CHƯƠNG 30 : NAM VÂN ĐẾ Nam Vân quốc Nằm ở phía nam đại lục, được thượng thiên ưu ái, Nam Vân quốc bốn mùa như nhau, phân thành xuân hạ thu đông, bởi lẽ khí nơi này lúc nào cũng ấm áp, phong cảnh hữu tình. Có thể , Nam Vân quốc là nơi có nhiều cảnh đẹp nhất thiên hạ đến Nam Vân quốc thể đến Nam Vân đế, nam nhân này được xem là huyền thoại của Nam Vân quốc, cũng có thể là truyền thuyết của đại lục, cùng với Đông Li thất vương gia và Tây Hàn đại tướng quân, trở thành ba nam nhân kiệt xuất nhất thiên hạ lúc bấy giờ Nghe năm tuổi y có thể làm thơ, mười hai tuổi binh thư chiến lược gì thông, hai mươi tuổi là tam quốc tài tử, hai mươi ba tuổi xưng đế, đến bây giờ trị vì Nam Vân bảy năm đất nước ngày phát triển, nơi nơi phát đạt. Nhưng như vậy có thỏa nguyện ước muốn của y?. Nam nhân này chính là bừng bừng dã tâm, quốc gia sao có thể thỏa ham muốn của y? Thống nhất ngũ quốc, đứng đầu thiên hạ, khiến cho người ta cúi đầu, đó là dã tâm của … Hoàng cung “ Còn chưa tìm thấy sao?” thanh khàn khàn trầm thấp, mang loại gợi cảm nên lời, ràng thanh của nam nhân nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác mê hoặc “ Bệ hạ thứ tội, thần…. cho người tìm khắp nơi nhưng vẫn có tung tích!” Quỷ mị thanh , như là thanh của hắc ám tu la, hắc y nhân cung kính bẫm báo, song ánh mắt dấu nỗi lo lắng nhìn nam nhân ung dung ngồi trước mặt mình. Hơn ai hết hiểu , đằng sau dung nhan ôn nhuận như ngọc ấy, là con người như thế nào, lãnh, ngoan, tuyệt… chút lưu tình. Nam nhân thân trường bào hoa quý, quanh thân bất giác tỏa ra khí chất uy nghiêm vô thượng, y thoáng nhăn mi, sau đó vươn tay ra hiệu cho hắc y nhân cáo lui, nhận được lệnh, hắc y nhân thở phào nhõm, nhanh như chớp rời khỏi, mình trong góc tối. Ánh nến lay lắt như thực như ảo, phản chiếu lên gương mặt của nam nhân Vầng trán kiên định, cao quý. Mi tựa viễn sơn, sóng mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp… dung mạo tựa như mỹ ngọc, thiên thành khí chất cao quý, nam nhân này rất ôn nhu, rất bao dung… có lẽ tất cả mọi người khi nhìn vào dung mạo kia đều nghĩ như vậy, nhưng là…. Hàng mi khẽ rung, đó là như thế nào đôi mắt? lãnh lẽo nếu băng sương, rồi lại sắc bén như ưng, như báo, cái nhìn cũng đủ cho người ta lạnh thấu xương, chưa từng có ai, có người nào dám đối diện trực tiếp nhìn y, dù là phụ mẫu của y, bởi lẽ ánh mắt kia quá sắc bén, sắc bén khiến cho người ta sợ hãi. Nhưng là…. Trong khoảnh khắc chạm mắt, đôi con ngươi lãnh đạm vô tâm vô cầu kia, đôi con ngươi man mác mênh mông thâm trầm như đáy bể kia, chỉ chốc trong khoảnh khắc, y thừa nhận bản thân mình luân hãm Nhất kiến chung tình?! Bốn từ này y chưa từng nghe, cũng chưa từng nghĩ rằng ngày mình gặp tình trạng như vậy Dưới gốc đào thụ, hoa rơi điêu linh, trời hồng hoa thê diễm đến kỳ lạ Bạch y, ngân phát, hắc mâu, mi gian diễm đóa hồng liên…. Mỹ thể thốt nên lời Tiếng đàn văng vẳng, như ca như khóc, u uẩn ưu sầu, thanh như là mị hoặc thế nhân Sương khói phiêu miễu, hay mơ? Phảng phất dung nhan của nàng ấy, cái liếc mắt, tình động tâm cũng động… Hai năm tìm kiếm, hai năm nhớ nhung, hai năm tương tư, tình khắc trong lòng, có nhiều lúc y tự nghĩ, có chăng đó chỉ là trong khoảng khắc trong lúc hôn mê y tưởng tượng ra….? Nhưng là vết thương được băng bó, khi y tỉnh dậy, vương vấn đâu đây còn cảm nhận được lãnh hương dịu dàng của nữ tử Lăng Quân Dao khẽ thở dài, y là đế vương, hậu cung ba ngàn giai nhân nhiều điếm xuể ấy vậy mà lại chung tình với nữ tử chỉ mới chạm mắt trong khoảnh khắc “ Nương tử! nàng làm gì vậy?” như thường lệ, mỗi khi thượng triều về, khắp Lăng Hàn vương phủ lại văng vẳng thanh của nam chủ nhân nơi đây. Mọi người làm việc cũng khỏi bật cười, vương gia là, trừ phi ra ngoài chứ cứ về vương phủ lại dính đến vương phi, bước cũng rời, ai nấy trong phủ lòng vui mừng khôn xiết, rốt cuộc bọn họ cũng lắm cố năm năm trước nhưng mà cần chi tìm hiểu đâu? Bây giờ thấy vương gia lúc nào cũng vui vẻ là bọn họ cảm thấy thỏa mãn rồi. Còn vương phi! ấn tương năm năm trước vẫn như thuở ban đầu, vẫn lãnh mạc như vậy, quanh thân luôn toát ra khí chất tự tại khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy thả lỏng, nhưng là vương phi ngày nay tóc nhiễm tuyết trắng, vì thể mọi người đồn rằng, thất vương phi năm năm trước nhiễm quái bệnh, vương gia đau lòng đêm tóc bạc trắng, suốt năm năm tìm mọi cách chữa trị, cuối cùng trời cao thương tình, vương phi cũng khỏe tuy tóc đều nhiễm tuyết, ngay cả lông mi cũng trắng muốt, dung mạo này vốn khuynh thành khuynh quốc, bây giờ càng thêm phiêu dật xuất trần, khiến cho người ta chỉ dám đứng đằng xa ngưỡng mộ chứ dám sổ sàng nhìn ngắm mùa xuân nữa lại qua, đầu hạ, khí trời bắt đầu oi bức, nhưng là trong tây noãn các khí hãy còn mát mẻ lắm, sen trong hồ bắt đầu chớm nở, tinh khiết mỹ lệ, nhưng là đào thụ hoa còn nhiều, những gốc cây cao lớn, chỉ còn lác đác vào đóa hoa đỏ rực diêm dúa, cánh hoa cứ theo gió rơi rơi trung rồi xoay vòng , lả lướt xuống mặt đất, liên tục, cả trời hồng hoa diễm thể tả Dưới tán đào thụ lớn nhất, bạch y nữ tử yên lặng đứng dưới đó, đầu tóc trắng nhàng phi vũ trong gió, sợi tóc phất phơ tại nên những đường cong duyên dáng tuyệt đẹp, thân y phục trắng như tuyết, nhiễm chút bụi trần. Nghe thanh văng vẳng quen thuộc, bạch y nữ tử khẽ quay đầu lại Làn da mỹ như ngọc, phượng mâu hẹp dài quyến rũ, hàng mi trắng muốt kỳ lạ, thanh tú mũi, môi đào đỏ mọng mê người, ràng là dung nhan nghiệt câu nhân mười phần ấy vậy mà đôi con ngươi mười phần lãnh đạm, nhàn nhạt ánh nhìn vô hình chung ngăn cách người khác tiến lại gần Chỉ có điều cái nhìn này lại hoàn toàn vô tác dụng với vị ‘tiếu diện ma vương’ của chúng ta, thấy Vân Tiếu Khuynh quay đầu lại nhìn y, Hàn Kỳ cười cái to, như là tiểu hài tử thấy người thân lâu ngày gặp lại, y tiến lại gần Vân Tiếu Khuynh, vươn hai tay ôm lấy nàng chút, chóp mũi còn vương vấn mùi hương của nàng, lòng nhàng thỏa mãn, Vân Tiếu Khuynh động đậy, mặc cho ôm, lát sau y mới buông tay, thở dài. Ai! biết nương tử khi nào mới chủ động thương nhung nhớ y chút a ra con người vốn rất tham lam Khi có nàng, y chỉ mong có thể được nhìn thấy nàng chút, chút thôi y cũng cam lòng. Khi nàng ở trong vòng tay, y lại mong cứ thế ôm chặt lấy nàng…. Dường như đối với nữ tử này, y chưa hề biết thỏa mãn, cứ từng ngày, từng đêm, y điều muốn, muốn càng nhiều…. Cái đó, có là tham quá ? Hàn Kỳ cười khẽ “ Hàn Kỳ” Vân Tiếu Khuynh ngẩng đầu nhìn tán đào thụ, lên tiếng. Hàn Kỳ lại nghiêng đầu nhìn nàng, như thói quen, điều hiển nhiên, dù bất cứ nơi nào, bất cứ nơi đâu, Vân Tiếu Khuynh có nhìn bất kỳ cái gì, bất kỳ ai… nhưng Hàn Kỳ, lại duy nhất dõi mắt theo từng cử chỉ của nàng…. “ Hàn Kỳ! có phải ngươi từng , đào hoa rất náo nhiệt, hoa khai vào mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, con người với nhiều dự định cùng khởi đầu mới… đúng ?!” Vân Tiếu Khuynh vẫn quay đầu nhìn Hàn Kỳ, vươn hai bàn tay ra trước, vài cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay nàng… Hàn Kỳ thoáng sững sốt, y lắp bắp : “ nương tử…! nàng… nhớ lại rồi sao?” Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, cười cười lắc đầu, nàng chỉ đoán thôi. Hàn Kỳ thoáng mất mát nhưng rất nhanh liễm , nhanh đến nỗi Vân Tiếu Khuynh cũng thấy được, y cười , vân đạm phong khinh : “ còn nhớ, nương tử với ta, đào hoa vốn tịch mịch, khi hoa nở diễm thể tả, khi hoa tẫn, điêu linh tàn lụi….” Vân Tiếu Khuynh đưa đầu ngón tay, vuốt cánh hoa, lên tiếng : “ phải sao? nó cũng giống như ngươi vậy, vẻ ngoài diễm mỹ rực rỡ nhưng bên trong lại độc thốt nên lời…” Hàn Kỳ chốc ngẩn ngơ, … cũng giống như nó sao? Vân Tiếu Khuynh nghiêng đầu nhìn , ánh mắt nhu lại, thoáng ôn hòa, nàng vươn tay chạm vào má của , : “ có lẽ vì vậy! mà khiến cho ta khoảnh khắc chạm mắt, lại cảm thấy ngươi thân thuộc đến như vậy”. Vân Tiếu Khuynh chợt cười, đôi con ngươi khẽ nheo lại, khóe môi giãn ra, chỉ là nét cười thoáng qua nhưng lại ôn nhu tận xương, Hàn Kỳ cảm thấy cho dù là vạn năm tuyết liên nở hoa cũng đẹp bằng nụ cười của nữ tử trước mặt y… “ Nương tử… ta..” Hàn Kỳ giọng lẫm bẫm, nữ tử trước mặt y, khe khẽ cười, ôn nhu say lòng người khiến cho y dù uống rượu cũng như say như túy trong đó, đầu óc hầu như trống rỗng chẳng biết làm gì, dường như ý thức của y lúc này như bị đình trệ, đợi đến khi y định thần lại, môi của y vô thức chạm vào môi nàng…. Môi tương thiếp với môi nàng… Thời gian lúc này như đình chỉ…. Nàng… có tức giận?! Hàn Kỳ tự hỏi, lúc trước nàng thích dùng miệng thân thân nàng, nàng là sạch , nhưng là giờ khắc này nàng tức giận, có phải là… nàng… ngầm đồng ý? Hàn Kỳ nào biết đâu rằng, Vân Tiếu Khuynh từ trước đến giờ nào biết hôn môi là cái cảm giác gì, lúc trước còn ở đại, xem mấy cái cảnh phim, thấy kinh kinh, nhưng là giờ khắc này đây, môi của chạm vào môi nàng, hơi thở ấm nóng nam tính quen thuộc, như là cái ôm ấm áp hằng đêm của …. có chăng khi có tình cảm với nhau rồi, hành động thân mật như hôn môi lại mang cho người ta cái cảm giác… vi diệu đến như vậy? trong khi Vân Tiếu Khuynh còn nghĩ ngợi, đầu lưỡi của Hàn Kỳ xâm nhập vào trong miệng của nàng…. Môi chạm môi, gắt gao tướng thiếp, triền miên ấm áp…. Khi thích người, cái cảm giác được chạm vào ngươi đó, được ôm người đó, được hôn người đó… lại tuyệt diệu đến như vậy, cơ hồ hô hấp dồn dập, từng cơ quan trong cơ thể điều mẫn cảm lên, hơi thở hòa quyện, ấm áp lạ thường, và tâm thấy an bình hơn bao giờ hết, đẹp tựa như hàng vạn đóa hồng hoa từ từ khoe sắc nở rộ quanh y …. Cho đến khi môi của y rời khỏi môi nàng, Hàn Kỳ vẫn còn luyến tiếc, hai mắt đăm đăm nhìn làn môi đào tuyệt đẹp, đáy mắt thoáng trầm sâu tháy đấy Vân Tiếu Khuynh vô thức đưa đầu ngón tay chạm môi của mình, nghĩ nghĩ lát, rồi lại : “ Hàn Kỳ! đây là nụ hôn đầu tiên của ngươi?!” Tuy Vân Tiếu Khuynh chưa từng hôn người nào, nhưng xem phim hay đọc sách truyện cũng có những khúc miêu tả cái cảm giác khi hôn như thế nào, nào là xương cốt tô nhuyễn, nào là cả người hưng phấn…! nhưng là nàng chỉ cảm thấy nụ hôn của rất ngây ngô, rất… đáng … Hàn Kỳ bị Vân Tiếu Khuynh hỏi như vậy, hai mắt trợn tròn, cũng biết vì thẹn hay vì giận mà vị vương gia từng luyện mặt đỏ tim đập đến cảnh giới cao nhất của chúng ta mà hai gò má tự dưng bay lên hai rặng may đỏ, rồi ửng hồng đến tận mang tai. Vân Tiếu Khuynh nhìn như vậy cũng đủ biết rồi, vô cớ lòng cảm thấy vui vui, ra nàng cũng có độc chiếm dục lớn như vậy! “ Nương tử…” mỗ nam oán giận, ở cái tuổi ba mươi này mà bây giờ mới có nụ hôn đầu đời, nếu để cho người khác biết, danh của nhất định bay mất, còn tý nào đó. Vân Tiếu Khuynh mím môi cười khẽ, tay vỗ vỗ vai : “ ra! Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của ta, ngươi cũng lỗ nha”. Được rồi! Hàn Kỳ thừa nhận, với câu này của Vân Tiếu Khuynh, cho dù bị cả thiên hạ cười nhạo, cũng cảm thấy vui vẻ ^^ ( Dao Dao : hai người này đúng là….+_+ ) “ Nương tử! ra nàng chính là dành nụ hôn đầu cho vi phu nha!” Hàn Kỳ tà mị cười, rất là đắc ý. Vân Tiếu Khuynh liếc cái, nam nhân này đúng là càng ngày càng vô sỉ, ai bằng “ Hàn Kỳ! Phong nhi dạo này thế nào rồi?” Vân Tiếu Khuynh ngồi xuống dưới bàn đá, vươn tay phủi những cánh hoa còn vương vấn cổ cầm. Hàn Kỳ bĩu môi, nương tử lúc nào cũng nhắc đến tên oắt con đó, đáng ghét, nghĩ nghĩ vậy nhưng cũng biểu ngoài mặt, y ngồi xuống bên cạnh nàng, cười hì hì : “ nương tử, yên tâm! Ngũ hoàng tử tốt lắm, nghe hoàng huynh , hài tử đó ngày càng xuất sắc, chừng tương lai địa vị….” “ Đế vương có gì tốt? thế quyền quý nhưng cả đời độc!” Vân Tiếu Khuynh cắt ngang lời Hàn Kỳ, nàng giương mi nhìn , nhàn nhạt thở dài : “ nếu có thể, ta hi vọng hài tử đó có thể trở thành tiêu dao vương là đủ rồi”. Hàn Kỳ nghe Vân Tiếu Khuynh vậy, thoáng yên lặng, hàng mi dài khẽ rũ xuống. Nương tử sai, làm đế vương quả rất mệt mỏi, nhưng là có thể dẫm nát thiên hạ dưới chân, dụ hoặc này ít ai có thể vượt qua Hết chương 30
PHIÊN NGOẠI 1 : KHÚC TƯƠNG TƯ Vương gia điên rồi!? Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, từ khi hiểu nguyên cớ vì cớ gì sau khi vương phi tỉnh dậy, vương gia nhốt nàng tại Đông Hoàn các, cho phép bước ra ngoài, bản thân tự nhốt mình trong thư phòng, đêm tóc đen nhiễm tẫn sương mai, bắt đầu từ đó, quanh thân ngài ấy hốt nhiên khí tịch thể tả Tại sao ngài ấy điên?! Nếu điên tại sao, cứ mỗi lần thượng triều, về đến vương phủ ngay lập tức bước vào Tây Noãn các, ở mãi ra Nếu điên, tại sao cứ ngơ ngẫn dưới tán đào thụ, mình chuyện? Nếu điên, hà cớ gì lại si ngốc vuốt cổ cầm, bật cười chua chát?! có ai biết, mỗi khi xuân đến, y lại bẻ nhành đào đặt trước giường trong Tây Noãn các có ai biết, khi hạ đến, chiều chiều y lại ôm lấy cổ cầm ngồi lên thuyền ra giữa hồ ngơ ngẩn có ai biết, thu qua đông đến, y lại chuẩn bị nhiều than sưởi ấm, chất đầy Tây Noãn Lại có ai biết, mỗi năm mùng sáu tháng sáu, y lại làm lễ vật, chôn dưới gốc đào hoa Mỗi năm mùng sáu tháng sáu, y uống say cho đến khi còn ý thức được nữa…. Lại có ai biết, khúc Hoa Phi Hoa được y luyện cho đến đầu ngón tay túa máu….. Vì ai mà si, vì ai mà cuồng, vì ai mà khờ mà dại….?? Y vì nàng mà si Vì nàng mà cuồng Chỉ duy nhất vì nụ cười lãnh đạm, ánh mắt nhàn nhạt xa cách mà khuynh tẫn sỡ hữu Tình….. …… … Lại càng hiểu…………… Chỉ là….. Chấp nhất…….. Là cố chấp của y mà thôi…….. bao nhiêu lần, mỗi khi nhìn ấy vẻ mặt ấy, vẻ ngoài ung dung cười rạng rỡ nhưng cả đuôi lông mày khóe mắt đầy tang thương ấy, Tiểu Họa kiềm chế được lòng mình mà lệ rơi như mưa Mỗi khi nhìn ngài ấy ngồi trước bàn đồ ăn ngẩn người, những món ăn tràn đầy hương vị cay se nồng ấy, Tiểu Hồng đứng bên cạnh, vô thức lệ lăn dài má “ Nương tử! những món này là nàng thích, nên ăn nhiều chút ……..” y dùng đũa gắp vài miếng thức ăn cho vào trong bát, giọng cười. Tức thời, hạ nhân đứng gần đó vô thanh vô tức nức nở thành tiếng…… Vương gia, điên rồi…?!! mọi người lắc đầu thổn thức…… Nhưng là, y thực điên sao?! Hàn Kỳ lắc đầu cười khẽ, vân đạm phong khinh Điên ?! nếu có thể điên được, tốt rồi, có chăng như vậy tâm mới đau nhức nhối Nàng ấy ra mười ngày đầu tiên, y nhớ, nhớ đến chết được Lại tháng trôi qua, y cảm thấy trống vắng kể xiết Nửa năm nhàng , hốt nhiên giật mình, đưa tay vuốt lên ngực, tâm bình lặng như nước Chết lặng rồi……. phải quên, mà là quen, quen nàng còn bên cạnh rồi Thế gian này, có nỗi nhớ, khi nhớ đến tận cùng, chính là cũng phát được, rốt cuộc mình nhớ hay quên……!!!!!!!!! Y mỉm cười, nhưng là vì cớ gì mỗi khi nghe đến tên của nàng, tâm cứ như vậy nhói Thói quen là điều đáng sợ, y quen còn thanh lãnh đạm của nữ tử kia bên cạnh, chỉ là tâm của y dường như cũng còn cảm giác nảy lên được nửa Yên tĩnh đến đáng sợ…………….. Nương tử! đào hoa lại nở rồi, là đẹp, nàng đào hoa tịch mịch, ta lại nó rất ư náo nhiệt, bây giờ nhìn lại, quả … nó…….hảo tịch mịch!!! Bạch liên trong hồ nở rộ, lãnh hương thanh lãnh, nương tử, nàng có cảm nhận được ? Nương tử, nàng xem, thu đến, ta nghe gần đây có rừng huyết phong, lá đỏ rất đẹp, ta cho người đem đến vài gốc, nàng có thích hay ? Nương tử, trời lạnh như vậy, mùa đông tại Đông Li thực rét,…. Ta khó khăn lắm mới từ chỗ hoàng huynh lấy hai tấm lông da cáo may áo khoác cho nàng, nàng có thích ….?? Tân niên rồi, nương tử nàng hứa làm bánh trẻo cho ta ăn, nhưng nàng lại thất hứa hai năm rồi, sao, ta giận đâu, ta có thể chờ được mà Nương tử, hôm nay là thất tịch, lễ tình nhân, vi phu cảm thấy hảo tịch mịch nha, nương tử có cảm thấy đơn ? Nương tử, trung thu, trăng đẹp, ta học từ đầu bếp món bánh trung thu, nhưng lại có ai dùng, nương tử, nàng…. Có muốn ? Nương tử, mùa đông năm nay ở Đông Li lạnh như hàng năm, tuyết cũng ít rơi, chắc nàng cảm thấy khỏe hơn đúng ? Nương tử, ta nghe gần Hà Châu có đào hoa thôn, đặc biệt diễm, nàng thích đào hoa như vậy, mỗi năm ta xuống đó thay nàng ngắm có được hay ? Nương tử, sinh thần năm nay của nàng, ta thể ở nhà được, biên cương có chiến loạn, nhưng nương tử yên tâm, quà của nàng ta vẫn nhớ… Nương tử, nghe khi bầu trời hạ lưu tinh, nhắm mắt và ước nguyện hóa thành , ta ước….. nàng quay về…… Nương tử nha! Phong nhi mà nương tử thích ngày càng xuất sắc, bây giờ được phong làm quận vương rồi, là quận vương tuổi nhất Đông Li đó Nương tử, vi phu rất tuấn mỹ đúng ? Công chúa Tây Hàn muốn kết duyên cùng vi phu kìa, nương tử về vi phu hồng hạnh ra tường nha Nương tử! vi phu lại nhớ nương tử rồi, nương tử xem vị công chúa Tây Hàn kia phiền, thích lại cứ suốt ngày chạy theo vi phu, nương tử có giận ? Hắc! nương tử nhất định để ý đúng ?! ra vi phu cũng thích nữ tử khác ngoài nương tử, cho nên nương tử an tâm nha…. Vi phu cả đời chỉ vì người mà loạn nhịp mà thôi Nương tử, là năm thứ năm rồi, vi phu hai chín tuổi rồi, nương tử còn bắt vi phu chờ bao lâu nữa đây….??! Nương tử…….. ta nàng… rất , rất ….. nhẽ ra ta phải với nàng sớm hơn, cứ ngỡ thời gian còn nhiều cho nên ta , bây giờ ta rất hối hận, nương tử……. để cho vi phu cơ hội được ba từ đó được ?!! “ Vân tỷ tỷ, tại sao tỷ lại thích đào hoa đến như vậy?” Trầm Lạc Nhạn nghi hoặc “ Vì là… rất đẹp, khi hoa khai diễm hoặc nhân, khi hoa tẫn điêu linh thê diễm…. giống…..” Vân Tiếu Khuynh nhìn gốc đào thụ, giọng nỉ non…. “ Giống?? giống ai??!” Trầm Lạc Nhạn tò mò…. “ Giống….. ta biết…….” Vân Tiếu Khuynh thoáng mờ mịt, đáy mắt vốn vô hỉ vô bi lại nhộn nhạo gợn sóng, hiểu vì cớ gì, chỉ là lòng cảm thấy hoang vắng kỳ lạ “ Vân nương, nương thích làm bánh trẻo sao?” Lãnh Quyết Phong hỏi, năm nào tân niên vân nương cũng làm đống bánh trẻo để đó, ăn chỉ nhìn rồi ngẩn người, kỳ lạ. Vân Tiếu Khuynh tay nặn bánh, tay để ý lò hấp, nghe Lãnh Quyết Phong hỏi, bất giác thốt ra : “ là vì ta hứa….” “ Hứa?! hứa cái gì nha?! hứa làm bánh trẻo sao?” Lãnh Quyết Phong lại hỏi “ Hứa với……. người…. mỗi năm….làm… bánh trẻo cho ăn…..” Vân Tiếu Khuynh há miệng thở dốc, thanh bất giác ứ đọng ngay cổ họng, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương xa, bất giác lòng đau nhói. Nàng, hứa với ai?!….. “ Vân nương?! nương sao chứ?!” Lãnh Quyết Phong nhìn thấy thần tình mờ mịt của Vân Tiếu Khuynh, lo lắng hỏi “ Ta… sao……” “ Vân tỷ tỷ, mùng sáu tháng sáu là ngày gì đặc biệt sao? sao năm nào tỷ cũng vào giờ này đàn khúc, mà lại khúc duy nhất vậy?!” tử y nương ngồi bên cạnh lên tiếng tò mò Vân Tiếu Khuynh đưa tay gõ lên cổ cầm, lên tiếng Tang tình tang…. Thanh trong trẻo vang lên Duyên hết tận rồi lại khởi, là điều bí Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác Cùng chết bên nhau…… Dưới gốc đào trụ hoa rơi điêu linh, bạch y nữ tử ngân phát, hắc mâu, mi gian thê diễm đóa hồng liên như chứa bao phồn hoa tịch mịch trong đó Ánh mắt lãnh băng vô tình đạm bạc Đàn khúc, thanh trong trẻo, ấm áp Khúc tất, đàn hết…. dư lượn lờ “ Vân tỷ tỷ, người……..” tử y nử tử ngồi bên cạnh kinh ngạc lên tiếng, ánh mắt nử tử tưởng chừng gợn sóng kia từ khi nào lệ nhòa nơi khóe mắt, hốt nhiên Trầm Lạc Nhạn cảm thấy đau lòng vô cùng, giọng hỏi : “ Vân tỷ tỷ, người là… khóc sao?” “ Khóc?!….” Vân Tiếu Khuynh bất giác đưa đầu ngón tay chạm vào má của mình, cảm giác ấm ướt còn lưu lại, mờ mịt nhìn Trầm Lạc Nhạn, thổn thức : “ Lạc Nhạn! vì cớ gì ta lại lệ rơi đâu?!” Tức , Trầm Lạc Nhạn khắc lệ rơi như mưa……. Rốt cuộc bạch y nữ tử lãnh đạm như băng hồ này gặp phải chuyện gì mà lại khiến cho người ta cảm thấy tịch mịch đến thấu xương như vậy?!! Trầm Lạc Nhạn cũng , tại sao mình lại khóc nữa, có lẽ là vì… ánh mắt kia quá đổi đau thương, quá đổi mờ mịt hoang vu , khác hẳn vẻ vô hỉ vô bi thường ngày., Vân tỷ tỷ, rốt cuộc người quên cái gì, quên ai…….?!!! Mờ mịt nhìn về phương xa, người là tưởng niệm ai Tâm vô thức đau nhỏi, người là nhung nhớ ai?! Lệ nhòa nơi khóe mắt, người vì ai mà rơi?! Này khúc tương tư, rốt cuộc người vì ai mà gãy…………. Đến cuối cùng, nữ tử lãnh đạm này……. cũng vì người mà …………… Âu, cũng là thiên định trêu người mà thôi!! Nam Cung Dao
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT Vân vụ như yên Tiếu tựa phù dung Khuynh quốc khuynh thành Bạch y, ngân phát, hắc mâu, mi gian thê diễm đóa hồng liên Lãnh đạm, lãnh tâm, lãnh tình, lãnh khốc giỏi võ cũng chẳng giỏi văn tinh thông thư cầm cũng chẳng biết đánh cờ vẽ tranh Nàng… rất tầm thường Nhưng là, nụ cười nhạt nhẽo thoang thoáng ôn nhu lại khiến cho vị lãnh huyết vương gia khuynh đời tình cái nhìn lãnh đạm như là vô hỉ vô bi ấy, khiến cho đế vương của nước, nhất kiến chung tình bàn tay năm ngón vung lên, liễm tẫn phương hoa, thâu tóm thế , nắm định mọi việc, nàng là Nam Vân đế suốt đời , là Lăng Hàn vương cả thế chấp nhất. Nàng là đương triều Đông Li thất vương phi – Vân Tiếu Khuynh! Nhưng rồi, lãnh tâm như nàng, đạm mạc như nàng, cũng có ngày….. Mờ mịt nhìn về phương xa, người là tưởng niệm ai Tâm vô thức đau nhỏi, người là nhung nhớ ai?! Lệ nhòa nơi khóe mắt, người vì ai mà rơi?! Này khúc tương tư, rốt cuộc người vì ai mà gãy………….??!! Thế gian xưng y bốn chữ “ tiếu diện ma vương” Tiếu dung môi rạng ngời triêu dương Song nội tâm lại lạnh lẽo độc Dung mạo tuấn mỹ bức người, mê hoặc thế nhân Quyền khuynh che trời, phú giáp phương Song……. Tịch mịch của y, ai lại thấu ai lại hiểu?! Hoang vu trong y, ai lại thấy ai lại biết?! Chỉ có nàng, mới khiến cho y cười, y đau, y khóc Chỉ có nàng, mới khiến cho y làm nũng, y mặt dày vô sỉ Chỉ có nàng, y mới tịch mịch, đơn Nhưng là…. Bạch y giai nhân, từ mà biệt…… đêm tóc đen nhiễm tẫn sương mai, quanh thân u uẩn tang thương….. “ Nương tử, ta thực rất nàng, rất … rất , cho nên…. Nàng đừng thích người khác, được ?!” Đế vương vốn vô tâm vô tình, hậu cung ba ngàn giai lệ lại thèm liếc mắt chốc, duy độc lại nhất kiến khuynh tình với nữ nhân chạm mắt lần đầu tiên Y, Lăng Quân Dao, Nam Vân đế, hùng tài chiến lược Y, dã tâm bừng bừng, lòng thống nhất ngũ quốc, xưng đế đại lục Vẻ ngoài ôn nhuận như gió xuân, nhưng ánh mắt lại sắc bén như ưng, như báo, lãnh nếu băng sương, tàn nhẫn bất chấp thủ đoạn Y bá đạo, y dã tâm, y chí lớn… nhưng cũng nhất nhất thâm tình Chỉ tiếc, đúng người, đúng lúc, để rồi……. bi ai đời Y : chỉ cần nàng theo ta, ta bằng lòng để lại cho mạng Nàng đáp : ta hứa với rời , cho nên được lại : chẳng lẽ nàng sợ ta sát sao? Nàng lại ung dung cười : ngươi sát được, huống chi, mạng của nếu Vân Tiếu Khuynh ta đồng ý, cho dù là lão thiên gia cũng lấy được ảm đạm cười : chẳng lẽ nàng…. Thực nhớ ta sao?! Nàng nghi hoặc : ta có quen ngươi sao? cười khổ : hai năm trước, dưới tán đào thụ, nàng cứu ta mạng…. Nàng nhíu nhíu mày : nếu biết lúc này xảy ra chuyện như vậy, ta cứu ngươi chỉ còn biết……. nhìn nàng, chua chát cười, nàng vĩnh viễn…. từ đầu đến cuối, chỉ nhìn người, người mà thôi….. Kinh thành đệ nhất tài nữ, Vân gia tam tiểu thư Cầm kỳ thư họa gì thông Ôn nhu như nước, dịu dàng hiền thục Song, vì sinh oán, vì sinh hận, bước sa chân vĩnh lối thoát Quay đầu là bờ, liệu nàng có kịp quay đầu lại Nhân sinh bất quá trăm năm, cần chi cố chấp chịu buông xuống Vân Tiểu Khuynh, Vân….Tiểu……..Khuynh……. Là hạnh phúc, là bi ai, là hoan hỉ, ích kỷ….. cố chấp hay buông xuống, rốt cuộc lựa chọn của nàng, là như thế nào?! thân hồng y lãnh diễm động lòng người Thiện lương dịu dàng tựa đóa hồng liên xinh đẹp Thanh mai trúc mã của lăng hàn vương gia Đại tiếu thư của hoa thừa tướng Nữ tử này, hận ràng, bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm quật cường Biết nên khi nào nắm lấy, khi nào buông xuống Rất thông minh, rất tài trí, khiến cho người khác khó có thể bỏ qua Nàng – Hoa Tuyết Yên………. Và số nhân vật khác, như : Tiếu Họa nương ^^ Tiểu Hồng nha đầu Lê Ngạn- thị vệ đại nhân Lê Duyệt ^^ Hắc y nam tử – Phu quân của Hoa Tuyết Yên ( làm biếng đặt tên +_+) Lãnh Quyết Phong và Trầm Lạc Nhạn Đông Li đế – Hàn Dạ Còn số diễn viên liên qua, hắc hắc… nhớ ko hết +_+ Nam Cung Dao
CHƯƠNG 31 : NGÂN PHÁT “ Nương tử! mỗi ngươi điều có con đường phải của riêng mình, khi chọn lựa ắt có quyền hối hận…” Hàn Kỳ Vân Tiếu Khuynh tay chống cằm, tay lả lướt lên dây đàn, đạo thanh trong vắt vang lên, rung động tâm can…. Tiếng đàn khi xa khi gần, khi thấp khi cao, lúc dìu dặt khi lại dứt khoát quyết tuyệt, quả là đỉnh cao luật. Năm năm này, Vân Tiếu Khuynh làm nhiều nhất chính là luyện cầm, nàng cũng vì cớ gì mình lại hứng thú với thú chơi cổ đại này, nhưng là mỗi khi chạm vào dây cầm, lòng nàng lại mãnh liệt cảm xúc đến kỳ lạ Như là mơ ước, là khát vọng, là chấp niệm, si mê…. Nàng cái cảm giác ấy là gì, chỉ biết… nàng rất muốn đàn cho ai đó nghe, mà người kia, nàng vĩnh viễn đó là ai?! Năm năm, năm năm nhìn cổ cầm ngẩn người, cũng vì sao mình lại biết đánh đàn, rồi dựa vào đó tập luyện mấy thủ khúc, chỉ biết mỗi khi khúc tất, như mơ như màng lại thấy tiếu dung rực rỡ tựa ánh dương quang của hồng y nam tử Duyên hết tận rồi lại khởi, là điều bí Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác Cùng chết bên nhau…… Vân Tiếu Khuynh nhàng lẫm nhẫm, giai điệu đứt đoạn, thủ khúc rất quen thuộc, nhưng nàng lại , khúc ca này là ở đâu… Bỗng bàn tay chạm vào dây đàn, Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn nam tử ngồi bên cạnh mình, nghi hoặc. Hàn Kỳ vươn hai bàn tay lên thanh cổ cầm, môi nhếch lên nụ cười hoàn mỹ, y : nương tử! chúng ta cùng hợp tấu …. Bất giác Vân Tiếu Khuynh thốt lên tiếng : “ ngươi biết đàn sao?” Hàn Kỳ cười yếu ớt, đầu ngón tay khẽ lướt dây đàn, văng lên thanh dịu dàng như nước, những đầu ngón tay thoăn thoắt chạm vào từng sợi dây cổ cầm, những khúc thanh vang lên. Mới đầu nhàng, nhanh chậm, sau lại vút cao, dai dẳng, khi đứt quảng, lúc liên tục…. tạo nên khúc nhạc tràn đầy cảm tình, như là si, như là túy, như là…. mê hoặc…. Từng vô vọng tìm người chốn thiên ngoại Sau cùng, nay được nhìn thấy người Ngỡ như trong mộng, gặp rồi chóng quên Loại cảm giác ấy, có đẹp lắm Sương khói mịt mù, thấy người trước mắt Nhìn thấu thiên cơ, khi giữa bi ai chợt tìm ra hạnh phúc Bất luận có thần bí đến thế nào Mỗi kiếp sống điều vẫn chờ đợi người Dù người còn nhớ hay quên Tin nhất định có ngày gặp lại Để tiếp nối hạnh phúc ấy, đến kiếp sau vẫn muốn xa rời người sát na mỏng manh, đến nơi nắng mai vĩnh hằng Vân Tiếu Khuynh lặng nghe y hát, trong lòng nàng, có cái gì đó nổi dậy, gợn sóng…. Như là vô thức, đầu óc dường như khống chế được, từ khi nào cũng vươn tay ra, chạm vào dây đàn, hòa cùng nhịp điệu của y, thanh trong trẻo lanh lãnh, bớt vài phần lãnh đạm, thêm chút gì đó ôn tình tha thiết mà ngay chính nàng cũng phát được Chết sống lại, đến cùng trời cuối đất Duyên hết tận rồi lại khởi, là điều bí Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác Cùng chết bên nhau Sống say chết say, biết trời nào đất nào Duyên hết tận rồi lại khởi, thời gian bên người lúc này được phép quên, lệ kia phải nén lại muốn làm người lo lắng Chết sống lại, đến cùng trời cuối đất Duyên hết tận rồi lại khởi, là điều bí Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác Cùng chết bên nhau Sống say chết say, biết trời nào đất nào Duyên hết tận rồi lại khởi, thời gian bên người lúc này được phép quên, lệ kia phải nén lại muốn làm người lo lắng…… ( Hoa Phi Hoa ) “ Nương tử! khúc ca này là ngày sinh thần của nàng cùng ta, nàng tặng cho ta khúc, nàng … ta nhất định phải nhớ, cho nên ta nhớ!” Hàn Kỳ ngồi bên cạnh Vân Tiếu Khuynh, đầu ngón tay vẫn rời dây đàn, y khẽ cúi đầu, đối diện cùng bạch y nữ tử bên cạnh. Vân Tiếu Khuynh cũng yên lặng nghe y , hàng mi trắng như tuyết rũ , che ánh nhìn của mình “ Nhưng là, ngày hôm sau… nàng cứ như vậy rồi….” Hàn Kỳ đạm mạc cười, lại mang chút gì đó thê lương, khiến cho Vân Tiếu Khuynh cảm thấy… đau lòng! “ Cho nên, ngươi…. đêm tóc nhiễm tẫn sương mai…” Vân Tiếu Khuynh khó khăn thốt thành tiếng, nàng cũng vì cớ gì thanh cứ bị ứ đọng ngay cổ họng, từng lời từng chữ ra, như là có hàng trăm mũi dao sắc nhọn đâm vào vậy, xót từng khúc ruột Hàn Kỳ bất giác đưa tay che đầu tóc bạc của mình, y cười…. “ Nương tử! vi phu tóc bạc thế này, nàng… đừng ghét bỏ nha!” Bất chợt y thanh trêu đùa, ưu sầu lúc nãy dường như chỉ là ảo tưởng, Vân Tiếu Khuynh muốn cười, nhưng lại thể cười thành tiếng, như là có cái gì đó vô cớ bay vào khóe mắt của nàng, cay cay…. khó chịu!! Vân Tiếu Khuynh khẽ cười : “ chẳng phải tóc của ta cũng là đầu tuyết trắng sao?” “ Tóc của nương tử rất đẹp, như là bạch lụa vậy, mềm mại, nhu hòa…. Dù là nương tử bộ dạng gì, với vi phu! Nương tử chính là đẹp nhất…” Hàn Kỳ như vậy, phải nịnh hót, đó là thanh từ tận chân tâm của y. Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, bật cười thành tiếng : “ Hàn Kỳ! tài ăn của ngươi ngày càng tốt….” “ Như vậy, nương tử có hay thưởng cho vi phu đôi chút nha ^^” Hàn Kỳ lấy tay chỉa chỉa vào môi mình, đôi con ngươi chốc rực sáng, như hai ánh đuốc, Vân Tiếu Khuynh run rẫy khóe miệng, chính là lúc nào cũng có thể lợi dụng thời cơ chiếm tiện nghi của nàng. Vân Tiếu Khuynh thèm để ý đến , vươn tay tiếp tục nghịch dây đàn, Hàn Kỳ ngồi bên cạnh, y ngưng mắt sâu nhìn bạch y nữ tử, đáy mắt ôn nhu như nước, sâu thấy đấy, ấm áp vô cùng, như là bể tình rộng vô bờ…. Chiều tà, ánh mặt trời bắt đầu buông xuống, cả góc chân trời như bị ráng vàng, chói chang Cơn gió mát mùa hạ, nhất là lúc hoàng hôn, mát mẻ vô cùng, làn gió nghịch ngợm qua cũng đủ khiến người ta thanh thản đến kỳ lạ Vài tia nắng còn vương vấn khắp mặt đất, phản chiếu lung tung khắp nơi, như những hạt vàng, rải đầy khắp nơi, ấm áp Vài đóa sen tinh khiết chớm nở, long lanh còn xót lại vài giọt nước, mỹ đến thánh khiết. Hương sen nhàng thấm đượm phả vào lòng người, ngất ngây chuyến thuyền như như trong đám sen ấy, thấp thoáng bóng hình bạch y nữ tử. đầu ngân phát dưới ánh dương quang như tỏa sáng, khiến cho người ta cảm thấy như là có vầng hào quang đầu nữ tử ấy, chính giữa vầng tráng xinh đẹp kia, vết bớt đỏ rực tựa đóa hồng liên, diễm tận cùng, sóng mũi thanh tú, làn môi mọng nước đỏ rực, khóe môi tự tiếu phi tiếu, câu nhân mười phần. Hàng mi dài như cánh quạt , cũng trắng như tuyết, khẽ nhấp nháy, đôi con ngươi mông mênh tựa hải, tĩnh như mặt băng hồ, sâu như lòng trái đất…, đôi phượng mâu hẹp dài, câu hồn nhân tâm… Nữ tử yên tĩnh ngồi thuyền, vài đóa hồng liên như bi mê hoặc trước dung nhan khuynh thế ấy, cho nên nghiêng ngã lảo đảo mặt thuyền, đứng từ xa vọng lại, như là nữ tử hôn đóa sen kiều diễm kia, vẽ nên bức tranh khuynh thành khuynh quốc, khoảnh khắc chạm mắt cũng khó có thể làm người ta dứt ra ngoài. Tiểu Họa cùng Tiểu Hồng dù là nữ nhân, cũng thuộc dạng tiểu mỹ nhân, nhưng đứng bờ hồ nhìn thấy cảnh tượng đó cũng khỏi bị mê hoặc “ Vương phi, ngày càng đẹp…” Tiểu Họa giọng , tính ra vương phi bây giờ cũng hai bảy tuổi rồi, ấy vậy mà vẫn có gì thay đổi, như là thời gian đọng lại chút gì gương mặt ấy, càng ngày càng hoặc nhân, mỗi dơ tay nhấc chân đều khiến cho hàng vạn nam nhân cam nguyện khom lưng quỳ gối. Tiểu Họa đồng ý, gật đầu, chỉ có dung nhan tuyệt mĩ, mà khí chất cũng hơn người, bốn chữ ‘ phong hoa tuyệt đại’ cũng thể hình dung hết bạch y nữ tử này “ Đúng rồi, mà vương gia đâu, đáng nhẽ giờ này là vương gia có mặt quấn quýt lấy vương phi rồi mới đúng chứ?!” Tiểu Hồng nghi hoặc. Tiểu Họa run rẫy khóe miệng : “ ngươi nhớ! Hôm nay hoàng gia tổ chức săn bắn sao? vương gia là thân vương, há có thể ?” “ Đúng ha, ta quên mất…” Tiểu Hồng le lưỡi. Tiểu Họa lắc đầu thở dài nhìn tiểu Hồng, tuổi trưởng thành, làm vợ người ta, cũng sắp làm mẹ rồi mà tính tình vẫn cứ vô tư như vậy, là phúc hay họa đây? Trong khi đó, tại bãi săn bắn hoàng gia, cũng có chuyện xảy ra Hàn Kỳ mở mắt to nhìn tiểu động vật cố ra sức lấy lòng của mình này, rốt cuộc đây là con gì vậy? giống thỏ cũng chẳng giống hồ ly, chỉ có được thân mao nhung tuyết trắng nhiễm chút bụi, đôi con ngươi màu lam trông rất đáng , Hàn Kỳ nhìn nhìn tiểu động vật mình bắt được này, nghĩ nghĩ lát, lông của nó cũng mềm ấm lắm, đep cho nương tử làm áo lông cũng sai?! Tiểu động vật như cảm nhận được số phận bi thảm của mình, khẽ rùng mình, giương ánh mắt nhìn Hàn Kỳ, long lanh ngấn nước, trông rất là tội nghiệp. Hàn Kỳ thoáng nghi hoặc : “ kỳ lạ vật , như là có linh tính vậy?!” Hàn Kỳ vươn tay sờ sờ tiểu động, rồi như quyết định điều gì, y gật gật đầu, bèn nhìn tiểu động vật, rồi : “ nếu nương tử của ta thích ngươi, để lại cho ngươi mạng cũng sao, nhưng nếu nương tử có hứng thú với ngươi, bộ lông của ngươi làm áo choàng cho nương tử cũng sai nha!!” Hàn Kỳ ôm tiểu động vật vào trong lòng, hướng về phía trước, để ý cho nên thấy ánh mắt rất chi là ai oán của tiểu động vật Nhân loại đáng ghét! Bổn đại gia là thánh thú, đáng như thế này mà ngươi lại muốn lột lông của ta? A a…a..a, nó là đáng thương mà, lần đầu tiên thám hiểm bên ngoài bị tên nhân loại đáng ghét này bắt được, ta phải trả thù…, ân! Hừ… nhất định phải trả thù, tiểu động vật nghiến răng nghiến lợi, thanh cót két…., đáng thương Hàn Kỳ! ngờ phút mềm lòng tha cho tiểu động vật, đem về cho nương tử làm niềm vui, bị tiểu động vật trả thù, từ đó về sau cuộc tranh đoạt mỹ nhân giữa người và thú, cứ triền miên dứt. Với tình trạng như vậy, Vân Tiếu Khuynh chỉ còn biết lắc đầu cười khổ thôi! “ Ra …” thanh bỗng dưng sắc bén, nét cười mặt liễm lại, Hàn Kỳ ngưng mắt nhìn động tĩnh khắp khu rừng, đôi môi tà mị nhếch lên tiếu dung lạnh lẽo. Vài chiếc lá nhàng rơi, thanh tưởng chừng , nhưng trong chớp mắt, hàng trăm chiếc lá từ hướng góc rừng dùng tốc độ chóng mặt bay về phía Hàn Kỳ, Hàn Kỳ cẩn thận cho tiểu động vật nằm trong vạc áo, nhanh như chớp dùng chưởng phong cản lại đường bay của những chiếc lá, y nhàng phất tay, những chiếc lá như bị người ta cản mất đường , rơi lả tả xuống mặt đất, như là lá rụng cuối thu, đẹp tuyệt…. “ Nghe thất vương gia Đông Li quốc, võ công hơn người, quả nhiên lời đồn sai!…” từ bốn phía đột ngột trống rỗng xuất hiên vài chục hắc y nhân, quanh thân quỷ mị sát khí lạnh lẽo, ánh mắt sát ý nồng đậm. Hàn Kỳ thân trang phục săn bắn, dung mạo đẹp tựa tranh, đứng giữa đám hắc y nhân, dù giữa hàng chục đôi con ngươi lạnh lẽo sát khí hướng về y, nhưng y chỉ lợt lạt cười, như trò đùa, giống như cười nhạo ngu xuẩn của đám hắc y nhân này vậy Đầu lĩnh hắc y nhân thấy y như vậy, cũng tức giận, bật cười sang sảng, thanh văng vẳng khắp bìa rừng : “ sai!” đoạn dơ tay lên, phất cái, hàng chục hắc y nhân hùng hổ tiến đến tấn công Hàn Kỳ Đám hắc y nhân này, tuyệt đối toàn là nhất lưu cao thủ, chỉ khinh công quỷ mị mà thủ pháp cũng kinh người, mỗi chiêu điều mang theo trí mạng nguy hiểm, nhưng Hàn Kỳ cũng đâu phải là kẻ tầm thường, thân võ công quỷ dị ít ai bằng, lại thêm nhiều năm chinh chiền sa trường, dẹp loạn đông tây nam bắc, quanh thân y hình thành nên loại khí chất sát phạt lãnh khốc, chỉ là bình thường lớp võ ấy bị y che bởi vẻ ngoài nghiệt của mình mà thôi, bây giờ khi tuốt kiếm, Hàn Kỳ, tiếu diện ma vương người đời kính sợ như tái sinh, mỗi chiêu thức, cái xoay mình, cái phẫy tay nhàng đều mang theo vô hình sát khí Cao thủ triền đấu, phải chiêu thức hoa lệ đẹp mắt, mà quan trọng là lãnh, nhanh, tuyệt. Hàn Kỳ cùng đám hắc y nhân triền đầu gần cả canh giờ, đám người hắc y nhân ngã quỵ gần nửa, mà Hàn Kỳ lại lông tóc vô thương. Đầu kình hắc y nhân thấy vậy, thoáng nhíu mày, nếu cứ tình trạng như thế này, binh lính kéo đến bọn họ khó có cơ hội Từ trong ống tay áo, hắc y nhân xuất ra vài mũi kim nhọn, như là loại ám khí, lợi dụng lúc Hàn Kỳ đấu với thuộc hạ của mình, y vung tay, ba mũi kim châm nhanh chư vũ bão tiến về phía Hàn Kỳ. Dưới ánh dương quang, mũi châm như ánh lên, phản chiếu qua lưỡi kiếm của Hàn Kỳ, đôi con ngươi của y khẽ nheo lại, cái xoay mình, tránh được ám khí của hắc y nhân, khiến cho hắc y nhân khỏi kinh hãi, nhưng rất nhanh liễm , hai ống tay liên tục xuất ra kim châm, phóng về phía hàn kỳ, hàn kỳ nhanh chậm đỡ lấy, hàng loạt mũi kim rơi rụng xuống mặt đất…. Hết chương 31
CHƯƠNG 32 : BỊ THƯƠNG “ Vương phi! quá hai canh giờ rồi, người lên bờ sao?” Tiểu Hồng đứng bờ lên tiếng, vương phi cũng là, mỗi ngày điều ra hồ sen ngủ hai canh giờ mới thỏa mãn, bình thường có vương gia bồi cùng mỗi khi vương phi ngủ quên, vương gia ôm vương phi về phòng, bây giờ vương gia có trong phủ, nàng và Tiểu Họa cũng hết cách, nếu để cho vương gia biết, người khác ôm vương phi vào trong Tây Noãn, nhất định tức sùi bọt mép mất “ Suỵt! hình như vương phi lỡ giấc, hay là để cho người nằm thêm chút nữa, thời tiết cũng tệ lắm mà” Tiểu Họa đề nghị, Tiểu Hồng nhún nhún vai, gật đầu, nếu như vậy còn có cách nào nữa đâu, vương phi mỗi khi yên giấc, cho dù trời sập cũng hay biết mà thuyền , Vân Tiếu Khuynh hơi thở điều điều, nhàng ngủ say, hốt nhiên ánh mắt mở toan, đồng tử co lại, ám trầm. Đôi con ngươi bình thường sâu thấy đáy, bây giờ còn thêm mênh mang vô hạn, trầm tựa hải… Môi đào khẽ mím lại, vô thức cắn chặt lấy, vết máu đỏ tươi như hằn lên, diễm mỹ chói mắt, đầu ngón tay bấu chặt vào đóa hồng liên, hoa vì sức ép vỡ tan thành từng mảnh, bay lả tả dưới mặt hồ… “ Vương phi! người tỉnh rồi ư?” Tiểu Hồng kinh ngạc khi thấy Vân Tiếu Khuynh từ thuyền bước lên bờ hồ, Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn nàng, thanh hạ thấp, lãnh thanh, thoáng khiến cho Tiểu Hồng rùng mình “ Hàn Kỳ…, … ta muốn gặp …” Vân Tiếu Khuynh lên tiếng. Nàng cũng , lúc nãy bỗng dưng cảm thấy có cái gì đó thôi thúc đến khó chịu, chỉ là bỗng dưng bất an cho nên muốn gặp thôi. Vân Tiếu Khuynh thoáng nhăn mi, bất giác tay đưa ôm lấy ngực của mình, … có chuyện gì sao? đâu, võ nghệ cao như vậy, sao lại có thể dễ dàng xảy ra chuyện gì được, Vân Tiếu Khuynh lắc đầu Tiểu Họa thấy Vân Tiếu Khuynh khi nhăn mi, khi lắc đầu, cảm thấy kỳ lạ vô cùng, bèn : “ vương phi! người sao vậy, vương gia tham dự săn bắn cùng với bệ hạ rồi mà, người nhớ sao?” Vân Tiếu Khuynh khẽ mím môi, thanh lạnh nhạt : “ chuẩn bị xe ngựa , ta muốn đến đó” đoạn phất tay áo quay về Tây Noãn các. Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa mặc dù thấy khó hiểu nhưng cũng nhất nhất làm theo đường cái, đông đúc người qua lại, chiếc xe ngựa dùng tốc độ có thể là chóng mặt vút nhanh đường, ngồi trong xe, Vân Tiếu Khuynh cảm thây tâm từng đợt đập liên hồi, mi gian thoáng ưu sầu, chưa bao giờ nàng thấy tâm của mình bỗng dưng trống trơn đến như vậy. Tiểu Họa ngồi bên cạnh, giọng khuyên nhủ : “ vương phi! đừng lo lắng, vương gia làm sao có chuyện gì được?” Tiểu Họa thấy vương phi bình thường đạm mạc, nay lại thất thố đến như vậy khỏi cảm thấy bối rối đến kì lạ, nhưng bản tính của nàng vốn điềm đạm cho nên luôn nhàng mỉm cười ứng đối với mọi việc Bỗng dưng xe ngựa đột ngột dừng lại, khiến cho bên trong hai nữ tử kịp phản ứng, nghiêng ngã trong xe, Tiểu Họa nghi hoặc, vén mạng xe lên tiếng hỏi xa phu : “ chuyện gì vậy?” Xa phu đáp : “ Tiểu Họa nương! Đằng trước có đám đông, chúng ta thể xe qua được”. Tiểu Họa nhìn Vân Tiếu Khuynh như là đợi ý kiến, Vân Tiếu Khuynh giương mắt nhìn bên ngoài chút, hình như là thả tú cầu tuyển rễ, bèn vấn : “ từ chỗ này đến đó còn xa ?” Xa phu cung kính trả lời : “ Vương phi! nếu bộ từ đây đến đó cũng xa, chừng nén hương thời gian”. Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, Tiểu Họa hiểu ý cho nên xuống xe trước, Vân Tiếu Khuynh cầm chiếc mũ sa đội lên, xuống xe, dọc theo hướng Khu vực săn bắn Hoàng gia mà Chen lấn qua khúc đông người, thình lình bị xô đẩy, Vân Tiếu Khuynh tránh nhưng chiếc mũ sa bị hất bay ra ngoài, để lộ dung mạo tuyệt diễm, tất cả mọi người đứng gần đó khỏi há hốc mồm kinh ngạc, quay đầu lại ngẩn ngơ đứng nhìn, ngay cả diễn biến của chuyện thả tú cầu cũng chả còn mấy ai quan tâm thân bạch y bất nhiễm bụi trần, đầu ngân phát trắng như tuyết dài đến thắt lưng tùy ý buông xỏa, phía nhàng quấn bởi chi huyết trâm, dưới ánh dương quang nhè nhu hòa phát sáng, vầng tráng trắng nõn xinh đẹp diễm đóa hồng liên mị hoặc thế nhân, hai hàng chân mày cong cong tựa lá liễu, phượng mâu xinh đẹp, sóng mắt đạm mạc, mi tiêm dài mà cong nhưng kỳ lạ là cũng như tóc trắng như tuyết, chu thần son tự đỏ, dung nhan này quả quá mức diễm, nhưng ánh mắt lại hết sức đạm mạc, hình thành nên loại đối lập song cũng hài hòa Chiếc mũ sa được nhặt lên, Vân Tiếu Khuynh vươn tay nhận lấy, giương mắt nhìn nam nhân trước mặt mình, giọng : “ tạ” thanh lãnh thanh như đôi con ngươi của nàng, vô hỉ vô bi. Sau đó xoay mình tiếp, dần dần khuất dần trong đám đông, Tiểu Họa cũng nhanh chóng đuổi theo, thở phào nhõm, may mà vương phi xảy ra chuyện gì nếu nàng biết ăn làm sao với vương gia đây? Đợi đến khi bóng dáng bạch y nhân khuất dần, mọi người mới tỉnh lại, khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ là nhìn thấy tiên nữ? nếu hay chỉ là ảo ảnh, thế gian này quả có nữ tử tóc trắng lại đẹp đến như vậy? mi tiêm cũng trắng muốt như tuyết, trông giống như là thần tuyết hạ phàm vậy…. Mỗi người suy nghĩ riêng, nhưng chẳng mấy chốc cũng chẳng có ai để ý nhiều đến chuyện xảy ra vừa rồi, mọi người lại bắt đầu ồn ào nháo buổi thả tú cầu, nhưng là phải ai cũng dễ dàng đem chuyện này quên, chẳng hạn như nam nhân này. thân y phục hoa quý, quanh thân bỗng chốc tỏa ra khí chất uy nghiêm vô thượng, dung mạo tựa tranh, ôn nhuận như mộc xuân phong, có thể là ngọc thụ lâm phong, tuấn tiêu sái…. Lăng Quân Dao cả người như khúc gỗ, đứng ngây ra, ngẩn ngơ, lúc nãy chiếc mũ sa vô tình rơi xuống dưới chân , đột ngột lòng tốt nổi lên cho nên nhặt dùm cho người ta, ai ngờ nhìn thấy dung mạo kia khiến cho chỉ còn biết ngây ra như phỗng, đế vương tưởng chừng nếm trải mọi chuyện như , đột ngột gặp lại nữ tử mà mình ái mộ, cũng biết làm gì cho đúng, đợi đến khi bóng dáng nàng khuất dần mới giật mình sực tỉnh Nữ tử mà tìm kiếm hai năm nay ngờ lần này lại được tương ngộ, có chăng đây là loại duyên phận? Lăng Quân Dao ôn thanh cười, lần này gặp được nhất định buông tay, nàng nhất định phải trở thành hoàng hậu của . Nhưng là dường như nàng….. nhớ ? Lăng Quân Dao thoáng nhăn mi, nữ tử này trong tiềm thức của y vẫn vậy, đôi con ngươi lúc nào cũng tỉnh lặng như mặt hồ bị đóng băng, rốt cuộc điều gì mới khiến cho nàng dao động dù chỉ cảm xúc ? “ Chủ nhân..” hắc y nhân đứng bên cạnh y giọng nhắc nhở. Lăng Quân Dao gật gật đầu, sau đó hai người cũng từ từ biến mất đường phố…. đường đường là quốc chủ của nước, lại bí mật đến Đông Li quốc này, đương nhiên là có chuyện phải làm, Lăng Quân Dao khóe môi vô thức nhếch lên độ cong hoàn mỹ, ngờ lần này đến Đông Li quốc lại gặp được nàng ấy, may mắn…. Trong khi đường, cuộc tương ngộ tình cờ này xảy ra tại đại hội săn bắn hoàng gia cũng xảy ra chuyện hết sức bất ngờ, chính là thất vương gia bị tập kích, lại ngay khu vực săn bắn hoàng gia, khiến cho hoàng đế rất là phẫn nộ, thất vương gia mặc dù bị thương nặng, nhưng cũng bị mất máu khá nhiều, đế vương tức giận hạ chỉ, nhất định tìm cho ra thủ phạm, tất cả hắc y nhân đều chết dưới kiếm của thất vương gia, manh mối hầu như bị cắt đứt, điều khiến cho quan lại trăm tư thể giải chính là bọn họ điều biết thất vương gia võ công xưa nay cao cường, có lúc đấu trăm cũng tổn hao mảy may, ấy vậy mà lần này lại bị đâm cho nhát, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? đến chuyện này nên quay lại canh giờ trước, lúc cuộc chiến đến hồi cao trào Hàn Kỳ vì bảo vệ tiểu động vật trong lòng, cho nên nhận kiếm của đầu lĩnh hắc y nhân, Hàn Kỳ tức giận cho nên ra sức chém giết đám hắc y nhân còn lại, ngại hao phí thực lực, mà nguyên nhân hết sức đơn giản chính là câu của Vân Tiếu Khuynh vài tuần trước : “ Hàn Kỳ! nếu ngươi dám để mình bị thương tối đừng có bước vào Tây Noãn các”. Chính vì lẽ đó mà vị minh thần võ thất vương gia của chúng ta giận quá mất khôn, đằng nào cũng bị thương rồi, vậy hao thêm chút máu đuổi tận giết tuyệt cho bỏ tức, cho nên Hàn Kỳ cũng quên luôn chuyện giữ lại mạng hắc y nhân để điều tra tin tức. Vậy mới , thất vương gia của chúng ta bình thường thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà cứ chuyện gì động đến thất vương phi đầu óc lại vận chuyển cách bất bình thường, đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi, haizz..!! Cho đến khi vì bị mất máu quá nhiều mà ngất , thất vương gia trong lòng duy nhất mặc niệm chính là : ‘nương tử ! lần này nhất định phải hạ thủ lưu tình a….’ Khi Vân Tiếu Khuynh đến nơi chính là nghe thấy than nhốn nhào tại nơi đây, cổ cảm xúc bất an như sóng ngầm đập trong lòng nàng, nghe tin thất vương gia Hàn Kỳ bị tập kích, Vân Tiếu Khuynh bỗng chốc cảm thấy cả người như bị ai đó rút hết sức lực, Tiểu Họa tinh ý, tay đỡ lấy Vân Tiếu Khuynh, giọng vấn : “ Vương phi!?” Tiểu Họa khe khẽ thở dài nhìn bạch y nữ tử trước mặt mình, ràng lãnh đạm vô cầu, ràng là nhớ gì cả, nhưng chuyện liên quan đến vương gia lại khiến cho nữ tử ấy xúc cảm luôn dao động dù lớn hay , đôi con ngươi tưởng chừng vĩnh viễn cảm xúc kia chỉ khi nhắc đến vương gia mới nhè gợn sóng, chữ duyên, chữ tình đúng là kỳ lạ Duyên đến, duyên , duyên tận rồi lại khởi Quả khó hiểu…..!!! “ Đệ muội?…” đế vương nhìn thấy bạch y nữ tử, khỏi kì hoặc lên tiếng, cho đến khi nữ tử quay đầu lại mới hoảng hốt giật mình. Qủa cùng dung mạo, nhưng khí chất khác nhau quả hai người cũng khác hẳn lẫn nhau. Mặc dù nghe thất đệ kể, nhưng Hàn Dạ cũng khỏi kinh ngạc, nữ tử bạch y, ngân phát, hắc mâu quả …. “ đâu?” Vân Tiếu Khuynh nhanh chậm , cái cảm xúc bối rối lúc nãy tưởng chừng như là ảo ảnh, có vậy. Hàn Dạ khỏi cười khổ, nữ tử này đúng là lãnh mạc đến tàn khốc, nam nhân của mình bị thương mà vẫn cùng ánh mắt lãnh tỉnh như vậy, thanh như vậy mà hỏi, nếu là nữ nhân khác khóc lóc ngất xỉu mới là lạ. Hàn Dạ cho người dẫn Vân Tiếu Khuynh vào trong trại của Hàn Kỳ, nhìn thấy bóng lưng bạch y nhân khuất dần, mới khe khẽ lắc đầu thở dài, dường như việc nắm lấy trái tim của nữ nhân này đối với thất đệ, còn .. xa lắm… Nhìn thấy Hàn Kỳ nằm yên giường, sắc mặt tái ngắt, Vân Tiếu Khuynh có cảm giác như có cái gì ứ đọng ngay cổ họng, thốt thành lời…. bất chợt như mơ như ảo cũng thấy được hình ảnh cũng là nam nhân đó yên lặng nằm giường như thế, cũng yên tĩnh đến như vậy. Vân Tiếu Khuynh chợt nghĩ, thà rằng cứ như bình thường náo loạn quấn quýt lấy nàng còn hơn cứ yên tỉnh thế này, khiến nàng…. quen Bỗng dưng thanh nho vang lên, Vân Tiếu Khuynh thấy đầu giường bên cạnh , con tuyết trắng động vật, nho , đôi con ngươi màu lam ướt át trông rất là đáng , Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mi, ôm lấy tiểu động vật, nhàng xoa xoa bộ lông mềm mại của nó, tiểu động vật như được hưởng thụ ưu ái đó, khẽ lim dim nhắm mắt, nhu thuận vô cùng Thêm vào nén hương trôi qua, người giường khẽ cựa quậy, từ từ mở mắt, màu trắng như tuyết ập vào tầm nhìn của , giương mắt nhìn cho kỹ hơn, Hàn Kỳ thấy Vân Tiếu Khuynh, môi nở nụ cười to, rực rỡ tựa ánh hào quang chỉ là kèm theo sắc mặt tái nhợt, … khó coi a =”= “ Nương tử!” Hàn Kỳ cười cười, muốn ngồi nhổm dậy, Vân Tiếu Khuynh lãnh hạ mặt nhìn , thanh ra hỉ giận : “ ngươi bị thương còn chưa đủ nặng sao?” Hàn Kỳ nghe vậy, thầm đổ mồ hôi hột, nhưng rất nhanh y cười cười : “ nương tử, là lo lắng cho vi phu sao?” Vân Tiếu Khuynh nhíu mày nhìn , thanh càng thêm trầm thấp : “ chẳng lẽ ngươi hi vọng ta lo lắng cho ngươi?” Hàn Kỳ nghe thế cũng chỉ biết dơ hai tay đầu hàng với nữ nhân hiểu phong tình này, y giả lả cười cười, làm lành cho qua chuyện, thầm cầu nguyện nương tử đừng đá y ra phòng ngủ, nhưng là ước nguyện của y xem ra là vô vọng rồi, Vân Tiếu Khuynh dùng tay chỉa chỉa vào gò má của y, rất là vui : “ Hàn Kỳ! tháng được bước vào Tây Noãn các” “ Nương tử! hạ thủ lưu tình a…”. Hàn kỳ cười càng khó coi hơn khóc, y kể lể : “ nương tử! chuyện này thể trách vi phu được nha, bọn họ nhiều người như vậy, vi phu khó có thể đảm bảo lông tóc vô thương mà”. Thôi ! Y thà thừa nhận mình vô dụng còn hơn là bị nương tử đá ra khỏi phòng ngủ, tháng đó, là ba mươi ngày đó nha, gặp mặt nương tử, ôm nương tử ngủ, y thà chết còn hơn. “ Ngươi biết gọi cứu viện sao?” Vân Tiếu Khuynh nhíu mày, miệng mân lên, nam nhân này tưởng nàng ngốc sao? tại khu vực săn bắn hoàng gia binh lính đầy rẫy, chẳng qua là muốn giải quyết mình, sợ làm ảnh hưởng buổi lễ săn bắn trọng đại này thôi. Vân Tiếu Khuynh nàng rất thiển cận, cần biết có ảnh hưởng đại cục hay , điều nàng cần….. chính là an toàn của mà thôi. Hết chương 32