1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiến sĩ thất nghiệp - Hồ Như

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15:

      Đỗ Hào hề biết nội tâm với trăm ngàn tính toán của Trần Khả Nhu, trong mắt cậu, thuần khiết, ngây thơ, nhiễm tia bụi trần, tuy gia cảnh khó khăn nhưng tính cách kiên cường lại mất thiện lương. Chính những điểm đó của Trần Khả Nhu thu hút cậu, khiến cậu thể rời mắt khỏi .

      “Khả Nhu, cậu muốn uống gì cứ gọi nhé.” Đỗ Hào ôn nhu .

      Khả Nhu khẽ lắc đầu: “Mình biết nữa.”

      “Thế mình gọi cho cậu ly Mojito nhé, nó khá , hương bạc hà thoang thoảng, rất thích hợp với phụ nữ.”

      Trần Khả Nhu ngoan ngoãn gật đầu ưng thuận.

      Đỗ Kiến Văn quan sát Trần Khả Nhu, cảm thấy mắt thẩm mỹ của em trai mình cũng tệ, bé này có vẻ tồi.

      lát sau, Bình An quay trở lại, Lý Khắc Lập nghiêng người để bước vào trong ngồi ngay cạnh mình.

      Trần Khả Nhu thấy xinh đẹp ngồi xuống cạnh Lý Khắc Lập, ánh mắt lập tức lên tia địch ý mỏng manh khó nắm bắt.

      Khắc Lập, đây là ai?” Đỗ Hào thể công nhận ngồi bên cạnh Lý Khắc Lập vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt xa hoa đến cực điểm của , ngay cả những người đàn ông thành thục nhất cũng thể cưỡng lại mà đắm chìm vào đó, huống chi là nam sinh còn ngây ngô chưa biết mùi đời như cậu.

      Lý Khắc Lập đáp lời, ánh mắt đầy đề phòng nhìn cậu em trai : “Đây là Bình An…bạn của .”

      Đỗ Hào cùng Trần Khả Nhu nhấm nháp cái lên này, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bình An.

      lát sau, Trần Khả Nhu ngập ngừng lên tiếng: “Cậu là Bình An? Phan Bình An đúng ?” Trần Khả Nhu rất muốn phủ định đáp án này, nhưng ba năm ngồi cùng bàn, đối với Bình An quen thuộc hơn bất kỳ ai.

      Bình An cúi đầu, cầm ly sữa uống dở dang tiếp tục nhâm nhi. ra ngay từ đầu nhận ra đám người Khả Nhu, nhưng hề có ý định nhận thức, chẳng vì điều gì, bởi trong mắt họ đều là khí.

      Lý Khắc Lập ngạc nhiên: “Đúng vậy, em ấy là Phan Bình An, các em quen biết nhau sao?”

      Đỗ Hào cùng Trần Khả Nhu kinh ngạc há hốc miệng, bọn họ nhận ra xinh đẹp này có nét giống với bạn học xấu xí và quái dị của mình, nhưng nếu bắt họ thừa nhận đây là Bình An, quả rất khó để tin tưởng, bởi cả hai có chênh lệch vô cùng to lớn.

      Trần Khả Nhu nắm chặt mép váy, kiềm chế cơn ganh tị thiêu đốt trong lòng. ràng so với , Bình An chỉ là con cóc ghẻ, đứa con xấu xí luôn bị người khác xa lánh, lấy ra làm trò cười. Nhưng hôm nay, cảm giác ưu việt của hoàn toàn bị đánh đổ khi đối diện với khuôn mặt xinh đẹp đến bại hoại của Bình An. tin, chẳng lẽ chỉ thay đổi kiểu tóc cùng cách trang điểm lại có thể khiến người hoàn toàn thay đổi như thế?

      Đỗ Hào nghi hoặc hỏi: “ ta là Phan Bình An sao? Lớp em cũng có người tên Bình An, nhưng cậu ấy…”

      Lý Khắc Lập nghe đến đây, liền hiểu ý của Đỗ Hào. Bình An hôm qua và hôm nay là hai người hoàn toàn khác nhau, tất cả là nhờ vào ánh mắt và đôi tay thần thánh của . Lý Khắc Lập kiêu ngạo tự khen mình, lại nghĩ đến thay đổi này cũng nhờ vào phần công lao của Bình An, bởi người rất có thiên phú trong việc hủy hoại các giá trị thẩm mỹ.

      “Ba đứa đều là bạn học à, trùng hợp, ngờ trái đất lại tròn đến thế.” Quách Hoàng Uy khá kinh ngạc , quanh quẩn lại, hóa ra toàn là người quen.

      Trần Khả Nhu lúc này lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn Bình An đầy tò mò: “Bình An, cậu thay đổi nhiều quá, mình hoàn toàn nhận ra luôn, tại sao trước kia mình phát ra cậu lại xinh đẹp như thế nhỉ.”

      Đỗ Kiến Văn thấy thú vị liền hỏi: “Em có vẻ rất thân với Bình An nhỉ?”

      “Đương nhiên, bọn em ngồi cùng bàn với nhau những ba năm mà.” Giọng đầy vui sướng, người biết còn nghĩ hai người là bạn chí thân. Sau đó lại quay sang chuyện với Bình An: “Bình An, cậu và Khắc Lập làm sao lại quen được nhau thế, nhìn hai người thân thiết như vậy, sao mình chẳng nghe cậu nhắc đến gì cả.”

      Lý Khắc Lập nhướng mày nhìn Bình An, đột nhiên tò mò muốn biết Bình An thế nào về mối quan hệ của hai người. Nhưng tiếc thay, Bình An hề có ý định hợp tác, vẫn cuối đầu, tiếp tục trầm mặc.

      “Bạn em hỏi em kìa, sao trả lời.” Lý Khắc Lập nhíu mày, hài lòng về thái độ của .

      Thấy Bình An chịu phản ứng, Lý Khắc Lập liền đoạt lấy cốc sữa trong tay Bình An, uy hiếp nhìn . Bình An cau mày trừng , có vẻ vô cùng bất mãn.

      “Bạn em hỏi em kìa.” Lý Khắc Lập lên tiếng, bản thân hề nhận ra hành động lúc này của mình ngây thơ đến cỡ nào.

      Bình An khịt mũi hậm hực: “Phiền chết.” Sau đó quay sang Trần Khả Nhu: “Hỏi gì?”

      Thấy thái độ khó chịu của Bình An, Khả Nhu do dự chút nhưng vẫn : “Cậu và Khắc Lập có quan hệ như thế nào vậy?”

      Vừa dứt lời, mọi người đều vô thức câu mày nhìn Trần Khả Nhu, lần đầu gặp mặt dò xét chuyện cá nhân của người khác, câu hỏi của lễ phép. Trần Khả Nhu dù có tâm kế cỡ nào nữa cũng chỉ là nhóc nữ sinh trung học, vừa mới quen biết đám người Lý Khắc Lập liền dò hỏi mối quan hệ của bọn họ, điều này khiến người ta phải suy nghĩ thêm về cách làm người của .

      Nhưng để mọi người phải ngẫm nghĩ nhiều về Trần Khả Nhu, Bình An liền thốt ra câu trả lời kinh thế hãi tục: “ ta muốn làm tình với tôi.”

      “Phụt…” Đỗ Kiến Văn cùng Quách Hoàng Uy đồng loạt phun rượu trong miệng ra, Lý Khắc Lập bi thảm hơn, trực tiếp bị nghẹn, ho sặc sụa, còn Đỗ Hào cùng Trần Khả Nhu ngơ ngác nhìn Bình An, tạm thời mất khả năng ngôn ngữ.

      xong, Bình An lập tức giật lại ly sữa trong tay Lý Khắc Lập, tu hơi hết sạch sau đó khiêu khích nhìn , tựa như muốn uống hết rồi, có giỏi lại uy hiếp .

      Mất lúc sau, Trần Khả Nhu mới vực dậy khỏi thông tin kinh hoàng này, gượng gạo cười: “Bình An, cậu lại đùa rồi, Khắc Lập chắc là có ý vậy đâu.” hề tin tưởng vào những gì Bình An vừa , Lý Khắc Lập là người đàn ông có sức quyến rũ như vậy, làm sao lại vừa ý đứa xấu xí như Bình An.

      “Khụ khụ.” Lý Khắc Lập ho khan tiếng, sau đó gấp rút lấy lại hình tượng của mình: “Bình An đùa đấy, chẳng qua là rất có thiện cảm với Bình An, cảm thấy em ấy rất đặc biệt nên muốn theo đuổi em ấy thôi.”

      Câu trả lời này so với câu trước kia của Bình An càng khiến Trần Khả Nhu tức giận, muốn tin đây là , Bình An có gì tốt mà theo đuổi chứ. Hai tay siết lại, nắm chặt vạt váy, cố gắng che dấu nội tâm xấu xí vì ganh ghét của mình.

      Khắc Lập đúng, Bình An mặc dù tính tình hơi trầm mặc, lại thầm mến Hào, nhưng cậu ấy lại là rất tốt.” Những lời của Trần Khả Nhu nghe như khen Bình An, nhưng thực chất là hạ thấp ấy, ngoài ra còn nhắc nhở Lý Khắc Lập rằng Bình An có người trong lòng.

      Trần Khả Nhu cho rằng bản thân thể rất tốt, nhưng hề nhận thức rằng câu ngỡ là khôn ngoan vừa rồi tố cáo nội tâm xấu xí của . Đỗ Kiến Văn cùng Quách Hoàng Uy khẽ chau mày, cảm thấy cần phải xem xét thêm này, có vẻ là người trong ngoài đồng nhất.

      Lý Khắc Lập hoàn toàn chú ý đến vấn đề này, đầu óc chỉ tràn ngập suy nghĩ về câu Bình An thầm mến Hào. hiểu sao khi nghe được chuyện này, trong lòng lại vô cùng khó chịu. Đỗ Hào đẹp trai bằng , cao lớn bằng, nhiều tiền bằng, điểm nào có thể so được với , tại sao Bình An lại thích người như vậy. Chẳng lẽ vì cậu nhóc đó trẻ tuổi hơn , Bình An chỉ hứng thú với những chàng trai trẻ trung tươi xanh mơn mởn? được, Bình An! Em thể nông cạn như thế, đám nhóc con ấy làm sao thành thục, quyến rũ được như .

      Lý Khắc Lập hoàn toàn nhận ra suy nghĩ tại của bản thân dở hơi đến mức nào, vì điều này mà khó chịu cho đến tận khi lên xe đưa Bình An về nhà.
      Rốt cuộc chịu được, Lý Khắc Lập lên tiếng: “Bình An, những lời bé vừa nãy sao?”

      “…” Bình An nhắm mắt dưỡng thần, vờ như nghe thấy.

      “Bình An, em thích Hào sao?”

      “…” Vô hạn trầm mặc.

      “Bình An, ăn ốc đêm ?”

      “Ăn.”

      Lý Khắc Lập biết đáp ngay vấn đề này, liền vòng vèo sách: “Em thích thằng nhóc kia?”

      Bình An suy ngẫm chút, sau đó thong thả trả lời: “Trước kia có thích.” vậy hẳn là sai , người thích Đỗ Hào là Bình An khác, lúc vẫn chưa đến đây.

      Lý Khắc Lập có chút rạo rực hỏi: “Thế bây giờ em thích cậu nhóc đó nữa à?”

      Bình An lắc đầu thay câu trả lời, đương nhiên thích.

      Lý Khắc Lập vẫn cảm thấy vui. Trong mắt Đỗ Hào chẳng qua chỉ là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, hiểu sao Bình An lại thích nổi cậu ta. Lý Khắc Lập hoàn toàn quên mất Đỗ Hào là em trai của bạn tốt mình, tại nhìn vào cậu, nơi nào cũng thấy khuyết điểm.

      “Thằng nhóc đó có quái gì mà em lại thích chứ.” Lý Khắc Lập lái xe, miệng ngừng lẩm bẩm.

      “Ừm.” Bình An nghe thấy, hiếm hoi đáp lại tiếng. cũng hiểu nổi ‘Bình An’, Đỗ Hào chẳng đó điểm gì tốt, tại sao lại thầm mến người tầm thường như thế chứ.

      Lý Khắc Lập đưa Bình An đến quán ốc ven đường, gần nơi trước kia hai người từng ăn vặt. Nhìn hai mắt sáng lấp lánh đầy trông đợi của Bình An, hào phóng gọi đầy bàn thức ăn. lâu lắm rồi ghé ăn những quán như thế này, mặc dù giá bình dân nhưng hương vị thể chê vào đâu được, hai người ăn tận hứng, sau cùng cả hai đều ôm cái bụng căng phồng, Bình An thích ý híp mắt để Lý Khắc Lập dắt ra xe, hảo cảm của đối với Lý Khắc Lập lại tăng thêm bậc.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16:

      Thứ hai đầu tuần, Bình An dậy sớm như mọi ngày, thay quần áo, ra khỏi cửa ăn sáng rồi học. May mắn thay, đến trường phải mặc đồng phục nên Bình An tạo thêm thảm họa thời trang nào khác.

      Vừa tới lớp, ánh mắt tất cả mọi ngưởi đều đồng loạt hướng về bóng dáng xa lạ đứng ngay cửa lớp. Bình An thản nhiên lướt qua những ánh mắt tò mò xung quanh, đường đến chỗ ngồi.

      “Xinh quá, là học sinh mới chuyển đến lớp mình sao?”

      “Chắc là vậy, nhưng năm học kết thúc rồi còn chuyển lớp làm gì vậy?”

      “Nhìn mặt quen quen, biết gặp ở đâu rồi nhỉ.”

      “Cậu ấy xinh đẹp như vậy, biết có bạn trai chưa.”

      “Ối, sao bạn ấy lại ngồi chỗ của Bình An.”

      Những tiếng xầm xì to vang lên

      Trần Khả Nhu thấy Bình An vừa xuất đoạt hết chú ý của mọi người, hận thể xông lên phá hủy gương mặt nghiệt đó.

      Chốc lát sau, chàng nam sinh ngồi bàn cuối rụt rè bắt chuyện với Bình An: “Bạn ấy ơi, chỗ bạn ngồi có người rồi, hay bạn chuyển xuống ngồi cạnh mình, bên mình vẫn còn chỗ trống này.”

      Mấy nam sinh còn lại nghe xong, lập tức nghiến răng nghiến lợi, cơ hội tốt như thế lại bị người khác đoạt , tại sao họ lại sớm nghĩ ra cái cớ đó nhỉ. Nhưng khi thấy nữ nhân vật chính trong câu chuyện vẫn mực im lặng, thờ ơ trước nhiệt tình của chàng trai, đám nam sinh cảm thấy vô cùng khoái trá, hóa ra mỹ nhân là lạnh lùng.

      Đỗ Hào ngồi bàn nhìn cậu bạn học của mình lúng túng, định lên tiếng liền bị Trần Khả Nhu cắt ngang: “Vũ, cậu cái gì vậy, đây là Bình An mà, cậu ấy ngồi chỗ này là phải rồi, còn chuyển đâu nữa.” cười tươi trêu chọc, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ý cười nào.

      Nam sinh tên Vũ khó tin nhìn Bình An, xinh đẹp này là Bình An? Điều này có khả năng, logic. Mọi người trong lớp cũng bị câu của Trần Khả Nhu làm cho kinh ngạc.

      “Cậu… là Bình An?” Vũ ngập ngừng hỏi Bình An, đổi lại là trầm mặc đến vô tận của . Tính cách quái gỡ này, đích thị là Bình An rồi. Vũ ngơ ngác trở về chỗ ngồi của mình, trong đầu vẫn là hình ảnh của Bình An lúc trước và Bình An tại, bọn họ người sao? Tại sao trước kia cậu phát ra Bình An là mỹ nhân nhỉ, hay là cậu ấy phẩu thuật thẩm mỹ? Nhưng phẩu thuật làm sao nhanh được như thế, hai ngày trước cậu ấy vẫn còn bộ dạng xấu xí mà.

      Những người khác cũng tò mò vây quanh Bình An, tựa như là động vật quý hiếm trong vườn bách thú. Bình An phản ứng với họ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội vì đám học sinh này quá mức ồn ào.

      Đỗ Hào thấy vẻ mặt khó chịu của Bình An, liền giải vây: “Cậu ấy là Bình An, các cậu đừng nhìn nữa, mau trở về chỗ ngồi, sắp đến giờ học rồi.” Đây là lần đầu tiên Đỗ Hào phóng thích thiện ý về phía Bình An, thể con người luôn là loài động vật cái đẹp, những thứ xinh đẹp luôn dễ dàng giành được thiện cảm của mọi người.

      Lớp trưởng lên tiếng, đám đông tiếc nuối giải tán, ai về chỗ người nấy, tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có vài người ngoáy đầu nhìn Bình An, dung mạo của Bình An khiến bọn họ vô cùng kinh diễm.

      Trần Khả Nhu siết chặt bàn tay, ganh ghét vẫn ngừng thiêu đốt nội tâm. Từ trước đến giờ, tâm điểm chú ý của mọi người luôn là . Nhưng hôm nay tất cả đều bị Bình An đoạt mất, điều này khiến thể chấp nhận được, càng cảm thấy căm hận Bình An.

      Ngay lúc đó, giáo viên chủ nhiệm, cũng là người phụ trách bộ môn văn của lớp tiến vào. Trong tuần này, bên cạnh việc ôn thi đại học, các học sinh được thông báo điểm của kì thi vừa qua. Mặc dù chỉ là thi thử, nhưng mọi người vẫn hồi hộp và trông đợi vào những con điểm này.

      “Bài thi của các em xem hết, nhưng trước khi công bố điểm, muốn các em tham khảo và nhận xét bài làm của bạn học trong lớp.” chủ nhiệm đến đây, mọi người đều tò mò nhìn theo bài thi tay , nếu đọc cho mọi người nghe, đây hẳn là bài văn xuất sắc, biết người đó là ai.

      “Bình An đâu.” gọi tên, mọi người kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía cuối lớp.
      Bình An trầm mặc, thầm suy xét xem có nên phản ứng với nhân vật chủ nhiệm này . Suy tính lại, vẫn là nên đáp lời của , bằng phiền phức hơn nhiều.

      chủ nhiệm nhìn xinh đẹp cuối lớp đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Em là ai, sao lại ngồi vị trí của Bình An, Bình An đâu?”

      nhóc bàn đầu giọng : “ ơi, bạn ấy là Bình An đó.”

      chủ nhiệm chăm chú quan sát nữ sinh đứng cuối lớp, có chút khó tin nhíu mày. Đây thực là Bình An? Hôm nay là ngày cá tháng tư à?

      lúc sau, khi xác nhận được thân phận của nữ sinh xinh đẹp này, chủ nhiệm mới giọng lên tiếng.

      “Bình An, đây là bài làm của em, em lên đây đọc cho các bạn nghe bài văn của mình .”

      Bình An im lặng phản ứng, có ý định làm điều đó, mỗi lần đứng trước đám đông báo cáo đều là trình bày các sản phẩm cùng công trình nghiên cứu vĩ đại của mình, hề có ý định chỉ vì đoạn nhận xét văn học nho mà bỏ công trình bày trước những đứa trẻ chưa lớn ở nơi đây.

      “Bình An, nghe sao.” chủ nhiệm nghiêm khắc hỏi.

      Thấy Bình An lại dở tính bướng bỉnh, chủ nhiệm cũng có cách: “Ngồi xuống .”

      xong, lật bài thi Bình An ra đọc: “Đề bài: Phân tích bài thơ ‘Tôi em’ của tác giả Puskin. Bình An, nghe xem em phân tích tuyệt tác thơ tình của thời đại như thế nào nhé…Ý nghĩa của bài thơ thể tính cách nhu nhược, yếu đuối của tác giả, người đàn ông có can đảm đối mặt với tình của mình có tư cách giành được hạnh phúc…Lối hành văn đơn giản, mập mờ tối nghĩa, dùng quá nhiều từ ngữ mang tính chất cảm thán, có giá trị nghiên cứu…Bình An, em đây là muốn đùa với có đúng .” chủ nhiệm đọc xong, tức giận chất vấn, mọi người trong lớp cũng kinh ngạc đổ dồn ánh mắt về phía Bình An. Cái này ràng chính là tìm đường chết.

      “Bây giờ là giờ học, tôi nhiều với em, cuối buổi lên phòng giáo viên gặp tôi.” chủ nhiệm nghiêm khắc , Bình An vẫn thờ ơ tựa như chưa nghe thấy.

      Thấy thái độ của Bình An, chủ nhiệm chán nản thở dài, cảm thấy trách nhiệm của người giáo viên nặng nề.

      Bình An bị mắng, Trần Khả Nhu trong lòng vui sướng tả được. Bình An cho dù có gương mặt xinh đẹp đến cỡ nào cũng chỉ là cái thùng rỗng, ngu ngốc là bản chất, cách nào sửa đổi.

      “Trong số bài làm, bài văn của Khả Nhu gây ấn tượng cho nhiều nhất, cũng là bài thi văn cao điểm nhất lớp chúng ta. Khả Nhu, em lên đây đọc cho các bạn nghe bài của mình .” Vẻ mặt chủ nhiệm lúc này có phần dịu . Đó là chuyện đương nhiên, thấy học sinh của mình chịu thua kém, là giáo viên ai mà cao hứng.

      Trần Khả Nhu nghe thấy lời của , nội tâm vô cùng vui sướng và kiêu ngạo, liếc nhìn về phía Bình An, trong ánh mắt đầy chế giễu cùng khinh thường. Bình chẳng có gì ngoài gương mặt xinh đẹp, ta suốt đời cũng chỉ có thể xếp phía sau .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Trong phòng giáo viên, khí vô cùng căng thẳng, chủ nhiệm ngồi đối diện Bình An, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

      “Bình An, em đùa với sao? Chưa tới tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi đại học, giờ em lại nộp cho bài văn như thế, em cố ý có đúng ?”

      Bình An trầm mặc như mọi khi, bài phân tích của mình bị phê bình, thể tiếp tục im lặng: “Bài làm của em tốt như thế, sao lại tức giận.”

      chủ nhiệm giận quá hóa cười: “Tốt? Chỗ nào tốt em nghe xem. Đây ràng là tuyệt tác thơ tình của thời đại, vào ngòi bút của em lại trở thành tác phẩm bỏ . Bài thơ này chương trình lớp 11 học rồi, cũng phải là bài khó phân tích, chẳng lẽ đến giờ em vẫn hiểu được văn học là cái gì sao?”

      Bình An cau mày khó chịu, muốn tiếp tục phản ứng với chủ nhiệm nữa, đây là lần đầu tiên có người dám trực tiếp phê bình , tiến sĩ Black luôn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chấp nhận bất kì tì vết nào con đường
      nghiên cứu học thuật của mình, càng viết ra những lời phân tích vô căn cứ. Trước kia, những bản chép tay của luôn được người ta săn đón, nâng niu như trân bảo, vậy mà bây giờ bài thi của mình lại bị giáo mắng đến thậm tệ, cảm thấy nơi này chẳng ai hiểu được mình, làm thiên tài quá độc.

      ra Bình An cố ý chê bai bài thơ kia, chỉ là góc độ nhìn vật của thiên về học thuật cùng lý tính, người hề có khái niệm về tình và lãng mạn, khi suy xét vật, tượng, điều đầu tiên nhìn chính là xem nó có logic hay , có thực dụng hay , có trợ giúp cho quá trình nghiên cứu hay . Cho nên dưới góc nhìn của Bình An, bài thơ ‘Tôi em’ của Puskin hoàn toàn có giá trị nghiên cứu.

      Thấy Bình An lại tiếp tục bơ mình, chủ nhiệm vẫn bỏ cuộc: “Bình An, em phải nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ hơn tháng nữa đến kỳ thi đại học rồi, em thể tiếp tục như thế này nữa. Em định học đại học sao? Thời buổi bây giờ nếu có bằng đại học em làm được gì? biết gia cảnh em rất khó khăn, cho nên em càng phải cố gắng học, học để tìm được công việc tốt, nuôi sống bản thân mình. Hành động giờ của em chính là vô trách nhiệm với tương lai, có thể em trách nhiều, nhưng làm như vậy là vì muốn tốt cho em, muốn em sau này phải hối hận về bốc đồng của mình…”

      chủ nhiệm rất nhiều, nhưng Bình An vẫn hề phản ứng, thở dài mệt mỏi, cảm thấy trách nhiệm của người làm giáo dục đè nặng lên vai mình.

      “Bình An, tình huống tại của em rất ổn, biết ba mẹ em qua đời nhưng em hẳn là vẫn còn họ hàng, muốn gặp phụ huynh của em, 8 giờ sáng mai em mời phụ huynh đến phòng giáo viên gặp .”

      Thấy Bình An im lặng, cao giọng: “Nghe chưa?”

      Bình An muốn đáp lời, nhưng lại phát chủ nhiệm có xu hướng tiếp tục kêu ca, sợ phiền phức nên liền lên tiếng: “Nghe rồi.”

      chủ nhiệm day trán, phất tay : “Em về , sáng mai nhớ mời phụ huynh đến.”

      Bình An rời khỏi phòng giáo viên liền đến căn-tin trường học, để lời của chủ nhiệm vào lòng. Bình An quả vẫn còn vài người thân thích trong thành phố này, nhưng hề có ý định liên lạc với họ. Vì sao à? Phiền chết!

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17:

      Sau ngày làm việc vất vả, Lý Khắc Lập lại cùng hội bạn thân họp mặt ở Dark Moon. thể phủ nhận điều, quán bar chính là thiên đường của những con người thích cuộc sống về đêm. nhạc cùng cồn chính là những thứ tốt nhất giúp người ta xoa dịu những bộn bề của cuộc sống.

      Lý Khắc Lập khoác vai em nóng bỏng, thoải mái uống rượu.

      “Này, tiến triển tới đâu rồi mà trông cậu có vẻ thong thả như vậy?” Quách Hoàng Uy đột nhiên hỏi.

      Lý Khắc Lập có chút mờ mịt hỏi: “Chuyện gì?”

      “Còn chuyện gì nữa, chính là chuyện cậu với nhóc kia rồi.”

      “Còn phải hỏi, đương nhiên là tiến triển rất tốt.” Lý Khắc Lập hếch mặt kiêu ngạo , trong đầu thoáng qua vẻ mặt tham ăn của Bình An, vô thức nở nụ cười ngây ngốc.

      Đỗ kiến văn lập tức phản bác: “Bốc phét, tôi thấy Bình An chẳng có ý gì với cậu. Hơn nữa người bé thích là em trai của tôi mà.”

      Lý Khắc Lập lập tức quay đầu trừng bạn tốt của mình: “Hừ, đó chỉ là chuyện của quá khứ thôi, tính tình của Bình An tôi nắm như lòng bàn tay, sớm muộn gì em ấy cũng bại dưới tay Lý Khắc Lập minh thần võ này. Em trai cậu có điểm nào so được với tôi.”

      Đỗ Kiến Văn cho là đúng: “ Hào lớn lên giống tôi, đương nhiên chỗ nào cũng hơn cậu.”

      nóng bỏng ngồi bên cạnh Lý Khắc Lập theo dõi cuộc trò chuyện của ba người, kiều mị kêu lên: “Mấy gì, em nghe hiểu gì hết à.”

      Lý Khắc Lập cúi đầu nhìn xinh đẹp dán sát vào người mình, nâng cằm lên : “ chuyện ngoài lề nữa, hôm nay chỉ chuyện với cưng thôi, được .”

      này!” đánh vào ngực Lý Khắc Lập, nũng nịu .

      Lý Khắc Lập cúi người ngậm lấy cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của , cũng chịu yếu thế, hé miệng đợi chờ nghênh hợp. Vì bận bịu công việc cùng dây dưa với Bình An, hơn hai tuần nay vẫn chưa được chạm vào phụ nữ, quả là nghẹn đến sắp hỏng rồi, hiếm hoi có được buổi tối rãnh rỗi, nhất định phải phát tiết phen, hơn nữa trong lòng lại nhiệt tình như lửa, nếu buông tha chắc chắn phải là nam nhi.

      Nhưng khi chưa kịp hưởng thụ cảm giác khoái trá khi môi lưỡi giao triền, trong đầu Lý Khắc Lập lại lên học thuyết trao đổi vi khuẩn khoang miệng của Bình An, lập tức đẩy ra, xanh mặt kiềm chế cơn buồn nôn cuộn lên trong lồng ngực.

      “Chết tiệt!” Lý Khắc Lập tức giận kêu lên tiếng, thực bị Bình An dọa đến xuất bóng ma tâm lý. được, điều này ổn chút nào, đây là bệnh, nhất định phải chữa.

      “Sao vậy?” Quách Hoàng Uy bị hành động kỳ quặc của Lý Khắc Lập gây chú ý.
      Đỗ Kiến văn nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ cậu cũng giống tôi sao?” Quả tình trạng của Lý Khắc Lập rất giống , hôm qua đến giờ vẫn dám động đến phụ nữ, cũng là nhờ công lao của Bình An.

      Quách Hoàng Uy cười khoái trá: “Ha ha ha, hai sát thủ tình trường ngày nào, bây giờ ngay cả hôn phụ nữ cũng dám, ra dọa người, ha ha ha.”
      Đỗ Kiến Văn lườm Quách Hoàng Uy: “Cậu giỏi quá, có ngon hôn em trước mặt tôi .”

      Quách Hoàng Uy lập tức ngậm miệng, ra cũng khá khẩm hơn bọn họ là bao nhiêu, nhưng mặt mũi là nhất định phải giữ, thể để mất hết uy thế được.

      Lý Khắc Lập trong lòng khó chịu, cầm áo khoác đứng dậy rời . Nhóc con đáng giận, dám dọa ra nông nổi này, nhất định phải để nếm mùi lợi hại.
      Rời khỏi hộp đêm, lái xe hướng về nhà Bình An, đường còn dừng lại tiệm cháo trước kia hai người cùng ăn, mang phần cháo.

      Đến trước nhà Bình An, Lý Khắc Lập mới rút điện thoại gọi cho . lâu sau, Bình An hai mắt nhập nhèm ngáy ngủ ra mở cửa, trừng mắt nhìn , tựa như lên án phá giấc ngủ của mình.

      Lần đầu tiên thấy biểu cảm đáng này của Bình An, Lý Khắc Lập hiếm lạ vô cùng. Từ trước đến giờ ở bên cạnh , ngoài gương mặt lạnh nhạt cũng chỉ trưng ra mất kiên nhẫn, làm sao lại sinh động như thế này, thiếu chút nữa kiềm chế được mà đưa tay lên véo má Bình An.

      “Có chuyện gì?” Bình An tỉnh hẳn, vẻ mặt thập phần thiếu kiên nhẫn. Đêm hôm khuya khoắt chịu ngủ, lại chạy đến làm phiền người khác, nếu nể tình người này thường xuyên dẫn ăn ngon, sớm trở mặt.

      Lý Khắc Lập giơ hộp thức ăn trong tay lên : “Ăn khuya.” biết đối với chuyện ăn uống, Bình An căn bản có sức kháng cự.

      Lý Khắc Lập quả nhiên lý giải được con người của Bình An. Khẽ hít lấy hương thơm phiêu đãng trong khí, sớm quăng mọi chuyện ra sau đầu. Mùi hương này nếu đoán lầm chính là cháo hạt sen bát bửu, thơm thơm, ngọt ngọt, bùi bùi.

      Bình nhanh chóng tránh qua bên cho Lý Khắc Lập tiến vào nhà, bước đến bàn ăn ngồi xuống, ánh mắt trông đợi nhìn . Lý Khắc Lập bật cười, cảm thấy Bình An lúc đòi ăn là đáng nhất. Lấy hộp cháo ra khỏi túi ni lông, mở nắp, để thìa vào, đẩy đến trước mặt Bình An, vỗ vỗ đầu bảo ăn, trong vô thức, hành động ân cần săn sóc này chính bản thân cũng nhận ra. Còn Bình An, người luôn có thói quen được người khác hầu hạ, càng chú ý điều này.

      Bình An kê mũi vào bát cháo, tham lam hít lấy hơi rồi mới bắt đầu ăn. Chậm rãi nhấm nháp mỹ vị, thỏa mãn híp mắt thở dài. Lý Khắc Lập ngồi bên cạnh chống cằm ngắm Bình An. Phải công nhận điều Bình An có dáng ăn rất đẹp, động tác của chậm rãi, thái độ thành kính khiến người ta cảm thấy rất trân trọng món ăn trước mặt, tựa như món này chính là mỹ vị của nhân gian. Nếu cách khoa trương, này chính là thực khách khiến các đầu bếp cảm thấy thỏa mãn nhất thế giới.

      Lý Khắc Lập đột nhiên nổi lên tâm trêu ghẹo Bình An: “Cháo nhiều như vậy em ăn hết đâu, để ăn tiếp cho.”

      Bình An quay đầu, cảnh giác nhìn Lý Khắc lập: “ nhiều, tôi có thể ăn hết.”
      Lý Khắc Lập nhịn cười, tiếp tục trêu : “Nhưng đói bụng, cũng muốn ăn cháo.”

      “…” Bình An trả lời, động tác múc cháo càng nhanh chóng.

      Nhìn hành động hộ thực đáng của Bình An, Lý Khắc Lập nhịn cười đến mức nội thương: “Sao trả lời, cháo là mua, chẳng lẽ muốn ăn cũng được.”

      Bình An nhìn Lý Khắc Lập, ánh mắt giãy giụa, sai, cháo này của của mua, nhưng muốn chia sẻ a. Trầm mặc hồi, chậm rãi đẩy bát cháo về phía Lý Khắc Lập, trong lòng có chút tha. Nhưng sau đó, liền kéo bát cháo lại, múc thìa cháo đưa lên miệng Lý Khắc Lập, như thế này còn sợ ăn hết chừa .

      Lý Khắc Lập híp mắt cười, há miệng hưởng thụ phục vụ của Bình An. Đừng tưởng nhìn ra được tính toán nhặt trong mắt , nhưng thôi, tha thứ hết, ai bảo lại đáng như thế làm gì.

      Bình An thìa to cho mình, thìa cho Lý Khắc Lập, nghĩ cách này tồi, Lý Khắc Lập ăn ít hơn , lại ăn đậu, toàn bộ đậu đều vào bụng , căn bản hề chịu thiệt. Rất nhanh bát cháo liền thấy đáy. Lý Khắc Lập bộ dáng vẫn còn chưa hết ý, cảm giác cháo của cửa hàng này hôm nay đặc biệt ngon miệng.

      Bình An ăn no, thoải mái tựa lưng vào ghế chờ tiêu thực. Đột nhiên nhớ đến chuyện trong lớp học lúc sáng, liền lên tiếng: “Ngày mai có bận ?”

      Sáng mai là ngày bình thường, đương nhiên Lý Khắc Lập phải làm, nhưng lại tò mò mục đích của Bình An: “ bận, có việc gì sao?”

      “Vậy 8 giờ sáng mai vào trường họp phụ huynh cho tôi , tôi chỉ quen mình .” ra cũng để ý nhiều đến chuyện này, nhưng trực giác cho biết nếu chịu hợp tác, giáo chủ nhiệm làm phiền nhiều hơn nữa. Cho nên thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, Lý Khắc Lập họp phụ huynh là
      lựa chọn tốt nhất.

      Lý Khắc Lập nhướng mày, ngờ Bình An lại nhờ làm chuyện này, cảm giác … mới lạ, tựa như người cha họp phụ huynh cho con . A bậy bậy, nào có già như vậy.

      “Được thôi, mai , nhưng tò mò, biết Bình An trong lớp quậy phá chuyện gì mà khiến cho giáo viên phải mời phụ huynh như vậy?” Lý Khắc Lập vẫn buông tha cơ hội trêu ghẹo Bình An. Đối với , trông thấy được nhiều biểu cảm khác nhau gương mặt Bình An cũng là loại hưởng thụ.

      Bình An nghe đến cầu này liền khịt mũi quay đầu . Chỉ cần nhớ đến chuyện chủ nhiệm chê bai bài viết của mình, liền muốn nổi điên.

      Cảm thấy thức ăn tiêu hóa sai biệt lắm, Bình An lần nữa xem người khách duy nhất trong nhà là khí, đánh răng rồi chui vào chăn nhắm mắt ngủ.

      Lý Khắc Lập phải lần đầu bị lãng quên, nhưng lần này lại hiểu hành động của Bình An theo kiểu khác. Trai đơn chiếc chung phòng, vậy còn mặc bộ pijama mỏng manh, trước mặt trèo lên giường ngủ, đây chính là khiêu khích trắng trợn mà.

      Lý Khắc Lập đắn đo tới lui, cảm thấy Bình An bật đèn xanh cho mình, nếu lúc này còn rút lui nữa phải là đàn ông. Nghĩ như thế, Lý Khắc Lập chậm rãi tiến lại giường Bình An ngồi xuống, khẽ nhấc chăn của lên, đưa chân vào, sau đó lại nhàng đưa vào chân còn lại, thấy Bình An phản ứng, vui như mở cờ trong bụng, kéo chăn lên người. Nhưng chưa kịp nằm xuống, trời đất liền điên đảo.

      Bình An vẫn chưa ngủ, Lý Khắc Lập vừa tiến lại gần nhận ra ngay, tò mò biết làm gì nên vờ phản ứng. Trực giác cho biết người đàn ông này làm hại mình. Nhưng nào ngờ ta lại có ý giành chăn của , Bình An nổi giận rồi, giường của xíu, còn chăn mỏng manh đủ ấm, thế mà Lý Khắc Lập cũng muốn giành với , thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa, Bình An giơ chân đạp mạnh người có ý định tranh giường với mình. Lý Khắc Lập bi thảm lăn vòng rơi xuống sàn.

      Bình An nhân lúc đó liền lăn vòng, cuộn chặt chăn vào người, dang rộng hai tay hai chân ra, chiếc giường đơn xíu đơn bạc ngay tức khắc bị chiếm còn chỗ trống.

      “Hết chỗ nằm rồi, chỗ khác ngủ .” xong, nhắm mắt lại.

      Lý Khắc Lập ngồi dưới sàn nhà, xoa xoa cái eo đau nhức vì bị tập kích, nhìn thấy bộ dạng của , vừa thất vọng vừa buồn cười. Thất vọng vì Bình An có ý quyến rũ , buồn cười vì suy nghĩ kỳ quái của nhóc, người đàn ông trèo lên giường, việc đầu tiên lo lắng phải là bị người ta làm hại, mà lại là sợ bị giành giường ngủ. hiểu nổi logic của Bình An.

      đứng dậy, nhìn vào người dang rộng tay chân thể quyền sở hữu với chiếc giường, khóe miệng nhấc lên nụ cười sủng nịch. Bình An nhận ra ánh mắt của , lập tức mở mắt trừng lại.

      Lý Khắc Lập vươn tay véo chiếc mũi tinh xảo của : “Nhóc con tinh quái, ngủ , về.”

      Có lời xác nhận này, Bình An mới an tâm chìm vào mộng đẹp. Lý Khắc Lập thay vén chăn, khóa kỹ cửa nhà mời rời . 12 giờ, phải tranh thủ về ngủ, ngày mai còn phải họp phụ huynh nữa chứ.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18:

      Sáng thứ ba, Lý Khắc Lập ăn mặc đặc biệt trang trọng, lái xe đến trường của Bình An. Kể từ khi thôi học đến nay, đây là lần đầu tiên quay về trường trung học, lại là họp phụ huynh nữa chứ, cảm giác đặc biệt mới lạ.
      Bình An nhận được điện thoại của Lý Khắc Lập, lửng thửng ra cổng trường tìm .

      Bình An vừa xuất . Lý Khắc Lập liền gắt gao bắt lấy hình bóng của . cảm thấy nhóc nhà mình khi mặc đồng phục đáng , trông càng hoạt bát và bừng bừng sức sống.

      Nhưng khi Bình An tiến đến gần, chân mày liền nhíu chặt: “Sao lại chải tóc?” Mái tóc dài của vốn được chuyên viên trong salon điều dưỡng mềm mượt, nhưng Lý Khắc Lập tin rằng dưới bàn tay của Bình An, chẳng mấy chốc nó trở về như trước, Bình An quả rất có năng khiếu trong việc hủy hoại hình tượng bản thân.

      Bình An vờ nghe thấy lời của Lý Khắc Lập, hối thúc : “ thôi, giáo chờ.” Bình An rất kiêng kị với chủ nhiệm của mình, bởi ấy rất nhiều, rất dai, nếu là người khác, Bình An bỏ thèm nghe, nhưng hiểu sao trước mặt chủ nhiệm, lại có nhiều kiên nhẫn đến vậy. Bình An cho rằng mình bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trước kia của thân thể này.

      Lý Khắc Lập , ngược lại kéo Bình An trở vào xe, lấy lược chải tóc lại. Đừng hỏi tại sao trong xe Lý Khắc Lập lại có lược, bởi người vô cùng coi trọng vẻ bề ngoài của bản thân.

      với em rồi, ra ngoài phải chải tóc, hiểu sao em lại chịu đựng được bộ dáng lượm thượm này của mình, thuốc dưỡng tóc có tốt đến cỡ nào cũng chịu nổi dày vò của em đâu.” Lý Khắc Lập vừa chải, miệng vừa lèm bèm, chính cũng nhận ra mình còn có tiềm chất lằng nhằng của bà thím.

      Bình An ngồi im cho Lý Khắc Lập phục vụ, cũng có ý định để những lời của vào tai.

      Chỉnh tươm tất mái tóc, lại lật trong xe tìm kiếm túi kẹp tóc Bình An để quên lại hôm thứ bảy, lấy ra chiếc kẹp nơ màu vàng gắn lên đầu . Công việc hoàn thành mới hài lòng theo Bình An vào trường học.

      Bình An đưa Lý Khắc Lập tới phòng giáo viên, đẩy đến trước mặt chủ
      nhiệm, sau đó lại góc phòng ngồi, cố gắng thu tồn tại của bản thân. rất kiêng kị chủ nhiệm của mình, sợ bị lôi ra ‘tâm ’.

      Hành vi đem con bỏ chợ của Bình An khiến Lý Khắc Lập nhịn được bật cười, theo lý giải của , Bình An gây họa trong lớp nên dám đối mặt với giáo.

      lịch chìa tay ra: “Chào , tôi là Lý Khắc Lập, là…phụ huynh của Bình An.”
      chủ nhiệm cũng sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như Lý Khắc Lập, cả người toát ra hào quang sáng chói của tinh xuất chúng, hấp dẫn khiến người ta thể rời mắt. Dù ở gần ba mươi, vẫn nhịn được đỏ mặt như mới lớn.

      “Chào , tôi là Huỳnh HảI Ly, chủ nhiệm lớp của Bình An.” cầm lấy tay , trái tim đập mãnh liệt liên hồi. được cầm tay mỹ nam, cầm tay mỹ nam đó. Ban đầu còn lo lắng Bình An qua loa tìm người qua đường để lấp liếm với , nhưng giờ yên tâm rồi, người đẹp trai như thế này mà tùy tiện nhặt được ở ngoài đường cũng muốn tìm thử.

      ngồi xuống , tôi muốn cùng thảo luận số việc về vấn đề học tập của em Bình An.”

      Lý Khắc Lập ngồi đối diện Hải Ly, khẽ liếc mắt nhìn về phía Bình An, hóa ra nhóc con nhà học dở nên bị mời phụ huynh.

      “À phải rồi, có quan hệ thế nào với Bình An vậy?” chủ nhiệm hỏi.

      “Tôi là… họ của em ấy.” Lý Khắc Lập túng quẩn trả lời, ra muốn là bạn trai của hơn.

      chủ nhiệm lấy bài thi đưa cho Lý Khắc Lập: “Trước tiên hãy xem bài văn mà Bình An viết trong ngày thi của mình, đọc xong chúng ta tiếp tục chuyện.”

      Lý Khắc Lập xem lượt bài phân tích văn học bị gạch mực đỏ chói mắt, khóe miệng giật giật, lần nữa liếc nhìn Bình An. Bài làm của rất gọn, so với những bài làm văn khác ngắn hơn nhiều lần, đặc biệt hơn hết, lại dám phê bình kiệt tác mà người đời vẫn luôn ca tụng, Lý Khắc Lập thậm chí còn nghi ngờ Bình An cố tình làm thế này để chọc tức chủ nhiệm.

      Hải Ly lúc này mới lên tiếng: “Chắc cũng biết, còn hơn tháng nữa đến kỳ thi đại học, nhưng biểu của Bình An đến bây giờ vẫn rất đáng lo. Tôi biết em ấy có hoàn cảnh đặc biệt, bên cạnh ai chăm sóc và đôn đốc, nhưng thời kỳ quan trọng đến gần, tôi mong gia đình bỏ ra chút thời gian để quan tâm, kềm cặp em ấy. có biết Bình nộp hồ sơ dự tuyển vào trường nào ? Là đại học A, đại học trọng điểm của thành phố, trong những ngôi sao sáng trong ngành giáo dục. Nhưng với trình độ tại, tôi rất lo lắng em ấy thể vượt qua được kỳ thi này.

      biết gia đình có biết hay , tính cách Bình An đặc biệt nội hướng, giỏi giao tiếp với những người xung quanh, với tính tình này, nếu còn có bằng đại học, chỉ sợ tương lai của em ấy mỗi bước mỗi gian nan. Tôi mời đến đây phải để phàn nàn về Bình An. Tôi chỉ mong với tư cách là người thân, hãy quan tâm nhiều hơn đến em ấy, ít nhất là ở giai đoạn chạy nước rút này. Bình An có nơi để nương tựa, nếu sau này ngay cả cái nghề để nuôi bản thân cũng thế nào…..” chủ nhiệm lại bắt đầu dông dài. Ban đầu là chuyện học tập của Bình An, tiếp tục đến kỳ thi đại học sắp tới, cách chọn trường, chọn ngành, tỷ lệ chọi giữa các trường, cuối cùng lại chuyển sang vấn đề dinh dưỡng cho các thí sinh trước kỳ thi.

      Qua lời của Huỳnh HảI Ly, Lý Khắc Lập hiều được giáo viên có tâm, có đạo đức nghề nghiệp, rất quan tâm lo lắng cho học sinh của mình. Nhưng…cách diễn đạt của rất dài dòng. Bây giờ hiểu tại sao Bình An lại tránh giáo như tránh tà.

      biết HảI Lý được bao lâu, đến khi ngừng lại, chuông báo tan học cũng vang lên.

      Lý Khắc Lập nhiều lần cam đoan, đảm bảo quan tâm, đôn đốc, chăm sóc Bình An, lúc này mới được giáo quyến luyến tha cho phép ra về.

      Bình An trưa nay đến căn tin ăn cơm mà ngoan ngoãn theo Lý Khắc Lập, biết chỉ cần theo người này, nhất định bị bạc đãi.

      Vào trong xe, Lý Khắc Lập lái ngay mà xoay người đối diện với Bình An. Những lời Hải Ly đều hiểu, trong lòng cũng khỏi cảm thấy lo lắng. nhóc nhà tính tình nội hướng, tâm tư đơn thuần, thể tưởng tượng được nếu sau này bên cạnh, sống cuộc sống như thế nào. thế còn học tốt, vào được đại học tương lai biết phải làm sao? Với gương mặt xinh đẹp này, chừng chỉ vì bữa cơm liền bị người ta ăn sạch còn xương cốt. Lý Khắc Lập đột nhiên cảm thấy sầu đến bạc tóc.

      “Bình An, sao em lại nộp hồ sơ vào đại học A?” Chẳng lẽ lúc đó ấy biết đó là đại học trọng điểm, rất khó vào sao?

      Bình An nhíu mày suy nghĩ, nếu nhớ lầm, Bình An đăng ký vào đại học A bởi vì…: “Vì muốn học cùng trường với Hào.”

      Lý Khắc Lập siết chặt nắm tay, đột nhiên cảm thấy tức giận: “Sao em còn thích thằng nhóc đó nữa.”

      Bình An bận tâm đến việc thay đổi thái độ của Lý Khắc Lập, chỉ nhàn nhạt đáp: “ tại đâu còn thích nữa đâu, nhiều quá, trưa nay ăn gì?”

      Lửa giận bùng cháy chưa được năm giây liền bị dập tắt. Sao lại quên mất điều này nhỉ, nộp sồ sơ dự tuyển là chuyện trước kia, Bình An bây giờ gặp được , làm sao để thằng nhóc con kia vào mắt nữa chứ.

      Nhưng như thế vẫn bớt được sầu lo: “Thế em có định học đại học ?”

      “Học để làm gì? Mấy người trong trường đại học có giỏi bằng tôi sao?”

      Lý Khắc Lập nghe đến đây, bàn tay vẫn còn cầm bài thi văn của Bình An bắt đầu run rẩy, cười gượng gạo : “Đương nhiên là giỏi hơn em, em đến đó để học thêm kiến thức mới, có tấm bằng đại học, sau này khả năng tìm việc làm cao hơn.”

      Bình An có chút tin tưởng, với trình độ khoa học kỹ thuật thời đại này, những người trong trường đại học có khả năng giỏi hơn được. Nhưng nữa, Bình An từ trước đến nay vẫn chưa từng được vào đại học, học vị tiến sĩ cũng là do căn cứ ban tặng khi nghiên cứu thành công hợp chất trung hòa thành phần ô nhiễm trong đất, còn chân chính đến trường học tập nghe giảng, khi trở thành Bình An mới được trãi nghiệm lần đầu tiên.

      “Học đại học tốn tiền ?” Nếu có thể, cũng muốn được nếm trải cảm giác này lần.

      Lý Khắc Lập nhướng mày, ra dự định sau khi chia tay, chu cấp số tiền đầy đủ để Bình An trang trãi học phí và sống thoải mái suốt bốn năm đại học, nhưng điều này thể ra miệng được.

      “Đương nhiên là phải trả học phí chứ, nhưng theo biết đại học A còn có rất nhiều chương trình học bỗng.”

      “Học bỗng như thế nào?” Bình An hứng thú hỏi, đủ 18 tuổi, thể tiếp tục nhận trợ cấp của nhà nước, lo lắng có tiền ăn, bây giờ lại xuất học bỗng, đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối kê đầu.

      Lý Khắc Lập lỡ phóng lao phải theo lao: “Là dạng học bỗng miễn giảm học phí giành cho sinh viên giỏi.”

      Bình An nhíu mày hài lòng: “Chỉ cho tiền học phí, cho tiền sinh hoạt sao?” Thế lấy gì ăn đây.

      “Ừm…cái đó cũng có, là học bỗng toàn phần dành cho thủ khoa cùng á khoa trong đợt tuyển sinh mỗi năm.” Kiến thức này vừa được Hải Ly bổ túc lúc nãy, nhưng chưa từng nghĩ rằng Bình An giành được những loại học bỗng , phải vì xem thường , mà bài văn viết có sức ảnh hưởng quá lớn.

      Bình An lúc này mới hài lòng gật đầu: “Thế học đại học .”, cuối cùng tìm ra được nguồn chu cấp mới, lo chết đói. Đối với người hơn hai mươi năm trời được căn cứ cung phụng như thần phật, ngoài việc nghiên cứu ra, Bình An có bất kỳ kỹ năng sống nào, nếu bảo biết kiếm tiền, đó chính là chuyện cười trong thiên hạ.

      Lý Khắc Lập biết Bình An lấy đâu ra nhiều tự tin đến, chỉ cưng chiều mỉm cười xoa đầu : “Được rồi, đại học đại học.” Dù cho Bình An thi đỗ, vẫn dư sức tìm cho trường đại học tư thục uy tín.

      “À đúng rồi, chủ nhiệm muốn phải thường xuyên đôn đốc, quan tâm đến việc học tập của em, chi bằng em…dọn về nhà , như thế tiện lợi hơn.”
      Ngừng lát, Lý Khắc Lập lại bổ sung: “Nhà có đầu bếp riêng, ông ta rất am hiểu về ẩm thực các nơi thế giới.” Đây chính là sát chiêu của , tin chắc Bình An cưỡng lại được dụ dỗ mê người này.

      Đúng như những gì Lý Khắc Lập dự đoán, Bình An liền sảng khoái đồng ý. Bình An khi còn là Olivia Black, nơi ở vẫn thường xuyên bị chuyển đổi. Những khoa học gia như bọn họ trong mắt cường giả chỉ là những chiến lợi phẩm, là vật trao đổi giữa căn cứ này với căn cứ khác. Cho nên khái niệm ‘nhà’ hề tồn tại trong đầu của Bình An, đối với , nó bất quá chỉ là chỗ dung thân, chưa từng có nơi nào khiến phải phát sinh tình cảm quyến luyến rời.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19:

      Cùng Bình An ăn trưa xong, Lý Khắc lập đảo xe đến khu chung cư cũ để thu dọn đồ đạc. Lý Khắc Lập mặc dù rất buông thả trong chuyện tình cảm, nhưng từ trước đến nay chưa từng đưa phụ nữ về nhà, chỉ có Bình An là ngoại lệ.
      hiểu tại sao mỗi khi đối mặt với Bình An, Lý Khắc Lập đều làm ra những việc vượt khỏi mấu chốt của mình. Chắc bởi vì ánh mắt quá trong suốt, tâm hồn quá thuần khiết, bên cạnh , cần phải ngụy trang, cũng cần phải đoán già đoán non như đối với những người phụ nữ khác.

      phải về nhà sao?” Bình An thắc mắc khi Lý Khắc Lập đỗ xe trước khu chung cư của mình.

      “Em cần mang quần áo theo à?”

      Bình An gật đầu, cảm thấy rất có lý, hơn nữa cũng có vài thứ cần mang .

      Hai người lên nhà, Lý Khắc Lập tìm chỗ ngồi xuống chờ đợi, Bình An thẳng đến bàn học, mở ngăn kéo, lấy chiếc hộp kho báu của mình nhét vào cặp sách, sau đó lên tiếng: “ thôi.”

      Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng: “Em chỉ lấy cái đó?”

      Bình An gật đầu thay câu trả lời.

      mang quần áo, tập sách?”

      Bình An quay đầu sang hướng khác, vờ nghe thấy.

      “Ít nhất cũng phải mang sách vở theo để học chứ, em đến nhà là để học bài thi mà.”

      Bình An ngẩng đầu nhìn trần nhà, tiếp tục giả điếc. cảm thấy mình rất cần trợ lý.

      Thấy Bình An lại dở chứng bướng bĩnh, Lý Khắc Lập thở dài ngán ngẫm. đứng dậy, lấy vài bộ quần áo của nhét vào ba lô, đóng thêm thùng sách vở cùng tài liệu ôn tập.Trước mắt cứ thế này , có thời gian mua thêm quần áo và vật dụng cần thiết cho , thể trông cậy vào nhóc này mình lo liệu cuộc sống, hiểu Bình An học kiểu gì mà vẫn lên được lớp 12.

      thôi.”

      Bình An nhận lệnh, ngoan ngoãn, nhàng, khoan thai bước . Lý Khắc lập ở phía sau nhìn theo, lắc đầu cười sủng nịch. ôm thùng sách lớn, lưng đeo ba lô khệ nệ cất bước. đối với càng ngày càng dung túng giới hạn, hiểu sao trong tiềm thức của Lý Khắc Lập, cho rằng Bình An cần làm những công việc như thế này, đôi bàn tay của chỉ nên dùng để tạo ra kỳ tích. Lý Khắc Lập lắc đầu, xóa ý nghĩ kỳ quái vừa xuất . nhóc này thi đỗ đại học là mừng rồi, còn trông chờ làm việc gì vĩ đại nữa chứ.

      Đưa Bình An về nhà, Lý Khắc Lập giới thiệu với quản gia, thu xếp chỗ ở cho rồi mới làm.

      “Ngoan ngoãn ở nhà học bài, có cần gì với bác Lâm.” Trước khi còn dặn dò lại câu.

      Trong phòng khách rộng lớn và trống trãi, hai người nam nữ, già trẻ mắt to mắt nhìn nhau.

      Lý Khắc Lập có cần gì cầu quản gia, liệu có thể xem như ông ta là trợ lý của mình ? Bình An chăm chú quan sát bác Lâm, cảm thấy người đàn ông này quá lớn tuổi, tay chân còn linh hoạt, hơn nữa còn có vấn đề về gan, mới cần trợ lý như vậy. Bình An hứng thú rã rời, cúi đầu móc trong cặp sách chiếc hộp gỗ ra, lấy bật lửa và bắt đầu chơi đùa.

      Quản gia cũng chịu thua kém, lúc Bình An xuất , ông vẫn quan sát ngừng nghỉ. Ông trước kia là quản gia của ba mẹ Lý Khắc Lập, nuôi dưỡng từ lúc còn . Lý Khắc Lập ra ở riêng, bà chủ lo lắng mới để ông theo chăm sóc, cho nên ông xem cậu chủ khác gì con trai của mình. Cậu chủ từ trước đến nay mặc dù đời sống tình cảm có chút ‘phong phú’, nhưng trong mắt ông, đó chỉ là giây phút khuynh cuồng của tuổi trẻ, hơn nữa, cậu chủ vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, vừa có tiền, được nhiều phụ nữ vây quanh là chuyện đương nhiên. Nhưng hôm nay, thấy cậu chủ đưa về nhà trẻ xinh đẹp lai lịch, trong lòng ông lại bắt đầu lo lắng. Dạo này phụ nữ giả vờ đơn thuần để lừa gạt tình tiền của đàn ông nhiều lắm, phim truyền hình chiếu đầy ra, ông thể đề phòng. Ông lo lắng này tiếp cận cậu chủ phải vì tình mà vì thứ khác, đợi khi cậu chủ phát được này bị tổn thương. Nghĩ đến con cái nhà mình lần đầu biết lại bị người ta lừa gạt tình cảm, quản gia khỏi cảm thấy bi ai. Cho nên mới , quản gia, ông nhiễm phim truyền hình hơi nặng rồi đó.

      Được rồi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của ông là chăm sóc (giám sát) trẻ này, nhất định phải tìm ra bộ mặt của ta, nên để cậu chủ tiếp tục trầm mê nữa. Quản gia thầm quyết định.

      Nhưng hai tiếng trôi qua, địch bất động, ta cũng thể bất động theo mãi như thế được. Thấy Bình An vẫn ngồi yên chỗ mân mê chiếc bật lửa mà hề lên tiếng, quản gia nhíu mày thắc mắc. Cái này chơi vui lắm sao? Sao trước kia ông phát ra nhỉ.

      Cảm thấy cứ im lặng như thế này phải là ý hay, quan gia bắt đầu thăm dò: “Cháu tên là Bình An đúng ? Năm nay cháu được bao nhiêu tuổi?”

      “…” Bình An ngẩng đầu lên nhìn quản gia, sau đó tiếp tục cúi xuống.

      “Nhà cháu ở đâu, làm hay vẫn còn học?”

      “…”

      “Cháu và cậu chủ quen nhau thế nào?”

      “…”

      “Bố mẹ cháu làm gì? Cháu đến đây ở họ có lo lắng ?”

      “…”

      “Cháu là người ở thành phố này hay là nơi khác?”

      “…”

      người kiên trì hỏi, người kiên trì trầm mặc, lúc sau, quản gia cạn lời, trân trối nhìn Bình An. Tại sao trả lời ông, lẽ nào bị câm? thể chuyện?

      “Cháu…bị câm sao?”

      “…” Đáp lại vẫn là vô hạn trầm mặc.

      Xong rồi, xong rồi, cậu chủ mấy chục năm chịu tìm người , bây giờ lại tìm ngay câm, biết ông bà chủ có chấp nhận được này hay ?

      Hơn hai giờ chơi đùa chiếc bật lửa, Bình An đặt lại nó trong hộp gỗ, nhét vào cặp sách, sau đó mới mở miệng: “Ở đây có cái gì ăn ?” nhớ lầm, Lý Khắc Lập từng nhà ta có đầu bếp riêng.

      Quản gia kinh ngạc, hóa ra trẻ này bị câm. Mặc dù còn rất nhiều thắc mắc, nhưng ông vẫn đưa ra lời khuyên vô cùng chuyên nghiệp: “ tại là giờ trà chiều, cốc trà sữa nóng cùng bánh ngọt vô cùng thích hợp.”

      Bình An gật đầu: “Cứ như vậy .” Trà sữa cùng bánh ngọt, hai thứ này cũng chưa từng ăn, đáng trông đợi.

      Thức ăn dọn lên, Bình An dùng ánh mắt say mê nhìn chằm chằm vào món bánh ngọt. Xinh đẹp thế này, nỡ ăn. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoảng qua, xinh đẹp thế này, ăn vào biết còn ngon đến mức nào nữa, đây mới là suy nghĩ chân chính trong lòng .

      Bình An dùng thìa múc muỗng bánh cho vào miệng, nhấm nháp hương vị của món ăn xinh đẹp này. Béo, ngọt, thơm, có chút giống sữa tươi, nhưng lại giống, bánh bông lan mềm mại, nhàng, quả kích thích vị giác đến cực điểm.

      thể công nhận câu người đẹp làm gì cũng đẹp, nhìn Bình An ăn cũng là loại cảnh đẹp ý vui, hơn nữa khi ăn, ánh mắt của tràn đầy thưởng thức cùng thành kính, khiến cho người khác cũng cảm nhận được thích của đối với món ăn trước mặt. Tâm trạng cương liệt của quản gia đối với Bình An hiểu sao giảm vài phần.

      “Cháu có thể ăn thìa bánh, uống ngụm trà sữa, như thế càng ngon hơn.” Ông thiện ý đề nghị.

      Bình An gật đầu đồng ý, lập tức làm theo. Hương vị thơm dịu của trà sữa thoang thoảng trong miệng, quả nhiên đề nghị của quản gia rất tồi. Bình An kiên nhẫn ‘ban thưởng’ cho quản gia ánh mắt tán thưởng, khiến ông cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đứa lớn lên đáng như vậy, hẳn phải là kẻ chuyên lừa gạt tình cảm đàn ông đâu nhỉ? Quản gia thầm nghĩ. Hơn nữa cậu chủ chưa từng Bình An là người của cậu, chỉ là do ông tự suy diễn thôi.

      Buổi chiều, Lý Khắc Lập về nhà sớm, vừa bước vào nhà liền bị thanh thu hút.

      đúng!” Là giọng của Bình An.

      “Hả? Có gì đúng?” Quản gia đáp lời, có chút hài lòng.

      “Vừa rồi này có đeo vòng tay, bây giờ lại có, hoàn toàn hợp logic…đấy, bây giờ lại đeo rồi.”

      “Cái này chỉ là sơ sót , đáng để nhắc tới, chúng ta chỉ cần để ý đến nội dung phim, ra bộ phim này gần đây rất nổi tiếng, rất hay, đừng quan tâm đến tiểu tiết.” Quản gia giải thích.

      Bình An nhíu mày tiếp tục quan sát màn hình, đây là lần đầu tiên xem phim ảnh, trước kia thời mạt thế, nhân loại chỉ lo đánh nhau, ai còn có thời gian đóng phim, ca hát.

      Bình An xem chút lại kêu lên: “Chỗ này cũng logic.”

      Quan gia vui : “Có đâu!” ràng phim hay như vậy.

      “Theo mạch phim, lúc người đàn ông áo trắng với người áo đen nguyên nhân ta phải giết tốn đến 6 giây, thời gian này hoàn toàn đủ để người áo đen phản kích giết chết người áo trắng, tại sao ta lại ngồi yên cho người kia dài dòng, sao đó để đâm kiếm vào ngực, hoàn toàn logic.”

      Quản gia cho là đúng: “Muốn giết người ta cũng phải để họ biết nguyên nhân tại sao mình chết chứ.”

      “Chết rồi biết nguyên nhân để được gì?” Bình An khó hiểu hỏi, cảm thấy hiểu nổi logic của những nhà làm phim.

      “Theo vị trí động mạch cơ thể cùng áp lực dòng máu, khi người áo trắng rút kiếm ra khỏi cơ thể người áo đen, máu phun lên nên theo hướng đó mà phải theo hướng ngược lại.” Bình An lại tiếp tục bắt lỗi, cảm nhận được bộ phim này hay ở điểm nào, ngược lại còn trùng trùng bất hợp lý.

      Quản gia giận dỗi xoay người , phim hay như vậy mà cứ chê đến chê , từ nay về sau ông xem phim cùng Bình An nữa.

      Màn đấu khẩu của hai người rơi vào mắt Lý Khắc Lập, vừa buồn cười, vừa ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên thấy Bình An nhiều như thế, thậm chí khi chuyện với cũng chưa từng nhiều lời như vậy. hiểu sao trong lòng có chút ganh tỵ.

      “Nhóc con, đừng trêu chọc bác Lâm nữa.” tiến về phía hai người, xoa đầu .

      Lúc này, cả hai mới chú ý đến xuất của Lý Khắc Lập.

      “Cậu chủ, hôm nay cậu về sớm thế.” Quản gia có chút bất ngờ hỏi.

      Lý Khắc Lập cười đáp lời: “Hôm nay công việc nhiều.” chưa từng xem chú Lâm là hạ nhân, ngược lại tôn trọng ông như trưởng bối trong nhà.

      “Chú cho người thu xếp phòng cho Bình An chưa?”

      thu xếp rồi.” Ông cung kính đáp.

      “Bình An lên phòng chưa?” Lý Khắc Lập xoay qua hỏi Bình An.
      lắc đầu thay câu trả lời.

      “Thế em lên phòng xem thử , nếu có gì hài lòng có thể thay đổi lại.”
      xong, gọi người giúp việc đến đưa lên phòng.

      Bình An rời khỏi phòng khách, quản gia lúc này liền lôi kéo tay của Lý Khắc Lập hỏi: “Cậu chủ, bé đó là ai? Tại sao cậu lại đưa về đây? Hai người nhau à?” Giọng ông tràn đầy quan tâm và lo lắng.

      “Chú Lâm, chú hiểu lầm rồi, cháu và Bình An chỉ là bạn. Em ấy sống mình, còn người thân bên cạnh, sắp đến kỳ thi đại học mà ai chăm sóc và đôn đốc nên cháu mới đem em ấy về đây.” cũng muốn để quan gia biết về trò cá cược của mình.

      Quản gia nghe đến đây, tình thương liền trở nên dào dạt. Là ông hiểu lầm cậu chủ rồi a, cậu chủ là người nhân hậu, biết giúp đỡ, cưu man trẻ em gặp khó khăn. Còn đứa Bình An kia đáng thương, mồ côi từ hèn gì tính tình trầm mặc như thế, vóc dáng gầy gò như thế, chắc chắn chịu ít khổ cực rồi. Nếu cậu chủ có ý tốt, ông nhất định giúp cậu chủ chăm sóc Bình An cho đến khi tròn, béo mới thôi.
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :