Chương 84:
Nguyệt Vô Phong tìm thấy Hoa Nhiễm, cuộc sống có vẻ hết sức phiền não, lo lắng cho nàng, cuối cùng nghĩ tới biện pháp tìm phụ mẫu của Hoa Nhiễm nhờ giúp đỡ. Thần đèn mang đến chỗ Hoa . Hoa vừa nghe thuật lại chuyện xảy ra liền biết con của mình bị thất lạc, sốt ruột sắp xếp chuyện nhưng cũng hốt hoảng, vỗ vỗ bả vai Nguyệt Vô Phong , "Ngươi yên tâm, nàng có chuyện gì. Nàng là cốt nhục của ta, chúng ta tâm linh tương thông, nàng còn sống."
Nguyệt Vô Phong nhíu mày cái, "Nhạc phụ, ta vẫn lo lắng cho nàng, biết nàng mình có tốt hay . Tại sao nàng biến thành. . . . . ."
Hoa phất phất tay , " tại ta lời như thế, ngươi có thể ta có trách nhiệm, nhưng ta thể . người của nàng dù sao cũng chảy huyết thống quái, nếu bị ngoại giới kích thích quá lớn, dẫn phát khí người nàng mà nàng thể dẫn dắt. Huống chi khí len vào khí, có thể Hoa Hoa bị những quái khác hấp dẫn ." Lẽ ra nên sớm ra chuyện này, nhưng lại cảm thấy cần thiết nên gì, thậm chí ngay cả Hoa mẫu cũng hiểu chuyện này.
Nguyệt Vô Phong ngẩn ra, "Ta làm sao mới có thể tìm được nàng. . . . ."
"Bây giờ nàng căn bản có ở trong tam giới, có thể đem nàng giấu tốt như vậy . . . . . ." Hoa biến sắc, ngay sau đó nhìn Nguyệt Vô Phong , "Ngươi ra ngoài trước, chuyện này ta muốn để cho mẫu thân Hoa
Nhiễm biết, bà ấy biết, biết lo lắng như thế nào nữa, ta với ngươi cùng tìm.”
“Cám ơn nhạc phụ.” Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe xong, vội vàng ra ngoài. Nơi này cánh hoa đào vẫn bay múa đầy trời, nhưng thiếu xinh đẹp lúc mới tới, có lẽ do tâm tình kém nên có cảm giác được hương hoa. sững sờ nhìn những đóa hoa, càng nhớ nhung nàng vô tận.
Trong chớp mắt, Hoa ra đứng trước mặt của . Dường như Nguyệt Vô Phong cũng vẫn như thế.
“Chúng ta gặp người trước.” Đôi mắt câu hồn mang theo nụ cười, mặt Hoa hơi lộ ra vẻ qua lười biếng, “Tiểu tế, đừng bày ra bộ dáng cau mày khổ sở nữa, ta nhìn cũng ngán. Ta cũng sốt ruột, ngươi gấp cái gì?”
“Trong lòng ngài biết nhưng ta biết gì.” Nguyệt Vô Phong mở miệng, “Những ngày có nàng huyên náo, trong lòng phiền não chịu nổi, cũng muốn phát bệnh rồi.”
“Tiểu tử, Hoa Nhiễm nha đầu này bề ngoài thô bên trong tinh tế, mặc dù bình thường điên điên khùng khùng, kì thực ở phương diện khác rất nhạy cảm. Đối với ngươi, vừa bắt đầu nàng lo được lo mất, ta nhìn cũng đau lòng. tại mặc dù tình cảm của các ngươi ổn định, nàng cũng tin tưởng ngươi, nhưng ngươi biết có số việc phải hoàn toàn tuyệt đối……”
“ phải hoàn toàn tuyệt đối?” Nguyệt Vô Phong vừa nghe xong, trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng thấy Hoa tiếp tục nữa, nên cũng lên tiếng.
“Dẫn ngươi gặp , thích người ta chuyện, ngươi đứng yên đừng động là được.”
Nguyệt Vô Phong nghĩ tới Hoa dẫn gặp Quân Qua Bất, phụ thân của Quân Thập Dạ. Nơi này vô cùng hắc ám, có tia sáng, mặc dù trợn tròn mắt nhưng Nguyệt Vô Phong lại cảm giác mình giống như người mù.
“Hoa ?” Trong bóng tối truyền ra giọng trầm thấp, áp bức làm cho người ta hít thở thông.
“Quân huynh, là ta.” Hoa Nhiễm khẽ mỉm cười, thân thiện, xa cách, cách đối nhân xử thế của trước sau như .
“Chuyện gì?” Trong bóng tối giọng này ràng có chút vui, nơi này là địa phương riêng tư của và Tinh Thần Minh, thích bị bất luận ai quấy rầy.
Nguyệt Vô Phong đứng ở bên, Hoa ý bảo cần gì.
“Con trai của ngươi giấu con của ta……Ta tìm được bọn họ.”
“Lẽ ra con trai của ngươi và nữ nhi của ta có hôn ước…. Nếu hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt…..”
“Quân huynh, tin tưởng ngươi là người hiểu lý lẽ, con cháu có phúc của con cháu. Về hôn của bọn chúng, lúc đầu chúng ta cũng chỉ coi như là đùa. Huống chi, hôm nay con của ta sớm thành thân mà Thập Dạ tên tiểu tử này lại cướp nàng , tiểu tế của ta rất thương tâm.”
Hoa suy nghĩ chút tiếp tục , “Trong lòng con của ta chỉ có người khác, Thập Dạ cưỡng đoạt cũng có hạnh phúc.”
Quân Qua Bất suy nghĩ, có thể bởi vì câu này khắc sâu trong lòng , dù sao năm đó trong lòng Tinh Thần Minh từ đầu tới đuôi cũng chỉ có , giọng điệu của chậm rãi, “Thập Dạ hài tử này, tham muốn giữ lấy quá mạnh, có tác phong của ta năm đó…… Chuyện này giao cho ta, ta biết ở nơi nào.”
Quân Qua Bất đưa lưng về phía bọn họ xoay Thủy Tinh Cầu, trong thủy tinh cầu ra Thập Dạ và nữ nhân hài, chắc là nữ nhi của Hoa , , lúc này Thập Dạ cũng chút ngang ngược tàn ác. ngồi bên cạnh nữ hài tử gọt lê, sau khi gọt hết lê đem lê trong suốt đưa tới miệng của nàng, nữ hài tử kia quay mặt qua chỗ khác, mặt cũng vui, lê quá nhiều, ăn ngon.
Thập Dạ vội vàng , lê tách ra được….
Nhiều năm qua, Quân Qua Bất vẫn ở cùng với Tinh Thần Minh, đối với đứa con trai này có trông nom, mà con trai làm việc nào cũng hài lòng, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt nhu tình của nhi tử, trong lòng biết nhi tử rất thích nữ hài tử này. Hơn nữa, nữ hài tử này dường như cũng có ý phản kháng…..
Nguyệt Vô Phong nhìn sau lưng của Quân Qua Bất, thấy có nam tử to lớn cao ngạo, vừa định tiến lên nhìn thân ảnh trong thủy tinh cầu, ánh sáng màu xanh dương nhạt tan mất.
Khôi phục trầm mặc hắc ám, “Ngươi chính là tiểu tế của ?”
“Đúng vậy, tại hạ Nguyệt Vô Phong.”
Quân Qua Bất gật đầu cái, “Ta muốn giúp các ngươi.”
“Quân Huynh, nhiều năm rồi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn câu với sao?” Hoa mở miệng lần nữa, giọng bình tĩnh.
Chương 85:
Khi Quân Qua Bất, Hoa , Nguyệt Vô Phong, ba người cùng xuất ở trước mặt Thập Dạ, Thập Dạ vẫn thể tin được ánh mắt của mình, tin mấy chục năm qua, cha chưa từng liên lạc hoặc xuất trước mặt của , "Cha?" ra từ đến lớn, Thập Dạ chỉ nhìn thấy Quân Qua Bất vài lần, hơn nữa đều ở trong bóng tối, thậm chí Thập Dạ nhớ bộ dạng của cha . Nhưng khuôn mặt của Thập Dạ và Quân Qua Bất có mấy phần tương tự, mà mái tóc của Quân Qua Bất đen nhánh dày, phải màu bạc như Thập Dạ.
Thập Dạ lặng lẽ khắc ghi hình bóng cha của vào trong lòng.
Sau khi Quân Qua Bất nhìn thấy Thập Dạ, tròng mắt hiền từ, chậm rãi , "Thập Dạ, đem nương tử của người ta trả lại cho người ta. Theo điều kiện như ngươi, nữ nhân dạng nào chẳng có?"
Thập Dạ nhíu mày cái, lời nào, chẳng qua cúi đầu với Hoa Nhiễm, "Ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, lát sau ta trở lại."
mặt Thập Dạ từ đầu tới cuối có nửa phần lúng túng và hốt hoảng, đứng dậy muốn dẫn mọi người ra ngoài.
Nguyệt Vô Phong nhìn thấy Hoa Nhiễm rất vui mừng, thậm chí nhất thời biết nên làm sao cho phải, vậy mà Hoa Nhiễm giống như có nửa chút vui sướng, nàng ngước mắt nhìn những người quen biết đứng ở trước mắt, trong mắt hề gợn sóng.
"Hoa Hoa." Nguyệt Vô Phong kêu lên.
Hoa Nhiễm xoay qua nhìn , nhìn chăm chú, trong mắt lóe lên tia khác thường, ngay sau đó chuyển tầm mắt, tiếp đó lại nghĩ tới điều gì, đứng lên, giang hai cánh tay chạy , Nguyệt Vô Phong vui mừng, cũng giang hai cánh tay, nhưng thấy Hoa Nhiễm lướt qua người , ôm chặt Hoa , "Cha. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong chỉ cho rằng Hoa Nhiễm giận , từ phía sau ôm lấy Hoa Nhiễm, vẻ mặt Hoa Nhiễm lộ ra hoảng sợ, ôm chặt cổ của Hoa buông tay.
"Hoa Nhiễm." Nguyệt Vô Phong khẽ gọi, Hoa Nhiễm cũng để ý tới , ôm Hoa càng chặt hơn, "Cha. . . . . ."
"Nữ nhi ngoan." Rất lâu Hoa có thân cận với nữ nhi, mặc dù kỳ quái cũng để mặc cho nàng ôm, vỗ phía sau lưng của nàng.
"Cha, dẫn ta về nhà. Ta nhớ mẫu thân, nhớ nhà, ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm giống như hài tử ô ô khóc thút thít.
Hoa tò mò, vẫn dụ dỗ, "Được, được, được, cha dẫn ngươi trở về."
Hoa Nhiễm quay đầu lại cười với Thập Dạ, "Thập Dạ ca ca, ta muốn về nhà nha. Cám ơn ngươi chăm sóc."
"Hoa Nhiễm? Ta cho ngươi !" . Ánh mắt Thập Dạ mang theo hi vọng, tròng mắt đen như mực, mang theo vẻ ôn nhu, giọng kiên quyết, "Ngày mai ta làm gạo nếp đường cho ngươi. . . . . ."
sắc mặt Nguyệt Vô Phong khó coi, nhìn Hoa Nhiễm chằm chằm, sốt ruột muốn biết đáp án.
Quân Qua Bất đứng ở bên lời nào, chỉ nghĩ xem trước tình huống rồi sau.
Hoa Nhiễm cười hì hì, "Thập Dạ ca ca, ta cũng rất muốn ăn, nhưng ta muốn về trước, mẹ ta nhớ ta đấy." xong nhìn về phía vẫy vẫy tay, "Về sau ta tìm ngươi chơi."
Quân Qua Bất nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng hiểu , nữ hài tử Hoa Nhiễm này dường như có chút đúng. nhìn về phía Thập Dạ , "Gần đây có số việc giao cho ngươi làm, ngươi cũng chăm sóc được người ta, ngươi để cho phụ thân của người ta mang nữ nhi trở về."
xong nhìn thoáng qua Hoa cái, mình lại quay lại kéo Thập Dạ bắt đầu việc nhà.
bên là cha, bên là mình nữ nhân mến. tránh thoát sức lực tay Quân Qua Bất, trơ mắt nhìn Hoa mang Hoa Nhiễm , bên cạnh của bọn họ còn theo tên Nguyệt Vô Phong làm cho người ta thống hận. .
"Cha, ngươi làm gì vậy?" Giọng Thập Dạ lạnh lùng, ngay cả trước mặt cha của , cũng cho chút mặt mũi.
"Thập Dạ, ngươi cần gì lung lạc tâm trí của nàng. Cha biết ngươi pháp thuật cao minh, nhưng cũng thể phá gia môn người ta."
Thập Dạ cũng muốn giải thích, hừ lạnh tiếng, "Tại sao phải dẫn bọn tới, cho ta thêm chút thời gian, ta và nàng tu thành chánh quả."
"Cần gì tham luyến nữ tử như vậy, lấy điều kiện của ngươi. . . . . ."
"Ta cũng cần ai. Cha, ta vẫn tự hào về ngươi, hôm nay ta xem thường ngươi." Thập Dạ tránh ra khỏi tay Quân Qua Bất, sải bước ra ngoài, vừa vừa thổi ống tiêu, tiếng tiêu lượn lờ, đều là bi thương và tức giận, bầu trời giăng đầy mây đen, mưa to cuồng loạn rơi xuống. .
Sắc mặt Quân Qua Bất ngẩn ra, đối với tính tình dễ chịu của Thập Dạ lúc trước kia biến mất, nhàng , "Thần Minh, ta làm thương tổn con của chúng ta, chỉ vì gặp ngươi lần, ngươi có thể trách ta?" Ngay sau đó sắc mặt rét lạnh, hung ác , "Hoa , nếu lừa gạt ta, đừng trách ta vô tình."
Last edited by a moderator: 8/12/14