1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiến sĩ thất nghiệp - Hồ Như

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10:

      Hai chị em nhà họ Lý cùng tới điểm hẹn. Đến nơi có Đỗ Kiến Văn và Quách Hoàng Uy chờ sẵn. Bọn họ đều có gia cảnh giống nhau, xuất thân từ gia đình quân chính, chơi thân từ khi còn , hai chị em họ Lý là tuổi nhất. Trong khi Quách Hoàng Uy vừa tốt nghiệp đại học dấng thân vào chính trường, Đỗ Kiến Văn lại giống Lý Khắc Lập, chỉ hứng thú với việc kinh doanh. Và thành quả của niềm đam mê này chính là chuỗi nhà hàng khách sạn sang trọng khắp cả nước, cùng với nhiều hộp đêm cao cấp trong các thành phố lớn, Dark Moon cũng là trong số đó.

      “Đến sớm thế.” Lý Khắc Lập nhìn hai tên bạn nối khố của mình bên ôm ấp mỹ nữ, bên tán dóc liền lên tiếng.

      Lý Nhật Hạ theo sau em trai, trông thấy ngồi trong lòng của Đỗ Kiến Văn, ánh mắt chợt lóe lên, nhanh sau đó liền trở về trầm tĩnh như nước hồ thu.

      “Nhật Hạ, nghỉ phép sao?” Đỗ Kiến Văn trông thấy , kinh ngạc lên tiếng.
      Lý Nhật Hạ lườm cái: “Hỏi thừa.”

      “A…mấy tháng gặp, cái miệng của cũng thơm hơn được chút nào.” Đỗ Kiến Văn chòng ghẹo . Đổi là ánh mắt sắc như dao của Lý Nhật Hạ.

      Quách Hoàng Uy nhìn cặp đôi này, nhịn được cười: “Hai người có thôi , gặp nhau chưa đến phút bắt đầu khai chiến.”

      Phục vụ tiến đến chờ hai người gọi món, em quen mặt liền chạy đến ngồi bên cạnh Lý Khắc Lập, mỉm cười bẹo má cái, sau đó tự nhiên vòng tay qua ôm lấy vai . Lý Nhật Hạ nhìn em trai mình phóng túng, bất giác cau mày lại.

      Đỗ Kiến Văn chú ý đến biểu của , lại buông tha cơ hội chọc phá:
      “Nhíu mày cái gì, cũng cảm thấy trống vắng à, có cần tôi gọi cho trai bảnh bao đến để ôm ấp ?”

      Lý Nhật Hạ khiêu mi: “Đúng, còn nhau cút qua đây để chị đây ôm ấp.”
      Đỗ Kiến Văn khoa trương nhìn Lý Nhật Hạ từ xuống, bĩu môi: “Khẩu vị của tôi nặng như vậy.”

      “Phải ?” Lý Nhật Hạ đánh giá em ngực to ăn mặc hở, trang điểm dung tục dán sát vào người Đỗ Kiến Văn: “Đúng rồi, khẩu vị của cũng đặc biệt lắm.”

      Đỗ Kiến Văn hiểu sao lại chột dạ, khẽ đẩy bên người ra.

      Lý Khắc Lập cùng Quách Hoàng Uy quá quen với cách thức chuyện của hai người kia nên cũng chẳng thèm quan tâm đến: “Này, nghe cậu và Kiến Văn kèo vui lắm đúng ?” Quách Hoàng Uy vẻ mặt đầy hứng thú hỏi.

      Lý Khắc Lập trả lời, khẽ liếc Đỗ Kiến Văn cái.

      Lý Nhật Hạ nghe mùi ngon, liền tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy? Kèo gì?”

      “Chẳng có gì, chỉ cá cược chút thôi mà.” Lý Khắc Lập kiên nhẫn trả lời.

      Nghe đến đây, Lý Nhật Hạ liền mất hết hứng thú. cũng biết ít nhiều về cuộc sống phóng túng của em trai mình, những trò cá cược độc địa liên quan đến phụ nữ cũng thiếu, có muốn quản cũng quản được, cũng chịu thôi, đàn ông trẻ tuổi, bừa bãi chút uổng phí cuộc đời.

      “Thời hạn lần này đến ba tháng, biết kia có gì đặc biệt mà lại tính thời gian dài như vậy?” Quách Hoàng Uy hưng trí bừng bừng hỏi.

      Đỗ Kiến Văn cười, tim phổi trả lời: “Có cái gì đặc biệt, chẳng qua còn , chưa đủ tuổi, phải qua hai tháng nữa mới 18.”

      Lý Nhật Hạ nghe xong, đôi mắt quắc lại nhìn Đỗ Kiến Văn, sau đó híp mắt cảnh cáo em trai mình: “Chơi cũng phải có giới hạn nhé, dám động vào trẻ vị thành
      niên, chị lập tức mách ông nội đấy.”

      “Biết rồi biết rồi, cho nên mới ra thời hạn là ba tháng đó, đừng nhiều như vậy.” Đỗ Kiến Văn mất kiên nhẫn .

      tuổi như vậy, hẳn là còn học, các người định làm hại đời con người ta sao. Muốn chơi với đám người lẳng lơ ở hộp đêm này thế nào chơi, nhưng tốt nhất đừng gieo họa cho con nhà lành, chị cảnh cáo em lần cuối đấy.”

      Lý Khắc Lập vò đầu : “Biết rồi, lần này giống những lần trước, đừng có lèm bèm nữa, phiền chết.” Những lời Lý Nhật Hạ cũng là điều mà Lý Khắc Lập đắn đo. nở làm vấy bẩn trẻ, mặc dù này lớn lên xinh đẹp, nhưng vẫn là nữ sinh thuần khiết. Đó là lý do tại sao cả tuần nay dám gặp lại Bình An.

      Đỗ Kiến Văn nhận ra do dự của Lý Khắc Lập, cười ha hả khoe khoang:
      “Cậu biết nhóc kia đặc biệt thế nào đâu, ta hoàn toàn miễn dịch với vẻ ngoài dâm đãng của Khắc Lập, Khắc Lập thậm chí còn mấy lần mất mặt trước ấy, theo tôi thấy ấy chính là khắc tinh của Khắc Lập.”

      Quách Hoàng Uy nghe đến cao hứng, kinh ngạc thốt lên: “Còn có chuyện đó nữa
      sao. bất ngờ, xem ra Khắc Lập còn hống hách được nữa rồi.”

      chút lương tâm ít ỏi của Lý Khắc Lập bị hai tên bạn nối khố làm tiêu thất hoàn toàn, ý chí chiến đấu lần nữa sục sôi, người đàn ông vô cùng có sức quyến rũ, nào có thể thoát khỏi truy đuổi của .
      Lý Khắc Lập uống hơi cạn hết ly rượu tay, sau đó đứng dậy cầm áo khoác rời .

      “Này, đâu vậy?” Quách Hoàng Uy hỏi với theo.

      tán .” Lý Khắc Lập quay đầu, chỉ lên tiếng đáp lại.

      Lý Nhật Hạ nhìn em trai rời , sau đó lườm Đỗ Kiến Văn vẫn cười thích thú: “Các người chơi đùa phải có chừng mực, cũng phải tùy đối tượng mà chơi, đừng có hại đời con người ta.”

      “Aizzz, có càu nhàu càu nhàu với em trai , với tôi làm gì.” Đỗ Kiến Văn .

      “Đừng tưởng tôi biết trò này là do khởi xướng, đừng có đẩy trách nhiệm cho người khác.” Lý Nhật Hạ mắt lạnh trừng .

      “Biết rồi biết rồi bà chị, khó tính quá, hèn gì đến bây giờ vẫn chưa ai chịu rước.” Đỗ Kiến Văn ngoáy lỗ tai, mất kiên nhẫn .

      “Đỗ Kiến Văn, có ngon lại lần nữa.”
      Hai người bắt đầu vòng chiến mới, Quách Hoàng Uy cười khổ ngồi nghe cả hai đấu võ mồm.

      --- ------ ------ ------ ----

      Lý Khắc Lập cảm xúc dâng trào, mạch lái xe đến khu chung cư của Bình An. Khi đến nơi mới bi ai phát ra điều quan trọng, mình có phương thức liên lạc với Bình An, cũng chẳng biết số nhà. Vậy làm thế nào mới gặp được bé đây? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ? Đây chắc chắn phải là phong cách của playboy chính hiệu như Lý Khắc Lập. Tuy là nghĩ vậy, chân Lý Khắc Lập vẫn có dấu hiệu nhấn ga, ngồi thừ người chìn vào tòa chung cư cũ kĩ.
      May mắn cho Lý Khắc Lập, Bình An cả tuần nay, mỗi buổi tối đều ru rú trong nhà, hôm nay lại quyết định ra ngoài khao bản thân trận sau kỳ thi vất vả, mặc dù cũng tính là vất vả, nhưng nhìn thấy bọn nhóc trong lớp cứ nhao nhao đòi xả hơi, hiểu sao tâm lý Bình An lại có chút hướng tới.
      Khẽ vuốt ví tiền xíu trong túi áo khoác, Bình An vui vẻ bước ra khỏi nhà. Hôm nay phải đến con phố ăn vặt hôm trước, ăn trận đời.

      Lý Khắc Lập ngồi chờ khoảng 15 phút, mất hết kiên nhẫn, định quay xe rời , nào ngờ ngay lúc đó, bóng dáng quen thuộc rơi vào mắt . Vẫn mái tóc rối bời cùng cặp kính cận to đùng, còn trang phục cần phải nhận xét gì hơn, vốn quần áo của Bình An cũ kỹ, lại thêm tâm hồn hề tồn tại quan điểm về thẩm mỹ như tiến sĩ Black, trang phục đối với chẳng qua là để che thân, cho nên mỗi khi bước ra ngoài, hình ảnh của vô cùng nổi bật, thậm chí còn đâm mù mắt người qua đường.

      Lý Khắc Lập cười khổ nhìn dáng vẻ lượm thượm của Bình An, hạ kính cửa sổ xuống rồi kêu lên: “Bình An.”

      Bình An nghe thấy có người gọi tên mình, theo quán tính nhìn về phía thanh, ngay lập tức trông thấy Lý Khắc Lập. Tâm trạng khá tốt, Bình An thầm nghĩ người này mấy ngày trước mời ăn, hôm nay cũng nên khao ta bữa. thong thả bước đến chiếc xe sang trọng trông có vẻ khá nổi bật khi đỗ tại con phố cũ nát này.

      “Em đâu thế?” Lý Khắc Lập dường như cảm nhận được vui vẻ của Bình An, liền hỏi.

      ăn. muốn cùng ? Tôi mời.” Tâm trạng tốt, cũng phá lệ nhiều hơn.

      Lý Khắc Lập nhướng mày, khá kinh ngạc vì lối chuyện thẳng thắn của Bình An. Những muốn tiếp cận luôn dùng những lý do hoa mỹ, phức tạp, chẳng mấy ai lại trực tiếp như Bình An.

      Bị sảng khoái của Bình An lây nhiễm, Lý Khắc Lập thoải mái đồng ý.

      Sau khi Bình An an vị bên cạnh, lên tiếng hỏi: “Em định đến nơi nào ăn?”

      biết nữa, cứ chạy .” Bình An biết nơi đó gọi là gì, chỉ theo trí nhớ mà chỉ đường Lý Khắc Lập lái.

      Lái xe được mười lăm phút, Lý Khắc Lập dừng xe bên đường, kinh ngạc hỏi: “Em định mời ăn ở chỗ này?”

      Bình An gật đầu, đôi mắt trông ngóng nhìn về phía những quầy hàng tấp nập.
      Thấy Bình An cao hứng, Lý Khắc Lập cũng nở cắt ngang, chỉ khẽ : “Vậy chờ tìm chỗ đỗ xe , nơi này cho dừng.”

      Lý Khắc Lập gửi xe ở chung cư gần đó, hai người cùng bộ đến phố ăn vặt, lâu lắm rồi Lý Khắc Lập ăn ở những nơi thế này, đột nhiên thấy có chút hoài niệm. Còn Bình An gương mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi chân bước vội tố cáo tâm tình nôn nóng của . Từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì, tại bao tử dựng cờ khởi nghĩa.

      Tuy nhiên, khi đến nơi, lại do dự chùng bước, ở đây có nhiều thức ăn quá, biết ăn cái nào trước đây.

      muốn ăn cái gì cứ chọn , tôi mời.” Bình An hào phóng , ra là muốn đẩy Lý Khắc Lập lên trước, sau đó mình an tâm học theo.

      Lý Khắc Lập đột nhiên nổi lên tâm tình trêu ghẹo, liền : “ dẫn em quán ăn nổi tiếng ăn cháo, giờ em lại mời ăn lề đường, cái này công bằng nha.”

      Bình An nghe vậy, áy náy sờ túi áo: “Nhìn cũng ngon lắm, ăn ở đây , ở đây rẻ.” cũng chắc chắn lắm về giá cả, nhưng hẳn là như vậy.

      Lý Khắc Lập cười: “Nhóc con tinh ranh, ở đây có rẻ cỡ nào, với sức ăn của , cũng có thể ăn sạch ví của em.”

      Bình An cảnh giác nhìn Lý Khắc Lập. Theo phản xạ che cái ví trong túi áo khoác: “Vậy… ăn ít lại chút .”

      Lý Khắc Lập sảng khoái cười to, lại có thêm nhận thức mới về trình độ thẳng thắn của Bình An: “ thôi, nhóc con keo kiệt.”

      Dừng lại trước quầy hàng, Lý Khắc Lập hỏi: “Em muốn ăn gì?”

      Tiến sĩ Black sát phạt quyết đoán ngày nào, hôm nay đứng trước quầy ăn ven đường lại cảm thấy bối rối: “ biết nữa, cái gì cũng muốn ăn.”

      “Được, bà chủ lấy tôm viên, cá viên, xúc xích, hồ lô nướng… mỗi thứ xâu” Lý Khắc Lập dứt khoát gọi hết những món nơi này.

      Mười lăm phút sau, Bình An mĩ mãn ôm hộp giấy tràn đầy thức ăn, Lý Khắc Lập hai tay cũng rãnh rỗi, bên xách hai ly trà chanh, bên còn lại cũng là linh tinh đồ ăn vặt, xấp tiền trong ví Bình An giựt trông thấy. Hai người, lớn lên tuấn mỹ vô song, lượm thượm xấu xí đứng cùng chỗ, biết thu hút mắt của biết bao nhiêu người. Bọn họ nhìn Bình An đầy ganh tị và khinh bỉ, còn đối với Lý Khắc Lập thương hại cùng đồng tình. Tuy là vậy, hai nhân vật chính lại hoàn toàn miễn nhiễm với soi mói của những người xung quanh, Lý Khắc Lập là vì quá quen thuộc, còn Bình An trực tiếp xem bọn họ là khí.

      Sức ăn của Lý Khắc Lập rất lớn nên đống quà vặt này hề làm khó được hai người, rất nhanh cả hộp tràn đầy các viên thịt cá thấy đáy, Bình An thoải mái híp mắt, vẻ mặt vẫn còn chưa hết ý.

      Rất lâu rồi mới được ăn vặt như thời còn trẻ, tâm trạng của Lý Khắc Lập đặc biệt tốt: “No chưa?” hỏi Bình An.

      Bình An khẽ xoa bụng, hơi no, nhưng nếu ăn thêm nữa vẫn có thể.

      Dường như đọc được suy nghĩ của Bình An, Lý Khắc Lập liền đề nghị: “Thế ăn ốc , đến đây mà ăn ốc đêm rất đáng tiếc.”

      xong, liền đứng dậy mở đường, nhưng cánh tay đột nhiên bị Bình An níu lại: “Đừng , lần sau hãy ăn được .”

      “Sao vậy?” Lý Khắc Lập có chút mất hứng, nhiều hơn chính là ngạc nhiên.

      đủ tiền, tháng sau lãnh tiền rồi tôi dẫn ăn bù, được chứ?” Bình An rầu rĩ đáp, ra cũng rất muốn ăn thứ gọi là ốc đêm kia, nhưng biết sao được, nhà có điều kiện a.

      Lý Khắc Lập nhíu mày thắc mắc: “Lãnh tiền gì?” Hẳn là tiền tiêu vặt ba mẹ phát ?

      “Tiền trợ cấp nhà nước, đầu tháng là có thể lãnh, đến lúc đó lại đến tìm tôi, chúng ta cùng ăn ốc đêm.” hiểu sao đối với Lý Khắc Lập lại khá kiên nhẫn, mỗi lần thắc mắc đều tường tận trả lời. Chắc là do hai người có cùng sở thích ăn uống.

      “Em làm gì mà lại được nhận tiền trợ cấp?” Lý Khắc Lập càng cảm thấy khó hiểu.
      “Mồ côi.” bình thản trả lời, hề vì điều này mà cảm thấy thương tâm hay xấu hổ.

      Lý Khắc Lập nghe xong như sét đánh ngang tai. Nhìn khu chung cư của Bình An, cũng hiểu được phần nào gia cảnh nghèo khổ của , nhưng ngờ tới lại là trẻ mồ côi. Còn mất người thân, khó trách tính tình quái gỡ như thế, khó trách mỗi khi được ăn, vẻ mặt lại thỏa mãn như thế.
      Nghĩ đến điều này, Lý Khắc Lập đột nhiên cảm thấy hành động đùa bỡn tình cảm của mình đáng khinh. Đứa đáng thương này, ai lại nở làm tổn thương người như thế chứ.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11:

      Đưa Bình An về nhà, tâm trạng Lý Khắc Lập nặng trĩu. mặt thương tiếc cho số phận Bình An, nở làm tổn thương , mặt khác lại bận tâm về vụ cá cược, bỏ được mặt mũi nhận thua trước bạn mình. Đắn đo hồi lâu,
      Lý Khắc Lập quyết định tiếp tục cuộc chơi, ràng có khả năng chiến thắng, tại sao lại phải từ bỏ. Còn về phần Bình An, sau này bù đắp cho là được,
      chẳng phải bây giờ ấy rất cần tiền sao, hơn nữa còn phải vào đại học, nếu thế sau khi chia tay chu cấp cho số tiền dư dã để trang trãi cuộc sống.

      Tìm được giải pháp, tâm trạng Lý Khắc Lập ngay lập tức trở nên sáng sủa. Đoạn đường rất ngắn, lâu sau, xe đỗ trước chung cư của Bình An. Lý Khắc Lập mặt dầy đề nghị: “Em có ý định mời lên nhà uống cốc cà phê à.”

      Bình An ngẫm nghĩ chút, xác định thứ có tên gọi là cà phê, sau đó lắc đầu: “Nhà tôi có cà phê.”

      Khóe miệng cười của Lý Khắc Lập trở nên cương cứng, sau đó vẫn buông tha: “ có cũng sao, muốn lên nhà em tham quan chút thôi.”

      Bình An đáp lời, xoay người rời . Lý Khắc Lập nhận được câu trả lời của , mặt dầy xem như đồng ý, lẻo đẻo theo sau.

      Xuyên qua cầu thang bộ chật hẹp, đến lầu hai, rốt cuộc cũng tới nơi. Bình An bước vào nhà, sau đó chừa cửa cho Lý Khắc Lập. Tiến vào trong, Lý Khắc Lập cau mày, nơi này còn hơn cả tưởng tượng của , thiếu ánh sáng, cũ kĩ được điều là khá ngăn nắp bởi ở đây gia cụ nhiều.

      khách sáo ngồi vào chiếc ghế sô pha suy nhất trong phòng, gác chân chờ người phục vụ. Nhưng đáng buồn thay, Bình An hề có tự giác của người chủ nhà. lặng lẽ trở về bàn học cạnh đầu giường, mở ngăn tủ lấy ra cái hộp , bên trong chỉ có ba vật, chiếc lược của Bình An, bật lửa của Lý Khắc Lập, cùng cái huy hiệu bằng đồng thau cũ nát, đây là món Bình An nhặt được đường học về.

      xếp ba vật lên bàn thành hàng thẳng tắp, nhìn thấy đồ vật sở hữu tại của mình chỉ có vài món ít ỏi, thầm tiếc nuối kho báu ở thế giới trước kia. Nhưng may mắn thay, lại tìm được thứ vô cùng tinh xảo bù vào đó, nghĩ vậy, Bình An cầm bật lửa lên say mê ngắm nghía.

      Bị bỏ qua bên, Lý Khắc Lập chưa kịp tức giận bị hành động kỳ quái của Bình An gây tò mò. về phía giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh , khó hiểu nhìn vẻ mặt say mê của .

      Bình An nhận ra Lý Khắc Lập đến gần mình, nhưng hề có ý định rời khỏi thể giới của bản thân.

      Lý Khắc Lập cau mày, cảm thấy tình trạng của Bình An rất giống những đứa trẻ mắc chứng tự bế. Nhưng cũng hẳn là như vậy, bởi vì phải hoàn toàn mất khả năng giao tiếp, phải thể nào nhỉ, có vẻ rất lười phản ứng với những người xung quanh, đúng vậy, là lười, từ này dùng rất chính xác. Lý Khắc Lập hiểu lý do gì khiến tính cách của Bình An trở nên quái gỡ như vậy, chỉ quy cho việc từ mất người thân.

      Ánh mắt dừng lại ở món đồ vật tay , là chiếc bật lửa trước kia của , nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Bình An khi chơi đùa với nó, Lý Khắc Lập đột nhiên cảm thấy vui vẻ. cũng phải lại, có thể từ gương mặt lạnh nhạt biểu cảm của Bình An mà nhìn ra được nhiều cảm xúc như vậy, Lý Khắc Lập tuyệt đối là thiên tài.

      “Thích nó lắm sao?” bâng quơ hỏi.

      Bình An nhướng mày, kiên nhẫn trả lời: “Ừm.” Ngừng chút, lại bổ sung thêm: “Rất đẹp.”

      “Đẹp?” Lý Khắc Lập nhíu mày, phải chỉ là chiếc bật lửa thôi sao.

      “Đúng, đây này.” vừa , đầu ngón trỏ khẽ lướt qua biểu tượng chim ưng thân bật lửa, khẽ miêu tả từng đường nét điêu khắc, ánh mắt vô hạn say mê.

      Lý Khắc Lập nhìn theo ngón tay Bình An, cảm thấy chiếc bật lửa này đẹp , nhưng cũng đâu khoa trương đến mức phải cầm nó nhìn ngắm hơn 15 phút đồng hồ. Nếu để Lý Khắc Lập biết Bình An có thể ngồi ngắm nghía những hoa văn tinh xảo này hàng giờ mà hề chán, biết khi đó còn ngạc nhiên đến mức nào.

      hứng thú với chiếc bật lửa, Lý Khắc Lập chuyển qua ngắm Bình An. Tổng quan mà , ngoại hình Bình An trông rất lôi thôi và xấu xí, nhưng hiểu sao Lý Khắc Lập lại hoàn toàn cảm thấy khó chịu khi nhìn vào gương mặt của . Ngắm chốc lát, Lý Khắc Lập nhíu mày, cảm thấy tựa như bản thân phát ra điều gì đó, khiến phải nhìn kỹ Bình An thêm vài phần.
      đúng, Bình An vốn dĩ xấu xí. Gương mặt trái xoan vừa phải, thừa chút to, thiếu chút , đôi môi nhắn cần tô son vẫn đỏ ửng, đặc biệt nhất là bên dưới cặp kính to đùng dầy cộm kia là mãnh ướt át kiều diễm, đôi con ngươi đen láy và ướt đẫm như nước hồ thu, cặp mắt phượng chỉ cần khẽ nhếch có thể nhiếp hồn đoạt phách.

      Lý Khắc Lập nhịn được, vươn tay gỡ cặp kính mặt xuống, vén mái tóc xấu xí lên. Bình An bị bất ngờ tập kích, cặp kính cận liền bị người khác đoạt mất, híp đôi mắt mờ mịt của mình, hàm chứa bất mãn cùng lên án nhìn Lý Khắc Lập.

      Lý Khắc Lập ngay thời khắc đó, trái tim như ngừng đập. chưa từng trông thấy đôi mắt xinh đẹp đến xa hoa như vậy, nhất là khi Bình An trừng mắt nhìn , Lý Khắc Lập đột nhiên có cảm giác tâm hồn của mình bị đôi mắt đó giam giữ.

      Bình An vui lòng giật lại mắt kính, trừng mắt cảnh cáo Lý Khắc Lập rồi mới đeo vào, xoay đầu tiếp tục công tác giải trí của mình.

      Lý Khắc Lập che dấu trái tim điên cuồng loạn nhịp, thầm mắng bản thân tiền đồ, đời phong lưu vạn bụi hoa, nào dễ dàng bị ngoại hình của người khác chấn nhiếp được chứ. Cảm giác vừa rồi hoàn toàn là ảo giác.
      Cẩn thận quan sát Bình An, Lý Khắc Lập cảm thấy nếu như bỏ cặp mắt kính, bỏ mái tóc bù xù nham nhở như chó gặm, bỏ bộ dáng lượm thượm như ăn mày, Bình An tuyệt đối là mỹ nhân. Lý Khắc Lập thầm cảm thán, bộ dạng tốt thế này lại bị lộng thành khó coi đến mức đâm mù mắt người khác, Bình An quả nhân tài. Nhìn thấy hình tượng mỹ nhân bị phá hoại ngay trước mắt, Lý Khắc Lập cảm thấy vô cùng khó chịu. được, nhất định phải cải tạo Bình An, đem trở về con đường chính đạo.

      Đúng 9 giờ, Bình An nhìn lên đồng hồ treo tường rồi bật dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo ngủ. loạt hành động tự nhiên như chốn người, sau đó trèo lên giường, kéo chăn, nhắm mắt. Hoàn toàn xem người khách ngồi đầu giường là khí. Bản năng cho biết người này làm tổn thương mình, cho nên Bình An để ý nhiều, ngay lập tức nhập mộng.

      khí Lý Khắc Lập cũng bị hành động của Bình An làm cho ngây ngẩn.
      biết phải phản ứng thế nào với tính tình quái dị của . Aizzz, đứa trẻ thiếu tình thương mà.

      Thấy Bình An muốn ngủ, Lý Khắc Lâp vội vàng lay tỉnh: “Bình An, đừng ngủ, có việc muốn với em.”

      Bình An lười nhác thèm mở mắt: “Gì?” Giọng hàm chứa thiếu kiên nhẫn, người này thấy ngủ còn biết điều mà biến nữa.

      “Ngày mai tám giờ đến đón em nhé, chúng ta shopping.” Quần áo, giày dép, trang sức, nếu là phụ nữ chắc chắn cưỡng lại được những thứ này. Lý Khắc Lập thầm nghĩ.

      Nhưng tiếc thay, Bình An phải là phụ nữ bình thường, là quái vật ngoài hành tinh: “ hứng thú.” Đôi mắt vẫn màng hé mở, lạnh lùng phán.

      Lý Khắc Lập có chút kinh ngạc vì bị tư chối, nhưng rất nhanh lý giải được tính tình của Bình An: “Shopping xong chúng ta ăn, biết nhà hàng thịt bò Kobe rất ngon.”

      Bình An ngay lập tức mở mắt nhìn . Thịt bò Kobe, đây phải là thứ mà giáo sư Hall vẫn tâm tâm niệm niệm sao, cũng tò mò, rốt cuộc nó là thứ thần thánh gì. Nếu Lý Khắc Lập mời ăn, đổi lại phải shopping cùng ta, thế từ chối.

      “Được.” Bình An dứt khoát trả lời, chốc sau lại nhắc nhở: “Nhớ đến đúng giờ.” Sau đó xoay người ngủ, tặng cho Lý Khắc Lập bóng lưng gầy yếu.

      Nhìn Bình An nghiêm túc ngủ, Lý Khắc Lập dở khóc dở cười. nhóc này cũng biết cách đề phòng người khác, lỡ đâu là kẻ biến thái thế nào. hiểu nỗi tại sao có thể mình sống sót nhiều năm như vậy nữa.

      Cảm thấy Bình An an ổn ngủ, Lý Khắc Lập khẽ dịch góc chăn cho rồi mới rời . Trước khi ra ngoài còn cẩn thận thay khóa kỹ cửa sổ cùng cửa nhà.
      Sau khi Lý Khắc Lập rời , Bình An xoay người mở to mắt nhìn theo bóng lưng của . Thịt bò Kobe a, mong chờ.

      Đúng 8 giờ sáng hôm sau, nhà Bình An vang lên tiếng gõ cửa. Bình An ăn mặc ‘chỉnh tề’ chờ sẵn từ sớm, ngay lập tức tiến lên mở cửa. Hôm nay Lý Khắc Lập dẫn ăn thịt bò Kobe, cả đêm qua thể kiềm nén được tâm tình nôn nóng của mình.

      Lý Khắc Lập nhìn thấy Bình An, ảo não xoa trán, dắt xuống xe. ràng bộ dáng rất xinh đẹp, lại bị này tàn phá đến còn hình người, điều này phải người bình thường có thể làm được.

      “Em ăn sáng chưa?” hỏi.

      Bình An lắc đầu, vốn định ra ngoài mua đồ ăn sáng, nhưng sợ đến tìm thấy mình nên đành ở nhà chờ. Bỏ bữa ăn sáng để được ăn thịt bò Kobe, thế cũng xứng đáng.

      Bình An ngờ tới Lý Khắc Lập lại dẫn mình ăn sáng, khóe miệng khẽ câu lên, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà.

      Ăn uống no nê, Bình An bị kéo đến salon tóc. ngồi ghế xoay, cả người cứng nhắc, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng chiếc kéo tay nhà tạo mẫu, có cảm giác mình trở thành thực nghiệm thể, chờ đợi chính là mổ xẻ của người khác. Hóa ra những thực nghiệm thể trước kia của cũng trãi qua cảm giác khủng hoảng này.

      Nhìn thấy kháng cự vô hình trong mắt Bình An, Lý Khắc Lập nửa an ủi, nửa uy hiếp: “Ngoan, chỉ là chỉnh lại kiểu tóc thôi, làm nhanh còn ăn thịt bò nữa.”
      Nghe đến đây, Bình An dù nguyện ý vẫn ngoan ngoãn cụp mắt, vẻ mặt cam chịu.

      Nhà tạo mẫu tháo kính mắt của Bình An ra, vén hết tóc của ra sau đầu muốn suy xét kiểu tóc thích hợp với khuôn mặt của , nhưng ngay lập tức ta kinh ngạc kêu lên. ràng là mỹ nữ bại hoại, thế nhưng lại bị kiểu tóc kinh tởm kia tàn phá đến còn dấu tích nào, là quá sức tưởng tượng.

      Bắt gặp khuôn miệng mở to đến mức có thể nhét vào quả quả trứng của nhà tạo mẫu, Lý Khắc Lập cảm thấy vô cùng khoái trá, tâm tình ão não của nhất định phải để người khác trãi nghiệm.

      Kinh ngạc qua , nhà tạo mẫu cuối cùng cũng quy hoạch xong hình ảnh của Bình An. này có khuôn mặt rất diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt vô cùng xa hoa của . Nếu tạo hình quá cầu kĩ khiến vẻ đẹp của trở nên diêm dúa, tốt nhất là chỉnh lại phần mái kinh tởm, còn mái tóc xơ rối như tổ qua kia chỉ cần dưỡng cho mềm mượt là được.

      Bình An như cá nằm thớt, nhắm mắt tùy người khác đùa bỡn mái tóc của mình. Vì miếng ăn, hy sinh chút ít có đáng kể gì.

      tiếng sau, dưới trầm trồ và đắc ý của nhà tạo mẫu, Bình An lần nữa xuất trước Lý Khắc Lập. kinh ngạc nhìn , biết trước Bình An là mỹ nhân, nhưng khi chân chính nhìn gương mặt xa hoa đến cực điểm kia, khỏi cảm thấy choáng váng. Phần tóc nham nhở phía trước của Bình An được xử lý thỏa đáng, đều đặn ôm sát chân mày, mái tóc dài mềm mại xỏa ngang thắt lưng. Lý Khắc Lập chưa từng biết rằng chỉ kiểu tóc có thể khiến người ta thay đổi nhiều đến như vậy.

      “Xong chưa?” Bình An đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu khí, giọng của hàm chứa khó chịu và mất kiên nhẫn.

      “Xong rồi, xong rồi.” Nhà tạo mẫu cười hì hì đáp lời, kiểu tóc của Bình An là tác phẩm khiến cảm thấy kiêu ngạo nhất từ trước đến giờ. phải vì nó phức tạp hay cầu kỳ, mà nó có thể hoàn toàn thay đổi diện mạo của con người.

      Bình An lúc này mới cầm mắt kính đeo vào, chân mày nhíu sâu, đám người này nãy giờ vẫn bu lấy , bôi bôi trét trét đủ thứ lên đầu , đều là hóa chất, đừng tưởng biết.

      Đeo mắt kính lên, vẻ đẹp bén nhọn bức người ngay lập tức bị thu liễm lại. Tuy vậy, vẫn che dấu được ngủ quan tinh xảo của . Lý Khắc Lập sờ cằm, cảm thấy kính này thích hợp với Bình An, lát nữa cắt cho cặp mới, nếu sau này có thời gian đưa phẫu thuật mắt. xinh đẹp thế này, nếu bị giấu là lãng phí.

      Nhà tạo mẫu ôm vai Bình An xoay về phía gương, hớn hở hỏi: “Thế nào em , có hài lòng ?”

      Bình An nhíu mày nhìn bản thân trong gương, cảm thấy cũng chẳng khác gì trước, dùng hơn tiếng đồng hồ chỉ để làm tóc của thẳng ra? Bình An thể tưởng tượng được thời gian của mình lại bị lãng phí cách vô ích như vậy. Trước kia quần quật làm việc, quên ăn quên ngủ để nghiên cứu vắc-xin, còn bây giờ lại rãnh rỗi đến mức ngồi cả tiếng đồng hồ cho người khác ép thẳng tóc mình, chênh lệch quá lớn khiến nhất thời chấp nhận được.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12:

      Sau khi rời khỏi salon tóc, Lý Khắc Lập dẫn Bình An càn quét trung tâm thương mại. thay cho mắt kính, mua rất nhiều quần áo, giày dép, phụ kiện đắt tiền, nếu như Bình An là những bình thường, chắc chắn mừng như điên vì núi quần áo mới, nhưng tiếc thay, nhân vật chính của chúng ta lại hề thích thú với điều đó. Bình An bị Lý Khắc Lập dắt lòng vòng trung tâm thương mại, bị bắt thay hết bộ này đến bộ khác, hai chân mày càng nhíu càng sâu, những công việc vận động tay chân thiếu chất xám này quả nhiên phải là sở trường của .

      Trái ngược hoàn toàn với Bình An, Lý Khắc Lập vô cùng hưng phấn, lần tân trang, Bình An bỗng chốc trở thành người hoàn toàn khác, quả nhiên là người đẹp vì lụa, vô cùng hưởng thụ quá trình biến đổi của Bình An, nhất là khi chính trở thành người khiến thay đổi.

      ngang cửa hàng nội y, Lý Khắc Lập chần chừ lát, sau đó dắt Bình An tiến vào. Bên ngoài mặc quần áo sang trọng đắt tiền, bên trong lại là nội y kém chất lượng, điều này thể chấp nhận được, nhất định phải mua thêm nội y cho Bình An.

      kiên nhẫn của Bình An tiêu ma sạch , đứng yên chỗ, thèm phản ứng với Lý Khắc Lập.

      Lý Khắc Lập thấy chịu tiến vào, nghĩ là vì thẹn thùng nên khích lệ: “Em đừng ngại, chúng ta chỉ mua vài bộ rồi về.

      Bình An lờ , quyết tâm để ý kẻ dở hơi hành xác từ sáng đến giờ.

      “Sao vậy, nếu em vào trong chọn, ở bên ngoài chờ, thế nào?” Lý Khắc Lập hỏi ý, vẫn cho là Bình An còn ngại ngùng.

      Bình An thể lật mặt với Lý Khắc Lập, dù sao người này hứa dẫn ăn, nếu hợp tác, ta trở mặt uổng công cả buổi sáng.

      “Đói bụng.” Bình An bất mãn trả lời, giọng đầy ủy khuất.

      “Được được, mua xong cái này dẫn em ăn, được , chỉ lần này nữa thôi.” Lý Khắc Lập rầu rĩ thôi, lần đầu tiên có kiên nhẫn dắt phụ nữ mua sắm, thế mà lòng tốt lại được báo đáp, trái lại còn trở thành ác nhân. Bình An tâm lý gì cả. Lý Khắc Lập thầm oán, nhưng bước chân vẫn chậm lại chút nào.

      Bình An thỏa hiệp, cùng Lý Khắc Lập tiến vào cửa hàng nội y, như những lần trước, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, mình chìm vào thế giới của bản thân.

      Lý Khắc Lập lần đầu tiên mua đồ lót cho phụ nữ, thế nhưng lại có chút ngại ngùng, ngược lại còn nhiệt tình hỏi thích kiểu dáng gì, thích màu gì.
      Mấy nhân viên bán hàng thấy phong độ như vậy, lại vô cùng cưng chiều bạn , trong nội tâm ganh tỵ thôi. Haizz, ai bảo người ta là mỹ nữ, mỹ nữ được đàn ông truy phủng là chuyện đương nhiên.

      “Em mặc áo size nào?”

      Bình An ngó lơ, thèm quan tâm đến cái người tự tìm phiền toái này.
      Tiếp xúc vài ngày, Lý Khắc Lập lý giải được phần nào tính cách của Bình An, bận tâm thái độ hờ hững của , hưng trí bừng bừng lựa chọn mẫu áo. Ừm, dáng của nhóc rất mượt mà, hẳn là nên chọn size lớn chút.

      “Bình An, vào thử cái này xem vừa .” Lý Khắc Lập giơ lên bộ nội y màu hồng phấn có đính nơ bướm rất đáng .

      “…” Trầm mặc.

      “Bình An, em nhanh vào thử, nếu vừa còn đổi lại.”

      “…” Tiếp tục phản kháng trong im lặng.

      Lý Khắc Lập thở dài, biết gì với tính tình của Bình An, quyết định tung ra sát chiêu: “Em chịu nhanh chóng biết chừng nào mới
      ăn nữa đây, đói bụng lắm rồi.”

      Lý Khắc Lập quả nhiên thành công, Bình An nâng mí mắt nhìn , vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn đứng dậy, cầm đồ tay về phòng thay quần áo.

      Lý Khắc Lập đắc ý sờ cằm, đời này có người đàn ông nào hiểu phụ nữ bằng . tiện tay chụp thêm bộ màu đỏ bên cạnh đưa cho Bình
      An: “Thử thêm cái này nữa.”

      Tiến vào phòng thay đồ, Bình An cởi hết quần áo ra, nhanh chóng thay vào thứ mà Lý Khắc Lập đưa, sau đó vén rèm ra ngoài.

      Lý Khắc Lập bên ngoài tiếp tục càn quét cửa hàng, chọn thêm cho Bình An rất nhiều nội y cao cấp. Ngay lúc đó, Bình An xuất trước mặt , Lý Khắc Lập kinh ngạc trợn tròn mắt. Vốn biết rằng vóc dáng Bình An rất tốt, nhưng hề nghĩ rằng nó lại hoàn mĩ đến thế. Khuôn ngực ngạo nghễ được nửa kín nửa hở che đậy khiến người ta phải suy nghĩ miên man, vòng eo nhắn tinh xảo càng làm tôn thêm vòng ba căng đầy mềm mại. Bình An trước kia che dấu quá kĩ, ai ngờ được bên trong những bộ quần áo cũ nát xấu xí kia là thân hình câu nhân như thế. Nhưng vấn đề ở đây là… chạy ra ngoài này để làm gì?
      Nhìn thấy những người đàn ông bên ngoài cửa hàng ngấp nghé nhìn vào trong với ánh mắt nóng rực, lửa giận Lý Khắc Lập đột nhiên bùng cháy cách khó hiểu. chần chừ, tức khắc kéo Bình An trở vào phòng thay đồ, nhanh như làn gió.

      “Em chạy ra ngoài để làm gì?” Lý Khắc Lập tức giận chất vấn.

      Bình An vô tội trả lời: “ phải từ sáng đến giờ đều như thế sao?” hoàn toàn cảm nhận được tâm tình táo bạo của .

      “Làm sao có thể giống nhau được, em xem em mặc cái gì, chạy ra ngoài cho cả thiên hạ nhìn sao?” Càng nghĩ càng kích động, Bình An xinh đẹp thế này, mê người thế này, chỉ nên để mình ngắm.

      Bình An như có như liếc Lý Khắc Lập, kiên nhẫn : “ nhiều quá, rốt cuộc có thay nữa hay , tôi đói lắm rồi.”

      Cơn tức giận của Lý Khắc Lập như bị dội gáo nước lạnh, ảo não xoa trán, quả nhiên nên dùng đầu óc của người bình thường để lý giải logic của Bình An. nhóc này đầu óc quá đơn giản, lại biết phòng bị ai, sau này nếu rời khỏi biết sống thế nào, càng nghĩ càng thấy lo lắng.

      Lý Khắc Lập định cần thay nữa, nhưng đột nhiên lại đổi ý, muốn xem Bình An làm gì tiếp theo.

      “Em thử cái này nữa rồi ăn.” chỉ vào bộ còn lại, theo tính cách của Bình An, chắc chắn phòng bị mà thay áo trước mặt .

      “Hừ, phiền chết.” Bình An khịt mũi , sau đó vươn tay ra sau, mở nút áo ngực. Đúng vậy, chính là cởi ra, ngay trước mặt Lý Khắc Lập.

      đứng hình nhìn chằm chằm vào đôi núi trắng nõn mê người của Bình An, còn có hai điểm hồng hào ửng đỏ trước ngực , ấy cởi áo trước mặt mình, cởi áo trước mặt mình…

      Bình An chú ý đến vẻ mặt vô cùng phong phú của Lý Khắc Lập, cũng hoàn toàn nhận thức được hành động của mình có gì đúng. Trước kia, những thực nghiệm thể vẫn luôn trần truồng xuất trước mặt Bình An, cảm thấy việc này hết sức bình thường. Cởi xong áo cũ, thay vào áo mới, Bình An tiếp tục làm như thế chiếc quần bé xíu bên dưới của mình. Ngay lúc đó, cánh tay bị Lý Khắc Lập chộp lại.

      cần nữa, mặc quần áo vào rồi ăn.” xong, lập tức xoay người ra ngoài, bước chân xiêu vẹo che dấu hạ thân kháng nghị của mình.
      Bình An liếc nhìn đũng quần căng cứng của Lý Khắc Lập, khẽ nhún vai. yên lành đột nhiên động dục, người này là khó hiểu. Thủ phạm rất ngây thơ, hoàn toàn nhận ra sai lầm của mình.

      Lý Khắc Lập ngồi sô pha, tâm trạng rầu rĩ thôi. trước giờ nhận thấy mình là người có định lực vô cùng mạnh mẽ, kiểm soát rất tốt ham muốn tình dục của bản thân, nào ngờ khi đứng trước mặt chưa lớn, lại hề có mặt mũi mà chào cờ.

      Bình An bước ra khỏi phòng thay đồ, về phía Lý Khắc Lập. Đũng quần chật chội nhô lên của vô cùng bắt mắt, Bình An muốn để ý cũng được. nhìn chằm chằm vào hạ thân Lý Khắc Lập, nhíu mày suy nghĩ, có khi nào ta bị rối loạn nội tiết tố sinh dục? điều khiển được cương dương?

      bảo nó mềm xuống được ?” giơ ngón trỏ chỉ vào hạ thân của .
      Nơi tư mật bị Bình An nhìn chằm chằm, cậu em trai của Lý Khắc Lập dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được lần nữa tăng kích thước. Lý Khắc Lập ngượng ngùng bắt chéo chân, hòng che lại bộ phận nhạy cảm tìm bất mãn.
      Bình An có chút thông cảm nhìn về phía Lý Khắc Lập: “ sao đâu, cái này có thể trị được, đừng lo lắng.” để trả lời, liền tiếp tục: “Đói bụng rồi.”

      Lý Khắc Lập bắt kịp logic của Bình An, cảm thấy hình như có chút hiểu lầm gì đó mà lý giải được.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Bình An rốt cuộc được thỏa nguyện ăn thịt bò Kobe mà giáo sư Hall vẫn luôn tâm tâm niệm niệm. Quả nhiên hổ danh là trong những thứ thịt xa xỉ nhất thế giới, Bình An được ăn bữa sung sướng đầm đìa, đến khi tàn tiệc vẫn còn chép miệng hồi tưởng lại dư vị. buổi sáng vất vả đổi lấy bữa ăn thế này, quả xứng đáng.

      Được khao bữa mĩ vị, mọi bất mãn của Bình An đối với Lý Khắc Lập đều tiêu tán hoàn toàn, trái lại còn tốt bụng quan tâm đến ‘bệnh khó ’ của : “ hết cương chưa?”

      Lý Khắc Lập ngơ ngác nhìn Bình An, hiểu cái gì.

      “Là chỗ đó đó.” Bình An chỉ tay về phía đũng quần của .

      Lý Khắc Lập gương mặt phút chốc đỏ bừng như tôm luộc, Bình An là trêu ghẹo sao? Có con nhà ai lại trêu ghẹo đàn ông chuyện mấy chuyện thế này?

      Tâm trạng rất tốt, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng khó của Lý Khắc Lập, Bình An hào phóng an ủi: “ đừng lo, cái đó cũng tính là bệnh, chỉ cần thay đổi chế độ dinh dưỡng, rèn luyện thân thể bình thường lại, bằng đến bệnh viện điều trị, cũng quá khó khăn đâu.”

      Lý Khắc Lập mộng: “Em cái gì vậy?”

      Bình An nhướng mày: “ phải bị rối loạn nội tiết tố sinh dục sao.” ngây thơ đặt nghi vấn, câu nghi vấn đầy tính khẳng định.

      “Bình An! Ai với em là bị bệnh!!” Lý Khắc Lập phẫn nộ lên tiếng, là đàn ông khỏe mạnh 100%, đây là phỉ báng, tuyệt đối phỉ báng.

      “Nếu tại sao bỗng dưng lại cương, đây là bình thường.” Bình An tiếp tục tìm đường chết.

      Lý Khắc Lập hận nghiến răng nghiến lợi, bỗng dưng, đời làm làm gì có chuyện bỗng dưng, ràng là quyến rũ trước, có phản ứng là chuyện đương nhiên: “ có bệnh, là bởi vì em cởi áo trước mặt .” cấp thiết đính chính lại , nhất định thể để uy danh đời của mình bị ảnh hưởng.

      sao?” Bình An ngây thơ hỏi.

      “Còn hỏi, em cởi áo ngay trước mặt , có phản ứng là chuyện đương nhiên.” Lý Khắc Lập dữ tợn trả lời.

      “Tôi cởi áo với việc cương có liên quan gì đến nhau.” Bình An nhíu mày khó hiểu, sau đó còn lầm bầm trong miệng: “ ràng là có bệnh.”

      Lý Khắc Lập tức khắc xù lông, đừng tưởng nghe được câu cuối cùng của : “Em mới có bệnh ấy, nhìn thấy phụ nữ mặc quần áo đứng trước mặt mình, có phản ứng mới là có bệnh.”

      “A…” Bình An nhướng mày kêu tiếng. Lý Khắc Lập mới chú ý đến việc này, giống đực đối với giống cái động dục cũng là chuyện bình thường, là suy nghĩ chu toàn.

      Nếu như vậy …: “Lúc nãy muốn làm tình với tôi?” Bình An hỏi, vẻ mặt bình tĩnh vô ba.

      Lý Khắc Lập suýt nữa sặc nước miếng, nhóc này… bật đèn xanh sao? Có cần phải thẳng thắn như vậy ?

      khẽ ho tiếng, : “Cái gì mà làm… Em cần phải dùng những từ ngữ trực tiếp như thế.”

      “Thế phải thế nào, tôi nghĩ từ này nhân tính hóa hơn nhiều so với từ giao phối.”

      “Khụ khụ khụ...” Lý Khắc Lập ho sặc sụa, bị Bình An dọa đến hoảng hốt.

      “Tôi làm tình đâu.” Bình An .

      “Tại sao?” Lý Khắc Lập suy nghĩ, theo bản năng hỏi câu.

      “Nghe làm cái này bị mất lý trí.” Bình An trung thực chia sẻ, từng nghe mấy đồng nghiệp nam bàn luận về vấn đề tình dục, họ đó là thứ có thể khiến người ta mê muội đến mất lý trí. Tiến sĩ Black có kinh nghiệm, chỉ hiểu được nghĩa đen của câu chuyện, tạo thành hiểu lầm xinh đẹp từ đời trước đến đời này.

      Lý Khắc Lập tâm đắc gật đầu đồng ý, biết ai là người phát ngôn câu này, nhưng quả cảm thấy như tìm được đồng minh: “Đúng vậy, quả sảng khoái đến còn lý trí.”

      “Cho nên tôi làm tình với đâu.” Bộ não mẫn tuệ chính là sinh mệnh của , chấp nhận bất kì thứ gì khiến mình mất lý trí.

      cho tôi ăn chính là vì điều này?” Rốt cuộc Bình An cũng hiểu tại sao Lý Khắc Lập lại tốt với như vậy.

      Lý Khắc Lập đến lúc này mới biết mình lỡ lời, tâm tư đen tối bị vạch trần trước mặt xinh đẹp và đáng thương như Bình An, do dự biết nên đáp thế nào.

      muốn tôi làm cái gì cũng được, chỉ cần phải là làm tình.” Trái lại, Bình An hề thấy phản cảm với suy nghĩ của Lý Khắc Lập, đây là trao đổi ngang giá, cho tôi lương thực, tôi vì mà cống hiến, huống chi ở mạt thế, dùng thân thể để đổi lấy cái ăn vốn là chuyện bình thường.

      chấp nhận hình tượng trong mắt bé bị xấu , Lý Khắc Lập nhanh chóng chữa cháy: “Em gì vậy, cái gì mà làm với làm. chỉ là rất thích em, muốn được…theo đuổi em thôi.” Đúng vậy, là theo đuổi, áp dụng từ này ở trường hợp tại là thích hợp nhất.

      “Theo đuổi.” Bình An nhấm nháp hai chữ này: “Tức là muốn tôi đồng ý làm tình với ?”

      phải, thích em, muốn được ở bên em nhiều hơn, muốn được đối tốt với em, chẳng lẽ như thế cũng được sao?” xong, Lý Khắc Lập tự động nổi da gà. Hơn hai mươi năm cuộc đời, chưa từng qua những lời sến súa như vậy, này đúng là khắc tinh của . Cũng biết ngốc hay giả vờ ngốc nữa.

      Bình An khiêu mi: “Muốn được ở bên tôi sao, thế có tiếp tục cho tôi ăn?”

      “Đương nhiên.” Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng.

      “Được thôi.” Bình An sảng khoái đồng ý. Lý Khắc Lập cho ăn, để theo đuổi mình, công việc nhàn tản như vậy, dại gì đồng ý.

      Lý Khắc Lập nhìn vào vẻ mặt lạnh nhạt của Bình An, hạ quyết tâm ăn vào bụng. Được rồi, tạm thời cứ nhân danh là người theo đuổi , sau này xong việc đền bù cho thích đáng.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13:

      Nhân danh là người theo đuổi Bình An, Lý Khắc Lập nghĩ rằng mình nên làm cho đến nơi đến chốn. Trong hai tháng tới phải tạo cơ hội cọ xát tình cảm, khiến Bình An cam tâm tình nguyện theo , đợi đến ngày sinh nhật của gặt hái thành quả, quả nhiên là kế hoạch chu toàn. Cảm thấy trận cá cược này quá thuận lợi, tưởng tượng ra khuôn mặt đau đớn của Đỗ Kiến Văn khi thua cuộc, Lý Khắc Lập vô cùng sảng khoái.

      “Ăn xong rồi, em còn muốn đâu chơi nữa ?”

      Bình An ngồi lim dim xoa bụng ghế, nghe thấy lời này của Lý Khắc Lập liền nhíu mày: “Vẫn chưa xong sao?” Giọng đầy bất mãn.

      Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng, bị ghét bỏ đến mức đó sao? Kéo khóe miệng cứng nhắc lên, cười : “Hôm nay em học, nên nghỉ xả hơi buổi, mình câu cá thế nào?” Những hội sở xa hoa, đắt tiền, cuộc sống ngập vàng son của giới thượng lưu, đây chính là điều mà những mong ước, Bình An hẳn là cũng ngoại lệ?

      Bình An vuốt vuốt cái bụng căng phồng của mình, lát nữa hẳn là tiêu hóa hết, vẫn có thể ăn thêm cá được. Nghĩ vậy, đột ngột thay đổi thái độ, trăm phần trăm nguyện ý theo Lý Khắc Lập.

      Lý Khắc Lập thấy thế, đắc ý nhếch miệng cười, đời này người đàn ông nào có thể hiểu được phụ nữ như . lái xe ra ngoại ô, hướng về hội sở cao cấp, nơi chỉ có những nhân vật VIP mới có thể trở thành thành viên.

      Tiến vào bên trong, Bình An hề bị xa hoa của nơi này làm cho choáng ngợp, ngược lại, khuôn viên xanh um bên ngoài thu hút được chú ý của . Trang viên rộng lớn được phủ bởi cỏ thảm xanh ngát, hai bên đường trồng nhiều cây xanh, khí trong lành, hòa hợp cùng thiên nhiên và trời đất.

      lửng thửng theo chân Lý Khắc Lập ra hồ câu, cả hai bắt ghế ngồi bên bờ. Bình An hoàn toàn có hứng thú với việc câu cá, chỉ hứng thú với cá trong hồ. Nhưng trầm mặc hàng giờ liền lại là sở trường của , cho nên vô cùng phối hợp với Lý Khắc Lập, ngồi thừ người nhìn chằm chằm vào mặt nước.

      Lý Khắc Lập rất thích câu cá, lại là tay sát cá chính hiệu, nhìn thấy vẻ mặt
      trông đợi của Bình An, thầm quyết tâm hôm nay mình phải biểu tốt.
      Nhưng kỳ lạ thay, người vốn kiên nhẫn như Bình An khi đối diện với thức ăn lại hoàn toàn thay đổi. Mười phút sau, cần câu có động tĩnh, bắt đầu lo lắng: “Sao chưa có cá nữa?” nóng nảy hỏi.

      Lý Khắc Lập biết đáp thế nào, chỉ bảo chờ thêm chút nữa.

      Mười phút tiếp theo, Bình An lại bắt đầu nhấp nhỏm: “Hồ này có cá sao?”
      Bằng tại sao từ nãy đến giờ vẫn thấy tăm hơi. Cá dấm đường, cá sốt chua ngọt, cá nướng, cá chiên của a, nếu cắn câu biết làm thế nào.

      Lý Khắc Lập dở khóc dở cười nhìn Bình An, sao trước kia phát ra cũng có lúc đáng thế này nhỉ, vô thức vươn tay lên sờ đầu Bình An, nhưng lại bị né tránh. hiểu sao lúc ấy Lý Khắc Lập lại cảm thấy mất mát.

      Ngay lúc đó, bóng dáng cao ráo từ đằng xa đến. Đó là người đàn ông cao lớn, phong độ, mặc trang phục hưu nhàn, cả người toát lên phong thái thong dong và nhã nhặn.

      Lâm An Đạt về phía hai người, gương mặt lên nụ cười hoàn mỹ:
      “Khắc Lập, lâu rồi gặp, dạo này em vẫn khỏe chứ.”

      Lý Khắc Lập chịu thua kém, nhanh chóng ôm vai Lâm An Đạt, giả lả : “Vẫn khỏe, Đạt dạo này bận rộn quá, muốn gặp mặt nhau cũng khó, thể trách em được.”

      Bình An nhìn nụ cười giả tạo khuôn mặt hai người đàn ông, cảm thấy thực thú vị, liền cúi đầu trầm mặc. Nhân loại thực khó hiểu, ràng là ghét cay ghét đắng lại vờ như rất thích, muốn cười lại cứ cười, họ biết rằng dưới cặp mắt bàng quang mà thấu triệt của Bình An, chiếc mặt nạ giả tạo của bọn họ khó coi đến nhường nào.

      Quả Lý Khắc Lập cùng Lâm An Đạt hề ưa nhau chút nào. Lâm An Đạt lớn hơn Lý Khắc Lập 2 tuổi, từ ở cùng quân khu. Gia cảnh Lâm An Đạt cũng tương tự như Lý Khắc Lập, đều có xuất thân quân chính. Tuy nhiên, nhà họ Lâm con cháu sung túc, thế lực trãi dài. Gia chủ nhà họ Lâm cũng nhận thấy muốn có bước tiến vững chắc con đường chính trị phải có chỗ dựa vững chãi về kinh tế, cho nên khi Lâm An Đạt làm thương nhân hề bị gia đình ngăn cản, ngược lại, thương nhân cùng chính khách, hai bên đều ủng hộ, tương trợ lẫn nhau. Họ Lý và họ Lâm, hai gia đình đối lập nhau về quan điểm chính trị, hai người lại là đối thủ thương trường, cho nến muốn họ ưa nhau cũng khó, có thể duy trì được mối quan hệ bằng mặt bằng lòng như thế này dã là kỳ tích rồi.

      Bình An hề biết nguyên nhân sâu xa này, nếu có biết cũng chẳng quan hệ gì đến . Nhưng dù có cố gắng thu tồn tại của mình thế nào, thái độ lạnh nhạt cùng bề ngoài xuất chúng của vẫn luôn thu hút người khác. Lâm An Đạt cũng ngoại lệ, khi nhìn thấy xinh đẹp thế này, hơn nữa lại là người xuất bên cạnh Lý Khắc Lập, dục vọng chinh phục của liền trỗi dậy: “ bé này là ai, Khắc Lập còn mau giới thiệu cho biết, mỹ nữ thế này được giấu làm của riêng chứ.” Lâm An Đạt khiêu khích .
      Lý Khắc Lập đoán được ý đồ của Lâm An Đạt, dù khó chịu nhưng vẫn lên tiếng: “Đây là Phan Bình An, …người bạn của em.”

      Lâm An Đạt đáy mắt lóe lên tinh quang. Là bạn sao? Đời sống thối nát của Lý Khắc Lập hề là chuyện bí mật gì trong vòng lẩn quẩn này, hôm nay thằng nhóc giới thiệu này là bạn, có nghĩa là vẫn chưa ăn vào bụng. Nếu như phổng tay của Lý Khắc Lập thế nào nhỉ. Nghĩ đến đây, đáy mắt kín đáo lên tia hưng phấn.

      Ngay lập tức đưa tay về phía Bình An, dùng thái độ cho là thân sĩ nhất : “Chào Bình An, an là Lâm An Đạt, rất vui được biết em.”

      Nhìn thấy cảnh này, Lý Khắc Lập nhếch miệng cười đểu, cứ tỏ vẻ , Bình An
      thèm quan tâm đến đâu. trông đợi nhìn thấy vẻ mặt nan kham của Lâm An Đạt khi bị phớt lờ.

      Nhưng trái với dự đoán của Lý Khắc Lập, Bình An nhanh chóng bắt lấy bàn tay phải đưa tới của Lâm An Đạt, phải là bắt tay, mà là cầm lấy, lật tới lật lui, chăm chú quan sát đầu móng tay, sau đó cầm luôn bàn tay còn lại làm điều tương tự tựa như tìm tòi điều gì đó.

      Lý Khắc Lập kinh ngạc vì hành động của Bình An, lẽ nào bị vẻ ngoài cặn bã của Lâm An Đạt mê hoặc. Đột nhiên trong lòng cảm thấy thực khó chịu, Bình An lần đầu gặp cũng có nhiệt tình thế này. Lý Khắc Lập vẫn chưa vực dậy khỏi bi thương Bình An ngẩng đầu nhìn vào mắt của Lâm An Đạt, nhìn rất chăm chú, rất say mê, tựa như ngây thơ vừa tìm được chân ái.

      Lý Khắc Lập siết chặt nắm tay, rất muốn kéo Bình An ra, che mắt lại, để nhìn Lâm An Đạt thêm khắc nào nữa. Chẳng lẽ hai người họ định diễn vỡ lọ lem gặp được vương tử hay sao? Suy nghĩ của Lâm An Đạt cũng khác biệt Lý Khắc Lập là mấy, trong lòng đắc ý vô cùng.

      hồi sau, Bình An thu lại tầm mắt của mình, đáy mắt vẫn còn chút mờ mịt. buông tay Lâm An Đạt ra, cúi đầu trầm mặc. Lúc vươn tay về phía , có cảm giác nguy hiểm tới gần, cảm giác này rất quen thuộc, tựa như loại nguy hiểm mà nhân loại thời mạt thế phải hằng ngày đối mặt. nhanh chóng bắt lấy bàn tay xem xét, rồi lại nhìn kỹ vào gương mặt , chẳng có gì khác thường, ngoại trừ khóe mắt hơi thâm do thức khuya làm việc. Bình An thở dài hơi, là do quá đa tâm rồi.

      Xác định là bản thân hiểu lầm, Bình An cũng còn hứng thú gì với người đàn ông tên Lâm An Đạt này nữa. Còn Lâm An Đạt cho rằng ngại ngùng vì kích động vừa rồi nên dám đối mặt với . bật cười với Lý Khắc Lập: “Khắc Lập, phiền nếu gia nhập cùng em chứ?” xong, chỉ vào bộ đồ nghề câu cá của mình bên cạnh.

      “Tiếc quá, em có việc gấp phải trở về thành phố rồi, ở lại chơi vui vẻ nhé.” xong thu dọn đồ đạc muốn .

      Bình An nhìn Lý Khắc Lập, có chút luống cuống: “Chưa câu được cá mà!” còn chưa được ăn cá, về là như thế nào.

      Lý Khắc Lập lý giải phản ứng của muốn rời xa Lâm An Đạt, vẻ mặt càng trầm: “ có việc gấp, lần sau lại đưa em đến.” Sau đó xoay sang người còn lại: “ Đạt, có dịp hẹn uống buổi, hôm nay thực thể rút thân ra được.”

      sao, em cứ về , công việc là quan trọng.” Lâm An Đạt nhã nhặn trả lời, khóe mắt khẽ lướt qua vẫn còn cúi đầu vì ‘thẹn thùng’.

      Bình An hề hay biết nội tâm u ám của Lý Khắc Lập, khi ngồi xe, còn bất mãn : “Sao lại trở về?”

      “Thế nào, luyến tiếc à, bằng tôi đưa em quay lại với ta nhé.” siết chặt tay lái, nghiến răng .

      Bình An cũng chịu thua kém, sầm mặt cãi lại: “ câu cá, chưa ăn được cá lại trở về, lãng phí mấy giờ đồng hồ của tôi.” Chỉ cần động vào chuyện ăn uống, liền trở thành người hoàn toàn khác.

      “Bây giờ còn muốn trách tôi chia rẻ hai người à, Bình An em nhìn lại bản thân mình , xem em là ai. Em nghĩ người như em Lâm An Đạt ngó đến sao.” Lý Khắc Lập giận quá liền liều, vừa dứt lời, lập tức hối hận. Dù sao cũng đóng vai là người theo đuổi Bình An, những lời xúc phạm như vậy, liệu có để bụng ? Nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Bình An vừa gặp Lâm An Đạt liền thể rời mắt, thể kiềm chế được cơn giận của mình.

      May mắn thay, logic của Bình An hề giống người bình thường, hề nhận ra ý tứ xúc phạm trong những lời của Lý Khắc Lập, chỉ biết rằng nổi điên với : “Lâm An Đạt có liên quan đến việc này, người đòi câu là , đòi về cũng là , tôi ngay cả miếng cá cũng chưa ăn được, ngược lại lãng phí mấy tiếng đồng hồ, bây giờ nổi điên cái gì.”

      Lý Khắc Lập sững người, chẳng lẽ hiểu lầm ? Trầm mặc lúc lâu mới lên tiếng: “Thế…em bất mãn là vì được ăn à?”

      Bình An khịt mũi, thèm trả lời. Chính cũng nhận ra rằng mỗi khi đối mặt với chuyện ăn uống, người luôn lạnh nhạt như lại có biểu vô cùng sinh động và phong phú.

      Nhận được đáp án này, trong lòng Lý Khắc Lập ngay tức khắc trời quang mây tạnh. mà, Lâm An Đạt có điểm nào so được với , sao có thể khơi dậy được hứng thú của Bình An.

      Nhưng sau đó, lại nhớ đến điều quan trọng: “Vậy sao lúc nãy em lại nắm tay Lâm An Đạt?”

      Bình An lườm cái, sau đó xoay đầu làm ngơ.

      Lý Khắc Lập tò mò đến cào tâm cào phế, liền nghĩ ra cách dụ dỗ : “ phải em muốn ăn cá sao, vào thành phố chở em ăn, có đủ loại cá, chế biến đủ món, muốn ăn cái gì có ngay cái đó.”

      Câu này ngay lâp tức thu hút được chú ý của Bình An. ra ngoài món cá thu sốt cà chua trong căn tin trường, còn chưa ăn thêm bất kỳ món cá nào khác, rất rất muốn thử …

      Thấy mong đợi trong mắt Bình An, Lý Khắc Lập biết mình thành công, liền đề điều kiện của mình: “Nhưng em phải cho biết, tại sao lại nắm tay của Lâm An Đạt.”

      “Chẳng có gì, là vì cảm thấy ta… bình thường.” biết phải trả lời thế nào, liền qua loa cho xong việc. Nếu được lựa chọn, trả lời câu hỏi này, nhưng biết sao được, rất muốn ăn cá.

      Nhìn vẻ mặt của Bình An, Lý Khắc Lập biết moi thêm được bất kỳ điều gì nữa từ miệng , liền đổi ý hỏi: “Thế giữa và Lâm An Đạt, ai đẹp trai hơn?”

      Bình An vờ như nghe thấy, cảm thấy câu hỏi này đâu vào đâu.
      biết nhà hàng rất ngon, ở đó ngoài cá, còn có rất nhiều hải sản, tôm hùm, cua huỳnh đế, hải sâm, sò biển, ốc biển, hàu đá…”

      Lý Khắc Lập chỉ mới kể bấy nhiêu đó, nước miếng Bình An dài ba thước, rất muốn được ăn hải sản, ăn hết cả nhà hàng cũng được. Bộ não nhanh chóng vận chuyển, cân nhắc về câu hỏi của Lý Khắc Lập, biết chỉ cần trả lời câu này, dẫn ăn hải sản. Nhưng mà…: “Thế nào mới gọi là đẹp trai?”
      Vấn đề của Bình An, Lý Khắc Lập cũng biết nên giải đáp làm sao. Thế nào là đẹp trai? Đương nhiên nhìn vào thấy đẹp nó liền đẹp a: “Đẹp trai chính là…có gương mặt dễ nhìn.” Chẳng lẽ đến loại thường thức cơ bản này mà cũng bị thiếu hụt.

      Mi tâm Bình An càng nhíu chặt hơn. Cả hai người có che mặt, đều dễ nhìn thấy nha, có gì để so sánh đâu.

      Nhìn ánh mắt trong suốt xuất đầy dấu chấm hỏi của Bình An, Lý Khắc Lập biết phải giả vờ: “Em nhìn vào mặt và An Đạt, thấy có thiện cảm với người nào hơn người đó đẹp trai hơn.” như vậy chắc là dễ hiểu hơn nhỉ?

      “Có gì khác nhau sao?” Đều là hai con mắt, cái mũi, cái miệng. ràng như nhau, lại thích phân chia ra đẹp trai nhiều, đẹp trai ít, nhân loại khó hiểu.

      Lý Khắc Lập thở dài hơi, quay sang chăm chú lái xe. nhóc này thực có thường thức, ràng đẹp trai hơn Lâm An Đạt, bỏ xa ta mấy dãy phố, làm sao lại khác nhau được chứ. Bình An có con mắt thẩm mỹ, sau này phải dạy dỗ nhiều hơn nữa.

      có câu trả lời thỏa mãn, nhưng Lý Khắc Lập vẫn đưa Bình An đến nhà hàng hải sản mà nhắc đến.

      Bình An cảm thấy hôm nay có thể xem là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Buổi sáng ăn thịt bò Kobe, chiều ăn hải sản, đều là những món tại mạt thế có muốn thấy cũng thấy được. Khi Lý Khắc Lập đưa về nhà, còn hẹn tối mai lại đón đến Dark moon chơi, Bình An biết nơi đó có món sữa bò tươi ngon tuyệt, sữa bò đóng hộp trong cửa hàng tiện lợi căn bản thể sánh được, cho nên do dự liền đồng ý.

      Đêm hôm đó, đúng 9 giờ, chiếc điện thoại mới toanh của Bình An vang lên tiếng chuông tin nhắn, mở lên xem thấy là tin nhắn chúc ngủ ngon của Lý Khắc Lập. để điện thoại sang bên, kéo chăn ngủ, hoàn toàn có ý định trả lời tin nhắn. Bình An cảm thấy hành động nhắn tin của Lý Khắc Lập thừa thải, chẳng lẽ lời chúc có thể khiến người ta ngủ ngon hơn sao? khoa học.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14:

      Sáng hôm sau thức dậy, Bình An thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng. Sau đó ngẩn ngơ lang thang đường. Đây là ngày chủ nhật thứ hai của khi đến thế giới này, cần học, cần nghiên cứu vắc-xin, bỗng chốc trở nên vô cùng rãnh rỗi, biết phải thích ứng như thế nào.

      Dừng chân trước hiệu sách, Bình An trầm ngâm chốc lát rồi tiến vào. nghĩ có lẽ nên tìm hiểu thêm về thế giới này, nhất là phương diện hóa học cùng sinh học. Trước đây, nghiên cứu là công việc mỗi ngày của , tại, nó lại trở thành thú vui giết thời gian, khác biệt này to lớn.

      Bình An lần tiến vào sách, liền dùng cả ngày để trầm mình trong đó. Nhân viên bên trong thậm chí vô cùng khó chịu vì điều này nhưng thể làm gì . Đến tận chiều tối, khi cái bụng thầm lên tiếng vì đói mới kéo ra khỏi thế giới học thuật của mình.

      Bình An rời hiệu sách, tìm quán ăn lề đường giải quyết bữa tối rồi vội vã về nhà, Lý Khắc Lập tối nay đưa đến Dark Moon uống sữa, thể chậm trễ được.

      Đúng 7 giờ, Bình An nhận được điện thoại của Lý Khắc Lập liền rời khỏi tòa chung cư. Nhìn thấy bóng dáng Bình An xuất trong tầm mắt, Lý Khắc Lập ảo não sờ trán. Đêm nay ấy mặc quần áo mà mua hôm qua, có món nào phải là đồ cao cấp, nhưng có điều áo khoác thể thao phối với váy phồng vintage là thế nào, còn đôi giày sandal ở dưới chân là có ý gì? Đến lúc này, Lý Khắc Lập thể công nhận Bình An là người vô cùng có thiên phú trong việc phá hủy các giá trị thẩm mỹ.

      đợi Bình An lại gần, xuống xe, kéo trở ngược vào nhà.

      “Sao thế, phải chơi sao?” Bình An bị lôi , ngây ngốc hỏi.

      “Em định mặc thế này đến club với tôi à?” Lý Khắc Lập trả lời, bước chân cũng dừng lại.

      “Có vấn đề gì sao?” vô tội hỏi, cảm thấy quần áo của mình vô cùng ‘ổn’.

      Lý Khắc Lập trầm mặc đem trở vào nhà, sao đó lên tiếng hỏi: “Em nghĩ thế nào mà lại kết hợp cái váy này cùng áo khoác bóng chày?”

      Bình An nhún vai: “Thuận tay nên lấy.”

      Lý Khắc Lập xoa trán, đáng lẽ nên nhiều lời với . mở tủ quần áo Bình An, lấy chiếc áo khoác ren ngắn tay, kiểu dáng thích hợp với cái váy mặc: “Cởi áo khoác ra, thay cái này vào.”

      Bình An ngoan ngoãn làm theo, khi vừa kéo dây kéo xuống, Lý Khắc Lập lại bị dọa sợ: “Em khoác áo mà chẳng mặc thêm thứ gì khác bên trong ngoài đồ lót
      sao?”

      Bình An nhíu mày, cảm thấy Lý Khắc Lập hôm nay phiền phức: “Chẳng phải đều là áo sao.”

      thở dài hơi, sức cùng lực kiệt, còn hứng thú tranh luận với Bình An nữa: “Ngồi xuống đó, chờ .” xong, lần nữa mở tủ quần áo Bình An, lấy cho chiếc váy liền dài ngang gối, tiếp theo là đến bàn học, chọn bộ trang sức phụ kiện mà mua hôm qua, cuối cùng cầm ra đôi giày búp bê màu đen tinh xảo.

      “Thay cái này vào rồi .”

      “Phiền chết.” càu nhàu tiếng, cầm quần áo thay.

      Đợi đến khi xuất lần thứ hai trước mặt Lý Khắc Lập, mới hài lòng xoa cằm. Đây mới là dáng vẻ mà nên có chứ. đứng dậy, cầm lược chải chuốt lại mái tóc hơi rối của Bình An, dặn dò: “Sau này ra đường phải chải tóc nghe chưa, hiểu sao em có thể chịu nổi bộ dáng lượm thượm của mình được nữa.”

      Bình An đứng yên để Lý Khắc Lập hầu hạ , hoàn toàn cảm thấy mất tự nhiên. Trước kia những việc này đều do trợ lý làm, thời gian của rất quý báu, làm sao rãnh rỗi để quan tâm đến những việc thiếu chất xám như thế.

      “Nghe chưa, sao trả lời.”

      “Biết.” Bình An thiếu kiên nhẫn đáp.

      Chuẩn bị tươm tất cho Bình An, Lý Khắc Lập mới hài lòng dắt tay tiểu mỹ nhân đến hộp đêm gặp bạn. Lần này phải để Đỗ Kiến Văn đẹp mặt, đừng tưởng biết tên nhóc kia ban đầu chọn Bình An cho là muốn để ăn thiệt. Nếu hôm nay cậu ta gặp được dung mạo ‘’ của Bình An, biết có phản ứng thế nào.

      Giống với những gì dự đoán, Đỗ Kiến Văn hoàn toàn nhận ra xinh đẹp bên cạnh Lý Khắc Lập là Bình An, thậm chí còn hoài nghi thay mận đổi đào. Sau nhiều lần cam đoan của Lý Khắc Lập, Đỗ Kiến Văn nửa tin nửa ngờ hỏi:

      “Em là Bình An?”

      Bình An màn phản ứng, ánh mắt chỉ trông mong nhìn Lý Khắc Lập.
      Quách Hoàng Uy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bình An, bởi Bình An trong lời kể của Đỗ Kiến Văn là người hoàn toàn khác người ngồi trước mặt . khẽ cười, cảm thấy Lý Khắc Lập lần này lại nhặt được tiện nghi lớn.

      “Chào em, là Quách Hoàng Uy, rất vui được biết em.” An vươn tay về phía Bình An, lịch .

      Bình An ngẩng đầu nhìn người chìa tay về phía mình, cảm thấy thú vị liền xoay , tiếp tục dùng ánh mắt chó con nhìn Lý Khắc Lập.

      Tiếp xúc vài ngày với Bình An, Lý Khắc Lập gần như sờ được tính tình của , phải vì tài giỏi, mà do Bình An quá đơn thuần, nghĩ gì đều lên giương mặt, thích giả vờ hay che giấu.

      “Muốn gọi thức uống đúng ?” Lý Khắc Lập hỏi, biết Bình An là người tôn thờ chủ nghĩa ăn uống.

      “Ừm.” ngay lập tức gật đầu.

      “Đây là bạn của , Quách Hoàng Uy.”

      câu hề liên quan, nhưng Bình An hiểu được, phải chào hỏi người này Lý Khắc Lập mới đồng ý gọi phục vụ cho . quay sang nhìn Quách Hoàng Uy, lạnh nhạt lên tiếng: “Bình An.” Sau đó lại trông mong nhìn Lý Khắc Lập.

      Quách Hoàng Uy bất ngờ vì thái độ kỳ là của Bình An, hướng ánh mắt khó hiểu về phía Đỗ Kiến Văn, lại chỉ nhận được cái nhún vai của bạn. Đỗ Kiến Văn lần này xác định ngồi trước mặt là Bình An mà phải là người thay thế. Tính tình quái đảng thế này, ngoài nhóc đó ra thể là ai khác.

      Trời càng về khuya, nhạc càng dồn dập, mọi người trong hộp đêm đều đắm chìm trong bữa thịnh yến của cuồng hoan, chỉ riêng Bình An hoàn toàn cách ly với thế giới ồn ào náo nhiệt đó, chăm chú thưởng thức ly sữa nóng tay mình. Nhấp ngụm sữa, Bình An ngẩng đầu dậy, sau đó kinh ngạc trợn to mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Đỗ Kiến Văn cùng ngồi bên cạnh hôn nhau nồng nhiệt.

      Bình An dùng vẻ mặt tò mò cùng thể tưởng tượng được nhìn bọ họ. Ánh mắt của cường liệt đến mức đôi trai chìm đắm trong nụ hôn nóng
      bỏng cũng nhận ra, lúng túng rời khỏi môi nhau.

      Lý Khắc Lập thấy thái độ khác thường của Bình An, vô thức xoa đầu , ôn nhu hỏi: “Sao thế?”

      Bình An bị kinh ngạc cùng tò mò chiếm lấy tâm trí, hoàn toàn nhận ra bàn tay vỗ về mái tóc của mình, mấp máy môi chút, sau cùng cũng lên tiếng: “Tại sao bọn họ…lại ăn miệng nhau?”

      Nghe xong thắc mắc của , mọi người đều đồng loạt cho rằng Bình An giả vờ ngây thơ, hai ngồi cùng bàn còn nể mặt mỉa mai cười khẩy. Chỉ trừ Lý Khắc Lập, biết Bình An phải giả vờ, tính cách rất thẳng thắn, bao giờ làm những chuyện dư thừa này. Hơn nữa Bình An có cuộc sống sinh hoạt đơn điệu, gần như tách biệt khỏi tất cả các mối quan hệ giao tiếp, nên biết hôn nhau cũng là chuyện có thể hiểu được.

      Lý Khắc Lập ho khan tiếng, giải thích: “Cái gì mà ăn miệng nhau, đó gọi là hôn môi, là phương thức trao đổi tình cảm.”

      Bình An rùng mình nhìn qua hai người Đỗ Kiến Văn: “Còn có cách trao đổi tình cảm kinh tởm đến như thế sao!”

      Lý Khắc Lập dở khóc dở cười vỗ đầu : “Gì mà kinh tởm, bằng với em làm thử, đảm bảo em cực thích.”

      Bình An nhíu mày lắc đầu: “Chẳng lẽ biết trong khoang miệng con người có dưới 700 loại vi khuẩn, có tối đa khoảng trăm triệu vi khuẩn mỗi ml nước bọt, tuy hầu hết đều là vi khuẩn có lợi, nhưng trong đó vẫn có Porphyromonas Gingivalis và xoắn khuẩn Treponema denticola gây bệnh nha chu, Fusospirochetes gây nhiễm trùng cho các vết thương trong miệng, Actinomyces tạo mảng bám răng, chưa hết, còn có….” Bình An liệt kê hàng loạt vi khuẩn gây ra bệnh răng miệng.

      Sau đó đưa ra kết luận: “Cái gì mà hôn môi, đây thuần túy là thành động trao đổi vi khuẩn khoang miệng. Nghĩ đến thôi muốn nôn rồi.”

      Những người xung quanh nghe Bình An xong đều xanh mặt, hai nhân vật chính vừa hôn nhau còn bi thảm hơn, họ phải tái mặt kiềm chế cơn buồn nôn quặng lên trong lồng ngực. ràng hôn nhau là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng tại sao khi qua miệng của Bình An nó lại trở nên ghê tởm đến thế.
      Lý Khắc Lập lúc này hận thể bịt miệng Bình An lại, sát thủ tình trường như thể bị Bình An dọa đến xuất bóng ma tâm lý. Bằng vô cùng mất mặt.

      lát sau, Đỗ Kiến Văn chịu nổi nữa, ôm miệng chạy ào vào nhà vệ sinh.

      Lý Khắc Lập liếc mắt trừng Bình An: “Em giỏi , cậu ấy bị dọa đến phát nôn rồi kìa.”

      Bình An nhận ra ý tứ trách móc trong lời vừa rồi, chỉ gật gù tỏ vẻ đồng ý: “Đúng rồi, nếu người vừa trao đổi vi khuẩn khoang miệng là tôi, tôi cũng làm như thế.”

      lâu sau khi Đỗ Kiến Văn trở lại với vẻ mặt tiều tụy, Bình An mới lên tiếng mình cũng cần nhà vệ sinh. Nhìn thấy Bình An mất hút, Quách Hoàng Uy mới quay đầu sang hỏi Đỗ Kiến Văn: “Cậu tìm đâu ra nhóc này vậy, đúng là… phải người bình thường.”

      Đỗ Kiến Văn lắc đầu: “Tôi cũng biết nữa, ta từ trời rơi xuống.”
      xong, hai người đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lý Khắc Lập. Ở cạnh người như thế ba tháng, Lý Khắc Lập về sau chắc luyện được thân mình đồng da sắt, đao kiếm bất xâm.

      Nhận lấy ánh mắt đồng tình của hai thằng bạn, Lý Khắc Lập biết phản ứng ra sao: “Nhìn cái gì, Bình An ấy chỉ là hơi..thẳng thắn chút, nhưng tính tình cũng rất tốt mà.”

      Hai người còn lại kinh ngạc nhìn nhau, lẽ nào Lý Khắc Lập luyện thành kim cương bất hoại thần công rồi sao?

      để mọi người phải lúng túng lâu, điện thoại của Đỗ Kiến Văn liền vang lên. Sau khi tiếp xong điện thoại, với hai người bạn của mình: “Em trai mình đến đây chơi, dắt theo bạn nó đến nữa.”

      “Em cậu cũng bằng tuổi Bình An đúng , biết có học chung trường nhỉ.” Lý Khắc Lập thuận miệng nhắc.

      Ngay sau đó, Đỗ Hào tiêu sái đến lô ghế trong góc khuất của bọn họ, phía sau cậu còn dắt theo thanh thuần đáng , mặc chiếc váy trắng ngang gối, do kiểu dáng khá kín đáo nên trông lại có vẻ nổi bật giữa nơi cuồng hoan như thế này, người đó phải ai khác, chính là Trần Khả Nhu.

      Hào, đến trễ thế, bạn của em sao?” Quách Hoàng Uy mỉm cười, thân thiết .

      Đỗ Hào ngại ngùng liếc nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng của Khả Nhu, chậm rãi lắc đầu: “ phải, đây là bạn cùng lớp em, Trần Khả Nhu. Bọn em vừa thi thử xong, muốn xả hơi chút.”

      Đỗ Kiến Văn nhướng mày, vậy nghĩa là vẫn chưa bắt được trái tim của người đẹp sao? Xem ra khi về phải rèn luyện thêm cho em trai mình khóa tán mới được, như thế này ra đường là mất mặt gia môn

      “Khả Nhu, giới thiệu với cậu, hai mình, Kiến Văn, còn đây là Hoàng Uy, Khắc Lập, đều là bạn tốt của hai.”

      Trần Khả Nhu rụt rè chào hỏi ba người, khuôn mặt đáng ửng lên rặng mây đỏ, khiến người khác thể rời mắt ngắm nhìn.

      Trần Khả Nhu rất hài lòng với biểu của mình, đáy lòng thầm hưng phấn. Từ lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, lại có thêm người dì ‘dày dặn kinh nghiệm’ cho nên trong lòng lúc nào cũng hướng tới cuộc sống xa hoa và giàu có. biết điểm mạnh của bản thân là vẻ bề ngoài thanh thuần, ngây thơ, cũng biết rất cách phát huy điểm mạnh này cách triệt để, cho nên đường trưởng thành, luôn nhận được săn đón vây quanh của những chàng trai trẻ. Đỗ Hào cũng là trong số đó. Trần Khả Nhu biết gia cảnh cậu rất tốt, nhiều lần Trần Khả Nhu muốn xác lập mối quan hệ với cậu, nhưng phần nào đó trong lại ngăn cản. cảm thấy mình còn có thể xứng đáng với người hoàn mỹ hơn cậu nữa, ít nhất cũng phải là người chững chạc, biết kiếm nhiều tiền, chứ chỉ là cậu học sinh . Hôm nay, Đỗ Hào đề nghị dắt đến chỗ trai của cậu ấy chơi, ngay lúc đó, biết thời khắc mình mong đợi đến.

      Khi đến nơi, Trần Khả Nhu vui mừng phát ra nơi này có những thứ còn vượt qua cả trông đợi của . Đỗ Hào giới thiệu với ba người đàn ông trưởng thành, cả ba đều là những người có bề ngoài bất phàm, diện mạo xuất chúng, chắc chắn phải là nhân vật tầm thường. Đặc biệt là người tên Khắc Lập, chỉ gặp mặt lần đầu, bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài cuốn hút, tà mị của ta.

      Trần Khả Nhu vẫn giữ môi nụ cười e thẹn, trong lòng hồ hởi tính toán về tương lai xoa hoa nhung gấm của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :