1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiến sĩ thất nghiệp - Hồ Như

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20:

      Trong những ngày tiếp theo, Bình An vẫn ở cùng nhà với Lý Khắc Lập, sống vô cùng thoải mái, hoàn toàn có chút mất tự nhiên nào. Cơm ngon, chăn êm nệm ấm, học có người đưa rước, cần phải tốn nhiều thời gian vào những việc thiếu chất xám, đây vẫn luôn là cuộc sống mà Bình An hướng tới.

      Dù Bình An hề cố ý, nhưng thiện cảm của quản gia đối với ngày càng tăng vọt. Sống cùng mấy ngày, ông nhận định rằng Bình An là đứa trẻ thiếu tình thương rất nghiêm trọng, nếu tại sao mỗi khi xem phim đến những phân đoạn cảm động, Bình An lại hoàn toàn có phản ứng, thậm chí còn có thể bắt bẻ hạch sách đủ điều. Đây ràng là do thiếu quan tâm của người thân từ dẫn đến lãnh cảm đây mà, chính vì vậy, tình thương của người cha trong ông trỗi dậy càng mãnh liệt.

      Lý Khắc Lập sáng nay dậy sớm, xuống phòng ăn thấy Bình An đồng phục chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi bàn khoanh tay chờ phân phát lương thực. Khóe miệng khẽ câu lên.

      “Bình An, sao chịu chải tóc.” biết còn phải nhắc nhở bao nhiêu lần Bình An mới chịu chăm chút cho bản thân đây. là khiến người khác bớt lo mà.

      ra Lý Khắc Lập lo lắng dư thừa, bởi vì có nhắc nhở suốt cả đời Bình An cũng bao giờ động đến những công việc mà cho là cần thiết đó.

      Ngay lúc ấy, quản gia xuất trong nhà ăn, ông rút trong túi ra chiếc lược, vô cùng tự nhiên thay Bình An chải tóc. Aizz, đứa đáng thương, từ có người thân bên cạnh, ngay cả việc chăm sóc bản thân cơ bản nhất cũng vụng về, ông hiểu sao Bình An có thể sống đến tận bây giờ.
      Bình An thản nhiên để quản gia hầu hạ, mặc dù theo nhận xét của , ông quá già, tay chân còn linh hoạt, nhưng những công việc lặt vặt cũng có thể đảm đương, tạm thời cứ xem như ông là trợ lý của .

      Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng, hai người bọn họ bắt đầu từ khi nào lại thân thiết đến thế?

      “Cháu soạn tập vở đầy đủ chưa?”

      Bình An gật đầu.

      “Có mang theo máy tính chưa?”

      Bình An lại lắc đầu.

      Quản gia chải gọn tóc cho Bình An, giúp gắn cái nơ bướm lên đầu, sau đó lại cằn nhằn: “Sao lại chịu mang máy tính, hôm nay có giờ học toán mà, mang làm sao tính toán.” xong, ông tự động lên phòng Bình An, đem máy tính cầm tay xuống nhét vào cặp sách của .

      Lý Khắc Lập ngơ ngác nhìn quản gia, ngay cả thời khóa biểu của ông cũng biết , trông hai người bọn họ khác gì người nhà, hóa ra mới là kẻ dư thừa à?

      Lý Khắc Lập trong lòng hậm hực, cảm thấy cái kẹp nơ bướm tóc Bình An chướng mắt, liền vươn tay gỡ xuống.

      Quản gia vui lòng, cảm thấy cậu chủ ức hiếp Bình An: “Cậu chủ, đây là kẹp tóc của Bình An mà.”

      Lý Khắc Lập bĩu môi: “ hợp.” Sau đó lên phòng Bình An, lấy xuống cái băng đô màu vàng mang lên tóc : “Cái này mới hợp.” xong còn vuốt vuốt tóc Bình An hai cái. cảm thấy chỉ có thứ chọn mới phù hợp với Bình An nhất.

      Bình An bận tâm hai kẻ dở hơi chơi đùa với mái tóc của mình, chỉ chuyên chú ghì đầu vào món bánh mì nướng trước mặt. nghe quản gia đây là bánh mì nướng kiểu Pháp chính tông. Nếu thích, ngày mai ông đề nghị đầu bếp chuyển sang bữa sáng ở các quốc gia châu Á. Bình An am hiểu lắm về ẩm thực ở thế giới này, chỉ biết nếu là thức ăn cho người đều cảm thấy thích.

      Hôm nay Lý Khắc Lập cố ý làm sớm hơn mọi ngày, đưa Bình An đến trường rồi mới trở về công ty.

      Bình An vào lớp, như mọi ngày, đều thu hút được rất nhiều ánh mắt của bạn bè xung quanh, có ái mộ, có tò mò, có ganh tị, cũng có chán ghét. Thấy trở về chỗ ngồi, đám nữ sinh chụm đầu ghé tai nhau, bắt đầu xì xầm bàn tán.

      “Cậu hay tin gì , Bình An được đại gia bao nuôi đó.”

      hay giả, đừng có đồn bậy bạ lung tung nha.”

      “Trăm phần trăm , mấy ngày nay cậu ấy toàn được xe sang đưa rước đến trường. Gia cảnh Bình An cậu cũng biết mà, làm sao mà mua nổi ô tô.”

      “Cái này mình cũng thấy, nghe bồ của Bình An là ông già khụm, cậu ta chắc chắn quen ông ta chỉ vì tiền.”

      “Eo ôi, chỉ vì vài đồng tiền dơ bẩn mà bán thân, ngờ Bình An lại là loại người như vậy.”

      “Suỵt, thôi, cậu ấy nghe bây giờ.”

      Bình An quả nghe thấy những lời xì xầm bàn tán đó, nhưng chúng vẫn hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng của . Huống hồ việc được bao nuôi đó là .

      Thấy Bình An lần nữa trở thành đề tài trong những câu chuyện dè bĩu của mọi người, Trần Khả Nhu vui thể tả. Tuy vậy, vẫn quên làm tròn chức trách của người ‘bạn thân’.

      “Bình An, cậu đừng để ý đến lời của các bạn ấy, họ…chỉ hiểu lầm cậu thôi. Cậu mau chóng đính chính lại việc , đừng để mọi người bàn tán lung tung nữa.” Trần Khả Nhu vẻ mặt lo lắng gấp gáp .

      Bình An mặc kệ Trần Khả Nhu vo ve bên tai, tại đối với ta mất kiên nhẫn đến cực điểm.

      “Bình An, đừng im lặng như vậy, mau nghe lời mình, để mọi người đồn đãi lung tung là tốt đâu.”

      Bình An thở dài, xoay người, đem cái ót đối diện với Trần Khả Nhu.

      Trần Khả Nhu ánh mắt lóe sáng, biết Bình An có phản ứng này, sau đó vờ kinh ngạc kêu lên: “Sao cậu chuyện với mình, chẳng lẽ chuyện mọi người …là ?”

      đến đây, nước mắt liền rơi xuống: “Bình An, sao cậu lại làm thế, nếu có khó khăn gì cứ với mình, tuy mình giàu có gì nhưng cố hết sức giúp đỡ cậu, cậu đừng tiếp tục sống như vậy nữa, mau quay đầu lại , chúng ta sắp thi đại học rồi.”

      Mọi người trong lớp đều chăm chú vểnh tai nghe ngóng cuộc đối thoại (độc thoại) của hai người. Đến khi thấy Trần Khả Nhu khóc và khuyên nhủ Bình An, bọn họ càng khẳng định lời đồn đãi này. Bình An quả nhiên vì tiền mà bán thân cho lão già làm vợ bé.

      Trần Khả Nhu càng khóc càng thương tâm, Bình An càng nghe càng phiền toái, hận thể vung tay đánh phát cho ta chết ngay tại chỗ.

      Giới hạn kiên nhẫn của Bình An đến cực điểm, ngay lúc đó Đỗ Hào liền lên tiếng khuyên nhủ: “Khả Nhu, cậu đừng khóc nữa, lời đồn đó phải là đâu.” Nhìn Trần Khả Nhu khóc, cậu nhịn được đau lòng. Khả Nhu trong lòng cậu lúc nào cũng thiện lương và quan tâm đến người khác như thế.

      Thấy Đỗ Hào ra mặt bênh vực Bình An, ánh mắt Trần Khả Nhu có chút thâm trầm nhưng ai có thể phát : “Cậu chứ?” lau nước mắt, giọng vẫn còn nức nở.

      “Là .” Đỗ Hào khẳng định, lấy khăn tay ôn nhu thay thấm nước mắt.
      lát sau, thấy tiếng khóc của Trần Khả Nhu ngưng hẳn, Bình An thở dài nhõm hơi, đám trẻ con này giỏi nhất chính là gây ồn ào.

      Đỗ Hào nhìn Bình An, ánh mắt có chút phức tạp. Sáng nay cậu trông thấy Bình An bước xuống từ chiếc BMW đắt tiền, quan trọng hơn hết người ngồi xe cùng chính là Lý Khắc Lập. Hồi tưởng lại lời của Lý Khắc Lập đêm chủ nhật vừa rồi, lẽ nào ấy thành công theo đuổi Bình An?
      Đỗ Hào xoay người, giọng với Bình An: “Bình An, cậu ở cùng Khắc Lập à?”

      Nghe nhắc đến tên Lý Khắc Lập, Bình An ngẩng đầu nhìn Đỗ Hào, biết cậu nhóc này chính là công thần dỗ nín Trần Khả Nhu, liền hào phóng đáp lời: “Đúng vậy.”

      Đỗ Hào do dự mấp máy môi, sau cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Cậu…đừng nên qua lại với Khắc Lập, trong chuyện tình cảm, ấy phải là người đáng tin cậy đâu.” Bình An xinh đẹp như thế, lại là người thầm mến cậu, cậu nhẫn tâm nhìn nhảy vào hố lửa. Nhưng cậu chỉ có thể giúp đến đây, còn quyết định thế nào là do Bình An chọn lựa.

      Trần Khả Nhu nghe được cuộc đối thoại của Bình An và Đỗ Hào, hai tay siết chặt, trong lòng gấp gáp như lửa đốt. Sau lần gặp mặt lý Khắc Lập, về nhà tìm hiểu thêm về , khó để tra cứu thông tin về Lý Khắc Lập internet, là nhà sáng lập nên tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên, theo bình chọn của tạp chí kinh tế nổi tiếng, chính là vị CEO trẻ tuổi và quyến rũ nhất của thời đại. người hoàn mỹ như thế làm sao có thể để mắt đến đứa ngốc như Bình An. Trần Khả Nhu cam tâm, nhiều hơn hết chính là ganh ghét cùng đố kị.

      “Bình An, cậu thực ở cùng Khắc Lập sao? Vậy ổn lắm đâu, dù sao cậu cũng còn trẻ, nếu có gì ảnh hưởng đến danh tiếng…”

      Trần Khả Nhu chưa hết, Bình An liền xoay lưng , biểu bài xích trong yên lặng.

      Trần Khả Nhu mấp máy môi còn muốn thêm gì đó, nhưng xuất của giáo viên bục khiến ngậm miệng lại.

      “Lớp trưởng, trả bài thi về cho các bạn.”

      Đỗ Hào tiến lên bàn giáo viên, cầm xấp bài thi bắt đầu phân phát, khi nhìn thấy bài thi của Bình An, cậu lần nữa giật mình vì điểm số của , lại là con 10, ngoài môn văn dưới trung bình, những môn còn lại Bình An đều đạt điểm tối đa, ngay cả môn toán cũng ngoại lệ. ra mọi người trong lớp qua thời kỳ kinh ngạc, đến lúc này, mỗi khi nhìn thấy điểm 10 của Bình An, họ đều cảm thấy chết lặng. Thành tích học tập của Bình An trước giờ vẫn tốt, bây giờ điểm thi lại đột phá, dẫn đến rất nhiều người nghi ngờ điểm số lần này của , thậm chí còn hoài nghi gian lận trong thi cử, biết trước đề… Nhưng ngẫm ngẫm lại, năm học kết thúc, đây bất quá chỉ là kỳ thi thử trường tổ chức để khảo sát lại trình độ của học sinh, cách khác, điểm số lần này chẳng qua chỉ là con số tượng trưng, hề có giá trị, ai lại rỗi hơi gian lận mua đề để làm gì.

      Giáo viên bộ môn toán của lớp lúc chấm bài cũng rất ngạc nhiên. ra ngay từ đầu ông còn nghi ngờ Bình An sao chép bài làm của học sinh nào đó trong lớp, nhưng đến khi chấm hết tất cả bài thi, Bình An lại là người duy nhất trong khối đạt điểm tối đa, lúc này ông muốn nghi ngờ cũng có căn cứ. Bài thi của Bình An rất xuất sắc, cách giải toán vô cùng đặc biệt, ngắn gọn, dễ hiểu, lại là những cách giải mà trước nay ông chưa từng nghĩ đến, nhưng thành tích của nhóc này từ trước đến giờ vân luôn tốt, biểu xuất sắc lần này của khiến ông cảm thấy mâu thuẫn và khó hiểu.

      “Bạn Bình An lớp chúng ta là người duy nhất trong khối đạt điểm tối đa môn toán, đề nghị các học sinh trong lớp cho tràng pháo tay khích lệ bạn ấy.” Thầy toán giọng .

      Trần Khả Nhu ngồi bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, hiểu Bình An ăn phải thứ gì mà lại thay đổi đến như vậy. Trước kia, vẫn luôn vì dung mạo cùng học lực của mình mà vô cùng tự hào, nghĩ đến tại cả hai thứ này, Bình An đều vượt xa . cam tâm, lần này là do phát huy tốt, đến kỳ thi đại học chắc chắn lại đè bẹp Bình An.

      “Bình An, bài làm của em lần này rất tốt, nhưng tôi hiểu tại sao trước kia em lại có thành tích môn toán tệ đến như vậy?” Thầy toán rốt cuộc cũng ra tiếng lòng của bản thân, cũng là tiếng lòng của mọi người.

      Bình An bị điểm danh, có chút phiền não, nhưng khi nhìn thấy hơn ba mươi cặp mắt đổ dồn về phía mình, ngao ngán xoa trán, quyết định đáp lời: “Vì ‘Bình An’ trước kia thích học, nhưng tôi lại là thiên tài.” thành , câu dối trá.

      Đám học sinh tỏ vẻ phục trước câu trả lời đầy ngạo mạn của Bình An, giáo viên bộ môn toán cũng giật giật khóe miệng biết phải phản ứng thế nào. Quả nếu như thế có thể giải thích được mọi vấn đề. Bình An là học sinh thông minh, nhưng trước kia thích học nên thèm quan tâm đến thành tích, đây quả là cách lý giải phù hợp nhất tình huống của Bình An.

      “Được rồi, Bình An ngồi xuống .”

      Giáo viên đằng hắng tiếng rồi nhìn xuống đám học sinh bên dưới: “Các cậu lấy vở ra, chúng ta sửa đề thi.”

      Thấy mọi người bắt đầu giải toán, Bình An mới hài lòng tiến vào thế giới trầm mặc của bản thân. Ở nơi gọi à trường học này, muốn yên tĩnh chút cũng dễ dàng gì a.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21:

      Sau khi trở về nhà, Bình An ăn cơm trưa xong liền chạy đến thư phòng Lý Khắc Lập, trầm mình vào trong đó. Nơi này Lý Khắc Lập vừa dẫn xem hôm qua, đặc biệt có hứng thú với tủ sách khổng lồ của , đặc biệt là những quyển sách nghiên cứu về y dược học. Tuy rằng trình độ phát triển ở nơi này bằng thế giới trước kia của , nhưng từng thời đại vẫn có những đột phá đặc thù thể phủ định được.

      Bình An mê say trong bể kiến thức vô cùng vô tận, hề mảy may để ý tới thời gian. Đến tận giờ cơm tối, quản gia thấy xuống nhà ăn như mọi ngày mới chạy lên tìm.

      “Bình An, sao cháu còn ở đây, mau xuống ăn cơm, đừng để bụng đói.”

      “…”

      “Bình An, đừng bướng bĩnh, để sách qua bên, ăn xong lại đọc tiếp.”

      “…”

      “Bình An, mau mau xuống dưới ăn cơm, bác dặn đầu bếp làm toàn những món cháu thích, để bụng đói là tốt đâu.” Quản gia trợn mắt dối, trong nhà nay ai cũng biết Bình An là người kiên ăn, món nào cũng có thể trở thành món khoái khẩu của , cho nên quản gia căn bản cần dặn riêng đầu bếp.

      Bị làm phiền, Bình An phật ý: "Bác Lâm, bác đừng làm ồn, ảnh hưởng đến công việc của cháu." Sau đó lại cụp mắt tiếp tục đọc sách.

      Quản gia thấy lay chuyển được Bình An, thất thểu xuống nhà, chờ cậu chủ về giải quyết. Aizzz, đứa này hết lo, mặc dù ngày thi đại học đến nhưng cũng cần miệt mài học hành đến quên ăn quên ngủ như thế chứ.

      lâu sau, Lý Khắc Lập làm việc trở về, đặt cặp táp lên sô pha liền tìm Bình An. nhìn thấy bóng dáng bé trong nhà ăn như mọi ngày, nhíu mày thắc mắc.

      "Bình An vẫn còn học bài thư phòng, bác gọi được con bé." Quản gia ngay lập tức cáo trạng.

      Lý Khắc Lập khiêu mi, Bình An học bài? Chuyện này đúng là khó tin: "Bác cho người dọn cơm , để cháu gọi em ấy."

      Lý Khắc Lập vào phòng thay áo rồi tới thư phòng tìm Bình An. Đến nơi, nhìn trong tay quyến sách dầy cộm như quyển từ điển được viết bằng tiếng Đức, nghi hoặc tới gần quan sát.

      "Có hiểu gì mà xem chăm chú vậy?" lên tiếng trêu chọc, đáp lại là trầm mặc của Bình An.

      " xem nữa, ăn tối thôi." vươn tay, thừa lúc Bình An chú ý tranh thủ xoa tóc .

      Bình An phản ứng, thản nhiên lật sang trang sách.

      Thấy lại bướng bĩnh, có chút hài lòng: "Ăn cơm, để bụng đói ảnh hưởng đến dạ dày."

      "..."

      "Bình An!" Lý Khắc Lập nghiêm giọng.

      Bình An phiền não xoa trán, chuyển hướng ngồi, xoay lưng lại với . hoài niệm Joanie, trợ lý tốt bao giờ làm phiền vào những lúc thế này.

      Thấy Bình An chịu nghe lời, Lý Khắc Lập tức giận, giật lấy quyển sách khỏi tay . nhóc này hoàn toàn có ý thức chăm sóc bản thân, sống vô cùng tùy hứng, hèn gì trước kia lại gầy đến thế. được, nhất định phải thay đổi, phải nuôi cho tròn, bù lại mười mấy năm qua.

      Tài liệu nghiên cứu bị cướp , Bình An nhíu mày nhìn Lý Khắc Lập, vẻ mặt vô cùng bất mãn: "Đưa đây."

      Lý Khắc Lập đóng sách lại, để lên bàn, vẻ mặt thỏa hiệp: "Mau chóng xuống nhà dùng bữa tối, ăn xong muốn làm gì làm."

      "Lý Khắc Lập!" Bình An tức giận lên tiếng, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu chiến uy quyền của .

      Lý Khắc Lập nhiều lời, cúi người vác Bình An lên vai, đường xuống lầu, tiến vào phòng ăn.

      "Lý Khắc Lập, buông tôi xuống."
      Thấy Bình An giãy giụa phản kháng, thuận tay vỗ cái kêu vào mông . Chậc chậc, độ đàn hồi tốt.

      Bình An ngay lập tức ngoan ngoãn, ý thức của tại dừng lại ngay thời khắc Lý Khắc Lập vỗ vào mông .

      ' ta vỗ mông mình, ta dám vỗ mông mình'. Tâm hồn cường đại của tiến sĩ Black tổn thương. Đây là lần đầu tiên có người cả gan khiêu chiến uy quyền của , khinh bạc , xem thường . Tại sao ta dám làm điều đó với . phải giết chết Lý Khắc Lập, thể để ta sống thêm giây phút nào đời này nữa. Các người có thể chê cười tiến sĩ Black, có thể nhạo báng tiến sĩ Black, thậm chí có thể giết chết tiến sĩ Black, nhưng duy nhất điều thể, chính là khinh bạc tiến sĩ Black, bởi tự tôn của tiến sĩ Black chính là thứ duy nhất thể xúc phạm thế gian này.

      phải giết chết Lý Khắc Lập, nên dùng cách nào để ta chết thê thảm nhất đây? Thôi miên điều khiển ta đến tầng thượng cao ốc rồi nhảy xuống, hay dùng thuốc độc chết ? , bắt làm thực nghiệm thể, hằng ngày dùng những thí nghiệm tàn khốc nhất tra tấn .

      Cũng được, nếu Lý Khắc Lập chết ai lo chuyện ăn uống của ? Giữa cái ăn và tự tôn thứ nào quan trọng nhất, Bình An do dự chọn cái ăn. Thế chẳng lẽ cứ để kẻ to gan này sống nhởn nhơ trước mặt . Nhưng điều quan trọng ở đây là tại sao Lý Khắc Lập lại có hành động to gan như vậy, lẽ nào ta hề thấy kính sợ trước vĩ đại của sao?

      Nhìn thấy được mấu chốt vấn đề, Bình An nhíu mày trầm tư, có nên thể chút tài năng để những kẻ phàm phu tục tử này sáng mắt ra? Hay là phục chế lại vắc-xin 018DVZ? Hoặc tiếp tục nghiên cứu chuỗi gen vô hiệu hóa virus ZB0135? Nhưng thế giới này cần quái gì những thứ đó! Bình An đột nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt, thể tìm ra được mục đích sống của mình. Trước kia có thể tiếp tục sinh tồn vì thực tâm nguyện của giáo sư Hall, thế còn bây giờ?

      Lý Khắc Lập đường vác Bình An đến bàn ăn mới buông xuống, thấy Bình An vẫn còn ngơ ngác, lại lợi dụng thời cơ bẹo má : “Ăn cơm thôi, còn ngẩn ra làm cái gì.”

      Bình An đưa mắt nhìn thấy bàn tràn đầy thức ăn còn nóng hôi hổi, nhanh chóng vực dậy sau cơn suy sụp. tìm ra rồi, mục đích cuộc sống của sau này là thưởng thức hết tất cả những mỹ vị của thế giới này.

      ngoan ngoãn ngồi vào ghế, bắt đầu dùng bữa, vờ như nhận ra tồn tại của người bên cạnh. Lý Khắc Lập thấy thái độ khác thường của , thầm nghi hoặc, lẽ nào Bình An giận dỗi với ? vươn đũa gắp con tôm để vào chén Bình An, nhưng lại nghiêng người né tránh. Bình An giận dỗi Lý Khắc Lập, tại vẫn suy nghĩ cách để trừng phạt nông cạn thiếu hiểu biết của .

      Lý Khắc Lập cũng cảm thấy hành động của mình có chút quá đáng, dù sao Bình An cũng là con , nên đối với dịu dàng chút. Vì thế, tối hôm đó, Lý Khắc Lập cầm chiếc khuy cài áo mà Bình An thích, lân la sang phòng dỗ dành .

      "Em làm gì đó."

      Bình An ngồi tại bàn học, mân mê ngắm nghía chiếc bật lửa tay, sớm phát Lý Khắc Lập nhưng thèm để ý. thể tha thứ hành động lúc chiều của được, nhất định phải trừng phạt , còn việc trừng phạt như thế nào... cần phải suy nghĩ thêm .

      "Bình An."

      "..." Chỉ là tiếng gió thổi.

      "Giận à?"

      "..." Cho nên Bình An nghe thấy.

      Xác định Bình An giận dỗi, Lý Khắc Lập hé miệng cười, sau đó ngồi lên đầu giượng, ngay cạnh bàn học của .

      " mang cái này qua cho em xem này."

      " thèm nhìn à, thế mang về nhé, là cái khuy cài áo mà em thích đấy."
      quơ quơ chiếc khuy tay.

      Bình An buông bật lửa xuống, ánh mắt dính chặt vào vật thể tinh xảo tay Lý Khắc Lập. đưa tay qua phải, tròng mắt hướng sang phải, đưa tay qua trái, tròng mắt hướng qua trái, sau đó Bình An dứt khoát chộp lấy chiếc khuy mà mình ngày nhớ đêm mong. Nhưng ngay lúc đó, Lý Khắc Lập gian xảo đem nó giấu vào sau lưng.

      Bình An nhíu mày hài lòng: “Hôm qua cho tôi mượn tuần.”
      Thấy Bình An chịu chuyện với mình, Lý Khắc Lập vui như mở cờ trong bụng: “ đổi ý rồi.” Tuy vậy, vẫn nhân cơ hội trêu chọc .

      Bình An tức giận siết chặt bàn tay, quá rộng lượng với rồi mà, đáng lẽ nên để nếm mùi đau khổ, cho biết được phải là người dễ dàng trêu chọc.

      cho em mượn nữa, mà muốn tặng nó cho em…”

      Bình An có chút ngạc nhiên, gương mặt đỏ bừng vì tức giận dần dịu lại. Được thôi, nếu biết điều như thế, đành miễn cưỡng tha thứ cho .

      “…Nhưng có điều kiện.”

      “Điều kiện gì?” Bình An nhíu mày vui, người này phiền phức.

      “Em cho hôn cái.” Lý Khắc Lập ánh mắt khẽ lóe sáng, vẻ mặt gian xảo như hồ ly.

      Bình An bĩu môi, ghê tởm : “Ý là trao đổi vi khuẩn khoang miệng?”

      Lý Khắc Lập nghe cụm từ này của Bình An, vô thức rùng mình cái, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “ phải, chỉ cần hôn lên má em là được.”

      “Hôn cái đưa nó cho tôi?” Bình An nghi hoặc xác nhận.
      “Đúng vậy.”

      Bình An cảm thấy việc này cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ cần dùng phương thức trao đổi tình cảm ghê tởm kia có thể chấp nhận được, huống hồ xong việc còn có được chiếc khuy cài áo, căn bản hề lỗ vốn.

      “Được.” Bình An gật đầu đồng ý.

      Lý Khắc Lập nghe được, hồ hởi áp sát vào người Bình An: “Em đồng ý rồi, được hối hận đấy.”

      “Đương nhiên.” trước giờ chưa bao giờ hai lời.

      “Thế hôn đấy nhé.” Lý Khắc Lập có chút hồi hộp, đây là lần thân cận nhất của hai người từ trước đến nay, cảm thấy trái tim mình đập rộn như có con nai nhảy nhót.

      “Nhanh lên, rắc rối quá.” Bình An kiên nhẫn lên tiếng.

      Mỹ nhân mời gọi như thế, xông lên phải là đàn ông. Lý Khắc Lập vòng tay ôm người Bình An, cúi đầu hôn lên má cái kêu.

      Nụ hôn quá ngắn ngủi, nhưng dư vị cũng quá tuyệt vời. Lý Khắc Lập chép miệng hồi tưởng, muốn hôn thêm lần nữa, hôn lên môi Bình An. Nhưng biết với tính cách của Bình An, nhất định vui nếu tự tiện làm điều này. Aizzz, nhóc khó theo đuổi, Lý Khắc Lập cả người hừng hực chiến ý, nhất định ngày chiếm được Bình An, cả thể xác lẫn linh hồn.

      “Buông ra được chưa?” Bình An nhàn nhạt lên tiếng phá phong cảnh.

      Lý Khắc Lập buông vòng tay trói buộc ra, trong lòng thầm tiếc nuối, tuy vậy vẫn vô cùng vui vẻ hiến vật quý của mình: “Cho em.”

      nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thỏa mãn của Lý Khắc Lập, trong lòng thầm nghi hoặc, chẳng lẽ chạm lên má người khác khiến người ta vui vẻ như vậy? Bình An tò mò xác nhận lại nghi hoặc trong lòng mình, vươn tay ôm lấy vai Lý Khắc Lập, học lại hành động vừa rồi, đặt nụ hôn vang dội lên má . Cũng thường thôi, chẳng có gì đặc biệt. Đây chính là cảm nhận của Bình An, lý giải nổi cảm xúc vui sướng của Lý Khắc Lập từ đâu mà có, nhân loại quả rất khó hiểu.

      Lý Khắc Lập từ giây phút được Bình An hôn đứng hình rồi. hôn , vừa mới hôn . Chẳng lẽ gián tiếp bày tỏ tình cảm với , thực ra để ý từ lâu lắm rồi mà dám lên tiếng, hôm nay nhân dịp này liền thổ lộ với . Hay do kỹ thuật hôn của quá cao siêu, dù chỉ mới hôn lên má cũng có thể khiến Bình An hồn xiêu phách lạc, do dự ngã vào lòng .
      Cũng có thể bởi vì Bình An nhận được chiếc khuy cài áo, quá vui mừng liền cảm ơn bằng nụ hôn nóng bỏng. Trong lòng Lý Khắc Lập nhộn nhạo suy đoán lung tung, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm Bình An.

      “Bình An, sao em lại hôn ?”

      Bình An cầm món đồ chơi mới, thích buông tay, cũng chẳng thèm phản ứng với Lý Khắc Lập.

      Lý Khắc Lập được đáp lời, quyết định dây dưa rời: “Bình An, Bình An, trả lời , tại sao lại hôn ? Bình An, Bình An, Bình An…”

      bực bội quay sang nhìn người vo ve bên lỗ tai mình. Nhận được chú ý của Bình An, liền mặt dầy sáp lại: “Sao lúc nảy hôn vậy? Em thích đúng ?”

      có.” Bình An kiên nhẫn đáp.

      Lý Khắc Lập hiển nhiên hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục huyên thuyên. Bình An dứt khoác xoay người, tặng cho bóng lưng nhắn.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :