1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiếu Tướng Quân - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 5.2

      Khi lửa nhiệt tình  hạ, bề ngoài và tâm vẫn hoàn toàn bất đồng, nàng ngây ngốc như  nai con lạc bầy, chân như nhũn ra, thân mình đều dựa vào cánh tay sắt cuả , mới có thể ngã xụi lơ xuống mặt đất.

      Nàng sớm nghĩ, cự tuyệt lấy nàng, thầm cảm thấy vui sướng.

      Nam nhân này có vẻ cũng rất thích nàng cơ mà.

      Đem nàng hôn đến lúc khó thở, mới buông nàng ra, cách ra chút khoảng cách, nhìn nàng trong lòng đáng , môi hơi sưng đỏ, hơi thở hổn hển như hoa như ngọc.

      “Phu quân…”

      Nàng ngượng ngùng gọi , tiếng phu quân lập tức hoà tan vẻ mặt nghiêm túc của , mày kiếm nhíu lại, con ngươi đen nhìn nhìn nàng chăm chú, làm tâm nàng rung động.

      muốn theo ta?”

      Nàng dùng sức gật đầu.

      “Có hối hận ?”

      Nàng lại dùng sức lắc đầu, : “Sư phụ từ dạy, muốn muội coi trọng lời hứa, muội quyết tâm theo phu quân, tuyệt đối đổi ý.”

      Nàng kiên định nhìn , Đoàn Ngự Thạch vì những lời này của nàng mà tâm như muốn sôi trào, việc này chưa từng nghĩ đến, nàng … nàng xinh đẹp…

      Tô Dung Nhi suy nghĩ chút, rồi bổ sung câu.

      “Bất quá cũng có tình huống ngoại lệ.”

      sửng sốt: “Tình huống gì?”

      “Nếu phu quân thích nữ nhân khác, lời thề như vậy bãi bỏ, muội thành toàn cho huynh, từ nay về sau xuất trước mặt huynh.”

      lập tức trả lời: “Ta thích nữ nhân khác!”

      chứ ạ!”

      “Nàng yên tâm, nếu ta hôn nàng, tuyệt đối phụ nàng, xin thề có trời đất chứng giám.”

      nhìn nàng sâu, rốt cục chịu thừa nhận, ngay giây phút đầu tiên thấy nàng, sớm đem dung mạo này khắc sâu ở đáy lòng.

      vốn muốn và tin tưởng nữ nhân nữa, tính rằng tuỳ tiện lấy đại người, thực nhiệm vụ nối dõi tông đường, làm thất vọng liệt tổ liệt tông là được, đem toàn bộ sức lực bảo vệ quốc gia…

      Nhưng xuất của nàng, làm vỡ tảng băng trong lòng , mỗi cử chỉ, hành vi của nàng đều có thể làm dấy lêm cảm xúc trong lòng , những việc nàng làm, cũng biết nên xử trí ra sao, phát căn bản đối với nàng có cách nên chỉ đành bày ra khuôn mặt lãnh khốc…

      Nàng vì mà lẻn vào quân doanh, điều đó khiến lòng sớm mềm hoá, mà nay nàng còn muốn lấy thân báo đáp, còn mãnh liệt cho phép cự tuyệt, nghe nàng uy hiếp , làm nghe xong muốn ôm bụng cười!

      Lá gan nàng , như thế nào cần nàng?

      Lúc cứu nàng bên dòng sông kia, thích nàng…

      Tô Dung Nhi miệng nở nụ cười đắc ý, cái má phúng phính còn lên cái đồng tiền .

      “Muội tin tưởng huynh, bởi vì lần đầu tiên thấy huynh, muội biết huynh là nam nhân rất giữ chữ tín, cho nên người ta mới muốn theo huynh!” ^^

      “Chờ tình hình biên quan yên ổn, ta lập tức đưa nàng về phủ, chính thức lấy nàng làm thê tử!”

      Nàng nghe xong cảm thấy rất ngọt ngào, nghĩ nam nhân này so với nàng còn nồng nhiệt hơn gấp bội, mặt ngoài cứ làm ra vẻ lãnh khốc vô tình.

      Nàng , tin tưởng người rất nhiệt tình, chẳng qua muốn để cho mọi người biết mà thôi.

      cần vội đâu, cơ thể huynh vừa mới giải hết chất độc, nguyên khí chưa phục hồi như cũ, huynh cần phải dưỡng thương, chỉ cần được bên cạnh huynh là muội thấy hạnh phúc rồi!”

      được, nơi này rất gần tiền tuyến, ta phái người đưa nàng về an trí ở phủ tướng quân, như vậy thoả đáng hơn!”

      “Vậy còn huynh sao?”

      “Ta phải tiếp tục ở đây.”

      “Thế muội cũng muốn lưu lại đây!”

      được!”

      “Vì sao chứ?”

      “Quân doanh thích hợp có nữ nhân!”

      “Việc ấy khó gì, muội biến thành nam nhân tốt rồi.” Nàng giơ hai tay lên, che lại gương mặt, khi tay buông xuống, xuất ra gương mặt nam nhân.

      Nàng lại biến thành tiểu quân y, chỉ có ánh mắt cười khẽ đến quyến rũ là được giữ lại đúng của nàng, ánh mắt đó chỉ được bày ra ở trước mặt .

      ổn, rất nguy hiểm, ta phái người hộ tống nàng hồi phủ tướng quân, ở nơi đó nàng mới được an toàn, có người hầu hạ, chăm sóc, ta an bài mọi chuyện tốt.” kiên trì .

      “Nhưng mà phu quân…”

      “Đây là trách nhiệm của ta, nếu nàng chính là thê tử của ta, ta có nghĩa vụ bảo vệ, để nàng bị thương tổn, ngày mai ta đưa nàng rời quân doanh.”

      Nơi này là tiền tuyến, tuy rằng vừa thắng trận, nhưng dã tâm của người Bắc Thái vẫn còn đó, lũ giặc đó có thể tái xâm lấn trở lại, chiến chưa xong, hai nước chưa ký kết hoà ước, thể mạo hiểm.

      Huống chi, còn là mục tiêu của Miêu Cương Tà Vương, để nàng ở bên cạnh, chỉ đặt nàng vào trong vòng nguy hiểm, tuyệt đối đồng ý.

      Tô Dung Nhi ngẩn ngơ, nhìn vẻ mặt kiên trì của phu quân, nàng hờn dỗi :

      “Cái gì chứ, người ta vất vả theo đến nơi này, huynh lại muốn đuổi người ta ?”

      phải, là ta bảo vệ nàng.”

      “Chính huynh mới cần người bảo hộ, muội đâu!” Cũng ngẫm lại tại ai mới là người suy yếu, còn phải cần nàng chăm sóc đó nha.  >”<

      “Dung Nhi.” lại làm gương mặt doạ người kia xuất

      Nàng thèm sợ đâu…! >”<

      “Người ta muốn ở bên cạnh huynh cơ, huynh đâu, muội theo đấy, đừng mơ tưởng là bảo vệ có thể đuổi muội , muội có thể tự bảo vệ chính mình, tóm lại, MUỘI !”

      Nàng đứng lên, thèm để ý đến phản đối, cầm lấy bát, hồi phục bộ dáng tiểu quân y: “Tướng quân, xin nghỉ ngơi, tiểu nhân cáo lui.”

      xong, nàng lập tức bỏ chạy, thèm để ý tới Đoàn Ngự Thạch kêu theo ở phía sau.

      Muốn nàng ư??? Còn lâu nha!!! Đánh chết nàng cũng rời .  >”<
      Hiyoko thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 5.3

      Muốn nàng ư??? Còn lâu nha!!! Đánh chết nàng cũng rời .  >”<

      Biết nàng giả thành tiểu quân y xen lẫn vào đám binh lính, Đoàn Ngự Thạch cũng thể bắt nàng rời , đành phải nghĩ biện pháp khác.

      hạ lệnh muốn Hàn đại phu phái nàng tới chuyên môn hầu hạ uống thuốc, chăm sóc ba bữa.

      Vì quân y buổi tối chỉ có doanh trướng, đống nam nhân cùng nhau chen chúc vào đó, Đoàn Ngự Thạch đương nhiên thể chịu được.

      lại hạ mệnh lệnh, lấy lý do chăm sóc , mệnh lệnh Hàn đại phu để nàng lại cạnh bên , sai người làm thêm giường nữa trong lều của , muốn nàng buổi tối ngủ trong lều, có thể thấy nàng gần nhất, bảo đảm cho an nguy của nàng, việc thứ hai là, lo lắng nàng cùng những nam nhân khác ở cùng, có thể bị người phát ra nàng là nữ nhi.

      Nhưng việc đột nhiên đại tướng quân lại đặc biệt ưu ái gã tiểu quân y, còn hạ lệnh cho có thể tự do ra vào soái doanh mà cần thông báo khiến cho nhiều người buồn bực.

      Đông Phương Vệ cùng đám người cố vấn mặc dù cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu đó là ý muốn của đại tướng quân, cũng phản đối.

      Nhưng đám binh lính như vậy, chuyện này vừa mắt bọn họ.

      Bên cạnh lò thuốc, Tô Dung Nhi cẩn thận, kiên nhẫn canh giữ lửa trong lò, dám lơ là, toàn tâm toàn ý hy vọng phu quân sớm ngày bình phục.

      Tính thời gian, thuốc này hầm cũng sai biệt lắm, tại việc này thành chức trách của nàng, nàng mỗi ngày đều theo Hàn đại phu nghe dặn dò, ngày hai lần, đúng giờ cho vị hôn phu uống thuốc.

      Bởi vì chăm chú khống chế ngọn lửa trong lò, nên nàng để ý đến nhóm quân y khác dùng ánh mắt ghen tị nhìn nàng.

      “Tên tiểu tử kia dựa vào cái gì mà có thể tự do ra vào soái doanh? bất quá cũng chỉ là tiểu quân y thôi, phải sao? Luận về thân phận còn chưa bằng được chúng ta.”

      “Nghe đó là mệnh lệnh trực tiếp của tướng quân, chỉ có thuốc, ngay cả thức ăn hằng ngày đều là phụ trách đưa đến soái doanh.”

      “Tướng quân còn trực tiếp để ở lại trong lều, còn sai người đặc biệt chuẩn bị giường, ngay cả ăn cũng được ăn chung với tướng quân.”

      rốt cục có điểm gì tốt để được đặc biệt đãi ngộ như thế chứ?”

      Tất cả mọi người đều phục lắm, tiểu tử kia tướng mạo cũng bình thường, phải bộ dáng tuấn, chỉ là phụ trách thuốc thôi, mà lại được tướng quân ưu ái, được sử dụng riêng giường, giống bọn họ, mười mấy người phải chen chúc trong cái giường lớn.

      Có người nhận xét: “Hay là vì công phu của rất cao!”

      Vừa xong, có người ngẩn đầu nhìn thấy.

      “Kìa, tên tiểu tử đó vừa ra ngoài.”

      Đám quân y đưa mắt liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười gian xảo.

      Tô Dung Nhi hề để ý đến đám “đồng nghiệp” dùng ánh mắt có ý tốt nhìn nàng, lòng hướng cửa đến, đến lúc đưa thức ăn đến cho phu quân.

      Lúc nàng qua những người đó, đột nhiên vấp phải chân của ai đó làm nàng loạng choạng, chân đứng vững, cả người té sấp ra ngoài cửa, đập cả mặt xuống đất, người nàng dính toàn thức ăn.

      Chợt có tiếng cười ồ lên truyền đến, Tô Dung Nhi chật vật bò lên, trừng mắt.

      Được lắm, dám đối với nàng đùa dai như thế!

      May mắn là mặt có lớp da giả, nên nó trở thành lớp bảo vệ, nàng mới bị hòn đá làm bị thương gương mặt, nhưng lớp da giả này bị hỏng rồi, phải xử lý trước mới được.

      Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng để người khác phát ra lớp da mặt giả, thèm để ý đến đám nam nhân thối cười nhạo, đợi lúc khác thích hợp tính toán với bọn họ sau.

      Nàng trước hướng nhà bếp đến, nhờ đại thúc đưa cơm sau, rồi nhanh chóng rời , tính trốn trong doanh trướng, đem mặt nạ tu sửa lại chút.

      Trong soái trướng, Đoàn Ngự Thạch nghiên cứu bản đồ chiến lược, đến giờ ngọ, có người đưa thức ăn đến.

      “Tướng quân, tiểu nhân đưa thức ăn đến.”

      Đoàn Ngự Thạch dừng lại, nâng ánh mắt lên, chậm rãi dừng ánh mắt người tiểu binh kia, mặt tròn, thân mình cũng tròn, bộ dáng đáng mắc cười giống như phật Di Lặc, bưng thức ăn chờ chỉ thị của .

      Đoàn Ngự Thạch chậm chạp bất động nhìn chằm chằm tên tiểu binh kia, thái độ như là có chút ngoài ý muốn.

      “Thưa tướng quân?”

      “… Dọn hồ sơ bàn.”

      “Vâng.”

      Viên tiểu binh béo kia theo mệnh lệnh tướng quân, đem bỏ thức ăn xuống, dọn xong đống hồ sơ, khi quay người lại bị hoảng sợ.

      “Á… Tướng quân còn có chỉ thị gì ạ?” cẩn thận hỏi, hoảng sợ biết vì sao tướng quân đột nhiên đướng ở sau lưng , lại hề có thanh di chuyển.

      Đoàn Ngự Thạch cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm tên tiểu binh trước mắt, cái gì cũng , chỉ là nhìn chằm chằm, sau đó chậm rãi thấp mặt xem kỹ trong chốc lát, cuối cùng tay còn xoa cằm, tâm trạng tự hỏi nghiên cứu.

      “…Tướng quân?” Viên tiểu binh béo đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, biết bản thân làm điểu gì đúng mà lại làm cho tướng quân trừng mắt nhìn như thế.

      “Có ý gì…”

      Đoàn Ngự Thạch nghiền ngẫm mặt nạ mới của Tô Dung Nhi, sớm thấy tò mò công phu Thiên diện thuật của nàng, vốn muốn nhìn kỹ đến tột cùng, chẳng qua là chưa có cơ hội thôi.

      Lúc trước phần lớn thời gian đều dùng để tĩnh dưỡng, đến khi nguyên khí khôi phục, vội vàng chỉ huy quân lương, an bài sửa thành, điều chỉnh người khuân vác lương thảo.

      “Đây là dạng mới sao?”

      Viên tiểu binh béo nghĩ tướng quân đến việc nấu ăn, cung kính trả lời: “Đúng, là dạng mới ạ, khác với ngày hôm qua.”

      Đương nhiên bất đồng, ngày hôm trước nàng giả thành thiếu niên gầy , hôm nay lại thành đại thúc mập mạp.

      nhướn mi, trong mắt léo sáng khác thường.

      “Vậy ngày mai sao?

      “Ơ… ngày mai… tiểu nhân biết, tướng quân thích cái gì, tiểu nhân làm cái đó!”

      lợi hại, nàng chỉ khác hôm qua bề ngoài, ngay cả hành vi cử chỉ cũng khác, khó trách có thể lừa được nam nhân trong doanh, thể nhìn ra được nàng là nữ nhi, thực tại làm thầm bội phục.

      Viên tiểu binh béo kia liên tục đổ mồ hôi lạnh, được tướng quân gọi lại chuyện là điều vinh hạnh, nhưng bị tướng quân đứng gần nhìn chằm chằm thế này cũng là được sợ hãi.

      Kế tiếp, cử chỉ của tướng quân làm cho vô cùng kinh ngạc, bởi vì tướng quân cư nhiên sờ lên mặt .

      “Hay đấy, làm như thế nào vậy?”

      Đoàn Ngự Thạch lấy làm kỳ lạ, lớp da giả rất co dãn, tựa như lớp da mặt vậy.

      “Tiểu nhân… tiểu nhân… từ lúc sinh ra gương mặt béo… như thế.” Viên tiểu binh béo luống cuống tay chân, trả lời ấp a ấp úng.

      Đoàn Ngự Thạch nghiền ngẫm nhìn tên tiểu binh, mặt nhu hòa rất nhiều, con ngươi đen cũng biến thâm.

      vậy là nàng thẹn thùng ư, hồi tưởng lúc trước, nàng luôn làm giận sôi lên, mà đối với nàng biết nên làm thế nào bây giờ. Từ nay, nàng là thê tử chưa cưới của , phải lấy lại chút gì đó mới được.

      càng thêm tới gần, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt đối phương.

      “Phải vậy ? Vừa ra sinh ra là tròn như vậy?”

      “Vâng.”

      “Dám khua môi múa mép ư!”

      “Tiểu nhân dám!”

      Bị tướng quân trách cứ, viên tiểu binh béo tột cùng hoảng sợ, lắc đầu quầy quậy.

      Chẳng qua chỉ là sờ soạng mặt của nàng chút thôi, mà thẹn thùng đến như vậy rồi, khi xưa nào có như vậy. (Đoàn ca ca à… suy luận gì mà kỳ vậy >”< thái độ đó mà là thẹn thùng hả ????????)
      Hiyoko thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 5.4

      Chẳng qua chỉ là sờ soạng mặt của nàng chút thôi, mà thẹn thùng đến như vậy rồi, khi xưa nào có như vậy.

      “Này, thân thể này làm như thế nào vậy?” Đoàn Ngự Thạch nắm cánh tay của nàng, kéo ống tay áo lên, nhàng vuốt ve, nghĩ nàng làm gương mặt và thân hình béo như thế, mà cánh tay lại mảnh khảnh thế này, là phí công.

      Quả nhiên, nắm cánh tay ngọc, tiểu tử kia ánh mắt xấu hổ nhìn , ngay cả giọng càng lắp bắp hơn. #999999;'](ặc, Đoàn ca ca à, xấu hổ vì…chiện khác, chứ phải cái chiện huynh nghĩ đâu à… chậc, Đoàn ca sắc lang, mà lại dzê ko đúng người nữa chứ, hơ hơ… huynh sắp chết đứng rồi đây nè, ha ha…^^)

      “Tiểu… tiểu nhân… trong nhà… nhà bán bánh bao… từ .. ăn bánh bao… nên… nên như vậy.”

      Viên tiểu binh béo sợ tới mức cử động cũng dám, chỉ có thể tuỳ ý tướng quân động thủ, cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ tướng quân có đoạn áo chi phích (ý là pêđê đó ^^), chẵng lẽ, tướng quân… thích ? #999999;'](ặc, ta nghe mà mắc ói >”<)

      “Tại sao mặt lại đỏ như thế?” bất tri bất giác lấy hai tay nâng gương mặt tròn vo kia lên, vuốt.

      “Cư nhiên lại còn nóng lên nữa!” Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, làm càng thêm tò mò.

      Chẳng lẽ Thiên diện thuật công phu cao thâm như vậy, lớp da giả cũng có thể đỏ và nóng lên???

      lúc vuốt gương mặt tròn kia, cảng thấy khó tin, Tô Dung Nhi từ bên ngoài vào, nàng vừa sửa xong mặt nạ, liền mang thuốc đem vào soái doanh, thủ vệ binh lính đều biết đây là chức trách mỗi ngày của nàng nên thông báo mà trực tiếp để nàng vào.

      “Tướng quân uống thuốc.”

      Nàng bưng bát vừa vào, nhìn thấy phu quân vuốt gương mặt người nam nhân, nàng ngây người…

      Choang...loảng xoảng!!!

      Tay buông , chén thuốc lập tức rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, nước thuốc cũng bắn tung toé…

      “A… Thực xin lỗi! Ta… ta làm lại chén thuốc khác.”

      Nàng bối rối ngồi xổm xuống nhặt những mảnh chén vỡ, bất chấp mảnh vỡ sắc bén, đôi tay bé trực tiếp nhặt xong, liền rời khỏi doanh trướng.

      Đoàn Ngự Thạch chết trân, toàn thân cứng ngắc, trừng mắt nhìn thiếu niên do nàng giả dạng vào, lại trừng mắt nhìn nàng ra, trong khoảnh khắc ngây người, sau đó kinh hoàng nhìn khuôn mặt như bánh bao xấu hổ kia, tay vội thu về. #999999;'](Ha ha, tội nghiệp Đoàn ca ca …^^)

      “Ngươi là ai?”

      Mắt thấy tướng quân đột nhiên chuyển biến sắc mặt, viên tiểu binh béo sợ hãi vội vàng quỳ xuống.

      “Tiểu nhân là Chu Đại Thành, phụ trách nấu bếp, tiểu nhân đáng chết! Thỉnh tướng qu6n thứ tội!”

      có tội gì chính cũng hiểu được, chỉ biết chính mình chọc giận đại tướng quân, nên vội vàng dập đầu nhận sai, bảo trụ lại mạng .

      Đoàn Ngự Thạch rốt cục hiểu được, hoá ra là tưởng lầm, hơn nữa sai lầm phi thường lớn!

      “Đáng chết!” thấp giọng rủa, những lời này là đối với , nhưng lại làm cho Chu Đại Thành sợ hãi.

      “Tướng quân tha mạng! Tiểu nhân muốn chết!”

      Hiểu lầm lớn mà!!!

      Hành vi vừa rồi của chắc chắn bị nàng hiểu sai, chỉ muốn đuổi theo nàng, nhưng trước nhất phải cấp tốc giải quyết vấn đề trước mắt, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta nghĩ rằng - Đoàn Ngự Thạch có đoạn tay áo chi phích, dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Cũng may mắn là phản ứng nhanh, gương mặt lập tức nghiêm lại đến lãnh khốc, lạnh lùng : “Ngươi có biết bản tướng vì sao phải kiểm tra mặt của ngươi cùng với cánh tay ?”

      “Tiểu nhân biết!”

      “Đó là bởi vì bản tướng quân ghét nhất những người lười biếng, mặt của ngươi rất béo, cánh tay thịt nhiều lắm, có thể thấy là ngày thường ngươi nhất định an nhàn, lo luyện tập, như thế sao có thể đối đầu kẻ địch?” #999999;'](Đoàn ca vụng chèo khéo chống nhỉ, bịa lý do hay đấy, hơ hơ…)

      “Tiểu nhân biết sai, thỉnh tướng quân tha mạng!”

      “Từ hôm nay trở , mỗi ngày đều phải thao luyện trăm lần!”

      “Vâng, tiểu nhân tuân lệnh!”

      “Lui ra!”

      “Tiểu nhân cáo lui!” Như lại được hồi sinh, Chu Đại Thành lập tức chạy toé khói.

      Chu Đại Thành vừa rời , Đoàn Ngự Thạch cũng lập tức chạy ra khỏi soái doanh, vẻ mặt khó coi đến cực điểm, trong đầu lên gương mặt bi thương của Tô Dung Nhi làm bước chân của nhiễu loạn.

      muốn bị hiểu lầm là thích nam nhân, nếu bị như thế, thà bị loạn đao chiến trường chém chết, như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc bị nàng hiểu lầm.

      phải giải thích ràng với nàng mới được! Bước chân cũng nhanh hơn, đôi mắt ngừng tìm kiếm hình bóng giai nhân…

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 6.1

      Giờ ngọ, binh lính trong doanh chấm dứt thao luyện, vũ khí chất chồng thành khối, có người ngồm ngoàm ăn, kẻ khác so lực cánh tay, tiếng chuyện vang to khắp cả trời đất.

      Đột nhiên, doanh lý náo loạn bỗng dưng im bặt vì cảnh tượng xảy ra trước mắt, mỗi người đều mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn vị tướng quân uy vũ bất khuất … chạy đuổi theo gã nam tử gầy nhắn, miệng gọi quay trở lại.

      Tô Dung Nhi vội vàng chạy ra khỏi soái doanh, hai tay cầm những mãnh bát vỡ, mới được vài bước bị Đoàn Ngự Thạch đuổi theo.

      “Đợi !” gọi trụ nàng.

      Nàng thèm dừng lại mà tiếp tục về phía trước.

      “Ngươi… mau đứng lại!”

      Nàng muốn tránh mặt , nàng ganh tỵ, nàng tức giận, còn có thêm khổ sở nữa…

      Chuyện vừa rồi đúng là làm người ta thất kinh mà, nàng hề nghĩ rằng, nguyên nhân là phu quân của nàng… phu quân của nàng… Thích Nam Nhân??????  >”<

      ! Nàng thể đồng ý chuyện đó. #999999;'](em đồng ý với Dung Nhi tỷ… a a a)

      giờ nàng rối loạn, nếu phải lúc nãy là chính mắt nhìn thấy, nàng căn bản bao giờ tin, nhưng việc xảy ra trước mắt nàng, nàng phải làm sao bây giờ…?

      Nàng làm như nghe thấy gì, cứ cắm cúi chạy về phía trước…

      Nàng muốn nghe giải thích, muốn nhìn mặt , lửa giận trào sôi trong lòng nàng thể dập tắt được.

      Mọi người kinh ngạc nhìn tướng quân đuổi theo tên tiểu quân y kia, hai người, trước theo sau, tiểu quân y hướng đông, tướng quân theo hướng đông, tiểu quân y hướng tây, tướng quân lại qua tây…

      Mọi người ngây ngốc nhìn theo trò chơi đuổi bắt đó, trừng mắt nhìn chằm chằm hai người quái lạ kia, nhất là vị bám theo đuôi đó lại chính là đại tướng quân thần kỳ dũng của họ…

      Thấy ánh mắt của mọi người, Đoàn Ngự Thạch gương mặt xanh mét, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng giai nhân lúc này đây những thèm để ý đến mà còn bỏ chạy càng nhanh hơn, kêu to cũng làm như nghe thấy…

      Bất đắc dĩ đành sử dụng uy nghiêm của tướng quân.

      “Bổn tướng quân ra lệnh cho ngươi đứng lại!”

      Tô Dung Nhi dừng bước, nhưng thèm quay người lại, lãnh đạm .

      “Tướng quân có gì sai bảo?”

      Nhìn thấy nàng nổi nóng, vội vã, trong mắt các binh lính khác, nàng là nam nhân, nhưng đối với , nàng là nữ nhân của a!

      “Theo ta trở về, bản tướng quân có việc cho ngươi.” Ngại rằng nàng tại là thân phận nam nhân, nên mới cưỡng chế lại ý định muốn nắm cánh tay kéo nàng mang về doanh trướng, bình tĩnh mà .

      “Tướng quân có việc gì cần sai bảo ở đây luôn !”

      Bốn phía truyền đến tiếng hít thở khí cách kinh ngạc, trong quân doanh nào có ai dám đối với tướng quân vô lễ như thế, gì đến chống đối, nhưng tên tiểu quân y này lại dám năng lỗ mãng như thế với tướng quân, chán sống rồi sao???

      Sắc mặt tướng quân lúc này so với Diêm La khác gì mấy, làm cho mọi người ngừng toát mồ hôi lạnh…  

      Nhưng kinh ngạc ở chỗ, tướng quân hề giận dữ mà lại nhẫn nại, cho dù sắc mặt rất là khó coi.

      “Ngươi bị thương, cần băng bó.”

      Mày kiếm nhíu lại, nhìn chằm chằm vào tay nàng, biết nàng bị mảnh bát cắt bị thương rồi.

      “Bị thương ngoài da thôi, tiểu nhân tự mình băng bó là được rồi!” Nàng quật cường, đem cánh tay bị thương giấu , để nhìn thấy.

      Hành động của nàng chọc giận , thích nàng lắc đầu cự tuyệt , cố ý cùng bảo trì khoảng cách, lạnh lùng đối với , cực kỳ thích, bắt đầu hoài tưởng đến gương mặt nàng ngày hôm qua còn đối với tươi cười…

      muốn đưa nàng đem về lều, cho dù phải sử dụng cả quyền uy bức bách, cực kỳ muốn nàng rời .

      “Đem vết thương băng bó, sau đó lại đem chén thuốc khác vào lều ta.” ra lệnh, xong liền quay người rời ,

      Nàng vội vã khán nghị: “Ta …”

      đột nhiên quay người lại, bá đạo : “Hầu hạ bản tướng quân uống thuốc là trách nhiệm của ngươi, nếu ngươi cãi mệnh lệnh hoặc giao nhiệm vụ cho người khác, ta uống thuốc.” cho nàng cơ hội cự tuyệt, quay người vào trong doanh trướng, để nàng đứng ngây ngốc tại đó…

      uy hiếp nàng sao???

      Tô Dung Nhi tức giận đến giậm chân, dựa vào cái gì a???

      Lén lút sau lưng nàng vụng trộm với nam nhân #999999;'] (hơ hơ, vụng trộm với… nam nhân, Đoàn ca, ca ca thất bại quá ^^ ha ha… ) còn dám đem chức tướng quân bức bách nàng, cái gì hầu hạ uống thuốc là trách nhiệm của nàng, còn dám đem việc… chịu uống thuốc uy hiếp nàng???

      uống uống, đó là chuyện của , nàng mặc kệ!!!

      Xoay người, nàng tức giận muốn rời , nhưng vài bước lại nghĩ đến con người tính tình ngoan cố kia, uống thuốc, thèm ăn uống làm đó, lòng nàng đột nhiên cũng mềm xuống.

      đáng giận mà!!!

      Nàng mắng thầm trong lòng vài lần, chân cũng đành đến doanh thuốc, chén thuốc mặc dù vỡ, nhưng trong nồi vẫn còn nhiều thuốc, chỉ cần đun lại là có chén khác.

      Nàng quyết định, chờ phục hồi như cũ, nàng trở lại Tiên sơn, tuy rằng là thích nam nhân, nhưng có đối tượng khác, lời hứa với nàng như thế cũng kết thúc…

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 6.2

      Nàng mắng thầm trong lòng vài lần, chân cũng đành đến doanh thuốc, chén thuốc mặc dù vỡ, nhưng trong nồi vẫn còn nhiều thuốc, chỉ cần đun lại là có chén khác.

      Nàng quyết định, chờ phục hồi như cũ, nàng trở lại Tiên sơn, tuy rằng là thích nam nhân, nhưng có đối tượng khác, lời hứa với nàng như thế cũng kết thúc…

      Nhưng lòng của nàng đau quá, cứ nghĩ rằng cũng thích nàng, lúc hôn nàng, nàng rất vui.

      Nhưng ngẫm lại, từ ngày hai người gặp nhau cho đến nay, hề có ý với nàng, ngược lại là nàng mặt dày mày dạn theo người ta.

      Khẳng định là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của nàng, mới đồng ý lấy nàng.

      Chán ghét, trước mắt nàng cảm thấy mơ hồ, nhịn được nước mắt chảy ra, nàng dùng tay áo lau lệ ở khóe mắt.

      Khi đến doanh thuốc, nàng nhìn thấy đám quân y tụ tập bên trong…

      Tốt lắm, lòng nàng tức giận, muốn tìm người phát tiết đây, lúc trước họ hại nàng té nhào ra đất, nàng phải đòi nợ lại mới cam lòng.

      Nàng tìm chỗ kín đáo, hóa trang biến thành bộ dáng Hàn đại phu ra…

      Hàn đại phu vốn là quân y đứng đầu, tất cả các quân y khác đều phải nghe Hàn đại phu sai bảo, cho nên khi nàng xuất . tất cả đám quân y chuyện phiếm kia im bặt, đứng lên cung kính hành lễ.

      Nàng quét mắt liếc tất cả cái, học cử chỉ của Hàn đại phu, ra mệnh lệnh.

      “Trong đám người các ngươi, kẻ nào dám lấy trộm đại lực thần đan của ta?”

      “Sao ạ?” Đam quân y nghe xong ngây người, há hốc mồm nhìn lẫn nhau.

      Đại lực thần đan??? Đại lực thần đan là cái gì???

      “Còn mau trả lại cho ta.”

      “Tiểu nhân lấy!”

      “Tiểu nhân cũng !”

      phải tiểu nhân đâu ạ!”

      Đám quân y đua nhau phủ nhận, họ chưa từng thấy Hàn đại phu tức giận như thế, tất cả đều ngậm miệng như hến.

      Tô Dung Nhi đến trước mặt họ trừng mắt, làm bọn họ phen kinh hãi.

      chịu phải ? Được, lão phu tất có biện pháp để tra ra kẻ trộm, các ngươi lập tức nằm sấp xuống, hai tay chống xuống đất, để thân mình chạm đất.”

      Nàng vừa ra mệnh lệnh, đám quân y lập tức làm theo.

      Đám quân y này giống như binh lính ngày ngày thao luyện thân thể cường tráng, nên chỉ chốc lát sau, mồ hôi liền đầm đìa đổ ra, hai cánh tay cũng bắt đầu phát run.

      Tô Dung Nhi bắt bọn họ duy trì tư thế như vậy, còn đổ chén nước lên lưng mỗi người, lớn tiếng cảnh cáo.

      “Chờ lão phu quay trở lại, nếu ai quần áo ẩm ướt, ta bắt dọn dẹp nhà vệ sinh tháng.”

      Lời vừa dứt. quả nhiên nghe được vài tiếng sợ hãi hít thở khí.

      Nàng cố gắng nhịn cười, tiếp tục : “Bất quá, nếu kẻ nào đó thừa nhận là trộm, hoặc có ai biết kẻ nào trộm cho lão phu tiếng, tất cả mọi người phải cùng chịu khổ như vậy.”

      xong, nàng cố nén run run môi, đem chén thuốc hướng soái doanh đến.

      Cuối cùng trả xong thù, ai kêu đám nam nhân thối đó tự dưng có việc gì lại dám chọc nàng.

      xả được nỗi bực tức trong lòng, nhưng khi đến trước soái doanh, lòng của nàng lại như rơi xuống đáy vực, cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, nàng oai nghiêm bước vào trong doanh trướng.

      Đoàn Ngự Thạch chờ nàng lâu, nhìn thấy gương mặt kia, phải xác định xem có đúng là nàng hay !

      “Dung Nhi?”

      Nàng tức giận liếc mắt nhìn , phủ nhận: “ phải.”

      Tốt lắm, chính là nàng, ngữ khí cùng ánh mắt kia chính là Dung Nhi của , lần này lầm đối tượng mà biểu lộ sai nữa.

      Nàng đặt chén thuốc bàn, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ.

      “Thuốc đưa tới, tướng quân nếu có việc gì sai bảo, xin cho tiểu nhân cáo lui.”

      có việc gì, nhưng nhìn nàng nổi giận đến mức kia, khẩu khí lạnh nhạt, nếu giải thích, sợ là qua đêm nay, đừng nghĩ đến việc gặp lại nàng.

      tại bốn bề đều vắng lặng, chỉ có hai người bạn họ, lên muốn cầm tay nàng, nhưng nàng cho nắm, còn lùi về phía sau.

      “Tướng quân có chuyện gì, cứ sai bảo tự nhiên.”

      Xong rồi, ngay cả tay nàng cũng cho nắm, xem ra nàng hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng.

      đột nhiên nhớ đến, trước đây khi nàng chăm sóc , việc gì cũng muốn động tay động chân, thấy phản ứng cứng ngắc, tiểu tử kia lại càng được đằng chân lân đằng đầu, niệng lúc nào cũng cười…

      “Nàng hiểu lầm rồi.”

      Nàng tức giận nhìn : “Hiểu lầm việc gì?”

      “Chuyện vừa rồi phải như nàng thấy đâu!”

      , khuôn mặt lên vẻ khổ sở.

      “Ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao? Ta phải người mù, ràng là chính mắt thấy huynh… sờ soạng mặt nam nhân kia…” đến câu sau, ngữ khí của nàng như ai oán.

      Mắt nàng muốn đỏ lên, đau xót cái mũi, nước mắt lại muốn chảy ra.

      “Ta tưởng đó là nàng.”

      Sao???

      Nàng ngẩn đầu, ánh mắt khó hiểu, buồn bực nhìn .

      “Ta tưởng lầm kẻ đó chính là nàng.”

      Tô Dung Nhi đầu tiên là sửng sốt, hiểu được lời , bừng tỉnh đại ngộ.

      “Huynh là, huynh tưởng lầm cái tên mập mạp kia là muội giả trang???”

      trả lời, nhưng gương mặt lãnh khốc kia bỗng dưng xuất mảng đỏ ửng, dĩ nhiên đó chính là câu trả lời cho vấn đề nàng vừa hỏi.

      Tô Dung Nhi rất nhanh hiểu được ý của , sở dĩ Đoàn đại ca có những hành vi ái muội như thế với tên mập mạp kia, nguyên nhân là vì nghĩ đối phương là nàng cải trang, cho nên mới…

      Hiểu được tình, mây đen mặt Tô Dung Nhi lập tức tan biến, chuyển buồn thành vui, nàng còn tặc lưỡi nhìn , miệng còn nở nụ cười đắc ý làm cho vô cùng khó chịu.

      “Nàng còn dám cười, ta là.. thực là… khụ…ta…” biết, nếu tiếp, nhất định bị nàng cười nhạo.

      cần động thủ Tô Dung Nhi lập tức tự động lên, gắt gao dựa sát vào .

      “Người ta đương nhiên muốn cười, bởi vì vui vẻ thôi, nguyên lai huynh cũng muốn ăn đậu hủ của muội nha!” Nàng làm nũng trong lòng , miệng cười ngọt ngào.

      Đoàn Ngự Thạch tâm tình vui sướng, cao hứng khi hai người có thể gỡ bỏ hết hiểu lầm, cánh tay gắt gao ôm lấy nàng, con người sắt đá giờ đây lại tràn ngập nhu tình, chỉ khi ở bên nàng mới có thể yên tâm buông lỏng cảnh giới.

      Si tình nhìn gương mặt , tầm mắt của nàng dừng lại ở vết sẹo kia.

      “Có đau ?”

      sửng sốt: “Cái gì?”

      “Vết sẹo mặt huynh, lúc bị thương nhất định rất đau phải ?”

      Kỳ lạ, lại cảm thấy tức giận, rất kiêng kỵ kẻ khác bàn luận đến vấn đề này, nhưng trước mặt nàng, lại có thể thản nhiên mà đối mặt chuyện này.

      Trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng.

      “Vết sẹo này là do nữ nhân ta từng lưu lại.”

      Nàng vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao có thể?”

      “Đó là chuyện nhiều năm trước kia.”

      Tầm mắt nhìn xa xăm, nhớ lại chuyện năm xưa….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :