1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25:


      Hoa Nhiễm cũng nghiêm túc thỉnh an cha mẹ chồng tương lai, sau đó cùng Nguyệt Vô Phong ra ngoài. ra khỏi tầm mắt của mọi người, tính tình của nàng bắt đầu bộc phát, nàng tức giận kềm được, nhìn Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, tên khốn kiếp này, khốn kiếp vô sỉ, ta muốn ngươi nữa".

      Nguyệt Vô Phong nắm tay Hoa Nhiễm chặt, dịu dàng , "Hoa hoa, ngươi gì?"

      Giọng của mặc dù vô cùng dịu dàng, nhưng tức giận trong mắt từ từ tăng lên, muốn thiêu chết người.

      "Ta muốn ngươi, hừ, ta về nhà, dù sao ta ở lại cũng chỉ là tiểu thiếp dư thừa!"

      Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm vào trong phòng, vứt nàng giường. Thân thể của đè lên, tay giữ chặt hai tay của nàng đè đầu nàng, tay khác cởi cúc áo của nàng.

      Hoa Nhiễm nổi giận, "Ngươi làm gì đấy?"

      Nguyệt Vô Phong giận quá thành cười, "Ngươi ta làm gì?"

      "Bộ dạng ngươi tốt. . . . . ." Nàng vừa muốn gì, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

      Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm dậy, sửa sang lại xiêm y của nàng, "Ăn chút trước, ăn cho no bụng".

      Sau khi nha hoàn đem thức ăn đưa vào trong phòng, nhìn thấy ánh mắt vui của Nguyệt Vô Phong, sau đó rất nhanh đóng cửa lui ra ngoài.

      Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm đặt lên băng ngồi, Hoa Nhiễm cũng khó chịu với nữa, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhét thức ăn vào trong miệng của mình, vô vị tẻ nhạt.

      Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm ăn ít rồi, liền cướp bát đũa trong tay nàng, , " cần ăn nữa".

      "Tại sao?" Hoa Nhiễm nhìn chằm chằm , dáng vẻ hùng hồn.

      "Xem xem rốt cuộc ngươi muốn ta hay !" Nguyệt Vô Phong xong, tiến lên ôm lấy nàng, lần nữa ném nàng lên giường.

      Dường như Hoa Nhiễm đột nhiên nghĩ đến cái gì, lạnh lùng chỉ vào Nguyệt Vô Phong , "Ngươi khôi phục nội lực?"

      Nguyệt Vô Phong tà mị cười, cỡi bỏ áo khoác của mình, " nhiều ngày rồi".

      "Ô ô, ta lại phát , ngươi đúng là hiểm. Tại sao ngươi có thể, ngươi phải ăn viên nữa. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong nhanh chóng rút y phục của mình, để ý Hoa Nhiễm phản kháng, cũng đem y phục người nàng rút , bọn họ rất nhanh trần như nhộng, tay Nguyệt Vô Phong nhàng mơn trớn người nàng, mặt của tức giận càng sâu, nàng vẫn chưa tin ? cười , "Lần này có lý do bất tiện nữa".

      Ngón tay lướt qua cổ Hoa Nhiễm, sau lưng, chậm rãi trợt xuống, đến khe mông, người nàng, mỗi đường cong đều vô cùng hấp dẫn, con ngươi Nguyệt Vô Phong dần dần trở nên đen nhanh, nhìn thấy vẻ mặt Hoa Nhiễm như có kháng cự, trong lòng vui, cúi đầu hôn lên môi nàng sâu.

      Hoa Nhiễm đột nhiên còn tức giận, có cái gì đó rất khó chịu, nàng giang hai cánh tay ôm , phối hợp với tiến lên hôn sâu.

      Ánh mắt của Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong vẫn quấn lấy nhau, nhìn thẳng vào trong lòng của đối phương, gì, rất nhiều trở ngại liền tiêu trừ. Tay Nguyệt Vô Phong lưu luyến da thịt mềm mại của nàng, có quy tắc sủng ái bất kỳ chỗ nào, môi và lưỡi của là công cụ tán tỉnh tốt nhất, lưỡi của lượn quanh những nơi nhạy cảm của nàng, vành tai, xương quai, từng chút hành hạ thần kinh của nàng.

      Tay Nguyệt Vô Phong đường xuống, ở khu tam giác của nàng bắt đầu vuốt ve, Hoa Nhiễm ngừng rên rỉ, "Nguyệt Vô Phong. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong tiếp tục trêu chọc nàng, ngón tay vuốt ve chỗ tư mật nàng, hang động khít khao như xử nữ, tay của dò đường, xâm nhập chút lại rút ra chút, từ từ cảm thấy nơi đó nóng lên, cho đến khi trong lòng bàn tay dính đầy dịch nhờn của nàng chảy ra.

      "Nguyệt Vô Phong, ngươi khốn kiếp, tại sao muốn như vậy. . . . . . Ô ô, khó chịu. . . . . ." Hoa Nhiễm ngừng rên , toàn thân sụp đổ nhanh chóng.

      Giọng khàn khàn, khắc chế dục vọng của mình, "Ngươi còn dám muốn ta nữa ?"

      nửa nằm nghiêng bên cạnh của nàng, tay chống đầu của mình, tay còn lại dừng ở cửa động ấm áp trắng nõn của nàng, nhàng xâm nhập tấc, nhàng chà xát bốn vách ở cửa động.

      "Ô ô. . . . . ." thân thể Hoa Nhiễm buông thả, mặt toàn là màu sắc động tình, rốt cuộc nàng nhịn nổi dục vọng bị trêu chọc, giang hai tay ôm lấy Nguyệt Vô Phong chặt, "Cái tên xấu xa này, là thù dai".

      Nàng mở hai chân ngồi người của Nguyệt Vô Phong, lúc này Nguyệt Vô Phong rút ngón tay mình ra, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy bên trong thân thể hồi trống . Cửa động ướt át ngừng co rúc lại, dịch nhờn chảy ra, khát vọng gì đó.

      Nàng nằm người của Nguyệt Vô Phong, bộ ngực mềm mại dán lên lồng ngực rắn chắc của Nguyệt Vô Phong, nàng cọ xát, dùng sức của mình cọ xát, Nguyệt Vô Phong nóng lên, bỗng chốc, chất lỏng xối vào giữa hai đùi Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, ngươi nhịn nữa, ta khi dễ ngươi rồi !"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26:


      Lúc Hoa Nhiễm câu kia, thân thể Nguyệt Vô Phong tiến vào bên trong thân thể của nàng.

      "A………" Hoa Nhiễm kêu tiếng, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

      Trải qua lần đầu tiên hề thương tiếc tiến vào, lần này thuận lợi vào làm cho nàng thoải mái ít, mặc dù cửa động khít khao vẫn có chút đau. Hoa Nhiễm có nhiều kinh nghiệm, theo bản năng để cho mình tăng cường khoái cảm, nàng khẽ cúi người xuống, hai tay chống hai bên, tận tình phối hợp Nguyệt Vô Phong lắc lư thân thể của mình, Nguyệt Vô Phong nhìn mặt nàng đỏ thắm, đưa tay dùng sức kéo nàng vào trong ngực, tay của vuốt ve lưng của nàng, trấn an qua mỗi tấc da thịt trắng như tuyết, môi lại lần nữa hôn môi của nàng, thần trí Hoa Nhiễm tan rã, bên trong cuồng điên.

      Đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái gì, cắn cắn môi Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, tại có tính là ta ở ngươi ? Hắc hắc, trong truyền thuyết nữ nam dưới?"

      Nguyệt Vô Phong đột nhiên đem lấy chính mình rút ra, bất chợt bị trống rỗng khiến Hoa Nhiễm có chút bất mãn nhìn , Nguyệt Vô Phong lật người, liền đem Hoa Nhiễm đè phía dưới, xấu xa cười , "Loại chuyện như vậy hãy để cho ta chủ động mới tốt".

      nắm eo của nàng, lại lần nữa tiến sâu vào, sau đó nhanh chóng ở trong cơ thể nàng rút ra, tiến vào, tiếng róc rách từ chỗ tư mật bọn họ tràn ra ngoài, kèm theo tiếng rên rỉ và tiếng vỗ tư mật, diễn ra ở trong phòng làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

      "Nguyệt Vô Phong. . . . . . Tư thế của ngươi có phải. . . . . . trong cung xuân đồ học được hay ? A ……ừm ……." Hoa Nhiễm cảm thấy từng đợt từng đợt khoái cảm từ trong thân thể muốn nổ tung, móng tay của nàng cắm vào da thịt .

      "Xem ra ta dùng sức còn chưa đủ, ngươi còn dư thừa hơi sức chuyện !" Nguyệt Vô Phong càng mạnh mẽ tiến vào, tay của cũng nhàn rỗi, tay xoa nắn hai điểm hồng trước ngực nàng, gò bồng đào rất tròn, rất xinh đẹp nhưng bàn tay của có thể bao trùm, dùng vết chai nhàng vuốt ve điểm nhạy cảm này, khiến cho Hoa Nhiễm phát ra tiếng rên rỉ. cái tay khác chuyển đến chỗ kết hợp của bọn họ, nhàng trêu chọc, khiến cho Hoa Nhiễm càng thêm buông lỏng mình.

      ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thẹn thùng của ái thê mình bởi vì mình chạm vào phía dưới, thõa mãn mỉm cười, hung hăng đâm vào chỗ yếu ớt của nàng. . . . . .

      Sau đó, Nguyệt Vô Phong thấm mồ hôi, ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, hôn lên vành tai của nàng, "Tập tranh kia hiệu quả đúng là tệ, mấy tư thế lúc nảy, ngươi thích nhất cái nào?"

      Hoa Nhiễm chui vào trong lồng ngực , mặt đỏ bừng, nàng đáp lời chỉ giả vờ như ngủ.

      "Ai, Hoa Hoa, thể lực tốt, nhanh như vậy mệt mỏi?"

      Hoa Nhiễm dùng ngón tay trỏ đâm lồng ngực Nguyệt Vô Phong, có chút buồn buồn , " ra, ngươi phải là giải được phong tình, ta nhìn lầm ngươi rồi".

      Làm cho nàng thêm kinh ngạc chính là, Nguyệt Vô Phong chỉ có Giải Phong tình, hơn nữa còn là Giải Phong tình vô cùng tốt, khi dục vọng nam nhân được phóng thích, giống như mãnh sư từ trong lồng giam được thả ra, càng thể thu thập.

      Trong rừng trúc, xung quanh gió mát phất phơ, thổi vào mặt rất thoải mái. Thanh êm ái đứt quãng vang lên, có lúc nhanh, có lúc chậm, danh khúc bị gảy rối loạn trình tự, nhưng cũng khó nghe, mềm mại lọt vào trong tai.

      Hoa Nhiễm ngồi đùi Nguyệt Vô Phong, đôi tay bị Nguyệt Vô Phong chấp lên, đặt dây đàn, từng phát, từng phát gảy, "Phải là như vậy. . . . . ."

      "Ừm …….." Sắc mặt Hoa Nhiễm đỏ bừng, hơi thở rất , vừa phải nghe Nguyệt Vô Phong giảng giải tinh túy của tiếng đàn.

      Hai người bọn họ y phục hết sức chỉnh tề, từ xa nhìn bọn họ cũng chỉ là đôi tình lữ thân mật, nhưng thực tế, chỗ tư mật của bọn họ dán chung chỗ chặt, chỉ là theo tiếng đàn chậm rãi, tiết tấu có quy luật, loại tư vị này rất khó chịu, Hoa Nhiễm sớm động tình, thân thể phiền não chịu nổi. Nhưng Nguyệt Vô Phong vẫn nhanh chậm dạy nàng đánh đàn, dễ dàng thỏa mãn nàng.

      "Tướng công, ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm ở người của giãy dụa, môi đỏ mọng, bất mãn vễnh lên, bởi vì nàng an phận, nơi đó có chất lỏng óng ánh chảy ra, từ từ thấm ướt vạt áo Nguyệt Vô Phong.

      Nguyệt Vô Phong kéo eo của nàng, ở bên tai của nàng rù rì , "Đây chỉ là phần trong tập tranh, chúng ta từ từ thể nghiệm, xem xem, sau này ngươi còn dám muốn ta hay ".

      "Tướng công, lúc đó chỉ là lẫy á.... ....., hơn nữa qua lâu như vậy làm sao ngươi vẫn quên, hừ, ta , để ý tới ngươi!" Hoa Nhiễm xong, làm bộ đứng lên muốn .

      Nguyệt Vô Phong cười , giọng như gió xuân dịu dàng tưới mát, hai tay của dùng sức nắm chặt hông của nàng, "Tha cho ngươi, lần sau thể dễ dàng thoả mãn ngươi như vậy".

      bắt đầu mạnh mẽ dùng sức tiến vào, đôi tay từ vạt áo nàng di động lên, ở người của nàng dạo chơi xung quanh, môi đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, lưu lại nụ hôn tinh tế.

      Tiếng trúc xào xạc trong gió, cùng tiếng rên rỉ của thiếu nữ phối hợp lẫn nhau, ở nơi ấm áp sau giữa trưa, hình ảnh lãng mạn, kiều diễm xuất trong ánh sáng rực rỡ.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27:


      Khi kích tình đến lúc, rực rỡ bầu trời đột nhiên chuyển thành u mông lung, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm vẫn chìm đắm trong diễm tình, khi bọn phát , giọt mưa lớn như hạt đậu rơi vào người của bọn họ, y phục người hoàn toàn ướt đẫm, dính sát vào da thịt của Hoa Nhiễm, càng thêm lộ ra vẻ hấp dẫn và quyến rũ.

      Cho dù thể nhịn được, cũng biết, người thể chịu đựng nổi giày vò như thế, trong trời mưa lạnh lẽo trút xuống gần canh giờ, nhất định ngã bệnh. Nguyệt Vô Phong gầm trong cơ thể Hoa Nhiễm phóng thích, ôm lấy Hoa Nhiễm, thay nàng sửa sang xong y phục người, ôm nàng chạy tới đình nghỉ mát gần đó.

      Trong trời mưa, trở lực tương đối lớn, lúc Nguyệt Vô Phong chạy đến đình nghỉ mát tránh mưa, thở hồng hộc rồi, Hoa Nhiễm nhớ tới đủ kiểu lúc nảy, vẻ mặt khỏi đỏ bừng, mặt nàng chôn chặt trong ngực Nguyệt Vô Phong, dám ngẩng đầu nhìn .

      Nguyệt Vô Phong khỏi buồn cười, cúi đầu , "Lúc nảy còn hăng hái dạt dào, tại sao trở nên xấu hổ rồi".

      Hoa Nhiễm buồn buồn , "Tướng công đừng giễu cợt người ta á..., người ta xấu hổ."

      Nguyệt Vô Phong vừa muốn gì, giọng non nớt đưa tới, "Cái gì xấu hổ, quả là thân hình phóng đãng nha. . . . . . Các ngươi rên lên ghê gớm, đánh thức ta".

      Vợ chồng son tán tỉnh nhau vốn là điều thú vị lại bị đứa bé cắt đứt. Nguyệt Vô Phong lời nào, hơi nhíu mày, mà Hoa Nhiễm vui, buông cổ tay ôm Nguyệt Vô Phong, nhảy xuống, chỉ vào đứa bé trước mắt biết từ nơi nào chui ra, khẽ cao giọng, "Ngươi luôn luôn nhìn chúng ta?"

      Bộ dáng đứa trẻ này nhìn ra được là đứa con trai hay con , bộ dáng xinh đẹp, mặc toàn thân màu tím, kiểu tóc nhìn như đơn giản, ra cực kỳ phức tạp, ánh mắt của nó vừa lớn vừa rộng, khóe môi nhếch lên chút mỉa mai, đúng là giống đứa bé.

      "Hừ." Đứa bé hừ lạnh tiếng, "Các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, thanh kia từng đợt cao vút, đúng là hưng phấn."

      Sắc mặt Hoa Nhiễm càng thêm khó coi, chạy lên trước, phất tay chuẩn bị đánh nó, tay còn giơ , bị đứa bé chộp trong tay, "Tay này rất mềm mại, còn có mùi hương hoa nhàn nhạt".

      Nguyệt Vô Phong nhíu mày, cảm giác đứa bé này lai lịch cổ quái, liền muốn tiến lên đem Hoa Nhiễm kéo về bên cạnh mình, nhưng thân thể lại đột nhiên thể động đậy, dường như bị người làm phép Định Thân, thậm chí ngay cả lời cũng thốt ra được.

      "Đứa trẻ chết bầm!" Hoa Nhiễm rút tay về, mặt đỏ ửng, nàng nổi giận.

      "Hoa tỷ tỷ, mấy năm gặp, tại sao ngươi vẫn còn mang tính khí này". Đứa bé kia xong, nở nụ cười.

      Hoa tỷ tỷ, hừ, xưng hô này là rất quen thuộc a.

      "Ngươi là ai, ai cho phép ngươi kêu ta Hoa tỷ tỷ hả?"

      "Heo con. Chẳng lẽ ngươi biết ta sao?" Heo con tiếp tục mở miệng, nơi khóe miệng mỉa mai cũng ít mấy phần.

      Hoa Nhiễm đột nhiên hiểu ra, "A, ngươi là Trư ba năm trước đây nha, ngày đó ngươi đói bụng, ta cho ngươi thức ăn của heo. . . . . ."

      "Câm miệng." Thân thể Heo con bay lên, lơ lửng trong trung, vươn tay che miệng Hoa Nhiễm, gương mặt có chút hồng, trong mắt chứa đựng tức giận, " cho phép chuyện kia, lập tức xin lỗi ta, nếu đừng trách ta làm ra chuyện thương tổn ngươi".

      Hoa Nhiễm đẩy tay của , tiếp tục , " phải là đói bụng biến thành heo sao. . . . . . Có cái gì lớn lao đâu."

      Heo con lạnh lùng cười tiếng, từ phía sau móc ra vật, Hoa Nhiễm còn chưa thấy ràng là vật gì, người bị hút vào. ra đây là Thủy Tinh Cầu, sau khi thu Hoa Nhiễm vào, trong thủy tinh cầu màu xanh dương thấy đóa hoa bình thường, Thủy Tinh Cầu chiếu ra ánh sáng màu xanh dương, thần bí quỷ dị.

      Nguyệt Vô Phong bởi vì tức giận, hai mắt trừng to hằn lên tơ máu đỏ.

      Heo con lạnh lùng liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, "Chỉ tại ngươi rất biết tự lượng sức mình, nữ nhân của Thập Dạ cũng dám động, lần này tạm tha cho ngươi, nếu có lần sau, ta nhất định để cho ngươi sống bằng chết".

      Trong thoáng chốc, Heo con liền biến mất thấy bóng dáng.

      Nguyệt Vô Phong lại có thể cử động, "Thập Dạ, Thập Dạ, là con Xà biến thái kia".

      Nguyệt Vô Phong xoay người, muốn đập đầu mình vào cột đá.

      Bên ngoài đình, mưa sớm tạnh, trong rừng trúc thoảng qua mùi vị thiên nhiên, mà Nguyệt Vô Phong lại phiền não dứt, Hoa Nhiễm, nương tử của ta, ta phải làm thế nào mới có thể để cho ngươi an ổn sống bên cạnh ta.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28:


      Nguyệt Vô Phong tựa người vào trong đình nghỉ mát, trong khoảng thời gian ngắn, có chủ ý, ngẩn người, ngây ngô lâu, biết từ lúc nào mưa lớn rồi lại , lo lắng, càng lo lắng càng đứng yên.

      biết, con rắn kia nguyện ý buông tha Hoa Nhiễm, cũng muốn giết . tưởng rằng, chỉ cần Hoa Nhiễm lựa chọn người nào, người đó chính là người thắng sau cùng, ra phải, Xà dù sao cũng là , mà là người, người đấu lại .

      nghĩ nghĩ, nghe mấy lão nhân trong thôn , chỗ sâu trong rừng trúc là lối ra khác, chính là bờ sông, từ nơi này ra ngoài có thể tiết kiệm ngày lộ trình, vì vậy chút do dự hướng chỗ sâu Rừng trúc lướt , quên mất lời của mấy lão nhân nơi này là cấm địa.

      thi triển khinh công, hai chân đạp cành trúc lướt , tốc độ bay nhanh, nhưng bước chân của vô luận nhanh thế nào, cũng cản nổi tim của . Y phục ướt đẫm sớm khô mát, trong lúc bay, áo choàng tung bay, dáng vẻ dường như có phần đẹp mắt.

      Sắc trời từ từ ảm đạm, nhìn đường phía trước, vẫn nhắm phía trước mà . Nhưng vẫn nguyên chỗ vòng tới vòng lui. Cuối cùng tia sáng le lói bị bóng tối nuốt hết, gió rét thổi tới, chung quanh cây trúc tử cũng chập chờn lay động, thanh kinh khủng vang lên trong bóng tối.

      Lúc này, Nguyệt Vô Phong mới hiểu được, thế nào cấm địa, vào nơi này, thể ra.

      Trong lòng của Nguyệt Vô Phong có chút bối rối, giờ phút này hốt hoảng phải là vì mình lạc đường, mà là sợ mình vĩnh viễn thấy được Hoa Nhiễm, cúi đầu nở nụ cười, con tiểu tinh này, từ lúc nào trú đóng tim của rồi. tùy ý bẽ gãy cành trúc bên cạnh, dùng sức quơ múa, chung quanh vòng, những thân cây trúc cứng rắn cứ như vậy bị gọt đứt, trong nháy mắt ngã xuống.

      Thần kỳ hơn nữa, giữa nơi trúc ngã xuống phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, lúc Nguyệt Vô Phong còn chưa tỉnh hồn lại, liền nghe giọng già nua, "Ơ này, là ai quấy rầy ta? Ta ngủ trăm năm rồi, rốt cuộc là ai quấy rầy ta?"

      "À?" Nguyệt Vô Phong khỏi phát ra thanh nghi vấn.

      "Oa ha ha, là loài người, là loài người, tiểu tử, ngươi mau thả ta ra ngoài, sau khi thả ta ra, ta cho ngươi ba nguyện vọng".

      Nguyệt Vô Phong biết mình là đụng phải vật kỳ quái rồi, sau lúc hơi hoang mang, trấn định lại, giọng trở nên bình tĩnh, lạnh lùng "Ngươi là ai?"

      "Ta chính là. . . . . ." Thổ địa, từ nơi tầng sâu trong đất bay ra chiếc đèn Linh Lung, đèn phát ra ánh sáng màu xanh càng thêm nồng đậm vài phần, "Ta chính là thần đèn."

      "Ồ" Nguyệt Vô Phong khẽ lên tiếng.

      "Tiểu tử, ngươi còn mau thả ta ra ngoài".

      "Ta làm sao biết ngươi là hay là thần, tại sao ta phải tin ngươi, chừng thả ngươi còn bị ngươi cắn ngược lại cái."

      "Tiểu tử thúi, lại hoài nghi ông già đáng ta như vậy" Thần đèn nổi giận đùng đùng.

      " phải là vấn đề hoài nghi, căn bản ta dễ dàng tin tưởng người khác. Đặc biệt là dáng vẻ vật gì như ngươi".

      "Chẳng lẽ ba nguyện vọng cũng khơi nổi hứng thú của ngươi, điều trong đó, thậm chí có thể giúp ngươi tìm được nương tử của ngươi, Tiểu Hoa kia. . . . . ." muốn lại thôi.

      "Ngươi cái gì?" Nguyệt Vô Phong khỏi giật mình, đem chiếc đèn Linh Lung lơ lửng trong trung chộp vào trong lòng bàn tay.

      "Ta là thần đèn a, mặc dù ta bị chôn giấu dưới lòng đất, nhưng chỉ cần có nơi có ánh đèn, ta có thể nhìn thấy rất ràng"..

      ". . . . . . Vậy ta làm thế nào mới có thể thả ngươi ra."

      "Cái này rất đơn giản, chỉ cần ngươi vặn miệng đèn ra chút, là được rồi." Giọng già nua mang theo nụ cười.

      "Yên tâm, chờ ngươi mang ta tìm được nương tử của ta, tự nhiên ta thả ngươi ra ngoài".

      "Tiểu tử, ngươi. . . . . . đúng là giảo hoạt!" Thần đèn vui, cũng có cách nào.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29:


      "Thập Dạ ca ca? Ngươi vui sao?" Hai tay Heo con dâng lên Thủy tinh cầu, trong mắt mang theo tia giảo hoạt.

      Thập Dạ nháy mắt, nhìn chằm chằm đóa hoa bình thường trong thủy tinh cầu, khỏi cúi đầu nở nụ cười, "Cũng chỉ là đóa hoa rất bình thường, rất xấu".

      Ngón tay của nhàng đặt lên Thủy Tinh Cầu, giọng , "Tiểu Hoa, tại ta có gì cố kỵ nữa rồi, ngươi ta đem ngươi nhốt vào trong thủy tinh cầu của ta cả đời, hay đem ngươi đặt giường của ta cả đời".

      Heo con bĩu môi, kéo cằm nhìn Thập Dạ lâu, mới chậm rãi , " ra Hoa tỷ tỷ đúng là tệ á……… ngươi đối với nàng tốt hơn chút, nàng cũng đối với ngươi tốt hơn, nếu ngươi vẫn dùng sức mạnh, có lẽ nàng khô héo . Đúng rồi, cái nàng đỏ mắt đâu rồi, biến mất?"

      "Đuổi theo con thỏ nhà nàng. . . . . ."

      "A, hoá ra là như vậy ." Heo con tính trẻ con gật gật đầu, " trách được, trong lòng ngươi tịch mịch, cũng muốn tìm Hoa tới chơi, ha ha. . . . . ." nhìn thấy ánh mắt Thập Dạ lộ ra hung ác với , chạy nhanh như làn khói.

      Vừa chạy vừa kêu, "Thập Dạ ca ca, ơn cứu mạng của ngươi ta còn nợ, lần sau ta chỉ giúp Hoa tỷ tỷ thôi, cho nên. . . . . . Ngươi cần tìm thêm phiền toái cho ta".

      Thập Dạ đối với mắt điếc tai ngơ, tròng mắt đen lạnh lẽo thâm thúy mang theo dịu dàng, cúi đầu ngưng mắt nhìn Thủy Tinh Cầu, , "Hoa Nhiễm, ta nên làm sao với ngươi bây giờ, ta hi vọng, ở trong lòng của ngươi có ta".

      Thập Dạ nhìn lâu, rốt cuộc vẫn phải đem Hoa Nhiễm tung ra ngoài. Hoa Nhiễm từ từ tỉnh lại, phát mình bị Thập Dạ ôm chặt, đầu óc từ từ khôi phục, khỏi thẹn quá thành giận, cái tát quạt tới, "Lại là ngươi, tại sao lại là ngươi! Ngươi biết ngươi rất đáng ghét hay , đem ta nhốt ở chỗ tối đen như mực".

      Thập Dạ sững sờ, ôm chặt Hoa Nhiễm hơn, "Là ta tốt, là lỗi của ta, ta nên đối với ngươi như vậy".

      Hoa Nhiễm kinh ngạc đến ngây người, sau đó môi Thập Dạ rơi xuống, mang theo điên cuồng và thương xót. Thập Dạ ấn nàng ở tường, dùng sức hôn nàng, để ý tới nàng giãy giụa và phản kháng, cứ như vậy siết chặt nàng, dùng sức hôn nàng, hôn nàng sắp hít thở thông. Sau hồi lâu buông nàng ra, đưa tay vuốt ve mặt mũi Hoa Nhiễm, giọng lạnh lùng, "Về sau ngươi ở lại chỗ này cùng ta, cho đến khi ngươi ta".

      Hoa Nhiễm nghe thế, linh hồn bé lập tức quay lại, nàng kích động nhảy dựng lên, muốn đạp , tay dùng sức vung ra, muốn bắt , nhưng Thập Dạ càng ôm chặt nàng, cho đến khi nàng mệt mỏi, ngưng lại.

      Hoa Nhiễm cố nén đôi môi ủy khuất, giọng , "Quân Thập Dạ, van ngươi bỏ qua cho ta , ta ngươi, cũng ngươi."

      Thái độ Thập Dạ cứng đờ, ngay sau đó giận quá hóa cười, "Tốt, thương cũng , lấy được người của ngươi cũng giống như vậy!"

      " có người tới cứu ta ." Hoa Nhiễm lạnh nhạt .

      "Ngươi biết cha ngươi cũng bị ta thuyết phục, nếu ta theo đuổi được ngươi, cũng đồng ý hôn của chúng ta. Về phần trượng phu của ngươi, người phàm đó có ích lợi gì, lần này may mắn cứu ngươi được".

      "Cha ta?"

      " vừa lâu."

      Hoa Nhiễm ô ô khóc lên, nước mắt rơi xuống ào ào.

      Thập Dạ giơ tay lên, từng chút lau nước mắt khuôn mặt nàng, giọng trầm xuống, có chút khàn khàn, "Ngươi khóc là vì ai, vì Nguyệt Vô Phong, vì mình, hay vì ta?"

      "Ta khóc là bởi vì ta chỉ muốn gần nhau đến già với người mình thích, ta khóc là bởi vì ta thích bị ép buộc, ta khóc, tại sao ta vô lực như vậy, cách nào thoát khỏi ngươi".

      Lời sau cùng, gần như Hoa Nhiễm gào thét.

      "Xem ra người kia trú đóng trong lòng ngươi rồi, như vậy , ta để cho ngươi quên , vĩnh viễn quên , để cho hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của ngươi". Nơi ngón trỏ tay phải của Thập Dạ từ từ tụ tập đoàn màu đen, tụ tập càng lúc càng lớn, lực lượng càng lúc càng nhiều, "Đây là rất phép thuật cổ xưa, ta dùng nửa phép thuật, chỉ cần được ngươi , rất đáng."

      Hoa Nhiễm mắt trừng to, trong khoảng thời gian ngắn, hoảng sợ đến cách nào nhúc nhích, ngụm máu tươi từ trong cổ của nàng phun ra ngoài, trong nháy mắt nàng yên lặng, hóa thành đóa hoa màu trắng, lẳng lặng nằm trong bọt máu nàng khạc ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :