1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiêu Dao vương tuyệt sủng hãn phi - Mộng lí đào túy (88/125) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66 : Chuyện gì nên tới tới.

      Edit: Diep Thu Khinh


      Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời đỏ rực bắt đầu ló dạng từ phương Đông xa xôi, những tia nắng đầu xuyên qua, ráng ngũ sắc đầy trời, bầu trời trong xanh, báo hiệu ngày tốt lành.

      “ Tiểu thư, hôm nay muốn đến tửu lâu ?” Mộng Vũ tới bên cạnh Thương Lung Tình, nhàng hỏi.

      “ Ừ, lâu chưa ghé qua rồi, hôm nay nên đến xem chút .” Thương Lung Tình chải tóc, hình như có điều suy nghĩ rồi . Chuyển hướng nhìn về chân trời xa xôi, tựa hồ chờ đợi cái gì?

      “ Tiểu thư, người đến rồi.” Lưu chưởng quỹ vừa thấy Thương Lung Tình xuất ở tửu lâu, lập tức ý cười đầy mặt, vội vàng đón nàng vào trong, rồi đưa đến căn phòng vốn được dành riêng cho nàng.

      “ Tửu lâu gần đây như thế nào?” Thương Lung Tình ngồi giường êm, thản nhiên khẽ cười hỏi.

      “ Tất cả đều hoạt động bình thường, có điều, gần đây có Thiên Hạ Kỳ Trang Phó Môn Chủ tới chơi, Môn chủ bọn họ muốn gặp người. Tiểu thư, người xem chuyện này nên xử lý thế nào?” Lưu chưởng quỹ vẻ mặt khó xử . Dù sao đắc tội với Thiên Hạ Kỳ Trang cũng tốt, mặc dù biết mục đích của việc họ muốn gặp tiểu thư là gì, nhưng trốn tránh gặp được.

      “ Hả? Bọn tới mấy lần rồi?” Thương Lung Tình híp mắt, lạnh nhạt , vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng. Thiên Hạ Kỳ Trang này muốn làm gì? Chỉ đơn thuần muốn gặp nàng?

      “ Đại khái tới ba bốn lần rồi, chỉ là, hôm nay vừa đúng lúc bọn họ cũng ở đây, tiểu thư có muốn gặp mặt lần ?” Lưu chưởng quỹ vẻ mặt bất đắc dĩ , mới vài ngày ngắn ngủi, bọn họ tới mấy lần rồi, nếu truyền mệnh lệnh từ chối mãi, chắc thể thực được.

      “ Ừ, cái gì tới tới, ngươi mời bọn họ đến đây .” Thương Lung Tình đứng dậy, đứng trước cửa sổ, hình như có điều suy nghĩ . Tia giết chóc lóe lên trong đôi mắt, nếu bọn họ là bằng hữu, với nàng thành vấn đề; nhưng nếu là kẻ địch, nàng đối kháng đến cùng...

      “ Dạ, tiểu thư chờ chút, lão nô ngay.” Lưu chưởng quỹ gật đầu đáp lời, nhàng lui ra ngoài.

      die~n dan L3 Qui Do^n

      “ Gia, người xem chủ nhân của tửu lâu này là ai, vì sao muốn gặp mặt lần cũng khó khăn nữa.” Phó Môn Chủ vẻ mặt khổ sở, vô lực . đến mấy lần, nhưng chủ nhân luôn có ở đây, sắp mất hết tính nhẫn nại rồi. Tiếp tục như vậy nữa, chừng kiềm chế được mà làm loạn ở đây...

      “ Cái gì tới tới, vội.” Dịch Thủy Hàn mang mặt nạ màu bạc, mặc áo khoác màu tím, lạnh nhạt .

      “ Ai, nhưng là, ta con mẹ nó sắp hết tính nhẫn nại rồi.” Phó Môn Chủ tức giận gầm , vẻ mặt chán nản.

      Tả Hữu Hộ Pháp liếc mắt nhìn nhau, buồn cười nhìn Phó Môn Chủ, người này sao có tính nhẫn nại, gấp gáp cái gì chứ? Người ta để cho ngươi vô duyên vô cớ muốn gặp là gặp sao? Người này sao đầu óc có lúc thông suốt chứ?

      Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, Phó Môn Chủ tức mà có chỗ phát tiết, ác ngoan : “ Ai vậy, muốn chết sao?”

      “ À, ta là Lưu lão, xin hỏi Môn chủ các người có ở đây ?” Lưu chưởng quỹ bị Thiên Hạ Kỳ Trang Phó Môn Chủ dọa sợ , lập tức khôi phục giọng như cũ, bình tĩnh .

      “ Lưu lão? Chưởng quỹ của tửu lâu này?” Phó Môn Chủ hiển nhiên ngờ người tới là , có chút phản ứng kịp.

      “ Đúng, Môn chủ của các người phải muốn gặp chủ tử nhà ta sao? tại, chủ tử của ta chờ ở phòng dành riêng cho nàng ấy, các người có muốn gặp hay ?” Lưu lão khách khí , nghĩ thầm, người của thiên hạ kỳ trang này là hung dữ, hoàn hảo là tiểu thư đồng ý gặp mặt, nếu chỉ sợ ngay cả cửa tửu lâu cũng bị phá hủy rồi....

      “ À? ? Chủ tử các người chịu gặp mặt rồi sao?” Phó Môn Chủ hơi giật mình , này có phải đúng dịp chứ? Gia vừa mới đến, người này liền chịu gặp mặt, chẳng lẽ nàng ta quen biết Gia? Đợi lát nữa vào thời điểm nhìn thấy người, chắc càng thêm thất kinh ...

      “ Ừ, biết các vị có muốn gặp hay .” Lão Lưu hiểu nổi ý tứ của Môn Chủ này thế nào, chỉ có thể xác định lại lần nữa.

      “ Gặp, đương nhiên là gặp, chúng ta cầu còn được nữa là.” Phó Môn Chủ quét ánh mắt về hướng phòng của Dịch Thủy Hàn, ý bảo thế nào? Thấy gật đầu, có hơi khoa trương . “ Tiểu thư, Thiên Hạ Kỳ Trang Môn Chủ và Phó Môn Chủ đến.” Lưu chưởng quỹ gõ cửa, cung kính .

      “ Vào .” Lúc này Thương Lung Tình tay còn cầm tách trà, thong dong uống trà, ánh mắt còn thèm nâng lên, thản nhiên trả lời câu.

      “ Tiểu thư, chủ tử của các người là nữ nhân?” Phó Môn Chủ có hơi kinh ngạc và tức giận . Nhớ là đến nhiều lần như vậy, còn nghĩ rằng lão bản là nam nhân, ngờ tới lại là nữ nhân? Cái này quá đả kích người ? Nhìn tửu lâu này buôn bán tốt à? phải là dọa người đó chứ ?

      “ Thế nào, nữ nhân được sao?” Đúng lúc Mộng Vũ vừa ra để lấy thêm nước, nghe được lời của , hơi vui nhìn chằm chằm .

      “ Ách, phải được, chỉ có chút ngoài ý muốn. À, ngươi là ai?” Phó Môn Chủ thuận miệng đáp lời, xong mới biết có gì đúng, nhìn kỹ lại là nương, chưa từng thấy người này bao giờ, liền nghi ngờ hỏi. Nghĩ thầm, phải là vị nương này chứ ?

      “ Mộng Vũ, ngươi tính châm nước sao? Để ta làm cho? Ngươi ở lại đây giúp tay .” Lão Lưu vừa thấy Mộng Vũ ra, vội vàng chạy tới, nhận lấy bình trà trong tay của nàng .

      “ Ừ, được, phiền toái cho Lưu lão rồi.” Mộng Vũ le lưỡi cái, cười hì hì .

      “ Mời hai vị vào?” Mộng Vũ quay đầu lại, nhìn hai người trước mặt, lạnh nhạt .

      “ Ơ, nha đầu này, là thú vị, có nét đặc biệt nha.” Phó Môn Chủ sờ sờ cằm dưới, cảm thấy hứng thú . Mới vừa rồi còn đối với năng hung dữ, tại lại giọng cười.

      “ Ngươi được rồi, đừng làm loạn, chính quan trọng hơn.” Tả Hộ Pháp lắc đầu cái, vỗ vai .Theo sau Dịch Thủy Hàn vào trong nhà.

      Chương 67: Sổ sách phân chia 5:5, thấy thế nào?

      Editor: Diep Thu Khinh


      “ Ngồi ” Thương Lung Tình thản nhiên nhìn mấy người vừa mới tới, vẻ mặt lạnh lùng, nàng hề cảm thấy kinh ngạc đối với xuất của bọn họ .

      “ A, là ngươi?” Phó Môn Chủ nhìn thấy Thương Lung Tình, cả người như mụ mị hẳn , chuyện này đúng dịp quá chứ? Tiêu Dao vương phi, Thương gia nhi nữ lại là lão bản giấu mặt của “ Thiên Tình tửu lâu” ? như vậy, rất nhiều ý kiến đều xuất phát từ vị Vương phi này hả?

      “ Thấy bất ngờ sao?” Thương Lung Tình nhìn vẻ mặt ngốc lăng của mấy người bọn họ, trong lòng thấy rất buồn cười, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn thay đổi, thản nhiên nhìn bọn họ hỏi.

      “ Đúng là có hơi bất ngờ, ngờ nương tử của bản tọa lại là kỳ nhân ( người tài ) như thế.” Dịch Thủy Hàn khuôn mặt mang mặt nạ màu bạc, mặc dù thấy được toàn bộ vẻ mặt, nhưng vẫn có thể thấy khóe môi nhếch lên mơ hồ, lộ ra nụ cười yếu ớt, ánh mắt mang vẻ mị hoặc làm cho người khác khó lòng dời .

      “ Ta phải nương tử của ngươi, đừng nhận loạn người thân.” trán Thương Lung Tình xẹt qua mấy cái vạch đen, sao người này thích gọi nàng là nương tử thế, quên vương gia nghiệt nhà thùng dấm chua đó chứ. Ách, đợi chút, khi sao nàng lại nghĩ tới tên Đông Phương Dịch Hàn đó, còn để ý đến cảm nhận của nữa chứ. Xem ra, lúc cẩn thận nàng trúng phải chất độc của ...


      Vậy mà, nhiều lúc nàng cảm giác hai người kia có hơi thở giống nhau nha? Đến tột cùng vấn đề nằm ở chỗ nào? Thương Lung Tình nhíu mày trầm tư, nàng quên rằng tại mấy người trong phòng này đều nhìn nàng.

      “ Thế nào, nương tử tính vứt bỏ vi phu sao?” Dịch Thủy Hàn lắc mình đến bên cạnh nàng ngồi xuống, bộ dáng ủy khuất, ánh mắt làm bộ tội nghiệp nhìn nàng, giống như chỉ trích nàng bội tình bạc nghĩa vậy.

      Tả Hữu Hộ Pháp cùng Phó Môn Chủ giống như hóa đá, đây là vị Gia minh thần võ của bọn họ sao? Hình tượng này ra ai tin đây? Có cần phải kích thích bọn họ vậy ? Mấy người im lặng nhìn trời, vỗ trán lẩm nhẩm, người này phải là Gia của bọn chúng, quá mất mặt rồi....

      “ Mau chính ... ta có thời gian chơi với ngươi.” Thương Lung Tình lúc còn liếc nhìn Dịch Thủy Hàn, thản nhiên mở miệng nhắc nhở.

      “ Đây cũng là chính a, nương tử.” Dịch Thủy Hàn ra vẻ rất nghiêm túc , vẻ mặt vui thích tùy ý nhạo báng Thương Lung Tình.

      Thương Lung Tình lên tiếng nữa, chỉ là ánh mắt lạnh lùng quét về phía , lập tức bốn phía trở nên rét lạnh. Mấy người bọn Phó Môn Chủ, vội vàng rụt người cái, là lạnh, khí thế vị vương phi này mạnh mẽ...

      “ Món ăn của tửu lâu này đều xuất phát từ ngươi hả?” Dịch Thủy Hàn rốt cuộc cũng thu hồi vẻ mặt tươi cười đùa giỡn, nghiêm túc đặt câu hỏi. Vẻ mặt chuyên chú nhìn Thương Lung Tình, tựa như nhìn món trân bảo vậy.

      “ Có vấn đề gì sao? Ngươi cảm thấy nên là ý kiến của ta?” Thương Lung Tình nhíu mày, đáp trả.

      “Hơi ngoài ý muốn, ngờ ngươi còn có năng lực này.” Dịch Thủy Hàn nhìn Thương Lung Tình, chậm rãi . Khuôn mặt mỉm cười nhàn nhạt, sức quyến rũ bắn ra bốn phía....

      “Các ngươi muốn gặp ta, chỉ để mấy chuyện trời đất này sao?” Thương Lung Tình có hơi mất kiên nhẫn , chuyện gì xảy ra với người này? Đặc biệt đến gặp nàng chỉ để bàn luận mấy đề tài nhàm chán này? Nàng có nhiều khí lực để hao tổn cùng bọn họ.

      “ À, phải vậy, nhưng ngươi thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta sao?” Dịch Thủy Hàn cảm thấy hứng thú với chuyện của Thương Lung Tình, nên cứ hỏi liên tục. Khóe môi tạo thành đường cong, lộ ra nụ cười yếu ớt...

      “ Nếu như vậy... Xin cứ tự nhiên, tiễn.” Thương Lung Tình được nửa rồi dừng lại chút, khách khí trực tiếp đuổi người.

      Mấy người bên cạnh trưng ra vẻ mặt ngốc trệ, Thương Lung Tình này mạnh mẽ, cư nhiên đối xử với Gia như vậy, đời này chắc nàng là người duy nhất dám đối với Gia như vậy. Vậy mà, Gia nguyện ý để cho nàng “ chà đạp” như thế, biết trách ai đây? Mấy người ở bên cạnh nhìn nhau rồi nhìn xuống dưới, lựa chọn nhìn tiếp nữa....

      “ Ai, nương tử, sao ngươi độc ác vậy a.” Dịch Thủy Hàn làm bộ đau lòng vỗ ngực liên tục, giả bộ đáng thương .

      Thương Lung Tình khuôn mặt đen sì, buồn bực vô cùng, nàng bắt đầu cảm thấy choáng rồi, có nhất thiết phải diễn như vậy ? Để cho đến thế kỷ 21 làm diễn viên, nhất định nổi tiếng khắp thế giới...

      “ Ta muốn cùng ngươi nhảm, hoặc là bàn chuyện chính, hoặc rời , tự chọn .” Thương Lung Tình thể nhịn thêm được nữa, vẻ mặt vui với , nàng cực kỳ muốn giải quyết bằng đao, đỡ phải phiền toái.

      “ Được rồi? chính , ta muốn ngươi cung cấp cho ta các món ăn mà ngươi điều chế.” Dịch Thủy Hàn vẻ mặt nghiêm nghị, hơi mong đợi nhìn Thương Lung Tình .

      “ Tại sao, ta mua bán lỗ vốn.” Thương Lung Tình nhíu mày, có hơi hăng hái nhìn , thản nhiên .

      “ Ngươi phụ trách giao cho ta các món ăn, cách điều chế và tất cả những thứ liên quan, còn sổ sách phân chia 5: 5 , thấy thế nào?” Dịch Thủy Hàn đáp trả ngay lập tức, trong con ngươi thoáng qua tia sáng, nở nụ cười ....

      Lời này vừa ra, mấy người đứng bên cạnh càng thêm bối rối, vị Gia này chẳng lẽ bị đứt gân não? Sổ sách mà phân chia 5:5, đây là con số rất lớn đấy. Các chi nhánh ở các quốc gia của họ còn nhiều mà, Gia muốn tặng số ngân lượng này cho Thương Lung Tình à? Chỉ là, suy nghĩ cũng phải, Gia gọi nàng là nương tử rồi, chắc vụ hợp tác này nước chảy thành sông ( thuận lợi) thôi.

      “ Được, ta đồng ý, mỗi tháng lần, ngươi hãy cử người qua đây lấy thực đơn cùng cách điều chế.” Thương Lung Tình hề vòng vo, trực tiếp đồng ý. Phương pháp kiếm tiền đơn giản như vậy ai lại muốn? Với nàng mà , những món ăn cùng cách điều chế đó, quả thực dễ như trở bàn tay. là kiếm tiền, sao làm đây?

      “ Được, quyết định vậy .” Dịch Thủy Hàn nhìn vẻ tươi cười mặt Thương Lung Tình, lập tức tâm tình trở nên tốt hơn, vui thích .

      “ Thời gian còn sớm nữa, ta về trước đây, các ngươi cứ tự nhiên.” Thương Lung Tình đứng lên, quay đầu lại câu, rồi thẳng tới cửa, chẳng thèm để ý tới bọn họ.

      Lần này, Dịch Thủy Hàn giữ nàng lại nữa, chỉ đưa mắt nhìn nàng, sau khi nàng khỏi, đứng lên ra ngoài...

      Chương 68: Quà sinh nhật của ta đâu?

      Editor: Diep Thu Khinh


      “ Tỷ tỷ, người trở lại.” Âu Dương Thăng hai tay nâng cằm dưới, vừa thấy Thương Lung Tình, lập tức hai mắt sáng lên, thần thái sáng láng chạy đến trước mặt nàng, vui mừng hỏi.

      “ Ừ, thương thế của ngươi sao chứ?” Thương Lung Tình thấy nó có điểm giống với Tiểu Chính Thái, đều đáng như nhau, vì vậy mà đối xử đặc biệt với nó, chẳng lẽ trong lòng tác quái chăng? Chỉ là nàng có cảm giác rất thân thiết với tên tiểu tử này....

      “ A, chút vết thương này có là gì đâu, sớm sao rồi.” Âu Dương Thăng xua bàn tay bé, vẻ mặt tỏ vẻ . Bộ dáng kia cực kỳ giống với thằng hề quái dị.

      “ Phốc” Mộng Vũ ở phía sau, nhịn được mà bật cười, tiểu tử này khôi hài đấy.

      “ Mộng Vũ tỷ tỷ, người cười cái gì?” Âu Dương Thăng vẻ mặt được tự nhiên hỏi, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, hai mắt long lanh nhìn Mộng Vũ.

      “ Ách, có, chỉ cảm thấy buồn cười.” Mộng Vũ cười ngượng ngùng, ra nguyên nhân vì sao.

      “ Tỷ tỷ hư, khi dễ người ta.” Âu Dương Thăng làm bộ ủy khuất, mắt chớp chớp, long lanh nhìn Mộng Vũ.

      “ A, cái đó... Ta phải cười khi dễ ngươi nha.” Mộng Vũ thấy Âu Dương Thăng như thế, tự nhiên nàng cảm thấy mình có tội, vội vàng khoát tay áo, giải thích .

      “ Được rồi, Tiểu Thăng, cho ngươi khi dễ Mộng Vũ.” Thương Lung Tình lắc đầu, cười . Đừng xem Âu Dương Thăng này còn , ra nó rất quỷ quái, Mộng Vũ cũng đơn thuần, bị nó lừa dễ dàng như vậy. ràng là làm gì cả, chỉ nở nụ cười, cũng sợ nó chỉ trích....

      “ Nào có, tỷ tỷ, ta ngoan nhất, nảo có khi dễ người đâu.” Âu Dương Thăng cười hì hì tới bên cạnh Thương Lung Tình, làm nũng . Ngày hôm sau, trời nắng sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, Tiêu Dao vương phủ giăng đèn kết hoa, khí vui mừng, dưới vương phủ bận rộn liên tục, thỉnh thoảng truyền đến tiếng la của quản gia cùng tiếng thúc giục...

      “ Tỷ tỷ, hôm nay vương phủ có chuyện vui gì sao?” Âu Dương Thăng từ nơi xa chạy tới, tò mò hỏi Thương Lung Tình.

      biết.” Thương Lung Tình thản nhiên đáp, ngồi trong lương đình nhàn nhã uống trà, giống như tất cả mọi chuyện đều có quan hệ gì tới nàng.

      “ Ách, tỷ tỷ phải là vương phi sao? Thế nào chuyện gì trong vương phủ cũng biết.” Âu Dương Thăng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc , vẻ mặt tin, tựa như ngươi gạt người. Trong lòng càng thêm phỉ nhổ, tỷ tỷ phải là vương phi sao? Nào có chuyện nàng biết? Chẳng lẽ nàng muốn cho mình nghe?

      “ Người nào quy định vương phi phải biết mọi chuyện?” Thương Lung Tình liếc mắt nhìn Âu Dương Thăng, chút hoang mang . Nàng dĩ nhiên biết trong lòng tiểu tử này nghĩ gì, chỉ là nàng lười giải thích.

      “ Đó cũng là, vậy có phải tỷ tỷ quan tâm tới Tiêu Dao vương gia ?” Âu Dương Thăng dáng vẻ như người lớn, như có điều suy nghĩ .


      “ Tiểu thí hài ( hài tử xấu xa) , ngươi ở đây hươu vượn ( nhảm) gì đó?” Thương Lung Tình còn chưa kịp trả lời, liền nghe giọng giận dữ của Đông Phương Dịch Hàn từ cách đó xa.

      “ Ta đâu có hươu vượn, đó là , ngươi mau đứng sang bên, về sau tỷ tỷ gả cho ta.” Âu Dương Thăng tức giận, nhìn chằm chằm Đông Phương Dịch Hàn, vẻ mặt hả hê . Hừ, ta chọc cho ngươi tức chết, ai cho ngươi gọi ta là tiểu thí hài?

      “ Ngươi nằm mơ chưa đủ? Lông còn chưa mọc đủ, còn muốn thành thân.” Đông Phương Dịch Hàn vẻ mặt xem thường nhìn Âu Dương Thăng, miệng ra lời độc ác làm tổn thương nó. Trong con ngươi thoáng qua vẻ tươi cười dễ bị nắm bắt....

      “ Ô ô, tỷ tỷ, khi dễ ta.” Lập tức Âu Dương Thăng trưng ra vẻ mặt ủy khuất, xoay người về phía Thương Lung Tình làm nũng .

      “ Tiểu thí hài đúng là tiểu thí hài, chỉ có chút chuyện , liền chạy tố cáo, ngươi có thấy xấu hổ ?” Đông Phương Dịch Hàn lộ ra nụ cười nhạt khuôn mặt lạnh giá, chuyện chừa cho người ta con đường lui, tiếp tục làm tổn thương nó.
      “ Hừ, ngươi ỷ lớn hiếp , được lời tốt đẹp gì.” Âu Dương Thăng bị chọc giận lần nữa, vẻ mặt tức giận bất bình chỉ vào Đôn g Phương Dịch Hàn .

      “ A, ngươi biết ngươi còn , nếu biết còn , còn dám giành thê tử với ta?” Đông Phương Dịch Hàn tuy có hơi xem thường nhìn nó, nhưng giọng điệu tràn đầy ý tứ bỡn cợt.

      “ Ta...Ta muốn cùng ngươi giành đó, sao?” Âu Dương thăng nhất thời cứng họng, bộ dạng giống như ăn vạ . Vẻ mặt tràn đầy vẻ đắc ý...

      “ Ừ, nếu là tình địch, cần nương tay rồi.” Đông Phương Dịch Hàn tựa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ngay lúc Âu Dương Thăng còn chưa kịp trở tay, tay vung ra chưởng, cuối cùng khiến cho nó bay ra ngoài.

      Chợt nghe tiếng “A...” tiếng đó dần dần biến mất, Thương Lung Tình sững sờ, ngờ ra tay bất ngờ, người này ra tay nặng chứ? Nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “ Ngươi đánh chết nó chứ?”

      “ A, có việc gì, tối đa cũng chỉ là vết thương thôi.” Đông Phương Dịch Hàn cười khẽ trả lời, tới bên người Thương Lung Tình, bàn tay thoải mái ôm vòng eo của nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt cơ thể nàng.

      “ Buông ra, ta cho ngươi ôm hay sao?” Thương Lung Tình có hơi giận , vỗ vào bàn tay đặt eo, lạnh lùng .

      buông, Lung nhi, quà sinh nhật của ta đâu?” Đông Phương Dịch Hàn nở nụ cười, dáng vẻ giống như tiểu hài tử đòi ăn kẹo, tội nghiệp .
      có...” Thương Lung Tình trực tiếp đáp trả. Trong lòng hơi kinh ngạc, hôm nay chẳng lẽ là sinh nhật của ? Khó trách được buổi sáng trong phủ náo nhiệt như thế?

      có sao? Ngươi đồng ý tặng ta lễ vật mà.” Đông Phương Dịch Hàn xoay người Thương Lung Tình lại, mặt đối mặt nhìn nàng , vẻ mặt thể thất vọng.

      “ Ta đồng ý tặng quà cho ngươi vào lúc nào?” Thương Lung Tình nhìn khuôn mặt nghiệt phóng to trước mặt, hơi sững sờ, lạnh nhạt .

      “ Có, có mà, ràng lần trước ngươi đồng ý. Cho dù có, vậy sinh nhật của ta, ngươi phải nên bày tỏ chút tâm ý sao?” Đông Phương Dịch Hàn trưng ra vẻ mặt “ Ngươi xấu lắm”, giả bộ phô trương.
      Last edited: 13/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Có ý gì?

      Editor: Diep Thu Khinh


      “ Hôm nay là sinh nhật của ngươi?” Thương Lung Tình tùy ý hỏi, hơi đâu để ý tới lời của .

      phải, ngày mai....” Đông Phương Dịch Hàn mang vẻ mặt sao cả đáp. Kỳ bất quá cũng chỉ là ngày sinh nhật mà thôi, đối với quan trọng, trước kia việc này do nữ nhân ở hậu viện phụ trách, phần lớn người ở chỗ này do cai quản, mà thuộc về quyền của Tiểu Triệu.

      Có điều, lần này có hơi mong đợi, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện Thương Lung Tình có tặng cho lễ vật hay , tạo cho niềm vui như thế nào? Nhưng theo tình huống trước mắt mà , nữ nhân này hề đem để ở trong lòng. Vừa nghĩ tới, lập tức trong lòng cực kỳ khó chịu, rất phiền não, đột nhiên vòng tay ôm nàng cũng tăng thêm sức lực, gắt gao ôm nàng vào người.

      Thương Lung Tình khuôn mặt đen sì, ngày mai mới sinh nhật mà hôm nay gióng trống khua chiêng chuẩn bị rồi, nếu vậy yến hội nguy nga tráng lệ biết chừng nào? Chuyện này so ra cách biểu giữa dân thường và phong độ hoàng thất quả nhiên bất đồng.

      “ Làm gì vậy, đau...” Thương Lung Tình cảm thấy bên hông nhói đau, cau mày, người này muốn làm gì, đột nhiên dùng sức như vậy để làm gì?

      “ Lung nhi, ngày mai ta muốn nhận lễ vật của ngươi.” Đông Phương Dịch Hàn hơi tức giận xong, vòng tay nhàng nới lỏng chút.

      “ Thêm người cũng nhiều, mà bớt người cũng chả ít, ngươi cái gì cũng thiếu, còn muốn lễ vật gì đây?” Thương Lung Tình buồn bực vô cùng, người này định làm à? Cư nhiên đòi nàng lễ vật. ra nàng vẫn chưa chuẩn bị gì cả.

      “ Mặc kệ, ngày mai ngươi phải tặng cho ta, nếu ...” Đông Phương Dịch Hàn hơi đổi sắc mặt, ngang ngược uy hiếp nàng. Tay càng thêm giữ chặt vòng eo của nàng, hơi thở mập mờ quanh quẩn bên tai của nàng...

      Thương Lung Tình sắc mặt biến đổi, nam nhân nghiệt này dám uy hiếp nàng? Nàng ghét nhất là bị người ta uy hiếp, muốn nổi giận, lại nghe được giọng giả bộ đáng thương làm nũng của : “ Lung nhi, ta phải uy hiếp ngươi, chỉ là muốn lễ vật của ngươi mà thôi.”

      “ Khi nào tới đó rồi .” Thương Lung Tình vốn muốn nổi giận, nhưng biết vì sao khi nhìn đến bộ dáng của , tức giận đó lại biến mất cách kỳ diệu, có hơi bất đắc dĩ .

      “ Được, đó là ngươi , ngày mai là tới rồi.” Đông Phương Dịch Hàn nở nụ cười yếu ớt, trong lòng vô cùng mong chờ ngày mai nàng tặng cho lễ vật gì, rồi lại sợ nàng quên, cứ lập lập lại câu ngày mai.

      Die~n Da`n L3^ Qui Đo^n

      Ban đêm, trăng sáng nhô lên cao, sao lốm đốm đầy trời, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi, chiếu sáng khắp mọi nơi, mảnh ánh sáng màu bạc. Chợt, trong bầu trời đêm xuất bóng đen đạp phong mà đến, áo bào nhàng tung bay, giống như thần tiên giáng trần. Dịch Thủy Hàn mặt mang mặt nạ màu bạc, mặc dù nhìn cả khuôn mặt, nhưng mơ hồ vẫn cảm nhận được khí phách ngạo nghễ, khí chất tao nhã và tôn quý.

      Trong phòng Thương Lung Tình ánh nến bao phủ khắp người nàng, tựa hồ che bớt tầng ánh sáng nhàn nhạt người nàng, thoạt nhìn mê ly mà lành lạnh, cao quý mà đạm bạc. Nàng thong dong nâng chung trà lên, động tác ưu nhã hớp ngụm trà, rồi nhàng đặt ly trà xuống bàn, lạnh nhạt : “ Nếu tới vào ?”

      “ A, nương tử, ngươi đợi ta sao?” Dịch Thủy Hàn trong con ngươi thoáng qua ý cười, có hứng thú trêu đùa .

      “ Chờ ngươi? Ngươi cảm thấy ta làm điều đó sao?” Thương Lung Tình thèm nâng mí mắt, nhàn nhạt đáp trả.

      “ Vậy sao ngươi biết người tới là ta?” Dịch Thủy Hàn có chút tò mò, Thương Lung Tình này có nội lực, sao có thể nhạy cảm như vậy, biết được có người đến đây?

      có chút sát khí nào, hơi thở quen thuộc.” Thương Lung Tình nhiều lời, lạnh nhạt .

      , ngươi quen thuộc cả hơi thở của ta? Cái gì?” Dịch Thủy Hàn hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, kích động , người bình thường vốn thể ngửi ra được mùi của , vậy mà nàng có thể cảm nhận được?

      “ Kỳ quái lắm sao? xác định là cái gì, nhưng có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng.” Thương Lung Tình vẻ mặt nhạt nhẽo trả lời, hiểu sao tỏ ra hứng thú như vậy?

      “ A, nương tử, ngày mai là sinh nhật của ta, ngươi có thể cho ta lễ vật ?” Dịch Thủy Hàn vẻ mặt mị hoặc cười nhìn Thương Lung Tình, lách mình đến bên cạnh nàng, đưa tay ôm eo của nàng, mập mờ .

      “ Sinh nhật?” Thương Lung Tình sững sờ, tại sao lại là sinh nhật? Người này với tên nam nhân nghiệt kia có quan hệ như thế nào? Vì sao hơi thở của bọn họ giống nhau như vậy, thậm chí ngay cả ngày sinh nhật cũng giống? Chỉ trùng hợp thôi sao?

      “ Đúng vậy, nương tử có thể tặng cho ta cái gì?” Dịch Thủy Hàn có hơi mong đợi hỏi, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ và hưng phấn...

      Thương Lung Tình nhìn nụ cười yếu ớt khuôn mặt lạnh lùng của , vô cùng mê người. Lập tức sững sờ, khuôn mặt hơi đỏ lên, đẩy tay ra, tới bên cạnh bàn cầm lên khối ngọc bội, ném cho , lạnh nhạt : “ Trả lại ngươi..”

      Dịch Thủy Hàn sững sờ, hiểu ý của nàng, nhưng vẫn thuận tay đón lấy món đồ mà nàng vừa ném qua, nhìn kỹ lại, sắc mặt càng thêm biến đổi, hiểu nàng có ý gì? Giọng có phần bất ổn hỏi: “ Có ý gì?”

      “ Vật của ngươi nên trả lại cho ngươi, để ở chỗ ta cũng vô dụng.” Thương Lung Tình nhún nhún vai , lúc hề mang theo biểu cảm gì, cũng thèm để ý tới sắc mặt của Dịch Thủy Hàn.

      “ Nếu khối ngọc bội này ở trong tay ngươi, vậy coi như ta tặng cho ngươi, thấy thế nào?” Dịch Thủy Hàn giống như nhẫn nhịn điều gì đó, sắc mặt chút thay đổi, giọng có hơi phiền não .

      được, ta rất lười biếng, sợ cẩn thẩn lại đánh mất.” Thương Lung Tình nhíu mày, tuyệt tiếp nhận , lạnh nhạt trả lời.

      “ Ngươi cảm thấy đồ vật quyết định cho rồi, nếu thu về là đạo lý gì?” Dịch Thủy Hàn lông mi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua tia tức giận, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
      Last edited: 13/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Ngươi có chắc là ngăn cản được?

      Editor: Diep Thu Khinh


      Thương Lung Tình sững sờ, người này tức giận sao? Nàng chẳng qua chỉ trả lại ngọc bội mà thôi, có cần thiết phải ? Huống chi cũng phải là tặng, mà do ngày đó nàng thuận tay lấy từ người xuống. Có thể lấy nó làm lễ vật sao? Nếu là vậy tư duy của khác người mà.

      “ Vậy ta lấy vật này làm quà đáp lễ của ngươi, được chứ?” Trong lúc Thương Lung Tình sững sờ Dịch Thủy Hàn rút chiếc trâm cài tóc lóng lánh từ đầu nàng , bỏ vào ống tay áo, lạnh nhạt .

      Thương Lung Tình cảm thấy khóe miệng giật giật, cái gì đây? Đâu phải nàng định tình với , vì sao phải làm cuộc trao đổi? Vẻ mặt vui : “ Ta có cho ngươi sao? Trả lại cho ta...”

      “ Ta còn có chuyện, ta trước đây, hôm nào trở lại thăm ngươi.” Bỗng nhiên Dịch Thủy Hàn để ý đến lời của nàng, nhàng hôn vào bờ môi của nàng cái, thuận tiện nhét miếng ngọc bội vào trong tay nàng, tiến lui nhanh chóng, khóe miệng còn độ cong, rồi phi thân lướt .

      Thương Lung Tình gì mà nhìn nam nhân tỏ ra tự nhiên nào đó, trán xuất vài vạch đen, sao người này có thể vô lại như vậy? Ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội kia, có cảm giác hơi quen thuộc. Vì sao nàng cứ có cảm giác từng gặp qua nó rồi nhỉ?

      Bất chợt, sắc mặt của Thương Lung Tình biến đổi, đây phải là miếng ngọc bội mà Tiểu Triệu thường mô tả sao? Thế nào mà hai miếng giống nhau như đúc ? Rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay bọn căn bản là cùng người? Xem ra phải tìm thời gian để điều tra cuối cùng mọi chuyện là như thế nào?



      Sáng sớm tinh mơ ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, bên trong Tiêu Dao vương phủ vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, những người tới chúc mừng toàn là quan lớn quyền quý. Thương Lung Tình trốn ở trong phòng, nằm giường nhắm mắt dưỡng thần, thờ ơ với mọi thứ bên ngoài.

      “ Vương phi có ở đây ?” Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng uyển chuyển hàm xúc, dịu dàng êm dịu, dường như còn mang theo hàm ý giễu cợt.

      “ Có chuyện gì sao?” Thương Lung Tình khẽ cau mày, vui đáp lời. Nàng muốn nhúng tay vào những chuyện này, vì sao còn có người đến gây phiền toái cho nàng....

      “ Tham kiến vương phi, hôm nay là sinh nhật của vương gia, vương phi nên ra ngoài tiếp khách nha.” Giọng của Lý Mị Nhi kia nũng nịu, khiến cho toàn thân Thương Lung Tình nổi cả da gà. Trong lòng oán thầm, nàng đâu phải nam nhân, ả có cần phải dùng giọng điệu nũng nịu đó chuyện ?

      “ Ngươi tiếp đãi cũng giống nhau cả mà, ta có hay cũng đâu có sao.” Thương Lung Tình thản nhiên liếc ả cái, vui mở miệng . Nàng cực kỳ lười, muốn để ý tới những chuyện nhàm chán đó, nữ nhân này vốn biết là nàng để ý, còn tới nơi này tìm, hay chê ngày tháng sau này quá thoải mái?

      “ Thế nhưng, nếu thiếp thân ra ngoài tiếp đãi, hợp quy tắc chút nào a! Hơn nữa Vương gia mà trách tội ......” Lý Mị Nhi ra vẻ tội nghiệp , vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.

      rảnh tới nỗi quan tâm những chuyện nhàm chán này đâu, ngươi cứ việc tiếp đón .” Thương Lung Tình nhíu mày, nữ nhân này đến nơi này để tìm lý do sao? Vậy cũng tốt, ta thành toàn cho ngươi vậy...

      có thể chứ? Vương phi sợ bị chỉ trích sao?” Lý Mị Nhi gắt gao nắm chặt khăn trong tay, giọng chứa cả mong đợi cùng hưng phấn, con ngươi chứa tia đắc ý và tính toán.

      Thương Lung Tình làm sao có thể bỏ qua ánh mắt đó của ả, chẳng qua làm như biết, giả bộ giống như rất vui lòng nếu ngươi làm điều đó, khẽ cười mở miệng : “ Chuyện đó có sao đâu chứ? Đều là nữ nhân của vương gia cả thôi, cần gì phải tính toán những thứ này? Người ngoài rảnh rỗi quan tâm chuyện nhà của chúng ta sao?”

      “ Vâng, miễn vương phi ngại là được, vậy thiếp thân ra ngoài chiêu đãi khách đây.” Lý Mị Nhi vẻ mặt quyến rũ, lẳng lơ . Rồi hài lòng lắc mông, xoay người ra ngoài.

      “ Tiểu thư, như vậy có được ?” Mộng Vũ nhìn theo Lý Mị Nhi xa, lo lắng hỏi. Đợi lát nữa biết tiểu thư có gặp phiền toái gì hay .

      có việc gì, nếu ả ta thích bị giày vò, vậy cứ để ả ta làm, xem xem ả ta có thể diễn ra được vở kịch gì, chờ thời điểm đến, liền xử lý.” Thương Lung Tình biểu cảm như có chuyện gì xảy ra, chỉ riêng lời của nàng, khiến cho người ta lạnh đến nỗi run lập cập.

      “ Nhưng mà, như vậy, danh dự của tiểu thư bị ảnh hưởng.” Mộng Vũ tỏ ra đồng ý , nàng lo lắng khi bị Lý Mị Nhi quấy rối như vậy, người bị thương tổn là tiểu thư a!

      có việc gì, cần lo lắng, ta chẳng để ý mấy thứ này .” Thương Lung Tình nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộng Vũ, trong lòng càng thêm ấm áp. Khẽ mỉm cười, nụ cười kia giống như bông tuyết nở rộ, vô cùng mê người.

      “ Vậy ngươi quan tâm cái gì?” Đúng lúc Mộng Vũ còn muốn thêm gì đó ngoài cửa truyền đến giọng trầm thấp chứa lửa giận của Đông Phương Dịch Hàn.

      “ Tham kiến vương gia.” Mộng Vũ sững sờ, hoảng hốt khi nhìn thấy người tới là Đông Phương Dịch Hàn, vội vàng hành lễ, rồi nhàng lui ra ngoài. Chỉ thấy mang khuôn mặt lạnh lẽo tới, lúc nãy vừa vặn nghe được nửa sau cuộc chuyện của các nàng, khi nghe được lời từ phía Thương Lung Tình, liền tức giận.

      Thương Lung Tình nhàng nâng con mắt, lạnh nhạt nhìn Đông Phương Dịch Hàn trước mắt, ánh mắt nóng rực của cứ nhìn chằm chằm nàng, im lặng. Nàng chỉ ra suy nghĩ của mình thôi, có cần phải tức giận vậy ? Hình như chuyện này đâu có liên quan đến ? Nghĩ tới đó, nàng liền mở miệng: “ Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi sao? Ta cũng chỉ ra mà thôi, có liên quan đến chuyện thứ ta quan tâm là gì sao?”

      lại ? Danh hiệu Tiêu Dao vương phi đáng để ngươi để ý ư? Vậy ngươi cũng nên quan tâm tới cảm nhận của ta chứ?” Đông Phương Dịch Hàn tay nắm chặt thành quyền, thẹn hóa quá giận gầm , trong nháy mắt tới bên cạnh nàng, mặt đối mặt nhìn nhau.

      “ Cảm nhận của ngươi?” Thương Lung Tình sững sờ, phản ứng kịp với lời của , nàng hiểu người này tức giận cái gì, quan tâm cảm nhận gì của ? Do nàng tiếp đãi tân khách sao?

      phải sao? Ngươi là vương phi của ta, mà ngươi lại để ý đến sắp xếp của người ta - người muốn hãm hại ngươi, điều đó đồng nghĩa với việc quan tâm tới cảm nhận của ta, hay ngươi muốn mượn cơ hội lần này để người ta có lý do đem ngươi đẩy ra xa ta?” Ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn rét lạnh, toàn thân tản ra khí thế làm người khác có cảm giác bị uy hiếp, nhìn chằm chằm Thương Lung Tình, bỗng nhiên rất muốn moi tim nàng ra, xem xem nó là cái cái gì? Mà sao máu lạnh vô tình đến vậy...

      “ Ta chưa từng nghĩ như vậy, chỉ lười phải tiếp đón khách mà thôi.” Thương Lung Tình im lặng vỗ trán, ra người này để ý cái này, nhưng ý nghĩ của nàng chỉ muốn để ý tới mọi chuyện mà thôi. Hôm nay lúc như thế, lại thấy có đạo lý, nhưng phải làm sao đây? Nếu có tình cảm với nàng, vậy vì những chuyện này mà đối xử với nàng khác được?

      chứ? phải muốn mượn lý do ấy rời khỏi ta?” Trong nháy mắt con ngươi của Đông Phương Dịch Hàn sáng lên, đưa tay nhàng ôm vòng eo nhắn của nàng, mừng rỡ nhìn nàng .

      Thông báo: Bắt đầu từ đoạn cuối của chương này, ta thay đổi cách xưng hô của nam-nữ chính cho phù hợp nhé. Bởi nhờ có khúc mắc lần này, mà nam chính và nữ chính chịu bộc lộ suy nghĩ của mình. Với lại ta thấy hơn ½ chặng đường rồi cứ để ta-ngươi hoài cũng được. Đổi cách xưng hô cho nó ngọt ngào.

      “ Ừ, nếu ta muốn rời khỏi chàng, còn cần nhiều lý do vậy sao? Trực tiếp rời phải càng tốt.” Thương Lung Tình cố ý trưng ra vẻ mặt thờ ơ rồi , trogn con ngươi tia hài hước.

      cho phép, cho nàng rời xa ta.” Đông Phương Dịch Hàn tực giận lập tức gia tăng lực của cánh tay, khí thế bá đạo . Trong lòng có loại cảm xúc phiền lòng mà nóng nảy biết tên, có cảm giác thể nắm bắt được nàng.

      “ Nếu ta muốn , ngươi có chắc là ngăn cản được?” Thương Lung Tình giống như cố ý khích để tức giận, giọng dễ dàng đưa ra nghi vấn.

      “ Hừ, vậy ta luôn luôn đem nàng cột vào bên người, nhìn xem nàng như thế nào?” Đông Phương Dịch Hàn chút nghĩ ngợi, thuận miệng đáp lời. Ngay cả cũng cảm thấy lời lúc đó có gì bất thường, trong lòng chỉ nghĩ đến làm sao để giữ chặt nàng mà thôi.
      Last edited: 13/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 71: Ngươi có thể đừng nhàm chán như vậy, được ?

      Editor: Diep Thu Khinh


      Trong nháy mắt vẻ mặt của Thương Lung Tình đen hơn phân nửa, người này sao lại ngây thơ thế cơ chứ? Cư nhiên những lời như vậy cũng ra được sao? Nàng im lặng nhìn trời, rồi nhàng đẩy ra, lại phát căn bản chẳng thể động đậy. Đành bất đắc dĩ : “ Buông ta ra, phải ngươi muốn ta ra ngoài tiếp đãi tân khách sao?”

      ra, trong lòng Thương Lung Tình rất mâu thuẫn, tự bản thân còn cảm thấy bất ngờ vì lời của mà nàng thay đổi chủ ý, gặp mặt đám quan lại nhàm chán kia. Vậy mà, nàng cũng chẳng xem xét, lúc này bản thân chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng và mất hồn của mà thôi.

      “ Ách, tiếp đãi tân khách?” Nhất thời Đông Phương Dịch Hàn phản ứng kịp, vẻ mặt mờ mịt lập lại lời của nàng.

      “ Ừ, cần sao? Vậy, ta nghỉ ngơi lát.” Thương Lung Tình nhíu mày, đẩy ra, nàng muốn vào trong phòng.

      “ Muốn, đương nhiên là muốn, chúng ta cùng .” Rốt cuộc Đông Phương Dịch Hàn cũng hiểu lời của Thương Lung Tình, ánh mắt sáng lên, vội vàng đưa tay ôm ghì nàng lần nữa, hơi thở nóng rực phả vào bên tai nàng, vô cùng mờ ám.

      “ Vương gia, vương phi đến.” Trong lúc đại sảnh mảnh ồn ào bất ngờ vang lên tiếng hô to, mọi người vốn rối rít liền yên tĩnh trở lại, ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hai người tiến về phía cửa.

      Chỉ thấy Thương Lung Tình trong bộ y phục xanh dương nhạt, vai khoác tấm lụa mỏng màu trắng, đầu tóc đen được vấn gọn gàng ở phía sau , bên cổ rũ cuống hai sợi tóc, gió lướt qua, bồng bềnh tựa như tiên tử giáng trần, dung nhan tinh xảo, khuôn mặt trang điểm, da thịt trong suốt như ngọc, ăn mặc giản dị nhưng đánh mất lễ tiết, từ xuống dưới tản ra loại khí chất xuất trần.

      Mà Đông Phương Dịch Hàn bên cạnh mặc bộ áo khoác màu tím nhạt, vẻ mặt lạnh lẽo hờ hững nhưng vẫn độ cong của nụ cười, ánh mắt dịu dàng, thần thái chuyên chú cúi đầu nhìn Thương Lung Tình, tay ôm vòng eo nhắn của nàng chặt, tựa như chỉ sợ đột nhiên nàng đổi ý rời .


      “ Tham kiến vương gia, vương phi.” Mọi người chỉ biết ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn, lần này xuất của Tiêu Dao vương gia giống với trước đó, nhưng là khác ở chỗ nào? Sau khi ngơ ngẩn lát, mọi người liền hoàn hồn, rối rít hành lễ.

      “ Miễn lễ, các vị tùy ý.” Đông Phương Dịch Hàn vẻ mặt lạnh lẽo, sống mũi cao, cái cằm lộ ra vẻ nghiêm túc, mơ hồ tản rả loại khí thế áp bức người khác, đôi mắt phượng thâm thúy tóe ra ánh sáng bén nhọn, lạnh lùng quét mắt toàn trường, thản nhiên .

      Mọi người càng thêm sững sờ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, Tiêu Dao vương gia này trước kia đâu phải như thế chứ? Trước kia tuy có nghiêm túc, nhưng hề khiến người khác có cảm giác bị uy hiếp. Hôm nay, người ở trước mắt có vẻ càng thêm tôn quý ngạo nghễ, cả người tản ra hơi thở tao nhã giống như cấm người lạ chớ đến gần, khiến cho người ta dám coi thường.

      Đông Phương Dịch Hàn để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp ôm Thương Lung Tình về phía chủ vị nằm ở đại sảnh.

      Nào biết, Lý Mị Nhi xuất với vẻ mặt quyến rũ, gợi tình cùng nũng nịu : “ Vương gia, thiếp thân chờ ngài lâu, mời ngài mau tới ngồi bên này đây?”

      Đông Phương Dịch Hàn híp mắt nhìn vị trí phía trước, thèm để ý tới Lý Mị Nhi, trực tiếp mang theo Thương Lung Tình tiến về phía chủ vị, thậm chí còn săn sóc, quơ tay áo lau chỗ ngồi cho Thương Lung Tình, có ý lấy lòng : “ Lung nhi, sạch rồi, nàng ngồi .”

      Lý Mị Nhi “ xoạt” tiếng, sắc mặt thay đổi, màu trắng xanh đen đan xen vào nhau, vẻ mặt oán độc, nhìn Thương Lung Tình ngồi ở vị trí phía trước, ghế đó là chỗ nàng vừa ngồi, vương gia làm vậy, chẳng lẽ chê nàng bẩn sao?

      “ Vương phi, mới vừa rồi phải ngài tất cả mọi việc giao cho thiếp thân xử lý sao? Thiếp thân có sắp xếp vị trí cho ngài, hôm nay ngài ra, vậy đủ vị trí rồi.” Trong mắt Lý Mị Nhi thoáng qua tia cam lòng cùng đố kỵ, thẹn quá hóa giận, ủy khuất giọng .

      đủ lấy thêm, chuyện đơn giản như vậy mà cũng biết?” Đông Phương Dịch Hàn chút suy nghĩ, lạnh lùng lên tiếng,tựa như chỉ trích nàng làm việc thất lễ vậy...

      Từ đầu tới cuối, vẻ mặt của Thương Lung Tình đều thờ ơ lạnh nhạt, bất kỳ lời nào. Thản nhiên cầm ly trà lên, nhàn nhã uống hớp trà, dáng vẻ xa cách cùng lạnh nhạt, trong mắt vẻ mỉa mai nồng đậm, mang theo bất cứ cảm xúc tình cảm nào : “ Chẳng lẽ Lý trắc phi trách ta chiếm vị trí của ngươi? Vậy bản phi nhường cho ngươi ngồi, thế nào?”

      Vừa dứt lời, Thương Lung Tình cảm thấy bên hông nàng đau chút, khẽ ngước mắt, liền nhìn thấy bộ mặt tối tăm như sắt, khuôn mặt tuấn tú híp mắt lại nhìn nàng, tựa hồ bảo: nàng dám nhường, thử xem xem?

      Lý Mị Nhi sững sờ, ả ngờ Thương Lung Tình trực tiếp vậy, nhất thời phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn nàng! Vừa hoàn hồn, tay dùng sức bấm đỏ cả lòng bàn tay, trong con ngươi thoáng qua tia ác độc cùng nham hiểm, vẻ mặt lại trở về với vẻ tươi cười, điềm đạm đáng : “ Mong vương phi đừng trách, thiếp thân phải có ý này.”

      “ Người đâu, lấy thêm ghế.” Tiểu Triệu nhận được chỉ thị của Đông Phương Dịch Hàn, để ý tới Lý Mị Nhi nữa, trực tiếp gọi hạ nhân lấy thêm cái ghế đặt vào vị trí ở phía dưới bên phải. Cứ như vậy, chủ vị chỉ có Đông Phương Dịch Hàn và Thương Lung Tình ngồi...

      Lý Mị Nhi ngồi ở vị trí bên phải, có vẻ càng dễ bị người ta xem hơn. Trong lòng đối với Thương Lung Tình oán hận càng thêm mãnh liệt, ả hận thể rút được gân của nàng, lột da của nàng. Khuôn mặt dịu dàng xẹt qua tia ác độc cùng nham hiểm. Tay gắt gao siết chặt, hận thể dùng ánh mắt đâm người nàng vài lỗ...

      Thương Lung Tình để ý tới Lý Mị Nhi nữa, măc dù thấy ánh mắt của ả ta, nhưng vẫn giả vờ biết, vẻ mặt tự nhiên uống trà. Bên cạnh là nam nhân nghiệt bày ra vẻ mặt tình thâm, tình đắm đuối nhìn chằm chằm nàng, giống như lúc này chỉ có hai người bọn họ mà thôi, dần dần, Thương Lung Tình thể bỏ qua ánh mắt nóng rực của , bất đắc dĩ : “ Ngươi thể nhìn nơi khác sao? Vì sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy?”

      “ A, Lung nhi, rốt cuộc nàng cũng chú ý tới ta rồi à?” Đông Phương Dịch Hàn để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người ngồi dưới, vẻ mặt mừng rỡ nhìn Thương Lung Tình .

      Thương Lung Tình nghe vậy, trong nháy mắt khuôn mặt đen sì, người này nhàm chán, ra nhìn nàng chằm chằm, mục đích chỉ muốn nàng chú ý tới thôi sao? Có người ngây thơ như vậy à? Mà còn đường đường là Tiêu Dao vương gia? Người này sợ người phái dưới chê cười sao?

      Nàng quay đầu lại, xem như nghe gì, vẻ mặt vô cảm : “ Ngươi có thể đừng nhàm chán như vậy, được ? Nếu còn như vậy, ta trước.”

      “ A, được rồi, đùa với nàng nữa, lễ vật của ta đâu?” Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe Thương Lung Tình muốn rời , vội vàng ôm sát nàng, kê vào lỗ tai nàng , vừa vô lại vừa làm nũng đòi lễ vật, nét mặt cho phép người ta cự tuyệt.

      “ Nếu như ta sao?” Thương Lung Tình thản nhiên nhìn , tựa như vô ý .
      Last edited: 13/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Tiết lộ tin tức cho ta, có được ?

      Editor: Diep Thu Khinh


      thể nào, nàng ràng đáp ứng ta mà.” Lúc này Đông Phương Dịch Hàn giống như tiểu hài tử xấu xa vậy, quấn lấy nàng để đòi lễ vật, còn bày ra vẻ mặt khẳng định rằng nàng thể nào chuẩn bị lễ vật cho . Gương mặt tuấn khi làm càn, càng toát ra sức quyến rũ mê người....

      Khóe miệng Thương Lung Tình như bị rút gân, nàng tạm thời quyết định để ý tới nữa, tên nam nhân này có là Tiêu Dao vương gia Đông Phương Dịch Hàn ? Làm sao mà trong đầu óc lại phát sinh những ý tưởng chọc điên người khác thế cơ chứ? Nào có chuyện đường đường là vị Tiêu Dao vương gia lại theo nữ nhân để đòi món lễ vật? Nàng vốn biết rằng, mặt này của chỉ biểu ra trước mặt nàng, còn đối với người khác, đó là chuyện thể xảy ra.

      Bên cạnh, Tiểu Triệu sớm rơi vào trạng thái hóa đá, người này là vị vương gia trước nay bọn họ luôn sùng bái sao? Tại sao bây giờ, hình tượng so với tiểu hài tử còn bằng đây? Phải chăng có khác biệt quá lớn? Trong lòng khỏi mặc niệm: “ Gia, người có thể chú ý tới hình tượng chút, được ? Người phía dưới nhìn thấy được, người sợ bị đánh mất thanh danh sao?”

      Lý Mị Nhi vẫn luôn nhìn chăm chú về hướng của bọn họ, nhìn vị Tiêu Dao vương gia này bày ra vẻ mặt lấy lòng với người ngồi đối diện – Thương Lung Tình, lòng của ả càng thêm rỉ máu, chuyện này được coi là gì đây? Từ trước tới nay, ả đều rất sâu đậm, vậy mà hôm nay bắt ả phải nhìn đối xử với nữ nhân khác như vậy, có thể tức giận sao? cam tâm, ý niệm nhất định phải trừ khử Thương Lung Tình càng thêm kiên định, càng thêm mãnh liệt....

      Lúc này, quản gia vẻ mặt nghiêm túc sắp xếp lại danh sách các lễ vật của những tân khách tham gia yến hội, vẻ mặt trang trọng mà lại thiêng liêng đọc: “ Nhân sâm ngàn năm củ, bình hoa đồ cổ cái, dạ minh châu hai viên, ngọc phỉ thúy thượng hạng mười miếng, .....”

      Đông Phương Dịch Hàn mực để ý tới danh sách các lễ vật mà quản gia vừa đọc tên. Người khác tặng cái gì đều thèm để ý, để ý nhất vẫn là món lễ vật của Thương Lung Tình, sau khi nghe quản gia đọc tên các lễ vật xong, liền bày ra vẻ mặt mong đợi nhìn Thương Lung Tình : “Lung nhi, bọn họ đọc tên các lễ vật xong rồi, nàng sao, tiết lộ cho ta chút thông tin, có được ?”

      Thương Lung Tình ngước mắt, thể vẻ mặt “ ngươi là nhàm chán” nhìn , khuỷu tay nâng ly trà lên, uống hớp trà, đùa giỡn : “ được..”

      “ Ách, được? Điều đó chứng minh nàng có chuẩn bị?” Lập tức ánh mắt vốn lạnh lùng của Đông Phương Dịch Hàn sáng lên, bày ra nét mặt “ ngươi bị lừa rồi”, sung sướng , trong con ngươi tia mong đợi cùng hưng phấn.

      Thương Lung Tình cực kỳ im lặng, nàng càng ngày càng cho rằng đầu óc của tên nam nhân nghiệt này có vấn đề, chuyện ngây thơ như vậy cũng làm được? Biết cái gì cho tốt đây? Đành bất đắc dĩ vuốt trán, lạnh nhạt : “ Đợi lát nữa biết.”

      “ Được...” Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe được nàng có chuẩn bị, lập tức tinh thần trở nên tỉnh táo, nét cười đầy mặt đáp lời, tay còn quên giúp nàng rót thêm cho đầy ly trà.

      Chỉ nghĩ tới rằng, hành động lần này của khiến cho người bên dưới chấn động biết bao nhiêu, kinh ngạc biết bao nhiêu. Phàm là người có vài phần chú ý tới bọn họ, trong nháy mắt đều ngớ ra, phản ứng kịp. Đường đường là vị vương gia, lại vì vương phi của mình mà thêm nước châm trà? Huống chi đừng là vương gia, mà bình thường những nam tử trong gia tộc giàu có cũng thể nào làm chuyện đó được. Hôm nay, vương gia khiến cho người ta mở rộng tầm mắt a.....

      “ Vương gia, tất cả các lễ vật trong danh mục đều đọc xong rồi, bữa tiệc có nên bắt đầu hay ?” Quản gia vẻ mặt cung kính hỏi ý kiến.

      “ Lung nhi, nàng có thể mang ra chưa?” Đông Phương Dịch Hàn trả lời câu hỏi của quản gia, ngược lại vẻ mặt mong đợi hỏi Thương Lung Tình.

      Thương Lung Tình khóe miệng rút gân, người này có cần gấp gáp như vậy ? Nếu nàng có chuẩn bị, vậy bây giờ chẳng phải rất mất thể diện sao? Trong lòng khẽ thở dài cái, đành bất đắc dĩ : “ Có thể.”

      “ Mộng Vũ, các ngươi mang lễ vật lên đây .” Thương Lung Tình quay đầu lại, giọng phân phó Mộng Vũ. Ý bảo nàng tìm người hỗ trợ, dù sao với cái bánh ngọt năm tầng cao mét, nếu chỉ người cầm, khó khăn.

      “ Dạ, tiểu thư.” Mộng Vũ đáp lời xong liền ra ngoài, vẻ mặt vui thích ngâm lên tiểu khúc, khuôn mặt nhắn cực kỳ hưng phấn. Tiểu thư là thần kì, chưa tới thời gian buổi tối, lại có thể làm ra thứ gọi là bánh ngọt như vậy.

      Mà lúc này, các tân khách ở phía dưới giọng nghị luận:

      “ Ngươi xem, vị vương phi này thần bí như vậy là muốn tặng lễ vật gì đây?”

      “ Đúng vậy, đến tột cùng là thứ gì, cần chi phải khổ tâm như vậy chứ?”

      “ Ừ, nghe , lần trước sinh nhật của phụ thân nàng, nàng tặng món điểm tâm ngọt cao ba tầng biết gọi là gì, khiến cho mọi người luôn miện khen dứt, biết lần này là cái gì?”

      “ Các ngươi , chúng ta có thể có phúc phần được nếm thư hay đây?”

      “ Đúng vậy, nghe cón có vị thương gia bí mật muốn mua cách điều chế, nhưng bị vương phi cự tuyệt rồi.”

      “ Hừ, hay giả vậy, thần kỳ như vậy sao? Có phải các ngươi nghe đồn bậy bạ ?”

      phải vậy đâu, tin, vậy các ngươi cứ chờ xem .”

      “ Nhất định, nhất định, chờ xem rồi biết.”

      ----------- phân cách tuyến ------------

      Chính tại thời điểm mọi người còn tranh luận, liền nhìn thấy hai người nâng thứ gì đó chiều cao cao hơn thước, còn hình dạng giống như năm tầng tiến vào đại sảnh, trong nháy mắt toàn bộ mọi người yên tĩnh trở lại, toàn trường yên lặng như tờ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn, tựa như chờ đợi công bố đáp án.

      Đông Phương Dịch Hàn vừa nhìn thấy đồ được mang tới, lập tức khuôn mặt sáng lên, khuôn mặt nghiệt gian manh lộ ra nụ cười mê hoặc hiếm có, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ, nhàng hỏi: “ Lung nhi, cái bánh ngọt này giống với cái ở sinh nhật của nhạc phụ, phải ?”

      Thương Lung Tình ra hiệu bảo Mộng Vũ đem thứ che phủ lấy ra, cuối cùng cái bánh ngọt năm tầng tinh xảo ra ở trước mắt mọi người, chỉ thấy từ phía dưới cùng cho đến tầng cao nhất của bánh ngọt được sắp xếp theo thứ tự quả nhân ( cái này ta biết là quả gì nữa), dâu tây, quả xoài, hoa qủa tươi, quả thanh long và vài loại hoa quả khác xen lẫn, phía cùng là những trái đào mừng thọ nho được xếp thành vòng, đó còn khắc chữ “ Thọ”, nhìn qua có vẻ cực kỳ hấp dẫn. Khiến cho mọi người càng thêm xôn xao, cực kỳ kinh ngạc...
      Last edited: 27/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :