1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 83:

      Nguyệt Vô Phong nhìn thấy Phù Dung Ba mới thở phào nhõm, tự do của mình hoàn toàn còn vấn đề nữa.

      Dường như Mèo cũng có ý định dọn dẹp Điểu Vương, lúc này thái độ của Điểu Vương khác thường, toàn thân run rẩy dữ dội, Phù Dung Ba cười ba tiếng, “Chim , thức thời chút, đừng động đến bằng hữu của ta, nếu đừng trách ta giết mấy con Tiểu Điểu làm bữa ăn ngon.”

      Nguyệt Vô Phong thấy nàng lên tiếng uy hiếp cũng ngăn cản, nhìn thấy dáng vẻ của Mèo lúc này chút buồn cười, dường như nàng chỉ đối đãi rất dịu dàng với con chuột nàng thích, nghĩ đến đây khỏi có chút chán nản.

      “Cám ơn Miêu tỷ giải cứu, Nguyệt Vô Phong vô cùng cảm kích.” Sau khi Nguyệt Vô Phong được mang ngoài vội vàng lời cám ơn, ngay sau đó lại có chút kinh ngạc , “ may là Miêu tỷ đến cứu kịp thời nhưng biết, làm sao biết được ta ở chỗ này?”

      Phù Dung Ba cười cười, hoàn toàn thất vọng, “ thể giết mấy con chuột nhưng chúng ta vẫn phải ăn vì vậy phải bắt chim thôi, phái mấy thủ hạ theo dõi, từ thủ hạ biết được chỗ này, cảm thấy bọn họ miêu tả dáng người giống ngươi, liền chạy đến.”

      “Miêu tỷ đối với đúng là tận sức, làm được như thế này thực dễ.”

      Nàng nở nụ cười, “Chỉ cần vui vẻ, ta làm cái gì cũng nguyện ý.” Ngay sau đó nheo mắt, vẻ mặt mang chút nguy hiểm , “Đệ muội đâu? Tại sao thấy hả?”

      Cách xưng hô đệ muội này lập tức đem quan hệ của bọn họ trở nên thân thiết ít, ánh mắt của Nguyệt Vô Phong vốn ảm đạm càng tăng thêm đau đớn, “Nàng vứt bỏ ta rồi, bây giờ tìm nàng…..”

      Phù Dung Ba lập tức cảm thấy áy náy, “Chuyện này ta giúp được rồi, đánh đánh giết giết chúng ta còn có thể giúp được, còn tìm người a, mũi của chúng ta nhạy bén lắm, ban ngày thị lực lại được tốt, buổi tối lại phải kiếm ăn.” Hơn nữa nàng còn phải tốn thời gian đến biển tìm kiếm….

      “Miêu tỷ đường xa chạy tới giải cứu cho ta, ta vô cùng cảm kích, làm sao còn cầu những thứ khác. Tìm kiếm Hoa Nhiễm, ta tự có biện pháp, cũng quấy rầy Miêu tỷ nữa.”

      Liên tục mấy tiếng cám ơn, Nguyệt Vô Phong lập tức lên đường.

      sợ Hoa Nhiễm trở về, nên trở về xem nhưng thấy Hoa Nhiễm, càng thất vọng hơn cũng cảm thấy nằm trong dự liệu, sau đó hỏi thăm thần đèn vẫn có tin tức.

      Lúc này Hoa Nhiễm ở chỗ của Thập Dạ, làm đứa bé tùy ý ăn vạ. Nàng rất kén ăn, lát muốn ăn cái này, lát muốn ăn cái kia, chỗ của Thập Dạ có người khác, muốn làm gì cũng tự mình ra tay, hết sức vất vả. Mà căn bản món ăn làm ra, Hoa Nhiễm ăn ngon liền ghét bỏ ném sang bên hoặc muốn Thập Dạ ăn hết tất cả.

      Nụ cười bất đắc dĩ của Thập Dạ luôn đọng nơi khóe miệng, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng. Khóe mắt của từ đầu chí cuối, vẫn mất vẻ cưng chiều, cũng thầm ngạc nhiên kiên nhẫn của mình, hôm nay lại có thể bình tĩnh ở chung với nàng, ở chung chỉ lo lắng từng chút về phương diện sinh hoạt, mỗi ngày giải quyết vấn đề ấm no cho nàng. Trước kia còn tìm cách muốn chiếm tiện nghi của nàng, hôm nay người ở trước mắt, lại thể chạm đến.

      Trong lòng vẫn khát vọng đoạt lấy nàng, hôm nay mặc dù tâm trí của Hoa Nhiễm giống như đứa bé, khi nắm bàn tay bé của nàng hoặc khẽ hôn nàng cũng có phản kháng, nhưng nếu cử động tiến thêm bước, cặp mắt trong suốt kia lên sợ hãi, nhìn chằm chằm Thập Dạ dám nhúc nhích, sau đó phòng bị mấy ngày. Thập Dạ có cách nào, lại dám có ý tưởng khác.

      Chẳng qua vào mỗi đêm nhìn thấy nàng ngủ say sưa, phát ra hương hoa như có như kích thích dục vọng chiếm được của , trong đêm dài chạy đến nơi xa xôi thổi tiêu phát tiết. khúc qua, giống như Vu Sơn tĩnh mịch, vô cùng tinh tế, chỉ là vẫn được thỏa mãn, trong lòng khỏi có chút phiền não.

      Nhưng cho dù thế nào, nhìn nụ cười Hoa Nhiễm chút kiêng kỵ cơn tức giận và tâm tình khó chịu của tan biến.

      Thỉnh thoảng cùng Hoa Nhiễm huyên náo, còn có thể ôm nàng lát, lúc này vẻ mặt Hoa Nhiễm có chút mê man, nghẹo đầu nhìn , sau đó lẩm bẩm , “ giống…..”
      Last edited by a moderator: 8/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 84:

      Nguyệt Vô Phong tìm thấy Hoa Nhiễm, cuộc sống có vẻ hết sức phiền não, lo lắng cho nàng, cuối cùng nghĩ tới biện pháp tìm phụ mẫu của Hoa Nhiễm nhờ giúp đỡ. Thần đèn mang đến chỗ Hoa . Hoa vừa nghe thuật lại chuyện xảy ra liền biết con của mình bị thất lạc, sốt ruột sắp xếp chuyện nhưng cũng hốt hoảng, vỗ vỗ bả vai Nguyệt Vô Phong , "Ngươi yên tâm, nàng có chuyện gì. Nàng là cốt nhục của ta, chúng ta tâm linh tương thông, nàng còn sống."

      Nguyệt Vô Phong nhíu mày cái, "Nhạc phụ, ta vẫn lo lắng cho nàng, biết nàng mình có tốt hay . Tại sao nàng biến thành. . . . . ."

      Hoa phất phất tay , " tại ta lời như thế, ngươi có thể ta có trách nhiệm, nhưng ta thể . người của nàng dù sao cũng chảy huyết thống quái, nếu bị ngoại giới kích thích quá lớn, dẫn phát khí người nàng mà nàng thể dẫn dắt. Huống chi khí len vào khí, có thể Hoa Hoa bị những quái khác hấp dẫn ." Lẽ ra nên sớm ra chuyện này, nhưng lại cảm thấy cần thiết nên gì, thậm chí ngay cả Hoa mẫu cũng hiểu chuyện này.

      Nguyệt Vô Phong ngẩn ra, "Ta làm sao mới có thể tìm được nàng. . . . ."

      "Bây giờ nàng căn bản có ở trong tam giới, có thể đem nàng giấu tốt như vậy . . . . . ." Hoa biến sắc, ngay sau đó nhìn Nguyệt Vô Phong , "Ngươi ra ngoài trước, chuyện này ta muốn để cho mẫu thân Hoa

      Nhiễm biết, bà ấy biết, biết lo lắng như thế nào nữa, ta với ngươi cùng tìm.”

      “Cám ơn nhạc phụ.” Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe xong, vội vàng ra ngoài. Nơi này cánh hoa đào vẫn bay múa đầy trời, nhưng thiếu xinh đẹp lúc mới tới, có lẽ do tâm tình kém nên có cảm giác được hương hoa. sững sờ nhìn những đóa hoa, càng nhớ nhung nàng vô tận.

      Trong chớp mắt, Hoa ra đứng trước mặt của . Dường như Nguyệt Vô Phong cũng vẫn như thế.

      “Chúng ta gặp người trước.” Đôi mắt câu hồn mang theo nụ cười, mặt Hoa hơi lộ ra vẻ qua lười biếng, “Tiểu tế, đừng bày ra bộ dáng cau mày khổ sở nữa, ta nhìn cũng ngán. Ta cũng sốt ruột, ngươi gấp cái gì?”

      “Trong lòng ngài biết nhưng ta biết gì.” Nguyệt Vô Phong mở miệng, “Những ngày có nàng huyên náo, trong lòng phiền não chịu nổi, cũng muốn phát bệnh rồi.”

      “Tiểu tử, Hoa Nhiễm nha đầu này bề ngoài thô bên trong tinh tế, mặc dù bình thường điên điên khùng khùng, kì thực ở phương diện khác rất nhạy cảm. Đối với ngươi, vừa bắt đầu nàng lo được lo mất, ta nhìn cũng đau lòng. tại mặc dù tình cảm của các ngươi ổn định, nàng cũng tin tưởng ngươi, nhưng ngươi biết có số việc phải hoàn toàn tuyệt đối……”

      phải hoàn toàn tuyệt đối?” Nguyệt Vô Phong vừa nghe xong, trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng thấy Hoa tiếp tục nữa, nên cũng lên tiếng.

      “Dẫn ngươi gặp , thích người ta chuyện, ngươi đứng yên đừng động là được.”

      Nguyệt Vô Phong nghĩ tới Hoa dẫn gặp Quân Qua Bất, phụ thân của Quân Thập Dạ. Nơi này vô cùng hắc ám, tia sáng, mặc dù trợn tròn mắt nhưng Nguyệt Vô Phong lại cảm giác mình giống như người mù.

      “Hoa ?” Trong bóng tối truyền ra giọng trầm thấp, áp bức làm cho người ta hít thở thông.

      “Quân huynh, là ta.” Hoa Nhiễm khẽ mỉm cười, thân thiện, xa cách, cách đối nhân xử thế của trước sau như .

      “Chuyện gì?” Trong bóng tối giọng này ràng có chút vui, nơi này là địa phương riêng tư của và Tinh Thần Minh, thích bị bất luận ai quấy rầy.

      Nguyệt Vô Phong đứng ở bên, Hoa ý bảo cần gì.

      “Con trai của ngươi giấu con của ta……Ta tìm được bọn họ.”

      “Lẽ ra con trai của ngươi và nữ nhi của ta có hôn ước…. Nếu hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt…..”

      “Quân huynh, tin tưởng ngươi là người hiểu lý lẽ, con cháu có phúc của con cháu. Về hôn của bọn chúng, lúc đầu chúng ta cũng chỉ coi như là đùa. Huống chi, hôm nay con của ta sớm thành thân mà Thập Dạ tên tiểu tử này lại cướp nàng , tiểu tế của ta rất thương tâm.”

      Hoa suy nghĩ chút tiếp tục , “Trong lòng con của ta chỉ có người khác, Thập Dạ cưỡng đoạt cũng có hạnh phúc.”

      Quân Qua Bất suy nghĩ, có thể bởi vì câu này khắc sâu trong lòng , dù sao năm đó trong lòng Tinh Thần Minh từ đầu tới đuôi cũng chỉ có , giọng điệu của chậm rãi, “Thập Dạ hài tử này, tham muốn giữ lấy quá mạnh, có tác phong của ta năm đó…… Chuyện này giao cho ta, ta biết ở nơi nào.”

      Quân Qua Bất đưa lưng về phía bọn họ xoay Thủy Tinh Cầu, trong thủy tinh cầu ra Thập Dạ và nữ nhân hài, chắc là nữ nhi của Hoa , , lúc này Thập Dạ cũng chút ngang ngược tàn ác. ngồi bên cạnh nữ hài tử gọt lê, sau khi gọt hết lê đem lê trong suốt đưa tới miệng của nàng, nữ hài tử kia quay mặt qua chỗ khác, mặt cũng vui, lê quá nhiều, ăn ngon.

      Thập Dạ vội vàng , lê tách ra được….

      Nhiều năm qua, Quân Qua Bất vẫn ở cùng với Tinh Thần Minh, đối với đứa con trai này có trông nom, mà con trai làm việc nào cũng hài lòng, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt nhu tình của nhi tử, trong lòng biết nhi tử rất thích nữ hài tử này. Hơn nữa, nữ hài tử này dường như cũng có ý phản kháng…..

      Nguyệt Vô Phong nhìn sau lưng của Quân Qua Bất, thấy có nam tử to lớn cao ngạo, vừa định tiến lên nhìn thân ảnh trong thủy tinh cầu, ánh sáng màu xanh dương nhạt tan mất.

      Khôi phục trầm mặc hắc ám, “Ngươi chính là tiểu tế của ?”

      “Đúng vậy, tại hạ Nguyệt Vô Phong.”

      Quân Qua Bất gật đầu cái, “Ta muốn giúp các ngươi.”

      “Quân Huynh, nhiều năm rồi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn câu với sao?” Hoa mở miệng lần nữa, giọng bình tĩnh.

      Chương 85:

      Khi Quân Qua Bất, Hoa , Nguyệt Vô Phong, ba người cùng xuất ở trước mặt Thập Dạ, Thập Dạ vẫn thể tin được ánh mắt của mình, tin mấy chục năm qua, cha chưa từng liên lạc hoặc xuất trước mặt của , "Cha?" ra từ đến lớn, Thập Dạ chỉ nhìn thấy Quân Qua Bất vài lần, hơn nữa đều ở trong bóng tối, thậm chí Thập Dạ nhớ bộ dạng của cha . Nhưng khuôn mặt của Thập Dạ và Quân Qua Bất có mấy phần tương tự, mà mái tóc của Quân Qua Bất đen nhánh dày, phải màu bạc như Thập Dạ.

      Thập Dạ lặng lẽ khắc ghi hình bóng cha của vào trong lòng.

      Sau khi Quân Qua Bất nhìn thấy Thập Dạ, tròng mắt hiền từ, chậm rãi , "Thập Dạ, đem nương tử của người ta trả lại cho người ta. Theo điều kiện như ngươi, nữ nhân dạng nào chẳng có?"

      Thập Dạ nhíu mày cái, lời nào, chẳng qua cúi đầu với Hoa Nhiễm, "Ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, lát sau ta trở lại."

      mặt Thập Dạ từ đầu tới cuối có nửa phần lúng túng và hốt hoảng, đứng dậy muốn dẫn mọi người ra ngoài.

      Nguyệt Vô Phong nhìn thấy Hoa Nhiễm rất vui mừng, thậm chí nhất thời biết nên làm sao cho phải, vậy mà Hoa Nhiễm giống như có nửa chút vui sướng, nàng ngước mắt nhìn những người quen biết đứng ở trước mắt, trong mắt hề gợn sóng.

      "Hoa Hoa." Nguyệt Vô Phong kêu lên.

      Hoa Nhiễm xoay qua nhìn , nhìn chăm chú, trong mắt lóe lên tia khác thường, ngay sau đó chuyển tầm mắt, tiếp đó lại nghĩ tới điều gì, đứng lên, giang hai cánh tay chạy , Nguyệt Vô Phong vui mừng, cũng giang hai cánh tay, nhưng thấy Hoa Nhiễm lướt qua người , ôm chặt Hoa , "Cha. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong chỉ cho rằng Hoa Nhiễm giận , từ phía sau ôm lấy Hoa Nhiễm, vẻ mặt Hoa Nhiễm lộ ra hoảng sợ, ôm chặt cổ của Hoa buông tay.

      "Hoa Nhiễm." Nguyệt Vô Phong khẽ gọi, Hoa Nhiễm cũng để ý tới , ôm Hoa càng chặt hơn, "Cha. . . . . ."

      "Nữ nhi ngoan." Rất lâu Hoa có thân cận với nữ nhi, mặc dù kỳ quái cũng để mặc cho nàng ôm, vỗ phía sau lưng của nàng.

      "Cha, dẫn ta về nhà. Ta nhớ mẫu thân, nhớ nhà, ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm giống như hài tử ô ô khóc thút thít.

      Hoa tò mò, vẫn dụ dỗ, "Được, được, được, cha dẫn ngươi trở về."

      Hoa Nhiễm quay đầu lại cười với Thập Dạ, "Thập Dạ ca ca, ta muốn về nhà nha. Cám ơn ngươi chăm sóc."

      "Hoa Nhiễm? Ta cho ngươi !" . Ánh mắt Thập Dạ mang theo hi vọng, tròng mắt đen như mực, mang theo vẻ ôn nhu, giọng kiên quyết, "Ngày mai ta làm gạo nếp đường cho ngươi. . . . . ."

      sắc mặt Nguyệt Vô Phong khó coi, nhìn Hoa Nhiễm chằm chằm, sốt ruột muốn biết đáp án.

      Quân Qua Bất đứng ở bên lời nào, chỉ nghĩ xem trước tình huống rồi sau.

      Hoa Nhiễm cười hì hì, "Thập Dạ ca ca, ta cũng rất muốn ăn, nhưng ta muốn về trước, mẹ ta nhớ ta đấy." xong nhìn về phía vẫy vẫy tay, "Về sau ta tìm ngươi chơi."

      Quân Qua Bất nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng hiểu , nữ hài tử Hoa Nhiễm này dường như có chút đúng. nhìn về phía Thập Dạ , "Gần đây có số việc giao cho ngươi làm, ngươi cũng chăm sóc được người ta, ngươi để cho phụ thân của người ta mang nữ nhi trở về."

      xong nhìn thoáng qua Hoa cái, mình lại quay lại kéo Thập Dạ bắt đầu việc nhà.

      bên là cha, bên là mình nữ nhân mến. tránh thoát sức lực tay Quân Qua Bất, trơ mắt nhìn Hoa mang Hoa Nhiễm , bên cạnh của bọn họ còn theo tên Nguyệt Vô Phong làm cho người ta thống hận. .

      "Cha, ngươi làm gì vậy?" Giọng Thập Dạ lạnh lùng, ngay cả trước mặt cha của , cũng cho chút mặt mũi.

      "Thập Dạ, ngươi cần gì lung lạc tâm trí của nàng. Cha biết ngươi pháp thuật cao minh, nhưng cũng thể phá gia môn người ta."

      Thập Dạ cũng muốn giải thích, hừ lạnh tiếng, "Tại sao phải dẫn bọn tới, cho ta thêm chút thời gian, ta và nàng tu thành chánh quả."

      "Cần gì tham luyến nữ tử như vậy, lấy điều kiện của ngươi. . . . . ."

      "Ta cũng cần ai. Cha, ta vẫn tự hào về ngươi, hôm nay ta xem thường ngươi." Thập Dạ tránh ra khỏi tay Quân Qua Bất, sải bước ra ngoài, vừa vừa thổi ống tiêu, tiếng tiêu lượn lờ, đều là bi thương và tức giận, bầu trời giăng đầy mây đen, mưa to cuồng loạn rơi xuống. .

      Sắc mặt Quân Qua Bất ngẩn ra, đối với tính tình dễ chịu của Thập Dạ lúc trước kia biến mất, nhàng , "Thần Minh, ta làm thương tổn con của chúng ta, chỉ vì gặp ngươi lần, ngươi có thể trách ta?" Ngay sau đó sắc mặt rét lạnh, hung ác , "Hoa , nếu lừa gạt ta, đừng trách ta vô tình."
      Last edited by a moderator: 8/12/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 86:

      "Hoa Nhiễm. . . . . ." Từ đầu đến cuối Nguyệt Vô Phong luôn gọi Hoa Nhiễm nhưng Hoa Nhiễm cũng lĩnh tình, giống như giả vờ lĩnh tình, thậm chí mặt còn có vẻ hoảng sợ.

      Hoa thấy thế, chuẩn bị trước bước, để cho hai người trẻ tuổi hàn huyên chút, nhưng ngờ Hoa Nhiễm nắm chặt tay áo của Hoa , giọng , "Cha, là ai. . . . . . ?"

      Lúc trời sắp tối, vẻ mặt của Nguyệt Vô Phong từ mừng rỡ chuyển sang thất vọng, ngay sau đó có chút tức giận, da mặt của sung huyết đỏ bừng, rồi lại xanh mét, hiển nhiên phẫn nộ đến cực điểm, hai tay bóp chặt bả vai Hoa Nhiễm, "Hoa Nhiễm, ngươi làm cái gì? Ta rất khổ sở tìm được ngươi, ngươi lại hỏi câu, ta là ai? Ngươi có còn tim hay ."

      Lúc Hoa Nhiễm nhìn Nguyệt Vô Phong trách cứ, mắt đỏ lên, oa oa khóc lên, "Cha, . . . . . . khi dễ ta. . . . . ."

      "Hoa Nhiễm, ngươi biết ?" Từ trong hiếu kì, Hoa kịp phản ứng, nhìn gương mặt Hoa Nhiễm đầy vẻ nghi ngờ. trách được, dựa theo tính cách của nữ nhi , làm sao có thể nhàng chuyện với Thập Dạ, còn gọi là ca ca, từ đầu chí cuối để ý đến Nguyệt Vô Phong, thậm chí nhìn sắc mặt của . Hơn nữa lại nhào vào trong ngực "Lão nhân gia" như .

      " biết." Hoa Nhiễm lắc đầu, giống như trống bổi.

      Nguyệt Vô Phong mím môi chặt, sắc mặt trầm xuống.

      " là trượng phu của ngươi."

      "Hắc hắc he he, cha, ngươi đừng làm ta sợ, ta còn như vậy làm sao có trượng phu." Hoa Nhiễm cười ngây thơ như đứa bé.

      Nguyệt Vô Phong còn muốn nổi giận, lại bị Hoa ngăn lại, nhìn nhàng lắc đầu cái, "Đứa này, tâm trí bình thường, mất trí nhớ."

      Nguyệt Vô Phong vốn cho rằng Hoa Nhiễm tức giận , vậy mà tại khi biết chân tướng này, vẻ mặt chìm xuống, tâm chìm xuống, mơ hồ đau lòng, khẽ nhíu mày, cũng để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, nhàng ôm nàng vào lòng, "Hoa Nhiễm, ngươi thể quên ta."

      Hoa Nhiễm biến sắc chui ra khỏi ngực của , nhìn cười rực rỡ, "Ca ca, ngươi giống là người xấu, ta theo cha về nhà trước."

      Nguyệt Vô Phong cầm lấy tay nàng muốn buông nhưng biết làm sao mở miệng.

      Hoa nhìn Nguyệt Vô Phong , "Ta mang Hoa Hoa trở về trước, xem rốt cuộc có chuyện gì, mấy ngày nữa ta tới tìm ngươi trông coi nàng, lần này sau khi nàng trở thành , có thể người mất phần lớn năng lực, chỉ tạm thời bị mất trí nhớ."

      Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe xong, nghiêm túc gật đầu cái.

      Hoa mang theo Hoa Nhiễm trở về nhà, vừa đến nhà Hoa vuốt đầu Hoa Nhiễm , "Hài tử ngoan, cho cha biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Gì?" Hoa Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoa , vẻ mặt mê man.

      "Hài tử, giả vờ ngốc với cha là có quả ngon để ăn, , ngươi muốn làm gì?"

      Vẻ mê man ngây thơ mặt Hoa Nhiễm, trong nháy mắt biến mất còn tăm hơi, lộ ra vẻ mặt hoạt bát, lắc lắc cánh tay Hoa , "Cha, cha cũng biết rồi hả?"

      " nhảm, từ đến lớn ngươi cũng chưa từng ôm cha ngươi như vậy, cha ngươi là ai, cha ngươi còn biết tâm địa của ngươi đầy mưu ma chước quỷ sao?"

      Hoa Nhiễm cười lúc, ngồi ở cái ghế, đôi tay bưng mặt, "Cha, thân thể của ta bị nam nhân khác nhìn thấy hết, cha ta nên đối mặt với Vô Phong như thế nào đây. . . . . ." . Ngay sau đó, Nàng đem cả gương mặt chôn vào giữa hai chân, dám ngẩng đầu.

      "Nghe Vô Phong , ngươi bị biến thành ? Chuyện gì xảy ra?"

      Hoa Nhiễm đem chuyện xảy ra kể tỉ mỉ cho Hoa nghe, xong chỉ mặt của mình, "Dường như mọc ra đóa hoa to, trở nên xấu xí chết rồi."

      Hoa nghe xong lắc đầu cái, "Vì chuyện như vậy mà ngươi chạy trốn? Như vậy cũng có lỗi với tiểu tử Vô Phong."

      "Nào có, cha , cùng người khác liều mạng, còn là chuyện của nam nhân bọn , ràng xem ta ra gì, nếu chết rồi, ta làm thế nào?" Hoa Nhiễm chu miệng, thở phì phò, "Sau đó sinh khí, mượn tức giận chạy , sau đó gặp phải lão đạo sĩ, bị đánh đến gần chết. . . . . ." . Hoa Nhiễm những chuyện kia, Hoa lại đau lòng tức giận, hận được lập tức lên đạo quan giết sạch bọn đạo sĩ này, "Sau đó được Thập Dạ cứu . . . . . . Ta nhớ nổi cái gì, giống như tiểu hài tử, ăn vạ và làm nũng với . . . . . . hôm nay lúc ta nhìn thấy Vô Phong mới nhớ ra được, sau khi nhớ ra ta lại dám đối mặt. . . . . ."

      "Có muốn cha báo thù cho ngươi hay !" Mắt Hoa hồng hồng, nhếch miệng tức giận .

      "Cha, thôi , cái tên kia bị Thập Dạ giết chết rồi."

      Hoa từ từ bình phục lại tâm tình, bảo Hoa Nhiễm đưa tay lấy tới, truyền pháp thuật, từ từ lòng bàn tay Hoa Nhiễm xuất đóa hoa tinh xảo, "Từ ngươi chịu đủ khi dễ, lại hay chạy loạn, phụ mẫu đều sợ ngươi vào ma đạo, vì vậy cha thu pháp thuật của ngươi, hôm nay cha tin tưởng ngươi, pháp thuật kia cứ giao cho ngươi tự bảo quản, dù sao có thể bảo vệ tốt mình." Trong mắt của đầy từ ái, vỗ đầu Hoa Nhiễm, vào gặp mẹ ngươi chút, mẹ ngươi vẫn nhớ ngươi.

      Rèm bị vén lên, cũng biết Hoa mẫu đứng ở phía sau rèm nghe bao lâu, trong mắt rưng rưng, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hoa , tay ôm lấy Hoa Nhiễm, "Hoa Hoa, ngươi chịu khổ."

      "Mẹ. . . . . ." Hoa Nhiễm nghẹn ngào.

      :clap:
      Chương 87:

      "Để cho mẹ xem vết thương người ngươi." Hoa mẫu kéo Hoa Nhiễm vào trong phòng, tỉ mỉ quan sát vết thương người, vết thương cũng tốt, may da của Hoa Nhiễm rất tốt, khôi phục được cũng rất tốt, mặc dù chưa tới vài ngày nhưng giống như da bình thường, thế nhưng Hoa mẫu nhìn thấy còn có chút dấu vết thay đổi vẫn hít vào hơi, cố nén nước mắt tuôn ra ngoài.
      Hoa Nhiễm đứng dậy ôm mẹ, "Mẹ, đừng khóc, phải ta còn sống rất tốt sao?"

      "Rất đau phải ."

      "Phải . . . . . Nhưng bây giờ đau nữa. . . . . ."

      Ngay sau đó Hoa mẫu thay đổi đề tài, "Hoa Hoa, Thập Dạ đối đãi với ngươi tốt ?"

      "Mẹ, nếu ta đối đãi với ta tốt, đây tuyệt đối là gạt người. hết sức dụng tâm đối với ta, sở dĩ vết thương người ta khôi phục nhanh như vậy là do dùng máu của mình để làm thuốc dẫn. Khi đó tâm trí của ta tỉnh táo, luôn giở trò, còn kén cá chọn canh, nhưng tức giận. đối với ta, chút cũng tức giận. . . . . ." Vẻ mặt của Hoa Nhiễm rất nghiêm túc kể lại.

      mặt Hoa mẫu càng lên lo lắng mãnh liệt, "Ngươi chẳng lẽ. . . . . . Thay đổi tình cảm sao?"

      Hoa Nhiễm vừa nghe, phốc tiếng, "Mẹ, ngươi gì vậy? đối đãi tốt với ta, ít nhất ta đối với hung ác như trước kia, nhưng cũng đại biểu rằng ta muốn lấy thân báo đáp đâu, hơn nữa tình cảm của ta và Vô Phong làm sao chấm dứt chấm dứt. Nhưng nhìn thấy thân thể của ta. . . . . ." . Sắc mặt Hoa Nhiễm xụ xuống, "Vĩnh viễn là cái gai trong lòng ta. . . . . ."

      Hoa mẫu lại hỏi, "Có làm qua chuyện kia ?"

      "Chuyện này có. . . . . . Chúng ta chỉ hôn , ôm chút, có làm chuyện gì khác . . . . ." Hoa Nhiễm xong, mặt đỏ lên.

      Hoa mẫu lại an ủi nàng, "Cũng phải do ngươi nguyện ý, Vô Phong tha thứ cho ngươi."

      "Hừ, ta mới có ý định chuyện này cho biết. Hừ, là người xấu. . . . . ."

      "Nha đầu này. . . . . ." Hoa mẫu thở dài cái, "Vô Phong cũng là quan tâm ngươi. . . . . ."

      "Mẹ, ban đầu cha theo đuổi mẹ mấy năm?"

      "Nếu theo đuổi, cha ngươi theo đuổi đến mười năm, nhưng nếu tính nghiêm túc, cha ngươi theo đuổi ba năm. Năm đó cha ngươi chân đạp mấy thuyền cũng biết, ta làm sao chịu để ý đến . . . . . ."

      "Mẹ, ngươi là giữ bình tĩnh. sợ cha chạy với các nữ nhân khác?" Hoa Nhiễm cười hì hì hỏi.

      "Nếu chạy chứng tỏ ta với cha ngươi vô duyên."

      "Aiz, ta và Nguyệt Vô Phong ở cùng chỗ. . . . . . mấy tháng ngắn ngủi như vậy, ta còn chưa hưởng thụ được mùi vị theo đuổi. Ta muốn theo đuổi ta, ta muốn khi dễ , ta muốn hung hăng khi dễ !"

      Hoa mẫu thấy nàng quyết tâm, , "Hoa Hoa, ngươi cũng nên quá đáng. Nếu dựa vào tính tình của Vô Phong, chắc chắn tức giận, đến lúc đó đừng trách mẹ nhắc nhở cho ngươi."

      "Mẹ, mẹ yên tâm, ta tự có chủ trương."

      Hoa Hoa suy nghĩ chút lại chạy hỏi Hoa , "Cha, nữ nhân làm ra chuyện gì kích thích nam nhân?" Nàng thấy vẻ mặt Hoa mê man, cười gian mấy tiếng. Hoa hiểu ý, dùng sức vỗ đầu nàng, "Ngươi có bệnh sao, nhưng chuyện này. Chẳng qua. . . . . . Ta cũng thích xem kịch hay, cho ngươi biết, ngươi tìm nam nhân tới, có thể kích thích nam nhân nhất. . . . . . Ừ, ngươi tiếp tục giả vờ mất trí nhớ. Ở trước mặt của Nguyệt Vô Phong, các ngươi cùng thân mật chút, đối với Nguyệt Vô Phong cũng cần quá kém, phải đối tốt với , nhưng đối với người khác, phải tốt hơn."

      "Cha, còn gì nữa ?"

      "Có, đương nhiên là có."

      "Ngươi lại dạy hư con ngươi?" biết từ lúc nào Hoa mẫu đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa chằm chằm.

      Hoa vội vàng bật cười, "Con chúng ta muốn làm người xấu, ta chỉ giúp nàng tay."

      "Hả?"

      "Ách. . . . . . sáng mai chúng ta ra ngoài chơi, ta gọi Nguyệt Vô Phong tới, chúng ta , nhưng chúng ta tham dự." Hoa vội vàng lấy lòng.

      Hoa Nhiễm lắc đầu cái, tới phòng ngoài, nhìn hoa đào bay múa đầy trời, nàng khỏi xoay tròn, tay áo và xiêm y tung bay, sau đó nằm mặt đất, mặc cho mùi hoa lan tỏa khắp người nàng, khóe môi có nụ cười nhàn nhạt.

      :clap:
      Chương 88:

      Ánh nắng rực rỡ vô cùng xinh đẹp, thời tiết ấm áp. Hoa Nhiễm ngồi ở xích đu, hai tay vịn hai bên sợi dây, ngừng khẽ lay động, nâng khuôn mặt, ngửi hương hoa dịu ngọt, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô hạn phóng khoáng. Nhưng ngay sau đó cảm thấy thiếu chút gì, bắt được, sờ được. Dần dần ngủ thiếp , hai chân dừng ở cỏ mềm mại, hai mắt nhắm lại, ngủ rất an tường.

      Lúc Nguyệt Vô Phong đến gần, nhìn thấy cảnh tượng này, giữa ngàn cánh hoa, người trong lòng hơi thấp cúi thấp đầu, sắc mặt bởi vì ánh mặt trời có chút ửng hồng, hơi thở nhàn nhạt, phong cảnh rất đẹp. ngừng thở từ từ đến gần, nhàng tiếp cận phía dưới, nhàng hôn lên mắt nàng, nỉ non , "Hoa Nhiễm."

      Hoa Nhiễm giống như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức đứng lên, đụng phải cằm Nguyệt Vô Phong, Nguyệt Vô Phong bị đau che cằm, Hoa Nhiễm vội vàng cúi người chào, "Công tử, xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Sau khi nhìn thấy là Nguyệt Vô Phong, mới , "Công tử, dường như ta gặp qua ngươi. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong mỉm cười, tóc mai hai bên đầu rũ xuống theo gió bay bay, vỗ vào gương mặt lại rũ xuống, mang theo loại ưu nhã bẩm sinh, "Hoa Nhiễm, ngươi quên mất ta, vậy chúng ta làm quen lại, ta, gọi là Nguyệt Vô Phong."

      "Ách. . . . . . Ta tên là Hoa Nhiễm." sắc mặt Hoa Nhiễm đột nhiên đỏ lên.

      Nguyệt Vô Phong nhìn thấy bộ dáng rất hoài niệm, khỏi lộ ra nụ cười, "Hoa Nhiễm, mấy ngày trước có phải ngươi sợ ta hay ?"

      "Ta. . . . . ."

      "Phải hay ?"

      "Ta sợ người xa lạ. . . . . ." Hoa Nhiễm cúi đầu ngập ngừng.

      " tại thế nào?"

      "Cha ta ngươi phải là người xấu, bảo ta cần quá phòng bị với ngươi."

      "À." Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong như hiểu ra, tiến lên kéo Hoa Nhiễm, "Vậy ta có thể hôn ngươi ?" đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của Hoa Nhiễm cũng được, mình từ từ làm cho nàng khôi phục thành dáng vẻ trước kia. nhìn chằm chằm cái miệng nhắn đỏ hồng đột nhiên có loại khát vọng nào đó.

      Hoa Nhiễm ở trong ngực ngọ nguậy có chút bất an, Nguyệt Vô Phong nhìn thấy buồn cười nhưng vẫn cố đè nén, "Hả?"

      Hoa Nhiễm giơ tay lên chọc chọc ngực của , "Nguyệt Vô Phong, cha ta , ngươi là tướng công của ta. Mẹ ta kể, ngươi đối đãi với ta tệ."

      "Ừm"

      "Nhưng. . . . . . bây giờ ta có cảm giác đối với ngươi."

      "Hả?" Nguyệt Vô Phong cau mày?

      "Cho nên. . . . . ." Hoa Nhiễm tay đẩy ra, "Ngươi thể hôn ta."

      Nguyệt Vô Phong hoảng hốt, nhìn bóng lưng Hoa Nhiễm nhanh chóng rời , nhàng mỉm cười, ra cuộc sống trôi qua như thế cũng rất hạnh phúc. Nhớ tới Hoa phụ đem khu rừng này cho bọn mượn, cũng hưng phấn thôi, Hoa Nhiễm, nam nhân nữ nhân sống chung mấy ngày cũng sinh tình, huống chi là vợ chồng chúng ta.

      Hoa Nhiễm thầm cười trộm, nhưng dám lộ ra khác thường, Nguyệt Vô Phong là người rất tinh minh, nếu bị phát sơ hở còn bị lột da sao. Chẳng qua tại nhất thời nóng nảy mới phát được chân tướng thôi.
      Hoa Nhiễm vòng qua phía sau Liễu gia mới phát , phụ mẫu mất, thậm chí còn mang rất nhiều thức ăn ngon. Trong lòng giận dữ, ở trước mặt của Nguyệt Vô Phong vẻ mặt đưa đám, "Ô ô, cha và mẹ biết nơi nào, bụng của ta đói."

      Nguyệt Vô Phong cười khẽ, sờ sờ đầu của nàng , " đúng là tiểu hài tử."

      "Tiểu hài tử cũng đói nha. . . . . ." Hoa Nhiễm quệt mồm, gương mặt ủy khuất.

      "Ngoan, ca ca nấu cơm cho ngươi ăn." Nguyệt Vô Phong dễ chịu , nhưng trong lòng thầm nghĩ, danh xưng này khỏi có chút quái dị.

      :clap:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89:

      Nguyệt Vô Phong vào phòng bếp, mặc dù phòng tuy , nhưng 5 thứ đều đủ cả. Gạo nè, dầu, muối, dấm đều có, chỉ thiếu hụt thức ăn, Nguyệt Vô Phong nhịn được hỏi, "Hoa Hoa, bình thường lúc các ngươi ăn cơm, thức ăn lấy từ đâu."

      "Ừ, ở nhà ta thịt do cha ta đánh bắt núi hoang, cá do cha ta bắt trong ao, rau cải là tự trồng phía sau hoa viên." Hoa Nhiễm lại bẻ ngón tay , "Còn có chút dưa muối là mẹ ta tự làm, còn có thịt muối cũng là mẹ ta làm, còn có cá muối, cũng rất ăn ngon. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong vừa nghe xong bối rối, "Tại sao lại nhiều vấn đề như vậy." đường đường là Đại Thiếu Gia của Nguyệt gia khi nào động tới ngón tay, bình thường quen quần áo đưa đến thân, cơm nước đưa tới miệng, làm cho Hoa Nhiễm ăn, cũng chỉ nghĩ nấu những món quen thuộc là được, mà bây giờ còn tăng thêm cái, bột làm sao gột nên hồ, huống chi phải là người khéo léo, cũng chỉ là nam nhân kém cỏi.

      "Ngươi muốn ăn cái gì?" Mặc dù Nguyệt Vô Phong có chút khó xử, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi nàng, cảm giác hôm nay mình trở về lúc mười sáu tuổi trở về thời kì ngượng ngùng, tại đứng ở trước mặt người , chỉ muốn duy trì cho mình trạng thái tốt nhất.

      "Muốn ăn rất nhiều rất nhiều, ngươi biết , tay nghề của mẹ ta rất tốt, làm cái gì ăn cũng rất ngon. Đặc biệt là cà dồn thịt băm, còn có gà xào lăn, gà xé phay, đều là món ăn ngon. . . . . ."

      Hoa Nhiễm liên miên hồi, Nguyệt Vô Phong chỉ nhớ mấy món, vì vậy , "Vậy ta làm sốt cá, súp nấm và còn có rau cải xào miến cho ngươi ăn." Xem như cũng chỉ có mấy món ăn này tương đối dễ làm, mặc dù khi làm ra nhất định mùi vị kém hơn của Hoa mẫu.

      Hoa Nhiễm bất mãn, quệt mồm, "Tại sao có thịt, hơn nữa mới ba món."

      "Hai người chúng ta ăn hết nhiều món như vậy, ngoan."

      Hoa Nhiễm gật đầu cái. Sau đó dẫn ra sau vườn hái rau cải. Sau khi Nguyệt Vô Phong ra vườn, trừng mắt, "Hoa Nhiễm, rau cải của nhà ngươi quá lớn." Thậm chí rau cải khác cũng như thế, ước chừng cũng muốn lớn gấp mười lần rau cải bình thường.

      Hoa Nhiễm tràn đầy hài lòng, sờ lỗ mũi , "Ta trồng, hắc hắc."

      "Có thể là đất đau nơi này tương đối tốt."

      " phải, là ta trồng."

      "Tốt, là ngươi trồng."

      "Ngươi cho có lệ." Hoa Nhiễm tức giận, bướng bỉnh.

      "Hoa Hoa thông minh nhất, là Hoa Hoa trồng." Nguyệt Vô Phong cười híp mắt vuốt đầu Hoa Nhiễm, thầm than, hài tử này khi còn bé khó dây dưa.

      Nguyệt Vô Phong lại đưa Hoa Nhiễm đến hồ xiên cá, bản lĩnh tốt, rất nhanh xiên mấy con cá. Hoa Nhiễm hưng phấn vỗ tay , "Nguyệt Vô Phong, ngươi giống như cha của ta."

      Nguyệt Vô Phong bật cười, nữ hài tử khi còn bé xem cha là trời, trưởng thành xem trượng phu là trời, nhớ tới Hoa Nhiễm đứng ở trước mặt cha nàng , cha, ngươi và Vô Phong đều lợi hại, khỏi buồn cười.

      Khi mọi chuyện chuẩn bị sẵn sàng, Nguyệt Vô Phong làm đầu bếp, định kéo Hoa Nhiễm vào giúp đỡ, Hoa Nhiễm lại cầm quyển sách ngồi nghiêng ghế, "Mẹ chưa bao giờ bảo ta giúp, ta muốn đọc sách."

      Nguyệt Vô Phong im lặng, cũng thuận theo nàng.

      Sau khi Nguyệt Vô Phong ở trong phòng bếp lục đục nửa ngày, rốt cuộc bưng ra ba món ăn và cơm. Ba món ăn cụ thể đều là súp, đổ nước vào trong nồi, lại đem nguyên liệu mới vừa rửa sạch bỏ vào, nấu cho đến khi tất cả đều chín nhừ mới thôi. Đổ ra ngoài phân loại. biết cho vào bao nhiêu đồ nêm, vì vậy cho muối vào từng chút, nếm hết lần này đến lần khác, nếm đến khi vị súp thích hợp mới bưng ra. Về phần cơm nấu chín chín, giống như cháo nhưng phải là cháo.

      lúc ra, thấy Hoa Nhiễm làm rơi sách ở mặt, ngủ thiếp . tức cười, đến nhặt sách lên, cúi người xuống hôn nàng cái, lại kéo nàng, "Hoa Nhiễm, ăn cơm."

      Hoa Nhiễm mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngáp cái, "A."

      Khi Hoa Nhiễm ngồi ở trước bàn cơm, bới hai muỗng cơm, lại múc chút món ăn, cau mày, nhìn Nguyệt Vô Phong cố gắng nuốt xuống, tốt, rất nể tình, sau đó Hoa Nhiễm buông bỏ bát đũa, " khó ăn. ăn."

      "Ăn chút nữa." Nguyệt Vô Phong dụ dỗ nàng.

      "Thập Dạ ca ca làm ăn rất ngon." Hoa Nhiễm bĩu môi, "Ngươi làm tuyệt đối ăn ngon."

      Nguyệt Vô Phong biến sắc, mặt mang theo vẻ lo lắng, " cho phép đến ."

      :clap:
      Chương 90:

      Hoa Nhiễm ngẩn ra, "Oa" tiếng, khóc, "Ngươi khi dễ ta."

      Nguyệt Vô Phong hốt hoảng, tới dụ dỗ nàng, "Đừng khóc, ta khi dễ ngươi, nhưng đừng đến Thập Dạ, ta thích ."

      "Nhưng đối với ta rất tốt, làm cho ta rất nhiều rất nhiều món ăn ngon."

      "Được, được, được, về sau ta cũng làm cho ngươi rất nhiều rất nhiều món ăn ngon, cần nhắc đến nữa được chứ."

      "Ừ." Hoa Nhiễm gật đầu cái, muốn rời lại bị Nguyệt Vô Phong bắt được, " ăn đói bụng, khó ăn cũng chịu chút, được chứ."

      Hoa Nhiễm lắc đầu.

      Nguyệt Vô Phong lại nắm nàng chặt, tiến bước dụ dỗ, "Ta đút cho ngươi ăn, ăn xong rồi, sau đó ta xuống núi mua kẹo cho ngươi ăn, có được ?"

      Hoa Nhiễm cười hì hì , "Tốt."

      Nguyệt Vô Phong thở phào nhõm, từng miếng từng miếng đút cho nàng ăn, nghĩ thầm, nãi nãi này rất khó phục vụ a.

      Hoa Nhiễm ăn cơm nước xong, nhất quyết tha, "Nguyệt Vô Phong, ngươi mua kẹo cho ta."

      "Tốt, ta mua." Nguyệt Vô Phong vừa dọn dẹp bát đũa, vừa than thở, sau đó rời .

      Sau khi , Hoa Nhiễm mới thở dài hơi, hắc hắc he he, Nguyệt Vô Phong, ngươi thua rồi. Ngay sau đó lại khỏi lo lắng, nơi này cách chân núi xa như vậy, có thể lúc trở về trời tối. Nhưng suy nghĩ lại chút, nữ hài tử được cưng chìu như vậy, rất hạnh phúc đấy.

      Bóng đêm từ từ buông xuống, Hoa Nhiễm ngồi ở cửa chơi cỏ đuôi chó, có chút tự trách , "Sớm biết cũng chơi , tại sao còn chưa trở về vậy."

      Đột nhiên trời đổ mưa to hề báo trước, đợi lúc, Hoa Nhiễm thấy Nguyệt Vô Phong vẫn chưa trở về, càng thêm đứng ngồi yên chạy tới bên trong phòng cầm lên hai cây dù giấy muốn xông ra, nhưng xa xa nhìn thấy Nguyệt Vô Phong chạy tới, nàng mới thở ra hơi.

      Cùng Nguyệt Vô Phong đến gần nàng mới nhìn thấy Nguyệt Vô Phong cởi xuống y phục của mình đem đồ ăn vặt mua được vào, mà mình lại mặc y phục mỏng manh ướt như tắm.

      Hoa Nhiễm lộ vẻ xúc động chỉ cảm thấy muốn khóc, cả người Nguyệt Vô Phong bị mưa ướt nhẹp dính vào người, có vẻ cao gầy, Hoa Nhiễm đau lòng, nhất thời nhịn được tiến lên ôm chặt, Nguyệt Vô Phong sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười, "Hoa Hoa, sao vậy, nhớ ta sao."

      "Ừ, về sau ta ngoan ngoãn, bao giờ đòi ăn kẹo nữa."

      "Ngoan, ta tại rất lạnh, có y phục sạch hay ."

      "Có." Hoa Nhiễm , "Ta tìm, ngươi chuẩn bị trước chút nước tắm, sau đó ta dẫn tắm rửa."

      Hoa Nhiễm từ trong phòng lấy ra bộ y phục sạch của cha chưa từng mặc, ra ngoài liền nhìn thấy Nguyệt Vô Phong bắt đầu nấu nước, lại đem những loại kẹo cất rất kỹ đưa cho nàng, "Kẹo nhà này rất nổi tiếng, ngươi ăn thử xem, dễ ăn hay ."

      Hoa Nhiễm cầm lấy viên kẹo bỏ vào trong miệng, "Rất ngọt."

      Sau khi Nguyệt Vô Phong tắm rửa thay quần áo mới, người có mùi thơm nhàn nhạt, hít hà tay áo của mình, hỏi Hoa Nhiễm, "Tại sao thơm như vậy, ngươi để cái gì vào?"

      "Ta để sữa ong chúa, hòa lẫn hương hoa á." Hoa Nhiễm thấy Nguyệt Vô Phong nghiêng người đến, khỏi đỏ mặt ngã lùi về phía sau bước.

      Nguyệt Vô Phong ở cổ Hoa Nhiễm hít hà, "Giống như mùi người của ngươi."

      "Ha ha. . . . . ." Hoa Nhiễm biết làm sao trả lời, Nguyệt Vô Phong lại nghiêm chỉnh lại, "Hoa Nhiễm, buổi tối chúng ta ăn ngon, ngươi xem ta còn mang về nửa con vịt quay, chúng ta cùng nhau ăn, ngươi thích ăn phần nào?"

      "Muốn ăn đùi vịt." Hoa Nhiễm chỉ chỉ phần nhiều thịt nhất.

      "Ừ, tốt." Nguyệt Vô Phong liền đem đùi vịt lột xuống cho nàng, nhìn vẻ mặt Hoa Nhiễm ăn rất hạnh phúc, tự tay lau dầu mở bên miệng nàng, Hoa Nhiễm ngây ngốc đem đùi vịt đưa tới môi hỏi, "Ngươi muốn ăn ?"

      "Tốt." Nguyệt Vô Phong há mồm cắn miếng, Hoa Nhiễm lại ngây ngốc cười.

      Hoa Nhiễm lại la hét muốn uống sữa, Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ , " tai nơi nào lấy sữa?"

      "Hắc hắc, lần này cần làm phiền ngươi a, trong nhà có chứa trong cái bình lớn, mẹ đặt ở nơi nào tương đối dễ bảo quản, nhưng mà ta lại với tới."

      Nguyệt Vô Phong nhàng tung người lên đem cái bình lớn cầm xuống, rót đầy chén đưa cho Hoa Nhiễm, nhưng hiểu , "Ngươi thích uống sữa?"

      "Ừ, thích, uống buổi tối ngủ ngon giấc."

      "Về sau uống nhiều chút, bảo dưỡng da."

      " sao?" Hoa Nhiễm hỏi.

      "Dĩ nhiên, ta trước kia cũng thích uống, sau này bị người cười nhạo, cái này dành cho tiểu hài tử uống nên ta uống nữa."

      "Ngươi muốn uống ?" Hoa Nhiễm bưng đưa đến môi .

      "Ngươi uống trước ."

      Vì vậy Hoa Nhiễm liền cúi đầu uống sữa, sau đó Nguyệt Vô Phong đưa đầu tới , "Hoa Hoa, ta cũng muốn uống, ta muốn nếm thử chút mùi vị trong miệng ngươi." Vì vậy môi của liền đặt lên môi của nàng, cạy ra môi của nàng, nặng nề hôn nàng, cũng để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, chính là muốn hôn nàng, suy nghĩ hết ngày, sau đó buông nàng ra, Hoa Nhiễm thở hổn hển, đỏ mặt chạy về phòng đóng cửa đắp chăn.

      Nguyệt Vô Phong bật cười, bưng sữa đưa lên miệng uống hết, sau đó gõ cửa phòng Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm cũng cho vào, "Ngươi là người xấu, ngươi hôn ta."

      Nguyệt Vô Phong dở khóc dở cười, "Hoa Nhiễm, đó là biểu ngươi."

      "Ngươi gạt người."

      "Ôi chao. . . . . ." Nguyệt Vô Phong .

      "Ngươi làm sao vậy?"

      "Ta mắc mưa, thân thể rất khó chịu." Nguyệt Vô Phong .

      "Ngươi lại gạt người."

      "Ngươi muốn cho ta vào, ta về, tại trời mưa rất lớn, sau khi ta mắc mưa, ta bị bệnh."

      Qua lâu, Hoa Nhiễm thấy bên ngoài có động tĩnh, chậm rãi mở hé cửa, lại nhìn thấy Nguyệt Vô Phong cười híp mắt nhìn nàng, sau đó tiến lên bước mạnh mẽ ôm lấy nàng, ôm nàng đến giường, để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, đắp chăn cho hai người, "Ngoan, ngủ ."

      "Tại sao ngươi có thể như vậy. . . . . . ?" Hoa Nhiễm bất mãn.

      "Bình thường ngươi cũng ngủ mình sao?"

      "Ừ."

      " sợ sao?"

      "Hoa Hoa dũng cảm nhất. sợ."

      "Nhưng ta ngủ mình rất sợ, cho nên ngươi phải ngủ cùng ta." Trong bóng tối Nguyệt Vô Phong cười híp mắt.

      "Như vậy a, vậy ngươi ngủ , đừng sợ." Hoa Nhiễm như trẻ con vỗ vỗ lưng Nguyệt Vô Phong.

      Nguyệt Vô Phong len lén vừa cười, hài tử này dễ lừa, chốc lát nữa tiếp tục lừa gạt, hì hì. . . . . .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 91:

      Hai người "Đồng sàng dị mộng”, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm mặc y phục chỉnh tề, biến sắc bắt đầu cởi. Hoa Nhiễm giật mình, vội vàng đè lại tay của , "Ngươi làm cái gì?"

      " nóng sao?" Tay Nguyệt Vô Phong bắt đầu an phận.

      " tại cũng cuối thu rồi, làm sao có thể nóng." Hoa Nhiễm ý tưởng .

      "Nhưng ta nóng."

      "Ngươi nóng, tự ngươi cởi là được. Làm gì cởi ta." Hoa Nhiễm đẩy ra.

      Vì vậy Nguyệt Vô Phong liền bắt đầu cởi y phục của mình, cởi còn cái, cởi xong sau đó bắt đầu cởi ra y phục của Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm bất mãn , "Tại sao ngươi lại cởi y phục của ta?"

      "Ngươi có biết hơi nóng truyền lẫn nhau, cũng nóng hay ."

      Hoa Nhiễm nghĩ, may mắn là đêm tối, nhìn nét mặt nàng, bởi vì nàng rất khó nhịn, "Ngươi gạt người."

      "Ai gạt ngươi, ngươi là hài tử, cái gì cũng hiểu, bảo ngươi cởi ngươi cứ cởi, cứ lằn nhằn như vậy cũng đáng ."

      Hoa Nhiễm thầm nghĩ, ta thể bị ngươi lừa như vậy, Hoa Nhiễm hừ lạnh tiếng, "Ta đáng , để ý tới ngươi, buồn ngủ." xong, xoay người vào bên trong, nhắm mắt lại, trái tim đột nhiên đập rất nhanh, có thể đập có chút hỗn loạn.

      Nàng cẩn thận tránh tay Nguyệt Vô Phong, nàng chỉ sợ tim của nàng đập tiết lộ tâm của nàng.

      " tại ta cảm thấy rất lạnh, sau khi dầm mưa ướt người rất lạnh."

      "Vậy làm sao bây giờ?" Hoa Nhiễm vội vã sờ sờ trán của , " nóng."

      "Hoa Hoa, cởi quần áo, ôm ta có được ." Nguyệt Vô Phong cầm lấy tay nàng, để cho nàng cảm thấy run rẩy. Khóe môi Hoa Nhiễm hơi co giật, Nguyệt Vô Phong cũng ăn vạ như vậy.

      "Như vậy tốt lắm. . . . . . Ngươi mặc thêm y phục là được. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong nghe giọng điệu của nàng có chút buông lỏng, cầm lấy tay nàng , mặc quần áo dùng được, sau đó chậm khắc nào, đem y phục của nàng cởi bỏ.

      Hai thân thể ôm chặt chút khe hở, dường như Nguyệt Vô Phong cảm thấy có cái gì, đưa tay chạm vào nơi mềm mại bên ngực trái Hoa Nhiễm, nhàng xoa nắn, cho đến khi Hoa Nhiễm khẽ rên lên tiếng, Nguyệt Vô Phong đột nhiên nở nụ cười, ở bên tai Hoa Nhiễm thổi hơi, hơi thở nóng bỏng phun vành tai nàng, mập mờ chạy dài, "Hoa Hoa, ngươi rất hưởng thụ, hả?"

      Hoa Nhiễm , Nguyệt Vô Phong lại tiếp tục an phận, để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, đè nàng dưới thân thể, "Hoa Hoa, cho ca ca, tại sao nơi này đập nhanh như vậy?"

      Thân thể Hoa Nhiễm xụi lơ, trả lời kịp, đầu óc rối loạn, ậm ừ , "Từ mẹ với ta, thể tiếp xúc với nam nhân, bây giờ ngươi làm như vậy, ta biết nên làm gì." Hoa Nhiễm , ngược lại khiến cho Nguyệt Vô Phong có chút tin tưởng sức phán đoán của mình.

      "Hoa Hoa, mẹ của ngươi thể tiếp xúc với nam nhân nhưng ta đối với ngươi giống nam nhân khác, ta là trượng phu của ngươi! phải cha của ngươi cho ngươi rồi sao?"

      Hoa Nhiễm quay đầu chỗ khác, Nguyệt Vô Phong chợt hôn xuống, ở cổ của nàng mút ra dấu màu đỏ, "Hoa Hoa, bình thường ngươi rất thích chơi trò phải ?"

      Cả người Hoa Nhiễm phát run, hàm hồ , ". . . . . . thích."

      "Vậy hôm nay ta dạy cho ngươi chơi, trò chơi này trước kia ngươi cũng chơi rất tốt, chẳng qua quên mất, ta dạy ngươi lần nữa, ngươi nhất định thích nó."

      Trong đêm tối hai người giống như dây leo quấn lấy nhau, dung hợp lẫn nhau chung chỗ, êm ái hôn nàng, nàng, đem tất cả tốt nhất đều cho nàng. Bị lạc trong dục vọng làm cho người ta xuất sơ hở, trận chiến này, Hoa Nhiễm thất bại, mà sau khi Nguyệt Vô Phong xác nhận nghi vấn trong lòng mình, cứng rắn rút lui khỏi người của nàng, phát tiết bất mãn nào đó, Hoa Nhiễm hé mắt, thân nàng còn chìm trong dòng nước xoáy dục vọng, ra được, thể vùi lấp. Nàng cắn môi chặt, mang theo cầu khẩn, "Vô Phong. . . . . ."

      "Hừ. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :