Tên đầy đủ: tiếng tiêu dưới gốc sở Tác giả: Megumi Độ dài: 5 chương hoàn Thể loại: Ngôn tình, ̉ đại, thanh thủy văn Ta mong chờ tới ngày chúng ta tái ngộ, cho dù là dưới bích lạc hoàng tuyền, hay ngàn năm sau, tại một kiếp sống khác…cũng được… <img src="http://datastore1.vicongdong.vn/Uploads/NewsUpload/46240622/500_e2547cd0-1b83-4744-9227-598e80c140a4.jpg" alt="" width="386" height="500" /> CHƯƠNG 5 (HOÀN): MÙA XUÂN: TIẾNG TIÊU DƯỚI TÁN SỞ… Mười năm sau… Mười năm trải đằng đẵng trôi qua, lặng lẽ một gợn ồn ào, vào một ngày mùa xuân trong lành, giọt nắng ngọt lịm như mật đường, trời bỗng dưng đổ mưa, mây đen che kín hết cả vầng thái dương ấm áp. Đối diện Đông Tế đường, bên kia cây cầu đá vắt ngang sông Tầm Mai, vẫn là gốc sở già ̃i sừng sững với thời gian, vẫn là biệt viện hoang phế câm lặng chìm trong quá khứ… Mưa xám ngắt lặng lẽ đổ, gian u tĩnh chỉ còn thấy tiếng đều đều của mưa rơi… Đột nhiên… …xuất hiện bóng ô nhạt màu, bóng ô nhỏ nhưng đủ làm tâm điểm trong màn mưa bất tận… Bóng người vận một thân bạch y, lặng lẽ bước qua cầu, về nơi ai đến, thầm lặng và bình thản. Bạch y nữ nhân mảnh khảnh nhẹ buông ô, xếp thật gọn, đặt dưới gốc sở, còn bản thân bước ra trời mưa u ám. Mặc kệ nước mưa khe khẽ thấm ướt tóc, ướt vai…nhuộm toàn bạch y thành màu mưa xám… Nâng tiêu gỗ lên thổi…tiêu thanh êm ái vang lên giữa tiếng mưa… Mười năm đã trôi qua, nàng chỉ thổi duy nhất một khúc tiêu, đơn giản, vì đó là khúc duy nhất nàng học được, khúc duy nhất hắn kịp dạy cho nàng, trước khi vĩnh viễn đặt chân xuống hoàng tuyền… Sáu năm hội ngộ dưới tán sở, tri tri kỉ… Hai năm chung sống, phu thê tình thâm… Mười năm lặng lẽ thương tưởng, kẻ ở người tái tê, đau lòng… Nữ nhân dung nhan vẫn xinh đẹp, mang nét thanh tú, chín chắn hơn nhiều, song, có một thứ đã khác trước…đôi mắt trong vắt như hồ thu, nay thay bằng dải băng trắng toát… Lâm Tú Mai đã khóc tới mức nhỏ ra huyết lệ, đã khóc tới mức hai mắt mù lòa… bao giờ còn có thể thấy dương gian…nhưng đường tới tán sở này, nàng đã thuộc lòng, đâu cần phải nhìn nữa… Lắng nghe tiếng mưa tuôn rả rích, nàng cảm thấy dường Lăng Khả Phong ở bên. Khóe môi mềm cong lên ý cười…hắn chưa bao giờ rời bỏ nàng… Mưa vẫn rả rích… …bạch y nữ nhân mù lòa, đơn bạc giữa mảng trời xám mênh mông… … Ta mong chờ tới ngày chúng ta tái ngộ, cho dù là dưới bích lạc hoàng tuyền, hay ngàn năm sau, tại một kiếp sống khác…cũng được… “Từ đó, người ta tương truyền rằng, cứ mỗi lần mưa là nghe thấy tiếng tiêu văng vẳng, thấy bóng người vận bạch y ngẩng đầu nhỏ lệ.” “Oa…oa….dì ơi, truyện dì kể nghe buồn quá …..” “Đúng đo…” Ngoại thành Bắc Kinh, ở một vùng quê yên tĩnh, tách ra khỏi huyên náo của đường phố nhộn nhịp, tại ngôi nhà nhỏ xinh xắn màu kem sữa, có hàng trường xuân vấn vít… Sáng tháng Ba êm ái như một giấc mộng, còn gì thích hợp hơn là được tạm trốn phố xá, về thăm quê cũ, nhưng ngặt nỗi, lại phải trông một đám cháu gái, chúng đã giúp dì dọn dẹp đồ cũ trong kho, lại lách chách nói ngừng….khiến dì chúng chịu hết nổi, đành đem câu chuyện xưa thiệt là xưa ra kể… Ba gái khoảng 20 tuổi ngồi xung quanh một thiếu phụ trung niên, đứa nằm đứa bò thật khó coi hết sức, lại còn đồng loạt há miệng khóc lóc… “Ai bảo mấy đứa đòi nghe bằng được chứ…” Bà bất lực bật cười, biết nên nói gì với chúng nữa đây.. “Dì à, sao dì tìm ra vậy? Lúc nãy con thấy dì dọn kho đồ của bà ngoại cơ mà…” “À, tình cờ thôi, bà thường đọc cho dì nghe, từ khi dì nhỏ xíu cơ, nhưng lâu quá rồi, giờ dì mới tìm thấy, tưởng bà mấy đứa bỏ lâu rồi chứ…” gái mặc áo thun vàng nằm bò ghế thò đầu xuống, ‘ồ’ lên một tiếng: “Dì ơi, tên Tiểu Mai nhà mình là lấy từ đây ra đúng dì?” “Ừ, phải đó, con bé sinh vào mùa đông mà, dì lại thích hoa mai trắng, từ trước đã nhất ̣nh phải đặt một đứa có chữ ‘mai’. Sực nhớ ra câu chuyện này…nên cũng gọi nó là Tú Mai luôn..” gái áo ngồi dưới sàn phá ra cười, trêu chọc: “Dì ơi, sao dì chọn ai họ Lâm luôn ạ!” Thiếu phụ ‘hừ’ một tiếng, lườm nàng, gái cười trừ: “Tiểu Mai sẽ bất ngờ lắm đó!” “Phải đó, dì kể cho Tiểu Mai nghe chưa dì?” Bà nhăn mặt, liếc chừng về phía cửa sổ, lầm bầm: “Đã có lúc nào! Vừa về là nó chạy biến vào rừng rồi! Lần đầu về quê, nó hào hứng lắm đấy.” gái áo vàng nheo mắt, chỉ vào di động nằm bàn: “Tiểu Mai có vẻ vẫn thích cây ́i quá nhỉ, cả điện thoại cũng thèm mang kìa!” “Dì chẳng hiểu nó nghĩ gì nữa, còn tính làm nghiên cứu sinh cơ đấy!” Rồi bà buột miệng, bang quơ nói: “ biết nó có qua gốc sở trong truyện nhỉ?” Cả ba gái đồng thanh ‘hả’ một tiếng, biểu tình đồng nhất thành chữ ‘O’ tròn vo. “Gốc sở đó…có thật hả dì!” ngờ bà thản nhiên gật đầu: “Ừ! Vốn có cả cây cầu và dòng sông nữa. nhưng dòng sông bị lấp làm đường lâu lắm rồi, có lẽ vì thế mà người ra thêu dệt nên đủ thứ chuyện!” Đột nhiên, gái áo vàng giật mình, vội ngồi dậy nghe điện thoại, một số lạ gọi tới, nhưng đầu dây bên kia lại phải người lạ. Nói vài câu, gái áo vàng vươn người, đưa cho dì, nhỏ giọng: “Dì, Tiểu Mai nó gọi dì nè..!” … Con sông Tầm Mai khi xưa đã bị lấp thành đường cái, cây cầu bị phá từ lâu, lâu lắm rồi, nhưng gốc sở, dường như vẫn được người ta ưu ái hơn cả, nó vẫn ở đó, cành lá xum xuê, nở trắng hoa lúc xuân sắp qua…Tán lá xanh mắt xòa vào phòng học của trường thanh nhạc xây ngay cạnh đó.. Ngày chủ nhật, cơn mưa ủ ê bỗng nhiên ập tới, chẳng hề có chiều hướng tạnh. Mưa xám giọt nối giọt, buông mình xuống trần ai, để rồi vỡ tan nền đất ẩm… Cơn mưa bát ngờ, khiến gái nhỏ mặc váy mỏng màu hồng đành chạy tạm vào gốc sở lớn mà tránh mưa… “Mẹ, con biết mà, mưa to quá, con chưa về được nhé, lát nữa ngớt ngớt, con mới về được. Mẹ được la nữa à nha…con biết rồi mà, con sẽ cẩn thận, chào mẹ ạ!” Ngắt xong cuộc gọi một cách vất vả, mỉm cười, đưa trả di động cho chàng trai đứng bên trong phòng học. chàng sinh viên lịch sự mỉm cười, mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thanh lịch của sinh viên, nụ cười nhàn nhạt mang vẻ tự tin đến kiêu ngạo. “Cảm ơn nhiều lắm! Tôi thật quá đoảng mà, thể nào về cũng bị cằn nhằn vì mang điện thoại, mang ô, này nọ đủ thứ cho xem…” “ có gì, hình như cũng phải người ở đây!” Chàng trai tì vào khung cửa sổ, vui vẻ vương người trò chuyện với gái nhỏ bên ngoài. Tú Mai gật gật, thành thật trả lời: “Tôi lần đầu về thăm quê ngoại, mà nói ‘cũng’ là sao?” “Thì có nghĩa là tôi từ nơi khác đến chứ còn gì!” Chàng trai bật cười, ánh cười ấm áp lạ thường, khiến gái nhỏ tự chủ mà đỏ mặt, may mắn có tá sở che khuất, ta nhìn thấy, chừng chui xuống đất mất. “Mà học thanh nhạc sao?” “Sao lại hỏi vậy?” “Thì tôi thấy thổi hay quá mà, lúc nãy cũng nhờ tiếng tiêu nên tôi mới tìm đến đây đó!” ta bật cười, lắc đầu: “, tôi học ngành y, chỉ là thích tiêu sáo, nên từ nhỏ tập thổi, vừa gặp một thầy giáo dạy thổi tiêu ở đây, trò chuyện một lúc thì thầy có việc phải !” Ngừng một chút, ta nhìn màn mưa có vẻ khó dứt, cúi người nhặt lên chiếc ô nhạt màu, đưa cho gái: “Phải rồi, mưa còn to lắm, đây, mang cái này mà về!” “Cho tôi sao?” Chàng trai gật đầu, rồi sực nhớ điều gì đó, ta tinh nghịch nheo mắt: “Với một điều kiện!” “Điều kiện gì?” gái tròn mắt, đổi ý rối sao? Hay ta ̣nh bắt mua lại a… “Cho tôi biết tên !” Tú Mai khỏi đỏ mặt lần nữa, lão thiên a, rất hay xấu hổ a… “Tú Mai, tôi là Tú Mai!” Nét cười nửa miệng của chàng trai hình như giảm, đưa ô cho , ta hắng giọng: “Tôi thường tới đây vào ngày mưa, để tập thổi tiêu, nếu muốn, chúng ta có thể gặp lại!” “A, được sao? Tôi cũng biết đôi chút, nhưng chỉ biết thổi một khúc thôi à, hay dạy tôi nhé!” “Rất sẵn lòng!” gái nhỏ mỉm cười thật tươi, tụa như mai hoa bung cánh nở, ngón tay nhanh chóng bung rộng tán ô, bước ra màn mưa lạnh, khẽ nghiêng đầu, sực nhớ ra: “Phải rồi, chỉ mình biết tên tôi, tôi còn chưa biết tên gì a?” “Lăng Khả Phong, rất vui được gặp !” Chàng trai vẫy vẫy tay, tiếp tục nâng tiêu lên thổi, gái cũng vẫy tay, rồi chậm rãi quay lưng trở về… Kẻ ở lại, người bước , sơ ngộ lần đầu mà ngỡ như đã quen biết từ bao giờ, chàng trai thổi tiêu và gái bước lặng người trong vài giây ngắn ngủi, một tia cảm xúc ngỡ như ngủ quên từ lâu sống dậy trong lòng, rất mờ, rất nhạt, rất thoáng qua, chẳng đủ để người ta nhận ra điều gì, nhưng đủ để cả hai mỉm cười thật nhẹ… Mưa…sẽ còn rơi…