1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 28a

      Người sống chết có gì đáng sợ, nhưng người chết sống lại chính là việc lớn rồi.

      Cho nên, trong nháy mắt khi Ngụy công công xuất , thân thể mấy người hợp mưu với Ninh gia cùng nhau run rẩy cả lên. Vĩnh Hi đế lạnh mắt nhìn thần thái của triều thần phía dưới, người của Tiêu gia càng kinh sợ hơn. Chết rồi sống lại kỳ dị, nhưng nếu người này vốn dĩ chưa từng chết sao? Ngụy công công có thể sống, vậy tại Hoàng Thượng ở cao từ sáng sớm nhìn ra cảm xúc, vô cùng có khả năng là người , những người này lại nghĩ đến Ninh Thái phó hôm nay vào triều, còn có điều gì nữa chứ.

      Bọn họ chính là bị xếp đặt đường đó!

      Sắc mặt của Tiêu Tinh Đức lúc trắng lúc xanh, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Vĩnh Hi đế ngồi ghế rồng, cửu lưu miện* ở trán rũ xuống thành cái bóng, vừa lúc che khuất thần sắc giữ hai đầu mày. Vĩnh Hi đế từ đầu đến cuối lại đến chuyện giữa Ninh gia và Tiêu gia, biết rốt cuộc tính toán điều gì.

      *cửu lưu miện (九旒冕): mão vua có chín dây rũ xuống trước sau.

      Tiêu Tinh Đức trầm mặt, trong ngực vùng lạnh giá.

      Thánh chỉ Ngụy công công cầm trong tay cũng giống như Tiêu Tinh Đức nghĩ, có chút liên quan gì đến Ninh gia và Tiêu gia, chẳng qua là khôi phục chức vụ của quan viên ngày trước khi Vĩnh Hi đế còn tại triều, nặng, nhưng vẫn khiến mấy người đứng trong triều hoảng loạn hồi. biết lại xử trị bọn họ, rốt cuộc Hoàng Thượng có ý gì?

      Lâm Sinh lão Học sĩ cầm thẻ ngọc trong tay đứng chếch trước triều thần, thanh cung kính ràng : “Hoàng Thượng, thần có bản tấu.” Giọng của ông còn trẻ trung nữa, khô khốc lại có chút khàn đặc. Nhưng đó chính là giọng trải qua biến hóa tam triều, còn mạnh mẽ mà sống triều đình. Người này thuộc về bất kỳ đảng phái nào, chỉ nghe lệnh từ Hoàng Đế, đây cũng là cách tốt nhất để ông có thể công khai giữ mình.

      Luận lai lịch, luận năng lực, suy cho cùng ai có thể sánh với những chất chứa trong nội tâm của nguyên lão tam triều.

      “Chuẩn tấu.” Lưu miện của Vĩnh Hi đế lay động, đưa ánh mắt chuyển lên người lão Học sĩ.

      “Hoàng Thượng, theo thần được biết, con trai của Ninh Thái phó gần đây cưỡi ngựa hành hung trong thành Khánh An, xảy ra mười ba trường hợp, ngộ thương hai mươi bốn người. Mong Hoàng Thượng hạ lệnh khiển trách.”

      Lâm lão Học sĩ vừa xong, triều thần đều xôn xao.

      ông, ai cũng biết Ninh Thái phó chỉ có mỗi con , “con trai của Ninh Thái phó” này thế nào lại có được?

      Lâm lão Học sĩ từ xưa có nhiều phê bình kín đáo đối với phong cách làm việc của Ninh gia, gần đây càng là thượng tấu mỗi ngày, nhưng mà khổ nỗi có chứng cứ, khó mà kéo Ninh gia xuống vũng bùn, hôm nay Lâm lão Học sĩ làm kỳ chiêu khác, chỉ sợ là Ninh gia thể tốt được nữa.

      Chẳng qua…nhìn thái độ những ngày nay của Hoàng Thượng đối với Ninh gia mà đoán, vô cùng có khả năng đối với chuyện này tránh , đến lúc đó Lâm lão Học sĩ có góp ý cũng bị nước dội lá môn thôi.

      Quan viên làm việc vốn phải thận trọng, chặt chẽ sơ hở, có thể tìm được ít chuyện vặt về hành vi bất lương đến đây diện thánh tố cáo là thực dễ dàng, nếu như Hoàng Thượng bỏ mặc như trước, hơn nữa lại thêm Ninh Quý Phi nắm giữ Phượng Ấn ở hậu cung…Chỉ e trong tương lai, Ninh gia nhà độc đại triều đình.

      Đây là chuyện mà đại đa số mọi người muốn nhìn thấy nhất.

      Nhưng cũng có số ít người thấy mừng ông thành công.

      Bởi vậy, có người vui mừng, cũng có người mang vẻ mặt hoảng sợ, mưu toan muốn làm sáng tỏ.

      “Lâm lão Học sĩ vậy khỏi có phần bất công, thần nghe trong nhà Ninh Thái phó chỉ có người con, người lúc này được Hoàng Thượng sắc phong làm Quý Phi, chấp chưởng Phượng Ấn, Ninh Thái phó chỉ có vợ con , làm sao có thể có con nối dõi khác?”

      Giọng này là của Lễ bộ Tả thị lang mới nhậm chức Canh Dịch, mà hiển nhiên người nhậm chức trước kia sớm bị đổi , còn Canh Dịch chắc chắn chính là người của Ninh gia, chuyện này ta cần nghĩ.

      Vĩnh Hi đế khẽ giương khóe môi: “Ah?”

      “Hoàng Thượng, tuy đối ngoại Ninh Thái phó chỉ có duy nhất người con , nhưng thực ra dưỡng riêng trong trạch viện nữ tử sinh hạ đứa trẻ, đặt tên là Ninh Chỉ, phố từng có lần đồn đãi, mà thần cũng từng tìm hiểu nhiều nơi, những ngày gần đây Ninh Thái phó liên tục ra vào ngoại trạch, chuyện này mười phần chắc chắn.” Lâm lão Học sĩ hổ là người trải qua tam triều, biết nếu muốn cho địch nhân kích cuối cùng phải có được tin tức chính xác, vì thế ông lại đặt trán lên mặt đất: “Nếu như Hoàng Thượng và các vị triều thần có chỗ nghi ngờ, trong ngực áo của thần còn có thư nhà của Ninh Thái phó gửi đến ngoại trạch, trong này chỉ có con trai riêng, mà lời bên trong càng có thể rằng mang tâm tư đại nghịch bất đạo.”

      Lâm lão Học sĩ lấy ra mảnh lụa vàng từ trước ngực, giấy lụa màu vàng sáng vốn là vật dùng để thượng tấu, hôm nay lại bị người khác xem như thư nhà, là to gan.

      Nhưng cách làm việc thường ngày của Ninh Thái phó, cũng thực là lớn mật.

      Nghĩ vậy, mảnh lụa vàng này cũng tính là cái gì.

      Ánh mắt Vĩnh Hi đế quét vòng mảnh lụa vàng, gật đầu : “Trình lên đây.”

      “Vâng.” Ngụy Đức Hải vội vàng bước xuống bậc thang, hai tay cung kính tiếp nhận thư tín từ tay Lâm đại Học sĩ, ngón tay mặt lụa tinh tế lướt qua, cũng có mùi vị gì khác thường, ngón tay cũng có bột phấn, lúc này mới xoay người mang vải lụa vàng trình lên cho Vĩnh Hi đế.

      Vĩnh Hi đế nhìn chữ bên , chợt cười: “Ah? ra là vậy? Trẫm biết.” Dứt lời rồi đặt mảnh lụa vàng sang bên, dường như có ý tứ mặc kệ.

      Vẻ mặt sáng ngời của Lâm lão Học sĩ dần dần ảm đạm.

      Lễ bộ Tả thị lang cong môi cười khẽ. Trước kia, Ninh Thái phó cho ta biết, Hoàng Thượng hướng về Ninh gia rồi, chỉ cần là chuyện duy trì lợi ích của Ninh gia, Hoàng Thượng chắc chắn xem trọng điều đó, quả là thế.

      Triều thần trong Hàn Lâm viện, Học sĩ Tần Chính Ca khẽ nhíu mày, có hơi nghi ngờ nhìn Hoàng Đế ngồi ở bên , trước đó ta cho rằng Hoàng Thượng trở về rồi, thế nhưng quan sát hành động lúc này của , lại giống như trong tưởng tượng của mình.

      Vĩnh Hi đế chống khuỷu tay phải lên tay vịn của ghế rồng, nắm tay đỡ bên thái dương, khẽ ‘a’ tiếng: “Ngụy Đức Hải, sai người dán vật đó lên Hoàng Bảng. Nhớ kỹ, chép lại thêm mấy phần, cũng để cho người trong thiên hạ nhìn xem, Ninh gia Ninh Thái phó của Đại Khánh chúng ta, chữ viết dưới ngòi bút của rốt cuộc có khí phách cỡ nào.”

      Tiên đế từng tán dương ngòi bút đầy khí phách của Ninh Thái phó, nay Vĩnh Hi đế lại dùng ngữ khí hời hợt ra như vậy, là ngoài ý muốn, có cảm giác như mỉa mai.

      Sắc mặt của Lễ bộ Tả thị lang tái , mà Tiêu Tinh Đức ở phía sau ngay cả đứng cũng vững.

      Tần Chính Ca giơ tay lên giữ chặt người gần như ngã xuống ở phía trước, ôn hòa : “Tiêu Ngự sử, cẩn chút.”

      ❀❀❀❀❀❀

      Trong tiểu hoa viên, Tân Cửu và Phượng Hoàng mỗi người tay vuốt ve đóa kiều hoa, nụ hoa này chỉ mới nở nửa, đỉnh còn vương giọt sương sớm, cho dù là ai nhìn thấy cũng kiềm được mà sinh lòng thích.

      Phượng Hoàng là con chó , chính là cún con mua về ở đường kia. Đây là ngày thứ hai hồi cung, cho nên cún con chưa mở mắt chỉ biết rầm rì uốn người, đụng đầu khắp nơi.

      Tân Cửu thích Ngự Hoa Viên lắm, Ngự Hoa Viên quá lớn, hoa cũng quá nhiều, có đôi khi tới lui cả buổi trưa cũng bị hoa mắt, cho dù muốn hái đóa hoa đẹp nhất, cũng khó tránh khỏi thu hoạch được gì, vì trong vườn chắc chắn đóa hoa so với đóa hoa trong tay mình còn đẹp hơn nữa. Nhưng mà, khác với Ngự Hoa Viên chính là, đổi sang vài tiểu hoa viên, tuy rằng vắng vẻ, chủng loại hoa cũng ít, nhưng lại có từng mảng từng mảng sắc thái duy nhất, ngửi lần, ngay cả mùi hương trong khí đều là cùng loại.

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 28b

      Phượng Hoàng rất thích chỗ này, Tân Cửu cũng thích.


      Trình độ thưởng thức của con trai và nương, ngược lại cũng kém là bao.


      Con cún rầm rì hai tiếng, giương móng vuốt đặt lên càng hoa, móng vuốt dính nước, ấn lên mặt đất cái ấn hoa mai , là đáng . Nó tự mình chơi trong chốc lát, lại bắt đầu thở hổn hển, suy cho cùng chỉ là cún con, lúc bắt đầu chơi luôn biết kiềm chế, đợi đến lúc cẳng chân bất động ở mặt đất lại đáng thương níu lấy muốn người ta ôm. Tân Cửu điểm lên trán của nó, nâng nó ở trong lòng bàn tay, tay áo đung đưa, đứng thẳng người lên.


      Sau lưng có người nhảy múa nhịp nhàng, dáng múa cũng phải quá mức nhu mỹ, nhìn kỹ giống như điệu múa kiếm mang theo ít mãnh liệt, còn có chút huyết khí. Khí chất ở người nàng ta và trú quân bên Kính Lam trấn có chút giống nhau, nhìn ra được là từng lên chiến trường, hoặc là theo người nhà học được phong thái đó.


      Tân Cửu nhìn thấy , trước kia tiếp xúc với người này nhiều lắm, tại ngược lại đối với nàng ta có ít hảo cảm.


      Nàng cũng là mới từ chiến trường trở về, tuy chỉ là thông qua hệ thống dùng mũi tên giết người, nhưng chung quy có nhiều dũng khí, lúc này thấy hậu duệ tướng lĩnh, khó tránh khỏi có chút kính nể.


      Cổ Uyển Uyển vung roi đánh xuống đất, trong thoáng chốc nụ hoa bay khắp nơi, nàng ta đưa tay bắt lại mấy đóa hoa, mở lòng bàn tay ra, lúc này mới nhìn thấy người đứng bên cạnh: “…Vinh Phi…nương nương?” Gặp Tân Cửu chết rồi sống lại, Cổ Uyển Uyển bây giờ ước chứng có cùng vẻ mặt như các triều thần hôm nay, có điều so với các triều thần vẻ mặt của nàng ta giữa chừng bỗng nhiên hơi thay đổi, trong đôi mắt lên ý : “Tỳ thiếp bái kiến Vinh Phi nương nương.”


      Tân Cửu đối nàng khẽ gật đầu: “Bổn cung chỉ là ngang qua mà thôi, ngươi cần câu nệ.”


      “Vâng.” Cổ Uyển Uyển thi lễ cái, đứng thẳng người, đánh giá Tân Cửu lúc, đột nhiên mở miệng : “Nương nương những ngày gần đây là cùng ở chung với Hoàng Thượng ạ?”


      Tân Cửu như cười như liếc nàng ta cái: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”


      Nghe Hoàng Đế giả đối với vị Cổ mỹ nhân này ngược lại có chút thích, tuy rằng chưa ban thưởng cái gì, nhưng vẫn thích nghỉ ngơi trong điện của nàng ta, đây cũng phải là sắp xếp của Ninh gia. Có lẽ nữ tử có khí khái hùng có thể mang đến cho người khác ít cảm giác an toàn.


      Nhưng dù là người đề phòng kỹ lưỡng cũng lộ ra sơ hở, mà thường ngày cùng Hoàng Đế giả ở chung, Cổ Uyển Uyển thân là người bên gối có thể phát được cũng là chuyện tất nhiên thôi.


      Tân Cửu dù biết trong lòng, nhưng nàng cũng muốn thừa nhận. Dù sao chuyện của Vĩnh Hi đế có liên quan gì với Cổ Uyển Uyển?


      Đôi mày Cổ Uyển Uyển giương cao, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, đúng vậy a, nàng ta muốn hỏi cái gì đây nhỉ?


      “Hoàng Thượng những ngày này thân ở hoàng cung, trong nội cung nhiều cung nữ thái giám như vậy đều có thể hỏi thăm, Cổ Lương Viện chẳng lẽ ?” Bàn tay trắng nõn của Tân Cửu khoác lên người Phượng Hoàng, năm ngón tay trắng mịn thon dài, ngọc chỉ đầy đặn.


      Cổ Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào ngón tay của nàng, tuy biết nàng dối, nhưng tình nguyện đó lại là .


      Tân Cửu cong mi cười khẽ, lưu loát vung tay áo rời . Tán thưởng tán thưởng, có thể là nàng muốn đem bí mật thuộc về mình cho nữ nhân hề quen biết, dù thực tế người này vẫn là nữ nhân của Vĩnh Hi đế.


      “Nương nương, gió lên rồi, mặc thêm áo ạ.” cung nữ tên là Lục Tỳ cười chạy tới, nàng ta đặt cái áo choàng mỏng màu nâu rất hợp với loại thời tiết thế này ở vách đá, mặt là lúm đồng tiền như như , người càng lộ ra vẻ vô cùng đáng .


      Cổ Uyển Uyển phủ thêm áo choàng, khẽ thở dài hơi.


      Lục Tỳ mỉm cười ngọt ngào, quay đầu lại nhìn bóng lưng Tân Cửu, cùng với hai người cung nữ vừa mới nhậm chức ở Ngự Long điện theo sau lưng nàng, lúm đồng tiền ở mặt càng sâu.


      “Nương nương, chúng ta trở về thôi?” Lục Tỳ nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ.


      Cổ Uyển Uyển nhìn gương mặt ngây thơ của nàng ta, lắc đầu, đơn thuần như vậy sống trong cung từ , trước kia có thể né tránh được là do vận may, nhưng cuộc sống sau này nên làm sao bây giờ?


      Lục Tỳ cười tủm tỉm giật giật tay áo Cổ Uyển Uyển, khó hiểu : “Nương nương, vừa rồi chính là Vinh Phi nương nương sao? Nghe Vinh Phi nương nương rất được sủng ái, có phải là vị nương nương này cho Hoàng Thượng đến chỗ chúng ta phải ?”


      Cổ Uyển Uyển khoác tay lên vai nàng ta, trầm ngâm lúc mới cười khẽ tiếng: “Ngươi hiểu…”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: gọi là Phượng Hoàng? Hỉ Thước? Hay là…Tom? La Phu Tư Cơ (tên tiếng Nga)? Phụt (cười)….

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 29a

      Vĩnh Hi đế cùng Ngụy Đức Hải mang theo khay tấu chương trở lại Ngự Long điện, so với triều đình, ở đây có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, trước kia thích thư phòng hơn tẩm điện, nhưng bây giờ lại thích tẩm điện hơn là thư phòng. Hiển nhiên, dùng hình ảnh trước mắt mà xem, điểm này phải giải thích rồi sao?

      Ngụy Đức Hải vẻ mặt nghiêm nghị mang từng khay đựng tấu chương đưa vào bên trong Ngự Long điện, ở đây thông với phòng trong, bên trong là cái giường rồng, mà bên ngoài đặt cái bàn với đầy đủ các loại bút mực, cũng có thể xử lý chính vụ.

      Vĩnh Hi đế dừng lại bước chân mà vào phòng trong.

      Dẫm lên mặt thảm mềm mại dưới chân, Vĩnh Hi đế vén rèm cửa, vẻ mặt dần dần nhu hòa.

      Trong phòng có hơi nước nhàn nhạt, tiếng hô hấp vô cùng nhàng, giường lớn gồ lên cái bọc cao, bên ngoài mép chăn vương vài sợi tóc, rất là kiều khả ái, giống như người chủ đáng của nó, Vĩnh Hi đế ngồi ở bên giường, cầm sợi tóc kia lên, mùi thơm nhàn nhạt quẩn quanh tại chóp mũi, mỹ sắc trước mặt, hình như hô hấp có chút thông rồi.

      Nhưng mà đúng lúc này, mùi hương khác lại phả vào mặt….

      Vĩnh Hi đế đối với thức ăn mấy nhiệt tình, có thể ngoài Tân Cửu ra, so với những thứ khác thích gì, cho nên sở thích ăn uống của bản thân cũng lớn lắm, nhưng mà thứ mùi thơm này lại có thể hấp dẫn . Vĩnh Hi đế mặc huyền phục mang vẻ mặt biểu tình, có ý thức lãnh địa tương đối mạnh mẽ, Vinh Phi nghỉ ngơi, ngồi ở bên giường, vậy toàn bộ Ngự Long điện ngoại trừ hai người họ ra ai …ăn cơm?

      Rất nhanh, Vĩnh Hi đế nhĩ lực cao siêu đưa ánh mắt nhắm ngay tới góc tường trong phòng.

      cái ổ thấp bé bằng ngọc thạch được che đậy, bốn góc được trải gấm, nửa người ở bên trong ổ, nửa người còn lại trườn ra ngoài ổ, con cún ra sức chúi đầu vào trong chén được chặn lại bằng hai móng vuốt , màng tới hình tượng mà rầm rì vui vẻ ăn, cái mông vẫn cố gắng uốn éo về phía trước, trong miệng phát ra tiếng khò khè thậm chí còn giống với tiếng của lợn con.

      Hiển nhiên, đối với nó mà , đồ ăn ở trong chén của mình chính là món ăn ngon nhất đời.

      Vĩnh Hi đế cau mày qua.

      Lỗ tai của con cún khẽ run, chút hiếu kỳ cũng có mà tiếp tục nhoài đầu vào trong chén, quan tâm tới , thậm chí còn ôm cái chén đổi chỗ khác, đem bờ mông nhắm ngay người tới.

      Tại sao lại giống như tám đời chưa được ăn cơm vậy?

      Vĩnh Hi đế nhíu mày càng chặt, biết Tân Cửu nuôi con chó này làm con nuôi, trong nội tâm của Vĩnh Hi đế, con trai của Cửu nhi có thể phải là con của mình, mặc dù con cún này có quan hệ huyết thống gì với , nhưng có đứa con trai biết để ý hình tượng như vậy…Vĩnh Hi đế nhìn thấy mà sốt ruột.

      Nam nhân dùng tay nắm lấy cổ con cún , lôi đầu của nó ra ngoài. Con chó thuần màu trắng kêu ô ô bấu víu cái chén, cực lực bảo vệ quyền lợi của mình…Nhưng mà sức lực của chó so với con người vẫn là kém, chớ chi con chó này là vừa sinh ra, mang so sánh, người này lại là nhân vật cấp đại hiệp có nội lực thâm sâu.

      Con chó vung vẩy bốn cái móng vuốt hai cái, nhưng có chút tác dụng, vì vậy dùng đôi mắt đen lúng liếng chớp nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế nắm lấy chỗ thịt mềm cổ mình. Tiếc rằng, Hoàng Đế quá mạnh mẽ, cho dù con chó có giận dữ cỡ nào cũng ngần ngại khí tràng của dám phát tác. thực tế, chó cũng như người đối với khí tràng bẩm sinh có nhạy cảm, cho nên khi đối diện với Vĩnh Hi đế, con cún liền cảm thấy đầu mình như bị bảo tháp kim quang lấp lánh trấn áp, toàn thân cứng đờ, luôn luôn là tình cảnh hỗn loạn trong gió.

      Vĩnh Hi đế nắm cổ của nó cùng nó đối mặt, thằng này, ràng là trợn mắt.

      Nó tên là gì nhỉ…Phượng Hoàng?

      Đối với con chó mà Cửu nhi nuôi, Vĩnh Hi đế vẫn là tương đối có kiên nhẫn.

      di chuyển cái chén tinh xảo ở mặt đất, đem con chó đặt ở nơi cách cái chén hai ngón tay, rất dễ dàng rướn cổ đưa lưỡi vào trong chén. Phượng Hoàng giãy giụa sau khi được đặt xuống đất, giương móng vuốt lên, đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh cúi mặt vào trong chén, mang tư thế chết cũng ra. Cái dáng vẻ này quả thực khiến người khác chịu nổi, vì vậy con chó đáng thương lại bị Hoàng Đế đen mặt nắm cổ nhấc lên.

      lại lần nữa đem nó đặt ở nơi cách cái chén hai ngón tay, nắm lấy cái chân sau ngắn ngủn của Phượng Hoàng, mặt lạnh nhổ ra ba chữ: “Ăn như thế.”

      Con cún đạp ba cẳng chân như mang Phong Hỏa Luân dùng tinh thần Olympic ra sức xông về phía trước, đáng tiếc điều chính là vì cái chân còn lại nằm ở trong tay nam nhân, cho nên mặc dù đem hết sức lực bú sữa mẹ cũng cách nào tiến lên phía trước được, tuy rằng con cún có thể duỗi ra đầu lưỡi vào trong chén, nhưng cảm giác ăn cơm như này chút cũng hạnh phúc. Phượng Hoàng kiều non nớt kêu tiếng, nức nở nghẹn ngào nhìn chân sau của mình lát, rồi sau đó hai mắt giàn giụa đẫm lệ nhìn về phía mẫu thân ở giường. Hiển nhiên, người trong bọc chăn ở giường ngủ thực sâu, tiếp nhận được tín hiệu cầu cứu của con trai nhà mình. Phượng Hoàng ngậm ngùi đống nước mắt, lòng chua xót ngậm khối thịt cá vào mồm, vốn dĩ cá hoa vàng* ăn ngon vô cùng, nhưng bây giờ ăn thế nào cũng thấy mỹ vị.

      *cá hoa vàng (黄花鱼): cá đù vàng – yellow croaker.

      Thời điểm Ngụy Đức Hải bưng nước trà cúi đầu đến gần nội thất, nhìn thấy tình cảnh này, lập tức hết hồn biến sắc suýt nữa ném bay ấm trà, Ngụy công công yếu ớt lau mồ hôi: “Hoàng Thượng…đây là…” làm gì vậy? Bởi vì ghen ghét với địa vị của con chó , cho nên thừa dịp Vinh Phi nương nương chút ý, lén lút tới hãm hại con chó sao?

      …!!

      Nhìn dáng vẻ con chó kêu ô ô cùng với vẻ mặt nghiêm trang biểu tình của Vĩnh Hi đế, Ngụy Đức Hải trong nháy mắt xác định suy nghĩ của mình, cảm thấy mình chân tướng rồi.

      Vĩnh Hi đế có chút tự giác khi bị bắt gặp làm chuyện xấu, thậm chí còn biết sai mà cho rằng cách làm của mình là đứng đắn, dùng sợi dây trói lại cái chân chó ngắn ngủn, cột ở cửa ra vào, rất dễ dàng làm cho Phượng Hoàng giữ vững tư thái ăn uống ưu nhã, Vĩnh Hi đế thõa mãn cong môi, vừa lòng với thành quả của bản thân mà lộ ra nụ cười.

      Vĩnh Hi đế thản nhiên đứng dậy, thần sắc là vẻ thanh nhã: “Trẫm dạy bảo thế nào?”

      Ngụy Đức Hải: “…”

      “Hoàng Thượng ngày sau nhất định là người cha tốt.” Ngụy Đức Hải khô khan nặn ra nụ cười, mắt thấy Vĩnh Hi đế nhìn người ở giường, vẻ mặt có chút nhu hòa, vì vậy nịnh nọt cười : “Nghe đồ ăn của Phượng Hoàng nhi chính là do Vinh Phi nương nương tự mình làm, con cá chiên này biết là dùng nguyên liệu gì, khiến mấy người đầu bếp ngửi thấy mùi thơm mà vẫn chưa thỏa mãn đấy ạ.” Lời này của Ngụy Đức Hải có chút thái quá rồi, dù sao cũng là làm cho chó ăn, mấy người đầu bếp cũng thể giành ăn với chó, có điều mùi thơm kia sai.

      Nương nương biết làm cơm ở trong cung cũng ít, biết làm tốt cũng nhiều. Mấy người đầu bếp lúc đó đều nghĩ thầm, Vinh Phi nương nương vậy mà lại có tay nghề như vậy, khó trách trải qua đại nạn chết sống lại mà vẫn được sủng ái như trước.

      Nghe xong Ngụy Đức Hải nịnh nọt, Vĩnh Hi đế lại vui vẻ gì.

      đột nhiên cảm thấy lúc nãy nên cầm chén cách Phượng Hoàng xa hơn chút.

      Ở bên trong chén của Phượng Hoàng đều là thịt cá làm nhuyễn, chút xương cá cũng có, bởi vì sợ nó còn tiêu hóa tốt, Tân Cửu còn rót thêm sữa bò vào, mềm mềm ngọt ngọt lại thơm. Vĩnh Hi đế lạnh mặt, chân mang giày đen tinh xảo tiến đến bên cạnh cái chén đẩy cái, con cún trợn tròn mắt, nó hoàn toàn với tới đồ ăn thơm ngon nữa rồi.

      Vĩnh Hi đế nhìn nó bĩu môi: “Vinh Phi còn chưa từng làm đồ ăn cho trẫm đấy.”

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 29b

      Phượng Hoàng: “…” Nó đạp đạp chân sau bị dây thừng trói lại, nức nở nghẹn ngào tiếng, cái mông chuyển chút rồi như phát tiết mà dùng lực giương móng vuốt cào sợi dây sau lưng.


      Vĩnh Hi đế vén chăn lên, hôn hôn khuôn mặt trắng mịn của ái phi giường, khóe miệng cong cong ra nội thất.


      Ngụy công công nhìn con cún do dự lúc, mạnh mẽ hạ quyết tâm quay đầu theo ra ngoài. Phượng Hoàng lòng vòng cào sợi dây chân, ngồi phịch xuống, cuối cùng uốn cả người lại…Nhìn nhìn sợi dây màu đỏ quấn bộ lông trắng tuyết của mình, Phượng Hoàng vô cùng bi thương xòe móng vuốt bụm mặt khóc.


      ❀❀❀❀❀❀


      “Hoàng Thượng, đây là tấu chương vừa được đưa tới, ở chồng cao nhất chính là chiết tử của Ninh Thái phó.” Bên ngoài nội thất, Ngụy Đức Hải lão luyện chia tấu chương ra thành hai phần trọng yếu bày ở bàn.


      Vĩnh Hi đế mở ra rồi ném qua bên, đơn giản là thăm dò mà thôi, mở mấy cái chiết tử của trọng thần ra phê duyệt lúc, lại để cho Ngụy Đức Hải truyền xuống. Nam Cương thu được vào tay, coi như là mãn nguyện cho chấp niệm của các đời Hoàng Đế, trăm năm qua mỗi đời Hoàng Đế của Đại Khánh đều tận sức sắp xếp nội ứng vào Nam Cương, có người chết có người phản, cũng có bề tôi đạt được chức cao, đây cũng là nguyên nhân Vĩnh Hi đế cảm thấy thời cơ tới. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu thứ cũng được, đây là theo yếu tố cơ bản trong chiến đấu, tuy rằng thích dẫn đầu ra chiêu, nhưng cũng phải là đánh mà có chuẩn bị.


      Lần này để cho Ninh gia thuận lợi dùng giả đổi , cũng phải là vì kiêng kị gì Ninh gia, mà là mượn chuyện Ninh gia để ổn định thành Khánh An, dù sao vẫn còn thế lực che dấu càng sâu. Địch trong tối, nhất định phải dẫn ra manh mối của đối phương mới có thể đặt ra kế hoạch. Vĩnh Hi đế cười ‘xùy’ tiếng, những tai họa ngầm mà Tiên đế lưu lại này, rốt cuộc vẫn là dựa và đứa con trai bất nhân bất nghĩa bất trung này đến giải quyết.


      Vĩnh Hi đế chắp hai tay sau lưng ra cửa điện, vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng vì bôn ba sau mấy ngày liền có hơi buông lỏng.


      Ở trong góc, bóng người màu xanh đột nhiên chạy đến, tiếp đó là cơ thể mềm mại suýt nữa ôm chầm lên lưng , giọng như chuông bạc của thiếu nữ vang lên bên tai: “Bắt được ngươi rồi! Xem ngươi còn chạy chỗ nào!”


      Vĩnh Hi đế cứng cả người, mặt lộ ra hàn ý, lập tức vung tay áo ném người kia xuống đất.


      xoay người, mặt lộ thần sắc, đôi mắt hơi híp lại.


      phục cũng được, ta chính là bắt được ngươi, cho phép chối cãi ah!” mặt đất, thiếu nữ oán trách xoa eo, dùng tay tháo dải lụa màu xanh mắt xuống, thiếu nữ dụi dụi mắt, đợi đến khi chớp mắt nhìn đồng tử bỗng nhiên co lại: “Hoàng, Hoàng Thượng.”


      “Nô tì biết tội.” Thiếu nữ thoáng chốc quỳ mặt đất, cả người run rẩy cúi đầu.


      Vĩnh Hi đế nhăn mày lại, từ khi hồi cung ngược lại quên lấp đầy những chức vị sau khi thanh lý hậu cung, sau khi trừ khử những người mà Ninh gia đưa vào cung, bên ngoài Ngự Long điện cũng có mấy ai canh giữ, khó trách bị người ngoài năm lần bảy lượt xông vào.


      Vĩnh Hi đế nghĩ đến đây, chán ghét nhìn thiếu nữ ở mặt đất lã chã sắp khóc: “Tên là gì? Người của cung nào?”


      Thiếu nữ chậm chạp ngẩng đầu, vẻ mặt thuần khiết chớp chớp mắt, nhìn cái rồi lại quay đầu nhìn về nơi khác, sắc mặt đỏ bừng, dường như là xoắn xuýt bản thân chơi trốn tìm vậy mà lại bắt tới Ngự Long điện, nàng ta cắn môi khẽ: “Nô tì tên là Lục Tỳ, là người của trắc điện Đường Diệp cung.”

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 30a

      Trắc điện của Đường Diệp cung là người nào ở, Vĩnh Hi đế muốn biết , có điều ràng là cái cung điện này cách Ngự Long điện rất xa, cung nữ của Đường Diệp cung chơi trốn tìm có thể tới Ngự Long điện, là cao minh. cau mày phủi phủi ống tay áo vừa bị chạm vào, giống như có thứ gì bẩn thỉu dính phải. Ngụy Đức Hải vội vàng chạy tới cầm phất trần giúp Hoàng Thượng phủi sạch.


      “Xin Hoàng Thượng thứ tội.”


      Lục Tỳ quỳ mặt đất cắn môi, đôi môi đỏ mọng bị cắn tái . Vài cái răng trơn bóng lộ ra ngoài môi, trông rất đáng . Nếu như đối diện là Cổ Uyển Uyển, nhìn thấy dáng vẻ này, tất nhiên đành lòng trách cứ. Nhưng thực tế đứng ở đây chính là Vĩnh Hi đế, ông trời định Vĩnh Hi đế phải là Cổ Uyển Uyển. có cách nào so sánh, về tâm tính giống, về thân phận lại càng giống.


      Vì vậy, cái dáng vẻ thiếu nữ lã chã rơi lệ này ở nơi người thưởng thức mà tự sinh tự diệt.


      Ngụy công công yên lặng thở dài cái, chơi trốn tìm…Cứ là mình mắt mù cũng đáng tin hơn so với chơi trốn tìm a, nhưng cung nữ này có kinh nghiệm. Cũng may Hoàng Thượng thường để mắt những chuyện này, đoán chừng cái người quỳ đất này sớm bị vứt ra sau đầu rồi.


      Giũ sạch ống tay áo, Hoàng Đế xoay người, hề quay đầu lại mà tiến vào tẩm điện.


      Ngoài phòng thổi tới làn gió , cuốn theo lá cây xoay tròn nhàng bay qua trước mắt Lục Tỳ, Lục Tỳ ngẩng đầu, bên cạnh sớm còn ai, cơ thể nàng ta hơi cứng lại, trong mắt còn vương đống nước mắt chực rơi, khỏi há to miệng: “Hoàng, Hoàng Thượng…” Đâu rồi?


      ❀❀❀❀❀❀


      Khi Tân Cửu tỉnh lại sắc trời mờ tối, nàng xoa mi tâm, vén chăn lên rồi đờ đẫn.


      Lần này sau khi tỉnh ngủ, cảm thấy có chút khác thường. Nàng cẩn thận suy tư hồi, trước kia khi vừa thấy nàng cử động, Phượng Hoàng tất ngoan ngoãn chạy tới cầu ôm cái, sao hôm nay lại yên lặng như vậy? Tân Cửu đảo mắt qua cái chén của Phượng Hoàng, non nửa chén là thịt cá vụn, đó là đồ ăn nàng chuẩn bị lúc sáng cho Phượng Hoàng, nếu là lúc trước dựa theo sức ăn, thể nào còn dư lại nhiều như vậy được.


      Tân Cửu đưa ánh mắt về phía góc tường, vẻ mặt lập tức cứng lại, cái vật tròn trịa lông mềm như nhung nhìn thấy có vẻ cực kỳ ổn kia là cái gì?


      “Ai da, con trai, ngươi làm sao lại thành như vậy!”


      Giọng hết sức kinh hãi của Vinh Phi nương nương truyền ra từ trong phòng, Vĩnh Hi đế tới nhìn thấy Phượng Hoàng ở trong góc tường cũng là sững sờ, sau đó ôm lấy bờ vai của nàng vừa ăn đậu hủ vừa để ý : “Cửu nhi đừng sợ, trẫm giúp ngươi cứu nó, thứ mà ngươi thích trẫm quan tâm tốt.”


      Trong lòng Tân Cửu có hơi cảm động, nhưng nàng muốn biểu lộ ra ngoài, vì vậy giả vờ mặt đổi sắc ngồi xuống che khuất hai mắt ửng đỏ. Nàng vươn tay sờ lên da thịt có nhiều lông của Phượng Hoàng, thân thể nho mềm mại ấm áp, nhưng bởi vì sợi dây cột lại có hơi chặt, người rụng chút lông, tức lại đau lòng chịu được: “Lúc trước thấy lông trắng dài ra, giờ lại rơi đầy đất, con trai làm sao lại thành như vậy…”


      Xung quanh khóe mắt Phượng Hoàng đều đen lại. Tân Cửu sờ lên, có chút khô lại có chút ướt, nhìn ra cũng biết là khóc lâu, nước mắt đều đọng lại ở khóe mắt rồi.


      Đồ ngốc Phượng Hoàng có tinh thần nức nở nghẹn ngào tiếng, dùng lực xoay mặt chó qua liếm láp lòng bàn tay Tân Cửu, nó biết ở đây chỉ có nương của nó cứu nó, những người khác ví dụ như nam nhân ở trước mắt làm bộ dùng thanh nhuyễn kiếm cắt sợi dây cho nó, ràng chính là trói sợi dây này vào, còn ra vẻ người có tội, thực là tổn thương cẩu tâm của nó. Phượng Hoàng được giải thoát chân sau, cả người bị quấn dây tiến lên cọ xát vào tay Tân Cửu, rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh chén của mình cong người, cố gắng vùi đầu vào ăn.


      Tân Cửu nhìn phần dây đỏ buộc ở cửa, nhíu mày lại, nghi ngờ liếc nhìn Vĩnh Hi đế: “Là ai dùng sợi dây này trói Phượng Hoàng lại sao?”


      Ngụy Đức Hải cũng mạnh mẽ nhìn về phía chủ tử nhà mình.


      Đối mặt với ánh mắt hai người, vẻ mặt Vĩnh Hi đế bình thản, hơn nữa, còn điềm nhiên như có gì mà nhìn lại, tiếp đó cau mày, vô cùng lo lắng nhìn con cún vùi đầu mãnh mẽ ăn hồi, : “Là cung nữ của Đường Diệp cung làm, vừa rồi trẫm còn phạt nàng ta quỳ ở ngoài điện mà. Hừ, những ngày này trẫm có ở trong cung, Hoàng Đế giả gan hùm mật gấu lại nuôi cho trẫm rất nhiều kẻ biết thân phận đấy, hôm nay vậy mà còn có người dám xông vào Ngự Long điện làm ra chuyện này với Phượng Hoàng. Cửu nhi cứ yên tâm, trẫm chắc chắn trừng phạt nặng, cho Phượng Hoàng câu trả lời thỏa đáng.” Bàn tay lớn của nắm chặt tay của Tân Cửu, cảm giác ấp áp, mạnh mẽ, lại có lực.


      Ngụy Đức Hải líu lưỡi: “…” Hoàng Thượng ngài…ngài làm vậy mà được sao?


      Vĩnh Hi đế kín đáo quét mắt nhìn ta cái, ý tứ cảnh cáo ràng.


      Ngụy Đức Hải nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu vội vàng ra nội thất, dù sao có cái mạng vẫn quan trọng hơn. Con chó tuy rằng đáng thương, nhưng cung nữ bị giá họa lên đầu ở ngoài kia, mặc kệ là thiếu tầm nhìn hay là cực kỳ may, người nâng đỡ người trải đường, ngược lại so với con chó còn đáng thương hơn. Tuy nhiên, Ngụy Đức Hải cũng có cân nhắc trong lòng, vĩnh viễn tuân theo quyết định của Hoàng Thượng, cho dù gặp lại vẻ đáng thương cũng nổi lòng tốt mà thả người ra, đó chính là sỉ nhục nhân tài làm khó với cái đầu của mình.


      Phượng Hoàng chổng mông ăn đến vui vẻ, Vĩnh Hi đế ôm eo Tân Cửu cùng nàng tháo sợi dây người Phượng Hoàng ra, biết con cún làm thế nào mà lại khiến cho cả người toàn là dây nhợ, làm người ta phí hết công sức để cởi xuống, đợi đến lúc lấy sợi dây xuống hết, thời điểm Tân Cửu đứng dậy, trước mắt tối lại, cả người vững.


      Vĩnh Hi đế thuận tay đỡ cơ thể nàng, thấp giọng mềm : “ thoải mái?”


      “Thời gian ngồi xổm lâu quá, hơi bị hạ đường huyết, bệnh vặt thôi.”


      Tân Cửu tựa lên vai cho tỉnh táo, bên kia Phượng Hoàng liếm chén đến bóng loáng, rầm rì đưa đầu củng chân Tân Cửu, liếm miệng vòng, rất tinh ranh mà ra hiệu về phía cái chén của mình.


      Vĩnh Hi đế nhìn cái chén kia, cánh tay ôm eo Tân Cửu, để ngực nàng kề sát mình, cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng, mang theo tâm tình tức giận bất bình dùng đầu lưỡi lướt qua răng nàng cuốn lấy nước bọt tỉ mỉ thưởng thức, hôn lên khóe môi ướt át rung động của nàng, Vĩnh Hi đế giữ chặt cổ nàng ra sức gặm, mãi hồi lâu mới bằng lòng buông tay, ánh mắt của trầm lắng quan sát Tân Cửu, sắc mặt mấy tốt đẹp, nguội lạnh mở miệng: “Trẫm còn chưa từng nếm qua đồ ăn ái phi làm.”


      Dứt lời, ê ẩm nhìn chằm chằm Phượng Hoàng ở dưới đất: “Chẳng lẽ trẫm ở trong lòng người, còn bằng nó?”


      Tân Cửu kinh ngạc nghe kể lể, đột nhiên ‘phụt’ cười tiếng, sau đó thấy sắc mặt của Vĩnh Hi đế càng lúc càng đen, thanh dần, cuối cùng ôm bụng cười phát đau.


      Vĩnh Hi đế từ kẽ răng nặn ra câu: “Ái phi, cười chưa?”


      Tân Cửu bó tay rồi, nghĩ tới Hoàng Đế lớn như vậy rồi mà còn ghen với Phượng Hoàng. Nàng nhìn nét mặt lúc này của Vĩnh Hi đế, đột nhiên cảm thấy có chút đáng . Nàng nhéo nhéo mặt Vĩnh Hi đế, trước kia khi vừa mới tiếp xúc thực là quá khốc, giờ trái lại là quá biệt nữu rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :