Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 20 : NGUY CƠ



      Vân Tiếu Khuynh ngẩng đầu nhìn thái hoàng thái hậu, rất là nghi hoặc, gọi nàng đến đây phải chỉ bốn mắt nhìn nhau như thế này thôi chứ! thoáng liếc mắt sang người bên cạnh thái hoàng thái hậu, hồng y nữ tử, mười phần xinh đẹp, ràng là tuyệt thế mỹ nhân, chẳng lẽ đây là trong các lão bà của hoàng đế

      “ Thất vương phi, ngồi xuống !” Thái hoàng thái hậu lãnh đạm lên tiếng, thanh ra hỉ giận. Từ lúc Vân Tiếu Khuynh bước vào Phượng nghi cung, Hoa Tuyết Yên cảm thấy kinh diễm. Bạch y tuyệt thế giai nhân, mỗi động tác dơ tay nhấc chân đều đủ sức khuynh đảo thiên hạ, cái nàng chú ý đến phải là trương dung mạo khuynh thế kia mà là khí chất như xa như gần, đạm mạc đến lãnh khốc đó, khiến cho người ta nhìn thấy nàng như cái mê, bí kỳ bí, kích thích tò mò rồi dần dần lún vào bẫy hay. Có chăng thất ca ca cũng vì vậy mà bị cuốn hút?!

      “ Thất vương phi, đây là Hoa tiểu thư của Hoa thừa tướng, Hoa Tuyết Yên!” Thái hoàng thái hậu , Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn Hoa Tuyết Yên, gật gật đầu. Hoa Tuyết Yên mỉm cười chào lại, Vân Tiếu Khuynh lại nhìn về phía thái hoàng thái hậu, khó hiểu, lẽ gọi nàng đến đây là để giới thiệu mỹ nhân này với nàng sao, lẽ vị hoàng tổ mẫu này biết nàng thích ngắm mỹ nhân cho nên đem mỹ nhân giới thiệu cho nàng?! Vân Tiếu Khuynh lắc lắc đầu, làm gì có chuyện vớ vẫn đó +_+

      “ Thất vương phi, ngươi cùng thất vương gia thành thân cũng hơn nửa năm rồi ..” thái hoàng thái hậu lên tiếng vấn. Vân Tiếu Khuynh gật đầu. Thái hoàng thái hậu lại : “ hơn nửa năm, vẫn chưa có tin vui, làm vương phi phải rộng lượng, nên nạp thêm sườn phi cho vương gia.”

      Vân Tiếu Khuynh cảm thấy buồn cười, nàng cùng tuy đồng sàng cộng chẩm nhưng chưa có hành động gì quá mức, nặng lắm là thân thân khuôn mặt, làm sao có cục cưng được?! nhưng nạp sườn phì? Vân Tiếu Khuynh liếc nhìn Hoa Tuyết Yên, hiểu ra, nguyên lại gọi nàng đến là vì chuyện này! Vân Tiếu Khuynh buồn bực, cái này nên hỏi chứ vấn nàng làm gì?

      “ Chỉ cần vương gia đồng ý, ta có ý kiến…” Vân Tiếu Khuynh lãnh đạm đáp lại, cố gắng áp chế cảm xúc hờn giận. Ân! Hừ, nàng tuyệt đối thừa nhận là nghe việc nạp sườn phi cảm thấy vui, chẳng qua… có chút khó chịu thôi! Thái hoàng thái hậu hờn giận nhíu mày, nếu như thất tôn nhi chịu đồng ý, nàng cũng đâu cần mất thời gian để mời nữ tử này

      “ Thất vương phi vậy là sai rồi, làm vương phi nhiệm vụ là vì vương gia suy nghĩ…” thái hoàng thái hậu tiếp. Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu nhìn thái hoàng thái hậu, thanh lớn nhưng cũng đủ khiến cho thái hậu nghe được thiếu chữ nào : “ thế gian này, ai có nữ nhân nào lòng mong muốn cùng nữ nhân khác chia trượng phu của mình cả! thái hoàng thái hậu, người cũng từng làm nương tử của người ,chẳng lẽ hiểu!”

      “ Hồ nháo!” Thái hoàng thái hậu giận dữ, mắt phượng uy nghiêm lạnh lùng nhìn Vân Tiếu Khuynh : “ thất vương phi! Ai da nhường ngươi rất nhiều, ngươi cứ liên tục làm trái ý ai da, có phải là ngươi để ai da vào mắt”. Vân Tiếu Khuynh thoáng nhíu mày : “ thái hoàng thái hậu, ta chính là a!”

      “ Phản, phản rồi! thất vương phi nho mà cũng dám cãi lời ai da, ai da hỏi ngươi lần nữa, ngươi có chịu nạp sườn phi cho thất vương gia ”. Thái hoàng thái hậu tức giận, nàng từng này tuổi, chưa từng có ai dám cãi lời nàng, ngay cả hoàng thượng cũng nể nàng ba phần nhưng hết lần này đến lần khác nữ tử này lại coi khinh uy nghiêm của nàng

      “ Ta rồi, đồng ý, ta cũng có ý kiến….” Vân Tiếu Khuynh đáp lại. Thái hoàng thái hậu nghe vậy, càng thêm tức giận, lớn tiếng quát : “ người đâu, bắt thất vương phi lại cho ta, hung hăng đánh, đánh đến khi nào đồng ý thôi”. Hoa Tuyết Yên nghe thái hoàng thái hậu ra lệnh như vậy, kinh hoảng, giọng khuyên bảo : “ thái hoàng thái hậu đừng nóng giận, thất vương phi chính là vô tình, cố ý chọc tức ngài….”

      “ Yên nhi, đừng thay ả tiện nhân này cầu tình, ỷ có thất vương gia sủng ái, coi ai ra gì, hôm nay ai da nhất định phải dạy cho ả bài học…” thái hoàng thái hậu lớn tiếng, thanh uy nghiêm, bất khả xâm phạm

      Mấy gã thái giám thoáng chần chờ, đây phải là nữ nhân bình thường a, là âu yếm vương phi của tiếu diện ma vương đó, bọn mà động đến nữ nhân này ngày mai còn nhìn thấy ánh mặt trời nửa đâu

      “ Các ngươi nghe ai da gì sao?!” thái hoàng thái hậu thấy bọn thái giám chần chờ, càng thêm tức giận. Mấy gã thái giám dám cãi lệnh, run rẫy bắt lấy Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh lùi ra sau mấy bước, khẽ quát : “ các ngươi dám!”

      Đương nhiên là dám a, nhưng là chúng ta hết cách, thất vương phi, ngài tha thứ cho chúng ta …. Bọn thái giám thầm cầu xin trong lòng. Hoa Tuyết Yên cắn môi, quỳ xuống cầu xin : “ thái hoàng thái hậu, người được ra tay với nàng, Yên nhi xin ngài, nếu để cho thất ca ca biết được, tức giận!”

      Nếu là bình thường thái hoàng thái hậu nghĩ đến vấn đề này, nhưng có câu tức giận mất khôn chính là chỉ trường hợp này a, giờ khắc này thái hoàng thái hậu chỉ việc nghĩ đến làm sao khiến cho nữ nhân kia khuất phục dưới quyền uy của nàng, đâu còn suy tính gì khác, nàng lạnh lùng hô : “ các ngươi mà ra tay, đều chém, lũ nô tài vô dụng ai da còn cần làm gì?!”

      Vân Tiếu Khuynh khẽ cắn môi, nàng cũng chắc cơ thể này còn chịu đựng được bao lâu, nếu như bị đánh linh hồn nàng tồn tại trong cơ thể này, thời gian ngắn , còn mạnh ,…. Nàng cũng chắc còn cơ hội nhìn thấy lần nữa , cho nên Vân Tiếu Khuynh sợ!

      Lần đầu tiên trong đời nàng biết sợ là như thế nào, lúc trước rơi từ van trượng núi tuyết, nàng còn chưa nao núng, bây giờ lại vì nam nhân lại cảm thấy sợ hãi

      Sợ…… kịp nhìn thấy mặt sau cùng

      Sợ…… còn thời gian bên cạnh

      Sợ……. vì nàng mà đau lòng

      Nàng còn nhiều dự tính lắm chưa làm, chưa luyện tốt cầm để sinh thần của tấu khúc, còn chưa rằng…. nàng thích ….

      Những suy nghĩ, cam lòng cùng lắng lo đổ ập lại trong nàng, những tình cảm bối rối, tất cả khiến cho nàng loạn cả lên, tâm cơ hồ đập liên hồi, dồn dập…. cảm thấy nghẹt thở, há miệng thở dốc, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, đớn đau mới khiến nàng tỉnh táo chút, cơ thể như đình chỉ hoạt động, cả người hầu như bị vét cạn sức lực

      Căn bệnh đáng ghét đó lại đến….. cho đến khi bóng tối ập đến, trước mắt nàng như có gì đó đỏ chói, ập vào tầm nhìn, ….. Vân Tiếu Khuynh như loáng thoáng nghe được tiếng ồn ào của đám cung nữ thái giám, thanh nộ xích quen thuộc… rồi từ từ chìm trong bóng tối

      Nhưng mà ít nhất bị đánh, có lẽ thời gian bên cạnh đảm bảo nhiều hơn chút…. Vân Tiếu Khuynh trong tâm trí, tự an ủi mình như vậy!

      Khi về vương phủ, nghe quản gia lão thái bà cho mời nương tử, cảm thấy kỳ lạ rồi, lo lắng cho nên mới thúc ngựa đến hoàng cung, vừa bước vào Phượng nghi cung thấy Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa bên ngoài vẻ mặt lo lắng, Hàn Kỳ nhanh như chớp dùng khinh công bay vào trong, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cho cả người cơ hồ bị dọa choáng váng, ngay lập tức tiến đến đỡ lấy Vân Tiếu Khuynh ngã xuống đất, máu đỏ nhuộm cả vạc áo trắng mốt, lấm tấm như là đào hoa in trong đó, cơ hồ nổi điên, lớn tiếng quát : “ các ngươi đây là muốn là gì với vương phi của bổn vương?!”

      Bọn thái giám la khổ trong lòng, bọn chưa kịp làm gì nha, là thất vương phi tự dưng hộc máu, bọn còn chưa chạm vào người của thất vương phi mà….

      Hoa Tuyết Yên thấy Hàn Kỳ bước vào, trong mắt chỉ có Vân Tiếu Khuynh, nàng cười khổ…. Lựa chọn này của nàng, rốt cuộc là đúng hay sai?!

      Thái hoàng thái hậu thấy Vân Tiếu Khuynh đột ngột hộc máu, cũng bị dọa choáng váng, nàng chính là muốn hăm dọa nữ tử này, cùng lắm đánh vài trượng, ai nghĩ đến việc lại ra như thế này, nhìn thất tôn nhi vẻ mặt giận dữ nhìn nàng, thái hoàng thái hậu cười khổ, xem ra lại khiến cho hài tử đó thêm chán ghét nàng rồi, càng nghĩ chính là cảm thấy thất vương phi lỗi, thái độ của thái hoàng thái hậu đối với Vân Tiếu Khuynh lại kém thêm bậc

      “ Nương tử!… đừng dọa vi phu a… mau mở a mắt…” Hàn Kỳ đỡ Vân Tiếu Khuynh xuống tháp thượng gần đó, lay lay , thấy Vân Tiếu Khuynh có động tĩnh gì, quát lớn đám thái giám đứng gần đó : “ còn mau gọi thái y!” đám thái giám hoảng sợ lật đật chạy ra ngoài, mọi người nhốn nháo cả lên, chốc lát, Phượng nghi cung loạn thành đoàn

      lát sau, vài lão thái y chạy đến Phượng nghi cung, trước đó hoàng đế cũng nghe tin vội vã chạy đến, lại gần chỗ Hàn Kỳ, giọng vấn : “ lão thất, đệ muội đây là làm sao vậy?!” phải bị hoàng tổ mẫu hạ độc thủ đấy chứ, nếu là như vậy nguy to à nha, thất đệ mà mỗi khi ngoan độc đứng lên, tức là lục thân nhận. Hàn Kỳ căng thẳng nhíu mày, chờ thái y đáp án, lão thái y cẩn thận bắt mạch cho Vân Tiếu Khuynh, khó hiểu vô cùng. Mạch tượng của Thất vương phi vô cùng tốt, nhưng vì cớ gì sắc mặt lại trắng bệch khó coi đến vậy, hơi thở khó nhọc giống như là sắp chết rồi vậy! lão thái y thấy thất vương gia sắc mặt khó coi càng thêm lo lắng, lần đầu tiên gặp trường hợp như thế này

      “ Thái y, rốt cuộc là thất vương phi làm sao?!” Hoàng đế thấy thái y vẻ mặt kinh hãi, cũng thôi lo lắng. Lão thái y cung kính đứng dậy, cúi đầu báo cáo : “ bệ hạ, vương gia! Vi thần cũng , ràng mạch tượng của vương phi rất khỏe mạnh, nhưng hơi thở lại vô cùng yếu nhược….”

      “ Đây rốt cuộc là chứng bệnh gì?!” Hoàng đế cau mày. Lão thái y lắc đầu, vẻ mặt chán chường, làm nghề y cũng hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp chuyện hi hữu như thế này

      Hàn Kỳ mím môi, ngồi bên cạnh Vân Tiếu Khuynh, hơn ai hết hiểu , chứng quái bệnh của Vân Tiếu Khuynh là từ đâu mà đến, nhưng lại bất lực vô cùng, chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô lực đến như vậy, bàn tay nắm lấy tay của Vân Tiếu Khuynh, cảm nhận đầu ngón tay của nàng khẽ động, Hàn Kỳ thoáng mừng rỡ, nhìn nàng : “ nương tử! tỉnh rồi, khả dọa chết vi phu!”

      Vân Tiếu Khuynh mở mắt nhìn , hơi thở trở nên đều đặn hơn, lát sau mới khàn khàn lên tiếng, thanh tràn đầy mỏi mệt : “ Hàn kỳ!”

      Hàn Kỳ mỉm cười, đáy mắt ôn nhu như nước, ấm áp đến nịch nhân, đám người đứng bên cạnh khỏi lắp bắp kinh hãi. Từ bao giờ thất vương gia lại có ánh mắt như vậy?! đôi con ngươi mảnh tình ý, ôn nhuận như mộc xuân phong, sóng sánh thâm tình …. Có chăng nữ tử nằm giường kia mới khiến cho kẻ mà người đời xưng gọi ‘tiếu diện ma vương’ mới lòng ôn nhu đến thế?!

      “ Hàn Kỳ…! chúng ta trở về ,… ta mệt mỏi.. về đến nhà,.. nhớ gọi ta….” Vân Tiếu Khuynh giọng với như vậy, sau đó khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu. Hàn Kỳ cười khẽ : “ hảo! chúng ta về nhà”. Sau đó đứng dậy cúi xuống ôm lấy nàng vào lòng bước về phía cánh cửa, khi ngang qua chỗ đứng của thái hoàng thái hậu, Hàn Kỳ thanh ra hỉ giận, : “ vương phi của bổn vương thân thể thường tốt, sau này có chuyện gì thái hoàng thái hậu cứ cho người đến tìm bổn vương là được, đừng làm phiền vương phi!”

      Thái hoàng thái hậu tức run người, nhưng chỉ còn biết trơ mắt nhìn Hàn Kỳ ôm Vân Tiếu Khuynh xa, thái hoàng thái hậu nghiến răng nghiến lợi, mắng : “ bất biếu tôn tử”, chỉ vì nữ nhân lại ra mặt chống đối nàng. Hoàng đế thấy thái hoàng thái hậu tức giận, chỉ còn biết thờ dài, lên tiếng : “ hoàng tổ mẫu, hơn ai hết ngài biết tính tình thất đệ, sao cứ nhạ giận , ràng là ngài rất quan tâm đến a!” thái hoàng thái hậu cười khổ, nàng cũng , ràng là muốn thứ tốt nhất cho , nhưng từ lần này đến lần khác khiến cho bất mãn, khiến cho càng thêm xa lánh nàng!

      “ Hoàng tổ mẫu, có đôi khi phải thứ tốt nhất là quan trọng, quan trọng là thất đệ nghĩ như thế nào kìa…” hoàng đế thở dài, thanh lãng đãng, tràn đầy mỏi mệt!

      “ Hoa tiểu thư đúng ?!” Hoàng đế quay đầu nhìn lại hồng y nữ tử đứng ngẩn ngơ góc Phượng nghi cung. Hoa Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn hoàng đế, cúi đầu hành lễ, đế vương phất tay miễn lễ, bèn : “ hoa ngoài ngự hoa viện nở rộ rất đẹp, biết Hoa nương có thể cùng trẫm dạo vòng?!” Hoa Tuyết Yên sững sốt, nhưng rất nhanh thu lại thái độ, theo sau hoàng đế

      “ Bệ hạ có gì muốn với tiểu nữ….” Hoa Tuyết Yên mở miệng hỏi

      Đế vương mỉm cười, đúng là nữ tử thông minh, lên tiếng : “ Hoa tiểu thư, ta biết tình cảm của nương dành cho thất đệ như thế nào, nếu là lúc trước ta cũng chúc phúc cho hai người, nhưng mà bây giờ, thất đệ có người trong lòng… nương cần chi phải chấp nhất đâu, huống chi nương có chắc chắn, hơn ba năm trước tình cảm của thất đệ dành cho nương là ‘’ hay chỉ đơn thuần là thanh mai trúc mã”

      “ Bệ hạ vậy là có ý gì….?” Hoa Tuyết Yên ảm đạm cười, đúng vậy nàng cũng dám chắc rốt cuộc trước kia thất ca ca đối nàng là , hay chỉ đơn thuần là thích, nhưng mà nàng lại cam tâm buông xuống nha

      “ Mười mấy năm bên cạnh, nếu được sớm nên rồi, hai chữ ái tình, đôi khi còn phụ thuộc vào hai chữ duyên phận!” đế vương cười khẽ, vân đạm phong khinh : “ ta biết đối với nương như vậy là bất công! Như vậy , nể tình nương từng cứu hoàng tổ mẫu mạng, trẫm hạ chỉ để nương vào Lăng Hàn vương phủ làm khách cho đến khi nào thất đệ nhớ ra nương thôi. Nếu thất đệ lựa chọn nương trẫm chúc phúc hai người, còn nếu thất đệ duy chỉ có vương phi, nương nên rút lui, trẫm cho phép nương được phép cầu trẫm việc, trẫm toàn tâm thành toàn! nương nghĩ như thế nào?!”

      Hoa Tuyết Yên mỉm cười gật đầu, cung kính cúi người : “ tạ bệ hạ thành toàn!”

      có gì, là hoàng tổ mẫu thiếu nương, là thất đệ nợ nương…. Trẫm chỉ là thay bọn họ trả nợ mà thôi!” Ánh mắt vị thiên tử thoáng thâm trầm, sâu thấy đáy.



      Hết chương 20
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 21 : NHỚ LẠI



      Lăng Hàn vương phủ

      Tây Noãn các

      “ Nương tử….” Hàn Kỳ buồn thanh lên tiếng, Vân Tiếu Khuynh mở mắt nhìn , đáp : “ chuyện gì?!” Hàn Kỳ vươn hai tay ôm lấy Vân Tiếu Khuynh, đầu vùi trong cổ của nàng, giọng : “ Nương tử, đừng dọa vi phu như lúc sáng, vi phu chịu nỗi!”

      Vân Tiếu Khuynh cười cười, đầu ngón tay chỉ chỉ vào trán của , giọng : “ ta biết, ngươi lại nhát gan đến vậy”. Hàn Kỳ vươn tay nắm lấy ngón tay nghịch ngợm của Vân Tiếu Khuynh, thanh điều hiêu, u uẩn gì đó man mác điêu linh như là đào hoa tẫn vậy : “ nương tử!… vi phu thực rất sợ”

      Sợ ngày nào đó, bỗng dưng mở mắt, nương tử đột nhiên biến mất, còn, khi ấy vi phu biết đâu tìm nương tử bây giờ?!!

      “ Ta .. để cho ngươi nhìn thấy cảnh như vậy nữa đâu, ta hứa…” Vân Tiếu Khuynh hứa hẹn. lần mà dọa như vậy, nếu để cho biết nàng thường xuyên bị như vậy, chắc chắn phát điên mất, mà nàng lại luyến tiếc như thế…

      sao?!” thanh buồn buồn, Hàn Kỳ thoáng run rẫy, Vân Tiếu Khuynh để ý cho nên phát , đầu ngón tay của trắng bệch, gắt gao bấu chặt vào đệm giường, mới khống chế thân mình của mình run.

      “ Ân…” Vân Tiếu Khuynh gật đầu!!

      “ Hàn Kỳ!” Vân Tiếu Khuynh gọi

      “ Ân?!” Hàn Kỳ đáp lại

      “ Vị thanh mai trúc mã của ngươi rất đẹp…” Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu, Hàn Kỳ đổ mồ hôi hột, lắp bắp trả lời : “ có a, nương tử phải tin tưởng vi phu, vi phu có làm chuyện gì có lỗi với nương tử hết… với lại, với vi phu, ai xinh đẹp bằng nương tử nha!”

      “ Lưu manh!” Vân Tiếu Khuynh giọng lẫm nhẫm, sau đó khẽ nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Vân Tiếu Khuynh ngày ngủ càng nhiều, có ngày ngủ đến tám, chín canh giờ….

      Thấy Vân Tiếu Khuynh hơi thở đều đặn chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt an tường, Hàn Kỳ khẽ cười, cúi đầu xuống hôn môi chút Vân Tiếu Khuynh, sau đó ngồi bên cạnh ngẩn người nhìn Vân Tiếu Khuynh

      Nương tử! nàng chính là có chuyện gì dấu ta sao? sao ta lại cảm thấy…. bất an thế này?!

      Ngày hôm sau có hai đạo thánh chỉ đưa đến vương phủ, là Hoa đại tiểu thư đến vương phủ làm khách thời gian, hai là hoàng thượng biết được vương phi bệnh nặng, tặng đống dược liệu quý hiếm mong thất vương phi nhanh chóng khỏe mạnh! Để cho toàn triều được yên a, hoàng đế thầm cầu xin….

      Nhận được ý chí, Hàn Kỳ đen mặt, vội vàng tiến cung chất vấn hoàng đế, hoàng đế nghe vậy, đạm cười : “ lão thất, chẳng lẽ tin tưởng cảm tình dành cho vương phi là toàn tâm toàn ý?!” Nghe vậy, Hàn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, đen mặt bước về vương phủ, nhưng là trước khi , trong ngự thư phòng của hoàng đế, chính là mấy cái bàn gỗ quý làm vật hi sinh a ^^

      Với việc Hoa Tuyết Yên đến vương phủ làm khách, Vân Tiếu Khuynh cũng có ý kiến gì, mỗi ngày vẫn như mọi ngày, đa số là ngủ, thời gian còn lại chăm chú vào việc luyện cầm. Sắc mặt mỗi ngày càng thêm hồng hào, Hàn Kỳ thấy vậy rất là an tâm

      Hàn Kỳ cũng như thường ngày, thêm người vào vương phủ, cũng ảnh hưởng gì nhiều, ban ngày thượng triều, có công việc tranh thủ giải quyết, thời gian còn lại chính là suốt ngày quấn quýt lấy Vân Tiếu Khuynh

      Hoa Tuyết Yên đến vương phủ cũng hơn tháng, nhưng cũng tiến triển được gì, mọi người đối nàng đều rất khách khí, nhưng Hoa Tuyết Yên cảm thấy xa lạ, hơn ba năm trước nàng ra vào nơi đây cách thường xuyên mà quen thuộc ngờ bây giờ, cảnh còn mà người lại đổi thay. Hay là người vẫn như vậy, chính là nàng hiểu,

      Mùa hạ đến, hồ sen nở thơm ngát, đẹp đến thánh khiết, Vân Tiếu Khuynh thích nhất chính là nằm thuyền , bơi ra giữa hồ rồi nằm ngủ, gió nhè thổi, hương sen thơm ngát luôn khiến cho có thể nàng càng thêm có sức sống, cho nên mỗi ngày nàng đều ra đó ngâm mình vài canh giờ

      Hôm nay cũng như mọi ngày, chuẩn bị xuống thuyền bên ngoài chạy vào gã thị vệ, hoảng hốt thông báo : “ vương phi! Vương gia bị tập kích, bị thương hôn mê chưa tỉnh”, tức thời Vân Tiếu Khuynh cảm thấy đất trời như chao đảo, nhưng rất nhanh khôi phục lại trấn định, vấn : “ vương gia bây giờ ở đâu?!” Gã thị vệ lại : “ đường về, chắc giờ này cũng đến rồi”. Lời của thị vệ vừa dứt, bên ngoài Tây Noãn các ồn ào tiếng người

      Vân Tiếu Khuynh nhanh chân bước ra khỏi Tây Noãn, bước vội đến Trung Uyển các, đến nơi nàng nhìn thấy nam nhân bình thường rạng rỡ như ánh dương quang kia, cũng có lúc trầm tỉnh đến như vậy, có cái gì đó nhàng đâm vào tâm của nàng, nhức nhối yên

      “ Vương phi! Vương gia chính là mất máu quá nhiều thôi, còn lại nội thương nghiêm trọng, chỉ cần điều dưỡng vài ngày là được…” lão thái y thấy Vân Tiếu Khuynh đến, vội vàng lên tiếng. Vân Tiếu Khuynh gật đầu, ra hiệu cho lão thái y lui ra, mọi người còn lại cũng lần lượt bước

      Vân Tiếu Khuynh ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn nam nhân mà mình đồng giường cộng chẫm hơn nửa năm này

      Dung mạo tuấn mỹ đến nghiệt, bạc môi tà mị lúc nào cũng thường trực môi khiến cho người ta cảm thấy rất náo nhiệt, rất hăng hái, nhưng là ngay từ khoảnh khắc đầu tin gặp mặt, nàng lại cảm thấy, nam nhân này…. rất tịch mịch!

      Vô thức vươn tay họa từng chút từng chút gương mặt của

      Mày kiếm tràn đầy khí phách, mi tiêm dài cong như cánh quạt , sóng mũi cao mà thẳng tắp, đôi môi rất đẹp

      “ Chẳng phải ngươi là ngươi rất giỏi sao?! sao lại dễ dàng bị người ta đả thương đến như vậy?!” Vân Tiếu Khuynh giọng lẫm nhẫm

      “ Mau tỉnh dậy thôi… ngươi nếu tỉnh dậy, ta đây .. hồng hạnh ra tường nha!…” Vân Tiếu Khuynh nghé vào lỗ tai của giọng

      Người nằm giường thoáng run rẫy, mi mắt khẽ rung động, lát sau, hàng mi mắt khẽ mở, để lộ đôi con ngươi thanh minh trong suốt, thâm trầm như biển

      “ Ngươi… là ai?!!” Hàn Kỳ khô khốc lên tiếng nhìn Vân Tiếu Khuynh, thanh ra hỉ giận. Vân Tiếu Khuynh thấy tỉnh dậy, thoáng vui mừng nhưng bị câu hỏi như vậy, thoáng lạnh như băng, cơ hồ ngây ngẩn, nàng vươn tay muốn chạm vào nhưng gần chạm vào lại nắm chặt lấy bàn tay, lui tay về, Vân Tiếu Khuynh đạm cười : “ ngươi nhận ra ta?!” Hàn Kỳ nghi hoặc nhìn Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh nhìn như vậy, bỗng dưng bật cười

      Nụ cười khuynh đảo nhân thế khiến cho thiên hạ nam tử cam nguyện khom lưng quỳ gối….!! nhưng là Hàn Kỳ cảm thấy tiếu dung đó lại u uẩn man mác bất đắc dĩ cùng… nhận mệnh, y ngẩn ngơ….!!

      quên càng tốt!!” Vân Tiếu Khuynh giọng cười : “ ngươi nhớ càng tốt, ta và ngươi… đơn thuần chỉ là người xa lạ”. Có lẽ là ý trời , như vậy cũng tốt, nàng cũng sắp , lại quên nàng, như vậy chẳng phải rất tốt sao, đau khổ mà nàng cũng còn vướng bận, như vậy cả hai đều hảo! cứ coi như nửa năm chung sống giữa và nàng như là giấc mộng, giấc mộng đẹp vậy…..

      “ Tốt lắm, ngươi bị thương, ngủ ….” Vân Tiếu Khuynh giọng , tay vẫn kìm lòng đậu mà vươn ra vuốt mái tóc của , đáy mắt mảnh tĩnh lặng như nước

      Khi Vân Tiếu Khuynh định đứng dậy bước ra khỏi phòng nam tử giường vươn tay nắm chặt lấy tay nàng, dùng chút lực, Vân Tiếu Khuynh lại nằm gọn trong lòng , vì dùng lực hơi quá, vết thương lại có dấu hiệu rạng nứt, máu như muốn ứa ra, Hàn Kỳ khẽ rên chút!! Vân Tiếu Khuynh nằm trong lòng , dám động đậy sợ động đến miệng vết thương, muốn hỏi lý do Hàn Kỳ vùi đầu của mình vào cổ nàng, hít lãnh hương đào hoa quen thuộc, thanh oán giận : “ nương tử!!”

      Vân Tiếu Khuynh giật mình, khẽ cau mày hờn giận : “ Hàn Kỳ! ngươi chính là điều diễn ta…?!” Hàn Kỳ than thở : “ vi phu chính là muốn đùa chút, ngờ nương tử lại tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ nương tử muốn vi phu quên nương tử sao?!” lại còn gì là hai người xa lạ nữa chứ?! Nữ nhân này khiến tức chết mà. bị thương nàng lại muốn hồng hạnh ra tường cho nên mới oán giận dọa nàng chút thôi, ngờ nàng lại những câu như vậy, Vân Tiếu Khuynh a! nàng có biết bản thân mình có bao nhiêu là vô tình ?!

      “ Hàn Kỳ….!!” Vân Tiếu Khuynh thanh vui

      “ Nương tử có gì xin cứ …” Hàn Kỳ cười cười

      “ Lần sau đừng có đùa như vậy!” biết, câu nàng và là người xa lạ, nàng phải mất bao nhiêu dũng khí, nén bao nhiêu cái cảm giác bén nhọn đau đớn mới ra được?! ngươi tưởng là ta đau, sợ khi ngươi dùng ánh mắt xa lạ kia vấn ta : ‘ngươi là ai sao?!’

      “ Ân, nương tử đúng, là vi phu lỗi…” Hàn Kỳ cười hì hì

      “ Nhưng làm nếu chẳng may vi phu quên mất nương tử…. chẳng lẽ nương tử cứ định như vậy bỏ rơi vi phu, thèm quan tâm đến vi phu nữa sao, nương tử hảo nhẫn tâm nha!” Hàn Kỳ lên án Vân Tiếu Khuynh. Vân Tiếu Khuynh khẽ cười, hỏi lại : “ vậy… ngươi muốn ta làm gì?!”

      “ Đương nhiên là phải tìm mọi cách khiến cho vi phu nhớ lại a,….” Hàn Kỳ nghĩ nhiều, trả lời!

      Vân Tiếu Khuynh khẽ cười , bất giác quanh hai người, khí ấm áp đến kì lạ, ai, có gì có thể xen vào được

      Hoa Tuyết Yên nghe tin Hàn Kỳ bị thương, lo lắng đến Trung Uyển các, lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, nàng cúi đầu cười khổ, xoay người bước ra ngoài. Giữa bọn họ… nàng xen vào được…. có cách nào… xen vào được

      Chân vô thức bước ra khỏi Lăng Hàn vương phủ, để ý về phía trước, đột nhiên lại va chạm vào người, thất hồn lạc phách Hoa Tuyết Yên giật mình, cúi đầu xin lỗi. Nam tử thân hắc y lãnh khốc, mặt mày tuấn phi phàm, thấy Hoa Tuyết Yên như các xác vô hồn tông vào mình, mày khẽ nhíu, thấy nàng ta bị rơi mảnh ngọc bội, hắc y nam tử cúi người nhặt lên, nghĩ nghĩ lát theo bước chân của Hoa Tuyết Yên

      nương?!” Hắc y nam tử trầm giọng, lên tiếng, thanh trong trẻo lạnh lùng. Hoa Tuyết Yên thoáng giật mình, quay đầu lại nhìn hắc y nam tử, nghi hoặc : “ công tử, có chuyện gì?!” Hắc y đưa miếng ngọc bội cho nàng, Hoa Tuyết Yên nhận lấy, cười khổ : “ cảm tạ” vô thức nước mắt tiếng động lặng lẽ rơi

      Đây là mảnh ngọc bội mà nàng nhờ người đêu khắc để tặng cho , bây giờ còn có cơ hội sao

      Mười mấy năm cảm tình, bỗng chốc hóa thành hư , nhưng là nàng thua hoàn toàn, tâm phục khẩu phục

      Có lẽ là nàng chưa từng hiểu con người của , cũng như ngộ nhận cảm tình của dành cho nàng

      Chung quy là nàng tự mình đa tình, có thể trách được ai?

      từng đối rất tốt với nàng, cũng từng vì nàng bị thương suýt mất mạng, như vậy nàng cũng cảm thấy… đủ rồi

      Có lẽ… nên buông tay thôi!!

      Hắc y nam tử thấy Hoa Tuyết Yên rơi lệ, có chút biết làm sao, chân tay thoáng luống cuống

      “ Ngươi có rảnh ?” Hoa Tuyết Yên mỉm cười nhìn hắc y nam tử. Hắc y nam tử trợn tròn mắt nhìn nữ nhân khi khóc, thoắt chốc lại cười này

      “ Ta thất tình nha, cho nên ngươi có thể đóng vai người tốt… đưa ta uống rượu được ?!” Hoa Tuyết Yên cười cười nhìn hắc y nam tử

      Hắc y nam tử gật gật đầu, bước về hướng tửu lâu, Hoa Tuyết Yên theo

      cuộc gặp gỡ hết sức đơn giản, nhưng lại là khởi đầu cho cuộc tình khác

      Hoa Tuyết Yên ngờ rằng, chỉ là thoáng vô tình, hai kẻ xa lạ gặp nhau, cùng uống vài chén rượu, lại bắt đầu đoạn duyên phận



      Lăng Hàn vương phủ

      Nam Li các chính là nơi dành cho khách của vương phủ, cũng là nơi ở của Hoa Tuyết Yên

      Bên ngoài có tiếng gõ cữa, Hoa Tuyết Yên đứng dậy mở cửa, thấy người bên ngoài, thoáng ngẩn ngơ

      “ Thất.. ca ca..?!!” Hoa Tuyết Yên kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ, nàng ở vương phủ hơn tháng nay… đây là lần đầu tiên chủ động tìm nàng

      “ Yên nhi! Chúng ta có thể chuyện lát được hay ?!” Hàn Kỳ đạm cười nhìn Hoa Tuyết Yên. Hoa Tuyết Yên nghe y vậy, thoáng kinh hãi. bao nhiêu lâu rồi, nàng mới nghe gọi nàng hai tiếng : “ Yên nhi!” Như thói quen, bản năng, Hoa Tuyết Yên vô thức gật đầu

      Hàn Kỳ bước chậm về phía hoa viên, hoa tuyết yên bước bên cạnh, như là sực tỉnh, Hoa Tuyết Yên ngập ngừng lên tiếng : “ Thất ca ca….” huynh nhớ lại tất cả rồi ư?! Hàn Kỳ thoáng im lặng, gật đầu. Hoa Tuyết Yên cười khổ, vấn : “ huynh nhớ từ khi nào?!”

      “ Lúc ta bị thương, bảy ngày trước!” Hàn Kỳ đáp

      “ Như vậy, huynh có chuyện gì muốn với muội đây?!” Hoa Tuyết Yên đạm cười, nhớ cách đây bảy ngày mà bây giờ mới đến tìm nàng, Hoa Tuyết Yên ảm đạm cười, như vậy nàng còn hi vọng gì nữa đâu, buông tay thôi! vậy, nghĩ nghĩ thế, lí trí mách bảo như thế… nhưng con tim cứ mãi ĩ đau, mãi quyến luyến si niệm!

      Hết chương 21
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 22 : SINH THẦN



      xin lỗi, Yên nhi!” Hàn Kỳ thở dài, tiểu nương này từ lớn lên bên , là nữ tử duy nhất lúc trước có hảo cảm, khi ấy nào biết hai từ ái tình, thích là thế nào, ngờ gặp được nàng ấy, mới hiểu, cảm giác luyến chấp niệm với người là như thế nào?!!

      cần xin lỗi, huynh ra… chưa từng có gì xin lỗi muội cả…” Hoa Tuyết Yên mỉm cười, đôi con ngươi phảng phất ưu sầu

      “ Nếu có thể có gì giúp muội, ta cố hết sức…” Hàn Kỳ cười khổ, tiểu nương này cứ oán hận hay trách mắng , cảm thấy tốt hơn là như thế này, khiến cho càng thêm áy náy. Hoa Tuyết Yên nghe vậy, mỉm cười : “ vậy… huynh có thể ôm muội chút được ? Coi như là cái ôm tạm biệt ….”

      Hàn Kỳ thoáng chần chờ, nhưng nhìn Hoa Tuyết Yên ảm đạm gương mặt nhắn, nhè thở dài, vươn tay ôm lấy Hoa Tuyết Yên. Hoa Tuyết Yên ôn nhu cười thỏa mãn, khẽ nhắm mắt tận hưởng phút giây an bình quý giá này

      Đứng cách đó xa, Vân Tiếu Khuynh nhìn chằm chằm hai người ôm nhau, đáy mắt thoáng buồn bã, nhưng rất nhanh cảm giác đau đớn tập kích cơ thể nàng, huyết từ trong miệng lại liên tục chảy ra, Vân Tiếu Khuynh vội vã xoay người, cố sức bước về phía Tây Noãn Các

      Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa đứng gần đó, lắp bắp kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Vân Tiếu Khuynh, tiểu hồng giọng vấn : “ vương phi…!!”

      Vân Tiếu Khuynh lắc lắc đầu, phất tay ra hiệu cho hai tiểu nha đầu dìu nàng, nàng hứa với cho nhìn thấy cảnh này, nàng muốn thất hứa!!

      “ Vương phi…” Tiểu Hồng giọng nức nở, bệnh này của vương phi ngày càng nặng, bây giờ mỗi ngày đều phát tán…

      Vân Tiếu Khuynh mệt mỏi nằm xuống, để cho Tiểu Họa thay nàng lau sạch khuôn mặt cùng thay áo bên ngoài…



      Hàn Kỳ thích ồn ào, cho nên cũng thích yến tiệc, vì lí do đó cho dù là sinh thần của , cũng tổ chức yến tiệc, hoàng đế rất là oán giận về việc này, nhưng Hàn Kỳ chỉ vân đạm phong khinh, phun ra bốn từ : “ hao tài tốn của!”

      Mùng sáu tháng sáu, là ngày sinh thần của thất vương gia, quan lại ai nấy điều biết, biết vương gia thích ồn ào, cho nên chỉ lặng lẽ gởi quà kèm theo vài lời chúc, mà quà cũng thưởng rất đơn giản, quá cầu kỳ xa hoa, vì Hàn Kỳ thích

      Vương phủ tuy tổ chức yến tiệc, nhưng cũng treo đèn đỏ, biểu khí chúc mừng

      Hàn Kỳ từ sáng sớm ra ngoài, mà Vân Tiếu Khuynh vẫn chưa thức dậy, ngày cứ như vậy đơn điệu trôi qua, mãi cho đến chặp tối, Hàn Kỳ mới vội vã bước vào phủ, chạy đến Tây Noãn các, nhưng vương phi quý của vẫn chưa tỉnh giấc, Hàn Kỳ cười khẽ, ghé bên tai Vân Tiếu Khuynh giọng : “ nương tử! nếu tỉnh dậy vi phu thân thân cái miệng nhắn nga!” Vừa định cúi đầu hôn xuống, Vân Tiếu Khuynh khẽ cau mày, xoay mặt qua bên, cho nên đôi môi của Hàn Kỳ chạm vào gò má của nàng

      “ Hàn kỳ!” Vân Tiếu Khuynh mở mắt, miệng mân lên, bộ dáng như là ta đây mất hứng!

      Hàn Kỳ khe khẽ cười, giúp đỡ Vân Tiếu Khuynh ngồi dậy, lấy khăn ấm lau mặt cho nàng, cười đùa : “ nương tử tỉnh nha! Hôm nay nàng ngủ ngày rồi đấy, đói sao?!” Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn về phía bên ngoài, thấy trời dần dần chuyển tối, khẽ cau mày : “ ta ngủ nhiều như vậy sao?!” Hàn Kỳ cười khổ, nữ nhân này, ai…!!!

      “ Hàn Kỳ, hôm nay là sinh thần của ngươi…. Ngươi vào hoàng cung chuyến sao?!” Vân Tiếu Khuynh nghi hoặc, Hàn Kỳ nghe vậy, đáp : “ vội!” hôm nay cũng là sinh thần nương tử phải sao, đương nhiên vi phu phải bồi bên cạnh nương tử rồi..!!

      Vân Tiếu Khuynh đứng dậy, cùng Hàn Kỳ dùng thiện sau đó tản bộ ở xung quanh Tây Noãn các

      “ Hàn kỳ! sinh thần của ta mà ngươi có quà gì hết sao?!” Vân Tiếu Khuynh như nhớ đến chuyện gì, nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh, lên tiếng hỏi. Hàn Kỳ cười cười, lấy ra trong lòng hộp gỗ, y : “ sao lại a! vi phu vì cái này mà mấy đêm mất ngủ đấy!” xong đưa cho Vân Tiếu Khuynh

      Vân Tiếu Khuynh bĩu môi, tên ngốc nào ngày nào cũng ngủ khò khò bên cạnh nàng?! Dám mói mất ngủ! đưa tay nhận lấy hộp gỗ, mở ra, bên trong là hai rối gỗ oa nhi, nho bằng lòng bàn tay, nam nữ. Nữ oa nhi bạch y trắng muốt, nam oa nhi hồng y rực lửa…. đây chính là bản thu giữa và nàng thôi!!

      “ Nương tử, thích ?!” Hàn Kỳ giọng : “gỗ là từ gốc đào thụ ngàn năm, mấy ngày nay ra bên ngoài học cách khắc, làm hư hàng trăm cái mới làm được cặp oa nhi này”

      “ Ngây thơ!” Vân Tiếu Khuynh khẽ mím môi, nhưng tay lại vô thức nắm chặt lấy hai rối gỗ. Hàn Kỳ nghe thế, chỉ cười cười, nương tử! ngày càng khẩu thị tâm phi nha. “ Nương tử, ta giữ nữ oa nhi, còn nàng giữ nam oa nhi a…” Hàn Kỳ lấy trong tay Vân Tiếu Khuynh búp bê rối gỗ, cẩn thận bỏ vào trong vạc áo

      “ Nương tử, đến nàng..!!” Hàn Kỳ ôn nhu cười. Vân Tiếu Khuynh nghi hoặc nhìn , Hàn Kỳ đáng thương hề hề nhìn Vân Tiếu Khuynh, oán giận : “ nương tử chẳng lẽ chuẩn bị quà gì cho vi phu?!” Vân Tiếu Khuynh lấy tay chỉ chỉ vào gò má của , cười , nam nhân này đúng là dạ mặt ngày càng dày

      Vân Tiếu Khuynh bước đến gần gốc đào thụ, dưới đó có đôi bàn ghế đá, bàn đá còn chuẩn bị cây cổ cầm

      Trời nhá nhem tối nhưng khắp Tây Noãn các có vô số đèn lồng thắp sáng, đèn đỏ rực rỡ khiến cho mảnh sân Tây Noãn rạng ngời hẳn lên

      cơn gió ngang qua, mang theo hương sen phả vào lòng người, thoang thoảng vươn vấn đâu đây lãnh hương đào hoa làm say lòng người

      Vân Tiếu Khuynh đặt tay lên cổ cầm, ngẩng đầu nhìn nam tử đối diện cùng mình, hé miệng cười, rực rỡ tựa hoa phù dung, rạng rỡ quang huy, bỗng chốc Hàn Kỳ như cảm thấy cả thiên địa lúc này đây như mờ ảo dần, chỉ còn lại mỗi bạch y nữ tử ngồi đối diện cùng , xung quanh nàng như có hàng vạn đóa phù dung nở rộ, khuynh quốc khuynh thành

      “ Ta đàn cho ngươi nghe, như là quà sinh thần, thế nào?!” Vân Tiếu Khuynh hỏi . Có lẽ vì quá choáng váng trước nụ cười của Vân Tiếu Khuynh, Hàn Kỳ chỉ còn biết ngây ngốc gật đầu, Vân Tiếu Khuynh thấy như vậy, môi tiếu dung càng đậm, giảm

      Đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp khẽ lướt qua cổ cầm, khúc nhạc dạo đầu vang lên, thanh êm dịu đằm thắm. Hơn hai tháng luyện tập, tuy là tuyệt hảo, nhưng thanh cũng rất dễ nghe

      Tang tình tang……

      Như hoa khai trong mùa xuân, cơn gió mát trong mùa hè, cơn mưa rào ở mùa thu, vài bông tuyết rơi vào đông đến….. thanh nhàng lắng đọng, từng chút, từng chút thấm vào, hòa cùng thiên nhiên

      Rồi thanh lãnh đạm quen thuộc của nàng vang lên, bỏ ba phần đạm mạc, tăng vài phần nhu tình cùng gì đó… da diết…

      Từng vô vọng tìm người chốn thiên ngoại

      Sau cùng, nay được nhìn thấy người

      Ngỡ như trong mộng, gặp rồi chóng quên

      Loại cảm giác ấy, có đẹp lắm

      Sương khói mịt mù, thấy người trước mắt

      Nhìn thấu thiên cơ, khi giữa bi ai chợt tìm ra hạnh phúc

      Bất luận có thần bí đến thế nào

      Mỗi kiếp sống điều vẫn chờ đợi người

      Dù người còn nhớ hay quên

      Tin nhất định có ngày gặp lại

      Để tiếp nối hạnh phúc ấy, đến kiếp sau vẫn muốn xa rời người

      sát na mỏng manh, đến nơi nắng mai vĩnh hằng

      thanh thoáng dừng lại, tiếng đàn vút cao, Vân Tiếu Khuynh rũ xuống mi mắt nhìn nam tử đối diện cùng mình, thanh bất giác có chút gì đó… quyến luyến, si niệm….

      Chết sống lại, đến cùng trời cuối đất

      Duyên hết tận rồi lại khởi, là điều bí

      Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai

      Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác

      Cùng chết bên nhau

      Sống say chết say, biết trời nào đất nào

      Duyên hết tận rồi lại khởi, thời gian bên người lúc này

      được phép quên, lệ kia phải nén lại

      muốn làm người lo lắng

      Chết sống lại, đến cùng trời cuối đất

      Duyên hết tận rồi lại khởi, là điều bí

      Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai

      Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác

      Cùng chết bên nhau

      Sống say chết say, biết trời nào đất nào

      Duyên hết tận rồi lại khởi, thời gian bên người lúc này

      được phép quên, lệ kia phải nén lại

      muốn làm người lo lắng……

      ( Hoa phi hoa)

      Cầm cũng phải tuyệt nhất thiên hạ, thanh cũng phải hay nhất, nhưng là so với thiên hạ đệ nhất cầm thánh, so với thiên của đất trời, Hàn Kỳ vẫn cảm thấy! khúc nhạc này đây của Vân Tiếu Khuynh là đẹp nhất hay nhất, là món quà mà nhiều năm nay được nhận khi sinh thần, thích nhất

      “ Nương tử! ra nàng muốn luyện cầm là vì đánh đàn cho vi phu nghe a??!!” Hàn Kỳ mỉm cười, thanh tràn đầy đắc ý. Vân Tiếu Khuynh thấy như vậy, thoáng mỉm cười, nàng vấn : “ có dễ nghe ?!”

      Hàn Kỳ gật đầu, khẽ : “ là khúc nhạc mà ta cảm thấy hay nhất từ trước đến nay, sau này cũng vậy!”

      Vân Tiếu Khuynh đạm cười : “ vậy! ngươi nhất định phải nhớ…. Biết ?!”

      “ Đương nhiên a, vi phu rất thông minh, chỉ cần nghe lần là nhớ!” Hàn Kỳ vui vẻ . Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn , đầu khẽ tựa vào lồng ngực của , nhắm mắt…..

      Hàn Kỳ cũng thuận lay, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, yên tĩnh, hưởng phút giây ấm áp này

      Gió đong đưa, vài cái đèn lồng rung rinh trong gió, mấy gốc đào thụ trì rầm trong đêm, tạo nên dạ khúc êm đềm xinh động

      Dưới tán đào thụ cao nhất, dưới đó, bạch y nữ tử khẽ nhắm mắt tựa vào lồng ngực hồng y nam tử bên cạnh, khóe môi vẫn còn vương vấn nét cười còn xót lại

      vài đóa đào hoa cuối cùng còng vấn vương cây, bỗng chốc vỡ ra, bay lượn khắp trung rồi rơi rơi phủ xuống mái tóc đen huyền của cùng nàng, luyến lưu nơi vạc áo trắng muốt ấy…..

      Tất cả…. vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp….

      Hết chương 22
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 23 : LY!



      Vài hôm sau

      “ Vương phi! Hoa tiểu thư đến rồi…” Tiểu Hồng giọng gọi Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh cố gắng mở mắt, chỉ là hàng mi nặng trĩu khiến cho nàng thể mở được, khẽ đáp : “ ân! Mời vào đây!”

      Tiểu Hồng xoay người, lát sau Tiểu Họa mang Hoa Tuyết Yên vào Tây Noãn các. Hoa Tuyết Yên nghi hoặc, hiểu vì cớ gì Vân Tiếu Khuynh lại cho mời nàng đến nơi này, mấy tháng ở vương phủ gặp nàng dù chỉ lần, hôm nay lại cho người đến Hoa phủ mời, rốt cuộc lý do gì?!

      Phải mất thời gian ngắn, Vân Tiếu Khuynh mới có thể mở mắt, yên tỉnh nằm tháp quý phi, nhìn Hoa Tuyết Yên ngồi bên cạnh mình, phất phất tay để cho Tiểu Họa cùng Tiểu Hồng ra ngoài, hai tiểu nha đầu cung kính xoay người cáo lui

      “ Hoa tiểu thư..?!” Vân Tiếu Khuynh giọng lên tiếng, thanh đạm như nước! Hoa Tuyết Yên nghe vậy : “ vương phi! Có chuyện gì muốn gặp tiểu nữ!” Vân Tiếu Khuynh cười khẽ, : “ Hoa tiểu thư cùng Hàn Kỳ là thanh mai trúc mã đúng ?!” Hoa Tuyết Yên gật đầu, nghi hoặc nhìn Vân Tiếu Khuynh

      Vân Tiếu Khuynh đạm cười, giương mi nhìn Hoa Tuyết Yên, : “ ta…chỉ là muốn biết, Hàn Kỳ lúc , như thế nào mà thôi, Hoa tiểu thư có thể cho ta biết được ?!” Hoa Tuyết Yên kinh ngạc nhìn Vân Tiếu Khuynh, giọng cười : “ quá khứ rốt cuộc cũng là quá khứ, vương phi cần gì chấp nhất?!” Vân Tiếu Khuynh cười yếu ớt : “ ta biết, nhưng là ta luyến tiếc!”

      Luyến tiếc khoảng thời gian ta đươc chứng kiến!

      Hoa Tuyết Yên nghe Vân Tiếu Khuynh như vậy, lát sững người, nàng than , thanh ôn nhuận, từ từ kể : “ … lần đầu gặp huynh ấy lúc ta mới năm tuổi, thất ca ca hơn ta bốn tuổi, nhưng lại trưởng thành rất sớm, trong khi các hoàng tử khác còn vui đùa, học tập, huynh ấy bắt đầu cùng tiên đế sử lí chuyện triều chính rồi….. thất ca ca rất thông minh, trí tuệ bất phàm, tuy vẻ ngoài đạm đạm tiếu tiếu nhưng khi làm việc gì lại rất nghiêm túc và có thành tựu, còn nhớ……”

      Vân Tiếu Khuynh nghe Hoa Tuyết Yên từ tốn về khoảng thời gian còn của Hàn Kỳ, khóe môi cong cong tiếu dung mỹ lệ, khẽ nhắm mắt, như mơ như màng, nàng như thấy tiểu Hàn Kỳ, khi láu lĩnh nghịch ngợm, khi nghiêm túc lão thành, khi lãnh tình vô tâm…..

      “…… mười lăm tuổi huynh ấy bắt đầu tung hoành sa trường khiến cho các nước lân bang dám bén mảng đến biên cương của Đông Li, trong bình ổn nội loạn, ngoài mở mang bờ cõi, dẹp yên quân xâm lăng……..”

      Hoa Tuyết Yên thấy Vân Tiếu Khuynh nhắm mắt, hơi thở đều đặn, cứ tưởng nàng ngủ quên, nhưng khi Hoa Tuyết Yên ngừng kể, Vân Tiếu Khuynh khẽ mở mắt, ngưng mắt sâu nhìn Hoa Tuyết Yên, giọng :

      “ Hàn Kỳ! ấy à, chung quy chỉ là tên ngốc thôi…..”

      Hoa Tuyết Yên kinh ngạc, chưa lên tiếng phản bác Vân Tiếu Khuynh lại tiếp : “ mệt mỏi cũng ra, đau xót cũng mình gánh chịu, đơn cũng chỉ biết lẻ loi gậm nhấm mình”

      “ Tên ngốc đó, lúc nào cũng tiếu dung rực rỡ sáng ngời khiến cho người ta lầm tưởng y rất hăng hái, rất náo nhiệt…. ra y lại rất tịch mịch… chính là vì quen chịu đựng, đến chết lặng rồi”

      Hoa Tuyết Yên kinh ngạc, há miệng thở dốc, thốt nên lời

      Vân Tiếu Khuynh cười khẽ, như là đóa tuyết liên nở rộ trong băng tuyết ngàn năm giá lạnh, ấm áp say lòng người, ôn nhu vô cùng. Hoa Tuyết Yên khó có thể tin, nữ tử lãnh đạm như vậy lại nở nụ cười ôn nhu đến như thế, như là nhu từ tận cõi lòng, tận con tim, khiến cho Hoa Tuyết Yên ngẩn ngơ, dù là nhiều năm sau này nhớ lại cũng khỏi thất thần ngây ngốc

      Vân Tiếu Khuynh như thế này : “ chính là ngốc như vậy…. mới khiến cho ta luyến tiếc như thế, chỉ là….”

      “ Hoa tiểu thư….” Vân Tiếu Khuynh nghiêng đầu nhìn Hoa Tuyết Yên, giọng nỉ non : “ rất sợ tịch mịch, cho nên … nếu có thể… đừng để mình, .. nếu có thể… hãy đến đây làm bạn …. ta chính là….vô phương. Hoa tiểu thư! sau này, nhờ ngươi…..”

      Hoa Tuyết Yên trợn mắt nhìn Vân Tiếu Khuynh, nữ tử này rốt cuộc là thứ gì. ?! muốn lên tiếng hỏi, nhưng lời chưa kịp , bị thanh chen ngang : “ nương tử! ta trở về…!!” người đến ai khác chính là Hàn Kỳ

      Vân Tiếu Khuynh mỉm cười nhìn , Hàn Kỳ tiến lại cầm lấy tay của Vân Tiếu Khuynh, : “ nương tử lại buồn ngủ nữa sao?!”

      Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, lại : “ Hàn Kỳ! ta bỗng nhiên thèm ăn hoa quế cao ở tửu lâu, ngươi…. Ra đó mua cho ta vài khối ”. Hàn Kỳ ngẩng ra, sau đó gật gật đầu, Vân Tiếu Khuynh nhìn sang Hoa Tuyết Yên, lại : “ Hoa tiểu thư, cùng Hàn Kỳ ”. Hàn Kỳ lúc này mới phát Hoa Tuyết Yên từ nãy bên cạnh, y xấu hổ cười, gật đầu cười : “ Yên nhi!” Hoa Tuyết Yên mỉm cười, gật đầu, như cái lễ

      thôi….” Vân Tiếu Khuynh . Hàn Kỳ phiết miệng, nương tử chính là thích sai làm culi a, nhưng là chính là cam tâm tình nguyện, cúi đầu trộm hương và cái, sau đó xoay người cùng Hoa Tuyết Yên, bước ra khỏi Tây Noãn các.

      “ Hàn kỳ….” Vân Tiếu Khuynh đột ngột gọi lại, Hàn Kỳ sững sốt quay đầu lại, cười cười : “ sao vậy, nương tử!” Vân Tiếu Khuynh ngưng mắt nhìn chút, lắc lắc đầu, mỉm cưởi dịu dàng : “ có gì, nhanh …” Hàn Kỳ thoáng nghi hoặc nhưng rất nhanh lại bị nụ cười ôn nhu như nước của Vân Tiếu Khuynh mê choáng váng đầu óc, y gật gật đầu, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất chạy mua hoa quế cao

      Vân Tiếu Khuynh bỗng nhiên thấy luyến tiếc, luyến tiếc , muốn ở bên mình thêm chút nữa, nhưng mà…. Nếu như để cho nhìn thấy cảnh nàng rời , như vậy… như thế nào? Vân Tiếu Khuynh chính là cảm thấy nỡ…. nỡ… đau lòng!!

      Vân Tiếu Khuynh cố giương mắt nhìn bóng lưng của Hàn Kỳ lâu… lâu…. Cho đến khi mi mắt nặng trĩu thể giương lên được nữa, mới nặng nề buông xuống…, môi còn xót lại nét cười ôn nhu như nước…

      Tạm biệt Hàn Kỳ!….

      Coi như gặp ta là hồi mộng, nhanh chóng quên !!

      Ta thể giữ được lời hứa cùng ngươi nữa rồi…. ta cố hết sức… ngươi có trách ta?!

      ra… ta vẫn tưởng , ta thích ngươi… nhưng là bây giờ ta chợt hiểu, biết từ bao giờ, từ thích kia lại chuyển sang rồi

      Rất tự nhiên, rất dịu dàng, ngươi cứ như vậy từng chút từng chút lắng đọng trong tâm của ta, hoảng hốt giật mình chợt nhận ra, nguyên lai ngươi ở trong đó

      Nhưng là… chúng ta thể …. Nắm tay cho đến bạc đầu…. cho nên ta ra ba từ ấy đối ngươi…!!

      Hàn Kỳ! … xin lỗi!!



      “ Thất ca ca, huynh sao vậy?!” Hoa Tuyết Yên nghi hoặc nhìn Hàn Kỳ, bỗng dưng khựng lại, sắc mặt tái mét

      Hàn Kỳ vô thức tay đưa lên ngực, nắm chặt lấy vạc áo, trong thoáng chốc vừa rồi, tâm của đau quá!!

      “ Ta.. sao?!” Hàn Kỳ lắc lắc đầu, bước nhanh về phía trước, nương tử thích ăn hoa quế cao, mua nhanh rồi về cùng nương tử thưởng thức. Hoa Tuyết Yên đuổi theo sau…..kỳ lạ! hai người hôm nay đều rất kỳ lạ, Hoa Tuyết Yên lẫm nhẫm. đường bỗng thoáng qua hắc y nhân, Hoa Tuyết Yên khẽ giật mình, vội quay đầu lại nhìn Hàn Kỳ, : “ Thất ca ca, ta bỗng dưng nhớ có việc cần làm, huynh trước ”. Hàn Kỳ gật đầu, xoay người bước , Hoa Tuyết Yên cũng theo hướng ngược lại, đuổi theo bước chân của hắc y nhân!

      Hàn Kỳ nhanh chóng dùng tốc độc nhanh nhất đến tửu lâu gần đó mua vài khối hoa quế cao, rồi quay lại vương phủ, cũng vì sao lại cảm thấy bất an đến như vậy. Bước vào Tây Noãn các, thấy Vân Tiếu Khuynh an tường ngủ dung, tâm thoáng chốc mới an tĩnh lại, y cười khẽ, đặt điểm tâm bàn, cúi người xuống ôm Vân Tiếu Khuynh vào phòng, đặt giường, rồi lấy mền đắp lại

      “ Nương tử, ngủ nên vào phòng ngủ a, ngoài trời bị ốm đó, là…” y thanh oán giận, vươn tay vuốt mái tóc của Vân Tiếu Khuynh, yên tỉnh nhìn nàng. Chính là Hàn Kỳ y ngờ rằng, Vân Tiếu Khuynh giấc ngủ chính là hơn ngày đêm chưa tỉnh, dù dùng mọi cách nàng vẫn cứ yên lặng nằm đó, hơi thở điều điều, tiếu dung như có như còn xót lại

      Hàn Kỳ như nổi điên gọi tất cả các thái y trong cung, nhưng tất cả mọi thái y điều y như nhau : “ vương phi mạch tượng rất tốt, chỉ là ngủ thôi”. Chỉ có đều mọi người , vương phi ngủ đến ngày thứ hai vẫn tỉnh lại, dùng mọi biện pháp cũng có cách nào khiến cho nữ nhân nằm giường kia mở mắt

      Thất vương gia nổi giận, mặt trầm sát khí khiến cho nhóm thái y thầm kinh hãi. quen thất vương gia tiếu dung rạng rỡ môi, dù là khi sinh khí hay tức giận… nhưng bây giờ biểu càng bình thường như thế, lại càng khiến cho bọn họ nơm nớp lo sợ. Hoàng đế hay tin cũng đích thân ngự giá đến xem, nhưng là cũng thúc thủ vô sách

      “ Ta nghe ở mấy bộ tộc ít người có loại cổ khiến cho người ta như là ngủ say nhưng là vĩnh viễn tỉnh lại, có khi nào….” Hoàng đế cau mày, vấn đám thái y. Trong đó lão thái y lớn tuổi nhất, bước ra cung kính : “ bệ hạ! loại cổ đó vi thần cũng biết, cũng từng gặp nhưng tuyệt đối giống như là tình trạng của thất vương phi”. Hoàng đế thở dài, trầm mặc

      Hàn Kỳ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh giường Vân Tiếu Khuynh, hai ngày hai đêm y chưa từng rời khỏi dù chỉ chút, ăn uống, cũng ngủ, chỉ ngây ngốc ngồi đó, như bức tượng linh hồn. Hoàng đế thấy vậy, đau lòng vô cùng, y khe khẽ thở dài : “ thất đệ, vậy trước khi đệ muội xảy ra tình trạng như thế này, có biểu gì bất ổn ?!” Hàn Kỳ nghe vậy, đôi con ngươi thoáng lóe sáng, y lảo đảo đứng dậy chạy ra khỏi Tây Noãn các, đến chỗ ở của hạ nhân

      “ Vương gia! Sao ngài lại đến đây…” tiểu Hồng từ trong phòng bếp, thấy Hàn Kỳ tiến lại gần vội vàng lên tiếng hỏi, vương phi đột nhiên tỉnh dậy, vương gia lo lắng ngày đêm bồi bạn, cho bất cứ ai tới gần, dù là nàng cũng Tiểu Họa, nhưng sao lại đến nơi này, hay là vương phi tỉnh rồi?!!

      “ Tiểu Hồng, mấy hôm trước, vương phi có biểu gì lạ …” Hàn Kỳ hai tay đặt vai tiểu hồng, gằn từng tiếng hỏi, đôi con ngươi đầy tơ đỏ, mỏi mệt. Tiểu Hồng nghe y hỏi như vậy, kinh ngạc rồi lắc lắc đầu, vương phi vẫn như bình thường nha

      “ Vương gia, ngài có biết vương phi có bệnh cũ….” Từ đằng sau Tiểu Họa tiến lại gần, ngập ngừng hỏi. Nàng chính là cảm thấy bệnh cũ của vương phi rất kỳ lạ, đến cũng nhanh mà cũng nhanh, nhưng vương phi cho nàng cũng dám nhiều lời, ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này, Tiểu Họa nghĩ ít nhiều nó cũng liên quan

      “ Bệnh cũ?!” Hàn Kỳ trợn mắt, khó có thể tin được, nàng có bệnh cũ gì?! … sao lại biết?! Tiểu Họa thấy y như vậy, khẽ cắn môi : “ vương gia, cách đây gần ba tháng, vương phi cứ vài tuần phát bệnh lần, rồi từ từ bệnh phát ngày càng nhiều, cách đây vài tuần, hầu như mỗi ngày đều phát bệnh, khi phát bệnh cơ thể cứng ngắc cử động được, hô hấp khó khăn cùng với hộc máu…..”

      Hàn Kỳ bỗng chốc như cảm thấy đất trời tối xầm, y khó khăn mở miệng : “ tại sao… nàng ấy lại với ta?!” Tiểu Hồng nghe vậy, nức nở, thanh thoáng nghẹn ngào : “ vương phi cho chúng ta , ngài ấy muốn cho ngài biết, mỗi khi phát bệnh ngài ấy luôn mình chịu đựng, ngài ấy ….. hứa với ngài cho ngài thấy như vậy!” nhất thời Hàn Kỳ sững người, thốt thành tiếng

      Lần trước cố xảy ra ở Phượng Nghi cung là khi nàng ấy phát bệnh sao, nàng ấy nhất định lần sau để cho thấy cảnh như vậy, chính là.. ý này sao?! Hàn Kỳ bỗng dưng muốn cười, cứ ngỡ mình rất quan tâm đến nàng ấy, vậy mà khi nàng ấy khổ sở, khi nàng ấy đau đớn nhất,… y lại có ở bên cạnh, Hàn Kỳ! ngươi làm người… cũng đủ thất bại!!

      “ Vương gia?!…” thấy Hàn Kỳ ngây ngẩn , tiểu Họa giọng kêu gọi, Hàn Kỳ sực tỉnh, xoay người bước , bóng lưng hốt nhiên tịch thể tả, Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa bỗng dưng cảm thấy đau lòng thay cho nam tử thất hồn lạc phách bước này

      Khi Hoa Tuyết Yên nghe tin về tình trạng của Vân Tiếu Khuynh, nàng ngây ngẩn cả người, bỗng dưng nhớ đến lời của Vân Tiếu Khuynh mấy hôm trước

      Hoa Tuyết Yên vội chạy đến vương phủ gặp Hàn Kỳ, thấy y cả người hầu như mất sức sống, phờ phạc rất nhiều, tâm co rút đau đớn, nàng cười khổ! Chung quy là nàng vẫn còn nhiều tình cảm với nam nhân này nha



      Hết chương 23
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 24: NÀNG.. RỒI!



      “ Thất ca ca.. huynh cứ như vậy, đợi đến khi vương phi tỉnh lại, ngã xuống mất…” Hoa Tuyết Yên thở dài khuyên nhủ. Hàn Kỳ ngẩng đầu nhìn Hoa Tuyết Yên, ảm đạm cười. Nàng ấy… chính là còn trở lại sao?! chính là lờ mờ nhận được điều gì, chỉ là dám đoán cũng có dũng khí đối mặt với nó mà thôi. Nguyên lai cũng nhát gan như bao kẻ khác!

      “ Thất ca ca, vài hôm trước ở đây, vương phi có với muội vài điều…” Hoa Tuyết Yên giọng , quả như trong suy đoán, nam nhân ánh mắt tưởng chừng như mất ánh sáng kia bỗng dưng lóe lên những tia sáng kỳ dị. Hoa Tuyết Yên cười yếu ớt : “ vương phi huynh…. Là tên ngốc! rằng huynh tuy vẻ bên ngoài náo nhiệt nhưng tận sâu bên trong lại rất độc”

      “ Nhưng là…. Chính vì vậy, mới khiến cho nàng… chú ý huynh nhiều đến như thế..”

      “ Vương phi còn , huynh rất sợ tịch mịch, bảo muội thường xuyên đến làm bạn cùng huynh, còn nàng ấy…. còn có cách khác….”

      Hoa Tuyết Yên than , thanh ôn nhuận như nước nhưng lại khiến cho Hàn Kỳ từng đợt từng đợt trừu đau

      Nhìn thấy nam nhân kia, đáy mắt u uẩn tang thương nên lời, Hoa Tuyết Yên mới hiểu được, nguyên lai thất ca ca mà nàng biết phải náo nhiệt hăng hái, nhiệt huyết đầy mình mà là người rất tịch mịch, mười mấy năm thanh mai trúc mã làm bạn, cứ ngờ mình hiểu thấu hết nam nhân này rồi, ấy vậy mà ….

      Nữ nhân lãnh đạm kia nhìn như hờ hững với mọi thế nhân gian, lại chỉ dùng vài tháng thời gian hiểu nam nhân tên gọi Hàn Kỳ kia nhiều đến như vậy. Có chăng chính là vì thế mới khiến cho kẻ người đời kính sợ gọi bốn tiếng tiếu diện ma vương chung tình đến như vậy

      Hoa Tuyết Yên bỗng dưng cảm thấy may mắn vì nàng buông tay, tuy cảm tình vẫn còn, chỉ là chấp nhất sâu niệm như lúc trước. Nhưng mà, vương phi! Người biết ?! Thất ca ca, cho dù có ai bên người làm bạn chăng nữa, cũng rất tịch mịch, vì đơn giản người đó, phải người mà thôi!

      Hàn Kỳ bi ai cười, thoáng run rẫy…

      Tịch mịch sao?! nương tử, chẳng phải ta chỉ cần có nàng bên cạnh ta đơn, nhưng nàng lại đem ta để lại cho người khác, vô ưu vô lự rồi, nàng sao lại như thế vô tình?!

      Vô duyên vô cớ đến bên ta, rồi biết từ khi nào trộm lấy tâm của ta, cứ như vậy bước , cũng mang tâm của ta theo! Nương tử…. nàng quả rất nhẫn tâm nha!

      Nhưng là, dù vậy… ta lại cách nào thể nàng….!!!

      Bỗng dưng người giường thoáng rùng mình, những ngón tay trắng nõn khẽ đụng đậy, thấy được biểu đó của Vân Tiếu Khuynh, Hàn Kỳ sửng sốt, ánh mắt thoáng mừng như điên nhưng là nhìn thấy nữ tử giường khẽ mở mắt, lòng của y chùn lại, ánh mắt lạnh như băng độ ấm

      “ Vương phi?!…” Hoa Tuyết Yên thấy nữ tử giường tỉnh, lên tiếng hỏi. Nhưng là nàng cảm thấy có cái gì đúng, nhưng là đúng ở đâu nàng lại biết

      Nữ tử giường khẽ mở mắt, nghiêng đầu nhìn nam tử ngồi bên cạnh mình, vươn tay ra muốn chạm vào nam nhân trước mặt, khẽ mở môi đỏ mọng, : “ Hàn kỳ!”

      Hàn Kỳ lạnh lùng, tránh né cái đụng chạm của nữ tử trước mặt, vươn bàn tay để lên cổ nữ tử, như muốn bóp nát cổ họng nữ nhân ngồi trước mặt mình, y khẽ quát : “ ngươi là ai?!” Hoa Tuyết Yên kinh ngạc, mở to mắt nhìn Hàn Kỳ, lắp bắp : “ thất ca ca, huynh!.. làm cái gì?!” Hàn Kỳ để ý đến câu hỏi của Hoa Tuyết Yên, lạnh lùng nhìn nữ tử, thanh chưa có bao giờ lạnh lùng như thế : “ ! ngươi là ai?!”

      Nữ tử khẽ cười, hô hấp dồn dập : “ ngươi… nhận ra rồi?!” Hàn Kỳ sững sờ, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng cũng xa lạ kia, khẽ buông xuống. Dù phải là nàng, nhưng nhìn dung nhan mà mình quen thuộc kia, y cũng sao ra tay được. Hàn Kỳ mắt lạnh nhìn nữ tử giường, thanh thoáng run rẫy nhưng y che dấu rất khá, y : “ nàng.. đâu?!” Nữ tử giường khe khẽ cười : “ ta cũng biết, nàng ta vô duyên vô cớ chiếm lấy cơ thể ta, khó khăn lắm ta mới quay trở về được, vương gia… ngài chào đón ta sao?!”

      Hàn Kỳ đôi con ngươi tràn đầy sát khí, y gằn từng tiếng : “ tại sao ngươi chết … tại sao, nàng lại là người ra ?!” Nhất thời nữ tử giường cười rộ lên, nàng : “ vương gia, ngươi nhẫn tâm, ta mới là vương phi của người, còn nàng ta chỉ là hồn mà thôi!”

      “ Câm miệng!” Hàn Kỳ lớn tiếng quát, y : “ vương phi của bổn vương, duy độc mình nàng ấy, là Vân Tiếu Khuynh mà thôi, phải ngươi!” Vâng! Nữ tử vừa mới tỉnh dậy ai khác chính là Vân Tiểu Khuynh, chủ nhân đích của thân xác này, kinh thành đệ nhất tài nữ, Vân gia tam tiểu thư.

      “ Nhưng người cùng ngài bái đường thành thân là ta…” nữ tử ôn nhu cười khẽ, nụ cười tựa mộc xuân phong nhưng lại khiến cho Hàn Kỳ chán ghét nhíu mày, y hừ lạnh : “ sao?! nữ tử mà bổn vương công nhận, chỉ có nàng ấy mà thôi”. Vân Tiểu Khuynh rủ xuống mi mắt, rồi ngẩng đầu nhìn nam nhân mà mình ái mộ này, trong khi Vân Tiếu Khuynh chiếm thân xác nàng, nàng chỉ vất vơ vất vưởng đâu đó trong đây, mới đầu khi biết được mình gã cho ‘tiếu diện ma vương’ nàng cũng rất lo lắng, nhưng khi là linh hồn, nhìn thấy , thấy ôn nhu đối ‘nàng’ nàng biết từ bao giờ lại , đến tận xương tủy nhưng lại có cách nào cùng . Cũng may trời cao thương tình, Vân Tiếu Khuynh biến mất, nàng có thể quay lại với cơ thể của mình, chỉ là nàng ngờ, chỉ trong cái chớp mắt, nhận ra nàng, Vân Tiểu Khuynh cười khổ

      “ Vương gia, ta cùng nàng cũng như nhau….. sao ngài lại thử ta?!” Vân Tiểu Khuynh kiều mị cười, vươn tay chạm vào nam nhân tuấn mỹ trước mặt. Hàn Kỳ thoáng nhăn mi, y bỏ tay của Vân Tiểu Khuynh ra, lãnh đạm : “ ngươi, có tư cách gì mà so với nàng?!” Nàng chính là độc nhất vô nhị, lãnh đạm Vân Tiếu Khuynh, hờ hững, vô tình nhưng lại thỉnh thoảng ôn nhu Vân Tiếu Khuynh, trong thiên địa này, ai, có gì có thể thay thế được nàng! Vân Tiểu Khuynh nghe vậy, cười lạnh : “ ta có gì thể so với nàng, nàng chỉ là hồn đến từ dị thế, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, văn võ, hiểu phong tình, nàng bất quá là nữ tử vô dụng mà thôi”

      “ Câm miệng!” Hàn Kỳ quăng cho Vân Tiểu Khuynh bạt tai, gò má trắng nõn in bàn tay đỏ rực, Hàn Kỳ mím môi nhìn nữ tử trước mặt, đôi con ngươi lạnh như băng, gằn từng tiếng, thanh lãnh đến tận cùng : “ ngươi muốn chết!” quả là nàng tinh thông mấy cái đó, quả là nàng khó hiểu phong tình, lãnh đạm đến lãnh khốc, nhưng là cho phép bất kỳ ai dùng thái độ khinh miệt đó về nàng như vậy

      tinh thông cầm kỳ thư họa sao? cứng ngắc khó hiểu phong tình lại như thế nào? Nàng chính là nàng, chính là nữ tử như vậy!!

      “ Vân Tiểu Khuynh! Ngươi nghe cho đây, từ bây giờ ngươi được phép bước ra Đông Hoàn các dù là bước, đợi cho đến khi vương phi của bổn vương quay lại, nếu như ngươi khiến cho mình bị thương, tự gánh lấy hậu quả!” Hàn Kỳ thanh chút độ ấm. chính là muốn tổn thương nữ tử này, bởi vì có thể ngày nào đó có thể ‘nàng’ quay trở lại

      Hàn Kỳ bước ra khỏi phòng, Hoa Tuyết Yên sững sờ nhìn hai người đối thoại, nàng cũng hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Thấy Hàn Kỳ xoay người bước , Hoa Tuyết Yên ái ngại nhìn Vân Tiểu Khuynh, rồi cũng theo Hàn Kỳ, cánh cửa đóng ầm lại, Vân Tiểu Khuynh thân hình lảo đảo, ngồi bệch xuống dưới sàn. Nước mắt lặng lẽ rơi, nghẹn ngào…

      Vươn đầu ngón tay chạm vào bên gò má, cảm giác đớn đau vẫn còn xót lại nhưng cũng bằng phần vạn tâm của nàng lúc này đau. Nàng rốt cuộc là có lỗi gì?! Vô cớ bị người khác chiếm mất thân thể, bị đoạt mất tình cảm của trượng phu, nàng mới là vương phi của nha!

      Vân Tiếu Khuynh!… ta hận ngươi…. Nữ tử căm hận tưởng. Là nàng! Nàng ta chiếm mất cơ thể nàng, khiến cho vương gia chung tình cùng nàng, khiến cho nàng mất tất cả, Vân Tiếu Khuynh, ta với ngươi, thề bất lưỡng lập! đôi con ngươi vốn ôn nhuận như nước bỗng chốc tràn đầy oán hận, cay độc!



      “ Thất ca ca! rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!” Hoa Tuyết Yên đuổi theo Hàn Kỳ, truy vấn. Hàn Kỳ nét mặt băng sương, thấy Hoa Tuyết Yên, thoáng noãn lại, Hàn Kỳ ảm đạm cười, lắc đầu cười khổ, y : “ Yên nhi! giờ huynh mệt chết được, có chuyện gì sau .”

      Nam tử, tưởng chừng mạnh mẽ bao giờ khụy ngã kia, với Hoa Tuyết Yên, Hàn Kỳ chính là thần, có thể chống đỡ tất cả mọi việc, nàng sùng bái , ái mộ … nhưng giờ khắc này đây thấy y hai mắt tràn đầy tơ máu, tiếu dung u uẩn tang tương, điêu linh tàn lụi, Hoa Tuyết Yên thất thần, lời muốn hỏi, cũng thể thốt nên lời được nữa

      Nam nhân này! ra cũng có lúc bộc lộ vẻ mặt yếu ớt như thế…!!

      Văng vẳng đâu đây, Hoa Tuyết Yên như nghe thấy thanh lãnh đạm nhưng tràn đây quan tâm của bạch y nữ tử : “ Hàn Kỳ! … vốn chính là kẻ ngốc, mệt mỏi cũng , đớn đau cũng than, đơn cũng chỉ biết lặng lẽ gặm nhấm mình…..”

      Biết , hiểu , cảm nhận được …. rốt cuộc cũng chỉ có nữ tử kia mà thôi!

      Rốt cuộc, Hoa Tuyết Yên chợt hiểu, nguyên lai người ra vốn chỉ là đơn giản như vậy thôi! cần người kia tài giỏi, cần người kia xuất sắc, chỉ cần người kia hiểu mình muốn gì, cần gì… là đủ rồi!

      Thế gian này, người hiểu Hàn Kỳ, chỉ duy độc Vân Tiếu Khuynh! Mà nữ tử khiến cho Hàn Kỳ nhất thế chấp nhất, cũng chỉ Vân Tiếu Khuynh mà thôi!!



      Vương phi tỉnh lại, nhưng hiểu vì lí do gì vương gia lại đưa vương phi vào Đông Hoàn các, cho bước ra ngoài, mà vương gia lại đóng cửa nhốt mình tại thư phòng, chịu bước ra. Hạ nhân vương phủ kinh hãi vô cùng, rốt cuộc vương gia đây là làm sao vậy?! chưa bao giờ bọn họ nghĩ rằng, có ngày vương gia lại lãnh lạc vương phi, có lẽ trong tiềm thức của họ, chỉ có vương phi muốn gặp vương gia mà thôi, còn vương gia cứ quấn quýt lấy vương phi, đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra?!

      Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa đều há hốc mồm kinh ngạc, ai biết chứ bọn họ hiểu quá , cảm tình của vương gia dành cho vương phi sâu đến cỡ nào, há có thể chỉ vài ngày mà có thể thay đổi được. Cả hai được phái đến hầu hạ vương phi, mà thay bằng người khác. Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa cầu xin Hàn Kỳ đến hầu hạ vương phi, nhưng Hàn Kỳ chỉ nhìn hai người lát, rồi : “ Nếu các ngươi muốn làm, có thể với Sở thúc”. Cả hai cũng hiểu ý nghĩa trong lời của vương gia là gì, nhưng mà khi bước vào Đông Hoàn các, hầu hạ vương phi vài hôm, Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa mới nhận ra, là vương phi cũng là vương phi!

      ràng là cùng khuôn mặt nhưng hà cớ gì lại khác nhau đến như vậy?! phải là tính cách thay đổi mà đó như là hai người. Tiểu Họa cùng Tiểu Hồng nghi hoặc nhìn nhau.

      Vương phi trước kia lãnh đạm ít , nhưng chưa từng làm khó bọn họ, lại dễ lắm hầu hạ, mặc cho bọn họ tự do, làm gì làm, lo lắng này kia. Bên cạnh vương phi có thể tự do đàm tiếu, có loại cảm giác thanh thản, bình đạm khiến cho người ta quyến luyến, nhớ nhung

      Bây giờ vương phi, tình tình cũng tốt lắm, ôn nhu yên tĩnh, cũng làm khó hạ nhân, nhưng mà bất giác lại gây cho người ta cảm giác áp lực khó thở, dám tự do tự tại thả lỏng mình trước mặt nàng.

      khuôn mặt, hai tính cách, hai khí chất hoàn toàn khác nhau!!

      Ba ngày nay thất vương gia lâm triều, bầu khí hết sức kỳ lạ, hoàng thượng mặt rồng vui, mà các vị đại thần cũng bị vạ lây ít. Hàn Dạ thở dài, cho bãi triều sớm, sau đó về ngự thư phòng

      “ Tiểu Trần, thất đệ nay như thế nào rồi?!” hoàng đế hỏi thái giám bên cạnh. Gã thái giám cung kính đáp : “ bệ hạ! thất vương gia tự nhốt mình trong thư phòng, cũng là ngày thứ năm rồi”. Hoàng đế lắc đầu thở dài, mi gian tràn đầy mệt mỏi. Thất đệ tính tình vẫn như vậy ẫn nhẫn a, lúc nào cũng chỉ mình gánh chịu, chịu tìm người chia , Hàn Dạ cười khổ. Còn nhớ năm xưa trước khi phụ hoàng lâm chung, luôn mãi dặn dò chiếu cố thất đệ, bao nhiêu năm nay luôn cố hết sức, nhưng dường như thất đệ đa số giúp , còn lại chẳng chiếu cố đệ đệ ruột thịt của mình được bao nhiêu, khó khăn lắm mới kiếm được cho mình người mến, vậy mà lại….

      Phụ hoàng cùng mẫu hậu đời tình cảm chân thành, phụ hoàng từng với , hậu cung ba ngàn giai lệ, ngài chỉ duy độc mình mẫu hậu mà thôi. Rất tiếc, dù là đế vương cũng nhiều lắm bất đắc dĩ, thể độc sủng duy nhất nữ tử mà mình thương, sau này mẫu hậu bệnh chết, phụ hoàng cũng buồn khổ trong lòng, cũng vài năm sau buông tay trần thế, khi còn sống phụ hoàng nhất là cùng thất đệ, mọi thứ tốt đều dành cho bọn , khuynh tẫn hết sủng ái, bảo vệ. Đến lúc băng hà, ngài vẫn còn lo lắng cho thất đệ nhiều lắm, ngài hiểu hơn ai hết thất đệ rất vô tình, nhưng khi động tình lại vô cùng chuyên tình, người như vậy, cả đời vận mệnh đớn đau, haizz!! Lời than năm xưa của phụ hoàng ngờ bây giờ lại thành tực, Hàn Dạ than !!

      “ Tiểu Trần! bãi giá, đến Lăng Hàn vương phủ!!…” Hàn Dạ hạ lệnh. Tiểu thái giám tuân lệnh, lui ra ngoài chuẩn bị



      Hết chương 24
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :