CHƯƠNG 33 : LỜI , TÂM “ Nương tử… ta sai rồi, lần sau thế…” mỗ nam mặt dày làm nũng, đến bước này nhận sai mới là thượng sách nha. Vân Tiếu Khuynh thở dài, lên tiếng. Hàn Kỳ nhìn thấy tiểu động vật an lành ngủ trong vòng tay của Vân Tiếu Khuynh, thầm nghiến răng nghiến lợi, hanh! Bổn vương vì cứu ngươi mà bị nương tử ghét bỏ, nay ngươi lại an an ngủ trong lòng của bổn vương vương phi, đúng là lấy oán báo ơn mà Nó là ngươi bắt được sao? Vân Tiếu Khuynh chỉ chỉ vào tiểu động vật, lên tiếng. Hàn Kỳ thu lại bộ dạng thâm cừu đại hận, gật đầu cái rụp cái, cười cười : “ nương tử, thấy nó thế nào, nếu thích lấy lông của nó làm áo khoác cho nương tử cũng sai nha!” Tiểu động vật ngủ bỗng nhiên rùng mình cái. Vân Tiếu Khuynh nhìn đoàn lông xù tuyết trắng trong tay mình, nghĩ đến cái gì, hốt nhiên lãnh hạ mi mắt, thâm nhẫn tức giận : “ Hàn Kỳ! có phải vì nó mà ngươi bị thương?” Võ công của đâu có tệ, nếu vì nguyên nhân gì đó làm sao có thể bị thương được? Hàn Kỳ giật mình, buột miệng vấn : “ sao nương tử biết?” xong thầm hối hận, chính là luôn dễ dàng lỡ miệng trước nữ tử này nha, ôi! Lần này xem như xong rồi. “ Nương tử! đừng giận mà, nếu thích ném nó …” mỗ nam lay lay tay Vân Tiếu Khuynh, chớp chớp mắt, tỏ ra đáng chút, khiến cho nương tử nguôi giận mới là thượng sách a. Vân Tiếu Khuynh chốc yên lặng, hàng mi dài tuyết trắng che ánh mắt của nàng, thấy Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, Hàn Kỳ càng thêm bất an. Mãi lát sau, Vân Tiếu Khuynh mới thở dài thường thược, thanh lãng đãng như mây như khói : “ Hàn Kỳ! tại sao lần nào ngươi cũng vì ta mà bị thương?! Thể xác, con tim….” “ Là vì, chỉ có nương tử mới khiến ta để tâm nhiều đến như vậy nha!” Hàn Kỳ đạm mạc cười, là vì rất để ý, rất quan tâm mới khiến cho lòng loạn, tâm loạn… Vân Tiếu Khuynh cười khổ, giọng : “ vậy ngươi ít để ý được mà!” Ta thà ngươi đừng để ý đến ta, như vậy có phải hay bản thân bị thương nhiều đến như vậy? nếu là thế ta cam tâm tình nguyện. Hàn Kỳ nghe thế chỉ còn biết cười khổ lắc đầu : “ nương tử nha! Chuyện này vi phu làm được rồi!” chỉ cần thanh nhàng của nàng cũng khiến cho tâm ta bồi hồi, ánh mắt nhàn nhạt quan tâm của nàng cũng khiến ta xao xuyến, mỗi hành động lơ đãng cũng đủ thu hút tầm nhìn của ta, nụ cười nhàng như mây bay cũng đủ sức khiến cho tâm ta loạn nhịp suốt ngày, như thế, như vậy…. làm sao mà quan tâm, để ý được đây?? “ Ngươi …” Vân Tiếu Khuynh cũng biết gì cho phải với nam nhân này, ngươi như vậy, ta phải làm sao mới tốt đây? như là hỏi cũng là hỏi bản thân mình. Nam nhân này đối với nàng tốt quá, tốt đến nỗi khiến cho nàng biết như thế nào đối cho phải, Hàn Kỳ nhàng cười, vươn tay cầm lấy tay của nàng, : “ nương tử chỉ cần là nương tử tốt rồi”. Chỉ cần là nàng y điều cảm thấy tốt. xong y cười rộ lên, như như hai má lún đồng tiền, y : “ nương tử! nếu được nhanh chút vi phu ”. chính là rất tham lam, chỉ muốn nàng còn muốn tâm của nàng, lòng của nàng, tất cả của nàng, cái nhìn thôi cũng muốn chia với người khác, Hàn Kỳ chính là bá đạo như thế, nhưng là kiềm chế được ham muốn chiếm hữu của mình, rất thâm trầm… “ ?” Vân Tiếu Khuynh nhìn , mãi lát sau mới hỏi lại : “ ngươi… ta sao?” từ này đối nàng quả rất xa lạ, mấy chục năm trong đời chưa ai nàng cũng như nàng cũng chưa ai, lắm, nhưng là nam nhân trước mặt nàng luôn khiến cho nàng cảm thấy rất… kỳ lạ! bên bất giác thả lỏng bản thân, tùy tâm tùy ý, bên cảm thấy ấm áp, thoáng quyết luyến. Gặp hoài cảm thấy phiền, gặp lại cảm thấy chút tưởng niệm. Nàng thích nhìn thấy cười, mặt dày làm nũng, hay chiếm tiện nghi của nàng…. Nhưng lại rất đáng , mặc dù trông hơi ngốc tý. Đó chính là… sao?? “ Đương nhiên a, vi phu chính là nương tử nhất mà, chẳng lẽ vi phu chưa từng sao?” Hàn Kỳ hỏi lại, là sơ xót a, chẳng lẽ quên ba từ này với nàng rồi??? Vân Tiếu Khuynh buồn cười nhìn , lắc lắc đầu. Hàn Kỳ buồn bực, bèn : “ vậy để bù lại, ngày nào vi phu cũng lần được ?” Vân Tiếu Khuynh nhìn , định ‘ cần’, y lên tiếng trước “ Nương tử! ta nàng….” Hàn kỳ mỉm cười to, thanh , đôi con ngươi rạng ngời rực rỡ, y như vậy. Vân Tiếu Khuynh yên lặng nhìn , đáp cũng có biểu gì khác lạ. Hàn Kỳ thấy vậy, bĩu môi thở dài, giọng tiếp : “ nương tử! ta nàng nha, mà….” Vân Tiếu Khuynh : “…..” “ Nương tử! ta nàng…” Vân Tiếu Khuynh : “ ……” “ Nương tử, ta nàng….” Thanh tiếp tục lãi nhãi Vân Tiếu Khuynh bất chợt ngẩng đầu nhìn , thanh trầm thấp, nhẫn : “ Hàn kỳ! câm miệng…” “ Nương tử! …” thanh đáng thương hề hề, mỗ nam oán giận lên án. Nương tử lạnh lùng mà. Vân tiếu khuynh tà liếc mắt cái, : ta phải kẻ điếc. Cần chi nhiều như vậy, báo hại cho tâm của nàng đập loạn xạ, cái tên ngốc này đúng là hết thuốc chữa rồi, ngày càng ngốc xít! “ Nhưng mà là do nương tử chịu lên tiếng thôi…” Hàn Kỳ phiết phiết miệng, thanh có chút hờn dỗi, nương tử quá đạm mạc rồi, tỏ tình mà cứ dửng dưng nhìn như vậy. Ô..ô..ô, cảm thấy hồi hộp như vậy mà nàng có cũng như , là đáng thương mà, lại nữ tử lãnh mạc như vậy a. Bất quá như vậy mới là nương tử thôi, nương tử mà e thẹn mặt đỏ tim đập mới là lạ á, nhưng là cho đến khi nào mới có thể nhìn thấy cảnh đó lần nha, hảo mong đợi… ( Dao Dao : ta sợ cho huynh này rồi +_+ ) “ Vậy ta phải gì bây giờ??” Vân Tiếu Khuynh hỏi lại , Hàn Kỳ nghe vậy chỉ còn biết dơ hai tay đầu hàng, lòng khóc thét, nương tử nha….!! Nhưng mà như nghĩ nghĩ đến điều gì, y giảo hoạt cười, mày kiếm nhíu lên, gương mặt rất chi là nghiêm túc nhìn Vân Tiếu Khuynh, rồi : “ nương tử có nghe câu ‘có qua có lại’ chưa? Cho nên nương tử cứ làm như vậy là được rồi”. Hắc hắc!! cũng muốn nghe ba từ ấy từ miệng của nàng, mặc dù cảm tình của nương tử đối như thế nào rồi, dù là tiếng kia chưa chắc có lòng hay , nhưng mà trong lòng …. rất muốn được nghe, dù chỉ là câu đùa giỡn cũng được, Hàn Kỳ cười khổ, từ khi nào lại bắt đầu lừa mình dối người rồi?? Vân Tiếu Khuynh nghiêng đầu nhìn , đôi con ngươi vốn bình tĩnh chốc nhộn nhạo gợn sóng, nhè lướt qua, rồi rũ mi xuống, lên tiếng, tay ngọc đưa lên rồi đưa xuống, nhàng vuốt ve bộ lông của tiểu động vật, bỗng dưng căn phòng im ắng đến kì lạ, tiếng động nho cũng khiến cho người ta chú ý. Hàn Kỳ thấy vậy cũng chỉ lắc đầu than , thốt thành tiếng, y cứ im lặng nhìn bạch y nữ tử ngồi bên cạnh mình, tay cần bàn tay còn lại của nàng, xúc cảm lanh lãnh mềm mại khiến cho tâm của y an bình đến kỳ lạ ra, y biết , nàng bao giờ ba từ ấy với y, chỉ là hi vọng viễn vông của y mà thôi, tiếng kia…. Nàng có ngày y sao? Hàn Kỳ y rất tự tin, y tin bản thân mình làm gì cũng tốt, chỉ cần muốn là có thể đạt được, nhưng là đối với nữ tử này y luôn dám chắc, nhưng là dù vậy y chưa từng có ý định chiếm đoạt, cưỡng ép hoặc buông tay… Nàng y? sao, chỉ cần y nàng là được, chỉ cần nàng ở bên cạnh y là được, chỉ cần ánh mắt của nàng đừng chú ý đến người khác là được…. Chỉ cần nàng.. đừng rời xa y là được….. Chưa bao giờ y nghĩ, bản thân mình lại kỳ cầu, lại hèn mọn vì nữ tử kia đến vậy, nhưng là y cảm thấy đáng, rất đáng giá….. Có sao đâu, y miễn cưỡng nàng mình, cũng ép buộc nàng thích mình, chỉ cần bản thân y luôn vì nàng, đối tốt với nàng là được rồi…., chỉ cần như bây giờ, mỗi ngày y có thể nhìn thấy nàng, chạm được nàng, ôm lấy nàng, có thể nghe thanh của nàng, thỉnh thoảng lại nhìn thấy nàng đối y nhàng cười.. …. Như vậy y cũng cảm thấy tốt lắm…. Nhưng là… nếu có ngày, ánh mắt nàng hướng đến nam nhân khác, y làm sao đây? câu hỏi này Hàn Kỳ nhiều lần nghĩ đến, nhưng chưa bao giờ y có câu trả lời, y đủ dũng khí để đối mặt với chuyện đó, chỉ là ý nghĩ thoáng qua khiến cho tâm trạng của y dày xéo đến kỳ lạ, nếu như quả có ngày đó, y nhất định điên mất…., khi đó y cũng bản thân của mình điên cuồng đến mức nào đâu….. Bất chợt cơn buồn ngủ chợt ấp đến, có lẽ vì thuốc an thần kích thích tác dụng , hàng mi dài nặng nề buông xuống, Hàn Kỳ nắm chặt lấy tay của Vân Tiếu Khuynh, y nhàng lên tiếng, thanh trầm thấp nỉ non : “ nương tử!….” Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn y, Hàn Kỳ khe khẽ cười, nhu tình vô hạn, sóng mắt lưu chuyển ý cười, thâm tình tựa hải, y : “ nương tử! ta rất… rất nàng…. Cho nên nàng đừng bao giờ thích người khác, được ?” Mãi lát sau vẫn nghe thấy thanh trả lời của Vân Tiếu Khuynh, Hàn Kỳ cũng còn gắng gượng được nữa, cơn buồn ngủ như tràng giang đại hải kéo đến, hàng mi dài nhàng nhắm xuống, hơi thở điều điều, yên lặng….. “ Ngốc !….” Vân Tiếu Khuynh nhàng lẫm nhẫm, bất chợt khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, ôn nhu như nước, nàng nhìn dung nhan của yên tĩnh ngủ, đôi con ngươi nhè nhu tình ngay cả chính bản thân nàng cũng phát , Vân Tiếu Khuynh giọng lên tiếng, thanh , rất , lãng đãng như mây như khói : “ ta… làm sao có thể thích người khác?? Ngươi… tại sao cứ luôn bất an như thế?” Vì y chìm vào giấc ngủ, cho nên vĩnh viễn y nghe được, thấy được nữ tử ôn nhu nhìn y, thấy, nghe cho nên , nhưng là…. Tình có đối khi chẳng cần nghe, chẳng cần thấy… cứ dùng con tim để mà cảm nhận, chẳng phải tốt lắm sao??? Túy tâm cư Đến đế đô, ai biết Túy tâm cư, đây là khách điếm có chất lượng tốt nhất trong cả nước, Túy tâm cư nghe thuộc về sở hữu của Mộ dung thế gia – đệ nhất thủ phủ của Đông Li, hầu như mỗi thành, mỗi trấn điều có ít nhất túy tâm cư này, phải là sinh ý trải khắp cả Đông Li. Muốn thu hút lượng khách hàng lớn, đương nhiên Túy tâm cư phải có ưu điểm của nó, đó là chất lượng, phong cách phục vụ cũng như kiến trúc, ẩm thực… nơi đây điều là bậc nhất Phía tây biệt việt túy tâm cư, nơi này khá rộng lớn, đẹp đẽ thanh lịch, thường dành cho các vị khách có địa vị cao… Trong phòng, bày biện đơn giản nhưng mỗi đồi vật đều có giá trị rất lớn, mộc mạc nhưng rất thanh quý, cho nên người ở nơi đây, tất phải nhân vật tầm thường “ Ngươi cái gì?” Thanh lạnh lùng, ra hỉ giận khiến cho hắc y nhân khỏi rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra. “ Bẩm chủ thượng, kế hoạch thất bại….” hắc y nhân “ Ta cũng mong lũ vô dụng ấy được việc, điều này nằm trong khả năng dự tính….” Nam nhân ngồi ghế, ung dung uống trà, phong thái thanh cao, có thể là mỗi dơ tay nhấc chân điều để lộ khí chất hơn người “ Là …” hắc y nhân cung kính gật đầu, nhưng trong lòng hết sức oán giận, nếu biết thất bại còn làm chi a, quân ta hạo hụt số lượng người cũng , nhưng y chỉ dám nghĩ trong lòng, khuôn mặt vẫn là bất động thanh sắc. Nam nhân uống ngụm trà, rồi lại vấn : “ chuyện lần trước ta cho ngươi điều tra, đến đâu rồi” Hắc y nhân lên tiếng: “ Chủ thượng, người kia… có thể…. là thất vương phi…” “ Ngươi lại lần nữa??…” nam nhân thanh ra hỉ giận, chỉ có điều áp suất khí quanh bỗng chốc giảm xuống cách triệt để, hắc y nhân lưng đầy mồ hôi hột, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức trấn định, : “ thuộc hạ cho người điều tra nhưng tìm thấy, nhưng là thiên hạ có lời đồn, đương triều thất vương phi mắc quái bệnh cho nên tóc trắng, lông mi cũng nhiễm tuyết….” “ Thất vương phủ canh phòng rất nghiêm mật, cho nên thuộc hạ chưa thể đến đó xác định, chủ nhân….” Hắc y nhân phân tích Nam nhân lên tiếng, bất giác khí trở nên nặng nề, u uẩn…. Lại đến hai nhân vật chính của chúng ta, trước thái độ mặt dày lưu manh cùng thủ đoạn hết sức là vô sỉ của mỗ nam nào đó, việc cấm túc được bước vào Tây Noãn các tháng, cuối cùng chỉ còn lại ba ngày, với kết quả như vậy, mỗ nam vẫn còn hết sức ai oán, mình ngồi trong phòng ôm gối bông oán giận ‘Nương tử là nhẫn tâm mà, haizz….’ Hàn kỳ lẫm bẫm, hai ngày rồi chưa thấy mặt nương tử nha, tối đến ôm nương tử đúng là khó ngủ mà, bây giờ nghỉ lại năm năm trời có nương tử bên cạnh, chăn đơn gối chiếc mà vẫn có thể chịu được, sao mà bây giờ mới có hai ngày cảm thấy hết sức chịu đựng rồi? Hàn Kỳ ngồi mình giường, lầm bầm. Sở dĩ thất vương gia của chúng ta xuống giường, cũng chỉ vì lời của ai đó : ‘ Hàn kỳ! thương chưa lành mà ngươi dám bước xuống giường đừng có đến tìm ta….’ Cho nên mặc dù khó chịu phải chết, Hàn Kỳ cũng chỉ biết ai oán ngồi giường cấu xé chăn bông thôi Trong khi mỗ nam ngồi trong phòng oán niệm, Vân Tiếu Khuynh cũng như mọi ngày, sáng ăn uống tối, trưa đùa giỡn cổ cầm, chiều lại ra hồ sen chơi, chặp tối cùng đàn cá chép vui đùa, cũng như mọi ngày có gì thay đổi, chỉ có Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa bên cạnh, biết được, vương phi tâm thần chính là bất an a. Nếu , sao khi dùng đồ ăn lại quên mất dùng món mà mình thích, nếu sao khi luyện cầm lại đàn mà ngồi trước cầm ngẩn người, ra giữa hồ sen cũng buồn ngủ? mà đến chỗ hồ cá cũng quên mang theo thức ăn cho cá…. Ách! chung vương phi chính là rất tầm thường nha “ Vương phi! nếu lo lắng cho ngài ấy đến vậy, sao lại đến thăm?” Tiểu Hồng khó hiểu hỏi. Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, thở dài : “ ta có lo lắng cho ”. Tiểu Họa hì hì cười : “ vương phi, người chính là lừa mình dối người nha….” Vân Tiếu Khuynh cười khẽ, giọng : “ ta chỉ muốn cho bài học thôi, nam nhân đó, nếu như ngươi dễ dãi chút lại càng tiến thêm bước”. Lần này chỉ là mất chút máu, ai biết được lần sau lại bị cái gì? Nàng chính là muốn nhìn thấy bị thương, dù là nhất… Hết chương 33
CHƯƠNG 34 : HOA ĐĂNG HỘI “ Nương tử! nàng xem, vết thương lành rồi, nàng cũng cần cấm túc ta nữa ….” Hàn Kỳ năn nỉ, ôi! Cuối cùng cũng là ngày thứ ba, cũng được gặp mặt nương tử dấu của rồi. Vân Tiếu Khuynh lấy đầu ngón tay chỉ chỉ vào chỗ bị thương của , Hàn Kỳ đau đến nỗi mặt mày nhăn nhíu lại chỗ, nhưng vẫn cố cười, chỉ có điều nụ cười này quả khó coi mà. Vân Tiếu Khuynh thấy như vậy, rất là vui, nàng : “ ràng là chưa khỏi, Hàn Kỳ chẳng lẽ ngươi cảm thấy đau sao?” Hàn Kỳ cười , ôn nhu : “ nương tử, vết thương này có đáng là gì?” từng chịu vết thương còn nhiều hơn thế, so với cái này chẳng qua chỉ là ngoài da thôi. Vân Tiếu Khuynh lặng nhìn lúc lau, mới nhàng : “ nhưng là ta cảm thấy đau!” là rung động tâm can nha, tâm trạng Hàn Kỳ lúc này đây quả dùng từ nào để hình dung nỗi, tim của như muốn chạy khỏi lồng ngực, nương tử… là cái gì a?? Hàn Kỳ trợn mắt ngạc nhiên, y lắp bắp : “ nương tử… nàng như vậy là ý gì?” Vân Tiếu Khuynh nhìn biểu của như vậy, hết sức nghi hoặc, lại : “ chẳng lẽ đúng? Ngươi bị thương ta nên đau lòng sao?” Hàn Kỳ nghe vậy, ngây ngô cười, bộ mặt tuấn mỹ khi cười như vậy quả đáng phải chết, Vân Tiếu Khuynh cũng thất thần, nam nhân này rốt cuộc ăn cái gì mà đẹp mặt như vậy chứ? “ Nương tử! có lời này của nàng, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa, vi phu cũng từ nan a….” Hàn Kỳ . Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, mày đẹp khẽ chau, miệng mân lên, rất là hài lòng : “ ngươi lên núi đao, xuống biển lửa để làm gì, ngươi cảm thấy bản thân mình là siêu nhân sao?” nam nhân này là ngốc sao chứ? Cứ hay làm những chuyện ngu ngốc à. Hàn Kỳ lắc đầu cười khổ, nữ nhân này quả là hết sức nổi. Nhưng là tự đáy lòng, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào len tỏa sao che dấu hết được, nương tử! có phải là nàng mắt đầu ta rồi đúng ? Cho nên ta bị thương nàng mới đau lòng?…. “ Hàn Kỳ, lần sau ngươi còn dám để bản thân mình bị thương ta nhất định tha cho ngươi…” Vân Tiếu Khuynh , Hàn Kỳ lia lịa gật đầu, nương tử gì chính đúng nha! chỉ cần nghe theo là được, quả thế gian này người có thể làm cho bị thương quả có thể là đếm đầu ngón tay… “ Nương tử tối mai là lễ hội hoa đăng, chúng ta cùng chơi được ?” Hàn Kỳ nhanh chóng chuyển đề tài. Vân Tiếu Khuynh nghĩ nghĩ lát, lại : “ vết thương của ngươi chưa lành mà!” Hàn Kỳ vỗ vỗ ngực, cam đoan : “ nương tử, yên tâm! Vi phu lành hơn nửa rồi, với lại chúng ta chơi, cũng phải đánh nhau, cố kị nhiều như vậy nha”. Vân Tiếu Khuynh nhìn vẻ mặt mong đợi của , cũng đành lòng chối từ, bèn : “ tùy ngươi”. Hàn Kỳ híp mắt cười, uh! Tối mai nhất định phải cùng nương tử chơi cho mới được, mà hình như đúng ra mà nương tử cũng chưa thực cùng nhau chơi nha, là thất sách mà…. “ Ngươi là …ai??” Lăng Quân Dao kinh ngạc nhìn nữ tử này, này… sao mà giống quá, nhưng là phải nàng. Chẳng lẻ nàng có tỷ muội song sinh sao? Vân Tiểu Khuynh cũng nghi hoặc nhìn nam tử đứng trước mặt, tuấn mỹ vô trù, nàng cùng ràng hình như chưa gặp mặt, sao lại chặn đường của nàng? Nghĩ nghĩ vậy nhưng cũng ôn thanh cười, khẽ cúi đầu, giọng vấn : “ biết công tử có gì muốn hỏi?” động tác hành vân lưu loát, nhất phái phong phạm thục nữ Lăng Quân Dao nhíu nhíu mày, lên tiếng : “ ngươi… phải nàng ấy!” thanh khẳng định, dù chỉ khoảnh khắc chạm mắt có hai lần, nhưng y chắc chắn nữ tử đứng trước mặt mình phải là người mà y tìm kiếm, y than . Vân Tiểu Khuynh nghe vậy, bỗng dưng bật cười, câu này sao mà quá quen thuộc? có bao nhiêu người với nàng như vậy rồi? thấy Vân Tiểu Khuynh bật cười, Lăng Quân Dao có chút hờn giận, y : “ ngươi có biết nữ tử dung mạo gần giống ngươi, nhưng ngân phát, mi gian đóa hồng liên?” Vân Tiểu Khuynh nghe hỏi vậy, ngưng mắt nhìn lúc sao, mới ôn thanh cười, đáp : “ biết sao mà biết lại như thế nào?” “ Chỉ cần ngươi cho bổn tọa biết nữ tử kia ở đâu, bổn tọa có thể đáp ứng ngươi việc…” Lăng Quân Dao nhanh chậm . Vân Tiểu Khuynh cười cười, lên tiếng : “ được! chỉ cần ngươi giúp ta hạ sát người, ta cho ngươi biết nữ tử kia ở đâu”. Lăng Quân Dao cười lạnh, : “ là ai?” Vân Tiểu Khuynh mỉm cười, thanh dịu như làn gió nhưng vô hình mang theo nồng đậm oán hận : “ đương triều Đông Li thất vương phi…” Lăng Quân Dao đáy mắt sát khí, nhưng rất nhanh liễm , y gằn từng tiếng : “ nếu như ta giết nàng ta, ngươi có thể cho ta biết nử tử kia ở đâu?” Vân Tiểu Khuynh gật đầu, mỉm cười ôn nhu như nước. Nhìn nữ tử này, Lăng Quân Dao thoáng chán ghét, cùng dung mạo sao lại khác xa đến như vậy? nữ nhân này rốt cuộc là ai, sao lại muốn hạ sát thất vương phi? mà ảnh , nữ tử mà y tìm kiếm có khả năng cũng là thất vương phi? “ biết vị thất vương phi kia có thù oán gì với nương mà khiến cho nương tiếc tất cả đại giới sát hại nàng ta..?” Lăng Quân Dao ra vẻ hứng thú vấn. Vân Tiếu Khuynh nụ cười môi liễm lại, thanh oán hận gằn từng tiếng : “ nàng ta cướp đoạt phu quân của ta, cướp đoạt vị trí của ta, … tất cả… ngươi , ta thể oán hận sao? công tử, nếu như ngươi giúp ta, ta nhất định cho ngươi biết tung tích của nữ tử kia…” “ Được, lời định, khi nào hoàn thành, ta nhất định đến tìm nương…” Lăng Quân Dao , nhưng người cũng mất, để lại chuỗi thanh , vang vọng trung, Vân Tiểu Khuynh thấy vậy, cười , vân đạm phong khinh, nếu nàng đoán lầm nam nhân này tầm thường, khí chất hơn người, sát phạt quyết đoán, tất phải kẻ tầm thường “ Sắp có trò hay để nhìn a, vương gia! Âu yếm vương phi của ngươi lại được nam nhân để mắt đến, ngươi xem, ngươi nên làm cái gì đây??” Vân Tiểu Khuynh lẫm nhẫm, nàng đọc được trong mắt nam nhân đó nhu tình như hải khi nhắc đến Vân Kiếu khuynh, nam nhân này thân phận tầm thường nha…. Vân Tiếu Khuynh, ngươi đúng là rất giảo hoạt, bề ngoài vẻ vô tâm vô tình, nhưng xung quanh lại câu dẫn nam nhân khác…., vương gia! Nữ nhân như vậy, đáng để cho ngài sao? Đáng hay đáng, có xứng hay ? Nhân sinh rất kỳ lạ, người ta cứ luôn thắc mắc, luôn so sánh, luôn vấn hai từ xứng đáng ấy, người này với người kia rốt cuộc có xứng hay …. Nhưng là mà , hai tiếng thương kia, phải là đáng hay , mà chỉ là nguyện ý hay thôi. người rất đơn giản, phải vì bất cứ cái gì, chỉ đơn giản vì người đó chính là ngươi thôi. giản đơn, bình thường, nhưng đạo lí đó, thế gian này vạn người, lại có ai thông thấu, ai hiểu được?? Có lẽ vì vậy mà thiên hạ lại nhiều si nhân đến như vậy ….. Tiết hoa đăng Danh như ý nghĩa, khắp nơi đều là đèn lồng, cả khu phố sáng rực lung linh dưới nhiều kiểu đèn lồng khác nhau, đẹp sao tả xiết Lễ hội này bắt đầu từ hơn bảy trăm năm trước, nghe vào ngày này chỉ cần thả ước nguyện của mình vào chiếc hoa đăng, cho trôi theo dòng nước, ắt thành thực. Mặc dù biết đúng hay sai, nhưng mỗi năm vào ngày này điều có hàng trăm hàng nghìn các tiểu thư khuê các, các …. Điều tụ tập thả hoa đăng, coi như là nơi gởi gắm ước nguyện của mình Trời lờ mờ tối, cao ánh trăng tròn vằng vặc no đủ, đẹp mê người, hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh, kỳ ảo Ở dưới, hàng ngàn, hàng vạn chiếc đèn lồng rực rỡ lóe sáng, tạo nên loại mỹ diễm chói chang, huyền ảo Dòng người tấp nập đông đúc vô cùng, đường nam thanh nữ tú xen lẫn, hết sức náo nhiệt “ là rộn ràng, đúng nương tử?” đường, thanh nam tử văng vẳng, hòa cùng tiếng ồn ào nóng nháo, với cái tình trạng tấp nập như thế này, ai để ý đến ai, nhưng mà thanh của nam tử sang sảng lại mang theo chút trầm thấp mê người, pha tý lấy lòng làm nũng, quả khiến cho người gần đó khỏi ghé mắt Nam tử thân trường bào đỏ sậm, hình thức quần áo đơn giản, nhưng là nếu là người trong nghề mới biết, loại vải vóc nhìn bên ngoài rât đơn giản đó ra là thượng đẳng Triêu Dương Như Cẩm, chỉ có người trong hoàng tộc mới có, đầu tóc đen nhưng lấm tấm điểm vài sợi bạc, nhẽ ra khiến cho y trông già nhưng hiểu vì cớ gì, gần nửa đầu tóc bạc kia lại khiến cho nam tử này trở nên thành tục, mê hoặc nhân thế, đôi môi tà mị khẽ nhếch, cằm no đủ bóng mượt, đôi con ngươi thâm trầm tựa bể, chỉ khi nhìn người bên cạnh mới chợt lóe nhu tình ấm áp, hơn nửa gương mặt đội chiếc mặt nạ mạ vàng, trông y càng thêm huyền bí, muốn biết đằng sau lớp mặt nạ đó là dung nhan tuấn mỹ như thế nào? Bên cạnh sóng vai y mà , thân bạch y bất nhiễm bụi trần, nhìn thấy dung nhan, nhưng sau lớp mũ sa, như như dung mạo thiên tiên, càng khiến cho nàng càng thêm hoặc nhân, quả đôi bích nhân, những người đứng bên đường, cũng khỏi liếc mắt nhiều lần “ Nương tử! nàng xem, nàng thích cái nào….” Hàn Kỳ kéo Vân Tiếu Khuynh vào quán hoa đăng ven đường, chỉ vào mà hỏi. Vân Tiếu Khuynh nhìn nhìn lát, sau đó lắc đầu, nàng : “ ta cần, ngươi thích mua ”. Nàng thích nơi đông người chút nào, bồi cùng chẳng qua là vì muốn thôi, lễ hội hoa đăng này nhìn có vẻ hoa lệ rực rỡ, cũng khá náo nhiệt, nhưng nàng thích hơn, chính là ở Tây Noãn các, yên lặng ngồi ngoài sân, cùng gãy vài thủ khúc, an tĩnh, nhàng. Nhưng là nhìn nam tử môi tiếu dung rực rỡ, Vân Tiếu Khuynh cảm thấy, đáng giá! “ Nương tử, nàng cầu nguyện sao?” Hàn Kỳ nghi hoặc, chẳng phải ngày này nữ tử thường thích đem đèn ra ngoài sông thả sao? Vân Tiếu Khuynh nhìn , nhàng cười : “ tại sao phải cầu nguyện? chẳng phải những gì ta muốn, ngươi điều có thể làm được, phải sao?” nếu cầu nguyện người khác, thà rằng tự cầu bản thân mình, nàng xưa nay chưa từng tin vào mấy cái chuyện cầu xin này, nếu như thế gian có thần tiên, nhân sinh có nhiều như vậy oán hận, cùng cực, khổ đau sao? “ Nương tử đúng!” Hàn Kỳ gật đầu cái rụp cái, nhưng trong lòng vui như mở hội, hắc hắc…!! nương tử đúng là rất coi trọng nha, Vân Tiếu Khuynh thấy vẻ mặt rất chi là đắc ý của , khẽ mím môi, trong lòng thầm buồn bực, nam nhân này chính là ngốc như vậy a, chỉ cần nhàng quan tâm chút, có thể vui vẻ cả ngày, biết nên ngốc hay là nên cảm ơn vì ngốc nữa đây!! “ Hàn Kỳ!” “ Ân….” “ Ta đói” “ Ách! Vậy chúng ta vào tửu lâu ” “ cần, ta muốn ăn cái kia” đoạn chỉ tay vào cách đo xa quán khoai lang nướng… “ Vậy nương tử chờ lát, vi phu quay trở lại ngay…” Hàn Kỳ dặn dò “ Hàn Kỳ, ngươi dài dòng…” nhíu nhíu mày, miệng mân lên “ Là vì vi phu lo lắng nương tử bị lạc thôi….” Mỗ nam ai oán, nương tử lúc nào cũng chê dài dòng, là! Nhìn bóng lưng nam nhân nhanh nhẹn lách qua đám đông, Vân Tiếu Khuynh bất giác khẽ mỉm cười, đôi con ngươi nhu hòa hiếm thấy “ Vị nương này, chủ tử của chúng ta cho mời, mong nương di giá đến tửu lâu phía trước” hắc y nhân đột ngột xuất , lên tiếng, thanh tha cự tuyệt, Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn nam nhân trước mặt, khẽ mở miệng : “ ta và chủ nhân ngươi, có quen biết sao?” “ Tại hạ chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi, mong nương đừng khó xử tại hạ….” hắc y nhân lạnh giọng, rốt cuộc nữ tử trước mặt này là người như thế nào, lại khiến cho chủ thượng của bọn họ quan tâm đến vậy, hai năm huy động biết bao nhiêu là ảnh vệ chỉ để ra soát tung tích của nàng Vân Tiếu Khuynh khẽ nhíu mi, sau đó nhanh chậm bước về hướng tửu lâu trước mặt, thong thả tự nhiên, có chút nào cảm giác bị người khác ép buộc, ra Vân Tiếu Khuynh rất muốn biết, người này rốt cuộc là ai mà minh mục trương đảm ở trong đế đô dám ‘mời’ nàng, Đông Li hoàng triều thất vương phi?! Gian phòng thanh nhã, mộc mạc cách bày biện đơn sơ nhưng hề cảm giác thiếu hụt, mà thay vào đó là kiểu phong vị khác Vân Tiếu Khuynh thong thả tiến vào, thấy nam nhân yên tĩnh ngồi đó, thần tình cũng có gì ngạc nhiên, rất tự nhiên ngồi xuống bàn, đối diện nhìn nam nhân, Lăng Quân Dao từ lúc Vân Tiếu Khuynh bước vào, lòng rộn ràng bồi hồi kể xiết, y thầm buồn bực, cảm giác này đây như thời thiếu niên mối tình đầu vậy, rạo rực, rốt cuộc nữ tử này có mị lực gì lại khiến cho y si mê đến vậy? dung mạo thiên tiên sao? quả dung nhan này rất đẹp, những là kiếm người đẹp hơn cũng khó mà, hay là vì đôi con ngươi tưởng chừng vô hỉ vô bi kia thu hút tầm nhìn của , hay đơn thuần…. nàng chính là nàng mà thôi!! Thấy nữ tử kia tự tại ngồi trước mặt mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của mình, mặt dù cách nhau qua lớp mũ sa, nhưng Lăng Quân Dao y vẫn cảm nhận được đôi con ngươi thầm quan sát, ách! Khuôn mặt của y…. như cảnh đẹp ý vui “ Khụ!” khí bỗng dưng có chút xấu hổ, Lăng Quân Dao ho , y nhàng lên tiếng : “ biết phương danh của nương?!” Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn y, thầm buồn bực : “ ngươi biết ta?!” Nếu biết còn cho mời nàng làm chi, tên này ăn ngồi rồi, dư ngân lượng sao?! Hết chương 34
CHƯƠNG 35 : NGƯƠI LÀ ĐẸP NHẤT Lăng Quân Dao bật cười, y : “ hai năm trước tại hạ diện kiến nương mặt, những vẫn chưa được biết tên” Vân Tiếu Khuynh cười nhạt : “ nếu tình cờ, âu cũng là bèo nước gặp nhau, cần chi chấp nhất?!” đoạn muốn đứng dậy từ biệt nhưng Lăng Quân Dao giữ lại, y : “ nhiều lần tình cờ, ắt cũng là duyên, phải sao?!” Vân Tiếu Khuynh lần nữa nhìn kỹ nam nhân này, dung mạo quả thuộc hạng thượng đẳng, so với Hàn Kỳ nhà nàng đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, khí chất vương giả tôn quý bức người, quả nhân trung long phượng, nếu là bình thường nàng có lẽ bỏ thêm ít thời gian chiêm ngưỡng dung mạo mỹ nam chút, nhưng bây giờ chắc cũng về rồi, thấy nàng thế nào cũng lo lắng, mà nàng lại luyến tiếc lo lắng….cho nên Vân Tiếu Khuynh lạnh giọng : “ duyên sao?! liên quan đến ta….” Lăng Quân Dao nhìn nữ tử có chút kiên nhẫn nhìn mình này, lần đầu tiên y đâm ra nghi hoặc về mị lực của mình, lẽ y khiến cho người ta chán ghét đến như vậy, ngồi lát cũng thiếu kiên nhẫn?! “ nương, nếu đến cùng nhau uống tách trà, cần chi phải gấp gáp đâu?!” Lăng Quân Dao cười cười, dung nhan như ngọc tăng phần phiêu dật xuất trần Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, miệng mân lên rất là buồn bực, nàng đâu có muốn đến, chẳng qua hắc y nhân thái độ cương quyết, nàng muốn phiền phức cho nên đến thôi, thoáng liếc mắt đám người tấp nập bên dưới, đôi con ngươi chợt lóe ánh sáng ngọc, khóe môi cong cong tiếu dung đạm như nước, gió nhè vô tình thổi bay góc chiếc mũ sa, hé lộ gần nửa khuôn mặt, thấy nụ cười tuyệt diễm đó, hốt nhiên Lăng Quân Dao ngây ngẩn Nữ tử tháo chiếc mũ sa hất xuống lầu, chiếc mũ sa trắng như cánh bướm xinh đẹp lượn lát trung rồi rơi xuống dưới, Lăng Quân Dao nhìn thấy hành động đó của nàng, thoáng nghi hoặc nhưng nhìn thấy trong đám người như như bóng dáng hồng y nhân, ánh mắt của y thoáng trầm, chợt lóe sát khí Bạch y nữ tử, dung mạo đẹp tựa tranh, đầu tóc bạc phủ qua bờ vai gầy, nhàng phi vũ trong gió, tạo nên những đường cong tuyệt đẹp, chính giữa vầng trán cao quý kia, diễm vết bớt đỏ chói tựa đóa hồng liên thâu tóm mọi vẻ đẹp của thế gian, sóng mắt lãnh thanh , hàng mi dài trắng như tuyết…… dung mạo như thế này, quả thế gian mấy ai bằng?! Lăng Quân Dao hé mở miệng, vừa muốn nhanh như chớp, bóng người dùng tốc độ kinh khủng bay vọt vào trong gian lầu, Lăng Quân Dao liễm hạ mi mắt, “ Nương tử! nàng lại chạy lung tung nửa rồi….” nam tử vừa mới nhảy từ cửa sổ vào ai khác chính là Hàn Kỳ vương gia đáng của chúng ta, y thân trường bào đỏ sậm, hơn nữa khuôn mặt được che bởi lớp mặt nạ, vừa tiến vào nhanh như chớp từ phía sau vọt đến, ôm cổ Vân Tiếu Khuynh, thanh ai oán ai oán vô cùng Hắc y nhân đứng bên cạnh đầu đầy hắc tuyến, như có đám quạ loi nhoi bay quanh đầu, đây là Đông Li thất vương gia?! ‘tiếu diện ma vương’ mà người đời kính sợ?! chiến thần Đông Li quốc?! y… là mơ, nhất định là vậy, hắc y nhân tự huyễn hoặc bản thân mình như vậy. Bên cạnh Lăng Quân Dao cũng khỏi rút trừu khóe miệng, đây là địch thủ số 1 số 2 của y?! đúng là…. Rất ngốc!! Vân Tiếu Khuynh lấy tay chỉa chỉa khuôn mặt của , Hàn Kỳ như hiểu ý, gỡ chiếc mặt nạ ra, để lộ dung nhan tuấn mỹ bức người, mười phần nghiệt “ Khoai lang nướng của ta đâu?!” Vân Tiếu Khuynh hỏi Hàn Kỳ lấy bọc khoai lang nước cho nàng, hưng phấn : “ nương tử! cái này là ta vất vả lắm mới chen vào mua được, nàng thưởng cho ta sao?!” Vân Tiếu Khuynh bất đắc dĩ nhìn , vươn tay xoa xoa đầu của , khóe môi cong cong tiếu dung thanh lệ : “ ngoan!” Hàn Kỳ đầu đầy hắc tuyến, hai tay dâng lên túi khoai lang cho nàng, ai oán : “ nương tử! cứ thong thả dùng….” Hai người hổ động qua lại, quanh thân nên lời ấm áp cùng nhu tình mật ý, Lăng Quân Dao đáy mắt đen sầm, an tĩnh ngồi bên cạnh, cũng có bất cứ hành động gì Vân Tiếu Khuynh lại càng tự nhiên bóc khoai ra ăn, thèm chuyện, nương tử mỗi khi ăn chính là toàn tâm toán ý thèm để ý xung quanh a, y bĩu môi, nhìn sang bên Lăng Quân Dao, cười nhạt : “ biết Nam Vân đế lần này đến Đông Li là để làm gì a?!” Lăng Quân Dao mặn lạt cười, vân đạm phong khinh : “ thất vương gia, lâu rồi gặp, biết có được hay ?!” Hàn Kỳ nhún nhún vai, đầu ngón tay khẽ đùa nghịch lọn tóc bạc như tuyết của nàng, đạm thanh : “ rất khỏe a! có nương tử ở đây, sao bổn vương lại khỏe được, đúng nương tử?!” Vân Tiếu Khuynh phối hợp gật gật đầu , nếu mà khỏe, nàng mới cho đến đây tham gia náo nhiệt, nhưng vì cớ gì nàng thấy điệu của hảo kỳ lạ a?! chắc là nàng nghe nhầm, Vân Tiếu Khuynh nghĩ nghĩ nhưng vẫn tiếp tục công việc gặm khoai lang nướng của mình. Quả lâu rồi nàng mới dùng mấy món ăn đồng quê này, khoai đặc biệt bùi, lại thơm, rất hảo ăn ^^ ( Dao Dao : mùi vị ‘dấm chua’ đó mà ) Lăng Quân Dao rồi, Vân Tiếu Khuynh cùng Hàn Kỳ cùng chầm chậm bước về vương phủ, bóng hai người dưới ánh trăng in dài mặt đường, đan xen vào nhau, như là bất li bất khí, mười ngón tay tương khấu, lẫn chặt lấy nhau, Hàn Kỳ nắm chặt lấy tay nàng, cả hai cùng …. “ Hàn Kỳ!….?!” vẫn thanh lãnh thanh, chút cảm tình “ Sao vậy nương tử….” thanh trầm thấp, có chút gì đó nên lời, tựa là rất …áp lực “ Ngươi vui sao?!” Vân Tiếu Khuynh hỏi “ Ách! Sao nương tử lại vậy?!” Hàn Kỳ cười cười “ Ta phải kẻ mù, cho nên nhìn được….” Vân Tiếu Khuynh cười nhạt “ Nương tử….” thanh buồn buồn “ Ân…” “ Nàng thấy Nam Vân đế đó như thế nào?!” “ Rất đẹp, rất khí phách….” Vân Tiếu Khuynh đáp “ Nương tử……” ai oán hết sức là ai oán nha “ Sao cơ?!” Vân Tiếu Khuynh “ Dù gì cũng đẹp hơn ta….” Mỗ nam tự tin lên tiếng “ Uh! Ngươi là đẹp nhất…” Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, chính là nghiệt nhất, vô sỉ nhất, mặt dày nhất, lưu manh nhất, cũng đáng nhất…. “ Hì hì…! Cho nên nương tử được thích người khác ngoài ta đâu đấy” mỗ nam đắc ý cười “ Uh! Chỉ thích ngươi….” Vân Tiếu Khuynh hứa hẹn, quả chỉ có mới khiến cho nàng cảm thấy an lòng, vui vẻ …. Còn chút gì đó quyến luyến, tả thành lời “ Đa tạ nương tử…..” mỗ nam híp mắt cười vui vẻ, da! Nương tử chính là thích mình nha, hừ, cái tên Lăng Quân Dao kia tại sao lại nhìn nương tử với ánh mắt quái lạ như vậy, muốn động đến nương tử của , đúng là nằm mơ….. “ Nương tử….” “ Ân?” “ Nàng…. biết Nam Vân đế sao?!” mỗ nam dò hỏi “ biết….” nhanh gọn dứt khoát, nàng dường như chưa từng gặp mà, có lẽ nhận nhầm người Hàn Kỳ nghi hoặc : “ dường như là biết nương tử nha!” Vân Tiếu Khuynh nghiêng đầu nhìn , lại : “ biết ta có liên quan gì đến việc ta biết đâu”. Hàn Kỳ bật cười, nữa, tự dưng cũng thấy đáng thương cho Lăng Quân Dao, khi lại thích người như nương tử, đúng là …. vạn kiếp bất phục mà ^^ “ Ta biết là ngươi nhất định đến tìm ta” nữ tử nhìn nam nhân mặt mày trầm sát khí nhìn mình, có gì hốt hoảng, vẫn điềm nhiên ngồi vẽ tranh “ Ngươi và nàng, rốt cuộc có oán thù gì?” Nam nhân thanh ra hỉ giận, lãnh đạm vấn Nữ tử đáng vẽ tranh, nghe y hỏi vậy, bỗng ngưng bút, nhìn y, thanh hẫng nhưng cũng tràn đầy mỉa mai : “ ta , nàng ta cướp lấy vị trí của ta, ngươi có tin hay ?” Nam tử , yên tĩnh nhìn nữ tử Nữ tử cười khẽ, tiếu dung thanh thoát mỹ lệ ôn nhuận như mỹ ngọc, khuynh thành khuynh quốc, nàng giọng lên tiếng : “ dù gì điều ấy cũng còn quan trọng nữa….. bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi, có đồng ý cùng ta là giao dịch hay thôi!” “ Giao dịch?!” Nam nhân thiêu mi nhìn về phía nữ tử “ Đúng vậy, cuộc giao dịch, chỉ cần ngươi thành công, ngươi có cái mà ngươi muốn” “ Hừ! ngươi có thứ gì đáng giá để cho ta cùng ngươi giao dịch?!” Nam tử khinh thường “ Võ lâm….” Như vậy đủ?! Nữ tử nhếch môi cười lạnh, nam tử nghe vậy, đáy mắt chợt lóe kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất, y cong cong tiếu dung, cười : “ xem ra! Ngươi lần này bỏ vốn ít, … ngươi muốn là gì?” “ Ta chỉ muốn, bọn họ, sinh thể đồng giường, tử thể cùng khâm đồng huyệt….”. nữ tử gằn từng tiếng. Hàn Kỳ! ta ngươi nhất định hối hận….. “ Ta chỉ cần nàng ấy, còn lại mọi việc tùy ngươi…” nam tử lạnh nhạt lên tiếng, sau đó mất, nữ tử mím môi cười lạnh…. “ Ra , ta biết là ngươi ở đó…” nữ tử lên tiếng, ánh mắt vẫn như vậy ôn nhu, nhưng lại chẳng có chút cảm tình hữu nào trong đó “ Khuynh nhi! ….” nam tử đột ngột xuất , thân thanh y nho nhã, mặt tựa quan ngọc, cười tựa mộc xuân phong “ Ngươi nghe hết rồi…” nữ tử nhìn nam tử, vẫn tiếp tục vẽ tranh “ Khuynh nhi! Cần chi chấp nhất đến như vậy, buông xuống được sao, cứ như vậy cùng ta ngao du tứ hải…. chẳng phải tốt lắm sao?” thanh y nam tử than , ánh mắt thâm tình nhìn nữ tử. Nữ tử có chút lãng tránh nhìn ánh mắt nhu tình tựa hải của nam tử, nàng cười lạnh nhạt : “ buông?! Vì sao ta phải buông.,” Vân Tiểu Khuynh ta xưa nay khi được là làm được, bọn họ cho ta đường sống, sao ta lại ép bọn họ đến đường cùng?! “ Khuynh nhi! chính là ích kỷ….. nếu như ta là , ta cũng làm như vậy….” thanh y nam tử đạm mạc cười, vươn tay cầm lấy tay của nữ tử, y : “ nếu như là người kia là nàng, ta cũng nhẫn tâm như vậy….” nữ tử , rút tay về, yên tĩnh, mãi lát sau mới lên tiếng : “ ngươi cần lo nhiều như vậy, chỉ cần ngươi giúp ta là được….” “ Ân! Chỉ cần là nàng muốn, thế lực võ lâm… ta đưa lên cho nàng, nhưng là sau khi mọi việc kết thúc, nàng nhất định phải giữ lời hứa….”. thanh y nam tử gật đầu. Nữ tử ôn nhu cười : “ ta biết!” Thanh y nam tử ngưng mắt lâu nhìn nữ tử, sau đó xoay người bước , tiếng thơ dài đâu đây thườn thược…. Khuynh nhi! Mười mấy năm thanh mai trúc mã, sao kết quả lại như vậy?!….. Ta chờ nàng hơn mười năm…. Nhưng tình nàng lại trao kẻ khác….. Nàng có biết, mười tuổi sơ ngộ năm ấy, từ giờ khắc đó, với ta nàng là người quan trọng nhất Vùng vẫy sinh tử bao nhiêu năm, ta tạo thế lực cho mình, chỉ vì có thể đủ tư cách chăm sóc nàng, thương nàng… nhưng đến cuối cùng, nàng lại thương người khác……… Ta, rốt cuộc phải làm như thế nào……. Mới tốt đây?!!! Hết chương 35
CHƯƠNG 36 : CHỮ SI Mùa thu lại đến rồi, khí còn oi nóng như hạ mà mang chút gì đó lanh lãnh dịu dàng, lại thêm tý xíu u buồn…. Mấy cây phong lá đỏ đứng yên góc Tây Noãn các, lá đỏ rợp đầy, lâu lâu vài cơn gió nghịch ngợm vô tình ngang qua, vài chiếc lá rướn mình bay lên trung, tựa những cánh bướm xinh đẹp, diễm Mới đó và Vân Tiếu Khuynh trở lại vương phủ cũng gần nửa năm, thời gian cứ vô tình lặng lẽ trôi, nhanh như thoi đưa…..cuộc sống vương phủ rất yên lặng, bình thản nhưng lại nhàn nhạt lưu chuyển ấm áp, Vân Tiếu Khuynh thực thích cuộc sống nơi đây, còn có chút gì đó…. thành lời Ở trong phủ, công việc hằng ngày của nàng thực đơn giản, đơn giản đến đơn điệu, nhưng nàng lại thích, mỗi ngày điều như nhau, điều cùng ….. thanh thản, tự tại…. Dạo này nàng có thêm hứng thú mới, chính là chế những bí phẩm kỳ lạ, ngoài việc ăn ngủ cùng luyện cầm, đây là việc thứ ba trong đời Vân Tiếu Khuynh chú ý đến, suốt ngày đùa nghịch đống chai lọ, tạo ra nhiều thứ phẩm đủ màu quỷ dị, khiến cho thất vương gia của chúng ta rất là bất mãn Vì sao a?! dĩ nhiên là nương tử nếu như có hứng thú với cái gì tập trung vào và lơ là , cho nên Hàn Kỳ rất là oán hận, và dĩ nhiên kẻ thù của vào những giờ khắc này đây chính là những chai lọ kia…. Haiz!! Nếu như nương tử chỉ có hứng thú với mình tốt quá, như vậy là nàng suốt ngày chú ý đến nha, Hàn Kỳ ngồi bên cạnh, đưa tay chống cằm nhìn Vân Tiếu Khuynh, rất là ai oán “ Nương tử?…” mỗ nam lên tiếng “ Ân….” Thanh lãnh đạm, vẫn tập trung vào việc chế tạo sản phẩm, ngẩng đầu nhìn Hàn Kỳ “ Mấy thứ này có gì vui đâu, nương tử lại để ý đến vi phu rồi….” mỗ nam bĩu môi “ Rất thú vị mà…” Vân Tiếu Khuynh đáp “ Nương tử….” thanh hề hề đáng thương “ Được rồi, ngươi lúc nào cũng ghen tỵ được” Vân Tiếu Khuynh giương mắt nhìn y, lắc đầu thở dài “ Vì là nương tử thôi…” mỗ nam đắc ý, nương tử dù lãnh đạm nhưng có lúc nào bỏ qua , phải sao?! “ Hàn Kỳ! dạo này dường như ngươi rất rảnh?” Vân Tiếu Khuynh hỏi “ Đúng vậy, ta xin phép hoàng huynh nghĩ phép dài hạn….” Hàn Kỳ cười cười “ Thân vương cũng có thể nghĩ sao?” Vân Tiếu Khuynh cười nhạt “ Đương nhiên a, nương tử vui khi vi phu ở nhà bồi nương tử sao?” “ Ngươi cảm thấy chán sao?!” suốt ngày bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, thực cảm thấy chán?! “ Nương tử! nương tử … chán vi phu rồi ư?!” Mỗ nam quyệt miệng hờn dỗi, đôi hoa đào mắt tràn đầy ‘ủy khuất’ “ Tạm thời còn chưa…” Vân Tiếu Khuynh đáp, nàng cũng hiểu, ngày nào cũng gặp sao nàng cảm thấy chán nhỉ? lẽ đây chính là cái gọi là ‘’ sao? “ Nương tử, nàng vậy sợ vi phu đau lòng sao chứ?” Hàn Kỳ miếu máo lên án, nương tử vô tình mà “ Ngươi đau lòng sao?” Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu nhìn . Mỗ nam đưa hai tay đầu hàng Dù bao nhiêu lần chăng nữa, thất vương gia của chúng ta luôn luôn cam bái hạ phong dưới trướng của thất vương phi mà ^^ Hoàng cung Ngự thư phòng “ Lão thất a! đệ và đệ muội thành thân cũng lâu mà vẫn chưa có hài tử như vậy tốt lắm ….” Hàn Dạ than ngắn thở dài, haiz! Hoàng tổ mẫu biết lại nổi cơn gì lại bắt ban hôn cho thất đệ với lí do là thất vương phi sáu năm rồi vẫn chưa hạ sinh con nối dòng, Hàn Dạ thầm buồn bực, nếu thất đệ biết chủ động ban hôn nhất định lưu tình gì mà đem ‘uýnh’ còn mặt mũi mới là lạ á. Hàn Kỳ uống trà nghe câu hỏi của Hàn Dạ, bỗng dưng ho sặc sụa, y nhíu mày nhăn nhó….. “ A!…. có hài tử?” mà và nàng chỉ có đồng giường cộng chẫm, chỉ ôm nàng hoặc thân thiết lắm chỉ thân thân nàng thôi mà, hôn môi thực mới có lần, làm sao có hài tử được đây? “ Lão thất đệ sao vậy, cần gì phản ứng lớn vậy chứ…” Hàn Dạ tức cười nhìn y “ Cái này, tại sao huynh lại lôi mấy cái chuyện này ra chứ?” Hàn Kỳ bất mãn , căm giận nhìn Hàn Dạ, khi lại mấy cái chuyện này ra làm gì, làm hại suy nghĩ lung tung, ai! Nương tử a, khi nào chúng ta mới có thể chính thức viên phòng đây chứ? nghĩ nếu cứ tiếp tục ôm nàng ngủ mà làm gì, nên đổi từ họ Hàn sang họ Liễu thôi…. “ Lão thất, hoàng tổ mẫu nếu như hết năm nay mà đệ có con nối dòng bắt đệ nạp thiếp đấy…” Hàn Dạ ra , hiểu sao hoàng tổ mẫu cứ hay làm khó thất vương phi, là, làm cho bản thân của bị vạ lây ít “ Hừ! lão thái bà đó lại nhiều chuyện…” Hàn Kỳ bất mãn, năm năm yên lặng lên tiếng, sao bây giờ lại chen vào, định phá hủy hạnh phúc của sao, nương tử mà nghe chuyện này nhất định vui, mà nương tử vui cũng chả sung sướng gì… “ Thất đệ, dù gì nàng cũng là hoàng nãi nãi của chúng ta, được vô lễ…” Hàn Dạ nhíu mày nghiêm túc, lão thất cùng hoàng tổ mẫu cứ hay đối đầu nhau, mà người thảm bại nhất lại là hoàng đế như , đủ uất ức mà +_+ “ Ta cần biết, dù gì nếu để cho tin tức việc nạp thiếp vớ vẫn gì đó rơi vào tai của vương phi của ta hoàng huynh à, đứng trách ta đem nàng ấy cao bay xa chạy nha….” Mỗ nam mặt dày tà mị cười, dù gì mà nương tử cũng định phương nam thăm phong cảnh, nhân cơ hội này nghĩ phép dài hạn cũng sao. Hàn Dạ nghiến răng nghiến lợi quát : “ lão thất, đệ là uy hiếp trẫm?!” hừ, làm hoàng đế như đúng là đủ thất bại mà, cư nhiên bị chính đệ đệ của mình uy hiếp, a…aa… có ngày nghẹn chết vì nuốt cơn tức quá nhiều đó =”= “ Hì hì, hoàng huynh thân ái, cho nên tốt nhất là đừng để cho mấy cái tin đó lọt lưới là được mà” mỗ nam cười ha hả, sau đó đứng dậy phất tay áo quay về : “ huynh cứ làm việc thong thả nhé, đệ về bồi nương tử đây ^^” chậc! nhìn hoàng huynh nổi nóng là thú vị, sao lúc trước y lại phát điều này nhỉ? Hàn Kỳ tà tà cười. Hàn Dạ ngồi trong ngự thư phòng, bất giác rét run, này hôm nay sao gió nhiều vậy chứ *_* Cái gọi là đời ai đoán được chữ ‘ngờ’ xưa nay chính xác vô cùng, việc thái hoàng thái hậu có ý định tuyển thêm sườn phi cho thất vương gia bị hoàng đế dùng mọi cách chặn mọi nguồn thông tin có liên quan đừng để cho nó lan tràn đến Lăng Hàn vương phủ ấy vậy mà giờ cuối cùng chẳng may nó cũng lọt lưới, mà người khiến cho nó lọt lưới là nhân vật lâu chưa xuất của chúng ta “ Hoàng thẩm, dạo này thẩm vẫn khỏe chứ….” Tiểu thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, mặt mày thanh tú, mi mục như họa, ràng mười phần mỹ thiếu niên lang, có lẽ vài năm sau nữa đứa trẻ này trổ mã xuất sắc thua gì đế vương . Vân Tiếu Khuynh mỉm cười gật đầu, vươn tay ôn nhu sờ sờ mái tóc đen mềm của tiểu thiếu niên, giọng : “ Phong nhi! Mẫu phi của con dạo này như thế nào rồi?” tiểu thiếu niên đạm cười : “ hoàng thẫm quan tâm, mẫu phi vẫn khỏe” “ Phong nhi! Đừng tự áp lực mình nhiều quá, đôi khi phải tự thả lỏng mình biết , đừng cố sức, có việc gì cứ tìm thất thúc, giúp con…” Vân Tiếu Khuynh rót cho Hàn Phong cốc trà, thanh mềm , khác hẳn lãnh đạm thường ngày, nếu mà Hàn Kỳ có ở đây nhất định ghen chết mất ^^ “ Hoàng thẩm, Phong nhi trưởng thành” Hàn Phong cười cười, đôi con ngươi trẻ thơ lấp lánh tựa tinh tú, rạng ngời triêu dương, Vân Tiếu Khuynh chợt nghĩ, đứa trẻ này càng trưởng thành lại càng giống Hàn Kỳ, nhất là nụ cười như ánh mắt trời ấy, quả khiến cho người khác thấy ấm lòng “ Hoàng thẩm, ở trong cung có tin đồn thất thúc lập thêm sườn phi… tin này là sao?!” Hàn Phong e dè hỏi, nó nghe số cung nữ đồn đãi như vậy cho nên cũng muốn xác nhận, nó tin thất thúc thương thất hoàng thẩm như vậy lại có ý định lập phi, chắc chắn là tin đồn thôi. Vân Tiếu Khuynh nghe Hàn Phong vậy, hàng mi thanh tú thoáng nhăn lên, đạm mạc uống ngụm trà, cười nhạt : “ chuyện này đâu có liên quan gì đến ta….” Hàn Phong khó hiểu nhìn Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh lắc đầu cười khẽ, như mây bây gió đẩy, dịu dàng mà từ tốn : “ Phong nhi! Chuyện người lớn cứ để cho người lớn giải quyết, con chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, biết ?” Hàn Phong nghe thế gật đầu… Trong khi Vân Tiếu Khuynh cùng Hàn Phong hàn huyên Hàn Kỳ cũng về đến vương phủ, bước vào Tây Noãn các, câu đầu tiên nghe thấy chính là chuyện Hàn Phong nhắc đến lời đồn lập sườn phi, Hàn Kỳ thoáng buồn bực, ngờ việc này lại lọt đến tai nương tử cách lãnh xẹt như vậy, nhưng là làm cho tâm chết lặng chính là thanh lãnh đạm đến vô tình kia của nữ tử : ‘chuyện này liên quan đến ta’ liên quan đến ta liên quan đến ta…. Chỉ đơn giản mấy từ thôi mà cảm thấy như mình bị đẩy xuống muôn trượng vực sâu thăm thẳm, thấy đáy …. Nương tử, chẳng lẽ việc ta lập sườn phi nàng cảm thấy khó chịu dù chút thôi sao? chẳng lẽ nàng chưa từng thích ta dù chút ít nhoi cũng có sao?! Cứ nghĩ rằng mình chỉ cần yên lặng bên cạnh làm bạn nàng, nàng mình cũng chẳng sao, nhưng là y hoàn toàn sai lầm, tình thực khiến cho con người ta trở nên tham lam, cứ từng ngày từng ngày lại càng ham muốn nhiều hơn, sao kiềm chế được…. Nương tử! phải làm sao nàng mới ta bây giờ? Nương tử! rốt cuộc nàng , nên làm như thế nào mới tốt đây??? “ Tiểu Họa, Hàn Kỳ hôm nay còn chưa về sao?” Vân Tiếu Khuynh buông xuống mấy lọ dược, ngẩng đầu hỏi Tiểu Họa đứng gần đó. Tiểu Họa ấp a ấp úng biết trả lời làm sao Tiểu Hồng lại lanh lợi xen vào : “ vương phi! vương gia về từ lúc chiều rồi nhưng hiểu sao lại tự nhốt mình trong thư phòng chịu bước ra nửa bước, lại hạ nhân đừng làm phiền vương phi, ngài ấy có chuyện cần giải quyết!” Vân Tiếu Khuynh nhíu mi, thoáng suy tư, lại : “ dùng bữa tối chưa?!” Tiểu Họa đáp : “ dường như chưa”. Vân Tiếu Khuynh thoáng thở dài, nam nhân này càng lớn càng trẻ con, trưởng thành rồi mà ngay cả bản thân cũng biết chăm sóc mình, là kẻ ngốc. “ Các ngươi về nghĩ , cần theo ta…” Vân Tiếu Khuynh vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu động vật sau đó đưa cho Tiểu Họa rồi xoay mình ra khỏi Tây Noãn các, về hướng thư phòng tại Trung Uyển các. Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa nhìn nhau, nhún nhún vai rồi phần ai tự người đó về phòng của mình Vừa bước vào phòng, mùi rượu phảng phất khắp nơi, Vân Tiếu Khuynh thoáng nhăn mi, nàng thực rất ghét mùi rượu, mùi men say khiến cho nàng cảm giác bức bối đến khó chịu. Nam nhân này từ khi nào học xấu dùng rượu để giải sầu rồi? Ngồi xuống bên cạnh , Vân Tiếu Khuynh cứ yên lặng nhìn , cũng ngăn cản uống rượu, bất giác khí nặng nề đến khó thở “ Nương tử! chẳng phải nàng thích mùi rượu sao?” Hàn Kỳ cười cười “ Ngươi vui!” Vân Tiếu Khuynh như hỏi cũng là khẳng định, nhưng là vì cớ chi lại vui? Cái này nàng , hốt nhiên vân tiếu khuynh cảm thấy nàng dường như thiếu hiểu biết về , ít đến đáng thương “ Đúng vậy! nương tử, vi phu là vui nha….” Mỗ nam ngà ngà say, mặt mày đỏ ửng, càu nhàu càu nhàu bất mãn như hài tử bị mất thứ đồ chơi mà mình thích “ Vì sao đâu?!” Vân Tiếu Khuynh thanh bất giác nhu, vươn tay sờ khuôn mặt của nam tử, quả xúc cảm cũng tốt như vậy… “ Là do nương tử thôi….” Mỗ nam bất mãn, cộng thêm ai oán vô cùng “ Do ta?!” Vân Tiếu Khuynh nghi hoặc, nàng có làm gì đâu nha “ Đúng vậy!” mỗ nam được bước tiến bước, vươn tay ôm lấy nữ tử, vùi đầu vào cổ nàng, làu bàu : “ nương tử lúc nào cũng vô tình đến như vậy!” Hết chương 36
CHƯƠNG 37 : RƯỢU SAU LOẠN TÍNH Y kể lể : “ Nương tử thèm để ý đến vi phu…. Nương tử, vi phu có chỗ nào tốt, vì cớ gì nhanh chút thương vi phu nha…?!” “ Nương tử, chỉ chút thôi… chút thôi cũng được sao?” y làu bàu, đôi con bình thường sâu như bể nay lại có chút xót xa, Vân Tiếu Khuynh khe khẽ thở dài, đưa tay vỗ vỗ lưng của y, nhàng mà từ tốn như xoa dịu nỗi đau trong y, Vân Tiếu Khuynh giọng : “ Hàn Kỳ! ngươi lại cái gì vớ vẫn nha….” “ Ta khi nào để ý đến ngươi đâu?” Nếu để ý sao lại mỗi khi ngươi bị thương ta lại đau lòng, nếu để ý há có thể để cho ngươi động tay động chân, thương ngày ngày tiếp xúc ta chán ngươi lâu rồi, Hàn Kỳ! ta hiểu là gì, và là như thế nào, nhưng là ta rất để ý ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm nhận được sao? tên ngốc này!!… “ Nhưng là nương tử…” y ủy khuất bĩu môi, vì uống rượu quá nhiều mà đôi gò má phớt hồng say lòng người, tựa như nghiệt tái thế, đủ sức khuynh đảo thế nhân, y quyệt miệng, cam lòng : “ sao nàng nghe ta tuyển sườn phi lại liên quan đến nàng nha, nàng có biết nàng vậy, ta tâm hảo đau….” Vân Tiếu Khuynh cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân bất thường là do đâu, nàng chỉ còn biết cười khổ “ Ngươi thực tuyển thêm sườn phi sao?” Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu “ Đương nhiên là ” ngay lập tức y trả lời, suy nghĩ “ Vậy ta có gì mà lo lắng đâu, Hàn Kỳ! đây phải là quan tâm mà là tin tưởng, ngươi hiểu sao? so với những thứ tình cảm đương cháy bỏng hời hợt ta lại càng thích tín nhiệm tin tưởng từ đối phương hơn, Hàn Kỳ! ta tin ngươi dù có ruồng rẫy hết thiên hạ nhưng tuyệt đối bỏ lại ta…. Cho nên có gì phải lo lắng đâu?!” Hàn Kỳ nghe vậy, chỉ còn biết sững người nhìn nữ tử cười yếu ớt trước mặt y…. phải quan tâm mà là tin tưởng sao?! Sao y lại nghĩ đến điều đó chứ, là vì y tin tưởng hay y tự tin vào bản thân mình, đối với nữ tử này y chưa từng có cảm giác nắm trong lòng bàn tay nên y luôn cảm thấy thấp thỏm bất an…. Nữ tử lạnh nhạt nhưng đáy mắt nhàn nhạt ấm áp nhìn y mà : ‘ta tin tưởng ngươi có thể ruồng rẫy tất cả người trong thiên hạ nhưng tuyệt đối bỏ lại ta….’ Được người mình tin tưởng như vậy, Hàn Kỳ còn gì để mà tiếc nuối đây? Hàn Kỳ chợt cười, tiếu dung sáng ngời, tỏa nắng như ánh mặt trời rực rỡ, hai má lún đồng tiền in hằng má, chói lọi vô cùng…. “ Nương tử” “ Ân?” “ Nương tử” “ Cái gì?” “ Nương tử” “ Hàn kỳ!” “ Nương tử! ta nàng….” “ Ta biết……” “ Nương tử… ta có thể.. hôn nàng ?!” Mỗ nam mặt dày được bước lấn bước Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn ….. “ Ô…ô..! nương tử nàng lại để ý đến ta…” mỗ nam mặt dày hết mức, thề được bỏ qua. Lần này đến lượt Vân Tiếu Khuynh đầu hàng, hoàn toàn dơ hai tay đầu hàng, nàng thể nhìn được ánh mắt ‘ủy khuất’ cùng ‘ai oán’ của mà, nam nhân này đúng là biết chọn điểm yếu của nàng mà ra tay Thấy Vân Tiếu Khuynh , mỗ nam cười hì hì : “ nương tử! nàng tức là đồng ý đó nha” lời vừa dứt cúi đầu hồn xuống môi đào xinh đẹp tuyệt luân Mới đầu là ôn nhu chạm , mơn trớn dịu dàng, sau đó đầu lưỡi bá đạo vô cùng, càn quét trong khoang miệng Vân Tiếu Khuynh, vừa ôn nhu vừa bá đạo, lại triền miên ấm áp, cái hôn kể ra biết bao nhu tình mật ý, bao thâm tình tựa hải…. từ tốn, dịu dàng, si mê.. cùng ấm áp nên lời, Vân Tiếu Khuynh! Nàng thừa thận mình chìm đắm trong khoảnh khắc hôn môi đó Cái gọi là càng muốn càng nhiều, có chăng chính là chỉ vào trưởng hợp lúc này đây? cái hôn cũng đủ khơi dậy dục hỏa bao nhiêu năm của y, cái hôn nhàng mà từ tốn ấy thôi, cũng đủ y như si như túy, điên đảo trong đó, muốn càng nhiều, khát khao càng nhiều, cơ thể của y thực nóng, nóng đến cháy bỏng, mà thân nhiệt của nàng tựa khối mỹ ngọc, thanh lương vô cùng….. “ Nương tử….” y khàn khàn lên tiếng, thanh nhẫn áp tực “ Ân….” Thanh vẫn lãnh đạm như thường nhưng vào tai người nào đó bỗng dưng có chút gì đó hoặc nhân, thốt nên lời… “ Ta… muốn làm số chuyện phi lễ với nàng, nương tử… nàng trách ta chứ?!” Mỗ nam tà mị cười, nhưng là có ai biết tim của lộp bộp đập cách bất thường?! Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, chợt cười : “ phi lễ?! tức là đăng đồ tử đùa giỡn con nhà lành sao?!” Hàn Kỳ đầu đầy hắc tuyến, nương tử đúng là suy nghĩ lúc nào cũng cổ quái hơn người bình thường “ Nương tử, ta bắt đầu phi lễ nha…” mỗ nam vươn ma trảo lên người nương tử dấu của y, Vân Tiếu Khuynh khe khẽ thở dài, khẽ nhắm mắt, thôi ! Nếu là …. nàng cam tâm tình nguyện…. Nến đỏ lay lắt, như như hai thân ảnh quấn quýt đan chặt chặt vào nhau, như vĩnh chẳng phân li Bên ngoài trời tối đen như mực, đêm mùa thu khí se lạnh, trong phòng lại ấm áp vô cùng…. Văng vẳng nghe đâu đây, thanh trầm thấp, ôn nhu, kiên định, nhất nhất thâm tình của nam nhân “ Nương tử! ta nàng….” Tử sinh khế thoát Dữ tử thành tuyết Chấp tử chi thủ Dữ tử giai lão……. “ Hàn Kỳ! ta nguyện cùng ngươi cùng nhau… cho đến khi….ngươi còn muốn ta nữa” “ Nương tử! chuyện này hơi khó nha, vì từ đầu đến giờ chỉ có nàng là cần vi phu thôi, vi phu sao lại cần nương tử được, trừ phi! vi phu cần chính bản thân mình….” “ Ngươi ăn ngày càng ngọt….” nữ tử khe khẽ cười, khẽ nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ… “ Hắc hắc! nương tử…là vi phu lòng mà……” nam tử ôn thanh cười, vươn tay ôm chặt nữ tử vào lòng Nương tử, nàng hiểu, ta nàng nhiều như thế nào đâu…. Vĩnh viễn nàng cũng hiểu được… Nhưng là hiểu cũng sao, chỉ cần ta biết là đủ rồi…… Khẽ đặt nụ hôn dịu dàng như nước lên vầng trán tấm ướt mồ hôi của nữ tử, y khe khẽ cười “ nương tử! ngủ ngon” năm ngón tay của y nắm chặt lấy năm ngón tay của nàng, mười ngón tương khấu chặt chẽ vô cùng…. ( Dao Dao : ‘tung bông’ hô hô!! Chúc mừng tiểu Kỳ Kỳ của ta, thoát khỏi cuộc sống của lão xử nam ^^) Được rồi! sau từ đêm hôm đó, mọi việc lại quay về nhịp sống bình thường, mỗ nam cũng cò suốt ngày ôm chăn bông mà ai oán nương tử của thèm để ý đến nữa Nhưng là Hàn Kỳ dạo này thêm phiền não, đó chính là hoàng huynh của cứ suốt ngày làu bàu với về chuyện hài tử… khiến cho đau đầu, và đây là cuộc đối thoại hết sức gây cấn của hai nam nhân vô cùng ‘đáng iu’ của chúng ta: “ Lão thất! chừng nào đệ mới có hài tử được a, như vậy ta mới báo cáo kết quả với hoàng nãi nãi và được yên thân chứ” haizz! Làm đế vương như đúng là đủ khổ mà “ Hoàng huynh! Sao huynh cứ hoài về chuyện này vậy, đệ cũng đâu cần nhất thiết phải có con nối dòng đâu?!” Hàn Kỳ vô tâm phế “ Đệ…!!!” Hàn Dạ nghiến răng nghiến lợi : “ bất hiếu có ba tội đứng đầu là việc có con nối dòng….” Hàn Kỳ bĩu môi : “ xưa này đệ vốn rất bất hiếu mà” tức thời đế vương đầu y nguyên đám quạ đen bay qua “ Lão thất, coi như ta cầu xin đệ, hoàng tổ mẫu lớn tuổi rồi, biết còn sống mấy ngày, đệ thể chiều nàng chút hay sao, lúc hoàng tổ mẫu rất thương đệ mà…..” Hàn Dạ thở dài ngao ngán. Hàn Kỳ nghiêm mặt nhìn y : “ hoàng huynh! Đừng nhắc lại chuyện lúc với ta….” Hàn Dạ nhìn Hàn Kỳ ngập trời lửa giận, biết mình lỡ miệng, lắc đầu …. Hàn Kỳ mím môi lạnh nhạt : “ việc con nối dòng cần thêm nữa, cùng lắm đệ kiếm đứa trẻ làm con nuôi, nương tử thân thế vốn tốt, đệ muốn mạo hiểm những chuyện vớ vẩn như vậy!” “ Việc có con nối dòng mà là vớ vẩn?” Hàn Dạ có xúc động muốn đánh cho đệ đệ thân của mình trận, Hàn Kỳ! chẳng lẽ ngoài Vân Tiếu Khuynh, còn chuyện gì đối với ngươi cũng là vớ vẫn cả sao? tên đệ đệ ngốc này rốt cuộc giống ai mà si tình đến như vậy biết! “ Đúng vậy! hơn thế nữa, nếu như lỡ có hài tử, nương tử suốt ngày quấn quýt lấy hài tử thèm để ý đến đệ làm sao bây giờ?! chung là được….” mỗ nam bất mãn hết sức, nhìn bình thường nương tử thích tên oắt con Hàn Phong như vậy, nếu có hài tử chừng nương tử thèm liếc mắt y đến cái, như vậy địa vị của y trong lòng nương tử xuống dốc sao? y có chết cũng thể để chuyện này xảy ra được Hàn Dạ thề với trời, nếu mà có võ công hơn được lão thất nhất định ngại gì mà tấu cho trận. Lão thất! từ đầu đến đuôi mà , muốn có hài tử là vì muốn chia cảm tình của thất vương phi thôi, a a…a.. nhất định kiếp trước là làm quá nhiều điều ác mới có đệ đệ như vậy mà, là có ngày bị tên này tức chết mết “ Hoàng huynh! Thời tiết lập thu rồi, sao mặt huynh lại đỏ vậy, nóng sao, hoàng huynh coi chừng thượng hỏa là tốt cho sức khỏe đâu nha…” mỗ nam cười hì hì, đôi hoa đào mắt nheo lại, tràn đầy đắc ý. Hàn Dạ tức xì khói…. “ Thôi! Hoàng huynh mệt nên nghĩ thôi, tốt nhất là uống nhiều trà chút, đệ về nhà bồi nương tử dạo đây” xong nhanh như cắt bước ra cửa ngự thư phòng “ Hàn Kỳ……..!!!!!” nghiến răng nghiến lợi, Hàn Dạ phẫn nộ quát, a..aa.a…. đúng là tức chết mà =”= Hàn Kỳ nhún nhún vai, vẻ mặt rất chi là đắc ý, thong thả bước ra khỏi hoàng cung.. Lăng Hàn vương phủ “ Nương tử, nương tử! ta về rồi….” vừa bước vào phủ, mỗ nam mặt dày kiêu gọi, bọn hạ nhân cũng quen với việc này rồi, mới đầu là kinh ngạc, sau này hóa thành cười thầm, vương gia quả ‘rất bám’ vương phi a. Trong phủ ai chả biết, lời của vương gia có quyền mười vương phi lại càng có tác dụng trăm lần. Hoàng cung ai chả , bây giờ có thể đắt tội với thất vương gia nhưng tuyệt đối có chết cũng đừng có đắc tội với thất vương phi, hắc hắc… cả Đông Li quốc ai chả , ‘tiếu diện ma vương’ nhất chính là ‘lãnh đạm vương phi’ thôi!! “ Nương tử, nương tử, ta có mua hoa quế cao cho nàng nè….” Mỗ nam lấy ra trong lòng túi giấy, vẻ mặt ‘ ta đây ngoan ’ nhìn Vân Tiếu Khuynh, khiến cho nàng nghiên cứu đống chai dược cũng khỏi bỏ xuống, bật cười nhìn , Vân Tiếu Khuynh lắc đầu : “ Hàn Kỳ! vì cớ gì ngươi càng ngày càng đáng đâu?!” Mỗ nam cười đắc ý : “ như vậy nương tử thích sao?!” “ Thích! Đương nhiên là thích….” Vân Tiếu Khuynh gật đầu, mỉm cười…. “ Hì! Vậy nương tử có hay ‘thưởng’ cho vi phu nha!” Mỗ nam máu vô sỉ lại nổi lên, lấy tay chỉa chỉa vào môi của mình, mắt nheo lại ^^ “ Lưu manh!” Vân Tiếu Khuynh cười nhạt, hôn môi chút, mỗ nam ngây ngô cười, bộ dáng quả …. ngu ngốc hết thuốc chữa ! “ Nương tử! rốt cuộc là nàng nghiên cứu chế thuốc gì nha….” Hàn Kỳ nhìn đống chai lọ, nhíu mày vấn. Vân Tiếu Khuynh cầm miếng hoa quế cao, cho vào miệng, hương vị dần dần tan trong đầu lưỡi, thanh thanh ngọt ngọt, quả là rất ngon, nghe thấy câu hỏi của Hàn Kỳ, Vân Tiếu Khuynh đáp : “ bỗng dưng có hứng thứ chế mấy loại hỏa hoa thôi!” “ Hỏa hoa?!” Hàn Kỳ càng thêm tò mò “ Ân!…” Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu : “ giống như thứ thuốc nổ, nhưng lực sát thương rất , công dụng chủ yếu là tung hỏa mù để trốn tránh đối phương thôi” “ Cái này ta chưa nghe bao giờ!” Hàn Kỳ bĩu môi, lại : “ lẽ cái này là sản phẩm ở quê quán của nương tử sao”. Vân Tiếu Khuynh đáp : “ uh! Có thể là vậy” “ Nhưng mà nương tử lại chế mấy cái này làm chi a….” Hàn Kỳ tha vấn đề, tiếp tục hỏi “ ừ! Bỗng dưng có hứng thú thôi….” Vân Tiếu Khuynh sao cả đáp….. “ Vậy a!” mỗ nam than ngắn thở dài, lần nữa mặc niệm : ‘nương tử chỉ có hứng thú với mình y tốt rồi…..’ Hết chương 37