1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiếu Tướng Quân - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 6.3

      Tầm mắt nhìn xa xăm, nhớ lại chuyện năm xưa….

      “Lúc ấy ta chỉ là gã thuộc hạ bên cạnh tướng quân, ta có vị hôn thê ở kinh thành, nhưng bởi vì hàng năm ta đều ở trong doanh trại rất ít khi hồi hương, cho nên luôn làm cho nàng ấy phải chờ đợi trong kinh thành.”

      Tô Dung Nhi lẳng lặng lắng nghe, nàng biết được, chuyện này chắc chắn phu quân chưa bao giờ cho người nào khác biết, mà lại nguyện ý với nàng, chứng tỏ rất tín nhiệm nàng, nên nàng chen vào mà im lặng, hết sức chăm chú lắng nghe…

      Đoàn Ngự Thạch hít sâu hơi, chưa bao giờ nghĩ rằng ra câu chuyện thống khổ năm xưa của chính mình.

      “Có ngày ta được phép hồi kinh, cho người thông báo trước, bởi vì ta nghĩ cho nàng niềm vui bất ngờ, ta vụng trộm chạy tìm nàng, nhưng khi ta tiến vào khuê phòng của nàng, lại nhìn thấy chuyện mà ta thể nào tin!”

      đến việc này, rùng mình, vẻ mặt trở nên dữ tợn đáng sợ.

      “Nàng cùng người nam nhân hề mặc quần áo nằm ở giường, mà nam nhân kia chính là người mà ta kết bái làm hảo huynh đệ, lúc ấy ta nổi điên, xông lên trước muốn làm mọi việc với tên nam nhân đó, tại vì sao chuyện lại như thế này, bỗng nhiên ta cảm thấy mặt đau nhói, khi hoàn hồn mới phát mặt của chính mình đầy máu, mà nàng… vị hôn thê của ta… tay… cầm con dao dính máu…”

      Tay nhàng đặt trước miệng , cần thêm gì nữa.

      “Muội hiểu rồi, huynh muốn đến chuyện này nữa đúng , muội ép huynh nữa đâu, chuyện đó có thể quên , muội muốn huynh thống khổ, sau này chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

      Bàn tay mềm mại vuốt ve mặt , khiến cho mạt tối tăm gương mặt của nháy mắt tan biến mất, nhìn gương mặt nàng lên lo lắng, tự nhủ thể làm nàng hoảng sợ.

      Trong lòng nàng so với còn thống khổ hơn, nàng đau lòng vì , vì mà cảm thấy tức giận, bất bình, tay bé run nhè , nàng là muốn tức điên mà.

      Nhìn nàng biểu lộ tấm chân tình, làm cho tâm của Đoàn Ngự Thạch vốn lạnh lẽo cứng rắn giờ lay động, chuyện này làm cho đau lòng nhiều năm nay, nhưng tại có thể đối mặt với nó.

      “Cho dù ta đến chuyện này, nhưng vết sẹo vẫn ở đây vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng biến mất.”

      đến đây, tâm lại chùng xuống, nỗi đau như thấu đến tận xương tuỷ, đây chính là ấn ký do nữ nhân để lại cho , nàng chẳng những huỷ gương mặt mà còn huỷ luôn tâm của .

      Tô Dung Nhi con ngươi chuyên chú nhìn theo hắnm vươn bàn tay nhàng xoa lên vết sẹo.

      né tránh, để tay nàng tuỳ ý đụng chạm vào vết sẹo.

      Đầu ngón tay nàng ôn nhu, nhàng như cánh hoa lướt qua gương mặt , lướt qua vết sẹo, ánh mắt nàng để lộ ra đau lòng vô hạn…

      “Vết sẹo xấu đúng ?” .

      chút cũng xấu, sư phụ muội thường dạy nhìn người nhìn vào tâm, muội biết, huynh rất nhiệt tâm, chẳng qua là muốn biểu ra ngoài cho người khác biết thôi, nhưng sao, trước mặt muội huynh cứ biểu , muội cho người khác biết đâu.”

      “Dung Nhi, ta…”

      Nàng nhìn , phát thấy ánh mắt ôn nhu, hề có tia sắc bén lạnh lẽo, biểu cũng như hung thần nữa, xem ra là tốt hơn rồi, còn làm tim nàng đập phi thường nhanh nữa. >”<

      muốn ra suy nghĩ của mình, và nàng cũng chờ mong mở miệng.

      Thiệt đúng lúc nha, ngay lúc này lại có người xông vào.

      “Khởi bẩm tướng quân!” gã tiểu binh lính tiến vào.

      !” giật mình, vội sử dụng lực tay.

      Tô Dung Nhi hoàn toàn kịp phản ứng bị Đoàn Ngự Thạch hất té chổng vó mặt đất.

      Đoàn Ngự Thạch khôi phục lại thần thái nghiêm túc như bình thường vẫn đối với người dưới hạ mệnh lệnh, đối với tên tiểu binh lính kia cử chỉ vẫn như bình thường, nhưng kỳ thực trong lòng đổ mồ hôi lạnh.

      Tô Dung Nhi chật vật bò đứng lên, tay xoa xoa cái mông đau, giận dỗi nhìn .

      “Đa tạ tướng quân chỉ đạo.” Nàng dùng giả trả lời, đôi mắt hàm oán vẫn nhìn trừng trừng , dùng ánh mắt lên án . Về phần Đoàn Ngự Thạch, mang vẻ mặt chột dạ, tay bưng chén thuốc ngụm uống sạch sau đó đưa chén cho nàng.

      xuống !”

      “Vâng.”

      Nàng tiếp nhận chén thuốc, tay vẫn xoa cái mông đau, trước khi ra ngoài nàng còn uỷ khuất quay đầu liếc cái, Đoàn Ngự Thạch xấu hổ, thuỷ chung chột dạ dám ngước lên nhìn nàng…
      Hiyoko thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 7.1

      Vào đêm tối, có bóng đen nhắn lặng lẽ ra ngoài doanh trướng.

      Tô Dung Nhi muốn ra khỏi doanh trại, bởi vì ban ngày cái mông bị ăn đau, đến tận bây giờ vẫn còn đau, nàng muốn ngâm mình dưới nước suối để giảm bớt đau đớn.

      Giỏi về thuật nguỵ trang dịch dung, nàng dễ dàng tránh thoát được tầng tầng lớp lớp tuần tra nghiêm ngặt, cho dù gặp binh lính nàng chỉ cần sử dụng mặt nạ Đông Phương tiên sinh hoặc giáo uý đại nhân là êm xuôi ra được, lợi dụng đêm tối, nàng có thể che dấu được thân mình đủ cao mà vẫn có thể lừa gạt được đám binh lính tuần tra.

      Ban đêm ở trong rừng rậm rất dễ lạc đường, nhưng nàng là lớn lên ở Tiên sơn, địa hình Tiên sơn so với nơi này còn phức tạp hơn vạn lần, nàng thực sợ đâu.

      Cách quân doanh ước chừng khoàng mười dặm có suối nước nóng, suối nước này được rừng cây trùng điệp bao phủ, cho dù quen thuộc đường lối cũng khó mà đến đây, nàng có thể yên tâm.

      Suối nước nóng bốc lên tầng khói mỏng, rất thu hút người, đặc biệt là những ngày trời lạnh, nàng rất thường tới đây tắm rửa.

      Các binh lính khác đều tắm rửa ở cái suối cách quân doanh xa, nàng cũng làm ra bộ dáng, cũng tuỳ tiện đến đó hất chút nước, đợi đến canh tư, nàng mới vụng trộm đến nơi này tắm rửa.

      Dỡ xuống lớp nguỵ trang nam nhân, nàng thân lung linh đường cong mê người, loã thể đứng dưới ánh trăng.

      Búi tóc vừa được gỡ ra, mái tóc nàng óng ánh, mượt mà như lớp satanh xoã tấm lưng trắng nõn nà, thân ảnh của nàng trắng ngà dưới ánh trăng nhìn mê người.

      Ánh trăng len lỏi qua từng khe hở của lá rừng, lấp lánh chiếu sáng lên dòng suối, nhìn như những viên ngọc tuyệt bích ánh lên cơ thể loã lồ của nàng, Tô Dung Nhi dòng suối nhìn như nàng tiên rực rỡ thoát tục, làn da trắng ửng hồng, bộ ngực tròn đầy đặn, cánh tay thon mềm, đôi chân ngọc đạp lên thềm lá bước đến dòng suối ấm…

      Nước suối nóng làm tinh thần và cả thể xác của nàng hoàn toàn thư thái, dễ chịu…

      Nàng thoải mái thở dài hơi, chỉ lúc này đây nàng mới yên tâm để buông lỏng tất cả xúc cảm của mình mà thích thú chơi đùa cùng dòng nước ấm.

      Dòng nước ấm chảy róc rách, nhàng liếm hôn lên làn da ngọc ngà trắng nõn, trong rừng lấp lánh ánh trăng, tiếng côn trùng ngân vang truyền đến như dàn đồng ca làm cho nàng cơ hồ muốn ngủ quên…

      Nàng ước chừng mình có thời gian khoảng canh giờ để hưởng thụ thời gian riêng tư này, đột nhiên, bóng đen xẹt qua làm cho nàng giật mình hoảng sợ.

      nam nhân?

      Nàng thấy mặt của đối phương, chỉ thấy lưng đối phương thân hắc y, Tô Dung Nhi chỉ kịp làm động tác là lấy đôi bàn tay mình bảo vệ bản thân lúc này trần trụi, há miệng hét chói tai, đột nhiên bị bàn tay to che lại môi của nàng.

      “Là ta.” Tiếng quen thuộc ở bên tai nàng, thổi vào tai nguồn nhiệt khí.

      Nàng vốn muốn giãy dụa, nhưng nghe thấy thanh quen thuộc liền lập tức dừng phản khán, đôi mắt trừng thẳng mắt phu quân của nàng.

      Đoàn Ngự Thạch lấy áo choàng bao phủ lại cơ thể trần của nàng, đem nàng ôm trong cánh tay rồi phi người vào đám cây cối phía sau cách nhàng, nhanh chóng mà hề có tiếng động.

      Đừng lên tiếng!

      lấy tay làm điệu bộ muốn nàng im lặng, nàng gật đầu, sau đó mới yên tâm thu lại bàn tay niêm phong miện nàng.

      Tô Dung Nhi tuy rằng hiểu là có chuyện gì phát sinh, nhưng là lời nên nàng nghe, hơn nữa phu quân nhiệt tình đem nàng ôm vào lòng như thế, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nàng cũng cao hứng nha!!! ^^

      Nhất thời nội tâm vui vẻ, nàng nhịn được gắt gao rúc vào trong lòng , hai cánh tay mềm mịn lặng lẽ đưa ra ôm , làm kinh ngạc cúi đầu, con ngươi đen loé sáng, cỗ nhiệt nóng dâng lên thiêu đốt trong lòng .

      Ban đêm yên tĩnh, cái gì cũng nghe được ràng, nhưng… chốc lát sau… rốt cục có động tĩnh…

      Dưới ánh trăng bỗng xuất bóng đen, từ ngọn cây này nhảy qua ngọn cây khác xuất quỷ nhập thần… nhìn thoáng qua nàng tưởng chỉ là con chuột bay hay gì đó, nhưng giờ phát đó là gã nam tử.

      Đối phương nhảy xuống đất, đúng chỗ lúc nãy nàng tắm rửa, nam tử đó có thân hình thon dài, bộ bạch y tuyết trắng nho nhã, phong thái phiêu dật tiêu sái, giống như tiên nhân hạ phàm.

      Nam nhân kia vừa xuất , Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt trầm, thân trong đêm đen, toàn thân tập trung cao độ dò xét đối phương, trầm tĩnh như tia hơi thở.

      Tô Dung Nhi lòng như có linh tính, cũng đồng thời nín thở, nàng có võ công, thể khống chế khí công mà chỉ có thể tận lực làm giảm bớt số lần hít thở, nàng hiểu được, cho dù chỉ là hơi thở rất cũng có thể bị đối phương phát ra.

      May mắn là có thanh lá cây đung đưa sàn sạt nên có thể che dấu hơi thở của nàng, nếu nàng lập tức bị đối phương phát ra ngay.

      Khi nam tử kia quay đầu, vừa lúc ánh trăng chiếu sáng soi gương mặt, làm cho nàng có thể tận mắt nhìn thấy diện mạo của .

      gương mặt tuấn mỹ, mi thanh mục tú, khí phách như tiên hạ phàm…

      Nhìn kỹ lại, Tô Dung Nhi kinh hoàng…

      Nam nhân lạ ấy chân hề chạm đất, mà là bay đứng trung phía cành cây… >”<

      Nhưng nếu có là như vậy, nàng cũng hiểu lý do vì sao nàng và phu quân lại phải trốn chứ? Bởi vì nam nhân kia thoạt nhìn cũng đâu giống người xấu đâu chứ? Chính xác mà , mặt mũi trông vô cùng hiền lành.

      Gương mặt kia bỗng dưng nở nụ cười thanh khiết, tiếng thấp cao, nhưng tiếng chuông chiều buổi sớm, tiếng vang trong rừng cây nghe thân mật.

      “Vị bằng hữu, xuất .”

      Sao??? Bị phát rồi ư!?

      Nàng cả kinh, quay mặt nhìn phu quân, chỉ thấy nhàng lắc đầu, cánh tay ôm nàng hơi siết chặt lại, giống như ngầm cho nàng rằng, có ở đây, nàng đừng sợ.

      Động tác của ôn nhu, đúng là trấn an nàng còn sợ hãi nữa.

      lúc nàng nghi hoặc, đột nhiên bụi cỏ đối diện bay ra bóng đen, nam tử áo trắng bàn tay nhưng sấm sét đánh ra chưởng, cả người hề di chuyển nhưng tay vẫn tóm lấy được bóng đen.

      ra bóng đen kia chỉ là chú chim nhạn.

      Việc kế tiếp xảy ra làm nàng thể tin vào được mắt của mình, nam tử áo trắng gương mặt tuấn mỹ ôn hoà nháy mắt chuyển biến trở nên sắc bén, cánh tay bóp nát thi thể nhạn điểu, máu tươi phun trào đầy ra cả bàn tay, cả người phát ra tà khí, giống hệt ác ma từ địa ngục, làm cho người ta kinh hoàng.

      Nàng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ đến nhịn được mà thở dốc, nhưng chưa kịp phản ứng đôi môi chụp xuống hôn nàng…

      Đột nhiên bị hôn, nàng quên mất cả sợ hãi, trong suy nghĩ lúc này hoàn toàn bị phu quân chiếm cứ…

      cỗ nhiệt khí đưa vào trong miệng nàng, rất nhanh nàng hiểu được dụng ý của , muốn giúp nàng điều chỉnh hơi thở, để cho nam tử áo trắng kia phát ra.

      Mặt nàng đỏ ửng lên, cảm thấy cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt, cháy lan ra cả toàn thân, tâm tình lâng lâng, cả người choáng váng vì hạnh phúc, nàng bất tri bất giác nhắm mắt lại, hưởng thụ ôn nhu hôn môi…

      Nàng biết là vì cứu nàng nhưng vẫn nhịn được mơ màng, đây là vợ chồng gian hôn, nam nhân này thường ngày luôn đứng đắn, khó mà có được cơ hội làm cho nàng mặt đỏ tim đập thế này.

      Chốc lát sau, nam tử áo trắng cho rằng mất dấu người mình truy bắt nên rời , tuy kẻ địch rời xa, nhưng hai đôi môi kia vẫn còn tiếp tục duyện hôn…

      Đoàn Ngự Thạch phát khó khăn để rời đôi môi mềm mại của nàng, nhưng kẻ địch vẫn có khả năng quay trở lại nơi này, nguy hiểm vẫn còn rình rập, cố gắng dùng lý trí của mình, miễn cưỡng rời khỏi đôi môi nàng.

      Dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn mỹ nhân kiều trong lòng mình, tâm khỏi dấy lên xúc động lần nữa.

      Gương mặt kia thanh thoát xinh đẹp, thường ngày nàng giả nam trang, đêm nay lớp nam trang được gỡ xuống hoàn toàn, ra làn da trắng mềm mại nõn nà, đáng động lòng người, mái tóc dài hơi rối xoã tung ra bờ vai, thướt tha dịu dàng, cơ mà nàng có mặc quần áo, chỉ có duy nhất lớp áo choàng mỏng bao quanh ở ngoài, nàng rúc vào trong lòng , con ngươi đen mị hoặc nhìn , toát lên ánh nhìn thương muốn xa rời.

      Đoàn Ngự Thạch nhìn ngắm dung nhan kiều diễm ửng hồng kia hồi lâu , bàn tay tinh tường cảm nhận được thắt lưng của nàng có bao nhiêu tinh tế, bộ ngực tròn mềm mại có bao nhiêu nở nang, áo choàng có thể che lại hình dáng cơ thể nhưng căn bản vẫn che được những đường cong mê người kia, còn thập phần hấp dẫn .

      Vào ban đêm, nơi này bóng người, rốt cục nhịn được dục vọng, quyết định thuận theo lòng mình, cúi mặt xuống hung hăng hôn nàng…

      Nàng dự cảm tựa hồ như có điều gì sắp phát sinh, thình lình hôn nàng, làm nàng chút tâm lý cũng chưa có chuẩn bị trước, cả người như vô lực, xụi lơ trong lòng .  >”<

      Nàng sớm biết rằng, lòng rất nhiệt tình, hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài.

      Khi hai đôi môi rời nhau ra, chằm chằm nhìn nàng, thấy nàng hô hấp gấp gáp, hai má ửng hồng, biết nàng cũng thích được hôn nên cảm thấy yên tâm.

      Nàng thích cuồng nhiệt hôn nàng, thích lấy lại lý trí…

      Nàng tất cả, từ cánh tay mạnh mẽ rắn chắc đến nụ hôn mãnh liệt tràn ngập tính xâm lược của , nàng bỏ qua cơ hội này đâu. ^^

      “Người ta còn muốn… phu quân…” Tiếng ôn nhu, uỷ mị đến đắm say lòng người vang bên tai .

      Hai tay nàng níu trụ vai , ánh mắt nàng e lệ, nhu tình, quyến rũ nhìn .

      thể ức chế, ngọn lửa trong thân lần nữa lại cháy bùng lên, đôi môi của lại tiếp tục xâm lược môi nàng…

      hiểu được lòng mình, muốn nàng, bức thiết muốn nàng…

      Lần này, nghĩ đình chỉ động tác nữa, áo choàng được xốc lên, thân thể nàng trắng nõn, mịn màng, đẹp đến mê người ra dưới ánh trăng.

      bây giờ giống như chim ưng, cuồng mãnh đoạt lấy đôi môi của nàng, cùng nàng sâu dây dưa.

      Mỗi nấc da thịt chạm vào nàng, nghe tiếng hô hấp gấp gáp của nàng càng làm thêm mê muội, cũng bởi vì đây là lần đầu mà có chút vô thố.

      Ở dưới ánh trăng, giữ lấy nàng.

      Suy nghĩ đây cũng là lần đầu tiên của nàng nên cố gắng áp chế dục vong, kiên nhẫn chờ nàng thích ứng tiến vào, để cho động tác thô lỗ làm tổn thương nàng…

      Nàng trong lòng quá mềm mại, tựa như đoá hoa , nếu có cơn gió mạnh, các cánh hoa bay tứ tán, chỉ còn lưu lại hương thơm ngọt ngào…

      Nàng cảm nhận được ôn nhu cùng thương tiếc, cho dù bề ngoài là đại nam nhân uy vũ bất khuất, nhưng mỗi động tác đều cẩn thận, nàng cảm thấy chính mình nhìn lầm người, nàng tâm muốn dâng hiến tất cả cho .

      “Dung Nhi…”

      thở dài, thấp giọng gọi tên nàng.

      Nàng nhìn nở nụ cười, gương mặt thập phần tuyệt mỹ, nàng hoàn toàn lột xác trở thành nữ nhân tuyệt diễm, rạng rỡ như đoá hoa, và đoá hoa này mà nở rộ…

      Đêm nay, nàng trở thành thê tử của ...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 7.2

      Ân ái qua , nàng vô lực nằm trong ngực , cảm thụ nhịp đập trái tim và nhiệt độ cơ thể .

      Đoàn Ngự Thạch ôm lấy nàng vào trong suối nước nóng, nhàng giúp nàng tẩy rửa thân mình, cũng biết vừa rồi làm nàng mệt đến nổi nữa, cảm thấy đau lòng…

      “Đau ?” giọng cúi đầu hỏi, lời mang theo lo lắng, thân thiết, làm lòng nàng ngọt ngào.

      đau.”

      hôn lên trán nàng.

      “Vị nam tử áo trắng kia là ai vậy?” Nàng hỏi, giờ phút này nàng thấy cơ thể rã rời, muốn hưởng thụ chút yên tĩnh, chờ cho trái tim đập hỗn loạn của nàng từ từ vững vàng trở lại.

      Đoàn Ngự Thạch thu hồi tâm thần, hít hơi sâu rồi : “Miêu Cương Tà Vương Sở Ân.”

      chính là Tà Vương?”

      “Đúng vậy.”

      Tô Dung Nhi khó nén kinh ngạc: “ thể nhận ra được bởi cái vẻ bề ngoài như vậy của …”

      “Thế gian trăm ngàn loại người, người xấu nhưng mặt viết lên rằng xấu, đáng sợ nhất phải là loại người tướng mạo bên ngoài hung ác mà là loại người hoàn toàn nhìn ra được tâm, luôn hướng người khác chút nương tình mà vươn ma trảo.”

      Nàng nhàng gật đầu: “Sư phụ cũng như thế, người luôn dạy ba vị đồ nhi chúng ta, đánh giá người thể dựa vào dung mạo.”

      Ánh mắt ôn nhu nhìn nàng: “Nàng sư phụ tốt.”

      “Đúng vậy!” Nàng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi ngập ngừng: “Người lúc nãy đáng sợ, ngay từ đầu muội cảm thấy kỳ quái vì sao chúng ta lại phải trốn, bởi vì trông như thế nho nhã, thể tưởng tượng được trong nháy mắt lại biến thành người đáng sợ như thế, hơn nữa giảo hoạt, cố ý dùng kế gạt người ra ngoài, nếu đổi lại là muội nhất định bị mắc mưu.”

      Nàng nhịn được rùng mình cái, bởi vì lúc nãy nam nhân xa lạ kia toát ra luồn tà khí đáng sợ, lòng nàng ngừng kinh hãi.

      Phát nàng run rẩy, cánh tay càng ôm nàng thêm sát, giọng trấn an: “Đừng sợ.”

      Gương mặt nàng dán sát vào ngực .

      “Người lúc nãy võ công rất cao sao?”

      “Nếu ta trúng độc và bị thương nội lực, chúng ta là lực lượng ngang nhau.”

      Nàng bỗng nghĩ ra: “Muội nghe Mục đại ca , Tà Vương là cao thủ do Bắc Thái Vương mời đến, do Bắc Thái thể đánh được chúng ta nên thỉnh Tà Vương đến để đối phó quân ta.”

      phải, Tà Vương tính cách vốn cao ngạo, nghe theo mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào, người mà muốn đối phó duy nhất chỉ có mình ta, đối với người khác nguy hiểm.”

      Nghe thế, gương mặt của nàng biến sắc, vô cùng kẩn trương.

      “Tướng quân thân thể chưa khang phục, trăm ngàn lần thể cùng ứng chiến nha!” Nàng thần sắc lo lắng làm phấn khởi, thích nhìn sem nàng quan tâm .

      “Ta biết.” Ngữ khí hùng hậu, cam đoan với nàng.

      Đúng là khó mà có được những lúc đối với nàng gương mặt ôn hoà như thế này, gương mặt còn mang vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, nàng vui vẻ, tựa như con mèo dựa vào trong ngực , hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh của hai người…

      “Tướng quân vô tình, ban ngày đem Tô Dung Nhi hất ra thèm nể mặt.” Có cơ hội nàng đương nhiên muốn thừa cơ oán giận chút biết thương hương tiếc ngọc.

      xin lỗi.” .

      Nàng ngẩng đầu liếc cái, lại e lệ cúi đầu, chỉ cần có những lời này của là đủ rồi, nàng chính là hay giỡn, đương nhiên trách .

      “Kỳ cũng đau lắm, suối nước nóng này quả chữa đau hiệu quả.”

      “Nhưng nàng cũng nên vụng trộm chạy tới đây.” Nghe lời như trách cứ nhưng ra là tràn ngập quan tâm.

      “Muội là nữ hài tử mà, cũng cần phải tắm rửa chứ, thừa dịp nửa đêm lẻn ra đây lúc nào nữa chứ!” đến đây nàng bỗng nghĩ ra chuyện trọng yếu: “Đúng rồi, tướng quân là sao biết được Dung Nhi ở nơi này?”

      Câu hỏi nàng vừa đặt ra làm vẻ mặt Đoàn Ngự Thạch lập tức tự nhiên, ánh mắt nhìn nơi khác: “Ta tuần sát.”

      Tuần sát mà đến suối nước nóng???

      “Nhưng nơi này cách doanh trại xa như vậy, với lại nếu tuần sát phải đến hướng biên cảnh mới đúng chứ…”

      Nàng bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, miệng nở nụ cười: “Hi hi, xem ra là tướng quân theo muội đến đây rồi!”

      Đoàn Ngự Thạch đúng là theo nàng, tuy rằng nàng dịch dung, nhưng chiều cao thân thể, cử chỉ của nàng vẫn thay đổi, vẫn có thể căn cứ vào những điểm ấy để phán đoán ra nàng, ở ngoài mặt nhìn như lãnh đạm, nhưng kỳ thực ra vô cùng để ý nàng.

      Hơn nữa hôm nay phải là lần đầu tiên theo dõi nàng, những lần trước khi nàng vụng trộm rời , đều im lặng theo nàng phía sau để bảo hộ nàng.

      “Lúc muội cởi quần áo, phu quân có ở bên cạnh nhìn lén ?”

      có!” khẳng định.

      à!”

      “Loại hành động như thế bổn tướng quân khinh thường.”

      Aiiiii!!!!!! Thực ra nếu có nhìn lén nàng cao hứng hơn……   >”< #888888;'](Dung Nhi tỷ, tỷ là…………)

      “Dung Nhi vẫn còn điểm , nếu Tà Vương chỉ biết đối phó phu quân, chiếu theo đạo lý đối với Dung Nhi nguy hiểm, vì sao phu quân lại ôm Dung Nhi trốn trong bụi cỏ?”

      Bởi vì muốn nam nhân khác nhìn thấy bộ dáng tắm rửa của nàng!!!!!! >”<

      Khi ý thức được, bản thân đến trước mặt nàng, đem nàng trần như nhộng giấu vào áo choàng của mình.

      Nhưng khi đối mặt với chất vấn của nàng, làm sao mà ra những lời này được, ngoài miệng muốn rời nàng nhưng khi chạm vào nàng, cơ thể lại dấy lên dục hoả.

      Ý tưởng này… đánh chết cũng thể

      “Phu quân, vì sao lời nào vậy?”

      Bởi vì đường đường là nam tử hán đại trượng phu, thể dối, lại càng dám .

      có gì hay để cả.” ôm lấy nàng đưa lên bờ, đem xiêm y mặc vào cho nàng, chính cũng mặc xong quần áo.

      Tô Dung Nhi dùng tốc độ nhanh nhất mặc nam trang, đem mặt nạ đeo lên, kỳ , dù phu quân nàng cũng biết được, lý do là sợ nam nhân khác nhìn thấy cơ thể trần của nàng, vì vậy nàng mới cố ý hỏi, muốn nghe chính miệng tình .

      “A, khoang !” nàng muốn giữ chặt , ai ngờ vừa mới nhấc chân lên cảm thấy mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ, đây là di chứng sau khi ân ái…

      Đoàn Ngự Thạch nghe tiếng nàng gọi vội vàng quay đầu lại, đúng lúc đỡ lấy nàng, thế là cả hai người cùng nhau té xuống đất, mà cũng vừa vặn đem thân mình làm đệm thịt cho nàng.

      “Nàng…”

      Đoàn Ngự Thạch muốn trách cứ sao nàng chịu cẩn thận, vạn nhất nếu té bị thương làm sao bây giờ, ngờ lại truyền đến tiếng cười khanh khách của nàng.

      “Phốc… ha ha ha.” Nàng nhịn được cười to, cười đến chảy cả nước mắt, vì có làm đệm, nàng chút cũng cảm thấy đau, trong lòng cảm thấy tốt nha!

      Nhìn nàng cười, có chút bất đắc dĩ, cảm thấy dở khóc dở cười, biết nên xử trí bé phiền toái này thế nào đây!!!

      “Nàng còn cười được?” tức giận .

      Nàng dựa vào người , cả người run run, khuôn mặt vì cười mà trở nên ửng hồng, trong mắt , bộ dáng nàng cười gương mặt lên cái lúm đồng tiền đáng , khiến cho lòng muốn tan chảy…

      Tính cách nàng thẳng thắn, hề làm ra vẻ, nàng làm những ký ức vui của lùi xa, khiến cho lửa nhiệt tình quay lại bên người .

      Ở trước mặt nàng, vĩnh viễn cũng thể bày ra bộ mặt nghiêm túc được, nàng nhìn , khuôn mặt vẫn cười đến rạng rỡ.

      vui lắm sao?” hỏi.

      Nàng gật đầu, tiếng cười vẫn chưa dứt…

      thở dài, vẻ mặt hề có ánh nghiêm túc, chỉ có ánh mắt ôn hoà.

      “Nàng là, có phải bị thần kinh , sao lại lạc quan đến quá đáng như vậy!”

      Nàng nhíu mày.

      “Người ta có bị thần kinh đâu nha!!!”

      ?” nhìn nàng hoài nghi.

      Nàng cười : “Là vì muội vui vẻ, chỉ cần được ở cạnh bên huynh cùng chỗ, là muội rất vui!” ^^

      Lời của tiểu nha đầu kia làm lòng xôn xao, như gió mùa xuân thổi vào trong lòng , ôn nhu .

      “Theo ta trở về thôi.”

      Nàng gật đầu.

      “Tuân lệnh phu quân.”  ^^
      Hiyoko thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 8.1

      Đoàn Ngự Thạch thân thể ngày càng khang phục tốt hơn thời gian rảnh càng ít , vì thế cơ hội nhìn thấy của Tô Dung Nhi ngày cũng càng giảm.   TT_TT



      Có đôi khi cả ngày nàng cũng thể thấy dù chỉ lần, nàng chỉ có thể lợi dụng mỗi buổi sáng sớm lúc binh lính thao luyện mới có thể thấy được hình bóng phu quân oai hùng toả sáng từ phía xa.

      Hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đền tập trung tại doanh soái tướng quân bàn nghị quân cơ mật, tướng quân hạ lệnh cho kẻ nào tiến vào nên nàng cũng có cơ hội nhìn thấy phu quân… Haizzzzz, chán chết mà… >”<

      Hồi tưởng lại lúc hai người cùng nhau ở suối nước nóng đêm hôm ấy, nàng và như thế thân mật, môi hai người khi chạm vào nhau… rồi… khiến cho hai má của nàng khỏi nóng lên. ^^

      Nàng muốn có cơ hội để hỏi phu quân, có phải cũng nàng? Nàng muốn nghe chính miệng ra điều ấy cơ >”<, nhưng lại tìm thấy cơ hội!

      Nàng nghĩ là do thẹn thùng, vẫn ngại quy củ của quân doanh, vì từ sau lần đó ra, gặp nàng nữa.

      Nàng tự hỏi, chẵng lẽ biểu của nàng tốt sao???

      Từ khi các tỷ muội nàng tròn mười lăm tuổi, sư phụ cho các nàng xem ít văn thư, trong đó còn dạy luôn cả những chuyện của nam nữ, nàng học thuật dịch dung, đương nhiên càng muốn hiểu nam nữ có những gì khác biệt, mà sư phụ cũng chưa bao giờ cấm các nàng tò mò.

      Cho nên đối với chuyện nam nữ kia, tuy rằng nàng tự mình có kinh nghiệm nhưng cũng hiểu biết khá nhiều, chiếu theo đạo lý kỹ xảo cũng có thua kém là mấy nha!

      Nàng cúi đầu, nhìn xem bộ ngực của mình.

      Chẵng lẽ là do dáng người nàng tốt à? Sau lần ấy thấy hứng thú với nàng nữa sao?

      Haizzz, phu quân bận họp nghị , nàng vô cùng nhàn rỗi, phải tìm Hàn đại phu xem có chuyện gì để làm , bằng nàng nghĩ vẩn vơ mất, mà những chuyện này rất làm cho nàng phiền lòng!

      Nàng hướng hiệu thuốc mà đến, để ý tới đám binh lính nhìn xem nàng chằm chằm, hơn nữa còn khe khẽ bàn luận với nhau. #999999;'](Mấy cha này là con trai mà cũng nhiều chuyện gớm >”< chậc chậc, ai bảo chỉ có nữ giới mới nhìu chiện nhỉ???)

      “Chính là tiểu tử kia sao?” Có người hồ nghi mở miệng, lập tức có tên khác trả lời.

      “Đúng vậy, chính là , lần trước chính mắt ta nhìn thấy, đối với đại tướng quân tỏ ra hờ hững, vậy mà tướng quân lại hề tức giận, vẫn cứ tò tò theo phía sau.”

      “Ta còn thấy được tướng quân gọi , mà lại thèm để ý, thử hỏi ai dám có lá gan làm trái mệnh lệnh của tướng quân chứ? Đó là kháng mệnh, ấy vậy mà tiểu tử này lại có việc gì cả!”

      rốt cuộc là có cái gì ba đầu sáu tay chứ? Bất quá chỉ là gã tiểu quân y thôi, tướng quân vì sao lại đãi ngộ như thế chứ?”

      “Đâu chỉ đãi ngộ như thế đâu, tướng quân còn cho phép mình được tự do ra vào doanh soái, lúc đầu ta cứ nghĩ đó là tin vịt, nhưng …”

      đến tin vịt, bọn binh lính nhìn lẫn nhau, gần đây doanh trung đồi đãi tướng quân và tên tiểu quân y kia có phát sinh loại tình cảm ái muội, hơn nữa bọn họ còn nghe lính thủ vệ của soái danh , mỗi lần tên tiểu quân y ấy vào doanh của tướng quân, ít nhất là hai canh giờ.

      Lời đồn như lửa cháy toả ra đồng cỏ, tản ra nhanh!!!

      Đại tướng quân là mẫu hình tượng hùng mà chúng tướng sĩ luôn hướng tới, đối với tướng quân, bọn họ luôn kính sợ cùng bội phục, họ chưa bao giờ nghe tướng quân có hồng nhan tri kỷ nào cả, mà tướng quân tựa hồ như tính đến việc cưới vợ, nay đột nhiên đối với gã tiểu quân y kia lại đặc biệt quan tâm chiếu cố, đúng là làm cho người ta…ghen ghét mà.   >”<

      Nhìn thấy tên tiểu tử kia tới, mọi người trong lòng đều sinh tức giận, tên tiểu quân y này tướng mạo bình thường, có nhiều tuấn tú cư nhiên lại được tướng quân mến.

      “Chúng ta chiến trường vất vả vào sinh ra tử, còn chưa được đãi ngộ như thế, đâu đến lượt tên tiểu tử kia chứ!”

      Mọi người nhìn nhau liếc mắt cái, rất ăn ý, cùng quyết định ngầm với nhau giáo huấn cho tên tiểu tử này phen, bất quá cũng dự phòng đối phương đâm thọc, cũng tính toán chừa cho mình cái “bảo hiểm”.

      Tô Dung Nhi hoàn toàn hề hay biết, rằng mưu chờ đợi nàng. Nàng thản nhiên tới trước, đột nhiên bị cái gì đó đánh trúng, làm cho nàng nhịn được kêu đau tiếng, lần này may như lần trước, phía trước nàng là đống đá cùng với các mãnh vỡ của bình rượu và ít xương ăn còn thừa…

      Xong rồi, lần này té, nếu chỉ bị rách da chảy máu thôi cũng là may mắn lắm rồi, nàng nhắm chặt mắt, nghĩ rằng mình xong rồi, đột nhiên cảm thấy thân mình bị cỗ lực kéo cuốn , nàng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, khi mở mắt thấy nằm trong cánh tay của Đoàn Ngự Thạch.

      “A? Tướng quân?” Nàng mở lớn đôi mắt nhìn phu quân, thấy vẻ mặt cuồng nộ của mà ngây cả người.

      Phu quân luôn phụng phịu, nàng biết, phu quân chưa bao giờ cười, nàng cũng quen, nhưng nàng chưa bao giờ nàng thấy tức giận như vậy!!!

      Dáng vẻ dữ tợn kia của quả đáng sợ, giống y như dáng vẻ của tên Tà Vương kia, làm nàng sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm.

      tức giận cái gì chứ? Nàng bất quá chỉ là giao đồ thôi mà, có làm gì sai nha!!! >”<

      Tướng quân khi đột nhiên xuất , tốc độ làm cho người ta líu cả lưỡi, đám binh lính vừa mới giở trò ma quỷ đều sợ đến mức hồn phi phách tán.

      Mục Đức Quang cùng Tất Tề cũng vừa theo phía sau đến, bọn họ vốn là cùng với tướng quân, ấy vậy mà thoáng nháy mắt, đại tướng quân bỗng đột nhiên vụt như bay, làm bọn họ kịp chạy theo sau.

      Nhìn tướng quân sắc mặt lãnh, đám binh lính vẻ mặt trắng bệch, Mục Đức Quang cùng Tất Tề dễ dàng nhận biết, đại khái là chuyện gì diễn ra.

      Nhưng điều làm họ kinh ngạc, là nhiều năm liền hề thấy tướng quân như thế này tức giận, hơn nữa tướng quân còn ôm thắt lưng tên tiểu quân y kia mà hề có ý định buông tay.

      Đoàn Ngự Thạch sắc mặt xanh mét, tiếng nào đột nhiên xoay người, hướng phía doanh trướng mà bước , cánh tay vẫn quên ôm theo nàng.

      thèm quan tâm đến đám binh lính trừng mắt ánh kinh ngạc dõi theo…

      Mọi người nhìn chằm chằm đại tướng quân tay ôm gã nam nhân trở về doanh trướng…

      Mục Đức Quang trợn mắt, cằm như muốn rớt cả ra…

      “Tướng quân… ngài ấy…!!!”

      Tất Tề cũng tái đen nửa gương mặt: “ ra lời đồn kia là !”

      Mục Đức Quang nhìn trừng hỏi: “Lời đồn gì?”

      Tất Tề trầm mặc trong chốc lát, rồi mới trầm trọng mở miệng.

      “Tướng quân thích nam nhân.”

      …….
      Đoàn Ngự Thạch cả người tản ra lửa giận quay trở lại nội trướng, đem Tô Dung Nhi cẩn thận đặt lên giường, sau đó lấy ghế ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.

      “Việc này phát sinh bao lâu rồi?”

      Tiếng của ôn hoà hơn, còn tiềm tàng nguy hiểm.

      Tô Dung Nhi hoàn toàn biết vì sao phu quân lại tức giận đến thế và rốt cuộc là hỏi cái gì?

      Nàng cẩn thận cân nhắc ý của : “Là té ngã sao? Ưhm… hai lần.”

      Vừa xong, đột nhiên nàng liền thấy thái dương của nổi đầy gân xanh, nàng cả kinh, vội vàng xua tay.

      , , chỉ lần thôi! lần thôi à! Chuyện vừa rồi tính, vì chưa có ngã mà!”

      Trời ơi!!! là có thù oán gì với ai vậy! Bất quá là té nhào thôi nha, có gì phải so đo chứ? >”<

      “Ta là hỏi, đám binh lính kia đối với nàng làm khó dễ bao nhiêu lâu rồi?”

      “Sao??? Làm khó dễ ư?”

      Tô Dung Nhi cẩn thận quan sát vẻ mặt của , theo lời hỏi của phu quân nàng đột nhiên hiểu ra việc.

      “Muội té ngã là do có người giở trò quỷ sao? Là do mấy binh lính đại ca kia sao?

      Phu quân trầm mặc gì, nhưng nhìn vẻ mặt phẫn nộ kia của , nàng hiểu được đáp án.

      Nàng bừng tỉnh, gật đầu: “Khó trách nha, hèn gì lại bị té ngã, nguyên nhân là có người vừa mắt muội, kỳ quái nha, muội đâu có làm gì chọc tới bọn họ?”

      Nàng tự hỏi, chính mình cư xử đâu có tệ lắm, mặt nạ này cũng làm người khác khó chịu, thế vấn đề là do đâu chứ? Có lẽ nàng nên đổi loại mặt nạ khác, làm cho người gặp thích tốt hơn chăng…?

      “Đáng lẽ ta phải bảo vệ nàng tốt hơn.” Vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đối với chính mình tự trách móc.

      Mới vừa rồi nguy hiểm, nếu phải đúng lúc qua mà cứu được nàng, chỉ sợ tại nàng bị huỷ hoại dung nhan, nghĩ đến điều đó, người lại tuôn ra cỗ sát khí.

      Nghe được thế, Tô Dung Nhi cảm động, lòng thấy vui vẻ, cả người nàng cũng tự nhiên dựa vào trong lòng .

      “Vừa rồi phu quân cứu Dung Nhi, chính là bảo hộ Dung Nhi rồi nha!” Chẵng những cứu nàng, còn ôm nàng vào trong ngực, là thích mà. ^^

      Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ ra là mình quên cảm tạ : “Cám ơn phu quân!” ^^ Nàng ngọt ngào làm nũng với .

      đủ.”

      “Sao ạ?”

      thể để chuyện vừa rồi lại tái phát sinh, ta phải đem nàng an bài ở nơi an toàn.”

      Kỳ tính đến chuyện này, để nàng ở lại quan doanh thoả đáng.

      Đêm đó Tà Vương xuất , chứng tỏ Tà Vương ở gần đây và bắt đầu hành động, phải tuỳ thời cơ đối phó Tà Vương, hi vọng đặt cả nàng vào nguy hiểm, vạn nhất nếu có điều gì sơ suất thể tha thứ chính mình.

      Lúc trước là vì cần phải tĩnh dưỡng, nên tạm để việc này gác xuống, nay công lực hồi phục, hơn nữa quân tình báo lại, bọn giặc Bắc Thái có thể quay lại xâm lược, định hôm nay an bài cho nàng rời khỏi doanh trại, hề nghĩ nàng lại bị bọn binh lính khi dễ như thế này, xảy ra việc này làm cho thêm quyết tâm.

      Cho dù đuổi nàng về phủ tướng quân ở kinh thành, ít nhất cũng muốn an trí nàng an toàn trong biệt quán kinh thành.

      Nàng sửng sốt, mắt nhìn thấy mặt phu quân lên nét nghiêm trọng, lòng nàng cũng dấy lên tia dự cảm bất hảo.

      “Ở bên cạnh huynh muội thực an toàn mà!” nàng ra vẻ thoải mái .

      “Nơi này dù sao cũng là quân doanh!”

      “Quân doanh sao chứ, muội ở chỗ này như cá gặp nước.”

      “Dung Nhi!” nghiêm túc gương mặt.

      Lại nữa rồi, lại muốn nàng rời , là vì muốn tốt cho nàng, nhưng lý do như vậy, mới thực tốt a!!! >”<

      “Đừng với muội ý định này nữa, muội nhất định ở cạnh huynh!” Nàng kiên trì.

      “Mặc kệ nàng là nguyện ý hay , chuyện này ta quyết định, nàng thể tuỳ hứng.”

      vốn chính là, khi quyết định đổi ý, nam nhân có nhiệm vụ bảo vệ nữ nhân mình mến.

      Nhận thấy việc ổn, Tô Dung Nhi ý đồ muốn chạy trốn, nhưng Đoàn Ngự Thạch dễ dàng để nàng thực ý đồ, biết tiểu nữ nhân này nghĩ cái gì, bàn tay to nhanh nhẹn bắt cổ tay nàng, cho phép nàng chạy trốn.

      “Ai da, huynh làm gì nắm tay muội chặt như vậy, đau quá nha!!!”

      Nàng cố ý giả vờ bộ dáng đau đớn, ý đồ muốn thoát khỏi kiềm chế của .

      “Dung Nhi, nghe lời!” hề bị ảnh hưởng, quyết thương lượng gì cả.

      Nàng mới cần đâu! Người này bá đạo nha, điều gì cũng quân lệnh như núi, ngoan cố đến nỗi khiến cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi, bất quá, nếu là trang thức thời tuấn kiệt nên nghe theo lời .

      Nàng thở dài: “Được rồi, nghe lời huynh vậy.”

      “Nàng đáp ứng rồi?”

      “Huynh là phu quân của muội, ở nhà theo phu, xuất ngoại đương nhiên cũng có thể theo phu nha!” Nàng nhìn cái hiền thục, nhu thuận tươi cười.

      nhìn nàng sâu, liếc mắt đánh giá cái, sau đó mới buông lỏng tay chút.

      Tô Dung Nhi yểu điệu bị nắm chặt cổ tay, bộ ra vẻ con dâu nhận lệnh, muốn mở miệng cái gì đó, đột nhiên nàng sửng sốt, chỉ vào phía sau .

      “Á??? Đó là cái gì???”

      Đoàn Ngự thạch vừa quay đầu lại, nàng lập tức xoay người bỏ trốn… #888888;'](Dung Nhi tỷ gian xảo quá nha, mà Đoàn ca cũng “khờ” >”<) Lúc này trốn đợi khi nào chứ???

      Nhanh nhanh!!! Chạy thôi!!! Mau mau a...!!!....

      Nhưng mà, nàng bất quá mới chạy được vài bước, ngay cả cửa còn chưa ra tới bị cánh tay sắt bắt lấy bay lên trung…

      Đoàn Ngự Thạch dễ dàng bắt lại được nàng, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác thể tin.

      Phản ứng của nàng đầu tiên là thét chói tai…

      “Buông ra nha! Cứu mạng a! Giết người a!”

      “Nàng…!” Đoàn Ngự Thạch nghiêm mặt, thái dương hơi hơi co rúm, quả thực đối nàng có cách, biết nên cái gì, nhưng tâm ý quyết, chấp nhận nàng cự tuyệt.

      “Ông trời…” tiếng hét kinh hãi đến từ Mục Đức Quang, hình ảnh đập vào mắt mọi người, chính là cảnh Đoàn Ngự Thạch ôm lấy Tô Dung Nhi.

      “Tướng quân… hai người… làm cái gì...???!!!”

      “Giáo uý đại nhân! Ngươi tới đúng lúc lắm, mau cứu ta a!” Nàng vừa đánh lại đá, nhưng chính là giãy dụa ra.

      Ngay sau đó, Tất Tề, Đông Phương Vệ, Hàn Văn Việt cùng những người chờ vào và đều thấy được tình huống trước mắt, ai nấy đều trơ ra vẻ mặt khiếp sợ…

      “Lời đồn đãi quả nhiên là !” Tất Tề lắc đầu, đành lòng lại nhìn xuống quay đầu nơi khác…

      Đoàn Ngự Thạch nhíu mày: “Lời đồn gì?”

      Mục Đức Quang dáng vẻ cầu xin, : “Tướng quân và , hai người quả nhiên có long dương chi phích.”

      Tĩnh lặng ……………..

      Đoàn Ngự Thạch ngây người… Tô Dung Nhi cũng quên giãy dụa…
      Hiyoko thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 8.2



      Đoàn Ngự Thạch ngây người… Tô Dung Nhi cũng quên giãy dụa…

      Quả , tại trong mắt người khác, nàng là nam nhân, bởi vì bây giờ nàng hoá trang bộ dáng của tiểu quân y, mà … ôm nàng… ^^

      Này… hiểu lầm này thực … >”< quá lớn nha, bị cho rằng thích nam nhân??? Đoàn Ngự Thạch sắc mặt vô cùng khó coi, lần này đẹp mặt mà…

      “Các ngươi hiểu lầm…”

      “Phi lễ nhaaaa…!!!”

      vẻ mặt kinh ngạc, dám tin trừng mắt nhìn nữ nhân trong lòng .

      buông tay, Tô Dung Nhi nháy mắt liền tận dụng thời cơ, lập tức giãy dụa bỏ chạy, nhanh như chớp đến trốn phía sau Mục Đức Quang.

      “Trở về đây!” Đoàn Ngự Thạch hổn hển mệnh lệnh.

      , tiểu nhân thà chết chứ khuất phục!”

      Nàng dùng sức lắc đầu, mắt còn ứa ra lệ, bộ dáng như vừa trải qua việc gì kinh hoàng làm cho Đoàn Ngự Thạch nổi nóng thiếu chút nữa là hộc máu. #999999;'](Dung Nhi tỷ diễn hay ghê nhể, tội ca ca quá à >”<)

      Ha ha, có nhiều người như vậy làm chỗ dựa, nàng sợ phu quân ép nàng nữa đâu!!!

      Đông Phương Vệ nhịn được.

      “Tướng quân, ngài như thế nào có thể đối với … đối với … ai…!!!” Đông Phương Vệ cảm thấy xấu hổ, ra như thế nào đây, đại tướng quân đối với tên quân y kia lại… còn có ý đồ cường bạo , nếu tận mắt nhìn thấy, thể tin!

      Đoàn Ngự Thạch thân đường đường là đại tướng quân, làm sao có thể chịu được cái loại hiểu lầm này, tức giận trả lời.

      “Nàng là nữ!”

      Lời này vừa ra, quả nhiên mọi người lại trải qua thêm phen kinh ngạc lớn nữa.

      “Ta phải nữ!” Tô Dung Nhi cam lòng yếu thế, liền phủ nhận.

      Xong rồi xong rồi!!! Đại tướng quân chẵng những điên rồi mà ánh mắt cũng có vấn đề.

      Hàn Văn Việt cười khổ : “Nhưng tướng quân, ràng là…”

      “Nàng dịch dung!”

      Mọi người ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn về phía tên tiểu quân y đứng phía sau Mục Đức Quang.

      Tô Dung Nhi chau mày, phục nhìn trừng , dám đem bí mật của nàng ra!

      “Hơn nữa nàng là thê tử của ta!” Đoàn Ngự Thạch quang minh chính đại, lớn tiếng tuyên bố.

      Mọi người ánh mắt khiếp sợ trừng ra lớn thêm, tướng quân đáng kinh người nha, chỉ dùng lời thôi thành công làm cho toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung người tiểu quân y.

      Nếu lời tướng quân ,

      “Dung Nhi đừng giả trang nữa!” Đoàn Ngự Thạch song chưởng đưa ngang ngực, nhìn tiểu tử kia ra lệnh.

      Gương mặt trốn phía sau Mục Đức Quang đột nhiên hé ra.

      “Người ta vẫn chưa có gả cho huynh…!”

      gương mặt thanh lệ tuyệt tục hé ra, làm cho tròng mắt mọi người suýt chút nữa rớt xuống, bởi vì lúc nãy là gương mặt của nam nhân, còn bây giờ lại là…

      Tô Dung Nhi tuy rằng liếc nhìn cái xem thường, nhưng trong lòng cũng vui nha, trước mặt mọi người lại tuyên bố nàng là thê tử của , nàng rất vui nha. ^^

      “Tướng quân… chuyện gì xảy ra vậy?”

      Khi nào bọn họ lại có vị tướng quân phu nhân, ai hiểu được, đây quả là chuyện kinh hỉ lớn mà!!! #999999;'](Kinh = kinh hoàng, hỉ = vui mừng, mí nàng tự ghép lại mà hiểu nhá ^^)

      “Chuyện là như thế, nàng là thê tử chưa cưới của ta, thể để nàng tiếp tục ở trong doanh lý toàn là nam nhân như thế này!”

      Đoàn Ngự Thạch lười giải thích, chỉ cần mọi người biết được, là thích chính là nữ nhân và nàng còn là thê tử của , vậy là được rồi.

      “Muội hoá trang thành nam nhân là còn vấn đề gì nữa mà, huynh cố chấp!”

      Nàng thào thầm, bả đầu lùi về phía sau Mục Đức Quang, thoáng cái gương mặt xinh đẹp lại biến thành tên tiểu quân y, nàng nhô đầu ra, : “Như vậy được rồi mà.”

      Cảnh tượng trước mắt doạ cho mọi người cằm đều như muốn rớt ra, chỉ có Đoàn Ngự Thạch thần thái là trấn định, bởi vì trước đây bị doạ qua mấy lần rồi, thể trách mọi người được!

      “Ông trời ơi! Ánh mắt ta nhất định là…” Hàn Văn Việt kinh hô.

      Đông Phương Vệ cũng khẩn trương: “ giống như đúc, chính là thuật dịch dung, quả nhiên lợi hại, mà công phu biến hoá chỉ trong nháy mắt, chẵng lẽ… đây là “Thiên diện thuật” mà giang hồ thất truyền lâu?”

      Gương mặt kia lại lùi về phía sau Mục Đức Quang, sau đó lại hé ra gương mặt thiếu nữ, cười trả lời.

      “Đúng vậy, đây là Thiên diện thuật!”

      “Tướng quân phu nhân công phu quả nhiên đáng bội phục!” Tất Tề nhìn như thế hiểu, đấy lòng dâng lên bội phục.

      ra ta chỉ biết có công phu này thôi!” Tô Dung Nhi ngượng ngùng, bướng bỉnh lè lưỡi, nhìn nàng đáng và xinh đẹp.

      “Vết sẹo mặt tướng quân đột nhiên biến mất, hẳn cũng là kiệt tác của phu nhân?” Đông Phương Vệ hỏi.

      “Bởi vì tướng công thích vết sẹo đó mà, cho nên ta làm khối da đem che khuất vết sẹo của phu quân, muốn cho chàng vui vẻ chút thôi!” 

      Chân tướng việc cuối cùng ràng, mọi người rốt cục hiểu lý do…

      Đối với vị phu nhân tướng quân này, ai ai cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, mặc dù biết nàng từ đâu đến, nhưng biểu của mọi người làm tướng quân vô cùng cao hứng.

      Mọi người theo tướng quân nhiều năm, trải qua biết bao lần thập tử nhất sinh ở chiến trường, tình cảm đối với nhau so ra còn tốt hơn đối với người nhà, cũng chỉ bọn họ mới biết vết sẹo đó có ý nghĩa như thế nào, mọi người đều thống nhất đề cập đến, cũng cho bất luận kẻ nào biết.

      Bọn họ cũng rất quan tâm đến việc chung thân đại của tướng quân, họ biết tướng quân trì trệ việc lập gia đình là vì tín nhiệm nữ nhân, nhưng nay lại tìm được nữ nhân mến, bọn họ tất cả đều vui mừng.

      dễ dàng có nữ nhân lọt vào mắt xanh của tướng quân.

      Nếu như tất cả mọi người đều hiểu, Đoàn Ngự Thạch làm việc cũng yên tâm hơn.

      “Phu nhân nên ở lại trong phủ tướng quân, hôm naysẽ đưa người ra doanh.”

      “Ta đâu!”

      “Phu nhân thể tuỳ hứng!”

      Nàng phục đô miệng: “Bất quá chỉ là bị đám binh lính ám toán làm cho té nhào, cũng phải tai hoạ chết người gì, ngươi cũng đừng nên làm chuyện bé xé ra to!”

      “Nếu phải có chuyện khiến sinh mệnh nàng bị nguy hiểm, ta cũng kiên trì như vậy!”

      Nàng sửng sốt, nhấm nuốt ý tứ trong lời của , đột nhiên giật mình hiểu ra.

      “Huynh là sợ Tà Vương lúc tìm tới huynh, đối với muội bất lợi?”

      Đoàn Ngự Thạch bạc môi nhếch lên, lãnh khốc nghiêm mặt, trả lời cũng phủ nhận.

      “Nếu vậy muội càng thể , Tà Vương nếu muốn tới đối phó huynh muội phải ở lại giúp huynh!”

      “Hoang đường! Nàng có võ công, như thế nào giúp ta!”

      Nghe như thế, nàng lại càng chịu phục.

      “Nếu có muội, ai giúp huynh giải kịch độc Miêu Cương a!!!”

      Sao? ra thế! Mọi người lại thêm lần bất ngờ, vị phu nhân tướng quân này rất hữu ích nha.

      “Nàng ở lại bên người, ta thể chuyên tâm đối phó Tà Vương, ngược lại còn có thể trở thành gánh nặng cho ta!”

      Ai nha, dám nàng như vậy, thế nàng cũng thèm khách khí nữa…

      biết người nào đó lúc nửa sống nửa chết nằm ở giường là ai phải chăm sóc nha, ban ngày phải chiếu cố, ban đêm túc trực bên cạnh , đúng giờ giúp uống thuốc uống nước, giúp lau người, đem phân và nước tiểu toàn bộ tay lo???” #999999;'](Dung Nhi tỷ, tỷ thiệt là… >”<…)

      Oanh!!!

      Đoàn Ngự Thạch giống như ngũ lôi oanh đỉnh, gương mặt tái đen, trướng giận đến ửng hồng.

      Gương mặt ngàn năm lạnh lùng nay biến hoá, thể nổi tôn nghiêm, còn xấu hổ đến đỏ mặt, ửng hồng cả tai, ánh mắt tàn nhẫn, nhìn người nào đó như muốn khai đao, tội cho kẻn hứng mũi chịu sào là Mục Đức Quang.

      “Đức Quang, tìm mười tên thủ hạ giỏi hộ tống nàng ra doanh!”

      đầu hỏng rồi, đừng nghe !”

      Ánh mắt quét về nửa cái đầu vừa lộ ra phía sau Mục Đức Quang.

      “Nàng cái gì?” Cắn răng nhẫn nhịn, trong giọng chức sức gió lốc sắp bùng phát.

      “Người ta những cứu huynh, mà mấy ngày nay cũng chăm sóc huynh rất tốt, huynh đối với người ta tốt chút mà cư nhiên còn đuổi người ta , vong ân phụ nghĩ !”

      Nhìn hai người này cứ giằng co qua lại, những người đứng xem ở bên khổ sở nha, cứ phải cố gắng chịu đựng được cười!!!

      Trong quân doanh ai là kiên kỵ Đoàn Ngự Thạch, nam tử hán, đại tướng quân uy danh bát phương, trời sanh tính tình kiêu ngạo, lúc nào là nghiêm lãnh gương mặt, khí thế khiến người người đối với phải kinh sợ.

      Nhưng vị phu nhân tướng quân này, ngang nhiên dám chống đối đại tướng quân, giống các nương khác, luôn đối với đại tướng quân e dè, sợ đầu sợ đuôi, luôn nơm nớp lo sợ, thực tế là bị vết sẹo gương mặt doạ cho hồn vía lên mây, thế mới biết, vị phu nhân này đặc biệt nha, nàng thẳn thắng, ai cũng nhìn ra được nàng đối với tướng quân muốn xa rời.

      Đông Phương Vệ bên vuốt chòm râu, bên ngầm đánh giá vị phu nhân tướng quân thông minh này, vẻ mặt có chút đăm chiêu…

      “Ta là thống soái, đây là quân doanh của ta, ai được lưu, ai phải là do ta quyết định!”

      “Ai da, mọi người có nghe , đây là tiếng người sao? Cái gì gọi là phu thê thể chia lìa, người ta còn chưa gả cho huynh, mà huynh muốn đuổi người ta, là vô lương tâm, Mục đại nhân, ngươi có phải hay ?”

      “…” Mục Đức Quang miện câm như hến, nào dám đáp lại, trừ phi muốn sống nữa.

      Nàng nhăn mặt, Mục đại nhân sợ phu quân đến nỗi biến thành câm điếc rồi, vì thế nàng đành chuyển qua hỏi Đông Phương tiên sinh.

      “Đông Phương tiên sinh ngài thử phân xử xem, tướng quân như vậy quá đáng có đúng ?”

      Lúc này Đông Phương Vệ mới tiến lên, chắp tay đối tướng quân : “Tướng quân, có thể nghe lão phu lời này ?”

      Đoàn Ngự Thạch mặt trướng banh, nhìn hướng khác, Tô Dung Nhi hớn hở cười : “Đông Phương tiên sinh, mời .” ^^
      Nàng bày ra bộ dáng phu nhân tướng quân, nàng thèm sợ phu quân đâu! ^^

      Đông Phương Vệ đối với phu nhân vái chào, rồi nhanh chậm mở miệng: “Lão phu có kế, có thể bảo đảm cho phu nhân an toàn vừa có thể tránh cho tướng quân ám toán của Tà Vương.”

      Đoàn Ngự Thạch hừ : “Binh đến tướng chặn, thuỷ đến thổ đấu, bản tướng quân chưa từng phải sợ kẻ nào!”

      Tô Dung Nhi nhìn cái xem thường, mặc kệ : “Đông Phương tiên sinh có hảo kế gì, xin mời ra.”

      Mọi người tò mò nhìn theo, chỉ thấy Đông Phương Vệ cười đến bí hiểm.

      “Rất đơn giản, chỉ cần phiền phu nhân thuật dịch dung.”
      Hiyoko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :