1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca - Bát Trà Hương (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      Hai người lâu gặp rồi, Cố Trường Tân nhẫn lâu, lúc này trong nhà lại có những người khác, ở địa bàn của mình, khi gần gũi giống như là hít thuốc phiện, buông ra nữa. Da mặt Bạch Lăng mỏng, Cố Trường Tân còn chưa làm gì, môi vừa dán lên , khuôn mặt nhắn nhịn được, đỏ như muốn ra máu.

      Cố Trường Tân ngậm lấy môi của , thấy bộ dáng thẹn thùng của trong lòng càng thêm nhộn nhạo, khóe môi nâng lên nụ cười: " bé ngoan, tại sao đỏ mặt?"

      Môi của áp sát vào bờ môi của , khẽ mở miệng, Bạch Lăng liền thấy cánh môi bị cái gì mềm mại ướt át ma sát, thân thể khống chế được run lên, cả người nhất thời tê dại hơn phân nửa. Nhưng Cố Trường Tân càng trêu chọc như vậy thân thể của càng sinh ra khát vọng. chậm chạp hề cử động, lúc này mới học theo cách hôn môi lúc trước của , đưa đầu lưỡi liếm liếm.

      Làm sao mà chịu được hấp dẫn như vậy, chỉ sững sờ trong giây lát, trong nháy mắt quyền chủ động bị đoạt lại. Lưỡi linh hoạt mạnh mẽ chen vào, quấn lấy mút vào. chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa đứng vững được, thể làm gì khác hơn là vươn tay ôm cổ của chặt. Tư thế như vậy khiến cho càng sát vào , thân thể của hai người dán sát khe hở.

      tay của cách lớp vải mỏng vuốt ve bờ eo mềm mại của , dần dần, biết đủ, bàn tay tiến vào theo vạt áo, xẹt qua bụng bằng phẳng, hướng lên, lại hướng lên, cho đến khi cởi gài áo lót của , bàn tay bao thứ mềm mại đó lại, từ từ nhàng xoa bóp. . .

      "Cố Trường Tân. . ." sắp ý loạn tình mê, lầm bầm kêu tên của .

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

      Lúc này, Cố Trường Tân nhàng hôn lên cổ của , nghe vậy ngẩng đầu, chỉ rầu rĩ hừ câu: "Hử?"

      "Cố Trường Tân. . . Em khó chịu. . ." Bạch Lăng cảm thấy sâu trong cơ thể có cảm giác ngứa càng lúc càng mãnh liệt, bụng giống như có đốm lửa từ từ cháy, chưa bao giờ trải qua những điều này, vừa hoảng vừa sợ nên khóc nức nở: "Em rất khó chịu. . ."

      "Sao thế?" Cố Trường Tân cho là sợ nên buộc bản thân ngừng lại, đè ép tất cả lại, khàn giọng hỏi: "Khó chịu chỗ nào? Đừng sợ. . ."

      "Rất khó chịu. . . Bụng giống như là bị lửa đốt vậy. . . Ríu ríú. . . Cơ thể như bị thứ gì vét sạch. . ." nức nở khóc, thấy dáng vẻ mềm mại yếu ớt lửa dục trong lòng lại tăng ít. Tuy là đơn thuần cố ý ra cảm giác chân của mình nhưng đối với Cố Trường Tân mà cũng là mị hoặc cực đại, chân chính là tiểu tinh, khiến chỉ muốn đè xuống giường.

      " bé ngoan. . . Đừng sợ. . . chỉ hôn chút thôi. . ." Cố Trường Tân càng lúc càng cảm thấy nhịn nổi nữa, để ý vẫn còn khóc nức nở, mạnh mẽ hôn xuống môi của . còn dịu dàng lúc trước nữa, mút lưỡi của ở trong miệng, vẫn cảm thấy chưa ghiền, lại kéo ra ngoài, kéo về trong miệng mình, khẽ cắn đầu lưỡi.

      Bạch Lăng bị hôn đến hoàn toàn mất lý trí, chỉ hiểu được phải nghênh hợp với , lực tay giảm chút nào, lòng bàn tay nắm lấy ngực mềm mại của nhanh chóng ấm lên, làm cho da thịt từ từ ửng đỏ. Đầu của Bạch Lăng tựa vào ổ vai , liên tiếp thở dốc. . .

      Hôm nay Cố Trường Tân có gì đó đúng, đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Lăng, nhưng vẫn ra là lạ chỗ nào, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc muốn làm gì làm. Cố Trường Tân vẫn vùi đầu vào cổ thon dài của , lưu luyến hít vào, hoặc hôn , hoặc mút sâu, tạo nên những ấn ký màu đỏ khả ái.

      " bé ngoan. . ." cũng động tình mà gọi , mở miệng tiếng là bảo bối tâm can, bé ngoan để dỗ dành: " bé ngoan. . .
      [​IMG]
      huyenlaw68, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12:

      Cố Trường Tân có chút xấu hổ rút tay từ trong quần áo của Bạch Lăng ra ngoài, kéo áo vén lên đến cổ xuống. Bạch Lăng hơi bối rối vùi mặt vào trong gối, muốn nhưng lại dám mở miệng, xấu hổ đến chỉ muốn trốn ở chỗ này cả đời. Cố Trường Tân ra vẻ bình tính vỗ vỗ mông của .

      "Trước tiên đừng nên lung tung, ở đây chờ . . ."

      "Hả" Bạch Lăng thấy đứng dậy có chút kinh hoảng kéo : " đâu vậy? Em hơi sợ. . ."

      "Đừng sợ. . . xuống, sao, em cần lung tung, lúc này mẹ chưa trở về, cho nên ông ấy chỉ gọi là đến phòng sách, em nghe lời có biết hay ?"

      "Dạ." Bạch Lăng buông tay, gật đầu cái, kéo chăn đắp lên người: " nhanh về chút nhé."

      Cố Trường Tân chỉnh sửa quần áo chút, hít sâu hơi ra ngoài. Cửa phòng sách khép, Cố Đống có mở đèn, ngồi trong bóng tối. Cố Trường Tân quyết định hôm nay ngả bài chuyện của Bạch Lăng với trong nhà, cho nên cũng cố kỵ vào.


      "Mở đèn!" Cố Đống nghe thanh, thấy Cố Trường Tân tới, lại đứng thẳng tắp ở trước bàn đọc sách mà có bất kỳ động tác gì cau mày .

      Cố Trường Tân xoay người lại mở đèn rồi quay đầu nhìn vào ánh mắt tức giận của Cố Đống, rất đỉnh đạc, kiên định : "Ba, con muốn kết hôn cùng ấy."

      xong câu quyển sách ném tới, trực tiếp đập vào trán của . Cố Trường Tân vẫn có động tác gì, chỉ cụp mắt xuống, hai tay nắm chặt thành quyền xuôi ở bên người, bộ dáng nhẫn. trầm mặc tiếng nào, Cố Đống thấy hết trong mắt nên tiếp tục nữa cũng tốt, uống ngụm trà, đành đè xuống kích động muốn đánh trận, tiếp tục hỏi: "Có phải mày bộ đội vì chuyện này hay ?"

      "Vâng." Cố Trường Tân đáp tiếng, lại dừng lại mấy giây rồi mới đàng hoàng mở miệng trả lời: "Ban đầu ba và mẹ con phản đối con ở cùng ấy, con chỉ muốn cách mọi người xa chút. . . Huống chi, bây giờ ấy còn , con muốn ở bộ đội rèn luyện mấy năm, đợi ấy lớn lên kết hôn. . ."

      "Mày cũng biết ấy còn ?" Cố Đống nghe phẫn nộ lại xông lên đầu: "Mày đưa chưa thành niên vào nhà sợ là đầu đề câu chuyện của người khác à? Nếu như hôm nay xảy ra chuyện sợ là mặt mũi nhà họ Cố chúng ta bị mày ném sạch rồi! Cả đời Cố Đống tao làm người ngày thẳng, cho tới bây giờ làm việc quang minh lỗi lạc hủy trong tay thằng con bất hiếu này! Còn nữa, hiểu chuyện nguyện ý theo mày về, nghĩ cũng phải người trong sạch biết lễ nghĩa!"

      "Ba, con là người lớn, con có năng lực cũng có trách nhiệm gánh vá bất cứ chuyện gì con làm cùng với hậu quả có thể xảy ra." Lúc trước Cố Trường Tân nghe ông chửi mình cũng cảm thấy chuyện này cũng có lỗi của , nghe dạy dỗ cũng là việc nên làm. Nhưng thể nghe bất kỳ ai Bạch Lăng ngoan, thuần khiết, thiện lương, đây là ưu điểm sáng nhất của , hôm nay lại bị Cố Đống như vậy nên chịu nổi, nghiễm nhiên là phóng đãng, sao còn có thể giữ được bình tĩnh: "Bạch Lăng dạng con gì, ba chưa từng tiếp xúc với ấy cũng nên tùy ý ráp tội danh, ấy khá đơn thuần, nghe thấy khó chịu."

      Lời này được Cố Trường Tân với giọng ôn hòa, nhưng bất kể là ai cũng nghe ra trong đó có bất mãn và trách cứ. Sau khi Cố Đống nghe xong giận đến ném ly trà xuống đất, tới đá vào bắp chân của Cố Trường Tân: "Từ dạy mày cái gì? Bây giờ vì lại mấy lời như vậy?"

      "Ba, con tôn trọng ba là chuyện ‘thiên kinh địa nghĩa’, nhưng con ấy, muốn lấy ấy nhất định phải được. Nếu mọi người đồng ý có nhiều thêm con dâu khéo léo, nếu [​IMG]
      huyenlaw68, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 13:

      Lúc Cố Đống tìm được hai người, Vu Thanh Trừng nhịn được, hình như Vu Tinh bị bà dạy dỗ nên cúi thấp đầu, dáng vẻ ủy khuất. Cố Đống bật cười, vốn định tiến lên an ủi đôi câu, nhưng nghĩ đến con bé này lại giúp đỡ Cố Trường Tân gạt bọn họ lâu như vậy nên cũng bỏ ý nghĩ đó, chỉ cho rằng vì nhận chút đau khổ cũng là việc nên làm.

      "Chuyện giải quyết xong rồi hả?" Vu Thanh Trừng vốn có chút men say, cho nên lúc trách cứ Vu Tinh có hơn phân nửa là mượn tác dụng rượu cồn, sau đó lại thấy hồng hồng vành mắt, bộ dạng sắp khóc trong lòng lại có chút hối hận. Lúc này thấy Cố Đống tới thuận thế tìm bậc thang xuống, cho qua chuyện này.

      "Ừ, thôi." Cố Đống gật đầu cái liền về hướng nhà mình.

      "Hả?" Vu Tinh nghĩ cũng có bao nhiêu thời gian, ai biết Bạch Lăng chưa, vì vậy lại muốn trì hoãn chút thời gian: "Còn sớm mà, mới có hai vòng, tiếp ạ."

      Vu Thanh Trừng vừa nghe lại tức, chuẩn bị xoay người lại quở mắng vài câu, chỉ thấy Cố Đống nhíu mày : "Tiểu Tinh, bạn học của con tới nhà đấy, sao lúc trước con gọi cho người trong nhà, lúc này còn dạo bên ngoài nữa à? Để khách chờ đó tốt lắm đâu. . ."

      "Ai?" Vu Thanh Trừng thấy trễ thế này còn có người đến tìm Vu Tinh, trong lòng lại có chút cảnh giác.

      " bé nhìn rất đơn thuần, tên là Bạch Lăng."

      "Ừ, cố bé đó à? Em gặp hai lần . . ." Vu Thanh Trừng như có điều suy nghĩ: "Tiểu Tinh, dì hai với con bao nhiêu lần rồi, nên tiếp xúc quá gần với con bé đó mà."

      "Tại sao vậy?" Vu Tinh bất mãn cau mày, trách móc : " ấy có chỗ nào tốt? Con vừa mới chuyển đến đây, chỉ thấy ấy đơn thuần nhất, long có ý gì xấu, con thích chơi chung với ấy, kết giao bạn bè thôi mà?"

      " phải dì con bé tốt. . ." Vu Thanh Trừng thấy bộ dáng này trong lòng cũng thoải mái: "Gia thế ấy như vậy, xuất thân như vậy, cả ngày con chơi với con, giống gì chứ?"

      "Dì biết gì chứ? Dì căn bản cũng hiểu cái gì gọi là bạn bè! Dì cũng chỉ biết coi trọng nhà người ta có tiền thế nào thế nào, nhà người ta có quyền thế như thế nào. Giống như Dư Thu tối hôm nay vậy, vừa nhìn chính là người hư vinh, nhưng cho tới bây giờ Bạch Lăng đều hư vinh!" Vu Tinh càng càng tức giận và phẫn nộ, dứt khoát để ý tới hai người sau lưng, thẳng.

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

      "Con bé là có thái độ gì?" Vu Thanh Trừng nhìn bóng lưng Vu Tinh, tức giận đến toàn thân phát run.

      ra lần này Vu Thanh Trừng đánh giá thấp địa vị của Bạch Lăng trong lòng . Lúc mới vừa trở về nước, chưa hòa nhập, lại tiếng tiêu chuẩn, có tò mò, lại thấm phong cách của những người Tây cả ngày xoay quanh , mặc dù trong lòng thích nhưng cũng gì. Cho đến khi Cố Trường Tân tìm để đến gần Bạch Lăng, mới hiểu được ra bạn bè là như vậy. ấy thiện lương, ấy đơn thuần, ấy chỉ xem như người bạn tốt chứ phải tiểu thư có tiền từ nước Mỹ trở về nhà. ấy lòng lui tới với , hề giống những người khác có mục đích ích kỷ và ràng.

      "Thanh Trừng, hôm nay em như vậy là đúng rồi." Cố Đống xong thấy sắc mặt của Vu Thanh Trừng càng khó coi, lại lời mềm mại, bắt đầu giảng giải đạo lý cho bà nghe: "Trước tiên chưa đối phương chỉ là đứa trẻ, dù là người lớn, nghe em coi trọng gia thế người ta cũng tốt. Chúng ta có thể có ngày hôm [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14:

      Ngày hôm sau Bạch Lăng tỉnh lại, trời còn sớm, nhưng Vu Tinh lại có thói quen ngủ nướng, lúc này ngủ say. Bạch Lăng cũng ngại đánh thức , sau khi mặc quần áo tử tế tiện tay cầm vài cuốn sách đọc. Chỉ qua hơn mười phút, Bạch Lăng nghe thấy thanh của Cố Đống cùng Vu Thanh Trừng. suy nghĩ chút, cảm thấy ra ngoài cũng là chuyện lúng túng, nên làm bộ như nghe thấy, tiếp tục đọc sách.

      Đọc chút lại buồn ngủ, Bạch Lăng ngáp, nhưng lại dám về giường ngủ, sợ ngủ quên cuối cùng về muộn. Nếu thể bày sạp sớm chút, Bạch Chí Thanh biết lại bị mắng, nghĩ như vậy lại nằm bàn sách ngủ quên. biết trải qua bao lâu, bị tiếng gõ cửa đánh thức, cùng lúc đó, giọng của Cố Trường Tân vang lên ngoài cửa.

      "Bây giờ mấy giờ rồi?" Bạch Lăng thấy Vu Tinh trở mình nên cũng quấy rầy , chính mình tự mở cửa.

      "Mới thức sao?" Ngoài cửa, toàn thân Cố Trường Tân nhàng khoan khoái rồi: "Thế nào phờ phạc thế."

      "Dậy lâu rồi, đọc sách tí lại ngủ thiếp , bây giờ mấy giờ rồi?" Bạch Lăng ngáp hỏi.

      biết vì sao Cố Trường Tân đặc biệt thích lúc này, lười biếng, tóc rối bời, mắt híp lại, dáng vẻ muốn tỉnh nhưng tỉnh. Trong nhà mình, có bộ dáng này làm sinh ra cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Giống như đây chính là cảm giác gia đình, mỗi buổi sáng của vài năm sau, mỗi ngày đều có bộ dáng lười biếng nhưu vậy xuất trước mặt sao? Có lẽ còn có phiên bản thu của ôm bắp đùi của làm nũng lại bày trò la hét: "Ba, con cũng rất muốn quay về ngủ."

      Tốt đẹp như vậy, là vật báu mà cả đời này cũng nắm chặt trong tay muốn buông tha.

      "Nghĩ gì thế, nhập tâm như thế?" Bạch Lăng thấy Cố Trường Tân vẫn sững sờ cười khúc khích, có chút bất mãn hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi? Em còn phải về sớm chút, nếu ba em biết, em lại thảm."

      "Tám giờ. . . phải em trở về nhà bà ngoại của em sao?" Sáng sớm là lúc Cố Trường Tân khí huyết cuồn cuộn, lúc nãy lại nhìn thấy bộ dạng đáng mơ hồ của , lúc này chỉ muốn kéo người vào trong ngực hung hăng hôn, sao nguyện ý để sớm như vậy.

      "Tám giờ?" Bạch Lăng kêu lên tiếng sợ hãi, vội vàng trở về phòng thu dọn đồ đạc của mình: "Trễ như thế này mới về nhất định bị mắng. . . Cố Trường Tân. . . tới giúp em thu dọn đồ chút , em rửa mặt trước!" xong liền như trận gió chạy ra ngoài.

      Cố Trường Tân nhìn ràng thận trọng như ngày hôm qua nữa, ngược lại bóng lưng lại tự nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, vào phòng, cũng nhìn Vu Tinh khò khò ngủ say giường, đến bên bàn học thu dọn ba lô cho Bạch Lăng, lại lấy áo khoác của rồi đợi ở phòng ăn. Lính cần vụ thấy xuống, hiểu ý dọn bữa ăn sáng lên bàn.


      Lúc Bạch Lăng xuống lầu cũng là chạy xuống, thiếu chút nữa ôm lấy chân lính cần vụ. Cố Trường Tân đỡ lấy cơ thể của , giọng nghiêm túc có chút trách cứ: "Sao cẩn thận vậy? Vội cái gì?"

      "Muộn rồi, em. . ." Bạch Lăng thấy bên cạnh còn có người nhìn bọn họ nên vội vả rút tay của mình ra, miệng có chút lo lắng giải thích: " đưa đồ cho em, em về trước đây, nếu như thế này. . ."

      "Ăn sáng ." Cố Trường Tân vừa vừa kéo về phía bàn ăn: " ăn sáng tốt với cơ thể khỏe mạnh, dạ dày em vốn tốt. . ."

      Bạch Lăng nhìn vẻ mặt cố chấp trong lòng cũng có chút sốt ruột, ăn sáng về muộn lắm rồi, chỉ sợ Bcahj Chí Thanh bày sạp ra rồi. Nếu lại ăn sáng rồi mới về phải hơn chín giờ rồi sao, làm sao có thể? Kể từ khi mẹ có em bé, quan tâm dành cho cũng giảm ít nhiều, bây giờ sức khỏe mẹ quá tốt, bụng nhô cao, nếu Bạch Chí Thanh nổi giận đánh , mẹ cũng phải quan tâm đứa bé trong bụng, thể giống như trước kia mà nhào lên ôm lấy . Cho nên chỉ có gắng sức nghe lời chút, để ít chịu Bạch Chí Thanh xỉ vả và đánh đòn.

      " được. . . Em . . . Về bị đánh!" Bạch Lăng rất vội, lời trong lòng cũng ra, hốc mắt hơi ê, muốn rơi nước mắt.

      Tay cầm đũa của Cố Trường Tân hơi chậm lại, kéo ghế ra đứng dậy, : "Tiểu Giang, để tất cả vào hộp giữ ấm, tôi mang ."

      "Dạ." Tiểu Giang là lính mới, vừa tới nhà họ Cố bao lâu, làm việc cẩn thận, là người rất lanh lọi, vừa nghe Cố Trường Tân như vậy chạy mau vào phòng bếp tìm hộp giữ ấm, múc ít cháo trắng cùng đồ chua vào, suy nghĩ chút, lại để thêm quả trứng gà ở phía .

      Cố Trường Tân nhận lấy hộp giữ ấm, lúc này mới kéo Bạch Lăng ra cửa.

      " đưa em về, sau khi về ăn sáng xong rồi làm tiếp." phải thương lượng, phải khẩn cầu mà là ra lệnh, Bạch Lăng nghe vào tai, trong lòng lại ngọt ngào, quan tâm đấy.

      Hai người đoạn đường, Cố Trường Tân chỉ muốn cùng Bạch Lăng nán lại ít thời gian, dọc theo đường luôn cố ý bước chậm lại. Bạch Lăng lo lắng chuyện trong nhà vẫn luôn dùng tốc độ bình thường mà bước, Cố Trường Tân lại ở phía [​IMG]

      Chương 15:

      Lúc Cố Trường Tân đưa Bạch Lăng trở về, quả nhiên nhìn thấy sạp trái cây ở nhà bày xong, sợ Bạch Chí Thanh nhìn thấy nên liền thúc giục rời . Cố Trường Tân lén lút như vậy trong lòng ít nhiều có chút nguyện ý, chỉ là trước mát cũng chưa có biện pháp. vuốt vuốt mái tóc dài của : "Trước tiên thắt tóc lại , ở đây nhìn em, qua."

      Người đến người đường, sao biết xấu hổ thắt tóc lại chứ, mặc dù trong lòng phiền muộn lúc ra cửa quá vội vàng nên quên thắt tóc lại, cũng dám , chỉ là nhiệt tình dỗ dành cho qua: "Được rồi, lát em thắt tóc lên mà. . . mau trở về , bị ba mẹ em nhìn thấy tốt."

      Cố Trường Tân rướn cổ sang bên kia thăm dò, chỉ nhìn cái lại rụt trở về: "Ba em có ở đây, trước tiên nhớ ăn sáng. . . Hai ngày nữa, lại tới tìm em."

      "Vâng." Bạch Lăng nhận lấy hộp giữ ấm, ngoan ngoãn đồng ý: "Vậy lúc đó đợi khoảng bảy giờ tối tới , lúc ấy là lúc em dọn sạp."

      "Được, cũng cần quá mệt mỏi." Cố Trường Tân lại nhàng bóp tay nhơ be mềm mại xương của rồi xoay người rời .

      Bạch Lăng cầm hộp giữ ấm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của cười ngây ngô cả buổi rồi mới chạy vào sạp hàng.


      "Con đâu vậy? Trễ như vậy mới đến. . . Ba con mới vừa rồi bốc lửa lớn!" Mẹ Bạch Lăng vừa thấy chạy tới liền trách móc, vừa mới nhìn thấy hộp giữ ấm trong tay : "Cái này ở đâu ra?"

      "À, tối hôm qua trong nhà Vu Tinh có ai, mình ấy nên sợ, gọi con tới với ấy, con về chào bà ngoài. Đây là bữa sáng nay bà ngoại làm, con dậy trễ, xem ra kịp, bà dùng hộp giữ ấm, kêu con mang tới đây ăn."

      "Vu Tinh lần trước bảo con giúp làm gia sư sao?"

      "Vâng." Bạch Lăng thấy sắc mặt mẹ dễ coi nên cũng dám ăn sáng, chỉ cúi đầu sửa lại thùng trái cây ở bên cạnh.

      "Trước tiên đừng làm, tới đây ăn bữa sáng . . . Tiểu Lăng, con hỏi bạn học của con chút , lúc nào có thể đưa tiền làm gia sư tiền cho chúng ta, ngày nào ba con cũng lầm bầm, làm cho mẹ cũng khó mà ."

      "Mẹ. . . Cho ba chút, con rảnh hỏi." Bạch Lăng cúi đầu húp cháo, trong lòng nhanh chóng tính [​IMG]
      cô gái bạch dương, KisaragiYueChris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16:

      Vài ngày sau, Cố Trường Tân , Bạch Lăng vì tiết kiệm tiền nên mỗi sáng sớm uống nước lạnh, buổi trưa cũng ăn quả táo, quả chuối tiêu giải quyết vấn đề cơm trưa, chỉ có buổi tối trở về nhà bà ngoại mới có thể ăn no. tháng sau, mang khoản tiền đó về nhà, Bạch Chí Thanh thấy vui mừng đến miệng cũng sắp toét tới mang tai, nhận lấy tiền, cũng thèm nhìn tới Bạch Lăng gầy như bộ xương.

      Bụng mẹ lớn rồi, tựa như nhét quả bóng cao su bên trong, cử động tiện, bà cũng thể làm việc, chỉ có ở nhà dán hộp giấy . Ban ngày Bạch Lăng phải đến trường, buổi chiều về nhà nấu cơm trước, sau đó đến sạp trái cây đổi cho Bạch Chí Thanh trở về ăn cơm, trông sạp đến chín giờ về nhà ăn cơm, sau đó làm việc nhà, cuối cùng là làm bài tập.

      lần Vu Tinh thấy làm những việc này vào buổi tối ôm cảm khái lâu, tức giận lớn tiếng mắng Bạch Chí Thanh, Bạch Lăng cười cười, gì, ra cũng cảm thấy khổ cực nhiều, dù sao cũng là chuyện thành quen, lâu rồi cũng cảm thấy thuận tay mà thôi.

      Cố Trường Tân giống như lần , vẫn chưa gửi thư cho Bạch Lăng. Có lúc Bạch Lăng nghĩ là lật hết thư trước kia viết cho ra rồi nhìn biết bao nhiêu lần. Ngoài dự đoán của Bạch Lăng chính là Điền Tiểu Tiểu còn tìm ở trường học nữa, ngược lại mỗi lần Vu Tinh nhìn thấy Điền Tiểu Tiểu cũng khinh thường hừ lạnh tiếng, thỉnh thoảng còn mắng hai ba câu.

      Bạch Lăng hiểu, hỏi mấy lần, Vu Tinh vẫn mở miệng. Chỉ có lần bị sốt ruột hỏi mới cẩn thận kể lại chuyện lần.

      Lúc trước Cố Trường Tân mới nghe chuyện này dẫn Vu Tinh về nhà rồi hung hăng trợn mắt nhìn cả ngày, làm cho vừa bưng trà, vừa rửa chén quét nhà. Nhưng Vu Tinh vẫn luôn giải thích được tình hình, vẫn hiểu rốt cuộc lại làm gì chọc đến . Buổi tối hôm đó, ngồi ở bên cạnh bàn sách của khóc nước mắt nước mũi tùm lum, Cố Trường Tân thấy cũng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi để ý tới nữa.

      Cuối cùng, nghĩ ra nên liền rùm beng muốn tới tìm Bạch Lăng hỏi ràng. Lần này Cố Trường Tân giả bộ được nữa, mặt đen thui hỏi chuyện của Điền Tiểu Tiểu. Đầu tiên sững sờ, còn tưởng rằng dời tình rồi, ngẩn ngờ biết, kể đại khái tình lại. Sau đó, Vu Tinh giận đến nghiến răng, nhảy lên nhảy xuống trong phòng, bảo là muốn Điền Tiểu Tiểu biết lợi hại.

      Cố Trường Tân từ chối cho ý kiến với suy nghĩ của , đêm đó Vu Tinh nghĩ ra kế hoạch, cũng nhìn, chỉ là lúc ra cửa vào ngày hôm sau, theo. Hai người ngăn cảm Điên Tiểu Tiểu ở gần nhà ta, ta thấy Vu Tinh nổi giận đùng đùng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại thấy vẻ mặt lạnh lẽo của phía sau lưng giả bộ thẹn thùng e lệ. Vu Tinh thấy vậy càng nổi trận lôi đình, lúc đó muốn tiến lên tát mặt của ta.

      Cố Trường Tân ngăn lại, đứng trước mặt Điền Tiểu Tiểu, từng chữ từng chữ: "Bạch Lăng là bạn của tôi, ai cũng có tư cách bình luận, từ nay về sau, nếu như Bạch Lăng còn bị ảnh hưởng tốt gì tôi thể cho qua nhàng như hôm nay!"

      Vu Tinh ở bên cạnh nghe thấy ngốc ra, sau khi Cố Trường Tân xoay người rời , nhìn lại mặt Điền Tiểu Tiểu có chút máu, sắc mặt trắng bệch bỗng dưng cười tiếng, lại gần ta : "Xem . . . họ [​IMG]

      Chương 17:

      Cố Trường Tân ở bộ đội thời gian dài, nhưng ở trong gia đình xuất thân là quân cũng gặp mặt nhiều người, dĩ nhiên biết lần chọn lựa này có tầm quan trọng như thế nào. Cho nên, dùng tất cả sức lực, đợi đến lúc tuyên bố kết thúc tập huấn, gần như cùng lúc đó, Cố Trường Tân xụi lơ ngủ thiếp mặt đất.

      Lúc tỉnh lại là buổi tối, bên cạnh chỉ có hơn mười người, ai đến những người khác đâu, chỉ là lòng mọi người đều biết , cuối cùng bọn họ được thông qua. Bọn nghỉ dưỡng sức ngày, ngày thứ hai được dẫn tới sân huấn luyện, bắt đầu huấn luyện bộ đội đặc chủng chính quy.

      Bạch Lăng gửi tin đến, dĩ nhiên Cố Trường Tân nhận được. Hóa ra địa chỉ là quân doanh, nhưng chọn bộ đội đặc chủng vốn là chuyện bí mật, cho nên cũng ai chuyển thư đến quân doanh tại cho . Bạch Lăng nhìn bị thư bị trả về mà lòng chát ngắt, khỏi suy nghĩ nhiều, có phải Cố Trường Tân có vấn đề ở bên kia hay , hay là giữa lại xảy ra vấn đề gì?

      Giọng của Bạch Chí Thanh truyền đến, Bạch Lăng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu cái, cười cười, cuối cùng vẫn ném tất cả ý nghĩ ra sau đầu, có lẽ nghĩ nhiều. Ở chung chỗ hơn hai năm, nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ lúc ra mấy lần phát giận ở ngoài, chưa từng giận hờn , cho tới nay, hình thức hai người sống cùng đều là cưng chiều vô điều kiện, nhíu mày là như nuôi đứa trẻ rồi dỗ dành cả nửa ngày. Dụng tâm như vậy, Bạch Lăng tưởng tượng ra được còn có người nào khác đối với như vậy hay .

      "Ba. . ." Bạch Lăng nhìn Bạch Chí Thanh cái, có chút mệt mỏi hỏi: "Có chuyện gì ạ?"

      "Mày ngồi trong phòng làm gì?" Thời gian Bạch Chí Thanh ở bên ngoài luôn có sắc mặt khôn khéo, hành động và lời khỏi để lộ ra ông là con buôn, lúc này đối với con cũng là vẻ mặt hung dữ.

      "Con sắp xếp sau giờ học rồi lại đến nhà bà ngoại. . ." Bạch Lăng muốn ngẩng đầu nhìn người đội vòng sáng "ba" hoa lệ lại có trái tim buốt lạnh.

      "Ai cho mày trở về nhà bà ngoại của mày?" Sắc mặt của Bạch Chí Thanh càng thêm khó coi, "Nếu mày , nửa đêm ai tới thay tã cho em trai mày? Ai dỗ dành nó? mình mẹ mày săn sóc làm sao?"

      Bạch Lăng cười lạnh tiếng, cũng giận mà dám gì, chỉ cúi thấp đầu, ngón tay cuốn vạt áo, có chút sợ hãi : "Ngày mai con còn phải học."



      " học?" Bạch Chí Thanh lại cười trận, hỏi ngược lại, "Mày còn muốn học? Ba mày kiếm tiền hơn mười năm hầu như đều đưa cho mày nộp học phí rồi, bây giờ em trai mày ra đời, ăn ngon mặc ấm, mày còn có mặt mũi với tao muốn học sao?"

      "Ba và mẹ từng cho con học đại học. . ." Giọng yếu ớt bé như con muỗi, có chút run rẩy, lời vừa khỏi miệng, Bạch Lăng liền lui về sau hai bước, chỉ sợ quả đấm của Bạch Chí Thanh lại chào hỏi .

      Có lẽ là nghe thấy, Bạch Chí Thanh chỉ hừ lạnh tiếng rồi rời . Bạch Lăng đứng tại chỗ, hốc mắt nóng lên, có mấy lời đến khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, hề gì. trở về phòng, lấy hết đồ ra ngoài, đến phòng bếp múc thêm chén cháo gà bưng vào phòng ngủ.

      Bạch Chí Thanh bưng cháo gà tới tay vợ, dáng vẻ thận trọng nhìn rất tức cười: "Lúc em uống phải có chừng mực, đừng uống hớp xuống hết, đắt lắm, rất vất vả ép giá mới [​IMG]
      cô gái bạch dương, KisaragiYueChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :