1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca - Bát Trà Hương (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 26:

      Bạch Lăng cùng Vu Tinh ở trong phòng nghe dưới lầu còn tiếng động đeo ba lô, bước chân xuống lầu. Hai người mới vừa tới nửa nghe thấy giọng của Vu Thanh Trừng, có chút giọng mũi, vừa nghe chính là khóc: "Bạch Lăng, tối nay để Vu Tinh giúp con xin phép nghỉ , con theo dì trở về nhà con chút."

      "Dạ?" Bạch Lăng vừa nghe Vu Thanh Trừng muốn đến nhà theo bản năng nhớ lại lần đầu tiên gặp bà, ngón tay có chút tự nhiên nắm chặt quai đeo ba lô, giọng : "Dì ơi, con. . . muốn trở về."

      "Chú Cố của con mọi chuyện cho dì nghe rồi, dì chỉ là trở về với ba con mấy câu mà thôi, con đừng căng thẳng quá." Vu Thanh Trừng dừng chút, thấy gương mặt Bạch Lăng vẫn sợ nên lại bổ sung: "Dì với ông ấy chuyện sau này con ở nhà chúng ta. . . Cùng với chuyện của Cố Trường Tân và con, nó ở quân đội biết lúc nào có thể trở về lần, bây giờ vừa lúc ở nhà, sắp xếp vài chuyện trước cũng tốt."

      Bạch Lăng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng đó kịp phản ứng, Vu Tinh hét lên quái dị, trực tiếp nhào qua ôm lấy Vu Thanh Trừng, lớn tiếng kêu: "Oa, dì hai, sao dì mở lòng ra vậy? Con còn lo lắng dì đồng ý cho hai người bọn họ!"

      Vu Thanh Trừng tức giận kéo tay Vu Tinh ôm chặt cổ mình, nhàng vỗ hai cái, trách cứ: "La hét giống gì thế? Dì còn chưa con, sao con cùng bọn họ gạt dì? Bây giờ lại cảm thấy dì mở ra?"

      " phải là con sợ dì thích Bạch Lăng đó sao." Vu Tinh ngượng ngùng gãi gãi đầu, lại giống như hiến vật quý kéo Bạch Lăng về phía trước, giọng vui mừng hưng phấn khống chế lộ ra ngoài: "Mình xin nghỉ cho cậu, cậu , ha ha ha, xem ra cảm giác được thỏa mãn mong muốn đúng là tệ, haizz, đến lúc đó nhớ tặng cho mình phòng bì đỏ to đó, mình là người làm mai lớn nhất cho hai người đó!"

      Bạch Lăng thình lình bị Vu Tinh kéo như vậy thiếu chút nữa đụng phải Vu Thanh Trừng. căn bản có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, vẫn luôn cúi đầu, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đỉnh đầu, cho phép chống cự. có cách nào, biết Vu Thanh Trừng vẫn chờ trả lời, thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: "Dạ, được ạ."

      Vu Thanh Trừng dễ dàng cảm nhận được nhạy cảm cùng áp lực nên nhíu mày, tiến lên nắm vai của , ôn hòa : "Có thể trước kia dì làm ít chuyện khiến con có chút hiểu lầm. Con người của dì rất dễ, bởi vì vài nguyên nhân khách quan mà phán đoán nhân phẩm người khác, nhưng sau khi sống chung lâu ngày cũng thay đổi tám chín phần cái nhìn lúc đầu. Cho nên, con cũng đừng quá căng thẳng, ba con làm mấy chuyện như vậy với con, làm người mẹ như ta cũng hận đến tận xương tuỷ, lần này dì chỉ ràng mọi chuyện, tránh phiền phức sau này."

      "Dì à, dì và chú có thể cho con ở, cho con ăn mặc cùng học, con rất cảm kích. Có lúc, con cũng biết nên báo đáp mọi người như thế nào. . . Ngày con tới đây, chú Cố với con vài lời, con vẫn luôn cố gắng leo lên vị trí đó, con cũng hi vọng ngày nào đó có thể đầy tự tin đứng ở bên cạnh Cố Trường Tân, nhưng con có người ba làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. . . Cho tới bây giờ con cũng chưa từng ngại nghèo khó, con chỉ sợ bị ba mình vứt bỏ, nhưng thực tế, ông làm như vậy." Bạch Lăng tựa vào ngực Vu Thanh Trừng khóc nức nở.

      Vu Thanh Trừng nghe ngôn ngữ của có chút hỗn loạn, bất đắc dĩ than thở, giải quyết bi kịch gia đình như thế nào, đây phải là chuyện bà có thể quyết định, chủ yếu vẫn phải xem Bạch Lăng, bà chỉ có thể ở bên cạnh che chở , tránh cho ngã nhào bò dậy nổi, hơn.

      "Bạch Lăng. . . Chú Cố con sai, con phải kiên cường lên. Con
      [​IMG]
      huyenlaw68, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 27:

      Vu Thanh Trừng dẫn Bạch Lăng ngồi vào xe, sau khi lên xe lính cần vụ và tài xế mạnh mẽ đá vào đùi Bạch Chí Thanh cước, nhổ ngụm mới lên xe: "Xí, phải là người! Ngay cả con ruột thịt cũng đối xử như vậy!"

      Xe lái ra khỏi đám người, lá gan người xem náo nhiệt xung quanh dần dần lớn lên, lấy sạp trái cây làm tâm điểm tụ lại. Bạch Chí Thanh đỏ bừng cả khuôn mặt nằm ở đó, nghe bàn luận của người xung quanh, từ từ bò dậy, nhổ nước miếng, bắt đầu dọn dẹp tấm thớt, nhìn bộ dáng là muốn đuổi theo về nhà.

      " biết lương tâm bị chó ăn hay bị lừa gặm? Tôi thấy ngày thường Bạch Lăng vẫn đủ hiểu chuyện, vừa đưa cơm vừa coi sạp, về lại còn bị đánh đập. "

      "Ngay cả con mà ông ta cũng muốn bán, cậu còn trông cậy lúc trước ông ta có lương tâm sao?"

      Tiếng chê cười ngay bên tai, người chung quanh dùng ngón trỏ chỉ về phía ông ta, Bạch Chí Thanh cảm thấy vẻ mặt nén được giận, dứt khoát dọn dẹp nữa, bưng thùng tiền chạy về nhà. Trong lòng đầy tức giận, ông ta chỉ nghĩ tới ông ta uổng công nuôi người như vậy mấy năm nay. Người giúp trong nhà lại còn cùng người ngoài làm ông ta bị mất mặt, bây giờ ông hận đè xuống đất hung hăng rút dây lưng đám, nghĩ tới lúc trước đánh đập , ông hối hận chút nào, chỉ tiếc khi đó đánh chết !


      Bạch Lăng đưa Vu Thanh Trừng trở về nhà mình, lúc mẹ Bạch ôm con trai tới mở cửa, nhìn thấy phụ nữa xinh đẹp bên ngoài có chút kỳ lạ hỏi: "Bà tìm ai?"

      "Bà là mẹ của Bạch Lăng sao?" Vu Thanh Trừng nhìn từ xuống xuống đánh giá bà phen, thấy đối phương gật đầu mới mở miệng cười: "Tôi là mẹ của Cố Trường Tân. . ."

      "Cố Trường Tân?" Mẹ Bạch suy nghĩ trong chốc lát, lại lắc đầu: "Có phải bà nhận lầm người hay , tôi biết Cố Trường Tân mà bà đến."

      "Chông bà với bà sao, ông ta bán Bạch Lăng. . . à giao cho nhà chúng tôi. . ." Vu Thanh Trừng nhìn người phụ nữ già nua đối diện chớp mắt cùng với đứa trẻ trong ngực bà. Đứa bé chưa từng thấy người mặc quần áo đẹp như vậy, i i a a vặn người nắm lấy dây chuyền ngọc trai cổ Vu Thanh Trừng.

      Mẹ Bạch sợ đến vội vàng ôm con trai vào lòng, hơi sợ hãi : "Tôi biết chuyện này, có phải Bạch Lăng gây họa hay , bà để cho nó trở lại , để cho nó trở lại thôi. . ."

      "Bà hi vọng con bé trở lại?" Vu Thanh Trừng cũng giận, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười hỏi: " theo chúng tôi, con bé có thể có tất cả mọi thứ ở nhà này có, bà hi vọng con bé trở lại sao? Quần áo đẹp đẽ, trường học tốt nhất, thậm chí là cuộc hôn nhân người khác tha thiết ước mơ, những thứ này theo các người là thể nào có được."

      Mẹ Bạch ẳm con trai cúi thấp đầu dám tiếp nữa, chỉ dè dặt hô hấp, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Vu Thanh Trừng. Đứa trẻ trong ngực biết là đói bụng hay cảm nhận được khí căng thẳng giữa người lớn, há miệng oa oa khóc lớn lên. Trong nháy mắt, Vu Thanh Trừng giãn nét mặt nghiêm túc, cười hì hì vỗ vỗ mẹ Bạch : "Hù bà rồi phải ? Bạch Lăng mẹ con bé giống ba nó, tôi chỉ muốn thử dò xét. . ."

      Mẹ Bạch nhất thời phản ứng kịp, đứng ngơ ngác ở đó. Vu Thanh Trừng cũng coi trọng quá nhiều, nhàng đẩy bà vào nhà, cứ thế ngồi xuống ghế sa lon, cười : "Lúc trước tôi với bà những chuyện đó là , mặc dù Bạch Lăng muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Chí Thanh, nhưng tôi nghĩ có số việc vẫn nên cho người mẹ như bà, nghe chút ý kiến của bà, dù sao con bé cũng nhận bà, dĩ nhiên chúng ta cũng tôn trọng ý nghĩ của bà."

      "Bà là Bạch Lăng nhà mọi người có chuyện sao?" Mẹ Bạch ôm con trai, nhàng vỗ lưng của nó dỗ dành, giọng hỏi.

      " phải. . . Con trai tôi kiên trì muốn kết hôn với con bà, hai người ở chung chỗ hơn mấy năm, chính là gạt chúng ta, lần này con tôi trở về nên nhắc lại chuyện này. Tôi rất thích Bạch Lăng, nhưng cảm thấy con bé còn quá , ý của tôi là đính hôn trước, đợi đến khi Bạch Lăng học xong đại học kết hôn, bà cảm thấy như thế nào?"

      "Chỉ cần Bạch Lăng nguyện ý tôi cũng có ý kiến gì. . . Chỉ là có thể cho tôi gặp Bạch Lăng chút hay ? Sau này có thể để con bé đưa. . . Cố Trường Tân tới gặp tôi hay . . ." Lúc mẹ Bạch lời này ràng run rẩy, giống như chỉ sợ Vu Thanh Trừng đồng ý.

      "Được!" Vu Thanh Trừng đứng lên, chuẩn bị xuống lầu gọi người: "Bạch Lăng ở dưới lầu. . ."

      Vừa dứt lời nghe thấy lính cảnh vệ dưới lầu gầm lên giận dữ: "Ông làm gì đấy?"

      Vu Thanh Trừng vội vàng dựa vào bệ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Bạch Chí Thanh bị lính cảnh vệ bẻ cánh tay đè đất. Sắc mặt bà thay đổi, vội vã chạy xuống lầu, mẹ Bạch ở phía sau ẳm con trai, thấy màn như vậy sợ đến sắc mặt trắng bệch, đuổi theo xuống lầu.

      Bạch Lăng đứng bên cạnh xe, hai tay xuôi bên người, gương mặt đỏ ửng, khuôn mặt trắng noãn in vài dấu tay. Vu Thanh Trừng thấy Bạch Chí Thanh vẫn còn giãy dụa, tức giận, trực tiếp xông tới lính cảnh vệ kêu lên: "Đưa đến quân đội , tôi tin ngay cả người của đại viện quân khu cũng dám đánh!"

      "Phu nhân. . . tốt lắm đâu. . . Thủ trưởng ông ấy. . ." Lính cảnh vụ cũng biết Vu Thanh Trừng nổi nóng, khó tránh khỏi lẫy.

      "Bạch Chí Thanh, tôi cho ông biết, mặc kệ trước kia ông quản thúc Bạch Lăng như thế nào, mắng cũng được, đánh đập cũng được. Bắt đầu từ bây giờ, con bé chính là người nhà họ Cố, có môt chút quan hệ nào với ông, nếu ông động thủ lần nữa thử chút ?" Vu Thanh Trừng xong rồi kéo Bạch Lăng lên xe.

      "Tiểu Lăng. . . Mẹ mấy câu với con, có thể ?" Mẹ Bạch thấy đôi mắt con ửng đỏ kêu lại.

      "Được ạ." Bạch Lăng gật đầu với Vu Thanh Trừng cái rồi theo mẹ tới bên.

      "Bà ấy con muốn kết hôn với con trai bà ấy, sao?" Mẹ Bạch thấy Bạch Lăng gật đầu mới tiếp: "Mẹ hy vọng là bởi vì con thích con trai bà ấy mới kết hôn, con hiểu ý của mẹ ?"

      Bạch Lăng cắn môi gật đầu cái: "Con với ấy quen mấy năm rồi, ấy cũng rất chăm sóc con, đối với con rất tốt, con rất thương ấy, con muốn gả cho ấy."

      "Mẹ hy vọng con hạnh phúc là được rồi. . . Nhưng con có thể đồng ý với mẹ chuyện ? Mặc kệ con kết hôn với ai vẫn phải học, học đại học. tại tình huống nhà chúng ta như thế cũng thể cho con cái
      [​IMG]
      huyenlaw68, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 28:

      Cố Trường Tân ôm Bạch Lăng khôi phục hơi thở, cười đưa tay ôm lấy bên cạnh thở hổn hển ngừng vào lòng rồi nằm xuống, tay xuyên qua vai của , trực tiếp dừng lại nơi mềm mại của , tay khác chuyển động lưng bóng loáng mịn màng của . Bạch Lăng cảm thấy hạ thân dính dính khó chịu, đẩy cái rồi muốn đứng dậy tắm.

      Thời gian hai người ở cùng cũng nhiều, Cố Đống thức dậy sớm, Cố Trường Tân còn phải nhảy cửa sổ trở về bệnh viện, lúc này sao chịu buông ra. chống người ngồi dậy, cũng sống chết dựa vào, ôm hông của , khẽ cắn vành tai của , rất có muốn thử tư thế này lần nữa. Hai người đều mới vừa nếm trải tình dục, Bạch Lăng căn bản là chịu nổi cường độ cao của , lại nghĩ tới dáng vẻ mới vừa bị hành hạ đến thoi thóp, trong lòng căng lên, vội vàng hất tay của ra.

      "Em muốn tắm, buông ra!" Bạch Lăng vừa hất tay của ra lại ôm lấy hông của , đè dựa vào ngực.

      "Cùng tắm. . ."

      " điên hả? Trong nhà còn có nhiều người như vậy. . . Phòng tắm là ở giữa phòng của Vu Tinh và dì." Bạch Lăng xong liền đỏ mặt, thanh càng lúc càng .

      "Đây là nhà , có thể biết sao?" Cố Trường Tân xấu xa cười tiếng: "Từ lớn lên ở đây, quen thuộc hơn em biết bao nhiêu lần, yên tâm , phát ."

      Bạch Lăng vẫn còn ấp úng muốn, Cố Trường Tân lại nắm lấy hông của uy hiếp, muốn được đâu. nhịn được cảm giác dính dính vậy, người bị gió đêm thổi khô mồ hôi, bốc hơi lên giống như bôi lớp muối da, khó chịu đến muốn trực tiếp dội thùng nước vào người. chỉ có thể thỏa hiệp, khom lưng nhặt váy ngủ bị ném xuống giường khoác lên người, mặc ẳm đến phòng tắm.

      Bởi vì đêm khuya, hai người sợ đánh thức những người khác trong nhà nên cũng dám dùng vòi sen tắm, chỉ đành phải dùng thau hứng nước rồi dùng khăn lông lau sạch. Cố Trường Tân đặt ngồi ở mép bồn tắm, xoay người lấy khăn lông thấm ướt lau người giúp . cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc, đáy lòng mềm mại, hình như là cả trái tim bị gãi ngứa nên mềm nhũn.

      "Cố Trường Tân. . ."

      "Hả?"

      "Khi nào ?" Bạch Lăng đợi trả lời, lại vội vàng : " và em cùng gặp mẹ em . . . biết dì muốn đính hôn ? Hình như mẹ em biết rồi, muốn em dẫn về nhà gặp chút."

      "Mẹ em thích em và kết hôn sao?" Động tác tay Cố Trường Tâm hơi chậm lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy lo lắng.

      Bạch Lăng cắn cắn môi, có chút xấu hổ, đỏ mặt, giọng giải thích: " phải, bà chỉ là muốn em gả cho người em mà thôi."

      "Vậy ý của em là gì?" Cố Trường Tân nghe lời của chân mày nhíu chặt giãn ra, nụ cười ấm áp dịu dàng ở khóe môi hàm chứa gió xuân, trong mắt có chút hài hước hỏi .

      " biết . . . Trước đây em . . ." Bạch Lăng khoác [​IMG]
      huyenlaw68, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 29:

      Bạch Lăng bị Cố Trường Tân kéo vài bước mới phản ứng được có ý gì, lập tức dừng bước, hình như làm nũng kéo tay áo của : "Coi như xong . . . Ông ấy cũng bị cảnh vệ đánh rồi, coi như bị dạy dỗ. Hơn nữa, bây giờ em cũng chẳng có quan hệ với ông ấy nữa."

      " quan hệ, ông ta còn có thể tát em cái?" Cố Trường Tân vui nắm chặt ngón tay của , thấy vẫn có chút vui lòng liền ứng phó dỗ dành: "Được rồi, được rồi, gặp mẹ em trước rồi tính."

      "Dạ." Bạch Lăng nghĩ đến phải dẫn gặp mẹ mình cảm thấy ngượng ngùng, hai người quen nhau hơn mấy năm, vẫn luôn lén lút, tại lập tức chính thức giới thiệu cho người nhà mình, vẫn có chút tự nhiên, cảm thấy hơi kỳ cục: "Cố Trường Tân, hồi hộp sao?"

      " hồi hộp!" Gương mặt Cố Trường Tân chật vật trả lời, ra trong lòng vô cùng hồi hộp, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, mặt giữ bộ dạng bình tĩnh: "Trực tiếp đến nhà của em hay là đến sạp trái cây?"

      "Đến sạp trái cây . . ." Bạch Lăng kéo tay Cố Trường Tân rồi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay : "Lúc này còn chưa tới giờ nấu cơm, trong nhà có người."

      Hai người đến sạp trái cây, trước sạp có ít người vây quanh, vợ chồng Bạch Chí Thanh bận rộn mà thể giải quyết. Bạch Lăng muốn tiến lên hỗ trợ theo bản năng, lại bị Cố Trường Tân kéo lại. có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn , khẽ mỉm cười: "Em cần gì quan tâm đến ông ấy nhiều thế? Kiếm tiền, vui vẻ thế, còn cần em phải giúp tay sao, chỉ sợ là cho rằng em trở lại cướp lấy đường tiền tài của ông ấy mà thôi."


      Bạch Lăng nghe xong sững sờ, mặc dù Cố Trường Tân có chút thẳng thắn khó nghe, nhưng cũng là lời , về mặt tiền tài, là gánh nặng lớn nhất của Bạch Chí Thanh, cho nên cũng là chán ghét lớn nhất của ông ấy. Trong nháy mắt lòng bị dội nước lạnh lẽo, toàn thân Bạch Lăng giống như mất ý thức, chỉ làm theo hành động của Cố Trường Tân.

      Em trai Bạch Lăng mới vừa tròn tuổi rưỡi ngồi trong cái sọt nhỉ đặt ở sau sạp trái cây, mở đôi mắt to quay đầu nhìn xung quanh, làm như thấy Bạch Lăng, i i a a bò ra ngoài, hai tay mập mạp quơ quơ với Bạch Lăng. Trong lòng lại rung động, kéo vạt áo Cố Trường Tân, cười : " nhìn em trai em kìa, ngốc !"

      Cố Trường Tân nhìn tầm mắt của , quả nhiên nhìn thấy đứa bé chảy nước miếng cười hì hì ngừng. có chút buồn cười xoay người lại, tay dán lên bụng của , cách tầng vải mà vuốt ve thịt mềm nơi đó: "Thích trẻ con như vậy sao? Chúng ta sinh đứa ra chơi là được."

      "Ra chơi?" Bạch Lăng nghe vậy cảm thấy buồn cười, vỗ vào cổ tay : "Đâu có người làm ba nào như ?" xong mặt đỏ lên, gần đây hình như đặc biệt dễ bị đồng hóa, bây giờ như thế, giường cũng như thế. . . Có lúc suy nghĩ chút chỉ có thể chửi mình quá ngốc, bất tri bất giác bị dẫn .

      "Bây giờ phải ba sao? Sao thế? Có rồi à?" Cố Trường Tân trải qua mấy năm ở bộ đội, tính tình càng trầm ổn, ngày thường gương mặt lạnh lùng, đùa cũng là chuyện thường xảy ra. Chỉ là khi trở về bên cạnh , đứng ở trước mặt , gương mặt đó thể nghiêm túc được. Giống như chỉ có mới thích ứng được tính lưu manh của , đầu tiên cảm thấy vậy, sau đó nghĩ lại cảm thấy mừng , ít nhất chứng minh giống như trong mắt người khác.

      "Này. . ." Bạch Lăng giả bộ tức giận sải bước về phía trước, tới trước mặt em trai ngồi xổm xuống, đưa ra ngón tay nâng thịt núc ních ở cằm của bé. Đứa bé vui vẻ cười khanh khách ngừng. Mẹ Bạch nghe con trai cười chói tai sợ đến quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Bạch Lăng đứng ở đó khẽ mỉm cười, yên lòng quay đầu lại.

      Dĩ nhiên Bạch Chí Thanh cũng nghe thấy rồi, quay đầu nhìn lại, tức giận nên hung hăng trợn mắt nhìn mấy lần, tiếp tục làm việc buôn bán sạp. Ở trong thế giới của ông, tiền tài vĩnh viễn quan trọng hơn con . Cố Trường Tân ở cách xa cũng có thể cảm nhận được ánh mắt tức giận của Bạch Chí Thanh nhìn vào lưng Bạch Lăng, nhíu mày, tới bên cạnh , đưa cánh tay che khoảng trống sau lưng .

      Bạch Chí Thanh buôn bán xong, quay đầu lại thấy Bạch Lăng cùng người đàn ông đứng ở đó chơi với con trai, lửa giận càng lớn, vươn người đập vào vai Bạch Lăng, giống như chưa hả giận lại nằng nề đẩy , Bạch Lăng chú [​IMG]
      huyenlaw68, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 30:

      Đêm đó hai người về đến nhà, hề nhắc đến chuyện xảy ra, Cố Đống thấy hai người sóng vai tới cũng gì, chỉ là sắc mặt hơi vui. Cố Trường Tân nhớ lại cảnh cáo lúc trước của Cố Đống cười cười, cũng giải thích gì, dù sao chuyện như thế này càng giải thích càng tệ, giấu đầu lòi đuôi. Huống chi, đây cũng là , tại sao phải giải thích?

      Nghĩ đến mai Cố Trường Tân phải , trong nhà chỉ đành phải đánh nhanh thắng nhanh, trưa mai cử hành nghi thức đính hôn, cũng cần quá long trọng, chỉ mời vài người quen đến là được. Vu Thanh Trừng trưng cầu ý kiến của Bạch Lăng, nhìn ánh mắt hưng phấn đầy chờ đợi của Cố Trường Tân ngượng ngùng gật đầu cái.

      Cố Đống trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: "Có muốn mời người nhà con tới đây hay . . ."

      " cần ạ, nếu lúc trước ông ấy muốn con nữa tại cũng bằng lòng gặp con." Bạch Lăng Nhất giả vờ sao cả, Cố Đống cũng tiện , chỉ nháy mắt với Vu Thanh Trừng. Bà chưa kịp mở miệng Bạch Lăng đứng lên thoải mái nên muốn trở về phòng ngủ.

      "Còn chưa ăn cơm nữa, ăn chút cơm rồi ngủ, mọi người chừa lại cho hai con." Vu Thanh Trừng cho là Cố Đống đâm trúng chỗ đau của rồi nên muốn theo an ủi vài câu.

      "Mẹ. . ." Cố Trường Tân gọi Vu Thanh Trừng lại: "Mẹ hâm nóng thức ăn ạ, bưng đến phòng con, con khuyên nhủ ấy. . . Hôm nay tâm trạng ấy được tốt lắm."

      Vu Thanh Trừng có chút luống cuống nhìn lên lầu, gật đầu cái rồi vào phòng bếp. Cố Trường Tân mấy câu đơn giản với Cố Đống rồi cũng theo lên lầu. Vu Tinh ngồi ghế sa lon thong thả ăn xong quả táo, sau đó mới giảo hoạt tới gần phía trước: "Dượng hai, buổi tối họ trở về bộ đội, buổi sáng chúng ta cử hành nghi thức, buổi trưa làm tiệc sao. . . Bây giờ phải là cần báo cho khách mời phải ?"

      "Ừ, thời gian hơi gấp nên chỉ cân nhắc chu toàn là được." Cố Đống gật đầu: "Thanh Trừng, ghi danh sách muốn mời , báo ngay, sáng sớm ngày mai đến kịp."

      "Dượng hai, con có thể mời người tới ?" ngón tay Vu Tinh còn lưu lại nước của quả táo sau, dinh dính, thoải mái, vừa liếm ngón tay vừa hỏi: "Con muốn mời người tới được ?"

      "Người nào? Bạn học?"

      " phải, hàng xóm ở Mỹ của con, bây giờ cũng biết họ."

      "Vậy con hỏi con ."

      "Được rồi!" Vu Tinh chạy lên lầu như làn khói.

      " ăn cơm trước , em muốn ngủ lát." Bạch Lăng thấy Cố Trường Tân cùng theo vào cười cười với , tới bên giường chuẩn bị nằm xuống.

      Cố Trường Tân nhanh hơn bước, đưa tay giữ chặt , thuận thế ngồi ở mép giường. Lưng của chưa đụng tới giường lạnh như băng, chỉ rơi vào vòm ngực ấm áp. đặt tay lên cổ của , dùng chút lực, chậm rãi ấn vào: "Muốn ngủ cũng phải ăn cơm trước, mẹ hâm nóng rồi mang lên, ngoan, đợi lát nữa chịu khó đứng lên."

      " là em muốn ăn." Bạch Lăng chỉ cảm thấy chỗ gáy được vuốt nên dần dần buông lỏng, cảm giác mệt mỏi cũng phóng thích ra ngoài, cả người thoải mái chỉ muốn nhắm mắt lại hừ hừ hai tiếng.

      "Giận sao?" Cố Trường Tân nhìn tựa vào ngực mình, thoải mái như con mèo , dáng vẻ lười biếng làm kích động, nhịn được cúi đầu cắn chóp mũi của cái: "Ba cũng có ý tốt, em suy nghĩ chút, về tình về lý, người nhà của em tham gia lễ đính hôn của chúng ta làm những người khác cảm thấy nhà chúng ta coi trọng em, đến lúc đó, chuyện linh tinh biết rất nhiều. [​IMG]
      huyenlaw68, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :