1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca - Bát Trà Hương (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6:

      Thời gian sau đó, Cố Trường Tân vẫn kiên trì mỗi tuần lá thư. Bạch Lăng bận bịu thi cuối kỳ nên cũng thể nào trả lời . Chỉ là ngày thứ ba, có viết lá thư gửi lại, đại ý chính là phải chuẩn bị thi cuối kỳ, có thể có thời gian trả lời thư, đợi đến nghỉ đông đến gặp .

      Lúc Cố Trường Tân nhận được tin vui đến phát điên, trả lời thư bảo học tập tốt, sau đó liền cố sức huấn luyện, để mùa xuân có thể xin nghỉ hơi dài chút. Sau khi Bạch Lăng nhận được thư của chỉ đọc mấy câu đơn giản như vậy là có thể cảm nhận được vui sướng thế nào. có chút kích động rơi nươc mắt, đột nhiên cảm thấy rối rắm vài ngày trước có ý nghĩa gì, còn , còn phải học đại học, cả đời thể nào đều theo ba mẹ bán trái cây, ít nhất, cũng có thể thay đổi tương lai của mình.

      Lúc điều chỉnh tâm trạng xong thi cuối kỳ cũng sắp tới gần. Sau khi Bạch Lăng thi xong thử với ba mẹ chuyện chơi lần. Bạch Chí Thanh vừa nghe nghỉ đông muốn chơi nổi trận lôi đình, cầm cây chổi phía sau cửa lên gõ xuống, động tác tay ngừng, ngoài miệng cũng nổi giận mắng: "Mày là đứa phá của, mày cho rằng mày là thiên kim tiểu thư hay là gì? Ba mày chịu nhiều cực khổ kiếm tiền cho mày học, nghỉ cũng giúp đỡ trong nhà mà còn muốn chơi? Ba mày kiếm đâu ra tiền cho mày ra ngoài ung dung chơi?"

      Bạch Lăng câu nào, chỉ đứng nơi đó chấp nhận trận đánh dữ dội của ba mình, mẹ mua đồ ăn trở về, vừa vào cửa thấy tình cảnh này, vội vàng bảo hộ người vào lòng, giận dữ hét lên với ba: "Ông làm gì đánh con? Con bé phải là cốt nhục của ông sao? Cũng chỉ có mình tôi thương con bé sao?"

      "Bà hỏi nó , được nghỉ còn muốn chơi, bà nuôi thứ như vậy có ích lợi gì?" Bạch Chí Thanh thấy vợ che chở cho con càng thêm phiền não, dùng đầu chổi chỉ vào hai người ôm nhau : "Ban đầu bà phải là sinh nhiều hơn , phải có con trai tốt rồi? Giữ người lỗ vốn ở bên cạnh nửa đời sau còn có thể trông cậy vào người nào đây?"

      "Trách ai được chứ? Ông có tiền cho tôi ăn đồ ăn dinh dưỡng, có con trai có thể trách ai?"


      Bạch Chí Thanh giống như nhụt chí, ngã ngồi ghế, khổ sở bụm mặt. Bạch Lăng thấy ba bình tĩnh lại khẽ đẩy mẹ, ra cửa. Vào lúc giữa trưa nên đường có người nào, mình, vô thức đến công viên Tâm Đường, nhớ tới tình cảnh đêm đó Cố Trường Tân như viên ngọc trân quý mà ôm lấy dịu dàng hôn cúi đầu, hít mũi cái, lại ngẩng đầu là gương mặt tươi cười.

      Sau khi Vu Tinh nghe thái độ người trong nhà Bạch Lăng có biện pháp. Bạch Lăng còn cách nào nên chỉ đành phải ‘coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa”, đưa Vu Tinh trở về nhà. Bạch Chí Thanh nhìn thấy Vu Tinh vẫn là khuôn mặt nịnh hót, đột nhiên Bạch Lăng cảm thấy có chút khó chịu, định quay mặt qua chỗ khác, nhìn ông nữa.

      Vu Tinh cười cười giải thích: "Chú ơi, ba mẹ của cháu muốn tìm bạn học dạy kèm thêm cho cháu, nhưng mà lúc cháu nghỉ đông còn phải trở về nhà bà ngoại ở thành phố bên cạnh. Cho nên, ba mẹ cháu cảm thấy có thể để bạn học cùng trở về với cháu. . . biết. . ."

      "À, như vậy?" Bạch Chí Thanh kéo dài điệu, làm như suy nghĩ lâu mới trả lời: "Có thể, chỉ là biết tiền học thêm tính như thế nào?"

      "Đương nhiên là theo thị trường rồi." Trong lòng Vu Tinh cười khinh thường, mặt vẫn khéo léo như cũ.

      "Vậy cũng được, phải thành tích Tiểu Lăng của chúng tôi đó là nhất nhì ở trường cấp ba, muốn tìm công việc phần gia sư lúc nghỉ đông cũng dễ, cháu đến dẫn người , lại có ở bên cạnh chúng tôi. . ."

      Vu Tinh lập tức hiểu ý, dù sao tiền này cũng phải là ra, cho nên rất là phóng khoáng đón lấy lời của Bạch Chí Thanh để : "Vậy cháu tăng gấp đôi, chỉ cần có thể cùng là được."

      "Vậy được!" Bạch Chí Thanh thấy đạt tới mục đích cũng thở phào nhõm.

      Bạch Lăng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn mọi chuyện, cho đến sau khi Vu Tinh rời mới thoải mái qua người Bạch Chí Thanh trở về phòng, ông cứ chửi đổng, thấy phản ứng chút nào nên cũng có biện pháp, thể làm gì khác hơn là mặc cho . Bạch Lăng về đến nhà nằm xuống ngủ, trong lòng có lửa nhưng lại thể phát ra, nén lấy nên khó chịu muốn dứt khoát đâm vào tường. Ba của thể bộ mặt tệ hại như vậy ở trước mặt em của , điều đó làm cho cảm thấy ngẳng đầu lên được. Nhưng có lựa chọn khác, như chân với tay của ba . . .

      Tuần thứ hai khi kỳ thi cuối qua, Vu Tinh liền kéo Bạch Lăng lên xe lửa. Bởi vì còn phải trở lại vào Tết lịch, cho nên hai người thể làm gì khác hơn là lên đường trước dự tính, nhưng lại sợ sớm quá, Cố Trường Tân xin nghỉ được, cho nên liền linh hoạt chọn thời gian khác. Trước khi Bạch Lăng , ngược lại Bạch Chí Thanh lại , Tết lịch có trở về nhà hay qua Tết cũng có vấn đề.

      Sau khi xuống xe, tất cả mọi người bên cạnh hai bé đều về nhà ăn Tết, Vu Tinh lớn gan, dùng sức kéo Bạch Lăng chen ra ngoài. Cho tới bây giờ Bạch Lăng đều có bộ dáng dịu dàng, lúc này, cánh tay bị ấy kéo đến đau, nhưng vẫn là bị đám người chen lấn tách ra.

      hơi sốt ruột, chuẩn bị gọi tên Vu Tinh sau lưng dính sát vào cơ thể ấm áp, giật nảy người, tiếng thét chói tai cũng sắp xông ra khỏi cổ họng chỉ nghe bên tai truyền tới giọng nam quen thuộc: "Bông nhài , đừng sợ, là ."

      biết tại sao nước mắt "tạch ——" cái liền rơi xuống. Cố Trường Tân thấy bị hù sợ nên vội vàng che chở ra khỏi đám người, ngừng dỗ dành. Bạch Lăng thút tha thút thít nhìn , đôi mắt đẫm lệ mông lung: "Vu Tinh đâu?"

      " sớm chen ra ngoài rồi, để cho con bé chờ ở bên kia." Cố Trường Tân thấy cảm xúc cũng có phập phồng nhiều nữa nên liền kéo tay của , giọng an ủi: "Được rồi, sao. . . Chúng ta tìm chỗ ở trước, em nghỉ ngơi chút, xin nghỉ ba ngày, có thể vui vẻ chơi với em tốt."

      Bạch Lăng gật đầu đồng ý, Cố Trường Tân kéo ra ngoài. Vu Tinh phờ phạc ngồi ghế dài, thấy Cố Trường Tân ra càng vui, mím mím môi, cúi đầu nhìn nữa. Bạch Lăng kéo kéo ngón tay Cố Trường Tân, ý bảo nhìn qua. Cố Trường Tân đưa cho ánh mắt yên tâm, tới đứng trước mặt Vu Tinh : " phải muốn, là trong nhà em sớm vậy, có biện pháp gì?"

      " chính là điển hình của qua cầu rút ván!" Ánh mắt Vu Tinh nhìn vào hai tay nắm chặt của hai người càng thêm tức giận.

      "Làm sao biết chú hai của em tới chỗ này kiểm tra chứ? Ông ấy ngàn căn vạn dặn muốn đưa em qua đó, có thể gì?" Cố Trường Tân bất đắc dĩ cười, sau đó lại sắp xếp, "Em về với chú hai em trước, ngày mai lúc chơi, đưa em theo là được rồi."

      *ngàn căn vạn dặn: dặn rất nhiều lần

      " ?" Vu Tinh nhìn , đảo mắt nhìn Bạch Lăng: "Em tin , em muốn Bạch Lăng hứa kìa!"

      "Ừ, mà." Bạch Lăng nhìn Cố Trường Tân chút, lại gật đầu trả lời cái.

      "Vậy được, bây giờ chú em ở đâu?" Giọng điệu của Vu Tinh lập tức thay đổi, vui mừng hỏi.

      "Xe ở bên ngoài, tự em ra ngoài là được, đưa ấy theo nên tiện gặp chú hai em, em với ông ấy là tạm thời còn có việc phải trở về đơn vị trước." Lúc xoay người rời , Cố Trường Tân vẫn dặn dò: "Em cũng đừng lỡ miệng chuyện này đấy!"

      "Hiểu!" Vu Tinh nghịch ngợm hét to tiếng chạy khỏi trạm xe.

      "Có mệt hay ?" Cố Trường Tân nhìn thấy người ở xa xa lên xe, chậm rãi thở phào nhõm, yên lòng, quay đầu lại ân cần nhìn Bạch Lăng: "Ăn chút gì trước hay là trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi chút?"

      " sao đâu, ăn ít đồ ăn trước , tại xe lửa ăn được, bây giờ hỏi đúng là đói bụng." Bạch Lăng có chút ngượng ngùng nhìn Cố Trường Tân.

      "Được." Cố Trường Tân cưng chìu cười, hai người tới tiệm bán bún tàu, Cố Trường Tân ăn ít điểm tâm, chỉ giúp Bạch Lăng gọi bát bún tàu, mấy cái bánh bao hấp. Bạch Lăng hỏi , trả lời ăn rồi nên cũng ngại để cho mặc quân trang thẳng thớm ngồi ở đó nhìn ăn điểm tâm, vì vậy hai người gói mang về khách sạn.

      Phòng sớm đặt xong, tuy tuổi của Cố Trường Tân lớn nhưng bởi vì nguyên nhân gia thế nên cũng được đối xử cực tốt. sợ Bạch Lăng ở bên ngoài nhớ nhà nên khách sạn đặt cho được coi như là tốt nhất cả khu vực. Bạch Lăng nhìn giường đệm sạch chỉnh tề, hơi co người ngồi ghế sa lon bên cạnh ăn điểm tâm. lại ra ngoài mua ít trái cây và đồ ăn vặt ... Lúc xách về thấy Bạch Lăng ăn cũng xong nên kéo người qua tựa vào trong ngực mình trách cứ.

      "Khoảng thời gian trước viết nhiều thư cho em như vậy mà tại sao để ý đến vậy? Lúc ấy còn cách kỳ thi cuối lâu lắm!"

      Bạch Lăng xoay người nhìn Cố Trường Tân cái, thấy vẻ mặt có chút tổn thương, ngoài dự liệu, tay của xoa gương mặt của , nhìn gầy ít liền đau lòng hỏi: "Ở bộ đội rất khổ sao? Sao lại gầy như vậy rồi, lại còn đen như thế nữa?"

      Cố Trường Tân hưởng thụ cảm giác từ tay bé trắng mịn của , rồi lại bất mãn vì sang chuyện khác, cuối cùng dứt khoát kéo tay của đặt bên môi, hôm lien tiếp, hơi mơ hồ hỏi: "Khoảng thời gian đó sao thế ? Em biết lo lắng gần chết đấy, ban ngày mệt mỏi muốn chết muốn sống, buổi tối nghĩ xem tại sao em trả lời thư của , lại bắt đầu nghĩ xem có phải làm sai chỗ nào, chọc giận em vui. . . Có lần, buổi tối suy nghĩ đến hơn nửa đêm, sáng hôm sau dậy đúng giờ, bị tiểu đội trưởng kéo ra ngoài, ước chừng đá hơn hai mươi cái, đau đến cũng là bò vào doanh trại rồi. . ."

      thao thao bất tuyệt, Bạch Lăng càng nghe càng sợ, càng nghe càng tự trách, cuối cùng giống như là dùng hết sức lực bình thường của cơ thể ôm chặt Cố Trường Tân, rúc đầu vào cổ , nức nở khóc lên. Cố Trường Tân thấy khóc nên càng thêm luống cuống tay chân, vụng về vỗ lưng của để dỗ dành: "Sao thế? phải vừa rồi rất tốt sao?"

      "Cố Trường Tân. . . xin lỗi. . . Em cố ý. . ." Bạch Lăng vừa khóc vừa xin lỗi, kéo ra khỏi ngực, thấy đầu mũi của khóc đến đỏ hồng đau lòng thôi. rút tay ra, sờ bắp chân của : "Bị đá ở chỗ này sao? Còn đau ?"

      " sớm đau nữa. . ." Cố Trường Tân biết là vừa rồi lo lắng cho nên cũng mong muốn dây dưa vấn đề này: "Được rồi, bây giờ sao nữa, em nghỉ ngơi chút trước , ngủ giấc , khi nào dậy lại dẫn em chơi."

      "Em muốn chơi, chúng ta cứ ở lại đây tốt lắm rồi." Ở bên ngoài tiêu rất nhiều thời gian, nỡ: " ra . . . ngày em đưa , mẹ nhìn thấy em dẫn Vu Tinh ăn sáng ở quán ven đường, bà ấy. . ."

      Bạch Lăng còn chưa hết Cố Trường Tân lập tức hiểu khác thường của trong khoảng thời gian này. đau lòng ôm chầm lấy , ôm giống như ôm đứa trẻ vào trong ngực: " phải là lỗi của em, là xử lý tốt những chuyện này. . . xin lỗi. . ."

      Lòng Bạch Lăng nóng lên, bị dùng tư thế thân mật ôm vào trong ngực, da mặt nhanh chóng ấm lên, cẩn thận di dời thân thể, nhưng ngờ vừa ngẩng đầu trán của dán lên môi của . Cố Trường Tân chỉ cảm thấy môi ấm, tự nhiên nhớ tới chiếc hôn đêm đó, chút do dự, tay dùng sức bóp chặt eo an phận của , cúi đầu, dâng tặng đôi mối của chính mình.

      Mới đầu hai người giống như đêm đó, môi dán môi, truyền nhiệt độ cùng mùi vị với nhau. Dần dần, Cố Trường Tân khống chế nổi, đưa đầu lưỡi liếm bờ môi tinh tế của . kinh sợ, mở mắt ra, hoảng hốt nhìn . cười, dán vào môi của , giọng khàn khàn, : " bé ngoan, hôn môi chính là như thế này."

      Dứt lời, cạy răng đóng của khi phòng bị chút nào, lưỡi dài linh hoạt tiến thẳng vào trong, ngậm lấy , quấn lấy , đẩy , lát rồi lát như vậy, hôn đến toàn thân rã rời, mềm oặt như xương, ngã vào trong ngực . Khóe môi hơi nhếch lên, cuộn nước bọt của về phía , lẫn vào của , nuốt xuống. . .

      Bạch Lăng nhìn hầu kết của chuyển động lên xuống mặt càng thêm đỏ. . .
      Last edited by a moderator: 19/1/16
      hamaxink, huyenlaw68Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:

      Cố Trường Tân chết khi thấy bộ dáng đỏ mặt xấu hổ, kéo người vào lòng, ôm lại ôm, mới hơi bình phục nội tâm kích động. Bình thường Bạch Lăng vốn người khéo léo, ngoan ngoãn làm ổ trong ngực Cố Trường Tân, lại khéo léo giống như con mèo lười biếng, thấy trái tim lại kích động.

      Chút vui vắt ngang hai người được xóa tan bởi vì thẳng thắn với nhau, Bạch Lăng lại trở lại dáng vẻ vui vẻ ngày trước. mới gặp có mấy tháng, lúc này thấy cười vui vẻ như thế nên cũng vui vẻ theo, ý nghĩ lại quay về nên liền đưa dạo trong nội thành.

      Bạch Lăng tới đây vốn là muốn ở cùng nên hang hái chơi cho lắm. Cố Trường Tân chịu, duỗi cánh tay dài túm lấy , Bạch Lăng thét chói tai tiếng rồi bắt đầu tránh sang hướng khác, hai người đùa giỡn ầm ĩ, chú ý nên đụng vào tủ đầu giường, đau quá kêu lên tiếng.

      Cố Trường Tân nghe đau khổ rên rỉ trong lòng căng thẳng, nhanh quá đó, vén tay áo của lên nhìn. Bạch Lăng chơi với rất vui vẻ, nhất thời sơ ý, cứ mặc hành động của tiếp tục xuống. Ai ngờ vén tay áo lên liền thấy cánh tay trắng như ngó sen rải rác mấy dấu màu xanh tím.

      Bạch Lăng thấy động tác Cố Trường Tân hơi chậm lại, hai mắt đầy tức giận, đột nhiên cả người như con sư tử sắp nổi giận liền vội vàng cười : "Em đau, có gì để xem chứ?"

      "Chuyện gì xảy ra?" Cố Trường Tân hít hơi sâu, gằn hỏi từng chữ.

      "Á, còn nhìn hả?cCó biết xấu hổ ? Nhìn cánh tay như vậy. . ." Bạch Lăng thấy tức giận của nên vẫn cười ha hả như cũ: "Đừng nhìn mà, em xấu hổ được chưa?"

      " hỏi em, chuyện gì xảy ra, ai đánh?" Cố Trường Tân đứng ở đó, kiên trì hỏi lần lại lần, cuối cùng Bạch Lăng lại đỏ mắt, cúi đầu nhàng phun ra ba chữ —— ba của em.

      Sau khi Cố Trường Tân nghe đáp án chỉ cảm thấy bất lực, bây giờ chỉ là bạn trai của , thậm chí còn chưa công khai. Quan hệ như vậy, căn bản là có bất kỳ tư cách nào để có thể xông lên dạy dỗ người đàn ông luôn đánh đến người tím như thế này. Mỗi lần nhìn thấy khóe miệng sưng đỏ, thấy người đầy dấu vết màu xanh tím hoặc đậm hoặc nhạt hận đến nghiến răng nghiến lợi, bắp thịt toàn thân căng lên, nhưng vẫn có biện pháp gì.

      " xin lỗi, xin lỗi. . ." dùng sức ôm lấy , chống vào tường bên cạnh, đầu của đặt vào cổ của , tư thế rất bất lực rất áy náy, thấp giọng xin lỗi bên tai : "Em chịu khổ rồi, xin lỗi. . ."

      " có sao, ông ấy ghét bỏ em là con nít thôi, sau này trưởng thành, tự em độc lập, có thể xin tiền trong nhà ông ấy cũng nhìn em vừa mắt như vậy nữa." Bạch Lăng kéo ra nụ cười khổ, nhàng vỗ lưng của rồi dịu dàng : "Được rồi, chúng ta ra ngoài chơi, vất vả hai ta mới khá hơn khoảng thời gian trước chút, cũng cần lo lắng những chuyện này nữa."

      "Em phải tin tưởng , bé ngoan, tin tưởng , chờ em vừa tốt nghiệp chúng ta kết hôn, có được hay ? Khi đó, ông ấy cũng thể đánh em, mắng em nữa." Tay Cố Trường Tân lại nắm chặt thêm mấy phần, cho đến khi trả lời chữ "được" mới thả lỏng ra.


      gương mặt vẫn cười, nâng lên mặt của , nhàng hôn lên mũi của , từ từ kéo tay áo xuống, đậy những dấu vết đáng sợ đó lại: " thôi, chúng ta chơi lát, thuận tiện mua ít thuốc tiêu viêm cho em thoa vết thương."

      Bạch Lăng nghe ra trong giọng của cho từ chối nên vào phòng vệ sinh sửa sang lại tóc rồi theo ra cửa. Hai người dọc theo con đường phồn hoa nhất, khi đó thị trường còn chưa sầm uất, phần nhiều là vài công ty bách hóa tại địa phương ra đời và phát triển. Bạch Lăng cũng có hứng thú dạo các công ty bách hóa, chỉ kéo Cố Trường Tân tới lui đường. Có vài gian hang bán đồ chơi đặt ở ven đường, đa số là vài người lớn tuổi, chống lên băng ghế trước mặt, băng ghế bày cái mẹt , bên trong có nhiều đồ trang sức thủ công có màu sắc khác nhau.

      Hơn nữa con thích những thứ này, lúc mới bắt đầu, Bạch Lăng biết người mình có tiền nên vẫn chịu đựng nhìn lần thứ hai. Sau đó lại ngang qua gian hàng bà cụ thấy bên trong có vòng chân bằng sợi tơ hồng với cái chuông bạc xuyên vào hoàn toàn hấp dẫn tầm mắt của . đứng trước gian hàng, cũng tiến lên mua, mong đợi nhìn chuông lêu leng keng.

      Cố Trường Tân nhìn theo tầm mắt của , nở nụ cười, kéo đến gần, chỉ chỉ vào sợi dây hỏi : "Thấy được ?"

      "Đẹp mắt, rất đáng ." Cũng suy nghĩ nhiều, thành trả lời .

      Cố Trường Tân bỏ qua tiếp tục hỏi: "Thích ?"

      Lần này Bạch Lăng cảm giác thấy hơi kỳ kỳ nên vội vàng đổi chủ đề: "Được rồi, được rồi, thôi, lát nữa hết con đường này đâu."

      Chút tâm tư đó của sao có thể giấu được , cũng , chỉ kéo tay của hỏi tới: "Có thích hay ?"

      Bạch Lăng biết là nếu trả lời nhất định dây dưa vấn đề này rất lâu, nhưng làm sao có thể sử dụng tiền của : " phải rất thích. . . thôi."

      Khóe môi Cố Trường Tân cười càng lúc mở càng lớn, tiến lên bước, cầm vòng chân lên, trả tiền, giao vào tay Bạch Lăng, thấy hơi nghi ngờ nhìn mình tâm tình rất tốt, nhàng : " thích! Đợi lát nữa về, giúp em đeo lên xem chút."

      Bạch Lăng đỏ mặt, giả vờ đánh , thở phì phò về phía trước. Cố Trường Tân nhìn, cười rất vui vẻ, nhấc chân đuổi theo.

      Hai người dạo cả ngày, cũng mệt mỏi nhưng chịu tách rời. Buổi tối ăn cơm tối xong, Bạch Lăng nằm bàn ở tiệm cơm, vẫn ồn ào đòi nghỉ lát, nổi. Cả ngày Cố Trường Tân đều rất dễ chuyện, chỉ là lần này thái độ lại cứng rắn cự tuyệt đề nghị của .

      Bạch Lăng cảm thấy hơi tức giận, lại có chút uất ức, liền như giận dỗi để ý tới , thẳng ra khỏi tiệm cơm. Cố Trường Tân tính tiền rồi theo sau, đuổi theo , kéo đến hẻm , cười hỏi: "Giận à?"

      " có!" Bạch Lăng thấy gương mặt cười hì hì càng cảm thấy tức giận, hận được quào cào nát khuôn mặt .

      "? Vậy tại sao đợi ?" Cố Trường Tân vẫn nhìn chằm chằm cười.

      " phải là muốn bộ sao? Em !" Bạch Lăng liếc mắt, muốn hất tay giữ cổ tay , dùng sức, vẫn tác dụng: "Buông tay, làm gì đấy?"

      "Cái miệng nhắn này giận đến cũng chu ra như vậy mà còn tức giận, hả?" vừa dùng lực kéo vào ngực của mình, môi dán vào tai của , trêu chọc .

      " đáng ghét!" Bạch Lăng tức giận, lại vẫn tìm được bất kỳ điều gì để có thể phản bác, chỉ đành phải ném ra câu như vậy.

      "Được rồi, đáng ghét!" Cố Trường Tân cười đón nhận “lên án" mình, khẽ buông tay, ngồi xổm xuống trước mặt , nó: "Lên . . ."

      Trong lúc đấy, Bạch Lăng ngẩn người đứng đó, biết có phản ứng gì. Trong đầu chỉ còn lại câu "lên " quanh quẩn, so với than mật lúc này của hai người cũng có rất nhiều lần. Nhưng tại sao lần này lại cảm thấy có cảm giác giống bình thường? Hơn nữa, cảm giác kia làm cảm thấy mũi hơi chua, đôi mắt hơi chát, làm như có chất lỏng gì đó sắp chảy ra.

      "Mau lên đây, phải nổi sao?" Cố Trường Tân thấy nửa ngày mà có phản ứng nên quay đầu lại nhìn rồi lặp lại lần nữa.

      Lúc này Bạch Lăng như mới tỉnh từ trong mơ, giống như là chỉ sợ đổi ý nên bước bước dài tiến lên, nhào vào lưng của , hai tay ôm chặt cổ của . Cố Trường Tân nâng mông của lên, hất về phía trước, sau đó vững vàng bước . Bạch Lăng nằm ở lưng của , mặt dính vào bên vai của , thân mật khắng khít.

      "Cố Trường Tân, sợ người khác nhìn thấy à?"

      "Vợ mệt, cõng thế nào? sợ!"

      "Cố Trường Tân, tại sao ban đầu lại phải tỏ tình với em? Em còn lắm."

      "Em như bông nhài nở bung giữa đám nam sinh lớp em vậy, sao chịu để em ngây thơ như vậy, bằng dán nhãn ‘dành riêng cho Cố Trường Tân’ lên, xem ai dám lừa em chạy mất. Ra tay trước chiếm được nhiều lợi thế, ra tay sau ắt gặp phải tai ương!"

      *Nguyên bản câu là: Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương

      " đúng là biết xấu hổ!" Bạch Lăng giơ tay lên tóm lấy lỗ tai của : "Nhưng chúng ta sớm, gặp phải ánh sáng cái chết!"

      " sợ. . . ở đây." Cố Trường Tân vỗ hai cái vào mông của : " bé ngoan ơi, sau này cho phép trốn đâu, em là của , lơn lên phải gả cho Cố Trường Tân !"

      "Dạ, em ! chờ trưởng thành rồi gả cho !" Bạch Lăng ôm cánh tay chặt, trả lời .

      Hai người trở lại khách sạn Bạch Lăng nằm ở lưng ngủ thiếp . Cố Trường Tân cẩn thận đặt người lên giường, thấy miệng nhắn của khẽ nhếch lên, ngủ say sưa, cười mắng câu: "Con heo lười biếng" rồi vào phòng vệ sinh tìm khăn lông ướt, lau sạch gương mặt của của .

      Sau khi làm xong tất cả mới để nguyên quần áo nằm xuống. Khách sạn là phòng đơn, chỉ có giường, nằm bên cạnh , lật người vài lần vẫn ngủ được, thở dài tiếng, đưa tay ôm . Bạch Lăng ngủ cũng phối hợp, lẩm bẩm co vào long , tay ôm lấy hông của , chân ép vào . Cố Trường Tân bật cười, coi là búp bê vải ở nhà rồi hả?

      "Bông nhài , mau lớn nhanh chút , trưởng thành rồi cưới em."

      Cố Trường Tân xong câu này lại cười hôn chóp mũi của cái, nặng nề ngủ.

      Cả đêm chiêm bao. Hai người đều có thói quen ngủ nướng, vừa hơn sáu giờ tự động thức dậy. Bạch Lăng có thói quen ôm búp bê vải cọ cọ, trong miệng lảm nhảm biết gì, mắt nhắm, muốn tỉnh lại. tiếng cười trầm thấp vui thích truyền đến từ bên cạnh, lập tức bừng tỉnh, buồn ngủ biến mất.

      Hai người mắt trừng mắt lớn, lúng túng biết gì.

      "Bông nhài , tướng em ngủ y chang heo con!" Cố Trường Tân nhéo mũi của cười .

      "Phiền chết em rồi! dậy !" Bạch Lăng đỏ mặt đẩy ra.

      Cố Trường Tân vén chăn lên, rời giường, sửa sang lại trang phục người, còn : " ra lúc tỉnh dậy cũng giống như, đứa ngốc!"

      "Cố, Trường, Tân!" Bạch Lăng nghiến răng ném gối đầu tới.
      Last edited by a moderator: 19/1/16
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:

      Cố Trường Tân cười nhận lấy gối đầu, lại ra uy ném vào ghế bên cạnh. Bạch Lăng nhìn chằm chằm lúc lâu rồi mới oán giận lật người xuống giường. Con dễ bị chọc giận lúc mới thức, Cố Trường Tân thấy rời giường, tiếng nào vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi ra ngoài lại lên tiếng dọn dẹp giường đệm nhíu mày, cũng gì, chỉ theo vuốt lông là được rồi.

      Sauk hi Bạch Lăng dọn dẹp xong thấy Cố Trường Tân mang theo bữa ăn sáng trở lại, cũng hết giận ít, lại cảm thấy sáng sớm tức giận với tốt chút nào. Vì vậy hơi xấu hổ, có chút áy náy, cầm trứng gà lên, tỉ mỉ bóc vỏ rồi đưa tới bên khóe miệng Cố Trường Tân. Người đó sững sờ, quay đầu đưa mắt nhìn vài giây, cho đến khi có chút ảo não chuẩn bị thu tay lại mới cười, tay nắm cổ tay của đưa trứng gà đến miệng, cúi đầu, nhàng cắn cái.

      Bạch Lăng đỏ mặt, thu tay lại, lại ý thức trứng gà vẫn còn cầm trong tay của mình, xoay mặt lại, nhét trứng gà vào trong tay , chỉ cắm đầu húp cháo, thêm gì nữa. Cố Trường Tân nhìn bộ dáng xấu hổ của tâm trạng tốt vô cùng, cả buổi sáng, khóe môi đều duy trì đường cong đẹp đẽ.

      "Lát nữa chúng ta phải đón Vu Tinh chơi sao?" nhớ chuyện cam kết ngày hôm qua ở trạm xe lửa nên hỏi Cố Trường Tân.

      "Buổi chiều đến đón con bé, dẫn em đến nơi." Cố Trường Tân vừa dọn dẹp khay trà bàn vừa trả lời.

      " đâu?" Bạch Lăng thấy có ý đưa Vu Tinh cùng khỏi có chút lo lắng, " gọi cho Vu Tinh, cậu ấy biết chắc ầm ĩ lên ."

      "Em quản con bé làm gì? Để con bé dậy cũng phải là chuyện yên ônt. . . Đợi lát nữa dẫn em đến đó, chưa chắc nó thích. Nếu con bé la hét om sòm đoán chừng lần này các em về được rồi." Cố Trường Tân hài hước nhìn cái rồi xoay người, bắt đầu thu dọn hành lý trong ba lô .

      "Rốt cuộc là đâu?" càng như vậy Bạch Lăng càng tò mò, vẫn đuổi theo phía sau hỏi.



      Sau đó, là bị hỏi đến phiền nên mới cho biết: " đến đơn vị của xem chút . . . còn phải ở chỗ này rất nhiều năm, chừng sau này chúng ta kết hôn, em cũng phải ở tại bên đó, xem trước chút , trong lòng biết được vài thứ, được ?"

      Vẻ mặt Bạch Lăng nhìn tràn đầy mong đợi, hết lần này tới lần khác ra chữ "", cho dù cũng phải là rất thích nơi nghiêm túc quá mức đó. Cố Trường Tân có thể nhận thấy sững sờ nên hơi thấp thỏm hỏi: "Em muốn sao?"

      " phải." Bạch Lăng lắc đầu cái, cắn môi cười: "Chính là cảm thấy rất tò mò về nơi đó, thôi."

      Cố Trường Tân tới, cưng chiều vuốt vuốt mái tóc dài của , cánh tay trượt xuống theo đường cong mềm mại, nắm chặt tay . Mười ngón tay đan chặt, vân tay ở lòng bàn tay kề vào nhau: "Bông nhài , em có biết hay , hôm nay rất vui?"

      "Có gì mà vui?" Bạch Lăng hờn dỗi đánh cái, hai người tay nắm tay ra cửa.

      Hơn ba tháng rồi, mỗi ngày Cố Trường Tân đều thực kỳ vọng Bạch Lăng có thể đơn vị của ở xem chút. Nơi đó có dấu vết sinh hoạt mỗi ngày, có em sống chết cùng nhau , cùng chung vinh nhục, nơi đó còn có tràn đầy nhớ nhung của dành cho . Những lúc nằm bệ cửa sổ nhờ ánh trăng đêm viết thư cho , những đêm nằm giường mở mắt nhắm mắt tất cả đều là bóng dáng của , mọi thứ vượt qua trong quân doanh, lắng đọng mà trưởng thành vì người khác.

      Lúc dẫn vào quân doanh là thời gian nghỉ ngơi, trong phòng còn mấy quân nhân lớn tuổi xúm lại chán đến chết. sợ thận trọng nên hỏi ý kiến rồi mới đưa vào phòng.

      Bạch Lăng liếc mắt qua cái, giường chiếu y như nhau, chăn xếp góc cạnh bằng phẳng như dao sắc gọt qua. Tay cầm của ly súc miêng bàn thống nhất về hướng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng cũng theo hướng, chỉnh tề, giống như là mới vừa mở bao bì rồi cố ý xếp thành như vậy. Dù Bạch Lăng là thích dọn dẹp chỉnh tề nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng rung động cái.

      "Lúc nào các cũng phải duy trì phòng ốc chỉnh tề như vậy sao?" Bạch Lăng có chút tò mò muốn sờ giường chiếu bằng phẳng của , nhưng lại sợ vò nát rồi, đưa tay ra rồi rút lại.

      " sao, cứ tùy tiện , nếu vò nhăn sửa lại lần là được." Cố Trường Tân thu hết động tác của vào mắt, sau đó an ủi .

      "Hay là thôi , nhìn rất đau lòng." Bạch Lăng cười cười, an phận ngồi xuống ghế mới vừa tìm được.

      "Haizz. . . Vẫn là vợ hết, cũng biết thương rồi đấy." Cố Trường Tân cố ý đùa với , sau đó thành công thưởng thức quá trình khuôn mặt nhắn trắng nõn của từ từ ửng đỏ, rất là tuyệt vời thú vị.

      Bạch Lăng vừa xấu hổ vừa cảm thấy ngọt ngào, mím môi cười ngốc nghếch, bộ dáng kia làm Cố Trường Tân thấy phải khẽ động trong lòng, chuẩn bị tiến lên ôm người vào trong ngực chỉ nghe căn phòng sắt vách có người tới gõ cửa. hơi xấu hổ lùi về sau hai bước, hít sâu hơi mở cửa.

      "Đưa bạn tới à?" Phòng ở doanh trại bộ đội giống phòng mình, rộng rãi mà sáng ngời, cửa vừa mở ra là người đứng ở cửa có thể nhìn hết mọi thứ.

      "Ừ." Cố Trường Tân gật đầu: "Có việc gì thế?"

      " có gì, sáng sớm hôm qua tôi thấy quần áo cậu phơi ở bên ngoài rớt xuống đất nên nhặt tới cho cậu."

      "Cám ơn."

      " có gì, khách sáo gì." Đối phương xong cũng ngay.

      Trong tay Cố Trường Tân cầm bộ đồ rằn ri vào, Bạch Lăng đứng dậy đón, nhìn thấy trừ ít bùn đất bên ngoài đồ rằn ri trong tay ràng còn vài vết bẩn chưa giặt sạch, nằm nghênh ngang đó. Bạch Lăng nhìn thấy chỉ lắc đầu, sau đó ý vị trêu chọc hỏi : "Sao thế? giặt quần áo à. . . xem này, bẩn như vậy. . . Đến đây, em dạy , giặt quần áo phải giặt thế nào. . ."

      Cố Trường Tân nhìn dạy bảo đâu ra đấy giận đến ngứa răng. bước bước dài lấn người, ôm lấy , cắn lỗ tai của : "Trước kia ở nhà có người giúp giặt quần áo, sau này kết hôn, em giặt quần áo cho , ừ. . . Bây giờ chấp nhận sơ qua coi như xong."

      Vành tau Bạch Lăng hồng hồng, nghe lời này vội vàng đẩy ra, trợn tròn mắt to: " bậy gì đấy? Sao có thể chấp nhận được chứ? Quần áo sạch sẻ mặc vào ảnh hưởng đến sức khỏe."

      Cố Trường Tân hơi sững sờ, đâu biết những thứ này? Ở nhà họ Cố, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện sinh hoạt, bây giờ bộ đội, cả ngày lẫn trong mấy ông quan lớn, mỗi ngày sau khi huấn luyện chỉ muốn nằm xuống giường ngủ, căn bản là có thời gian để ý những điều này. Bây giờ bị Bạch Lăng lải nhải như vậy, đột nhiên bắt đầu sinh ra cảm xúc thế này – được quan tâm, ra là chuyện hạnh phúc như vậy.

      "Vậy chờ em rồi giặt lại, sau này nhất định chú ý!"

      Bạch Lăng vẫn còn chưa yên tâm, đôi mắt đảo quanh, biết lại tìm thấy gì, cuối cùng lại có chút thất bại hỏi Cố Trường Tân: "Đem quần áo dơ của ra đây hết , thừa lúc bây giờ em tới nè, em giặt trước cho ."

      " được!" Dĩ nhiên Cố Trường Tân muốn: " đưa em đến phải là để em giặt quần áo cho ."

      " tự giặt em lại yên tâm!" Bạch Lăng tiến lên kéo vạt áo cái, giọng thương lượng: "Dù sao em ngồi ở đây cũng có chuyện làm, để em giúp giặt . . . ở bên cạnh nhìn cũng được."

      rất ít khi hạ thấp giọng, mềm mại cầu , hơn nữa vốn vì . Tính tình Cố Trường Tân thế nào cũng đến nổi, thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý. Tìm bột giặt và thau, đưa Bạch Lăng đến phòng giặt quần áo. nhìn đổ bột giặt vào thau, vui cau mày, lúc đó bột giặt vẫn tính là sản phẩm xa xỉ, cho nên trong gia đình Bạch Lăng dễ dùng như vậy.

      "Sau này mua ít bột giặt là được, dùng bột giặt như vậy quá lãng phí. . ."

      Tay Cố Trường Tân hơi chậm lại, quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , khóe miệng giật giật, gật đầu cái: "Ờ, như vậy đủ chưa?"

      "Đủ rồi." Bạch Lăng thấy chuẩn bị cũng đủ rồi đẩy Cố Trường Tân ra, cởi áo khoác xuống đưa cho , xắn tay áo rồi bắt đầu chà quần áo. nhận lấy áo, tựa vào tường bên cạnh, nhìn chăm chú vào từng cử động của , thấy tóc dài của lay động trước sau theo động tác chà xát quần áo, trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng vẫn nhịn được, tiến lên vén ra sau tai, lúc đầu bị giật mình, đợi lúc hiểu động tác của trả về cho nụ cười rất tươi.

      Cố Trường Tân chỉ cảm thấy nụ cười này đẹp mắt hơn ngày thường gấp trăm lần, dịu dàng, ngọt ngào, giống như là đóa hoa dương hòe nở trong lòng, cả trái tim tràn đầy mùi hoa ngọt ngào. Bạch Lăng cũng để ý nhiều đến vẻ mặt của , chỉ lo quần áo trong tay. cũng rời , cứ nhìn thẳng vào , tình trong mắt sớm ngấm vào tâm can, làm tê dại suy nghĩ của .

      "Bông nhài . . ."

      "Hả?"

      "Khi nào em mới có thể lớn lên?"

      Bạch Lăng đếm xuể đây là lần thứ mấy câu này rồi, giống như đứa trẻ vẫn chưa lấy được kẹo, đầy trong suy nghĩ luôn có nó, cách mỗi hai phút đưa tay về phía người lớn đòi lần.

      " phải em lớn lên sao?"

      Cố Trường Tân hề co bất kỳ báo trước nào, tiến lên, ôm từ sau người, thân mật dán cả người vào , từ từ cọ xát: "Nhanh chút. . . Nhanh chút. . ."

      Bạch Lăng bị động tác của dọa sợ đến thiếu chút nữa hét ầm lên, phải biết hai người ở nơi công cộng, nếu người ngoài xông vào nhìn thấy cảnh tượng này, chừng lúng túng đấy. Mặc dù tham lam nhiệt độ cơ thể của nhưng vẫn nhàng kéo tay của ra, kéo dãn khoảng cách với .

      "Quấy rối đấy à?" Bạch Lăng chu miệng nhắn, hờn dỗi : "Quấy rồi em nữa là em làm tất cả quần áo đều là bọt, sau đó cầm ra ngoài phơi khô, xem lấy gì mặc!"

      Cố Trường Tân khẽ cười, ngắt vành tai xinh xắn của : "Quỷ bướng bỉnh. . . Mau giặt , lát nữa chúng ta ra ngoài, buổi chiều dẫn em chơi."

      "Dạ." Bạch Lăng cười, lại chuyên chú vào các động tác tay.
      Last edited by a moderator: 19/1/16
      huyenlaw68, rjnchanChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Trong hai ngày sau đó, Cố Trường Tân đưa Bạch Lăng dạo chơi ở những cảnh đẹp trong thành phố, từ đầu đến cuối đều nhắc tới Vu Tinh. Mặc dù Bạch Lăng hiểu chuyện nhưng rốt cuộc tính trẻ con hơi lớn, chơi vui vẻ cũng liền quên chuyện này. Đợi đến trước đêm trở về, Cố Trường Tân ngày mai đưa đến trạm xe lửa để tụ họp với Vu Tinh mới nhớ tới cam kết ngày đó.

      "Hả? Làm thế nào đây? Bây giờ chắc Vu Tinh oán giận em lắm, ngày mai khẳng định tranh cãi với em." Vu Tinh ngồi ở ghế rầu rỉ cắn móng tay.

      "Em đừng để ý đến con bé, nó tùy tiện càu nhàu mấy câu yên tĩnh thôi, tính tình nó vốn như vậy, từ bị người trong nhà chiều hư mà thôi." Cố Trường Tân bận rộn giúp thu xếp đồ, cũng ngẩng đầu, chỉ an ủi : "Được rồi, tới đây chút . . ."

      Bạch Lăng vẫn cảm thấy sợ sợ trong lòng, tới, vẫn còn bị vây trong suy nghĩ tự trách. Cố Trường Tân thấy thế tùy tiện tuột mái tóc dài của ra. Bạch Lăng cũng lười để ý đến , chỉ có chút uể oải ngồi ở mép giường. Cố Trường Tân hiểu tâm trạng của tốt lắm, trêu chọc nữa, chỉ tay vào từng món đồ trong ba lô rồi cho nghe: "Cái này có thể để lâu chút, về rồi muốn ăn ăn, còn lần sau mua về cho em. . . Đồ ngọt ít ăn hơn, dễ hư răng. . ."

      Bạch Lăng ngẩng đầu nhìn , bây giờ gương mặt cương nghị ở dưới ánh đèn có vẻ cả người cũng mạnh mẽ hơn, Cố Trường Tân như vậy Bạch Lăng càng si mê, ngày càng trưởng thanh, ra bé trai năm đó thiếu chút nữa dọa khóc lớn lên lại trầm ổn như vậy. Đột nhiên cảm thấy muốn rời , lỗ mũi Bạch Lăng hơi ê ẩm, giống đứa trẻ mà dùng sức ôm lấy eo Cố Trường Tân.

      "Sao thế?" Cố Trường Tân sợ hết hồn, lại thấy khuôn mặt nhắn của khóc đến bẩn, vừa nóng nảy vừa đau lòng vịn vào đầu vai của , giọng dỗ dành: "Đừng khóc, sau này thường tới đây chơi là được, khóc cái gì?"

      Giọng của càng dịu dàng tỉ mỉ như vậy càng thấy đau lòng, ôm khóc chừng nửa giờ mới nghẹn ngào dừng lại. Tay của đặt lưng của để giúp thuận khí, bây giờ thấy khóc nữa kéo người ngồi xuống, lại cúi đầu quở trách đôi câu, lúc này hai người mới nằm xuống ngủ.

      Ngày hôm sau, quả nhiên Vu Tinh vẫn giận đến giậm chân, vừa nhìn thấy Bạch Lăng liền đỏ mắt oán giận : "Mình cho rằng mình là tên lường gạt, ngờ cậu cũng thích gạt mình!"

      Nhất thời Bạch Lăng bị đến á khẩu trả lời được, có chút luống cuống nhìn Cố Trường Tân sau lưng. Trong tay người phía sau giơ túi trong tay lên, cũng vội giải vây, chỉ cài câu quan trọng trước, đến khi tức giận của giảm bớt mới hỏi tới chuyện quan trọng chút: "Chú hai em đâu?"

      "Em để ông ấy đưa em đến trạm xe rồi , phải sợ ông ấy nhìn thấy hai người đó sao."

      "Người kia là ai vậy?" Cố Trường Tân chỉ vào người đàn ông ngồi cạnh Vu Tinh lúc trước hỏi.

      "À, thư ký của chú hai em, chú hai có chút lo lắng nên để cho ấy đến đưa em lên xe lửa."

      "Ừ, vậy được rồi, bây giờ cũng nên vào trạm , đường hai người chú ý an toàn, biết ?" Cố Trường Tân ngẩng đầu nhìn vách ngăn ở đại sảnh : " xe lửa vốn có nhiều người, loại người nào cũng có, đường của hai người các em dài hơn tưởng tượng, người khác cũng nên dễ dàng tin tưởng. . ."

      "Haizz, biết biết rồi, có phiền hay , chú hai mới rồi, lại tới !" Vu Tinh nhịn được cắt đứt lời Cố Trường Tân, có chút khinh thường bĩu môi.

      " phải cho em nghe, em
      [​IMG]
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Qua năm sau, Bạch Lăng lại bận rộn, mới vừa nhập học ở trường cao đẳng, tiền cần dùng nhiều hơn trước đây chút, trong nhà có tiền, Bạch Chí Thanh vừa ném đồ vừa đánh chửi, có cách nào chỉ đành phải đến nhà bà ngoại ở. Nhà bà ngoại cách trường học rất xa, nhà nghèo, có tiền mua xe đạp, mỗi ngày đều bằng xe buýt, kinh tế cũng cho phép, cho nên gần như mỗi ngày đều phải nửa giờ để đến trường.

      Cố Trường Tân vẫn mỗi tuần lá thư, Bạch Lăng chỉ để cho Bạch Chí Thanh phát nên để cho gửi thư đến nhà bà ngoại , đối với chuyện ở nhà bà ngoại cũng lời. Tuy Vu Tinh biết nhưng Bạch Lăng cũng đây là bởi vì trong nhà quá bận rộn, bà ngoại ai chăm sóc nên mới đón . Vu Tinh là có tính tình thoải mái nên qua mấy ngày để tâm chuyện như vậy nữa. Cho nên giấu Cố Trường Tân chuyện đó.

      Sau đó thời gian, Bạch Lăng thường theo Vu Tinh đến quân doanh, nhà họ Bạch cũng có ai hoài nghi. Có năm nghỉ hè, Cố Trường Tân trở về mấy ngày, khi đó là giữa lúc dưa hấu trúng mùa, Bạch Lăng ở sạp trái cây của ba mẹ giúp tay. Chuyện trở về, tiết lộ cho chút nào, chỉ muốn cho vui mừng to lớn.

      Những ngày đó, nhà họ Bach buôn bán tốt lắm, Bạch Chí Thanh lại tìm công việc làm để sống. Lúc ban ngày, Bạch Lăng coi chừng sạp trái cây, vợ chồng nhà họ Bạch phải đến các nhà gom phế liệu về bán, buổi tối lại giúp nhà xưởng quét keo lên hộp.

      Ngày Cố Trường Tân trở về, vừa đặt hành lý vào phòng vô cùng nóng ruột ra cửa. Vu Thanh Trừng ngừng gọi ở phía sau, dường như nghe thấy. Vu Thanh Trừng nghi ngờ nhìn Cố Đống và Vu Tinh bên cạnh, có chút tức giận hỏi: "Mấy năm nó cũng về, mới vừa đến nhà đâu thế?"

      "Ai da, dì hai. . ." Dĩ nhiên Vu Tinh biết Cố Trường Tân gặp người nào, lại thấy Vu Thanh Trừng rất tức giận mau tới kéo bà vào phòng: " họ cũng năm về, có vài bạn bè tốt nhất định trách ấy, nếu sớm chút bị ức hiếp rất thảm."

      Vu Thanh Trừng nghe xong nửa tin nửa ngờ vào phòng, Cố Đống vẫn đứng tại chỗ lắc lắc đầu cười.

      Bạch Lăng bận buôn bán nên căn bản chú ý tới bên cạnh có thêm người. Buổi chiều buôn bán tốt hơn, hơi bận rộn, lúc phiền cánh tay từ bên cạnh vươn ra, nhận lấy tiền của ông cụ, lại đưa quả táo tấm thớt tới. Bạch Lăng kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Cố Trường Tân, lúng ta lúng túng hỏi: "Sao về rồi?"

      "Nghỉ phép." Cố Trường Tân cười tiếng, lộ ra hàm răng đều đặn trắng noãn: "Tới buôn bán. . ."

      Bạch Lăng hít sâu hơi, làm bộ như bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, tiếp tục buôn bán. Cả buổi chiều, Cố Trường Tân ở cạnh giúp tay, thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, hai người ngồi cái ghế dài, nhìn nhau hé miệng cười, cũng chuyện. Người đến người đường, xung quanh lại có vài bạn hàng quen, Bạch Lăng dám quá mức thân mật cùng , len lén lấy mu bàn tay cọ xát . Trong lòng giống như là bị cả ngàn móng vuốt gãi ngứa, hơi nhột, ngón tay động đến mấy lần, cuối cùng vẫn làm ra bất kỳ động tác gì.

      Hai người hết bận, sau khi Bạch Lăng thu dọn xong tất cả còn dư lại quả táo, giao vào tay Cố Trường Tân, lại để cho chờ tại chỗ, lấy đồ với tiền để vào nhà còn phải đến nhà bà ngoại. Cố Trường Tân biết rằng, thời gian hai người ở cùng có thể kéo dài thêm chút lòng đầy vui vẻ nhận lời.

      Khi Bạch Lăng về nhà, ba mẹ đều có ở nhà, lấy cái cân cùng vài thùng giấy cất xong rồi giấu tiền bán được dưới gối đầu của ba mẹ, lúc đó mới ra cửa. Cố Trường Tân ngoan ngoãn chờ ở đó, thấy tới ngẩng đầu lên cười vui vẻ. chưa từng thấy vui vẻ như vậy, nghĩ đến hai năm rồi cũng chưa trở về, bây giờ lại gầy ít, trong lòng cũng hơi đau lòng cho .

      "Nghĩ sao lại
      [​IMG]
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :