1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20:


      ràng là núi hoang rừng vắng, lại đến rất nhiều "Người" , đúng, nên coi như là khách đến dự tiệc rượu. Hoa Nhiễm được Hoa thị trang điểm sáng rỡ lên mấy phần, mắt ngọc mày ngài, mặc vào phục lễ màu đỏ thẫm, an tĩnh ngồi ở đó, mặt tràn đầy nụ cười vui thích, mực gọi hỏi, "Mẹ, mẹ, con có thể di chuyển được ? Đầu rất nặng a, tại sao lại cài vào nhiều đồ như vậy, trước kia bộ dáng của mẹ cũng như vậy sao?"

      Hoa thị khỏi cảm thấy buồn cười, "Hoa hoa, sau khi lập gia đình là đại nương, tại sao lại giống như đứa trẻ con vậy".

      "Mẹ, con vô cùng mệt mỏi nha, tướng công lúc nào đến, lúc nào con mới có thể mở những đồ trang sức rườm rà này ra ?"

      "Bái đường cũng chưa bái đường, lại chuyện mê sảng." Hoa thị ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong ngực mình, "Mẹ để cho ngươi gối đầu, như vậy mệt mỏi."

      "Mẹ, ra con có chút sợ." Hoa Nhiễm thầm .

      "Sợ cái gì ?"

      "Mẹ xem, ngộ nhỡ biết thân phận của con, có thể quan tâm con hay ?" Con ngươi Hoa Nhiễm có chút ảm đạm.

      "Yên tâm , mẹ nhìn ra đối với ngươi có tình ý, ta và cha ngươi đều xem trọng . Cha ngươi ngoài miệng , ra hết sức hài lòng con rể này".

      "Mẹ, trước kia, lúc ngươi chờ cha đêm tân hôn, có người ở cùng ngươi ?"

      Hoa thị cười cười, "Trước kia lúc cha ngươi muốn kết hôn với ta, tất cả mọi người đều phản đối, người tới tham gia tiệc cưới của chúng ta, cha ngươi cần xã giao tân khách nào, cho nên ngày đó, cha ngươi vẫn ở cùng với ta".

      " tốt." Hoa Nhiễm nỉ non câu, liền nhắm mắt lại ngủ, ngủ lát lại mơ mơ màng màng , "Mẹ, hôm nay cái bọn hồ ly, bươm bướm, tới rất nhiều, tại khẳng định cha tiếp bọn họ uống rượu, ngươi cũng đừng tức giận nha. . . . . ."

      "Hoa hoa, đối với phu quân mình phải tin tưởng." Hoa thị vỗ nhè người Hoa Nhiễm, giống như dỗ đứa bé "Mệt mỏi nghỉ ngơi cho tốt".

      Lúc Hoa Nhiễm mông lung chìm vào giấc ngủ bị Hoa thị kêu lên, "Phải bái đường rồi."

      Hoa Nhiễm bước ra ngoài, trong lòng thầm nhất định dùng loại tư thế của thiếu phụ tao nhã xuất trước mặt của Nguyệt Vô Phong, mới vừa bước tới cửa, Nguyệt Vô Phong dắt tay của nàng, nắm chặt, giọng hấp dẫn trầm thấp rót vào tai của nàng, "Ta cho ngươi cam kết, làm bạn cả đời".

      Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy mặt nóng bỏng, lòng bàn tay bé bị nắm cũng nóng lên . Đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh, lúc này mới cảm thấy xung quanh dường như tân khách nào. Nàng khỏi giọng hỏi, "Tướng công, hôm nay có bất kỳ tân khách nào sao?"

      "Cha ngươi , mẹ ngươi muốn gặp bọn họ, nên bị đuổi ."

      "A, ra là như vậy". Mặc dù mặt Hoa Nhiễm đắp khăn, nhìn thấy đường, nhưng Nguyệt Vô Phong dắt , nàng tin tưởng bước lên phía trước.

      Cúi đầu, hai lạy, ba lạy.

      Sau khi lạy xong vốn nên là đưa vào động phòng, nhưng Hoa lại , Nguyệt Vô Phong về tân phòng trước, muốn tặng cho Hoa Nhiễm món quà.

      Khi Hoa Nhiễm từ Hoa trong tay đoạt lấy quyển sách bìa cứng vẽ cung xuân đồ, buồn bực ở trong khăn voan đỏ cười.

      Hoa than thở, "Con ngốc nhà ta thể cứu được."

      Nguyệt Vô Phong ngồi bên giường, chờ thê tử mình, trong lòng thề nhất định phải đối xử tốt với nàng, mặc kệ nàng là đóa hoa hay là người. Hoa Nhiễm là nửa , từ bị người xem thường. Khi còn bé ràng là người bình thường, đầu lại mọc đóa hoa, luôn bị những quái hoặc là người bạn khi dễ, tuổi thơ nghe cũng đủ bi thảm, nhưng nàng rất quật cường, cho tới bây giờ đều khóc, bị đánh, bị đá đập, cũng đều gạt cha mẹ. cũng biết, bởi vì là nửa , thuần huyết thống làm cho nàng cách nào hoàn toàn thừa kế dáng ngoài của cha mẹ, trở thành nữ hài tử đặc biệt khuynh quốc khuynh thành, cũng biết, đoạn đường này, nàng bị lạc đường, là do Thụ dẫn đường, cũng biết nàng lo được lo mất chỉ là bởi vì nàng để ý , sợ cần nàng.

      Nàng rất hiền lành, nàng đáng , nàng cũng rất bướng bỉnh, quan trọng hơn là nàng , mặc dù nàng còn chưa đến trời đất mù mịt, nhưng nàng muốn dụ dỗ . Nguyệt Vô Phong tự nhủ, đối xử tốt với nàng, thực tế cũng làm, nếu , sau khi biết thân phận của nàng, ở nơi này cùng nàng bái đường thành thân.

      Lúc động phòng.

      Nguyệt Vô Phong ngồi ở đầu giường, đột nhiên có loại cảm giác tướng công chờ tiểu tức phụ, mặt hơi ửng đỏ, bởi vì toàn thân có chút nóng ran, đứng dậy nhưng mới vừa đứng dậy, Hoa Nhiễm buồn bực che khăn voan đỏ lảo đảo tiến vào, sau khi vào phòng, vẫn quên sờ soạng đóng cửa lại.

      Nguyệt Vô Phong sợ nàng đụng đầu, vội vàng tiến lên đỡ nàng. Lại thấy Hoa Nhiễm khẩn trương đem vật giấu ở sau lưng.

      Nguyệt Vô Phong trầm giọng hỏi "Cái gì vậy ?"

      Hoa Nhiễm cười ha hả, "Cái đó ... ..... mẹ ta , khăn voan phải giữ lại cho ngươi vén, ngươi có thể vén lên trước ? Ta sợ bóng tối".

      Nguyệt Vô Phong nắm lấy khăn voan đỏ đầu nàng, lật qua bên, nhìn thấy vợ trước mắt sáng rỡ động lòng người, Nguyệt Vô Phong cảm thấy bầu khí êm dịu cũng nóng lên, Hoa Nhiễm ngẩng khuôn mặt sáng rỡ, tươi cười có chút làm nũng, "Tướng công, ta có xinh đẹp ?"

      "Tất nhiên. . . . . ." Nguyệt Vô Phong cau mày, lúc Hoa Nhiễm cho rằng xinh đẹp giọng của trở nên nhàng, "Rất đẹp, là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta gặp qua". xong, hôn lên môi của nàng, hơi dùng sức, tay nâng khuôn mặt của nàng, tay còn lại từ cổ của nàng mò xuống, đầu ngón tay khảy xương quai xanh, vẫn trượt đến thắt lưng, lúc Hoa Nhiễm có chút ý loạn tình mê, nhanh như chớp, cướp vật Hoa Nhiễm giấu phía sau lưng.

      "Hả?" Hoa Nhiễm cả kinh, muốn đoạt lại tập tranh “cung xuân đồ” của cha nàng, lại nghe giọng khàn khàn của Nguyệt Vô Phong: "Tập trung chút chút."

      Vì vậy, Hoa Nhiễm lấy lòng, hai tay ôm người của Nguyệt Vô Phong mà Nguyệt Vô Phong còn nhiệt tình như lúc nảy, lật tập tranh “cung xuân đồ”, con ngươi tối đen, ở trong mắt Hoa Nhiễm, đây là điềm báo nổi giận. Hoa Nhiễm dám trợn tròn mắt nhìn , chỉ cúi đầu, đem mặt nhào vào trước ngực của , khỏi cọ xát, buồn bực , "Tướng công, đừng tức giận …….. nếu ngươi thích, ta xem. . . . . ."

      Tay Nguyệt Vô Phong nắm lỗ tai của nàng, vân vê rất kỷ xảo, giọng cười trêu , "Chúng ta cùng nhau xem".

      "Cái gì?" Hoa Nhiễm sững sờ.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21:


      Nguyệt Vô Phong nhìn nàng cười tà tiếng, kéo nàng về phía đầu giường, dựa vào đầu giường, kéo Hoa Nhiễm vào trong ngực của mình, để cho nàng dạng chân ngồi đùi mình, Hoa Nhiễm ngẩng đầu lên, giờ phút này nàng nhìn vẻ mặt Nguyệt Vô Phong ràng lắm, mặt của ngăn phía sau tập tranh, nàng có thể thấy chỉ là trang bìa của tập tranh, nàng thuận theo, giãy dụa thân thể , "Ta cũng muốn xem".

      Tay Nguyệt Vô Phong ôm thắt lưng của nàng, để cho nàng nhích lại gần mình hơn, "Đừng cử động".

      "Ta cũng muốn xem á …….. tại sao ngươi lại độc chiếm?"

      Nguyệt Vô Phong kéo nàng ngồi vào bên cạnh , nhíu mày , "Bây giờ cùng nhau xem".

      Lúc Hoa Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn phản ứng, Nguyệt Vô Phong nhanh chóng lật từ đầu tới đuôi, lần thứ nhất, dịu dàng hỏi, "Xem xong rồi chưa?"

      " có!" Hoa Nhiễm lắc đầu.

      Nguyệt Vô Phong lại nhanh chóng lật từ đuôi phía trước, lần thứ nhất, "Như vậy lần này thế nào ?"

      "Vẫn có."

      Ngay sau đó, Nguyệt Vô Phong cầm tập tranh trong tay ném qua bên, thuận thế đè Hoa Nhiễm lên giường, lấn người đến gần, hai tay chống hai bên hông nàng.

      Trái tim Hoa Nhiễm bang bang nhảy loạn, sắc mặt đỏ lên, lắp bắp , "Ngươi làm gì thế?"

      "Nặng đầu ?"

      "Ừ." Hoa Nhiễm nằm giường ngừng gật đầu.

      "Vậy trước hết ta làm cho ngươi thoải mái chút." Nguyệt Vô Phong khom người tháo vật trang sức rườm rà tóc nàng. Thả vào bàn trang điểm.

      Sau đó Nguyệt Vô Phong xoay người lại, Hoa Nhiễm ngồi dậy, mang theo nụ cười thỏa mãn, lắc lắc cổ của mình, "Như vậy là thoải mái, bị gò bó suốt ngày rồi."

      Con ngươi Nguyệt Vô Phong đen thẫm, nhìn nàng mỉm cười, "Còn có thoải mái hơn . . . . . ."

      Hoa Nhiễm kinh ngạc, đây là Nguyệt Vô Phong sao? Đây là sao? Trừ ngày lần đầu tiên nhìn thấy ăn bao phấn, đầu óc ràng lắm, đòi làm nàng thái quá, sau này, phát ra Nguyệt Vô Phong tao nhã lịch , đối với người lễ phép, lúc Hoa Nhiễm lần đầu tiên chủ động hôn , còn đỏ mặt.

      Thân thể Nguyệt Vô Phong bao trùm ở người của nàng, đưa tay rút y phục người nàng, từng cái, từng cái cởi ra vô cùng chậm chạp, vừa cởi, vừa dịu dàng vuốt ve xương quai xanh của nàng, trong quá trình cởi quần áo, tình thú hoàn toàn bị kích thích.

      Rất nhanh, người Hoa Nhiễm chỉ còn lại cái yếm màu đỏ và cái quần lót, màu đỏ hợp với da thịt trắng như tuyết của nàng, cảm thấy cảnh xuân vô hạn. mặt của nàng ửng đỏ, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng tràn đầy dụ hoặc, hơi thở nong nóng, mềm mại. Màn bị Nguyệt Vô Phong bung xuống, chiếc màn mờ nhạt xuyên qua ánh nến màu đỏ bên ngoài, có chút mập mờ, hấp dẫn tận đáy lòng, Hoa Nhiễm, , "Tướng công, sao ngươi cởi quần áo, lúc này nên quá chú trọng hình tượng á..., tóc loạn chút, còn có cuồng dã dụ hoặc."

      "Hoa hoa. . . . . ." Nguyệt Vô Phong nhàng nỉ non, cởi áo khoác của mình, tiến lên ôm chặt Hoa Nhiễm vào trong ngực, hơi thở nóng bỏng phà lên mặt của nàng, tỉ mỉ hôn từng chút, thỉnh thoảng lè lưỡi nhàng liếm láp, Hoa Nhiễm còn nhớ đến tập tranh kia, hỏi, "Tướng công, ngươi dựa theo tập tranh kia . . . . . . Tới sao?"

      "Xem ra ta còn chưa đủ dụng tâm." Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ cười, đôi tay bưng lấy mặt nàng, từ từ gặm nhấm môi Hoa Nhiễm, hai chân kẹp lấy đôi chân trần của nàng, nhàng vuốt ve, Hoa Nhiễm cảm thấy nơi bụng nàng bị vật nóng rực chỉa vào, ngay sau đó, nóng rực lan tràn đến bụng của mình, ngay sau đó từ từ lên.

      Dường như Hoa Nhiễm nhớ lại lần trước, trong giọng mang theo ủy khuất, " đau".

      "Lần này làm cho ngươi đau". Đầu lưỡi Nguyệt Vô Phong sớm dò vào trong miệng nàng, lưỡi hôn sâu khiến vẻ tỉnh táo cuối cùng của Hoa Nhiễm cũng hỏng mất.

      Hai tay Nguyệt Vô Phong từ thân thể Hoa Nhiễm bắt đầu trợt xuống, cách cái yếm, đặt lên hai gò bồng đào, êm ái đè xuống, lưỡi dọc theo xương quai xanh cổ của nàng đường xuống. Đột nhiên, há mồm cắn ngực nàng, nhàng cắn nuốt điểm hồng mẫn cảm nhất của nàng, lè lưỡi từ từ liếm láp, tra tấn Hoa Nhiễm.

      Nước miếng thấm ướt cái yếm mảng màu đỏ sậm, Nguyệt Vô Phong chỉ cảm giác tim mình nhảy loạn.

      Hoa Nhiễm khàn giọng rên rỉ, như con mèo bị thương, phát ra tiếng kêu thấp.

      Tay vốn đặt bên hông cũng chậm rãi trượt, hơi nghiêng người, tay trêu chọc nơi rốn nàng, ngay sau đó tay lại trượt, cách quần lót nhàng xuống, lập tức vươn ngón tay nông nông sâu sâu dò tìm, Hoa Nhiễm càng lúc càng tình mê ý loạn. Đột nhiên cảm thấy bụng từng trận đau đớn, cái loại đó cảm giác quen thuộc tới.

      Nguyệt Vô Phong cảm thấy trong lòng tay ươn ướt, khỏi cười , "Con mèo , chuẩn bị xong chưa?"

      Lúc tay của chuẩn bị cởi bỏ quần lót của nàng, Hoa Nhiễm ngăn tay của lại, "Đừng. . . . . ."

      Hoa Nhiễm đỏ mặt, ấp a ấp úng, "Hôm nay tiện. . . . . ."

      Trong mắt Nguyệt Vô Phong mang theo tức giận, nhất quyết tha, "Tại sao?"

      " biết vì sao a, cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . của nữ nhân đột nhiên tới, ta. . . . . . Ngươi. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong mang theo thân thể khó chịu, chán chường ngã bên, từng ngụm, từng ngụm thở hổn hển, "Ngươi , ta cũng phải là cầm thú."

      Hoa Nhiễm bắt đầu tiến lên phía trước, hôn má của Nguyệt Vô Phong cái, "Tướng công, sắc mặt ngươi rất khó coi, cần ta thay ngươi vuốt ve ?"

      Nguyệt Vô Phong cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ , " cần!"

      Hoa Nhiễm cười gian chạy trốn, trong lòng tiếc hận.

      Hoa Nhiễm lâu, Nguyệt Vô Phong cũng ra ngoài, cái này thể phát tiết ban đêm, rất nóng, cũng rất thất bại.

      biết từ lúc nào Hoa đứng sau lưng Nguyệt Vô Phong, vỗ vỗ vai của , "Đêm xuân đứng ở chỗ này làm gì đó?"

      Nguyệt Vô Phong nghe trong giọng của Hoa hơi tức giận, mở miệng , "Ở chỗ này cho mát. . . . . . Hạ hoả."

      "Vì sao?"

      "Thông cảm thê tử."

      "Nam nhi tốt nha." Hoa cười cười, tất cả cần , ngay sau đó lại bổ sung câu, "Chuyện như vậy, ta cũng trải qua".

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22:


      Lúc đầu Hoa và Nguyệt Vô Phong chuyện nhiều, mà bây giờ hai người đàn ông này ngồi chung chỗ nâng cốc cười, kể ít chuyện vụn vặt, cũng rất thú vị.

      Con chim hồng bay lượn, Thụ Đoạn Tả Mộc cũng cam chịu tịch mịch, bu lại, sau khi Hoa thay bọn họ giới thiệu phen, ba người quen thuộc nhau, chủ đề tiếp theo cũng xoay xung quanh người của Nguyệt Vô Phong.

      Đoạn Tả Mộc hỏi, "Nha đầu Hoa Nhiễm kia, tại sao lại quan tâm ngươi vậy? đường , ta cũng thấy ngươi tốt ra sao?"

      Nguyệt Vô Phong cảm giác say, cười "Nha đầu Hoa hoa cũng phải là ngươi, nếu ngươi thấy ta tốt, có chuyện rồi".

      Hoa cầm chiếc đũa gắp đậu phộng gõ vào đầu , "Tiểu tế, cho phép vô lễ với Thụ bá bá, ngươi đừng nhìn tuổi cao, dáng dấp xấu chút, miệng mọc ra ngà voi, nhưng đối xử với Hoa Nhiễm rất tốt".

      Nguyệt Vô Phong cố nén cười, nhìn Đoạn Tả Mộc, xá cái, : "Thụ bá bá, ta vô lễ".

      Đoạn Tả Mộc hừ tiếng, "Gió lạnh thổi đến rồi, ngươi vào với vợ ngươi , đừng nghe lén trưởng bối chúng ta chuyện".

      Nguyệt Vô Phong nghe Đoạn Tả Mộc vậy, gật đầu cái, nhìn bọn họ cáo biệt vào nhà, trước khi mơ hồ nghe giọng đầy tang thương của Đoạn Tả Mộc: "Ngươi xem, tại sao Đậu Đậu lại thích ngươi, ban đầu nàng quen biết ta trước ?".

      "Hừ" Hoa bất mãn hừ tiếng.

      "Đêm đó, các ngươi Động Phòng Hoa Chúc, ta thổi gió lạnh, uống rượu, bi ai".

      "Cây xấu xí, ngươi tuổi cao, đừng động tâm với Đậu Đậu của ta nữa, tìm những thứ cỏ hoa khác ".

      "Ngươi cho rằng ngươi trẻ tuổi, phải chỉ là bộ thân xác tốt sao?"

      Nguyệt Vô Phong dừng lại nữa, tình của thế hệ trước, hiểu, cũng cần phải hiểu, biết Hoa Nhiễm bây giờ thế nào. nghĩ nghĩ lại vào phòng bếp bưng chén nước đường đỏ.

      Vào phòng, nến đỏ chập chờn, son phấn mặt Hoa Nhiễm lau sạch , nằm giường, dường như ngủ thiếp , khuôn mặt đơn thuần son phấn đỏ ửng trông đẹp mắt hơn, cái miệng nhắn hồng hồng nhàng cong lên, tóc dài màu đen xốc xếch tán loạn bên, cái yếm đỏ người, tay gắt gao ôm bụng, tay khác nắm chặt tập tranh, chăn bị đạp bên, bộ dáng nhắn rất hồn nhiên, đáng , trong mắt của Nguyệt Vô Phong nhìn hết sức phong tình vạn chủng. Cái kia vừa mới vừa áp chế xuống lại nóng ran lên. xoay người , rồi thở dài, có chút bất đắc dĩ, lại vòng trở lại.

      "Tướng công, ngươi trở lại". Hoa Nhiễm ngủ, mơ mơ màng màng, nghe có tiếng động, liền hỏi tiếng, ngay sau đó lại lẩm bẩm: "Bụng của ta có chút thoải mái." Nàng xoay người, mặt hướng vào trong tiếp tục ngủ, nghe thấy hơi thở của nàng có chút rối loạn.

      Nguyệt Vô Phong lấy tập tranh trong tay nàng cất , đắp kín chăn cho nàng, sau đó bưng nước đường đỏ còn ấm qua, đỡ Hoa Nhiễm dậy, đút cho nàng, giọng , "Thoải mái chút nào ?"

      "Ưmh. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong đặt chén xuống, cởi quần áo lên giường, ôm Hoa Nhiễm chặt, tay đặt lên bụng của nàng, nặng xoa, lần trước nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của nàng, nàng trước kia mẹ nàng xoa bụng cho nàng.

      Chân mày Hoa Nhiễm nhíu chặt từ từ buông lỏng ra.

      đêm này, Nguyệt Vô Phong cứ như vậy ôm nàng, để cho nàng đầu gối vai , tay cũng có chút nhịn được, da thịt nàng nhàng di chuyển, sờ soạng, giống như vuốt ve khối ngọc tốt nhất, xinh đẹp nhất. Thỉnh thoảng cúi đầu hôn nàng, đột nhiên cảm thấy thôn nữ bán bao phấn cũng sai, có được nàng là loại hạnh phúc dào dạt.

      Ở chỗ này mấy ngày rồi mang nàng trở về, cho cha mẹ xem qua, nghĩ như vậy, nghĩ nghĩ lại chìm vào giấc ngủ, trong núi, ban đêm có chút lạnh, nhưng hai người bọn cảm thấy rất ấm áp.

      Đêm khuya, Hoa Nhiễm tỉnh lại, vùi trong ngực của , cười khanh khách, nguyên nhân, cũng có lý do, chỉ muốn , muốn ấm áp, muốn hạnh phúc, nhưng nàng cũng mơ hồ biết, tướng công của nàng phải người bình thường, thể nào theo nàng ở trong núi hoang vu này, nàng muốn cùng , kề cận .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23:


      Hoa hỏi Nguyệt Vô Phong, "Sau này, ngươi định thế nào? cho ta nghe chút".

      "Ta muốn mang Hoa Nhiệm về nhà trước, cho cha mẹ ta gặp mặt, cho hai lão nhân gia bọn họ biết ta bái đường thành thân."

      Hoa gật đầu cái, "Chuyện này được".

      "Nhớ cho ta gửi lời thăm hỏi hai người, qua ít ngày nữa, ta tới cửa bái phỏng. Ta chú trọng quy củ nhân gian, nhưng cũng biết làm chuyện qua loa có chút đường đột với hai người nhà của ngươi".

      "Nhạc phụ đại nhân đùa, đây phải là qua loa, là ta tâm ý."

      "Hi vọng ngươi đừng gạt ta, nếu , Hoa Tộc chúng ta nhất định tha cho ngươi."

      "Nhạc phụ đại nhân yên tâm ." Nguyệt Vô Phong xong câu này, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Nhạc phụ, bây giờ ta đối với con rắn Thập Dạ rất kiêng kỵ, dù sao ta cũng là người phàm, cách nào đấu với con rắn ".

      "Xà ?"

      Nguyệt Vô Phong mô tả tỉ mỉ diện mạo của Thập Dạ với Hoa , sau khi Hoa nghe xong, giống như thể tin được, " phải ngươi đến Thập Dạ, con rắn nửa sức lực vô cùng mạnh mẽ, lại tinh thông pháp thuật, tại sao Hoa Nhiễm nha đầu này lại trêu chọc tới ".

      "Chuyện này ngươi cần phải lo lắng, tự ta đàm phán với ". Hoa chỉ nhàng câu.

      Sáng sớm ngày thứ năm, Nguyệt Vô Phong dẫn Hoa Nhiễm rời , lúc rời , Thụ lại tiễn đoạn đường, cho đến khi Nguyệt Vô Phong bắt đầu nhận biết phương hướng về nhà.

      Tay Hoa Nhiễm bị Nguyệt Vô Phong nắm trong tay, nhưng có chút lạnh lẽo, trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.

      "Thế nào?"

      "Ta khẩn trương." Hoa Nhiễm về nhà như thế, cầm ống tay áo còn lại của Nguyệt Vô Phong lau lau mồ hôi hột trán mình.

      Nguyệt Vô Phong cưng chìu ngắt cái mũi của nàng , "Khẩn trương cái gì?"

      "Nguyệt Vô Phong, nhà người của ngươi có thể thích ta ?" trong mắt Hoa Nhiễm mang theo tia sầu lo, giọng chùng xuống, "Dù sao thân phận thấp kém của ta cũng có xứng đôi với thân phận và tiền bạc của ngươi".

      "Điều này có thể" Nguyệt Vô Phong tùy ý , nhìn thấy Hoa Nhiễm vểnh môi lên, tiến lên mổ cái, "Bất kể thế nào, ta cho ngươi cam kết, đời này, Nguyệt Vô Phong ta chỉ có mình ngươi, rời bỏ".

      Hoa Nhiễm cao hứng, nhào tới ôm Nguyệt Vô Phong, cọ cọ. Nguyệt Vô Phong hơi nhíu mày, gõ cái lên đỉnh đầu Hoa Nhiễm, bên tai Hoa Nhiễm mập mờ , "Bây giờ thuận tiện rồi sao? Nhưng còn chưa tới tối nha."

      Sắc mặt Hoa Nhiễm đỏ bừng, tay nhịn được, nắm lấy lỗ tai của mình, rồi lại cảm nhận hơi nóng lỗ tai của mình, vội vàng để xuống.

      Nguyệt Vô Phong cười khẽ, kéo nàng về phía trước, "Nhưng tối nay phải uất ức ngươi ở thuyền đêm rồi".

      " thuyền?" Sắc mặt Hoa Nhiễm đỏ bừng, cúi đầu rúc vào người Nguyệt Vô Phong, đưa ngón tay chọc chọc lồng ngực Nguyệt Vô Phong, " buổi tối?"

      Trong đầu của nàng mơ tưởng viễn vong, những cảnh đó, càng thêm phong tình.

      "Đúng vậy a, có chút khó chịu, chỉ có ta và ngươi."

      "Tướng công, ra . . . . . . ra như vậy tốt, quá điên cuồng, mẹ ta , phải có chừng mực, quá độ đối với thân thể tốt."

      "Ha ha. . . . . ." Nguyệt Vô Phong rốt cuộc biết nàng hiểu sai ý, lớn tiếng bật cười, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoa Nhiễm, gần như cười đến nghẹn, có vạch trần, nhưng càng nắm tay của nàng chặt.

      Đêm xuống, bọn đến bến sông, lúc ngồi thuyền, Hoa Nhiễm hiểu tại sao Nguyệt Vô Phong cười lớn tiếng như vậy. Nàng hơi tức giận, xoay mặt để ý tới . Nguyệt Vô Phong dắt nàng vào thuyền, cởi áo choàng của mình khoác lên, che kín người của nàng, "Gió lên rồi, có chút lạnh. Chúng ta vào thôi".

      Hoa Nhiễm chịu, chính là chịu vào, thuyền chậm rãi chạy về phía trước, ánh đèn màu vàng bên bờ cũng từ từ bắt đầu mơ hồ trong tầm mắt của nàng, tóc hai người bọn họ trong gió xốc xếch, quấn lấy lẫn nhau, khí càng mập mờ.

      Nguyệt Vô Phong thấy nàng có chút quật cường, khỏi vuốt mặt của nàng, "Hoa hoa, tức giận sao ?"

      "Hừ."

      "Tại sao lại tức giận?"

      "Hừ."

      "Chẳng lẽ ngươi muốn ta ở chỗ này muốn ngươi?" Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời, chỉ tiếc bầu trời chỉ treo trăng lưỡi liềm thảm đạm, ánh sao rực rỡ, cũng có cảnh đẹp đáng nhìn. Cảnh sắc trăng sáng, sao thưa như vậy lúc này cũng phù hợp. nâng cằm của nàng, kéo mặt nàng nhìn mình.

      "Ta. . . . . ." Hoa Nhiễm nhìn thấy trong ánh mắt Nguyệt Vô Phong mang theo nụ cười giảo hoạt, nhịp tim muốn rớt ra ngoài, tức giận cái gì cũng quên mất.

      Nguyệt Vô Phong chỉ chỉ người chèo thuyền , "Loại chuyện riêng tư này thể diễn cho những người khác nhìn".

      ". . . . . ."

      "Ngoan, chúng ta vào, ở bên trong ấm áp, cũng có thể làm chuyện xấu ".

      Nguyệt Vô Phong để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, kéo nàng vào trong khoang thuyền. Tiếng gió o o bị ngăn cản ở bên ngoài.

      Mới vừa vào, Hoa Nhiễm bị Nguyệt Vô Phong kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi quật cường của tiểu thê tử, đột nhiên trong đầu nhớ tới câu của Hoa Nhiễm, nàng cười hì hì với , "Ta cho ngươi biết a, ta nhận chân truyền của cha ta, cho nên ta biết dụ dỗ ngươi a, cho nên ngươi tức giận".

      Trong lòng Nguyệt Vô Phong thầm , bây giờ là ta ở dụ dỗ ngươi.

      ôm nàng chặt, kịch liệt hôn nàng, môi lưỡi công chiếm thành trì của nàng, Hoa Nhiễm từ phản kháng đến phục tùng, thậm chí hai người quên mất hô hấp, tận tình hôn, đơn giản thương lẫn nhau.

      Phát giác thân thể mình có phản ứng, Nguyệt Vô Phong buông Hoa Nhiễm ra, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt của Hoa Nhiễm lấp lánh, khỏi hung ác , "Cho ta ngủ, ngày mai gặp cha mẹ ta".

      Hoa Nhiễm chu miệng, "Ta chưa hôn đủ."

      "Lại hôn hôn tới đây".

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24:


      Sáng sớm hôm sau.

      Lúc trời còn mờ mờ, thuyền cặp bờ, Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm còn ngủ nướng, cũng đánh thức nàng, ôm nàng vào chiếc xe ngựa, khi xe ngựa đến cửa Nguyệt phủ, trời sáng hẳn, lúc Nguyệt Vô Phong ôm nàng xuống, vừa khéo Hoa Nhiễm tỉnh giấc.

      Ánh mắt mông lung của Hoa Nhiễm nhìn chòng chọc Nguyệt Vô Phong lúc lâu, ngay sau đó bừng tỉnh, oa oa kêu to, "Ngươi đến lúc nào, tại sao với ta, ô ô, dáng vẻ của ta thế này làm sao gặp cha mẹ chồng tương lai của ta". Nàng kéo tay áo của hỏi, "Tóc của ta có rối loạn , mặt có bẩn …… mặt có nước miếng …… Còn có. . . . . ."

      "Loạn, bẩn, có". Nguyệt Vô Phong cố ý cố nén cười, cau mày.

      "Vậy làm sao bây giờ ?" gương mặt Hoa Nhiễm nhăn nhó, "Này, ta vào được rồi, tìm chỗ nào trang điểm chút".

      Khuôn mặt sa sầm của Nguyệt Vô Phong rốt cuộc giãn ra, tay của sửa sang lại tóc cho Hoa Nhiễm phen, hôn lên mặt của nàng cái, "Ngươi rất đẹp, cần lo lắng."

      Hoa Nhiễm lúm đồng tiền như hoa, hận hận đạp Nguyệt Vô Phong cước, "Cho ngươi gạt ta, hừ!"

      Nguyệt Vô Phong muốn hung hăng vân vê mặt Hoa Nhiễm, lúc này cửa chính Nguyệt phủ tự động mở ra, quản gia Nguyệt phủ nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, mặt hưng phấn, "Thiếu gia, ngài trở về, ta lập tức bẩm báo lão gia và phu nhân."

      Nguyệt Vô Phong ôm thắt lưng Hoa Nhiễm, giọng dụ dỗ , " cần khẩn trương, cha mẹ của ta, cũng chỉ hai con mắt, cái miệng, cần phải sợ."

      Hoa Nhiễm hít sâu hai cái, cuối cùng tỉnh táo lại.

      Nhưng sau khi bọn họ vào đại sảnh, mới phát hôm nay xuất chuyện rất trùng hợp.

      Nguyệt mẫu và Nguyệt phụ ngồi ghế bát tiên trong đại sảnh uống trà, bên cạnh bọn họ có mặc y phục màu hồng, mím môi cười đùa với bọn họ.

      Nguyệt mẫu nhìn thấy Nguyệt Vô Phong trở về, mặt vui thích, tươi cười xúc động lời nào có thể diễn tả được, "Vô Phong, mau đến nhìn xem, vị này là Tâm Hương, mẹ thay ngươi chọn vị hôn thê, các ngươi cũng biết nhau . . . . . ." Nhìn thấy vẻ mặt của Nguyệt Vô Phong càng lúc càng xanh mét, bà nhìn thấy sau lưng Nguyệt Vô Phong có nữ hài tử nấp, nàng bị Nguyệt Vô Phong từ phía sau lôi ra ngoài, sắc mặt có chút tái nhợt.

      Hoa Nhiễm cảm giác lúc Nguyệt mẫu nhìn thấy nàng, trong ánh mắt lóe lên tia vui, nhưng nàng vẫn mở miệng , "Chào bá mẫu".

      Nguyệt mẫu tùy ý gật đầu, "Vô Phong, nha đầu này ngươi thay trong nhà chọn lựa sao?"

      "Mẹ, nữ nhân này là thê tử ta bái đường kết tóc". Nguyệt Vô Phong trầm giọng, gằn từng chữ vô cùng kiên quyết.

      "Tiểu tử khốn kiếp, chuyện kết hôn lớn như vậy, tại sao ngay cả ta cũng biết." Nguyệt phụ vỗ mạnh xuống bàn, trong mắt tức giận.

      Trong lòng Hoa Nhiễm ủy khuất, trong nháy mắt, nàng xoay người muốn , lại bị Nguyệt Vô Phong nắm chặt, ôm nàng chặt vào trong ngực của mình, an ủi nàng, "Ngươi là thê tử của ta, trừ ngươi ra, ta cần ai".

      Tâm Hương đứng lên, trang phục xinh đẹp, trang dung xinh đẹp, chầm chậm bước ung dung, mặt của nàng mang theo nụ cười dịu dàng, dịu dàng , "Vô Phong, ngươi về".

      Mặt Hoa Nhiễm chôn trong ngực Nguyệt Vô Phong, nghe giọng như thế, chỉ cảm thấy luồng căm tức tăng lên, Vô Phong, Vô Phong, gọi là thân mật, nàng ra sức véo cánh tay Nguyệt Vô Phong.

      Nguyệt Vô Phong cười có chút bất đắc dĩ, cái vật trong ngực bây giờ ghen, hay là tức giận, dù sao phải mất rất nhiều thời gian để trấn an cái vật này.

      nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tâm Hương, "Là rất lâu gặp, đến nhà ta bái phỏng cha mẹ của ta sao? Đúng rồi, vị này là thê tử mới vừa vào cửa của ta". Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm ra, "Gọi là Hoa Nhiễm, có phải rất đáng hay ".

      Trong mắt Tâm Hương chợt lóe lên thất vọng, nụ cười mặt mất, liếc mắt nhìn Hoa Nhiễm cái, nụ cười càng tăng, "Rất đáng , Hoa Nhiễm, chào ngươi".

      Hoa Nhiễm biết dưới tình huống này, thể thất lễ, "Xin chào, Tâm Hương".

      Tâm Hương xoay người lễ phép với Nguyệt mẫu, "Bá mẫu, ta về trước đây. Lần sau trở lại thăm ngài".

      "Chuyện này sao phải, vừa mới tới tại sao lại đâu rồi, Vô Phong. . . . . ."

      Nguyệt phụ kéo Nguyệt mẫu, giọng , "Chuyện mấy đứa , ngươi quan tâm vào làm gì?"

      Sắc mặt Nguyệt mẫu có chút khó coi, nhưng ngậm miệng, nhìn Tâm Hương , "Ta sai người đưa ngươi về, đường cẩn thận, mấy ngày nữa chúng ta mang Vô Phong bái phỏng cha mẹ ngươi".

      "Bá mẫu, gặp lại sau". Tâm Hương khẽ dập đầu rồi rời , lúc rời ngờ nhìn Hoa Nhiễm cười , đột nhiên Hoa Nhiễm tiêu tán địch ý đối nàng.

      Sau khi Tâm Hương rời , trong phòng trở nên an tĩnh, đột nhiên Nguyệt phụ lớn tiếng quát, "Tiểu tử thúi, người trưởng thành, cũng cần cha đúng , chuyện thành thân lớn như vậy, cũng về tới cho cha ngươi sao ?"

      "Cha, ngài cái gì ? Chuyện đột nhiên xảy ra, cho nên ta thành hôn trước, hơn nữa phải người vẫn tin tưởng ánh mắt con trai người sao? Con trai của người nhìn trúng nương nào, ta tin tưởng người cũng thích". Nguyệt Vô Phong chuyện cả buổi khiến Nguyệt phụ bật cười, ông ta vỗ tay , " sai".

      Nguyệt mẫu thuận theo, " được, Tâm Hương gì cũng phải vào cửa Nguyệt gia chúng ta". Nguyệt mẫu căn bản nhìn đến Hoa Nhiễm, chỉ tức giận nhìn trượng phu của mình đứng về phía mình.

      "Theo như ngươi , được tự ý làm chủ, bây giờ tốt rồi, xem ngươi làm sao giao phó với Tô gia".

      "Ta từ hôn, hôn cũng định rồi, chúng ta thể phụ Tâm Hương, nếu , ta thỏa hiệp bước, Tâm Hương làm chánh thất, tiểu nữ này làm thiếp".

      Hoa Nhiễm cảm giác thân thể mình phát run, nàng muốn lập tức chạy trốn, nhưng nàng thể, nàng biết, nếu nàng tranh thủ, nàng hối hận, nàng giọng ra, "Nguyệt Vô Phong là tướng công của ta, ta đồng ý".

      Trong mắt Nguyệt Vô Phong ra nụ cười, nhìn mẹ sắp nổi giận và vẻ mặt thưởng thức của cha, ôm Hoa Nhiễm chặt vào trong ngực, "Mẹ, chuyện bên kia, ngài hồi, ta , chuyện hôn kia ta đồng ý. Ta về phòng nghỉ ngơi trước, chúng ta ngồi thuyền cả buổi tối, cũng mệt rồi".

      Lúc ra, còn phân phó tiểu nha đầu, "Đến phòng bếp làm thức ăn, làm phần món điểm tâm ngọt, đưa đến phòng ta".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :