CHƯƠNG 15 : QUÀ! Vân Tiếu Khuynh quay đầu lại nhìn , đôi con ngươi vẫn chăm chú nhìn phong cảnh trước mặt, giọng đáp : “ ngươi thấy đào hoa rất đẹp sao?!” Hàn Kỳ lại : “ đúng là đẹp nhưng mà còn có nhiều loại hoa đẹp hơn mà, như là mẫu đơn – vạn hoa chi vương còn diễm hơn nhưng nương tử lại thèm nhìn chúng dù chỉ lát, lại duy độc si niệm với mấy gốc đào thụ này!” có quên, lúc trước chính mà vì mấy gốc cây này mà ‘ném’ cho mấy nữ tử khác nha! “ Khi hoa khai đẹp đến diễm, rất diêm dúa, rất hoặc nhân. Khi hoa tẫn, trời hoa rơi, điêu linh tàn lụi nhưng lại mang gì đó rất thê mỹ… rất tịch mịch….” Có lẽ là đồng cảm chăng, cho nên nàng lại thích loài hoa này đến kỳ lạ “ Tịch mịch sao?!” Hàn Kỳ mê hoặc, nương tử lại suy nghĩ vẫn vơ rồi, hoa mà cũng tịch mịch, đơn sao?! “ Nhưng ta lại nghĩ hoa đào vốn rất náo nhiệt chứ, hoa nở vào mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, là mùa bắt đầu cho năm, mọi người bận rộn với những công việc mới….” Hàn Kỳ mỉm cười, vươn tay nhặt lấy cánh hoa còn vương mái tóc của Vân Tiếu Khuynh. Vân Tiếu Khuynh nghe y vậy, đạm cười, khẽ nhắm mắt…. “ Có lẽ …” lát sau, tưởng chừng ai lên tiếng, Vân Tiếu Khuynh mới giọng nỉ non. Chỉ là nàng cảm thấy, dù là đám đào thụ đứng cạnh nhau, vẫn man mác cái gì đó rất đơn, có lẽ là vì giống … chăng! Vân Tiếu Khuynh khẽ mở mắt, ngưng mắt sâu nhìn nam tử bên cạnh mình, .. cũng giống như loài hoa này vậy, vẻ ngoài rất náo nhiệt, nhưng tận sâu bên trong lại rất tịch mịch. Có chăng như vậy, mới khiến nàng chú ý nhiều đến như thế biết từ khi nào bắt đầu, thói quen bên cạnh, đột ngột xuất , rồi mặt dày vô sỉ gọi nàng hai tiếng ‘nương tử’ thế giới này, đáng sợ nhất phải là cái gì đó ồn ào rực rỡ như là pháo nổ yên hoa, chói chang chen vào cuộc sống của chúng ta, mà là tế thủy trường lưu, rất đơn giản, rất từ tốn, vô thức xâm lẫn vào cuộc sống, vào tâm tư của chúng ta để rồi ngày quay đầu lại, ỷ lại vào nó, khó có thể dứt ra được Vô thức Vân Tiếu Khuynh vươn tay chạm vào khuôn mặt của Hàn Kỳ, nhàng mơn trớn, mâu quang mảnh tỉnh lặng Nàng cũng , nàng đối là cái cảm giác gì nữa?! Gặp hoài ngại phiền, gặp lại có chút tưởng niệm! Nó giống như cảm tình của nàng đối với đệ đệ của mình, càng giống cái ‘thích’ đối với mỹ thực, hay là cố chấp đối với mỹ cảnh thế gian , như cốc nước ấm, hương vị rất đơn thuần có gì khiến cho nàng say mê lâng lâng, nhưng lại thể thiếu Hay là vì, đối nàng tốt quá, sao nàng lại hiểu, dung túng nàng biết bao nhiêu, mặc cho nàng càn quấy như thế nào. Ở thế giới cổ đại này, nếu phải , nàng sớm đắc tội với rất nhiều người rồi. biết nàng thích hành lễ quỳ lạy, cho nên cầu bệ hạ. biết nàng để ý đến tiểu hài tử tên gọi Phong nhi kia, cho nên như xa như gần quan tâm đến hài tử đó. biết nàng… nhiều lắm, dường như từ lúc nào, mọi sở thích, mọi thói quen của nàng đều nắm trong lòng bàn tay, rồi cứ xoay theo đó mà chuyển…. Nàng… chưa từng thực quan tâm đến , muốn gì, nghĩ gì, thích cái gì…. Nàng… cũng chưa từng vì , làm cái gì cả! Ích kỷ?! có lẽ , nàng chính là người như vậy, muốn để ý đến ai cũng muốn ai để ý đến mình. Nhưng là nam nhân này lại trở thành ngoại lệ. “ Hàn Kỳ…” Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, thanh vẫn như thường, lanh lãnh đạm mạc, dù là đối ai cũng nhàn nhạt như thế. Hàn Kỳ đôi khi nghĩ, nương tử của , có phải trời sinh vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, mắt lạnh nhìn tất cả, thèm đoái hoài cũng muốn quan tâm, hư hư miểu miểu giống như là con người…. có đôi khi cảm thấy nàng cách xa, chính là chán ghét cái cảm xúc này, làm cho vô cùng bất an “ Nương tử, có chuyện gì nha!” Hàn Kỳ mỉm cười, đáy mắt nhàn nhạt ôn nhu. Vân Tiếu Khuynh chợt nhận ra, ánh mắt của nhìn nàng càng ngày càng ấm áp, càng lúc càng ôn nhu như nước, khiến cho nàng cảm thấy … đau lòng. Từ khi nào đôi hoa đào nhãn đó lại thay đổi nhiều đến như vậy?! lúc đầu nhìn nàng đơn thuần chỉ là hứng thú, là thú vị phải sao?! rồi dần dần…. hóa thành nhu tình như nước. Hàn Kỳ, ngươi biết , ngươi lại càng như vậy, ta lại càng cảm thấy áy náy..!! “ Có phải là ta rất vô tình..?!” Vân Tiếu Khuynh rút tay về, giọng vấn. Hàn Kỳ cảm thấy bàn tay lanh lãnh của Vân Tiếu Khuynh rời khỏi mặt của , nhanh chóng đưa tay cầm lấy, bàn tay to của nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của Vân Tiếu Khuynh, như là có hứng thú với nó, nhàng mơn trớn. Nghe Vân Tiếu Khuynh hỏi vậy, Hàn Kỳ phiết phiết miệng, rất là oán giận, : “ đương nhiên, nương tử rất là vô tình nha, đối với vi phu lúc nào cũng đạm mạc như vậy, lại ít khi chủ động thương nhung nhớ, toàn là vi phu chủ động à. Nhưng là…” Hàn Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu, cười cái to, tiếu dung rạng ngời hơn bao giờ hết, : “ nhưng là nương tử như vậy, dù là lãnh đạm đến vô tình, dù là rất ít khi quan tâm đến vi phu,.. vi phu đều cảm thấy thích”. Hàn kỳ kể lể : “ nương tử lãnh đạm, sao! vi phu nhiệt tình thêm chút là được rồi, nương tử quan tâm đến vi phu, cũng có gì, vi phu quan tâm đến nương tử là được. Chỉ là….” Hàn Kỳ thanh bỗng lại, . Chỉ là… nương tử đừng để vi phu ở lại mình là được! Nhưng đó chỉ là lời trong đáy lòng, Hàn Kỳ hỏi, cũng có can đảm hỏi, mỉm cười dịu dàng : “ chỉ là nương tử… lâu lâu cũng nên thưởng cho vi phu chút gì đó nha?!” Vân Tiếu Khuynh nghe Hàn Kỳ vậy, đôi con ngươi thoáng nhộn nhạo, gợn gợn sóng. Hàng mi mắt dài rũ xuống, che tầm nhìn của mình, chỉ lát lại nghiêng đầu nghi hoặc nhìn , : “ thưởng?!” Hàn Kỳ gật gật đầu, mong chờ nhìn Vân Tiếu Khuynh, ánh mắt lượng lượng như là vì sao lấp lánh nhất trong trời đêm, hồ hởi lên tiếng : “ chính là cái này?!..” Hàn Kỳ cúi đầu xuống, hôn cái vào gò má của Vân Tiếu Khuynh, rồi cười rộ lên như là con mèo trộm mồi thành công, rất giảo hoạt! Vân Tiếu Khuynh nhìn nhìn , nhíu nhíu mày, miệng lại mân lên, như là suy nghĩ cái gì đó. lát sau nàng nhỏm người ngồi dậy, hôn cái lên gò má, chớp chớp mắt : “ chính là như thế này?!” Hàn Kỳ ngờ Vân Tiếu Khuynh lại đột ngột hôn như vậy, môt thoáng sững sờ, xúc cảm đầu môi của nàng còn lưu lại nơi gò má của , tâm đập thình thịch, nếu phải bao nhiêu năm luyện tập mặt đỏ, tim đập nhanh, nhất định đỏ mặt đó. Nhưng là vì cớ gì sau khi hôn , nàng lại dùng như vẻ mặt như vậy nhìn nha +_+, làm cho hắm cảm thấy mình dụ dỗ nữ tử nhà lành vậy Nhưng mà có người nào đó, được bước lại muốn thêm bước, được voi lại muốn đòi tiên, cho nên rất là mặt dày chỉ chỉ môi mình mà oán giận : “ nương tử! chỗ này mới đúng nha!” Vân Tiếu Khuynh nhíu mày nhìn , lấy tay của mình chỉ chỉ vào môi của , rồi mở miệng : “ được!” Hàn Kỳ đáng thương hề hề nhìn Vân Tiếu Khuynh, ngại học hỏi lên tiếng vấn : “ vì sao a?!” Vân Tiếu Khuynh lãnh đạm trả lời : “ rất sạch !” nước miếng tùm lum thấy mà ghê, nàng mới có chơi mấy cái trò đó đâu. Lúc trước ở đại, xem mấy bộ phim có mấy cảnh này, Vân Tiếu Khuynh thường rất khó hiểu, nước miếng có gì tốt mà nam nữ chính cứ hay hôn như vậy, thấy mất vệ sinh sao?! bây giờ nàng nhìn môi của Hàn Kỳ, khẽ cau mày, tuy môi của đẹp lắm, quá dày cũng quá mỏng, hồng nhạt… nhưng là tốt nhất là nhìn chứ nên chạm nếu ấn tượng suy giảm chừng! Hàn Kỳ hết chỗ rồi, nữ nhân này nhất định sinh ra là để chọc tức mà, dám miệng của sạch , Hàn Kỳ tràn đầy u oán nhìn Vân Tiếu Khuynh : “ nương tử! vậy vi phu bị tổn thương nha”. Vân Tiếu Khuynh bĩu bĩu môi, rất là đồng ý, nàng chính là thôi “ Nương tử…” mỗ nam ai ai oán oán, đáng thương nhìn Vân Tiếu Khuynh, khiến cho nàng cảm giác mình vứt con chó vậy, rất tội nghiệp! chỉ có đều rất tiếc Vân Tiếu Khuynh lại dư lòng thương người, cho nên thèm để ý đến Hàn Kỳ, khẽ nhắm mắt lại. Tai nghe thấy, mắt nhìn coi như biết, nam nhân này chính là rất xảo trá, biết nàng sợ nhất chính là làm nũng tước vũ khí đầu hàng cho nên chiêu này cứ dùng thường xuyên. Chuyện khác nàng có thể mắt nhắm mắt mở, còn chuyện này chính là thể được! Thấy Vân Tiếu Khuynh thèm để ý đến , Hàn Kỳ oán giận, lại cúi đầu trộm hương thêm vài cái nửa. Ân !hừ, hôn được miệng hôn chỗ khác bù lại vậy. Vân Tiếu Khuynh mi mắt khẽ rung nhưng cũng mở mắt, mặc cho trộm hương vài cái. “ Đúng rồi, nương tử, vi phu có cái này cho nàng nè!” Sau khi trộm hương thành công, Hàn Kỳ như là nhớ đến cái gì, lấy ra trong lòng hộp đưa cho Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh mở mắt, nghi hoặc nhìn . Hàn Kỳ cười cười, mở hộp ra, bên trong là cây trâm tuyệt đẹp Cây trâm vừa phải, quá dài, điêu khắc tinh tế, hình đóa hoa đào, hoa làm từ viên bảo thạch đỏ rực, rất đẹp. cầu kỳ nhưng rất sắc xảo, nội chỉ viên bảo ngọc thôi cũng đoán được giá trị liên thành của thanh ngọc trâm này rồi Vân Tiếu Khuynh đưa tay sờ sờ thanh trâm, bảo ngọc rất ấm, lạnh lẽo như các đồ ngọc khí khác, hình thái đào hoa rất tinh xảo, rất giống . Tuy thích trang sức vật phẩm linh tinh, nhưng Vân Tiếu Khuynh cảm thấy thanh trâm này rất tốt xem, nàng rất thích! “ Nương tử! đây là vi phu tự tay thiết kế đó nha, rồi nhớ thợ hoàn kim của hoàng cung làm ra, như thế nào rất đẹp đúng ?!” Thấy Vân Tiếu Khuynh thích buông tay, Hàn Kỳ đắc ý cười. Vân Tiếu Khuynh gật đầu, lại : “ quả rất đẹp. Hàn Kỳ! cảm ơn”. Hàn Kỳ ôn nhu cười, đáy mắt ôn nhu như nước, y : “ giữa chúng ta, cần hai từ cảm ơn! Thay vì cảm ơn, nương tử cứ ‘thưởng’ cho vi phu là được!” Vân Tiếu Khuynh tà liếc mắt cái, nam nhân này chính là rất vô sỉ! chỉ là… như vậy cũng rất đáng ! Trong khi đó, tại hoàng cung, lại vang lên thanh oán giận của người nào đó : “ chết tiệt! lão thất dám lấy trộm khối hồng ngọc của ”. Đấy là cống phẩm của Hồ tộc, giá trị những liên thành mà còn vô cùng quý hiếm, đông có thể giữ ấm, hạ giúp thân nhiệt giảm xuống. Chỉ có hai khối, là hoàng tổ mẫu giữ, còn lại chính là luyến tiếc dùng mà giữ lại, ngờ lão thất lại lấy , mà lấy thôi, lại còn cắt làm ngọc trâm. A ..a.a.., làm hoàng đế như , đúng là đủ uất ức mà =”= Hết chương 15
CHƯƠNG 16 : …. RẤT TỊCH MỊCH! “ Tiểu họa! vương gia đâu rồi…” Vân Tiếu Khuynh xem sách, như là nhớ đến chuyện gì, ngẩng đầu vấn Tiểu Họa. Tiểu Họa mỉm cười, giọng đáp lại : “ vương phi! Vương gia xuống Hà Châu công tác rồi, mai mới quay về, ngài quên sao?!” vương phi a! đây là lần thứ ba trong ngày, ngài hỏi vương gia đây đấy!? tiểu Họa trộm cười, có tiến bộ… nếu vương gia biết được, chắc chắn rất mừng nha! Vân Tiếu Khuynh thoáng cau mày, nàng chẳng lẽ trời sinh tự ngược, gặp quấy rấy nàng, nàng lại thấy thiếu thiếu?! Vân Tiếu Khuynh thoáng thở dài, xong rồi, hình như nàng bị trúng độc quá sâu rồi….!! “ Tiểu Họa, sắp xếp , chúng ta ra ngoài dạo…” Vân Tiếu Khuynh phân phó, đến cổ đại năm tháng rồi mà nàng còn chưa ra khỏi vương phủ, lần này phải tranh thủ còn chưa về mà mới được, nếu đợi về suốt ngày quấn quýt lấy nàng làm cho nàng còn thời gian nghĩ về chuyện khác, như vậy tốt chút nào! “ Là, vương phi…” tiểu Họa gật đầu, cúi đầu lui xuống Vấn Tiếu Khuynh đặt sách xuống bàn, đứng dậy mở cửa sổ, nhìn mảnh đào lâm phía trước, thoáng thất thần là tháng ba mùa xuân, đào hoa đồng loạt nở rộ, diễm lệ tuyệt luân. Thỉnh thoảng lại vài cơn gió nghịch ngợm qua, cuốn lấy hoa, hoa thoáng run rẫy trong gió, dường như gió thầm gì với hoa, cho nên hoa kia bỗng chốc vỡ ra, rồi từng cánh hoa như tan vào trong gió, lơ đãng giữa trung, rồi rơi , rơi xuống mặt đất trời hồng hoa cứ lác đác rơi, lãnh hương thấm đượm say hồn người, Vân Tiếu Khuynh hít hơi, mùi hương hoa đào như vương vấn khắp nơi, rơi vào chóp mũi của nàng… Rồi mùa xuân cũng qua, đào hoa cũng tan hết… hè đến, sen trong hồ lại nở, chèo thuyền ra giữa hồ, hương sen thấm đượm vào lòng người, ấy cũng là thú vui tao nhã…. biết… nàng còn có cơ hội lại ngắm cảnh đào hoa nở rộ như lúc này nữa ?! biết… nàng có còn cơ hội nhìn thấy, tên ngốc đó mỗi ngày bẻ cành đào nho để trước đầu giường, mỗi khi mở mắt là thấy hay ?! biết… nàng còn có bao nhiêu thời gian để nhìn thấy nụ cười ấm áp của , ánh mắt nhu tình như nước ấy của ?! Vân Tiếu Khuynh muốn lừa mình dối người, nàng hiểu rất , thời gian mình còn tồn tại trong cơ thể này lâu, nàng vẫn luôn cảm nhận được giao động của linh hồn Vân Tiểu Khuynh như là quanh quẩn đâu đây, chỉ chờ thời cơ thích hợp nàng ta quay về với cơ thể của mình, còn nàng… có lẽ lại là lũ u hồn trở về với nơi thích hợp của mình Cơ thể ngày càng khó có thể điều khiển, những cơn choáng váng đầu óc, hay là mệt mỏi, ngày xuất càng nhiều. Mới đầu là vài tuần lần, rồi tuần lần, rồi vài ngày lần. Có đôi khi nàng cảm thấy bầu trời tối xầm, còn nhìn thấy gì được nữa, có đôi khi hoạt động bình thường, cơ thể bỗng nhiên đình chỉ, như là bị rút hết sức lực. Vân Tiếu Khuynh cười khổ, thời gian còn lại bao lâu? tháng, ba tháng hay là nửa năm… Hàn Kỳ! nếu như ta rời khỏi, ngươi có thể nhớ ta trong bao lâu, năm, mười năm hay là cả đời người?! Là ta quá ích kỷ! biết thời gian còn nhiều nhưng lại từ chối cảm tình của ngươi dành cho ta, lại tham luyến ấm áp ngắn ngủi đó Hàn Kỳ! gặp được ta, có lẽ chính là kiếp nạn cả đời của ngươi… nhưng là đồng thời, biết ?! Ngươi cũng chính là bi ai lớn nhất của ta Cứ ngỡ trời sinh chính là lãnh tình! ngờ lại gặp được ngươi, khiến cho ta biết ấm áp, biết tưởng niệm còn là…. Quyến luyến, cố chấp…. sao?! cũng chưa đến mức đó, nhưng là có lẽ là thích …. Thích ngươi vòng tay ấm áp, thích ngươi kiên trì cố chấp, thích ngươi sủng nịnh dung túng, thích ngươi làm nũng xấu lắm, thích ngươi… mặt dày vô sỉ… Lần đầu tiên, lại để ý người đến như vậy, nhưng lại cách nào cùng người bên cạnh mãi mãi. Xem ra lời hứa mỗi năm làm bánh trẻo cho ngươi ăn, xem ra chỉ là hứa xuống rồi… Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt thở dài, khẽ rũ xuống mi mắt, đôi con ngươi thoáng ưu sầu… cơn gió vô tình ngang qua, thổi bay mái tóc đen nhánh, phấp phơi trong gió, bạch y như tuyết nhiễm bụi trần… “ Các ngươi biết , nghe Hà Châu xảy ra lụt lội, quan viên lại tham ô lương thực khiến cho nạn dân chết đói vô số, hoàng thượng phái thất vương gia xuống đó, chỉ trong vòng đêm, thất vương gia chính là chém đầu bốn vị quan viên dưới Hà Châu…..” trong tửu lâu ồn ào, gã đại hán lớn tiếng , mọi người đều ồ lên, tập trung lắng nghe người khác lại ồn ào lên tiếng : “ còn chưa đâu, nghe quan lại Hà Châu cấu kết với đạo tặc cướp lương thực, các ngươi có biết hay Sơn Long trại?! chỉ trong vòng ngày, thất vương gia đem quân đến đó, đuổi tận giết tuyệt, tuyệt đối lưu lại người nào, hơn ba trăm người đó…..” “ tàn nhẫn, hổ là tiếu diện ma vương….” Mọi người trầm trồ, hết sức kính sợ “ Tiếu diện ma vương?!” thanh lãnh đạm vang lên, chen ngang vào cuộc chuyện của mấy hán tử. Mọi người đồng loạt ngó qua, bức bình phong mở ra, ánh mắt của các hán tử mở lớn thanh y mỹ nhân, tử y mỹ nhân, môi hồng trăng trắng, thập phần xinh đẹp nhưng đều khiến cho bọn họ chú ý chính là nữ tử ngồi ghế, thân bạch y trắng muốt nhiễm bụi trần, ba ngàn thanh ti đen dài tùy ý chảy xuôi qua bờ vai, phủ lấp cả phần lưng, hai lọn tóc mai rũ về phía trước, tóc có vướn bận gì trang sức châu báu, chỉ duy độc thanh ngọc trâm, đỏ rực như đào hoa. Dung mạo đẹp như họa, mi mục thanh tú, sóng mắt lãnh đạm đến vô tình, hờ hững như là mọi chuyện thế gian dung nhập vào được đôi đồng từ trong suốt đó, môi đào tuyệt đẹp mân lên thành đường cong, hàng mi thanh tú thoáng chau lại. Đẹp nghiêng thành nghiêng nước! tất cả mọi người đều chung suy nghĩ như vậy, chỉ có đều ai dám sổ sàng đánh giá bạch y nữ nhân này, có lẽ bởi vì ánh mắt kia thực vô hình chung gây cho người ta cảm giác áp lực dám nhìn thẳng, tức thời tửu lâu tĩnh lặng vô cùng Tửu lâu này tính ra trong kinh thành chỉ là tửu lâu , ít quan lại hay vương công quý tử, các vị thiên kim mỹ nhân ghé thăm, đa số là người lao động, hay các hán tử giang hồ có ai ngờ hôm nay lại xuất nữ tử đẹp như vậy?! “ Tiếu diện ma vương là ai?!” Thấy bọn họ lên tiếng, Vân Tiếu Khuynh hỏi lại. gã đại hán trong đó, xấu hổ cười, bỗng dưng thanh lại, : “ hắc ! nương là người từ xa đến , cho nên mới biết nổi danh cả thiên hạ thất vương gia Đông Li quốc cũng chính là ‘tiếu diện ma vương’ a!” cũng biết vì lý do gì, khi đối diện cùng nữ tử này, khiến cho dám quá sổ sàng, quá lớn tiếng. Hán tử sờ sờ mũi, rất là tự nhiên “ Vì sao gọi là tiếu diện ma vương?!” Vân Tiếu Khuynh ngại học hỏi hỏi người khác, tiếp tục lên tiếng “ Là vì ngài ấy rất thích cười, nhưng lại giết người vô số kể, bất kể là loại người nào” người lại chen vào, giải thích, ánh mắt khỏi rét run, tràn ngập sợ hãi : “ có lần ta chính mắt nhìn thấy thất vương gia, mình giết chết hơn trăm người, thủ pháp tàn nhẫn, nhân chết toàn thây nha”. chính là nhìn lần mà ám ảnh suốt ba năm nay “ Những người đó, chính là đáng chết, phải sao?!” Vân Tiếu Khuynh đạm mạc lên tiếng, mi gian thoáng phiền não “ Nhưng là rất tàn nhẫn….” gã thư sinh áo xanh bên cạnh phẫn nộ lên tiếng Vân Tiếu Khuynh tà liếc mắt cái, lạnh nhạt mở miệng : “ quan lại tham ô, chém sao làm gương, bọn họ tham ô khoảng, bá tánh chết vô số kể. Đạo tặc hoành hành, giết người vô số, diệt há chẳng phải người vô tội chết lại càng nhiều, tàn nhẫn giết người, chính là muốn cảnh cáo để cho bọn họ sợ mà lui bước….” “ Các ngươi chỉ biết nhìn tàn nhẫn lại nghĩ đến khía cạnh khác, nếu như là nạn dân chết đói là người thân của các ngươi, hay người các ngươi quan tâm bị đạo tặc sát hại… các ngươi cảm thấy như thế nào” “ Cái người mà các ngươi gọi là ‘ tiếu diện ma vương ấy’, chính là lấy địch trăm, ra trận giết giặc, bảo vệ biên cương cho các ngươi cuộc sống an bình” “ Cái kẻ giết người như nghóe mà các ngươi sợ hãi ấy, chính là suốt ngày suốt đêm chạy khắp nơi để thay đế vương dẹp loạn, bình thiên hạ….” “ ..,, có từng giết người vô tội sao?” “ … có từng vô lý giết người khác sao?” “ … chung quy cũng là người thôi! Cũng có da có thịt, cũng biết đau biết xót, cũng hiểu nhân tình thế thái ấm lạnh ra sao?!” “ Hàn Kỳ! chung quy là …. rất tịch mịch!!” “ Các ngươi hiểu…. đừng dùng ánh mắt sợ hãi, đừng dùng thanh như vậy về ….biết ?!!” Vân Tiếu Khuynh lạnh nhạt , vân đạm phong khinh, như là mây bay gió thổi, nhàng uyển chuyển nhưng lại đánh mạnh vào tâm của người nghe, bọn đại hán hồi nãy bàn tán về Hàn Kỳ, thoáng sững người, xấu hổ nhìn Vân Tiếu Khuynh, chắp tay : “ nương! Là tại hạ…. thiển cận!” Vân Tiếu Khuynh rũ xuống mi mắt, đáp, Tiểu Hồng thấy vậy, lanh lợi kéo qua bức bình phong, ngăn cách thế giới bên ngoài. Lòng khâm phục vô cùng, vương phi chính là lợi hại nhất a! chỉ vài câu khiến cho bọn họ im miệng, cam bái hạ phong. Mà danh của vương gia, lại càng tốt. Lúc nàng còn ở Vân phủ, nghe thiên hạ đồn đãi, cũng từng rất sợ hãi vương gia, nhưng mà sau này mới biết, vương gia tính tình tốt lắm, làm khó dễ hạ nhân, lại thương vương phi như vậy, vương gia chính là hảo nam nhân a!! Đám người bên ngoài liếc nhìn nhau, như muốn hỏi, rốt cuộc nữ tử kia là thần thánh phương nào, lại có thể trực tiếp hô tên họ của thất vương gia?! Bỗng người vỗ ót, rồi khẽ , thanh tràn đầy hưng phấn : “ có khi nào đó là… thất vương phi ?! Nghe thất vương phi dung mạo khuynh thành khuynh quốc, vương gia khuynh tẫn sủng ái chỉ vì miệng cười của mỹ nhân, nhưng có lời đồn thất vương phi trời sinh lãnh đạm, vô tâm vô tình, khiến cho người ta rất khó thân thiết nha!” Mọi người thầm khẽ bàn tán, xem ra nữ tử khiến cho thất vương gia khuynh tình đơn giản a, có thể nhìn thấu vương gia như vậy….. Ngồi ở góc vắng, nam tử trường bào cao quý đẹp đẽ, khí độ phi phàm giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí phách hơn người. Y đạm cười, khẽ với hắc y nam tử bên cạnh : “ Mạc huynh! Nữ tử kia thú vị”. Hắc y nam tử, mặt mày tuấn, đôi ưng mâu sáng quắc như điện, lãnh khốc vô cùng, y nhếch môi cười lạnh : “ Nhiên huynh! Với ngươi mỹ nữ nào mà ngươi có hứng thú!” Nam tử kia nghe vậy, bật cười sang sảng….. Lăng Hàn vương phủ Tiếng vó ngựa từ đằng xa vọng lại, bụi bay đầy trời, tiếng ngựa hí vang, đến ngay trước vương phủ, người ngồi ngựa kéo dại dây cương, tiếng ngựa hí vang, người ngựa nhảy xuống, mặt mày tràn đầy mỏi mệt “ Vương gia trở lại….” người gác cổng thấy Hàn Kỳ, cùng kính cúi đầu. Hàn Kỳ phất phất tay, đưa bảo mã cho gã sai vặt, sau đó lật đật bước vào vương phủ, binh lính canh cửa cười trộm, vương gia chính là tưởng vương phi, cho nên mới hối hả như vậy nha! Hàn Kỳ nhanh chân bước về Tây Noãn các, nhưng vừa đặt chân đến cổng dừng lại, nhìn nhìn thân thể của mình, thoáng nhăn mi, vì vội vã làm việc tranh thủ thời gian trở về với nương tử, cho nên chưa kịp tắm rửa, người có mùi rồi. Nương tử sạch a, như vậy ổn! cho nên Hàn Kỳ lại quay về Trung Uyển các, nên tắm rửa sạch sau Vân Tiếu Khuynh nghe Tiểu Hồng vương gia trở về, thoáng nghi hoặc, theo như nàng tính tình ít nhất chiều nay mới có thể quay về nha, sao lại về sớm đến như vậy?! tên ngốc này nhất định lại bỏ ăn bỏ ngủ dốc sức làm việc rồi, sức khỏe của mình lại biết bảo vệ, người này… ai!!… “ Nương tử, vi phu về rồi ….” Lại là thanh quen thuộc, nam tử bước vào, mặt mày tuấn mỹ vô trù, Vân Tiếu Khuynh ngẩn ra, nàng bỗng dưng phát , nguyên lai nam tử này chỉ mới có năm ngày, mà nàng lại nghĩ đến nhiều đến như vậy, đây chính là cảm giác tưởng niệm người sao?! Hết chương 16
CHƯƠNG 17 : CHỈ CẦN NƯƠNG TỬ Ở! VI PHU TỊCH MỊCH “ Ân, trở lại…” Vân Tiếu Khuynh thu hồi suy nghĩ, gật gật đầu. “ Nương tử, có nhớ vi phu?!” Hàn Kỳ cười cười ngồi xuống bên cạnh Vân Tiếu Khuynh, tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại sửa sang lại lọn tóc mai của nàng. Vân Tiếu Khuynh nghe hỏi như vậy, đạm cười đáp lại : “ nhớ chút”. Hàn Kỳ thụ sủng nhược kinh, nương tử chính là … nhớ chút?! Hàn Kỳ cứ nghĩ Vân Tiếu Khuynh như thường ngày tà liếc cái, sau đó : “ nhàm chán”. ngờ lại trả lời như vậy, Hàn Kỳ ngây ngô cười, bộ dáng rất là hài lòng, bỗng chốc mấy hôm nay mệt mỏi hầu như tan biến! “ Ngươi gầy,….!!” Vân Tiếu Khuynh khẽ nhíu mày, đưa đầu ngón tay chỉ chỉ vào đôi gò má của . Hàn Kỳ khẽ cười, phao cho Vân Tiếu Khuynh cái mị nhãn, tao nhã : “ nương tử, thấy vi phu càng thêm tuấn mỹ sao?” Vân Tiếu Khuynh cười khẽ, lắc lắc đầu, lại : “Hàn Kỳ! ta thích nam nhân quá gầy” Hàn kỳ nghe thế, vội vàng đáp : “ nương tử! được ghét bỏ vi phu đâu đó!” Vân Tiếu Khuynh vứt cho cái ánh mắt xem thường, nam nhân này lúc nào cũng đùa được “ Hàn Kỳ!” Vân Tiếu Khuynh khẽ nhắm mắt, đầu tựa vào lồng ngực của , Hàn Kỳ thuận tay ôm lấy thân mình của nàng, : “ nương tử có gì cứ !” Vân Tiếu Khuynh khe khẽ thở dài : “ ngươi có hay … rất tịch mịch!” Hàn Kỳ nghe vậy sững sốt, rồi bật cười : “ chỉ cần nương tử vẫn ở bên cạnh vi phu, vi phu tịch mịch”. Vân Tiếu Khuynh lặng lẽ , Hàn Kỳ cũng lên tiếng, mãi lát sau Hàn Kỳ tưởng Vân Tiếu Khuynh ngủ rồi, đạm mạc thanh lại vang lên : “ ta.. cố gắng!” Nếu được! ta cố gắng ở bên cạnh ngươi, nhiều thêm chút nữa!! Sau khi Vân Tiếu Khuynh ngủ trưa, Hàn Kỳ quay về Trung Uyển các, nhìn xem tấu sớ, lát sau ngẩng đầu quay về phía góc tối thư phòng, giọng hỏi : “ mấy ngày nay, vương phi làm gì?!” “ Bẫm vương gia, vương phi ở trong phủ như thường ngay, nhưng là hôm qua có ra ngoài dạo chơi”. Quỷ mị thanh , từ trong bóng tối, hắc y ảnh tử đột ngột xuất , báo cáo. Hàn Kỳ sững người, lại vấn : “ vậy… vương phi có nghe gì ?!” Hơi thở bất giác rối loạn. Ảnh nghĩ lát, rồi kể lại việc mấy hán tử về tiếu diện ma vương như thế nào, vương phi lại ra sao… chữ dư cũng thiếu. Hàn Kỳ phất phất tay để cho ảnh lui xuống, khe khẽ cười Nương tử, nàng như vậy! vi phu làm sao có thể ?! Vân Tiếu Khuynh, người hiểu Hàn Kỳ, duy độc mình nàng!! Cho nên…. Dù chết, ta cũng buông! Bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế, và còn kiếp sau, kiếp sau, ngàn năm vạn năm luân hồi…. Hàn Kỳ, duy độc chỉ Vân Tiếu Khuynh mà thôi! “ Nương tử..!!” lại như thường lệ, mới sáng sớm tại Lăng Hàn vương phủ, lại vang lên thanh trầm thấp của nam chủ nhân nơi đây Vân Tiếu Khuynh đạm mạc nhìn , giọng phun ra mấy chữ, lại làm cho thất vương gia minh của chúng ta đứng hình. Hàn Kỳ hai mắt trợn to nhìn Vân Tiếu Khuynh, lắp bắp : “ nương tử! nàng muốn …Túy hoa lâu?!” Nàng có biết nơi đó là chỗ nào ?! Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, lại : “ phải là kỹ viện sao?!” Hàn Kỳ há hốc mồm, buồn bực : “ nương tử, biết là kĩ viện, nàng lại đến đó làm chi nha” Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn , vân đạm phong khinh, lên tiếng : “ nghe Túy hoa lâu nổi danh hai đại hoa khôi, cầm vũ kỹ, hai người khi hợp tấu chính khiến cho người ta trầm mê dứt….” Hàn Kỳ gật gật đầu, đương nhiên là biết cái này. Nhưng chuyện này có liên quan gì đâu. Vân Tiếu Khuynh thấy hắt vẻ mặt mờ mịt, lại kiên nhẫn giải thích : “ ta chính là muốn xem bọn họ biểu diễn” “ được!” Hàn Kỳ kiên quyết, giỡn, nương tử của đẹp như vậy, bước vào kĩ viện nhất định bị đám sắc lang trong đó dòm ngó, nhất định tức chết. Vân Tiếu Khuynh nhìn , . Hàn Kỳ bị Vân Tiếu Khuynh nhìn chăm chú lúc như vậy, khóe môi run rẫy, buông tay đầu hàng, thỏa hiệp : “ nương tử, nếu muốn xem vi phu có thể cho người mời bọn họ đến đây là được!” Vân Tiếu Khuynh lắc đầu, lên tiếng : “ nghe bọn họ bán nghệ chứ bán thân!” Hàn Kỳ ngẩn ra, sau đó ha hả cười : “ vi phu chính là mời bọn họ đến vì nương tử hiến khúc chứ có làm gì đâu mà bán nghệ với bán thân!” Vân Tiếu Khuynh nhíu mày nhìn , nam nhân này chính là cố ý móc nghéo lời của nàng, ý nàng muốn là với các nương như vậy, rất quan trọng thanh danh, nếu bước chân vào vương phủ, thanh danh bọn họ bị bôi xấu, nàng chính là thích ngắm mỹ nhân, chứ muốn làm chuyện gì ảnh hưởng đến bọn họ a. Cho nên Vân Tiếu Khuynh lắc lắc đầu, cố chấp : “ ta muốn đến kỹ viện!” Hàn Kỳ thở dài, thanh oán giận : “ nương tử sao lại cố chấp như vậy a”. Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, đạm cười : “ ra, ta cũng tò mò kỹ viện chính là nơi như thế nào!” Lúc trước xem phim cổ trang, hầu hết đều có cái này, Vân Tiếu Khuynh vẫn luôn nghĩ, nếu có cơ hội nàng xem, bây giờ cơ hội tốt như vậy, xem rất uổng phí nha “ Nhưng là nữ tử được phép vào kỹ viện đâu…” Hàn Kỳ lại tiếp tục khuyên can. Vân Tiếu Khuynh nhún nhún vai : “ ta đây đổi nam trang”. Hàn Kỳ lắc lắc đầu : “ nương tử! dù đổi nam trang vẫn khiến cho người ta dễ dàng nhận ra nàng là nữ nhân”. Vân Tiếu Khuynh khẽ cau mày, bĩu môi nhìn Hàn Kỳ, người này…. sao cái gì cũng được hết vậy?! “ Hảo hảo! chỉ cần nương tử vui là được…” thấy Vân Tiếu Khuynh nhíu mày, khuôn mặt thoáng buồn bực, Hàn Kỳ lập tức dơ hai tay đầu hàng. Nương tử chính là nhất, lời của nương tử chính là thánh chỉ, hết cách, thể nghe Vân Tiếu Khuynh hài lòng gật đầu, tay vươn lên xoa xoa đầu của , cười cái, thoáng rạng ngời, tựa như hoa khai : “ ngoan!” Hàn Kỳ đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn rất phối hợp, cười cười cúi đầu : “ đa tạ nương tử thưởng thức!” Túy hoa lâu hỗ là kinh thành đệ nhất kỹ viện, đủ xa hoa, đủ lộng lẫy, đủ… tốn bạc! Vừa mới bước vào cửa mùi son phấn ập vào mũi, Vân Tiếu Khuynh khẽ nhíu mày, tuy nơi này thanh nhã, mũi son phấn cũng nặng lắp, nhưng mà vẫn khiến cho nàng cảm thấy khó thở. Nhưng là, vì chiêm ngưỡng mỹ nhân, đành nhẫn nại vậy! “ A u! vị gia này hảo tuấn tú nha, lần đầu tiên đến đây đúng ?!” Tú bà thanh kiều mị, tuổi ba mươi thành thục xinh đẹp, có thể là phong tình vạn ủng, chắc chắn mười năm trước cũng là mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Vân Tiếu Khuynh thầm đánh giá “ Đúng vậy! chúng ta muốn gặp hai vị hoa khôi ở đây…” đứng bên cạnh Vân Tiếu Khuynh, Hàn Kỳ đưa tay ngăn lại tú bà muốn tiến gần lại Vân Tiếu Khuynh, cười cười lên tiếng Tú bà thầm đánh giá hai nam tử trước mặt, người trường bào đỏ sẫm, quý khí bức người, người bạch y thắng tuyết tao nhã như ngọc, dung mạo đều thuộc thượng đẳng, lăn lộn phong trần bao nhiêu năm nàng chưa từng gặp hai nam tử tướng mạo xuất sắc như thế này, đúng là cực phẩm! “ Uy!…” Hàn Kỳ thấy tú bà mắt sáng đánh giá Vân Tiếu Khuynh, cảm thấy buồn bực. Nương tử nữ trang khuynh thành khuynh quốc, vận nam trang lại tao nhã như trích tiên công tử, là nam nữ thông sát. Tú bà nghe thanh hờn giận của Hàn Kỳ, xấu hổ cười, vội : “ công tử! xin thứ lỗi, Tố Tố cùng Linh nhi….” Lời chưa kịp dứt tờ ngân phiếu ngàn lượng dơ ra trước mặt tú bà, tú bà hì hì cười, nhận lấy, lại : “ Tố Tố cùng linh nhi! Đương nhiên cảm thấy vinh hạnh hầu hạ hai vị công tử a!” xong xoay người vẫy gã nha hoàn, dặn dò vài lời Gã nha hoàn cung kính cúi đầu nhìn Hàn Kỳ cùng Vân Tiếu Khuynh, giọng : “ nhị vị công tử, xin mời theo nô tỳ”. Hàn Kỳ vuốt cằm gật đầu, cùng Vân Tiếu Khuynh sóng bước theo tiểu nha hoàn. Hậu viện của Túy hoa lâu đặc biệt rộng, lát sau mới đến nơi, tiểu nha hoàng mở cửa cho Vân Tiếu Khuynh cùng Hàn Kỳ, sau đó cáo lui. Hàn Kỳ thoáng nhăn mi, giọng hỏi người bên cạnh : “ nương tử! muốn vào sao”. Vân Tiếu Khuynh tà tà liếc cái, đáp : “ ngươi có thể ở ngoài!” Hàn Kỳ cười cười, , bước vào theo sau Vân Tiếu Khuynh. Nương tử đúng là khác người, nữ nhân khác sợ trượng phu của mình vào kỹ viện còn nàng lại dẫn trượng phu của mình vào kỹ viện. Bước vào khuê phòng của cặp đôi hoa khôi nổi danh khắp kinh thành này, điều đầu thiên mà Vân Tiếu Khuynh nghĩ đến, đó là thanh như lan, đạm như thu cúc. Lấy màu lam làm chủ đạo, căn phòng xa hoa rực rỡ như Túy hoa lâu, lại mang chút gì đó ôn nhu của giang nam, mùi hương thanh nhã nhè lan tỏa khắp căn phòng, Vân Tiếu Khuynh cảm thấy lập tức có hảo cảm đối với chủ nhân của căn phòng này Từ bên trong bình phong, bước chân từ từ tiến lại gần giữa phòng, động tác mềm , rồi thanh dịu dàng vang lên : “ tiểu nữ tử ra mắt nhị vị công tử.” Tố Tố cùng Tố Linh là cặp tỷ muội song sinh, hai người tử thất lạc cha mẹ, sau này bị bọn lừa đảo lừa bán vào kỹ viện, nhờ dung mạo như hoa như ngọc mới được tú bà để ý đến, đào tạo trở thành hoa khôi, cả hai từ rất thông minh, cầm kỳ thư họa, tứ thư ngũ kinh đều thông thuộc, có danh tài nữ. Cùng Vân tam tiểu thư của Vân thượng thư, Hoa đại tiểu thư của hoa thưà tướng, trở thành tứ đại mỹ nhân đồng thời là tứ đại tài nữ của đế đô. Tố Tố năm nay mười chín, thân lam y thanh nhã như nước, khuôn mặt nhắn tươi đẹp, đôi thủy mâu câu hồn người, môi hồng chúm chím, mười phần mỹ nhân bại hoại, còn Tố Linh thường vận hồng y như lửa, kiều diễm diêm dúa, câu nhân mười phần. Hai tỷ muội, đỏ lam, tính tình như hỏa, ôn nhuận như nước, rất là được lòng danh nhân tài tử kinh thành, ngày nào cũng có người mộ danh đến thăm, mỗi lần gặp cũng mất vài ngàn lượng! haiz! Đúng là hồng nhan rất có giá a… Vân Tiếu Khuynh ngồi xuống bàn, Hàn Kỳ đương nhiên là ngồi theo bên cạnh, Vân Tiếu Khuynh nhìn lam y nữ tử trước mặt, lên tiếng : “ ngươi là… Tố Tố?!” Tố Tố vẫn còn ngẩng ngơ dung mạo của hai nam tử trước mặt mình, nghe Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, mới thu hồi tầm mắt, gò má ửng đỏ, giọng đáp : “ là!” “ Vậy còn Tố Linh?!” Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu, thanh mặn nhạt. Tố Tố nghe Vân Tiếu Khuynh hỏi như vậy, mới giọng đáp : “ muội muội mấy hôm nay sức khỏe được tốt, thế tiếp hai vị, xin thứ lỗi…!!” Vân Tiếu Khuynh phất phất tay, thanh lãnh thanh, mặn nhạt : “ cần! nghe cầm của ngươi rất hay, ta muốn nghe” Tố Tố gật đầu, ngồi xuống bàn, đưa tay vuốt dây cầm, đạo thanh trong trẻo vang lên. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Vân Tiếu Khuynh, vấn : “ biết công tử muốn nghe khúc gì?!” “ Tùy ý..!!” Vân Tiếu Khuynh đáp, nàng cũng đâu có biết khúc gì ở cổ đại, chỉ là muốn nghe thôi! Hàn Kỳ ngồi bên cạnh, từ lúc Tố Tố xuất cũng chả buồn liếc mắt dù cái, chỉ yên tĩnh nhìn nữ tử bên cạnh mình, đáy mắt khoảng ôn nhu. Tố Tố ngồi cách hai người xa, thoáng liếc nhìn Hàn Kỳ, mặt càng thêm đỏ hồng, nam tử kia đúng là tuấn mỹ, khiến cho nàng khỏi mặt đỏ tim đập chỉ là thèm liếc nàng dù chỉ chút, Tố Tố khỏi cảm thấy mất mác Đầu cúi xuống, Tố Tố hít hơi, sau đó vung tay lả lướt các dây cầm, cầm vang lên. Khúc nhạc trầm ấm, khi ôn nhu như nước, khi lại mạnh mẽ như là sóng xô vào bờ, dìu dặt tha thiết lại mang theo chút bi tráng, thanh lả lướt tuyệt đẹp, rồi ôn nhu thanh vang lên, hòa cùng cầm Ta đây suốt đời tư niệm Đến như mây bay, hoa rơi tựa sương khói Mộng quấn quanh thốt nên vài lời Phong ba bão táp qua rồi Lí trí say rồi biết khi nào tỉnh Dưới ánh trăng ta thi triển công phu Lại thấy biển hoa như tuyết Bao nhiêu mùa xuân cướp nét hồng nhan Thanh phong giải được ngôn ý Mở cẩm thư lòng chất chứa tình ý Mộng sớm sinh tối tử nhất tịch luyến Như hoa khai nở nhất thiên niên mình ngắm biển xanh hoa bể dâu Nụ cười vang vọng ngàn năm Mấy lần tri ghé nhân gian Nghìn năm tương phùng như thuở ban đầu gặp gỡ ( Tịch luyến ) Khúc hết, tiếng đàn cũng dừng lại, Tố Tố ngẩng đầu nhìn về phía hai người, giọng lên tiếng : “ biết tiểu nữ tử đàn như thế nào” . Vân Tiếu Khuynh gật đầu, thoáng hài lòng : “ xem ra thiên hạ lời đồn sai!” Tiếng đàn réo rắt tuyệt luân. Tố Tố thấy Vân Tiếu Khuynh tán thưởng, khẽ cười, lại nhìn sang Hàn Kỳ, thấy lên tiếng, khẽ cúi đầu, thoáng buồn bực. Nàng cảm thấy hồng y nam tử này nhìn bạch y nam tử bên cạnh, ánh mắt… ách! quái dị, nhưng cũng quái dị chỗ nào “ Để luyện tập thủ khúc, mất thời gian là bao lâu?!” Vân Tiếu Khuynh lên tiếng vấn. Tố Tố có chút nghi hoặc, nhưng cũng dám hỏi, nghĩ lát bằng : “ nhanh mười ngày nửa tháng, chậm hai tháng!” Hết chương 17
CHƯƠNG 18 : CỐ NHÂN Hoa phủ chiếc xe ngựa dừng trước phủ, bàn tay trắng nõn vươn ra, vén lên bức màn, bươc ra khỏi xe ngựa, tức thời gã binh lính đứng trước cửa phủ, lắp bắp kinh ngạc : “ tiểu… tiểu thư?!” Hồng y thiếu nữ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn gã binh lính, gật gật đầu, sau đó bước vào phủ. Nhất thời Hoa phủ náo loạn! Hoa thừa tướng quyền khuynh hoàng triều, năm nay ngoài năm mươi nhưng lại duy nhất chỉ có tiểu nữ nhi, nhận hết muôn ngàn sủng ái. Nghe Hoa đại tiểu thư, dung mạo trầm ngư lạc nhạn, biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn đạp nát cửa hoa phủ để cầu hôn, nhưng vị hoa tiểu thư này vẫn thèm đoái hoài. biết vì cớ gì hơn ba năm trước vị Hoa tiểu thư này đột nhiên mất tích, ai còn diện kiến được nữ tử đẹp như hoa như ngọc ấy, bây giờ đột nhiên quay về, là chuyện gì xảy ra?! “ Yên nhi! Là con sao..?!” Hoa phu nhân vừa cười vừa khóc, từ ái nhìn nữ nhi của mình, đưa tay ôm lấy hồng y thiếu nữ, như muốn xác nhận bản thân là mơ hay là “ Mẫu thân! Là Yên nhi, Yên nhi về nha!” Hồng y thiếu nữ gật gật đầu, khóe mắt cũng đọng lại hơi nước, dung nhan tuyệt trần chọc người trìu mến, càng khiến cho nàng thêm phần điềm đạm đáng “ Hảo! hảo! Yên nhi chịu khổ nhiều, mau vào nhà, phụ thân chắc cũng sắp về…” Hoa phu nhân gật đầu, lấy khăn chấm chấm nước mắt, dẫn hồng y thiếu nữ – Hoa Tuyết Yên vào trong. Hoa Tuyết Yên ngoan ngoãn bước theo “ Yên nhi! Độc trong người con….” Hoa phu nhân như nhớ đến đều gì, đau lòng vấn. Hoa Tuyết Yên khe khẽ cười, giọng đáp lại : “ mẫu thân an tâm, sư phụ độc hoàn toàn được giải!” Hoa phu nhân thở phào nhõm gật đầu. Cứ tưởng ba năm trước mất nữ nhi, khiến cho nàng đau khổ thôi, ngờ trời cao thương tình, có cao nhân giúp đỡ, mạng tiểu nữ nhi mới được giữ lại, haizzz!! “ Mẫu thân, có khỏe , còn phụ thân như thế nào?!” Hoa Tuyết Yên hỏi, đôi mắt tràn đấy quan tâm lo lắng, ba năm nàng ở nhà, ai chăm sóc phụ mẫu khiến cho nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hoa phu nhân cười : “ Yên nhi! cần lo lắng, chúng ta đều khỏe”. Hoa Tuyết Yên mỉm cười, an tâm. Rồi sau đó nghiêng đầu nhìn Hoa phu nhân, thanh ngập ngừng : “ mẫu thân! Còn huynh ấy… có khỏe ?!” Hoa phu nhân sững người, thoáng cười khổ, bèn : “ Yên nhi! Ngài ấy khỏe lắm”. Hoa Tuyết Yên nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Hoa phu nhân, lo lắng vấn : “ mẫu thân! , người có chuyện gì dấu nữ nhi chứ?!” Hoa phu nhân cũng biết như thế nào với nữ nhi của mình nữa, lỗi của ai, ai đúng ai sai, nàng biết cũng có quyền phán quyết, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập mong chờ của nữ nhi nhìn mình, hoa phu nhân cảm thấy từng đợt đau lòng, nữ nhi của nàng, chính là số khổ nha! “ Yên nhi! Con còn… ngài ấy sao?!” Hoa phu nhân giọng hỏi. Hoa Tuyết Yên ngờ mẫu thân của mình lại hỏi trực tiếp như vậy, đôi gò má nổi lên từng đợt rặng đỏ, nàng thẹn thùng , nhưng thanh kiên định : “ Tuyết yên mến, chỉ có thất ca ca mà thôi!” Hoa phu nhân lắc đầu cười khổ : “ Yên nhi! Con biết , hơn ba năm trước, biến cố ấy xảy ra, ngài ấy vì cứu con mà bị thương nặng, khi tỉnh lại trí nhớ còn, mà con lúc ấy lại đưa đến Thanh La giải độc.!” Hoa Tuyết Yên mở mắt lớn, thanh run rẫy : “ mất.. mất trí nhớ?!” Hoa phu nhân gật đầu : “ thái y tìm mọi cách nhưng cách nào trị được, mà chúng ta cũng dám nhắc lại chuyện trước đây đối với ngài ấy!” “ Vậy.. huynh ấy bây giờ sao rồi?!” Hoa Tuyết Yên thanh nghẹn ngào, khóe mắt lắng đọng sương mù, nhưng cố chấp để cho lệ rơi. Nàng cảm thấy tâm của mình như bị ai đó bóp nghẹn vậy, đớn đau vô cùng! Nam nhân mà mình ái mộ nhiều năm như vậy lại quên mình, cái này, nàng lấy tình gì kham đây?! Hoa phu nhân ôn nhu xoa đầu Hoa Tuyết Yên, giọng khuyên nhủ : “ Yên nhi! Ngài ấy bây giờ tốt lắm… cũng có vương phi… Yên nhi! Con hãy quên ngài ấy .” Tức thời, hai hàng thanh lệ rơi xuống, nghẹn ngào thốt thành tiếng, Hoa Tuyết Yên lắc đầu, ánh mắt kinh hoàng, khó có thể tin, lát sau mới có thể khó khăn thốt nên thành tiếng : “ huynh ấy.. có vương phi!…” vậy .. vậy còn nàng sao?!! nhiều năm cảm tình như vậy, quên là quên, sao có thể được… nàng lại như thế nào!? “ Ngoan! Yên nhi đừng khóc….” Hoa phu nhân đau lòng, vỗ về hồng y thiếu nữ, khóe mắt cũng thấm ướt, tràn đầy đau lòng. Hoa Tuyết Yên nức nở lên tiếng : “ mẫu thân! Nữ nhi nhất định phải gặp huynh ấy, con tin…” tin huynh ấy lại quên mình, huynh ấy từng hứa lấy nàng làm vương phi, cùng nhau đến già, sao lại…. Thất ca ca, là huynh mất trí nhớ mới quên Yên nhi, mới có vương phi đúng ?! “ Yên nhi! …. Ai!..” Hoa phu nhân cũng biết gì cho phải nữa! biểu nàng gì đây, rằng vương gia rất vương phi, nữ nhi hãy hết hi vọng hay là khuyến khích nữ nhi của mình nối lại tình xưa với thất vương gia. Yến tiệc tân niên vừa rồi, nàng cũng có mặt. Chỉ nhìn thôi cũng thấy cảm tình của thất vương gia đối với vương phi thế nào, nữ nhi của nàng còn hi vọng sao?! lúc trước chẳng qua là tình cảm thanh mai trúc mã, tuổi trẻ luyến đơn giản thôi, sao có thể là cả đời cả kiếp được!! Tây Noãn các cuối xuân, khí trời vẫn còn khá ấm áp, trời xanh thẳm trong vắt nhưng mảnh ngọc bích, đẹp vô cùng Đào thụ nơi đây cũng dần rụng, còn lác đác vài hoa mỗi nhánh cây, cả sân đầy cánh hồng hoa, chỉ cần cơn gió ngang qua, hồng hoa lại bay lả tả, như bức tranh phong cách diễm lệ Dưới gốc đào thụ lớn nhất Tây Noãn các, Vân Tiếu Khuynh chăm chú nhìn cây cổ cầm bàn, đưa tay nghịch ngợm gõ vài cái vào dây đàn, vang lên những thanh chói tai “ Nương tử!” bỗng giọng từ phía sau vang lên, Vân Tiếu Khuynh cũng thèm quay đầu lại, nhàn nhạt lên tiếng : “ Hàn kỳ, lại chuyện gì?!” Nam nhân này từ lúc nàng đem cầm ra muốn luyện tập, cứ bên cạnh quấn quýt lấy, khiến cho nàng thể tập trung được “ Nương tử, để ý đến vi phu a!” mỗ nam thanh ai oán như là tiểu tức phụ về nhà chồng bị cha mẹ chồng bắt nạt . Vân Tiếu Khuynh buồn bực thở dài! “ Hàn kỳ! ngươi biết , ngươi rất ồn ào….” Vân Tiếu Khuynh đưa tay khẽ xoa mi tâm, nam nhân này…. rốt cuộc nàng học cầm là vì ai?! Chẳng qua chỉ là muốn trước khi , vì làm chút gì đó thôi! Hàn Kỳ bĩu môi, đồng ý : “ nương tử! sao lại muốn học cầm vậy, nàng khỏe cứ nghĩ ngơi, muốn nghe cầm vi phu có thể học rồi đàn cho nương tử nghe nha!” “ Hàn Kỳ, ngươi rất rảnh sao?!” Vân Tiếu Khuynh lãnh đạm hỏi . Hàn Kỳ lắc đầu : “ nương tử, ta là thân vương, rất bề bộn nhiều việc”. Vân Tiếu Khuynh thiêu mi nhìn , như muốn : ‘ bận như vậy, sao còn ’. Hàn Kỳ mỉm cười, lên tiếng : “ chính là dù bận như thế nào, bồi nương tử chính là vi phu luôn có thời gian ha!” “ Lưu manh!!” Vân Tiếu Khuynh lẫm nhẫm, tên ngốc này đúng là hết thuốc chữa rồi, từ khi nào lại ăn ngọt xớt như vậy?! mà đáng chết, nàng còn hết thuốc chữa hơn, chính là nghe như vậy, lại cảm thấy ấm áp. Vân Tiếu Khuynh ơi là Vân Tiếu Khuynh, ngươi thông minh đời chính là bại trong tay của nam nhân này a! “ Nương tử! vẫn chưa cho vi phu biết nàng muốn học đàn làm chi thôi!” Hàn Kỳ từ bỏ mục đích, tiếp tục hỏi. Vân Tiếu Khuynh mặn nhạt : cảm thấy có hứng thú! “ Vậy a!…” Hàn Kỳ phiết miệng, nương tử có hứng thú là tốt rồi, như vậy cũng dư thời gian làm những chuyện kinh thiên động địa khác, chẳng hạn như là dạo kỹ viện chẳng hạn, hôm qua nữ nhân tên gọi Tố Tố kia, dùng ánh mắt thẹn thùng nhìn , khiến cho nỗi cả gai óc, đúng là đáng sợ!! “ Nương tử! sinh thần của nàng là ngày mấy vậy?!” Hàn Kỳ đột nhiên như nhớ đến vấn đề nào đó, vội hỏi. Vân Tiếu Khuynh nghi hoặc nhìn , lại : “ ngươi hỏi làm chi?!” Hàn Kỳ mỉm cười : “ chính là để biết thôi, nương tử a!” Vân Tiếu Khuynh khe khẽ thở dài : “ ta… nhớ!!” rất lâu, rất lâu rồi nàng cũng nhớ sinh thần của mình là bao nhiêu nữa, lớp bụi mờ phủ hết ký ức, còn nhớ…. nhớ phiền muộn! “ Nương tử, sao lại nhớ nha!” Hàn Kỳ kinh ngạc vấn, nhưng nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Vân Tiếu Khuynh, chợt im bặc. Vân Tiếu Khuynh thấy yên lặng nhìn nàng, nghi hoặc vấn : “ ngươi sao vậy?!” Hàn Kỳ lắc đầu, mỉm cười, lại : “ nương tử nhớ cũng sao, hay là để vi phu chọn ngày khác làm sinh nhật cho nương tử, thế nào?!” Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, bật cười : “ sinh thần! cũng có thể chọn ngày khác sao?” Hàn Kỳ gật đầu, cười rộ lên để lộ hai má lún đồng tiền cùng hàm răng trắng muốt, : “ đương nhiên a! Vi phu nhất định chọn ngày đẹp nhất làm sinh thần cho nương tử mới được” “ Vậy… ngươi cứ chọn !” Vân Tiếu Khuynh khe khẽ cười, rũ xuống mi mắt, đầu ngón tay nhàng lả lướt dây đàn, tạo nên khúc nhạc nhàng, có gì đặc sắc, nhưng cũng đến nỗi quá dở… Hàn Kỳ nghĩ lát, sau đó : “ mùng 6 tháng 6, như thế nào?!” Ánh mắt thoáng kinh ngạc, Vân Tiếu Khuynh đầu ngón tay xoẹt qua dây đàn, dây đàn sắc bén cắt đạo qua đầu ngón tay của nàng, máu từ từ ứa ra…. … làm sao biết sinh thần của nàng “ Nương tử! hài lòng sao?! đó cũng là ngày sinh của vi phu nha, như vậy, chúng ta cùng ngày sinh, tháng sinh rồi…” Hàn Kỳ hồ hởi lên tiếng! như vậy sinh thần cả hai cùng lúc, cảm thấy đơn nữa “ Tùy người…” Vân Tiếu Khuynh giọng đáp, khóe môi bất giác cong lên tiếu dung tuyệt mĩ Cái này! có chăng cũng là loại duyên phận?! “ Vương gia!” Bên ngoài Tiểu Hồng bước vào, cung kính lên tiếng. Hàn Kỳ ngẩng đầu vấn : “ chuyện gì?!” Tiểu Hồng giọng trả lời : “ Lê thị vệ nhờ nô tỳ nhắn dùm ngài, bên ngoài có vị Hoa tiểu thư, tự xưng là cố nhân của vương gia…” lời chưa hết Hàn Kỳ kiên nhẫn phất tay, lên tiếng : “ gặp!” bồi nương tử, dù là hoàng đế hạ chỉ cũng để sau , huống chi vị Hoa tiểu thư này là ai?! đâu có biết! Tiểu Hồng nghe vậy, thoáng sững sốt nhưng rất nhanh lui ra ngoài, để lại khí tĩnh lặng cho Hàn Kỳ cùng Vân Tiếu Khuynh. Vân tiếu khuynh gì, tiếp tục chăm chỉ luyện cầm, vài thanh đứt quãng lại vang lên. Bỗng nhiên Hàn Kỳ quát to tiếng, cầm lấy ngón tay của Vân Tiếu Khuynh, nhíu mày vấn : “ nương tử! nàng chảy máu..!!” Vân Tiếu Khuynh mới để ý, đầu ngón tay có vết xước , giọt huyết châu chảy ra, rơi xuống cổ cầm. Hàn Kỳ ngay tức khắc, nghĩ nhiều, cho đầu ngón tay của Vân Tiếu Khuynh vào trong miệng, khẽ liếm, cho đến khi cảm thấy huyết còn ra nữa, mới hài lòng buông ra “ Nương tử! cho tập đàn nữa….” Hàn Kỳ phiết phiết miệng, hai tay nắm chặt lấy tay của Vân Tiếu Khuynh, thanh kiên định. Vân Tiếu Khuynh thấy như vậy, cười yếu ớt : “ Hàn Kỳ! chỉ là vết thương !” Hàn Kỳ chính là , nương tử ràng rất sợ đau, vết cắt cũng làm nàng khó chịu cả ngày, bây giờ lại cố chấp luyện cầm như vậy, rốt cuộc là vì sao a?! “ Hàn Kỳ….” thanh kiên nhẫn Hàn Kỳ oán giận nhìn Vân Tiếu Khuynh, lên tiếng : “ nương tử, thể nghe lời vi phu lần sao?!” “ Vương gia…!!” Lại có thanh chen ngang giữa hai người, Hàn Kỳ tức giận quay lại, kiên nhẫn vấn “ chuyện gì?” “ Vương gia, vị Hoa nương đó chịu , nương ấy ngài… nợ nàng ấy?!” Tiểu Họa lên tiếng, thay Tiểu Hồng giải vậy. Hàn Kỳ buồn bực, nợ ai cái gì a?! Vân Tiếu Khuynh thấy như vậy, bèn lên tiếng : “ ngươi ra xem như thế nào ?!” “ Nương tử! vi phu thực quen vị Hoa tiểu thư đó …” Hàn Kỳ quyệt miệng, đáng thương nhìn Vân Tiếu Khuynh. Vân Tiếu Khuynh mím môi, bật cười, nam nhân này đúng là càng ngày càng đáng : “ ta biết, nhưng là cũng nên xem để khỏi vướng bận nhiều, đúng ?!” “ Hảo! nghe lời nương tử, vi phu trước…” Hàn Kỳ gật đầu, rồi nhìn Vân Tiếu Khuynh, giọng : “ nương tử, tay bị thương, hay là để cầm mai tập!” Vân Tiếu Khuynh nhíu mày nhìn , lát sau thở dài chấp thuận, nam nhân này đúng là khắc tinh lớn nhất đời này của nàng! Hàn Kỳ thấy Vân Tiếu Khuynh thỏa thuận, khe khẽ cười, cúi đầu trộm hương chút trán của nàng, sau đó xoay chân, chạy lấy người Vân Tiếu Khuynh nhìn bóng lưng của khuất dần, bỗng dưng cảm thấy đầu óc từng đợt nổ mạnh, như là có ai đó dùng vật cứng đập vào đầu của nàng, bên tai còn nghe thấy gì nữa, cảnh vật trược mặt bống dưng tối xầm….. Vân Tiếu Khuynh hai tay bấu chặt mặt bàn, để giữ cân bằng ‘Phốc..!!’ vô cớ cổ họng như có gì đó vướng lại, rất khó chịu, ho ra tiếng, huyết chảy ra, đỏ tươi…. Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa thấy vậy, hoảng sợ vô cùng, định hô người bị Vân Tiếu Khuynh ngăn lại, khó khăn lắm mới cất thành tiếng, mới đứt quãng : “ đừng.. đừng ồn… đỡ ta vào trong… đừng để..cho .. biết…” xong cả người như xụi lơ nằm mặt bàn, Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa vội vàng đỡ lấy Vân Tiếu Khuynh, đưa nàng vào phòng… “ Vương phi! Ngài đây là làm sao vậy?!!” Tiểu Hồng run run , hai tay run rẫy biết làm sao, còn Tiểu Họa bên cạnh có vẻ điềm tĩnh hơn, nhanh chóng lấy khăn ấm lau sạch vết máu cho Vân Tiếu Khuynh, thay đồ bên ngoài giúp nàng. Vân Tiếu Khuynh khẽ nhắm mắt, , cả người từ từ lấy lại sức, đầu ngón tay khẽ nhích Hết chương 18
CHƯƠNG 19 : PHÁT BỆNH “ Tiểu Họa, chúng ta cho mời thái y …” Tiểu Hồng đề nghị, Tiểu Họa trừng mắt nhìn Tiểu Hồng, lên tiếng : “ ngươi nghe thấy vương phi muốn cho người khác biết chuyện này sao?” “ Ta biết… nhưng là!” Tiểu Hồng lo lắng Vân Tiếu Khuynh thấy vậy, cảm thấy thoáng ấm lòng, hai tiểu nha đầu này thực rất quan tâm đến nàng, mới khẽ lên tiếng : “ ta… khụ!.. sao, chỉ là.. cũ tật mà thôi! Các ngươi,,… tuyệt đối để lộ cho… biết, biết ?!” Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa nghe vậy, thoáng thở phào nhõm, gật gật đầu Vân Tiếu Khuynh an tâm, nhắm mắt, hơi thở nhàng đều đều, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, cơ thể này,… đúng là càng ngày càng khó khống chế! Trong khi đó, ở ngoài đại sảnh Lăng Hàn vương phủ “ Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao bổn vương nợ ngươi?…” Hàn Kỳ cười cợt nhìn hồng y thiếu nữ trước mặt, mi gian thoáng phiền lòng. Nữ tử này khiến cho y cảm giác rất thân quen nhưng là sao nhớ được! Hoa Tuyết Yên dẫu nghe mẫu thân của mình y mất trí nhớ, nhưng nhìn y dùng ánh mắt lãnh đạm như vậy nhìn mình, tâm từng đợt liên hồi đau đớn, nàng há miệng thở dốc “ Thất ca ca…. còn nhớ Yên nhi sao?!” Hoa Tuyết Yên sầu thảm cười, dung mạo đẹp đẽ tràn ngập ưu thương, sóng mắt tràn đầy đau xót Hàn Kỳ khẽ cười : “ nương có lẽ nhìn lầm người, bổn vương từ trước đến nay chưa từng gặp nương!” Hoa Tuyết Yên giọng đáp : “ thất ca ca, chúng ta từ lớn lên bên nhau, cảm tình thanh mai trúc mã, quen biết nhau hơn mười năm… huynh rằng huynh thích ta, muốn ta làm vương phi của huynh?!” Hàn Kỳ hờn giận nhíu mày, lãnh đạm : “ vương phi của bổn vương chỉ có , mà tại vương phi ở trong phủ, nương, ta mong ngươi lặp lại lời đó”. Vương phi của , chỉ duy độc mình nàng ấy mà thôi! Hoa Tuyết Yên thảm đạm cười, khóe mắt ửng hồng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy : “ vương phi chi có sao?! ba năm trước huynh cũng từng với ta như vậy… thất ca ca, ba năm trước huynh vì cứu ta mà mất trí nhớ! Huynh….” Hàn Kỳ sững người nhìn hồng y nữ tử trước mặt, quả hơn ba năm trước y bị mất trí nhớ, y cũng vì sao, chẳng lẽ thực là vì nữ tử này. Nữ nhân này y từng hứa lấy nàng ta làm vương phi, chuyện này cũng là ! thể nào, nếu như vậy sao y lại có chút ấn tượng nào? Nếu từng say đắm, như vậy sao lại dễ dàng quên được?! “ Ta.. có từng ngươi sao?!” Hàn Kỳ đột nhiên hỏi như vậy, Hoa Tuyết Yên sững sờ, cười khổ : “ huynh rất lãnh tình, cho nên chưa bao giờ câu ấy với ta, nhưng là ta cảm nhận được, huynh… thích ta…” “ Ta nàng…! Vương phi của ta, rất , rất …” Hàn Kỳ giọng lên tiếng, thanh tràn đầy quyết tuyệt, đối diện nhìn Hoa Tuyết Yên sâu, y : “ người ta duy độc chỉ có nàng ấy mà thôi, ta bất cứ kẻ nào khác, chuyện quá khứ hãy dể quá khứ trôi qua ” Hoa Tuyết Yên nghe vậy, cười lớn, nụ cười mang bao nhiêu là chua chát đắng cay, nàng gằn từng tiếng : “ quá khứ sao?! nếu có thể dễ dàng quên sao có thể là , mười mấy năm bên cạnh, say đắm… Thất ca ca! huynh bảo Yên nhi sao có thể quên, ta cam tâm, ràng là ta đến trước, ràng chúng ta mới là cặp phải sao?! ba năm trước huynh vì cứu ta mà suýt bỏ mình, huynh nhớ sao, …?!!” Nước mắt sao kìm lại được nữa, lặng lẽ rơi má, thê lương đến tuyệt vọng. Hàn Kỳ bất giác cảm thấy xót lòng, nhưng vẫn cắn răng, lạnh lùng : “ người đâu, tiễn khách!” chính là lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy…. thà đau lần còn hơn đau dài lâu, cũng biết rốt cuộc năm xưa mình có tình cảm gì với nữ tử tên gọi Hoa Tuyết Yên này, nhưng mà lựa chọn thà thương tổn nữ nhân kia chứ muốn nương tử của mình khó chịu dù chỉ chút Nam nhân này chính là như vậy, đủ lãnh, đủ tuyệt, đủ ngoan độc nhưng cũng đủ chuyên tình! Hoàng cung Cung vàng đình ngọc, phú quý bức người Ngự thư phòng “ Lão thất, đệ có chuyện gì mà cứ nhăn nhó hoài vậy?!” Hoàng đế nghi hoặc nhìn Hàn Kỳ, haiz! Lúc trước cười suốt ngày, bây giờ lại nhăn nhó suốt ngày, đúng là ngày càng đáng lo a. Hàn Kỳ chợt ngẩng đầu nhìn Hàn Dạ, lên tiếng hỏi : “ hoàng huynh! Huynh có biết Hoa tiểu thư của Hoa thừa tướng Hoa Tuyết Yên?!” Hoàng đế nghe vậy, cầm bảng tấu chương, thoáng run rẫy, giật mình vấn : “ lão thất! đệ nhớ lại rồi sao?!” Hàn Kỳ lắc đầu, cười khổ : “ hôm qua có nữ tử tự xưng Hoa Tuyết Yên đến tìm đệ” Hàn Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, kể sơ cuộc đối thoại hôm qua, hoàng đế nghe sau cười khổ : “ thất đệ, Hoa Tuyết Yên đó có sai?!” Hàn Kỳ gật đầu, y cũng cảm thấy nàng ta dối. “ Nếu phải lúc trước hoàng tổ mẫu phản đối đệ và Hoa tiểu thư trở thành phu thê rồi…” Hoàng đế giọng kể : “ lúc ấy còn trẻ ngông cuồng, đệ lại bướng bỉnh chống lại hoàng tổ mẫu, khi ấy có thời gian hoàng tổ mẫu bị đệ khí đến bị bệnh. Sau này đột nhiên có thích khách đến hoàng cung hành thích, Hoa Tuyết Yên vì cứu hoàng tổ mẫu mà bị trúng kịch độc, mà đệ lại vì nương ấy trọng thương cho nên mất hết trí nhớ!” Hàn Kỳ nhíu mày, …. Hàn Dạ khe khẽ cười, lên tiếng : “ nếu nghĩ ra đừng nên nghĩ nhiều, quan trọng là trong lòng đệ biết mình ai là được!” “ Đương nhiên là nương tử rồi..” nghĩ nhiều, Hàn Kỳ bật thốt ra, như là điều hiển nhiên “ Nếu là vậy, chỉ cần để ý đến vương phi của đệ là được…” Hàn Dạ lắc đầu cười khổ, chỉ mong Hoa Tuyết Yên đó nghĩ thông, dù sao nữ tử ấy đúng là mệnh khổ, nhưng biết làm sao được, cảm tình vốn đâu thể ép buộc, thà gặp biết, chứ gặp rồi làm sao còn để ý đến người khác, dù cho là thanh mai trúc mã của mình…. ái tình! Vốn là ích kỷ như vậy rồi!! Trong khi đó, tại Phượng nghi cung, lại diễn ra cuộc đối thoại khác “ Yên nhi! cần đa lễ, lại đây ngồi bên cạnh ai da…” thái hoàng thái hậu mỉm cười, hài lòng nhìn nữ tử trước mặt. Phong thái cao quý, cốt cách dịu dàng, cung kính hiểu lễ nghĩa như người khác. “ Thái hoàng thái hậu, người như thế nào rồi..!” Hoa Tuyết Yên mỉm cười dịu dàng, nhất phái phong phạm thục nữ. Thái hoàng thái hậu cười khẽ, gật đầu : “ tốt lắm!” rồi lại hỏi Hoa Tuyết Yên : “ Yên nhi! Độc trong người của ngươi thế nào rồi.” Hoa Tuyết Yên ôn nhu cười : “ đa tạ thái hoàng thái hậu quan tâm, Yên nhi bây giờ sức khỏe vô trở ngại”. Thái hoàng thái hậu thở dài : “ là ai da liên lụy Yên nhi!” Hoa Tuyết Yên khẽ lắc đầu, giọng nỉ non : “ khi ấy, nếu phải là Yên nhi! người khác cũng xả mình cứu thái hoàng thái hậu thôi”. Thái hoàng thái hậu mừng rỡ, từ ái : “ hảo! hài tử ngoan!!” “ Đúng rồi, gặp thất tôn nhi chưa?” Thái hoàng thái hậu vấn “ gặp….” Hoa Tuyết Yên nhớ đến hôm qua, bi ai cười, nụ cười môi tắt hẳn, thái hoàng thái thái hậu thấy vậy, khỏi thở dài, nếu như về sớm chút là tốt rồi, lúc ấy thất tôn nhi còn chưa động tâm với nữ tử kia, nàng có thể dễ dàng ban hôn cho hai người. Nhưng mà thất tôn nhi Vân tam tiểu thư, nàng cũng hết cách. Thất tôn nhi tính tình quật cường như tiên đế vậy, nàng nhất chính là hài tử đó, mà giận nhất cũng là hài tử đó, haizz!! “ Thái hoàng thái hậu, vương phi của thất ca ca… có tốt ?!” Hoa Tuyết Yên hỏi, rốt cuộc nữ tử đó là người như thế nào lại khiến cho kẻ lãnh tình như thất ca ca lại thâm tình đến như vậy. Nàng dùng hơn mười năm mới có thể quang minh chính đại ở bên huynh ấy, lại năm năm tâm tư ấp ủ, mến huynh ấy… vậy mà thoáng chốc! nữ tử kia chỉ dùng vài tháng thời gian lại có được cả tấm lòng của huynh ấy, rốt cuộc đó là nữ tử như thế nào Thái hoàng thái hậu nghe Hoa Tuyết Yên hỏi vậy, hừ lạnh : “ nữ nhân đó có gì tốt, Yên nhi so với nữ nhân đó, tốt hơn nhiều.!” Hoa Tuyết Yên đạm cười, nhưng là thất ca ca lại duy độc mến nữ tử ấy, lời của huynh ấy vẫn còn lưu lại trong đầu nàng, như là từng mũi dao đâm vào tim nàng. Cho dù là lúc trước huynh ấy cũng chưa từng ra từ ‘’ kia đối nàng, cũng chưa từng dùng từ ‘ duy độc’ đối nàng, Hoa Tuyết Yên nhàn nhạt bi ai, chẳng lẽ nàng phải bỏ cuộc sao?! mười mấy năm tương tư tình cảm, đành lòng bỏ được sao?! “ Yên nhi! Nếu như thất tôn nhi chấp nhận lấy ngươi làm sườn phi, ngươi có đồng ý…” thái hoàng thái hậu lên tiếng, dù gì thiếu nữ ngồi bên cạnh nàng cũng từng cứu nàng mạng, tri ân báo đáp đạo lý đó nàng luôn hiểu, cũng nên làm gì đó bù lại ân tình lúc trước “ Thái hoàng thái hậu?!” Hoa Tuyết Yên kinh ngạc vấn, nàng… chưa từng nghĩ đến vấn đề này, sườn phi ? chia nam nhân mình với người khác?! Nàng… làm được!! “ Thất tôn nhi chính là quên ngươi, nếu như lấy danh phận sườn phi vào vương phủ, hàng ngày tiếp xúc chừng thất tôn nhi nhớ lại…” thái hoàng thái hậu ra ý định của mình. Hoa Tuyết Yên thoáng lấy lại hi vọng, mím môi gật đầu. Nếu như huynh ấy nhớ lại…..!!! nàng cam nguyện thử lần, nhưng là huynh ấy đồng ý sao?! Như hiểu được lo lắng của Hoa Tuyết Yên, thái hoàng thái hậu mỉm cười, lên tiếng : “ chỉ cần thất vương phi đồng ý thất tôn nhi cũng làm được gì! Dù gì thất vương phi cùng vương gia thành thân cũng hơn nửa năm, vẫn chưa có tin vui, lập sườn phi cũng có gì đúng!” Hoa Tuyết Yên khẽ thở dài, chỉ mong có thể thuận lợi vào vương phủ…., nếu như huynh ấy nhớ lại mà vẫn lựa chọn vương phi, khi ấy nàng cam tâm rời bỏ, chứ cứ như vậy dứt mười mấy năm tình cảm, Hoa Tuyết Yên nàng cam tâm… Cho nên đó là lí do vì sao hôm sao bỗng có đạo dụ của thái hoàng thái hậu cho mời thất vương phi vào cung Khi nhận được đạo dụ đó của thái hoàng thái hậu, Vân Tiếu Khuynh luyện cầm, nghi hoặc, thái hoàng thái hậu bảo nàng đến đó làm gì nha, nàng và nàng ta đâu có quan hệ gì thân mật để phải vào cung đâu? “ Vương gia đâu?” Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa. Tiểu Hồng lắc đầu, Tiểu Họa nghĩ chút, rồi : “ dường như vương gia đến viện đô sát….” Vân Tiếu Khuynh chợt mỉm cười, lại vấn Tiểu Họa : “ vì sao ngươi lại biết?” Tiểu Họa bình tĩnh : “ nô tỳ nghe được từ Lê thị vệ!” “ Lê thị vệ, là Lê Ngạn hay Lê Duyệt?!” Vân Tiếu Khuynh có hứng thú vấn. Tiểu Họa thoáng bối rồi, đáp : “ …là Lê Ngạn thị vệ!” “ Ân?!” Vân Tiếu Khuynh đạm cười, đứng dậy , khóe môi tự tiếu phi tiếu, nhìn Tiểu Họa, rồi nhàng phun ra mấy chữ : “ xem ra Tiểu Họa Họa cũng đến lúc tư xuân nha!” Tiểu nha đầu này tính ra năm nay cũng mười bảy, ở cổ đại cũng đến tuổi gã chồng rồi, tính tình dịu dàng thể thiếp, xem ra tên Lê Ngạn đó cũng có phúc . Tiểu Họa nghe vậy, lắc đầu, nhưng là đôi gò má nổi lên rặng mây hồng càng khiến cho nàng thêm phần xinh đẹp. Vân Tiếu Khuynh nhợt nhạt cười, tay vỗ vai của Tiểu Họa : “ hài tử ngốc!” có gì là thẹn thùng cả, nếu thích cứ việc tranh thủ, đừng để sau này mới hối tiếc. “ Chúng ta thôi…” Vân Tiếu Khuynh nhìn hai tiểu nha đầu, bước ra khỏi Tây Noãn các, mặc dù muốn , nhưng mà dù sao thái hoàng thái hậu cũng là hoàng tổ mẫu của , nàng muốn làm khó , đủ mệt rồi. Ba người theo thái giám bước vào Phượng Nghi cung, Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa bị ngăn ở ngoài, Vân Tiếu Khuynh theo thái giám bước vào bên trong, thấy nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ kia, cúi đầu cung kính gọi ba tiếng : “ hoàng tổ mẫu!” nhưng hành lễ, dù sao hoàng đế đặt cách cho phép nàng cần hành lễ với bất kỳ ai, dù là thái hoàng thái hậu chăng nữa! thái hoàng thái hậu thấy Vân Tiếu Khuynh vẫn như vậy vô phép vô tắc, hừ lạnh Hết chương 19