1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiếu Tướng Quân - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong lều của đại tướng quân, đám thuộc hạ thân cận lo lắng vây quanh giường.

      Đoàn Ngự Thạch sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng lúc này lại có thể duy trì tỉnh táo.

      Hàn Văn Việt ngồi ở đầu giường giúp tướng quân bắt mạch. Lúc đầu, Hàn Văn Việt vẻ mặt còn bình thản, nhưng thời gian theo kiểm tra mạch tượng càng lâu thần sắc càng trở nên thêm nghiêm trọng, khi nhíu mày, khi suy nghĩ sâu xa, miệng thào chuyện gì đó ...

      “Kỳ quái, chuyện này sao có thể… tuyệt đối có khả năng… nhưng… hợp lý… !”

      cẩn thận kiểm tra sức khoẻ tướng quân, nhưng tra tới tra lui, chẩn đoán này nọ, kết quả đều giống nhau…

      Đại phu miệng lẩm bẩm ngừng, những người còn lại bên lo lắng…

      Mục Đức Quang rốt cục nhịn được, nóng vội hỏi: “Hàn đại phu, tướng quân như thế nào rồi? Ngươi mau mau bệnh tình của tướng quân cho mọi người biết !”

      Mọi người rất lo lắng thương thế của tướng quân, trải qua chuyện vừa rồi, biết tướng quân có cầm cự nổi , sinh mệnh của tướng quân liên quan đến an nguy của biên ải, mà Hàn đại phu từ lúc đầu đến giờ cứ mày chau môi khoá, dường như suy nghĩ sâu xa gì đó, làm cho mọi người lúc này càng thêm lo lắng bội phần, sợ là có chuyện xấu xảy đến…

      có việc gì nữa rồi!”

      “Cái gì?!”

      “Tướng quân sao nữa rồi!” Hàn Văn Việt thu hồi tay, đứng lên, vẻ mặt đăm chiêu.

      Đông Phương Vệ thấp giọng hỏi: “Tiên sinh, ý người là…”

      “Tướng quân qua nguy hiểm, chất độc trong cơ thể được giải trừ.”

      Mọi người vừa mừng vừa sợ, nghi hoặc hỏi lại: “Nhưng phải hôm qua đại phu có là…?”

      “Đúng, hôm qua Hàn mỗ có , tướng quân chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, nhưng vừa qua đêm, bệnh tình chuyển biến, Hàn mỗ cũng hiểu tại sao việc lại biến hoá thế này! Nhưng từ nãy đến giờ, ta kiểm tra rất kỹ, tướng quân tại còn việc gì đáng lo nữa, nhưng thân thể vẫn còn suy nhược, chỉ cần uống thuốc bổ, nghỉ ngơi thời gian là có thể bỉnh thường trở lại!” Ngay cả đại phu cũng cảm thấy việc này kỳ lạ.

      là tốt quá! Ha ha, xem ra chất độc Miêu Cương bất quá cũng chỉ có thế, đại phu của chúng ta thực lợi hại!” Mục Đức Quang cười to .

      Nghe được tướng quân việc gì, mọi người chuyển lo lắng thành vui vẻ, mối lo lắng đè nặng trong lòng rốt cục gỡ ra được.

      Đoàn Ngự Thạch nhắm mắt trầm mặt gì, trong lòng biết chuyện gì xảy ra, sở dĩ bình an vô là do tiên đan của tiểu nương kia.

      Chuyện của tối hôm qua, vẫn còn nhớ ràng rành mạch, đến bây giờ vẫn chưa hết bàng hoàng!

      Nàng lẻn vào quân doanh!

      Nàng tránh mọi người bằng cách nào?

      thiếu nữ đơn thương tiến vào doanh trại, bên trong toàn là nam nhân?

      “Lúc ta hôn mê doanh trại có xảy ra việc gì quan trọng ?” thấp giọng hỏi.

      Đông Phương Vệ cung kính trả lời: “Bẩm tướng quân, tháng này lương thảo được chuyển xong vào thành, trường thành cũng chỉ còn mười ngày nữa là được sửa chữa xong.”

      “Ừhm.” gật đầu: “Thế có ai xâm nhập vào quân doanh ?”

      “Tướng quân yên tâm, quan binh phòng thủ rất nghiêm ngặt, mấy ngày nay thuộc hạ ra lệnh tăng cường cảnh giới, ngay cả con nhạn cũng qua lọt huống chi là bọn mọi rợ kia, chúng tuyệt đối thể vào đây.” Mọi người đều mực nghĩ rằng, tướng quân lo lắng bọn mọi rợ thừa cơ đến quấy rối, tuyệt nhiên hề nghĩ rằng tướng quân có ý khác.

      Đoàn Ngự Thạch nghe bẩm báo, ánh mắt mở ra, mày kiếm hơi nhăn lại.

      con nhạn cũng thể tiến vào?

      Sai lầm rồi, chẳng những vào được, mà còn có thể đến bên cạnh .

      Trong đầu bất giác lên dung nhan xinh đẹp kia, nhìn bàn tay mình, tưởng nhớ lại cảm giác khi nắm bàn tay bé mềm mại kia của nàng lòng khỏi dấy lên cảm xúc, lúc ấy nàng cười tươi nhìn , giọng , dễ nghe làm say lòng người, dáng vẻ thiên thần của nàng khi tựa vào ngực làm bồi hồi rung động…

      Chỉ cần nàng còn ở lại doanh trại của , nhất định phải tìm được nàng, nhất định!

      Con ngươi đen chậm rãi nhắm lại, lần nữa nặng nề tiến vào giấc ngủ…
      Hiyoko thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 4.1

      Tuy rằng chất độc trong cơ thể được giải, nhưng Hàn đại phu quy định rằng, đại tướng quân nhất định phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng giường vài ngày, đại phu mỗi ngày đều sai người đem thức ăn và thuốc đến, nhờ vậy thương thế của Đoàn Ngự Thạch nhanh chóng lành hẳn, khi xác định sức khoẻ của tướng quân hoàn toàn bình phục như xưa mới đồng ý để tướng quân xuống giường.

      Đoàn Ngự Thạch tuy rằng đồng ý lắm với quyết định của đại phu, nhưng thân là thống soái tuyệt đối muốn cậy mạnh.

      Chất kịch độc của Miêu Cương quả lợi hại, tuy sức khoẻ tốt lên, nhưng tại vẫn chưa thể sử dụng được nội lực, dù cho tuỳ tiện xuống giường để chủ trì quân vụ cũng chỉ là làm cho người ta thêm phiền toái, nên mới bằng lòng nghe theo lời đại phu, ngoan ngoãn nằm giường dưỡng thương.

      Quân vụ có Đông Phương tiên sinh cùng giáo uý đại nhân xử lý, cũng cần phải lo lắng.

      Mấy ngày trước, vẫn còn mê man, cần phải có người khác hầu hạ, đến ngày thứ năm tỉnh táo lại, muốn tự mình có thể ngồi dậy, tự mình dùng bữa.

      Tiếp đến sau đó là tìm Tô Dung Nhi.

      hiểu nha đầu kia rốt cục tìm phương pháp thần thông quảng đại nào mà có thể trà trộn vào đây mà quỷ biết thần hay… Chẳng lẽ trong quân thủ vệ có lỗ hổng? Ngay đến cả nữ nhân mà cũng có thể dễ dàng trà trộn vào mà bị người phát .

      nhàng vận nội công, liền phát xương cốt toàn thân đều tan nhanh… chết tiệt… độc Miêu Cương quả lợi hại, cố chống đỡ để thân mình thêm trầm trọng. lắc lắc đầu, cố gắng để tinh thần minh mẫn…

      Tuy sức lực bản thân còn yếu, nhưng trời sinh bản tính ngông nghênh cho phép chính mình yếu ớt, hơn nữa thân là đại tướng quân, tuyệt đối thể đưa ra cái bộ dạng suy yếu như thế này được, tránh ảnh hưởng sĩ khí.

      Khôi giáp (áo giáp) để bên cạnh, vươn tay cần lấy, phát ra, bình thường hề thấy nặng, tại lại thể nhấc nổi khôi giáp lên, khỏi thở dài, quả phải khôi giáp biến nặng mà là thực suy yếu…

      Miêu độc quả thực lợi hại vượt quá tưởng tượng của , may mắn là chống đỡ được, bằng

      Tất Tề vừa tiến vào nội trướng, nhìn thấy tướng quân tỉnh lại, lòng khấp khởi vui mừng.

      “Tướng quân, ngài tỉnh!”

      “Ngươi tới vùa đúng lúc, ta cần người hỗ trợ, giúp ta đem khôi giáp lên.” Đoà Ngự Thạch xoay người, hướng Tất Tề ra lệnh.

      Đột nhiên thấy Tất Tề sửng sốt, trừng mắt giống như là gặp quỷ, đứng bất động…

      Đoàn Ngự Thạch nhướng mi: “Sao ngươi còn đứng đó, mau lại đây giúp ta?”

      “Keng…” thanh lãnh khốc vang lên, Tất Tề rút đao ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào nam tử đứng trước mặt lớn tiếng quát: “Ngươi là ai?”

      Đoàn Ngự Thạch đầu tiên là kinh ngạc, tiếp sau đó là giận tím mặt.

      “Ngươi làm gì?”

      Đoàn Ngự Thạch nghĩ chẳng lẽ Tất Tề điên rồi sao? Lấy đao chĩa thẳng vào , cư nhiên còn hỏi là ai?

      Nghe Tất Tề hét lớn, binh lính và thủ vệ bên ngoài kinh động, đột ngột như ong vỡ tổ vọt đến, vừa nhìn thấy đại tướng quân cũng khiếp sợ đứng bất động, miệng há rộng đến tận cằm.

      Bọn họ gặp quỷ à?!

      “Các ngươi muốn tạo phản sao? Dám rút đao trước mặt ta?” Đoàn Ngự Thạch càng thêm phẫn nộ, cho dù vừa mới khỏi bệnh vẫn hề mất khí thế vương giả.

      bao lâu sau, Đông Phương Vệ cùng đám người văn phong cũng tìm đến, Đoàn Ngự Thạch nhìn thấy bọn họ đến, lập tức : “Các ngươi tới đúng lúc, biết bọn họ nghĩ gì mà nhận biết bản tướng quân.”

      Bất quá chỉ cảm nhận khi ngủ dậy thời tiết có chút thay đổi, nhưng đám thủ hạ cư nhiên nhận biết , ngay cả người trung thành và tận tâm nhất là Tất Tề cũng lấy đao chĩa vào , quả hoang đường!

      Đợi nửa ngày thấy người nào phản ứng, Đoàn Ngự Thạch buồn bực nhìn sang phía Đông Phương Vệ, bọn họ cũng nghẹn họng và nhìn trân trối.

      Đoàn Ngự Thạch bỗng cảm thấy tình có vẻ gì đó ổn.

      “Rốt cục là có chuyện gì thế này?”

      Mục Đức Quang lắp bắp chỉ vào : “Tướng… quân… mặt của ngài…!”

      Mặt làm sao?

      Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt nghi hoặc, rời giường bước đến chậu nước gần đó, hồ nghi xem bóng mình phản chiếu mặt nước..

      Từ khi vết thương mặt lành hẳn, bao nhiêu năm hề kiểm tra kỹ gương mặt của mình. Nhưng giờ đây, thái độ cùng cử chỉ kỳ quái của bọn họ làm cho thể tự mình khiểm tra chút, biết trải qua bạo bệnh, thân thể thay đổi như thế nào mà lại khiến họ trợn tròn ánh mắt, miệng há to muốn rớt cả cằm, làm tức chết!

      Nhìn bóng chính mình phản chiếu mặt nước, Đoàn Ngự Thạch chấn động cả người, biểu tình kinh ngạc của mọi người quả hề sai.

      “Vết sẹo của ta… tại sao thấy…?”

      Đúng vậy! Đây chính là nguyên nhân làm tất cả mọi người đổi biến sắc mặt, vết sẹo mặt tướng quân, tại… còn thấy…???

      Thường ngày, mọi người dám đề cập đến chuyện vết sẹo, luôn luôn làm bộ dáng hề trông thấy nó mặt tướng quân, nhưng nửa tiếng trước khi đến thăm bệnh tình của tướng quân, ràng bọn họ vẫn còn trông thấy vết sẹo.

      Việc này… thể tin được!!!

      “Là ai làm???” Đoàn Ngự Thạch hét lớn, gương mặt giận dữ lên phong ba bão táp, làm cho người người sợ hãi…

      Tính cách kia, khẩu khí chuyện kia… xác thực đúng là đại tướng quân của bọn họ, trừ việc thiếu vết sẹo mặt, tính cách bễ nghễ thiên hạ cùng khí thế vương giả kia, người thường có khả năng học được.

      “Ngài là đại tướng quân?”

      nhảm!”

      A…quả nhiên là tướng quân của bọn , vẻ mặt diêm vương kia quả có thể hù chết cả người sống.

      Mọi người quay đầu nhìn nhau, bọn họ cũng muốn biết ai làm chuyện này, gặp thần gặp phật gặp quỷ, nhưng chuyện quái dị này nhất định chưa hề thấy qua!

      Bởi vì mặt còn nhìn thấy vết sẹo, cho nên Tất Tề mới nghĩ rằng là đại tướng quân giả mạo, mới rút đao hướng vào .

      Đông Phương Vệ vốn là mưu sĩ, đôi con ngươi loé ra quang mang, cảm thấy việc này kỳ quái, vì thế lập tức hạ lệnh.

      “Các ngươi ra ngoài canh chừng, tuyệt đối cho kẻ nào vào đây!”

      Đông Phương tiên sinh ra lệnh, bọn lính mặc dù đối với chuyện này vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn tuân lệnh rời .”

      Khi bọn lính rời khỏi, trong doanh trướng lúc này chỉ còn vài thủ vệ thân cận, trấn an Tất tề, nhàng : “Tất đại nhân, buông đao , ta nghĩ vị này đúng là tướng quân của chúng ta!”

      Tất Tề nhìn về phía Đông Phương Vệ, vẻ mặt vẫn còn nghi hoặc như cũ.

      “Đại nhân nghĩ xem, nếu có kẻ can đảm muốn giả trang thành tướng quân. vậy mà khi hoá trang lại quên mất vết sẹo sao?”

      Tất Tề suy ngẫm thấy hợp đạo lý, lập tức thu hồi lại đao, lúc nãy bị doạ đến nỗi mất cả khả năng suy đoán.

      “Tướng quân, ngài cũng biết chuyện gì xảy ra hay sao?” Đông Phương Vệ cung kính hỏi.

      “Ngươi hỏi ta, việc này ta còn muốn phải hỏi ngươi đấy!”

      Hiển nhiên, Đoàn Ngự Thạch còn kinh ngạc hơn, nhưng sớm lấy lại bình tĩnh.

      Sẹo có khả năng thấy, nhưng rốt cục, sẹo… chạy đâu???

      Đông Phương Vệ chắp tay xin chỉ thị: “Tướng quân, biết ngài có thể cho thuộc hạ nghiên cứu chút ?”

      Đoàn Ngự Thạch gật đầu, bởi vì cũng muốn biết chuyện này là như thế nào.

      Được cho phép, đám người lập tức xông tới, tin nổi trừng lớn mắt nhìn thẳng vào mặt , miệng làu bàu đánh giá.

      Đông Phương Vệ nghiên cứu trong chốc lát, sau đó lấy tay vuốt thử lên mặt tướng quân, đột nhiên bừng tỉnh dại ngộ: “Quả nhiên như lão phu suy nghĩ, trán của tướng quân có lớp da giả!”

      như vậy ư?

      Có người tò mò, cũng vươn tay sờ thử.

      “Quả thực giống y như !”

      Người khác cũng đến tham gia sờ thử.

      kỳ lạ, nếu chỉ nhìn thôi thể thấy được!”

      là rất thần kỳ!”

      Đoàn Ngự Thạch sắc mặc cực kỳ khó coi, đường đường là đại tướng quân nhưng tại lại bị người khác sờ tới sờ lui gương mặt, là còn ra thể thống gì!!!

      trừng mắt, hét lớn tiếng, mọi người thoáng chốc giật thót, sợ hãi thu hồi tay, nhưng ánh mắt vẫn tò mò nhìn chằm chằm lên gương mặt của đại tướng quân.

      Bởi vì, vừa được phát ra quả rất khó mà tin được.

      Đoàn Ngự Thạch vươn tay, dùng sức kéo mạnh lớp da gương mặt, quả nhiên khi lớp da giả vừa rơi xuống vết sẹo liền ra.

      Mọi người lại thêm phen nữa vừa kinh ngạc vừa tò mò, ánh mắt nhìn chằm chằm lớp da giả kia mà nghiên cứu.

      “Lớp da này rất rùng màu với da , lại mềm mại, co dãn, khó có khả năng nhìn ra được, hoàn mĩ, quá hoàn mĩ!” Hàn Văn Việt nhịn được tán thưởng.

      “Là ai làm?”

      ràng rồi, đối phương chắc chắn là thừa dịp mê man để động tay động chân, ai mà dám to gan như thế, dám đem ra để vui đùa!

      Đột nhiên trong đầu Đoàn Ngự Thạch loé lên khuôn mặt xinh đẹp.

      Chẳng lẽ… người đó là nàng???
      Hiyoko thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      TIẾU TƯỚNG QUÂN

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 4.2

      ràng rồi, đối phương chắc chắn là thừa dịp mê man để động tay động chân, ai mà dám to gan như thế, dám đem ra để vui đùa!

      Đột nhiên trong đầu Đoàn Ngự Thạch loé lên khuôn mặt xinh đẹp.

      Chẳng lẽ… người đó là nàng?

      “Muốn biết cứ để tướng quân vờ thiếp ngủ trở lại, chúng ta rình coi!” Có người liều mạng đề nghị.

      Ánh mắt giết người lập tức bắn , thấy tướng quân sắp sửa nổi phong ba bão tố mọi người lập tức ba chân bốn cẳng bỏ trốn, chạy đến trối chết…

      justify;" align="…….

       Buổi sáng, binh lính tuần tra toàn bộ quân doanh, nhưng vẫn tìm thấy người nào khả nghi, trong doanh trướng, Đoàn Ngự Thạch lại rơi vào trầm tư…

      Quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, cũng thấy có chuyện gì hay phát sinh, nơi nơi đều là nam nhân, căn bản hề có chỗ cho nữ nhân, dù là buổi tối, cách mười bước là có quan binh canh phòng, nếu có chuyện gì lập tức ập đến, dù cho võ công có cao cường đến đâu cũng rất khó mà kinh động đến người nào, huống chi nàng lại chỉ là nữ nhân hề có võ công.

      “Tướng quân uống thuốc ạ!”

      gã quân y vào doanh tướng, là theo chỉ thị của Hàn đại phu bưng thuốc đến.

      Đoàn Ngự Thạch tiếp nhận thuốc tay , hơi uống cạn sạch chén thuốc rồi đưa chén lại cho .

      Gã quân y đó tuy nhận lại chén thuốc rỗng, nhưng vẫn có ý muốn rời mà đứng lại nhìn chăm chú vào tướng quân, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

      Đoàn Ngự Thạch nhìn cái, nghi hoặc vì sao tên kia vẫn còn chưa ?

      Tiểu quân y đột nhiên mở miệng: “Thuốc này quả thực rất đắng, thế mà tướng quân ngụm uống hết, ngay cả lông mày cũng hề chau lại, là lợi hại nha!”

      Đoàn Ngự Thạch chậm rãi : “Bản tướng quân từng uống qua thứ còn khổ hơn.”

      sao?” Tiểu quân y vẻ mặt bội phục : “Nếu đổi lại là ta, đánh chết ta cũng uống, trừ phi là bị người khác đánh bất tỉnh, rồi bị ép uống.”

      “…”

      “Tướng quân hôm nay tinh thần là tốt nha, ta nghĩ chắc khoảng thêm hai ngày nữa, Hàn đại phu lại để tướng quân xuống giường, ra ngoài hít thở khí và cưỡi ngựa thao luyện cho coi!”

      “Ừ!” thuận miệng trả lời tiếng, những năm tung hoành chiến trường gần đây, ai cũng biết được rất ít khi mở miệng , cho dù là thuộc hạ thân tín, cũng chỉ mở miệng đàm luận về chiến trận, sách lược cùng quân vụ, chưa bao giờ có ai dám cùng chuyện phiếm.

      Vốn tưởng rằng đề tài chấm dứt, đối phương ra ngoài, nhưng tên tiểu quân y hôm nay hình như ăn phải thuốc gì đó mà cứ thế đứng lại cùng tán gẫu, hề có ý ra ngoài.

      “Tướng quân là phi thường uy vũ, dũng mãnh nha, ta xem các binh lính khác khi cởi trần, ngực giống như được làm bằng sắt, nhưng nếu so độ khoẻ mạnh, kiên cường khí lực vẫn còn kém rất xa so với tướng quân đó!” Tiểu quân y miệng ca ngợi, ánh mắt rạng rỡ nhìn thẳng vào bộ ngực trần của .

      Đoàn Ngự Thạch càng ngày càng kiên nhẫn, đối mắt sắc như chim ưng theo dõi tên quân y, ánh mắt loé ra ánh quang, đáng sợ đến mức có thể làm người ta toát mồ hôi lạnh, thức thời ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.

      Ai ngờ tên tiểu quân y này, trái lại còn hỏi .

      “Ủa, tướng quân mất hứng hả?”

      Ánh mắt càng thêm sắc bén, trầm giọng ra lệnh: “Đừng nhiều lời, lui ra!”

      Lúc này, cho dù hiểu được ánh mắt giết người kia cũng phải rời , huống chi tướng quân ra mệnh lệnh.

      thể tin được là tên quân y này vẫn cứ đứng yên tại chỗ, hề động tay chân.

      là cả gan làm loạn! Bắt đầu từ khi nào mà ngay cả tên tiểu quân y bé này lại dám nghe theo mệnh lệnh của ?

      lần nữa lại trừng hướng đối phương, muốn răn dạy bỗng nhiên khuôn mặt xinh đẹp hé ra, đối với tươi cười.

      “A!” Đoàn Ngự Thạch lập tức sợ tới mới nhảy dựng lên, mở lớn mắt nhìn trừng nàng, cả người đông cứng thành tảng đá!!!

      Bởi vì tên tiểu quân y đâu thấy, trước mặt bây giờ là Tô Dung Nhi…

      “Ngươi… ngươi… ngươi…!!!” Thường ngày lạnh lùng, điều binh khiển tướng dũng mãnh, lời như sấm, vậy mà tại miệng cứ lắm ba lắm bắp thể được trọn câu.

      Tô Dung Nhi cười hì hì: “ ra đối với ai huynh cũng đều khó chịu chứ phải chỉ riêng mình muội, haizz, muội cảm thấy dễ chịu chút rồi!”

      Gương mặt vẫn kinh ngạc như cũ, Đoàn Ngự Thạch khó nhọc mở miệng.

      “Tên tiểu quân y vừa rồi đâu?”

      chưa có cơ hội nghe được đáp án có người bước vào doanh trướng.

      “Tướng quân, ngài xem thuộc hạ mang đến cái gì nè!”

      Mục Đức Quang cao hứng, phấn chấn bước vào nội trướng, cánh tay quấn miếng vải bảo vệ màu đen, và đứng chiễm chệ đó là chú chim liệp ưng có đôi mắt sáng quắc.

      “Đây là chim liệp ưng mà thuộc hạ vừa bắt được núi lúc sáng tinh mơ hôm nay, xin được dâng tặng cho tướng quân, ngài phải luôn muốn có con chim ưng để huấn luyện sao?” vẻ mặt đắc ý, chim ưng là giống quý hiếm, tin tưởng nếu tướng quân nhìn thấy con chim ưng này, nhất định rất hào hứng.

      Đoàn Ngự Thạch trừng mắt nhìn kỳ quái, chẳng lẽ nhìn thấy Tô Dung Nhi sao? Tại sao hề kinh ngạc khi nhìn thấy nữ nhân xuất trong lều tướng quân???

      nghi hoặc, cảm thấy kỳ quái vì sao Đức Quang chút giật mình cũng có, quay đầu nhìn phía sau, thêm lần nữa lại hoảng sợ.

      Tô Dung Nhi thấy, ở trước mặt là tên tiểu quân y vừa rồi.

      Gặp quỷ sao??? biết chuyện gì xảy ra!!!

      “Đừng xem thường nó, nó vốn là loại chim quý nổi tiếng của phương Bắc đó, thỉnh tướng quân xem qua.” Mục Đức Quang vui vẻ ngồi xuống trước mặt tướng quân, tay gỡ ra con chim ưng, cẩn thận đưa cho tướng quân xem.

      Chim ưng bị mũ giáp bịt kín, bởi vì nhìn thấy được gì cho nên ngoan ngoãn đứng im cánh tay.

      Đoàn Ngự Thạch đến giờ vẫn còn ngây ngốc, im lặng gì, ngược lại, tiểu quân y đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm chú chim ưng tay Mục Đức Quang, hưng phấn : “Loại liệp ưng này có sức khoẻ và trí thông minh cao hơn hẳn so với giống chim ưng khác, có thể bay ngày cả mấy trăm dặm, còn có khả năng bay rất cao, quân địch khó mà phát ra được, mà cho dù có phát ra cũng thể làm gì được!”

      Mục Đức Quang có chút ngoài dự tính: “Ha ha, vị tiểu huynh đệ này cũng biết liệp ưng?!”

      “Quê quán của ta là nơi sinh sống của loại chim ưng này! Mục đại nhân muốn huấn luyện nó, để sau này sử dụng báo cáo quân tình phải ?”

      “Đúng vậy, loại liệp ưng này vốn rất quý, muốn bắt được phải tốn ít thời gian, lúc tướng quân bị thương phải tĩnh dưỡng trong lều nhất định rất buồn bực, nên thuộc hạ mới truy lùng tìm bắt để tướng quân giải buồn.”

      “…”

      “Tướng quân?”

      Đoàn Ngự Thạch cơ mặt vẫn còn cứng ngắc, vất vả mới khôi phục lại như bình thường, dù sao cũng ít lần trải qua sóng to gió lớn, cố gắng trấn tĩnh lại, mở miệng.

      “Làm tốt lắm, chỉ riêng việc bắt được chim ưng này, ngươi xứng đáng được thưởng.”

      “Cảm tạ tướng quân!” đứng lên. “Thuộc hạ đem nó cho ăn, muốn nó phục tùng, đồ ăn là thứ thể thiếu!”

      Đoàn Ngự Thạch gật đầu, Mục Đức Quang liền đưa chim ưng rời .

      “A! Ta cũng nên thôi, còn phải đến chỗ Hàn tiên sinh nhận chỉ thị!” Tiểu quân y , tay bưng bát rỗng muốn đứng dậy, nhưng có bàn tay to nhanh như cắt chụp lấy nàng.

      Nàng giương mắt nhìn , bộ dáng cung kính xin chỉ thị: “Tướng quân có gì muốn ra lệnh?!”

      “Đừng giả vờ, ta có chuyện muốn hỏi!”
      Hiyoko thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiếu Tướng Quân

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 4.3

      Nàng giương mắt nhìn , bộ dáng cung kính xin chỉ thị: “Tướng quân có gì muốn ra lệnh?!”

      “Đừng giả vờ, ta có chuyện muốn hỏi!”

      muốn biết ràng chuyện gì xảy ra, đương nhiên dễ dàng để nàng .

      Tô Dung Nhi bất đắc dĩ thở dài hơi, ngoan ngoãn ngồi xuống, đem bát để bàn, lập tức hỏi nàng: “ nương biết thuật dịch dung?”

      “Đúng vậy.”

      ra là thế, hiểu nguyên nhân vì sao nàng có thể trà trộn vào doanh trại, tất cả đều mọi người đều là nam nhân mà vẫn bị phát .

      Nhưng giang hồ, người biết sử dụng thuật dịch dung nhiều lắm, tuy có tận mắt thấy qua, nhưng chưa gặp người nào nội chỉ trong thời gian ngắn là có thể biến hoá khuôn mặt khác nhanh như vậy, hơn nữa lại rất hoàn hảo, chút sơ hở cũng có.

      nương làm như thế nào?”

      “Huynh hỏi thuật dịch dung sao?”

      “Đúng!”

      “Hì hì, rất đơn giản nha!” Nàng cười hì hì, cúi mặt, khi ngẩn đầu lên khôi phục lại diện mạo xinh đẹp.

      “Như thế nào… nương… chẳng lẽ… đây là thuật mà giang hồ bị thất truyền khá lâu Thiên diện thuật?”

      “A ha! Đoàn đại ca cũng biết Thiên diện thuật sao?!”

      gật đầu, tuy rằng có nghe qua môn công phu này, nhưng vẫn nghĩ đó chỉ là tin đồn đãi, Thiên diện thuật chẳng những trong nháy mắt có thể biến hoá ra nhiều gương mặt khác nhau, mà còn có thể biến hoá thanh giọng , nếu như phải chính mắt nhìn thấy, căn bản tin.

      nương rốt cục là ai? Sư phụ là người nào?

      Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên khó xử.

      “Muội thể được, vì sư phụ dặn, nên thể …” Nàng áy náy trả lời, nhưng ánh mắt lập tức sáng lên: “Nhưng muội cam đoan, đến khi đó, muội cho huynh biết!”

      Cái gọi là “đến khi đó” chính là khi hai người thành thân, chờ trở thành trượng phu của nàng, chính là người nhà, mà người nhà đương nhiên cần giấu diếm!

      Khi đó nàng cho biết, sư phụ của nàng là cao nhân phi thường nổi danh, ba mươi năm trước người cư tại đỉnh núi của Tiên sơn, nơi thế ngoại đào nguyên xinh đẹp, ai biết được nơi đó, chỉ có người Tiên sơn mới biết được lối vào.

      Sư phụ , chỉ khi nào đối phương trở thành trượng phu của nàng, nàng mới được .

      Đoàn Ngự Thạch nhìn nàng hồn nhiên, chân thành suy nghĩ rất lâu, hiểu được lời nàng đều là , quyết định làm khó nàng, đem việc này tạm thời gác lại.

      “Vết sẹo mặt ta bỗng dưng biến mất, chính là kiệt tác của nương phải ?”

      Nhắc tới việc này, nàng bỗng vui vẻ.

      “Đúng rồi, là muội làm, hoàn toàn giống hệt như đúng ?”

      bị nàng làm cho dở khác dở cười, việc nàng làm cho sẹo mặt biến mất, làm cho bọn thuộc hạ cùng phen thất kinh, vậy mà bây giờ nàng còn dào dạt đắc ý.

      “Vì sao nương lại làm vậy?”

      “Bởi vì muội cảm thấy huynh thích vết sẹo đó, nên giúp huynh làm cho nó biến mất, giúp huynh vui vẻ!” Nàng ngây thơ, vô tội nhìn mặt : “Huynh sao vậy? Huynh vui à?”

      biết nên cái gì.

      nương lắm việc!”

      Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của : “Huynh trách muội à?”

      Hừ… trách nàng? dám ? Nếu dám trách, nàng lập tức khóc cho coi, rồi ngược lại chỉ trích , nàng làm ơn mà mắc oán, là người có lòng tốt, hê hê. ^^

      biết nha đầu kia tiểu tinh tinh quái, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi, trừ ra lần đó, nhưng tại, bây giờ trong lòng chút nho vui mừng…

      hiểu được, những việc nàng làm đều xuất phát từ lòng tốt, ngoài ra, cũng muốn tìm hiểu mục đích nàng tới đây là gì.

      cho ta biết, nương đến đây là có mục đích gì?” chuyển đề tài.

      “Tới cứu huynh! May mắn mà có muội giúp giải độc, chứ nếu , huynh có thể bị Diêm Vương đoạt mạng mất rồi!”

      , ta là hỏi nương vì sao xuất trong doanh trại. Chuyện ta bị trúng độc vẫn chưa truyền ra ngoài, chắc chắn nương ở đây trước, mới biết được chuyện cơ mật này!”

      Ai da, người này rất thông minh nha, xem ra chất độc Miêu Cương có phá hư đầu óc của .

      “Cho nên, ta là hỏi, trước khi ta trúng độc vì sao nương lại vào doanh trại?”

      tin rằng nàng phải do quân địch phái tới, bởi vì nàng tuyệt nhiên giống thế, ngược lại, nàng giống như là vào đây để… chơi đùa, vừa lúc cứu mạng.

      Tô Dung Nhi lặng lẽ đỏ mặt, hạ thấp ánh mắt, nhưng vẫn buông tha cho nàng, nhất quyết muốn tìm câu trả lời.

      Xem ra, nếu cho đáp án, chắn chắn bỏ qua.

      !” mệnh lệnh.

      “Được rồi, được rồi, đừng hung dữ thế, người ta là được chứ gì, là bởi vì… bởi vì huynh nhìn thấy gương mặt của muội!”

      “Ta nhìn thấy gương mặt của nương?!” Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt khó hiểu càng thêm sâu.

      “Từ lúc muội đến tuổi cập kê, vốn có nam nhân thấy qua mặt của muội, muội vẫn luôn luôn đội mặt nạ xuất ở chốn đông người, nhưng lúc huynh cứu muội, khi tỉnh lại muội phát mặt nạ còn, đại khái là chắc bị nước suối cuốn mất rồi…” Nàng ngẩn đầu xem xét , đôi mắt đẹp hàm tiếu.

      “Rồi sau đó sao?”

      “Sư phụ dạy rằng, thể để nam nhân thấy gương mặt của muội, nếu người nào thấy được, đó chính là… là…” Khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ ửng.

      “Chính là thế nào?”

      Nàng ngượng ngùng cúi mặt, giọng trả lời.

      “Chính là phu quân của muội!”
      Hiyoko thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 5.1

      Rốt cục nàng cũng ra.

      Nàng có thể cảm giác được là hai gò má của mình sắp cháy, xấu hổ đến mức dám ngẩn đầu lên nhìn .

      nghe xong rồi như thế nào? Có bằng lòng lấy nàng hay ?

      Đừng nghĩ nàng bộ dáng bướng bỉnh, khi gặp được nam nhân mình mến, da mặt cũng rất là mỏng.

      Bàn tay nắm chặt cổ tay nàng bỗng nhiên buông ra.

      Lòng nàng căng thẳng, bối rối lo lắng, chẵng lẽ thích nàng sao? Hàm răng nhịn được khẽ cắn môi dưới, trong lòng nhịn được khổ sở.

      Mới nghĩ đến đó, đột nhiên cằm nàng bị tay nhàng kéo ngước lên, nãy giờ xấu hổ dám nhìn , tại, rốt cục cùng nhìn thẳng vào mắt nhau.

      hề nhíu mày, làm nàng mê hoặc.

      “Sư phụ nương quy định?” hỏi.

      Nàng gật đầu.

      nương đáp ứng?”

      “Đáp ứng!”

      “Lỡ như người đầu tiên nhìn thấy diện mạo nương, là cái thôn dã thất phu hoặc lão nhân sáu mươi tuổi, nương cũng gả?”

      “Đúng.” Nàng do dự gật đầu.

      Câu trả lời này của nàng chọc giận .

      “Chỉ cần là lời sư phụ, nương liền làm theo?” Đáy lòng như muốn toát ra lửa.

      Nàng mặc kệ đối phương là ai, nàng đều gả ư? Chính bất quá cũng vừa là người cứu nàng, vì nhớ lời sư phụ nên nàng mới lựa chọn !

      Nghĩ đến nàng vừa có thể gả cho bất kỳ nam nhân nào, liền thể khắc chế lửa giận của chính mình.

      “Bởi vì sư phụ , muội chỉ thương vị nam nhân đầu tiên nhìn thấy diện mạo của muội thôi…” Nàng bị lửa giận của doạ đến hoảng sợ, hiểu vì sao lại tức giận như vậy, nàng vô tội nha!!!

      Lời nàng vừa làm cho giật mình, cuồng nộ mặt chuyển thành ngây ngốc.

      nương cái gì?”

      “Lời muội huynh có nghe mà!”

      Nàng lại xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nhìn , những lời thổ lộ này nàng chưa bao giờ đối với nam nhân nào khác.

      “Ta có nghe ràng, lại lần nữa xem.” có chút kích động.

      A!!! Lúc nãy nàng vất vả ra, cư nhiên có nghe ràng, chán ghét >”< …

      Kia hai gò má nộn nộn, đỏ ửng lên thêm muôn phần xinh đẹp, ấn tượng nàng ban đầu là nha đầu bướng bỉnh, giờ đây lại là tiểu nữ nhân ngượng ngùng.

      gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng nàng xấu hổ đáng , con ngươi đen thâm thuý thu hết vào đáy mắt.

      Trải qua hồi nội tâm giãy dụa, nàng thu hết dũng khí!!! Được rồi, nếu từng lần, thêm lần thứ hai cũng bị mất miếng thịt nào, muốn nàng nàng !!!

      Nàng nâng mặt lên, hít sâu, ràng với .

      “Bởi vì huynh là người đầu tiên nhìn thấy diện mạo của muội, nên huynh chính là phu quân của muội, đời này kiếp này, muội nhất định ở bên cạnh huynh.”

      Nàng vừa vừa cẩn thận quan sát động tĩnh của , phát ngoại trừ có chút kinh ngạc, ngoài ra phản ứng khác cũng có.

      Này… có phải bị nàng doạ ???

      “Dù sao huynh cũng phải cưới vợ chứ, bổn nương bộ dạng cũng khá tốt, cưới muội huynh cũng đâu có chịu thiệt đâu, hơn nữa muội có thể tự lo cho chính mình, để huynh bị phiền toái…”

      Nàng chờ , nhưng từ đầu tới đuôi chỉ là trừng mắt nhìn nàng, vẫn chỉ nhìn nàng…

      Thấy vẫn có phản ứng, nàng đành phải sử dụng “đòn sát thủ”:

      “Muội cảnh báo cho huynh biết, lúc huynh hôn mê, đều là muội giúp huynh uống thuốc, phụ trách chăm sóc huynh, toàn thân huynh từ đầu đến cuối muội đều nhìn thấy, những chỗ nên thấy muội cũng thấy hết luôn, cho nên huynh phải chịu trách nhiệm với muội!” Nàng khẩn trương , chỉ sợ nghe thấy.

      nương khác bị người ta thấy thân mình, mới cầu nhân gia chịu trách nhiệm, còn nàng là nhìn thấy thân người ta, mà mặt dày mày dạn cầu người ta có trách nhiệm???

      Nàng chờ, chờ nha… nhưng vẫn câu, nhìn gương mặt kia vẫn nghiêm túc, thể đoán được là lòng nghĩ gì, nàng bắt đầu hoảng.

      “Huynh nếu cần muội, muội liền xuất gia làm ni , mỗi ngày gõ mõ niệm kinh, rêu rao huynh lương tâm, vứt bỏ thê tử, tìm được nương tốt cũng …” Nàng chưa hết lời, miệng nhanh chóng bị bịt lấy, đem những lời còn lại nuốt hết xuống…

      Nàng ngừng lải nhải cái miệng nhắn, buộc lấy môi chặn lại…

      hôn nàng!!!!!!!!

      Trời ơi! hôn nàng!  >”<

      ràng là mới trước đây còn nghiêm túc đến mức lãnh khốc, bộ dáng nhìn như gió lạnh gào thét, tìm ra tia nắng xuân ấm áp, vậy mà ai đoán được, người này ngay sau đó biến đổi, đột nhiên trở nên nhiệt tình như lửa a…

      Ngọn lửa nhiệt tình hạ, bề ngoài và tâm hoàn toàn bất đồng, nàng ngây ngốc như nai con lạc bầy, chân như nhũn ra, thân mình đều dựa vào cánh tay sắt cuaả , mới có thể ngã xụi lơ xuống mặt đất.

      P/s: Tình hình là sắp tới ta phải thi òi, edit chậm chút, mong các nàng thông cảm  >"<
      Hiyoko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :