1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5:


      đám phế vật, mới đến vài cái được!

      Nữ nhân bên cạnh Thập Dạ luôn miệng mình được, nàng liên tiếp thở gấp, trước ngực phập phồng kịch liệt. Thập Dạ đột nhiên lật người cái, đem nữ nhân nặng nề đè phía dưới, ánh mắt của phát ra loại ánh sáng rét mà run, hai tay của nắm hai gò bồng đào mềm mại của nàng, dùng sức vuốt ve, cho đến khi nữ nhân giọng hô đau, mới buông ra. chỉ dừng lại chút, tay của liền trượt xuống giữ chặt eo nữ nhân, bụng dưới dùng sức kích thích, từng phát, từng phát đâm xuyên đến chỗ sâu nhất, nữ nhân ngâm nga cùng tiếng vỗ chỗ tư mật, sau giữa trưa như luật hòa hài. . . . . .

      tận sức làm cho nữ nhân phía dưới thỏa mãn, trừ môi, môi của hôn qua môi của nàng, cảm thụ ngọt ngào của nàng, vì vậy cho phép những nữ nhân khác đụng nó. Khi Thập Dạ đè nữ nhân thứ tư, khẽ nhắm mắt lại, trong đầu lập tức lóe lên là dáng vẻ của nàng, bộ dáng nàng chống nạnh quở trách , hai mắt to nhìn chằm chằm , cái miệng hồng hồng nhanh chóng đóng mở, biết gì, khóe môi nhếch lên tia dịu dàng, giọng rù rì , "Hoa Nhiễm. . . . . ." dùng lực ôm nữ nhân phía dưới, nhanh chóng rung động mấy cái, rốt cuộc đạt tới tột cùng. . . .

      mở mắt, hỏi nữ nhân phía dưới, "Thích ?"

      " thích!" nữ nhân phía dưới phát ra than , thanh tê dại mềm mại. Nàng kêu lên tiếng, còn chưa hiểu chuyện gì, nửa người dưới và nửa người của nàng đứt lìa ra, máu tươi bắn tung toé, khăn trải giường đỏ thẫm xuất màu đen quỷ dị.

      Hai chân Thập Dạ bị cái đuôi rắn màu đen khổng lồ thay thế, đuôi dài cuồn cuộn nổi lên thân thể nữ nhân, đưa đến khóe miệng, đưa tay ra sờ sờ mặt của nàng, "Vui vẻ phải trả giá lớn!"

      Ba nữ nhân khác từ đường rơi xuống địa ngục, từ trong ảo tưởng lãng mạn tới thực tế tàn khốc, họ cử động, muốn chạy trốn nhưng thân thể dường như sớm phải là của họ, thể động đậy, hoảng sợ đến nổi các nàng quên thét chói tai.

      Xích Đồng thở dài, còn phải sống tháng như thế, Thập Dạ này, đem bạn giường biến thành thức ăn, quá trình tại sao làm được như thế, nàng là người máu lạnh nhưng đối với chuyện như vậy có chút sợ hãi.

      Thập Dạ ngồi ở đầu giường, khóe môi có vết máu, áo choàng màu đỏ càng thêm đỏ tươi, hít hơi sâu, mùi máu tanh rất thơm, đây là loại mùi thơm khắc vào xương tủy.

      Nếu phải vì thân thể suy yếu, sớm ra ngoài tìm nàng rồi, nếu cũng bị nam nhân khác chiếm tiên cơ.

      Hai tháng trước quen biết với Hoa Nhiễm, ngày đó đúng lúc bị cha của mình dùng lực cắn trả, người chảy ra dòng máu tộc, biến thành người ra người, quái ra quái. Giờ phút này, toàn thân tản ra tà khí quỷ dị, xinh đẹp, phải tìm nữ nhân, uống máu của các nàng, ăn thịt của các nàng, nếu pháp lực của có cách nào khôi phục.

      lấy đuôi rắn biến thành đôi chân, mình mặc áo choàng màu đỏ đường cái, tìm kiếm con mồi muốn, đường cái người lui tới ngừng, nhưng hấp dẫn nhất là tiếng rao hàng giống người khác, "Bán thuốc đây, bán thuốc đây, thuốc nơi này tốt nhất thế giới, bỏ lỡ thôn này, cũng tìm thấy ở nơi khác . . . ."

      Thanh của nàng rất ngọt, vì liên tục cao giọng gào thét, có chút bị hụt hơi, nàng thở gấp.

      Thập Dạ tự chủ được tới gần nàng, đường cái người nào để ý nàng, nhưng Hoa Nhiễm vẫn ra sức gào thét, mặt nụ cười cởi mở, cố gắng đề cử thuốc của mình.

      Thập Dạ đứng lại trước mặt nàng, nữ nhân này ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào , tròng mắt trắng đen ràng của nàng trong khắc nhìn vào thẳng vào . Chưa từng có nữ nhân nào dám nhìn thẳng vào , vừa rồi tới, có rất nhiều ánh mắt nữ nhân dính người của , tuy nhiên chỉ nhìn ở xa xa. Chỉ cần ánh mắt lạnh lùng của quét qua, họ liền lập tức cúi đầu.

      Bị nữ nhân trước mắt này nhìn chòng chọc lâu, Thập Dạ khỏi tức giận, lại nghe nữ nhân trước mắt này , "Công tử, ra ngươi cần mua thuốc cũng được, bởi vì vẻ đẹp của ngươi chính là thuốc tốt nhất. Nhưng ánh mắt của ngươi quá lạnh lùng, dọa sợ nữ nhân dưới người của ngươi, cho nên ta đề nghị nên mua ít tốt hơn. . . . . ."

      Thập Dạ tức cười, đáy lòng khỏi ngầm chế giễu, vẫn nghiêm mặt, đột nhiên trong cơ thể ma tính bộc phát, cần máu, máu của nữ nhân. nhìn nữ nhân trước mặt lộ ra nụ cười mê hoặc, " nương, thuốc này ta muốn mua hết, trong nhà còn nữa ? Ta còn cần nhiều hơn".

      Hoa Nhiễm đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, "Công tử, mua nhiều như vậy cũng hay, ăn hư thân thể".


      Thập Dạ cố gắng chịu đựng, ở đường đem nàng xé nát, "Bằng hữu của ta cũng cần!"

      "Vậy cũng tốt, ta về nhà lấy". Hoa Nhiễm cười khờ dại, vừa thu dọn quán, nụ cười hồn nhiên, trong phút chốc xoay người lại, nàng cười tà ác, hắc hắc, bán nhiều như vậy, trăm lượng bạc đó.

      Thập Dạ có thể cảm nhận được nét mặt của nàng, khẽ nhíu mày, nữ nhân này đúng là. . . . . . Đặc biệt.

      Sau khi Hoa Nhiễm đưa Thập Dạ về nhà, Thập Dạ cũng khẩn cấp đóng cửa lại, đuôi rắn sau lưng kịp chờ ra, Hoa Nhiễm mơ hồ cảm thấy trong khí u ám, xoay người lại nhìn nam nhân xinh đẹp mới vừa rồi, bây giờ càng thêm xinh đẹp, ánh mắt quỷ mị, đuôi rắn khổng lồ phía dưới sớm uốn lượn.

      Thập Dạ nhìn thấy Hoa Nhiễm quay đầu lại, vốn cho là nàng sợ hãi, nghĩ tới Hoa Nhiễm chỉ cười cười, tiến lên hung hăng dùng chân đá đuôi rắn cái, nơi đó là nhược điểm của , đau đến đổ mồ hôi lạnh. Ngay sau đó, Hoa Nhiễm xuất ra quyền, hai quả đấm nhanh chóng đánh trúng mặt , "Hừ, con rắn tinh , ngươi lừa ta, bạc của ta, bạc của ta.. . . . Ta muốn đem cái mặt đẹp của ngươi đánh cho thành đầu heo".

      Thập Dạ đảo người, đưa tay nắm Hoa Nhiễm quăng lên giường, cái mông của nàng đổ sầm lên giường, đau đến nổi nàng thét chói tai, nàng xoa cái mông của mình, ngón tay chỉ vào Thập Dạ, "Con rắn tinh , ta cho ngươi biết, ngươi dám khi dễ ta, ta cho Hoa cha ta biết, hừ, lão nhân gia người nhất định đem ngươi chặt làm trăm mảnh".

      Thập Dạ bị nàng lăn qua lăn lại, cảm giác khó nhịn có chút suy yếu.

      Cha nàng là Hoa ? Chẳng lẽ chính là phong lưu Hoa , nữ nhân trước mặt này người cũng có nửa máu của Hoa , trách được nàng sợ quái, lại có thể đánh trúng vào mặt , biết bản tính phong lưu, nàng thừa kế mấy phần.

      Hoa Nhiễm nhìn thấy Thập Dạ sửng người tại chỗ, khỏi sinh ra lòng thương hại, cha nàng từng với nàng, nửa quái khác với người thường, trừ phi bị thương nặng, mới có thể biến thành nửa người nửa , vì vậy nàng đứng lên, tới gần , sờ sờ mặt của , "Con rắn tinh đáng thương, ngươi làm sao vậy, cần ta giúp tay sao?"

      "Ta muốn ăn ngươi". Thập Dạ đột nhiên cũng muốn giết nàng, đầu tiên nàng là con của Hoa , tiếp theo cảm thấy nàng là tốt nên hảo hảo hưởng thụ thế giới này.

      Trong nháy mắt Hoa Nhiễm sải bước, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, Thập Dạ cũng đuổi theo, thấy nàng chạy, mình cũng nên tìm con mồi mới, nhưng mới vừa dùng đuôi rắn bò đến sân, chỉ thấy Hoa Nhiễm trong tay bưng chén biết là máu động vật gì, Hoa Nhiễm run lẩy bẩy đem máu đưa tới, "Con rắn tinh a, ra ta cũng là đóa hoa xinh đẹp nhưng có mùi máu tươi, cho nên ngươi chỉ nên uống máu heo thôi. . . . . ."

      Thấy mùi máu, bản năng khát máu Thập Dạ nổi dậy, thấy nữ nhân trước mắt vẫn lắc lư, lần này chút lưu tình đem nàng ném ra ngoài tường, dùng tốc độ nhanh nhất tìm nữ nhân khác. . . . . .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6:


      Kể từ hôm đó, Thập Dạ chỉ tới lần, lần đó sau khi ăn uống no đủ, mới ra ngoài, lại gặp Hoa Nhiễm, nghĩ tới nữ nhân kia sớm quên mất còn mống, lúc nàng nhìn thấy , trong mắt chút cảm giác quen biết, nàng dắt tay áo của , giới thiệu thuốc nhà mình tốt đến cỡ nào.

      "Nam nhân xinh đẹp như ngươi, chuẩn bị thuốc như vậy, cuộc càng thêm đắc ý".

      Trong khắc, Thập Dạ cảm thấy có loại mất mát mà cho tới bây giờ chưa từng nếm qua, dùng sức nắm tay Hoa Nhiễm, cơ hồ muốn làm gãy tay nàng, tại sao trong mắt nàng .

      Hoa Nhiễm vội vàng , "Ngươi muốn bao nhiêu lấy , xem như ta tính cho ngươi rẻ hơn chút!"

      Thập Dạ ấm ức, từ trong lòng ngực móc ra mấy nén bạc ném tới, " cần".

      xong, xoay người rời , muốn rước lấy tức giận từ nữ nhân này.

      "Công tử, thuốc của ngươi . . . . ."

      "Ta cần. . . . . ." nghĩ nghĩ xoay người lại, nhanh chóng giữ chặt cái ót Hoa Nhiễm, đặt đôi môi đỏ tươi của mình lên môi nàng, cảm giác mềm mại làm cho tâm thần nhộn nhạo, lúc muốn hôn càng sâu bị Hoa Nhiễm tát cái mạnh, Hoa Nhiễm giận dữ ngút trời, ngửa mặt lên trời thét to, "Nụ hôn đầu tiên của ta. . . . . bán ".

      càng chạy càng nhanh, khóe môi ra nụ cười ôn nhu, còn hai tháng nữa, thoát khỏi thương tích, đến lúc đó, Hoa Nhiễm ngươi, nơi nào cũng thể trốn. Bây giờ dám đến gần nàng, sợ mình đột nhiên nổi điên, liền đem nàng ngậm vào trong miệng, cũng sợ đột nhiên làm chuyện táo bạo với nàng.

      Nhưng nhớ nhung nàng, vì vậy dùng tinh cầu nhìn nàng, tiếng rao hàng của nàng đường cái, lúc nàng tắm thân thể trần truồng, vừa lau chùi thân thể, vừa vui sướng ngâm nga, mà lúc đó, dục vọng của luôn căng ra, được phóng thích, thích nàng, thích nàng thỉnh thoảng ngây thơ, thỉnh thoảng thuần khiết, thỉnh thoảng bá đạo. . . . . . khi nàng ở trong thủy tinh cầu, nàng là của , mình .

      Nhưng chuyện thế gian tất cả đều phát triển theo nguyện vọng của người ta.

      Kể từ lúc bên cạnh nàng có thêm nam nhân, nàng thay đổi cuộc sống tại, nàng thu dọn quán, theo nam nhân này tới thôn Bảo, quen nhìn nàng cười với người kia, hung hăng với người kia, thể tấm lòng chân của nàng đối với nam nhân này.

      Thập Dạ đột nhiên nở nụ cười, "Cướp nàng đều phải chết!"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7:


      Hôm đó, Nguyệt Vô Phong bởi vì thuốc kích thích mà chiếm đoạt thân thể Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm cũng coi là giả vờ chối từ, thúc đẩy chuyện hôn nhân của mình. Lúc mây mưa, Hoa Nhiễm đùa mà thành , nàng dự tính xong cuộc sống của mình.

      Sau khi mây mưa, Hoa Nhiễm cưỡng ép Nguyệt Vô Phong phụ trách cưới nàng, mà Nguyệt Vô Phong cũng cuối cùng đồng ý. Khi trời sắp tối, các nam nhân mua thuốc kích thích theo nhau tới, bình thường vào lúc này nhà của Hoa Nhiễm mở rộng cửa, hôm nay khép hờ, bọn họ cũng thèm để ý, đẩy cửa ra, mùi phóng đãng xông vào mũi, ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa chiếu vào, nhìn những thứ vừa mới xãy ra chiếc giường trong nhà này mà hiểu bọn họ uổng phí là nam nhân.

      Đêm đó, Hoa Nhiễm mời người trong thôn tới chứng kiến hôn nhân của bọn , ngày thứ hai, vứt bỏ tất cả nơi này, nàng muốn mang về cho Hoa cha nàng nhìn chút, nàng có thể ra tay bắt được chàng rễ rùa vàng, cho thấy cũng phải là có ai muốn Tiểu Hoa nàng.

      Gần tháng tròn, Nguyệt Vô Phong tìm hiểu tính khí của Hoa Nhiễm. biết nàng chỉ là thôn nữ, cả tiếng rao hàng bán thuốc cũng rất dân dã, nhưng biết nàng rất hung hãn, nàng rống to, la hét với , cũng động thủ đánh người, sức lực vẫn rất lớn. Hơn nữa nàng còn luôn nhắc đến loại lý luận kỳ quặc của Hoa .

      "Cha ta , giữa phu thê phải ôm ấp nhiều, gần gũi nhiều, làm nhiều".

      Lúc Nguyệt Vô Phong vừa mới nghe Hoa Nhiễm những lời này, thong thả uống trà, nghe nàng xong, nước trà trong miệng bị phun hết ra ngoài.

      Cổ họng của giờ phút này bị sặc nước trà, nên che miệng ho khan, Hoa Nhiễm chuyển tới phía sau , ôm , thân thể mềm mại dán chặt vào lưng của , khi đôi tay nàng bắt chéo phần bụng rắn chắc của , ôm rất , trong nháy mắt, Nguyệt Vô Phong cảm giác thân thể mình cứng ngắc. có thể cảm nhận mùi vị người Hoa Nhiễm, người của nàng có loại mùi hoa nhàn nhạt rất tự nhiên cùng với mùi thơm cơ thể nàng quyện lấy nhau.

      Hoa Nhiễm ôm , tim phổi ở sau lưng cười, "Coi như cãi nhau, cũng phải như vậy a, cha ta rồi, mỗi ngày đều muốn. . . . . . làm như vậy".

      Nàng ở phía sau cọ tới cọ lui, đầu ngang nhiên chồm qua hôn cái vào má Nguyệt Vô Phong rồi buông ra, "Tướng công, ngươi về sau cũng phải như vậy với ta nha".

      Cái gì ôm ấp nhiều, gần gũi nhiều, đến lúc đó mỗi ngày đều có, nửa tháng trước đều là Hoa Nhiễm chủ động, Nguyệt Vô Phong đỏ mặt, sau đó là Nguyệt Vô Phong chủ động. Về phần này làm chút. . . . . .

      Sau lần đầu tiên, Hoa Nhiễm vẫn oán giận Nguyệt Vô Phong biết thương hương tiếc ngọc, vì vậy Nguyệt Vô Phong ngoài việc xin lỗi, còn cố gắng mua ít đồ chơi bồi thường cho nàng. Buổi tối mặc dù ngủ chung giường, tuy nhiên thân thể tiếp xúc nhiều.

      Mấy ngày sau, Hoa Nhiễm lên đường khỏi thôn Bảo nhưng cứ lòng vòng. . . .

      Những ngày kế tiếp, càng thể khỏi . . . . . . Hoa Nhiễm bị quên đường, liên tục nhầm, bảy hướng cuối cùng lộn trở về thôn Bảo, tiếp tục tám hướng, Nguyệt Vô Phong và nàng ngày đêm lên đường, mệt mỏi chịu nổi. còn tinh lực để làm chuyện kia.

      Nguyệt Vô Phong bị dày vò, dùng sức véo vào mặt Hoa Nhiễm, "Hoa Hoa, ngươi hơn đứa ngốc bao nhiêu, đường cũng nhớ ".

      Hoa Nhiễm mắt đỏ lên, bụm mặt ô ô giả vờ khóc, "Ta cho cha ta biết, ngươi khi dễ ta. . . . . . Ô ô. . . . . ."

      "Được rồi, được rồi, đừng khóc. . . . . ." Nguyệt Vô Phong cảm thấy kiên nhẫn của mình bị mài đến nổi chỉ còn lại cặn bã, nàng thỉnh thoảng thanh thuần, thỉnh thoảng bá đạo, cũng biết làm thế nào đối với nàng nữa, lúc này Hoa Nhiễm ngẩng mặt tươi cười, "Tướng công, ta biết ngay là ngươi thương ta".

      Nguyệt Vô Phong đưa tay lau nước mắt cho nàng, mắt nhìn về phía nơi khác, "Chúng ta nên lên đường thôi, vốn chỉ có ba dặm, chúng ta lại lanh quanh mười mấy dặm đường, gần tháng rồi!"

      Nếu còn võ công, mấy dặm đường là gì, lúc này bị nàng cho ăn thuốc, có bao nhiêu hơi sức để , mà Hoa Nhiễm tinh lực dồi dào, luôn nhảy nhót trước mặt, thỉnh thoảng xoay người lại, quát to tiếng, "Nguyệt Vô Phong, ngươi mau lăn lại đây cho ta!"

      Nơi này có hồ nước trong suốt, trong hồ trồng đầy hoa sen màu hồng, làm nổi bật lá cây, lung lay sinh động. Hoa Nhiễm cũng biết giọng của nàng đầy oán khí với Nguyệt Vô Phong, nàng liền chân chó tiến lên khoác cánh tay của , chỉ vào hoa sen đầy hồ, "Tướng công, nhiều hoa sen xinh đẹp a. . . . . ."

      "Người so với hoa xinh đẹp hơn a, hoa xinh đẹp, người quyến rũ, thời tiết đúng là tệ". giọng nữ lạnh lùng truyền vào tai hai người bọn họ, Hoa Nhiễm nhanh chóng xoay người lại.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8:


      Khi Hoa Nhiễm xoay người lại, chỉ thấy nữ nhân áo đen đứng phía sau, mặt cũng dùng khăn lụa đen che kín. Chỉ lộ ra đôi mắt hạnh lạnh lẽo, nhưng đôi mắt có tình cảm này lại khiến nam nhân thần hồn điên đảo. Hoa Nhiễm vừa nhìn, ghen tức mọc lan tràn, nhón chân lên, đưa tay bịt kín ánh mắt của Nguyệt Vô Phong, " cho phép ngươi nhìn nàng, nếu bị câu hồn ta làm thế nào?"

      Nguyệt Vô Phong đột nhiên nở nụ cười, cười đến hoà hợp êm thấm, nhưng biết an ủi nàng thế nào.

      Hoa Nhiễm thấy cười, lớn tiếng , "Nguyệt Vô Phong, ta cho ngươi biết, ngươi cười với nàng, ta móc mắt ngươi".

      Nguyệt Vô Phong gì, đâu có cười với nữ nhân kia, nhưng cười nữa, cũng phải là loại người bảo thủ, làm sao vì diện mạo của nữ nhân kia mà bị câu hồn. Nữ nhân trước mặt này che mặt kín mít, nhìn vẻ bên ngoài hẳn biết nàng là nữ nhân lạnh lùng, dung mạo lạnh lùng. Nhưng lại cảm thấy tiểu nương bên cạnh bị ăn giấm chua càng thêm đáng .

      Xích Đồng nghe Hoa Nhiễm như đứa trẻ, đột nhiên mím môi cười, làm sao Thập Dạ lại thích loại nữ nhân này, có thể sống lâu ở Hắc Nham, chưa gặp qua nương ngây thơ, nàng chọn những nữ nhân có bộ dạng thành thục cho . Hiếm thấy thích, nếu sau này, Dạ có được nữ nhân này, ngày nào đó phát điên lên, chỉ thêm phần thức ăn ngon mà thôi.

      Tiếng cười của nàng rất lạnh lùng, "Chỗ này có bao thuốc độc, hai người các ngươi, chỉ có thể sống , muốn bảo vệ đối phương uống bao thuốc này ".

      Nàng biết tại sao nàng phải làm loại chuyện thử dò xét nhàm chán như vậy, nhưng nàng chỉ muốn thử dò xét tính cách của nữ nhân này như thế nào.

      Chỉ thấy Hoa Nhiễm buông ánh mắt của Nguyệt Vô Phong ra, quay đầu nhìn nghi ngờ , "Nguyệt Vô Phong, nữ nhân này đầu óc có vấn đề phải , chúng ta sống tốt, tại sao muốn chết? Muốn chết nàng chết là được".

      Đột nhiên, luồng gió quỷ dị thổi tới, bột thuốc màu trắng trong tay Xích Đồng bị thổi tung ra ngoài, Hoa Nhiễm kinh hãi, ôm Nguyệt Vô Phong trực tiếp nhảy xuống ao.

      Xích Đồng bờ thấy bọn họ rơi xuống nước, cũng thể làm gì, dù sao nàng thể hạ độc trong nước, huống chi, bây giờ có con thỏ khổng lồ lao về phía nàng, vồ lấy nàng, trong nháy mắt, con thỏ kia nhào tới, há miệng hấp thu tất cả bột thuốc trong gió, trong phút chốc nó nhắm mắt lại, Xích Đồng phát mắt của con thỏ cũng màu đỏ. Con thỏ rất nặng, nàng mất hơi sức lớn mới có thể đẩy con thỏ người nàng ra. Ngay sau đó xảy ra chuyện kỳ quái, con thỏ bên cạnh biến thành nam nhân có vóc người nhắn.

      tiếng gào thét vang lên bên tai Xích Đồng, nàng ngẩng đầu lên, lại thấy cách đó xa, con báo đốm đen đứng, bộ lông bóng loáng, chút tạp sắc, bộ lông dưới ánh mặt trời dường như có chút lấp lánh ánh sáng. Ánh mắt của nó đen nhánh, nhìn chằm chằm Xích Đồng, Xích Đồng chậm rãi cử động, lại thấy con báo đốm kia đột nhiên nhảy tới nàng, Xích Đồng lập tức phóng độc, con Báo kia cũng ngã xuống bên cạnh nàng.

      Xích Đồng đứng dậy vừa định , nhưng nhớ lại cặp mắt màu đỏ của con thỏ, nàng ôm lấy thân thể nam nhân kia, thân thể rất , vừa định rời , con Báo cũng biến thành nam nhân vóc người thon dài, toàn thân mặc áo đen.

      Xích Đồng sửng sốt, nhịn được thở dài cái, "Hôm nay đúng là gặp quái hơi nhiều".

      Chất độc này chủ yếu là bột phấn, nàng cần mạng của bọn họ, chỉ làm cho bọn họ tê liệt hai, ba ngày mà thôi. Nàng ôm nam nhân thỏ xa. . . . . .

      Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong rơi xuống nước, phút chốc kia, Hoa Nhiễm kinh hoảng, trong đầu trống rỗng, chỉ ôm Nguyệt Vô Phong chặt, ôm chặt thân thể vào trong ngực, hơi sức lớn kinh người. Nguyệt Vô Phong biết bơi, nhưng giờ thể động đậy, còn hơi sức nữa, chỉ có thể vô lực nhắm mắt. . . . . .

      Mặc dù hoảng hốt, nhưng ý thức rất ràng, trong thời gian ngắn ngủi, Hoa Nhiễm phát mình vẫn ôm Nguyệt Vô Phong, hai người nằm cái nệm lông màu xanh biếc, lại nghe được giọng nịnh nọt, "Vương tử, hai người này là do bọn nô dịch mới từ trong hồ mang qua đây, gần đây, ngài rất nhàm chán, hai người kia có thể để cho ngài chơi đùa chút".

      "Hắc, hắc. . . . . ." thanh dễ nghe vang lên, có chút hèn mọn, "Bổn vương cảm thấy hứng thú nữ nhân kia, ngươi đưa nam nhân tới làm chi, đáng đánh?"

      "Ai . . . . . Đau. . . . . . Vương tử a, hai người bọn họ thoạt nhìn là vợ chồng, ngài làm cho nữ nhân kia nổi cơn ghen với chồng mình phải tốt sao?"

      "Mặc dù ngươi làm việc bất lực, nhưng chủ ý này tệ, lấy công chuộc tội, bây giờ chuẩn bị cho ta". Thanh cuối kéo dài, sau cùng đặc biệt cao giọng.

      Hoa Nhiễm phát mình vẫn ôm Nguyệt Vô Phong chặt, vội vàng buông ra, thấy mắt của còn nhắm, cho rằng bị uống nước, liền đè ép lồng ngực của mấy cái, ngay sau đó áp môi mình lên môi của , hút mấy hơi thở, còn chưa hút xong, ánh mắt Nguyệt Vô Phong mở toang ra. Trong mắt của có chút mê ly, le lưỡi ra liếm liếm môi Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm thất kinh, người này lúc nào chủ động như vậy, nàng cũng rất muốn hôn trả lại a, nhưng bây giờ còn có người ngoài ở đây, Vương tử kia nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn bọn họ. . . . . .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9:


      Hoa Nhiễm quan sát bốn phía, gần như đều lấy màu xanh lá cây làm chủ đạo, thảm màu xanh lá cây, vách tường màu xanh lá cây, Vương tử ngồi cao phía kia cũng mặc hoa phục màu xanh lá cây, ngọc thạch màu xanh lá cây, cũng nghĩ ra vì sao phải như vậy, Vương tử có khuôn mặt và dáng dấp mê hoặc người ta. So với nữ nhân, da thịt vô cùng mịn màng, sắc môi mềm mại, nhưng lúc nhìn Hoa Nhiễm thoáng cười, trong mắt Hoa Nhiễm cảm thấy hơi bỉ ổi, hai tròng màu xanh lục, lăng lăng nhìn nàng hề che đậy làm cho Hoa Nhiễm khó chịu, Nguyệt Vô Phong càng thoải mái hơn nàng, kéo Hoa Nhiễm trốn phía sau lưng mình, dùng thân thể của mình che chắn ánh mắt trắng trợn kia.

      khẽ cúi người chào, "Cảm ơn công tử cứu giúp ta và nương tử của ta. . . . . ."

      "Ôi chao. . . . . ." Phía , Vương tử cắt đứt lời của Nguyệt Vô Phong, "Nếu ta có thể cứu các ngươi, mời ở lại ăn bữa cơm. Coi như các ngươi cám ơn ta".

      Hoa Nhiễm nhắn núp sau lưng Nguyệt Vô Phong, nhìn thấy tướng công mình vô cùng lễ độ như thế, trong lòng vui vẻ, nhưng nghe thấy tên Vương tử này nhảm, trong lòng nàng giận dữ.

      Ra khỏi cung điện, nhìn thấy những con ếch, nòng nọc cứ nhảy tới, nhảy lui, có chút giống con người, lại có chút giống con ếch cái, Hoa Nhiễm bừng tỉnh ra nơi này là vương quốc loài Ếch. Cái gì mà Vương tử, bất quá chỉ là Quan Ếch thôi (con ếch làm chức quan), con ếch này, lúc đầu Hoa cha nàng nghe qua, tuy nó là Vương tử nhưng cũng coi như là Vua Ếch. Vì vua Ếch ngồi dưới đáy giếng, lúc đầu bị người trong thiên hạ chê cười, do nó vẫn cho rằng mình nhìn thấy toàn bộ thế giới, về sau mới biết được ngoài bầu trời này có bầu trời khác, vì vậy sau khi nó nhiều tuổi, liền dẫn vợ xinh đẹp du ngoạn.

      giờ, toàn bộ vương quốc Ếch này đều do Vương tử nắm quyền. Hoa cha nàng có qua, con ếch này đặc biệt bỉ ổi, hàng đêm cần nương bầu bạn, mặc dù là con ếch , nhưng tính cách cổ quái, chỉ thích nương là loài người, cho rằng các nương loài người có đôi chân thon dài, xinh đẹp. Vì vậy, những con ếch cái trong vương quốc ếch, muốn lấy lòng , nên thường đến nhân gian để bắt chước hình tượng nữ nhân.

      Hôm nay tên Vương tử này ở trước mắt của nàng, sau khi nàng nhìn cái, trong lòng cứ lẩm bẩm, bỉ ổi, bỉ ổi. . . . . .

      là ăn bữa cơm, chính là ba người ngồi xung quanh cái bàn tròn, bàn đặt mấy vòng tròn, bên trong có rất nhiều côn trùng, côn trùng màu xanh mập mạp, từng đoạn, từng đoạn ngọa nguậy, nằm chồng lên nhau, Hoa Nhiễm nhìn chỉ cảm thấy buồn nôn nhưng Nguyệt Vô Phong mặt đổi sắc.

      Hoa Nhiễm khỏi dời tầm mắt, rơi vào quanh thân mấy nha hoàn phía , mấy nha hoàn này phục vụ ăn cơm có bộ dáng xinh đẹp hơn nhiều, nhìn cũng vui tai vui mắt, so với những con ếch đầu xanh, thân quái vật tốt hơn gấp trăm lần.

      Quan Ếch liếc mắt nhìn bọn cái, đưa ra cái lưỡi đỏ tươi dài, đem mấy con côn trùng ngọa nguậy ăn vào trong miệng, nhắm mắt lại từ từ thưởng thức.

      Nhìn dáng vẻ hưởng thụ thức ăn ngon, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy càng thêm buồn nôn.

      Quan Ếch thấy bọn họ động tay, khỏi hỏi lại, "Chẳng lẽ những thứ này phù hợp khẩu vị của các ngươi?"

      " nhảm, chúng ta cũng phải là Ếch".

      "Hả?" Quan ếch dường như trong phút chốc hiểu ra, "Các ngươi là người, nên ăn thịt người gì đó".

      vỗ tay cái, các mỹ nữ đưa lên chút thịt, cá, hào, hải sản, Hoa Nhiễm vừa nhìn liền buồn bực, "Vương tử Ếch a, bọn ta là người nên ăn đồ sống".

      Nguyệt Vô Phong cũng nghe ra trong giọng Hoa Nhiễm đầy oán trách, khỏi vỗ vỗ nàng, "Hoa Hoa, được vô lễ".

      " ăn sống, vậy ăn cái gì?" Trong mắt của xuất tò mò, nhưng mơ hồ có chút giảo hoạt, tiếp tục , "Nếu ăn cái này, có thể uống rượu, rượu này là thứ cực phẩm tại vương quốc chúng tôi, thể nể tình".

      Lập tức dọn dẹp tất cả mọi thứ bàn, mang lên vài hũ rượu, rượu mở ra, mùi thơm xông vào mũi, hương vị đậm đà lan tràn cả căn phòng.

      Nguyệt Vô Phong cũng là biết rượu của loài người, vừa nghe mùi rượu này liền biết rượu ngon ủ mười năm trở lên, mà Hoa Nhiễm đối với mùi rượu, cũng có loại si mê, sửng sốt hít thở sâu vài cái, hít mùi hương tinh khiết vào trong phổi.

      Chúng mỹ nữ mang 3 cái ly tinh xảo cỡ lớn, chứa đầy rượu, mỗi người ly để ở trước mặt, quan Ếch dẫn đầu nâng chén, "Chúng ta có thể quen biết cũng coi là có duyên, ta mời các ngươi ly".

      Nguyệt Vô Phong cũng bưng ly rượu lên, "Cám ơn Vương tử cứu giúp".

      Hoa Nhiễm phòng bị nhìn chằm chằm vào ly rượu kia, lúc Nguyệt Vô Phong bưng ly rượu kia, nàng ngăn cản , , "Ta uống trước".

      Qua lát, có phản ứng gì, mặc dù nuốt xuống rượu này, nhưng mùi rượu nồng trong miệng tràn ngập, giữa răng môi đều là hương vị ngọt ngào.

      Quan Ếch dường như hiểu ý nàng, vui , " tin ta sao".

      "Làm sao có, nương tử của ta chỉ sợ ta uống được nhiều rượu, nàng thay ta thử chút tửu lượng". Ngay sau đó, uống ly rượu xuống bụng, lâu, Nguyệt Vô Phong liền té xỉu bên cạnh.

      Hoa Nhiễm thất kinh, lắc lắc Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, ngươi làm sao vậy?"

      " chỉ hôn mê". Quan Ếch nhàng , mặt vẫn là vẻ bỉ ổi, nhìn về phía Hoa Nhiễm, lộ ra dục vọng thể che giấu.

      "Ngươi làm gì?" Hoa Nhiễm đứng lên, vẻ mặt tức giận.

      "Cũng làm gì cả, chỉ bỏ chút thuốc, tỉnh làm hư chuyện tốt của ta".

      "Ngươi muốn làm gì?"

      "Muốn ngươi theo ta. . . . . . Thổi tiêu". thở sau hai chữ đó, giọng đầy mị hoặc, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp khẽ ngửa lên, nơi khóe môi có chút lạnh nhạt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :