1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76:

      Trường hợp như vậy làm cho người ta rất ngạc nhiên. Lại xuất công tử giàu có, vóc dáng thon dài, gương mặt lạnh nhạt, trong mắt mang theo lạnh lùng xa cách, khóe môi lên tia châm biếm. Khi đặt tay lên tay Nguyệt Vô Phong, theo bản năng Nguyệt Vô Phong muốn hất tay của ra nhưng thể động đậy.

      "Tiền Bạo?" Hoa Nhiễm hơi giật mình, ngay lập tức hiểu được làm trò. Bọn họ là nhóm người.

      Tiền Bạo kéo Nguyệt Vô Phong lên khỏi hồ, biết từ nơi nào lấy khăn tay sạch từ từ lau nước mặt Nguyệt Vô Phong. Hoa Nhiễm nhìn nổi rồi, tay vỗ vào Tiền Bạo, đoạt lấy khăn tay, túm chặt trong tay, con ngươi chợt co lại.

      Tiền Bạo hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Phong , "Thân ái, ra ngươi căn bản thích nữ nhân, tại sao đoạt lão bà của người ta, lại cự tuyệt tình ý của ta?"

      Ngoài mặt Tiền Bạo như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy hết sức ghê tởm, lần đầu tiên lời như vậy, lại với tình địch của . . . . . .

      Nhưng vì tạo ra cái gọi là áp lực dư luận, vẫn phải làm, điều này có trong trò chơi của . Chung quanh vô cùng im lặng, tin tức này liền bùng nổ trong đám người.

      Hoa Nhiễm đem áo choàng người trả lại cho Nguyệt Vô Phong, bao lấy chặt, kéo , , "Vô Phong, chúng ta trở về."

      Tiền bạo đưa tay chặn lại bọn họ, "Thân ái, lời còn chưa hết, hôm nay nếu ngươi cho ta công đạo, ta cho phép ngươi ."

      Ánh mắt Hoa Nhiễm chợt lóe, mặt chút thay đổi, nàng lạnh nhạt từng chữ từng câu, "Tiền Bạo, Thập Dạ, các ngươi cần chơi đùa quá phận, nếu về sau ngay cả bằng hữu cũng làm được!"

      Đây là cảnh cáo của nàng, vào giờ khắc này đột nhiên Tiền Bạo ngửi thấy nhàn nhạt khí, khỏi kinh hoảng, chắc hẳn Hoa Nhiễm bị kích động sắp phát tác, tay chắn ngang đột nhiên có chút vô lực, chậm rãi rũ xuống, "Ngươi , chúng ta còn nhiều thời gian."

      Người trong cuộc cứ kết thúc như vậy, nhưng tất cả những người ở đây cũng nghĩ như vậy. Nguyệt Vô Phong, ở trong thành Tô Châu vang danh thịnh vinh, có bao nhiêu người mặc y phục trong cửa hàng của , có bao nhiêu người sử dụng y phục trong cửa hàng của , bọn họ hâm mộ giàu có, lây lan sang dung mạo và tài văn chương của biết đời sống tình cảm của phức tạp như thế. . . . . . chính là đồng tính trong truyền thuyết sao?

      Chỉ trong thời gian ngắn, cái tên Nguyệt Vô Phong trong thành cực kỳ nổi cộm, lúc nhắc tới cái tên này tự nhiên nhắc tới hai người khác, là quốc sư Thập Dạ, người khác là Tiền Bạo, lão bản Tiền trang đệ nhất thiên hạ. Người là động vật bát quái nhất, lòng hiếu kỳ của bọn họ luôn đặc biệt tràn đầy, mong muốn thỏa mãn cũng đặc biệt mạnh mẽ. Bây giờ bọn họ đột nhiên sinh ra hứng thú đối nguyệt Vô Phong, cho nên tin tức có liên quan đến Nguyệt Vô Phong, bọn họ cố gắng điều tra, bọn họ có năng lực đen thành trắng, cũng có năng lực đem chuyện thành có.

      Mà chút tin đồn ngoại trừ người trong cuộc, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm, tùy tiện ở trong thành Tô Châu tìm người cũng có thể ra được. có ai biết, lúc đương đầu với dư luận này cũng là thời khắc gian nan nhất của người trong cuộc.

      Sau khi cùng Nguyệt Vô Phong trở về đến khách sạn, lời cử chỉ của Hoa Nhiễm cũng có vẻ quái dị. Nguyệt Vô Phong muốn thắp đèn, nàng cự tuyệt. Thậm chí nàng cự tuyệt Nguyệt Vô Phong đụng vào. Nguyệt Vô Phong thấy nàng kỳ quái như thế, dùng sức mạnh kéo nàng tới, vén mặt nàng. Hay tay Hoa Nhiễm che lại mặt mình, để cho nhìn thấy. Trong bóng tối, mặt Hoa Nhiễm có vẻ nhuận đỏ, Nguyệt Vô Phong hơi kinh ngạc, lấy ra tay của nàng, phát mặt Hoa Nhiễm nhô ra cục lớn, nhìn kỹ chính là đóa hoa hồng nở rộ trán.

      "Hoa Nhiễm. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nguyệt Vô Phong kịp thay y phục ướt sũng, sắc mặt khẩn trương.

      Hoa Nhiễm cũng nhịn được khóc òa lên, bụm mặt, "Ngươi tránh ra, cần lo cho ta."

      Nguyệt Vô Phong thấy bộ dáng nàng như thế, càng thêm đau lòng, ôm nàng vào trong ngực, giọng , "Hoa Nhiễm, ngươi làm sao vậy? cho ta biết."

      "Ô ô, ta cũng biết. . . . . . Ta thành quái, ô ô. . . . . . Oa a. . . . . ." Hoa Nhiễm nức nở, giờ phút này càng thêm kích động khóc to.

      "Đừng khóc, đừng khóc."

      "Ta, bây giờ người ta có khí, hơn nữa trở nên rất xấu, ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm khóc lát, lại ý thức được chuyện gì, mở cửa đẩy Nguyệt Vô Phong ra ngoài, "Ngươi , càng xa càng tốt. cần để ý đến ta nữa."

      Giờ phút này hơi sức của Hoa Nhiễm kinh người, vẻ mặt Nguyệt Vô Phong mê man lúc bị chặn ngoài cửa, cơn gió lạnh thổi tới, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, hắt hơi cái, người cũng tỉnh hơn phân nửa, vỗ cửa cao giọng hô, "Hoa Hoa, muốn cho ràng, chúng ta cùng nhau giải quyết. . . . . ."

      Giọng Hoa Nhiễm chùng xuống, "Đây là chuyện của nữ nhân, liên quan đến ngươi. . . . . ."

      Lúc này Nguyệt Vô Phong mới hiểu ra cớ , Hoa Nhiễm cảm thấy thoải mái vì những chuyện khác.

      đứng ở cửa giọng dụ dỗ, xin lỗi Hoa Nhiễm, hôm nay, người làm trượng phu như coi rẻ thân mình, "Hoa hoa, ra ý của ta phải như vậy, ta chỉ muốn cho ngươi biết ta ngươi. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, mà cũng còn kiên nhẫn dụ dỗ, nghĩ cách mở cửa, lúc này mới biết trong phòng nào có bóng dáng của Hoa Nhiễm, cửa sổ mở lớn, rèm cửa sổ cuồng loạn bay trong gió, Hoa Nhiễm chẳng biết đâu.


      Chương 77:

      Sau khi Nguyệt Vô Phong tìm vòng ở chung quanh nhưng phát được bóng dáng Hoa Nhiễm, trong lòng khỏi dâng lên hoảng hốt. nhớ tới thần đèn ở trong hành lý, liền đem Thần đèn ra ngoài, "Thần Đèn bá bá, tìm thấy Hoa Nhiễm, xảy ra chuyện gì?"

      Thân thể mờ nhạt của Thần đèn lượn lờ trung lâu, giống như suy tư gì. Ngay sau đó lắc đầu cái , "Ta chỉ có thể thấy được nơi có ánh sáng, nhưng tất cả nơi có ánh sáng, có bóng dáng của Hoa Nhiễm."

      "Nàng, mất tích? Có phải Thập Dạ và Tiền Bạo giở trò quỷ hay ?" Nguyệt Vô Phong vuốt trán nhíu mày, trái tim đau nhói.

      " thể nào, bọn họ vẫn còn thưởng thức pháo hoa, ta nhìn thấy bọn họ. Hoa Nhiễm. . . . . . Aiz? Tại sao đột nhiên tuôn ra khí rồi, có phải bị kích thích hay ."

      Nguyệt Vô Phong nhàng gật đầu, "Sợ rằng lần này nàng bị kích thích , tức giận rất sâu. Hi vọng nàng có chuyện gì."

      Thần đèn , "Bây giờ ngươi nên gấp, ngày mai tìm thêm, nhìn cả người của ngươi cũng ướt đẫm rồi. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong đổi bộ quần áo khác, nằm ở giường, làm thế nào cũng ngủ được, nghĩ tới nghĩ lui đều là Hoa Nhiễm, thói quen ôm nàng ngủ, đột nhiên nàng biến mất trong lòng khó chịu. đứng dậy ra ngoài, tìm từng nơi từng chỗ, tìm từ trong bóng tối ra ngoài sáng, cuối cùng tìm được, trong lòng càng lúc càng tuyệt vọng.

      ở trong rừng kêu to, "Hoa Nhiễm, ngươi ở đâu?"

      Tiếng gọi to vang lên trong rừng làm lũ chim chóc bị giật mình bay vọt lên, lượn quanh trung.

      Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm, Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy rất đau đầu. Gia tài vạn xâu cũng trân quý bằng nàng, tiền tài đối với cho tới bây giờ cũng đáng để ý, , thế gian này có thứ gì để cho cảm thấy quý trọng, nhưng Hoa Nhiễm khác, giờ phút này đột nhiên ý thức mình được cùng nàng trọn cuộc đời. Những lời thề non hẹn biển, có tác dụng gì? Có lẽ nàng trở lại nữa. Cảm giác nàng rời càng lúc càng mãnh liệt, càng cảm thấy bi thương.

      điên cuồng chạy về phía trước, biết mặt trời lên cao tự bao giờ, bờ môi của khô khốc và tái nhợt, tỉnh táo và chấp nhất thường ngày sớm tan rã, chậm rãi ngã xuống, vô lực nhắm mắt lại.

      chỉ quá mệt mỏi, quá buồn ngủ, bóng dáng Hoa Nhiễm vẫn lỡn vỡn trong đầu của , đột nhiên cảm thấy mình rất Hoa Nhiễm, biết nàng , lệ thuộc vào , cũng thích bộ dáng nàng như vậy, thích nàng dí dỏm đáng . cũng nàng, để ý nàng là nửa , sủng ái nàng, thân mật với nàng, chia sẻ vui buồn cùng . Thỉnh thoảng ghen tuông cũng chỉ là gia vị cuộc sống, nhưng đột nhiên phát hiểu nàng, chú ý đến suy nghĩ tận đáy trong lòng của nàng.
      Có lẽ được ở bên nhau quá mức thuận lợi, đối với tình mỹ mãn, bọn họ cũng bỏ quên rất nhiều thứ.

      khẽ thở dàu, Hoa Nhiễm, mau quay về .

      Vào giờ khắc này, trong lòng Nguyệt Vô Phong như lửa đốt. Cùng lúc này, đám người trong thành Tô Châu tiếp tục bát quái, hôm nay cửa hàng Nguyệt gia đặc biệt bận rộn, người lui tới rất nhiều, nhưng người tới mua thương phẩm nhiều, phần lớn đều có tâm tư khác, luôn hỏi xoay quanh chuyện này, làm cho đám gia nhân cũng trả lời được.

      Thập Dạ vô cùng cao hứng, náo loạn trận lớn như vậy, chỉ cần giữa hai người bọn họ bị ảnh hưởng, có cơ hội nhảy vào. Nhưng ngày, hai ngày, Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong cũng ra ngoài giải thích, bắt đầu có chút lo lắng.
      có ai biết được, giờ phút này là thời khắc Hoa Nhiễm khổ sở nhất, nàng rơi vào ranh giới hắc ám.
      Last edited by a moderator: 2/1/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 78:

      Hôm đó Hoa Nhiễm kích thích khí người mình, vốn là khí thuần, nhất thời buông thả thể thu hồi, cho tới bây giờ cũng chưa dùng qua cỗ lực lượng này nên biết cách thu lại, làm cho khí tuôn ra tán loạn. Lúc đó khí hòa vào khí, triệu hồi Sứ giả phương xa, Hoa Nhiễm nhảy ra khỏi cửa sổ, sau khi chạy đoạn đường cảm thấy thân thể mệt mỏi. khí cũng vơi hơn phân nửa, người cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Lẽ ra nên trở về đường cũ nhưng bị đạo sĩ trừ bắt được.

      Khi tỉnh lại thấy mình bị cột vào cây cột khổng lồ, đạo sĩ ngồi bên cạnh, mặc áo bào màu xanh dương đậm, mặt nếp nhăn ngang dọc, dường như là người lớn tuổi, nhưng mái tóc màu đen óng ánh, đặc biệt là cặp mắt hình tam giác, bỉ ổi, xấu xa, giảo hoạt và tà ác. nhìn thấy Hoa Nhiễm mở mắt, cúi đầu cười cười, "Tiểu tinh, tỉnh chưa?"

      Hoa Nhiễm hoảng sợ, trong lòng chợt động, vội vàng làm thân, "Bá bá, tại sao ta lại ở chỗ này?"

      "Ha ha, ta là đạo sĩ ngươi là , ta bắt ngươi, là chuyện thiên kinh địa nghĩa." biết đốt hương gì, nghe có vị đạo cổ quái, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy muốn nôn mửa, rất khó chịu. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Trong lòng Hoa Nhiễm lạnh nữa, kinh ngạc , "Ta là ? Nhưng khí tiêu tán rồi, ta sợ."

      "Đúng vậy, ngươi chính là , tuy rằng khí người của ngươi tiêu tán nhưng cải biến được thực ngươi là , chỉ tiếc, ngươi chỉ là tạp chủng." Hai chữ tạp chủng từ trong môi đạo sĩ xấu xí vô tình khạc ra, Hoa Nhiễm nghe xong trong lòng đau đớn, nàng cho phép bất luận kẻ nào dùng từ cái này với nàng, vì tôn nghiêm của nàng, cũng vì tình của cha mẹ.

      Giờ phút này mặt của nàng còn nóng đỏ, nàng biết hoa ấn nổi mặt tiêu tán. Hoa Nhiễm tức giận, hướng về phía đạo sĩ nhổ ngụm, "Đạo sĩ thối, ngươi mới phải tạp chủng, con mẹ nó, ngươi là tên thái giám thiến! Dáng dấp khó nhìn như vậy, so quái còn bằng!"

      Đạo sĩ này đạo hạnh khá cao, trong đồng môn sư huynh đệ cũng được xem là kiệt xuất, bình thường ra ngoài cũng được mọi người tôn trọng. Chỉ tiếc vẫn bị chính bề ngoài của mình gây khó, trong lòng có chỗ nhạy cảm, đối với lời khiêu khích của Hoa Nhiễm, khỏi giận dữ, đứng dậy tát cho nàng bạt tay, nhếch miệng hung ác , "Lẽ ra cũng muốn đánh cho ngươi trở về nguyên hình, nhưng bây giờ ta hành hạ ngươi sống bằng chết, ta xứng với cái danh hiệu đạo sĩ này."

      mặt đau rát, Hoa Nhiễm nhớ chưa có ai đánh nàng như vậy, coi như là người đầu tiên.

      ra so với người bình thường, Hoa Nhiễm cũng khá hơn được bao nhiêu, giờ phút này tính mệnh của nàng chỉ còn chờ làm thịt. Nàng có chút hối hận mình nên kích , tại rơi vào trong tay của , có lẽ đúng là đánh rơi nửa cái mạng.

      nhìn Hoa Nhiễm hồi lâu, khóe môi lộ ra nụ cười, "Cũng đừng trông cậy ai có thể tới cứu ngươi, ta bố trí kết giới, cho dù bọn họ có đứng ở trước mặt ngươi cũng nhìn thấy ngươi."

      người Đạo sĩ công cụ hàng bắt ma có rất nhiều, ví dụ như roi, phù chú, dây thừng thu , chẳng qua rất hiểu, cái gọi là thu gì đó dùng ở người nàng căn bản vô dụng, tại chỉ muốn trút ham muốn cá nhân mà thôi, dùng roi quất mạnh vào nàng, roi rơi vào người Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy từng chỗ vô cùng đau đớn, sắc mặt thảm bại, giọt nước mắt cũng rơi, trong lòng chỉ nghĩ đến Nguyệt Vô Phong, Vô Phong, đời này kiếp này chúng ta có thể còn duyên gặp lại. Truyện được dịch trực tiếp tại din, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Nàng bắt đầu nghĩ tới Nguyệt Vô Phong đối xử với nàng rất tốt, nàng làm cho từ lạnh lẽo trở nên ôn nhu, có thể có số việc được như ý, nhưng bởi vì tình cảm sâu nặng, nàng chú ý, nàng biết biết đối với nàng toàn tâm toàn ý, rất chân thành.

      Đạo sĩ thấy bộ dáng quật cường của nàng, lòng háo thắng mãnh liệt, sức lực tăng thêm mấy phần, đối với quái, trông nom là vật gì, chỉ biết quái phải chết, hơn nữa phải chết thảm thiết, giờ phút này xem Hoa Nhiễm là quái hung tàn nhất, ngay cả việc nàng chưa từng làm ra chút chuyện hại người.

      Khi đánh hơi mệt, ngồi xuống bên, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn Hoa Nhiễm cái, lúc này con ngươi nàng trợn to, trong mắt mất hết ý thức, y phục toàn thân bị đánh đến rách tung toé, vết thương hằn vào da thịt, lộ ra trong khí, máu tươi đầm đìa, lại sinh ra loại ý vị xinh đẹp khác thường.

      chưa từng thấy qua nữ nhân, tiểu này nhìn thoáng quan, lại để cho có cảm giác khác thường. Nhớ tới mới vừa rồi Hoa Nhiễm mắng mình là thái giám có thiến trong lòng cảm thấy càng khác thường, lại nhớ tới lúc nhập môn phát thệ, trong lòng khó nhịn, khỏi ra ngoài.

      ở bên ngoài hít thở khí, sau khi đè nén dục vọng, trở vào, Hoa Nhiễm vốn bị trói trước cây cột giờ biến mất.

      :clap:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79:

      Đạo sĩ còn chưa hiểu Hoa Nhiễm đâu sợi dây thừng vòng tới kẹp cổ của , hơi sức kia lớn kinh người, lôi kéo làm đau đớn.

      Hơi sức quá lớn cách nào phản kháng, đạo sĩ thở nổi bị hôn mê.

      Hoa Nhiễm nắm chặt sợi dây. Giờ phút này, người nàng vết máu loang lổ nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười tàn nhẫn. Nàng đem người mặt đất cột vào cây cột lạnh băng, ngay sau đó nàng cầm lên cây roi da đất nặng nề quật , ánh mắt càng lúc càng khinh miệt. Nàng nhìn máu từ thân chảy xuống, cúi đầu cười, giờ khắc này người nàng có cảm giác đau đớn, cũng cảm thấy mình xuống tay nặng bao nhiêu. Nàng chỉ nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi dùng lực quật nàng, bắt chước lặp lại, nàng quật từng cái, gom tất cả thiếu nàng trả lại cho .

      Đạo sĩ từ trong hôn mê tỉnh lại, đau đớn đến lớn tiếng gào thét.

      Hoa Nhiễm chỉ biết càng gào thét lợi hại nàng lại càng hưng phấn. Nàng quất đến nổi ngất . Nàng nhìn thấy kêu thảm thiết nữa, trong mắt lóe lên tia mê man nhưng muốn dừng lại bỏ qua cho . Cũng biết làm thế nào nhặt được chủy thủ, đem tóc cạo sạch bóng, ở mặt của rạch mấy đường máu thê thảm nỡ nhìn.

      Nhìn bộ dáng này nàng liền cười, cười vui vẻ.

      Cho đến khi nàng còn làm gì nữa, đầu óc dần dần tỉnh táo, ánh mắt đỏ rực cũng từ từ trở nên bình thường, đồng tử trở về nguyên trạng màu đen.

      Hoa Nhiễm kinh ngạc ngồi dưới đất nhìn cảnh tượng thảm thiết của vị đạo sĩ kia, trong mắt đầy khủng hoảng và có chút mê man, nhìn lại mình, toàn thân cũng thảm thiết, nhếch nhác. Nàng run run, nhếch nhếch miệng, cúi đầu khóc ra thành tiếng, đau quá. Nước mắt từng giọt từ trong hốc mắt chảy xuống, làm ướt mảng phía trước ngực nàng.

      Khi Thập Dạ dùng Thủy Tinh Cầu mới phát ra tung tích của Hoa Nhiễm, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xuất bên cạnh của nàng, nhìn thấy Hoa Nhiễm nằm mặt đất cả người toàn máu tươi, trong lòng đau xót, càng tức giận. thăm dò hơi thở của nàng, yếu ớt, thoi thóp như sắp chết. Trong mắt chợt lóe lên màu đỏ, đuôi rắn ra, khẽ quét qua, phần eo của đạo sĩ bị cắt đứt. Thân thể đạo sĩ kia nhất thời bị phân thành hai nửa.

      Thập Dạ ôm lấy Hoa Nhiễm nằm mặt đất, vung lên hồng bào, toàn bộ đắp lên người của nàng, thấp giọng niệm chú ngữ, , "Hoa Hoa, từ nay về sau, ta giữ ngươi ở trong lòng của ta, vô luận như thế nào, ta nhất định để cho ngươi chịu tổn thương. Người nào làm ngươi bị thương, ta phanh thây ."


      Chương 80:

      Hoa Nhiễm ở trong ngực Thập Dạ vẫn kêu đau, Thập Dạ cẩn thận ôm nàng, giống như ôm món đồ sứ dễ vỡ, dám đụng vào vết thương của nàng, bằng tốc độ nhanh nhất về đến sào huyệt ấm áp. Nơi này mùi hoa lượn lờ, hương thơm ngọt ngào tươi mát. Gió phất phơ làm người ta hết sức thoải mái.

      Thập Dạ đặt Hoa Nhiễm ở chiếc giường sạch , nhìn thấy máu tươi người nàng có chút nhẫn tâm nhìn. Cuối cùng vẫn nhanh chóng cởi bỏ y phục rách nát người nàng, dùng suối nước sạch lau vết thương cho nàng. Nhìn những vết thương đáng sợ vẫn còn chảy máu, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận, mới vừa rồi quá tiện nghi cho lão đạo sĩ kia, nếu phải vội mang nàng trở về, nhất định hành hạ lão.

      Đây là thân thể muốn lấy được nhất nhưng hôm nay nhìn chỉ có đau lòng. Bởi vì có Xích Đồng cho nên người của có thứ thuốc tốt nhất, còn muốn đem huyết xà của mình hòa lẫn thuốc, từng chút từng chút, cẩn thận bôi thuốc người của nàng. Sau khi thoa xong, lại tìm tấm chăn mỏng sạch , nhàng đắp lên người của nàng. Làm xong những thứ này, thở hổn hển, trong cả quá trình, nhìn thấy thân thể nàng trần truồng nhưng trong đầu chút tà niệm, chỉ nghĩ làm sao trị lành vết thương cho nàng. lại dùng chút Vu thuật để cho nàng ngủ yên, để bị đau đớn tỉnh lại.

      Thập Dạ đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.

      Trong lòng , Mẫu thân là danh từ đặc biệt, thương mẫu thân , mặc dù nàng chết sớm. cũng biết phụ thân của vẫn làm bạn bên cạnh mẫu thân , trước kia vẫn biết là nguyên nhân gì, hôm nay mới biết đó là tình . sâu, giống như tại, nàng nhàng ngủ, mắt nhắm chặt. đứng ở bên cạnh nàng cũng cảm giác tràn đầy thỏa mãn, nắm tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, nhàng vuốt ve.

      ra, rất sợ, vừa mong nàng tỉnh lại, vừa sợ nàng tỉnh lại. Loại mâu thuẫn khổ sở này chỉ có chính mới hiểu được. Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm giác mình giống như thiếu niên, khẩn trương thấp thỏm và lo lắng.

      Đến giờ, bưng cháo trắng tự mình nấu, từng chút đút vào trong miệng của nàng, nàng ngủ rất an tĩnh, bị bất an, mê sảng, chỉ có tiếng hít thở nhè .

      biết nàng xảy ra chuyện gì nhưng có thể xác định nàng hóa , hơn nữa biết cách nào để vận dụng cỗ lực lượng này. nghĩ, nếu nàng tỉnh lại, giữ nàng lại, cho nàng biết các loại kỷ xảo, còn muốn cho nàng biết, nhất định phải chung với nhau.

      Thập Dạ chịu đựng qua ba ngày, trong ba ngày mừng như điên, trong ba ngày cũng lo lắng, nhưng trong ba ngày này, ngoại trừ cần thiết duy trì những chuyện khác ở bên ngoài, tay của cũng chưa buông lỏng tay của nàng.

      Tối ngày thứ ba, rốt cuộc Hoa Nhiễm mở mắt, ánh mắt có chút mê man, sau khi mở mắt, ánh mắt của nàng nhìn Thập Dạ chằm chằm, Thập Dạ có chút khẩn trương, suy nghĩ nên gì với nàng, lúc lâu, Hoa Nhiễm mở miệng trước tiên, nàng , "Tóc trắng ca ca, dáng dấp của ngươi xinh đẹp."

      Thập Dạ sững sờ, cho dù thời gian qua bao lâu, vẫn nhớ trước kia, nàng cười tự nhiên, ‘nam nhân xinh đẹp như ngươi, chuẩn bị thuốc men như vậy, càng thêm xuân phong đắc ý’.

      Thời gian qua bao lâu, nàng vẫn là nàng sao?

      "Hoa Nhiễm?"

      "Hắc hắc. . . . . ." Hoa Nhiễm chỉ cười, sau đó nhìn mình chằm chằm, đưa tay đan chặt vào tay Thập Dạ, "Tóc trắng ca ca, tay của ngươi lạnh. . . . . ."

      Thập Dạ vừa kinh hoảng vừa vui mừng, sờ sờ đầu Hoa Nhiễm, có sốt.

      "Ta đói. . . . . . Có gì ăn ?" Hoa Nhiễm lắc lắc cánh tay của làm nũng, giống như hài tử 5, 6 tuổi, nụ cười ngây thơ thuần khiết.

      Chiếc chăn mỏng người Hoa Nhiễm từ bả vai chảy xuống, quét lên vết thương, thân thể trần truồng ngoài ý muốn toàn bộ rơi vào trong mắt Thập Dạ, mặt Thập Dạ khỏi đỏ lên, đem chăn phủ trở lại người Hoa Nhiễm, để cho nàng nằm lại giường, vén tóc của nàng, khẽ hôn ở mí mắt nàng, "Nằm nghỉ , ta lấy thức ăn cho ngươi."

      Hoa Nhiễm nằm ở giường, nhìn về phía trần nhà mê man, nàng khẽ hỏi mình, "Ta là ai?"

      Thập Dạ lấy chút bánh ngọt và sữa nóng đút cho nàng, Hoa Nhiễm chỉ ăn chút cũng muốn ăn nữa. Thập Dạ dùng chăn bọc lại cho nàng, dụ dỗ nàng ăn nhiều chút, đem chén sữa nóng đưa cho nàng, "Uống , cẩn thận bị nghẹn."

      " người còn đau ?" Thập Dạ sờ sờ mặt của nàng, hôm đó mặt bị đánh sưng khôi phục trắng nõn như thường ngày.

      Hoa Nhiễm chu miệng giật giật, "Hả? Dường như còn đau nữa, thậm chí có chút ngứa."

      "Đừng gãi, ta lập tức tìm thuốc bôi cho ngươi, ngoan, cố gắng chịu đựng chút."

      " muốn ăn cái này, muốn ăn mì sợi, còn phải thêm trứng gà." Hoa Nhiễm có chút vô lại quệt mồm, cho dù Thập Dạ dụ dỗ nàng như thế nào, nàng chỉ ngậm miệng.

      Thập Dạ nhịn cười được, đưa tay véo mặt của nàng, "Bướng bỉnh, ta làm cho ngươi."

      Hoa Nhiễm kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của rời , lắc đầu , " đúng, đúng, đúng. . . . . ." Nhưng đúng chỗ nào, nàng vẫn ra.

      Thập Dạ vừa vừa cười, đáy mắt đều là nụ cười, chẳng qua cũng lo lắng, bây giờ tâm trí của nàng giống như đứa bé bảy tuổi, hơn nữa nhớ ra được chuyện gì. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất có thể tự nhiên giữ nàng ở bên cạnh, phải sợ nàng thoát . Trời cao tạo ra cơ hội để cho bọn họ gặp nhau lần nữa, lần này tạo nên cục diện này, tình huống này chính là muốn chăm sóc nàng cả đời sao? nhưng cho dù như thế nào, cũng buông tha nàng, bao giờ nữa.

      Chờ Thập Dạ bưng tới mì trứng gà, Hoa Nhiễm ôm chăn ngủ mất, bên khóe mắt còn vương nước mắt.

      Thập Dạ đưa đầu ngón tay lau chất lỏng lạnh băng, dùng thuật giữ ấm chén mì trứng gà, lại đem thuốc cẩn thận bôi vết thương kết vẩy.
      Last edited: 2/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81:

      Mà lúc này thân Nguyệt Vô Phong cũng ở nơi rất kỳ quái. Giờ phút này ở vương quốc Điểu, nằm ở giường lớn mềm mại được tạo thành từ vô số lông vũ của Điểu vương. Khi mở mắt ra lần nữa chính là Nguyệt Vô Phong độc nhất vô nhị thế gian. Thất vọng ban đầu cũng tiêu tan ở trong giấc ngủ.

      Chung quanh tĩnh mật, chóp mũi lượn lờ hương cỏ thơm ngát, Nguyệt Vô Phong vén chăn lên từ giường bước xuống nha đầu xinh đẹp cười , "Công tử tỉnh rồi?"

      "Nơi này là?" Nguyệt Vô Phong gật đầu cái, nhìn nàng lạnh nhạt .

      "Nơi này là vương quốc Điểu, ngài là khách quý mà nữ vương mang tới, nữ vương , ngài tỉnh lại để cho ngài gặp nàng."

      Nguyệt Vô Phong hơi nhíu mày, vương quốc Điểu, lúc đầu phải ở vương quốc Điểu, tại nhìn thấy đều là điểu tinh.

      biết mình bất tỉnh trong rừng, tại nhất định là bị người mang về rồi, nếu là khách thể thiếu lễ phép của khách nhân. theo nha đầu rửa mặt, ăn chút gì đó cho no bụng, sau đó theo nha đầu xinh đẹp gặp nữ vương.

      Đầu tiên đập vào mắt chính là y phục ngũ sắc nàng mặc người, nhìn như dùng lông vũ bách điểu dệt thành. đầu nàng tà tà cắm hai cây lông đuôi chim Phượng Hoàng, lông mày xếch lên, rất có Phong Phạm Vương Giả, ánh mắt của hẹp dài phát ra tia sáng kỳ dị, khóe mắt mang theo ý cười. Miệng đào hơi mím môi, giống như chiếc mỏ của chim Họa Mi rất đáng . Nàng ngoái đầu lại nhìn về phía Nguyệt Vô Phong, ánh mắt híp lại, giọng lãnh ngạo nhưng êm ái, dịu dàng như gió xuân, "Ngươi tên là gì?"

      Nàng dùng thần thái kiêu ngạo, vương giả, Nguyệt Vô Phong kiêu ngạo tự ti, mất lễ tiết nhưng cũng hào tình vạn trượng, "Tại hạ Nguyệt Vô Phong."

      "Tại sao hôm qua xông vào vương quốc Điểu chúng tôi?"

      "Tại hạ tìm thê tử, cẩn thận xông vào vương quốc Điểu, mong nữ vương tha thứ cho tại hạ. tại thê tử ta sống chết , tại hạ tạm thời rời , ngày sau tới nữ vương lãnh phạt." xong Nguyệt Vô Phong định rời , rất hiểu người, từ lúc vừa tiến đến, ánh mắt của nữ vương nhìn về phía cũng giống như là đối đãi với khách nhân, trong mắt của nàng tham muốn giữ lấy rất mạnh.

      "Đứng lại." Giọng Nữ vương rất nhưng mang theo uy hiếp người nào có thể kháng cự, "Vội vã như vậy?"

      "Thê tử của ta đối với ta rất quan trọng. Tất cả thiên hạ cũng trân quý hơn nàng."

      "Hả? Nhưng ta có ý định thả ngươi rời ."

      Nguyệt Vô Phong chỉ cười khẽ, "Nữ vương đại nhân, dưa hái xanh ngọt, ngươi cần gì phải?"

      "Ta thích đồ ngọt, chỉ cần chín, ta quản nó ngọt hay , nó cũng rất giòn, rất thơm, rất ngon miệng, quan trọng là nó có thể giải quyết cơn đói khát của ta." Nữ vương nhíu mày, phong tình vạn chủng đúng .

      Trong lòng Nguyệt Vô Phong gấp gáp, gặp được nhân vật lợi hại, cuối cùng hiểu tâm tình của Hoa Nhiễm khi nhìn thấy Thập Dạ. Chẳng qua ngoài mặt lộ ra vẻ gì, chỉ cười, "Chỉ tiếc, ngươi phải là loại ta thích."Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      " cần lưỡng tình tương duyệt, ở vương quốc Điểu chúng ta, tình căn bản đại biểu cho cái gì. Tình chính là dùng để duy trì nồi giống." Nữ vương cười càng ưu nhã, đôi tay đột nhiên vỗ cái, vô số lông vũ từ đầu Nguyệt Vô Phong rơi xuống, muốn tránh né, trung rơi xuống sợi dây trói chặt. Nguyệt Vô Phong nhịn được mắng mấy câu, nữ vương vui vẻ , "Đợi lát nữa tất cả mọi người đều có thưởng, ta thay đổi y phục vương quốc chúng ta."

      Nguyệt Vô Phong muốn phản kháng, ngay cả võ công cao cường nhưng cũng bù được nhiều người như vậy, nữ vương mập mờ cao giọng , "Chuẩn bị cho tốt, chờ đợi Bổn vương lâm hạnh ngươi."

      "Chuẩn bị tốt cái. . . . . ." Nguyệt Vô Phong còn chưa hết lời, liền nghe nha đầu bên cạnh che miệng cười, "Lần này Nữ vương chỉ vì ngài tốn ít tâm tư. Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, nhân gian cũng có nam tử dáng dấp đẹp mắt như vậy sao, khí phách xứng với nữ vương."

      Nguyệt Vô Phong hít thở sâu hơi, nữa. Binh đến tướng ngăn, nước đến đất cản, Nguyệt Vô Phong chưa bao giờ là người tùy ý.

      Có mỹ nhân chuẩn bị nước thơm cho tắm rửa, còn chuẩn bị cho phục sức vương quốc Điểu, y phục này cổ áo rộng rãi, nơi tay áo bào thêu hoa văn kỳ lạ, hình dáng tựa như điểu mà phải là điểu. Giày màu bạc, cũng thêu hoa văn đối xứng, xen lẫn lông vũ rải rác.

      nha hoàn giải thích, "Những lông vũ này là căn cứ linh lực, linh lực càng mạnh, lông vũ càng nhiều."

      Nguyệt Vô Phong bày tỏ hiểu, gật đầu cái, mỹ nhân lại dẫn tới căn phòng, nàng mở cửa, để cho Vô Phong mình vào, nàng vào, nàng nhìn Vô Phong cười cười, Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. "Ngài ở nơi này chờ nữ vương là được, có thể ngài cho rằng nữ vương cao ngạo, trong mắt có người, nhưng theo ta biết, nữ vương là người rất tốt, nàng đối đãi với thuộc hạ chúng ta chưa từng có nửa câu lời nặng."

      "Vậy ngươi cảm thấy hành động của nàng rất làm cho người khác chán ghét mà vứt bỏ sao?" Nguyệt Vô Phong cũng phản bác, hỏi lại câu.

      Nha hoàn này chỉ cúi đầu, "Nữ vương quyết định, chúng ta chưa bao giờ cho rằng sai lầm. Nữ vương đối đãi với ngoại tộc cũng rất rộng lượng."

      Nguyệt Vô Phong im lặng, dùng sức đóng cửa lại.

      Gian phòng này sáng rực, khi nhìn hình vẽ tường, mặt tái nhợt. vách tường vẽ đều là hình ảnh nam nữ giao hoan, vài hình ảnh kiều diễm mập mờ, chỗ tư mật gắn nhau chặt, nét mặt đỏ thắm vui thích cũng được miêu tả hết sức tỉ mỉ. Cả căn phòng ngoại trừ góc có chiếc giường lớn mềm mại sạch , những địa phương khác, vô luận là nóc hay vách đều vẽ Xuân Cung Đồ tán tỉnh.

      Nguyệt Vô Phong giận dữ, chuẩn bị tông cửa chạy nhưng cửa mở được rồi.
      Last edited: 2/1/15

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 82:

      Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ, đành phải yên lặng. Dù sao trước mắt còn chưa tới lúc khẩn yếu. tại phong bế khí trước. Miễn cho bị những thứ ngổn ngang kia làm mê mẩn tâm trí.

      Chẳng qua, khi nữ vương khoan thai đến, mùi thơm quyến rũ theo gió thổi tới, Nguyệt Vô Phong biết. khỏi liếc mắt nhìn nữ vương, nhìn toàn thân nàng lõa lồ chỉ khoác tấm sa mỏng như như . Trang sức đầu biến mất, mái tóc đen bóng tản lạc, rũ xuống thắt lưng, vóc người lung linh hấp dẫn, hết sức kiều mỵ.

      Loại hấp dẫn tiếng động hơn hẳn lời , rất trêu chọc tầm mắt nam nhân.

      Nữ vương đến gần Vô Phong, đem trọn thân thể dán lên, hai tay nâng mặt của , êm ái vuốt ve, “Nếu tất cả nam tử loài người cũng có dáng vẻ giống như ngươi, như vậy nữ nhân nhân gian rất hạnh phúc.”

      Nguyệt Vô Phong có chút chán ghét đẩy nàng ra, cũng muốn thêm lời mời ngươi tự trọng, hoặc mình thích bộ dáng này, chỉ muốn lặng lẽ kháng nghị mà thôi.

      Thân ảnh của Nguyệt Vô Phong thoăn thoắt nhưng làm sao so được với pháp thuật điểu tộc tinh linh, trong thời gian nhanh nhất nữ vương luôn dính vào người của , hơn nữa vui vẻ dứt, nàng mỉm cười , “Ngươi biết , con mồi càng giãy giụa, thợ săn càng có cảm giác muốn bắt được con mồi.”

      Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe xong chỉ cười , nữ nhân này đúng là quật cường, nếu Hoa Nhiễm đuổi theo như vậy, khẳng định tâm tình tốt, chỉ tiếc nữ nhân này phải là người . Nam nhân cũng cần lấy cớ này rơi vào trong tình mê ý loạn, mặc dù thừa nhận mình là quân tử, nhưng làm việc cũng có ranh giới cuối cùng của mình. tự tay kéo giữ tay nữ vương, nhìn khóe môi nữ vương lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng, bất ngờ ném nàng qua vai.

      Nữ vương Điểu còn chưa phản ứng kịp, trung xoay tròn đường cong rất đẹp, sau đó nặng nề nằm mặt đất. Chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn.

      Nguyệt Vô Phong đứng thẳng tắp nơi đó, cũng nhìn nàng nằm mặt đất, kiêu ngạo , “Nữ nhân trêu chọc ta chỉ có kết cục này, ta vì thân phận của ngươi mà đối xử khác với ngươi.”

      “Ngươi……” Nữ vương tức giận, nàng là nữ vương của vương quốc Điểu, tại sao kẻ khác loài điểu cho nàng ăn thiệt thòi lớn như vậy. Hôm nay nàng đặc biệt mặc trang phục hấp dẫn, muốn cùng phen, lại bị nam nhân này vũ nhục như vậy. Vốn dịu dàng mềm mại đáng hóa thành oán hận, “Nếu làm được bạn giường của ta, vậy ngươi làm quỷ hồn .”

      Nguyệt Vô Phong nhìn ánh mắt của nàng càng thêm khinh miệt, đối với loại nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, chỉ cảm thấy chán ghét, nụ cười của càng nở rộ, trong con ngươi lẽ ra trong suốt bắt đầu vẩn đục, hóa thành nồng đậm lệ khí, “Ngươi hãy nhìn lại mình .”

      xong cầm lên cái chăn bên cạnh giường phủ người của nàng, bao kín lấy nàng, “Ta đối với ngươi thân thể có chút hứng thú, nhìn muốn buồn nôn.” Mặc dù lời hơi nghiêm trọng, nhưng giả.

      Nữ vương chỉ có cảm giác tôn nghiêm của mình bị nam nhân trước mắt chà đạp, nhịn được tức giận, Nguyệt Vô Phong nhìn nàng. Sau đó lâu, nàng cất giọng kêu to, đây là cấm ngữ trong điểu tộc đại biểu cho tử vong, nàng cho con dân của nàng biết, nàng, muốn, giết, !

      Sau khi cửa được mở ra, vốn cho rằng là loài Điểu của nàng, nàng phát nàng sai, những phải chúng điểu, mà là kẻ địch thiên mệnh của nàng, Phù Dung Ba.

      Phù Dung Ba nghiêng người tựa vào cửa, vẻ mặt hài hước. Người cao thon, đôi tay ôm ngực, bộ dạng nhàn hạ thoải mái. Nàng nhìn nữ vương điểu nằm mặt đất, giương cằm, “Chim , có phải quấy rầy chuyện tốt của ngươi hay ?”

      Tròng mắt màu xanh lá ở trong bóng tối như thoáng qua tia giễu cợt, nàng nhìn những bức họa chung quanh, mắt híp lại thành đường, “Cái chỗ này tệ, đưa cho ta , lão công nhà ta thích nơi này.”
      Last edited by a moderator: 8/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :