1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34:


      Giữa phu thê nên thẳng thắn với nhau, cũng nên tồn tại bí mật gì. Nguyệt Vô Phong đứng dưới ánh trăng xinh đẹp, vươn tay ôm Hoa Nhiễm, "Hoa hoa, con đường tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài, đừng hiểu lầm nữa, tin tưởng ta".

      Khuôn mặt của rất đẹp trai, mặc dù có chút ánh trăn chiếu rọi.

      Hoa hoa nhếch môi, nhìn dịu dàng cười, "Ta tin ngươi".

      Lời tin tưởng, qua rất nhiều, chung với nhau lời thề cũng rất nhiều, lần này là . Nhưng giữa phu thê, nào có chuyện tuyệt đối, đầu giường gây gổ, cuối giường hợp, những lời này là chân lý từ xưa đến nay đều đổi thay.

      Hoa hoa ngẩng đầu lên liếc liếc làn khói xanh, nhìn trái, nhìn phải, nhìn thuận mắt mắt, oán hận , "Lão già, ra chuyện của ngươi, ta cũng biết rất , Hoa cha từng nhắc qua ngươi, hừ!"

      Thần đèn nhìn bộ dáng của Hoa Nhiễm, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, hận thể đem nàng xé ra, mặc dù chuyện cũ của mình có chút xấu hổ, cũng để ý chút nào, nhưng bị tiểu nha đầu dùng cái giọng điệu này ra, trong lòng cũng dễ chịu, "Ngươi ầm ĩ gì thế, mắc mớ gì đến ngươi, ta cho ngươi biết, nếu phải ta, lần này ngươi sớm khô héo, chôn trong đất ."

      "Lão đầu khốn kiếp, nếu ngươi năm xưa có thể theo đuổi được phù thủy đó, tại cũng có Xà kia tồn tại, hừ, trách ai, trách ai a!" Hoa Nhiễm tức giận đứng trước mặt thần đèn, nếu thần đèn có thân thể, ngón tay của nàng đâm phát đau rồi.

      Nguyệt Vô Phong đại khái hiểu, thấy sắc mặt của thần đèn tốt chút nào, cho nên ngăn Hoa Nhiễm lại, "Hoa hoa, vài câu thôi, chúng ta cần phải trở về, chắc chắn cha mẹ ta rất sốt ruột, chúng ta mất tích lâu rồi".

      Thần đèn hừ tiếng, làm phép thuật dẫn bọn trở về, sau đó chui vào chiếc đèn Linh Lung ra ngoài nữa.

      Hoa Nhiễm kéo Nguyệt Vô Phong , "Nguyệt Vô Phong, ngươi muốn biết quan hệ của nữ phù thủy và lão đầu khốn kiếp này ?"

      "Bướng bỉnh." Nguyệt Vô Phong cười tiếng, vỗ vỗ đầu của nàng.

      Hoa Nhiễm lơ đãng , "Dù sao lão đầu kia da mặt dày!"

      "Trưởng bối cần chúng ta kính ."

      "Hừ, ai bảo tranh thủ. Còn nhớ năm đó bộ dáng thần đèn phải vậy, chỉ biết vùi trong chiếc đèn Linh Lung ngủ."

      "Hả?" Nguyệt Vô Phong đột nhiên hăng hái, mặc dù cảm thấy nghe lén tin tức rất đạo đức, nhưng Hoa Nhiễm rất hăng hái như vậy, cũng làm mất hứng.

      "Năm đó, thần đèn cũng xem là nam tử có tác phong nhanh nhẹn, " Hoa Nhiễm dừng lại chút, quyết định vô luận Nguyệt Vô Phong có muốn ngừng hay , cũng muốn đem tin tức nghe được từ phụ thân rập khuôn lại sai, "Cũng có thể khi đó xưng là thần đèn phải là vì làm ổ trong chiếc đèn Linh Lung, mà là nâng chiếc đèn Linh Lung, thỉnh thoảng giúp loài người chút. Lần thứ nhất hạ phàm, đụng phải Nữ phù thủy, nữ phù thủy kia vu dáng dấp rất đẹp, cụ thể dáng dấp thế nào ta cũng chưa nghe qua." Hoa Nhiễm chép miệng, "Nhìn cái tên Quân Thập Dạ kia cũng biết dáng dấp của mẹ là khuynh quốc khuynh thành đến bực nào rồi."

      "Đâu chỉ khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần nam tử nào gặp qua bà ta cũng bị động lòng" Thần đèn từ trong chiếc đèn Linh Lung phóng ra ngoài, lời mang theo thâm tình nồng đậm.

      "Lão đầu. . . . . ."

      "Đừng luôn gọi lão đầu, ta so với cha ngươi còn trẻ hơn mấy ngàn tuổi" thần đèn vui trách móc tiếng, "Chuyện xưa của ta để tự ta , còn có ai biết chân tướng chuyện xưa hơn ta là người trong cuộc, người đời chỉ biết ta tranh thủ, nhưng nào có ai biết ta là hoàn toàn có cơ hội tranh đoạt. . . . . ."

      Quá trình xảy ra chuyện xưa dĩ nhiên rất khúc chiết, nhưng kết quả được định rồi, có cách nào thay đổi.

      Năm đó thần đèn ăn mặc phóng khoáng, người phục sức sáng chói, chiếu lấp lánh. cần đến đèn, bản thân chính là chiếc đèn rêu rao. Mọi người hỏi thần đèn, phải nên mang theo chiếc đèn sao? Nhưng lại hi hi ha ha , "Chiếc đèn Linh Lung rất quý, làm sao tùy tiện lấy ra được"

      Đúng vậy, chiếc đèn Linh Lung rất quý, nhưng ai có thể biết, đem đèn này đưa cho nữ phù thủy Tinh Thần Minh. Khi đó Quân Qua Bất bị thương nặng trong cuộc chiến đấu với quái, thể cần chiếc đèn Linh Lung này.

      Lẽ ra, có ý định cho, nhưng trong nháy mắt gặp nàng, trong đầu chỉ có nàng, thời gian vạn vật cũng mất màu sắc, tư tưởng bị vây trong trạng thái mông lung, lời cự tuyệt, đèn giao vào trong tay của nàng.

      Sau khi cho nàng, nhìn thấy bộ dáng mừng rỡ của nàng, mở miệng , "Ngươi biết, làm chuyện gì, nhất định cũng phải có điều kiện bỏ ra."

      Nàng cắn môi , "Tất cả chờ cho Quân Qua Bất khỏe lại rồi hãy , đến lúc đó ta giao đèn lại cho ngươi, mặc cho ngươi xử trí." Nàng rất nghiêm túc, kiên quyết như vậy, nàng nhìn hiểu ý tứ trong đáy mắt của , lúc cũng rất dứt khoát.

      Hơn năm sau, nàng tới, người mặc áo bào phù thủy màu đen, nâng thủy tinh cầu màu xanh dương. Người ăn mặc trang phục phù thủy, càng thêm thần bí quỷ dị, môi của nàng đỏ thắm, trong ánh mắt lấp lánh như ngôi sao, ức chế nổi hưng phấn, còn có chút khẩn trương. So với năm trước, nàng càng thêm chói mắt, thủy tinh cầu của nàng giống như cần cầm cũng có thể treo lơ lửng trung. Hai tay của nàng cầm Chiếc đèn Linh Lung đem nó đưa tới trước mặt của thần đèn, giọng , "Cám ơn ngươi, ta tới thực lời hứa của ta"

      " khỏe rồi ?"

      "Ừ, cho nên ta tới đây". Tinh Thần Minh gật đầu, biết giờ phút này tâm tình của nàng thế nào, nhưng trong nháy mắt, Thủy Tinh Cầu mờ . Do tâm tình của nữ phù thủy giống như Thủy Tinh Cầu, giờ phút này, tâm tình của nàng cũng hết sức tốt sao ?

      Giờ phút này, trong lòng Thần đèn có chút ích kỷ, biết nếu bây giờ mình bỏ lỡ, bỏ lỡ cả đời, cho nên mở miệng , "Ta muốn chính là ngươi, ngươi lưu lại."

      Tinh Thần Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, nét mặt hồng hào biến mất, chỉ còn vô tận tái nhợt và sợ hãi, trong nháy mắt, nàng bình tĩnh lại, nhàng giương lên môi, khạc ra chữ, "Tốt."

      biết nàng có thể dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng của mừng như điên, cũng biết rằng, điều kiện này đồng nghĩa hoàn toàn buông tha nàng.

      "Khi đó nàng giương môi, ta cảm thấy nét mặt sinh động nhất" Thần đèn nhớ lại đoạn chuyện cũ kia, mặt xuất nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong nụ cười chứa vô cùng khổ sở.

      "Bỏ đá xuống giếng, ngươi thua thiệt có kết quả quả" Hoa Nhiễm khỏi thầm than tiếng, cho rằng, có ngày hôm nay đều là gieo gió gặt bão.

      Nguyệt Vô Phong kéo kéo Hoa Nhiễm, ý bảo nàng để cho thần đèn tiếp.

      Quân Qua Bất là người dễ dàng buông tha, từ đó về sau mỗi ngày đến tìm, muốn gặp Tinh Thần Minh. Nhưng Tinh Thần Minh lẩn tránh , gặp .

      Trong lòng Thần đèn có chút hả hê. Nghĩ thầm, con rắn tinh ngươi, tại sao muốn tranh với ta ?

      Vậy mà lúc thấy Tinh Thần Minh đè nén bi thương và nước mắt ban đêm muốn cho người biết, lòng mềm nhũn, nhưng vẫn buông tha, cứ như vậy từng ngày trôi qua.

      Cho đến hai tháng sau, phát nàng mang thai, dĩ nhiên đứa bé phải là của .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35:


      Lúc Quân Qua Bất tới lần nữa, toàn thân tản mát ra khí thế bá đạo, cường ngạnh, trong bầu khí lạnh lẽo càng thêm lạnh lẽo.

      "Bảo Tinh Thần Minh tới gặp ta, nàng có đứa bé của ta".

      Thần đèn ngờ câu thứ nhất chính là như vậy. Nhưng chỉ nhếch khóe môi, "Nàng là thê tử của ta, thê tử làm sao chắp tay nhường cho kẻ khác ?"

      "Nàng mỗi ngày cùng ta tâm , chưa từng nhắc qua ngươi." Quân Qua Bất cũng giận, trầm giọng , khiến tất cả xung quanh bị bao phủ lớp băng hàn.

      Trong mắt Thần đèn rét lạnh, vẫn giữ vững bình tĩnh mỉm cười, "Nàng mỗi ngày khanh khanh ta ta với ta, có thời gian nhớ thương ngươi, ngươi cần phá hư tình cảm giữa chúng ta"

      "Ta thừa nhận hôm nay thương thế của ta khôi phục, làm phiền chiếc đèn Linh Lung của ngươi, nhưng mối hận cướp vợ ta quên. Chỉ cần ngươi thả nàng, ta có thể đồng ý bất kỳ điều kiện gì của ngươi, nếu ngươi cứ khăng khăng, ta chỉ có cứng rắn cưỡng ép"

      "Chẳng qua, ngươi cũng chỉ là con Xà , làm sao xứng với nàng, còn muốn nàng thay ngươi hy sinh ?".

      "Cho nên ta cần nàng thay ta hy sinh, ta muốn nàng trở lại." Trong nháy mắt, từ nam tử tuấn bá đạo biến thành mãng xà khổng lồ, thân thể lượn vòng, phun ta cái lưỡi màu đỏ, chậm rãi chuyển qua trước mặt của thần đèn.

      Thần đèn cũng phải là đèn cạn dầu, bọn ngươi tới , ta đấu, vừa mới bắt đầu, bọn còn có chút đấu trí, đến cuối cùng, nơi nơi đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, cho nên dùng hết sức lực, chút cũng giữ lại. Nơi bọn ở, toàn bộ làm hỏng, chỉ còn lại mảnh phế tích.

      Nhưng căn bản bọn có ý dừng lại, trừ phi đối phương ngã xuống.

      "Dừng tay." giọng mềm mại truyền tới, mặc dù mềm mại, nhưng mang theo quật cường, có sức uy hiếp.

      Trong nháy mắt, bọn dừng tay lại, nhưng vì sức lực quá lớn, lúc dừng lại, cứng rắn cắn trả mình, hai người bọn cũng khạc ra búng máu.

      Khóe môi bọn vẫn chảy máu, quay người nhìn Tinh Thần Minh, trong nháy mắt nét mặt đầy nhu tình mật ý và nồng đậm cưng chìu. tại nàng gầy so trước đó vài ngày, mặt hơi tức giận, "Rốt cuộc hai người các ngươi làm gì?"

      "Thần Minh, rốt cuộc ngươi chịu tới gặp ta?" Quân Qua Bất cười nhạt, trong mắt ánh mắt làm người ta phát rét, Tinh Thần Minh nhịn được, chống lại ánh mắt của , nhưng trong nháy mắt chuyển sang nơi khác.

      Thần đèn chú ý tới động tác đó, trong lòng đau khổ, còn nhớ bộ dạng nàng lúc vui mừng, khóe mắt, đuôi mày đầy vui sướng, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng giờ phút này, nàng khổ sở làm cho đau lòng.

      "Thần Minh. . . . . ." Thần đèn muốn cái gì.

      "Quân Qua Bất, ngươi về , ta đồng ý , đời này nhất định nợ ngươi." Tinh Thần Minh đột nhiên đầu quay lại, nhìn mỉm cười, bên trong nụ cười bao dung là đoạn tuyệt tình say đắm với , ngay sau đó xoay lại người rất nhanh, từng bước, từng bước nhắm hướng khác bước , bước chân có chút chơi vơi, có chút loạng choạng.

      Thần đèn đành lòng, biết giờ khắc này, nàng nhất định rơi lệ, đôi mắt xinh đẹp chỉ có thể mang theo nụ cười, tại sao lại rơi lệ, nhưng ngay cả rơi lệ, cũng dịu dàng, làm cho người ta nhìn đủ.

      "Thần Minh, vậy ta hủy hoại bản thân mình, ngươi ở lại bên cạnh ta chứ?" Xà đột nhiên hủy mình, ánh sáng mãnh liệt từ đỉnh đầu của phát ra kèm theo tiếng ồn ào tận phía chân trời.

      "!" Tinh Thần Minh xoay đầu lại, ngẩn người tại đó, đôi môi run rẩy, ra lời. Đôi mắt đẫm lệ của nàng lên bi thương, "Qua Bất!"

      Quân Qua Bất nằm mặt đất, bên cạnh vũng máu tươi lớn, màu đen, cuồn cuộn chảy ra.

      Thần đèn cũng ngờ xảy ra loại chuyện như vậy, nhàn nhạt vỗ vỗ Tinh Thần Minh, rời "Thần Minh, ngươi , ta thua, phải thua , cũng phải thua ngươi, ta chỉ thua cho thời gian, gặp được ngươi trước"

      Lẳng lặng nghe xong chuyện xưa này, trong lòng Hoa Nhiễm lộ vẻ xúc động, nàng nhìn thần đèn cong khóe môi, "Thần đèn lão ca, ngươi tệ, là nam nhân tốt, ngươi nàng đến tột cùng, lại có thể buông tha nàng."

      Thần đèn chỉ cười, vẻ mặt buồn bã, "Dù sao ta cũng đơn phương, đơn phương nhất định là có kết quả."

      "Này, sau đó sao, tại sao ngươi bị lấy đèn ?"

      "Con Xà khốn kiếp kia, thực khổ nhục kế. Ta còn tưởng rằng mất hết sức, nên cùng tiến hành đánh cuộc, đấu pháp, người thắng có thể lấy được Thần Minh. Nhưng lúc đó, ta muốn Thần Minh đến phát điên, nên đồng ý, sau đó mới phát , căn bản ta đấu lại , bất hạnh hơn chính là, chiếc đèn Linh Lung của ta sớm bị động tay chân, cắn trả mình, sau đó bị chôn vùi".

      "Thế Thần Minh đâu . . . . . . ?" Lẽ ra Hoa Nhiễm dám hỏi, nhưng nhập vào câu chuyện này quá sâu, nhịn được bật thốt.

      "Mặc dù Thần Minh là nữ phù thủy, dung mạo có thể hề già, nhưng vẫn là người phàm, nàng cũng chết . Sau khi chết, bị Xà bỏ vào trong quan tài pha lê, vĩnh viễn giữ trong bóng tối, ta nhìn thấy được đồ vật trong bóng tối, cho nên cả đời ta cũng được gặp lại nàng, cũng chỉ có thể gặp nàng trong trí nhớ của ta thôi". cúi đầu nở nụ cười, "Cuộc đời có bảy cái khổ, trong đó cái khổ chính là thể cầu xin."

      Nguyệt Vô Phong tiếng, ôm chặt Hoa Nhiễm.

      Giọng Thần đèn khàn khàn, "Ta mệt mỏi"

      Sau đó chui vào chiếc đèn Linh Lung, lâu hề ra ngoài nữa.

      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif
      Chương 36:


      Tâm tình Hoa Nhiễm như lạc vào sương mù mông lung, có chút trầm lắng.

      "Thế nào?" Nguyệt Vô Phong cầm tay nàng, vừa , vừa ngắm nhìn.

      "Chỉ là có chút khó chịu". Hoa Nhiễm lạnh nhạt , "Trong lòng cảm thấy có chút tiếc hận."

      "Khó chịu vì thần đèn sao ?"

      "Chẳng qua cảm thấy trong bảy loại khổ, còn có loại gọi là ‘ biệt ly’. . . . . ." Giọng Hoa Nhiễm lúc này nghe rất lãnh lót, nàng dừng chân lại, vươn hai tay sờ lên gương mặt của Nguyệt Vô Phong, "Vô Phong, ta nghe đến đoạn Thần Minh chết , ta chỉ muốn biết, rốt cuộc trong lòng của Quân Qua Bất khổ sở ra sao ?"

      Xem như lần đầu tiên nghe giọng của Hoa Nhiễm nghiêm túc và chân thành như thế, thanh mềm mại, nỉ non.

      nhìn thấy giọt lệ trong mắt nàng.

      "Nếu có chuyện ngoài ý muốn, ta chết sau ngươi, dù sao ta cũng là nửa , ta suy nghĩ, sau này, sau thời gian dài đằng đẳng có ngươi, quen có ngươi, ta làm thế nào?" Hoa Nhiễm rúc vào trong ngực của , hai tay ôm hông của .

      Cằm của chống tóc của nàng, "Đứa ngốc, mạng của ta rất dài, cả đời này ở cùng với ngươi, đừng nghĩ xa như vậy, khi đó có con của chúng ta, cháu của chúng ta ở cùng với ngươi, ngươi đơn".

      "Ta tìm ngươi kiếp sau có được ?" Nàng giọng mũi, "Coi như ngươi là đứa bé, ta cũng nuôi ngươi, đem ngươi nuôi lớn. . . . . ."

      "Sau đó? Trâu già gặm cỏ non?" Nguyệt Vô Phong tiếp.

      "Xì. . . . . ." Hoa Nhiễm bật cười, vươn tay vẽ vòng vòng ngực .

      "Đứa ngốc, cần nghĩ nhiều như vậy, nếu nhìn thấy ngươi như vậy, sau này phải là từ trong quan tài bò ra ngoài sao ?"

      Giọng thấp, tiếng cười trong đêm có vẻ đặc biệt kích động. Lẽ ra Quan Ếch muốn tập kích hai người bọn họ, nhưng vì xen vào chuyện nho này, tạm thời kềm chế vọng động của mình, phải vì bỏ qua trả thù. bị hủy tư cách làm nam nhân, làm sao dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, muốn chờ Thập Dạ tới nhà, ngăn cản bọn họ ở cùng nhau.

      Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm về đến nhà cũng là sáng sớm hôm sau rồi, tuy rằng đường vào thành là ngồi xe ngựa.

      Sau khi Nguyệt mẫu nhìn thấy hai người bọn họ vào, sắc mặt trầm xuống. khi nhìn thấy quần áo bọn họ chỉnh tề, sắc mặt càng thêm khó coi, rồi bắt đầu quở trách, "Mất tích cả ngày cũng về câu, cưới người vợ, đúng là hiểu chuyện. . . . . ."

      "Mẹ, bọn ta rất mệt mỏi. . . . . ." Nguyệt Vô Phong muốn giải thích gì, ôm Hoa Nhiễm cứng rắn chịu đựng ngáp cái, cũng cảm thấy mình rất mệt mỏi.

      "Ngươi càng ngày càng đem mẹ để trong mắt." Nguyệt mẫu tiếp tục trợn mắt nhìn, "Nếu ngươi tiếp tục như vậy nữa, về sau cái nhà này cũng có ai trông coi rồi, ta xem phải kết hôn với Tâm Hương . . . . . ."

      "Mẹ, ngài ít mấy câu có được ." Nguyệt Vô Phong phiền não chịu nổi, lại nhắc đến Tâm Hương, nếu Hoa Nhiễm giận, cũng biết phải dụ dỗ thế nào.

      Hoa Nhiễm kéo Nguyệt Vô Phong, ý bảo nên vọng động, Hoa Nhiễm cúi mình vái chào Nguyệt mẫu, "Mẹ, là ta tốt, cũng đến chào hỏi ngài, nhất định muốn theo Vô Phong ra ngoài. Hôm qua nhận được tin, trong cửa hàng có người gây chuyện, liền ngay, trong khoảng thời gian ngắn cũng kịp , bởi vì dính đến chuyện thương vong, cho nên tương đối khó giải quyết, cả đêm qua, Vô Phong cũng chưa ngủ, tại rất mệt mỏi."

      Nguyệt mẫu vừa nghe Hoa Nhiễm , biết giả, chỉ yên lặng nhìn Vô Phong, nhưng mặt dịu lại.

      "Đúng vậy, mẹ, Hoa Hoa tương đối lanh lợi, ta để cho nàng cùng , trong chuyện này, nàng đúng là giúp ít việc".

      "Là vậy sao. Xem ra mẹ trách nhầm ngươi rồi, mẹ cũng chỉ lo lắng cho ngươi." mặt Nguyệt mẫu có chút vui vẻ, khỏi nhìn Hoa Nhiễm cười cười, Hoa Nhiễm được lấy làm lo sợ, nở nụ cười, khuôn mặt nhắn cười lên nhìn rất vui vẻ, trong lòng Nguyệt mẫu đột nhiên cảm thán, nàng dâu này cũng sai.

      Tùy ý lấp đầy bao tử, rửa mặt chút, hai người nằm giường, Nguyệt Vô Phong ôm eo Hoa Nhiễm, hôn lỗ tai của nàng, giọng , "Hoa hoa, nhìn ra ngươi còn rất thông minh."

      "Bà là mẹ ngươi, ta muốn đối xử tốt với bà. Hơn nữa ta thể làm người vợ xấu, mất mặt ngươi."

      Nguyệt Vô Phong bật cười, "Ngoan, về sau ta dẫn ngươi ra ngoài, xử lý công việc, sau này ngươi là chủ mẫu nơi này"

      "Ừ. . . . . ." Hoa Nhiễm híp mắt, trong lòng ấm áp khác thường, cảm thấy thỏa mãn.

      "Đúng rồi, hôm nay lúc mẹ ta nhắc tới Tâm Hương, ngươi tức giận sao?"

      "Ta tin ngươi, nếu tin ngươi, ta cần gì phải tức giận" Hoa Nhiễm nỉ non, giọng dần dần , tiếng hít thở nhàng vang lên bên tai Nguyệt Vô Phong, nàng giống như con mèo cuộn mình, hướng trong ngực của nép vào.

      thở dài, dở khóc dở cười, ta cũng muốn ngủ, nhưng tâm thần có chút nhộn nhạo. . .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37:


      Vợ chồng son khi tỉnh lại trời hoàng hôn, sắc trời có chút ảm đạm. Lúc này bọn họ mới phát , tư thế của bọn họ ôm nhau, Nguyệt Vô Phong cúi đầu hôn lên gương mặt Hoa Nhiễm, nhưng Hoa Nhiễm có chút xấu hổ, nhăn nhó nhắm mắt giả vờ ngủ say.

      Ở khoảng cách gần, Nguyệt Vô Phong nhìn nàng, lông mi dài hơi cong, nhịn được vươn tay ra trêu chọc, Hoa Nhiễm cảm thấy mí mắt chợt ngứa ngáy, liền mở mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của Nguyệt Vô Phong.

      Trong đêm qua xảy ra mấy chuyện kia và những lời đó, giờ phút này nhớ tới chỉ cảm thấy ủy khuất, Hoa Nhiễm khỏi đưa tay ôm lấy Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, tỉnh lại nhìn thấy ngươi tốt."

      Nguyệt Vô Phong mím môi mỉm cười, "Dậy , ăn chút gì, đói bụng ? Buổi tối chúng ta còn rất nhiều thời gian đấy."

      Lời mập mờ khiến mặt Hoa Nhiễm ửng hồng.

      Bữa tối, người nhà bàn ăn cơm, Nguyệt mẫu nhìn thấy Hoa Nhiễm cũng tranh cãi với Nguyệt Vô Phong nữa, thậm chí còn chủ động gắp thức ăn cho Hoa Nhiễm, điều này làm cho Hoa Nhiễm được cưng chìu sợ hãi, luôn miệng cám ơn.

      mặt Nguyệt phụ cũng mang theo mến, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng gương mặt vẫn còn đường nét tuấn, ông ta , "Tuy các ngươi chính thức kết làm vợ chồng, nhưng dù sao Nguyệt phủ cũng là Giang Nam thế gia, hôn của các ngươi còn phải làm nghiêm túc, nên mở tiệc đãi tân khách, còn phải mời thông gia, đến lúc đó hi vọng ông bà thông gia có thể đến".

      Nguyệt Vô Phong vểnh lên môi , "Đó là tự nhiên."

      Hoa Nhiễm chỉ gật đầu, "Tất cả xin cha mẹ làm chủ."

      Trong lòng cũng hồi hộp, như vậy có nghĩa là Nguyệt phủ nhận con dâu là nàng.

      Nguyệt mẫu bảo người làm bưng chén canh biết tên, hướng về phía Hoa Nhiễm, "Cái này dùng cá biển, phối hợp với dược liệu quý giá, hầm cách thủy, như đông trùng hạ thảo, nhục thung dung, tần hoài, ngưu tất và táo đen. . . . . . Canh này có hiệu quả rất lớn cho việc thụ thai, Vô Phong cũng còn nữa, nên vì Nguyệt gia mở mang rồi"

      Hoa Nhiễm giật mình, Nguyệt mẫu mở miệng , "Cái này là nhục thung dung, canh cá hầm cách thủy, còn nóng uống mới có hiệu quả"

      Mùi vị này làm cho nàng rất khó ngửi, nàng nhíu lỗ mũi ngửi cái, suy nghĩ nếu mình uống, nhất định Nguyệt mẫu vui, vì vậy nhanh chóng uống hết canh, uống xong cố nén cảm giác buồn nôn, gương mặt lộ ra thỏa mãn.

      Ăn cơm xong, hai người bọn họ nắm tay nhau dạo trong hoa viên. Sau khi Hoa Nhiễm uống canh chỉ cảm thấy khó chịu, dường như Nguyệt Vô Phong biết nàng khổ sở, kéo nàng đến ghế đá ngồi xuống, nắm tay của nàng vuốt vuốt, "Mẹ của ta, lòng dạ tương đối cứng rắn, thuốc gì cũng cố gắng thêm lượng, cho nên món canh này cũng rất đậm đặc, khi còn bé uống thuốc bắc bà nấu ta biết ngay thuốc kia là đắng nhất thiên hạ"

      Hoa Nhiễm lắc lắc khuôn mặt nhắn, vô cùng thê thảm, bất mãn , "Ta cảm thấy thuốc đó là tanh nhất thiên hạ"

      "Đầu bếp nhà ta tệ, nhưng loại chuyện này, mẹ ta tuyệt đối tự mình nấu canh, mà tài nấu nướng của mẹ ta lại kém. . . . . ."

      "Mẹ là có tâm." Biết chén canh này do Nguyệt mẫu tự tay nấu, trong lòng Hoa Nhiễm cảm động.

      ". . . . . ." Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm tới cửa chính.

      " đâu vậy?"

      "Dẫn ngươi dạo chợ đêm nơi này chút, mua chút bánh ngọt cho ngươi ăn, nhìn khuôn mặt nhắn của ngươi rất nhăn nhó" Nguyệt Vô Phong vui vẻ cười cười, "Tiểu tử này bộ dáng đáng . Về sau để cho mẹ ta hầm nhiều cách thủy chút, đứa bé ra ngoài cũng nhanh."

      "Nguyệt Vô Phong." Hoa Nhiễm lớn tiếng kêu, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Nguyệt Vô Phong, giọng của nàng liền mềm nhũn, "Hắc hắc, ban đêm tệ, gió cũng mát mẻ, chúng ta dạo phố"

      đường , Hoa Nhiễm cũng có chút yên lòng, đứa bé? Đứa bé của nàng và Nguyệt Vô Phong, rốt cuộc tưởng tượng thế nào đây? Nhưng bây giờ mình vẫn chưa có đứa bé đâu, như vậy tốt.

      Nguyệt Vô Phong ôm nàng hôn cái, "Nghĩ gì thế?"

      " có. . . . . . có gì." Sắc mặt Hoa Nhiễm ửng Hồng, nhìn chút xung quanh, " đường còn có người đấy."

      "Sợ cái gì, vừa rồi xem ngươi cũng ăn bao nhiêu, phía trước có tiệm bánh trôi, chúng ta ăn"

      "Ừ. Ăn ngon ?"

      "Có bánh nhân vừng, bánh nhân quế hoa, bánh trôi nơi này ăn rất ngon, khi còn bé ta thích ăn rồi." Nguyệt Vô Phong mang theo cưng chìu mỉm cười vuốt vuốt khuôn mặt nhắn của nàng, cho nên ngươi nhất định thích ăn.

      Hoa Nhiễm sung sướng theo sát Nguyệt Vô Phong ngồi vào tiệm bánh trôi, chủ quán là ông già, nhìn thấy Nguyệt Vô Phong liền lộ hàm răng , "Tiểu Phong, lâu thấy ngươi đến" Sau khi nhìn thấy Hoa Nhiễm, nghi ngờ , "Vị này là. . . . . ."

      "Lỗ bá, nương tử của ta, có phải rất đẹp ?" Nguyệt Vô Phong vỗ vỗ Hoa Nhiễm, giống như khoe ra bảo bối nhà mình.

      "Chào Lỗ bá" Hoa Nhiễm cười ngọt ngào , đột nhiên cảm thấy được tự nhiên, cứ có cảm giác như có lưỡi đao sắc bén ở nơi đó đâm tới nàng, xoay người nhìn bốn phía, cũng có gì cả, nàng khỏi hoài nghi mình quá nhạy cảm.

      "Rất đẹp, rất đẹp." Lão đầu vỗ tay cười , "Tiểu Phong, năm đó lần đầu tiên ngươi tới đây lớn như vầy" Lão khoa tay múa chân lúc, "Chỉ đến eo của ta, mới mấy năm, dáng dấp lại tốt như vậy, còn có vợ nữa. Già rồi, già rồi nhé. . . . . ."

      "Lỗ bá, nghe ngươi kìa. . . . . . Ngươi chút cũng già, tay nghề làm bánh trôi của ngươi vẫn là tốt lắm. . . . . ."

      "Tiểu tử ngươi, cứ như vậy, lão bà, đem hai chén bánh trôi, chén bánh nhân quế hoa, chén bánh nhân vừng "

      "Lỗ bá, ngươi thực là hiểu ta"

      "Tốt lắm, ta cũng quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa" xong, Lỗ bá kêu cho những người khách khác.

      Nguyệt Vô Phong cười híp mắt nhìn Hoa Nhiễm hơi mê mang, "Lỗ bá đối đãi rất tốt với người khác, khi còn bé hay mua ít đồ cho ta, rất quan tâm ta".

      Nghe Nguyệt Vô Phong nhắc tới khi còn bé chỉ lần, Hoa Nhiễm tràn đầy hứng thú, " biết lúc còn bé ngươi làm gì thế? Ta cảm thấy rất hứng thú."

      Lúc này bánh trôi đem tới, đưa bánh trôi là lão bà bộ dạng hiền lành, hòa ái dễ gần.

      Hai loại bánh trôi, tất nhiên để cho vợ chồng son, trao đổi nhau ăn, ngươi đút ta chút, ta cho ngươi ăn chút, đây gọi là ngọt ngào.

      mặt Hoa Nhiễm tràn đầy vui vẻ, nhưng khỏi lại cảm thấy tâm thần có chút tập trung, cứ có cảm giác có người nhìn vào nàng chằm chằm, hung ác nhìn nàng chằm chằm, tuy nhiên biết ánh mắt kia từ đâu tới.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38:


      "Dễ ăn ?" Nguyệt Vô Phong lại đút bánh trôi nhân quế hoa bỏ vào trong miệng của nàng, nhìn nàng cái miệng nho nhét đầy bánh trôi, miệng phồng lên lên khi chuyện mơ hồ , bộ dáng gật đầu đáng , nhịn được, hôn lên miệng nàng cái.

      "Chúng ta. . . . . . Chúng ta phải thu liễm chút ... ......ở đây rất nhiều người". Hoa Nhiễm dùng sức nhai bánh trôi trong miệng, hương vị gạo nếp ngọt ngào hợp với mùi thơm hoa quế, có thể là mùi thơm đậm đà.

      "Cũng thế, trong nhà giường rất ấm áp" Sắc mặt Nguyệt Vô Phong bình thường.

      Cuối cùng ăn xong bánh trôi, hai người bọn họ lại tay nắm tay trở về, dọc theo đường , Nguyệt Vô Phong bị Hoa Nhiễm quấn lấy đến chuyện khi còn bé, "Khi còn bé nghịch ngợm, kiêu ngạo, ách. . . . . . Dù sao cũng phải là thứ gì tốt. . . . . . Làm rất nhiều chuyện xấu. . . . . ."

      "Nếu lúc còn bé, ta gặp gỡ được ngươi, ngươi có thể đối xử tốt với ta hay ?" Hoa Nhiễm nhịn được, hỏi câu.

      " , khi đó ta thấy bé nào đến gần ta, ta nhất định đánh nàng." Nguyệt Vô Phong nhìn thấy Hoa Nhiễm nhăn mũi, vuốt đầu của nàng , "Đứa ngốc, khi còn bé may có gặp gỡ ta, nếu tại chúng ta nhất định ở chung chỗ đâu".

      "Có thể" Tâm tình Hoa Nhiễm trở nên tốt hơn, ôm cánh tay Nguyệt Vô Phong, cả người dựa vào người của .

      Sau khi hai người về nhà, mặt của bọn họ còn treo nụ cười thỏa mãn khiến Nguyệt mẫu cũng khỏi hoa mắt, nhớ lại cảm thụ thời thiếu nữ năm xưa, ngọt ngào.

      Nguyệt mẫu đẩy bọn họ vào phòng, "Thời gian còn sớm, cũng nên vào phòng ngủ . . . . . ."

      "Tốt, tốt. . . . . ." Nguyệt Vô Phong vừa đáp lời, vừa theo Hoa Nhiễm chui vào trong phòng.

      Hai người vừa vào phòng, kịp chờ đến giường, mồi lửa kích tình nho trong khí này trở thành hỏa hoạn. Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm lên giường, đè người nàng, thân mật cọ cọ lỗ mũi Hoa Nhiễm, "Nương tử, ta nhớ ngươi lắm."

      Giờ phút này Hoa Nhiễm lại dè dặt, "Ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể nhìn thấy ta, còn muốn ta"

      Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy lời của Hoa Nhiễm làm sát phong cảnh, vì vậy ngay, "Ta muốn ngươi."

      "Chúng ta thành thân, ngươi lấy được ta".

      ". . . . . ." Nguyệt Vô Phong hơi trầm ngâm , "Chúng ta đến đây , đem những lời nhảm đưa đến chân trời ." há miệng cắn cổ Hoa Nhiễm, lấy tay trêu chọc nơi cổ của nàng, thấp giọng rù rì , "Mỗi lần động tới chỗ này của ngươi, ngươi luôn rất khẩn trương. . . . . ."

      "Nếu phải ngươi là người, ta đúng là sợ ngươi cắn ta. . . . . ." Hoa Nhiễm run rẩy, cảm giác tê dại làm cho cả người nàng run rẩy.

      Nguyệt Vô Phong đổi cắn thành liếm, "Tập tranh lần trước, rất lâu ta có xem, có chút phương pháp cũng quên. . . . . . Ngươi có nhớ ?"

      Hoa Nhiễm cong ngón tay, kéo y phục lưng Nguyệt Vô Phong, "Ngươi cho ta xem, ta làm sao nhớ?"

      "Ngươi nhìn lén qua?"

      "Cái này cũng phải" Sắc mặt Hoa Nhiễm ửng hồng, gần như chảy máu.

      "Muốn loại tư thế nào?"

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . ."

      Tay Nguyệt Vô Phong đột nhiên che kín lỗ mũi Hoa Nhiễm, sắc mặt từ từ khó nhìn.

      Hoa Nhiễm gần như thở nổi, nhìn đến bộ dáng này của cũng dám giãy giụa.

      Nguyệt Vô Phong kéo nàng lên, giọng , "Có người hạ thuốc mê." tiện tay cầm ly rượu ném về phía cửa sổ bên kia, ly rượu đánh vỡ 1 lổ bằng hai ngón tay, ở tại cửa ra vào đập tới người, buồn bực thốt tiếng.

      Hoa Nhiễm đẩy tay Nguyệt Vô Phong ra, hít hơi sâu, mùi vị thuốc mê trong khí đột nhiên biến mất.

      Nguyệt Vô Phong ngạc nhiên, Hoa Nhiễm vội vàng giơ hai tay giải thích, "Ta sợ những thứ thuốc này".

      "Vào !" Ánh mắt của Nguyệt Vô Phong trong nháy mắt chuyển thành trầm.

      "Thích khách?"

      "Tỷ, ngươi có sao . . . . . . ?" Ngoài cửa truyền đến tiếng khẩn trương của nam nhân tuổi trẻ.

      "Có thể có chuyện gì sao" Giọng nghe có chút tức giận.

      loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cửa bị đẩy ra, đứng trước cửa hai người, nam nữ, nam nhân xem ra tuấn, khiêm tốn, nhưng bộ dáng có chút hung hăng, khuôn mặt quyến rũ động lòng người.

      "Các ngươi?" Nguyệt Vô Phong nhìn thấy người tới sau, hơi nhíu mày, cúi đầu, cố đè xuống lửa giận trong lòng mình, "Thế này buổi tối tới, muốn làm gì?"

      "Nguyệt Vô Phong, cái tên dê xồm này! Tên cặn bã, cư nhiên ở sau lưng tỷ tỷ của ta, quyến rũ làm loạn cùng với nữ nhân khác!" Nữ nhân bên ngoài hất cằm lên, bừa.

      "Nhị tỷ" Nam nhân bên cạnh nàng kéo nàng, nhìn nàng nháy mắt ra dấu.

      "Úc Chi, đừng cản ta, loại nam nhân này là bại hoại trong cực phẩm."

      Hoa Nhiễm vừa nghe mất hứng, "Tỷ tỷ ngươi là ai?" Giọng của nàng đột nhiên nâng cao, khuôn mặt của nàng giống như người đàn bà chanh chua, "Xú nữ nhân, ta cho ngươi biết, ta như nữ nhân khác, ta là người chồng ta cưới hỏi đàng hoàng đấy! !"

      Hoa Nhiễm dùng sức đá cái chân, giống như chưa hết giận, nắm lên cái ly khác bên cạnh ngã mặt đất, phát ra thanh tung tóe.

      Nguyệt Vô Phong thấy cử động Hoa Nhiễm, cười thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân bên ngoài, , "Tô Tâm Nhụy, ngươi nên quá đáng, đối với việc mẹ ta tự tiện làm chủ hôn , lui, hơn nữa cha mẹ của ngươi và tỷ tỷ của người cũng rất phối hợp".

      "Hừ, cái thứ biết xấu hổ, phối hợp? phối hợp thành sao? Ngươi làm việc, thủ đoạn xưa nay như vậy, chỉ nghĩ đến bản thân mình, làm sao suy xét cho người khác ? !" Tâm Nhụy đôi tay nắm thành quyền, hận hận đạp cửa, cánh cửa kia trong nháy mắt liền nằm mặt đất. Nàng nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt Vô Phong thay đổi sắc, lửa giận trong lòng càng cao hơn, dứt khoát từ bên hông rút ra thanh chủy thủ đâm tới Hoa Nhiễm.

      Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong đen lại, đem Hoa Nhiễm che ở phía sau lưng, cước muốn đá vào, Úc Chi vội vàng ngăn trước mặt của Tâm Nhụy, cứng rắn bị cước này, che ngực của mình, xin lỗi với Nguyệt Vô Phong, "Vô Phong ca, Nhị tỷ của ta hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt nàng"

      "Đúng là hiểu chuyện, về nhà trông nàng cho kỹ" Nguyệt Vô Phong nhìn nét mặt này như người bệnh thần kinh, giống như gặp được thứ gì sạch .

      Úc Chi gật đầu cái, ngay sau đó liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, "Đại tỷ của ta vẫn luôn rất ưa thích ngươi, nàng cho là mình nhất định trở thành vợ của ngươi, cho nên vẫn luôn ôm hy vọng, ngươi đột nhiên từ hôn đối với nàng đả kích rất lớn, lúc gần đây, mặc dù nàng gì, nhưng nàng ngủ rất ít, tóc cũng rụng rất nhiều. Nàng là người sĩ diện, chưa bao giờ với chúng ta điều gì, nhưng trong lòng nàng rất khổ sở. Ta biết ta nên thỉnh cầu, nhưng vẫn rất hi vọng ngươi khuyên giải nàng, ừ. . . . . . Mang theo thê tử của ngươi cùng ."

      Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt gật đầu cái, "Chuyện này, ta có lo lắng nhiều, sơ sót, cám ơn ngươi, úc ."

      Sau khi bọn họ xa, cánh cửa sơn đỏ vẫn còn nằm mặt đất, giống như cười nhạo.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39:


      "Nguyệt Vô Phong, chúng ta phải quá ích kỷ chứ?" Hoa Nhiễm hơi nheo mắt lại, trong mắt có hơi nước mông lung.

      Nguyệt Vô Phong ôm khẽ nàng, "Hoa Nhiễm, có số việc thể dựa vào ích kỷ để phán đoán. Thế gian rất nhiều chuyện cũng thể tùy ý phán đoán. . . . . ." nhàng thở dài cái.

      Đáng lẽ, Hoa Nhiễm muốn hỏi vài chuyện, nhưng cũng hỏi nữa.

      Gian phòng của Nguyệt Vô Phong ở trong khu vườn vắng vẻ, yên tĩnh nhất, vì vậy chuyện xảy ra vừa rồi làm kinh động đến những người khác, tự mình dựng cánh cửa lên, sau đó ôm Hoa Nhiễm lẳng lặng vượt qua đêm này.

      Hoa Nhiễm ngủ được rất cạn, mà Nguyệt Vô Phong gần như thể nào ngủ, lẳng lặng nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới lúc mới vừa tiếp quản sản nghiệp của Nguyệt gia, đoạn thời gian đó, còn trẻ và nổi loạn, nghe khuyên bảo của người khác, làm theo ý mình, cảm thấy cái gì đúng, làm cái đó, cho đến lần, Nguyệt Vô Phong nghe khuyến cáo vẫn muốn thuyền, tai nạn biển chết ít người, khi đó bắt đầu từ từ trầm mặc, tôi luyện mình.

      Khi đó đầu bị chụp lên tiếng rất khó nghe, cuồng vọng tự đại, tự cho là có vài tiền rách, coi mạng người như cỏ rác, cuộc đời ai mà làm sai vài chuyện, nhưng làm sai chuyện lớn, những chuyện này mặc dù cuối cùng dùng tiền để giải quyết, nhưng trong cuộc đời của vĩnh viễn bị lầm lỗi, xóa mất.

      Khi đó, người khác dám , nhưng Tâm Nhụy bạn tốt nhất của phụ thân, nàng lại tới làm ầm ĩ, ầm ĩ làm cho lòng phiền não.

      Ngày kế tiếp, trời sáng, Hoa Nhiễm mở mắt, nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Vô Phong có chút tái nhợt, ngủ được rất sâu, đành lòng đánh thức . Vừa muốn nhắm mắt lại, truyền đến tràng tiếng gõ cửa, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, mau tỉnh lại, Hoa lão gia và Hoa phu nhân tới."

      "Hả? Cha mẹ ta?" Hoa Nhiễm hưng phấn, níu lấy Nguyệt Vô Phong dậy.

      Nhìn sắc mặt của Nguyệt Vô Phong tốt lắm, khỏi quan tâm, "Tướng công, ngươi làm sao vậy, thoải mái sao?"

      Nguyệt Vô Phong cười cười, trong mắt mang theo cưng chìu, vỗ vỗ đầu của nàng, " có, tối hôm qua bị ầm ĩ, ngủ ngon."

      Bọn họ rửa mặt xong, Hoa Nhiễm liền gặp cha mẹ của mình, xông lên ôm bọn họ vào lòng.

      "Nha đầu này, ở trước mặt ông bà thông gia cũng dè dặt chút nào, quá ầm ĩ." Hoa mẫu xong nhìn Nguyệt mẫu áy náy cười cười.

      Nguyệt mẫu cũng nở nụ cười ha ha, "Đứa này ta rất thích, làm ầm ĩ cũng tốt, cái nhà này cũng náo nhiệt lên"

      Lúc này Hoa Nhiễm mới nhớ tới, nhìn Nguyệt mẫu, Nguyệt phụ thỉnh an, sau đó lặng yên ngồi bên cạnh cha mẹ của mình, sau khi nhìn thấy Hoa , mặt liền biến sắc, mang theo tức giận, khỏi hận hận trợn mắt nhìn Hoa mấy lần.

      Hoa Nhiễm đột nhiên phát , hôm nay mẹ đặc biệt xinh đẹp, bình thường trang điểm, nhưng hôm nay trang điểm nhàn nhạt, tóc toàn bộ vấn cao, người mặc tơ lụa thượng hạng, đeo đồ trang sức đều là ngọc và Mã Não thượng hạng, hợp với khuôn mặt thanh nhã mỉm cười, đúng là giống như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp như vậy. Hoa phụ thân từ đầu tới đuôi, nhìn chằm chằm Hoa mẫu nháy mắt, gần như muốn đem bà ăn mất. Hôm nay, Hoa phụ thân mặc cũng ăn mặc khác ngày thường, mặc dù ngày thường thích ăn diện, nhưng hôm nay lại hóa trang mình già chút, nhưng cũng che đậy được phong độ người của . Hai người ăn mặc giống như vợ chồng nhà phú hào, trong lòng Hoa Nhiễm nhất thời sáng tỏ, bọn họ sợ mình ở Nguyệt gia bị khi dễ. Sau đó, nàng được biết, bọn họ đưa lên quà tặng cũng giá trị ngàn vàng.

      Hoa Nhiễm trong lòng cảm động, cố nén nước mắt, toét miệng cười.

      "Chúng ta cũng coi là thương nhân, ở Tây Vực kinh doanh dãy cửa hàng Ngọc Thạch" Hoa phụ thân mỉm cười, tùy ý nâng lên thân phận của mình, lại làm cho người ta suy nghĩ.

      mặt của Nguyệt phụ, Nguyệt mẫu mang nụ cười sùng kính, từ lễ vật của bọn họ và cách ăn mặc thể gia thế đối phương hẳn là gia sản bạc vạn.

      Thân phận, địa vị của Hoa Nhiễm ở Nguyệt gia cũng được nâng cao ít so với lần gặp đầu, đồng thời cũng hiểu , vô luận xem thường "Tiền bạc, thân phận, địa vị" như thế nào , lúc cần thiết tóm lại có tác dụng của nó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :