1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15:


      Lúc này Nguyệt Vô Phong vừa tỉnh dậy, liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ có nam nhân áo đen, lườm mình.

      Nguyệt Vô Phong mở miệng câu đầu tiên là, "Công tử, xin hỏi ngươi có nhìn thấy nương tử của ta ?"

      "Nương tử?" Nam tử áo đen lạnh lùng hừ tiếng, chắc là nữ nhân hung hăng lúc nảy chụp mạnh vào đầu , nam tử áo đen là con Báo đốm đen, gọi là Tiền Bạo, là ông chủ ngân hàng, đối với mọi chuyện đều rất công bằng, vì vậy mở miệng , "Nương tử của ngươi bị con rắn tinh bắt rồi".

      "Con rắn tinh?" Nguyệt Vô Phong ngẩn ra, từ dưới đất đứng dậy, vài bước, bước chân có chút hư nhược.

      "Ta có thể dẫn ngươi tìm nàng, nhưng ngươi phải nhớ kỹ phải đổi bằng nhân tình". Tiền Bạo tiến lên vịn Nguyệt Vô Phong, nhàn nhạt mím môi, lộ ra ánh mắt tinh ranh.

      "Thế nào là nhân tình?" Nguyệt Vô Phong cũng phải là người ngu xuẩn, cũng quan sát nam tử áo đen này, ngoại trừ có chút suy yếu, toàn thân tản ra khí thế nguy hiểm.

      "Nhìn khí phách của ngươi biết, ngươi phải là người bình thường, người thượng tầng tự nhiên hiểu được hai chữ công bằng. Ta giúp ngươi, bản thân mình muốn đổi lại cái nhân tình." Tiền Bạo cười .

      "Hai chữ công bằng ta tự nhiên hiểu được, ta cũng muốn nợ người ta, nhưng ta làm sao biết được cái gọi là nhân tình này của ngươi có thể trái với đạo nghĩa hay ".

      "Dĩ nhiên là , muốn ngươi trả lại nhân tình tuyệt đối làm trái với đạo nghĩa, chuyện này được hay , ngươi câu là được".

      "Thành!" Nguyệt Vô Phong gật đầu, trong lòng biết người trước mắt tuyệt phải người bình thường, vẻ mặt cao quý, phong cách lãnh ngạo, ánh mắt lạnh lùng.

      Tiền Bạo nắm tay Nguyệt Vô Phong, khẽ nheo mắt lại, " ràng nội lực hùng hậu, lại bị áp chế hoàn toàn, đây là ý gì?"

      "Nương tử của ta sợ ta chạy, nàng bỏ thuốc cho ta". Nguyệt Vô Phong nhàng , mặt mỉm cười khỏi lên vẻ cưng chìu, Tiền Bạo khỏi cảm thấy có chút chướng mắt.

      Tiền Bạo hỏi, "Nếu có thuốc giải, ngươi trốn sao?"

      "Có thể . . . . . ." Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt tiếng.

      Tiền Bạo từ trong ngực móc ra hoàn thuốc màu đỏ đưa cho , "Ăn ".

      Nguyệt Vô Phong cũng cự tuyệt, trực tiếp đem thuốc bỏ vào trong miệng, hòa tan, nuốt xuống, bao lâu, toàn thân tinh lực dồi dào. Tiền Bạo dẫn tới nửa khắc đứng tại cửa động u.

      Tiền Bạo , "Ngươi tự vào".

      Nguyệt Vô Phong nhìn cái, khẽ nhíu mày.

      "Ta đói bụng, tìm chút gì lót dạ trước". xong lập tức lắc mình, thấy người nữa.

      Nguyệt Vô Phong từng bước từng bước vào, chỉ cảm thấy Hắc Nham động u đáng sợ, nhưng cảm giác Hoa Nhiễm ở bên trong, cái này biết có phải ăn ý giữa phu thê hay .

      Đột nhiên đá phải cái gì đó mềm mại, Nguyệt Vô Phong khỏi lui về sau bước, lại đạp cước. Vật mềm mại đất quay vòng, Nguyệt Vô Phong ngồi xổm xuống sờ sờ, lông dài, đây là vật gì, tay Nguyệt Vô Phong dường như cảm giác có chút lưu luyến, nắm lấy lông dài giật giật hai cái, trong bóng tối đột nhiên phát ra tiếng hừ lạnh, tiếp theo đôi mắt màu đỏ rừng rực xuất trước mặt, mang theo thanh u oán vang lên, "Tại sao ngươi muốn kéo lông của ta?"

      Nguyệt Vô Phong đột nhiên bị giật mình, khỏi dựa vào phía sau.

      "Oa, mỹ nam tử, ngươi dáng dấp chúng ta, ai nhìn đẹp hơn?" Đột nhiên ánh đèn xung quanh sáng lên, Nguyệt Vô Phong nhìn thấy nam tử áo trắng, vóc người nhắn đứng ở trước mặt , tròng mắt từ màu đỏ chuyển thành màu đen.

      Nguyệt Vô Phong tỉ mỉ quan sát lúc, đưa ra kết luận là, thâm trầm và ẻo lả, Nguyệt Vô Phong dời tầm mắt nhìn nơi khác, "Ta so đo với ẻo lả, có hứng thú".

      "Tên chết tiệt. . . . . . Ngươi là lên mặt. . . . . ."

      "Có nhìn thấy hay ? Nghe con rắn tinh bắt nàng, nhưng toàn thân ngươi lông dài, là vật gì." Nguyệt Vô Phong cau mày, đẩy ra, tiếp tục về phía trước .

      "Rắn tinh a, mang nàng thổi tiêu rồi, còn muốn cả ngày lẫn đêm đều thổi?"

      "Vô sỉ!" Nguyệt Vô Phong tiếp tục về phía trước, vừa mới qua chỗ ngoặt, nghe tiếng Tiền Bạo có chút nóng nảy vang lên, "Con thỏ chết tiệt này, cuối cùng bị ta đuổi kịp rồi".

      Nguyệt Vô Phong bật cười, con thỏ, con thỏ khổng lồ như vậy, đến chỗ rẽ, nhìn thấy Hoa Nhiễm ngủ ngon, nằm mặt đất ngủ hề phòng bị, còn chảy nước miếng. Nguyệt Vô Phong cười , khom người xuống bế Hoa Nhiễm lên, thẳng ra ngoài, chỉ thấy Tiền Bạo và con thỏ đánh nhau. cũng quản, chỉ ôm Hoa Nhiễm ra ngoài động.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16:


      Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm đoạn đường, Hoa Nhiễm mình tỉnh lại, khi nàng nhìn thấy Nguyệt Vô Phong ôm mình. Dụi dụi mắt, lại nhắm mắt, chớp chớp, vẻ mặt tin.

      Nguyệt Vô Phong cúi đầu, thấy người này an phận giãy dụa trong ngực , khỏi tò mò cười , "Ngươi ngủ bị ngốc nghếch sao?"

      "Nguyệt Vô Phong, là ngươi sao?"

      Nguyệt Vô Phong nghe thế, khỏi nhíu mày, "Gọi tướng công".

      "Hắc hắc, tướng công, là ngươi a, ta còn tưởng rằng còn được gặp lại ngươi". Hoa Nhiễm vùi đầu mình trong ngực Nguyệt Vô Phong dùng sức cọ cọ, ôm ngực , "Ô ô, tên khốn kia ép ta cùng với , ta liều chết bảo vệ trong sạch".

      " chạm vào nơi nào của ngươi?" Nguyệt Vô Phong dịu dàng dỗ nàng, trong lòng lại có cổ tức giận thiêu đốt.

      "Là. . . . . ." Nơi này, Hoa Nhiễm nhịn được ngẩng đầu lên, chỉ chỉ môi mình.

      Nguyệt Vô Phong cúi đầu, trực tiếp đem môi mình đè lên, mang theo hơi thở cuồng nộ, cuốn lên lưỡi của nàng, dùng sức khuấy động.

      Hoa Nhiễm phát ra tiếng thở ưm, trong lòng thầm vui vẻ, ghen, ra để ý ta, để ý ta. Nhưng bây giờ tư thế của thế này rất mệt.

      lâu sau hai người mới tách ra, Hoa Nhiễm câu đầu tiên là, "Tướng công, ta là sùng bái ngươi, ngươi lại có thể cứu ta, trải qua thế nào là kích thích, có phải ngươi đánh tên khốn kia, sau đó từ trong tay cứu ta trở lại hay ".

      "Sauu khi ta tiến vào, nhìn thấy con heo nằm ngủ vùi trong góc, ta trực tiếp ôm ngươi trở ra".

      "Chỉ đơn giản như vậy?" Hoa Nhiễm cam lòng, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

      "Chỉ đơn giản như vậy". Nguyệt Vô Phong buông Hoa Nhiễm xuống, gõ cái đầu của nàng, " biết trong đầu ngươi chứa cái gì!"

      "Làm gì á." Hoa Nhiễm rúc cổ, đáng thương che đầu của mình, "Trước kia nghe cha Hoa kể chuyện xưa rất nhiều, ngươi làm ta liên tưởng chứ sao".

      "Hừ. . . . . ." Trong lòng Nguyệt Vô Phong vẫn vui vẻ, xoay mặt sang nơi khác.

      Hoa Nhiễm lại chân chó lấy lòng, "Chúng ta tìm cha Hoa , lần này ta bảo đảm lạc đường".

      Cha Hoa , cái từ này nàng nhắc tới nhiều lần trong miệng, đúng là muốn gặp mặt lần, biết dáng vẻ người cha này thế nào dạy ra con như vậy.

      "Nhân tình còn chưa trả xong, sao vội vã rời ?" giọng lạnh lẽo vang lên, Tiền Bạo toàn thân màu đen biết xuất trước mặt bọn họ từ lúc nào.

      Hoa Nhiễm nhìn thấy , bị hơi lạnh người phát ra đáng sợ, nàng run rẩy rúc sau lưng Nguyệt Vô Phong.

      Nguyệt Vô Phong kéo nàng từ sau lưng ra, "Còn mau cám ơn vị ân nhân này, có thể cứu ngươi ra ngoài, giúp ít việc".

      "Cám ơn ngươi. . . . . ." Hoa Nhiễm gật đầu cúi người chào mạch, sau khi xong, chạy ra sau lưng Nguyệt Vô Phong, nghe Báo Tộc quái rất mang thù, nàng chọc lưng của , "Tướng công chúng ta nhanh , người này có ý tốt".

      Nguyệt Vô Phong khỏi nhíu mày.

      Lúc này Tiền Bạo chân bước tới trước, lúc Nguyệt Vô Phong còn chưa kịp ngăn cản, kéo Hoa Nhiễm ra, giơ tay lên hung hăng vỗ trán nàng, gần như vỗ cho nàng bất tỉnh, gõ xong, sau đó xoay người sải bước về phía trước, lạnh lùng , "Thiếu người phải trả lại".

      "Con báo chết tiệt!" Hoa Nhiễm giận đến giơ chân, như muốn đuổi theo.

      Lại bị Nguyệt Vô Phong kéo lại, "Là ngươi khi dễ người ta trước, hả?"

      Hoa Nhiễm trấn định lại, xoay người nhìn hi hi ha ha, nụ cười ngây thơ, nàng muốn cho biết nàng là người rất bạo lực, " ra có gì xảy ra, có gì xảy ra, chúng ta , chúng ta tìm cha ta".

      Hoa Nhiễm biết, thậm chí đuổi kịp con báo kia, mình nhất định bị đánh lại, thay vì thua thiệt, bằng từ từ trả thù sau.

      Tiền Bạo về phía trước, ngang qua gốc cây to, kéo con thỏ bị đánh ngất xỉu, kéo về phía trước, "Lần này xem ngươi trốn nơi nào, trước tiên đem về tính sổ cho ta!"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17:


      đường , sắc mặt của Nguyệt Vô Phong cũng được tốt, nguyên nhân cụ thể là gì, ngay cả chính cũng ràng, dĩ nhiên Hoa Nhiễm càng hiểu. Hoa Nhiễm vẫn ở trước mặt líu ríu, biết dùng biện pháp gì, lần này lại lạc đường, hơn nữa còn tăng cước bộ hành trình, cho nên trước lúc trời tối đến nhà Hoa Nhiễm.

      Nguyệt Vô Phong hỏi làm thế nào, Hoa Nhiễm ấp a ấp úng dám , sắc mặt trắng bệch.

      Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền, thấy nàng , cũng nữa ép hỏi.

      Hai người tiếp tục về phía trước, cánh hoa đào lay động trong gió, bay lượn đầy trời, màu hồng đánh thẳng vào thị giác mang theo sắc màu ấm áp, mùi thơm tràn ngập trong khí, thổi tới người của hai người. Nguyệt Vô Phong khỏi trầm ngâm , "Cảnh sắc nơi này có phần xinh đẹp đến mức giả tạo".

      Tay Hoa Nhiễm càng nắm chặt tay Nguyệt Vô Phong hơn, tiếp tục cất bước tiến về phía trước, lúc này Nguyệt Vô Phong cũng ngừng lại, "Làm sao vậy?"

      "Ngộ nhỡ có ngày ngươi phát ta phải người bình thường, ngươi còn quan tâm ta hay ?" Giọng Hoa Nhiễm buồn buồn, thậm chí nghe như khóc.

      Nguyệt Vô Phong chưa từng nghĩ đến chuyện này, đoạn thời gian trước, nếu phải Hoa Nhiễm dùng dược vật khống chế , thể bảo đảm, nhất định trốn, nhưng hôm nay dược vật được giải trừ, muốn hay ở hoàn toàn là do , tuy nhiên ở lại, mặc dù nữ nhân trước mắt này thỉnh thoảng hung hãn, thỉnh thoảng nhu tình, nhưng lại cái loại hành hạ ngọt ngào này. Giờ phút này nhìn thấy nàng như thế, chỉ nhàng ôm nàng, vỗ mạnh lên đầu của nàng, "Đứa ngốc, trong đầu ngươi mãi nghĩ cái gì hả ?"

      "Ngươi có thể hứa với ta, vĩnh viễn rời bỏ ta hay ?" Hai tay Hoa Nhiễm nắm chặt vạt áo của Nguyệt Vô Phong, khuôn mặt nhắn dán lên, cọ cọ.

      biết nơi nào đó phát ra tiếng ho khan già nua.

      Hoa Nhiễm cọ vui vẻ, nghe được thanh này. Nhưng Nguyệt Vô Phong nghe được, khỏi nhìn coi chung quanh, nhưng nhìn thấy gì khác lạ, chỉ có gốc cây to xanh biếc ở trong rừng hoa đào có vẻ đặc biệt phù hợp.

      Trong lòng Nguyệt Vô Phong tò mò, khỏi nhìn vài lần, có cảm giác nhìn thấy cây này nhiều lần, cây to lớn sum xuê như vậy cũng thấy nhiều, nhớ tới nửa canh giờ trước, canh giờ trước, hai canh giờ trước gặp qua, sai. cảm thấy kỳ hoặc, khẽ nhíu mày.

      Mà giờ phút này, thanh nhạo báng vang lên, "Hai người các ngươi đó, sao lại chán ngấy như vậy . . . . . . Ban ngày ban mặt, ôi. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong xoay người lại, nhìn thấy nam nhân phong thái trác tuyệt, tuổi quá ba mươi, mình mặc áo trắng càng lộ ra khí phách tự nhiên của . mái tóc đen dài lười biếng dùng sợi dây buộc lên, lúc nhìn vào khuôn mặt của , càng cảm thấy bị đôi mắt đào hoa, hấp dẫn đoạt phách, sống mũi thẳng tắp, môi mềm mại và đỏ tươi, khóe môi hơi cong lên, mang theo nụ cười ấm áp, nam nhân xinh đẹp, kỳ quái, giống như tinh.

      Hoa Nhiễm vừa nhìn thấy , liền buông Nguyệt Vô Phong ra, nhào tới tên nam nhân kia. Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong đầy lo lắng, khóe môi trễ xuống.

      "Cha Hoa , rất nhớ ngươi a. . . . . ." Hoa Nhiễm ôm tên nam nhân kia vui vẻ cười .

      "Cha Hoa ?" Nguyệt Vô Phong lẩm bẩm , chẳng lẽ tên nam nhân này là cha nàng? Tại sao Hoa Nhiễm thừa kế phần xinh đẹp của vậy ?

      "Tiểu Hoa hoa, ngươi còn chịu trở lại a, vị kia là người nào vậy, Có phải đầu óc bị hỏng rồi mới bị ngươi mang về nha?" Hoa đem nữ nhi trong ngực kéo ra, chỉ chỉ Nguyệt Vô Phong, nhàng câu, "Nhưng dường như cũng ngốc, lại biết ghen nữa . . . . . ."

      Sắc mặt Hoa Nhiễm đỏ lên, làm nũng với Hoa , , "Cha, là tướng công của ta, mặc dù nhìn hơi ngốc, ra ngốc, thỉnh thoảng đối với ta rất hung hăng".

      "Tiểu Hoa hoa, khi dễ ngươi sao ?"

      "Cha. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong nghe bọn họ chuyện, chỉ cười cười, nghiêm chỉnh tiến lên hướng về phía Hoa , cúi đầu, "Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân!"

      Hoa cười , nhếch môi , mang theo chút giễu cợt, " nên gọi ta là nhạc phụ, ta có đem nữ nhi gã cho ngươi sao?"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18:


      lúc Hoa Nhiễm trợn to hai mắt, Nguyệt Vô Phong có chút há hốc mồm, Hoa cười ha hả, nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Phong, trong mắt mang theo nhàn nhạt xa cách, "Ngươi cho rằng các ngươi bái lễ phu thê là vợ chồng sao? Còn chưa bái đường, cha mẹ hai bên chưa từng gặp mặt, Hoa Nhiễm vẫn là con của ta, con của chúng ta, phải nương tử của ngươi".

      "Ta cưới nàng!" Nguyệt Vô Phong vội vàng tiếp lời.

      "Ta đồng ý." Hoa đưa ngón tay thon dài, lay động trước chóp mũi, môi nhàng cong lên, mang theo tia mỉa mai.

      Lúc Nguyệt Vô Phong đối mặt với ai, cũng cảm giác mình có thể bình tĩnh ứng đối, duy chỉ có nam nhân trước mắt là được. Đầu tiên là cha của Hoa Nhiễm, nhưng quan trọng hơn là nam nhân hào hoa phong nhã như vậy đứng trước mặt của , cho dù gió mây lặng yên, cũng có loại khí làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      Hoa Nhiễm kịp phản ứng, nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Hoa , "Cha, ngươi miệng đường làm nẻo sao, ràng là bảo ta tìm tướng công về, hôm nay ta tìm được rồi, trong lòng ngươi cũng thích vô cùng, nhưng lại làm khó làm gì?"

      Vẻ mặt trầm khó hiểu của Hoa từ từ tan biến, hóa thành nụ cười nồng đậm, tay vỗ vào trán Hoa Nhiễm, dạy dỗ Hoa Nhiễm, "Đứa bé chết bầm này, lo tìm nam nhân quên luôn cha mẹ. Mẹ ngươi còn chưa đồng ý, ngươi cứ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nhà này như vậy".

      Nguyệt Vô Phong cười , rốt cuộc hiểu ra người nhạc phụ này có tính nết trẻ con. Tiến lên xoa chỗ Hoa Nhiễm bị đánh, mỉm cười với Hoa .

      Hoa nheo mắt đào hoa , "Cưới nàng có thể, nhưng phải vượt qua cửa ải của chúng ta".

      Hoa Nhiễm nhìn Nguyệt Vô Phong toét miệng cười, Nguyệt Vô Phong cũng dịu dàng mỉm cười với nàng, cuối cùng trong lòng chút suy nghĩ muốn rời khỏi nàng cũng cắt đứt, cánh hoa đào bị gió thổi tung bay, lặng lẽ rơi xuống xung quanh hai người, giống như trong mắt của bọn họ chỉ có nhau.

      "Hai người này đúng là có tình ý". Thanh già nua tiếp tục vang lên, Nguyệt Vô Phong khẳng định lần này mình nghe lầm, đầu tiếp tục nhìn xung quanh, khẳng định đây phải là tiếng của nhạc phụ.

      Hoa tằng hắng cái, nhìn Hoa Nhiễm, "Mẹ ngươi biết các ngươi muốn trở về, chuẩn bị xong thức ăn cho các ngươi. . . . . ." Sau khi xong, hạ thấp giọng ở bên tai Hoa Nhiễm , "Lát nữa thay cha ngươi lời tốt đẹp nha, lần này mẹ ngươi để ý tới ta rồi".

      "Ngươi lại gây nợ phong lưu rồi ?" Hoa Nhiễm tức giận trừng mắt liếc .

      Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng gì, theo sau lưng của bọn họ, hướng căn nhà gỗ sâu trong rừng đào tới, đối với vị nhạc mẫu này cũng có hứng thú lớn, biết Hoa Nhiễm có mấy phần giống nhau.

      Lúc Nguyệt Vô Phong nhìn thấy mẹ Hoa Nhiễm, mới xác định chuyện, Hoa Nhiễm và mẹ nàng, Hoa thị hề có điểm giống nhau, thậm chí là hoàn toàn trái ngược. Mẹ Hoa Nhiễm xinh đẹp dịu dàng, chững chạc và thân thiết, lúc nhìn thấy Nguyệt Vô Phong đến, trong lòng hiểu , nhìn thấy Hoa Nhiễm, nhiều, nhưng vui sướng lên đuôi mắt. Hoa Nhiễm giấu được gì, nhảy tới ôm mẹ của nàng, "Mẹ, rất nhớ ngươi, mẹ, ta thích ngươi làm thức ăn nhất, mẹ, hôn cái. . . . . ."

      "Xem ngươi, giống như đứa trẻ. . . . . ." Hoa thị vỗ đầu Hoa Nhiễm, lại hướng Nguyệt Vô Phong , "Hoa hoa từ bị cha nàng làm hư rồi, hành động có chút khoa trương".

      Nguyệt Vô Phong , "Hoa hoa có lúc đúng là giống đứa bé, chẳng qua ta rất thích".

      Hoa Nhiễm thầm vui vẻ, lại thấy Hoa đứng bên nhìn nàng nháy mắt, vì vậy nàng cười với Hoa thị, "Mẹ, cha mẹ lại để ý tới , muốn ta thay chuyện".

      "Đứa trẻ chết dầm này. . . . . ." Hoa nheo mắt, thầm mắng Hoa Nhiễm quá thành thực, biết chuyện.

      Hoa thị liếc mắt nhìn Hoa , chỉ thấy ngượng ngùng cười, giống như đứa bé làm việc gì sai, mặt bà ta có chút tức giận, sau đó quay mặt chỗ khác, với Hoa Nhiễm, "Chúng ta ăn cơm trước, Hoa Nhiễm, ngươi còn mau giới thiệu người ta chút. . . . . ."

      Hoa thị cố ý dừng lại, Hoa Nhiễm luyến thoáng , "Tướng công, ha ha, đây là tướng công của ta, Nguyệt Vô Phong, bởi vì chúng ta, bởi vì. . . . . . Lưỡng tình tương duyệt, cho nên ta mang đến cho mẹ xem chút".

      Hoa thị cười , "Ngày mai chúng ta xử lý chuyện này ".

      Lần đầu tiên gặp gỡ cha mẹ, phải trong lòng Nguyệt Vô Phong khẩn trương là thể, chẳng qua luôn nở nụ cười ôn hòa, nhưng khi nghe Hoa mẫu những lời này, khỏi khẽ nhếch môi sững sờ.

      Hoa Nhiễm biết, mẹ của mình bề ngoài là người mềm mại, dịu dàng, ra trong xương rất bướng bỉnh, làm việc mạnh mẽ vang dội, vì vậy kéo Nguyệt Vô Phong, nhìn lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Nguyệt Vô Phong vội vàng hướng Hoa thị cúi người, "Cám ơn nhạc mẫu đại nhân thành toàn, ta lấy tánh mạng bảo đảm, chăm sóc Hoa Nhiễm tốt, coi nàng như bảo bối".

      vốn Hoa cũng có ý kiến phản đối con rể này, nhưng bây giờ bị thê tử giận dỗi, nhìn thê tử đồng ý hôn của nữ nhi, cũng để ý tới mình, trong lòng khó chịu, liền đưa ra ý kiến, "Nhà này vẫn là ta làm chủ, ta đồng ý!"

      Hoa Nhiễm biết cha nàng có lòng riêng, vì vậy nàng cũng nhìn Hoa , chỉ nhìn Hoa thị , "Mẹ, lời ngươi lúc nảy là hay giả?"

      Hoa thị buồn cười , "Có bao giờ ngươi thấy mẹ dối với ngươi sao?"

      "Đúng vậy. Nhưng mẹ à, dường như cha chịu".

      " cần để ý đến cha ngươi, tính khí trẻ con của lại tái phát."

      Hoa hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Nhiễm vài lần, lại cẩn thận, cẩn thận nhìn Hoa thị vài lần, cuối cùng đứng lên, tới sau lưng Hoa thị, từ phía sau ôm bà ta, "Nương tử, ngươi tha thứ cho ta được ?"

      Hoa thị chút cử động, đưa ra đũa gắp chút thức ăn, vừa định bỏ vào trong miệng, Hoa đem tay của bà ta hướng vào mình, để cho món ăn đút vào trong miệng của mình, "Nương tử, ngươi đút ta ăn rất ngon".

      Hoa thị đẩy cái , hình như có chút ngượng ngùng, "Ngươi tự ăn cơm, mấy đứa nhìn đấy".

      "Ngươi tha thứ cho ta, ta ". Hoa tiếp tục , vẫn dính vào bên cạnh Hoa thị.

      "Được rồi, được rồi, ta tha thứ cho ngươi là được". Hoa thị bất đắc dĩ thở dài cái.

      Hoa nhìn Hoa Nhiễm lộ ra vẻ tươi cười hả hê, ý bảo mình thắng lợi.

      Nguyệt Vô Phong nhìn thấy, tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài, trách được Hoa Nhiễm luôn kỳ kỳ quái quái, biết lý luận từ đâu tới dễ dàng đưa ra, sau khi nhìn thấy màn này, Nguyệt Vô Phong cảm thấy mưa dầm thấm đất đối với đứa bé mà rất quan trọng.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19


      Ăn xong bữa cơm, Hoa nhìn Hoa Nhiễm : "Lát nữa rửa sạch bát đũa, ta và ngươi mẹ dạo chút". Sau đó, gì nữa, kéo Hoa thị , bỏ lại Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong. Hoa Nhiễm gắp chút thức ăn bỏ vào chén của Nguyệt Vô Phong, : "Nguyệt Vô Phong, chúng ta tiếp tục ăn cơm."

      "Cha và mẹ ngươi tình cảm rất tốt a. . . . . ." Nguyệt Vô Phong .

      "Đúng vậy a, rất tốt, chỉ là cha của ta thích gây nợ phong lưu, nào là Nhền Nhện, bươm bướm . . . . . ." Hoa Nhiễm ý thức được lời của mình, vội vàng ngừng lại, thấy Nguyệt Vô Phong có phản ứng, Hoa Nhiễm tiếp tục , "Nhưng rất thích mẹ ta, mẹ ta tức giận, luôn có ngàn phương pháp làm mẹ ta vui vẻ".

      Nguyệt Vô Phong mỉm cười ăn thức ăn mà Hoa Nhiễm gắp cho , "Bộ dáng như vậy rất hạnh phúc."

      Hoa Nhiễm cười hắc, hắc….. vuốt cằm của mình, "Tướng công, ngươi cũng ưa thích sao, ta cho ngươi biết, ta có nhận chân truyền của cha ta, cho nên ta rất biết dỗ ngươi a, cho nên ngươi tức giận".

      Bàn tay Nguyệt Vô Phong rơi lên đỉnh đầu Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm nhắm hai mắt, rúc cổ, làm như muốn chịu đựng chưởng của Nguyệt Vô Phong, cuối cùng Nguyệt Vô Phong đánh xuống, vuốt đầu của nàng , "Đứa ngốc, ta làm sao muốn ngươi dỗ a. Ngươi làm việc gì sai, ta tức giận."

      "Hắc hắc. . . . . ." Hoa Nhiễm cười gian trá, nhìn ánh mắt khó hiểu của Nguyệt Vô Phong, Hoa Nhiễm giọng , "Trước kia cha ta ta tìm được nam nhân, cho nên , nếu sau này ta lập gia đình, đưa cho ta thứ mà trân quý".

      "Thứ gì?"

      " cho ngươi." Sắc mặt Hoa Nhiễm ửng đỏ, tiếp tục bới cơm, mặt cười nham nhở.

      Nguyệt Vô Phong nhìn bộ dáng lúc này của nàng, chỉ cảm thấy đáng , khỏi cảm thấy thân thể nóng ran. Để thoát khỏi loại cảm giác này, mở miệng , "Hoa hoa, có phải ngươi được cha ngươi nhặt về hay , tại sao giống bọn họ chút nào ?"

      Hoa Nhiễm vừa nghe khỏi lên giọng, "Ngươi mới nhặt đó ? Ta biết rồi, ngươi chê ta khó coi, hừ, trông mặt bắt hình dong, ngươi bị sét đánh!"

      Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong đổi cái, thấp giọng , "Ngươi cái gì?"

      "Ta. . . . . ." Hoa Nhiễm hấp hấp môi, "Cha ta , nam nhân đều coi trọng hình dáng bên ngoài của nữ nhân, ngươi cũng giống vậy".

      Nàng lặng lẽ bới cơm, lâu có nghe Nguyệt Vô Phong đáp lời, nàng biết Nguyệt Vô Phong phải có ý đó. Bởi vì khi còn bé có số tiểu quái nàng được nhặt về, e ngại dáng dấp nàng xấu xí, cho nên câu kia gần như là ngoài miệng. Nàng khỏi xoay mặt, cẩn thận liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, chỉ thấy đột nhiên đưa môi, dán sát vào môi Hoa Nhiễm, vừa cắn vừa mắng, "Đứa ngốc, tại sao hiểu lòng của ta?"

      " hiểu, khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Hoa Nhiễm bị hôn quá kích động, bị sặc.

      Nguyệt Vô Phong vừa vỗ lưng của nàng, vừa múc canh đưa vào bờ miệng nàng, có chút vui vẻ bất đắc dĩ , "Ngươi đúng là ngốc !"

      Hì hì, Hoa Nhiễm toét miệng cười, "Tướng công, ngươi tốt."

      Khi màn đêm dần buông xuống, Hoa và Hoa thị trở về, mặt hai người đều mang nụ cười. Mà lúc này, Hoa Nhiễm cùng Nguyệt Vô Phong thưởng thức ánh nắng chiều. Hoa Nhiễm nhìn thấy tâm tình Hoa tốt trở lại, mở miệng , "Cha, lần trước ngươi hứa tặng cho ta quà cưới đâu?"

      Hoa sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, vỗ vỗ đầu Hoa Nhiễm, "Nha đầu, loại chuyện như vậy còn nhớ , bây giờ ngươi ngủ, ta và ngươi mẹ muốn an bài tương lai cho các ngươi !"

      "Cái này là ngươi hứa hẹn với ta sao ?"

      " cho ngươi, ngươi có thể để yên sao?" Hoa cười xong, lại nghiêm túc nhìn hai người bọn họ, " ngày trước hôn lễ, buổi tối cho phép cùng phòng, bây giờ hai người các ngươi bắt đầu từng người ngủ mình, cho gặp mặt, tiện thể, chúng ta làm chút công tác tư tưởng với vị hôn phu tương lai của ngươi"

      Công tác tư tưởng? Hoa Nhiễm nghe xong, lo lắng trùng trùng nhìn thoáng qua Nguyệt Vô Phong, ngay sau vui vẻ chạy vào trong phòng của mình, lần trước, buổi tối trước rời nhà, cha mẹ cũng làm công tác tư tưởng với nàng hơn hai canh giờ, đó là giày vò, đó là đau đến muốn sống, đó là chuyện làm cho nàng cảm thấy vô cùng nhức đầu. Nhưng nghĩ tới Nguyệt Vô Phong làm nàng xúc động, nàng cảm thấy ngọt ngào, cười trộm, tốt lắm, trở về phòng chuẩn bị đồ cưới cho mình, hôm nay là ngày độc thân cuối cùng. . . . . . Ngày mai nàng chính thức là thê tử của Nguyệt Vô Phong, đúng rồi, nhất định trước tối mai phải cầm trong tay quyển sách kia của cha.

      Mà Hoa Nhiễm biết chuyện cha và mẹ của nàng làm công tác tư tưởng đối với Nguyệt Vô Phong thế nào, trầm mặc. Trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, Nguyệt Vô Phong trong trầm mặc cảm thấy kinh hãi, toàn thân sợ hãi, hồi lâu Nguyệt Vô Phong , "Ta đối xử tốt với nàng, tốt cả đời!"

      Hoa vì những lời này của mà cảm thấy vui mừng, chỉ thấp giọng , "Hoa hoa phải là người, ta cũng phải!"

      Hoa thị cũng thấp giọng , "Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :