1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 3a

      Hai chậm rãi về phía nhạc phường.


      Trong rừng hoa đào ngập cánh hoa rơi, đôi giày bằng gấm được thêu hoa văn bằng tơ vàng và mũi giày được khảm ngọc thạch khẽ giẫm lên mặt đất phủ kín cánh hoa nhưng phát ra chút tiếng động nào.


      “Chuyện này…Hoàng Thượng.”


      Ngụy Đức Hải lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán.


      nghĩ tới, cùng Hoàng Thượng ra ngoài dạo còn có thể chứng kiến chuyện như vậy…Đó chính là tội khi quân! Hai người này cũng dám ở nơi nhiều người lui tới như rừng hoa đào mà bàn luận.


      Hôm nay lại đúng lúc, tất cả đều bị Hoàng Thượng nghe thấy thiếu chữ.


      Ngụy Đức Hải nhìn người trước mắt chắp tay sau lưng dõi theo hai bóng người dần khuất, môi còn vẽ ra độ cong đầy hứng thú: “Ngụy Đức Hải, việc này ngươi cần quan tâm. Trẫm ngược lại muốn nhìn xem, vị Hầu phủ Tam tiểu thư này nếu có can đảm dám mạo hiểm việc khi quân để giúp vũ nữ quen biết… có năng lực múa như thế nào.”


      “Vâng.” Ngụy Đức Hải cúi đầu. Đập vào mắt là thảm cỏ xanh mượt, phía được phủ tầng cánh hoa đào , hợp với nhau càng tăng thêm vẻ tươi đẹp.


      Trong lòng khỏi suy tư.


      Nghe giọng điệu này của Hoàng Thượng, có vẻ như…tâm tình cũng tệ lắm?


      ❀❀❀❀❀❀


      Bên trong Long Hoa điện là cảnh tượng ăn uống linh đình.


      Đèn rồng năm góc ở bốn phía vách tường ánh lên bóng người chằng chịt, sáng tối lập lòe muôn màu muôn vẻ, xung quanh còn có những tia ngân tinh màu bạc rải rác, giống như những đốm sao trong đêm tối, lóe ra ánh sáng lấp lánh.


      Trương Ngự Sử giơ cao chén rượu xu nịnh trái phải, người này ngày thường coi như có quy củ, nhưng lại là người rượu, chỉ mình uống cũng sao, nhưng sau khi say lại thích lôi kéo người khác uống cùng. Lúc này suy nghĩ của cũng ràng, chỉ lo kéo người khác uống rượu, ngay cả kẻ thù ngày ngày đấu đá với nhau triều đình cũng buông tha.


      Hôm nay là ngày Tân Hoàng tổ chức đại điển đăng cơ, tất nhiên cũng có người ngăn cản . Trương Ngự Sử càng thêm tùy ý, quay sang bên cạnh thấy bóng người, chăm chú nhìn lên – ồ, đây phải là Tĩnh Khang Hầu sao?


      “Hầu gia sao lại ngồi mình ở chỗ này? Đến…đến uống rượu…” Trương Ngự Sử giơ cao cái chén về phía Tĩnh Khang Hầu: “Hôm nay là ngày lành của Hoàng Thượng, Hầu gia nên nhập hội, nhập…hội.”


      “Đến, ta kính Hầu gia ly.”


      “Trương đại nhân, đến đây chút! A, đại nhân…Người đâu, phải vừa mới ở đây sao…” Đối diện có người kêu lên.


      Trương Ngự Sử khẽ giật mình, giương mắt nhìn cái chén trong tay mình trống , vội vàng vẫy tay về phía đối diện: “Hức, tới đây tới đây, Hầu gia ngài cứ uống trước, ta qua bên kia xem thử.”


      “Trương đại nhân cứ , bản Hầu thích yên tĩnh, ngồi mình cũng được.”


      Lúc này Hoàng Thượng còn chưa tới, các quan viên cũng câu nệ, vài ba người tụ tập chỗ thành nhóm, cùng nhau uống đến hăng say.


      Trương Ngự Sử vừa về phía đối diện, đám người liền ầm ỹ như thủy triều dâng, nhất thời lại náo nhiệt hẳn lên.


      Tĩnh Khang Hầu thận trọng cầm chén rượu hoa lê, ngón trỏ ở vách chén gõ cái, phát ra tiếng vang . Hai mắt híp lại dường như suy nghĩ, hơi nghiêng đầu nhìn lần nữa về chỗ tập trung của các phu nhân và tiểu thư.


      Đợi đến khi quay đầu lại, nhìn hình ảnh thu của mình phản chiếu trong chén rượu, khỏi nhíu mày.


      …Kỳ lạ.


      Nha đầu Cửu nhi kia đâu rồi?


      Từ năm trước, sau khi bệnh nặng trận, tính tình của nàng liền trở nên cực kì yên tĩnh, lúc này chắc hẳn tùy ý lung tung, cho nên… tại nàng nên im lặng ngồi trong nhóm người này mới đúng, nhưng tại sao bốn phía xung quanh lại thấy bóng người?


      Cửa gỗ đàn khắc hoa của Long Hoa điện được người từ bên ngoài đẩy ra, nhóm cung nhân nâng đèn cung đình* tới, đèn cung đình này có chút quy cách, phía vẽ bức tranh hạc trắng mây xanh, nét bút tự nhiên tao nhã, đếm ra thừa thiếu, vừa đúng ba mươi sáu chiếc đèn.


      Trong hàng ngũ, cung nữ đầu, tiểu thái giám theo sát phía sau.


      Lúc này, tiểu thái giám dưới trướng Ngụy công công theo đoàn người tới, khủy tay khoác phất trần, mặc dù là trong những tùy tùng thân cận nhất với Hoàng Thượng, nhưng thái độ lại có chút kiêu ngạo nào mà chỉ khiêm tốn gật đầu với mọi người ở đây, lễ độ : “Hoàng Thượng có chỉ, các vị đại nhân cứ tự nhiên đối ẩm thưởng nhạc trước, Hoàng Thượng đến trễ chút.”


      “Chúng thần tuân chỉ.”


      “Tiếp theo, các vị đại nhân có thể trước thưởng thức ca múa hôm nay, thỉnh cung nữ nhạc phường trình diện.”


      Ngoài cửa có người cùng lúc hô lên: “Thỉnh cung nữ nhạc phường trình diện~~~”


      Bên ngoài Long Hoa điện, nhóm vũ nữ mặc y phục hồng nhạt xếp thành hàng dài vào trong điện, thần sắc của các nàng hoặc nhàng hoặc ngượng ngùng, má phấn hồng hào, thân hình uyển chuyển, tà áo tung bay, lập tức khiến cho toàn bộ cung điện trở nên tĩnh lặng.


      Trong điện còn nghe tiếng chén chạm vào nhau, vài vũ nữ khẽ cười ngâm nga rồi bất chợt vung tay áo mềm mại như nước lên trung, từng ống tay áo mỏng manh như phóng lên khói lửa, đột ngột bùng lên rồi tàn lụi trong thoáng chốc, gặp nhau lại tản ra, thay đổi luân phiên. Bỗng, biết là ai tung cánh hoa đào vào giữa trung, từng cánh hoa nhàng rơi xuống đất, toàn bộ sân khấu trong phút chốc được bao phủ trong ngàn vạn cánh hoa du đãng .


      Lúc này, thân ảnh như hoa vung cao tay áo xuất .


      Trong thoáng chốc, mọi người như thấy được cảnh chú cá chép trong bức tranh thủy mặc của Chư Tử* linh hoạt tung tăng bơi lội.


      *Chư Tử: hoặc Bách Gia Chư Tử, chỉ những người cùng tư tưởng học thuật trong thời kỳ trước Tần. Trong đó Chư Tử chỉ những tư tưởng học thuật của những học giả nổi tiếng tiêu biểu như Lão Tử, Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử, Mặc Tử, Trang Tử. Bách Gia chỉ những trường phái học thuật như Đạo Gia, Nho Gia, Mặc Gia, Pháp Gia, Danh Gia, Dương Gia.


      Những cánh hoa đào vốn ủ mật vào lòng người mê say, nay khí theo những lần xoay tròn của thân ảnh múa kia mà càng tản ra hương thơm nồng đậm tinh khiết. Tay áo bằng gấm mềm mại như nước theo điệu hát của những vũ nữ xung quanh mà càng múa càng nhanh, vẽ lên trung những đường cong hình trăng non đầy hấp dẫn. Giữa đài, thân ảnh vận áo tơ trắng, múa điệu khuynh thành.


      dùng lụa mỏng che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt trong vắt, sáng như sao. Chân nàng trật tự nhảy múa, càng ngừng vung tay áo hồng nhạt lên trung như nổi lên khói lửa, tỏa ra bốn phía.


      Tay áo Lưu Vân phi, ý nghĩa như tên, điệu múa Thủy Tụ* linh động như mây bay, kết hợp với tay áo màu trắng tựa như chứng kiến ngàn năm lịch sử tươi sáng được vẽ ra trước mắt. Cũng như dùng thân thể xoay tròn cực nhanh để khắc họa nên lịch sử mà thể được cảm giác sâu sắc, hơn nữa là cảm động vượt qua ngàn năm.


      *Điệu múa Thủy Y Tụ: hoặc là điệu múa tay áo, là điệu múa truyền thống của Trung Quốc, người múa thường mặc trang phục có ống tay áo rất dài, có thể lên tới 10 mét. Có thể tham khảo ở đây.


      Trong bữa tiệc, cả người Tịch Gian lão học sĩ chấn động, lã chã rơi lệ sau khi quan sát điệu múa hoàn tất, cuối cùng khỏi buông chén rượu xuống, vỗ tay than tiếc: “Người tốt, hát hay, múa giỏi.” rơi lệ thực cũng phải là vì điệu múa này, chỉ là những tâm tích dưới đáy lòng quanh năm được gợi lên, trong lúc nhất thời khó kìm lòng nổi mà thôi. Ở đây cũng đều là những người thức thời nên tất nhiên có ai vạch trần.

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 3b

      Điệu múa hoàn thành, tất cả vũ nữ cũng rút lui, nhưng mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

      Ấn đường Tĩnh Khang Hầu hơi nhíu lại, vì sao cảm thấy đôi mắt của vũ nữ múa chính kia…lại có chút giống Cửu nhi nhỉ?

      Đôi mắt của Cửu nhi rất giống với đôi mắt của mẫu thân mất của nàng.

      Chỉ có điều…Cửu nhi sao có thể múa ở đây? Xem tư thái của vũ nữ múa chính hôm nay, nghĩ đến có lẽ cũng trải qua hơn mười năm khổ luyện mới có được, nếu sao có thể múa được xinh đẹp tuyệt vời như vậy?

      Tĩnh Khang Hầu suy nghĩ lâu rồi lắc đầu.

      Có lẽ là do suy nghĩ nhiều rồi…

      “Như vậy mà cho là múa tốt, cũng chỉ như ánh nến trong đêm tối mà thôi.” Người đứng ngoài Long Hoa điện hừ lạnh tiếng, mọi người xung quanh đều cúi thấp thân thể, ngay cả tiếng hít thở cũng dám phát ra.

      Người này mặc huyền bào, phong thái nghiêm nghị, hai đầu mày chứa đầy lạnh lùng, đúng là Vĩnh Hi Đế Sở Dịch.

      Ngụy Đức Hải nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, lần này thực nghe hiểu rồi…Lời này của Hoàng Thượng rốt cuộc là khen hay là giận? ở phía sau phải tỏ thái độ như thế nào đây?

      nhìn trộm Hoàng Thượng, chỉ thấy lạnh lùng mặt dần biến mất, thay vào đó là nụ cười như có như .

      Ngụy Đức Hải cảm thấy phát lạnh.

      Hoàng Thượng càng ngày càng tình bất định rồi.

      Thôi, cứ tiếp tục trầm mặc vậy…

      “Bãi giá, đến tiệc tối.”

      Vĩnh Hi Đế với vẻ mặt biểu cảm đứng bên ngoài Long Hoa điện phân phó.

      “Vâng.” Khóe mắt Ngụy Đức Hải hơi giật, vội vàng chạy lên phía trước, hướng về cửa điện hô: “Hoàng Thượng giá lâm.”

      ❀❀❀❀❀❀

      Qua nửa tuần rượu.

      Lễ bộ Thượng thư Kỳ Triệt Bạch hướng về phía trước chắp tay thi lễ. “Hoàng Thượng, vi thần phải ở nơi này có ý khuyên ngăn, có điều lời của vi thần là đề cập về vấn đề hậu cung, cho nên lúc này vi thần muốn nhanh chóng bẩm tấu.”

      Ngồi phía , Vĩnh Hi Đế khẽ giương mắt: “Chuẩn.”

      “Đa ta Hoàng Thượng.” Kỳ Triệt Bạch cúi thấp người : “Thần biết được hậu cung của Hoàng Thượng vắng vẻ, cũng có cung phi nào, tuy lúc này là thời gian để tang Tiên Đế, nhưng hậu cung người quá mức hợp cấp bậc lễ nghĩa, bằng Hoàng Thượng tiến hành kỳ tuyển tú trong phạm vi , để hậu cung đến mức trống vắng.”

      “Trẫm biết, việc này do ngươi cùng Kính phòng bắt tay xử lý là được.” Đôi mắt Vĩnh Hi Đế lên ánh sáng lạnh, để tang Tiên Đế, ba năm giữ đạo hiếu?

      càng muốn vào lúc này để cả trong lẫn ngoài hoàng cung ngập trong khí vui mừng, nếu lão già Tiên Đế chưa để cho chơi liền “ cẩn thận” mà chết, cũng nên quậy đến khi Hoàng Lăng bất an mới làm bản thân thất vọng.

      “Vâng.”

      Đế Vương cùng thần tử hỏi đáp, trông hài hòa.

      Tịch Gian Học sĩ nhất thời gì, lão giật giật môi, cuối cùng vẫn gì.

      Tuy rằng đại bất kính nhưng , vị Tân Hoàng này…để lên được ngôi vị Hoàng Đế giẫm lên thi thể của phụ thân và huynh trưởng.

      Việc này sai được.

      Ban đầu Tiên Hoàng quyết định truyền ngôi cho Đại Hoàng Tử, đương kim Hoàng Thượng lúc bấy giờ chỉ là Vương gia được ban đất phong, sau đó Tiên Đế và Đại Hoàng Tử lại chết bất đắc kì tử, việc truyền ngôi chỉ còn mình Nhị Hoàng Tử có đủ tư cách. Hiểu việc này, lại có cân nhắc qua, ai cũng có thể hiểu được vài phần, huống chi là những đại thần luyện thành tinh trong triều.

      Tuy trong lòng biết , nhưng cũng có ai dám truyền ra lời gì.

      Quan hệ của Tiên Đế cùng Tân Hoàng từ lâu là thù hận cha con, nay Tiên Đế chết, Tân Hoàng lên ngôi, việc gì nên hay nên , trong lòng mọi người đều có cân nhắc qua.

      Tĩnh Khang Hầu lắc đầu, mình uống rượu.

      Thân là thần tử, tất nhiên vì dân chúng mà dốc sức, chuyện Hoàng đế cùng Tiên Đế hợp nhau hay đối với đều quan hệ.

      Chính là kỳ tuyển tú lần này…Chỉ mong Cửu nhi đừng để bị tuyển chọn tốt.

      ❀❀❀❀❀❀

      Lúc này vẫn chưa đến thời điểm vô tình gặp gỡ lần thứ hai, Tân Cửu đứng bên hồ Nguyệt Nha bị gió đêm thổi cho lạnh run…Đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống:

      [Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 60%. Ban thưởng kim tệ: 100. Thưởng điểm mị lực: +10]

      [Tư liệu]

      1 – Điểm mị lực: 20

      2 – Độ hảo cảm của Đế Vương: 0 (nhân vật mục tiêu có tình cảm gì với ngươi)

      3 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 0/10 (chưa thành công tiêu diệt đóa hoa đào nào)

      4 – Kỹ năng:

      Điềm Đạm Đáng : (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng)

      Cao Quý Lãnh Diễm: (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng)

      Tay áo Lưu Vân phi (hệ thống thưởng kỹ năng múa, sử dụng, thời gian làm lạnh là ngày)

      5 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 60%

      6 – Mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ: … (chưa có công tác thống kê)

      7 –Kim tệ: 100

      Tân Cửu nhìn màn hình hệ thống có chút tức giận, đúng, chuyện gì xảy ra? Hệ thống có phải là xảy ra vấn đề rồi !?

      “Này! Độ hảo cảm sao vẫn là 0?” Nếu dựa theo kịch bản giống như Quy múa, tại độ hảo cảm của Hoàng đế tệ lắm cũng phải là ba mươi bốn mươi chứ?

      […Ha ha, biết a (nhìn trái nhìn phải) (huýt gió, huýt sáo, chột dạ).]

      “…”

      devilhamvui, Phong nguyet, Tôm Thỏ11 others thích bài này.

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 4a

      Vĩnh Hi Đế vội đến vội , chờ tiệc tối chấm dứt mà chỉ cùng các đại thần đối ẩm vài chén liền rời khỏi. Bởi vì yến hội này kéo dài đến sáng ngày thứ hai, nên tuy rằng nhân vật chính vắng mặt, tiệc tối vẫn cứ tiếp tục.

      Bên ngoài Long Hoa điện, bầu trời điểm vài ngôi sao, xung quanh côn trùng kêu vang.

      Vĩnh Hi Đế nghe những thanh mời rượu lại dần dần vang lên từ phía sau, ngửa đầu hít sâu hơi, có chút nghi hoặc.

      Lúc bước vào nội điện, chỉ cho rằng điệu múa kia là có dụng tâm khác, nhưng mới vừa rồi khi rời , đến chính giữa tấm thảm đỏ được trải đất, vệt máu đỏ sậm lại trùng hợp ánh vào đáy mắt .

      Vệt máu này làm cho cảm thấy nghi ngờ…Dường như có gì đó đúng.

      Nếu là vì muốn gợi lên hứng thú của với điệu múa đó, vì sao lúc trước lại vì cứu vũ nữ mà tổn thương cánh tay mình? Điệu múa Thủy Tụ phải dùng tới sức mạnh của cả hai tay, với cánh tay bị thương mà vẫn kiên cường múa chính, vậy có nghĩa mỗi lần xoay người hay vung tay áo đều chạm đến vết thương…Nàng hẳn phải là biết.

      Phân tích lại, chính cũng hiểu được bản thân có chút chuyện bé xé ra to. Chẳng qua, đối với việc sinh tồn tại nơi như hoàng cung này, cũng đừng trách đa nghi, nếu như trước kia dám lơi lỏng nửa bước, chờ đợi là gió tanh mưa máu.

      Vĩnh Hi Đế khẽ nhếch khóe môi, thầm nghĩ nữ nhân kia có thể cố nén đau đớn mà vẫn múa có chút sai sót, chỉ nhìn điểm này…cũng là người khá bướng bỉnh đấy.

      ❀❀❀❀❀❀

      Dựa theo quy củ trong cung, vừa qua giờ Tý, những nơi cần tắt đèn tắt đèn, cần thắp đèn thắp đèn, hằng năm hằng tháng đều như thế. Bởi vậy, hôm nay vừa mới đến giờ, trong hoàng cung ngoại trừ Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi các đại thần trong Long Hoa điện, còn lại tất cả những cung điện lớn khác đều hẹn mà tắt đèn.

      Cũng may dù ánh trăng phản mặt hồ Nguyệt Nha được sáng cho lắm, nhưng bên bờ hồ cũng có mấy ngọn đèn .

      Tân Cửu ngồi co ro hòn đá bên bờ hồ, hơi lạnh mùa xuân khiến cho nàng có chút mệt mỏi. Lúc này nàng thay lại quần áo cũ của mình, hai tay ôm đầu gối, im lặng nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình mặt hồ mà “nghĩ mình lại xót cho thân*.”

      *Nghĩ mình lại xót cho thân: nguyên văn là “cố ảnh tự liên”.

      Quả thực là chờ đợi đến mức tâm tình lao lực quá độ.

      Nàng có chút hiểu.

      ràng là theo cầu trong kịch bản, ràng chính là cảnh đó, nhưng đến tận khi kết thúc Hoàng Thượng vẫn xuất !

      Xung quanh có ai, lại lạnh đến khó chịu, Tân Cửu khỏi giương mắt đánh giá ‘nơi tâm ’ của Vĩnh Hi Đế và Quy trong phim. Nơi này ba mặt là núi giả vây quanh hồ nước, mặt hồ cũng trồng hoa sen hay thủy tiên gì để trang trí này nọ, có thể thấy cảnh vật ở đây cũng thể là hiếm lạ, nhưng dường như lại cảm thấy phù hợp chỗ nào.

      Có lẽ thắng ở chỗ là tạo ra gian có cảm giác trong lành? Hoặc là bởi vì vắng vẻ người, cho nên cảnh vật mới có vẻ yên tĩnh như thế? Tân Cửu chỉ tùy tiện suy nghĩ chút mà cảm thấy xấu hổ, trong lòng nàng biết người như nàng tuyệt đối có được trình độ thưởng thức cái đẹp, sở dĩ cảm thấy tốt …cũng chỉ vì chỗ này trông có vẻ thoải mái thôi.

      Ngắm cảnh ở nơi dễ chịu như này, cho dù có gió lạnh thổi tới, vẫn dễ khiến người khác sinh ra cảm giác buồn ngủ.

      Vừa mệt vừa buồn ngủ, hay là…trước cứ dựa vào tảng đá ngủ lát để thư giãn tinh thần, sau đó lại tiếp tục? Tân Cửu thanh tú ngáp cái, nghiêng người nằm lên hòn đá đặt thảm cỏ sát bên bờ hồ Nguyệt Nha, bên tai thường truyền đến thanh mặt hồ gợn sóng hoà lẫn với những tiếng kêu của côn trùng, nhưng những điều này cũng đủ để đánh thức nàng, ngược lại còn khiến nàng càng thêm buồn ngủ.

      Sau nửa canh giờ, nơi này vẫn như cũ có gì xảy ra, nhưng kì lạ là hệ thống lại thân:

      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu đối với ngươi +1]

      “Tránh ra…” Người nào đó vô cùng buồn ngủ nhíu mày, tay lười biếng vẫy ở bên tai, ý định đuổi thanh vang lên trong đầu ra xa.

      ❀❀❀❀❀❀

      Đối với Quy mà , hôm nay là ngày lễ Tân Đế đăng cơ, cũng là ngày nàng bị vận xui quấn thân, may thay là nàng gặp được quý nhân tương trợ. Lúc chân bị trật, nàng giữ chức vụ quan trọng của nhạc phường là người múa chính. Nếu phải có vị tiểu thư của Tĩnh Khang Hầu phủ kia thay nàng lên sân khấu, chỉ sợ nàng cùng với bọn tỷ muội hôm nay khó thoát khỏi bị trách phạt.

      Phần ân tình này nàng vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.

      đài lộ thiên của nhạc phường được ánh trăng chiếu sáng, Quy ngồi bậc thang cao nhất, nhìn xuống hồ Nguyệt Nha được ánh trăng chiếu xuyên qua mặt nước trong suốt, có chút sửng sốt. Lúc trước, khi tâm tình nàng tốt hoặc có đại cung nữ nào bị phạt cũng đều thích đến bờ hồ Nguyệt Nha này, mỗi lần đều là đứng cả buổi chiều.

      Hai tay nàng tạo thành hình chữ thập, thành kính nhắm mắt.

      “Ta nghe như thế này. Khi Phật còn sống tại nơi bể khổ, theo lời mẹ dạy, trong thế giới thập phương vô lượng*, cũng chính là nơi tụ hội của tất cả các chư Phật, và đại Bồ Tát Ma Ha Tát…Nguyện mẫu thân ở nơi cực lạc được ngủ yên, nguyện phụ thân còn ở đời được an khang, bản thân rời nhà gắng gượng làm nô lệ hơn mười năm, sống tạm bợ nơi hậu thế, hôm nay được quý nhân tương trợ, nhất định dám quên.”

      *thập phương vô lượng: hiểu nghĩa là trong thế giới mười phương có điểm tận cùng.

      Quy niệm xong kinh Phật, lại ngơ ngác nhìn về phía mặt hồ, đột nhiên : “Nghe Hầu gia phu nhân rất giỏi múa…Nhưng Tân tiểu thư mất mẹ từ , biết tất cả kỹ năng múa của nàng rốt cuộc luyện được như thế nào. Điệu múa Thủy Tụ rất hao phí thể lực, đẹp đẹp , nhưng nếu có thể luyện tập thành thạo cũng là muôn vàn khó khăn…Tân tiểu thư tuy tuổi, nhưng so với Quy kiên cường hơn nhiều.”

      Đoàn người Vĩnh Hi Đế vừa đến chỗ hành lang gấp khúc bên cạnh đài lộ thiên, ngẫu nhiên nghe thấy lời này, mặc dù thần sắc lạnh lùng nhưng cũng khỏi khẽ giật mình. Còn mất mẹ, cho nên quyết định muốn kế thừa nguyện vọng của mẫu thân sao? Cho nên…nàng mới có thể nhảy được điệu múa khuynh thành như vậy?

      Làm người con, có lẽ nên như thế.

      Vĩnh Hi Đế vận bộ trang phục màu đen như muốn dung hòa với bóng đêm, đoạn tóc đen như mực khoát lên vai , đôi lông mày cùng với đôi mắt đen thâm trầm, càng làm nổi bật màu da trắng bệch của .

      Sau hồi lâu, nhìn về phía đài lộ thiên nữa mà trực tiếp đưa mắt nhìn sang hồ Nguyệt Nha bị hàng cây dựa bên tảng đá lớn che khuất, tai mắt tinh tường nên tất nhiên so với người khác thấy được xa hơn – bên hòn đá kia ràng có vị nương ngủ say, mà lại chính là vị tiểu thư phủ Tĩnh Khang Hầu kia. khỏi hừ mũi tiếng, nhưng giọng lại có chút hòa hoãn: “Ngược lại là người có hiếu đấy.”

      Ngụy Đức Hải cũng nhanh chóng phối hợp : “Hoàng Thượng thánh minh chỉ đạo thiên hạ được lưu truyền rộng rãi, nghĩ tới vũ nữ bé cũng có thể nhận thức được thánh ý, là hiếm thấy…”

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 4b

      Hiển nhiên lần này Ngụy Đức Hải hiểu sai thánh ý rồi, lời từ miệng Hoàng Đế là về người hoàn toàn khác.


      Vĩnh Hi Đế chắp tay sau lưng, nghiêng người liếc cái, luồng khí lạnh thấu xương từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu Ngụy Đức Hải khiến phải nuốt những câu kế tiếp trở lại cổ họng.


      “Nô…nô tài lắm miệng…”


      Vĩnh Hi Đế lấy từ trong tay áo lọ thuốc đậy bằng nút đỏ được chế tác tinh xảo, ngón tay trắng bệch khẽ miết vòng quanh miệng lọ, chưa nhìn tùy ý ném sang bên.


      “Ảnh Ngũ.”


      “Có thuộc hạ.” vệt bóng đen từ phía sau đột ngột xuất , dùng tay tiếp được lọ thuốc mà chủ tử nhà mình ném như ném rác. Người này che mặt bằng vải đen, nghe thấy tiếng bước chân, hiển nhiên là cao thủ có nội công thâm hậu, khinh công siêu tuyệt.


      Tuy Ngụy Đức Hải nhìn thấy nhưng lại có phản ứng gì quá lớn. Ngày thường theo vạn tuế gia, tất nhiên là thể thấy những ám vệ theo bảo hộ Hoàng Thượng. Ngụy Đức Hải im lặng đứng phía sau Vĩnh Hi Đế, lúc ám vệ xuất liền lập tức cúi đầu thấp xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. nên xem thể xem, những lão nhân trong nội cung từng dạy đạo lý này.


      “Cầm lọ thuốc này với nữ nhân ở đối diện ném lên xe ngựa của Tĩnh Khang Hầu cho trẫm, nếu có người hỏi cũng đừng nhiều lời.”


      “Vâng.”


      “Đợi chút.” Sở Dịch gọi lại, từ từ nhắm mắt như suy nghĩ, bàn tay chắp sau lưng chậm rãi vân vê chuỗi Phật châu cổ tay, nhíu mày, lát sau mới mở mắt ra : “Đổi người, để Linh .”


      “Vâng.” Sau lưng liền truyền đến giọng nữ.


      ❀❀❀❀❀❀


      Tân Cửu nghĩ tới ngồi đợi bên hồ Nguyệt Nha thấy được Hoàng Đế, mà lại thấy bầu trời đầy sao.


      Trước mặt thổi tới từng cơn gió lạnh ào ào như muốn làm lông tơ cả người nàng dựng đứng.


      tại nàng nằm sấp lưng của hắc y nhân, người này có khinh công rất cao, chạy như bay với tốc độc cực nhanh mái hiên của đại nội hoàng cung, thỉnh thoảng mũi chân chỉ cần chạm cái là cơ thể liền nhàng bay lên xa. Tân Cửu nhìn hồi lâu, xem thế cũng đủ rồi. Có võ công tốt, chỉ cần mặc vào bộ hắc y, là có thể giống như con dơi bay loạn khắp nơi rồi.


      [Đinh! Lộ tuyến khởi hành ở trước mặt, mục tiêu dự tính ở phía trước – Ngọ Môn.]


      Ngọ Môn, cửa chính của hoàng cung, có gì kỳ lạ quý hiếm. đời còn từ ngữ chuyên môn đó là “Ngọ Môn trảm thủ”…Cũng có nghĩa là nàng tới nơi nào đó đầy sát ý ở phía trước.


      “Vị… hùng này.” Tân Cửu giống như bạch tuột bắt lấy bờ vai của hắc y nhân, thầm nghĩ hắc y nhân này nhất định là tới hoàng cung để làm việc gì trái phép, nàng cẩn thận từng li từng tí tìm từ: “Ngươi…tới đây trộm quốc khố à?” Kỳ với bộ trang phục này càng giống như đến ám sát Hoàng Đế đúng hơn.


      Cơ thể của ‘ hùng’ hắc y nhân hơi dừng lại, suýt nữa là đạp hụt bước vào trung.


      “Câm miệng!” Thanh khàn khàn nhưng lại khó để nhận ra là giọng nữ.


      Hóa ra là nữ nhân…Tân Cửu bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra là nữ tặc, chẳng lẽ là hoa đào của Vĩnh Hi Đế? Tân Cửu tự biên tự diễn ở trong đầu hồi vài câu chuyện tình giữa nữ tặc và Hoàng Đế.


      [Đinh!… Ngươi suy nghĩ nhiều quá! (quả thực muốn đập đầu vào tường).]


      “Nữ hiệp ngươi đừng sợ, ta lung tung đâu, thực ra mục tiêu của chúng ta giống nhau!” Tân Cửu xoa xoa nắm tay. Đối với chuyện bắt cóc…phương pháp tốt nhất chính là trước tiên đem đối thủ trở thành đồng bọn!


      Khóe mắt Linh khẽ giật. Chủ tử giao người này cho nàng…Quả nhiên đều là cùng hạng người hung ác, tùy tiện câu nào cũng mang theo cạm bẫy, vài ba câu liền chụp lên đầu nàng cái danh “đạo tặc”.


      Thấy hắc y nhân lúc lâu lời nào, Tân Cửu trầm mặc: “Nữ hiệp…Ngươi muốn đưa ta tới chỗ nào?”


      Linh quay đầu liếc nàng cái: “Đưa ngươi xuất cung.”


      Trong lòng Tân Cửu ấm áp, xem ra nhân phẩm của nữ tặc này cũng tệ lắm…Có lẽ thấy nàng ngủ bên hồ Nguyệt Nha, nên nghĩ là nàng lạc đường? Tân Cửu cười cười, trong lòng cũng trách nàng: “Đa tạ nữ hiệp, ra ta có lạc đường, ngươi đưa ta trở lại chỗ cũ .”


      Lỡ như nàng vừa Hoàng Đế tới, vậy tất cả phải là thất bại trong gang tất sao?


      Lúc này nàng hiển nhiên biết Hoàng Đế luôn đường bình thường sớm gặp được Quy ở lộ đài rồi, chỉ là Hoàng Đế cũng động tâm gì với vị hoa đào này, hoặc có động tâm với ai hay lại càng khó


      Linh mặt lạnh : “Câm miệng.”


      Tân Cửu: “…” ràng là vịt chết mà còn mạnh miệng, nữ tặc này nhất định là muốn thừa nhận bản thân làm chuyện xấu! Chỉ sợ nàng trở về được…Còn có thể sống tốt sao!


      Lúc này Vĩnh Hi Đế trở lại tẩm cung, nhớ tới câu hôm nay nghe được ở rừng đào “Chính là quen nhìn cách làm của nhạc phường mà thôi”, nhạc phường, xác thực cần phải cai quản. cầm chén trà bàn nhấp ngụm, thản nhiên : “Cách chức Đại cung nữ của nhạc phường, để người múa dẫn đầu yến hội hôm nay thay vào.”


      “Vâng.”


      Ngụy Đức Hải ghi nhớ trong lòng, cúi người rời khỏi đại điện. Nếu việc thay thế người múa dẫn đầu được Hoàng Thượng ngầm đồng ý giấu diếm …Như vậy vị Đại cung nữ sắp được tấn phong tất nhiên là Quy, mà phải là Tam tiểu thư Hầu phủ.


      Trong Ngự Long Điện, đôi mắt sắc bén của Vĩnh Hi Đế khẽ đảo, nâng bút viết tên của Tĩnh Khang Hầu lên tập tấu chương được mở ra bàn.


      Tĩnh Khang Hầu, có con trai để nối nghiệp, thứ trưởng nữ* nay gả cho Dư An Tri phủ Triệu Văn, chỉ còn lại thứ thứ nữ và đích trưởng nữ. Nếu là người cha con, ngược lại càng dễ khống chế hơn.


      *Thứ trưởng nữ: là chỉ Đại tiểu thư Hầu phủ. Trong Hầu phủ, Tĩnh Khang Hầu có ba người con . Tân Cửu đứng vị trí thứ ba là em út, là con vợ cả dòng chính nên được gọi là đích trưởng nữ. Còn Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư Tân Tú Dung (con của Lâm di nương) đều do thiếp thất sinh nên được gọi là thứ trưởng nữ và thứ thứ nữ.


      [Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 100%, thành công loại bỏ Hoa Túc. Ban thưởng kim tệ: 100. Thưởng điểm mị lực: +10. Ban thưởng cho kỹ năng: Quỳ Hoa Bảo Điển ( phải võ công, mà là kỹ năng thêu).]


      Cơ thể Tân Cửu chấn động, nhân phẩm, nhất định là vì nhân phẩm!


      “Nữ hiệp, để ta hát cho ngươi nghe bài ‘Sông lớn chảy về Đông’ nhé!”


      Linh : “…”

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 5a

      Thời điểm Tân Cửu cùng Tân Trọng Lê trở lại Hầu phủ là gần sáng.


      Dọc theo đường , Tân Hầu gia ở trong xe ngựa giảng giải đạo lý cho nàng hồi, đại ý thân là nữ tử nên lung tung, nhất là trong hoàng cung càng phải tuân thủ quy củ. Bằng khi phạm lỗi bị người khác lợi dụng, cho dù là tiểu thư Hầu phủ cũng khó thoát khỏi bị trừng phạt.


      Tân Cửu yên lòng đáp ứng, cầm trong tay lọ thuốc trị thương có vẻ vô cùng trân quý mà nội tâm đầy bất ổn. Nàng rối rắm như vậy là vì câu mà Linh lưu lại trước khi . Đưa bình thuốc trị thương thôi cũng sao, nhưng sau khi đưa còn thêm câu “Chủ tử đưa cho ngươi”, vậy cũng ý vị thâm trường rồi.


      Chủ tử của nữ tặc?


      Đại đương gia của tập đoàn thần trộm sao?


      Có điều, cũng may từ sau ngày Hoàng Thượng đăng cơ, cuộc sống của Tân Cửu lại khôi phục tình trạng gió êm biển lặng, nữ tặc và chủ tử của nàng cũng xuất nữa, giống như hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của Tân Cửu.


      Sau nhiều ngày trôi qua, Tân Cửu mới xem như hoàn toàn trút bỏ nỗi lo lắng trong lòng.


      Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, cánh hoa đẹp cũng ngăn được dòng Trường Giang*, khi mùa hè càng lúc càng tới gần, trong cung truyền ra tin Hoàng Thượng muốn tổ chức tuyển tú. Ngay khi tin này vừa được truyền ra, tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.


      *cánh hoa đẹp cũng ngăn được dòng Trường Giang: nguyên văn là “kiều hoa nan Trường lưu”, ý chỉ thể xê dịch, ngăn cản được thực tại diễn ra.


      Việc truyền tin của cổ đại và đại rất bất đồng, mọi người đều là dùng miệng truyền , tin đến miệng mỗi người đều được trau chuốt phen, đến phút cuối hoàn toàn thay đổi: gì mà nghe gần đây có thiên nữ nhận mệnh thế, cho nên Hoàng Thượng thể nhanh chóng tuyển phi, để cầu cho vương triều Đại Khánh quốc thái dân an vân vân…Truyền bá nội dung huyền huyễn khiến người ta phẫn nộ, thậm chí ngay cả người lúc nào cũng ở hậu viện Hầu phủ, hai tai đặt ngoài cửa sổ* như Tân Cửu cũng có nghe .


      * hai tai đặt ngoài cửa sổ: nguyên văn là “lưỡng nhĩ bất văn song”, ý chỉ người hay để ý chuyện bên ngoài, thích thị phi.


      Đối với việc tuyển tú, quan viên có tâm tư tất nhiên là ít. nay Hoàng Đế mới hai mươi rất có năng lực, tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, cũng là độ tuổi dễ dàng động tâm nhất, nếu khuê nữ nhà mình khi được tuyển, chừng hậu vị kia cũng có thể vươn tay chạm tới.


      Sau buổi yến hội hôm ấy, Lễ bộ Thượng thư Kỳ Triệt Bạch ngày ngày đều được truyền gọi, trong lúc đó thường tới lui giữa hoàng cung và phủ đệ, chưa đến ba ngày hạ nhân trong phủ Thượng thư liền truyền ra tin, rằng những tú nữ tham gia tuyển tú đều được suy tính trước rồi mới có thể tuyển chọn, tại vẫn chưa có thông báo cuối cùng.


      đúng là so với làm sĩ tử tham gia thi khoa cử còn khiến cho lòng người lo lắng hơn.


      giống với các quan viên khác, ngày Tĩnh Khang Hầu trở về sau buổi chầu sớm, khí trong Tĩnh Khang Hầu phủ liền hạ thấp.


      “Tiểu thư, theo lý đây là chuyện tốt mà, tại sao khi Hầu gia trở về sắc mặt lại khó chịu như vậy?”


      Tứ Mai cầm lọ thuốc tay, hai má phồng lên, càng càng khó hiểu. Tóc nàng được chải thành hai búi đầu, trán có nốt ruồi , bởi vì tuổi còn trẻ nên giọng cũng giòn giã cực kỳ dễ nghe.


      “Hoàng cung là nơi đầm rồng hang hổ, sơ sẩy chút chừng phải mất mạng, nếu như phụ thân mang sắc mặt hồng hào vui vẻ mỉm cười trở về, ta mới cảm thấy kỳ lạ đấy.”


      Hôm nay lúc Tĩnh Khang hầu vào triều, nghe thấy trong lời của Hoàng Đế dường như đề cập đến đích nữ Hầu phủ, hàm ý cực kỳ ràng, Tĩnh Khang Hầu chưa có chuẩn bị tâm lý liền ngây ngẩn cả người, phản ứng sau đó cũng chỉ là liên tục cười khổ.


      Tuy mỗi người đều nguyện ý gả con vào hoàng cung, nhưng lại muốn. Hầu gia nhàn rỗi, tuổi cũng năm mươi có , sớm còn lòng hiếu thắng gì đó, huống hồ binh quyền trong tay sớm giao nộp cho Hoàng Thượng, tất nhiên là có thể an ổn tuổi già, vậy cần gì phải hy sinh con cái để củng cố địa vị của mình?


      “…Hóa ra Hoàng cung lại nguy hiểm như vậy, tiểu thư người nên !”


      Tứ Mai càng thêm hoảng sợ, lúc nghe người ngoài tỏ vẻ hâm mộ tiểu thư nhà mình nàng còn đắc chí, nghĩ tới hoàng cung lại phải là nơi yên ổn như nàng tưởng.


      “Chuyện này chỉ có thể xem ý tứ của Hoàng Thượng, nếu muốn phụ thân làm việc cho , tất nhiên đưa ta hoặc Tân Tú Dung nhập cung, dùng việc này đả kích phụ thân dốc sức vì . Dù sao…Tĩnh Khang Hầu thương con , điều này ở Đại Khánh vương triều ai ai cũng biết.”


      Tân Cửu lười biếng tựa lên ghế nằm.


      Nàng để lộ phần cánh tay có vết thương, tuy ban đầu miệng vết thương có vẻ đáng sợ nhưng bây giờ chỉ còn lại vết xước , xem ra qua thời gian ngắn chắc cũng để lại sẹo.


      Thuốc của “Tập đoàn thần trộm” ngược lại vô cùng trân quý, có điều cho nàng bôi lên loại vết thương này ngược lại có chút chuyện bé xé ra to rồi, dù sao loại thuốc có công dụng trừ sẹo này e rằng ở triều đại nào cũng là ngàn vàng khó cầu đấy. Nàng quét mắt qua lọ thuốc mà Tứ Mai cầm tay, nghĩ có tiện nghi mà chiếm đúng là đần độn, tặng cho nàng, nàng cũng sĩ diện mà làm bộ.


      Nghe xong lời của Tân Cửu, Tứ Mai có chút nửa hiểu nửa , chỉ đành mù mờ gật đầu: “Vâng.”


      Tân Cửu khẽ cười tiếng: “Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chúng ta cũng chẳng phải người dễ bị bắt nạt, nếu như phải tiến cung, dĩ nhiên là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chẳng lẽ có thể gọi người muốn hãm hại mình ra đây?”


      Nàng hơi vẫy cánh tay xoa đều thuốc mỡ, khẽ nhắm mắt lại.


      Có lẽ trong lần tuyển tú này, hệ thống có thể phát đóa hoa đào thứ hai.


      ❀❀❀❀❀❀


      Khác với Ninh Tuyên Các thanh tịnh, bên trong khuê phòng ở nơi khác trong Hầu phủ, Tân Tú Dung và Lâm di nương nóng lòng lo lắng.


      Tân Tú Dung dù sao cũng được nuông chiều từ bé, mấy ngày liền bị Lâm di nương lôi ra dạy cho các loại quy củ làm nàng cảm thấy bực bội trong lòng, chỉ vì ngại bà là mẹ ruột của mình nên mới nổi giận.


      “Nương, con là tiểu thư Hầu phủ, sau này nếu lập gia đình, nhà chồng cũng phải cho Hầu phủ chút thể diện, chúng ta cần gì phải học những quy củ này chứ!” Hôm nay Tân Tú Dung mặc bộ y phục màu vàng nhạt, gương mặt cũng vì tập luyện mà trở nên hồng hào mịn màng, so với lúc trước ngược lại tươi tắn hơn nhiều.


      Lâm di nương thở dài, đóng cửa phòng lại, lúc này mới quay sang nhìn nàng: “Con có biết vì sao nương lại bảo con phải học tốt những quy củ này ?”


      “…Con biết.” Tân Tú Dung nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến trước đó vài ngày nghe được vài tin đồn, có chút kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Nương, người phải là nghe theo…mấy tin đồn vô căn cứ phố đấy chứ?”


      “Cái gì mà tin đồn vô căn cứ, đó hoàn toàn là chuyện có đấy!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :