1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiêu Dao vương tuyệt sủng hãn phi - Mộng lí đào túy (88/125) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 59: Sao nàng có thể nỡ lòng vứt bỏ ta chứ?
      Editor: Ôp



      Thương Lung Tình nghe vậy, vẻ mặt hắc tuyến, người này cái gì vậy? Cứ như chiếm tiện nghi bản thân là đương nhiên vậy? Nhàn nhạt liếc mắt nhìn cái, giọng điệu vui : "Ta để ý, mau buông ra."

      "A, cái kia. . . Vương gia, sao người lại ở trong này?" Mộng Vũ từ bên ngoài bưng nước vào, chuẩn bị cho Thương Lung Tình tẩy rửa, nào biết mới đẩy cửa ra, liền thấy tiểu thư bị Đông Phương Dịch Hàn ôm, nhất thời bị dọa, nhìn có chút hoảng sợ .

      Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn u, tới nơi này được hoan nghênh như vậy sao? Thế nào hai chủ tớ các nàng đều cùng loại phản ứng chứ! Hiển nhiên là nghĩ tới trước kia khác hoàn toàn so với tại, phản ứng của nàng tuyệt đối là bình thường.

      Mộng Vũ nhìn mặt mày Đông Phương Dịch Hàn đen như đáy nồi, thân thể run run, nhanh chóng đặt chậu nước trong tay xuống, vội vàng tới cửa, giống như sau lưng có sói có hổ đuổi theo, run run : "Tiểu thư, ta ra ngoài trước, có việc gì cứ kêu ta."

      Thương Lung Tình biết gì, khóe miệng giật giật, phàn ứng của nha đầu kia như vậy, chẳng lẽ là sợ bị người ta ăn thịt sao? Lắc lắc đầu, để ý tới Đông Phương Dịch Hàn, liền rửa mặt. . .

      Đây là lần đầu tiên Đông Phương Dịch Hàn tiến vào phòng Thương Lung Tình, có chút tò mò đánh giá, bỗng nhiên lại bị khối ngọc bội ở chiếc giường của nàng làm cho ngốc lăng, liếc mắt cái liền nhìn ra khối ngọc bội này là cái tìm, nhưng là vì sao ở nàng nơi này của nàng?

      Thương Lung Tình rửa mặt chải đầu xong, sau lại thấy Đông Phương Dịch Hàn cứ nhìn về phía ngẩn người, nhíu nhíu mày, đến gần nhìn, là ngọc bội tối hôm qua nàng lấy được, đúng ra, là từ người Dịch Thủy Hàn tìm thấy. Thời điểm tối hôm qua nàng xem xét, luôn cảm thấy có loại quen thuộc, nhưng nghĩ ra gặp hoặc nghe qua khối ngọc bội này ở đâu. đ.a..l.qqu.đôn

      "Làm sao nàng có khối ngọc bội này?" lúc Thương Lung Tình muốn hỏi vì sao nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội kia, thấy Đông Phương Dịch Hàn hoàn hồn, ánh mắt thâm thúy cẩn thận nhìn nàng cũng kinh ngạc hỏi.

      "Lấy từ thân của người, ngươi biết nó?" Thương Lung Tình chút nào giấu diếm . Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả nàng cũng sửng sốt chút, sao có thể dễ dàng trả lời câu hỏi của như vậy, hơn nữa hề có cảm giác ổn chỗ nào.

      Đông Phương Dịch Hàn híp mắt, trong con ngươi lướt qua tia sáng ai hiểu được, vừa nghe liền biết người kia là ai! Chính là có chút nghi hoặc, ngọc bội này làm thế nào đến trong tay nàng được? Mà nàng có phải phải đối có tình ý đâu? Càng nghĩ sắc mặt càng biến ảo ngừng, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào Thương Lung Tình.

      "Nàng xem trọng hả? Vì sao lấy ngọc bội của ?" Đông Phương Dịch Hàn mang theo nồng đậm dấm chua bá đạo lên tiếng chất vấn. Toàn thân tản ra loại khí thế cường hãn khiến người khác thể bỏ qua.

      Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng giật giật, này nha cái gì thế? Khối ngọc bội chính là ngày đó nàng thuận tay lấy được, cũng có ý tứ gì khác. Nàng có chút tò mò và chút động tâm đối với , nhưng đến mức độ vì coi trọng mới lấy ngọc bội. Trong lòng biết rất ràng, nàng có khả năng dễ dàng trả giá cảm tình, đặc biệt đối với người thân phận, gặp mặt nam nhân kia vài lần . Tuy rằng bị chiếm tiện nghi chút, nhưng đối với linh hồn đến từ thế kỉ 21, chút này đáng kể tẹo nào.

      Thương Lung Tình lâm vào trầm tư, nhưng mà ở trong mắt của Đông Phương Dịch Hàn lại thành nàng cam chịu, nhất thời trong lòng ghen tuông cùng phiền chán khiến cho khuôn mặt tuấn tú của càng thêm thâm trầm lạnh lẽo, nhịn xuống tức giận trong lòng, tay tự nhiên gắt gao nắm tay nàng, bỗng nhiên lắc mình đến bên người nàng, ôm eo của nàng, bá đạo cùng cường thế : " cho coi trọng , nàng là vương phi của ta, chỉ có thể là của ta, người khác đừng mơ tưởng nhìn trộm. . ."

      Thương Lung Tình hoàn hồn, khóe miệng co giật, người này thế nào lòng chiếm giữ mạnh như thế, lại còn bá đạo mãnh liệt như vậy. Nhưng lại biết vì sao, trong lòng nàng hề bài xích? Còn có chút vui sướng . . .

      Nàng nhíu mày, như có chút đăm chiêu nhìn Đông Phương Dịch Hàn, nhàn nhạt trở về câu: "Ta là của bản thân ta, ai cũng thể chi phối được. Mà người của ta cũng chỉ có thể vĩnh viễn trung thành với ta, vĩnh viễn phản bội, bao gồm cả người về sau ta ."

      Đông Phương Dịch Hàn sửng sốt, có chút mờ mịt nghĩ tới lời của nàng, sau khi hoàn hồn lại cười thầm, khuôn mặt nghiệt tà tứ lộ ra chút hơi thở hoặc nhân, thần sắc vui sướng giả ngốc : "Lung Nhi, vi phu nàng say đắm si tình như thế, nàng làm sao nỡ lòng vứt bỏ ta chứ?"

      Đỉnh đầu Thương Lung Tình bay qua đám quạ đen, mặt xuất biểu cảm muôn màu muôn vẻ, gì mặt thiên, này tư thế nào liền như vậy da mặt dày, bộ dáng này là Tiêu Dao vương chứ? Thực hoài nghi có phải là giả mạo hay , bất đắc dĩ chỉ có thể bảo trì trầm mặc, nhìn vẻ giả ngốc của . đ.a..l.qqu.đôn

      "Xú nha đầu, tránh ra, kêu Thương Lung Tình ra đây gặp bản cung." Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến trận ầm ỹ cùng vơi giọng giận dữ, loáng thoáng còn nghe được giọng khuyên bảo của Mộng Vũ.

      "Sao lại thế này, ai muốn gặp ta." Mắt lạnh Thương Lung Tình đảo qua, chỉ thấy thiếu nữ y phục màu đỏ nhạt vẻ mặt giận ngút trời, hai tay chống nạnh khiển trách tỳ nữ bên người. Vẻ mặt tràn ngập khinh thường cùng ngạo khí. . .

      "Ngươi chính là Thương Lung Tình? Tân sủng của Hoàng huynh? Còn là người khiến cho hoàng huynh dọn sạch nữ nhân trong hậu viện?" Giọng Đông Phương Dao mang theo khinh thường và trào phúng, vẻ mặt ngạo mạn nhìn nàng, giống như người đối diện được nàng ta hỏi đến là cỡ nào vinh hạnh.
      Last edited by a moderator: 13/8/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 60: Làm thế nào mà thu phục được hoàng huynh ta?
      Editor: Ôp


      "Dao Nhi, ai cho phép muội đến đây hồ nháo vậy!" lúc Thương Lung Tình định đáp lời, lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng Đông Phương Dịch Hàn ra từ phòng trong, lời lạnh lùng băng hàn, toàn thân tản mát ra hơi thở lãnh liệt.

      "A, hoàng, hoàng huynh, tại sao huynh ở trong này?" Hiển nhiên là Đông Phương Dao nghĩ tới Đông Phương Dịch Hàn lại ở chỗ này, thấy Đông Phương Dịch Hàn xuất , có chút ngốc lăng, cũng có chút run rẩy, rụt lui thân mình, chiếp chiếp .

      Phải biết rằng, mặc dù bình thường hai vị hoàng huynh rất sủng ái nàng, nhưng cho phép nàng dính vào chuyện riêng của mình. Đặc biệt Đông Phương Dịch Hàn là đại hoàng huynh mà nàng tôn trọng và sùng bái nhất, cũng là người mà nàng sợ hãi nhất, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng dám tùy ý chọc giận , huống chi nàng chỉ là tiểu công chúa chứ. Đông Phương Dao ủy khuất nhìn Đông Phương Dịch Hàn, nàng chính là đến xem tiện nhân mê hoặc hoàng huynh trong miệng Lí Mị Nhi, nào biết còn chưa có bắt đầu, cứ như vậy bị hoàng huynh khiển trách, xem ra hoàng huynh thực bị người ta bỏ thuật mê hoặc.

      Nghĩ nghĩ, ánh mắt ai oán nhìn về phía Thương Lung Tình, đều do nàng ta, nếu phải là nàng ta, nàng làm sao bị hoàng huynh quát chứ. Vẻ mặt tràn ngập bất mãn cùng oán hận đối với Thương Lung Tình, trong lòng nghĩ về sau nhất định phải nghĩ biện pháp giáo huấn nàng ta mới được. . .

      Ánh mắt Thương Lung Tình lạnh lẽo, khuôn mặt biểu cảm nhìn mọi chuyện trước mắt, lại nhàn nhạt đảo mắt liếc nhìn Đông Phương Dịch Hàn cái, lạnh lùng với : " nàng ta đừng trêu chọc thêm mấy thứ phiền toái cho ta, ta rất lười, muốn xử lý. Chẳng qua, nếu muốn trêu chọc ta, nhất định phải trả giá đại giới."

      Hiển nhiên, Thương Lung Tình nhắc nhở Đông Phương Dịch Hàn, người trước mắt là muội muội của , nếu muốn muội muội xảy ra chuyện gì, đừng đến trêu chọc nàng. Bằng , nàng cũng khách khí.

      "A, Lung Nhi, yên tâm, ta xử lý tốt việc này, cần nàng ra tay." Đông Phương Dịch Hàn cười , giống như còn mang theo tứ lấy lòng ý, ôn nhu nhìn nàng.

      Miệng Đông Phương Dao há ta thành hình chứ O, đưa tay lên xoa xoa mắt, khó có thể tin nhìn hoàng huynh nàng sùng bái lại giống như lấy lòng vương phi của . Biểu cảm ngốc lăng, sắc mặt mờ mịt, trong lòng nghi hoặc, đây rốt cuộc có phải là hoàng huynh của nàng hay vậy?

      Hoàn hồn, vẻ bất mãn cùng oán hận vừa rồi sớm biến mất thấy, thần thái trở nên sáng láng, vẻ mặt sùng bái và hưng phấn nhìn Thương Lung Tình, giống như cả người nàng mặc gì. Con ngươi ngừng chuyển động nhìn chằm chằm người nàng, muốn nhìn chút rốt cục là nàng có sức quyến rũ mê người gì, vậy mà có thể thu phục được hoàng huynh nghiệt kia của nàng. . .

      Đương nhiên Thương Lung Tình bỏ qua biến hóa của Đông Phương Dao, trán xẹt qua ba đường hắc tuyến, đây là tình huống gì? phải mới vừa rồi vẻ mặt còn khinh thường kiêu ngạo sao? Tại sao lúc này ánh mắt nhìn nàng cứ giống như coi nàng thành thần vậy? Nghĩ thế, thân mình khỏi run lên, da gà đều nổi đầy người, người Đông phương gia này có phải đầu óc đều có chút vấn đề hay . . .

      Lúc này Đông Phương Dịch Hàn lại dở khóc dở cười vẻ mặt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tính tình nha đầu kia rất trẻ con, lúc nắng, lúc mưa. Nhưng mà tại sao muội ấy lại có thể nháo loạn lớn đến như thế này? Là Lí Mị Nhi kia xúi giục sao? Nghĩ vậy, trong con ngươi của lướt qua luồng thị sát và băng hàn. Ai dám làm tổn thương Thương Lung Tình, nhất định khiến cho kẻ đó trả giá đại giới gấp trăm ngàn lần.

      "Cái kia, hoàng tẩu à, vừa rồi là Dao Nhi hồ nháo, tẩu đừng trách móc muội nhé." Tròng mắt Đông Phương Dao xoay vòng, thành ý . Vẻ mặt lại mang theo tò mò và nghi hoặc, cuối cùng vẫn là nhịn được thấp giọng hỏi câu: "Hoàng tẩu, làm thế nào tẩu thu phục được hoàng huynh ta thế, xin chỉ giáo cho muội mấy chiêu. "

      Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng co giật, vẻ mặt hắc tuyến, chỉ biết nha đầu kia nhu thuận như vậy. Lại nghĩ lấy lòng nàng, vì hỏi vấn đề này? Ăn no có việc gì làm sao? gì nhìn trời, bỗng nhiên thần sắc lại lóe lên chút ý cười và trêu tức, lạnh nhạt : "Hỏi hoàng huynh ngươi."

      "A? Hỏi hoàng. . . Hoàng huynh?" Đông Phương Dao lắp bắp, tay chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ vào Đông Phương Dịch Hàn, cuối cùng buông tay ra, lại vô cùng uể oải điềm đạm đáng nhìn Thương Lung Tình : " dám, huynh đâu."

      " đáng sợ như vậy sao?" Thương Lung Tình nhíu mày, mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Đông Phương Dịch Hàn, người này cũng phải rất là kẻ quá lạnh lùng, cũng phải là dã nam tàn bạo, lại càng là người hung ác, thậm chí hình tượng có chút vô lại, vì sao thấy biểu cảm của Đông Phương Dao lại dám trêu chọc đây? Nhưng Thương Lung Tình biết là, ở nàng trước mặt nàng Đông Phương Dịch Hàn mới có mặt này, đối với bên ngoài khiến người ta dám nhìn vào.

      "Ặc, có." Đông Phương Dao nhìn thoáng qua Đông Phương Dịch Hàn, tuy rằng rất kỳ quái hình tượng ở trước mặt Thương Lung Tình bất đồng, nhưng vẫn nghiêm cẩn gật gật đầu. Đôi mắt sáng cũng ngừng chuyển động nhìn về phía , để phòng cho lúc nàng sai lại chọc tức giận. . .
      Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng đạm mạc lướt qua vẻ bất đắc dĩ và sủng nịch, người sống sờ sờ ở đây, lại bị hai nữ nhân này bỏ qu, thậm chí còn ở trước mặt ngại thảo luận về . . .

      "Dao Nhi, sao ngươi lại tới đây tìm Lung Nhi?" Giống như Đông Phương Dịch Hàn nghĩ tới cái gì đó, thần sắc hỏi Đông Phương Dao.

      "A, cái đó. . . Cái đó chính là do sườn phi Lí Mị Nhi của huynh, nàng , nàng . . ." Ánh mắt Đông Phương Dao liếc về phía Thương Lung Tình, ngượng ngùng khó ra, chỉ có thể lắp ba lắp bắp.

      "Nàng cái gì?" Đông Phương Dịch Hàn muốn hỏi ả ta cái gì, lại nghe thấy Thương Lung Tình híp mắt cau mày, lên tiếng hỏi.
      Last edited by a moderator: 13/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 61: có thể giải quyết xong trong năm ngày?
      Editor: Ôp


      "Chuyện này, ta ra, ngươi đừng nóng giận nhé?" Đông Phương Dao co người lại, chịu nổi khí tức nóng rực lại lãnh của hai người trước mặt.

      "Chuyện đó phải là do hoàng huynh muốn để cho mấy nữ nhân kia cuối tháng này tự rời sao? Lí Mị Nhi liền cùng cha nàng là tể tướng chạy tới trước mặt nhị hoàng huynh khóc lóc kể lể, cái gì mà hoàng tẩu hạ mê dược hoàng huynh, mị hoặc hoàng huynh, muốn nhị hoàng huynh ra mặt làm chủ, vừa khéo ta ở nơi đó, liền tò mò chạy tới nhìn xem." Bộ dáng Đông Phương Dao hiên ngang lẫm liệt, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào Thương Lung Tình, đột nhiên lại thốt ra câu: "Phỏng chừng thánh chỉ nhanh đến thôi." d$%^dlT%R6d

      Mới xong, liền nghe được tiếng quản gia từ bên ngoài vào, thở hổn hển : "Vương gia, thánh chỉ đến, muốn vương phi tiếp chỉ."

      Mặt Thương Lung Tình biểu cảm, mắt lạnh đảo qua, lập tức đóng băng ngàn dặm, toàn thân tản mát ra loại khí thế ngạo nghễ bức nhân, hơi thở khiến người khác dám đến gần. Khiến cả người Đông Phương Dao run lên, trong lòng thầm may mắn, may mà có hoàng huynh ngăn cản, trêu chọc vào nàng. Bằng kết cục của mình nhất định rất khó xem. . .

      Khuôn mặt tà tứ nghiệt tuấn tú Đông Phương Dịch Hàn lúc này cũng trầm như sắt, toàn thân toát ra hàn khí tôn quý khiếp người, tay nắm thành quyền, trong con ngươi lóe qua tia sát ý. Nhưng mà, lúc chuyển hướng về Thương Lung Tình lại thay bằng biểu cảm ngốc nghếch vô tội, ánh mắt chớp chớp cười yếu ớt.

      "Tự mình gây ra chuyện, tự mình giải quyết, ta rảnh." Thương Lung Tình mặc kệ, lạnh lùng . Xoay người vào trong phòng, còn thuận tay đóng cửa.

      "Ớ, đấy là thánh chỉ đó, hoàng tẩu, ngươi tiếp chính là kháng chỉ đấy" Đông Phương Dao cho rằng Thương Lung Tình hiểu, liền lớn tiếng la lên. Trong lòng lại tràn ngập tò mò và khâm phục, hoàng tẩu này đủ khí thế, ngay cả kháng chỉ cũng sợ, thậm chí vung cũng vung tay cái liền trực tiếp đóng cửa để ý người khác. . .

      Đông Phương Dịch Hàn bất đắc dĩ nhìn nàng rời , thở dài hơi, nhưng vẻ mặt cũng là ý cưng chiều dung túng. khuôn mặt Lạnh lùng lộ ra chút trầm và nhẫn, xem ra kia Lí Mị Nhi chán sống. . . vất vả mới có hơi chút tiến thêm bước phát triển với Thương Lung Tình, nghĩ tới lại bị nữ nhân kia làm hỏng .

      "Gặp qua Vương gia, công chúa." Lí công công thấy Đông Phương Dịch Hàn và Đông Phương Dao từ bên ngoài vào, liền chạy nhanh đến hành lễ, trong lòng lại nghi hoặc, vương phi đâu rồi? Sao lại nhìn thấy? Ánh mắt cũng tự nhiên mà ngó ra phía bên ngoài. . .d$%^dlT%R6d

      "Miễn lễ, trở về cho Hoàng thượng, lát nữa bổn vương ràng với , vương phi tiến cung cần." Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng xong, sắc mặt đạm mạc, toàn thân tản mát ra hơi thở cường hãn uy hiếp cùng khí thế ngạo nghễ cho cự tuyệt.

      "Vâng, lão nô cáo lui." Lí công công lập tức đáp lới, vội vàng lui ra ngoài, toàn thân ớn lạnh, khí thế của Tiêu Dao vương quả là thể bỏ qua!

      Đông Phương Dao há hốc mồm, tình huống trước mắt là gì avậy? Vì sao thánh chỉ của nhị hoàng huynh nàng ở trong vương phủ này lại giống như tờ giấy bỏ thế kia? Đại hoàng huynh cũng quá sủng hoàng tẩu rồi? Vậy mà giúp nàng ngăn trở phiền toái. . . Trong lòng khỏi có chút hâm mộ và chờ mong, xem ra sau này phải học tập hoàng tẩu làm thế nào nắm bắt tâm nam nhân, có tài năng gì để khiến cho bọn họ sủng ái dung túng như thế.

      "Này, đây là giải dược sao?" Thần sắc Nam Cung Hành Vân kích động khó tin nhìn Thương Lung Tình đưa cái bình kia cho .

      "Ừ, mỗi ngày ba lần, mỗi lần viên, dùng sau khi vận công trợ giúp tiêu hóa, cho đến khi mồ hôi chảy ra mới dừng lại, đại khái trong khoảng 5 ngày là giải hết." Thương Lung Tình chuyên nghiệp tính toán . Dù sao thuốc này là nàng trải qua mấy ngày thức suốt đêm chế tạo, đương nhiên cách dùng công hiệu cũng biết ràng.

      " năm ngày có thể giải xong?" Nam Cung Hành Vân ngốc lăng lặp lại, khuôn mặt khó có thể tin. Vì sao trong mắt người đời có thuốc giải độc, ở trước mặt nàng giống như uống chén nước là có thể giải chứ. Tay siết chặt bình giải dược, vẻ mặt khiếp sợ. d$%^dlT%R6d

      "Thế nào? Ngại thời gian quá dài ?" Thương Lung Tình nhàn nhạt liếc cái, nhíu mày . Biết khiếp sợ, nhưng lại cố ý làm bộ như biết, biết còn tưởng ngại giải độc trong thời gian quá dài đấy.

      "A, , , là, là quá nhanh, ta cho rằng ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể giải hết độc." Nam Cung Hành Vân ấp a ấp úng, vẻ mặt kích động, hưng phấn giống như ngốc tử, ngây ngô cười nhìn Thương Lung Tình.

      "Tốt lắm, tại ngươi thử thuốc trước . Có vấn đề gì lại tới tìm ta." Thương Lung Tình thấy bộ dáng Nam Cung Hành Vân hưng phấn, có chút chịu nổi, chỉ là giải được chất độc trong người thôi, có cần thiết phải kích động như vậy sao?

      Nhưng nàng lại biết, ở trong mắt nàng đơn giản, nhưng đối với người khác lại là khó được. . .

      "Ừ, ta ngay." Nam Cung Hành Vân gật gật đầu đáp lại. Khi ánh mắt nhìn về phía Thương Lung Tình cũng trở nên ý vị thâm trường, trong con ngươi lóe qua vẻ tinh quang cùng thâm trầm.

      xe ngựa, Thương Lung Tình nhắm mắt dưỡng thần, suy tư về việc làm sao để phân bố nhân lực, còn phải lấy tốc độ nhanh nhất khiến cho bọn họ học tập phối hợp đoàn kết. đoàn thể cần phải đoàn kết nhất trí tốt mới có thể phá vây, bằng giống như nắm cát, có ý nghĩa.

      "Tiểu thư, đường này tương đối gập ghềnh, nhưng ngắn hơn nửa thời gian, người xem thế nào?" Mục Tinh đánh xe ngựa, giọng hỏi.

      "Ù, đường này là được." Thương Lung Tình xốc rèm cửa sổ lên, nhìn con đường bên ngoài, nhàn nhạt trả lời.

      "Tốt, vậy tiểu thư nghỉ ngơi ." Mục Tinh xong, liền đánh xe ngựa chạy nhanh hơn tới. . .



      ☆, Chương 62: Có ai thử lên nữa
      Editor: Ôp


      "Thương tiểu thư đến đây, Thương tiểu thư đến đây, mọi người mau tới." Thương Lung lung vừa vào bên trong sơn thôn, liền có người la lên, mọi người cũng ào ào xông tới, người người thần thái sáng láng nhìn nàng.

      "Mọi người khỏe, gần đây trải qua thế nào rồi?" Thương Lung Tình thấy biểu cảm kích động của mọi người, trong lòng ấm áp, cảm thấy nơi này thực có cảm giác như nhà, để nàng cảm nhận được đầm ấm chưa bao giờ có.

      "Tốt lắm!" Vừa nghe Thương Lung Tình chào hỏi bọn họ, mọi người càng thêm kích động, phải biết rằng chủ tử quan tâm trân trọng đối với hạ nhân là vô cùng ít. Mà nàng chỉ có vật chất cung cấp tốt nhất cho bọn họ, khiến cho bọn họ chịu nửa điểm ủy khuất, lại càng xem bọn họ thành thành người nhà ân cần thăm hỏi, như vậy có thể làm cho bọn họ kích động, cảm động sao?

      "Ừ, nếu ai có nhu cầu gì có thể đề xuất với Mục Tinh, ta tận lực thỏa mãn cầu của các ngươi." Thương Lung Tình cười khẽ ra tiếng, ở trong lòng nàng, tuyệt bạc đãi thuộc hạ nào, đương nhiên cũng dung túng người phản bội. Bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm khắc : "Đương nhiên, huấn luyện nhàn hạ." d$%^dlT%R6d

      "Vâng, tiểu thư." Mọi người trăm miệng lời. Người người vẻ mặt kích động ngẩng cao, mặc dù huấn luyện thoải mái, rất vất vả, nhưng bọn họ lại thích thú, toàn lực ứng phó, muốn phụ kỳ vọng của Thương Lung Tình đối với bọn họ.

      "Ừ, hôm nay ta đến đây với mục đích chủ yếu là chọn ra ngàn người huấn luyện đặc biệt, người khác cứ theo bình thường. Đương nhiên được chọn trúng là tốt, chọn trúng cũng đừng nản chí, mặc kệ đứng vị trí nào, chỉ cần các ngươi làm ra chuyện quá đáng có lỗi với đoàn đội, có lỗi với ta, ta tuyệt đối bạc đãi các ngươi, hiểu chưa?" Giọng Thương Lung Tình vang dội cường thế vang xa.

      Toàn thân nàng tản mát ra khí thế ngạo nghễ bức nhân, khí phách tỏa ra, uy áp khiếp người, cái loại tự tin cùng cuồng vọng này, từ trong xương mà ra; trong con ngươi kia lạnh như băng mà kiên định, lại khuến cho người ta cảm thấy nàng phải trải qua rất nhiều trận chiến sonh tử.

      "Vâng, thuộc hạ hiểu , liều chết trung thành với Thương chủ tử." Tất cả ngốc lăng, nghĩ tới chỉ nữ tử nhưng lại có thể tản mát ra khí lực uy hiếp như thế. Lúc hoàn hồn trăm miệng lời hô lớn, vẻ mặt hưng phấn trào dâng.

      "Tốt lắm, tại mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, tiếp tục huấn luyện." Thương Lung Tình vừa lòng gật gật đầu, giọng vang dội hữu lực quanh quẩn khắp sơn thôn.

      "Mục Tinh, ngươi điều những người này ra, ta cho huấn luyện khác." Thương Lung Tình ngồi ở ghế chủ vị, cầm tư liệu cá nhân Mục Tinh cung cấp, lấy ra ít danh sách, giao cho , nhàn nhạt phân phó .

      "Vâng, thuộc hạ lập tức ngay." Mục Tinh nhìn danh sách, hưng phấn đáp lời. Phải biết rằng, những người này cũng là do vất vả huấn luyện ra, thời có thể được nàng thưởng thức, cũng đáng giá để tự hào.

      "Các vị, các ngươi đều là ta tự mình xem tư liệu mà chọn lựa xuất ra, ta lần nữa an bày vị trí của các ngươi để có phương pháp huấn luyện thích hợp, các ngươi có dị nghị gì hay ?" Thương Lung Tình nhìn loạt người xếp trước mặt, giọng hữu lực vang dội. d$%^dlT%R6d

      "Tùy ý chủ tử sai phái." Mọi người vừa nghe, ào ào quỳ xuống đất, trăm miệng lời. Tiếng vang dội quanh quẩn trong khí. . .

      "Tốt lắm, từ giờ trở , các ngươi tự bản thân lựa chọn, phía trước 5 trăm người, 5 người tổ, mặt sau 5 trăm người, 10 người tổ, cho các ngươi thời gian khắc, tự phân tổ đứng ra." Thương Lung Tình khí phách , vẻ mặt tràn ngập tự tin cùng cuồng vọng, khí thế uy áp làm cho người ta thể phục.

      "Vâng. . ." Mọi người tuy có chút tò mò, vì sao làm như vậy, nhưng cũng ai thắc mắc hỏi gì. Theo lời của nàng, nhanh chóng di chuyển lựa chọn đội hữu đứng vững, chờ đợi nàng phân phó câu tiếp theo.

      "Các vị, ta cần tổ đội đoàn kết hữu ái, cộng đồng cùng tiến cùng lùi, nắm tay nhau cùng tới đội ngũ, nhưng nếu như đường phát ra có người cá biệt, ham mê ích lợi mà ích kỷ, bán đứng đội hữu, ta tuyệt tha thứ dễ dàng. tại cho các ngươi lựa chọn cơ hội, nếu thể trung thành và đoàn kết, có thể tự rời , ta tuyệt ngăn cản, các ngươi rời cũng có thể kiếm cuộc sống bình thường." Thương Lung Tình căn cứ vào quy tắc tự do thế kỷ 21, đặc công huấn luyện phương thức phải bảo mật, linh hoạt vận dụng ở trong mọi tình huống, vẻ mặt tràn ngập ngạo nghễ cùng tư thái cường thế.

      Nhưng mà, toàn trường mảnh tĩnh lặng, người di chuyển, chỉ chốc lát, người người ngẩng đầu tò mò nhìn xem có ai rời hay , phát người lùi bước cũng có, hơn nữa vẻ mặt đều mang theo vẻ kích động nhìn Thương Lung Tình, vẻ mặt hưng phấn cùng hăng hái muốn thử sức mình.

      "Tốt lắm, tin tưởng các ngươi lựa chọn ngốc ở trong này, vậy nhất định phải kiên trì đoàn kết hữu ái, cùng tiến cùng thối." xong, nàng đột nhiên khom người nhặt lên cành cây dưới chân, "rắc" tiếng bẻ gẫy, nhàn nhạt : "Lực lượng người, cũng giống như cành cây này, mặc dù cứng rắn, nhưng vẫn bị người khác bẻ gẫy dễ dàng, nhưng mà, nếu ghép 5 cành cây lại, các ngươi xuất nội lực, hơi có thể bẻ gãy sao?"

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy bất khả tư nghị, trong lòng vô cùng nghi hoặc, bằng khí lực bọn họ thể bẻ gãy 5 cành cây hay sao? Lúc này, trong đội ngũ xuất đủ loại biểu cảm, có tin tưởng, có nghi hoặc, có chất vấn, có muốn thử, có rối rắm... d$%^dlT%R6d

      Thương Lung Tình đương nhiên bỏ qua biểu cảm mọi người, tay cầm lân mấy cành cây Mục Tinh nhặt được, lạnh nhạt với bọn họ: "Các ngươi ai tin, có thể lên thử xem."

      "Ta đến..." Ngay tại lúc mọi người còn trầm mặc, giọng hùng hậu vang lên.

      Chỉ thấy nam tử thân hình cao lớn, cường tráng da ngăm đen, đến trước mặt Thương Lung Tình, đầu tiên nhận lấy cành cây, "Rắc" tiếng, bẻ gãy, nhưng mà, lại tiếp tục ghép 5 cành cây lại, cho dù có dùng sức như thế nào cũng thể bẻ được, cuối cùng, mồ hôi đầy đầu cũng có biện pháp bẻ gẫy. Vẻ mặt xấu hổ lau mồ hôi, nhàng : "Bẻ gãy..."

      "Có ai muốn tiến lên thử nữa " Thương Lung Tình nhàn nhạt nhìn cái, ánh mắt hướng về phía mọi người, giọng hữu lực thâm trầm.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63 : Các ngươi muốn chết, vậy ta thành toàn cho các ngươi.

      Editor : Diep Thu Khinh


      có lần thứ nhất tức có lần thứ hai, có hai có ba, theo thời gian trôi qua, những người có chứa nghi ngờ kia, tất cả bọn họ xếp thành từng hàng, mỗi người đều muốn bẻ gãy bó cây kia trong lần. Cuối cùng, ai nấy đều ủ rũ, cúi đầu quay lại chỗ của mình, mong đợi người phía sau có thể tạo nên kỳ tích...

      “ Đạo lý này, mọi người hiểu chưa? nhánh cây đại biểu cho lực lượng của người, 5 nhánh cây trong 1 bó cây buột chặt đại biểu cho lực lượng của 5 cá nhân đoàn kết cùng nhau, nếu tách ra, rất dễ dàng bị người khác tùy ý đánh bại, nhưng khi ở cùng nhau rất khó bị đánh bại, hầu như là thể, thứ ta cần là đoàn đội thể bị đánh bại như thế.” Thương Lung Tình ngước mắt, trong ánh mắt tràn đầy tự tin cùng ngạo nghễ, toàn thân tản mát ra khí thế uy hiếp cường thế bá đạo .

      “ Dạ, thuộc hạ hiểu.” Mọi người quỳ chân đất, đồng thanh đáp. Ai nấy đều mang vẻ mặt kích động, tràn đầy hưng phấn. Ánh mắt mang vẻ mong đợi cùng khát vọng nhìn Thương Lung Tình.

      “ Về sau các ngươi có thể tự do lựa chọn tổ để cùng huấn luyện, ta cho các ngươi biết cách thức cụ thể, tháng sau ta tới nghiệm thu, nếu toàn bộ đều đạt lập tức triển khai kế hoạch của chúng ta .” Thương Lung Tình lạnh nhạt , ánh mắt lạnh lẽo nhưng kiên định, khiến người ta nghĩ rằng nàng trải qua vô vàn trận sinh tử.

      “ Dạ, tiểu thư.” Mọi người mang vẻ mặt mong đợi đáp lời, mặc dù huấn luyện khổ cực, nhưng bọn trông chờ vào huấn luyện kỳ lạ và kế hoạch của Thương Lung Tình hơn, tin tưởng rằng về sau nhất định rất có thành tựu.

      “ Mục Tinh, lấy những thứ chuẩn bị mang ra đây. “ Thương Lung Tình nhìn lướt qua mỗi tổ, xoay người bảo Mục Tinh lấy ra mấy người bù nhìn chuẩn bị xong, muốn tỉ mỉ giới thiệu cấu tạo thân thể và vị trí trí mạng cho bọn họ.

      Khi Mục Tinh lấy ra những người bù nhìn chuẩn bị sẵn vẻ mặt mọi người càng thêm mờ mịt biết làm sao, phải muốn huấn luyện bọn họ sao? Sao lại lấy ra mấy người bù nhìn? Đến tột cùng muốn làm gì đây?

      “ Chắc hẳn mọi người cảm thấy khó hiểu tại sao ta lấy ra cái này phải ? Đợi lát nữa các ngươi hiểu.” Mục Tinh gương mặt tuấn tú cười khẽ tiếng, thần bí . Ban đầu, tiểu thư kêu chuẩn bị cũng rất tò mò, sau mới biết, ra tiểu thư muốn mọi người hiểu về thân thể con người, từ đó biết được các huyệt vị quan trọng và chỗ nào là vị trí trí mạng.

      Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n

      Thương Lung Tình thản nhiên liếc nhìn bọn , cũng nhiều lời nữa, chỉ là cầm tay ít tiểu châm làm tương tự với Tú Hoa Châm ( châm để thêu ) ngày trước kêu chế tạo ra ngoài, thiết kế này những có thể làm ám khí, còn có thể làm châm cứu trong nghề y. Hôm nay, nàng chỉ muốn lấy ví dụ khi kim đâm vào chỗ nào sinh ra hiệu quả gì.

      sân im lặng lạ thường, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chăm chú, lắng nghe Thương Lung Tình giải thích, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, ngờ cấu tạo thân thể con người lại thần kỳ, phức tạp như thế, cuối cùng chỉ nghe nàng : “ Đầu, mắt, động mạch cổ, trái tim cùng các vị trí ở đầu gối đều là những chỗ yếu ớt nhất cơ thể con người, tổ các ngươi phải có từ 5 đến 10 người, chính là muốn các ngươi phải công kích vào vị trí trọng yếu của đối phương, khiến cho đối phương biết bị tấn công khi nào, vô lực phản kháng, tốt nhất có thể chiêu chiến thắng, hiểu chưa?”.

      Mọi người hết hồn, vẻ mặt sôi sục, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, thanh vang dội : “ Hiểu...”

      “ Ừ, rất tốt, đợi lát nữa ta bảo Mục Tinh đưa cho các ngươi bức vẽ chỉ dẫn, các ngươi cứ theo đó mà tập luyện, có chỗ nào có thể hỏi Mục Tinh. Nên nhớ, muốn sử dụng linh hoạt, ngàn vạn lần đừng học bằng cách nhớ rồi đánh mù quyền.”

      “ Dạ, xin nghe tiểu thư dạy bảo.” Mọi người đồng thanh đáp tiếng, thanh có lực, lại lần nữa vang dội khắp trong sân trống trải.....

      Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n

      “ Tiểu thư, hình như phía trước có động tĩnh? Có muốn dừng lại ?” Mộng Vũ nhìn thấy phía trước là đám người vây quanh, bọn họ đều mặc trang phục màu đen, có chút cau mày dò hỏi.

      cần, chớ chọc phiền toái, tiếp tục thẳng.” Thương Lung Tình híp mắt, thản nhiên .

      Vậy mà, bọn nàng chọc phải phiền toái, nhưng phiền toái lại tìm đến cửa! Đúng lúc Thương Lung Tình vừa xong, Mộng Vũ định điều khiển xe ngựa thẳng tên áo đen cầm đầu xoay người, với các nàng: “ Dừng lại, nếu nhìn thấy, chỉ có con đường chết.”

      “ Các ngươi muốn giết ta làm nhanh lên chút, cần gì lạm sát người vô tội.” Tiếng trẻ con có lực, giọng chút nào luống cuống, sợ hãi vang lên.

      Thương Lung Tình ra muốn xen vào việc của người khác, nhưng lại bị giọng non nớt ngạo nghễ hấp dẫn, tò mò vén rèm cửa sổ xe ngựa lên, từ xa nhìn lại là tiểu nam hài quần áo rách nát, khuôn mặt bẩn thỉu, người đầy rẫy các vết thương, tiểu nam hài khí thế ngạo nghễ thế nhưng mặt lại còn có loại hồn nhiên thiên thành. Nàng nghĩ thầm, thân phận của tiểu tử này nhất định đơn giản, nếu sao lại có nhiều người đuổi giết như thế, người còn tản ra khí thế vương giả mà người bình thường có.

      “ Hãy bớt nhảm , mau xuống xe.” Tên áo đen cầm đầu mất kiên nhẫn . Vẻ mặt tràn đầy khinh thường, càng bận tâm đến lời của tiểu nam hài kia.

      “ Bản tiểu thư vốn muốn xen vào việc người khác, nếu các ngươi muốn chết, vậy ta thành toàn cho các ngươi.” Thương Lung Tình ra khỏi xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, trong mắt sát khí, cả người tản ra khí tức lạnh giá, nàng nhấn mạnh từng chữ.

      Nàng đột nhiên híp mắt phượng lại, cả người tản ra khí tức lãnh liệt, chẳng biết tiểu châm xuất trong tay từ lúc nào, chỉ thấy thân châm ở trong trung lóe sáng tia sắc bén, cùng lúc đó tên áo đen cầm đầu: “phốc” tiếng, hộc máu mà chết, ngã xuống đất....

      Trong khoảng thời gian ngắn, những tên còn lại nhìn nhau, vẻ mặt sững sờ, bọn biết nàng ra tay lúc nào, tại sao cảm nhận được chút nội lực nào, nàng có thể giết người rồi.



      Chương 64: Tỷ tỷ chờ ta trưởng thành rồi gả cho ta, được ?

      Editor: Diep Thu Khinh


      Tiểu nam hài trông thấy tình huống như thế, lập tức sững sờ, ngờ rằng nương lớn hơn bao nhiêu tuổi lại có thân thủ nhanh như vậy, hơn nữa còn dưới tình huống dùng chút nội lực nào lại có thể giết chết tên sát thủ cầm đầu.

      “ Thủ lĩnh bị nàng ta giết, nếu chúng ta muốn chết, mau rút lui thôi.” Mọi người còn sững sờ, biết ai đó kêu lên câu, đám sát thủ sợ chết nhanh chóng biến mất dạng, bọn chúng hề để ý đến tiểu nam hài còn sống sót ở bên cạnh.

      Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n

      Thương Lung Tình im lặng, tổ chức gì thế này, tên cầm đầu vừa bị giết, cả đám còn lại liền bỏ chạy tán loạn? Cũng tốt, bớt được chuyện, nàng ngờ phiền toái này giải quyết được dễ dàng như vậy. Ánh mắt nhìn về phía tiểu nam hài kia, vừa đúng lúc nó nhìn sang đây, hai người nhìn thẳng vào đối phương, Thương Lung Tình phát tiểu nam hài này đơn giản, nhìn dáng vẻ khoảng mười tuổi, nhưng gặp tình huống nguy hiểm hề tỏ ra sợ hãi, lạnh nhạt đón nhận tất cả, chẳng lẽ gặp nhiều trường hợp như vậy rồi?

      Tiểu nam hài cũng bị ánh mắt và khí thế của Thương Lung Tình dọa sợ, nghĩ thầm, người này tản ra loại khí thế khiến người khác có cảm giác bị uy hiếp, so với phụ hoàng của nó còn uy nghiêm hơn! Nếu mình có tỷ tỷ giống như nàng ấy tốt, ít nhất có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nghĩ nghĩ lại, trong con ngươi của nó xuất tia hâm mộ cùng vẻ chờ mong.

      Nó cử động thân mình, vui vẻ đến trước mặt Thương Lung Tình, mắt chớp chớp, còn chút khí thế vương giả như vừa rồi, biểu cảm vộ tội, làm nũng : “ Tỷ tỷ, ta có thể theo người ?”

      Thương Lung Tình vốn muốn cự tuyệt, lại phát bộ dáng làm nũng kia đáng , đành lòng bỏ lại nó. Nàng biết nó giả bộ, nhưng vẫn tin tưởng nó vốn có mặt đáng như vậy. Nàng thản nhiên lên tiếng: “ thôi, lên xe ngựa.”

      Mộng Vũ kinh ngạc, sao hôm nay tiểu thư tốt bụng như vậy? Chỉ là, tiểu nam hài này nhìn qua cũng đáng thương, nhưng liệu dẫn theo nó trở về, nó có thể gây thương tổn đến tiểu thư ?

      xe ngựa, tiểu nam hài đảo mắt vòng quanh, vết bẩn người vẫn chưa lau, nhìn chằm chằm vào Thương Lung Tình. Nhìn hồi lâu, vẻ mặt mong đợi, ấp úng lên tiếng : “ Tỷ tỷ, người có thể trở thành tỷ tỷ của ta ?”

      “ Vì sao?” Thương Lung Tình mở mắt ra, nhíu mày . Trong lòng cảm thấy giải thích được, chẳng lẽ mình lớn lên giống tỷ tỷ của nó? Sao tiểu tử này lại đưa ra cầu đối với người mới gặp lần đầu tiên như thế?

      “ Bởi vì tỷ tỷ rất tốt, ta thích tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ chờ ta trưởng thành rồi gả cho ta, được ?” Tiểu nam hài ngây thơ , đôi mắt còn chớp lia chớp lịa nhìn Thương Lung Tình.

      Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n

      Thương Lung Tình nghe vậy, im lặng đến cực điểm, khóe miệng giật giật, tình huống gì thế này? Chẳng lẽ nam tử cổ đại đều trưởng thành sớm vậy sao? Giá thị trường của nàng tốt thế sao? Thậm chí ngay cả tiểu hài tử cũng cầu hôn nàng? Nhìn nó chút, trong lòng suy nghĩ, hay là nàng nên im lặng? Tránh cho nó tiếp tục những lời kỳ quặc, nghĩ vậy, nàng lấy ra cái khăn lụa đưa cho nó, lạnh nhạt : “ Lau sạch rồi tiếp.”
      “ Ừm, cũng may là ta tuấn tú, nếu hù dọa tỷ tỷ rồi.” Tiểu nam hài như lẽ đương nhiên, vẻ mặt tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo....

      Thương Lung Tình trầm mặc, vẻ mặt bất đắc dĩ, may là nàng trả lời tiếp, nếu e là miệng ngừng rồi. Nàng thèm để ý tới nó nữa, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần...

      “ Tiểu thư, đến nơi rồi.” Xe ngựa dừng lại, cùng lúc đó gọng của Mộng Vũ vang lên.

      Thương Lung Tình xuống xe ngựa, bước vào cổng chính, Mộng Vũ cùng tiểu nam hài theo sau. Trong mắt tiểu nam hài thoáng qua tia kinh ngạc, đây là Tiêu Dao vương phủ, chẳng lẽ vị tỷ tỷ này có thân phận là vương phi?

      “ Lung nhi, nàng lại chạy đâu, sao gọi ta cùng.” Đông Phương Dịch Hàn bất ngờ xuất bên cạnh Thương Lung Tình, còn đưa tay ôm vòng eo nhắn của nàng, có chút ghen ghét .

      Thương Lung Tình chút nghĩ ngợi “ba” tiếng, vỗ vào bàn tay ôm eo nàng, cau mày lạnh nhạt : “ Buông ra, ta muốn tắm.”

      “ Có muốn ta giúp nàng tay hay ?” Đông Phương Dịch Hàn hơi sững sờ, sau đó lập tức khôi phục nụ cười nghiệt, chớp chớp đôi mắt với nàng, bằng giọng chọc ghẹo.

      “ Đừng đến làm phiền ta, mau tránh ra.” Thương Lung Tình nhìn khuôn mặt tuấn dật đầy vẻ gian manh kia, trán xẹt qua mấy vạch đen ,tức giận gầm .
      “ Ô ô, Lung nhi, nàng lại ghét bỏ ta?” Đông Phương Dịch Hàn bày ra vẻ mặt vô tội, vẻ mặt kia giống như bị Thương Lung Tình khi dễ vậy.

      “ Tiểu thí hài ( tiểu hài tử xấu xa ) này khắp người đều bẩn, nhặt được ở đâu vậy?” Trong lúc Thương Lung Tình trầm mặc buông nàng ra, gương mặt tuấn tú khẽ cau mày nhìn tiểu nam hài, nghi ngờ hỏi.

      “ Ngươi mới là tiểu thí hài, ta mười tuổi rồi.” Tiểu nam hài vửa nghe Đông Phương Dịch Hàn gọi là tiểu thí hài, lập tức giận giữ, hai mắt sáng lên, tức giận nhìn Đông Phương Dịch Hàn .

      “ Hả? Thế sao, vẫn là tiểu thí hài mà thôi.” Đông Phương Dịch Hàn bằng giọng tức chết người đền mạng. Vẻ mặt biểu lộ khinh bỉ kia là ngươi chính là tiểu thí hài còn thừa nhận?

      “ Ngươi câm miệng lại, cho phép gọi ta là tiểu thí hài, ta tên Âu Dương Thăng.” Tiểu nam hài chịu được nhạo báng của Đông Phương Dịch Hàn, lớn tiếng , bộ dáng kia giống như đây là trận tỷ thí giữa phụ thân và hài tử .

      Thương Lung Tình gì, chỉ biết lắc đầu, quyết định để ý bọn họ nữa. Hai người kia giống như có thù hận từ kiếp trước, mới vừa thấy mặt liền ầm ỹ. Cả hai bình thường phải là kiểu người tính khí nóng nảy, thế nào vừa chạm mặt nhau liền trở nên như thế? Đặc biệt là tiểu nam hài kia, lúc vừa gặp gỡ, nó tỏ ra là người bình tĩnh, còn tại giống như tiểu nam hài tính tình xấu xa vậy.
      Last edited: 30/8/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Điều tra xem gần đây có người nào muốn tìm cái chết.

      Editor: Diep Thu Khinh


      “ Mộng Vũ, dẫn nó tắm .” Thương Lung Tình nhìn Âu Dương Thăng lượt, cau mày, lạnh nhạt . Vết bẩn thân thể này khó coi, hơn nữa hình như người nó còn có vết thương cần phải xử lý ngay.

      “ Được, chúng ta thôi?” Mộng Vũ đáp lời, lên phía trước đưa tay kéo bàn tay bé của Âu Dương Thăng, tới phòng bên cạnh.

      “ Tỷ tỷ, người phải chờ ta, tắm xong ta tới tìm người.” Âu Dương Thăng vừa vừa quay đầu lại, lưu luyến rời .

      “ Tiểu thí hài, vẫn muốn đến tìm vương phi của bản vương sao, cút sang bên.” Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, gương mặt tuấn tú lập tức tối sầm, chút nghĩ ngợi quay trở về, cự tuyệt .

      “ Hừ, người ta tìm là tỷ tỷ, phải là ngươi... đâu có liên quan gì đến ngươi.” Âu Dương Thăng chu cái miệng nhắn, vẻ mặt phục . Nét mặt giống như , ngươi cho ta tìm, ta liền muốn tìm đó, hừ...

      “ Chúng ta phải nghỉ ngơi rồi, chẳng lẽ ngươi muốn tới làm ghế kê chân ( ghế ) ?”

      “ Tỷ tỷ cùng với ngươi đâu, ngươi đừng có dọa ta.”

      “ Nàng là vương phi của bản vương, cùng chỗ với bản vương, chẳng lẽ lại cùng chỗ với ngươi?”

      “ Hừ, chờ đến khi ta trưởng thành, ta liền cưới nàng, xem các ngươi làm sao mà ở chung chỗ?”

      “ Ngươi dám…. Ngươi chưa đủ lông đủ cánh, mà muốn cưới nàng?”

      “Ngươi.... Hừ, ta muốn thành thân với nàng ấy đấy, muốn giành nàng ấy của ngươi, để xem ngươi làm cái gì.”

      ... ...... ...... ....

      Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n

      Thương Lung Tình im lặng, khuôn mặt đen sì, ra hai người kia coi nàng như vật sở hữu để tranh giành? Âu Dương Thăng còn nên , sao tên nam nhân nghiệt này cũng giống như tiểu hài tử, lớn cãi nhau ngừng? biết trong đầu nghĩ gì? Có nhất thiết phải cãi nhau với tiểu nam hài như vậy ? ra nàng biết rằng, biểu của Đông Phương Dịch Hàn là ghen, muốn Âu Dương Thăng chiếm cứ ánh mắt của nàng....

      Thương Lung Tình để ý tới đôi bên còn cãi vả, quay sang giao phó Mộng Vũ đợi lát nữa sau khi tắm xong giúp tiểu nam hài bôi thuốc, rồi mình vào phòng nghỉ ngơi. Nàng lấy tay vỗ trán, nằm chiếc giường êm nhắm mắt, lâm vào trầm tư, con đường sau này nên như thế nào? Bất ngờ, tiếng cãi vả bên ngoài dừng lại, hai người kia cũng trở về phòng của mình, hề tới quấy rầy nàng. Như vậy cũng tốt, nhàn rỗi chút, nàng phải nghỉ ngơi cho khỏe thôi.

      Ban đêm, bầu trời đêm tựa như được tấm màn che màu xanh đen bao phủ, đính đó là mấy viên tàn tinh, ánh sao ảm đạm, ánh trăng bị tầng mây dày che lại, lộ ra tia sáng yếu ớt. Bỗng dưng, tràng thanh huyên náo truyền đến, trong khí thoang thoảng mùi tanh.

      Thương Lung Tình vài bước về phía cửa, đập vào mắt nàng là con rắn độc màu đen! Tiếp đó, tiếng vang càng lúc càng lớn, ba bốn con rắn độc và vài con độc trùng biết tên lục tục bò vào, bọn nó diễu võ dương oai trước mặt nàng! Nàng đảo đôi mắt lạnh lùng, trong nháy mắt tay xuất thêm vài cây Băng Phong Thiên Lý, những cây châm lóe ra tia sáng sắc nhọn, trong con ngươi của nàng thoáng qua ý giết chóc, khóe môi nhếch lên, suy nghĩ thêm nữa, vận khí phóng tiểu châm, những cây châm bén nhọn phóng như bay ra ngoài.

      Trong chớp mắt, hình như mấy con rắn độc còn kháng cự vẫy vài cái, liền ngoan ngoãn gục xuống, các con độc trùng phía sau hình như có chút sợ, lúc trước bò vào có trật tự bao nhiêu bây giờ bọn chúng trở nên hỗn loạn bấy nhiêu, nhưng tuyệt lùi bước, bọn nó bò xung quanh vài vòng, sau đó di chuyển nhanh chóng về vị trí của Thương Lung Tình……

      Thoáng chốc, Thương Lung Tình trở nên lạnh lùng, kèm theo đó là vẻ kiên nhẫn và chán ghét, nàng bình tĩnh tiến về phía trước, từ trong ống tay áo lấy ra mấy bao thuốc bột, nàng nhanh chóng rải xuống, bên cạnh đó còn vẽ vài vòng tròn để bọn chúng chạy trốn được.

      bao lâu sau, đám độc trùng biết tên dưới tác dụng của thuốc bột, nên chết cũng chết, còn tạo thành uy hiếp nữa, Thương Lung Tình híp mắt nhìn màn trước mắt, khẽ nhíu mày, những chuyện này rốt cuộc là ai làm? Chưa diệt được nàng nên chưa chịu bỏ qua sao? Được, nếu muốn tìm cái chết, vậy nàng theo hầu đến cùng…..

      “Mục Vũ, vào, ngươi mau kiểm tra xem gần đây có người nào muốn tìm cái chết.” Thương Lung Tình đảo qua đôi mắt lạnh lẽo, toàn thân tản ra cỗ khí tức làm lòng người hoảng sợ, lạnh lùng .

      “Dạ, tiểu thư.” Mục Vũ nhìn rắn độc và mấy con độc trùng biết tên nằm đầy đất, rùng mình cái, may là tiểu thư biết dùng thuốc bột. Nếu , cho dù võ công có cao hơn người nữa, đừng muốn bình yên vô tránh những thứ này, ngay cả trước khi chạy, cũng chưa chắc giết được những thứ nằm đất này, huống chi toàn bộ đều xử lý xong, vậy khó càng thêm khó.

      “Tiểu thư, những thứ này nên làm thế nào?” Mộng Vũ từ bên ngoài chạy vào, nhìn mấy con vật đáng ghét nằm đất, rất muốn ói, nhưng lo lắng cho Thương Lung Tình hơn, chỉ có thể nhắm mắt hỏi.

      “Tìm người đem những thứ này dọn dẹp sạch , rồi đem thiêu, còn phải trừ độc quanh đây, tránh gieo họa cho người khác.” Thương Lung Tình lạnh nhạt xong, thuận tay lấy ra chai thuốc trừ khử độc, đưa cho Mộng Vũ.

      “Được, tiểu thư.” Mộng Vũ nhận lấy chai thuốc trừ độc, gật đầu cái, xoay người ra ngoài.

      Nhìn căn phòng đầy mùi tanh, nàng có chút ghê tởm, nên ra gian phòng bên ngoài, rồi bước về phía đình nghỉ mát nằm trong vườn hoa. trung sao treo thưa thớt, lấp lóe, gió thổi cây cối lay động, truyền tới bên tai tiếng xào xạc, nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo, chóp mũi như ngửi được hơi thở của hoa cỏ, lá cây.

      Thương Lung Tình ngồi băng đá, trầm tư, những thứ này rốt cuộc là người nào lấy được? Chẳng lẽ do nữ nhân trong hậu viện giở trò quỷ? Có thể lấy được nhiều độc vật như vậy, nhất định phải do người bình thường làm. Xem ra, trong lúc vô tình nàng chọc phải đại nhân vật nào rồi? Chỉ là, người phạm ta, ta phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta phải đòi lại gấp ngàn vạn lần. Mặc kệ chủ mưu là ai, sớm hay muộn đều phải trả cái giá đắt cho hành vi lần này.
      Last edited: 13/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :