1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30:


      "Hoa Nhiễm!" Trong khoảnh khắc đó, thân thể của căng thẳng, sau đó giống như sợi dây cung bị đứt, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt đóa hoa màu trắng đất, khuôn mặt lộ ra chán chường, "Hoa Nhiễm, là ta ép ngươi quá chặt sao?"

      Lời còn chưa hết, đóa hoa trong tay khô héo, khô cằn vo thành nắm, cuối cùng chút mùi thơm cũng biến mất.

      Lần đầu tiên Thập Dạ đụng phải loại chuyện này, giờ khắc này biết nên giải quyết thế nào. Nàng là nửa , cũng là nửa , nhưng mang dòng máu Vu tộc, loại máu này để cho có thể hóa giải khuyết điểm nửa .

      "Xà , đem nương tử của ta giao ra đây." biết từ lúc nào, Nguyệt Vô Phong đứng trước mặt Thập Dạ, tay kéo chiếc đèn Linh Lung, ngón tay chỉ vào Thập Dạ, trợn mắt nhìn.

      Thập Dạ Nhất ngây ngẩn trong phút chốc, nhưng khóe môi nhàng nhếch lên, "Nàng có ở chỗ của ta".

      Giọng già nua từ trong chiếc đèn phát ra, "Người này đúng là đứng chuyện biết suy nghĩ, phải nàng ở trong tay ngươi sao?"

      Thập Dạ cười nhạo tiếng, "Thần đèn, 100 trước phải là bị cha ta chôn trong đất sao, tại sao lại ra ngoài rồi, gặp phải ánh sáng ban ngày có phải rất tốt hay ?"

      Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe xong, cũng gì, tay hơi dùng sức chút, miệng đèn cũng bị mở ra, trầm giọng thành kính , "Ba nguyện vọng, ngươi thích cho thế nào làm thế đó, ta chỉ muốn nương tử của ta quay về".

      Miệng đèn tràn ngập khói xanh, sau lúc tản ra, bóng dáng như sương mù xuất phía chiếc đèn, loáng thoáng có thể phân biệt ra bộ dáng của lão già. Bộ dáng của xem ra có chút hung ác, râu ria lộn xộn, ánh mắt tức giận, trong vô hình nghe được hai tiếng bàn tay "Bốp bốp" vang lên, "Tiểu tử khốn kiếp, đúng là cha ngươi sinh, cha ngươi hạ lưu, ngươi cũng hạ lưu. Chuyện cướp thê tử của người ta cũng làm ra được, nàng bị ngươi bức bách, có thể khôi phục bình thường được hay , cũng biết được, tại sao ngươi làm chuyện hạ tiện như vậy".

      Nguyệt Vô Phong vốn biết tại sao linh thể cũng có thể đánh đau người ta, khi nghe đến câu cuối cùng cái gì mà có thể khôi phục bình thường được hay , cũng biết được, chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoảng. Thần đèn đoạt lại đóa hoa , bỏ vào trong tay Nguyệt Vô Phong, câu, "Cứu Tiểu Hoa quan trọng hơn, súc sinh này trở lại dọn dẹp sau". xong mang theo luồng gió, biến mất vô tung vô ảnh trong Hắc Nham động của Thập Dạ.

      Thần đèn mang theo Nguyệt Vô Phong dừng lại ở nơi biết tên, tối lửa tắt đèn, Nguyệt Vô Phong nhìn bộ dáng đóa hoa trong tay, hy vọng xa vời.

      "Tiểu tử, ngươi lo lắng cái gì? Ta lời kia chẳng qua là lừa tên Xà , xem ra cũng cạn tình, ta muốn cho áy náy".

      Trái tim Nguyệt Vô Phong đè nén buồn bực, buông lỏng chút, "Ta còn tưởng rằng, ta phải nhìn thấy người như vậy".

      "Cái này rất bình thường, thực vật nửa dưới tình huống khẩn cấp hóa thành nguyên hình để mê hoặc kẻ địch, nhưng mà lần này Tiểu Hoa này bị hoảng sợ choáng váng, cư nhiên cũng yên rồi."

      "Vậy phải làm thế nào?" Trong lời của Nguyệt Vô Phong mang theo vui sướng lẫn ưu sầu.

      "Cái gì làm thế nào, ngươi nên nhìn ta, ta cũng chỉ là thần đèn nho , ngươi đừng cho rằng ta là vạn năng, nếu , lúc đầu ta cũng thể bị con Xà thối nhốt vào lòng đất ". Thần đèn tuyệt để ý đến việc nhắc lại chuyện cũ xấu hổ của mình.

      "Ngươi ta cứu ngươi, cho ta ba nguyện vọng". Nguyệt Vô Phong lạnh nhạt , nếu dám khua môi như thế, sợ chối cãi .

      "Ta với ngươi, ban đầu ta bị nhốt, qua 10 năm, ta suy nghĩ, nếu người nào cứu ta ra ngoài, ta thỏa mãn 3 nguyện vọng, đáng tiếc có ai, qua 20 năm sau, ta suy nghĩ, nếu người nào cứu ta ra ngoài, ta thỏa mãn 2 nguyện vọng, đáng tiếc vẫn có ai. Qua 30 năm sau, ta suy nghĩ, nếu người nào cứu ta ra ngoài, ta thỏa mãn 1 nguyện vọng, 40 năm sau, ta chỉ muốn, nếu người nào cứu ta ra ngoài, ta để cho sống bằng chết!"

      Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe lời của , vẫn lẳng lặng, ngay sau đó hỏi câu, "Như vậy ngươi thay đổi tâm ý phải ?"

      "Ai ta thay đổi tâm ý?" Thần đèn giống như muốn thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình.

      "Ta , hơn nữa ta còn rất xác định. Xin cứu thê tử của ta".

      Thần đèn trầm ngâm, giọng có chút kích động, "Bởi vì ta và ngươi có duyên, ta muốn giày vò ngươi. Nhưng bây giờ đóa hoa này tốt được, ta chỉ có thể mang ngươi tìm Mèo , con Mèo kia gọi là Tam Phù Dung, trong tay nàng có pháp bảo rất kỳ lạ, gọi là Phù Dung trâm, vật kia có thể làm cho tất cả trở lại như cũ".

      "Là quái".

      "Dĩ nhiên, cái tên kia là con quỷ hẹp hòi, vô duyên vô cớ, nàng muốn đem vật cầm trong tay giao cho ngươi, ngươi thấy đúng ?"

      "Lão đầu". Nguyệt Vô Phong có chút nhịn được, tay muốn nắm thành quả đấm, sợ bóp hư đóa hoa trong tay, rốt cuộc dám, chỉ nhàng thả lỏng, trấn định lại, trong lòng sớm bị lửa thiêu đốt, "Xin ngươi đừng nhảm nữa".

      "Con Mèo kia con Chuột biển, rằng ai có thể khiến cho con chuột kia ra người mình , nàng đem Phù Dung trâm trong tay đưa cho người đó ?"

      "Chuyện này khó làm sao?"

      "Dĩ nhiên khó làm, nếu , con Mèo kia cần gì phải ngày ngày mang theo cây trâm khoe khoang sao?"

      "Chuyện khó hơn nữa, vì Hoa Nhiễm ta cũng phải làm, ngươi xác định chỉ cần ta lấy được cây trâm này, Hoa Nhiễm khôi phục sao?"

      "Lão già ta còn có thể gạt ngươi sao. , ta dẫn ngươi !"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31:


      Nguyệt Vô Phong suy nghĩ chút lại hỏi, "Thần đèn lão gia gia, ngài giúp ta nhiều như vậy, được xem là mấy nguyện vọng, sau đó ta bị ngươi ném đường, ta đối với mấy cái chuyện quái hiểu , đến lúc đó ta làm chuyện gì, chính mình cũng lắm".

      "Xem như là được chưa?" Thần đèn nghe thế, dường như có chút lúng túng, muốn cái gì, nhưng cuối cùng lại ra. vẫn như làn khói, được ra lời, cũng có thể mang theo Nguyệt Vô Phong khắp nơi, nhưng bây giờ người nào là thể.

      Đột nhiên Nguyệt Vô Phong nhớ ra cái gì, chậm rãi mở miệng, "Chẳng lẽ ngài quyết định vẫn theo bên cạnh ta ?" Ý tứ của là, ngươi xem ta là chủ nhân của ngươi sao ?

      Thần đèn giải thích, "Ngươi thích nghĩ thế nào cứ nghĩ như thế đó?"

      Trong lòng Nguyệt Vô Phong biết kết quả chuyện này, cũng hỏi nữa, khi đến chỗ của con Chuột , từ cánh cửa khép hờ nhìn vào trong, phát Chuột này là nam nhân nhã nhặn, hoàn mỹ. Mặc áo vải màu xám, tóc cũng màu xám tro, khuôn mặt của rất , tương đối, ánh mắt của cũng , nhưng nhìn dáo dác, ngũ quan tính là tinh xảo, nhưng cũng hết sức thanh tú. Mái tóc của tùy ý dùng sợi tơ màu đen buộc lại, cầm cây đèn đêm học, giọng mềm mại đọc chữ.

      Nguyệt Vô Phong vừa định vào chào hỏi, nhưng bị thần đèn kéo lại, , " nhát gan, ngươi đừng dọa sợ".

      "Thế nào, chẳng lẽ khuôn mặt ta rất người ?" Nguyệt Vô Phong trêu ghẹo .

      "Coi như là thích hợp".

      Nguyệt Vô Phong nhàng gõ cửa, thần đèn luôn ở bên cạnh lẩm bẩm, " chút, chút nữa . . . . . ."

      " chút nữa, chính ta cũng nghe được". Nguyệt Vô Phong tức giận .

      "Ngươi là ai?" Dường như Chuột bị giật mình, buông lỏng quyển sách trong tay, khiến cho quyển sách rơi thẳng xuống đất.

      "Ta là. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong vẫn chưa hết, Chuột tiếp lời, mang theo phần oán khí, "Tam Phù Dung, ta quản ngươi biến thành hình dáng gì, ta cho ngươi biết, ta bị chi phối, ngươi chết tâm ".

      "Ta phải. . . . . ."

      "Ngươi chính là cái đức hạnh này, cái dạ, cái phải, Chuột ta có thời gian nhảm với ngươi, sáng mai ta phải thi khoa cử đấy?"

      "Ta. . . . . ."

      "Đừng nghĩ chuyện ta và ngươi, ta , ta thích ngươi, nếu phải ngươi theo đuổi buông, vừa làm lãng phí thời gian của ngươi, cũng lãng phí thời gian của ta".

      "Thần đèn, con chuột này bị bệnh a" Nguyệt Vô Phong khỏi nhíu chặt chân mày, gương mặt bất đắc dĩ.

      "Đoán chừng là bị con mèo kia dọa cho ngu. . . . . ." Thần đèn dò xét hơi, sau đó thân hình hư ão của vòng qua trước mặt của Chuột , "Con chuột , ta là thần đèn, nghe qua chưa."

      Chuột mím môi suy nghĩ lâu, "Chuột kiến thức nông cạn, căn bản rành việc đời".

      "Chuột a, nghe ngươi rất thiện lương". Thần đèn lại .

      "Ở trong loài chuột chúng tôi, ta được xem là rất thiện lương, bởi vì ta làm nhiều việc ác, cũng giành thức ăn của người khác. Nhưng ở trong mắt mọi người, ta cũng chỉ là con chuột, ra đường cũng bị đập chết, cho nên thiện ác có hàng nghìn nguyên nhân, chính xác, nhìn thấu."

      "Nghe , ngươi và Mèo quan hệ rất tốt" Thần đèn có chút run rẩy.

      "Tam Phù Dung sao, quan hệ của ta và nàng tốt, tuyệt đối tốt, đúng rồi, người tìm ta, căn bản hỏi chuyện này, phải muốn Phù Dung trâm sao, cái này ta có giúp cũng được". Chuột nhún vai cái.

      xong câu đó, Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy tức giận, hoặc là quá lo lắng, chân tiến lên, dùng sức bóp chặt cổ con chuột, dùng sức lay lắc, "Chuột , ngươi có cứu hay , có cứu hay ? Nương tử của ta cũng sắp chết rồi, tại sao ngươi cứu, tại sao cứu, tại sao!"

      "Vị công tử này. . . . . . Vị công tử này. . . . . ."

      "Ta phải Mèo biến hình, ta là Nguyệt Vô Phong, là Nguyệt Vô Phong! Ta cũng cần Phù Dung trâm, ta rất cần!" Nguyệt Vô Phong đột nhiên nổi điên, muốn phát điên lên, tất cả hi vọng đều nằm trong tay con chuột này, giúp tay, Hoa Nhiễm làm thế nào, làm thế nào?

      "Có lời gì từ từ , từ từ . . . . . ."

      "Có cái gì tốt để , ngươi có giúp hay . . . . . ." Nguyệt Vô Phong tiếp tục lắc lắc cổ của .

      "Nguyệt Vô Phong, nếu ngươi bóp chết , nương tử của ngươi còn mạng rồi !"

      Nguyệt Vô Phong dừng lại.

      Qua lúc lâu, Chuột chậm rãi mở miệng , "Ngươi nương tử của ngươi sao?"

      "Cái gì? !"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32:


      Chuột nhìn thấy bộ dạng Nguyệt Vô Phong đột nhiên sửng sốt, hỏi lại, "Ngươi nàng sao?"

      ", rất ". Nguyệt Vô Phong trả lời ngay.

      "Ngươi muốn Phù Dung trâm làm gì?" Chuột lại hỏi, tránh khỏi tay Nguyệt Vô Phong, cách xa chút.

      Khóe miệng Nguyệt Vô Phong mang theo nụ cười khổ, vươn tay ra, cầm đóa hoa khô héo trong tay cho nhìn, "Hôm nay nàng biến thành bộ dáng này, ngươi muốn ta làm thế nào, trừ Phù Dung trâm, ta có cách nào để cứu nàng?"

      Chuột khiếp sợ, lâu mới , "Nàng là , ngươi là người, các ngươi cùng chủng tộc, ngươi có thể tiếp nhận nàng sao?"

      Thần đèn nghe đến chuyện này, chậc chậc hai tiếng, liếc mắt cái, sau đó liền bay vào trong chiếc đèn Linh Lung, ngủ đây, nghe loại chuyện này cũng rất buồn bực, có hứng thú tham gia, đối với nữ nhân, cũng phải là chưa từng qua, nhưng từng ngọt ngào, thậm chí còn có chút mất mặt, liền từ bỏ, bao giờ nữa suy nghĩ.

      Trong nháy mắt, Nguyệt Vô Phong bắt được trong mắt của Chuột tia do dự và kinh ngạc, trong tim của đột nhiên hiểu , nhàng gật đầu , "Ngươi biết, lúc ta và nàng gặp nhau, căn bản ta cũng biết nàng là , khi đó ta chỉ biết ta chiếm tiện nghi của nàng, phải chịu trách nhiệm. Từ từ sau này trong quá trình qua lại, ta phát , nàng đáng để ta , ở người của nàng có thể có rất nhiều khuyết điểm, thậm chí có rất nhiều yếu tố tồn tại làm cho ta cắn răng nghiến lợi, nhưng quen có nàng, ta liền phát thể rời bỏ nàng".

      " thể rời bỏ? Cái gì gọi là thể rời bỏ?"

      "Chính là khi vắng mặt nàng, cảm giác mỗi chỗ trong thân thể mình trống rỗng, khi thấy được nàng, trong đáy lòng có chút thất vọng, hận được mỗi thời mỗi khắc trói lại nàng ở bên người".

      "Nếu nàng rất mạnh mẽ, tại sao bây giờ, ta cứ có cảm giác nàng có thể đem ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay?"

      "Vậy thế nào, nếu biết nàng cũng ngươi, đôi khi làm nũng cũng cảm thấy rất tốt".

      "Theo như ngươi . . . . . ."

      "Đúng vậy, ra ngươi Mèo , nhưng ngươi sợ có ngày nàng ăn ngươi. Hoặc ngươi vẫn chịu tin nàng, bởi vì cảm thấy nàng chỉ đùa bỡn ngươi". Nguyệt Vô Phong từ trong mắt thấy được ánh sáng hi vọng, "Tại sao tranh thủ, bởi vì khác biệt chủng tộc sao, chỉ cần tình đầu ý hợp, có làm sao?"

      "Ban đầu nàng ăn huynh đệ của ta, ngươi ta làm sao tiếp thu kẻ thù?"

      Trong lúc đó sinh ra phần thù hận như thế, khó rất giải quyết, loại thù hận này có thể làm cho tình quên quá khứ sao? Điểm này dám nghĩ, cũng cần nghĩ, đây là may mắn, qua lâu, mặt Nguyệt Vô Phong mang theo chán chường, lẳng lặng ngồi xuống, ngẩng đầu lên , " xin lỗi, Thử huynh, chuyện này, ta hồi đáp được, ta lại thê tử của mình, cũng thể bức bách ngươi làm ra lựa chọn khổ sở như vậy".

      "Ha ha ha. . . . . ." Chuột cười khổ lâu, nhàng mím khóe môi, "Ta nàng, ta thừa nhận ta nàng, nhưng nhớ tới nàng từng tàn nhẫn xé rách huynh đệ ta, ta cách nào nghĩ đến nàng, mỗi lần nhớ tới nàng, ta vô cùng khổ sở, nếu có thể, ta hi vọng mình liên quan đến tất cả ở nơi này, như vậy ta lựa chọn thế nào cũng quan hệ, ta chỉ theo trái tim của chính là được rồi".

      Nguyệt Vô Phong đứng lên vỗ vỗ bờ vai của , "Thử huynh, ta trước, tự ta nghĩ biện pháp ".

      "Đợi chút. . . . . ." Chuột vừa định gọi, cũng xoay người, trong nháy mắt nhìn thấy nơi cửa xuất thêm bóng dáng xinh đẹp, dưới ánh đèn mông lung, biết bao ưu thương.

      Sau khi Nguyệt Vô Phong nhìn thấy, cũng ngẩn ra, nhìn thấy đầu nàng có hai tai mèo xù lông, dường như hiểu ra cái gì.

      Mèo đột nhiên mỉm cười, môi đỏ mọng lóe ra, nàng lấy Phù Dung trâm đầu xuống đưa cho Nguyệt Vô Phong, "Cám ơn ngươi, ngươi cầm lấy. cứu vợ của ngươi ".

      Nguyệt Vô Phong thò tay tiếp nhận, chỉ vào đóa hoa khô héo trong tay, nơi đầu Phù Dung trâm phát ra tia sáng, ngay sau đó, đóa hoa từ từ nở rộ ra, rồi trôi lơ lửng trong trung, từ từ trở nên to lớn, biến thành dáng vẻ Hoa Nhiễm. Sau khi Hoa Nhiễm tỉnh lại, đối với chuyện chung quanh cũng mờ mịt biết, chỉ ôm chặt Nguyệt Vô Phong, nức nở , "Tướng công, ta cho là ta còn được gặp lại ngươi".

      Nguyệt Vô Phong trấn an nàng , "Đừng khóc. có chuyện gì nữa".

      Hoa Nhiễm còn muốn điều gì. . . . . .

      Mèo cắt đứt lời bọn họ, "Các ngươi có thể ra ngoài chút ?"

      Chuột có cảm giác cả người mình run lên, chân có chút mềm nhũn.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33:


      Nguyệt Vô Phong vội được, nhìn Chuột cái, khóe mắt, khóe miệng cũng mang theo tia mập mờ.

      Nguyệt Vô Phong đem Phù Dung trâm trả lại cho Mèo , Mèo cười , "Nguyệt công tử, ngày có Tam Phù Dung, ta giúp ngươi đến cùng. Bắt đầu từ hôm nay, ta xem ngươi như bằng hữu của ta, ngày sau nếu có cần đến ta, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng ta cũng từ nan".

      Hoa Nhiễm ngẩn ra, Nguyệt Vô Phong chỉ nhàn nhạt cười cười, "Miêu tỷ, khách khí rồi, ra ta cũng giúp cái gì, ta chỉ bày tỏ cảm tưởng của mình mà thôi".

      Sau khi Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong bị nhiệt tình nhốt ra ngoài cửa, Hoa Nhiễm mới hỏi, "Tướng công, ngươi bày tỏ cảm tưởng gì vậy ?"

      Bên ngoài, ánh trăng rất sáng, chiếu vào mặt Nguyệt Vô Phong, cái mũi tuấn càng thêm lộ ra vẻ tinh xảo, hai cánh môi mỏng nhàng cong lên, vươn tay véo lỗ mũi Hoa Nhiễm cái, "Tướng công nhà ngươi thể rời bỏ ngươi".

      "Ha ha. . . . . ." Hoa Nhiễm rất thẹn thùng, cúi đầu cười ngây ngô.

      Nơi này, lời còn chưa dứt, Hoa Nhiễm liền nghe giọng bén nhọn của nam nhân kêu lên "Ta cảnh cáo ngươi, cho tới đây, tới nữa ta kêu lên".

      "Chuột , ngươi đúng là miệng đường tâm nghĩ nẻo, ràng trong lòng ta, muốn chết, nhưng lại cố tình giả vờ bộ dạng đức hạnh, ngươi muốn vờ tha để bắt , hay cảm thấy rơi vào khẩu vị của ta, ta dùng sức lực thỏa mãn ngươi?"

      Sắc mặt Hoa Nhiễm căng thẳng, quyết định đạp cửa vào, lại bị Nguyệt Vô Phong ôm chặt vào trong ngực, hơn nữa che miệng của nàng, hướng nàng "Hư" tiếng, rồi hướng lỗ tai của nàng , " được quấy rầy, bọn họ đấy".

      Hoa Nhiễm bừng tĩnh, lặng lẽ di động bước chân, kéo cái lổ ở cửa, nhìn vào trong.

      Chỉ thấy Mèo bức Chuột đến bên giường, mà Chuột đứng bên giường run lẩy bẩy.

      Mèo tiếp tục bước tới phía trước, nàng vươn tay ra, xoa mặt của Chuột , nhàng vuốt ve, sau đó dùng sức bóp cái, "Trong thời gian này, có ai quan lại với ngươi sao?"

      Chuột trả lời.

      Nàng tiếp tục hỏi câu đó, thanh trở nên bén nhọn.

      Dường như Chuột nhịn đau được, lắc đầu cái.

      "Nhớ ta ?" Giọng Mèo êm ái và mập mờ, tràn đầy mềm mại đáng . Đem nàng đem thân thể mềm mại, hấp dẫn dán lên người của , cọ qua cọ lại.

      Chuột trả lời, qua lúc lâu, "Ngươi đừng tùy tiện như vậy được ? Ta nhìn khó chịu."

      Mèo câu nào, trực tiếp đem Chuột đến giường, sau đó nhào tới, dùng sức khẽ cắn nơi cổ của , giọng có chút run rẩy, "Ngươi khó chịu, ngươi cho rằng ta khó chịu sao? Ta ngươi, muốn chết, ngươi lại cự tuyệt ta khắp nơi. Hôm nay vất vả nghe được ngươi cũng ta, ngươi ta làm sao buông ngươi ra nữa. Tại sao ngươi thể chính thức đối mặt với tình của ta, tại sao?" Giọng bén nhọn, phá vỡ bóng tối yên tĩnh.

      "Vậy thế nào, ngươi bảo ta đối mặt thế nào ?" Chuột nhắm mắt lại, nơi khóe mắt lẳng lặng chảy xuống giọt lệ, giống như nhắm hai mắt lại, có thể trốn tránh tất cả.

      Mèo bất chấp tất cả hôn , hôn nước mắt của , lần trước ngươi , trước kia ta làm gì ngươi cũng so đo, sau khi gặp gỡ ngươi, ta có làm gì với huynh đệ ngươi, lần trước phải là ta làm, tại sao ngươi muốn tin ta, ta chỉ lần cuối cùng, ta chưa từng làm. Nếu ngươi tin ta, ngươi hôn ta, nếu ngươi tin ta, chúng ta cắt đứt từ đây, ta rời , cách ngươi xa, bao giờ dây dưa tới ngươi nữa".

      Mèo từ thân rơi xuống qua bên, thở , đuổi theo lâu như vậy, giải thích lâu như vậy, nàng mệt mỏi.

      Qua lâu, lúc nàng sắp tuyệt vọng, Chuột đột nhiên lật người đè nàng dưới thân thể, "Tam tam, có ngươi ở bên cạnh ta, ta cảm thấy thất vọng, , hãy để cho chúng ta thế này , ta tin ngươi. . . . ."

      "Theo ta , có được ? Chân trời góc bể, chúng ta đến nơi nào có tranh giành. . . . . ."

      "Tốt."

      Hoa Nhiễm lẳng lặng nghe đối thoại của bọn họ, đột nhiên muốn rơi lệ, bọn họ bây giờ hạnh phúc rồi.

      Nàng ngẩn người tại đó, cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ bên trong. Mặt nàng bắt đầu đỏ tới mang tai, trốn trong lồng ngực Nguyệt Vô Phong, "Chúng ta cũng , có được ."

      "Dĩ nhiên, , ngươi bị dạy bậy." Nguyệt Vô Phong xấu xa cười, ôm nàng, hung hăng hôn nàng hai cái. , tình hình bên trong bốc lửa như vậy làm ảnh hưởng đến , nhưng nơi này thích hợp.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34:

      Tay Nguyệt Vô Phong nắm tay Hoa Nhiễm, hai người lẳng lặng về phía trước. Đường rất dài, nhưng hai người cũng rất hưởng thụ, dường như đây chính là thiên trường địa cửu. Ánh trăng sáng ngời, ánh sao rực rỡ, gió đêm hơi lạnh, cũng góp phần tạo nên cảnh đêm tốt đẹp.

      "Tướng công, ngươi làm thế nào cứu ta ra ngoài ?"

      "Cái này, rất dài dòng. . . . . ."

      "Nếu dài dòng, cần , các ngươi khanh khanh ta ta, để cho lão già mặt mo ta đặt ở đâu ?" Lúc bọn tình thú nhất, Thần đèn từ trong chiếc đèn Linh Lung bay ra.

      "Tướng công, cái đèn này rất kỳ quái? Làm sao ngươi gặp phải?" Hoa Nhiễm tựa sát vào , dáng vẻ giả vờ như sợ hãi, hỏi.

      "Cái gì đèn rất kỳ quái, là thần đèn, thần đèn, hiểu ? Nha đầu chết tiệt kia, , giả vờ cái gì giả vờ, ngươi mới kỳ quái!" Thần đèn ấm ức, giọng nặng thêm mấy phần.

      Hoa Nhiễm vội vàng đưa mắt ra hiệu với , ý bảo nên nữa.

      "Làm gì, mắt của ngươi bị tật sao, nháy mắt cái gì nháy mắt." Thần đèn đột phát ý tưởng trêu đùa.

      "Ta. . . . . ." Hoa Nhiễm có cảm giác màng nhĩ mình đau nhức, nàng khẩn trương nhìn Nguyệt Vô Phong chút, thấy cũng có biểu bất thường nào, mới yên tâm.

      Nhưng dường như thần đèn chuẩn bị bỏ qua cho nàng như vậy, "Cần gì giả vờ, chân thân cũng bị nhìn thấy rồi".

      Dường như Hoa Nhiễm đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hai tay siết chặt, cảm giác yên tâm vừa rồi sớm biến mất, hàm răng của nàng cắn chặt môi dưới, gần như rướm máu. Thân thể của nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, ai biết nàng muốn làm gì.

      Nguyệt Vô Phong hoảng sợ, cho là xảy ra chuyện gì, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, lại ngẩng đầu nhìn thần đèn gầm câu, " cần làm nàng sợ".

      Toàn thân Hoa Nhiễm phát run, nàng biết gì, cũng biết nên giải thích cái gì.

      "Hoa Nhiễm. . . . . ."

      ". . . . . ." Hoa Nhiễm lên tiếng, nước mắt rơi xuống báo trước, từng giọt, từng giọt rơi vào trong bùn đất. đám mây thổi qua, che khuất ánh trăng, bầu trời thoáng chốc tối sầm, càng làm người ta lo lắng.

      "Hoa Nhiễm, ngươi hãy nghe ta !" Nguyệt Vô Phong lớn tiếng kêu lên.

      "Nguyệt Vô Phong, chúng ta giải tán , xin lỗi, là ta ràng" Hoa Nhiễm nhịn được giọng mũi, trấn định trả lời, còn nở nụ cười.

      Nguyệt Vô Phong tức giận cũng biết từ đâu tới, vỗ mạnh lên trán nàng, giận quá thành cười, "Giải tán cái gì giải tán? Ngươi cho rằng ngươi còn thoát được sao?"

      "Ta. . . . . ."

      " ra, ta sớm biết chân thân của ngươi là cái gì? Ngươi cho là ta là người nông cạn sao? Ngươi cho rằng ngươi lừa ta ngươi sao, còn có thể bị ngươi cước đá văng sao? Nếu như lúc đầu ngươi cố kỵ thân phận của mình, tại sao lại muốn chọc tới ta?"

      "Ta. . . . . ." Giờ khắc này, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong lòng dâng lên từng đợt, từng đợt kinh ngạc, "Ngươi sớm cũng biết?"

      "Đúng vậy, từ trong miệng cha mẹ của ngươi, sớm biết được chân tướng, nếu như ta để ý thân phận của ngươi, ta sớm rời rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ. Ta ngươi, cho nên ta mặc kệ ngươi là cái gì, ai bảo ta gặp phải cái người vừa ngớ ngẩn, vừa ngốc nghếch chứ",

      "Nhưng mà ta . . . . . ." Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào như đường mật, nồng đậm, tan được, vui vẻ muốn kêu to, lại cảm thấy ổn, cuối cùng mình cũng là quái.

      Nguyệt Vô Phong nhìn thấy vẻ mặt nàng ngớ ra, vui, tiếp tục gõ lên trán nàng, "Đồ ngốc, ngươi còn muốn ta thế nào, quỳ xuống cầu xin ngươi đừng rời khỏi ta, hay đem ngươi cột vào bên cạnh ta. Hoặc là moi tim của mình ra cho ngươi nhìn, ta hết lòng với ngươi thế nào".

      Qua lâu, Hoa Nhiễm đưa hai cánh tay ra, đem Nguyệt Vô Phong gắt gao ôm vào trong ngực, bao giờ muốn buông ra, nàng nhơn nhớt , " ra ta ngớ ngẩn, cũng ngốc, ta có suy nghĩ"

      "Hai người các ngươi gương vỡ lại lành nha, nếu phải là ta, hừ!"

      "Tử Lão Đầu!" Hoa Nhiễm ngẩng đầu tức giận, , ngay sau đó đổi lại cười nịnh, "Cám ơn ngươi, làm cho ta ném gánh nặng trong lòng".

      Lại thầm suy nghĩ cha mẹ của mình đúng là. . . . . .

      Suy nghĩ chút, lại cảm thấy có cái gì đúng, gương mặt tức giận, giương nanh múa vuốt , "Nguyệt Vô Phong, tại sao ngươi cho ta biết , ngươi biết chân thân của ta."

      Nguyệt Vô Phong xấu xa , "Ta muốn biết lúc nào ngươi thẳng thắn với ta. . . . . ."

      Ánh trăng lại chui ra khỏi đám mây, ánh sáng màu bạc rải đầy cả vùng đất. chiếy lên mặt bọn tầng mỏng, vẻ mặt Hoa Nhiễm hạnh phúc, người phát ra mùi hoa càng thêm nồng đậm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :