1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca - Bát Trà Hương (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 18:

      Đường Bằng Trình sững sờ, động tác của Chu Vũ cũng hơi chậm lại, hai người nhìn nhau lát, vẻ mặt Đường Bằng Trình có chút khó tin hỏi Cố Trường Tân: "Vì ai?"

      "Vì vợ tôi!" Cố Trường Tân càng trả lời vang dội, chút sợ hãi, cũng chút xấu hổ.

      "Cậu đừng có lừa tôi!" Đường Bằng Trình biến sắc, vẻ mặt trầm xuống: "Gia thế của cậu thế nào, chúng tôi có thể biết sao? Năm nay cậu mới hai mươi mốt tuổi, thế nào, Thiếu tướng Cố chấp thuận cho cậu kết hôn sao? cho chúng tôi, rốt cuộc tới bộ đội vì điều gì?"

      "Chính là vì vợ tôi, nếu Trung đội trưởng tin có thể hỏi ba tôi, bạn của tôi còn , đợi đến lúc ấy tốt nghiệp đại học chúng tôi kết hôn!" Cố Trường Tân có chút kinh ngạc vì đối phương biết Cố Đống là ba của , nhưng lại nghĩ đây là bộ đội đặc chủng sáng tỏ.

      "Ha ha ha ha ha. . ." Chu Vũ đặt ly trà xuống nở nụ cười: " đúng là hùng khó qua ải mỹ nhân mà? Lão Đường, vẫn nên theo suy nghĩ lúc trước mà làm , lúc cậu ấy còn ở lại đây nghĩ cách làm danh sách theo quân, nếu bạn của cậu đồng ý tới, dù sao bộ đội vẫn có trợ cấp. Nếu muốn đến cũng tùy theo ý của ấy."

      Sau khi Cố Trường Tân nghe nhếch miệng cười tiếng, đầy tự tin : "Bông nhài của tôi nghe lời của tôi nhất, sao có thể muốn theo quân?"

      Đường Bằng Trình nghe, vừa bực mình vừa buồn cười, đá Cố Trường Tân cước, đá nên Cố Trường Tân mới đau đến thu lại nụ cười. Chu Vũ nhìn thấy cũng ngăn cản, uống ngụm trà rồi mới : "Ngày mai bắt đầu, cậu được điều đến trung đội ấy, làm nhiệm vụ... cho theo kịp."

      "!" Cố Trường Tân lại làm quân lễ, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc hình như là nhớ tới điều gì đó nên quay đầu lại hỏi: "Báo cáo đội trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi!"

      " đừng nhiều lời!" Sau khi Đường Bằng Trình liếc mắt, tức giận trả lời: "!"

      "Địa chỉ ở đây có thể tiết lộ ? Tôi muốn viết thư về." Cố Trường Tân xong giống như hơi có lỗi, gãi gãi đầu, như đứa trẻ. Dù sao Chu Vũ là người trải qua ít chuyện, dĩ nhiên nhìn ra muốn viết thư cho ai, lúc này đồng ý, chỉ cần danh hiệu đơn vị bộ đội cùng địa chỉ cụ thể viết lên là được.


      Cố Trường Tân nhận được câu trả lời mong muốn, vô cùng vui vẻ ra ngoài, để lại Đường Bằng Trình cùng Chu Vũ nhíu mày hút thuốc lá ở trong phòng làm việc.

      "Tôi thấy khả năng thích nghi của cậu ấy khá mạnh, chỉ là quá trình có thể tương đối khó khăn." Đường Bằng Trình hung hăng hít hơi khói .

      "Tôi xem trọng nguyên nhân của cậu ấy, chỉ bởi vì cậu ấy là con trai của Thiếu tướng Cố. Dĩ nhiên là đạo lý ‘cha giỏi sinh con chẳng ra gì’ chiếm phần, nhưng cảm thấy mạnh mẽ cùng kiên nhẫn người Cố Trường Tân rất có thể vượt qua bất cứ ai trong chúng ta sao? Cậu ấy rất có thể là ưu tú nhất trong nhóm tân binh này, bất luận là kỹ năng hay là phẩm hạnh, cậu ấy đều có thể trở thành bộ đội đặc chủng ưu tú nhất!" Chu Vũ tới trước cửa sổ nhìn bóng lưng Cố Trường Tân xa dưới lầu .

      "Lão Chu, tôi biết tiếc tài, chỉ là có nghĩ tới hay , Cố Trường Tân muốn rời khỏi bất cứ lúc nào cũng được?" Đường Bằng Trình dập tắt điếu thuốc trong tay, thở dài : "Cậu ấy tới đây chính là vì bạn cậu ấy, phụ nữ nào chịu được người đàn ông của mình ‘liếm máu lưỡi dao’ mỗi ngày? Nếu bạn cậu ấy đồng ý làm thế nào? Tôi thấy cậu ấy rất có thể trực tiếp cuốn gói !"

      "Bộ đội đặc chủng là nơi cậu ấy muốn tới tới muốn sao?" Chu Vũ lại cười: "Lão Đường, bây giờ bộ đội đặc chủng rất thiếu nhân tài, ở nước ta, đây coi như là đơn vị yếu nhất trong quân . . ."

      "Tôi lo lắng nhất phải cậu ấy muốn , mà là chúng ta đè ép, khống chế, cho phép cậu ấy , nếu chọc cậu ấy làm ra chuyện gì hậu quả như thế nào, ai cũng dám tưởng tượng!" Hình như Đường Bằng Trình cực kỳ mệt mỏi, dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

      "Chúng ta thử bồi dưỡng trước chút xem, mài giũa tính tình. . ." Chu Vũ thu nụ cười, cũng thở dài: "Muốn trơ mắt nhìn người như thế , nỡ. . ."

      "Vậy được, tôi cố hết sức." Đường Bằng Trình mở mắt ra suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng biểu lộ thái độ.

      Lúc Bạch [​IMG]

      Chương 19:

      Mặc dù trong lòng Bạch Lăng hơi sợ sợ, nhưng vừa nghĩ tới dù sao hai người cũng hơn người nghĩ cách nên cũng theo Vu Tinh. Vốn tưởng rằng ấy đưa mình đến chỗ Bạch Chí Thanh, lại ngờ Vu Tinh trực tiếp đưa đến quân doanh. Đứng ở công lớn của quân doanh, Bạch Lăng khẩn trương nhìn cảnh vệ ở cửa chút, ngược lại Vu Tinh lại luống cuống, tiến lên mấy câu cùng cảnh vệ.

      Bạch Lăng chỉ thấy cảnh vệ liếc mắt nhìn rồi xoay người vào phòng, cầm điện thoại lên, xem ra là gọi điện thoại cho người khác. Vu Tinh trở về bên cạnh , an ủi : "Đợi lát nữa vào, cậu cũng cần căng thẳng như bây giờ, ra cũng có gì, cậu cứ thôi."

      "Chúng ta tìm ai vậy?" Bạch Lăng rướn cổ nhìn vào sân trong chút: " gặp ai thế?"

      "Nhà chúng ta có ba người ở bộ đội, trừ trai lớn và hai, còn lại chính là dượng hai. . ." Vu Tinh cười cười, chỉ sợ Bạch Lăng quay đầu mất, kéo cánh tay của lại: "Bây giờ, trai lớn ở trong quân doanh, quanh năm suốt tháng cũng thấy về nhà, hai —— cũng chính là bạn trai cậu ở quân doanh bên ngoài thành phố, cho nên ở trong này cũng chỉ có người mình quen biết thôi."

      "Hả?" Bạch Lăng sửng sốt trợn to hai mắt: " được đâu, nếu là. . . Ông vốn biết mình từ Cố Trường Tân, lần đầu tiên gặp mặt lại là tình huống như vậy, nếu ông biết chuyện trong nhà mình càng thích mình, dù sao. . ." Dù sao trong nhà tốt, phải đóng cửa bảo nhau. . .

      "Cậu sợ gì?" Vu Tinh kéo chặt tay Bạch Lăng lại hơn: "Dượng hai mình phải người coi trọng bên ngoài, trước khi mình cũng , có chuyện gì có thể với dượng hai. Nếu mình cũng như vậy cậu nhất định nên với dượng hai."

      "Vu Tinh, chúng ta vẫn nên . . ." ra Bạch Lăng cũng hiểu, có lẽ Cố Đống nhúng tay vào chuyện này rất dễ dàng giải quyết. Nhưng vừa nghĩ tới người ba tham tiền ngang ngược cảm thấy rất xấu hổ: "Tự chúng ta nghĩ cách , chuyện này cũng tới mức nhất định cần chú Cố ra mặt."


      "Haizz, chúng ta chỉ là học sinh, về chuyện tiền bạc, cậu có biện pháp gì giải quyết?" Vu Tinh luôn luôn làm việc hấp tấp, vốn quyết định phương pháp giúp Bạch Lăng, lại thêm câu mà Cố Trường Tân để lại trước khi , lòng tin rằng để Cố Đống giúp tay hiệu quả tuyệt đối tốt hơn hai người bọn họ tự mò mẫm.

      Trùng hợp lúc này có nhân viên truyền tin tới, là Cố Đống để đến đón hai người vào. Bạch Lăng vẫn còn thấp thỏm đứng tại chỗ dám động, Vu Tinh thấy bộ dạng nhát gan như cáy trong lòng thoải mái, nổi giận đùng đùng tiến lên kéo người vào cổng.

      Vốn là Cố Đống mở cuộc họp trong phòng làm việc, đột nhiên nghe cảnh vệ báo cáo là có hai bé tới tìm ông, ông vừa nghe cũng biết có thể là Vu Tinh xảy ra chuyện gì. Ông ngẫm nghĩ rồi để cho cấp dưới truyền tin đón người vào, trước khi Cố Trường Tân , hai ba con chuyện với nhau suốt cả đêm. Sau cùng Cố Trường Tân cũng bảo đảm sau này phát triển tốt ở bộ đội, nhưng điều kiện tiên quyết là Bạch Lăng ở chỗ này phải tốt, dĩ nhiên tất cả vẫn còn cần Cố Đống quan tâm.

      "Dượng hai, dượng hai!" Người Vu Tinh còn chưa vào phòng làm việc gào to.

      "Kêu lớn như vậy làm gì?"
      [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 20:

      Cố Trường Tân viết xong thư cẩn thận đọc lại mấy lần mới nằm xuống giường. Tiết Nham ở cùng ký túc xá lén lút đến gần, chợt vỗ vai cái. Cố Trường Tân cả kinh, mở mắt ra, làm tư thế phòng bị.

      "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu chút." Tiết Nham thấy dáng vẻ cảnh giác thể nín cười.

      "Cậu ." Cố Trường Tân thấy nụ cười của trong lòng ít nhiều có chút bài xích. Mặc dù hai người cùng ký túc xá nhưng cũng phải quá quen thân, cũng được mấy câu.

      "Trong nhà của cậu có phải có tên Vu Tinh hay ?" Lúc Tiết Nham hỏi ràng có chút ấp úng.

      Cố Trường Tân suy nghĩ chốc lát, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Bác bị đánh súng ngã ngữa lúc diễn tập chiến trường, trầm tư hồi, đối diện đôi mắt đen sâu của Tiết Nham, thành trả lời: "Ừ, em họ tôi."

      "Hèn gì." Tiết Nham lẩm bẩm câu rồi rời , lại quay người lại, có chút ngượng ngùng , "Lát nữa tôi cũng viết lá thư, cậu có thể cho tôi địa chỉ của Vu Tinh ?"

      "Sao cậu biết con bé?" Cố Trường Tân trầm ngâm cả buổi mới hỏi.

      "Vẫn luôn biết, lúc ở nướ Mỹ." Tiết Nham cười khổ, nhưng cũng gì nhiều.

      Dĩ nhiên Cố Trường Tân đưa địa chỉ nhà mình cho , chỉ đưa thư cho mình, cùng gởi về, nếu Bạch Lăng nhận được giúp đưa cho Vu Tinh.

      Đêm đó chuyện Bạch Lăng ở nhà của Cố Trường Tân nên vẫn còn hơi mất tự nhiên. Vu Thanh Trừng thấy vào cửa, mặc dù gì nhưng cử chỉ cũng tương đối thân thiết dễ gần, nhưng nụ cười mặt dần dần phai nhạt, Bạch Lăng cũng chỉ có thể làm bộ nhìn thấy. Cho đến khoảng chín giờ Cố Đống mới trở về, vừa vào cửa Vu Thanh Trừng cười tủm tỉm nghênh đón.

      Cố Đống để cặp công văn xuống, cơm cũng chưa ăn với Vu Tinh câu: "Con và Bạch Lăng đến phòng sách của dượng chút" rồi lên phòng sách lầu. Vu Tinh cùng Bạch Lăng liếc nhìn nhau cái rồi vội vàng lên theo. Vu Thanh Trừng cầm bát đũa đứng tại chỗ, có chút mờ mịt nhìn lên lầu chút.

      Die nda nle qu ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

      "Mọi chuyện đừng cho dì hai con biết!" Vu Tinh cùng Bạch Lăng mới vừa vào phòng sách là Cố Đống dặn dò, giọng như thở dài, đảo mắt nhìn Bạch Lăng đứng có chút lo lắng đứng bên cạnh, : "Bạch Lăng, bắt đầu từ hôm nay, con ở nhà chúng ta , đợi lát nữa chú gọi dì Vu dọn phòng giúp con."

      "Ba con, ông ấy. . ." Ông ấy cần mình nữa sao?

      "Tố rồi, sau này chúng ta cùng học, cùng nhau về nhà, tốt!" Vu Tinh nghe thấy vui mừng nhảy lên cao ba thước: "Chỉ là bên dì hai phải thế nào?"

      "Thành tích của con tốt chút nào, dượng tìm gia sư dạy kèm ở nhà, hai người các con cùng lứa, thành tích Bạch Lăng lại tốt hơn, mời con bé làm gia sư là chuyện thể tốt hơn. Chỉ là đợi lát nữa các con cũng đừng gì, dượng tự với dì hai con. Từ nay về sau, chuyện này coi như kết thúc, sau này cũng đừng nhắc lại nữa." Cố Đống bóp mi tâm, lại phất tay với hai người: " , gọi dì hai con đến đây ."

      Hai người gật đầu cái, đến cạnh cửa Cố Đống vẫn gọi Bạch Lăng ở lại: "Bạch Lăng. . . Chuyện của con và Cố Trường Tân. . . đừng với người ngoài, bao gồm mẹ của nó."

      "Con hiểu." Bạch Lăng gật đầu đồng ý, mặc dù biết rốt cuộc Cố Đống làm gì, nhưng trong mơ hồ cũng có thể tưởng tượng, nhất định là bỏ ra cái giá rất lớn, nếu Bạch Chí Thanh tuyệt đối thể nào buông tay. Bây giờ nghe ý Cố Đống là phải ở lại, Bạch Chí Thanh hoàn toàn đuổi ra khỏi nhà họ Bạch rồi sao?

      Lúc Vu Tinh gọi Vui Thanh Trừng lên lầu lại kéo Bạch Lăng vào phòng gần đó, sau [​IMG]

      Chương 21:

      "Con muốn về được sao?" Bạch Lăng cảm thấy buồn cười, ngày trước luôn cho đây là số mệnh, là kiếp trước làm ác nên bây giờ mới nhận hậu quả. Nhưng ngày hôm qua, lời của Cố Đống lại làm cho hiểu, phải là lỗi của mình, chuyện công bằng, hài lòng đời này quá nhiều, tất cả chỉ có thể nhìn vào bản thân. Lùi bước có thể được gì chứ? Ông rống giận hoặc là đánh tàn nhẫn, chuyện ngày trước chỉ sợ cũng là do hèn nhát mà đổi lấy thôi.

      Vừa nghĩ tới mấy lời của Cố Đống, Bạch Lăng tự chủ ưỡn thẳng sống lưng.

      "Về nhà họ Cố !" Bạch Chí Thanh rống to tiếng, đánh thức đứa trẻ trong phòng, chỉ nghe "oa —" tiếng khóc từ phòng ngủ truyền ra.

      "Có phải ba bán con cho nhà họ Cố rồi hay hả?" Bạch Lăng thấy Bach Chí Thanh gấp gáp ẳm em trai cũng theo vào phòng ngủ, lạnh lùng hỏi.

      " phải là ông con bé dạy kèm tại nhà cho Vu Tinh sao? Sao lại bán con bé cho nhà họ Cố rồi hả?" Mẹ Bạch Lăng vốn ở cữ trong phòng, vừa nghe Bạch Lăng chất vấn liền kinh sợ ngồi ở giường.

      Die nda nl equ udo n <3 <3 <3 [becuacon]

      Dĩ nhiên Bạch Chí Thanh chột dạ, chỉ đưa tay ẳm con, biết lúc này Bạch Lăng căm hận nhìn chằm chằm ông nên cũng dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt , nếu đổi lại bình thường, sợ rằng quả đấm bay tới. Tối hôm qua, Thiếu tướng tới ông, , Bạch Lăng là con dâu mà nhà bọn họ định, nhà họ Cố bọn họ cũng có lý do gì để cho ở nhà bị người ta đánh đập tàn nhẫn, nếu nhà họ Bạch muốn nuôi con này nhà họ Cố bọn họ nuôi. Hai ngàn đồng, từ đó Bạch Lăng trở thành người nhà họ Cố, sau này tất cả chi tiêu của do nhà họ Cố Gia gánh vác.

      , Bạch Chí Thanh có chút đắc chí. Hai ngàn đồng đối với bọn họ mà số tiền rất lớn. Nuôi con vốn là tương đương với nuôi hang hóa lỗ tiền bên người, tại có người nguyện ý mang , dĩ nhiên ông cảm thấy đó là chuyện rất tốt. Sau đó lại nghe người cho ông tiền là "Thiếu tướng Cố" , ông về cấp bậc lắm, chỉ là có chữ "tướng" chắc cũng là quan rất lớn. Con của mình được định làm con dâu trong nhà quan, đây càng là chuyện mừng. Chỉ là nghĩ tới trước kia ông đối xử với Bạch Lăng như vậy trong lòng ít nhiều hơi sợ.

      Bạch Lăng thấy Bạch Chí Thanh vẫn tránh né hừ lạnh tiếng, rất bình tĩnh : "Chỉ muốn với hai người câu, từ nay về sau tôi cần bước vào cánh cửa này nữa, tôi lập tức về nhà họ Cố, bao giờ tới làm phiền nhà ba người của ông!"

      Bốn chữ " nhà ba người" bị nhấn rất mạnh, trong đó hận ý ép tới độ cột sống Bạch Chí Thanh cong lại mấy đường.

      "Con gì vậy?" Mẹ Bạch Lăng nghe như vậy lập tức khóc ra tiếng: "Mặc kệ như thế nào, con cũng là con của chúng ta, con ở nhà đâu? Tiểu Lăng, mẹ biết, con theo ba mẹ chịu khổ, nhưng cho tới bây giờ mẹ đều nghĩ rằng phải bán con cho nhà họ Cố gì đó, trở lại ."

      "Bà biết cái gì?" Bạch Chí Thanh vừa nghe lập tức quát: "Nó theo nhà họ Cố có gì tốt? Người ta cho nó ăn, cho nó mặc, còn muốn để nó học, những thứ này theo chúng ta được sao?"

      "Nó theo người khác coi như là gì?" Bản tính mẹ Bạch Lăng nhát gan, cho tới bây giờ đều nhẫn nhục chịu đựng, rất ít mặt đỏ tới mang tai cãi nhau với chồng: "Nó là con của tôi, theo tôi có gì đúng?"

      "Bà đừng quên, bây giờ bà có con trai, chúng ta đâu còn nuôi nổi nó nữa? Hơn nữa, nếu nó về, phải hai ngàn đồng cũng bay!"

      "Hai ngàn đồng nhé?"

      "Tối ngày hôm qua, Thiếu tướng Cố đén cho chúng ta hai ngàn đồng, từ đó Bạch Lăng theo nhà họ Cố sống qua ngày." Bạch Chí Thanh , làm như muốn biện hộ vì hành động vô sỉ của mình, lại : "Tôi cũng vì tốt cho nó, bà nhìn thấy Thiếu tướng Cố lái xe phô trương thế nào đâu, xe xịn, còn [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 22:

      Từ ngày Bạch Lăng trở lại nhà họ Bạch rồi về nhà họ Cố tiếp tục trở lại cái địa phương kinơi đó nữa. Ánh mắt nguội lạnh của Bạch Chí Thanh nhìn còn có thể đạo mạo hãnh diện tự xưng là tất cả đều vì , chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên chán ghét. Vết sẹo bị mở ra lần lại lần, mỗi lầ, đau đớn khó chịu, đè lại đôi tay người khởi xướng tràn đầy tội ác đó.

      Có lúc cũng rất nhớ nhung mẹ và em trai, mỗi lúc như vậy đều nghĩ cách đến nhà bà ngoại, để bà ngoại giúp nhắn cho mẹ hẹn thời gian gặp mặt. Trong thời gian này, Bạch Lăng sống ở nhà họ Cố muốn biết tốt hơn ở nhà họ Bạch gia bao nhiêu lần. Trước đó, dù sao Vu Thanh Trừng đối với cũng hơi lạnh nhạt, cũng hiểu, người ngoài thể cầu nhận được nhiều hơn, bữa no ấm cũng đủ rồi. Sau đó sống cùng lâu, Vu Thanh Trừng dần dần ôn hòa thân thiết với hơn, thỉnh thoảng gặp hai chuyện cũng trưng cầu ý kiến của .

      Tất cả đều diễn ra đâu vào đấy, cho đến ngày kia, cả nhà họ Cố giống như bị kinh động, hốt hoản, vội vàng. Lúc Bạch Lăng vẫn còn ở trường học chỉ thấy Vu Tinh vội vã chạy tới cửa phòng học gọi . thấy khuôn mặt ấy gấp gáp, biết thế nào là cảm thấy hoảng hốt đến khó hít thở. hít sâu hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại mới chạy ra ngoài.

      "Bây giờ mình phải về trước, lát nữa mình để tài xế trực tiếp tới đón cậu, được ?" trán Vu Tinh tất cả đều là mồ hôi, dáng vẻ thở hổn hển, vừa nhìn chính là cuống quít chạy tới.

      "Có thể, mình chờ lát rồi về cũng được." Bạch Lăng gật đầu cái, lại có chút lo lắng hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"

      " mình trở lại, hình như bị thương, bây giờ nằm trong bệnh viện, dì hai gọi mình đến bệnh viện xem chút." Vu Tinh muốn nhiều như vậy, chỉ lo tiết kiệm được thời gian nên đơn giản chuyện ra lần. chuẩn bị xoay người rời mới phát , Bạch Lăng trước mặt thay đổi sắc mặt. bối rối nhưng cũng ý thức được lúc nãy có chút ổn, lúc này mới ổn định trái tim treo ngược, an ủi : "Chỉ là vết thương nên. . . Trước hết cậu đừng gấp gáp, mình xem rồi hẵn ."

      "Mình cùng với cậu." Bạch Lăng cũng cần biết nhiều như vậy, trực tiếp trở về phòng học thu dọn tý, kéo Vu Tinh .

      Ở cửa sớm có tài xế nhà họ Cố chờ, nhìn thấy Bạch Lăng đầu tiên là sững sờ, sau đó mới gật đầu cười cười. Bạch Lăng ngồi xe, tâm tình vẫn luôn có chút tập, Vu Tinh cũng lo lắng giống vậy, ngày thường luôn là hai bé ríu rít, lúc này ngồi ngay ngắn cũng có ai chuyện.

      "Hai người các con yên tâm , thủ trưởng ở bệnh viện, có chuyện gì." Có thể tài xế cảm giác được hai người căng thẳng lo lắng nên như vậy.

      "Rốt cuộc ấy sao thế ạ?" Có mấy lời Bạch Lăng tiện hỏi, chỉ có thể do chuyện hỏi.

      "Cụ thể chú cũng , chỉ nghe là bị thương, thủ trưởng để chú tới đón các con đến bệnh viện trước sau đó đón phu nhân." Tài xế kia nhìn kính chiếu hậu, có thâm ý khác nhìn thoáng qua Bạch Lăng. Người phía sau chống lại tầm mắt của ông, trong lòng giật mình, cuống quít dời mắt .

      Để cho đến bệnh viện trước Vu Thanh Trừng, là ý của Cố Trường Tân sao?

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

      Lúc xe lái vào bệnh viện quân đội, Bạch Lăng chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, cũng thể động đậy. chưa từng nghĩ tới, Cố Trường Tân lại gặp mặt ở chỗ này, haylà dùng thân phận của người bị thương. Mạnh mẽ như vậy, lợi hại như vậy, tại sao lại bị thương? Bị thương ở đâu người? Rất nghiêm trọng sao?

      Những vấn đề liên tiếp liều lĩnh trong đầu của , hỗn độn, hốt hoảng khác thường.

      "Chúng ta lên trước. . ." Vu Tinh đẩy Bạch Lăng cứng ngắc ngồi ở ghế sau xe: "Dượng hai để chúng ta tới bệnh viện trước dì hai, đoán chừng là muốn cho cậu gặp ấy trước, nắm bắt thời gian ở cùng ."

      Bạch Lăng hít sâu hơi, kiềm chế lo lắng trong lòng, xuống xe. Dọc theo đường đều có người mặc quân trang cùng áo khoác trắng dài qua, sắc mặt bọn họ lạnh lẽo, có nhiều vẻ mặt. hành lang, biết Bạch Lăng lấy dũng khí từ đâu tới, thế nhưng toát ra ý nghĩ.

      Nếu như Cố Trường Tân bị thương tổn tới mức nhất định. . . Dù nửa đời sau thể tự lo liệu cũng muốn ở bên cạnh . xa rời, đây là báo đáp tốt nhất có thể làm cho tình của hai năm qua!

      Đẩy cửa ra, đập vào mắt là Cố Đống ngồi ở bên giường cùng Cố Trường Tân trò chuyện với nhau, thấy vào hai người cũng ăn ý ngừng lại. Cố Đống đứng lên, để Bạch Lăng qua ngồi, ông đưa Vu Tinh ra khỏi phòng bệnh.

      Bạch Lăng vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích, đỏ vành mắt. Cố Trường Tân nằm ở giường, sắc mặt có chút tốt lắm, giống với yếu ớt khuôn mặt tuấn những ngày qua. Bạch Lăng thấy người gầy rất nhiều, gương mặt góc cạnh càng ràng, tại lại nằm trong bệnh viện, cũng nhịn được nữa, cắn mu bàn tay khóc. Cố Trường Tân thấy khóc cũng gấp, tay truyền nước biển đưa về phía , lòng bàn tay mở ra, tư thế mời.

      "Ngoan, đừng khóc, tới đây ôm, lau lắm rồi cũng chưa gặp mặt."

      Cố Trường Tân trước sau đều là giọng cưng chiều, Bạch Lăng nghe thấy máu cả người đều đông lại trong nháy mắt, sợ toàn thân bị cuốn sạch. lảo đảo tiến lên, nhào vào trong ngực của , nghe kêu đau tiến, lại đưa tay lên mặt của . tay truyền đến cảm giác tiếp xúc của da, cùng với nhiệt độ của , lúc này mới dám xác nhận là còn sống sờ sờ ở trước mặt mình rồi.

      " làm em sợ muốn chết!" Bạch Lăng lau nước mắt đồng phục bệnh nhân của : "Vu Tinh bị thương, em sắp bị hù dọa đến chết mất!"

      " bậy!" Cố Trường Tân trách tiếng, nghiêng đầu khẽ hôn lên trán của , an ủi: " thể có chuyện, người bị trúng đạn, có sao. . ."

      "Ở đâu?" Bạch Lăng nghe trúng đạn, vội vàng chống người lên, khẩn trương hỏi : "Em xem chút.
      [​IMG]

      Chương 23:

      Cố Trường Tân muốn biết quá nhiều chuyện nguy hiểm, muốn sang chuyện khác. tay che lên hai mắt, cười hai tiếng, : "Bông nhài , em rất ngọt, tính thích ăn đồ ngọt, vẫn bỏ được, muốn ăn lần nữa, có muốn thỏa mãn lần nữa hay , hả?"

      Trong nháy mắt Bạch Lăng còn sót lại đau lòng chút nào, vươn tay vò đầu ngắn ngủn của . Cố Trường Tân cười càng lúc càng vui vẻ, đến cuối cùng, dứt khoát nắm lấy tay của ghé vào miệng, lần lượt ngậm lấy ngón tay . Bạch Lăng chỉ cảm thấy dòng điện xẹt qua trái tim mềm mại, ngứa chút, tê tê, cười tiếng, thoả mãn giống như mèo vùi trong ngực .

      Đột nhiên Cố Trường Tân nhớ tới khi còn bé thấy bốn chữ trong sách — mỹ nhân trong ngực, khi đó còn quá , hiểu tại sao có người luôn : "Mùi hương nồng nàn là mộ hùng". Vào lúc này, trong ngực ôm người con xinh xắn mình nhất mới hiểu , hạnh phúc tốt đẹp như vậy, hùng nào chịu vứt bỏ?

      "Chuyện em ở nhà của đó, biết ?" Tay Bạch Lăng vẽ những vòng tròn ngực , giọng mềm mại, sinh ra quyến rũ xông vào trong xương tủy của .

      "Ừ." Cố Trường Tân dung túng động tác của , thậm chí có chút hưởng thụ, khóe môi tươi cười, trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác thỏa mãn này: "Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, an tâm ở nhà , có ba mẹ ở đó, cũng có thể yên tâm ít. Hơn nữa, mẹ là người miệng cứng lòng mềm, hơn nữa thích đáng nghe lời, em ngoan như vậy, mẹ từ từ thích em. Chờ em vừa tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn, vấn đề mẹ chồng con dâu cũng tồn tại."


      "Muốn kết hôn cũng muốn phải dưỡng thân thể tốt!" Bạch Lăng khẽ vuốt vết thương của , tâm tình trầm xuống: " cơ thể mình sau này em dựa thế nào đây?"

      "Em oán trách thể lực của tốt sao?" Cố Trường Tân xấu xa cười tiếng, ôm người trong ngực lật người cái liềm đè người xuống, tay trái nâng chân của giắt lên ngang hông mình, cúi đầu ngậm chặt cánh môi của , giọng mơ hồ bay vào trong tai : "Thử lại lần nữa ? cố gắng, xem thể lực có phải tốt hay ?"

      Bạch Lăng vừa nghe như vậy nhất thời cảm thấy nơi lúc trước bị xâm nhập đau rát. Che đôi mắt đẫm nước mắt, đáng thương nhìn Cố Trường Tân: " cần, rất đau. . . Ở chỗ này vẫn còn khó chịu!"

      Cố Trường Tân thấy lại muốn khóc, đau lòng vén chăn nhìn chỗ mới vừa bị hung hăng vượt qua. Bạch Lăng biết muốn làm gì, chỉ thấy vén chăn lên, kéo hông của nâng nửa người dưới lên, bị sợ đến cả người co rụt lại đầu giường. Cố Trường Tân hơi dùng sức, đè chặt lại.

      "Đừng lộn xộn, xem chút xem có bị thương hay !" xong, kiểm tra cẩn thận, đứng dậy ẳm lên.

      Trong mắt là băng gạc trước ngực bị máu nhuộm đỏ, sau khi ý thức được ẳm sợ hết hồn, vội vàng đẩy ra: " thả em xuống , chắc là vết thương người của rách ra, nền dùng lực!"

      "Nếu nghĩ đến vết thương của ngoan ngoãn, nên lộn xộn, ẳm em đến ghế sa lon bên kia ngồi chút, pha cho em thau nước, em. . . dọn dẹp vết máu trước , lát nữa ngủ dễ chịu hơn chút." Ở phòng bệnh Cố Trường Tân có phòng tắm, nếu muốn rửa sạch cơ thể chỉ có dùng thau hứng nước ở trong nhà vệ sinh tắm đơn giản.

      Để chăm sóc, lòng Bạch Lăng chua chua ngọt ngọt, vừa cúi đầu vừa đúng chạm phải vật phái nam của lộ ra, cường tráng lại dính chút vết máu màu đỏ phía , đó là của .
      [​IMG]
      huyenlaw68, KisaragiYueChris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 24:

      Lúc Bạch Lăng trở lại, bác sĩ thay băng gạc sạch cho Cố Trường Tân, lần này chân nhìn trực diện vết thương của . Bởi vì lúc trước băng gạc được quấn tương đối chặt nên trải qua đêm, vết máu vì miệng vết thương bị rách đông lại, dính vào tấm gạc trắng. Lúc này gỡ bang ra, có vài vết máu đọng lại, căn bản là lấy xuống được. Y tá cau mày nhàng kéo, vết thương lại ứa máu mới.

      Bạch Lăng nhìn màn này hốc mắt ê ẩm, trong lòng giống như bị dao đâm cái, dao cọ sát vào, động tác chậm chạp, đau đớn tăng gấp đôi. vốn cần chịu khổ như vậy, có gia thế tốt, hoàn toàn có thể thuận buồm xuôi gió, lên đại học, tìm được công việc tốt, nhưng vì , hề có quan hệ máu mủ với , thế nhưng biết lại núp bao nhiêu đường nguy hiểm.

      "Mẹ, mẹ đưa Bạch Lăng ra ngoài , con thấy máu tanh như vậy chắc là sợ." Cố Trường Tân nhìn thấy cầm bữa sáng đứng cạnh cửa xuyên qua đám người dày đặc, tay đỡ khung cửa, cúi thấp đầu, vai càng ngừng run lên. có chút lo lắng, cũng dễ dàng tới nên thể làm gì khác hơn là nhờ Vu Thanh Trừng giúp đỡ.

      Vu Thanh Trừng quay đầu lại nhìn Bạch Lăng, cũng bị tư thế run rẩy làm sợ, dắt người ra ngoài. Bạch Lăng bị bà kéo ngồi ghế dài ở hành lang mà trong đầu còn nhớ lại cảnh tượng mới vừa rồi, chóp mũi như còn quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm, trong dạ dày khó chịu, chạy đến thùng rác ở khúc quanh hành lang, nôn khan.

      "Con ở đây giữ đêm rồi, hay là về nghỉ ngơi chút ." Vu Thanh Trừng đứng ở sau lưng , nhàng vỗ lưng của , dịu dàng : "Nhiều máu như vậy, đừng con, dì nhìn cũng bị dọa sợ. . ."

      " có sao ạ, dì ơi, ngày thường dì và chú Cố làm rất bận, hôm nay lại là Chủ nhật, mọi người trở về nghỉ ngơi chút , dù sao con cũng có việc gì. . . Ở đây coi chừng Cố. . . Cố được rồi ạ." Bạch Lăng cười cười, bất đắc dĩ cầm túi tay: "Tiếc bữa ăn sáng, cũng nguội rồi."

      "Con ăn sáng chưa?" Vu Thanh Trừng càng ngày càng thích Bạch Lăng khôn khéo, có lúc bà cũng nghĩ, có con như vậy quả tồi: "Dì với con ăn sáng trước , đói bụng tốt đâu."

      " sao ạ, con đợi lát nữa xem sao rồi tính tiếp ạ. Vết thương cũng rách ra, đợi lát nữa nhất định phải có người hỗ trợ chăm sóc." Bạch Lăng rướn cổ liếc mắt nhìn vào phòng bệnh, phục hồi tinh thần lại, cười an ủi Vu Thanh Trừng hình như sốt ruột lo lắng: "Dì ạ, dì cũng cần quá lo lắng, bây giờ bác sĩ ở bên kia chuẩn bị rồi, có chuyện gì đâu!"

      "Con bé này cứ như vậy, còn biết an ủi dì. . ." Vu Thanh Trừng cười lát, lại rũ mi mắt thở dài cái: "Haizz. . . Lúc trước dì đồng ý để cho nó , nó và cha của nó còn kiên trì ầm ĩ với dì trần. . . Từng người trong nhà đều tiết kiệm tâm sức của dì. nó vào bộ đội sớm hơn nó, mới vừa mấy năm nay, quanh năm suốt tháng cũng về nhà được mấy lần, bây giờ mấy năm về rồi. Có năm, vẫn là ba nó đưa cả nhà chúng ta đến quân đội thăm nó. Bây giờ cả Trường Tân cũng vậy. . . Ngày ngày dì đều lo lắng đề phòng, người xung quanh đều dì mau già ."

      " phải là bọn họ muốn có thể sớm thành gia lập thất sớm chút sao, [​IMG]
      huyenlaw68 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 25:

      "Ừ, cũng tệ lắm, rất hiểu chuyện." Vu Thanh Trừng gật đầu cái, lại hỏi: "Con có biết chuyện nhà họ Bạch hay ?"

      Lúc Cố Đống thông báo Cố Trường Tân cũng tức giận, lúc này cũng nghiêm trang gật đầu cái, trả lời: "Vâng, biết, ba con từng , mẹ, trong khoảng thời gian ở nhà của chúng ta, mẹ thấy ấy như thế nào?"

      "Rất tốt, mẹ nghĩ sinh hai đứa con trai như con và con vẫn bằng con bé hài lòng như vậy." Vu Thanh Trừng cười lát rồi liếc mắt qua Cố Trường Tân, thấy híp mắt, dáng vẻ thỏa mãn vui vẻ càng thêm xác nhận suy đoán lúc nãy.

      "Dù sao cũng con , dĩ nhiên phải gần gũi với mẹ hơn." Cố Trường Tân nhận lấy trái táo gọt xong, cắn cái, giọng .

      Sau khi Vu Thanh Trừng nghe thấy thở dài, khỏi tiếc rẻ : "Mẹ là mẹ con bé bao giờ, mẹ ruột con bé cũng nhẫn tâm, mặc kệ sống chết của con bé còn xíu như vậy. . . Sau này gả về nhà chồng biết bao nhiêu ánh mắt cùng uất ức, nghĩ tới đáng thương ."

      Cố Trường Tân tựa vào đầu giường, trầm mặc khoảng ba phút mới chậm rãi mở miệng: "Mẹ. . . Nếu sau này con mang về cho mẹ có thân thế tương tự Bạch Lăng, mẹ có kỳ thị làm khó ấy hay ?"

      " hưu vượn gì đó?" Vu Thanh Trừng cố ý nghiêm mặt, có chút tức giận : "Mẹ là loại người như vậy sao? Hơn nữa, cả ngày con ở trong quân đội, đâu ra thời gian tìm bạn ?"

      "Con chỉ hỏi vậy thôi, mẹ chút suy nghĩ của mẹ ."

      " như vậy, vừa biết điều vừa nghe lời, từ làm cho người ta thương , sao lại kỳ thị hả?" Vu Thanh Trừng vừa dọn dẹp tủ trái cây vừa cười trả lời: "Cũng biết nhà nào có phúc thế, có thể cưới ngoan như Bạch Lăng về nhà, haizz. . . Mẹ cũng cầu con hay con mang về cho mẹ người giống như con bé, chỉ cần hai con mang về cho mẹ người có khuôn phép là được."

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

      Cố Trường Tân ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn Vu Thanh Trừng muốn lại thôi, trong lòng của bà cũng hiểu, chuyện đó coi như là rồi. Chỉ là Cố Trường Tân do dự tới do dự lui, thử thăm dò hỏi vài câu như vậy còn chịu ra. Hơn nữa, nghĩ lại, chỉ sợ Cố Đống cũng biết chuyện này, chắc chắn Vu Tinh cũng thiếu công giúp đỡ, chỉ là tại sao tất cả mọi người phải gạt bà?

      "Được rồi, mẹ về lấy cơm tới cho con." Vu Thanh Trừng lập tức chuẩn bị : "Chú ý chút, đừng tiếp xúc vết thương nhiều."

      "Dạ " Cố Trường Tân rầu rĩ đáp tiếng, ánh mắt lóe lên nhìn Vu Thanh Trừng: "Mẹ, để cho Vu Tinh với Bạch Lăng đưa cơm đến cho con , mẹ cũng chăm sóc con cả ngày, nghỉ ngơi chút ."

      "Hai đứa nó phải đến trường học tự học buổi tối, có cách tới đây. . . Hơn nữa, tối hôm qua Bạch Lăng trông cả đêm, sao con con bé mệt nhọc gì vậy?" Vu Thanh Trừng hừ lạnh tiếng, giọng lầm bầm câu rồi rời .

      Cố Trường Tân lại nằm xuống giường, nhìn trần nhà ngẩn người hồi. Nghe giọng của Vu Thanh Trừng cũng dối lòng, bà cũng còn thích Bạch Lăng. Dĩ nhiên đây là dưới thân thế mà Cố Đống ngụy tạo, nếu như Vu Thanh Trừng biết sao? Có thể vẫn lạnh nhạt giống như trước hay ? Cuối cùng, hơi nhếch môi, hạ quyết tâm, thực là bất đắc dĩ, chuyện của nhà họ Bạch nên gạt bà cả đời!

      Giờ cơm tối đến, Cố Đống vẫn chưa về, Bạch Lăng cùng Vu Tinh lại gấp đến trường học. Vu Thanh Trừng chỉ đành phải để cho hai đứa ăn cơm trước, tự mình đến bệnh viện. Cố Trường Tân trải qua buổi chiều để nghỉ ngơi và hồi phục, thể lực tốt lên ít, nhớ tới dáng vẻ Bạch Lăng mềm mại ở dưới thân mình tối hôm qua cong khóe môi.

      Vu Thanh Trừng vào rất gấp, vội vã để hộp cơm xuống rồi phải trở về. Cố Trường Tân có chút kinh ngạc hỏi bà có phải có chuyện , Vu Thanh Trừng chỉ là có chuyện với Cố Đống, sợ lát nữa về trễ, ông lại họp. Cố Trường Tân hiểu nên gật đầu, nhìn bà rời .

      Lúc Vu Thanh Trừng vào cổng, Cố Đống vừa về nhà, hai người đụng đầu ở cửa. Cố Đống nhìn vẻ mặt trầm của Vu Thanh Trừng, trong lòng có chút lo lắng, cười hỏi: "Sao thế? Sắc mặt kém như vậy?"

      Vu Thanh Trừng chỉ cảm thấy ông với mấy đứa cùng lừa gạt bà hung hăng trừng mắt liếc ông cái, để ý đến rồi
      [​IMG]
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :