1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiến sĩ thất nghiệp - Hồ Như

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5:

      Bình An vừa bước lên xe buýt, ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi người. thể trách được, ai bảo ngoại hình quá ‘bắt mắt’ làm gì, đặc biệt là mái tóc sau khi được nâng cấp, khó coi đến mức ai cũng phải ngoáy nhìn. đường đến trường học, mọi người xe đều tự động né xa Bình An, muốn tiếp xúc gần với . Bình An hoàn toàn quan tâm đến xung quanh, ánh mắt mực chăm chú nhìn về phía trước, lặng lẽ quan sát thế giới này.
      Xe buýt dừng trước cổng trường, Bình An theo dòng người tiến vào trường học. Chưa đến lớp học gặp phải người quen. nhíu mày nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng đối diện, nếu lầm đây chính là chủ nhiệm của Bình An.

      chủ nhiệm gặp Bình An, gương mặt thoáng chút vui sướng: “Bình An, em học rồi, còn dự định hôm nay đến nhà em. Em theo vào phòng chuyện chút.”

      chủ nhiệm xong liền bước , Bình An biết phải làm gì, đành lẽo đẽo theo sau.

      “Chuyện của em được biết rồi, nhưng tại là thời khắc nước sôi lửa bỏng, còn hai tháng nữa thôi là đến kỳ thi đại học rồi, em nên bỏ qua chuyện tình cảm cá nhân, chú tâm vào học tập. Gia cảnh em khó khăn cũng biết, cho nên em càng phải gắng, chỉ có đỗ đại học em mới có thể tìm được đường ra cho mình. Vấn đề tình cảm của em xen vào, nhưng em đừng để cản trở tương lai của mình, em cũng biết tình hình nay nếu có bằng đại học chuyện xin việc làm vô cùng gian nan…..”

      chủ nhiệm huyên thuyên tràng dài, lúc đầu Bình An còn chú ý lắng nghe, càng về sau càng mất kiên nhẫn, dứt khoát lấy món đồ chơi mới của mình ra nghịch.

      chủ nhiệm hăng say, hồi nhìn lại thấy tâm hồn của Bình An bay đến nơi nào. Biết tính cách quái gỡ của Bình An, nén giận, nghiêm giọng : “Bình An, nghiêm túc chuyện với em thái độ của em như vậy là có ý gì? Tuần sau trường chúng ta tổ chức thi thử đại học, em về ôn bài cho kỹ, nên nhó trường đại học em đăng ký dự tuyển là trường A, tỉ lệ chọi 1:200, thành hay bại là tùy ở em.”

      Bình An vẫn để những lời của vào tai, chỉ tiếp tục trầm mặc chơi đùa những hoa văn cán lược. giáo bị thái độ này của Bình An chọc điên tiết, tức giận lên tiếng: “Tôi như vậy, em muốn nghe hay tùy, về lớp .”

      Nhận được lời này, Bình An như được ân xá, ngay lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng, thêm lời dư thừa nào.

      chủ nhiệm day day thái dương, tâm trạng vừa giận vừa lo: “ hết lo, biết phải thế nào mới chịu nghe nữa.”

      Dựa vào dòng ký ức mơ hồ, Bình An về lớp học, lúc vừa xuất trước cửa lớp trở thành chú mục của mọi người, họ chăm chú nhìn theo cho đến khi trở về chỗ ngồi.

      lát sau mới có tiếng cười khúc khích vang lên: “Wow, cóc ghẻ chịu học rồi sao? Đến gặp hoàng tử à?”

      “Ôi chao, Bình An sao lại xuống tóc vậy, có đau lòng đến cỡ nào cũng đừng nghĩ quẩn trong lòng nha.”

      Người này vừa dứt lời, đám học sinh chung quanh cũng hồ hỡi hùa theo: “Bình An, cắt tóc ở tiệm nào thế, công nhận tay nghề xuất sắc, gương mặt trước kia của cậu đủ tệ hại rồi, bây giờ còn tệ hại hơn gấp mười lần. Ha ha ha…” Tiếp ngay sau đó là tràng cười khoái trá của đám học sinh.

      Những lời đùa của bọn họ vô tư, những cũng vô tình. Họ biết rằng chỉ bằng những lời tàn nhẫn thiển cận này của bọn họ có thể hoàn toàn phong bế tâm hồn yếu ớt. Nhưng may mắn thay, Bình An nằm trong số đó. Bên trong thân xác gầy guộc này là linh hồn vô cùng cường đại của tiến sĩ Olivia Black, người từng làm nên kỳ tích thời mạt thế.

      Bình An hoàn toàn để những lời trêu đùa của những người xung quanh vào tai, đối với , đây chẳng qua là đám trẻ con chưa trưởng thành, đầu óc đơn giản đến tối giản, căn bản thể đặt cùng vị trí so sánh với thiên tài như .

      Sau khi tìm đúng vị rí, đặt chiếc cặp sách sờn rách lên bàn rồi ngồi xuống. Vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, tựa như kẻ bị mọi người trêu đùa là người khác mà phải là bản thân. móc trong túi áo ra chiếc lược, tiếp tục hoạt động giải trí của mình. Chiếc lược bà ngoại Bình An để lại rất đẹp, đặc biệt là họa tiết hoa cùng dây leo ở cán lược, có điều so với những món đồ chơi trước đây của Bình An, nó đương nhiên tinh xảo bằng. Nhưng đành chịu thôi, ai bảo bây giờ còn là tiến sĩ Black. Bình An thở dài tiếng. Từ khoa học gia hàng đầu được căn cứ cung phụng, người người sùng bái, thậm chí còn tranh nhau vỡ đầu để được làm trợ lý bên cạnh , thoắt cái lại biến thành nữ sinh yếu đuối vô dụng, người người chán ghét, ấy mà điều duy nhất Bình An cảm thấy tiếc nuối đó chính là thể mang theo tiểu kho báu của mình, cho nên mới năng lực tiếp nhận thực tế của cường đại phải dạng vừa.

      Nhưng chìm vào thế giới của mình bao lâu, Bình An lại bị quấy rầy.
      “Bình An, cậu học rồi, hai ngày nay mình rất lo lắng.”

      Bởi thanh sát bên tai, Bình An cảm thấy khá phiền nhiễu, nhíu mày, sau đó tiếp tục làm lơ.

      “Bình An …. mình … mình xin lỗi cậu, mình cố tình để người khác đọc nhật ký của của cậu, bởi vì, bởi vì lúc đó Quốc Cường bất ngờ giật lấy, mình… mình cản được.”

      Thấy Bình An vẫn phản ứng, Trần Khả Nhu vẫn nghẹn ngào: “Bình An, cậu đừng giận mình nhé, mình xin lỗi, cậu tha thứ cho mình ….” đến đây, hai mắt trở nên mông lung. Gương mặt khả ái đỏ bừng, muốn khóc lại quật cường kiềm nén, khiến người ta nhịn được muốn kéo vào lòng che chở.

      Bình An phiền não vô cùng, tại sao đám trẻ con này lại thích náo loạn đến như thế, muốn an tĩnh lúc cũng xong, đặc biệt là người ngồi bên cạnh, cứ kê sát vào tai , ồn ào chịu nổi. ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm kẻ làm phiền mình, sau đó thở dài tiếng, dứt khoát xoay lưng .

      Trần Khả Nhu thấy Bình An thèm phản ứng bản thân, nước mắt lộp bộp rơi xuống. Hai mắt mông lung ướt đẫm nhưng cố kiềm cho tiếng khóc bật ra, bộ dạng xinh đẹp mong manh khiến trái tim của người ta phải thắt lại.

      “Bình An, mình biết mình có lỗi với cậu, mình nên để người khác biết cậu thích Hào. Mình ngờ đến mọi người lại đối xử với cậu như vậy. Mình cố ý, mình có lỗi với cậu, tha thứ cho mình , đừng đối xử với mình như vậy nữa có được !” thanh nghẹn ngào trong tiếng khóc của Trần Khả Nhu đả động lòng người, khiến ít người cảm thấy bất bình vì hành động của Bình An.

      “Bình An, Khả Nhu cố ý, cậu còn làm cho cậu ấy khóc, đừng có quá đáng như thế.”

      “Đúng vậy, làm người phải chừa đường sống cho người khác chứ, Khả Nhu khóc như vậy rồi, cậu còn làm khó người ta là sao.”

      Nhìn thấy Trần Khả Nhu đáng thương như thế, lớp trưởng vạn người mê cũng nhịn được ra mặt: “Bình An, mình biết chuyện này là Khả Nhu đúng, nhưng cậu ấy thành tâm như vậy, chẳng lẽ cậu thể tha thứ sao? Khả Nhu cố ý, cậu xem cậu ấy khóc đáng thương. Tha thứ cho người là việc khó khăn đến thế sao?”

      Đỗ Hào quả rất khó xử. Cậu thích Bình An, càng thích tiếp xúc với con người lập dị này, nhưng ai lại ngờ đến lúc nào cũng trầm mặc kia lại thầm mến mình. Thành , cậu hề muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Bình An, chỉ cần nhìn bộ dáng lượm thượm xấu xí của ta thôi cũng đủ khó chịu rồi, nhưng khi nhìn Khả Nhu khóc thương tâm như vậy, cậu thể ra mặt.

      Nhân vật chính trong chuyện phong vân lần nay lên tiếng, ngay lập tức nhận được chú ý của mọi người.

      Thấy đôi chân xuất ngay trước mặt mình, Bình An cau mày ngước lên. Đối diện với cậu trai cao ráo, gương mặt sáng sủa và rất điển trai, giọng của cậu trầm thấp và ấm áp như gió xuân, khó có nữ sinh nào có thể thoát khỏi gông xiêng của chàng trai ngọt ngào như vậy.

      Tuy nhiên, đối với người hoàn toàn có khái niệm về xấu đẹp như Bình An, Đỗ Hào bất quá cũng chỉ là con người có hai mắt, cái mũi, cái miệng mà thôi.

      Nhìn cậu trai, Bình An thầm nghĩ đây là tên nhóc mà ‘Bình An’ thầm mến sao? ồn ào, phiền toái. Bình An nhíu mày giây lát, sau đó lại xoay đầu , kiên quyết phớt lờ đám trẻ con náo loạn này. Trong đầu thầm nghĩ, thiên tài luôn độc, câu này sai.

      Bình An thèm để ý, Đỗ Hào có chút thẩn thờ.

      “Ai u, cóc ghẻ mà còn vờ làm kiêu nữa, lớp trưởng chuyện với cậu kìa.” Những giọng trêu tức vang lên. Nhưng rất nhanh sau đó cả lớp liền im lặn bởi, giáo viên vào lớp học.

      Đỗ Hào khẽ liếc qua khuôn mặt khóc như mèo hoa nhưng vẫn động lòng người của Trần Khả Nhu, nén đau lòng quay về chỗ ngồi.

      Thấy tất cả rời , Bình An thở phào hơi, suýt nữa kiềm được giết chết tất cả bọn chúng. Trong giờ học, Bình An hề nghe giảng, lật sách toán coi lượt từ đầu đến cuối. Chỉ trong vòng 45 phút hệ thống được toàn bộ kiến thức của chương trình học này. Đơn giản mà , đây đối với chỉ là kiến thức nhập môn mà thôi.

      Thời gian còn lại, Bình An dùng để ngồi thẩn thờ, thỉnh thoảng lại lấy chiếc lược ra mân mê. Thái độ tập trung của khiến giáo viên tức giận, nhưng ông cũng gì, bởi tính cách quái gỡ của nhóc này phải ngày ngày hai.

      Cuối cùng buổi học nhàm chán cũng qua , trước khi rời khỏi lớp, thầy dạy toán còn nán lại dặn dò:“Tuần sau trường tổ chức thi thử, đề thi lấy tiêu chuẩn đề đại học mà ra, các cậu về nhà học bài, phải xem như đây là kỳ thi thực thụ mà hết sức.”

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6:

      Sau buổi học, Bình An rút ra phiếu ăn từ trong ví tiền, theo chân bạn học đến căn tin trường. Vừa đến nơi, bao nhiêu phiền não của đều tan biến. Ánh mắt Bình An ngay lập tức bị từng khay từng khay đầy ắp thức ăn xếp quầy thu hút, hương thơm từ xa nghe được. Thế giới này là quá tuyệt, thực phẩm thiên nhiên nơi nào cũng có, chủng loại đa dạng, cách chế biến càng đa dạng, nhìn những khay thức ăn đầy màu sắc, Bình An cứ ngỡ là mình ở thiên đường. Nội tâm kích động được che dấu khéo léo bởi vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có để ý kĩ mới nhìn thấy bước chân ngày càng nhanh của Bình An.

      chạy đến quầy thức ăn, chăm chú quan sát cách những đứa trẻ gọi món, sau đó lặp lại lần y như vậy. thể trách được, những thức ăn khay món cũng biết, nếu có thể, tình nguyện được ăn hết tất cả thức ăn ở nơi này.

      Vài phút sau, Bình An hạnh phúc bê khay thức ăn lại bàn, chậm rãi ngắm nghía mà động đũa. hồi lâu mới múc cơm cho vào miệng. Chậm rãi nhai nuốt, cảm nhận được mềm mại cùng mùi hương thơm ngát, Bình An mở to mắt kinh ngạc, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt phút chốc xuất vài vết nứt.
      Đây chính là cơm sao? Rất giống với những dòng miêu tả mà đọc được trong sách. Tỉ mỉ nhai nuốt, Bình An cảm thấy nếu chỉ cho ăn mỗi thứ này đến cuối đời cũng đồng ý. may là căn cứ giết chết , bằng làm sao có thể đến được nơi này, hưởng thụ nền văn hóa ẩm thực tuyệt vời đến thế.

      Tinh tế nhai nuốt ngụm cơm trong miệng, gắp thêm miếng sườn non xào chua ngọt, vừa cho vào miệng, lưỡi lập tức líu lại, hận thể hơi ăn hết nó. Miếng thịt béo nhưng ngấy, nước sốt mằn mặn, chua chua, ngọt ngọt, mỹ vị thế này, trước kia ngay cả tưởng tượng cũng tưởng tượng ra được.

      Chậm rãi thưởng thức bữa tiệc lớn trong đời, yên tĩnh của Bình An bỗng chốc lại bị phá vỡ. Khả Nhu xuất , đặt khay cơm lên bàn, ngồi xuống cạnh Bình An: “Bình An, chúng ta ăn cùng nhé!”

      Bình An nhận ra chủ nhân của giọng này, đầu cũng thèm ngẩng, tiếp tục duy trì dáng vẻ thong thả của mình.

      Khả Nhu xong, lập tức đám nữ sinh đến vẻ mặt bất mãn : “Khả Nhu, sao lại ngồi với con này, mau qua ngồi cùng với bọn mình này.”

      Khả Nhu khó xử: “Nhưng mà…mình muốn ngồi đây, Bình An cậu ấy…” Vẻ mặt tràn đầy áy náy và tự trách.

      Đám nữ sinh kia nhìn vẻ mặt tự trách của , thở dài hơi, dù vui nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Khả Nhu: “Cậu ngốc , xin lỗi rồi, người ta chịu nhận thôi, tội gì phải làm khổ mình.” xong còn lườm Bình An cái, tỏ vẻ rất bất mãn bởi xuất của Bình An tại nơi này.

      Nhìn thấy khó chịu của đám bạn, Khả Nhu ánh mắt khẽ lóe lên: “Bình An, cậu ăn thử món cá sốt cà này chưa, cũng ngon lắm đấy.” xong, gắp miếng cá to đặt lên khay Bình An.

      Bình An ngẩng đầu nhìn Khả Nhu, cảm thấy khó hiểu. Trong mắt đứa này, ngoài chán ghét cùng khinh miệt ra cũng chỉ có mỉa mai, dè bĩu, ràng là chán ghét Bình An vô cùng, lại luôn tỏ ra vẻ quan tâm săn sóc, tự làm khó bản thân như thế để làm gì biết. Bình An nhún vai, cảm thấy loài sinh vật mang tên nhân loại vô cùng khó hiểu. vậy cũng cần tìm hiểu. thản nhiên gắp miếng cá cho vào miệng, thức ăn người ta dâng lên, tội gì nhận. Quả nhiên, hương vị của nó khiến cho hài lòng.

      Thấy Bình An có vẻ thích, Khả Nhu đáy mắt lóe lên khinh thường, nhưng miệng vẫn cười tươi như hoa: “Cậu ăn thử đậu xào , mình rất thích món này đấy.” xong tiếp tục gắp vào khay Bình An.

      Bình An thích ý híp mắt hưởng thụ phục vụ của Khả Nhu, cảm thấy nếu ăn xong bữa cơm hôm nay, có chết cũng cam nguyện. À mà được, ăn xong lần, lại muốn ăn thêm nhiều lần nữa, vẫn chưa nên chết vào lúc này.
      “Khả Nhu, cậu ăn . Đừng mãi gắp cho nó như vậy, đây là phần ăn của cậu mà.” nữ sinh cảm thấy khó chịu vì thái độ của Bình An.

      “Bình An, cậu ăn phần của cậu chưa đủ sao, còn ăn cả phần của Khả Nhu nữa, quá đáng mà.”

      “Linh, cậu đừng vậy, Bình An rất đáng thương, từ cậu ấy có cha mẹ, chúng ta phải giúp đỡ cậu ấy chứ.” Khả Nhu kéo tay vừa mắng Bình An, ôn nhu .

      “Hừ, có ba mẹ rồi muốn làm gì làm sao, đồ lập dị quái gỡ.” Linh khịt mũi khinh thường.

      Khả Nhu vẻ mặt áy náy nhìn Bình An, sau đó cúi đầu ăn cơm.

      Bình An hoàn toàn đem màn hỗ động của đám trẻ này để vào mắt, chỉ im lặng hưởng thụ bữa trưa của mình, cũng hề bị những lời xúc phạm kia làm ảnh hưởng đến tâm trạng, tựa như người họ phải là mình.
      Trở về lớp học nốt buổi chiều, Bình An lại đón xe buýt về nhà, khi xuống xe, tắp vào xe mì gõ ngoài đầu phố, thích ý dùng bữa tối. Cả cuộc đời của chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như hôm nay.

      Tối hôm đó, Bình An lấy hết sách giáo khoa của chương trình trung học phổ thông ra xem xét. Trình độ khoa học kỹ thuật cùng nghiên cứu học thuật thời mạt thế tiên tiến hơn nơi này đến gần trăm năm, nên các môn toán, lý, hóa trong ở cấp bậc này hề có tính khiêu chiến đối với Bình An. Còn những môn học còn lại, dựa vào trí nhớ siêu phàm xem lần là nhớ, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi là có thể thu phục.

      Dù cho chương trình học phổ thông rất đơn giản, trợ giúp nhiều cho công việc, nhưng với thái độ làm việc nghiêm túc và cầu toàn, Bình An chấp nhận bất kỳ tì vết nào trong nghiệp nghiên cứu học thuật của mình, hơn nữa nó còn có thể giúp nhanh chóng thích ứng với thế giới này, đặc biệt là địa lý, lịch sử cùng hệ thống sinh vật của địa cầu khi chưa bị biến dị. Trong hai ngày nghiên cứu chương trình học trung học phổ thông, Bình An vẫn đều đặn đến lớp, nguyên nhân chính là vì bữa ăn trưa trong trường. giáo chủ nhiệm quan sát Bình An vài ngày, thấy tiếp tục nghỉ học, lại thường xuyên ra vào thư viện thở dài hơi. Trẻ con a, làm sao biết tình là cái gì, bỏ qua vài ngày quên mất ấy mà, tập trung vào học tập mới là chính đạo.

      Tối chủ nhật, Bình An quyết định khép sách vở lại. mở tủ lấy chiếc áo khoác mỏng khoác vào, đưa tay lên vuốt lại mái tóc vốn hề gọn gàng của mình rồi xỏ giày ra khỏi cửa. Hôm nay tìm hiểu cuộc sống về đêm của thế giới này.

      Bước con phố cũ nát, vắng vẻ và thiếu ánh sáng, thỉnh thoảng còn xuất vài đám trẻ choai choai ăn mặc hầm hố tụ tập, thế nhưng điều này hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Bình An, hề sợ hãi hay do dự, vẫn giữ bước chân bình thản hết con phố. Vừa ra tới đường cái, khung cảnh hoàn toàn thay đổi, đèn điện rực rỡ sáng choang, đường phố tấp nập xe chạy, vỉa hè, người bộ cũng đông đúc kém, khí nóng bức và tràn đầy khói bụi, nhưng so với mạt thế, đây đúng là thiên đường. Bình An cũng bị cuộc sống bừng bừng tràn đầy sinh lực nơi này ảnh hưởng, tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều.

      Bình An biết mình được bao lâu, được bao xa, lúc dừng chân lại bụng lên tiếng kháng nghị. Trùng hợp thay nơi đứng lại là con phố ăn vặt, là thiên đường của những người trẻ tuổi. Nhìn những xe hàng rong, những cửa hàng bày đầy nhưng món ăn lạ lẫm, hấp dẫn, Bình An khẽ xoa bụng. Đến lúc này, mới bi thảm nhận ra rằng mình ra ngoài mà quên mang tiền. Nhìn những món ăn vô cùng ngon miệng tay đám trẻ con ríu rít kia, Bình An trong nháy mắt nảy ra ý định cướp chúng, nhưng may mắn thay kiêu ngạo của chiến thắng. Tiến sĩ Black đời minh, lẽ nào lại làm chuyện cướp thức ăn từ tay trẻ con.

      Nhắm mắt lại, Bình An xoay người rời , dứt khoát nhìn lại đống thức ăn khiến cho người khác đau lòng này nữa. Lần sau mang theo tiền, ghé đây ăn cũng muộn.

      Theo đường cũ trở về nhà, bước chân của Bình An đột nhiên bị trì hoãn bởi bảng hiệu.

      “Dark Moon.” thầm hai tiếng, đọc dòng chữ bảng hiệu.

      Bình An lưu ý thấy có rất nhiều người ra vào nơi này, vẻ mặt của họ khi ra hay vào đều rất vui vẻ. Điều này khơi dậy tò mò trong .

      Nếu người ở mạt thế được hỏi như thế nào là vui vẻ, họ trả lời là được sống sót, được ăn no. Còn tiến sĩ Black, do dự cho đáp án: được ăn ngon. Chính vì thế, vốn định về nhà, Bình An lại đổi hướng về phía hộp đêm Dark Moon.

      Hai vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài hộp đêm cau mày nhìn Bình An. tóc tai quái dị, đeo kính cận to đùng, mặc đồng phục thể dục trung học, áo khoác nhàu nát cũ kĩ, nhìn như thế nào cũng giống đến để quấy rối hơn là vui chơi. Cho là như thế, hai người ngay lập tức cản Bình An lại.

      Bình An khó chịu khi nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ chắn trước mặt mình, hiếm hoi mở miệng lên tiếng: “Tôi muốn vào trong.”

      Hai vệ sĩ nghe thấy lời với khí tràng mạnh mẽ như vậy, có chút do dự. Nhiều năm làm việc ở đây, bọn họ cũng học được đạo lý thể trông mặt mà bắt hình dong, có rất nhiều kẻ giàu có thích cải trang thành nghèo túng để ra đường, nhưng trước mặt này nhìn thế nào cũng giống người giàu có.

      Nhìn thấu giãy giụa trong mắt hai người vệ sĩ, Bình An mất kiên nhẫn nhíu mày. giơ bàn tay trái lên, giọng điệu mệnh lệnh : “Nhìn!”

      Hai người ngay lập tức chăm chú vào mu bàn tay của .

      “Thấy chưa? Nếu tôi lật bàn tay này lại, thế giới quan của các đảo điên.” Vừa dứt lời, xoay tay, hướng lòng bàn tay về phía hai người vệ sĩ, ngay thời khắc đó, hai người như bị rút hết linh hồn, đờ đẫn nhìn Bình An.

      “Tôi muốn vào trong.” Bình An lần nữa ra lệnh.

      Hai vệ sĩ lập tức tránh sang hai bên, nhường lối để Bình An tiến vào.

      Vài phút sau khi Bình An biến khỏi tầm mắt, cả hai người vệ sĩ đồng loạt rùng mình cái, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhún vai vì cảm thấy có điều gì bất thường.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7:

      Dark Moon, hộp đêm cao cấp, là thiên đường của những con bướm đêm thích bay lượn trong gian mờ ảo của ánh đèn và tiếng nhạc đinh tai nhức óc, là nơi khiến con người ta cảm thấy khoái hoạt khi buông thả bản thân, đắm chìm trong vòng tay cuồng hoang của dục vọng.

      sàn nhảy, những đôi trai áp sát vào nhau, nới lỏng cơ nhục theo giai điệu của nhạc. Tại quầy bar, cũng thiếu những cặp đôi ngã ngớn tán tỉnh nhau, hẹn hò cho đêm tình đầy kích thích.

      Trong đêm tối, đôi mắt sáng quắt như chim ưng quét nhanh gian đầy náo nhiệt để tìm kiếm con mồi. Rất nhanh sau đó, bóng dáng nóng bỏng lọt vào mắt , Quách Hoàng Uy cầm ly rượu mạnh tiến về phía con mồi của mình.

      váy đỏ có vẻ bị ngoại hình của Quách Hoàng Uy thu hút, nhanh chóng hùa theo những động tác ve vãn của . Năm phút sau, Quách Hoàng Uy khoác eo , hai người vui vẻ rời khỏi hộp đêm. Trước khi rời , còn quay đầu lại, nhìn vào lô ghế trong góc khuất và nháy mắt.

      Theo hướng ánh mắt của Quách Hoàng Uy, có hai người đàn ông với vẻ ngoài vô cùng xuất chúng nhếch miệng cười đầy tà khí khi thấy Quách Hoàng Uy rời .

      “Năm phút.” Đỗ Kiến Văn nhìn đồng hồ rồi thốt lên.

      Lý Khắc Lập nhướng mày: “Quá chậm!”

      “Sao lại chậm, so với tôi lần trước cậu ấy nhanh hơn những phút rưỡi ấy chứ.” Đỗ Kiến Văn phản bác.

      “Nhưng so với kỷ lục 2 phút 30 giây của tôi nó chẳng đáng là gì cả.” Lý Khắc lập kiêu ngạo .

      “Hừ, cậu chỉ là ăn may thôi, con hôm đó của cậu quá dễ dãi, những nàng của bọn tôi tương đối ‘kín đáo’, đương nhiên thể đem ra so sánh.”

      “Dễ dãi à? Chẳng qua bọn họ cưỡng lại được sức quyến rũ của tôi thôi, vừa nhìn thấy tôi liền nhào đến muốn ăn tươi nuốt sống.” Lý Khắc Lập lại tiếp tục tự luyến.

      Đỗ Kiến Văn bĩu môi xem thường: “Nhanh chóng che cái miệng dâm đãng của cậu lại , chẳng qua là ăn may thôi, đừng tự tâng bốc bản thân nữa. Cậu thử gặp con nhà lành xem, đòi ngủ với nó, nó tát vỡ mồm cậu ra là may rồi.”

      Lý Khắc Lập cho là đúng: “Thôi, tôi biết cậu bằng tôi, có ganh tị cũng thay đổi được này đâu. Cậu xem có nào lại có thể từ chối người tuyệt vời như tôi. Gương mặt, vóc dáng, tiền bạc, những thứ tôi có đều là niềm mơ ước của phụ nữ…Cưng xem có đúng ?” vừa hỏi, vừa nâng cằm ngồi bên cạnh.

      vờ thẹn thùng gật đầu, Lý Khắc Lập hài lòng thưởng cho nụ hôn nóng bỏng.

      Nhìn vẻ mặt vênh váo của Lý Khắc Lập, Đỗ Kiến Văn chịu được cầm quả nho đĩa ném về phía , Lý Khắc Lập nghiêng người né, vươn tay lên chụp ngay quả nho bay đến rồi bỏ vào miệng.

      “Cám ơn.” vừa nhai vừa nhướng mày .

      Đỗ Kiến Văn bật cười: “Sao cậu có thể vô lại như vậy nhỉ, chẳng giống chị cậu chút nào.”

      “Cám ơn khen.”

      “Nếu tự tin như vậy, chi bằng tôi chỉ định để cậu tán ta, nếu thành công đây liền nhận thua cậu.” Đỗ Kiến Văn hai mắt sáng ngời, cảm thấy ý tưởng của mình quá thú vị.

      Lý Khắc Lập lườm ta cái: “Chơi mình , cậu thông đồng với người ta, cho người ta theo tôi sao, tôi đâu có ngu.”

      , nhất định , chơi phải chơi cho công bằng. Như thế này , đêm nay tôi chỉ định bất kỳ trong hộp đêm này, nhiệm vụ của cậu là tán đổ ta, nếu ta chịu lên giường với cậu tôi thua, còn được cậu thua, thế nào?”

      Lý Khắc Lập nghiêng người tựa vào ghế, híp mắt trầm ngâm, có vẻ khá hứng thú với trò chơi này. Chốc lát sau mới lên tiếng: “Thời gian quy định thế nào.”

      Biết Lý Khắc Lập đồng ý, Đỗ Kiến Văn hồ hỡi tính toán: “Chúng ta phải tiếp xúc con mồi trước, xem tính tình người ta rồi mới xác định thời gian được, chơi công bằng mới vui chứ.”

      “Vậy cược cái gì?”

      Đỗ Kiến Văn suy ngẫm vài giây rồi lên tiếng: “Nếu cậu thua, đưa con
      Lamborghini mới nhất của cậu cho tôi.”

      “Được thôi, nếu cậu thua, tôi lấy chiếc trong ga-ra của cậu.” Lý Khắc Lập cũng đề cầu của mình.

      “Được.” Đỗ Kiến Văn thoải mái đáp ứng, sau đó lại nhắc thêm câu: “ tôi chọn, cậu nhất định được từ chối đấy.”

      “OK.”

      Hai người đạt thành thỏa thuận, Đỗ Kiến Văn sảng khoái cười, vươn tay xoa nắn ngực của ngồi bên cạnh, ta ưỡm ờ trách móc tiếng, sau đó càng dán sát vào người Đỗ Kiến Văn.

      Đỗ Kiến Văn quét mắt nhìn khắp sàn nhảy, quyết tâm tìm rụt rè, ngoan ngoãn, nhất định phải để Lý Khắc Lập thua đau trận. Váy tím bên quầy bar? được, liếc mắt cái thôi nhìn ra thân kinh bách chiến. Quần da bó sàn nhảy? được, gương mặt lẳng lơ. Áo trắng trò chuyện cùng bạn sao nhỉ? Người thích màu trắng thường rất thanh thuần đúng ?

      Tìm kiếm hồi lâu, Đỗ Kiến Văn bi thảm nhận ra rằng mình có đầu óc. ràng đặt chân vào hộp đêm, có mấy người là nhà lành. Lần cá cược này xem như thua trắng. Nghĩ đến đám vợ xinh đẹp trong ga-ra ở nhà, lòng đau như cắt.

      Đỗ Kiến Văn chán nản, đằng nào cũng thua, thôi cứ tìm đại người cho Lý Khắc Lập, càng xấu xí càng tốt, như thế mới giải tỏa được tâm trạng u ám của người sắp mất vợ như .

      Ngay lúc đó, bóng dáng vô cùng bắt mắt rơi vào mắt Đỗ Kiến Văn. có mái tóc rối tung, đeo cặp kính cận to đùng, chân giày sờn mép, đặc biệt hơn hết, người mặc bộ đồng phục thể dục và khoác bên ngoài chiếc áo khoác cũ rích. thấy qua người nghèo khổ, nhưng Đỗ Kiến Văn chưa từng thấy ai đem nghèo khổ của mình biểu đến nhuần nhuyễn như vậy. Hộp đêm đông người, nhưng vẫn che lấp được xuất của ấy, bởi lẽ quá nổi bật, so với những người quần áo là lượt nơi đây, ấy hiển nhiên là người ngoài hành tinh vừa đến trái đất.

      “Khắc Lập, chính là ấy.” Đỗ Kiến Văn chỉ về phía Bình An.

      Lý Khắc Lập nhìn theo ngón tay của bạn mình, ngụm rượu trong miệng suýt nữa phun ra ngoài: “Cậu giỡn với tôi đó hả.”

      Đỗ Kiến Văn nhún vai: “Đừng quên thỏa thuận của chúng ta, nếu cậu đồng ý, được thôi, đưa chìa khóa xe đây.”

      Lý Khăc Lập nghiến răng: “Kiến Văn, cậu chơi tôi có đúng .”

      Thấy bạn mình muốn trở mặt, Đỗ Kiến Văn liền thuyết phục: “Cậu đừng vội, tôi chọn này cũng có nguyên nhân. Cậu xem bé mặc đồng phục, chắc chắn vẫn còn học, nhìn vẻ mặt non nớt, ngơ ngác của bé, hẳn là chưa từng đặt chân đến nơi này. Đây là nữ sinh ngoan hiền chính hiệu, chưa từng nếm mùi đời, rất có tính thử thách, cậu có đúng .” Đỗ Kiến Văn xém chút bị những lời của mình làm cho buồn nôn.

      Lý Khắc Lập vẻ mặt vẫn vô cùng ghét bỏ: “Nhìn thôi muốn buồn nôn, chi đến lên giường.”

      “Quan tâm đến chuyện đó làm gì, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh. Cậu tự tin cứ thừa nhận, bỏ cuộc , đưa chìa khóa xe cho tôi.”

      “Đừng khích tướng tôi.” Lý Khắc Lập lườm Đỗ Kiến Văn.

      “Tôi khích tướng đấy.”

      “Hừ.” Lý Khắc Lập khịt mũi, vuốt lại mái tóc, đẩy ngồi bên cạnh mình về phía Đỗ Kiến Văn, sau đó đứng dậy.

      Vừa tiến vào bên trong Dark Moon, Bình An liền hối hận. thanh cường độ cao, cồn, nicotine, hoormons giới tính, bốn cụm từ lên trong đầu . Đây là hộp đêm, Bình An chưa từng đặt chân đến những nơi thế này, nhưng có nghĩa là biết.

      Ở mạt thế, hộp đêm nơi để những người sống sót giải tỏa áp lực sau những ngày chém giết mệt mỏi, là địa điểm lý tưởng để tìm kiếm bạn tình. Ở thế giới này, chức năng của nó hẳn là cũng tương tự?

      Thất vọng vì đây phải là nơi mà mong đợi, Bình An xoay người rời . Chưa bước được hai bước, bị người cản lại.

      “Khoan bé.” Lý Khắc Lập cầm tay ly rượu xuất trước mặt Bình An, chếch mặt góc 45 độ so với chính diện, theo đây chính là góc độ gương mặt mình đẹp trai nhất.

      Với trí nhớ siêu phàm, Bình An ngay lập tức nhận ra đây là người đàn ông gặp mấy hôm trước đường, là người giữ chiếc bật lửa mà muốn có. chăm chú nhìn , trong thâm tâm lần nữa trỗi dậy dục vọng muốn chiếm đoạt chiếc bật lửa.

      “Uống cùng bọn ly nhé.” Lý Khắc Lập nhướng mày, chỉ tay về phía lô ghế bọn họ ngồi.

      Bình An do dự gật đầu đồng ý. Người đàn ông này có thứ mà muốn, hơn nữa, nếu nghe nhầm ta muốn mời uống gì đó. đúng lúc, bụng đói.

      Lý Khắc Lập nhếch miệng, dẫn Bình An về chỗ ngồi, cái gì mà nữ sinh ngoan hiền, mới gặp lần đầu răm rắp theo rồi. Tuy nghĩ vậy, nhưng Lý Khắc
      Lập vẫn vô cùng lịch kéo ghế mời ngồi.

      “Chào em, em tên gì?” Lý Khắc Lập hỏi.

      Bình An nhìn , sao đó cảm thấy có chút thú vị liền rời mắt .
      Lý Khắc Lập nhướng mi, đây là dùng lạt mềm buộc chặt sao? này cũng ngây thơ như Kiến Văn nhỉ.

      “Này, cậu giới thiệu bản thân trước mà hỏi tên người ta rồi.” Đỗ Kiến Văn cười nhắc nhở, hứng thú nhìn biểu của Bình An.

      “Xem này, quên mất, giới thiệu với em, là Lý Khắc Lập, còn đây là bạn của , Đỗ Kiến Văn.” chủ động lược qua hai ngồi hai bên bạn thân mình.

      Bình An nhìn về phía Đỗ Kiến Văn, vẫn cảm thấy thú vị, lại rời mắt .

      Thấy thái độ kỳ quặc của Bình An, Lý Khắc Lập nhíu mày, hiểu nổi nhóc này dở trò gì. Tuy vậy vẫn nở nụ cười: “Em còn chưa giới thiệu mình tên gì.”

      Bình An tiếp tục duy trì im lặng, đây là cách phản ứng với những người liên quan đến mình.

      Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng, nghi ngờ này bị câm, còn Đỗ Kiến Văn ngoác miệng cười to, cảm thấy này thú vị, chừng Khắc Lập gặp phải khắc tinh của mình rồi.

      Lý Khắc Lập đằng hắng tiếng, xóa bỏ luống cuống của mình. tin này có thể thoát khỏi sức quyến rũ của mình: “Em muốn uống gì, giúp em gọi nhé.”

      Câu này ngay lập tức gợi được chú ý của Bình An: “ mời?”

      May quá, bị câm. Đây là suy nghĩ trong đầu Lý Khắc Lập. xinh đẹp, còn khuyết tật nữa bi thảm.

      “Đương nhiên, đây là vinh hạnh của .”

      “Ở đây có cái gì?” Bình An lại đặt câu hỏi.

      Lý Khắc Lập cười, nháy mắt : “Có bất kỳ thứ gì em muốn.”

      “Thế…có sữa bò tươi ?” Khi mạt thế chưa ập xuống, vẫn hay uống thứ này. Vì lúc ấy còn quá nên vị của nó bị quên mất, nhưng vẫn nhớ được nó rất ngon.

      Khóe miệng mọi người đều đồng loạt co rút. Vào hộp đêm gọi sữa tươi, đây quả là lần đầu tiên. Hai ngồi bên cạnh Đỗ Kiến Văn bĩu môi, lại thêm đứa thích tỏ vẻ ngây thơ, thanh thuần.

      “Em có thể thử vài loại cocktail, nó khá ngon đấy.” Lý Khắc Lập đề nghị.
      Bình An chỉ tay về phía ly cocktail tay : “Là cái này?”

      “Đúng vậy, em có thể gọi phần tương tự như thế.”

      Bình An nhíu mày lắc đầu: “Tôi uống cồn.” Giữ cho đầu óc thanh tĩnh, tránh xa chất kích thích, đây chính là nguyên tắc làm việc của tiến sĩ Black.

      “Ở đây có sữa bò tươi sao?” hỏi lại lần nữa, trong lòng hơi thất vọng, thế mà ta lại rằng nơi này thứ gì cũng có.

      Đỗ Kiến Văn nhìn gương mặt cứng đờ của Lý Khắc Lập, thích thú lên tiếng: “Có, đương nhiên là có.” Nếu cũng làm cho có.

      giơ tay gọi người. nhân viên phục vụ tiến lại trước mặt Đỗ Kiến Văn, cúi đầu chào: “Ông chủ.”

      vươn tay chỉ về phía Bình An, ra hiệu cho người phục vụ nhận order từ .
      “350 ml sữa bò tươi đun nóng cùng thìa đường mía.” Nếu có thể hưởng thụ,
      Bình An tuyệt đối bạc đãi bản thân, hào phóng gọi thêm thìa đường mía, nơi này hẳn là có thứ đó.

      Người phục vụ ngạc nhiên về cầu của Bình An, nhưng vẫn nhanh chóng che dấu, sau đó rời .

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8:

      Hiệu suất làm việc của hộp đêm này rất nhanh, chỉ chốc lát sau, tay Bình An ly sữa bò tươi còn nóng ấm. Bình An híp mắt hít lấy mùi thơm từ ly thức uống ngon miệng, chỉ ngửi thôi động lòng người như thế, nếu cho vào miệng còn tuyệt vời đến mức nào? Bình An thầm nghĩ. nâng cốc, khẽ nhấp ngụm sữa, nhắm mắt hưởng thụ chất lỏng ngọt ngào kích thích vị giác.

      cả tuyệt vời!’ Bình An thầm nghĩ, hèn gì lúc còn lại thích uống thứ này như vậy.

      Bình An chậm rãi thưởng thức ly sữa trong tay, hoàn toàn quên hết tồn tại của những người xung quanh.

      ‘Chỉ uống ly sữa thôi mà mang vẻ mặt hạnh phúc như thế, này rốt cuộc nghèo khổ đến mức nào nhỉ?” Đây là câu hỏi đồng loạt xuất trong đầu hai chàng đẹp trai nơi đây.

      Bình An rốt cuộc cũng nhớ đến Lý Khắc Lập, ngẩng đầu nhìn . Trong ánh mắt sâu thẳm và đen láy kia, là khinh thường, toan tính, chán ghét cùng thương hại. Bình An biết tại sao người này rất chán ghét , lại muốn mời uống sữa, tỏ vẻ ân cần với . Bình An thở dài, lại thêm người thích tự làm khó bản thân. Tuy là vậy, nhưng người ta mời uống sữa, ít nhất cũng phải cho ta mặt mũi chứ.

      “Bình An.” đột nhiên lên tiếng khiến mọi người giật mình.

      “Sao?” Lý Khắc Lập vẻ mặt mờ mịt nhìn .

      Bình An nhíu mày, người này phải vừa nãy còn hỏi tên sao. Dù mất kiên nhẫn nhưng vẫn lặp lại: “Tên Bình An.” Ai bảo ăn chùa uống chùa của người ta làm gì.

      “À, hóa ra em tên Bình An, tên đẹp, em bao nhiêu tuổi rồi?” Lý Khắc Lập che giấu chán ghét, tiếp tục mỉm cười .

      Bình An vui, cảm thấy người này nhiều, nếu trả lời câu này, chắc chắn ta hỏi thêm câu khác: “17 tuổi, 10 tháng.”

      Lý Khắc Lập quay đầu nhìn Đỗ Kiến Văn, nhướng mày cái. Đỗ Kiến Văn nhún vai tỏ vẻ vô tội. Lý Khắc Lập khịt mũi, tiếp tục thi triển sức quyến rũ của mình với Bình An, nhưng đáng buồn thay, hầu hết đều là tự hỏi tự trả lời, còn Bình An sau khi khai số tuổi của mình xong liền mất kiên nhẫn, thèm hợp tác.

      Lý Khắc Lập từ khi sinh ra đến giờ, lĩnh vực tán chưa bao giờ có cảm giác thất bại như hôm nay. nhóc này tuy còn tuổi nhưng định lực rất cao, hoàn toàn có vẻ bị mê hoặc, hay là do ấy dấu diếm quá giỏi. Nhưng dù nguyên nhân là gì nữa nhóc này cũng kích thích được ý chí chiến đấu sục sôi trong lòng .

      Đến lúc này, Lý Khắc Lập quyết định tung đòn sát chiêu của mình. rút điếu thuốc ngậm hờ môi, sau đó móc bật lửa trong túi quần ra châm thuốc, động tác chậm rãi thong thả, lại chứa quyến rũ ma mị chết người. Rất nhiều người từng rằng trông Lý Khắc Lập đẹp trai nhất là khi ấy hút thuốc, và Lý Khắc Lập cũng cho là như thế. Đúng như những gì suy đoán, vừa rút bật lửa ra, ngay lập tức thu hút được chú ý của Bình An, chăm chăm nhìn theo từng động tác của , ánh mắt hàm chứa ‘say mê’ cùng ‘tình ’ mãnh liệt.

      Đầu thuốc cháy đỏ, khẽ rít hơi, phun ra làn khói mỏng manh, khiến gương mặt góc cạnh đầy nam tính càng trở nên mờ ảo.

      “Nicotine?” Đầu mũi linh mẫn nhận ra thành phần độc hại trong khói thuốc, Bình An cau mày lập tức nghiêng người né tránh.

      “Dập thuốc !” dùng giọng điệu mệnh lệnh lên tiếng. Lý Khắc Lập ma xui quỷ khiến liền nghe theo, dùi điếu thuốc còn nguyên vào gạt tàn, sau đó bị chính hành động của mình chọc cho nóng nảy, tại sao phải nghe theo lời của nhóc này chứ, là mất mặt mà.

      Lý Khắc Lập rầu rĩ nhét bật lửa vào túi quần, ràng khi nãy Bình An còn nhìn ‘say đắm’, sao tự dưng bây giờ lại trở mặt? Aizzz, phụ nữ khó hiểu.
      Bình An nhìn theo chiếc bật lửa bị giấu trong túi quần Lý Khắc Lập, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Siết chặt nắm tay, kiềm nén dục vọng chiếm đoạt thiêu đốt tâm hồn.

      Lý Khắc Lập chú ý đến ánh mắt Bình An, con ngươi đen tối chợt lóe sáng. Tại sao nhóc này cứ nhìn chằm chằm vào đũng quần , lẽ nào… Chậc chậc, có thích cách mấy cũng phải biểu hàm xúc chút chứ. Lý Khắc Lập lắc đầu cười, lòng tự tin lại lần quay nữa trở lại.

      “E hèm…” Lý Khắc Lập đằng hắng tiếng, sau đó đề nghị: “Bình An, có thể vinh hạnh được ăn khuya cùng em ?”

      Đối với chuyện ăn uống, Bình An có sức chống cự. Nhưng người đàn ông này mời uống sữa, lại mời ăn khuya, ta cho nhiều như vậy, còn muốn đoạt đồ vật từ tay , như thế có thiên lý. Bình An phải là người lương thiện, nhưng vẫn phân biệt được đúng sai. rất phân vân, chiếc bật lửa của Lý Khắc Lập nhất định phải có rồi, còn việc ăn khuya có nên đồng ý hay đây?

      Nhìn thấy do dự trong mắt Bình An, Lý Khắc Lập lại thốt ra câu lời thoại cũ rích: “Chỉ cần em ăn khuya với , đáp ứng bất kỳ điều gì mà em muốn. Nhứ thế nào?”

      Bình An ngẩng đầu đối diện với Lý Khắc Lập: “ ?”

      “Đương nhiên.” nhún vai, thầm nghĩ đây chỉ là lời khách sáo, chẳng lẽ còn có người đòi này nọ mới chịu ăn khuya cùng.

      Nhưng may, Bình An lại phải là người bình thường. Đầu óc thẳng tắp, thích dùng lời quanh co, càng có chuyện nghĩ đằng nẻo, cho nên…

      “Đưa bật lửa của cho tôi.” Bình An vốn còn định dở chút thủ thuật thôi miên để lấy nó, nào ngờ lại có người dâng đến tận miệng. Mà tiến sĩ Black từ trước đến nay đều phải là người khách khí.

      Thấy Lý Khắc Lập sững sờ, Bình An kiên nhẫn nhắc lại: “ đáp ứng bất kỳ điều gì tôi muốn mà, đưa bật lửa đây.”

      Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng, móc trong túi con Zippo mạ vàng sản xuất năm 1996 ra đưa cho Bình An, trong lòng thầm chửi tiếng má nó. Phụ nữ thể loại này, trước giờ chưa từng gặp.

      Đồ vật mong muốn cuối cùng đến tay, Bình An vui sướng thể tả, nếu nhìn kỹ còn có thể trông thấy khóe miệng của khẽ câu lên đường cong cứng nhắc. mân mê những đường điêu khắc thân chiếc bật lựa, vẻ mặt say mê thích buông tay, thậm chí ngay cả Lý Khắc Lập còn cảm nhận được tâm tình vô cùng tốt của Bình An. khẽ bĩu môi, chiếc bật lửa thôi mà, có cần phải kích động đến thế , sau này được mua trang sức, mua xe cho còn kích động đến mức nào nữa chứ.

      Lý Khắc Lập dường như cũng bị tâm trạng thư sướng của Bình An ảnh hưởng, nhanh chóng trút bỏ hết bực bội tích tụ nãy giờ vì , hai người cùng nhau rời khỏi hộp đêm ăn khuya, còn việc sau bữa khuya xảy ra chuyện gì có trời mới biết.

      Trước khi , còn quay sang nháy mắt với Đỗ Kiến Văn cái. Đỗ Kiến Văn bĩu môi nhún vai, cảm thấy Lý Khắc Lập dễ dàng đắc thủ, Bình An khiến cậu ta khó chịu dài dài.

      xe khí vô cùng trầm mặc, Lý Khắc Lập chuyên tâm điều khiển xe, còn Bình An chuyên tâm nghịch món đồ chơi mới, ai có ý định phá vỡ khí yên tĩnh này.

      “Em muốn ăn gì?” Lý Khắc Lập rốt cuộc cũng lên tiếng.

      Câu hỏi này nhanh chóng giành được chú ý của Bình An. Ăn gì? chẳng biết phải ăn gì. lắm về ẩm thực của thế giới này, nhưng theo kinh nghiệm mấy ngày nay, chỉ cần là thức ăn con người có thể ăn, đều cảm thấy vô cùng ngon miệng.

      “Hay là ăn cháo hạt sen bát bửu nhé, biết chỗ khá ngon đấy.” Đúng lúc muốn ăn món này.

      Cháo hạt sen bát bửu? biết là thứ gì, nhưng nghe thôi thấy ngon rồi. Bình An do dự, lập tức gật đầu đồng ý.

      Lý Khắc Lập đưa Bình An đến cửa tiệm có vẻ lâu đời, dù hơn mười giờ nhưng khách nơi đây vẫn đông nườm nượp. Vừa đặt chân vào cửa, Bình An bị hỗn hợp mùi hương phiêu đãng trong khí mê hoặc, bước chân càng thêm gấp gáp. Chỉ ngửi thôi thơm như thế, biết khi ăn vào miệng còn tuyệt đến mức nào.

      Khi hai bát cháo lớn được bưng ra, Bình An kinh ngạc mở tròn mắt. nghĩ đến thức ăn còn có thể làm xinh đẹp đến nhường này. có chút kích động múc thìa cháo ngắm nghía, cho vào miệng rồi chậm rãi nhai nuốt. Hạt gạo nếp mềm mại, nhẵn nhụi, hạt sen cùng đậu thơm bùi, vị cháo thanh ngọt, ăn vào thìa, cảm thấy cả người vô cùng thư sướng, thể chờ đợi ăn thêm thìa thứ hai.

      Ngồi đối diện với Bình An, Lý Khắc Lập thu hết biểu của vào mắt, cảm thấy vẻ mặt của Bình An lúc này rất giống lúc uống sữa, Lý Khắc Lập kiềm được nhếch miệng cười. Chỉ là ăn thôi mà, có cần phải biểu hạnh phúc như nhận được món quà của thượng đế hay , nhóc này rất dễ dàng thỏa mãn. đột nhiên cảm thấy bộ dáng của Bình An còn đáng ghét như ban đầu nữa.

      Bình An chậm rãi nhấm nháp cháo, dùng tâm trạng thành kính nhất để thưởng thức mỹ thực, đây chính là thói quen của . Khi ngẩng đầu lên, trông thấy Lý Khắc Lập múc đậu từ bát cháo ra bát , Bình An khó hiểu hỏi: “
      làm gì vậy?” Lẽ nào đây mới là cách ăn cháo hạt sen bát bửu?

      thích ăn đậu.” Lý Khắc Lập nhún vai, đúng vậy, sở thích kỳ lạ, thích ăn cháo bát bửu, nhưng lại chán ghét đậu ở trong cháo, cho nên mỗi khi ăn đều kiên nhẫn lựa hết đậu ra.

      Bình An cho là đúng, lương thực trân quý, cho phép người khác chà đạp thức ăn như vậy. kéo bát đậu về phía mình, sau đó chỉ vào bát cháo của mình và : “ để vào đây này, đừng bỏ, ngon lắm.”

      Lý Khắc Lập kinh ngạc trừng mắt, này đùa với ? Từ trước đến nay quả chưa từng gặp qua loại phụ nữ như thế, chút rụt rè cũng biết, lẽ nào ta nghèo đến mức đói khát thành ra dạng này? Khi nhìn thấy Bình An đổ hết số đậu vất vả nhặt ra vào bát , Lý Khắc Lập mới dám xác nhận là .

      Lý Khắc Lập múc hạt đậu ngự, do dự muốn để vào bát Bình An, định xem thử phản ứng của thế nào. Ai ngờ Bình An vừa thấy, liền đẩy bát của
      mình lại gần phía , ngẫm nghĩ chút, cảm thấy hai người ngồi xa thế này tiện, liền đứng dậy, chạy đến ngồi cạnh Lý Khắc Lập để dễ dàng nhặt đậu bỏ sang bát mình. loạt động tác trôi chảy của tự nhiên đến mức đương nhiên, hề vì hành vi hợp lễ nghi bàn ăn mà thấy xấu hổ hay chột dạ. Lý Khắc Lập cũng bị sảng khoái của lây nhiễm, thoải mái nhặt món đậu mình chán ghét để sang bát Bình An.

      Hai người yên tĩnh ăn, rất nhanh hai bát cháo liền thấy đáy. Bình An thỏa mãn liếm môi, cảm thấy ngày hôm nay trôi qua mĩ mãn.

      Lý Khắc Lập thấy vẻ mặt như con mèo lười của , nổi ý trêu ghẹo: “Ăn thêm , kêu cho em bát nữa.”

      Bình An theo bản năng gật đầu đồng ý, sau đó xoa cái bụng tròn vo của mình, lại tiếc nuối lắc đầu. rất muốn ăn nữa, nhưng dạ dày đầy rồi, cách nào nhét vào thêm.

      Nhìn hành động đáng của Bình An, ánh mắt vô thức tràn ngập ý cười.
      “Được rồi, bây giờ cầu của .” Bình An đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu khí.

      Lý Khắc Lập nghe câu này, khó hiểu nhíu mày: “Ý em là gì?”

      Bình An thong thả đáp: “ mời tôi uống sữa, cho tôi bật lửa, mời tôi ăn cháo, vậy cần tôi làm gì cho ?” Đây chính là nguyên tắc trao đổi thường thấy ở thời mạt thế, tôi cho lương thực, phải vì cống hiến ra sức lực của mình, Bình An hề xa lạ với nguyên tắc này, bởi bản thân cũng sống hơn hai mươi năm trong đổi chác.

      Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bình An, Lý Khắc Lập đột nhiên thấy chột dạ, lẽ nào lại thừa nhận là mình muốn lợi dụng , kéo vào trò cá cược bẩn thỉu: “Em hiểu lầm rồi, cảm thấy em rất…đặc biệt, nên muốn được làm bạn với em thôi.”

      ‘Dối trá’, đây là điều Bình An đọc được từ trong mắt của Lý Khắc Lập. Bình An nhún vai, cảm thấy chẳng có gì thú vị, nếu Lý Khắc Lập cho ăn vì muốn phối hợp với dối trá của ta, vậy ổn thôi, chuyện này làm được.
      Lý Khắc Lập chột dạ đằng hắng tiếng rồi hỏi: “Ăn xong rồi, bây giờ em muốn đâu?”

      Bình An khẽ liếc đồng hồ treo tường, thấy gần 11 giờ liền : “Về ngủ, ngày mai tôi còn phải thi nữa.”

      tại Lý Khắc Lập có ý định làm gì Bình An, nên cũng nhanh chóng đáp ứng. Là học sinh, phải lấy việc học làm đầu, đây là chuyện nên làm.

      Đưa Bình An đến khu phố tối tăm bẩn thỉu, nhìn theo bóng dáng mất hút trong tòa chung cư đổ nát, Lý Khắc Lập mới nhớ ra mình vẫn chưa có phương thức liên lạc với . Ngồi ngẩn ngơ hồi, mới lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Kiến Văn.

      “Sao, thành công hay thất bại?” Giọng ngã ngớn từ đầu dây bên kia.

      “Thất bại ông nội cậu, người ta chưa đủ 18 tuổi, cậu muốn ông đây ngồi tù à!”

      “Cậu xem xem…đổi người khác có được ?” Lý Khắc Lập đề nghị, xuống tay được với nhóc này, dù sao đây cũng là mầm non tương lai của đất nước.

      Đỗ Kiến Văn lập tức cười to: “Ha ha ha, thế nào? Nhụt chí rồi đúng . Thôi được rồi, nếu cậu làm được , xem như chúng ta chưa từng cá cược gì cả.”

      Lý Khắc Lập nghe xong những lời này, liền giống như mèo bị giẫm phải đuôi: “Ai ông đây làm được, cậu xem có nào có thể thoát khỏi tay tôi . Chẳng qua nhóc này còn quá , còn chưa đủ 18 tuổi nữa.”

      “Chẳng phải lúc nãy là 17 tuổi 10 tháng hay sao, còn hai tháng nữa là đủ rồi, đây cho cậu ba tháng, thế nào, dám chơi ?” Đỗ Kiến Văn lại tiếp tục khiêu khích.

      “Được, chơi thơi, đến lúc thua đừng quỵt nợ là được.” Lý Khắc Lập dứt lời, hừ tiếng rồi cúp máy.
      PhongVy thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9:

      Sáu giờ đúng, Bình An tỉnh dậy sau đêm dài vô mộng, ánh mắt thanh minh và tỉnh táo, hề có tia mông lung mơ màng của người vừa tỉnh ngủ. là người sống rất quy củ, khi còn là tiến sĩ Black, vẫn luôn duy trì giờ giấc sinh hoạt cố định, trừ phi nghiên cứu có đột phá, ngày đêm miệt mài làm việc, ngoài ra, cuộc sống của đều tuân theo quy luật cố định, bất di bất dịch. Người khác có thể làm người rất nhàm chán, nhưng lại cảm thấy vậy, ngược lại rất hài lòng khi thấy mọi sinh hoạt của mình đều nằm trong vòng tính toán của bản thân.

      Làm vệ sinh cá nhân xong, thay đồng phục, sơ sài vuốt lại mái tóc rối tung của mình, Bình An xỏ giày ra khỏi cửa. đường đến trạm xe buýt, Bình An còn mua ổ bánh mì kẹp thịt mang đến lớp, cửa tiệm này vừa phát vài hôm trước, ăn lần liền bị hương vị của bánh mì giòn tan cùng thịt nướng thơm ngát mê hoặc. Bình An cũng biết là đầu lưỡi của mình quá dễ dãi, hay bởi văn hóa ẩm thực ở nơi này quá mức phát triển mà dù cho có ăn những món ăn bình dân lề đường cũng thấy đó là loại hưởng thụ. lần nữa xác định quyết định đối nghịch với căn cứ trước kia của mình là quá đúng đắn, bằng làm sao có thể đến thế giới này.

      Ngày thi thử đầu tiên, gồm hai môn văn và hóa. Bình An nhàn nhã hoàn thành bài thi, tựa như dạo vòng cưỡi ngựa xem hoa, hoàn toàn tia áp lực.

      Nộp bài xong, Bình An trở về chỗ ngồi, Trần Khả Nhu bên cạnh lại bắt đầu tìm phiền toái.

      “Bình An, hôm nay cậu làm bài thế nào? Có tốt ?” Trần Khả Nhu ân cần quan tâm.

      Bình An hiểu nổi Khả Nhu, ràng rất chán ghét , trong ánh mắt tràn đầy mỉa mai và khinh thường, nhưng mỗi lần mở miệng lại là những lời ân cần quan ái, nhóc này còn thích ép buộc bản thân như thế, đến khi lớn lên còn đến mức độ nào nữa? Bình An là người ruột để ngoài da, sống thẳng tắp, ghét phân minh, bao giờ làm người hai mặt, thậm chí còn cảm thấy sống dối trá là loại dằn vặt tâm linh, mà người thuộc chủ nghĩa hưởng thụ như Bình An đương nhiên bao giờ để bản thân mình khó chịu. Vì thế, Bình An lần nữa thay Khả Nhu cảm thấy bi ai.

      Bình An muốn quan tâm đến Khả Nhu, bắt đầu ngồi ngẩn người, tiến vào thế giới của bản thân.

      Khả Nhu bị làm lơ cũng nản chí. Đúng vậy, rất chán ghét Bình An, khinh thường dáng vẻ lượm thượm xấu xí của Bình An, khinh thường học lực đáng xấu hổ của Bình An, càng khinh thường cách làm người khép kín và u của ấy. Bản thân cũng khác gì Bình An, mồ côi từ , gia cảnh nghèo khó, chỉ may mắn hơn điều là được dì nuôi dưỡng, tuy cuộc sống khá giả nhưng so với bộ dạng nghèo túng của Bình An vẫn tốt hơn nhiều. Hai người có thân thế tương đồng, nên mỗi khi đem mình cùng Bình An ra so sánh, Khả Nhu luôn cảm thấy bản thân vô cùng ưu việt, điều này làm thỏa mãn tâm tính hư vinh của , càng thiêu đốt dục vọng dẫm bình an xuống vũng lầy, để mọi người nhìn thấy bộ dạng chật vật của Bình An, phụ trợ cho tốt đẹp của .

      “Sao cậu trả lời, làm bài tốt sao? Cậu đừng buồn, đây chỉ là thi thử thôi, sau này cậu cố gắng ôn tập nhiều hơn là tốt rồi.”

      đợi Bình An đáp lời, Khả Nhu tiếp tục huyên thuyên: “Bình An, đề văn cậu có làm kịp thời gian , mình…..”

      “Rất tốt.” Phiền chán Khả Nhu lải nhãi bên tai, Bình An dứt khoát mở miệng.

      “A…” Khả Nhu hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của Bình An.

      “Ý cậu là cậu làm bài rất tốt? Câu số 3 đề môn hóa, cậu tính ra số mol của canxi là bao nhiêu, mình làm được câu đó?” Khả Nhu vẻ mặt tin tưởng dò hỏi.

      “0,15” Bình An sợ Khả Nhu lải nhãi bên tai phiền phứt, kiên nhẫn trả lời thêm tiếng.

      Khả Nhu ánh mắt hơi lóe lên, sau đó tỏ vẻ vui mừng : “Wow, như thế là tốt rồi, chẳng bù với mình, đề thi lần này mình phát huy được tốt lắm.” xong ủ rủ cuối đầu, giọng cất chứa buồn bả cùng thương tâm.

      Đỗ Hào bị bộ dạng ủ rủ của Khả Nhu chọc cho nội tâm ngứa ngáy, muốn kéo vào lòng an ủi: “Khả Nhu đừng buồn, bình thường học lực của cậu rất tốt mà, chắc do hôm nay quá căng thẳng thôi, đến ngày thi chính thức chắc chắn phát huy tốt.” Dứt lời, ánh mắt cậu khẽ lướt qua Bình An, hàm chứa bất mãn. này biết Khả Nhu làm bài tốt còn khoe khoang thành tích, ràng là muốn xát muối vào nỗi đau của người khác mà.

      Đám bạn Khả Nhu cũng hùa theo an ủi, thậm chí còn có người lên tiếng mỉa mai: “Hừ, đứa học dốt lại khoác lác trước mặt người có thành tích tốt, cũng nhìn lại bảng điểm của mình rồi chuyện. Biết Khả Nhu làm bài được còn khoe khoang trước mặt cậu ấy nữa, cậu quá xấu rồi Bình An.”

      Bình An nghĩ trả lời tiếng được yên tĩnh, nào ngờ còn náo nhiệt hơn nữa. Khẽ thở dài hơi, quả thể hòa hợp được với đám trẻ con ồn ào này. Bình An dứt khoát cúi đầu, móc tân sủng – chiếc bật lửa ra chơi đùa. Mọi người lảm nhảm hồi, bị Bình An bơ đẹp liền mất kiên nhẫn rời .

      tuần nhanh chóng trôi qua, kỳ thi thử rốt cuộc cũng kết thúc, đám học sinh đáng thương ai nấy đều gầy hẳn vòng, chỉ riêng Bình An ngày càng béo tốt, sắc mặt hồng nhuận mịn màng, là thành quả của những ngày ăn no ngủ kĩ. tại thoát khỏi dáng vẻ gầy gò, xanh xao, vàng vọt khi vừa mới đến thế giới này, tinh thần vô cùng phấn chấn, tất cả là nhờ vào thiên đường ẩm thực như địa cầu.

      Tan học, Bình An ghé cửa hàng tiện lợi đường mua hộp sữa tươi. tìm chỗ sát cửa kính ngồi, cắm ống hút vào, vừa thong thả uống, vừa ngắm nhìn dòng người qua lại đường. Tuy sữa ở đây ngon bằng ở hộp đêm Dark Moon, nhưng với đầu lưỡi dễ dàng thỏa mãn của mình, Bình An vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Nhưng khi vừa về đến nhà, tâm trạng tốt của hoàn toàn biến mất. Căn nhà là mớ hỗn độn, quần áo, bao bì thức ăn, đồ lót quăng tứ tung, thậm chí sàn còn mảnh vụn nhật ký sót lại từ hai tuần trước. Bình An cố tình lờ rất nhiều lần, nhưng hôm nay thể chịu đựng thêm được nữa. Đối với người hơn hai mươi năm cuộc đời sống trong phòng thi nghiệm vô trùng, đây chính là thảm họa.

      Bình An rầu rỉ thay quần áo, bắt đầu xăn tay làm việc nhà. Quần quật hơn hai tiếng đồng hồ, bãi chiến trường rốt cuộc cũng được dọn dẹp. Bình An ngồi ghế thở dốc, thầm cảm thấy hai tiếng làm việc nhà còn mệt mỏi hơn cả thức trắng nghiên cứu liên tục 5 ngày 5 đêm. Những công việc tay chân thiếu chất xám này quả nhiên hợp với tiến sĩ Black. đột nhiên cảm thấy hoài niệm Joanie, trợ lý của mình, nếu có ấy ở đây, ít nhất mình phải làm công việc nhà.

      Tại tòa cao ốc Thiên Nguyên, trụ sở chính của công ty dược Thiên Nguyên, Lý Khắc Lập thân tây trang nghiêm túc vùi đầu xử lý công việc, toàn thân tỏa ra khí thế tinh và xuất chúng, hoàn toàn đối lập với bộ dạng lông bông trước kia.

      “Đem văn kiện này xử lý, tuần sau phát hành nó cho trưởng các bộ phận.” đưa tập hồ sơ cho trợ lý, sau đó tiếp tục xử lý số liệu màn hình.

      Trợ lý Phương kính cẩn : “Tổng giám đốc, chuyến khảo sát nhà máy lên lịch, là sáng thư hai tuần sau.”

      “Được.” Lý Khắc Lập mắt rời khỏi màn hình, lên tiếng khẳng định, sau đó còn thêm: “ cần thông báo trước cho quản lý nhà máy, tôi đến xem đột xuất.”

      “Vâng.” Trợ lý Phương gật đầu đáp, sau đó bước ra ngoài.

      Trong phòng làm việc của Lý Khắc Lập, xinh đẹp biếng nhác ngồi tựa vào sô pha, có vóc dáng nóng bỏng cùng đôi mắt sâu hút hồn, trái ngược với vẻ bề ngoại xinh đẹp bại hoại của mình, cả người toát ra khí thế hiên ngang, đuôi chân mày đầy khí cho thấy tính cách vô cùng mạnh mẽ và cường thế của , ngồi im lặng, tựa như thanh bảo đao sắc bén chờ rút ra khỏi vỏ.

      Nếu nhìn kỹ, khó để nhận ra gương mặt giữa và Lý Khắc Lập có nhiều nét tương đồng. sai, đây chính là chị song sinh của Lý Khắc Lập – Lý Nhật Hạ.

      Ngồi chờ cậu em trai của mình hồi lâu, Lý Nhật Hạ về phía Lý Khắc Lập, đóng lại tập hồ sơ tay : “Tới giờ tan sở rồi, cần phải tỏ vẻ siêng năng trước mặt chị đâu, thôi.”

      Lý Khắc Lập đẩy tay chị mình ra, càu nhàu: “Chị hai à, em có bầy vợ lớn vợ phải nuôi, để em yên ổn làm việc kiếm tiền có được .”

      “Hừ, công việc có làm cả đời cũng hết, dẹp qua bên , Kiến Văn chờ đấy.” xong, lại tiếp tục chọc phá rối tập tài liệu bàn.

      Lý Khắc Lập nổi đóa đánh vào tay của Lý Nhật Hạ, nhưng lại bị nhanh chóng tránh được: “Cút về bộ đội của chị .”

      Thấy em trai tức giận, Lý Nhật Hạ sảng khoái cười to, sau đó trở về chỗ ngồi.
      Hai chị em bọn họ từ là như thế, ai thích nhường nhịn ai, lấy đau khổ của đối phương làm niềm sung sướng, tuy vậy, tình cảm giữa bọn họ lại vô cùng tốt. Cả hai được sinh ra trong gia đình quân chính, ông nội trước khi về hưu từng làm bộ trưởng bộ quốc phòng, bác cả tại là bí thư thành ủy, ba của hai người cũng làm việc trong chính phủ. Đám con cháu trong nhà cũng nối nghiệp cha ông, hoặc nhập ngũ, hoặc gia nhập chính trường, chỉ có độc Lý Khắc Lập là quái thai, nằng nặc chịu nghe theo sắp xếp của người lớn. 18 tuổi, nghỉ học, cũng chịu nhập ngũ mà muốn kinh doanh. Khi đó, ông nội còn cầm súng ra đòi bắn chết Lý Khắc Lập. Do kiên quyết nghe lời, bị đuổi ra khỏi nhà khi vừa tròn 18 tuổi. Mẹ thương con trai, nhiều lần tiếp tế nhưng lại bị ông nội phát mắng cho trận, ra phải ông khắt khe với Lý Khắc Lập, ông chỉ muốn biết khó mà quay về nhà, tiếp tục học đại học hoặc nhập ngũ, nhưng với kiên trì của Lý Khắc Lập, bằng số tiền khởi nghiệp dành dụm được cùng tiếp tế ít ỏi của mẹ, gần mười năm sau, Thiên Nguyên trở thành trong những công ty đầu tàu trong ngành dược phẩm quốc gia, sở hữu những nhà máy với dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất thể giới, độc lập mở viện nghiên cứu để phục vụ cho các sản phẩm của công ty. tại, Thiên Nguyên còn thành công mở rộng sang ngành bất động sản, điện tử và tài chính, là trong những ngôi sao sáng gia sàn giao dịch chứng khoáng tại.

      Bởi Lý Khắc Lập chịu nghe theo sắp xếp của gia đình, để áp chế lửa giận của ông nội, Lý Nhật Hạ chủ động đề nghị được nhập ngũ, cũng may chịu thua kém, năm nay 27 tuổi đạt được quân hàm thượng tá trong bộ đội lục quân. Cũng là trong những mầm móng tốt được các cây trụ lớn của quốc gia chú trọng bồi dưỡng.

      Thời gian dần trôi qua, gần sáu giờ, Lý Khắc Lập thu dọn bàn làm việc, lúc này mới liếc nhìn chị nằm ngủ khì sô pha: “ thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :