1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu hồn hoa nguyệt dạ - Cửu Cửu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50:


      "Mười ba năm trước, Thất Vương gia đoạt ngôi, Đương Kim Hoàng Đế truy đuổi chiến đấu giành thắng lợi. Hôm qua hoàng thượng tới, chính là ra lệnh cho nên có ai tới quấy rầy chúng ta động phòng. Bởi vì biết đưa cho ta thứ gì, ta liền , chỉ cần thanh tịnh. . . . . "

      "Đương Kim hoàng thượng cũng. . . . . . Oa, cái lão đầu vô cùng có khí phách, oa. . . . . ." Đầu bị đánh, bịt đầu tiếp tục nghe.

      "Năm đó vì cướp lấy quyền lực, các phe phái đấu nhau, ngoại trừ phụ thân ta và Tam vương gia còn ở lại, những Vương Gia khác tại cũng có ở đây, trận chiến năm đó phải ra , cũng bệnh chết." đến đoạn thời gian này, trong lòng Nguyệt Vô Phong có chút sầu não, "Lúc đầu, cha ta vì cuốn vào giữa các phe phái, nên muốn rời khỏi. Hoàng thượng liền ban cho họ ‘Nguyệt’ này."

      " ra ngươi là hoàng thân quốc thích."

      "Chuyện lần đó, Mặc Thiếu Dư làm đối với ta, ta có cảm giác gì, có lẽ do ta quá , có lẽ khi đó có cảm tình đối với , cho loại thân cận này có gì sai trái."

      "À?" Hoa Nhiễm mở to mắt, trong mắt đều là ghen tức.

      "Sau chuyện kia, ta chơi với , thậm chí chuyện với , ngay cả đưa cái gì cũng vứt lại" Nguyệt Vô Phong thở dài hơi, "Ta theo cha ta Giang Nam, cha ta dựa vào quan hệ buôn bán, chúng ta cũng quên mất thân phận của mình"

      Hoa Nhiễm ôm mặt của hỏi, "Tướng công, ngươi. . . . . . Ngươi thích nam nhân?"

      "Ngươi ta cưới người nào?"

      "Bịt tay trộm chuông?" Trong mắt Hoa Nhiễm có lệ.

      dấu đỏ xuất cái trán Hoa Nhiễm, Nguyệt Vô Phong cũng nhịn được, hướng nàng hét lớn tiếng, "Ngươi nhảm nữa, ta đem ngươi treo ngược lên"

      "Ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm nức nở, ôm Nguyệt Vô Phong chặt hơn, "Ngươi là của ta."

      "Mặc dù , đến gần quyền lực, đứa bé mau chóng trưởng thành, nhưng ngươi biết , khi đó ta vẫn rất trẻ con, đứa bé mười tuổi đến Giang Nam liền buông thả rồi, ngày ngày quấn Lỗ bá, còn có chút nhìn người hiền lành muốn ức hiếp. Đối mặt những người khác càng thêm kiêu ngạo, tính khí rất cổ quái. Đối với đứa bé cùng lứa tuổi, quá chào đón, cho dù là con trai hay con , cảm giác bọn họ đối với ta có ý nghĩ khác." Nguyệt Vô Phong để mặc cho có Hoa Nhiễm ôm, chăm chú nhìn nàng, "Nếu phải ngươi xuống tay với ta, ta cũng biết ta còn phải đợi bao lâu."

      "Phốc. . . . . ." Hoa Nhiễm đột nhiên bật cười, khỏi có cảm giác rất vui vẻ.

      "Chúng ta gặp nhau là loại duyên phận, thỉnh thoảng suy nghĩ chút chúng ta quen biết rồi nhau, giống như rất cẩu huyết, nhưng ta thừa nhận, ta thua, phải thua bởi vì có trách nhiệm với ngươi, phải thua bởi vì lúc đó ngươi hạ thuốc ta, ta thua bởi ngươi, trong tay ngươi, Hoa Nhiễm." thân mật gọi nàng, nhìn ánh mắt to tròn của nàng dâng lên sương mù mông lung, cứ như vậy thẳng tắp hôn lên.

      Hoa Nhiễm cúi đầu rên rỉ lên tiếng, cả người cũng mềm nhũn người của , hai tay của nàng nắm chặt hơn, "Nguyệt Vô Phong, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta, cả đời này, kiếp sau, ta muốn ngươi phải xác định, ngươi được".

      Dùng sức hôn, dùng sức đến sắp hít thở thông, rốt cuộc Nguyệt Vô Phong buông Hoa Nhiễm ra, thân mật thổi mạnh cái mũi của nàng, "Đứa ngốc, ngươi tin tưởng nam nhân của ngươi sao?"

      "Ta tin a, nhớ kỹ, cho treo ta ngược lên đánh nha. Hỏi câu nữa, ngươi từng thích nam nhân sao?"

      Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong nhăn lại, lông mày nhướng lên, vươn tay ra xuống tay lưu tình, nhéo ở phần eo của nàng, in lại mấy dấu tay, " ngoan gì hết, tại nhất định phải đem ngươi treo ngược lên đánh, nhưng mà chúng ta làm chuyện này trước." Bàn tay dò vào trong cái yếm của nàng, nắm hai con thỏ trước ngực nàng, "Ngày mai ăn ít thứ để bồi bổ nơi này, cảm xúc tốt hơn nha. Đúng rồi, nơi này có nam nhân, cho nên nếu ta thích nam nhân liền bị thua thiệt."

      Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, lại đặc biệt là trẻ tuổi nhiệt huyết, dễ dàng động tình, khó khăn tắt lửa. Hoa Nhiễm bị Nguyệt Vô Phong chạm vào, cũng sớm thở gấp liên tiếp. Vốn tưởng rằng Nguyệt Vô Phong đối đãi nàng như tối hôm qua, nhưng Nguyệt Vô Phong đem lấy hai tay của nàng buộc lại, ném tới giường, quần áo tả tơi chịu nổi.

      Hoa Nhiễm khó nhịn lửa dục, lắp bắp , "Nguyệt Vô Phong, ngươi, ngươi muốn đánh ta chứ?"

      "Ngươi cứ ?" Nguyệt Vô Phong cười tà tiếng, từ góc độ của Hoa Nhiễm nhìn sang, giờ phút này Nguyệt Vô Phong là vô cùng rối tinh rối mù, đường cong chiếc cằm xinh đẹp, nở nụ cười phong tình vạn chủng như vậy, được, phun máu mũi rồi.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51:


      biết từ nơi nào, Nguyệt Vô Phong tìm nhánh trúc lớn bằng cái ngón cái, ở trong tay vuốt vuốt, thuận tiện nhìn về phía Hoa Nhiễm, cười hiểm "Suy nghĩ hiểu chưa?"

      "Ta hiểu." Hoa Nhiễm , mắt nhìn chằm chằm nhánh trúc, lộ ra cảm giác sợ hãi.

      "Chát. . . . . ." tiếng, nhánh trúc đánh lên bàn chân Hoa Nhiễm, "Có hiểu hay ."

      "Ô ô. . . . . . Ha ha. . . . . ." ra Hoa Nhiễm rất sợ nhột, đặc biệt là lòng bàn chân, nhánh trúc này đánh lên, vừa tê dại, vừa nhột, vừa buồn cười vừa muốn khóc, hết sức khó chịu.

      Nguyệt Vô Phong thấy nàng , lại tiếp tục đánh vào, nhánh cây đánh lên quá đau, cũng quá , thỉnh thoảng đánh, thỉnh thoảng nhàng gãi, Hoa Nhiễm đột nhiên phát mặc dù hết sức khổ sở, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Ở chỗ cũng rất cần an ủi.

      Nàng xấu hổ nghĩ, chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích ngược đãi?

      Ánh mắt Nàng nhìn Nguyệt Vô Phong, "Ô ô a a" rên rỉ, tròng mắt mê hoặc làm cho người ta cảm thấy nàng rất đáng thương.

      Rốt cuộc, Nguyệt Vô Phong đành lòng, nhưng hình như chưa hết giận, cầm nhánh trúc quật mạnh lên cái mông của nàng, sau đó ném nhánh trúc, tháo sợi dây tay nàng, nhàng chậm rãi với nàng, "Tiểu nha đầu, phải ta cho ngươi biết, ta rất ngươi sao, ta thích nam nhân, cũng ưa thích những nữ nhân khác, chỉ thích ngươi!"

      Hoa Nhiễm cười hắc hắc, thầm nghĩ, nhịn chút vẫn có giá trị.

      "Tới đây, để vi phu xem chút, nơi trắng mềm kia có phải sưng đỏ lên hay " Nguyệt Vô Phong nhàng xong, giọng vô cùng nhu hòa, lại làm cho cả khuôn mặt Hoa Nhiễm đều đỏ, lời này rốt cuộc được xem là mập mờ, hay là. . . . . .

      Nàng nhịn được che cái mông của mình lại, "Ô. . . . . . đau, Nguyệt Vô Phong, ngươi tàn nhẫn."

      "Ai bảo ngươi ngoan!" Tay Nguyệt Vô Phong vừa vỗ nàng, vừa rước lấy cái miệng nàng, sau đó trực tiếp đem y phục của nàng xé rách, đối với nàng giở trò, Hoa Nhiễm than , "Ta tại vô cùng khó chịu, vô cùng khó chịu, ta cảm giác mình con Gà , bị ngươi ăn hết."

      "Chẳng lẽ ngươi muốn bị những nam nhân khác ăn?" Nguyệt Vô Phong đè ở người của nàng, gặm cổ nàng, thuận tay vuốt vuốt cái mông nàng, chút nữa bôi thuốc cho ngươi, "Nhanh như vậy liền chuẩn bị tốt rồi. . . . . . Tiếp tục. . . . . ."

      "Ô ô. . . . . . Bây giờ còn là ban ngày. . . . . . Chúng ta như vậy được." Hoa Nhiễm nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác vui thích, mới sâu kín thoát ra những lời này.

      "Vậy cũng tốt, ta nha. . . . . ." Nguyệt Vô Phong giả vờ muốn đứng lên.

      "Đợi chút á..., ta. . . . . . Ta. . . . . ." Hoa Nhiễm da mặt mỏng, biết nên biểu đạt thế nào.

      Nguyệt Vô Phong hài lòng, tiếp tục co rút, vuốt ve thân thể Hoa Nhiễm, mút đầy dấu đỏ, mang theo cảm giác thỏa mãn và cảm giác tự hào của nam nhân, cho đến khi khoái cảm lại tới đỉnh.

      Hai người nằm xuống nghỉ ngơi hồi lâu, Nguyệt mẫu liền phái nha hoàn tới mời bọn họ ăn cơm. Kích tình qua, Hoa Nhiễm mới đỏ mặt , "Vô Phong, ngươi , mẹ có mắng ta hay "

      Đúng vậy, nào có ban ngày làm loại chuyện này nha.

      " , mẹ ước gì ngươi sớm chút sinh tôn tử cho người." Nguyệt Vô Phong nhún vai cái, nhìn thấy Hoa Nhiễm còn bĩu môi, liền tiến lên hôn nàng cái, dụ dỗ nàng, "Hoa Nhiễm, mình vẫn còn trẻ, ta muốn chăm sóc ngươi, sinh con lại đau như vậy, chờ ngươi muốn sinh rồi , vội."

      ra lời rất đơn giản, nhưng Hoa Nhiễm nghe được trong lòng ấm lên, cười ngây ngô.

      Trong lúc ăn cơm, Nguyệt mẫu , "Xem vợ chồng các ngươi ân ái như vậy. . . . . ." Mặt Hoa Nhiễm đỏ lên, len lén liếc sắc mặt đổi của Nguyệt Vô Phong cái, gắp chút món ăn bỏ vào trong chén Hoa Nhiễm, "Ta cũng tùy ý các ngươi thôi, nhưng cho dù gia nghiệp Nguyệt phủ khổng lồ, cuối cùng miệng ăn cũng lở núi. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong xoa xoa tay Hoa Nhiễm, ngón cái ở trong bàn tay của nàng vẽ các vòng tròn, ràng có ý, liếc nhìn Nguyệt mẫu cái, giống như giận nhưng phải giận, "Mẹ, mẹ vẫn tin con trai của mẹ? Chẳng qua con trai của ngươi thành thân, ngươi cũng cho con trai của ngươi buông lỏng mấy ngày chút?"

      Nguyệt mẫu cũng có ý chỉ trích, thấy thái độ của Nguyệt Vô Phong, cũng cảm thấy lúc này mình nên chuyện này, khỏi , "Phong nhi, mẹ phải ý này. . . . . . Chẳng qua mẹ sợ ngươi trở nên ăn chơi"

      Nguyệt Vô Phong cười nhạt, "Mẹ, bản tính của con trai ngươi, ngươi còn ràng sao, tại thành thân, càng thêm chững chạc hơn so trước kia." Thấy thần thái mẹ ngầm cho phép, lại tiếp tục , "Mẹ, đừng xem thường con trai của ngươi, bây giờ ta ở trong nhà nhàn nhã, chuyện nơi Kinh Thành sớm chuẩn bị xong, đúng rồi, còn có cửa hàng bên Thẩm Dương cũng khai trương hôm qua."

      Hoa Nhiễm sợ ngây người, ra trượng phu của nàng là người lợi hại như vậy, nàng nhìn thoáng qua trong mắt Nguyệt Vô Phong có chút đắc ý, đây chính là phong thái thành công a. Làm việc lúc nào, nàng chút hay biết.

      "?" Khuôn mặt Nguyệt mẫu nhíu lại, bình thường thích thể sắc mặt, vậy mà hôm nay nụ cười mặt nở rộ, nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Phong.

      "Đúng vậy, tự ta làm, nhưng đầu óc có thể chỉ huy người khác. Những năm này, con trai của ngươi thỉnh thoảng chạy ra bên ngoài, việc làm coi là nhiều, nhưng cũng nuôi dưỡng được số thủ hạ trung thành và thông minh nha."

      "Có con như thế, uổng công cuộc đời này a." Nguyệt mẫu thực lòng tán dương, ánh mắt nhìn về phía Hoa Nhiễm càng thêm hiền lành, trong lòng thầm nghĩ, may mắn cưới thê tử, tại chỉ ngóng trông sinh tôn tử, cùng hưởng an nhàn. Hưởng thụ phúc lành, "Đúng rồi, các ngươi dùng xong bữa, trở về phòng thôi. . . . . ."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52:


      Trăng mật của vợ chồng son luôn giống như đường trong lọ mật, dính như keo như sơn, cả ngày quấn lấy nhau. tháng trôi qua rất mau.

      ngày, Nguyệt Vô Phong hỏi Hoa Nhiễm, "Hoàng thượng muốn ta vì triều đình ra sức, nhưng ta từ chối, ngươi cảm thấy cách nghĩ của vi phu đúng đắn hay ?"

      Hoa Nhiễm vì chính nghĩa , "Đương nhiên là đúng đắn, đại trượng phu phải lấy quốc gia xã tắc làm trọng, tạo dựng nghiệp, đền đáp quốc gia, coi như chết trận ở sa trường, da ngựa bọc thây cũng uổng nam nhi thân cao bảy thước. . . . . ."

      "A" Nguyệt Vô Phong cảm động, "Ta dù đầu rơi máu chảy, tự mình đến sa trường, cùng kẻ địch chém giết. ra là như vậy."

      Trong lòng đấu tranh lâu, Hoa Nhiễm mới ngẩng đầu lên, buồn buồn , "Ta bỏ được, nếu như chiến trường, chính là tham chính, nhất định rất bận, bận đến có thời gian để ý tới ta. Hay là làm thương nhân , để cho ta làm tiểu quý phụ, ngươi đâu, ta cũng theo tới, mặc dù ta rất giống da trâu"

      "Đứa ngốc. . . . . ." Nguyệt Vô Phong gõ lỗ mũi Hoa Nhiễm cái, vẻ mặt nghiêm túc, " ra ta còn chưa từ chối, từ ta đọc thuộc các loại binh pháp mưu lược, hiểu được mưu lược, kế sách, tập võ luyện ngựa, những năm gần đây, cha ta để cho ta giao thiệp với quan trường . . . . . ."

      Nam nhân của ta có dã tâm có khát vọng, Hoa Nhiễm nghĩ như vậy, khuôn mặt cương nghị tuấn của , ở trong mắt của nàng càng thêm vĩ đại, nhưng cũng làm cho tâm thần nàng cảm thấy có chút thấp thỏm.

      Nguyệt Vô Phong nhìn thấy ánh mắt Hoa Nhiễm lộ ra sợ hãi, hơi cười, "Hoa Nhiễm, ngươi sợ cái gì, bộ dáng tướng công của ngươi, còn chưa trải qua chuyện kia sao? Cha ta cũng phải muốn cho ta tham chính, chẳng qua cho ta theo đuổi lý tưởng khi còn bé mà thôi. Hôm nay buông tay, vì sao còn phải quay lại"

      "Nếu như ngươi thích, ta ủng hộ ngươi. . . . . ."

      " tại các phe phái tranh nhau hết sức nghiêm trọng, chẳng qua hoàng thượng coi trọng lập trường của ta mà thôi, có gì khác, nếu đến bước này, có thể ta ra mặt, nhưng mà hôm nay bọn họ chấp nhận cảnh thái bình giả tạo, chúng ta cứ để tùy ý bọn họ . Đúng rồi, hôm nay ở Tô Châu, chúng ta lại có cửa hàng khai trương, có phải nên ăn mừng hay ?" Nguyệt Vô Phong dời đề tài, cười tà tiếng, hướng mặt Hoa Nhiễm sờ soạng cái.

      Lúc này, gia nhân cầm phong thư tới, "Thiếu gia, thư của ngài."

      Nguyệt Vô Phong cho là tin bình thường, muốn để qua bên cùng Hoa Nhiễm đùa giỡn vài câu nhưng Hoa Nhiễm thoáng nhìn thấy hai chữ "Tâm Hương" ở trong mắt của nàng vô cùng lớn, nàng phồng lên miệng , "Các ngươi còn có liên lạc! !"

      " có." Trong lúc Hoa Nhiễm muốn cướp đoạt trước phong thư này, Nguyệt Vô Phong cười giảo hoạt, trong mắt như có tia ranh mãnh, thỉnh thoảng khiến Hoa Nhiễm ăn chút giấm cũng tồi, "Nếu là thư của ta, phải để ta mở, đây là riêng tư của ta nhé."

      "Cha ta và mẹ ta , giữa phu thê có riêng tư ." Hoa Nhiễm oán hận , nhìn bộ dáng Nguyệt Vô Phong muốn tiến lên giành lấy.

      Rốt cuộc vợ chồng son náo đủ rồi, cũng mở thư ra.

      Vô Phong:

      Ta nên tới tìm ngươi, nhưng Giang Nam lớn như vậy, ta cũng chỉ có tin tưởng ngươi. Chuyện Nhị muội và Tam đệ của ta, có thể trước kia ngươi cũng phát , thế nhưng lần lại bị phụ thân phát , phụ thân rất tức giận, tức giận nghiêm trọng, ngã bệnh dậy nổi. Tính khí Nhị muội quật cường, lôi kéo Tam đệ bỏ , mà Tam đệ chuyện gì cũng nghe nàng. Loại chuyện tốt như vậy lộ ra, cho nên biết làm thế nào để tìm bọn họ.

      Mẹ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, hôm nay ta bị tổn thương, cũng tiện trở về, ta hi vọng ngươi có thể thỉnh thoảng thăm cha mẹ của ta chút, khuyên lơn chút, Nhị muội và Tam đệ hai người đến Tô Châu, ta với người nhà, hi vọng ngươi có thể giúp ta chuẩn bị. Ta biết nếu tặng quà cho ngươi, làm ngươi mất hứng, thế nhưng chuyện lớn như vậy muốn ngươi giúp tay, lại bày tỏ chút, lương tâm ta cảm thấy yên, vì vậy toàn bộ nhà trọ của Tô gia ở Tô Châu đóng cửa, dùng cái này báo đáp.

      Hoa Nhiễm há mồm, chẳng qua lặp lại câu này, "Xong rồi, xong rồi. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong nhìn nàng cái, chỉ , "Hai người này có dũng khí"

      "Đâu chỉ có dũng khí, aiz, đoạn thời gian trước lúc nhìn thấy bọn họ. . . . . . Khi đó ta có chút khó chịu, cảm giác tình loạn luân coi là gì, bây giờ suy nghĩ chút, ta lo lắng cho bọn họ"

      "Chúng ta cũng Tô Châu thôi. Thiếu đối thủ mạnh mẽ Tô gia, cửa hàng của chúng ta ở Tô Châu cũng nổi tiếng thiên hạ rồi."

      " giúp bọn họ sao?"

      "Ngươi cảm thấy hai người bọn họ cần ai giúp? Hoặc là cần người nào khuyên, chúng ta muốn làm chính là xem bọn họ có tốt hay mà thôi. . . . . ."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53:


      "Cái gì, ngươi muốn Tô Châu?" Nguyệt mẫu nhìn Nguyệt Vô Phong cái, trong mắt kinh ngạc.

      Nguyệt phụ ở bên phe phẩy cây quạt, vừa thưởng thức trà, "Nghĩ xong?"

      "Nghĩ xong." Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt trả lời.

      Hoa Nhiễm đứng ở bên biết ý nghĩa, chỉ biết Nguyệt phụ câu, "Ngươi lựa chọn việc ngươi thích làm, cha tin tưởng ngươi."

      Nguyệt Vô Phong liền bắt đầu bảo gia nhân thu dọn đồ đạc, còn mình dẫn Hoa Nhiễm thăm Tô phủ, an ủi hai người già Tô gia chút, biết trong nhất thời, hai người già Tô gia tất nhiên tiếp nhận nổi, vì vậy cũng vấn đề này, chỉ mình muốn ra ngoài thời gian, tới thăm bọn họ chút. Mặc dù làm được thân gia, mình cũng có thể làm nghĩa tử của bọn họ.

      Vào lúc này, hai người già Tô gia thích thú đồng ý, thu nhận con trai, còn dẫn theo con dâu, là phúc khí. ra ngăn cách hoàn toàn biến mất, Tô mẫu còn kéo tay Hoa Nhiễm lẩm bẩm, Hoa Nhiễm được mà lo, mới chỉ hơn tháng, thái độ của lão nhân này đối đãi với nàng tưởng như là hai người nha.

      Nguyệt phủ ở dãy Chiết Giang Hàng Châu, cách Tô Châu cũng gần, chừng mười ngày đường là có thể đến. Lúc vẫn mang theo thần đèn, còn muốn bỏ vào tầng sâu nhất trong túi, tránh cho thỉnh thoảng ra ngoài phá hư khí mập mờ giữa phu thê.

      Hoa Nhiễm trong xe ngựa lắc lư, định vùi ở trong ngực Nguyệt Vô Phong, nghe chút chuyện lạ. Càng thêm mong ngóng xem cảnh đẹp có Thiên đường, dưới có Tô Hàng, Tô Châu là thế nào phen.

      Nguyệt Vô Phong , "Hàng Châu cũng kém hơn so Tô Châu, vùng đất lành lắm cá nhiều thóc, khắp nơi phong tình vô hạn"

      "Aiz, đều rất đẹp. Nước sông Giang Nam trong suốt, bờ đê cỏ xanh xanh um, non sông tươi đẹp kiều diễm, so với Phương Bắc thô cuồng, tự nhiên là thú vị, hơn nữa Giang Nam nuôi dưỡng nhân tài, quả rất thích ý. Trước kia ta cũng ở Đại Tây Bắc thời gian ngắn, giống như bị phơi than đá, có lúc mất nước, hơn mười ngày cũng có tắm rửa được, những ngày đó. . . . . ."

      ra Giang Nam hay cảnh đẹp gì, chỉ cần được cùng người chung chỗ, cười nhạt bụi hồng, cuộc sống cũng thấy ấp áp vui say.

      "Tại sao cha mẹ ngươi lại để cho nữ nhân như ngươi lung tung?"

      "Cái vấn đề này, ta cũng , bọn họ cuộc đời phải rèn luyện, cha ta cứ như vậy đuổi ta ra ngoài, để cho ta tự mình nuôi sống bản thân. Bọn họ còn đường đời gặp phải rất nhiều vấn đề, ta phải tự mình học hỏi, tự mình giải quyết, hơn nữa, lúc có thể nhịn được nhịn, nên khiêu khích, thực đụng phải nhiều người xấu. . . . . ."

      "Nếu đụng phải người xấu sao?" Nguyệt Vô Phong hỏi ngược lại, trong giọng mang theo chút thương tiếc, còn có chút sắc bén.

      "Vậy hạ độc thôi, có thể ta mạnh hơn so với Xích Đồng, nhưng mà dưới Mê Hồn Tán của ta, cũng có bao nhiêu người có thể chịu nổi"

      "Vậy ngươi chuẩn bị chút." Giọng Nguyệt Vô Phong thấp xuống, "Xoẻng" tiếng rút kiếm ra.

      Hoa Nhiễm còn chưa phát chuyện gì xảy ra, hai thanh kiếm liền va chạm nhau, phát ra tiếng mãnh liệt.

      Nguyệt Vô Phong đưa tay kéo đem Hoa Nhiễm đến phía sau mình, cùng người áo đen che mặt giao chiến. Người áo đen dùng thanh kiếm hẹp, kiếm múa như nước chảy may trôi, chiêu thức trí mệnh. Bởi vì xe ngựa hẹp, Nguyệt Vô Phong thi triển bất lợi, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa thiêu đốt, lại ra câu, chỉ muốn tiến lên đem Nguyệt Vô Phong ngăn ở phía sau.

      Giọng Nguyệt Vô Phong nhanh chậm truyền tới, "Hoa Nhiễm, nghe lời, ngồi yên đừng động."

      Hoa Nhiễm bình tĩnh lại, chỉ thấy Nguyệt Vô Phong chiêu rút củi dưới đáy nồi, đem người đến mạnh mẽ đá ra khỏi xe ngựa, ngay sau đó chính cũng nhảy ra ngoài cùng người nọ chém giết, sau khi đến chỗ trống trải, Nguyệt Vô Phong thi triển bản lĩnh, chỉ nghe rắc tiếng, dường như tay của người kia bị Nguyệt Vô Phong làm cho trật khớp.

      Xe ngựa ngừng lại, dường như phu xe đối với những chuyện này rất thường thấy, chỉ bình tĩnh hỏi, " xảy ra chuyện gì sao?"

      Hoa Nhiễm để ý đến , xuống xe, nhìn thấy Nguyệt Vô Phong nắm chặt cổ tay người áo đen kia, vừa định vẫy cho người kia chút thuốc, lại thấy người kia phát ra giọng giễu cợt, " ngờ, ngươi còn có khả năng này"

      Lại là nữ nhân, Hoa Nhiễm kinh ngạc, rốt cuộc thuốc tay vẫy ra ngoài.

      "Chúng ta và ngươi cừu oán, vì sao phải giết chúng ta?" Nguyệt Vô Phong ý bảo Hoa Nhiễm tìm sợi dây, đem nữ nhân trói chặt ném qua bên.

      "Chuyện cười, cừu oán?" Nữ nhân này dường như cam lòng, sau khi xong câu này, cũng nữa.

      Sau khi Nguyệt Vô Phong nhìn nàng lâu, muốn kéo Hoa Nhiễm lên xe ngựa, thuận miệng ra, "Người này đầu óc dùng được, có thể tìm nhầm kẻ thù." Sau đó nhìn nữ nhân bị trói , "Nguyệt Vô Phong ta làm việc gì trái với lương tâm, cho tới bây giờ làm chuyện gì cũng phụ lương tâm của mình, biết tại sao nương muốn giết ta, nếu có lý do, thứ cho tại hạ rời ."

      "Nguyệt Vô Phong?" Nữ nhân này giống như bị ma nhập, lẩm bẩm, nhưng thù hận, giễu cợt và tức giận trong giọng biến mất trong chớp mắt "Ngươi phải là Du Như Mộng?"

      " là Nguyệt Vô Phong tướng công nhà ta." Hoa Nhiễm bổ sung thêm câu, nàng nhìn thấy thần thái nữ nhân này như thế, cũng đoán chừng nàng nhìn lầm người.

      "Xin lỗi, ta giết nhầm người, ta chỉ biết kẻ thù của ta tối nay ngang qua đây, xem ra là ta lỗ mãng rồi."

      Nguyệt Vô Phong cười nhạt, cởi dây thừng người nàng, sửa lại tay phải bị trật khớp, đau đớn nhưng nàng rên tiếng, nàng , "Ta tên Lạc Tiêu Nhàn, hôm nay mạo phạm các ngươi, ngày sau tới tạ tội." xong vỗ vỗ vai Nguyệt Vô Phong, như có điều suy nghĩ nhìn cái, đạp buội cây Tùng Lâm tà tà bay , khinh công vô cùng tốt.

      "Người này võ công tệ." Nguyệt Vô Phong thở dài câu, "Nhưng vô cùng lỗ mãng."

      Hoa Nhiễm sâu kín câu, "Nguyệt Vô Phong, ngươi vô cùng hênh hoang, ánh mắt nàng nhìn ngươi lần cuối, còn có động tác kia, rất đặc biệt."

      Nguyệt Vô Phong toét miệng, đôi mắt trong suốt, vỗ đầu Hoa Nhiễm, "Bị nàng ảnh hưởng, đầu óc ngươi cũng dùng được"

      Tiếp tục lên đường, tuy xảy ra chuyện gì, chẳng qua Nguyệt Vô Phong đột nhiên vỗ ót , " Du Như Mộng này phải là Võ Lâm Minh Chủ sao? Lấy võ công của nàng giết ta cũng được, làm sao có thể giết Du Như Mộng?" Hồi lâu, lẳng lặng , " ra là như vậy."

      "Cái gì ra là như vậy?" Hoa Nhiễm hiểu.

      "Mới vừa rồi, nàng chụp xuống vai ta lần cuối, là giải độc ở người ta." Nguyệt Vô Phong cười nhạt, "Độc mùi sắc, may là giải thích sớm, nếu thiếu chút nữa còn mạng."

      " sợ, xảy ra chuyện, chúng ta tìm Xích Đồng, nhiều lắm là ta quỳ trước mặt nàng cầu nàng giải độc cho ngươi." Trong lòng Hoa Nhiễm vẫn còn sợ hãi, trong nháy mắt nhớ lại Xích Đồng, nghĩ tới bộ dạng mình quỳ xuống, vì Nguyệt Vô Phong, nàng có thể làm.

      "Đứa ngốc. . . . . ." Vốn muốn , thể chống đỡ tới đó, lại muốn . . . . . . Cái khác, nhưng nhất thời im lặng, chỉ vì câu chân thành này, ra nàng thương như thế, đây là may mắn của Nguyệt Vô Phong .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54:


      Sau khi đến Tô Châu, là buổi sáng. Bước ra xe ngựa có người tới chuẩn bị, ra ở khách sạn Tô Châu, Vô Phong sớm chuẩn bị gian phòng thượng hạng để hai người nghỉ ngơi.

      xe ngựa mặc dù ngủ được tốt, nhưng lúc nhàm chán cũng vẫn ngủ thiếp , vì vậy Hoa Nhiễm ngồi ở chỗ đó ăn chút bánh ngọt, uống chút trà tinh thần cũng tốt, lẽ ra nàng muốn kéo Vô Phong ra ngoài dạo chút, lại thấy Vô Phong nằm ở giường ngủ, mặt có chút mệt mỏi.

      Hoa Nhiễm biết Nguyệt Vô Phong sợ có người xấu xuất , vì vậy ngủ được ngon. Cho nên cũng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào , nhìn gương mặt tuấn của , cười ngọt ngào. Nàng vươn tay, vén vài sợi tóc phủ khuôn mặt đẩy ra sau ót, lại nhấc chăn lên , muốn rút tay về, tay lại bị nắm chặt, Nguyệt Vô Phong nắm bàn tay bé của Hoa Nhiễm đặt ở bên môi hôn, mở mắt ra giảo hoạt cười tiếng, "Rất nhàm chán sao?"

      " , ngươi ngủ tiếp ." Hoa Nhiễm có rút tay ra, chỉ dịu dàng cười cười.

      Nguyệt Vô Phong tiếp tục nhắm lại hai mắt, lần này giấc ngủ rất sâu, Hoa Nhiễm nhìn ngủ ngon, hơi thở đều đều, trán buông lỏng ra, có nhàn nhạt cao ngạo, ngạo khí này bình thường cũng che giấu rất tốt, ra ngủ thiếp , còn bất kỳ ngụy trang nào. . . . . .

      Trong lúc vô thức, Hoa Nhiễm cũng ngủ, khi tỉnh lại nàng dựa sát vào ở cổ Nguyệt Vô Phong, bởi vì tư thế ngủ có chút. . . . . . Bất nhã, vì vậy cổ Nguyệt Vô Phong có chút nhớp nhúa, chính xác mà là chất lỏng, chất lỏng này dường như từ miệng Hoa Nhiễm chảy ra. . . . . . Hoa Nhiễm im lặng liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, thấy dường như còn chưa tỉnh lại, tay bị giữ ở trong tay của , tay khác muốn đưa tay áo lau , vào lúc này ánh mắt của Nguyệt Vô Phong mở ra, Hoa Nhiễm nhìn vào mảnh thâm thúy.

      "Nếu dơ bẩn, cũng cần lau, dù sao. . . . . ." kéo nàng vào trong ngực trận hôn sâu.

      "Ừ. . . . . ." Hoa Nhiễm rất nhanh luân hãm.

      Nguyệt Vô Phong thấy bộ dạng Hoa Nhiễm đỏ mặt, hết sức hài lòng, nở nụ cười, mặt mày cong lên, lúc này trời chiều buông xuống, từ trong đôi mắt phát ra ánh sáng rất mãnh liệt, xinh đẹp nhưng quá chân thực.

      vuốt vuốt mặt của nàng, nhìn sắc trời chút, "Mặc dù bây giờ còn sớm, nhưng cũng coi là quá muộn, chúng ta có thể ra ngoài dạo chút."

      Hoa Nhiễm rầm rì mấy tiếng, dám ngẩng đầu nhìn , đợi đến sau khi trái tim nhảy loạn bình tĩnh lại, nàng mới gật đầu.

      Nơi này là khu náo nhiệt, đến buổi tối rất náo nhiệt, huống chi, mấy ngày nay nghe là Hoàng Thái Tử chọn phi, vì vậy trong thành Tô Châu vô luận là danh viện hoặc là nữ nhân bình thường cũng ở trước mặt của những viên quan trong cung biểu diễn hơn mấy lần. Lẽ ra nếp sống nơi này rất phóng khoáng, cũng thấy xuất đầu lộ diện là chuyện khó chịu.

      Nơi này mảng lớn cũng bị che lấp trong ánh sáng rực rỡ, ở sân khấu xinh đẹp, tiếng trống hòa lẫn tiếng tấu nhạc vui vẻ, từng hồi từng hồi, truyền đến, đánh vào trong lòng người đám, làm cho người ta cảm nhận được hưng phấn.

      Nhiều nữ tử ăn mặc diêm dúa, hoặc cao quý, hoặc hấp dẫn, hoặc xinh đẹp, ở đài vẻ mặt mỉm cười thản nhiên, biểu diễn vỡ kịch sở trường của mình.

      Hoa Nhiễm nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, "Oa, những nữ nhân này là xinh đẹp."

      "Hoàng Thái Tử háo sắc, vì vậy muốn nữ nhân chỉ cần có bề ngoài là được. . . . . . Cho nên mới có tiểu thư khuê các, cũng có nữ nhân thanh lâu, chỉ có dung mạo tuyệt sắc, tài tình xuất chúng, cơ hội trúng tuyển tương đối lớn."

      ". . . . . ." Hoa Nhiễm im lặng, cầm thịt nướng bán bên cạnh, kéo Vô Phong trả tiền, "Tướng công, may là ngươi có chịu ảnh hưởng của biểu ca ngươi. . . . . ."

      Nguyệt Vô Phong cười gượng mấy tiếng, nữa, chẳng qua nắm tay của nàng chặt, "Nếu chịu ảnh hưởng, đoán chừng ta nhìn người nào đó bắt ." lại gần sát lỗ tai của nàng, , "Ngươi có nhìn thấy , nam tử tưởng rằng địa vị thấp nhưng tác phong cao quý sân khấu chính là đương kim Hoàng Thái Tử, ngờ cũng tới."

      Hoa Nhiễm theo tầm mắt của nhìn sang, chỉ thấy nam tử mặc áo vải đơn giản màu xám tro, toàn thân cao thấp nơi chải chuốt, nhưng giống như ánh sáng rực rỡ chiếu vào từng góc trái tim con người, quan sát , căn bản cách nào chú ý tới , nếu chú ý tới , thể dời tầm mắt, ngũ quan xinh xắn còn hơn nữ tử, mắt hạnh của híp lại, khóe môi gảy , mặt mang thần thái hài lòng, Hoa Nhiễm khỏi nhìn ngây ngô, bị Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ che mắt lại, Hoa Nhiễm đẩy tay của ra, giống như xem đủ, "Oa, tuấn mỹ, nào có khuyết điểm như ngươi ?"

      Nguyệt Vô Phong véo cái mũi của nàng chút, cười , "Đứa ngốc, nam nhân luôn thích bày ra mặt tốt của mình, mặt xấu giấu ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :