1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55:


      "Nguyệt Vô Phong, ta vô cùng sùng bái ngươi, đều gần sáng sáng, gần mực đen, nhưng ngươi. . . . . . Cỡ nào thuần khiết, khối ngọc thô chưa mài dũa a. . . . . ." Mắt Hoa Nhiễm tỏa sáng, mặt như hoa si vô hạn nhìn lên.

      mặt Nguyệt Vô Phong đầy vạch đen, "Hoàn cảnh tạo nên con người. Nếu ta vẫn còn tiếp tục ở chung, có thể ta cũng theo chân bọn họ sai biệt lắm, có thể đồng tính, hoặc là háo sắc. . . . . . Nếu như trong hai loại ấy, ta nhất định phải chọn , ngươi ta phải chọn cái nào?" Trong tình huống này, Nguyệt Vô Phong khỏi đùa.

      Hoa Nhiễm ngơ ngác nhìn , hồi lâu mới , ". . . . . . Này, ngươi phải làm thái giám thôi."

      "Ngừng!" Nội thị hét lớn tiếng, "Tất cả giải tán, giải tán, hôm nay đến đây chấm dứt."

      Đám người muốn giải tán, Nguyệt Vô Phong sợ nhiều người gạt ra, dùng tay ôm quanh Hoa Nhiễm, thay nàng chịu đựng đám người đè ép. Hoa Nhiễm cảm thấy sau lưng lồng ngực dầy, trong lòng ấm áp.

      Đám người gần như sắp tản , Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm muốn , lại nghe được giọng đùa cợt, "Vô Phong, hai huynh đệ chúng ta rất lâu gặp rồi."

      Nguyệt Vô Phong dừng lại, Hoa Nhiễm ngước mắt nhìn , thấy vẻ mặt của .

      Đám người lên tản , có mấy nương ra sân vẫn còn đứng ở nơi đó bất động, họ xin nội thị có thể để cho các nàng trình diễn tiết mục chuẩn bị lâu, nội thị chỉ phất tay bảo các nàng trở về, cho các nàng biết còn nhiều thời gian.

      Hoàng Thái Tử Mặc Hoa Nghi tới trước mặt Nguyệt Vô Phong, sau khi cẩn thận quan sát Hoa Nhiễm, nâng cằm của mình, khẽ mỉm cười, "Đây chính là biểu đệ muội mới vừa vào cửa sao? Chưa ra hình dáng gì."

      Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy căm tức, cũng dám biểu ra, chẳng qua gật đầu mỉm cười, "Hoa Nhiễm là thôn dã, tất nhiên vào được mắt Hoàng Thái Tử."

      "Hả?" Trong mắt Mặc Hoa Nghi mang theo nhiều hứng thú đùa giỡn, liếc mắt nhìn Hoa Nhiễm, cúi đầu nở nụ cười, "Vô Phong coi trọng ngươi, có phải rằng Vô Phong có mắt hay ?"

      Nguyệt Vô Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh mỉm cười, "Ta vui vẻ chịu đựng."

      "Bộ dạng vợ chồng son các ngươi, phu xướng phụ tùy lại làm cho người ta rất hâm mộ nha." Hoàng Thái Tử cười cười, lại nhìn Nguyệt Vô Phong , "Ta đổi bộ quần áo trước, chút nữa chiêu đãi các ngươi, coi như vắng mặt trong hôn lễ của các ngươi phải bồi thường."

      " dám làm phiền Hoàng Thái Tử." Nguyệt Vô Phong mỗi lễ cũng hết sức tự nhiên, nhưng thấy quá mức thân cận, cũng có vẻ đặc biệt lạnh nhạt.

      Sau khi Mặc Hoa Nghi mang theo thủ hạ rời , Hoa Nhiễm nắm chặt tay Nguyệt Vô Phong , "Người này vừa nhìn phải là loại tốt . . . . . ."

      "Mới vừa rồi còn người ta tuấn mỹ kia mà, tại sao lập tức thay đổi ý tưởng?" Lần này Nguyệt Vô Phong cũng trách móc Hoa Nhiễm để cho nàng tôn trọng người thân phận cao.

      Hoa Nhiễm nghe ra giọng điệu chua chua trong miệng Nguyệt Vô Phong, khỏi dắt tay áo của làm nũng, "Tướng công, đâu có tốt hơn ngươi, cũng là ngươi đẹp mắt, hơn nữa ngươi trong ngoài đều hoàn mỹ, giấu cũng xinh đẹp, làm sao giống như , đúng, thể so với ngươi. . . . . ."

      Hoa Nhiễm thấy mặt Nguyệt Vô Phong từ từ nở rộ nụ cười, nhón chân lên hôn cái. . . . . . ra là nam nhân rất dễ dụ dỗ.

      Khi Mặc Hoa Nghi ra ngoài, thân hoa phục sáng ngời, áo tơ lụa màu vàng lấp lánh thêu chút hoa văn tinh xảo, càng lộ vẻ nhàng. Người dựa vào quần áo đúng là sai, lúc này phe phẩy cây quạt, dẫn đầu ở phía trước, Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong tay trong tay đuổi theo.

      Địa điểm hẹn nhau tại thanh lâu. Điều này làm cho Hoa Nhiễm rất bất mãn, ánh mắt của nàng nhìn về phía Mặc Hoa Nghi càng thêm mấy phần khi dễ, ban đầu nàng còn cảm thấy người này tuấn mỹ phi phàm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, nàng nhìn ra trong lòng ghê tởm, cho nên trong lòng dơ bẩn là rất dễ dàng nhiễm ra bên ngoài.

      Hoa Nhiễm thích nữ nhân mị, nhưng trong thanh lâu, nữ nhân lại có mấy người thanh cao. Mặc Hoa Nghi chấm mấy nữ nhân, những nữ nhân kia thấy nhìn thấy bộ dạng Mặc Hoa Nghi tuấn lại khí chất nhà giàu như thế, hận được nằm người của . cũng kỳ quái, Hoa Nhiễm sợ nhất những nữ nhân kia dính người Nguyệt Vô Phong, tuy nhiên có nữ nhân nào tự động dính sát. Lúc này len lén liếc dáng vẻ Nguyệt Vô Phong cái, Hoa Nhiễm khỏi giật mình, bộ dạng kia thế nào đây, thể ra cảm giác, cái loại khí vũ đó, cảm thấy chỉ cần khi mình tới gần, cũng bị đóng băng. Nguyệt Vô Phong cười với nàng, nắm tay của nàng. Giờ phút này Hoa Nhiễm mới phát giác được chân .

      Nguyệt Vô Phong thỉnh thoảng gắp chút thức ăn ngon thả vào trong chén trước mặt Hoa Nhiễm, cũng để ý tiếng trêu đùa của Hoàng Thái Tử Điện hạ cùng những nữ nhân này.

      Hoa Nhiễm cũng chuyện, lặng yên ăn, dám ngẩng đầu nhìn động tác cợt nhã của Hoàng Thái Tử cùng với những nữ nhân kia. Nhưng những thứ kia làm người ta có chút ngượng ngùng vẫn nghe vào trong tai của nàng, những thứ hủ bại kia từ trong miệng Hoàng Thái Tử ra, mặc dù cảm thấy hạ lưu, nhưng cũng vô cùng bỉ ổi.

      "Ngài, uống ly nữa nha?" giọng làm nũng của nữ nhân.

      "Tốt, để cho ta sờ cái, nơi này mềm mại nha. . . . . ."

      "Ghét. . . . . ."

      "Ngài, ngài thể thiên vị, cũng phải uống của ta đấy. . . . . ."

      "Tốt, để ta sờ sờ chân. . . . . ."

      "Tại sao các ngươi có thể chỉ phục vụ ta, cũng phục vụ vị Nguyệt đại gia bên kia. . . . . ." Mặc Hoa Nghi hướng mấy nữ nhân bên cạnh phất phất tay, lúc đó còn nhìn sang Hoa Nhiễm, mang theo nụ cười.

      Hoa Nhiễm nghe được câu này, lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm những nữ nhân kia, tức giận , " cho phép đụng nam nhân của ta."

      Lẽ ra những nữ nhân kia biết làm sao thân cận Nguyệt Vô Phong, bị Hoa Nhiễm như thế, khỏi có chút ngượng ngùng.

      "Chậc chậc, là nữ nhân lợi hại. . . . . . Chẳng qua chồng của ngươi ở nhà là của ngươi, bên ngoài phải là của ngươi. . . . . ." Mặc Hoa Nghi chỉ cười, Hoa Nhiễm nhất thời cứng họng, biết trả lời, mắt thấy những nữ nhân kia muốn dán người Nguyệt Vô Phong, Nguyệt Vô Phong đứng lên, "Mặc công tử, gặp nhau rồi, cho phép tại hạ cáo từ trước."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56:


      Nguyệt Vô Phong cũng thích trường hợp này. Mặc dù Mặc Hoa Nghi nổi tiếng háo sắc, nhưng tài ba của , Nguyệt Vô Phong nhìn ra được, ở trong cuộc đấu tranh chính trị, có hy vọng thắng nhất.

      "Nguyệt Vô Phong." Mặc Hoa Nghi phát ra giọng có mấy phần uy hiếp, " đến rồi, ngồi ."

      phất phất tay, lui mấy nữ nhân kia, sau đó bảo hạ nhân đối với những nữ nhân này có chút hài lòng, đợi lát nữa tìm vị nữ nhân xinh đẹp tới đánh đàn, "Nếu là bản đại gia hài lòng, thanh lâu này cũng khỏi phải tiếp tục mở nữa"

      Sau khi mấy nữ nhân kia cũng ra ngoài, cả phòng an tĩnh rất nhiều, Mặc Hoa Nghi nhàn nhạt mở miệng, "Vô Phong, tới giúp ta . Cả đời Phú Quý vinh hoa, hưởng dụng hết."

      "Đa tạ thái tử cất nhắc, chẳng qua tại hạ chịu nổi."

      cái ly ném mặt đất, vẻ mặt Mặc Hoa Nghi biến đổi, "Nguyệt Vô Phong, cần cùng ta lạnh nhạt khách sáo như thế, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, mặc kệ ngươi có thừa nhận người ngươi đeo cái họ này hay , ngươi vẫn là con cháu Mặc gia. Ban đầu ngươi muốn giúp ta, vì sao hôm nay muốn?"

      Hoa Nhiễm kinh ngạc đến ngây người, người này là thái tử sao? tại sao vẻ mặt chuyển kém, tính tình thay đổi to lớn như thế. . . . . .

      Lúc đó Nguyệt Vô Phong cũng gì, chẳng qua nhìn chằm chằm Mặc Hoa Nghi, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ở trong mắt bọn họ toát ra vẻ phức tạp, sau đó, thái tử nhàng mấp máy môi, gảy nụ cười, mang theo mấy phần bỉ ổi, mà Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt mím môi cười tiếng, thở dài cáo biệt, " quấy rầy nhã hứng của thái tử, ngày sau gặp lại."

      "Tốt." Mặc Hoa Nghi nhàng nhắm mắt lại, thở dài cái.

      Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong ra cửa, lúc qua bên cạnh Mặc Hoa Nghi, Mặc Hoa Nghi giả vờ lơ đãng véo tay Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm tức giận, sau khi nét mặt chống lại , "Tại sao ngươi có thể véo ta", chỉ có thể tức giận dậm chân, lúc Nguyệt Vô Phong nhìn sang, Hoa Nhiễm cũng giấu tức giận mặt, Nguyệt Vô Phong nhìn về phía thái tử có ý cảnh cáo.

      Mà thái tử chẳng qua nhếch miệng nhìn về phía cười cười, gương mặt vô tội.

      Lúc ra cửa, mùi thơm nứt mũi bay đến, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy hương thơm này thấm vào phế phủ, mùi rất thơm, ngẩng đầu lên, thấy nữ tử chậm rãi tới, tay ôm thanh cầm, mặt che mãnh khăn che mặt màu hồng, nhưng trang phục toàn thân cao thấp chút tinh xảo. Nhìn cặp mắt kia, cảm thấy hồn của mình bị câu nửa. Nàng có làm gì, nhưng có thể thu hút tất cả tầm mắt. Ở trong mắt Hoa Nhiễm, Xích Đồng là nữ nhân nàng thấy đẹp nhất, nhưng Xích Đồng và nàng là hai loại khác nhau, nếu Xích Đồng là băng sơn Tuyết Liên, như vậy nàng chính là hoa sen tiên tử, dù là nữ nhân thanh lâu, lại có loại cảm giác sạch từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

      "Hoa hoa. . . . . . Nhìn nữ nhân cũng nhìn, xem ra ngươi đối với cái đẹp rất để ý. . . . . ." Nguyệt Vô Phong cười trêu chọc.

      "Ha ha. . . . . . Nhưng nàng đẹp, xinh đẹp giống người phàm."

      "Có lẽ người này là đệ nhất danh kỹ Giang Nam, Tô Duyệt." Nguyệt Vô Phong đột nhiên , dừng chút, "Nàng đến đó rất có thể được Thái Tử Gia coi trọng."

      "Hả?" Hoa Nhiễm ngạc nhiên tiếng, chỉ nghe được đoạn bài hát triền miên lưu loát từ bên trong phát ra, tựa như tiên khúc.

      "Chẳng qua nàng chỉ bán nghệ bán thân, hôm nay thái tử muốn ăn phải có thể có chút buồn bực."

      "Ngươi hiểu rất ràng." Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong vừa ra ngoài, vừa .

      "Đứa ngốc, lại muốn cái gì đấy." Nguyệt Vô Phong quen thói véo cái mũi của nàng.

      "Đúng rồi, Vô Phong, muốn ngươi giúp làm gì?"

      "Giúp chuyện nho ."

      " phải háo sắc sao? Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . ." Hoa Nhiễm biết nên thế nào, đặc biệt giọng.

      Nguyệt Vô Phong cũng thấp giọng , " muốn mỹ nhân, lại càng muốn giang sơn."

      " ra là vừa háo sắc, vừa mê luyến quyền vị." Dường như Hoa Nhiễm hiểu, gật đầu cái.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57


      Sau khi Nguyệt Vô Phong , tâm tình của Mặc Hoa Nghi cũng coi như được tốt. Nguyệt Vô Phong cũng coi là giảo hoạt, lúc nào cũng để lại đường lui cho mình. Mặc dù giúp Mặc Hoa Nghi chút chuyện , nhưng toàn lực ứng phó. Chẳng qua như vậy cũng sao, dù sao lần này đến Giang Nam cũng phải là vì lôi kéo tụ họp, chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp thôi.

      Vật bên cạnh đáng , nhìn thấy nàng giống như con gà mái già bảo hộ ở trước mặt của Nguyệt Vô Phong, nhớ tới liền cảm thấy buồn cười. có dung mạo xinh đẹo, nhưng có tính tình hợp khẩu vị của , chẳng qua nàng làm vợ người khác, nếu , là muốn phá lệ "Theo đuổi nữ nhân phải là mỹ nữ" này.

      Cửa nhàng đóng lại, nữ tử bước vào, ngồi ở phía sau màn lụa bắt đầu đánh đàn. Ngày xưa nữ nhân đánh đàn cũng làm khúc tương tư, thế nhưng nhạc khúc này hết sức cao nhã, sau khi nghe xong, giống như ngửi được gió mát núi, lại giống như thân ở bãi cỏ xanh biếc, cả người có cảm giác buông lỏng. Lần đầu tiên, Mặc Hoa Nghi cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cẩn thận lắng nghe, uống vài hớp rượu, khóe môi cũng xuất nụ cười.

      Tầm mắt của nhìn về màn che, loáng thoáng thấy hai tay của nàng đánh đàn, hình dáng ấy tốt đẹp làm sao, thủ pháp ấy thuần thục làm sao.

      Mặc Hoa Nghi khỏi đứng dậy tới nàng, lại thấy nàng dùng cái khăn lụa che mặt, loáng thoáng nhìn thấy mấy phần mặt mũi, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng giật nảy mình.

      Mặc Hoa Nghi đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy dường như thời gian dừng lại, phát giờ phút này thời gian có chút yên tĩnh. ra tại sao, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt rất đẹp, rất đẹp, giống như nghĩ phải như vậy. Thiên hạ rộng lớn, gặp ít mỹ nữ, nhưng nếu cho khuynh quốc khuynh thành, cũng chỉ có nàng thôi. Nàng rủ thấp mí mắt, nhìn ra nét mặt của nàng, lại đọc ra được ý vị người nàng.

      Mặc Hoa Nghi cũng cảm thấy mình có chút mê muội, dù sao phải là nam tử còn trẻ, mà giờ khắc này có chút ngu đần, tới trước mặt nàng, "Có thể để cho ta nhìn diện mạo thực của ngươi ?"

      Nữ nhân trước mắt nhìn , chẳng qua gãy xong nhạc khúc, sau khi thu người và cầm, đứng lên, "Công tử, nhạc khúc xong, tiểu nữ cáo lui."

      Lần đầu tiên sinh ra tức giận, nữ nhân trước mắt vẫn rũ lông mày, đôi mắt cũng chưa từng liếc cái. Lúc Tô Duyệt mở cửa, trong nháy mắt đó, Mặc Hoa Nghi đóng cửa lại, đè nàng chặt tại cửa, nhíu lông mày, lộ ra nụ cười dịu dàng, "Còn chưa đáp ứng ta, muốn , có quá ngây thơ hay ."

      Tô Duyệt cũng giận, lông mày cũng nhíu cái, "Công tử, ma ma với ta, ngài chỉ cần nghe đàn, nhạc khúc của ta chỉ gãy cho người hiểu nó nghe, mà trong lúc tiểu nữ tử đánh đàn ngài lại phân tâm, điều này tài đánh đàn của tiểu nữ tinh, còn phải học thêm."

      Mặc Hoa Nghi nhàng nở nụ cười, đưa tay đặt lên mặt Tô Duyệt, vuốt ve tới lui, "Tiểu tinh, phải ta đem tinh thần đều đặt ở người của ngươi sao, thế nào, cần ta lấy lòng của ngươi sao?"

      Rốt cuộc Tô Duyệt có phản ứng, khẽ ngồi xổm xuống, trốn ra khỏi ngực của , "Xin công tử tự trọng, tiểu nữ tử chỉ bán nghệ bán thân, hơn nữa thích bị nam nhân chạm đến, nam nhân chạm đến ta dễ dàng. . . . . . Chết."

      "Hả?" nhàng nhíu lông mày, "Vậy ta muốn xem chút, ta chết dưới Hoa Mẫu Đơn thế nào?"

      xong liền tiến lên ôm Tô Duyệt, muốn làm chuyện mà nam nhân muốn làm với nàng giờ phút này, nam tử áo đen từ cửa sổ bay vọt vào trong, lạnh lùng , "Nếu ngươi dám đụng nàng, ta để cho ngươi làm con quỷ đầu."

      Dường như Tô Duyệt thở phào nhõm, lo âu nhìn nam tử áo đen kia.

      Mặc Hoa Nghi cùng nam tử áo đen đánh nhau, phát tên nam tử này công phu thua , thậm chí áp đảo .

      tiếng đánh nhau bên trong dần dần đưa tới chú ý của người bên ngoài, có người muốn đẩy cửa vào, "Thái Tử Gia, xảy ra chuyện gì?"

      Người áo đen ngẩn ra, vẻ mặt hướng Tô Duyệt tỏ ý yên tâm, ngay sau đó nhảy ra cửa sổ.

      " có chuyện gì, nên vào." Bởi vì đánh nhau, Mặc Hoa Nghi có vẻ có chút nhếch nhác, tay có mấy vết kiếm, lẽ ra ở trong bụi hoa chưa bao giờ thất thủ, chính đụng phải chuyện như thế, chỉ cảm thấy phiền muộn, lạnh lùng nhìn Tô Duyệt cái, "Có chút bản lãnh. . . . . . Ta cưới ngươi vào cung, được ?"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58:


      Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm cả đêm ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau mới ra cửa, liền nhìn thấy vị thái tử gia kia đứng ở cửa chờ bọn .

      Nguyệt Vô Phong tiến lên thi lễ, "Mặc công tử, có gì muốn làm sao?"

      Hoàng Thái Tử cả đêm ngủ được ngon giấc, dưới mắt có dấu vết màu xanh nhàn nhạt, nhưng ảnh hưởng vẻ ngoài phi phàm của , loại dung nhan nghiệt, da đẹp, nhẵn nhụi hơn rất nhiều nữ nhân. Chẳng qua khóe môi của mím chặt, gương mặt vui, phất phất tay, bưng lên trà trước mặt uống hơi cạn sạch, "Đừng nữa, lời khó hết."

      "Nếu lời khó hết, còn nhiều thời gian." Nguyệt Vô Phong trả lời.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cố ý giận ta đúng ?" Hoàng Thái Tử tức giận nhìn cái, lại nhìn chút vẻ mặt đề phòng của Hoa Nhiễm ở phía sau , chẳng biết tại sao tâm tình đột nhiên thoải mái ít.

      hướng Hoa Nhiễm vẫy vẫy tay, "Biểu đệ muội, đến đây, ngồi xuống, chuyện chút."

      "Ta mới với ngươi." Hoa Nhiễm hừ tiếng, nhớ tới cử động ghê tởm tối ngày hôm qua, vẫn canh cánh trong lòng.

      "Vô Phong, nương tử nhà ngươi đúng là hẹp hòi. . . . . ." Thấy biểu lạnh lùng mặt Nguyệt Vô Phong, thu lại giọng , "Vô Phong, ngồi xuống, ngồi xuống, chút chuyện, ca ca nhà ngươi, bị khinh bỉ rồi."

      Nguyệt Vô Phong biết được kết quả này, cũng gì, chẳng qua lôi kéo Hoa Nhiễm ngồi xuống, nghe tiếp.

      "Tối hôm qua, ta cảm thấy ta thích nữ nhân, nữ nhân kia rất đẹp, xinh đẹp đến nổi làm cho ta khó có thể ngủ"

      "Hả? Ta còn tưởng rằng Mặc công tử bách độc bất xâm." Nguyệt Vô Phong giễu cợt.

      "Ngươi cũng cần giễu cợt ta, ta hôm qua công khai ta muốn cưới nàng, nhưng nàng cự tuyệt."

      Hoa Nhiễm cười thầm trong lòng, đáng đời.

      "Thiên hạ rộng lớn, có nữ nhân đẹp hơn."

      "Nhưng ta chỉ coi trọng nàng." Mặc Hoa Nghi rót trà cho mình, bưng lên nhấp miếng, " ra nàng muốn cự tuyệt cũng được, bởi vì ta điều kiện với ma ma rồi, nữ nhân thanh lâu này chắc chắn có cái giá, chỉ cần ta xuất ra được, nàng chính là của ta đấy."

      Hoa Nhiễm càng thêm khi dễ .

      Nguyệt Vô Phong gì.

      "Đừng có vẻ mặt này, ngày mai ta cưới, mặc kệ nàng có nữ nhân thanh lâu hay , mặc kệ nàng có thân thanh bạch hay , bản đại gia quyết định, nơi này cũng có người thân cận nào, ngày mai mời ngươi ngồi làm khách."

      Nguyệt Vô Phong cũng từ chối, đồng ý.

      Mặc Hoa Nghi cười, " ngờ biểu đệ tốt, đồng ý sảng khoái như vậy."

      Nguyệt Vô Phong , "Nếu cách nào ngăn cản, thuận theo là được."

      Chẳng qua hôn lễ này có thể cử hành được hay , đúng là khó đoán.

      Mặc Hoa Nghi đột nhiên đứng lên, ra mục đích của chuyến này, "Vô Phong, mang theo nương tử ngươi, thay ta chọn mấy bộ y phục mặc lúc hôn lễ, mặc dù màu đỏ quá tầm thường, nhưng Ngày Đại Hỉ cũng thể mặc đồ trắng, cần biết là y phục gì, nhưng ta có thể phải mặc ra chút đạo vị, phải chú ý đến chất liệu, cũng phải chú ý đến kiểu dáng, ngươi là người trong nghề, hơn nữa cửa hàng của ngươi phải mới vừa khai trương sao, có tơ lụa thượng hạng đưa ta chút. . . . . ."

      "Mặc công tử, chẳng lẽ ngài còn để ý chút tiền như vậy sao? Lần trước ta kết hôn, ngài gật liên tục nhưng tiền mừng cũng có đưa, tại ngược lại nhắm vào ta muốn đồ?" chân mày Nguyệt Vô Phong cau lại.

      " ngươi là người làm ăn, đúng là gian trá, được rồi, được rồi, ta cho ngươi bạc, chẳng qua lúc hôn lễ của ta, nhớ tặng lễ vàng ."

      " rất hay." Nguyệt Vô Phong nhàng mím môi, cười gian.

      căn bản, Hoa Nhiễm có thể đoán trúng suy nghĩ của Nguyệt Vô Phong, chỉ bắt heo mập, thích làm thịt thế nào làm thịt, trước lột sạch rồi .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59:


      Hôn của Hoàng Thái Tử và Giang Nam danh kỹ Tô Duyệt lập tức được loan truyền xôn xao. Hoàng Thái Tử hoang dâm vô độ nổi tiếng bên ngoài, vẫn đem hôn nhân làm trò đùa, cho tới bây giờ chưa nghiêm túc qua. Trong cung thị thiếp có nhiều đếm xuể, nhưng vị trí chánh phi, trắc phi vẫn bỏ trống. Lần này cải trang xuống Giang Nam, hơn nữa lựa chọn mỹ nữ địa vị ti tiện, nữ nhân trong thanh lâu, khiến cho rất nhiều người hiểu. Dĩ nhiên, danh tiếng của Hoàng Thái Tử càng thêm thúi, mặc dù có người bình luận có ràng buộc nhưng nhiều người vẫn cho rằng chẳng qua là bước chân lãng tử, còn có nam tử ngưỡng mộ Tô Duyệt giận dữ dứt, hoa lài cắm bãi cứt trâu.

      Dù sao, người biết Mặc Hoa Nghi có mấy người, những lời này đường cái có thể tùy ý nghe thấy được, sau khi nghe lời như thế, Mặc Hoa Nghi có bất kỳ khó chịu, chẳng qua hoa tươi tốt cũng cần có chất dinh dưỡng cứt trâu. . . . . .

      Hoa Nhiễm vẫn chưa qua bất luận cửa cửa hàng của Nguyệt phủ, nàng chỉ biết Nguyệt phủ làm đủ loại buôn bán, ràng lắm, đối với phương diện buôn bán, mình chữ cũng biết, cũng có chủ động hỏi qua. Khi nàng đến cửa hàng tơ lụa Tô Châu mới biết, bình thường Vô Phong chỗ nào mới mở cửa hàng, hôm nay ăn chén cơm nhõm như vậy, thực tế cửa hàng này lớn kinh người, phải nhà, mà là toàn bộ con phố, hơn nữa, vải vóc dành cho người nhà bình thường mặc và nổi tiếng, đắt đến vô giá.

      Hoa Nhiễm chỉ nhận biết cái loại tơ lụa mỏng như cánh ve, đây là vật truyền gia bảo của phú hào địa phương mà lúc trước ở Tây Bắc may mắn nhìn thấy, mà nghe Vô Phong loại tơ lụa này so với đa số loại tơ lụa cũng coi như coi hơn gì.

      Mặc Hoa Nghi bị Nguyệt Vô Phong bóc lột lấy ra vài chục vạn ngân phiếu, mua đủ bộ quần áo, hỉ bào, vải vóc. Dường như có chút bất mãn, "Tuy ta cũng cần ngươi giúp tay, ngươi cũng cần bóc lột ta như thế chứ, xem , ta cũng chỉ có thể mua mình rồi."

      "Mặc công tử chọn lựa tơ lụa rất danh quý, ta đưa ra mức giá nhân nhượng rồi." Nguyệt Vô Phong xong rất thoải mái.

      "Mức giá nhân nhượng, lời này nghe rất hay, quên , nếu đây là giá của ngươi đưa ra, ta cũng nhận."

      Sau khi Mặc Hoa Nghi , Hoa Nhiễm mới giựt mình quái lạ hỏi, " mua được vải này trong thiên hạ chỉ có ít sao?"

      Nguyệt Vô Phong trầm tư lâu, nhìn Hoa Nhiễm ra hai chữ, "Đồ dỏm."

      Hoa Nhiễm lè lưỡi, "Tướng công, ngươi, làm sao ngươi có thể như vậy. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong nắm được cái mũi của nàng , "Người ta cố gắng muốn đưa tiền cho ta, chẳng qua ta cũng chọn phương pháp thỏa đáng mà thôi." Suy nghĩ chút rồi nhìn Hoa Nhiễm, "Thích gì, tự mình chọn , dù sao Nguyệt phu nhân cũng phải có trang phục Phú Quý, sáng mai dẫn ngươi tham gia tiệc cưới, mặc dù ngươi cũng cách nào làm được xinh đẹp trấn áp hoa thơm cỏ lạ, nhưng tốt xấu nên bị người ta đè bẹp."

      Sắc mặt Hoa Nhiễm càng thay đổi, quyệt miệng , "Được rồi, đều là mỹ nữ, chỉ có nương tử ngươi xấu nhất."

      Nguyệt Vô Phong thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, trong lòng khỏi khẽ động, cũng quản trong cửa hàng có bao nhiêu người đứng, tiến lên đối diện với Hoa Nhiễm hôn hớp.

      Tiếp theo, ngày kia Nguyệt Vô Phong mang theo Hoa Nhiễm dạo, rất nhanh xong, khi về đến nhà, Hoa Nhiễm mới phát , Nguyệt Vô Phong mua rất nhiều đồ trang sức cho nàng, mỗi loại đều vô cùng tinh xảo, Hoa Nhiễm đột nhiên có chút cảm động, mặc dù bình thường nàng phải rất ưa thích những thứ đồ chơi này, nhưng dường như là lần đầu tiên Nguyệt Vô Phong tặng đồ cho nàng.

      Nguyệt Vô Phong nhìn thấy bộ dáng này của nàng cũng biết nàng suy nghĩ gì, cười có chút ngượng ngùng, cầm lên cây trâm cắm búi tóc nàng, "Về sau vi phu nhất định phải mua nhiều thứ cho ngươi, xem mặt ngươi, giống như bình thường vi phu ngược đãi ngươi."

      Khuôn mặt mềm mại Hoa Nhiễm đỏ lên, lan ra nhanh chóng, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, nhìn Nguyệt Vô Phong rống lớn, "Tốn tiền phung phí như vậy sao? Hả? Ngươi biết kiếm tiền phải là chuyện dễ dàng, có biết hay . . . . . ."

      "Vi phu sai lầm rồi." Nguyệt Vô Phong sờ soạng mặt Hoa Nhiễm cái, nở nụ cười, mặc dù đối với với kiếm tiền rất dễ dàng, nhưng nương tử lên tiếng, nàng gì, liền nghe.

      Sáng sớm hôm sau, y phục đặt ngày hôm qua cũng đưa đến, nhìn quần áo đan xen nhau, ở phương diện làm đẹp có chỗ nào mà hao tốn tâm tư, Hoa Nhiễm cẩn thận vuốt y phục, , "Y phục tốt lại làm nhanh như vậy"

      "Aiz. . . . . . tướng công nhà ngươi muốn mở tiệm, hòm có đáy làm sao chơi đùa được? Tới mặc vào cho vi phu xem chút, Hoa Hoa nhà ta rất đẹp."

      Điểm trang vừa dứt thầm hỏi, kẽ mày đậm nhạt hợp thời ?

      Hoa Nhiễm đổi lại quần áo mới, đồ trang sức trang nhã, bộ váy dài màu hồng phơi bày toàn bộ nét xinh đẹp của nàng, mặt ửng hồng như hoa đào, tóc bình thường thả xuống phần, hôm nay toàn bộ cuốn lên, lộ ra cái cổ trắng mịn, lỗ tai đeo trân châu lấp lánh, cộng thêm vẻ hơi ngượng ngùng, bộ dạng hoàn toàn giống tiểu quý phụ, làm cho người ta rất vui vẻ.

      "Xinh đẹp, xinh đẹp, Hoa Hoa nhà ta xinh đẹp." Nguyệt Vô Phong kéo nàng đến trong ngực, cẩn thận hôn mấy cái. Cùng với nàng đến nơi thái tử kết hôn, "Bách Hoa Các" nổi tiếng trước đây.

      Dân chúng trong thành muốn nhìn thấy mặt rồng chen thành núi, Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong phí hết sức lực mới tiến vào, khách bên trong đến cũng nhiều, cao quan và những nhà Phú Quý cơ hội ở lân cận thành Tô Châu, đều tới.

      Hôm nay Hoàng Thái Tử mặc bộ hỉ bào màu đỏ, sắc mặt sáng sủa như hoa. nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, cười với , "Huynh đệ, hôm nay thu tiền mừng như vậy, cũng chỉ là thay bộ này lễ phục nha."

      "Ha ha. . . . . ." Nguyệt Vô Phong cười , trong tay cầm lễ vật chuẩn bị xong, sau đó bị Mặc Hoa Nghi mang đến chỗ thượng khách.

      Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, chỉ thấy chục ma ma giả trang, trang điểm lộng lẫy, cả kinh thất sắc bước thẳng tới, hướng về phía Mặc Hoa Nghi mấy câu, Mặc Hoa Nghi vừa nghe, vẻ mặt liền biến sắc, tức giận, thất vọng hoàn toàn dính vào đuôi lông mày. Mà lúc này lại có khách nhân đến chúc mừng , cứng rắn nhịn xuống, tới bên cạnh Nguyệt Vô Phong , "Ngươi ra ngoài dạo, nương tử ta bị người bắt cóc."

      "Tốt." Nguyệt Vô Phong nhìn Hoa Nhiễm đưa ánh mắt an tâm, nhanh chóng ra phía sau, thi triển khinh công, chạy lúc, sau đó dừng lại ở nơi nào đó lẳng lặng chờ đợi.

      Chỉ chốc lát sau, nam tử áo đen và nữ tử chạy đến trước mặt, nam tử áo đen liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, vẻ mặt thay đổi, chẳng qua lạnh lùng , "Trở về cho sắc lang kia, Tô Duyệt ta mang , muốn kết hôn với nàng, có cửa đâu."

      Nguyệt Vô Phong , chẳng qua từ trong lòng ngực móc ra ngân phiếu đưa tới, liếc mắt nhìn Tô Duyệt, "Vĩnh viễn làm cho nàng trở lại."

      Nam tử áo đen nhận lấy, sau đó , "Cám ơn, điều kiện?"

      "Nếu lúc dùng đến ngươi. . . . . ."

      Nam tử áo đen từ trong lòng ngực lấy ra lệnh bài hình ngôi sao sáu cánh đưa cho Nguyệt Vô Phong, "Nếu tìm ta, lấy cái này tìm ta. . . . . ."

      "Tốt." Nguyệt Vô Phong nhận lấy, thu vào trong ngực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :