Chương 69:
"Du Như Mộng, ngươi hạ lưu, nửa đêm canh ba cư nhiên . . . . . . làm ô nhục ta." Lạc Tiêu Nhàn tức giận ném cái khay, rơi mặt đất vỡ vụn.
"Tiêu Nhàn, phải nàng có phản kháng sao?"
"Ngươi quá vô sỉ, toàn thân ta cũng nhúc nhích được, làm sao phản kháng? À?" Lạc Tiêu Nhàn lại cầm lên vật ra sức ném người Du Như Mộng.
Hoa Nhiễm liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, trong mắt đều là ba chữ, "Ngươi xong rồi."
chỉ hạ xuân dược cho Du Như Mộng mà còn hạ nhuyễn cốt tán cho Lạc Tiêu Nhàn.
Bên trong lại đập bình bịch mấy cái, sau đó ngưng lại. Hoa Nhiễm khỏi tò mò, từ khe hở len lén nhìn vào, nhìn thấy Du Như Mộng ôm Lạc Tiêu Nhàn cường hôn, sắc mặt hơi đỏ lên, khẽ ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, thấy nhìn mình chằm chằm như chế nhạo.
Vừa định lôi kéo Nguyệt Vô Phong rời , lại thấy Lạc Tiêu Nhàn ra sức đẩy ra Du Như Mộng, tát cho bạt tai mạnh, "Du Như Mộng, tại sao ngươi có thể vô sỉ như vậy."
"Tiêu Nhàn, ta hiểu tâm tình của nàng, ta phụ trách." Du Như Mộng cũng tức giận, thử đến gần.
Lạc Tiêu Nhàn căm giận nhìn , chưởng chụp nát cái bàn, "Cút ngay, ai muốn ngươi phụ trách, Du Như Mộng, ngươi lập tức ngay, ta muốn nhìn thấy ngươi!"
"Tiêu Nhàn. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong thấy thời cơ chín muồi, mở cửa ra, nhìn về phía Lạc Tiêu Nhàn , "Lạc nương, cần gì tức giận như thế?"
" cần ngươi lo." Sắc mặt Lạc Tiêu Nhàn mới vừa rồi còn tái xanh, nhưng khi nhìn Nguyệt Vô Phong, sắc mặt lại dịu rất nhiều, chuyện này làm cho Hoa Nhiễm có chút so đo, trong lòng oán thầm, tại sao thái độ đối với tướng công của ta rất tốt nhưng đối với nam nhân của ngươi lại tốt, vì sao a, chẳng lẽ bởi vì tướng công của ta tuổi trẻ tài cao, lại thêm tuấn?
Nguyệt Vô Phong cũng cảm thấy thái độ của Lạc Tiêu Nhàn đối với rất tốt, vì vậy bắt đầu khuyên giải,"Du huynh đệ là nam nhân rất tốt mà ta gặp, tuấn tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn, có nam nhân như vậy che chở cho nương, có phải rất tốt hay ?"
"Phi, là nam nhân xấu xa."
Nguyệt Vô Phong lại , "Có thể có chỗ hiểu lầm cho nên nương cho rằng như thế, ta tin tưởng nhân phẩm của Du huynh, chỉ xấu xa đối với nữ nhân thích. Nam nhân như vậy rất chung tình."
Lạc Tiêu Nhàn hỏi ngược lại, "Ngươi đối với nương tử của ngươi cũng như thế sao?"
Nguyệt Vô Phong , "Đối với nương tử của ta mà , chuyện này gọi là xấu xa, mà là tình ý triền miên."
Hoa Nhiễm nghe xong, hận thể chui vào trong đất, Nguyệt Vô Phong xong mặt đổi sắc, rốt cuộc làm gì.
Nguyệt Vô Phong tiếp tục , "Giữa các ngươi có tình ý, cần gì phải để ý tới thù hận kia, oan oan tương báo đến khi nào mới chấm dứt? Nếu nhau, cho dù có chuyện gì, tại sao cho ràng, đem hận ý giảm xuống thấp nhất."
Lạc Tiêu Nhàn vừa muốn phát tác, nhưng chợt dừng lại, "Người kia đối với người khác có thể là Đại Ma Đầu nhưng đối với ta, vẫn là cha của ta, là người cha ta thương , ngươi bảo làm sao quên? Làm sao quên a. . . . . . khi ông ấy chết trong tay bọn họ, máu tươi nhuộm đỏ. . . . . ." Nước mắt tràn ra, chứa cả và hận.
Nguyệt Vô Phong đột nhiên nhớ tới vài ngày trước đó người võ lâm danh môn thảo phạt Đại Ma Đầu Lạc Lôi, nghe lúc ấy Lạc Lôi chết vô cùng khó coi.
"Du Như Mộng thân là Võ Lâm Minh Chủ, có số việc thể làm, với thân phận này đối với những người khác mà , có thể là phong quang vô hạn nhưng đối với mà , có khó xử của . . . . . ."
"Vậy có thể làm a, tại sao nhất định phải làm?"
"Đứng lập trường , làm được."
"Tiêu Nhàn, ta buông tha tất cả theo nàng, nàng có thể tha thứ cho ta ?" Vẫn chưa từng chuyện, Du Như Mộng mở miệng, trong giọng rất gian nan.
Lạc Tiêu Nhàn sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh, "Ngươi ôm chức Minh Chủ Võ Lâm của ngươi để hiệu lệnh quần hùng , theo ta, ngươi mất tất cả."
Thấy lời của nàng buông lỏng, lại nhìn về phía Du Như Mộng, ý bảo chính rèn sắt khi còn nóng.
Sau đó kéo Hoa Nhiễm ra, Hoa Nhiễm quệt mồm hỏi , "Nguyệt Vô Phong, tại sao nàng đối với ngươi rất thân thiện?"
Nguyệt Vô Phong đột nhiên cười, câu cổ Hoa Nhiễm , "Lúc đầu ta cũng buồn bực, tại rốt cuộc ta biết, bởi vì ngươi nhìn ánh mắt của ta xem, có phải rất giống Du Như Mộng ."
Hoa Nhiễm suy nghĩ chút, vội vàng gật đầu.
"Trước kia Du Như Mộng dùng tên giả A Tán, cùng Lạc Tiêu Nhàn nhau, sau đó bởi vì thù hận tạo thành cục diện hôm nay. Lạc Tiêu Nhàn chỉ dựa vào đôi mắt là có thể đối xử với ta rất ôn hoà, thể nàng rất nặng tình."
"Hóa ra là như vậy, sau này bọn họ thế nào?"
"Chuyện này ta thể bảo đảm, ta có thể , có thể làm cũng chỉ có như vậy, căn bản ta cảm thấy có thể thành."
Hoa Nhiễm thở dài cái, "Vô Phong, có lúc nhìn ngươi rất khác lạ."
Nguyệt Vô Phong vuốt vuốt tóc của nàng, "Đúng vậy, có lúc. . . . . . Dáng vẻ của ta như vậy, ngươi vẫn thích sao?"
"Thích, chỉ cần ngươi là Nguyệt Vô Phong, ta thích." Hoa Nhiễm gật đầu chút do dự.
Chương 70:
Chuyện của Du Như Mộng và Lạc Tiêu Nhàn giải quyết rất thuận lợi, biết Du Như Mộng làm gì với Lạc Tiêu Nhàn, tóm lại khi hai người bọn họ cặp tay ra khỏi phòng, tất cả đều bình thường.
Du Như Mộng đến cảm tạ Nguyệt Vô Phong, rằng sau này còn gặp lại. Nguyệt Vô Phong chỉ đáp cần khách khí, mình và Hoa Nhiễm cũng trải qua dễ dàng cho nên rất hiểu.
Sau khi bọn họ , Nguyệt Vô Phong với Hoa Nhiễm, "Du Như Mộng đúng là người cầm được cũng buông được, lẽ ra là người rất tốt, chỉ tiếc có phần hùng tâm tráng chí."
" ra ta cảm thấy như vậy rất tốt, vì nữ nhân mình thích cái gì cũng có thể buông xuống được."
"Vì ngươi, ta cũng có thể như vậy." Nguyệt Vô Phong vỗ vỗ nàng, "Được rồi, chúng ta ăn chút, tối hôm nay có thể thái tử mang theo kiều thê của tới, đến lúc đó phải vét khoản."
Hoa Nhiễm luôn miệng tốt, chẳng qua vào lúc ăn cơm, sắc mặt trầm xuống bởi vì Mặc Thiếu Dư như hồn bất tán, biết từ nơi nào xông ra, tùy tiện ngồi xuống trước mặt bọn họ, bộ dạng giống như chủ nhân, vội vàng bắt chuyện với Nguyệt Vô Phong. Hoa Nhiễm biết cho dù mình cái gì với cũng vô ích, vì vậy vội vàng châm trà đưa nước cho Nguyệt Vô Phong, bộ dạng như tiểu nữ nhân, thỉnh thoảng hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Thiếu Dư vài lần, Mặc Thiếu Dư giả vờ như nhìn thấy, vẫn làm theo ý mình.
Sau đó, Hoa Nhiễm để mặc cho tự nhiên, chỉ lo ăn món ăn của mình. Đột nhiên cảm thấy trong chén xuất bóng mờ. mùi vị bay tới bên cạnh nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt mị nhìn nàng, mái tóc màu bạc, áo choàng màu đỏ, trong xương mang theo khí xông vào mũi.
Lúc này chỉ Hoa Nhiễm khó chịu mà Nguyệt Vô Phong cũng bắt đầu khó chịu, nhếch môi, ngước mắt nhìn Quân Thập Dạ, chỉ thấy Thập Dạ cười lạnh lùng, khiêu khích nhìn .
Mặc Thiếu Dư vội , "Quốc sư đại nhân, xem ra Tô Châu phồn hoa là vùng đất địa linh nhân kiệt, núi non hùng vĩ, xinh đẹp muôn màu muôn sắc. Làm cho lòng người ta thanh thản, ngay cả ngươi cũng đường xa chạy đến, ái mộ danh tiếng nơi đây."
Thập Dạ đến gần bên ngồi đối diện Hoa Nhiễm, ánh mắt nóng rực, tà khí cười tiếng, "Kẻ hèn có dụng ý khác, ngắm hoa ngắm trăng sao bằng ngắm người mình mến? Ta cũng chỉ ngàn dặm tìm tình , chiếm được tiếng cười của người mình thích thôi."
"Xem ra người trong lòng quốc sư đại nhân chắc là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở? Thông minh, xinh đẹp, cao nhã, có khí chất?" Mặc Thiếu Dư giả vờ như biết chuyện, ca ngợi người kia.
Thập Dạ nhìn bộ dạng biệt khuất của Hoa Nhiễm, mực nhét cơm vào miệng, cười cười, ", nàng thông minh, cao nhã, có khí chất, nàng có chút mơ hồ, có chút đáng , nhưng quan trọng hơn nếm thử tư vị tệ."
Mặt Nguyệt Vô Phong tái xanh nhưng đối phương , cũng tiện phát tác, nhìn vẻ mặt Thập Dạ liều lĩnh kềm chế được, nở nụ cười đắc ý chỉ cảm thấy chán ghét.
Sau khi Hoa Nhiễm ăn hết cơm trong chén, ngược lại vô cùng bình tĩnh, nàng len lén liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, thản nhiên cười, trong mắt lại ràng ..., " tại chúng ta huề nhau."
Hoa Nhiễm đứng lên, nhìn về phía Thập Dạ nghiêm mặt , "Quân Thập Dạ, theo ta, nữ nhân này cần cũng được. Nếu thông minh, làm sao xứng với giảo hoạt và khôn khéo của ngươi, nếu nàng cao nhã, làm sao xứng với khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của ngươi, nếu nàng có gì cả làm sao xứng với thân phận quốc sư đại nhân?"
"Hả?" Thập Dạ rất hứng thú nhìn nàng, giờ phút này nàng nhìn , trong mắt của nàng chỉ có , nếu như nàng vĩnh viễn đều nhìn tốt, Thập Dạ động tình nhịn vươn tay ra muốn chạm lên gương mặt mình nhớ thương, nhưng chưa chạm đến liền bị Nguyệt Vô Phong đánh rớt, da thịt của Thập Dạ mịn màng trắng nõn bị đánh sưng lên mảng.
Nguyệt Vô Phong cũng cảm thấy mình phản ứng quá kích động, chỉ cười, "Quốc sư đại nhân, mới vừa rồi có con ruồi đậu tay ngài."
Thập Dạ mỉm cười, khách sáo , "Vậy là cám ơn, con ruồi này cũng thiệt là, cư nhiên chỉ dẫn ta quyến rũ Hoa Hoa." Sau khi nhìn thấy nét mặt của Nguyệt Vô Phong, dường như rất hài lòng, "Nhưng coi như nó xuất , ta cũng có ý đó."
Chương 71:
Nét mặt Nguyệt Vô Phong ngưng tụ, "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, ngươi cần gì phải lưu luyến thê tử của người khác?"
"Bởi vì ngươi hoành đao đoạt ái, đoạt nữ nhân vốn nên thuộc về ta, món nợ này giữa chúng ta còn chưa tính hết."
Nguyệt Vô Phong cười nhạt, kéo Hoa Nhiễm, thân mật hút hạt cơm bên môi nàng, "Tình giữa chúng ta rất đơn giản, ta nàng, nàng ta, ngươi căm tay vào được, chen chân vào được, tại sao bây giờ gây ?"
Mặc Thiếu Dư đứng ở bên tái mặt, phải cũng cắm tay vào được, chen chân vào được sao? Tình giữa bọn họ có người nào còn chỗ trống, giờ phút này mình cũng chỉ đóng vai trò là gia vị lấp đầy trong cuộc sống của bọn họ mà thôi, để cho bọn họ ăn chút giấm chua, huyên náo với nhau chút, càng tăng thêm tình cảm phu thê mà thôi. đối với cảm tình của mình, chẳng lẽ biết, chẳng qua mình bị ma quỷ ám, chỉ làm theo ý mình mà thôi.
Mặc Thiếu Dư kéo tay Quân Thập Dạ, ánh mắt đè nén khổ sở, mời rượu, uống hơi cạn sạch, để ly rượu xuống, tiêu sái rời , người của còn mặc áo bào màu trắng trưng cầu ý kiến của Nguyệt Vô Phong ở trong cửa hàng của Nguyệt Vô Phong, lúc ra cửa áo bào nhấc lên góc, ra tịch mịch, chỉ lưu câu, "Sau này còn gặp lại."
Thập Dạ cong cong môi, người có tiền đồ, cư nhiên buông tay như vậy.
Thập Dạ xoay người lại nhìn Nguyệt Vô Phong, trong mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, giọng khàn khàn, "Nguyệt Vô Phong, ngươi chẳng qua chỉ là phàm nhân mà thôi, coi như lúc ngươi còn sống ta giành được nàng, vậy chờ ngươi chết , ta cũng có cơ hội. Chẳng qua, ta thích chờ đợi, cho nên từ giờ khắc này, ngươi hãy tự chăm sóc tốt cái mạng của mình." xong quẳng ly rượu rời , chỉ cảm thấy ánh mắt của Hoa Nhiễm nhìn mình mang theo phòng bị và căm hận, lạnh lùng cười nhạo mình, đây là lý do tại sao .
ở đường, trái tim như bị lửa thiêu đốt, mái tóc màu bạc đột nhiên căng phồng, đường cái có chút gió nhưng tóc cuồng loạn bay múa, áo choàng màu đỏ, khí chất xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt của rất người, thẳng về phía trước, thân hình từ từ trở nên trong suốt, cho đến biến mất thấy gì nữa. Có người hô to mình nhìn thấy quái, có người cười nhạo mình bắt đầu tưởng tượng.
Thập Dạ tới nơi Hoang Vu, nhìn thấy nữ nhân nhắn, nhịn được nghĩ đến máu tươi của nữ nhân, móng tay sáng bóng ngột dài ra, trở thành màu đen xấu xí, phía có hoa văn phức tạp, trong nháy mắt chuyển qua sau lưng nữ nhân kia, ngón tay đâm vào trong cơ thể nàng, hai chân thon dài dưới áo choàng màu đỏ biến thành cái đuôi rắn khổng lồ, chập chờn ở phía sau. Nữ nhân này kêu lên được tiếng nào cũng bị nuốt vào bụng.
Sau khi thỏa mãn, Thập Dạ tựa vào dưới gốc cây, lấy ra hắc ngọc tiêu bắt đầu thổi. Tiêu chậm rãi tẩu lên, ngay sau đó xuất gió mây mờ mịt, xung quanh Tiêu , sức sống từ từ giảm xuống, trở nên tĩnh lặng và tiêu điều. Sau khi mưa to gió lớn, yên tĩnh làm cho người ta khiếp sợ.
Sau khi phát tiết, cặp mắt Thập Dạ đỏ ngầu, khóe môi mang theo nụ cười quỷ dị ác độc, nhìn chung quanh sanh linh đồ thán, ở trong lòng trách mắng vọng đọng của mình, ngay sau đó lẩm bẩm, ngươi đến nỗi phát điên.
còn nhỡ từng chiếm được quẻ bói, 'hoa đào tan hết, đơn mình'.
từng lên tiếng cười nhạo, thèm để ý nhưng hôm nay sao? Làm sao thèm để ý?
Đêm tối mênh mông, con đường vô tận, vô cùng tịch mịch, độc về phía trước, nhớ tới khuôn mặt tươi cười, trong lòng dâng len khổ sở.
Chương 72:
Sau khi Hoa Nhiễm nhìn thấy Mặc Thiếu Dư bỏ , tâm tình tốt, ngay cả ăn cơm ăn cũng đặc biệt thơm, mà Nguyệt Vô Phong ràng phải như vậy, lúc Quân Thập Dạ rời ánh mắt của làm người ta phát rét, làm cho Nguyệt Vô Phong khỏi phát run, phải là vì sợ, chẳng qua đột nhiên hiểu phần tình này vô cùng thống khổ.
Nguyệt Vô Phong ngồi nhìn Hoa Nhiễm ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho nàng, nhìn dáng vẻ nàng ăn cơm giống như con mèo ngoan ngoãn, trong lòng khỏi thỏa mãn, lấy được nàng, làm cho nàng , phải đó là hạnh phúc của .
Đến buổi tối, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm trở về phòng nghe tiếng gõ cửa.
Quả nhiên bị Nguyệt Vô Phong đoán trúng, Thái Tử Gia mang theo kiều thê mới cưới tới, mặt đỏ thắm rạng rỡ, thoạt nhìn càng thêm giống tên nghiệt, gương mặt tuấn mỹ mất vẻ tà khí, ngược lại càng thêm chững chạc.
Hoa Nhiễm nhìn nữ nhân cúi đầu bên cạnh , khỏi thầm giật mình, tiểu nương làm việc vặt trong thanh lâu, xem ra bộ dạng tầm thường chút nào, lúc này ăn mặc như thiếu phụ, toàn thân bao quanh trang sức thượng đẳng, bộ y phục màu tím thêu đóa hoa lớn, rất tinh xảo, vô cùng quyến rũ, có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, môi nở nụ cười nhàn nhạt. Thoạt nhìn tuổi còn trẻ, trán lộ ra vài phần khôn khéo, Nguyệt Vô Phong liếc mắt nhìn thầm nghĩ, tệ.
Mặc Hoa Nghi rộng rãi giới thiệu, "Vị này là nương tử của ta, Vô Song, Nguyệt Vô Phong, thấy biểu tẩu hành lễ?"
Vô Song bị như thế, sắc mặt đỏ lên, ra lời.
Nguyệt Vô Phong nở nụ cười, trêu ghẹo , "Thái Tử Gia, từ chỗ nào lượm được hài tử như thế?" Chính xác, tiểu nương này dáng dấp nhắn, xem ra so với Hoa Nhiễm còn hơn mấy tuổi, chỉ độ mười sáu tuổi thôi.
Mặc Hoa Nghi giả vờ tức giận, "Càn rỡ, ngươi có còn nhìn ta trong mắt hay , nàng là nương tử của ta . . . . . ."
Hoa Nhiễm rất hiểu chuyện, lên dắt tay Vô Song, mắt tươi cười, "Chào biểu tẩu."
Sắc mặt Vô Song đỏ lên, giọng , "Chào đệ muội."
Hoa Nhiễm buồn cười nhưng cố chịu đựng, vẻ mặt của tiểu biểu tẩu sau khi từ bên ngoài vào phòng, mặt vẫn còn chưa hết đỏ, là thực rất sợ người lạ.
Nguyệt Vô Phong còn nhớ chuyện Mặc Hoa Nghi đùa giỡn Hoa Nhiễm, nên nhất quyết tha, "Mặc Hoa Nghi, hay cho thiếu niên phong lưu, lần này lại ra vẻ chung tình "
"Hừ. . . . . ." Mặc Hoa Nghi hừ lạnh tiếng, vẻ mặt hơi lúng túng, "Cũng do ngươi làm chuyện tốt. . . . . . Lẽ ra ta nên hận ngươi, nhưng hôm nay, tình trường chiến trường đều rất hài lòng, ta tạm tha cho ngươi lần này."
Nguyệt Vô Phong nghe như vậy, ràng thở phào nhõm, ngay sau đó lại , "Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cần gì phải làm chuyện hoành đao đoạt ái của người, hôm nay cục diện như thế, ta là người ngoài cuộc nhìn cũng cảm thấy rất ổn định."
"Đúng là rất ổn định, tên A Chiến này cũng rất hữu dụng, chẳng qua sau ba năm nhất định rời ."
" có thể cho ngươi ba năm cũng đủ rồi, trong ba năm này, ngươi còn sợ tìm được người thích hợp sao? Hơn nữa bên cạnh ngươi, trong lòng ngươi có vướng mắc."
" nhảm, đương nhiên là có, đoạt người lẽ ra là của ta . . . . . . Còn đâm ta bị thương, về tình về lý ta thể bỏ qua cho . . . . . ." len lén liếc mắt nhìn Vô Song, thấy nàng có gì vui, tiếp tục , "Nhưng bây giờ bên cạnh ta có Vô Song, mà lại ra sức làm việc cho ta, ngay cả có lỗi, ta cũng nhịn."
Nguyệt Vô Phong cười cười, đối với Thái Tử, mặc dù đồng ý Thái Tử làm chút chuyện hoang đường, nhưng mà đối với tấm lòng rộng lượng của Thái Tử, vẫn rất tán dương, có lẽ giúp cho Thái tử, chính là nhìn trúng điểm này.
Từ trong lời đối thoại của bọn , Hoa Nhiễm đoán được A Chiến chính là người áo đen cướp Tô Duyệt.Từ trong chuyện ân oán này, Nguyệt Vô Phong làm nhiều điều, nàng thầm nghĩ, Nguyệt Vô Phong đúng là kỳ thủ rất tốt, từng quân cờ rất chính xác, may mình phải là con cờ của .
Mặc Hoa Nghi đột nhiên lại , "Lần này ta trở về tấu với phụ hoàng, ta muốn để Vô Song trở thành chánh phi của ta."
Nghe được câu này, Nguyệt Vô Phong giật mình ít, mặc dù nhìn tình cảnh này, Mặc Hoa Nghi xác thực rất thích kiều thê của , nhưng phong làm chánh phi, chưa nghĩ tới, ngay sau đó nghĩ đến ngày thường Thái tử làm việc theo như lẽ thường, vì vậy mặt thu liễm, " tệ, rất tốt."
Mặc Hoa Nghi nhìn thấy vẻ mặt của Nguyệt Vô Phong, hết sức vừa lòng, tiến lên đánh quyền, "Tiểu tử, ngươi có thái độ gì, ngươi tin tưởng ta sao?"
Sau đó kéo Nguyệt Vô Phong đến góc len lén với , "Thứ nhất, nàng trẻ tuổi ngượng ngùng, tạo cảm giác rất ngon miệng, so với các nữ nhân thường ngày, ta phát bát cháo trắng này hương vị ngọt ngào hơn bát trân châu."
Nguyệt Vô Phong im lặng gì, sau đó giọng mắng câu, "Đồ háo sắc."
“Huynh đệ, gần đây ta có phương pháp bí truyền, ừ, thí nghiệm ở giường hiệu quả tệ, có muốn thử chút hay ?"
"Đừng có mang chuyện hoang dâm của ngươi ra , ta cảm thấy xấu hổ cho ngươi, người ta vẫn còn rất trẻ. . . . . ."
"Thê tử của ngươi lớn hơn bao nhiêu, đừng với ta ngươi cũng cấm dục. . . . . ." Mặc Hoa Nghi ác ý sờ cằm cười.
Nguyệt Vô Phong phất phất tay, "Ngươi . . . . . ."
" là hẹp hòi, ta còn chưa chính , còn chuyện nữa, ca ca của nàng là người khôn khéo và lang thang phóng đãng, hiểu được nữ nhân, tiền bạc. . . . . . Chớ nhìn ta như vậy, ta nghe ngóng, có thế lực rất lớn ở bên kia Tây Vực, nếu cùng ta hợp tác, tuyệt đối là song doanh." Khóe môi khẽ vểnh lên, ngay sau đó cười tà, "Ta chuộc ra nương tử nhà ta bị lừa vào thanh lâu, đúng là công ba việc a, vừa giải vây cho ta, lại mang đến cho ta nhiều chỗ tốt như vậy."
Nguyệt Vô Phong khẽ nhíu mày, "Thế lực lớn ở Tây Vực phải là con ưng kia sao? Ngươi hợp tác với , lột sạch lông của ngươi sao, làm việc tàn độc ác, là kẻ hung ác."
"Ta biết , ta nghe ngóng người nam nhân kia, rất căm hận triều đình, bởi vì triều đình chặt đứt tài nguyên kinh tế của , nhưng ta là thái tử, tương lai là hoàng thượng, ta có thể thỏa mãn cho chút cầu, đương nhiên phải làm việc cho ta, hơn nữa, ta thèm thuồng mãnh đất ở Tây Vực lâu rồi." Trong mắt của sáng rực.
Nguyệt Vô Phong vỗ vỗ bờ vai của , "Ngươi tính toán rất tỉ mỉ."
"Tuy như thế, ta đối với phi tử của ta rất hài lòng, tại lúc nào ta cũng hi vọng nàng ở bên cạnh ta. Tốt lắm, lần này coi như ngươi thay ta hoàn thành nhiệm vụ rất lớn, về sau ta còn tìm ngươi."
" cần." Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt cười cười, "Ta chỉ tiền, quyền thế đối với ta mà , giống như cặn bã. Ta chỉ muốn cùng Hoa Hoa lặng yên sống qua ngày, lần này giúp ngươi cũng chỉ thực lời hứa khi còn bé vô ý ra thôi, Mặc Thiếu Dư tệ, có chuyện có thể tìm ."
"Tim của đều đặt ở người ngươi, trông cậy vào coi như xong."
" đối với ta lòng riêng dứt, hôm nay rời khỏi Tô Châu, ngày sau trợ giúp cho ngươi, là trong số ít người thích quyền thế, có thể trọng dụng."
Nguyệt Vô Phong thận trọng xong, Mặc Hoa Nghi cũng nghe rất nghiêm túc, ngay sau đó cười, "Các ngươi từ cùng lớn lên khiến người hâm mộ, hôm nay nghĩ đến, các ngươi đối với tính tình lẫn nhau cũng như lòng bàn tay. Vô Phong, may ngươi là chí giao của ta, mà phải người khác, có kẻ địch như ngươi vậy, ta rất sợ."
Last edited by a moderator: 2/1/15