hoa, trong phòng tràn đầy hơi nước…

      Tô Dung Nhi trong bụng thầm kêu khổ…

      Này biệt quán tao nhã lịch , trừ bỏ những người phụ trách phía trong và phía ngoài, Đoàn Ngự Thạch còn sai khiến mấy nha hoàn tay chân lanh lợi hầu hạ nàng, bình thường nàng đều tự lập, cái gì cũng do chính mình làm, chưa bao giờ để ai hầu hạ thế này.

      Việc khác nàng có thể nhẫn nhịn, nhưng tắm rửa còn có người hỗ trợ thế này, nàng quen nha, bị mỗi người mở to hai mắt nhìn thấy hết thế này là…

      “Ta tự tắm rửa là được rồi!” hai chân nàng tự giác lui về phía sau, bọn họ nhìn giống như hắc sói rình mồi nha, phải bảo trì khoảng cách an toàn mới được. >”<

      có vị phu nhân thân phận cao quý nào tự chính mình tắm rửa cả!”

      “Ta còn chưa có gả cho tướng quân nha!”

      “Vậy bây giờ tập luyện trước.”

      Khi Thuý Ngọc ra lệnh tiếng, tất cả đám nha hoàn  đều tiến lên, động tác thuần thục cởi bỏ xiêm y của Dung Nhi, làm hại nàng muốn chay trốn mà được, bởi vì Thuý Ngọc đứng trấn ở cửa, nàng căn bản chỗ nào cũng trốn thoát.

      Chốc lát sau, nàng bị lột trần như nhộng, đành chạy nhanh vào trốn trong thùng nước tắm, núp dưới những cánh hoa nổi mặt nước.

      Cực hình này của nàng chỉ là vừa mới bắt đầu, bọn nha hoàn còn thay nàng chà rửa, giúp nàng kỳ cọ thân mình, thậm chí còn nâng lên chân của nàng mà cọ rửa, hại nàng cười ha ha đến chảy cả nước mắt, phải liều mình cầu xin tha thứ.

      Ôi… chỉ việc tắm rửa thôi mà cũng giống như muốn lấy mạng của nàng, trước giờ Dung Nhi hoàn toàn nghĩ đến, tắm rửa mà cũng có nhiều quy củ đến như vậy…

      vất vả mà cố gắng, vậy mà vẫn còn chưa chấm dứt, bọn nha hoàn còn đối với thân thể nàng, bôi lên thứ tinh dầu, là bảo dưỡng da thịt, đó cũng là loại nghi thức.

      Thuý Ngọc , tắm rửa xong, đem toàn thân thể tẩm hương thơm, đó là lấy lòng phu quân, cũng tránh cho phu quân điềm may mới từ sa trường chinh chiến trở về.

      Bọn nha hoàn ba chân bốn cẳng đem thân mình trần của nàng mà sờ, tuy rằng nàng thực thích, nhưng vì phu quân, nàng phải kiên nhẫn, cố gắng mà thích ứng.

      Bôi xong tinh dầu, thân thể nàng như giãn ra, nghĩ rằng được giải thoát rồi, mặc quần áo vào là xong, có thể được tự do, nào ngờ…

      Thuý Ngọc lại hạ mệnh lệnh: “Hầu hạ tiểu thư trang điểm.”

      “Cái gì???” Nàng trừng lớn mắt, ngừng lắc đầu: “Ngươi phải là muốn gắn vào đầy đầu ta mấy thứ quỷ này đấy chứ?”

      Vừa dứt lời, nàng bị bọn nha hoàn chộp lấy, bị ép mặc vào bộ váy cồng kềnh phiền phức và phải đeo lên người vô số trang sức rườm rà, nàng đối với mấy thứ đó sợ hãi nha, bởi vì quần áo kia tiện lợi cho hoạt động gì cả, khó mà đường. >”<

      Lúc ở quân doanh, nàng là giả trang nam nhân, vì thế chưa bao giờ phải mặc váy áo, ngày xưa ở Tiên sơn, nàng cũng chỉ luôn ăn mặc đơn giản, thứ nhất là để thuận tiện cho hoạt động thoải mái, thứ hai là ba tỷ muội nàng lúc nào cũng hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, cho dù ăn mặc xinh đẹp, nhưng chốc lát sau, vì hiếu động vui đùa các nàng cũng dính đầy bùn đất vào cơ thể.

      Bây giờ, tại nàng cũng chỉ là ăn mặc thân gọn , đem mái tóc dài búi thành búi đơn giản mà thôi.

      Chỉ thấy Thuý Ngọc vẻ mặt nghiêm nghị, chút thoả hiệp trả lời: “Khi nghênh đón tướng quân hồi phủ mà tiểu thư lại ăn mặc xuề xoà là phù hợp cấp bậc lễ nghĩa!”

      Bàn tay lại vung lên, bọn nha hoàn lại lần nữa tiến lên xung quanh, bao vây lấy nàng, mà nàng, chỉ có thể kêu trời, trời chẳng hay, kêu đất, đất chẳng biết…

      Loại khổ hình này, rốt cục nàng còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa đây??? Aaaaaa……
      Hiyoko thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 10.1

      Đoàn Ngự Thạch trở lại biệt quán của Hổ thành, vô cùng khẩn thiết muốn gặp lại Dung Nhi. Từ khi bước vào cửa, câu đầu tiên hướng đám gia nhân , chính là nàng.

      “Dung Nhi đâu?”

      qua thiền viện, vào bên trong biệt quán, hướng Thuý Ngọc hỏi, cước bộ vẫn ngừng lại, đôi mắt sáng như chim ưng ngừng quét ra xung quanh tìm kiếm hình bóng giai nhân.

      sai người thỉnh tiểu thư rồi ạ, tướng quân xin nghỉ ngơi, nô tỳ lập tức chuẩn bị rượu và đồ nhắm, xin tướng quân hãy tẩy trần trước!”

      cần!”

      vung tay lên, hướng đại sảnh đến…

      Ở phía bên trong hành lang, thân ảnh đứng lặng, vốn chú ý tới, đến khi nghe thấy giọng quen thuộc gọi

      “Phu quân.”

      Đoàn Ngự Thạch giật mình, dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn, ngây ngẩn cả người…

      Chỉ thấy Tô Dung Nhi thân tơ lụa nhu váy, thắt lưng buộc cao, bày ra dáng người thon, cái eo , vàng bạc sắc tuyến đan vào sa mỏng, nhìn động lòng người.

      Nàng tóc điểm xuyến trâm vàng, sắc môi đỏ bừng quyến rũ, cử chỉ nàng tao nhã, dáng thướt tha, giống như tiên nữ giáng trần, xinh đẹp đến đắm say lòng người…

      Vừa về đến gặp nàng như thế, Đoàn Ngự Thạch nhìn đến choáng váng, vốn vẫn biết nàng xinh đẹp, nhưng chưa từng nghĩ tới nàng như thế quốc sắc thiên hương, hoa ghen nguyệt thẹn…

      Tô Dung Nhi trong mắt khó nén được hưng phấn, nhìn đứng ngay trước mặt, nàng muốn lao nhanh tới trong lòng , nhưng ngại vì phải duy trì bộ dáng tiểu thư đoan trang khuê các, bao nhiêu vất vả của nàng xứng đáng nha, bởi vì nàng nhìn thấy phu quân trong mắt lên kinh diễm cùng say mê…

      “Phu quân… a!”

      Mới tiến lên bước, nàng dẫm phải tà váy, cả thân mình mất đà, lao ngã về phía trước…

      Thảm!!! Cái này mà ngã

      Nhưng bị ăn đau như dự đoán, khi nàng lao về phía trước đột nhiên có đôi cánh tay quen thuộc nhanh đưa đến, đem nàng ôm vào trong ngực, bảo hộ nàng, để nàng té ngã bị thương.

      Nàng ngước mặt lên, cùng phu quân đối mặt, vừa vặn con ngươi đen như ngọn lửa nóng kia cũng gắt gao nhìn nàng.

      Nàng muốn hỏi , nàng như thế nhìn có xinh đẹp hay ? Nhưng cần nữa, vì ánh mắt nóng rực như ngọn lửa thiêu đốt kia cho nàng câu trả lời rồi.

      “Dung Nhi cung nghênh phu quân trở về.” Nàng xấu hổ .

      Đoàn Ngự Thạch ôm siết nàng vào lòng, cảm thấy vô cùng ấm áp, chiến trường quyết liệt gió cùng máu, tàn khốc vô tình, giờ phút này hạnh phúc, cho dù bất luận phải trải qua bao nhiêu năm vất vả, chỉ cần nhìn thấy nàng, cái gì cũng còn quan trọng nữa, vì nữ nhân mến này của , tất cả cực khổ đều đáng giá.

      Tô Dung Nhi giọng : “Phu quân vừa mới trở về, nhất định đói và mệt, Dung Nhi lập tức sai người chuẩn bị nước ấm để phu quân tẩy sạch thân mình.”

      Nàng dịu dàng hiền thục dẫn phu quân hướng phòng khách đến, giơ tay nhấc chân đều có khí chất của tiểu thư khuê các.

      Đoàn Ngự Thạch theo nàng chậm rãi vào, nửa tháng nhìn thấy nàng, tại nàng thay đổi, là làm thấy kỳ lạ khó hiểu...

      còn tưởng rằng, khi hai người gặp lại, nàng như chú chim , bay vào người , bởi vì nàng vốn là tiểu nương tính tình bướng bỉnh, cổ quái đáng , giai nhân đặc sắc.

      qua phòng khách, tiến vào nột phòng phía sau, Đoàn Ngự Thạch lại thêm lần sửng sốt, bởi vì bên trong trang sức xa hoa, mỗi cây cột đều khắc hoa treo đèn, ánh nến rực rỡ, lụa mỏng quyến rũ, lại thêm cái lư hương toả ra hương thơm dễ chịu…

      “Đây là…”

      “Đây là những chuẩn bị dành riêng cho phu quân, huynh thích ?” nàng dịu dàng hỏi, môi ra lúm đồng tiền dễ thương, làm Đoàn Ngự Thạch nhất thời si mê.

      “Các ngươi ra ngoài , mình ta hầu hạ tướng quân là được rồi!” Nàng đối bọn nha hoàn .

      Thuý Ngọc dẫn đầu bọn nha hoàn, cúi mình hành lễ, sau đó liền rời khỏi phòng.

      Sau khi những kẻ khác lui ra, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Đoàn Ngự Thạch vốn nghĩ, Dung Nhi đoan trang dáng vẻ theo quy củ, chỉ là hướng vui đùa, cũng im lặng nhìn nàng, xem nàng có mưu tính gì, cũng nghĩ là, bây giờ có ai xung quanh nữa, nàng hẳn khôi phục lại bản tính của mình.

      Nhưng có, nàng vẫn dịu dàng, mềm mại giúp dỡ xuống quân trang, hầu hạ tắm rửa, giúp cọ rửa thân mình, tẩy sạch mái tóc đen rối tung, luôn chú ý đến độ ấm của nước để kịp thời châm thêm nước nóng…

      Đoàn Ngự Thạch khó hiểu, theo như hiểu biết của về tiểu tử kia, nàng trước tiên là đùa diễn, bao lâu sau, khẩn cấp tự động hiến thân, muốn ăn

      Nhưng mà, sai lầm rồi, vì từ đầu đến cuối, nàng chỉ là ở bên hầu hạ, hề đối động tay chân, tuy rằng rất muốn nàng, nhưng cố gắng nhịn xuống, muốn xem nàng đùa cái gì, sắm vai hiền thê à? Nếu là như thế, cũng đành tiếp nhận thôi!

      Tắm rửa xong, nàng giúp mặc quần áo, sau đó vào phòng khách, lại tiếp tục ngẩn người…

      Trong phòng, bàn sớm được bày ra các thức ăn cùng hoa quả ngon, chỉ chờ nam chủ nhân xuất , bọn nha hoàn đứng chờ sẵn sàng phục vụ, thấy nàng và ra, vội cúi người hành lễ.

      “Phu quân, mời dùng bữa!”

      Đoàn Ngự Thạch nhếch mày lẳng lặng đánh giá nàng, cử chỉ của nàng, rất có khí chất, giống như trải qua rèn luyện, còn giống như ngày xưa, tiểu nương nghịch ngợm.

      Lúc đầu còn thấy có chút thú vị, cũng tâm tận hưởng, nhưng bây giờ tựa hồ, hình như có chút kỳ quái?

      Ăn uống xong, nghĩ rằng trò chơi kết thúc, Dung Nhi của cũng khôi phục nguyên bản tính tình, vì tắm, ăn uống đều xong, nhưng từ đầu đến cuối, nàng đều đối với rất cung kính, làm cho mày nhíu càng sâu!

      Hình như tiểu tử kia, đối với “mềm mại” như vậy vĩnh viễn sao??? quen, phi thường quen nha!!!

      thích nàng dịu dàng như thế, từ lần gặp gỡ ngày xưa, thích nàng thiếu nữ tính tình bướng bỉnh, hoạt bát đáng . đường trở về, cũng chỉ nhung nhớ hình ảnh nàng thẳn thắng, hoạt bát, quanh co lòng vòng cầu , chỉ có nàng mới có thể kích khởi lửa nhiệt tình.

      Dung Nhi từ trong phòng ra, ngồi đối diện ở phòng khách cung kính : “Phu quân đường vất vả nhiều, giường được chuẩn bị tốt, có thể nghỉ ngơi, nhưng nếu phu quân chưa muốn ngủ, Dung Nhi gọi người pha trà nóng đến và hầu chuyện với phu quân!”

      đương nhiên muốn lên giường nghỉ ngơi, hơn nữa phải là chỉ mình , mà là cùng với nàng.

      “Nghỉ ngơi.” chút do dự trả lời.

      Nàng dắt tay , hướng phòng đến, Đoàn Ngự Thạch rốt cuộc còn kiên nhẫn, đưa tay ôm bổng nàng lên.

      “Á…” Nàng hô , bởi vì đột nhiên bay lên , nàng sợ đến mức lấy hai tay ôm chặt cổ .

      Đoàn Ngự Thạch nhiều lời, chỉ vài bước là đến trước giường, thả nàng xuống, nàng có cơ hội mở mệng, môi chụp xuống môi nàng, ngọn lửa đam mê bùng cháy trong miệng nàng, dây dưa cuồng nhiệt…

      “Ưhm… phu quân…” Nàng bối rối giãy dụa, muốn ngăn cản , nhưng lại hoá thành giai nhân đùa giỡn trong lòng .

      Tay hề an phận, bắt đầu người nàng làm loạn, khám phá đường cong cơ thể của nàng, vội vàng giữ lấy nàng, cởi bỏ la sam người nàng, mãnh liệt biểu thị công khai là muốn nàng, từ lúc vào cửa nhìn thấy nàng, có suy nghĩ như thế, có thể chờ cho đến bây giờ, là cực hạn của .

      được… phu quân!” Nàng đẩy tay của ra, làm khó hiểu, vốn mau chóng bị dục hoả thiêu đốt, vậy mà nàng cư nhiên kêu tạm dừng.

      “Tại sao?”

      “Bởi vì hợp quy định lễ nghĩa!”

      Nàng cùng giảng quy định lễ nghĩa??? có nghe lầm chứ???

      Nếu có nhớ lầm, khoản thời gian nàng cùng ở quân doanh, Dung Nhi cũng chỉ lần phá hư nhân thế sở nhận quy định lễ nghĩa.

      Chỉ cần có cơ hội, là nàng đều đối với rất sỗ sàng.

      Nàng thường lung tung kiêng kỵ điều gì, đôi khi khiến cho dở khóc dở cười…

      Nàng còn nữ giả nam trang, chút nào để ý nam nữ thụ thụ bất thân…

      Nàng hoạt bát hiếu động, luôn làm ra những cử chỉ lớn mật…

      Là nàng làm cho vui vẻ, làm cho những ngày buồn tẻ của tràn ngập hương vị tình , nàng trách trầm mặc ít lời, bởi vì nàng rất thích chuyện, nàng rất đặc biệt, nàng chính là nữ tử chịu lễ giáo bình thường trói buộc mà.

      Trong thiên hạ, cũng chỉ có mình nàng dám đảm đương cùng đối mặt mà bình luận chuyện vết sẹo gương mặt .

      còn sợ mình đối với nàng chưa đủ nhiệt tình, nhưng so với những dự đoán đó, hôm nay nàng khác thường, còn bảo hợp quy định lễ nghĩa?!

      “Quy định lễ nghĩa ư?” hoài nghi chính mình nghe lầm.

      “Đúng, ban ngày nam nhân nên cùng thê tử làm chuyện đó, bị chê cười là miệt mài vô độ, huynh là tướng quân càng phải nên cẩn thận, nếu chuyện này truyền ra ngoài bị người khác cười nhạo, hơn nữa Dung Nhi vẫn chưa cùng phu quân bái đường, cho nên… kiêng kỵ chút tốt hơn!”

      “Ai với nàng những điều đó?” chất vấn.

      “Thuý Ngọc .”

      Quả nhiên!!!

      “Nàng ta gì?”

      là… tướng quân vốn thân phận cao quý, giống dân chúng bình thường, và nhất cử nhất động của tướng quân phu nhân tương lai càng phải cẩn thận hơn, được làm ra những chuyện khiến cho tướng quân mất mặt, nhất là cử chỉ phải phù hợp với tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các!”

      ra là thế, rốt cuộc hiểu tại sao tiểu tử này đột nhiên lại hoá thành như thế, nguyên nhân là do bọn nha hoàn ở sau lưng chuyện.

      Nửa tháng nay , bọn nha hoàn làm ra những chuyện gì để tra tấn nàng? Dung Nhi vốn có chủ kiến riêng, dễ dàng thoả hiệp như vậy, nhưng nay lại phải cố gắng khác thường, sắm vai nhân vật ôn nhu hiền thục như thế, hoàn toàn trái ngược với tính tình nguyên bản của nàng, nhất định là do nàng nghĩ cho , sợ vì nàng mà bị mất mặt.

      Tô Dung Nhi cẩn thận quan sát vẻ mặt của phu quân, thấp giọng hỏi: “Huynh mất hứng sao?”

      Mất hứng? Haizz, đương nhiên mất hứng! Nhưng đối tượng khiến mất hứng chính là bọn nha hoàn.

      Thấy Dung Nhi vẻ mặt lo lắng, biết nàng hiểu lầm, nên thở dài .

      “Nha đầu ngốc, nàng cần phải ép buộc bản thân mình trở thành tiểu thư khuê các, ta vĩnh viễn bao giờ cầu nàng làm như thế!”

      “Phu quân khônh thích ư?”

      “Đương nhiên, ta chỉ thích nữ nhân thẳng thắn, đáng , chuyện sợ hãi người kia thôi, chứ thích nữ tử suốt ngày miệng đều là cấp bậc lễ nghĩa như thế này!”

      Tô Dung Nhi mở to đôi mắt đẹp: “Ý của phu quân là, muội có thể làm chính mình, cho dù dã man thô lỗ, hề có bộ dáng của tướng quân phu nhân cũng được phải ?”

      nhướng mày: “Ai quy định là tướng quân phu nhân phải có bộ dáng gì, huống chi người mà Đoàn Ngự Thạch ta thương chính là Tô Dung Nhi vốn tình.”

      Tô Dung Nhi nghe xong kích động ôm lấy , có phu quân cam đoan, nàng yên tâm, rốt cục được tự do rồi! ^^

      tốt quá a! Phu quân!!!” ^^

      Nàng vô cùng vui vẻ nha! ^^ Phu quân muốn nàng là chính mình, từ lúc nàng cùng ở cùng cho đến nay, hôm nay là lần đầu tiên ’ nàng đó nha!!!

      “Muội vui nha, huynh có thể chấp nhận nguyên bản tính tình của muội, mấy ngày nay muội cứ lo lắng, lo lắng thể xứng đáng với huynh!”

      được như thế, nàng với ta, nhìn người phải nhìn tâm, nàng mở ra tâm của ta, nên ta nào có thể trái lại, bức nàng trở thành người nàng muốn, nếu là như vậy, ta căn bản xứng với nàng.”

      Tô Dung Nhi hít sâu hơi, cùng chuyện cả buổi, là làm cho nàng cảm động, nam nhân nàng quả là độc nhất vô nhị, có lẽ bao giờ lời ngon tiếng ngọt đương, nhưng khi mở miệng, tuyệt đối là tâm hứa hẹn, cả đời bao giờ thay đổi.

      Chỉ cần phu quân của nàng ngại, tất cả những chuyện kia nào có gì đáng ngại chứ? Người khác muốn huyên thuyên cứ việc , còn nàng chỉ quan tâm đến suy nghĩ của phu quân mà thôi!

      Ánh mắt đảo quyến rũ, nàng đột nhiên chuyển biến, đầu ngón tay đùa giỡn trong ngực .

      “Aiii… huynh chịu sớm, hại người ta phải cố gắng làm tiểu thư khuê các đến mệt chết khiếp a, còn phải mặc cái loại váy rườm rà tiện hoạt động, đầu còn phải gắn đống dĩa ăn nặng nề nữa chứ!”

      “Là cây trâm.” sửa chữa.

      “Tuỳ tiện, gọi sao cũng được mà, nếu phu quân thích, vậy mau bỏ mấy thứ chướng mắt này .”

      Tô Dung Nhi hoạt bát đáng trở lại rồi, biết rất , bởi vì đôi chân thon dài kia của nàng tự động triền ở hai bên hông của , đây là hành động quen thuộc của nàng, mỗi khi tiểu nữ nhân này muốn câu dẫn , nàng luôn luôn trước động tay, sau đó là động chân…

      tại, nàng đối với liếc mắt đưa tình, cái lưỡi thơm tho liếm cánh môi, ý đồ câu dẫn quá ràng…

      cần ngôn ngữ, trực tiếp lấy hành động thể hoàn toàn dục vọng của .

      Hai người dây dưa nóng bỏng cùng chỗ, nhiệt tình tiếp nhận da thịt mềm mại của nàng, bàn tay an phận sờ soạng từng tấc da thịt non mềm, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập hỗn loạn, váy áo của nàng bị đem thoát ra tất cả, bàn tay bắn thân thủ buông khinh la trướng, che dấu xuân ý bên trong dạt dào…
      Hiyoko thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 10.2

      Hôm sau, Đoàm Ngự Thạch đem theo nàng cùng đại quân chuẩn bị hồi kinh thành bái kiến Hoàng Thượng.

      Đoàn tướng quân thống lĩnh Hổ quân đại thắng trở về, khiến cho địch nhân hoảng sợ phải bỏ chạy về Mạc Bắc, sau đó Thái Bắc Vương phái sứ giả sang cầu hoà, thư chiêu hàng được trình lên, nguyện ý quy thuận triều đình, vĩnh viễn xâm chiếm nữa.

      Mang theo thư xin quy hàng bên người, Đoàn Ngự Thạch cùng Tô Dung Nhi hồi kinh, trừ bỏ chuyện được sắc phong chức tước, hướng Thánh Thượng thỉnh cầu tứ hôn, chính thức cưới Dung Nhi làm vợ, phong nàng là tướng quân phu nhân.

      Tâm tình cao hứng phấn khởi, nhưng nửa đường hồi kinh, nghe kinh thành truyền đến tin tức gây chấn động lòng người.

      Hoàng Thượng có lệnh, tướng quân Đoàn Ngự Thạch có công diệt trừ hoạ lớn từ phương Bắc, ngoài việc hạ chiếu chỉ ban thưởng vàng bạc, nhung gấm, tơ lụa, còn đem công chúa gả cho Đoàn Ngự Thạch, cấp đất phong quan, thăng tiến từ tướng quân trở thành phò mã.

      Tin tức này, quả cái đả kích lớn cho hai người.

      “Chuyện này là sao?” hướng Đông Phương tiên sinh hỏi.

      Đông Phương Vệ chắp tay, hành lễ trả lời: “Cháu của lão phu ở kinh thành, truyền người cưỡi ngựa đưa tin hỉ đến, tuyệt đối sai đâu!”

      tình chuyển biến làm người ta kịp trở tay, Đoàn Ngự Thạch hề nghĩ đến Hoàng Thượng đột nhiên lại tứ hôn.

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Tướng quân giờ có phu nhân!” Mục Đức Quang .

      “Nhưng chưa thành thân!” Tât Tề nhắc nhở.

      Đúng vậy! Vấn đề ở đây là, cùng Dung Nhi chưa thành thân, mà Hoàng Thượng hạ chiếu chỉ thông cáo, quân vô hí ngôn, thể thu hồi mệnh lệnh ban ra, chuyện này phải giải quyết thế nào cho đúng đây?

      Đại quân tạm thời hạ trại, nơi đây còn cách kinh thành bốn ngày hành trình, vốn dĩ là muốn hướng kinh thành đến, nhưng nay được, cũng xong, Đoàn Ngự Thạch lâm vào thế lưỡng nan.

      Trong doanh trướng, nháy mắt tràn ngập khí nghiêm túc, chuyện này phải là hành quân đánh giặc, ai nghĩ ra được biện pháp đối phó.

      Lúc này, Tô Dung Nhi sôi nổi vào…

      “Phu quân! Huynh xem muội bắt được cái gì nè.” ^^ Nàng hướng doanh trướng đến, đem ‘thành tựu’ của mình đưa mọi người xem.

      con cá vừa mập vừa to nha, hôm nay thế là có món cá ngon để ăn rồi.”

      Nàng quần áo xốc xếch, mặt còn dính đám bùn đen, vừa nhìn là biết , đường nàng hưởng ngoạn phong cảnh tận tình.

      Vì để cho xuất ngoại an toàn, nên nàng hoá trang thành nam nhân, đội mặt nạ, giả thành gã sai vặt của tướng quân, theo bên cạnh phu quân, lòng nàng vui vẻ, muốn đến khoe thành tích, nhưng vừa đến, liền phát ra khí ảm đảm, hẳn là có chuyện gì rồi…

      “Mọi người làm sao vậy?”

      chỉ có phu quân, mà Đông Phương tiên sinh, Mục đại nhân, Tất Tề đại nhân, tất cả đều mang dáng vẻ đầy tâm , mà hơn thế nữa là, tất cả ánh mắt của họ đền hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, nhìn xem ánh mắt của nàng, giống như gương mặt nàng có cái gì khác lạ.

      Tô Dung Nhi nghi hoặc nhìn về phía phu quân, phát ra sắc mặt có chút quái lạ.

      “Có chuyện gì vậy?”

      có ai trả lời, ngay cả Mục Đức Quang thường ngày hay rất nhiều, lúc này cũng rất khác thường trầm mặc, khi vô tình ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Dung Nhi liền lập tức lảng tránh nhìn sang phía khác, dám nhìn nàng, chà… thái độ làm cho người ta nghi ngờ… chậc…

      ai thèm với nàng sao??? Được lắm!!!

      “Các ngươi phải ? sao cả, ta có rất nhiều biện pháp, nếu sau này biết được chuyện đại gì phát sinh mà các ngươi lại cố ý giấu ta, ta ghi hận!” Nàng chống tay lên thắt lưng, rất có tư thế của tướng quân phu nhân…

      Dung Nhi sớm hay muộn cũng biết, Đoàn Ngự Thạch thở dài: “Các ngươi lui ra !”

      Mọi người liền y lệnh, nhất nhất rời ra ngoài doanh trướng, chỉ để lại hai người bọn họ.

      Tô Dung Nhi đến trước mặt phu quân, ngồi đùi , nàng vòng tay ôm lấy cổ : “Được rồi, bây giờ huynh cho muội biết xảy ra chuyện gì !”

      “Nàng đáp ứng ta, nghe xong phải bình tĩnh, đừng phát giận!”

      Nàng nghĩ nghĩ, gật đầu: “Trừ bỏ chuyện vụng trộm với người khác ở ngoài, muội cái gì cũng tức giận!”

      Đoàn Ngự Thạch biểu tình có chút vặn vẹo, tuy rằng vụng trộm với người khác bên ngoài, nhưng là… chuyện này, xét ở góc độ nào đó, so với chuyện vụng trộm còn tệ hơn…

      Trầm ngâm trong chốc lát, cũng đành đem tất cả mọi chuyện với nàng, sau đó lại khẩn trương nhìn biểu tình của nàng, sợ rằng nàng giận dữ bỏ , bàn tay của ôm chặt thắt lưng của nàng dám buông ra.

      là ngoài dự đoán của , Dung Nhi nghe xong, hề có biểu tình giận dữ và kích động, nàng chỉ là chớp chớp đôi mắt to.

      “Hoàng Thương muốn đem công chúa tứ hôn cho huynh?”

      “Nhưng ta chỉ muốn nàng!” cường điệu giọng , môi nhếch lên, dáng vẻ rất kiên trì…

      Tô Dung Nhi chậm rãi gật đầu: “Hoàng Thượng cũng tinh mắt a, muốn nhận huynh làm con rể.”

      “Nàng tức giận?”

      “Sao lại tức giận? Huynh lấy công chúa à?”

      “Tuyệt !”

      “Muội biết, muội biết huynh lấy công chúa, nên có gì để lo lắng đâu!”

      “Vấn đề ở đây là, Hoàng Thượng hạ chiếu chỉ, công bố chuyện này cho toàn dân chúng biết, quân vô hí ngôn, thể thu hồi lại lệnh ban!”

      “A…” tại nàng hiểu , khó trách lúc nãy mọi người vẻ mặt ai cũng trầm trọng, ra là có chuyện như thế: “Chuyện này phiền não.” Nàng cũng lộ ra vẻ mặt buồn rầu.

      “Nàng rời ta chứ?”

      Nàng giương mắt, đón nhìn ánh mắt phu quân, chậm rãi : “Muội từng qua… nếu như huynh muốn nữ nhân khác, hôn ước của chúng ta liền huỷ bỏ…”

      ! Nàng thể rời ta !” Cánh tay thu lại, cả người nàng bị ôm chặt, chặt đến nỗi thiếu chút nữa là nàng nghẹt thở.

      Nhìn thấy phu quân phản ứng kịch liệt như thế, làm nàng vừa mừng vừa sợ, muốn đau lòng, nàng trấn an.

      “Huynh yên tâm mà, muội rời , đời này, nhất định chung chỗ cùng huynh, cho dù đến hoàng tuyền, muội cũng theo huynh.”

      ?”

      “Đúng a, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tuỳ cẩu, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu, muội đều cùng huynh.”

      yên tâm thả lỏng thân mình, chỉ có ở trước mặt nàng mới có thể giải trừ lớp võ trang của chính mình, thể tưởng tượng, nếu ngày nào đó mất Dung Nhi ra sao đây? tại phát ra, thể có nàng, nàng, rất sâu đậm…

      “Nàng yên tâm, đời này ta quyết phụ nàng!”

      Nàng nở nụ cười, hai tay nâng lên mặt của .

      “Huynh đừng lo lắng, vấn đề của huynh cũng chính là vấn đề của muội, hai chúng ta cùng nhau đối mặt, muội chỉ muốn hỏi huynh chuyện, nếu mệnh lệnh khó cãi, Hoàng Thượng kiên quyết, nhất định muốn huynh phải lấy công chúa, đến lúc đó huynh có suy tính gì ?”

      Đoàn Ngự Thạch lập tức trả lời: “Ta liền cáo quan, làm tướng quân nữa, dù sao hoạ ngoại xâm từ phương Bắc bị diệt trừ, triều đình có ta hay cũng đều quan trọng nữa rồi.”

      “Huynh lưu luyến chức vị sao?”

      ! Dù sao ta cũng chỉ có thân mình, cha mẹ, cũng có huynh đệ tỷ muội, quyền thế phú quý đối với ta như gió thoảng mây bay.”

      “Ha ha! Chuyện này dễ giải quyết thôi, nếu phu quân lưu luyến chức vị tướng quân còn có chuyện gì để sợ nữa? Huynh cứ yên tâm, nếu lão Hoàng Đế kia dám làm khó dễ huynh, Dung Nhi giúp huynh dịch dung, đến lúc đó chúng ta giả trang thành người khác, giả thành nam hay nữ Dung Nhi đều làm được, muốn biến thành ốm hay mập mạp đều dễ như trở bàn tay, lão Hoàng Đế thể lùng bắt chúng ta được.” ^^ Nàng tự tin tràn đầy nhìn về phía phu quân khẳng định.

      Đoàn Ngự Thạch nhìn nàng sâu, trong lòng cảm thấy bội phục, ràng đây là chuyện rất khó giải quyết, vậy mà nàng lại biến nó thành việc rất , tại nàng nghĩ ra cách để giúp giải quyết chuyện nan giải này…

      Tô Dung Nhi cũng thở dài nhõm hơi: “ ra thế này cũng tốt, muội thích làm tướng quân phu nhân chút nào, bởi vì, muội nhất định thể thích ứng nổi cuộc sống đầy lễ nghi ở kinh thành, cả ngày cùng quan to, quý nhân giao tiếp, xã giao, phiền mà, nếu như có thể hồi Tiên sơn, muội cam đoan huynh nhất định rất thích, mà sư phụ cũng hoan nghênh huynh!” ^^

      gật đầu: “Nàng muốn thế nào cũng được, ta đều nghe lời nàng.”

      Tô Dung Nhi đột nhiên chấn động toàn thân, dám tin trừng mắt nhìn .

      “Nàng sao thế?” khó hiểu hỏi.

      Nàng nén được kích động nhìn : “Huynh cười.”

      Đoàn Ngự Thạch giật mình: “Có sao?”

      “Có! Huynh vừa mới cười, cười lại lần nữa !” Giọng của nàng nóng bỏng thỉnh cầu.

      Đoàn Ngự Thạch trầm mặc lúc lâu, vừa rồi hoàn toàn có ý thức được là mình cười, tại đột nhiên nàng cười thêm lần nữa, căn bản khó làm lại như thế…

      “Ai da, mau cười mà!”

      “…Được, ta cười.”

      “Ai da, nào có chứ, lần này đâu phải là cười, huynh chỉ nhếnh môi thôi, muội muốn huynh cười giống như hồi nãy cơ.”

      Vừa rồi là như thế nào, biết được, nhịn được xấu hổ.

      “Lần sau !”

      “Sao lại lần sau, việc này đâu có cần luyện tập, tại mà!”

      “…”

      đúng, nhìn huynh như vậy dữ tợn nha!”

      “…”

      đúng, biểu tình của huynh giống như vừa bị chém đao!”

      “…”

      “Phu quân, cái này giống cười, muội coi như khóc được ?”

      “Làm ơn tha cho ta…!” >”<

      Kết thúc

      Đại quân chậm rãi trở về kinh thành, Đoàn tướng quân vào triều tiếp kiến thánh thượng, hướng Hoàng Thượng rằng mình thể lấy công chúa, quả nhiên tình được thuận lợi.

      là nam tử hán đại trượng phu, tính tình cứng rắn dễ dàng gì chịu khuất phục, cương quyết lấy công chúa, khiến cho Hoàng Thượng giận tím mặt, Hoàng Thượng nổi giận mệnh lệnh, nếu lấy công chúa chính là kháng mệnh.

      Đoàn Ngự Thạch cùng Tô Dung Nhi đành theo kế hoạch trước đó, gọi toàn bộ gia nô của phủ tướng quân đến, chia cho họ ngân lượng, để họ ly khai phủ trở về quê hương.

      Kế tiếp, hai người kháng mệnh, cùng nhau bỏ trốn, việc này đến tai Hoàng Thượng, giận dữ phái quân truy nã hai người bọn họ ở khắp đất nước.

      Ngay đêm quyết định rời phủ tướng quân Tà Vương xuất

      Lúc nửa đêm, nam tử áo trắng nhàng bay đến đứng nóc phủ tướng quân, bên ngoài gió mạnh thổi ào ào, thế mà nam tử mặc áo bào trắng ấy hề mảy may động đậy…

      Trong phòng, Đoàn Ngự Thạch ngửi được sát khí toả ra người Tà Vương, cũng dần trở nên tà mị dữ tợn, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, hai người cứ như thế giằng co…

      Tô Dung Nhi hé cửa ra bên ngoài rình coi, tay giữ chặt phu quân, rất sợ xông ra ngoài cùng Tà Vương chém giết, đánh đến khi ta sống ngươi chết.

      “Chiến tranh kết thúc, Bắc Thái Vương đầu hàng, sao Tà Vương vẫn chưa chịu buông tha huynh vậy?” Nàng lo lắng nhìn về phía phu quân hỏi.

      biết.” Đoàn Ngự Thạch trả lời.

      “Huynh và từng có thâm thù gì ?”

      có.”

      Tô Dung Nhi suy nghĩ sâu xa: “Như vậy kỳ quái, Tà Vương vì sao phải giết huynh?”

      Đoàn Ngự Thạch hừ lạnh: “Ta sợ .”

      ! Huynh được ra ngoài!” nàng hốt hoảng , tay ôm chặt .

      “Nếu ta ra, tiến vào, trận quyết chiến này tránh được.”

      Tô Dung Nhi vẻ mặt lo lắng, lúc nàng cố gắng nghĩ biện pháp đối phó, đột nhiên Đoàn Ngự Thạch tay ôm lấy nàng kéo ra phía sau lưng , bắn ánh mắt giết người về phía trước.

      “Ai!”

      Tuy rằng người vừa đến khinh công rất cao cường, nhưng vẫn cảm nhận được tia tồn tại ngay tại trong phòng.

      Chẵng lẽ Tà Vương phải là đến giết mình mà còn dẫn theo người?

      thân ảnh từ phía sau rèm chậm rãi ra, Đoàn Ngự Thạch kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương.

      “Ngươi…”

      Tô Dung Nhi từ sau lưng phu quân nhìn ló ra đằng trước, khi nhìn thấy đối phương lập tức chuyển buồn thành vui.

      “Muội rốt cục đến rồi, như thế nào tại mới đến vậy?”

      Đứng ở trước mặt Đoàn Ngự Thạch là nam nhân, kỳ quái là… nam nhân này bộ dáng cùng với Đoàn Ngự Thạch giống nhau như đúc, làm cho Đoàn Ngự Thạch hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

      Chỉ thấy Đoàn Ngự Thạch kia hai chống thắt lưng, thanh phát ra lại là của nữ nhân.

      “Tỷ nghĩ ai cũng tài hoa giống tỷ ư, dễ dàng thực Thiên diện thuật a? Muội luyện lâu như thế mới có thể mang mặt nạ, giả trang thành bộ dáng của huynh ấy, nhưng bất quá thanh có biện pháp, cố gắng hoài cũng giống được!”

      sao, chỉ cần hình dáng là tốt rồi.”

      Đoàn Ngự Thạch nhìn trừng trừng hỏi Dung Nhi: “… chuyện này là như thế nào…?”

      Tô Dung Nhi cười hì hì nhìn giới thiệu: “Vị này là tiểu sư muội của người ta, Thuỷ Linh Nhi, muội làm mặt nạ của huynh, sau đó kêu nàng dịch dung thành bộ dáng của huynh.”

      kinh ngạc nhìn về phía cái kẻ giống hệt mình kia, đối phương trừ bỏ diện mạo, ngay cả thân mình, dáng người cùng chiều cao đều giống hệt , giống đến mức khó tin, thể nghĩ ra được đối phương là nữ tử.

      “Nàng muốn làm gì?” lập tức đoán ra kế hoạch của Dung Nhi, nhưng tin được nàng lại làm như vậy.

      Nàng muốn gọi người khác thay thế ???

      Tô Dung Nhi tại rảnh cùng phu quân giải thích, bởi vì nhất định đồng ý, nhưng từ lúc biết phu quân bị Tà Vương truy sát, dự phòng xảy ra chuyện gì, nàng mới cố gắng suy nghĩ tìm phương án, chuyện này, chỉ có Linh Nhi khinh công đệ nhất thiên hạ mới làm được thôi.

      “Nam tử áo trắng bên ngoài liền giao cho muội, làm ơn đưa càng xa càng tốt.”

      chính là Tà Vương?”

      “Đúng, rất lợi hại đó nha, võ công hề thua kém tỷ phu của muội!”

      thành vấn đề!”^^ Đoàn Ngự Thạch giả chạy về phía Đoàn Ngự Thạch , dùng gương mặt đáng sợ của mỉm cười: “Đại tỷ phu, có rảnh đến Tiên sơn của chúng ta nha, Linh Nhi lần tới tìm huynh bồi chuyện, gặp lại sau nha.” xong thân hình liền nhảy ra bên ngoài, nhanh đến nỗi, chỉ trong nháy mắt thân ảnh Thuỷ Linh Nhi biến mất ở cửa sổ.

      Mặt khác, thân hình đứng lặng yên nóc nhà – Tà Vương, cũng xuất quỷ nhập thần biến mất trong tức khắc…

      “Ha ha, thành công rồi, Tà Vương đuổi theo Linh Nhi rồi!”

      “Nàng… nàng kêu Thuỷ nương nhận chết sao? được! Ta phải ngăn cản!”

      Tô Dung Nhi sống chết bắt lấy tay : “ cần lo lắng, nàng ấy là sư muội của muội, sư tỷ kiêu ngạo như muội, làm sao có thể kêu nàng ấy chịu chết công a!” >”<

      “Nhưng mà…”

      đuổi kịp sư muội đâu!”

      “Nàng làm sao có thể khẳng định điều đó?” Đoàn Ngự Thạch tin trừng mắt nhìn nàng.

      “Bởi vì tuyệt kỹ của Linh Nhi là đệ nhất thiên hạ, ai so với muội ấy được!”

      “Tuyệt kỹ gì?”
      Tô Dung Nhi giảo hoạt tươi cười, dào dạt đắc ý : “Muội ấy cái gì cũng giỏi, chỉ giỏi có “trốn”.” ^^

      Đoàn Ngự Thạch ngây người: “……Trốn? Cái này cũng được coi là truyệt kỹ?”

      “Đương nhiên, ngay cả sư phụ của muội cũng khó có thể bắt được nàng, Tà Vương căn bản thể chạm được nàng, dù chỉ là sợi lông cũng đừng hòng a!” ^^

      Đoàn Ngự Thạch nghẹn họng nhìn nàng trân trối, vẫn chưa hết kinh ngạc bị Dung Nhi kéo

      thôi nào, đừng quên chúng ta còn phảichuẩn bị chạy trốn nữa, tại có ai quấy rầy, nên có thể chuẩn bị tốt chút, ưhm, muội đem huynh giả trang thành nữ nhân nha, huynh giả thành nữ nhất định rất độc đáo lắm đây ^^, về phần muội… muội giả thành trượng phu của huynh nha, được a… phu quân ^o^…”

      “……”

      Trừ bỏ xấu hổ, còn có thể gì đây???

      Muốn kết hôn cùng giai nhân, nhất định phải sớm làm quen với các ý đồ xấu, kinh thế hãi tục của nàng thôi… =_=

      “Ta có điều kiện.”

      Đoàn Ngự Thạch tái mặt, nghiêm chỉnh .

      cho phép đem bộ ngực của ta làm lớn.”   -__-

      .......Hoàn.......
      Lời trăn trối của ta a...  -___-

      AAAAAA cuối cùng cũng hoàn rồi… ta thiệt là mừng a…^o^ cuối cùng ta cũng hoàn thành được bộ đầu tay rồi, cám ơn các tình ủng hộ, và hết là cám ơn ss QH tạo điều kiện cho muội “ham hố” nha… =O=… ta cố gắng tiếp tục ở bộ Cổ Vương… aaaaaaaa…. Mong mí tình iu của ta ủng hộ típ để ta có tinh thần làm, hun mí nàng…. ^o^… sẵn tiện sờ mó luôn…, nàng nào ở gần ta ta “ăn” nhiều chút a…^^ (à quên, ss QH ơi, làm ebook cái truyện nì luôn nha ss, iu ss...) kha kha... ^^


      Thuỳ (NVTA)
      Hiyoko thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :