1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10:


      Hoa Nhiễm sững sờ đứng trước cái giường lớn màu xanh lá cây, nhìn cảnh tượng này làm tâm thần người ta nhộn nhạo, mặc dù cảnh tượng như vậy giấy xem qua ít (xuân cung đồ), nhưng cảnh tượng chân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng khỏi đỏ mặt, nhưng có nơi khác để .

      Mới vừa rồi quan ếch muốn Hoa Nhiễm thổi tiêu cho , là chỉ cần thổi xong, thả bọn họ rời .

      Hoa Nhiễm chỉ buồn bực , "Ta thổi tiêu".

      "Vậy ta tìm nữ nhân làm mẫu cho ngươi xem". cười gian, tay chỉ nữ nhân.

      Ngay sau đó quan ếch nằm lên giường, cởi tất cả y phục người ra, nằm rất thẳng giường, kia tiến lên cầm cái của , đưa cái lưỡi thơm từ liếm xuống, nước miếng thấm ướt toàn bộ, trong phòng nghe được thanh của nàng vừa liếm vừa mút, mặt của nàng vô cùng thỏa mãn. . . . . .

      "Người ngọc nơi nào dạy thổi tiêu. . . . . ." Những lời này tự chủ từ trong miệng Hoa Nhiễm lẩm bẩm thoát ra ngoài, ra thổi tiêu là chuyện làm bẩn thỉu như vậy. Nàng ngồi ở trong góc, nghe quan ếch rên rỉ nho , hơi thở nặng nề, nhất thời cảm thấy buồn bực, nóng nảy.

      "Học xong chưa? Học xong, ngươi nên đến rồi. . . . . ." Giọng lười biếng xen lẫn rên rỉ vang lên.

      "Ta cần!" Hoa Nhiễm lấy tay che mắt, loại vật này mới thể nhìn, nhìn hồi đau mắt hột.

      "Mới vừa rồi phải nhìn rồi, tại sao vậy đến bây giờ mới che mắt? Hả?" Đặc biệt tiếng cuối kéo dài.

      "Ngươi là con ếch bỉ ổi, muốn chiếm tiện nghi của bản nương, muốn sống sao? Ta cho ngươi biết, ngươi dám dùng sức mạnh, về sau, ta mỗi ngày lột da ếch, dùng lửa nướng ăn".

      "Ngươi tự nguyện, ta dùng sức mạnh . . . . . ." Quan ếch đưa tay ra phía trước chút, Hoa Nhiễm cảm giác thân thể mình bị trói buộc, tự chủ được về phía trước.

      "Quan ếch, nếu ngươi dám động đến nàng, ta phá vỡ vương quốc của ngươi!" tiếng lạnh lùng và bén nhọn vang lên trong phòng.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11:


      Quan Ếch nghe được giọng uy hiếp, thân thể khỏi chấn động, tầm mắt chuyển tới cửa, nhìn thấy nam tử mặc áo màu đỏ, mái tóc dài màu bạch kim phủ xuống, tỏa sáng lấp lánh. Khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo, trong ánh mắt mang theo giết chóc, khi Quan Ếch hoảng hốt trong nháy mắt, phát nam tử mặc áo màu đỏ phải dùng chân để mà là dùng đuôi rắn, đuôi rắn dài cuốn qua, đem nữ nhân đứng bên người vứt qua bên.

      Trong nháy mắt, nữ nhân kia biến thành con ếch màu xanh, nằm mặt đất, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, động đậy được nữa.

      "Rắn tinh . . . . ." Quan Ếch sửng sốt, luống cuống trợn to hai mắt, phía dưới thân cương cứng khoái cảm cũng còn thấy tăm hơi, còn dư lại chỉ là khủng hoảng vô tận, rắn là khắc tinh của , thể sợ, "Có ai , có ai . . . . . ."

      Thập Dạ nhìn , giang hai tay ra, trong tay ràng xuất tảng đá, tùy ý ném tới, nện miệng Quan Ếch, tiếng kêu đột nhiên ngừng lại, có mấy cái răng gảy lìa, máu tươi cuồn cuồn theo khóe miệng của chảy xuống.

      Hoa Nhiễm sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn mọi việc xảy ra ở trước mặt nàng, ngay sau đó mới phản ứng lại, duỗi ngón tay ra chỉ vào Thập Dạ, mặt tức giận, "Ngươi, ngươi, con rắn tinh , lần trước chính là ngươi, đem ta ném ra ngoài tường, ngươi có biết hay , hại ta ba ngày xuống giường được".

      Thập Dạ nhìn bộ mặt vẻ giận dữ của nàng, miệng phồng ra, là rất đáng , mặt của khỏi nở ra nụ cười mê người.

      "Oa. . . . . . Ta nhớ ra ngươi, ngươi mua nụ hôn đầu của ta".

      Giờ phút này tâm tình của Thập Dạ đột nhiên trở nên rất tốt, nhìn nàng, mang theo nụ cười mê người, "Ngươi rốt cuộc nhớ ra ta?"

      "Cái gì gọi là rốt cuộc? Ta chẳng lẽ quên ngươi sao?" Hoa Nhiễm mê hoặc ngẩng đầu nhìn , có nhớ lấy đâu ra quên?

      Mặc dù lúc Thập Dạ nhìn thấy Hoa Nhiễm chút dịu dàng, nhưng có nghĩa là móc trái tim chân thành của mình lấy ra cho nàng xem, cho nàng biết, lần trước nàng quên làm cho cỡ nào canh cánh trong lòng, vì vậy liền , "Người của ta như vậy nhất định bị quên lãng".

      "Con. . . . . ." Lời còn chưa ra khỏi miệng, Thập Dạ ra tay, cánh tay thon dài có lực túm chặt cái cổ của Quan Ếch đánh lén, bàn tay trắng nõn hơi dùng sức, hơi thở Quan Ếch càng thêm nặng nề.

      "Đừng giết . . . . . ." Mặc dù con con ếch này rất đáng giận, nhưng tội đáng chết, huống chi, nó dầu gì là Vương tử ếch, nếu chết, chọc tới vô cùng phiền toái.

      "Dĩ nhiên để cho chết, ta cho sống bằng chết". Thập Dạ cúi đầu nở nụ cười, trong ánh mắt lộ ra quỷ dị, ném Quan Ếch lên cao, dùng đuôi rắn quét tới, Quan Ếch nặng nề té ngã giường, gào lên lớn, bàn tay che phía dưới bụng, màu đỏ máu tươi theo kẽ tay chảy ra. . . . . .

      Hoa Nhiễm trợn to hai mắt, lắp bắp , "Ngươi. . . . . . Ngươi, cắt đứt của . . . . . ."

      Đuôi rắn Thập Dạ biến trở thành hai chân, vóc người cao to, đứng ở trước mặt của nàng, vươn tay ra, "Hoa Nhiễm, ta dẫn ngươi trở về".

      "Ngươi lại biết tên của ta".

      " thôi".

      " được, tướng công của ta vẫn còn ở nơi này. Ta muốn dẫn cùng ".

      Nụ cười nơi khóe môi Thập Dạ biến mất, gằn từng chữ , "Ta muốn để cho vĩnh viễn chôn vùi ở đáy nước này, ngươi là của ta, ta làm sao chia sẻ ngươi cho nam nhân khác".

      nhớ đến hôm qua Xích Đồng mang theo con thỏ tinh trở về, cho biết Hoa Nhiễm bị rơi vào trong nước, sốt ruột để ý bản thân mình còn chưa khôi phục chạy tới, nàng vẫn tốt, đối với nam nhân khác quyết lòng, trước sau cũng dành cho chút tình cảm nào, mặc dù chuyện này trách được nàng, vì quá ít thời gian để cho nàng , khỏi quá gượng ép, nhưng nhịn được, cái này quá công bằng.

      Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy con rắn tinh trước mắt, vô duyên vô cớ thổ lộ với nàng, cũng là quá quỷ dị , giọng điệu của nàng đầy uy hiếp , "Ngươi cái gì?"

      "Ta , ta muốn mình hưởng ngươi". Thập Dạ mười phần ngang ngược, cặp mắt sắc bén lộ ra nồng nặc tham muốn giữ lấy, đến gần nàng, rất gần, hơi thở mãnh liệt phun bên tai nàng, Hoa Nhiễm giật mình, thân thể ngã ra phía sau, vốn định nằm mặt đất giả chết, nhưng suy nghĩ chút lại đứng lên, lớn tiếng quát , "Ta chỉ tướng công nhà ta".

      "Nam nhân của ngươi chỉ còn lại có nửa cái mạng, ngươi , nếu tên nam nhân kia đem ngươi ăn sạch, ta để cho đường sống sao?"

      "Ta cho ngươi biết, nếu ngươi giết chết tướng công của ta, ta liền bóp chết ngươi".

      Thập Dạ toét miệng cười, trong mắt càng thêm lạnh lẽo, "Rất tốt".

      "Hoa Hoa, phải là ta gặp tình địch chứ". Nguyệt Vô Phong đứng ở cửa phòng, tà tà tựa vào bên cạnh tường, tay phải đỡ lấy đầu, sắc mặt đỏ bừng, dường như do dược lực làm cho có chút hỗn loạn.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12:


      "Tướng công!" Giờ phút này, Hoa Nhiễm nhìn thấy Nguyệt Vô Phong bình an vô , lòng tràn đầy vui mừng. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt tươi cười của nàng xụ xuống, cái gì gọi là có phải gặp phải tình địch hay , chuyện này có thể coi như là ngoài ý muốn, con rắn tinh này, nàng chỉ gặp qua hai lần đấy. Lần thứ nhất là tới uống máu, mua nụ hôn đầu, ra dáng dấp của nó so với Nguyệt Vô Phong. . . . . . Cái này thể so được, tướng công của nàng tốt nhất.

      ", tính là tình địch á..., ngươi cũng biết ta là đóa hoa rất thuần khiết, giữa ta và tuyệt đối có quan hệ, ta thề".

      Nguyệt Vô Phong mặc dù bị dược lực rất khó khăn, vẫn đứng nghiêm, hơi nhếch lên môi, giang hai cánh tay, "Ta tin ngươi".

      Vào giờ khắc này, trong lòng Hoa Nhiễm lộ vẻ xúc động, muốn chạy như bay vào trong ngực của nhưng bị Thập Dạ đưa ra tay ngăn lại, đè nén tức giận trong lòng, cười , "Ngươi quên ngươi tặng cho ta nụ hôn đầu sao, ngươi có biết hay , nụ hôn của ngươi làm cho ta có cảm giác rất hưởng thụ".

      Vẻ mặt Hoa Nhiễm vừa đỏ vừa xấu hổ, giọng , "Con rắn tinh , ngươi đừng trước mặt tướng công của ta mà trêu chọc ta, tướng công của ta rất ưa thích ta đấy, ta muốn mất thể diện ở trước mặt của ".

      Thập Dạ thu lại nụ cười mặt, thoải mái nheo mắt, trong con ngươi đen đầy diêm dúa lẳng lơ, " ra ngươi cho rằng ta đùa?"

      Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy hoảng sợ, con rắn tinh nguy hiểm này, tại sao đối với nàng như vậy a, nàng chép miệng, bộ dạng sắp khóc lên.

      Bàn tay Nguyệt Vô Phong mò vào trong ngực móc ra cái khăn, Hoa Nhiễm nhìn thấy, hét ầm lên, "Tướng công, cái khăn ngươi tại sao có máu, có phải ngươi bị thương hay ?"

      chiếc khăn màu trắng có dính vết máu khô khốc, giống như đóa hoa mẫu đơn màu đen nở rộ.

      Nguyệt Vô Phong khiêu khích nhìn Thập Dạ, "Đây là máu trinh tiết của ta nương tử, nàng đem cả đời nàng giao trong tay của ta, ngươi dựa vào đâu mà tranh với ta?"

      Hoa Nhiễm thừa lúc Thập Dạ ngây ngẩn trong phút chốc, chạy đến trước mặt của Nguyệt Vô Phong.

      Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong lạnh nhạt, khóe miệng cong , giờ khắc này hai mắt Hoa Nhiễm sáng lên, tất cả tầm mắt đều đặt ở mặt của , trong lòng thầm, tướng công nhà ta rất có khí phách. Nhưng tướng công nhà ta. . . . . . làm cho người ta rất xấu hổ a, máu trinh tiết. . . . . . Nàng khỏi nghĩ tới chuyện lần trước, làm cho người ta khỏi đỏ mặt tim đập mạnh, máu nóng trong người cũng bắt đầu sôi trào.

      Thập Dạ chợt giận dữ, hai chân biến thành đuôi rắn, trong mắt trở nên đỏ tươi, khát máu, "Ta chưa bao giờ cùng tranh với người chết!"

      Hoa Nhiễm nhìn thấu động tác kế tiếp của Thập Dạ, vội vàng đứng chắn trước mặt Nguyệt Vô Phong, hất cằm lên nhìn Thập Dạ, "Con rắn tinh , ngươi khi dễ ta, khi dễ tướng công nhà ta, ta cho Hoa cha của ta biết".

      "Ta muốn cho biết kết quả giành nữ nhân của ta". cúi đầu bật cười, thanh có chút khủng bố.

      "Hừ, ta muốn nhìn bộ dạng các ngươi cùng nhau chém giết". Quan ếch vào thời khắc này biết sống chết, lên tiếng , Thập Dạ tức giận, thèm nhìn đến , cái bàn tay in mặt Quan Ếch, dấu tay màu đỏ sưng vù, Thập Dạ lạnh lùng , " tới phiên ngươi chuyện"

      Hoa Nhiễm thấy bộ dạng của Quan Ếch như vậy, trong lòng sợ hãi, biết có dùng người của Nguyệt Vô Phong , con rắn tinh này mạnh hơn nàng rất nhiều, nàng thể đánh thắng . trong lúc này, Nguyệt Vô Phong cũng thể chịu đựng được nữa, dọc theo vách tường chậm rãi tuột xuống.

      "Tướng công, tướng công. . . . . ." Hoa Nhiễm biết Nguyệt Vô Phong bất quá chỉ trúng thuốc mê thôi, vì vậy nàng lợi dụng tình hình, tự do phát huy, nàng ô ô giả khóc, chỉ vào Thập Dạ, "Đều do ngươi tên khốn kiếp này, đều do ngươi, tướng công của ta xong, ta giết chết ngươi, sau đó tự sát, ô ô. . . . . . Ta cũng sống, ô ô. . . . . ."

      Hoa Nhiễm nhào vào người của Nguyệt Vô Phong, dùng thân thể của mình che chắn cho Nguyệt Vô Phong, nhào lên người của run rẩy ………

      Vẻ mặt Thập Dạ chợt mê mang, nhìn nàng run rẩy, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng, càng thêm tức giận, nếu có thể, hi vọng, chính là người được kia, cho dù là người bình thường, cũng nguyện ý.

      Tim của khỏi mềm nhũn ra, "Đừng khóc. . . . . ."

      Hoa Nhiễm càng run rẩy hơn, rống to, "Ta khóc ăn nhập gì tới ngươi, ngươi dựa và cái gì trông nom ta, ô ô. . . . . ."

      "Ta dẫn ngươi lên".

      "Dẫn tướng công ta cùng lên". Hoa Nhiễm tiếp tục run rẩy, trong lòng mừng rỡ a, hắc hắc, trúng rồi, trúng rồi.

      "Tốt". Thập Dạ đồng ý, khóe môi nhàn nhạt cười.

      Hoa Nhiễm xoay người nhìn , lau nước mắt mặt, "Ngươi đồng ý"

      " thôi".

      "Rắn tinh, ngày nào đó, ta chắc chắn băm vằm ngươi làm trăm mảnh". Quan Ếch phun ra lời nguyền rủa độc ác đạm vào màng nhĩ.

      "Chờ ngươi sinh ra đứa bé rồi hãy ." Thập Dạ cười trào phúng.

      Dù sao cũng là con rắn tinh a, con rắn tinh mạnh mẽ a, Hoa Nhiễm cam lòng, vì sao hai người đều là nửa , tại sao lại mạnh mẽ như vậy, ai. . . . . . tại ngay cả chạy trốn xa vương quốc ếch vẫn phải dựa vào .

      Khi bọn vừa cập bờ, Hoa Nhiễm ôm Nguyệt Vô Phong bước lên bờ trước, nàng sợ Thập Dạ làm chuyện mờ ám.

      Hoa Nhiễm thả Nguyệt Vô Phong xuống đất, hai người đều ướt nhẹp, Hoa Nhiễm thở dài cái, "Tướng công, ngươi cố chịu chút, ta tìm thuốc giải cho ngươi".

      Lời còn chưa dứt, cảm thấy cổ đau nhói, dường như có cái gì đó dùng sức cắn cổ nàng, nàng xoay người lại, nhìn thấy con báo đốm đen .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13:


      "Oa. . . . . ." Hoa Nhiễm giận dữ, vỗ chưởng trán con báo , Con báo ở chỗ này hôn mê ngày, đói bụng còn hơi sức, bây giờ bị chưởng của Hoa Nhiễm như vậy, chỉ cảm thấy càng thêm vô lực.

      Hoa Nhiễm xoa xoa vết thương của mình oa oa kêu loạn, con báo này đáng hận mà, lại dám cắn ta, ta nhất định phải đem ngươi nấu canh báo . Con báo lần nữa hóa thành nam tử áo đen vóc người thon dài, nằm mặt đất, sắc môi tái nhợt. Hoa Nhiễm , lại là con quái, loại báo nha, có thể là quá đói mới đánh lén mình. Vì vậy nàng cố nhịn xuống. Thập Dạ chậm rãi bước lên bờ nhìn thấy chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, Nguyệt Vô Phong bị hôn mê cũng có thấy.

      Lúc Hoa Nhiễm định làm động tác tiếp theo, Thập Dạ từ phía sau ôm chặt lấy nàng, Hoa Nhiễm kêu loạn, Thập Dạ buồn bực che miệng nàng lại, " theo ta".

      Hoa Nhiễm bị che miệng, ra lời, dùng sức giãy giụa, lắc đầu. Thập Dạ trầm liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong , "Nếu ngươi còn phản kháng, ta giết ".

      Hoa Nhiễm ngoan ngoãn cử động nữa, để mặc cho Thập Dạ ôm nàng như đứa trẻ, theo cơn gió lốc màu đen, nàng rơi vào hắc ám. Nàng nhắm mắt chặt, giãy giụa trong ngực Thập Dạ, Thập Dạ hơi mím môi cười.

      Đến Hắc Nham động, Thập Dạ đặt Hoa Nhiễm xuống, cho nàng biết, "Nơi này chính là nhà của ta".

      Hoa Nhiễm quay vòng, dùng ánh mắt khi dễ nhìn Thập Dạ, "Nhà của ngươi rất nghèo ư, đèn cũng có, lại dùng thủy tinh cầu thấp sáng. Loại địa phương này mặt trời chiếu tới, có phải cửa sổ cũng có tiền làm hay , lại còn dùng tảng đá làm bậc thềm, quá đáng thương, dù sao nhà ta cũng có cọc gỗ."

      Thập Dạ cười, chỉ ngón tay, Thủy Tinh Cầu phát ra ánh sáng, giống như ánh mặt trời ấm áp và sáng rực, bóng tối trong Hắc Nham động trở thành ban ngày.

      "Oa a. . . . . ." Hoa Nhiễm nhìn chút, cười khẩy , "Gian phòng kia tồi tàn, rách nát".

      Thập Dạ vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhọn của nàng, giọng dịu dàng có chút bá đạo,"tồi tàn cũng tốt, rách nát cũng tốt, ngươi ở lại chỗ này cả đời, chờ chúng ta kiếm đủ rồi tiền, ta thu xếp cho ngươi căn phòng lớn hơn".

      "Hừ. . . . . ." Hoa Nhiễm hừ trong mũi, tức giận nhìn Thập Dạ, "Tại sao ngươi phải trả tiền mua căn phòng cho ta, tướng công nhà ta phòng ốc rất lớn, rất sáng, ta muốn mấy gian, cho ta mấy gian, nhà rất có tiền a, buổi sáng lúc uống sữa đậu nành, ta uống chén, đổ chén, cuộc sống cỡ nào xa xỉ a. . . . . ."

      Thập Dạ chỉ cười, ra nàng gì cũng được, chỉ cần có nàng ở bên người, cảm thấy ấm áp. Nơi này hắc ám ươn ướt lâu rồi.... ........

      "Trở về cải nhau ồn ào, còn điều chỉnh ánh sáng sáng, con thỏ còn ngủ?" Xích Đồng biết từ đâu trong nham động ra, vừa nhìn thấy Hoa Nhiễm, quát mắng, nữ nhân này chưa chết, còn được Thập Dạ mang về, nàng thích Hoa Nhiễm, tuyệt thích.

      "Nữ nhân này, ngươi khốn kiếp vô sỉ!" Hoa Nhiễm vừa nhìn thấy tuyệt sắc, che mặt, có đôi mắt màu đỏ, cho dù ta hóa thành tro nàng cũng nhận được, vô duyên vô cớ làm bọn họ rơi xuống trong nước, rơi vào vương quốc ếch, còn chưa biết tính thế nào, lại gặp phải con rắn tinh biến thái, nàng tức giận xông lên, muốn dùng sức mạnh hung hăng đánh ta, lại bị Thập Dạ Nhất bắt được.

      "Buông tay, ta muốn giết nữ nhân này, nữ nhân đáng chết. . . . . ."

      Xích Đồng lạnh lùng đứng tại chỗ, đối với Hoa Nhiễm thô tục càng thêm chán ghét và khinh bỉ.

      " tay nàng có rất nhiều độc, mặc dù ta có thể bảo vệ được ngươi, nhưng nếu bị dính vào khó tránh khỏi có chút khó chịu." Thập Dạ bất đắc dĩ tốt bụng giải thích, đôi tay ôm lấy eo của Hoa Nhiễm tới phòng của mình, Hoa Nhiễm nằm trong ngực , vừa mắng vừa dùng sức cẳng chân đạp.

      Rốt cuộc Thập Dạ đem nàng vào trong phòng, đóng cửa đá, cửa đá thể phá vỡ, đột nhiên Hoa Nhiễm có ý nghĩ xấu, nhớ đến lời của Thập Dạ, chẳng lẽ dùng sức mạnh với nàng hay sao?

      Nàng lập tức cảnh giác, lui về phía sau vài bước, kinh hãi nhìn Thập Dạ, "Ngươi, ngươi, ngươi, muốn làm gì? Ta cho ngươi biết a, ngươi làm thế này gọi là cưỡng đoạt, là phạm pháp, phạm pháp hiểu ?"

      Thập Dạ ngồi giường, " nên chọc Xích Đồng, ngươi ăn thiệt thòi".

      " được sang chuyện khác, ta , đối với người như ngươi, ta hiểu rất , chẳng lẽ ngươi chính là hái hoa đạo tặc gây án lúc trước?"

      Thập Dạ giấu diếm, gật đầu cái.

      Hoa Nhiễm lập tức liền hét ầm lên, "Ông trời ơi, tại sao để cho ta bi thảm như vậy, ta đây là đóa hoa đáng thương, tại sao lại lọt vào tay tên hái hoa, ô ô. . . . . ."

      chỉ cảm thấy nhức đầu, lấy ra ống tiêu, "Đừng ồn ào, ta thổi tiêu cho ngươi nghe. . . . . ."

      Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy tức giận và ngượng ngùng, ngọn lửa từ dưới bụng của nàng dâng lên tới mặt, đôi mắt nàng mông lung đẫm lệ, chạy đến bên cạnh Thập Dạ, đưa tay tát cái, "Mẹ nó, ta chỉ muốn cùng tướng công nhà ta thổi tiêu thôi, ngươi cút! !"

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14:



      Hắc ngọc tiêu đặt bên môi, nhiếp hồn thuật, tâm hồn theo tiếng tiêu như dòng suối róc rách tràn ra. Tiếng tiêu của Thập Dạ làm Hoa Nhiễm hoàn toàn trầm mê mình, chỉ ngơ ngác sững sờ tại chỗ, nghe khúc tiêu này, chậm rãi ngồi bên cạnh Thập Dạ, đầu nhịn được tựa vào vai của . Thập Dạ tiếp tục thổi tiêu, màu đỏ mặt bị nàng tát cái, từ từ tan biến, nụ cười dịu dàng từ từ tràn ra.

      Tiếng tiêu của Thập Dạ là đệ nhất thiên hạ, mọi người nghe qua đều như vậy, mặc dù lúc mở đầu dùng Nhiếp Hồn Thuật, nhưng sau đó Hoa Nhiễm hoàn toàn si mê khúc tiêu này, đợi sau khi tinh thần nàng tỉnh táo lại, chỉ đem đầu tựa vào bả vai ngẩng lên, giãy giụa, phản kháng, lẳng lặng ngồi ở đó nghe xong khúc tiêu này.

      Khi khúc tiêu dừng lại vực cuối cùng, Hoa Nhiễm theo khúc tiêu từ trong ảo tưởng chợt giật mình tỉnh lại, nàng khỏi cười ha hả, " ra là ngươi thổi tiêu này, ha ha, tướng công nhà ta khẳng định kém hơn ngươi".

      Thập Dạ để xuống hắc ngọc tiêu, đưa tay nắm lấy tay nàng trong tay mình, "Nếu ngày ngày ta thổi tiêu cho ngươi nghe, ngươi có thể lưu lại ?"

      Hoa Nhiễm trừng lớn mắt, lần này thổ lộ khôn khéo nhiều, nhưng nàng vẫn cự tuyệt, nàng còn chưa mở miệng. Liền nghe cửa đá bị mở ra, nữ nhân đáng ghét kia lại xuất trước mặt nàng, hừ lạnh tiếng, "Nếu ngày ngày ngươi dùng nội lực thổi tiêu, ta xem chỉ năm, ngươi chầu trời!"

      "Nữ nhân đáng ghét này, thổi tiêu cho ta nghe, mắc mớ gì tới ngươi?" Hoa Nhiễm đứng lên, tay bị Thập Dạ nắm lại, để cho nàng tiến lên, nhưng nàng vẫn cứ mắng, biết mắng cái gì, Thập Dạ chỉ cảm thấy nhức đầu, vật này tinh lực đúng là tốt.

      "Nữ nhân sơn dã, có giáo dục!" Xích Đồng hừ lạnh tiếng.

      "Ngươi Nha Nha phi, ngươi mới có giáo dục, ta cho ngươi biết, loại nữ nhân rắn rết ác độc như ngươi, quyến rũ tướng công người ta, liếc mắt đưa tình lung tung, là đê tiện vô sỉ, dơ bẩn hạ lưu!"

      " nương, có phải là ngươi hiểu lầm hay , ta cảm thấy nàng dịu dàng thiện lương như tiên trời". Sau lưng Xích Đồng xuất nam tử vóc người nhắn, thân thể của cao sai biệt lắm so với Xích Đồng, chỉ vì gầy nên nhìn qua phải rất lùn. Mặt rất đáng , trẻ con, lỗ mũi tròn, đặc biệt là đôi mắt màu đỏ của trông có vẻ điềm đạm đáng . Khi Hoa Nhiễm nhìn thấy đôi mắt màu đỏ kia, lửa giận càng thêm mấy phần, tay vung lên loạn xạ, "Con thỏ khốn kiếp, ăn củ cải nhà chúng ta!"

      Nam tử này chính là con thỏ khổng lồ, vì lúc từ người biến thành thỏ, hình thể xê xích bao nhiêu, nhưng sức ăn đặc biệt lớn, ban đầu lúc bị đói núp ở nhà Hoa Nhiễm len lén ăn sạch năm mùa thu hoạch nhà nàng, rồi bỏ trốn mất dạng. Hoa Nhiễm thề ngày kia tìm được con thỏ này lột da , vốn con thỏ này cho nàng nhìn thấy chân thân cũng được, nhưng cố tình con thỏ này ăn no bụng khó chịu, nhìn thấy Hoa phụ thân nàng đẹp trai, muốn hóa thành nam tử so cao thấp với ông ta . . . . . lúc biến hình bị Hoa Nhiễm nhìn thấy.

      Thỏ trốn sau lưng Xích Đồng, giọng cười , "Tiểu Đồng, nương này cố tình gây , ngươi phải che chở ta".

      Xích Đồng cảm thấy ấm áp, nhiều năm qua có ai tin tưởng nàng như vậy, nàng khẽ quay đầu lại, đưa ánh mắt ấm áp nhìn .

      "Ta đương nhiên có thể che chở ngươi, thân thể của ngươi còn rất yếu, vào phòng nằm nghỉ trước. . . . . ."

      "Hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, muốn ói!"

      Liếc mắt đưa tình? Vốn có ý tứ này, nhưng bị Hoa Nhiễm như thế, Xích Đồng khỏi mím môi khẽ cười, giọng vẫn nhàn nhạt, " biết trong óc ngươi giả bộ cái gì, Dạ ràng cũng coi trọng ngươi".

      Nàng xuy tiếng, kéo con thỏ , con thỏ kia khó chịu còn xoay người hướng Hoa Nhiễm làm mặt quỷ, Hoa Nhiễm tức giận, lại bị Thập Dạ gắt gao kéo, " cần theo chân bọn họ so đo".

      "Tại sao??, Tại sao so đo a, ngươi cũng biết những con thỏ đáng kia ăn củ cải nhà ta, chúng nó đều do ta trồng năm mới có. . . . . . Hơn nữa, ta đánh cuộc với cha ta, nhất định phải trồng được, còn có. . . . . ."

      "Ngươi ồn ào!" Thập Dạ trực tiếp chặn lên miệng của nàng, đem lời còn sót lại của nàng tất cả đều chận vào trong miệng.

      Đầu óc Hoa Nhiễm trống rỗng, tay vung vẫy càng thêm lợi hại, miệng đột nhiên bị che, nàng chỉ ưmh ưmh rối loạn. Thập Dạ rất hài lòng hôn tiểu nữ nhân, muốn nàng lâu rồi, tư vị của nàng ngọt ngào giống như trong tưởng tượng, lần trước cũng chỉ là chuồn chuồn đạp nước, mà lần này muốn mang cả tiền lời cầm về, muốn nàng lâu như vậy, căn bản nàng coi trọng .

      duỗi đầu lưỡi vào trong miệng của nàng, quấn lấy đầu lưỡi của nàng, tỉ mỉ liếm láp, lần trước cướp nụ hôn đầu tiên của nàng, lần này chủ động hiến hôn, cũng coi như huề nhau.

      Hoa Nhiễm bị hôn choáng váng, thậm chí quên mất giãy giụa, chỉ giương đôi mắt ngây thơ chớp chớp, lông mi dài, da thịt Thập Dạ trơn mềm.

      Thập Dạ cảm thấy loại cảm giác này tồn tại, nơi cổ họng ngòn ngọt, chợt hai chân biến thành đuôi rắn, biết mình chưa qua thời kỳ này, đem Hoa Nhiễm đẩy ra cửa đá, tự mình nằm lỳ giường. lại muốn máu của nữ nhân, hương vị máu tươi ngọt lịm.

      Hoa Nhiễm hiểu, chỉ đứng ở cửa đá chửi mắng, "Khốn kiếp, vô sỉ, khinh bỉ ngươi, lại dám làm , lại cường hôn, ô ô, Hoa Hoa, ngươi phải xin lỗi Nguyệt Vô Phong !"

      Nguyệt Vô Phong, ta vượt tường chút nha, ngươi, ngươi hay là muốn ta .

      Nàng quay người lại, vừa đúng đụng phải “đôi cẩu nam nữ", bọn họ, bọn họ lại làm chuyện mà nàng và Thập Dạ mới vừa làm, đôi môi tiếp xúc, đầu lưỡi màu đỏ ngọa nguậy quấn quít, xuân tình, mặc dù “Xuân Cung Đồ” nhìn rất kích thích, nhưng bằng người .

      Khăn che mặt của nữ nhân chết tiệt bị kéo lên, nhìn qua nữa mặt là khuynh quốc khuynh thành, còn là Băng Sơn Mỹ Nhân a, còn tưởng rằng mặt nàng có cái bớt dài khó coi, đúng, bên trái có, chẳng lẽ là bên phải, Hoa Nhiễm lại lén lén lút lút chạy đến nhìn bên phải chút, da thịt trắng như tuyết, lỗ chân lông nhẵn nhụi.

      Xích Đồng cùng con thỏ hừng hực thắm thiết, có nữ nhân ngốc nghếch ở bên nghiên cứu bọn họ như chuột chết, tay trái Xích Đồng vung lên, Hoa Nhiễm bị độc hôn mê.

      Vốn vui vẻ, bị rình coi trộm, hăng hái bỗng chốc cũng giảm mấy phần, Xích Đồng đá đá Hoa Nhiễm nằm mặt đất nhúc nhích, "Người này. . . . . ."

      Con Thỏ nhìn tư thế tuyệt sắc của Xích Đồng, khỏi chậc chậc khen ngợi, " đẹp!"

      Xích Đồng vừa định vài lời, nhưng đột nhiên , "Ngươi tự mình nghỉ ngơi , ta muốn thay Thập Dạ tìm nữ nhân!"

      Chỉ chớp mắt thấy bóng dáng của nàng, lúc này Thập Dạ thống khổ biết đến cỡ nào.

      Con Thỏ thấy Xích Đồng rời , khỏi chậm rãi ngồi xổm người xuống quan sát nữ nhân nằm dưới đất, vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ lúc ban đầu, môi hồng hồng, hơi sưng, khỏi nở nụ cười, "Vì mấy củ cải, cũng muốn nhớ lâu như vậy, nữ nhân này đúng là mọn".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :