1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 8a

      Bỏ qua giới thiệu tóm tắt, Tân Cửu với tư cách là người duy nhất xem xong toàn bộ nội dung kịch bản, tổng kết được câu – cái chết của Bạch Tiêu Liên oan uổng chút nào. Bởi vì, cuộc sống rực rỡ mà ngắn ngủi của nàng ta hoàn toàn giải thích cho câu ‘hiếu kỳ hại chết mèo’ và ‘ tìm đường chết phải chết’, đó cũng chính là điểm quan trọng của kịch bản.


      Cụ thể, nội dung câu chuyện đại khái là như vầy…


      Đêm dài đằng đẵng, Bạch Tiêu Liên ngủ ngon giấc, nên ra ngoài tiểu, trong lúc lơ đãng nghe được nam nữ thấp giọng chuyện với nhau về mưu bí mật, sau đó vì hoảng sợ mà giẫm phải nhánh cây, ‘rắc’ tiếng liền bị phát …Cảnh kế tiếp chính là nàng ta tự hiểu mình khám phá được bí mật của người khác, dọc theo con đường tối đen trong cung chạy như điên đến Ngự Long điện, gặp được Vĩnh Hi Đế.


      Chỉ là Vĩnh Hi Đế có thể bảo vệ nàng ta được lần, nhưng có suy nghĩ bảo vệ nàng ta lần thứ hai.


      Cho nên kết cục cuối cùng là Bạch Tiêu Liên bị người có mưu bí mật kia thầm hạ độc, lúc độc phát tác trong đầu còn nhớ đến ngày đó, nơi có ngọn đèn dầu sắp tắt, Đế Vương xoay người quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt trăm hoa nở rộ.


      [Đinh! Kích hoạt {nhiệm vụ tiềm }: thỉnh Kí Chủ tìm hiểu nội dung của mưu bí mật.]





      Những tú nữ được lưu lại bài tử đều vào ở trong Nghi Hòa cung.


      Ban đêm, Tân Cửu khoác áo choàng dày cộm ngồi xổm ở cửa quan sát cửa phòng đối diện, sau nhiều ngày, lần nữa vào ở trong Nghi Hòa cung, tình cảnh của nàng như trước, có câu cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Tân Cửu lập ra loạt kế hoạch tác chiến – đầu tiên chính là theo Bạch Tiêu Liên đến nơi đó. Sau đó, làm nàng ta hôn mê.


      nóc nhà, hắc y che mặt, cũng chính là Linh , hòa mình trong bóng đêm cầm bầu rượu đặt trước miệng nhấp ngụm, tay phải chống cằm trông thấy bóng dáng bé khoác áo choàng có vẻ lén lút ở bên dưới, khẽ trở mình ngồi thẳng dậy, tay trái nâng cằm, trầm mặc.


      Gian phòng đối diện đột nhiên vang lên tiếng bước chân.


      tú nữ mặc đồ trắng khẽ ngáp, đẩy cửa ra.


      Đôi mắt Tân Cửu chợt lóe, này đúng là Bạch Tiêu Liên.


      Ngước nhìn ánh trăng sáng ngời, trong giây lát Bạch Tiêu Liên có chút mê mang, nàng ta khẽ thở dài hơi rồi mở cửa ra ngoài.


      Tân Cửu men theo chân tường xa gần theo.


      mái nhà, Linh khẽ ‘ồ’ tiếng…Đây là tình huống gì? Hai tú nữ hơn nửa đêm ngủ được, người phía sau bám theo người phía trước ra khỏi Nghi Hòa cung, nếu có vấn đề gì mới là lạ!


      Nàng ta xoay người đứng dậy muốn theo nhưng chợt dừng lại suy nghĩ, sau đó vận công đề khí phi thân về hướng Ngự Long điện.


      Tân Cửu chầm chậm theo Bạch Tiêu Liên đến lâm viên . Nơi này trồng nhiều cây cối, vào đêm lại lộ vẻ u ám. Cũng biết nương Bạch Tiêu Liên này có là thần kinh bình thường hay , sau khi hết vòng trong lâm viên, nàng ta mới trực tiếp về phía bên kia. Tân Cửu ở phía sau vừa vừa cẩn thận từng li từng tí đề phòng cành cây khô ở dưới chân, hoàn toàn phát ra tiếng động.


      Ở phía xa chỗ có ánh sáng, tiểu thái giám đứng đó qua lại, có vẻ như đợi ai.


      Tân Cửu vừa thấy bóng người và nơi đứng liền thở ra hơi, đúng là chỗ này rồi.


      Nàng chậm rãi bước đến gần Bạch Tiêu Liên, dùng hai tay làm đao chém mạnh vào cổ của Bạch Tiêu Liên, trực tiếp khiến nương yếu đuối như nàng ta rên tiếng mà trợn mắt hôn mê bất tỉnh, xem tình hình đoán chừng mấy canh giờ sau cũng thể tỉnh lại.


      [Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này là 50%]


      Tân Cửu kéo Bạch Tiêu Liên ngất xỉu tựa vào thân cây, rồi chắp tay trước ngực: “Ta là vì cứu ngươi thôi, ngươi đừng trách ta, mặc dù chưa học võ, ra tay cũng nặng, nhưng cổ bị sưng lên bôi chút thuốc là được, chứ có nguy hiểm đến tính mạng đâu.”


      Tân Cửu giọng lẩm bẩm, ánh mắt lại rời bóng người ở phía trước.


      bao lâu, bên tai lại nghe thấy tiếng gió, giống như có người vừa bay tới sau lưng nàng.


      …Bị phát rồi hả?


      Cả người Tân Cửu cứng ngắc, chậm chạp quay lại, nhìn thấy đứng sau lưng mình là người mặc huyền y, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt như hồ sâu, cũng chính là Vĩnh Hi Đế, nàng cảm thấy hoảng sợ, liền muốn quỳ xuống hành lễ.


      “Suỵt.”


      Vĩnh Hi Đế nâng nàng dậy, đặt ngón tay ở trước miệng.


      Ánh mắt nàng liếc qua chợt nhìn thấy người khác, người này mặc hắc y, xem dáng người có vẻ là phụ nữ. Tân Cửu ngoan ngoãn im miệng, trong lòng mặc dù có nghi ngờ, nhưng nàng cũng hiểu lúc này phải là thời điểm để tra hỏi.


      Nàng chỉ im lặng… ràng trong kịch bản phải là ở Ngự Long điện mới đúng, nhưng sao Hoàng Đế lại xuất ở nơi này! Cánh hồ điệp* của nàng rốt cuộc là chạm vào ở chỗ nào vậy chứ!


      * Cánh hồ điệp: ở đây Tân Cửu muốn về hiệu ứng hồ điệp của việc nàng xuyên có ảnh hưởng gì tới nam chính.


      “Từ phía sau đến đây là Ninh Viện Viện, đích nữ của Ninh Thái Phó.” Giọng trầm thấp ở bên cạnh vang lên.


      Tân Cửu khẽ giật mình, nghĩ tới Hoàng Đế thất thường bá đạo giải thích cho nàng thận phận của người nọ. Lần đầu tiên nàng ra nhận ra, có vẻ như… tại bọn họ thành chiến hữu cùng chiến tuyến rồi sao?


      mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, Tân Cửu khẽ ngửi hai cái, cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là hương hoa?


      ❀❀❀❀❀❀

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 8b

      mặc đồ đen dáng vẻ như có tật giật mình ngừng quét mắt nhìn xung quanh, cho đến khi thấy có ai liền nhanh chân chạy tới.


      Mượn lấy ánh trăng, Tân Cửu dựa vào cây cẩn thận xem xét, mới phát ra mặc đồ đen này đúng là mặc đồ trắng gặp sáng hôm nay. Lúc xem kịch bản thấy thời điểm Bạch Tiêu Liên bị phát là trước khi hai người bàn bạc mưu nên giờ nàng cũng biết hai người này thương lượng chuyện gì, có điều hiển nhiên chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.


      tú nữ và Hoàng Đế cùng trốn ở chỗ nghe trộm thực là kích thích mà.


      “Ngươi đến rồi.”


      Nghe tiếng bước chân dẫm lên cành khô khẽ vang lên, người đàn ông mặc trang phục thái giám xoay người.


      Khi ánh trăng chiếu vào người , chỉ nhìn sơ bên mặt là biết người này thực mỹ nam tử.


      Ninh Viện Viện khẽ thở phào nhõm, lau mồ hôi trán , vội vàng : “Biểu ca, có chuyện gì nhanh , ta vừa mới tiến cung, những người mà đưa tới vẫn chưa thể xoay sở được, chỉ có thể để hai người Tuân Bích và Lạc Phương canh cửa điện thôi.”


      “Ngoài cung chuẩn bị xong rồi, chờ ngươi ở trong cung tìm thêm thuộc hạ nội ứng ngoại hợp, đến lúc đó chúng ta có thể dùng Hổ Phù lừa Đại Tướng thủ thành rời .”


      “Viện Viện, ngày tốt lành của cẩu Hoàng Đế còn nhiều, chờ đến khi mưu đồ của chúng ta thành công, về sau thiên hạ này đều là của Ninh gia, mà ngươi…chỉ có thể là của ta.” Nam tử cầm chặt bàn tay trắng như ngọc của Ninh Viện Viện, đôi mắt ánh lệ đầy thâm tình chân thành.


      ❀❀❀❀❀❀


      Đứng trong gió lạnh, Tân Cửu liếc mắt nhìn Vĩnh Hi Đế đứng bên cạnh mình, thân là Hoàng Đế bình thường đều được người người tâng bốc bợ đỡ…Hôm nay bị đội nón xanh (cắm sừng!), còn bị người ta trộm gọi là ‘cẩu Hoàng Đế’, e rằng trong lòng cảm thấy hề dễ chịu.


      Có điều…biểu tình bây giờ của Vĩnh Hi Đế có hơi kỳ lạ, chút dáng vẻ phẫn nộ cũng có, ngược lại vẻ mặt dường như nhẫn nhịn cái gì, rồi như bỗng dưng tỉnh ngộ.


      Tân Cửu yên lặng thu hồi tầm mắt, dịch sang bên cạnh bước, nhưng khắc sau cả người liền bị kéo vào cái ôm lạnh lẽo.


      Tân Cửu mở to hai mắt, thực sợ ngây người!


      Hơi thở phả ra ở cổ cực nóng, như thể muốn thiêu đốt da thịt ở cổ nàng. lâu sau, mái tóc dài bị vén qua bên, cái ma sát đầy dục vọng chống đỡ ở phía sau lưng nàng, hơi thở của càng lúc càng nóng.


      “Ngươi…ngươi ngươi ngươi muốn làm gì?”


      Đối diện còn có hai người mưu đồ bí mật có được hay !


      Lúc này còn động tình cái gì?


      Chẳng lẽ lại là trong đêm trăng tròn, dã thú biến thân sao?


      Tân Cửu bị dọa mà nuốt ngụm nước miếng, cố gắng với tay ra sau đẩy Vĩnh Hi Đế dán lên người mình ra, chỉ là bàn tay vừa mới chạm lên ngực cảm nhận được giọt mồ hôi nóng bỏng như muốn thiêu đốt lòng bàn tay. Tân Cửu đỏ mặt, đành phải xoay người lại, chỉ thấy Vĩnh Hi Đế hơi nhíu mày, đôi mắt thường ngày sâu như hồ nước lạnh lẽo nay lại lên sắc đỏ, ánh mắt như của dã thú hung hãn nhìn mình chằm chằm chớp.


      Trong đôi mắt đen nhánh của vẻ mặt kinh hoảng của nàng.


      Song, may là lúc này Vĩnh Hi Đế vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí.


      nhắm mắt lại, hít sâu hơi. “Đừng nhúc nhích.”


      Vừa dứt lời, đôi tay dài giữ chặt Tân Cửu vào lòng, trong giây lát cơ thể hai người liền kề sát vào nhau, khẽ rên tiếng, dựa thân mình vào thân cây, sau lúc mới cất giọng khàn khàn: “ nghĩ tới chỗ này lại có Oanh Độ hương.” Có lẽ mang theo ý tứ tình cảm bên trong, lại thấy thường ngày lạnh lùng nay giọng lại nhiễm cảm giác vô cùng mị hoặc, Tân Cửu nghe xong cũng có chút choáng váng.


      Đây là lần đầu tiên, Tân Cửu tiếp xúc với người đàn ông trong khoảng cách gần như vậy, giờ phút này suy nghĩ trong đầu nàng như muốn nổ tung, cho nàng biết, nàng trốn thoát.


      Tân Cửu càng thêm choáng, nàng lắc lắc đầu: “Oanh Độ hương là cái gì?”


      “Cấm hương, thúc tình.” Cơ thể trúng xuân dược, Đế Vương tận lực lời ít ý nhiều. Bờ môi lạnh lẽo lần nữa lại hôn lên cổ nàng, phảng phất mang theo khí thế muốn phá hủy tất cả.


      Tân Cửu cảm thấy sau lưng mát lạnh, cổ áo phía sau bị giật xuống. Hai tay nàng siết chặt vạt áo trước người, miệng vừa hé lập tức bị bàn tay to che lại. “Đừng lên tiếng, nghe lời, ta chạm vào ngươi.”


      Tay kia của lần vào bên trong áo lót của nàng, đặt lên bụng nàng vuốt ve, bờ môi lạnh lẽo vẫn rời khỏi tấm lưng trần của nàng. Tân Cửu cắn bàn tay che miệng mình, nức nở nghẹn ngào tiếng, cẩu Hoàng Đế dối trá đáng bị sét đánh!


      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +1]


      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +1]


      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +1]





      bên, Bạch Tiêu Liên bị Tân Cửu đánh cho bất tỉnh vẫn còn ngủ say.


      Mà cách cái cây, Ninh Viện Viện và vị biểu ca vẫn vắt óc thương lượng chuyện cơ mật quan trọng.


      Hai người này từ bày tỏ nỗi lòng rồi chuyển tới quá trình soán ngôi, sau đó lại ôm nhau hôn môi hồi, cuối cùng Ninh Viện Viện vội vàng rời , còn lại vị biểu ca trong trang phục thái giám lưu luyến đứng đó nhìn về phía xa lâu sau mới im lặng bỏ .


      [Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ tiềm , ban thưởng điểm mị lực +10, ban thưởng 100 kim tệ.]


      [Tư liệu nhân vật]:


      1 – Điểm mị lực: 40


      2 – Độ hảo cảm của Đế Vương: 12 (nhân vật mục tiêu có chút hảo cảm với ngươi.)


      3 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 1/10 (thành công tiêu diệt đóa hoa đào thứ nhất)


      4 – Kỹ năng:


      Điềm Đạm Đáng (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng); Cao Qúy Lãnh Diễm (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng); Tay áo Lưu Vân Phi (hệ thống ban thưởng kỹ năng múa, sử dụng, thời gian làm lạnh là ngày); Quỳ Hoa Bảo Điển (hệ thống ban thưởng kỹ năng thêu, sử dụng, thời gian làm lạnh là ngày)…


      5 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 50%


      6 – Mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ: 1% (dựa theo trình độ khó dễ phân chia)


      7 – Kim tệ: 200


      “Hoàng Thượng, bọn họ… rồi…” Cho nên ngươi nghe trộm xong mau trở về …Tân Cửu chỉnh nhanh lại cổ áo của mình, cố gắng đem bàn tay ở trong áo lót kéo ra.


      Vĩnh Hi Đế khẽ ‘a’ tiếng, kéo Tân Cửu té xuống đất, ôm chặt trong ngực buông. khuôn mặt tuấn lãng của nhuốm màu tình dục, giọt mồ hôi từ trán lăn xuống, giữ chặt cổ tay của Tân Cửu, gằn từng chữ : “Bây giờ trẫm muốn ngươi.”


      thể!” Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng trinh tiết thể mất!


      “Ngươi là nữ nhân của trẫm.” Vĩnh Hi Đế nắm cái cằm xinh xắn của nàng, tuy trúng thúc tình hương, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, biết trước mắt mình là tú nữ được giữ lại bài tử.


      Tân Cửu nghẹn hơi ở ngực, nửa ngày cũng phun ra.


      Lúc này mà vẫn còn nhớ đấy!

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 9a

      Cho tới lúc này, Tân Cửu mới đột nhiên hiểu được cái câu mà sử quan nhắn lại bên dưới văn án giới thiệu tóm tắt kịch bản Bạch Liên hoa là có ý gì, nhất định là trước khi Bạch Tiêu Liên nghe thấy Ninh Viện Viện cùng vị biểu ca của nàng chuyện sớm ngửi phải Oanh Độ hương, sau đó vì khống chế được cơ thể của mình nên dẫm vào cành cây khô, sau lại bị đuổi giết đến Ngự Long điện cùng Hoàng Đế trải qua – đêm – hoan – ái.


      Bởi vậy sử quan mới nhắn lại rằng – có thịt, có thịt, có rất nhiều thịt!


      Nhưng mà tình tiết quan trọng như vậy lại hề xuất trong đoạn phim…Nhất định là vì cái hệ thống chủ nghĩa nhân đạo kia cho tóm gọn kịch bản lại rồi! Tóm gọn kịch bản đáng ghét, hại chết người đền mạng mà!


      Tân Cửu bi thương gào thét trong lòng, thế nên sau khi nghe thấy là Oanh Độ hương, còn chuyện vì sao mà cơ thể nàng lại có phản ứng liền bị nàng trực tiếp để ý tới.


      ❀❀❀❀❀❀


      Vĩnh Hi Đế chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có ngọn lửa đốt nóng toàn thân từ đầu tới chân, làn da vốn bóng loáng như ngọc cũng ửng đỏ bình thường, nhưng mà đời này người duy nhất có thể cứu chính là nữ nhân trong lòng mình đây, mái tóc mát lạnh của nàng, đôi môi mát lạnh, thậm chí là làn da mát lạnh, từng tấc từng tấc như ngừng kích thích lý trí của .


      “Chỉ cần ngươi nghe lời, trẫm tổn thương ngươi…”


      Tân Cửu tâm như tro tàn nghiêng đầu qua bên, cẩu Hoàng Đế mà sao có thể tin?


      Như thể trêu đùa chim non trong lồng, Vĩnh Hi Dế dùng ngón tay thon dài lướt lên làn da tươi trẻ mặt nàng, khi đến bên môi dừng lại, khẽ niết hai gò má ép nàng mở miệng. Hai mắt khẽ chuyển, lập tức cúi đầu hôn sâu, lúc hai đầu lưỡi tương giao, tựa như có dòng nước mát lan tỏa mạnh mẽ trong lồng ngực vô cùng nhàng khoan khoái.


      Vĩnh Hi Đế than thở tiếng, nhưng có ý tứ rời , ngược lại như có được bảo bối mà tiếp tục sâu vào đòi hỏi.


      Dù lâm vào trầm mê, mặt Vĩnh Hi Đế cũng đồng thời lên nét khó hiểu.


      Nữ nhân, từ trước đến nay chỉ là thứ công cụ hại người hại mình, tất cả đều bị nắm giữ trong lòng bàn tay, cũng như Tiên Hoàng Hậu bị dùng kiếm giết chết, hoặc như mẫu phi mất sớm của , hay như tất cả phi tử trong hậu cung của Tiên Đế. chưa bao giờ nghĩ tới bản thân tiếp xúc gần gũi với nữ nhân, loại cảm giác khi lý trí thoát khỏi ép buộc khiến muốn tự tay nhấn chìm nàng ở nơi này…


      Mặc dù, tất cả đều là ảo giác do cấm hương tạo ra.


      Đôi mắt Vĩnh Hi Đế tối dần, bàn tay lớn nắm lấy cái cổ mảnh khảnh, dường như có thể nghe được từng tiếng nảy lên của mạch máu…Mà cùng lúc đó cần cổ trắng trẻo ánh sâu vào mắt . Trong mắt như có đốm lửa bùng cháy, lập tức chuyển dời mục tiêu dùng hai tay xé nát vạt áo phía trước, để lộ ra phần ngực như như .


      Tân Cửu giọng kêu lên sợ hãi, đầu gối chân trái chống lại bên hông của .


      Vĩnh Hi Đế khẽ rên tiếng, hai tay dùng sức nắm chặt eo của nàng, vật giữa hai chân càng thêm giương cao cương cứng.


      Trong lâm viên u ám từ lâu được tắt đèn, trước mắt lại là bầu trời đầy sao, Tân Cửu nhắm mắt lại, loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy, vân vân…


      “Có nước…”


      Có nước để dập lửa…Nàng cũng cần phải hiến thân nữa nha…


      Có nước! Nước ở đâu! Thời khắc mấu chốt vậy mà hệ thống ngươi đâu rồi…Nhanh đến cứu mạng a!


      [Đinh! Chỗ rẽ cách năm mét ở phía trước có nguồn nước – hồ Diên Hoa]


      Năm mét…


      Tân Cửu khẽ cắn môi, hai tay ôm cổ Vĩnh Hi Đế lăn vòng ngay tại chỗ, khoảng cách năm mét trong chốc lát tới.


      Quần áo hai người chỉnh tề dính đầy lá rụng, sợi tóc đan vào nhau, hơi thở hòa lẫn, gần như thể phân biệt được. Mặt đất hơi ẩm ướt, ở bên cạnh nhất định là hồ Diên Hoa, phía xa núi giả có nước chảy xuống khiến nước trong hồ gợn sóng, Vĩnh Hi Đế thân mang nội lực, đôi tai tất nhiên cũng thính hơn người bình thường, hai tay của chống lên mặt đất, nhìn Tân Cửu chăm chú, bỗng nhiên cong môi cười: “Ngươi muốn làm gì?”


      Tân Cửu thở hồng hộc lúc, chút sợ hãi trừng mắt nhìn , từng chữ : “Đương nhiên là cứu Hoàng Thượng.”


      Thân dưới Vĩnh Hi Đế cương cứng, thần sắc mặt vẫn ung dung bình tĩnh: “A, ?”


      Đây là câu hỏi gì?


      “Đúng vậy!” Nàng nhíu mày, chân phải đạp mạnh cái, chuẩn bị tiễn vào trong hồ…Nhưng ngờ cánh tay ở dưới lưng kéo theo, hai người như trẻ sinh đôi cùng nhau rơi vào trong hồ.


      …!!


      Nước trong hồ lạnh buốt thấm vào quần áo, lập tức ướt sũng.


      Cả người Tân Cửu run lên, bị ngộp thở khiến sắc mặt đỏ bừng.


      Cũng cần phải lặn xuống dưới mà!


      chứng minh, người chưa học qua nội công lại bị đè ép thời gian dài như vậy, vốn trong bụng giữ được bao nhiêu hơi khí khi bị rơi xuống nước, kết quả cuối cùng dĩ nhiên là – nàng hôn mê luôn.


      Vĩnh Hi Đế nổi mặt nước nhìn nằm sấp ngực mình bị ngộp thở mà bất tỉnh…Lần đầu tiên cảm thấy việc có chút nhức đầu.


      ❀❀❀❀❀❀


      ra tất cả đều là mơ a…” Trong căn phòng tinh xảo, thiếu nữ mơ màng mở mắt ra, người nàng còn đắp cái chăn mềm mại cảm thấy như nằm mộng giữa ban ngày. Đợi đến khi ngồi dậy xốc màn giường lên, lọt vào tầm mắt là ánh sáng mặt trời sạch , tâm hồn bé của nàng giống như cũng được tinh lọc rồi.


      Cửa lớn bị người bên ngoài đẩy vào, khuôn mặt nhắn có vẻ buồn bã bi thương xuất trước mắt.


      Thấy người tới, Tân Cửu chua xót nháy mắt mấy cái, run rẩy duỗi hai tay như muốn ôm, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cho dù người nàng làm bằng sắt cũng đặc biệt muốn được an ủi.


      “…Tiểu thư!!” Người ngoài phòng mở to mắt, chân bước vào dừng lại , cũng chính là Tứ Mai, sau khi nghe thấy tiếng đột nhiên hưng phấn hô to: “Tiểu thư…người tỉnh!”


      xong cũng để ý đến ánh mắt mong đợi của tiểu thư nhà mình, Tứ Mai với sắc mặt vui vẻ lập tức chạy nhanh ra ngoài.


      Tân Cữu dõi mắt nhìn theo, phảng phất như thấy sau lưng nàng ta bốc lên dãy khói.


      Tứ Mai làm sao vậy…Thực là ầm ĩ muốn đau đầu. Có điều lại nơi này là Nghi Hòa cung à? Rốt cuộc Tứ Mai sao lại đến được đây…Cho dù hôm qua mơ thấy giấc mộng xuân, sau đó còn giống như bị chết đuối, cũng thể biến thành chuyện Tứ Mai bỗng nhiên xuất chứ.


      Tân Cửu mang vào đôi giày trắng mềm, mặc váy Lưu Tô xanh lam được đặt ở đầu giường, mới miễn cưỡng khống chế được suy nghĩ ngừng phát sinh của bản thân rồi bước chân ra gian phòng bên ngoài. Nắng xuân rực rỡ, cửa điện đối diện cũng được mở rộng, Bạch Tiêu Liên nằm ghế dài nhắm mắt dưỡng thần, bàn bên cạnh còn đặt ly trà ngon.


      Tân Cửu chưa bao giờ cẩn thận quan sát kỹ bộ dạng em Bạch Tiêu Liên này trông như thế nào nữa, hôm nay vừa vặn có ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt nàng ta, tuy nhìn được mặt mày nàng ta trông thế nào, nhưng đại khái cũng rất là xinh đẹp, vì thế khung cảnh dường như cũng trở nên thanh khiết và yên tĩnh.


      A, đúng rồi, còn nhớ trong giấc mộng tối quá, bản thân còn dùng tay chém cái ngay cổ nàng ta kia mà.


      tò mò khiến Tân Cửu lập tức tới nhìn về phía cổ nàng ta cái, cái gáy trắng nõn, dấu xanh tím ánh vào đáy mắt, thực rất giống với vết thương sau khi bị tra khảo trong lao ngục mà ra.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 9b

      Tân Cửu lạnh lùng quay mặt lại, tiếp tục duy trì vẻ mặt bình tĩnh, giơ chân chạy nhanh khỏi sân viện.


      A, hình như thực có sưng lên cục.


      Nàng cố gắng nhắc nhở bản thân, kỳ thực tất cả, tất cả chỉ là cố ngoài ý muốn thôi phải ?


      [ Đinh! Thỉnh Kí Chủ đừng tự lừa mình dối người nữa! ( là ồn ào).]


      Cung nữ bên người Bạch Tiêu Liên lên vẻ mặt mờ mịt khi dõi theo Tân Cửu xa, rồi kiềm được liếc sang chủ tử nhà mình với cái cổ sưng to. Sáng nay, vừa mới thức dậy chợt nghe chủ tử hét lên tiếng, nàng vừa chạy tới nhìn liền muốn líu lưỡi, bị sái cổ thế này có thể trong thâm cung chỉ có mình chủ tử, hơn nữa giống như vừa bị người ta đánh cho trận vậy, với loại phương thức bị sái cổ này khẳng định có cái thứ hai ở đời.


      Ở sân viện bên ngoài, từng tốp năm tốp ba tú nữ tụm lại chỗ chuyện phiếm, Tân Cửu dời tầm mắt dừng lại người thiếu nữ mặc áo trắng tươi cười nhàng với dáng vẻ nhu thuận, trong đầu nàng lập tức ra thân phận và bối cảnh của người này – Ninh Viện Viện, con duy nhất của Ninh Thái Phó, cùng với biểu ca đương vụng trộm, hơn nữa còn nghĩ đến việc phải giúp Ninh gia soán vị.


      …Bây giờ ràng vẫn còn sống cách vui vẻ hạnh phúc.


      thể tưởng tượng nổi.


      Nhìn cảnh tượng bên ngoài Nghi Hòa cung là màn tranh hương khoe sắc, Tân Cửu lau mồ hôi trán, nhiệm vụ tiêu diệt hoa đào này quả nhiên càng ngày càng khó rồi, cũng may tối qua coi như hữu kinh vô hiểm*.


      * hữu kinh vô hiểm (有惊无险): gặp chuyện kinh sợ nhưng nguy hiểm.


      Ở phía xa truyền tới loạt tiếng bước chân, cùng lúc đó, giọng của Tứ Mai cũng truyền từ xa đến, chỉ là nội dung dường như thích hợp cho lắm: “Tiểu thư, Hoàng Thượng tới…”


      Tân Cửu bày vẻ hai tai điếc, mặt đổi sắc, vô cùng lạnh nhạt xoay người lại, dậm chân chạy vào tiểu viện trong Nghi Hòa cung, nhưng mà khắc sau cổ tay nàng liền bị người ta dùng sức nắm chặt. hơi thở đầy vẻ uy hiếp tiến lại gần, sau đó là giọng có chút lạnh lẽo ngay bên tai vang lên: “Ái phi muốn đâu?”


      Trốn được lần đầu nhưng tránh khỏi mười lăm*, thôi mười tám năm sau lại làm hảo hán. Tân Cửu dũng cảm xoay người, khống chế khóe mắt khỏi bị co giật, cúi người hành lễ : “Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng.”


      * Trốn được lần đầu nhưng tránh khỏi mười lăm (躲得过初一躲不过十五): ý tránh né chỉ là nhất thời, nhưng cuối cùng vẫn thể trốn tránh thực.


      “Ái phi, giờ ngươi là phi tử sắc phong của trẫm rồi.” Vĩnh Hi Đế nhìn có vẻ như thâm tình chân thành kì thực là như cười như nhìn nàng hành lễ, sau đó dùng tay nâng nàng dậy, tay khác bắt chéo sau lưng, nhíu mày, hơi nâng giọng: “Ngụy Đức Hải, còn mau tới tuyên chỉ?”


      “Vâng, Hoàng Thượng.” Ngụy công công chạy tới kịp thở, mặt mày mang ý cười hướng Tân Cửu khẽ gật đầu, lúc này mới giương thánh chỉ cầm tay ra: “Hoàng Thượng có chỉ, xét thấy Tĩnh Khang Hầu có công lớn lại vất vả, nay con lại tú ngoại tuệ trung*…Đặc biệt phong tú nữ Tân Cửu của Nghi Hòa cung làm Vinh Phi, khâm thử.”


      * Tú ngoại tuệ trung (秀外慧中): xinh đẹp thông minh


      Trong giây phút nghe được thánh chỉ, các tú nữ ở bên ngoài Nghi Hòa cung cũng choáng váng.


      Theo lý Hoàng Thượng muốn sắc phong ai cũng quản được, có điều vừa mới bắt đầu phong tú nữ thành Phi cũng đâu phải trò đùa bình thường? Phi vị vốn là vị trí trắc nhất phẩm, tiếp theo là nhất phẩm Qúy Phi, mà nữa là chính nhất phẩm Hoàng Qúy Phi, cũng chính là vị trí ngang bằng với Hoàng Hậu tôn quý, vậy mà tú nữ có tài đức năng lực gì vừa mới vào cung được phong Phi?


      Nghe sáng hôm nay Tân tú nữ được Hoàng Thượng ôm về, lúc ấy có người còn nhìn thấy cái cổ hơi nghiêng của nàng in dấu hôn, tình hình chiến đấu nhất định rất kịch liệt; lại nghe Hoàng Thượng vì Tân tú nữ mà mới sáng sớm đưa nha hoàn từ nhà vào nội cung để hầu hạ nàng trong cuộc sống hằng ngày; còn nghe Hoàng Thượng động tâm với Tân tú nữ rồi…


      Mấy người ở chỗ này đều đỏ mắt muốn cãi nhau rồi.


      Nhất là ánh mắt của Ninh Viện Viện ném tới kia, thực như muốn nướng chín Tân Cửu.


      “Thần nữ tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”


      Tân Cửu có cảm giác khi mình tiếp nhận thánh chỉ, hai mắt có hơi choáng váng, cả người đều ổn rồi.


      Nếu như lúc này Tân Cửu còn chưa hiểu nàng cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống gì nữa mà trực tiếp hồn phi phách tán cho xong. Sở dĩ Hoàng Đế làm như thế chính là muốn nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhân tiện bức Ninh Viện Viện và người mưu toan soán vị ở phía sau nàng ra mà thôi.


      đố kị của nữ nhân là thứ đáng sợ nhất đấy.


      Dù cho người nàng phải là người đàn ông trước mắt này, nhưng nàng cũng muốn tư cách của bản thân bị người khác xem thường.


      Vĩnh Hi Đế hiển nhiên đối với hiệu quả mà mình tạo ra rất hài lòng, ôn nhu sờ lên khuôn mặt xám như tro của Tân Cửu, mập mờ khẽ hôn chóp mũi của nàng cái, hành động này dường như làm kinh sợ tất cả ánh mắt của những nữ nhân đứng đây, hơi dùng sức kéo tay Tân Cửu: “Ái phi, cùng trẫm hồi cung thôi.”


      Tân Cửu thoáng nghẹn ngào.


      A a, trả thù, người này nhất định là trả thù…


    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 10a

      việc phong tú nữ làm Phi dường như trở thành vết nhơ người Vĩnh Hi Đế, chưa đầy nửa ngày tin tức này truyền khắp cung đình, thậm chí còn mang theo xu hướng lửa cháy lan ra đồng cỏ* mà nhằm về phía triều đình.


      * lửa cháy lan ra đồng cỏ (烽火燎原): nguyên văn là Phong Hỏa Liệu Nguyên, ý chỉ việc bị lan truyền rộng rãi.


      Sau ngày trở về từ Nghi Hòa cung, mỗi giờ mỗi phút đều có tấu chương khuyên nhủ từ ngoài cung truyền đạt vào, loại tình huống này cho đến buổi tảo triều hôm sau Vĩnh Hi Đế mượn cơ hội cách chức Ngự Sử Đô Sát viện và viện trưởng học sĩ Hàn Lâm viện mới giảm dần, chẳng qua từ đó về sau thanh danh Vĩnh Hi Đế trầm mê sắc đẹp càng truyền càng lớn, chỉ trong vòng từ ba đến năm ngày truyền khắp nửa thành Khánh An.


      Ngày hôm đó, vừa kết thúc buổi tảo triều, Lâm lão Học Sĩ người mặc quan phục, sắc mặc tái nhợt vội vàng rời khỏi Đại Hoa điện.


      Lâm lão Học Sĩ nay tuổi sáu mươi, nhưng người càng già lại càng dẻo dai, dáng người cũng thẳng tắp. Từng trải qua cả ba triều đại, tính ra ông cựu thần, tâm tính cũng dưỡng thành núi lở ở trước mặt cũng sợ hãi, nhưng đối với chuyện Tân Đế vừa mới kế ngôi đề cập đến hậu cung lại là kiện trọng đại khiến ông thể che mặt thở dài.


      Phong tú nữ làm Phi chẳng qua chỉ là phần, điều ông lo lắng kì thực chính là ngôi vị Hoàng Đế của Hoàng Thượng cũng phải danh chính ngôn thuận, hôm nay lại trong thời gian để tang mà trắng trợn phong Phi, chỉ e khiến cho cả triều đình rung chuyển… Đến lúc đó, thực lực của Đại Khánh vương triều lại bị suy giảm. Với tư cách là nguyên lão tam triều, căn cơ của quốc gia có ổn định hay chính là việc ông lo lắng nhất.


      Hai quan viên mặc quan phục màu xanh thong thả qua.


      người là Lễ bộ Tả thị lang Kỳ Triệt Bạch, người khác là Chiêm của Chiêm phủ, hai người này đều là quan văn, mà Vĩnh Hi Đế lại trọng võ khinh văn nên quan văn luôn thấp hơn quan võ đầu, vì vậy những người như bọn họ đối với vị Hoàng Đế danh bất chính ngôn bất thuận này cũng lấy làm đẹp mắt.


      “Xem thái độ hôm nay của Hoàng Thượng e là sửa lại thánh ý rồi.”


      Lễ bộ Tả thị lang lắc đầu, trước đó vài ngày Hoàng Thượng cách chức học sĩ đứng đầu Hàn Lâm viện là kinh động lắm rồi, hôm nay lại bổ nhiệm thám hoa Tần Chính Ca thay vào vị trí đó khiến cho mọi người đứng hầu triều phải hoang mang sợ hãi.



      Vị Triệu Chiêm của Chiêm phủ kia hất ống tay áo lên: “Hừ, nữ sắc hại quốc, nếu Hoàng Thượng nhận ra điều này, ngày sau chắc chắn theo vết xe đổ của tiền Tần!” Vị Hoàng Đế cuối cùng của triều đại tiền Tần vì trầm mê nữ sắc mà để ý đến việc triều chính, khiến cho chiến tranh nổi lên khắp nơi, loạn chiến rối ren, cho đến trăm năm sau được Đại Khánh vương triều thống nhất mới chấm dứt được tình trạng phân biệt chia cắt.


      Hành động lần này của Vĩnh Hi Đế thực được lòng người, nhưng lời ấy của Triệu Chiêm cũng tránh khỏi vượt mức, vẻ mặt Lễ bộ Tả thị lang hơi giật mình, nhưng cũng gì thêm.


      Lâm lão Học Sĩ khẽ liếc bọn họ cái, nhíu mày lắc đầu rồi đột nhiên thở dài: “Đại Khánh này còn là của Hoàng Thượng đấy.” Lời này cũng biết là với chính ông hay là với hai người bên cạnh, hoặc là tất cả bọn họ. Ông vỗ bụi bặm ống tay áo, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước về phía ngoài cung.


      “Đại Khánh này tất nhiên là của Hoàng Thượng.”


      Dưới cây liễu rũ, cũng mặc bộ quan phục tương tự, Tần Chính Ca im lặng xoay người, mái tóc đen nhánh của được búi trong mũ quan*, dưới mấy cành liễu rũ xanh biếc đong đưa càng làm nổi bật khuôn mặt sáng sủa với làn da trắng ngần của .


      * mũ quan (冠中): nguyên văn là Quan Trung, loại mũ của quan lại thời xưa. Có thể tham khảo thêm về mũ quan thuộc các triều đại khác ở đây.


      Người này chính là viện trưởng học sĩ Hàn Lâm viện tân nhiệm.


      Ngụy Đức Hải tay phải khoác phất trần tới, có vẻ tùy ý cười : “Tần đại nhân, Hoàng Thượng gọi ngài đến Ngự Long điện chuyến.”


      Tần Chính Ca ôm quyền thi lễ: “Thần tuân chỉ.”


      ❀❀❀❀❀❀


      Sau buổi tảo triều, lúc Vĩnh Hi đế ngang qua hoa viên đột nhiên dừng chân lại.


      giữa mùa hạ, trong vườn hoa nở rực rỡ ngập tràn hương thơm, giọng của các mỹ nhân dịu dàng uyển chuyển, ngược lại giống như bức họa cuộn tròn vô cùng xinh đẹp. Bên dưới ngôi đình mới xây, khuôn mặt Tân Cửu hồng hào, chân mang giày màu sáng thêu chỉ bạc, người mặc bộ quần áo màu tím, ở đai lưng buộc dải lụa mềm, tôn lên dáng vẻ nhu thuận, cùng với nụ cười dịu dàng tao nhã của nàng.


      Trong đình có ít người, nha hoàn ma ma theo rất nhiều, bàn được bày biện trà bánh thơm ngon, mặt thỏa mãn tâm hồn ăn uống của Tân Cửu, mặt khác còn có các loại mứt được bày lên với màu sắc rực rỡ vô cùng hấp dẫn người khác thèm ăn.


      Trong đình có người uyển chuyển múa, miệng còn hát bài ca dân gian được lưu truyền trong thành Khánh An, giọng hát nhàng như thế xem ra so với người Ngô có giọng mềm mại kém là bao, Tân Cửu khẽ nheo mắt hạnh, trong chốc lát nghe rất hứng thú, khi nàng nheo mắt càng lộ vẻ lười biếng, nhìn lại so sánh với những mỹ nhân khác ở trong đình…càng thêm năng động, có tinh thần hơn.


      Tô Tiểu Nghi ngồi ở bên cạnh Tân Cửu, đong đưa cây quạt : “Ninh muội muội nhảy tồi, chừng luyện tập thêm vài năm nữa là có thể vượt qua Vinh Phi nương nương ngày đó múa trong Ngự Long điện rồi.” Nàng ta nhanh mồm nhanh miệng, có gì cái đó. Những tiểu thư vừa mới tiến cung như nàng ta trong nội tâm đều mang theo chút kiêu ngạo, tính ra Lục phẩm Tiểu Nghi cao hơn Thất phẩm Quý Nhân của Ninh Viện Viện đến hai vị phân*, vì thế nàng ta cũng cảm thấy có gì thể .


      * Vị phân: là cấp bậc giữa các phi tần trong hậu cung.


      Chẳng qua là trong lời của nàng ta lại ngầm chuyển mũi dùi về phí Tân Cửu.


      Tân Cửu chuyển mắt liếc nàng ta cái, ánh mắt thấu triệt như thể nhìn lòng người, Tô Tiểu Nghi cảm thấy lạnh lẽo, mặt cũng đỏ bừng đầy xấu hổ, dám mở miệng nữa.


      “Kỹ thuật múa của Vinh Phi nương nương là đương thời nhất tuyệt, tỳ thiếp học nghệ tinh, sao dám so sánh với Vinh Phi nương nương.” Ninh Viện Viện dừng lại động tác, khẽ gật đầu, sắc mặt cũng hề thay đổi, giống như chưa nghe thấy Tô Tiểu Nghi .


      “Tài múa của Ninh Quý Nhân xác thực bằng bổn cung.” Lời Tân Cửu vừa ra lại chừa cho Ninh Viện Viện chút thể diện, sau đó nàng ngồi thẳng người, như cười như liếc nhìn Ninh Viện Viện: “Có điều bổn cung biết ca hát, vừa rồi nghe ngươi ngâm khúc thấy cũng có chút tài năng đấy.”


      Ninh Viện Viện cúi đầu xuống, thấy biểu tình mặt: “Vinh Phi nương nương đánh giá cao tỳ thiếp rồi, chẳng qua chỉ là điệu dân ca thôn quê, nếu nương nương thích, Viện Viện chép lại ít tặng cho nương nương.”


      Tân Cửu khoát tay, khẽ nhấp ngụm nước trà: “ cần đâu, Hoàng Thượng ban cho ngươi vị phân này có lẽ cũng là vì những bài hát trẻ con này đấy, nếu bảo bổn cung sao chép chuyện này tính ra sao.”


      Đây cũng là dấu vết mà đâm lại Ninh Viện Viện đao vào ngực.


      Ngày hôm qua, những tú nữ tiến cung đều được phong vị, ngoại trừ Tân Cửu ngồi bên với phân vị cao là nhất phẩm, số còn lại đều được vị phân từ lục phẩm trở xuống, mà trong đó Ninh Viện Viện có vị phân thấp nhất. Nay Tân Cửu mở miệng câu ban vị phân, cứ như xát muối vào vết thương của nàng ta, cho dù lúc này Ninh Viện Viện cố gắng nhẫn nhịn cũng khỏi thay đổi sắc mặt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :