1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiếu Tướng Quân - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/
      Chương 2.2
      “Người ta mà, nếu có chút giả dối bị sét đánh chết được tử tế!” Nàng biểu tình, uỷ khuất nhìn , trừng mắt cơ hồ muốn phun hoả, nhưng nàng cũng thèm thoái nhượng đâu.

      Nàng hiểu được khó chịu, càng muốn đến vết sẹo, nhưng như thế nàng càng muốn biết, là nàng để ý điều đó.

      Sư phụ thường dạy, đánh giá người phải đánh giá tâm, trông mặt mà bắt hình dong nha!

      Đoàn Ngự Thạch tức giận, trừng mắt nhìn nàng hồi lâu sau đó giận dữ xoay người tiếp tục về phía trước.

      Tô Dung Nhi lè lưỡi, nàng biết mặc dù rất giận nhưng là nhẫn tâm, ở chung với càng lâu nàng phát được người này ngoài mặt lạnh lùng, nhưng kỳ thực tâm rất ôn nhu tốt bụng.

      Nàng lại bắt đầu sợ chết mà hướng giúp sửa đổi quan niệm.

      “Nam nhân người có sẹo là bình thường mà, người khác thiếu tai, thiếu mũi hay chỉ còn có con mắt, so với huynh còn xấu hơn bội phần, huynh vẫn còn tốt lắm mà, những thế vết sẹo còn giúp huynh thoạt nhìn trông càng uy vũ bức người hơn nữa đó!”

      Ánh mắt hung hãn lại bắn về phía nàng.

      “A… mặt huynh có bụi nè!”

      Nàng giương cánh tay trắng muốt bé giúp phất bụi mặt.

      Đoàn Ngự Thạch cứng đờ, thoáng chốc biến thành khối tảng đá, trố mắt nhìn nàng.

      “Tốt, sạch rồi nha!”

      Nàng cười tươi, tự như việc phục vụ cũng là kiện làm nàng hào hứng.

      biểu tình cứng ngắc, bởi vì chưa bao giờ có nữ nhân lớn mật như thế, dám chạm vào mặt .

      quay đầu, quyết định mau mau đem nàng đưa trở về, vào Hổ thành lập tức hồi quân doanh, muốn cùng nữ nhân này du sơn ngoạn thuỷ nữa.

      Nhưng có người lại cố tình muốn rời khỏi .

      “Đoàn đại ca.”

      Người đằng trước thèm đáp lại.

      “Đoàn đại ca.”

      Vẫn là quan tâm.

      Được, cố ý coi thường nàng, thèm quan tâm nàng ư?

      Ý tưởng loé lên trong đầu, nàng đơn giản đứng lên, xác định mục tiêu, sau đó phi người lên lưng , ôm chặt.

      nương làm gì vậy?” sắc mặt căng thẳng, trừng mắt nhìn nữ nhân lưng khác gì chú khỉ con.

      Nàng lên tiếng cáo trạng.

      “Tại huynh thèm quan tâm muội!”

      “Có chuyện gì thẳng, ngươi… buông ra mau.”

      Nàng muốn buông, bởi vì nàng phát , cưỡi ngựa mặc dù thoải mái, nhưng cưỡi “kỵ nhân” càng thích hơn nha!

      “Người ta chuyện mà huynh thèm trả lời!”

      Ánh mắt tựa giống như muốn ăn thịt người, nhịn nữa : “ nương chẵng lẽ chút cũng cảm thấy mắc cỡ sao? Thỉnh nương tự trọng!”

      Hơi thở thơm mát, thân mình mềm mại, cánh tay trắng muốt ôm trụ cổ , khắp nơi đều nhắc nhở rằng nàng chỉ là nữ nhân, dụ hoặc thân nhuyễn ngọc ôn hương vậy mà lại dễ dàng ôm trụ được .

      Dù sao mãnh hổ chỉ biết há mồm rống, căn bản dám cắn nàng, nàng vui vẻ tiếp tục ý đồ xấu a!

      “Người ta muốn việc kia!”

      “Việc gì?” khẩu khí bực bội.

      “Chính là việc kia thôi!”

      mày nhíu sâu, mệnh lệnh: “ ràng!”

      Nàng đô miệng, mặt oán trách nhìn vẻ mặt của : “Con người có ba nhu cầu, người ta hơn nữa là con , như thế nào biết xấu hổ, huynh muốn ràng à?”

      Đoàn Ngự Thạch cứng đờ, rốt cục hiểu được nàng muốn gì, ngậm chặt miệng tựa như con trai ngậm ngọc (ngọc trai ở biển ý mà ^^), nửa ngày cũng phun ra được chữ, chi đến việc mắng chửi người. (Đoàn ca ca coi vậy mà… nhát, bị Dung Nhi tỷ… hù cái là chết đứng a >”< )

      “Người ta cũng mắc cỡ chứ bộ, lẽ thẳng là muốn tiểu a!” (Có thấy tỷ mắc cỡ đâu cơ chứ >”< tội Đoàn ca ca quá à… )

      “Im miệng!!!”

      Chỉ nội trong ngày hôm nay, vì nàng mà biết phải giữ cố gắng hội giữ bình tĩnh biết bao lần.

      “Huynh hung hăng cái gì chứ, biết rằng lúc tức giận huynh trông là đáng sợ nha, người ta sợ tới mức tè ra quần đó…!” chưa dứt câu, cái miệng nhắn của nàng bị tay người nào đó nhanh chóng bịt lại, gương mặt đỏ rực bộ dáng trông thống khổ.

      Đoàn Ngự Thạch thần sắc biến dạng, hướng rừng cây mang nàng đến, tìm được gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp, phía sau thập phần mật, vừa vặn thích hợp làm ‘phương tiện’.

      “Nhanh !” mệnh lệnh.

      Nàng nhảy xuống, lập tức xoay người đưa lưng về phía nàng.

      vài bước, đột nhiên nghĩ đến, nàng giọng hỏi:

      “Huynh nhìn lén chứ?”
      Hiyoko thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/
      Chương 2.3

      Băng tiếng, nghe được trong lòng chính mình giữ được bình tĩnh mà lên tiếng: “Ta đếm đến mười, nếu nương giải quyết xong, ta lập tức chạy lấy người.” Ngữ khí lạnh lẽo hệt như tháng chạp trời đông giá rét. ( Hơ hơ, từ “chạy lấy người” là của tác giả, ta giữ nguyên bản chính a, Đoàn đại ca, thất bại, thất bại a, đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà lại muốn bỏ trốn a ^^ *cười gian tà*)

      “Được rồi, được rồi mà! Muội nhanh giải quyết a!” Nàng vội vàng chạy đến sau thân cây, lúc này cũng bắt đầu đếm.

      “Nhất!”

      “Ái… đừng đếm mà!”

      “Nhị!”

      “Đừng khẩn trương thế mà!”

      “Tam!”

      “Đừng giục mà, muội thoát quần.”

      “……Tứ!” (tội nghiệp Đoàn ca ca >”< )

      “Oa… trời lạnh quá nha, hại nhân gia lạnh…!”

      nhất banh cánh tay, cả người cứng ngắc.

      “Ngũ!”

      Lần này, đột nhiên phía sau thanh, uy hiếp cuối cùng dùng được, làm cho nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      Khi đếm đến mười, phía sau vẫn thanh, để nàng thời gian đầy đủ, nàng lại muốn đùa cái gì nữa? được làm được, chân mạn khai bộ pháp rời , ngờ, phía sau lại vang lên tiếng thét chói tai của nàng.

      thân mình lập tức phi đến, chớp mắt đến cạnh nàng, nhìn thấy thân cây, ra con rắn màu xanh lục, nhe nanh độc, nhằm hướng nàng mà công kích.

      Đoàn Ngự Thạch tay ôm nàng, tay kia bổ ra chưởng.

      Tô Dung Nhi gắt gao rúc vào trong lòng , mắt sợ hãi nhìn cành cây cùng thân rắn phân thành hai đoạn, tại chỉ còn giãy giụa yếu ớt.

      Này phải đùa giỡn, nàng là hoảng sợ, đối với động vật, Tô Dung Nhi sợ nhất chính là rắn.

      Đôi mắt xinh đẹp lên nỗi sợ hãi kinh hoàng, bàn tay bé gắt gao ôm chặt lấy buông, đem gương mặt giấu sâu vào trong lòng .

      Đoàn Ngự Thạch nhìn khuôn mặt tái nhợt trong lòng mình, rồi lại cảnh giác nhìn chung quanh, đề phòng rắn độc lại tái xuất , tay ôm lấy nàng ra khỏi khu rừng, rằng leo lên ngựa, hai người cùng cưỡi con ngựa chầm chậm tiến lên phía trước, làm cho nàng từ từ bình tĩnh trở lại.

      Nhìn tiểu tử kia bộ dáng chấn động, đáng thương đến trìu mến làm cho tất cả giận dữ của đối với nàng trước kia đều biến mất.

      Mặc dù hoảng sợ, nhưng nàng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, vụng trộm hưởng thụ ôn nhu, gương mặt nhàng dán tại trong lòng của , khoé miệng tự giác nở ra nụ cười yếu ớt.

      Vì muốn ở cùng , nên nàng mới mình sống tại Hổ thành, bởi vì ra thành chơi đùa cẩn thận nên mới rơi xuống vực núi. Bất quá vào lúc này, nàng có thể theo , việc khác chờ vào đếm trong thành tính sau.

      Nhưng là nàng ngờ được, chưa vào tới thành phải tách rời ra , bởi vì có lão phụ thân tự xưng là cha của nàng xuất .

      “Nữ nhi, cha cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

      Cụ ông tóc hoa râm, thở hồng hộc hướng bọn họ mà chạy đến, miệng ngừng gọi nàng, gương mặt già nua thêm nhăn nheo lại vì khóc.

      “Ngươi chạy đâu? Mất tích hai ngày nay, có biết cha lo cho ngươi lắm ! Ta vì ngươi mà ăn ngủ được, khóc đến hai mắt sắp mù rồi!!!”

      Cha? thể nào, người này là cha nàng ư?

      “Hai ngày nay thấy ngươi, cha lo lắng muốn chết, xin hỏi, vị tráng sĩ này là…”

      Lão ông bỗng dưng quay mặt nhìn Đoàn Ngự Thạch tò mò đánh giá.

      Đoàn Ngự Thạch thấy Tô Dung Nhi phản bác gì, tin là , trầm thấp mở miệng: “Nữ khi của người lạc trong rừng, bị rơi xuống vách núi.”

      “Cái gì!!!” Lão ông vẻ mặt kinh ngạc, vội hỏi: Nữ nhi, có bị thương hay ?”

      Tô Dung Nhi quả dở khóc dở cười, nhưng nhìn Đoàn Ngự Thạch, nàng cũng đành giả bộ nước mắt muốn rơi, phối hợp diễn xuất.

      “May mắn là có vị tráng sĩ này cứu nữ nhi mạng, nếu nữ nhi sớm quy thiên, thể trở về dưỡng hiếu cha.”

      “Cám ơn tráng sĩ, lão phu biết nên làm thế nào cảm kích người!” xong liền hành lễ cúi đầu bái tạ.

      Đoàn Ngự Thạch cúi người ngăn cản lão phụ thân muốn quỳ xuống dập đầu.

      cần cảm tạ, Đoàn mỗ còn có việc khác quan trọng nên đến đây xin cáo biệt, mong nhị vị bảo trọng.”

      có người đến tiếp nhận, cũng vui vẻ ‘đá điệu’ tiểu tinh phiền toái này. thản nhiên cự tuyệt lão phụ thân cảm kích, xoay người ôm thắt lưng Tô Dung Nhi đem nàng xuống ngựa, hướng hai người gật đầu, rồi thúc ngựa rời .

      Tô Dung Nhi ngây ngốc, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng , ngay cả lời từ biệt cũng thèm với nàng!!!

      Lão phụ thân vui vẻ địa đạo : “ tốt quá, nữ nhi, cùng cha về nhà !”

      Tô Dung Nhi quay đầu nhìn lão phụ liếc mắt cái, hai tay chông thắt lưng, cười mắng: “Cha cái đầu ngươi, có quy tôn gì hết nha!”

      “Ai nha, ngươi cư nhiên dám mắng cha?!” Lão phụ thân vẻ mặt bi thống, còn chuỷ khởi tâm can quở trách nàng: “Ngươi biến mất hai ngày, hai ngày tin tức, cha vì tìm ngươi, mò tìm khắp sơn cốc đến dòng suối , ngớt tìm kiếm mới tìm được đến nơi này, ngươi vô tâm nha!”

      “Ngươi mới vô tâm, ta làm mặt nạ cho ngươi phải để ngươi giả làm phụ thân ta, mau gỡ mặt nạ xuống, Linh Nhi!”

      <hr />
      Hiyoko thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      “Ngươi mới vô tâm, ta làm mặt nạ cho ngươi phải để ngươi giả làm phụ thân ta, mau gỡ mặt nạ xuống, Linh Nhi!”

      Lão phụ thân thở dài đến mức khoa trương, nhưng khi quay tròn vòng lại biến thành thiếu nữ thanh tú, khuôn mặt như đoá hoa sen hé nở mặt nước.

      Tiếp đó, nàng cởi bỏ bộ y phục lão phụ thân, lộ ra dáng người xinh đẹp tràn đầy sức sống, bộ y phục nhàng gọn ghẽ mặc người rất thanh thoát, nhìn nàng giống như tiên nữ giáng trần.

      “Đại sư tỷ, hiếm khi có cơ hội sử dụng thuật dịch dung, tỷ cho muội chơi thoả thích nha!” Thanh thô ách biến thành giọng nhàng, trong trẻo dễ nghe, tam sư muội Thuỷ Linh Nhi nháy đôi mắt thông minh xinh đẹp nhìn đại sư tỷ.

      “Người xa rồi, muội dịch dung cho ai xem, hơn nữa cẩn thận chút, coi chừng bại lộ thân phận đó nha?!”

      “Haizzz, đúng vậy, người ta được giỏi như sư tỷ, thoát cái là biến được thành khuôn mặt khác, còn muội chỉ dịch dung thành lão phụ thân và thanh thôi mà tốn quá trời công sức à!” Nàng thở dài, nghĩ chính mình sao kỳ quái, lúc nào cũng học tốt được môn Thiên diện thuật.

      “Nhưng muội có được khinh công đệ nhất thiên hạ! Đổi thành tỷ, tay chân lóng ngóng, học cả buổi được, có được ngộ tính cao như muội, chỉ có môn Thiên diện thuật tỷ mới dám kiêu ngạo mà thôi!”

      “Khó trách, sư phụ muốn tuỳ theo tài năng tời đâu dạy mà, sư phụ xem chúng ta học được cái gì là dạy cái đó mà.” Thuỷ Linh Nhi chuyển chuyển đôi mắt đẹp, nhìn đại sư tỷ cười cách gian tà…

      “Cười cái gì chứ?” Tô Dung Nhi nhíu mày.

      “Sư tỷ à, lúc đầu muội thấy tỷ là lạ nha, nếu có việc gì sao lập tức trở về Tiên sơn chứ, hoá ra là sư tỷ gặp nam nhân định mệnh của mình rồi phải ?”

      Khuôn mặt Tô Dung Nhi bắt đầu đỏ lên, chất vấn: “Muội theo tỷ bao lâu rồi?”

      lâu lắm, bắt đầu theo lúc chữa thương cho tỷ trong sơn động thôi.”

      Nghe xong nàng xấu hổ : “Sao lúc đó muội thân chứ?”

      Thuỷ Linh Nhi cố ý kêu oan: “Muội cũng định thân, nhưng thấy đại tỷ phu chăm sóc sư tỷ cẩn thận quá, muội xuất phải phá rối hai người sao?”

      Nghe Linh Nhi xong, nàng làm bộ như muốn té xỉu, những chuyện nàng đùa với ‘tên đầu gỗ’ ven đường Thuỷ Linh Nhi đều thấy hết, rồi bây giờ lại gọi người ta là ‘đại tỷ phu’ luôn.

      Tô Dung Nhi vẻ mặt ngựng ngùng tự nhiên, đôi mắt tinh quái liếc sư muội cái, vì che giấu xấu hổ nên nàng chuyển đề tài.

      “Muội làm thế nào tìm ra được tỷ?”

      “Tỷ còn ! thấy tỷ, tìm khắp núi cũng thấy bóng dáng, sư phụ lập tức phái muội xuống núi tìm, muội ngừng tìm kiếm tỷ suốt ngày đêm, rốt cục tìm ra chính là dựa vào mùi thơm người tỷ!”

      người tỷ có mùi ư?”

      “Ba ngày liền, nhị sư tỷ nghiên cứu chế tạo ra loại bột phấn có mùi đặc thù, nhị tỷ hương thơm của bột phấn đó người bình thường ngửi được, chỉ có loài sóc ngửi được thôi!” Linh Nhi vừa xong, lập tức có chú sóc từ cây chạy xuống nhảy lên vai nàng.

      Tô Dung Nhi bừng tỉnh đại ngộ: “Dược Nhi đem bột phấn bôi lên người tỷ?”

      “Đại tỷ cũng biết nhị tỷ thích nhất là làm thí nghiệm mà!”

      “Thối Dược Nhi, cư nhiên dám lấy ta làm vật thí nghiệm!”

      đến nhị sư muội Thi Dược Nhi, sở trường là dược thảo, các loại sách thuốc đọc qua là bao giờ quên được, hơn nữa có khả năng ghi nhớ hàng trăm, hàng ngàn đặc thù công hiệu của dược thảo, nếu có việc gì làm nàng thích nhất là làm thí nghiệm, hầm chế đan dược, sáng tạo các loại dược mới.

      Dược chứa độc tố, nàng chế thành linh đan diệu dược, dược có độc, nàng chế thành vũ khí phòng thân.

      “Tỷ nên nghĩ là may mắn , nếu nhờ như thế, chỉ sợ phải mất nhiều ngày muội vẫn chưa tìm được tỷ! Sư phụ rất lo cho tỷ, tìm được tỷ, sư phụ chắc chắn tự mình xuống núi tìm đó, thôi, chúng ta mau trở về báo cho sư phụ biết bình an!”

      Tô Dung Nhi lắc đầu: “Tỷ chưa muốn quay về!”

      quay về? Tỷ phải là muốn…”

      “Đương nhiên phải tìm , cứu tỷ, tỷ phải hồi báo cho .”

      Thuỷ Linh Nhi bỡn cợt đùa: “Lấy thân báo đáp .”

      “Nha đầu chết tiệt kia, dám chọc ta.”

      Dung Nhi muốn rượt theo Thuỷ Linh Nhi bay người khỏi mặt đất, thân thể trụ lêncành cây.

      “Chính là sư phụ , nam nhân nhìn thấy gương mặt của tỷ, tỷ phải gả cho , nếu phải như thế, sư tỷ làm gì cùng dây dư, đến nỗi lúc nãy còn luyến tiếc muốn rời như thế?”

      “Chuyện này bây giờ quả còn sớm, lỡ như người ta có vợ và ba bốn nàng hầu, tỷ phải xác định trước chút, sao có thể mơ hồ mà gả cho !” Tô Dung Nhi tự nhiên vuốt ve tóc, nghĩ bị tiểu sư muội nhìn thấy cảm thấy xấu hổ, lòng lúc này cũng bắt đầu lo lắng, vạn nhất có thê tử làm sao bây giờ? Nghĩ vậy nàng cảm thấy trong lòng có điểm đau xót.

      “Linh Nhi hiểu rồi, Linh Nhi trở về bẩm báo lại sư phụ, rồi lại đến tìm đại sư tỷ sau, à đúng rồi, túi gấm này sư tỷ mang theo , đây là đan dược mà nhị sư tỷ bào chế, có thể dùng được trong mọi tình huống đó.”

      Tô Dung Nhi nhận túi gấm từ tay sư muội, gật gật đầu.

      “Tỷ biết rồi, muội mau trở về !”

      “Đại tỷ cẩn thận nha!” xong Thuỷ Linh Nhi thả người, dễ dàng bay từ cành cây này qua thân cây khác.

      Có khi điểm tự chỉ là chiếc lá, nàng cũng dễ dàng phi người nhàng như như chú chim , trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thân ảnh biến mất trong rừng cây.

      Tô Dung Nhi đeo túi gấm vào bên người, nhặt bộ quần áo sư muội vừa để lại, đến phía sau gốc cây… chốc lát sau biến thành lão phụ thân ra, học cử chỉ của người đường, bắt đầu tìm kiếm phu quân của nàng.
      Hiyoko thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Beta: Quảng Hằng

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 3.1

      Chương 3:

       

      Đoàn Ngự Thạch là cái tên uy chấn bát phương, là cái tên mà các tộc đối địch ở phương Bắc phải kiêng kỵ, dân chúng Trung Nguyên có thể an cư lạc nghiệp chính là bởi vì có trấn thủ biên quan.

      Ải Tiên Hạp là nơi phòng ngự phương Bắc quan trọng, cũng là chỗ mà đội quân dũng mãnh thiện chiến - Hổ quân đóng đô lúc này.

      “Đại tướng quân đúng là lợi hại!”

      “Đương nhiên, điều đó cần bàn cãi! Người có thể lấy chọi trăm, khi đao rời vỏ, trong nháy mắt là mười đầu người rơi xuống, quân địch đều phải biến sắc.”

      “Tướng quân xây dựng hệ thống phòng thủ, đồn điền, có chỉ huy, quân dân đều đồng lòng, ai ai cũng phục tùng mệnh lệnh của , cùng nhau chống ngoại xâm.”

      “Bắc Thái ba lần xâm phạm, ba lần đều thất bại, bị chúng ta đánh cho tan tác, đại tướng quân minh oai dũng lãnh đạo quân chống địch.”

      thiếu niên diện mạo nhắn, đôi mắt tinh , cái mũi nhếch cao, miệng cắn bánh bao, bên trái lắng nghe, bên phải gật đầu, ở nhà bếp nghe nhóm đầu bếp ngừng ca ngợi đại tướng quân.

      "  ra  lợi hại như vậy sao?”

      Thiếu niên vừa nghe, ánh mắt theo nội dung mà bắt đầu từ từ toả sáng.

      “Tiểu tử, ngươi nếu nghe xong chiến tích nơi vực núi kia, nhất định đối tướng quân bội phục sát đất.”

      “Vậy ư?” Thiếu niên vẻ mặt rất hưng phấn ra sức gật đầu: “Ta muốn nghe.”

      Được tên tiểu tử cổ động, những người khác cũng đánh trống reo hò, đại thúc nọ càng thêm hưng phấn kể chuyện.

      “Lúc đó, tướng quân chúng ta chỉ dẫn theo ba ngàn binh mã mà có thể đại phá mười ngàn đại quân, tướng quân những dũng vô địch mà còn là cao thủ binh pháp.”

      Nhà bếp rộn ràng tiếng , thiếu niên nọ vừa nghe vừa trợn to hai mắt, lòng vô cùng hứng thú.

      thể tưởng được đại tướng quân minh thần võ như thế , khó trách có thể thu phục lòng dân chúng, tiểu tử càng nghe càng hăng hái.

       

      “Xin hỏi, vết sẹo mặt đại tướng quân là như thế nào có vậy?”

      Đột ngột, cả gian bếp ồn ào bỗng dưng im bặt tiếng động.

      Thiếu niên nghi hoặc nhìn trái phải, người người dường như bất động, uống trà cũng dừng lại, giặt đồ tay cũng , phụ bếp tay cũng dừng cắt thịt… mọi người tựa hồ như bị điểm huyệt, những tất cả đều bất động, còn dùng ánh mắt hoảng sợ trừng .

      Lạ nha, mình sai cái gì chứ? Bọn họ làm như gặp quỷ a.

      Đầu bếp đại thúc nhìn trách cứ : “Tiểu tử, ai cho ngươi biết được phép đề cập đến chuyện này sao?”

      “Chuyện gì ạ?”

      “Chính là chuyện ngươi vừa rồi mới hỏi?”

      Tiểu tử lại: “Chuyện vết sẹo mặt phải a?”

      “Hư – hư – hư … “

      Chỉ câu , khí xung quanh như hoảng sợ, giống như thiếu niên nọ cái gì ghê gớm, mọi người bối rối dùng ngón trỏ chặn miệng , tròng mắt trừng to đối .

      “Ngươi trăm ngàn lần đừng đến chuyện đó nữa, cái gì cũng có thể đề cập, riêng chuyện đó là được, trong doanh trại đây là đề tài cấm kỵ.”

      Mọi người thấp giọng cảnh báo, lên bộ dáng nếu bị người khác nghe được bị chặt đầu.

      “Vì sao vậy a?”

      Xem mọi người khẩn trương, thiếu niên lại càng tò mò.

      biết!”

      “Hả?”

      “Tóm lại là thể đề cập.”

      Thiếu niên nhăn nhíu mặt, quái lạ, muốn tìm người hỏi chuyện này, cư nhiên lại ai biết.

      “Được rồi, được rồi, tiểu tử, lo làm việc , ít chút, ra kho hàng đem ít củi về đây.”

      Đại thúc quyết định chấm dứt đề tài này, miệng ra lệnh cho thiếu niên làm việc.

      “Vâng.” Hỏi được, tiểu tử đành đứng lên ra khỏi nhà bếp.

      Lúc sau, tiểu tử nọ lại trở về.

      “Đâu? Củi gỗ đâu?”

      Tiểu tử vẻ mặt ngơ ngác: “Củi gỗ gì a?”

      “Sao? có à?”

      quyền trực tiếp hướng cái đầu mà đánh, đau đến nỗi thiếu niên oa oa kêu to.

      “Ngươi mơ mộng đâu đó? đem củi về đây cho ta nhanh lên.”

      Bị đá ra, thiếu niên vẻ mặt nhăn nhó vội vàng hướng kho hàng chạy đến.

      Kỳ vị thiếu niên vừa rồi là Tô Dung Nhi giả trang.

      Ở Hổ thành, nàng rất nhanh nghe được,  ra là Đoàn Ngự Thạch là tướng trấn thủ biên quan, thống lĩnh mười vạn Hổ quân, tại vẫn độc thân chưa hề có thê tử.

      Biết được, nàng vô cùng hưng phấn, nhịn được đắc ý, nghĩ thầm ánh mắt mình tốt.

      Rời khỏi nhà bếp, hướng kho hàng tới, nháy mắt công phu, vị thiếu niên nhắn có đôi mắt tinh nghịch biến thành vị tráng sĩ binh lính có gương mặt chữ điền.

      Vào quân doanh được bảy ngày, bảy ngày trước nàng cải trang thành vị binh lính tuần tra, thuận lợi mà vào quân doanh.

      Nhưng thực trớ trêu, vừa lúc đó quân tình báo lại, người Bắc Thái bất ngờ xâm lấn, vì thế tướng quân dẫn binh mã ra tiền tuyến chống giặc.

      nhìn thấy được Đoàn đại ca, nàng chỉ đành ở tại quân doanh chờ đợi, mỗi ngày biến hoá thân phận khác nhau, có việc gì làm, rãnh rỗi nhàm chán, nàng làm nhiều mặt nạ để sử dụng bất cứ tình huống nào.

      Tuy rằng biết vết sẹo mặt Đoàn đại ca có tình gì, hơn nữa mọi người đối với vấn đề này đều câm như hến, nhưng nàng cũng gấp, dù sao sớm hay muộn nàng cũng muốn tra ra bí mật này.

      Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đoàn đại ca, là nàng đều muốn biết.

      Lúc nàng vừa vừa trầm tư, đột nhiên cửa thành truyền đến tiếng hoan hô của binh lính.

      “Chuyện gì vậy?” Nàng cũng tiến vào giúp vui, chộp lấy vị binh Lính mà hỏi.

      “Chúng ta thắng trận! Tướng quân hồi doanh!”
      Hiyoko thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 3.2

      “Chúng ta thắng trận! Tướng quân hồi doanh!”

      trở lại!

      Tô Dung Nhi lòng phấn khởi, nàng rốt cục chờ được , binh lính vui mừng khôn xiết hướng đến cửa thành hò reo, nàng cũng tiến lên gia nhập, khẩn cấp muốn thấy nam nhân trong lòng của nàng.

      Cửa thành vừa mở, đại quân chậm rãi tiến vào…



      phía trước quân sĩ là chủ soái Đoàn Ngự Thạch, hiên ngang cưỡi lưng ngựa, tuy khoảng cách khá xa xôi, nhưng tư thế oai hùng uy phong lẫm lẫm bừng bừng khí thế, dù chỉ cái liếc mắt cũng dễ dàng bắt giữ người chính là .

      Tô Dung Nhi đứng ở đám người bên ngoài, hân hoan đuổi theo thân ảnh kia, đó đúng là Đoàn đại ca của nàng.

      Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt nghiêm túc, vì chiến thắng mà tỏ ra kiêu căng tự mãn, nhảy xuống ngựa, mang ngựa giao cho thuộc hạ, uy phong bộ dáng hướng phía doanh trại mà , ra lệnh thủ hạ kiểm kê số quân chết, đem người chết cùng sổ tên hồi báo cấp bộ binh, phân phó dàn xếp người bị thương cho quân y trị liệu.

      Những cận vệ thân tín cùng theo vào doanh trướng, nhưng vừa vào bên trong Đoàn Ngự Thạch rốt cục thể chống đỡ nổi, sắc mặt trắng bệch, thân người lảo đảo ngã xuống…

      Chính nhờ có thủ hạ Tất Tề nhanh tay lẹ mắt chống đỡ, Đoàn Ngự Thạch mới ngã xuống.

      Khi Đông Phương Vệ tiến vào doanh trướng, nhìn thấy cảnh tượng này liền kinh ngạc hỏi: “Tướng quân sao lại thế này?”

      “Tướng quân trúng ám toán.” Tất Tề thấp giọng .

      Nhìn gương mặt tướng quân trắng bệch, vẻ mặt Đông Phương Vệ nghiêm trọng, lập tức truyền lệnh: “Mau truyền quân y!”

      Tổng giáo uý Mục Đức Quang lập tức chạy ra ngoài, bao lâu sau, quân y Hàn Văn Việt mang theo gả thủ hạ vội vàng chạy vào.

      Chỉ thấy Đoàn Ngự Thạch gương mặt tái mét, mồ hôi lạnh ngừng tuôn ra, so với Đoàn Ngự Thạch vừa rồi uy phong lẫm lẫm giống là cùng người, mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng đưa nằm lên giường.

      Chiến bào người vừa được cởi ra, lập tức ra vô số vết sẹo to thân thể cường tráng, những người khác đều nhìn cảnh trước mắt là bình thường, duy nhất chỉ có tiểu y phụ tá là trừng lớn đôi mắt như bị hoảng sợ.

      Hàn Văn Việt cẩn thận kiểm tra, phát cánh tay phải của tướng quân có hai vết lõm , thoạt nhìn giống như là bị động vật cắn, kỳ quái hơn là, vùng da thịt xung quanh vết thương đều chuyển sang màu tím đậm.

      Quân y mặt biến sắc: “Nguy! Miệng vết thương hoại tử, là trúng kịch độc!”

      Mọi người nghe thấy vậy, mặt đều nghiêm trọng, tình huống cấp bách, Hàn Văn Việt lập tức rửa sạch vết thương, đồng thời sai thủ hạ nấu nước nóng.

      Ở đây, tất cả đều là thân tín của Đoàn Ngự Thạch, tuy họ thắng trận vẻ vang trở về cũng ngờ tướng quân lại bị ám toán, ngay cả chính Đoàn Ngự Thạch cũng ngờ rằng mình bị trúng độc.

      Lúc ấy tình hình chiến trường hỗn loạn, thống lĩnh đoàn quân hướng về phía trước, đột nhiên xuất nam tử áo trắng, bay thẳng đến công kích, cản phá đối phương chưởng, đem tên đó đánh bay ra ngoài cả trăm thước, nhưng tiếp đó liền cảm nhận cánh tay nhói đau, phát có điều ổn, lập tức bế đạo huyệt vị của chính mình.

      “Có giải được ?” Mục Đức Quang sốt ruột hỏi.

      “Thiên hạ kỳ độc có trăm ngàn loại, nhưng làm cho huyết sắc biến màu tím thế này, chắc chắn là kịch độc của vùng Miêu Cương, loại độc này…”

      Hàn Văn Việt thở dài, tuy rằng y thuật khá cao, đối với độc dược cũng có nghiên cứu, nhưng loại độc tướng quân trúng phải quả khó giải quyết, chắc chắn có thể giải được.

      Nhắc đến Miêu Cương, mọi người liền hoảng sợ, bởi vì chất độc của Miêu Cương quỷ dị đến đáng sợ.

      Thấy mọi người biến sắc, Đoàn Ngự Thạch lạnh lùng hừ tiếng: “Quả nhiên là .”

      Mọi người nghe xong nghi hoặc, hiểu tướng quân đến ai, chỉ riêng Đông Phương Vệ bừng tỉnh đại ngộ: “Tướng quân, chẳng lẽ là Tà Vương Sở Ân?”

      Đoàn Ngự Thạch lạnh lùng : “Ngoại trừ còn kẻ nào có thể?”

      đến Miêu Cương Tà Vương Sở Ân, có kẻ nào là biết và hiểu, làm việc biến hoá kỳ lạ khó lường, hành tung mơ hồ, đúng là Tà, ai thể biết được hành tung của .

      Nghe Tà Vương am hiểu sử độc, có thể sử dụng hơn cả trăm ngàn loại xà độc, tộc người Miêu luôn nghe theo lời . tính tình cao ngạo, thích thống trị bộ tộc, nhưng Miêu tộc đối với lại rất kính sợ sùng bái, ngoài việc am hiểu xà độc còn biết sử dụng tà thuật để khống chế độc xà, nên được tôn xưng là Tà Vương.

      khí trong doanh lúc này trầm lặng nặng nề…

      Đông Phương Vệ cảm giác kỳ quái, nghi hoặc : “Kỳ lạ, Tà Vương như thế nào lại xuất ở đây? Chúng ta cùng Miêu Cương nước sông phạm nước giếng, cớ sao Tà Vương lần này lại ám toán tướng quân? Chẳng lẽ hợp tác với Bắc Thái, điều này thể nào!”

      Đoàn Ngự Thạch khinh thường hừ tiếng: “Nếu chuyện đó có sao, có thể làm cho chúng ta sợ hãi à?”

      Thân là thống soái, luôn luôn phải bình tĩnh, tuyệt đối để cho tinh thần rối loạn, mặc dù bây giờ ý thức mơ hồ, đôi môi tím ngắt, nhưng vẫn quật cường để bản thân bất tỉnh hôn mê.

      Hàn Văn Việt mày nhíu chặt, trán ngừng đổ mồ hôi lạnh.

      “May mắn tướng quân võ công cao cường, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch đúng lúc, nếu là người thường chắc đời nhà ma!”

      Nhưng vừa mới xong, Đoàn Ngự Thạch sắc mặt thoáng chốc trắng xanh, miệng phun ra ngụm máu đen, rồi lập tức lâm vào hôn mê bất tỉnh.

      “Tướng quân! Hàn đại phu, tướng quân làm sao vậy?”

      Hàn Văn Việt quyết định cực nhanh: “Lấy máu!”

      Lấy máu là phương pháp nhanh nhất để giảm bớt độc tính, tại phải biết chất độc tướng quân trúng phải là loại độc gì, nên bản thân tự nếm thử độc chất, cố gắng tìm cách giải độc cứu lấy sinh mệnh tướng quân! mở hòm thuốc, lấy dụng cụ ra, đem tất cả các thuốc giải độc quý hiếm, tất cả đều sử dụng tới.

      Về phần những người khác, ngoài việc lo lắng suông cũng thể giúp được gì.

      “Tà Vương chết tiệt!” Mục Đức Quang phẫn nộ rủa, Tất tề tay nắm chặt thành quyền vẻ mặt nghiêm trọng.

      “Việc này , mau truyền lệnh xuống, cho phép bất cứ kẻ nào vào đây, nếu chuyện tướng quân trúng kịch độc lan ra ngoài để quân lính biết được, lòng quân tất dao động, Hàn đại phu, xin dốc lòng cứu mạng tướng quân!” Đông Phương Vệ vội vàng ban lệnh.

      “Lão phu cố hết sức mình!” tuy như thế nhưng Hàn Văn Việt nắm chắc.

      Mọi người mặt xám như tàn tro nhìn đại tướng quân, việc duy nhất có thể làm lúc này, là hướng lên trời cầu nguyện, mong tướng quân có thể qua khỏi.

      Mọi người chỉ chú ý đến thương thế của tướng quân, ai để ý thấy, bên kia, tiểu y quan phụ giúp Hàn Văn Việt gương mặt có chút đăm chiêu nhìn Đoàn Ngự Thạch, ánh mắt loé ra hào quang kỳ dị.

      Đêm rất khuya, mặt trăng nhô lên cao…

      Trong trướng của tướng quân, chập chờn ngọn đèn leo lét, bóng người nhắn lặng lẽ vào đến bên cạnh đầu giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt giường hồi lâu, khỏi lắc đầu.

      muốn chịu thua &gt;”&lt;! Cho dù hôn mê, đôi mày kiếm vẫn nhíu chặt lại với nhau, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, như muốn hù chết người khác!

      Nhìn bệnh đến mặt mày tái nhợt còn chút máu, lồng ngực khỏi đau nhói, bàn tay bé vươn đến bên người .

      Nhưng mà, ngón tay chưa chạm đến người, bị đại chưởng bắt lấy.

      Đoàn Ngự Thạch đột ngột mở mắt ra, ánh mắt hung hăng trừng thẳng người trước mặt, tuy rằng trúng độc nhưng vẫn uy dũng như mãnh thú, đối với những kẻ lén lút đột nhập, vẫn có thể cảm nhận được.

      Người mới đến giật mình, tay bị siết chặt đến nỗi phải kêu lên: “A…đau quá!”

      Tô Dung Nhi ngã người , gương mặt xinh đẹp thoát tục được ngọn đèn chiếu sáng cách ràng.

      “Là nương?” Đoàn Ngự Thạch khiếp sợ trừng mắt nhìn giai nhân trước mặt, nàng đúng là nha đầu cứu sống trước kia.

      “Đúng, là muội, huynh mau buông tay ra, đau quá à, tay muội sắp bị huynh bóp nát rồi!” Nàng khẽ kêu lên, tay đau đến mức lệ rưng rưng nơi khoé mắt.

      Đoàn Ngự Thạch tay buông, nàng lập tức xoa xoa chỗ đau, nơi cánh tay trắng như tuyết nổi lên dấu tay màu hồng.

      nương như thế nào vào được đây?” suy yếu hỏi, vẻ mặt giấu được kinh ngạc.

      Quân doanh nghiêm ngặt canh giữ, hết sức đề phòng địch quân, đừng người bình thường, cho dù võ công cao cường cũng khó lòng lọt vào doanh trại, huống chi nàng – nữ nhi hề có võ công lại càng có khả năng, huống chi đây lại là lều cỉa .

      “Đương nhiên là trà trộn vào đây rồi!” Nàng tức giận trả lời, có gan trà trộn vào quân doanh, đương nhiên ngại lẻn vào lều soái tướng.

      “Làm sao có thể?” tin được.

      “Vì muội muốn gặp huynh, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, muội cũng phải nghĩ được cách!” Ánh mắt tinh nghịch nhìn , nàng ngã người , hơ hơ… nàng cũng vội vã đứng lên, sẵn tiện dựa người vào lồng ngực luôn…

      Đoàn Ngự Thạch càng thêm bị mê hoặc, nàng gì... nàng… vì mà đến?

      Lời ngọt ngào của nàng ràng mang hàm ý, nhưng lúc này Đoàn Ngự Thạch suy yếu, kịp nghĩ ngợi hàm ý trong lời của nàng.

      “Huynh tỉnh, cũng vừa kịp lúc, huynh mau uống viên thuốc giải độc này vào.” Bàn tay bé cầm viên thuốc màu lam đưa tới trước mặt .

      Ban ngày nàng giả dạng tiểu quan y, theo đại phu vào soái doanh biết được trúng độc bèn tìm cái túi gấm Linh Nhi đưa cho, lấy viên thuốc có thể chữa trị được bách bệnh, mặc kệ dù là cảm, thân thể bị suy nhược hoặc trúng độc đều có thể sử dụng, nàng cũng ngờ là nhanh như vậy phải dùng đến.

      Nàng nghĩ rằng chính mình phải phen tìm cách làm cho mở miệng uống thuốc, nhưng ngờ lại tỉnh, may mắn nha, nàng đỡ được ít phiền toái!

      Đoàn Ngự Thạch vẫn còn kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm, hề hé miệng.

      Nàng sốt ruột thúc giục: “Mau uống thuốc , để chậm trễ coi chừng cứu được mạng của huynh.”

      vẫn như cũ nhìn nàng chằm chằm, miệng có ý mở ra, nàng nóng nảy, đành phải uy hiếp : “Chẳng lẽ huynh muốn muội dùng miệng giúp huynh, huynh mới chịu uống thuốc sao?”

      Uy hiếp có hiệu quả, nàng vừa dứt lời, khuôn mặt lạnh kia lập tức có phản ứng.

      động tác cứng ngắc, từ từ hé miệng, kỳ biết nàng là lòng lo lắng cho , ánh mắt nàng tràn đầy quan tâm lên điều đó, đành chịu để cho nàng uy hiếp vậy.

      Huống chi giờ đây, thể ngăn cản được kịch độc lan tràn trong cơ thể nữa rồi.

      hề phản kháng, ngoan ngoãn uống viên thuốc tay của nàng, uống thuốc xong nàng bưng ly nước đến giúp uống. vẫn cố gắng duy trì ý thức tỉnh táo, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn theo nàng, lòng có nhiều nghi hoặc muốn hỏi, nàng như thế nào lẻn vào đây được, tại sao lại có viên giải độc thần kỳ này vả mục đích vào doanh trại của nàng là gì, tất cả mọi chuyện đều muốn biết!?

      Tô Dung Nhi như trút được gánh nặng, nàng thở ra, khẽ cười : “Viên thuốc này chẳng những giải được độc xà của Miêu Cương, mà còn có thể làm cho công lực hồi phục rất nhanh nữa đó!”

      Đúng như lời nàng , rất nhanh, Đoàn Ngự Thạch cảm thấy nội lực trong cơ thể mình ngừng biến hoá, như có dòng nước ấm chảy qua cơ thể lạnh của , nhưng mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, nhận thấy bản thân bắt đầu mê man.

      Tuy lơ mơ chìm vào giấc ngủ, nhưng bàn tay vẫn nắm lấy cánh tay nàng hề có ý muốn buông ra.

      Tô Dung Nhi như hiểu được ý muốn , nàng cúi đầu, giọng trấn an.

      “An tâm ngủ , muội vẫn ở bên cạnh huynh mà, đâu hết.” Hơi thở như hoa như ngọc, lời dịu dàng của nàng như làn gió xuân thổi vào lòng .

      thả lỏng người, nhắm mắt lại, mày kiếm cũng hề nhíu lại nữa, khuôn mặt giãn ra, còn nét u như ngày thường, từ từ tiến vào giấc ngủ sâu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :