1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiêu Dao vương tuyệt sủng hãn phi - Mộng lí đào túy (88/125) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆ Chương 53 : lưu lại thêm mấy ngày sao?


      "Ngươi, ngươi là hồ đồ, coi như ta có thương Tình nhi hơn nữa, Doanh nhi cũng là con của ta, sao mà để ý đến nó được chứ?" Thương Minh đau lòng lắc đầu , mặc dù nàng ta phải là nữ nhân ông , nhưng những năm gần đây, ít nhiều cũng có chút cảm tình, huống chi Doanh nhi là nữ nhi của ông, sao ông lại cần?


      "Ngươi phải uống nước trà kia sao? Vì sao có việc gì?" Lúc này Dương Tú Nhi vẫn còn chút cam lòng cùng tâm tư nghi hoặc, nhưng miệng vẫn hỏi, nếu chuyện bại lộ, bà ta cũng cần phải che giấu cái gì.


      "Ngươi cái này sao?" Thương Lung Tình mặt trấn định móc ra chiếc khăn tay ướt đẫm từ ống áo, ném đất cho Dương Tú Nhi. Kỳ nàng uống hớp nào, tất cả đều đổ vào khăn tay giấu trong ống áo.


      "Tỷ tỷ, van cầu tỷ, bỏ qua cho di nương ." Thương Doanh Nhi lệ rơi đầy mặt nhìn Dương Tú Nhi, nhất thời biết nên làm thế nào cho tốt, chỉ có thể cầu xin Thương Lung Tình tha thứ. . .


      Thương Lung Tình nhàn nhạt nhìn hai người quỳ mặt đất, người nào biết ý nghĩ trong lòng nàng. Ngay tại lúc này, Thương Quyền vẫn quỳ mặt đất đột nhiên tập kích lên người Thương Lung Tình trầm tư.


      Đông Phương Dịch Hàn sớm chú ý tới thần sắc của , thời điểm nhìn thấy động thủ, nhanh chóng phất tay, giống như trận gió, lao đến đánh ngã Thương Quyền. "Phốc" tiếng, Thương Quyền phun ngụm máu, tay chậm rãi để xuống, mắt trừng to, kịp nữa mở miệng, ngã gục xuống.


      "A. . ." Trong nhà vang lên mảnh hỗn loạn, ánh mắt Dương Tú Nhi ngây ngốc nhìn Thương Quyền nằm mặt đất, đột nhiên kêu to lên, lát sau lại cười ha ha, giống như mọi chuyện đều thành trò cười, mắt lưu luyến nhìn vào Thương Doanh Nhi, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, "Bốp" tiếng đụng vào tường, máu chảy ròng, người chậm rãi ngã xuống.


      "Mẹ, mẹ, được bỏ lại con.” Thương Doanh Nhi nhìn Dương Tú Nhi lưu tình rời . Chạy tới đỡ bà dậy, nước mắt rơi, khóc nức nở. . .


      "Mẫu thân. . . xin lỗi, Doanh. . . Nhi, con. . . sau này. . . phải sống tốt. . . chiếu cố mình…" Dương Tú Nhi đứt quãng. Vẻ mặt lên tầng hối hận, bất đắc dĩ. Hai mắt từ từ nhắm nghiền, tay cũng từ từ hạ xuống.


      "Ai, người đâu, hậu táng hai người bọn họ . . ." Khuôn mặt Thương Minh sầu não, giọng tràn đầy tang thương. Ông chưa từng muốn bọn họ chết, lại nghĩ rằng bọn họ chọn phương thức cực đoan kết thúc sinh mạng như thế. Hôm nay hậu táng cho bọn họ, cũng coi như là làm bọn họ thất vọng. . .


      Từ đầu tới cuối Thương Lung Tình thờ ơ lạnh nhạt, mặc dù đối với cách làm của hai người có chút kinh ngạc, nhưng cũng thêm cái gì. Vẻ mặt lạnh nhạt như băng, giống như mọi thứ có quan hệ gì với nàng, lạnh nhạt : " ra ngoài trước . "


      Đông Phương Dịch Hàn hạ mi, biểu tình lạnh nhạt ôm lấy Thương Lung Tình ra ngoài. Trong lòng lại còn có chút tức giận, hai người kia dám đánh chủ ý lên nữ nhân của , đơn giản chỉ chết như vậy, quá tiện nghi cho bọn họ rồi . . .


      Bữa tiệc vẫn tiến hành, Thương Minh giao phó xử lý mọi chuyện cho người làm, liền trở về đại sảnh, dù sao cũng là việc xấu trong nhà nên truyền ra, những chuyện này cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.


      buổi yến hội sinh thần vốn là nên vui vẻ, lại thành ngày khiến cho người ta khó mà quên, đặc biệt đối với Thương Doanh Nhi mà , càng thêm đả kích mạnh mẽ. Mơ hồ chìm trong nặng nề, yến hộ cũng dần kết thúc, tân khách cũng lục tục rời khỏi Thương phủ. . .


      "Tình nhi, cha cũng già rồi, định đưa toàn bộ quyền của Thương gia cho con quản lý, còn có muội muội Doanh Nhi của con nữa, con cũng phải giúp đỡ nó." Thương Minh nhìn Thương Lung Tình, có chút sầu não. Chuyện lần này đối với ông là đả kích lớn, nghĩ tới người là thiếp của ông, người là thuộc hạ ông tín nhiệm nhất, bọn họ lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. . . Ông làm sao chịu nổi chứ!


      "Cha, con còn trẻ, thích hợp xử lý chuyện tình ở Thương gia." Khóe miệng Thương Lung Tình mím lại, Thương Minh ràng còn rất cường tráng, gì mà già rồi? số ít người có tiền đến tuổi này còn muốn cưới vợ bé đấy. Còn trẻ như vậy muốn lui xuống rồi hả?


      "Đúng thế, nhạc phụ đại nhân, mấy năm nữa cũng muộn, ta cùng Lung nhi còn chưa du ngoạn đây, tại nàng thích hợp nhận lấy." Đông Phương Dịch Hàn cũng hết sức phản đối. giỡn, còn chưa kịp cùng nàng bồi dưỡng tình cảm, cứ như vậy để cho nàng tiếp nhận trọng trách, vậy sau này chẳng phải là càng có thời gian.


      "Ai, được rồi! Vậy đợi mấy năm nữa ." Thương Minh suy nghĩ chút cũng gật đầu đáp ứng. Cũng đúng, Tình nhi bây giờ còn trẻ, có chút chuyện rất khó xử lý, hôm nay tuy có Tiêu Dao Vương, nhưng hai người cũng phải cần thời gian cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, lúc này nhận lấy trọng trách của Thương gia cũng được ổn thỏa.


      Thương Lung Tình mặt thay đổi nhìn mọi chuyện trước mắt, trầm mặc. Trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, nàng cự tuyệt, cũng phải là vì nàng nhận nổi, cũng phải là vì muốn bồi dưỡng tình cảm cùng Tiêu Dao Vương, mà là nàng lười phải xử lý, tạm thời muốn tới quan tâm quá nhiều thứ.


      "Cha, ngày mai chúng ta phải trở về, chính người phải chiếu cố tốt bản thân." Thương Lung Tình quyết định để ý tới lời của bọn họ, lạnh nhạt lên tiếng, trong thần sắc thoáng qua luồng tinh quang làm cho người ta .


      "Nhanh như vậy? lưu lại thêm mấy ngày sao?" Thương Minh kinh ngạc hỏi, khó khăn nàng mới được trở lại, nghĩ tới bây giờ lại muốn , trong lòng có loại cảm giác buồn bã.

      ☆ Chương 54 : Hình như là phát độc
      Editor: Ôp


      "Vâng, con trở về còn có chuyện phải xử lý." Mặc dù Thương Lung Tình có điểm muốn rời xa tình thương của phụ thân, nhưng mà cũng thể ở chỗ này mà trở về. Nàng còn chưa quên chuyện hứa với Nam Cung Hành Vân đây.


      "Àiii, được rồi. Vậy sau này nếu rãnh rỗi nhớ quay về, con nhớ chiếu cố tốt mình." Thương Minh bất đắc dĩ đáp lại. khuôn mắt tràn đầy nỡ và buồn bã. . .


      "Vâng, con , người cũng vậy." Thương Lung Tình khó có được lúc lên tiếng như vậy, kiên nhẫn chuyện, ngay cả chính nàng cũng có chút ngoài ý muốn. Chắc là do nhìn thấy phụ thân của nguyên chủ, lại còn phần tình thương của cha khó có được ?


      Đông Phương Dịch Hàn thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Thương Lung Tình, trong lòng vì chuyện nàng phải xử lý mà phiền muộn. Mặc dù biết Thương Lung Tình muốn làm gì, nhưng cảm thấy chuyện của nàng giống bình thường. biết tại sao, cứ cảm thấy như hai người bọn họ ràng sống chung chỗ, nhưng lại có loại cảm giác rất xa xôi, loại cảm giác này khiến cho hoảng sợ phiền não bất an. . .


      Ban đêm, những vì sao lấp lánh xung quanh vầng trăng sáng, ánh trăng chiếu lên cả vùng đất rộng rãi, khoác thêm cho vùng đất tầng ngân quang mỏng, hết sức kỳ ảo, làm cho người ta thấy rất thoải mái, thích hợp trầm tư ở địa phương tốt.


      Thương Lung Tình ngồi tảng đá trong đại viện, nhàn nhã uống trà. Bên cạnh còn có cả Nam Cung Hành Vân và Đông Phương Dịch Hàn, hai người đều có tâm tư riêng nhìn Thương Lung Tình nhàn nhã thưởng thức trà.


      Đột nhiên, sắc mặt Đông Phương Dịch Hàn trở nên có chút cổ quái, thần sắc thoáng qua luồng thống khổ và nhẫn nại. Nhưng vẫn bình tĩnh đứng lên, với Thương Lung Tình: "Ta có chút chuyện phải xử lý, trước bước. "


      "Tốt." Tuy Thương Lung Tình kinh ngạc Đông Phương Dịch Dàn tự mình rời , nhưng cũng ngăn cản, lạnh nhạt đáp lại.


      "Quái lạ, sao hôm nay chịu rời khỏi ngươi chứ?" Nam Cung Hành Vân kỳ quái liếc mắt nhìn Đông Phương Dịch Hàn, giọng giễu cợt. Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng? Bình thường còn cho có cơ hội ở mình cùng Thương Lung Tình, mấy ngày nay vẫn luôn bắt ép , là ngây thơ. . .


      Thương Lung Tình cũng ngẩng đầu lên nhàn nhã uống trà, thưởng nguyệt, để ý tới Nam Cung Hành Vân nhạo báng. . .


      Đợi có trong tình , tha cho sai sót , Đông Phương Dịch Hàn chính xác là sợ Thương Lung Tình đặt ý định lên người Nam Cung Hành Vân, huống chi mình còn chưa lấy được lòng của nàng, tất nhiên cách làm chính là bá đạo cưỡng chiếm.
      . .


      "Gia, ngài làm sao vậy?" Tiểu Ức theo bên người, lúc vòng qua khúc quanh vội vàng đỡ lấy Đông Phương Dịch Hàn, lo lắng hỏi.


      "Hình như là độc phát tác." Đông Phương Dịch Hàn hữu khí vô lực thở hổn hển .


      "Nguy rồi, vậy làm sao bây giờ? Làm sao lại đột nhiên phát tác chứ?" Tiểu Ức gấp gáp vô cùng, thần sắc khẩn trương hỏi. Trong lòng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ?


      " biết, có thể là cổ độc trong người chuyển động tăng nhanh." Đông Phương Dịch Hàn chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng, có chút mỏi mệt .


      "A? Vậy nên làm cái gì bây giờ? tại Tiểu Thần lại ở bên người…" Tiểu Ức vừa nghe là cổ phát tác, lòng càng như lửa đốt, thần y Tiểu Thần còn chưa tới, chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?


      "Đúng rồi, gia, thuốc.” phải Tiểu Thần nếu như phát đột, có viên thuốc có thể chống lại mấy canh giờ sao?" Tiểu Ức vỗ vỗ cái trán, bừng tỉnh đại ngộ.


      "Ừ, đỡ ta nghỉ ngơi. " Đông Phương Dịch Hàn bình tĩnh , thần sắc lướt qua ý bất đắc dĩ.


      "Tốt, thuộc hạ cũng phải nhanh chóng liên lạc với Tiểu Thần tới đây nữa." Tiểu Ức đỡ Đông Phương Dịch Hàn về phía nghỉ ngơi, miệng cũng ngừng lẩm bẩm, vội vội vàng vàng vào trong nhà sau, lại chạy ra ngoài.


      Đông Phương Dịch Hàn ăn viên thuốc ngăn chặn độc phát tác, vận công từ từ điều tức. . .


      Bất tri bất giác, sắc trời sáng mông lung, hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ cũng khoác tầng sương mỏng, khí có vẻ đặc biệt mát mẻ, khiến tâm tình người ta hết sức sảng khoái. Đông Phương Dịch Hàn đứng dậy, tới bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn dật vẻ phức tạp làm cho người ta nhìn hiểu, lạnh nhạt nhìn cảnh sắc lờ mờ ngoài cửa sổ, tâm tư bay xa. . .


      Đột nhiên hồi thần, lục lọi người, phát hình như ít thứ gì, cúi đầu nhìn xuống, ra là ngọc bội tùy thân mang theo thấy đâu, khẽ cau mày, chân tướng, là rớt ở nơi nào hay bị kẻ nào lấy trộm? Nhưng trộm có thể tính là dễ, dù sao người có công lực để đến được gần ít lại càng ít, huống chi là lấy tùy thân của .


      Duy nhất có thể nghĩ chính cẩn thận rớt là ở nơi nào đó? Chất liệu mặt ngoài ngọc bội kia chỉ là khối ngọc thượng hạng, thực tế quan trọng chính là tượng trưng cho thân phận của . Dĩ nhiên, có khối ngọc bội này, mặc dù chuyện làm có chút bất tiện, nhưng thực chất ảnh hưởng quá lớn.


      Chẳng qua là phải tìm chút, nếu quả tìm được, cũng có thể cái khác thông báo lần nữa chế biến.


      "Gia, sao rồi?" Tiểu Ức từ bên ngoài trở lại, sắc mặt lo lắng hỏi. Chỉ sợ giống như có cái gì may xảy ra, lo lắng gấp gáp nhìn Đông Phương Dịch Hàn.


      " sao, hôm nay có vấn đề lớn gì." Đông Phương Dịch Hàn sắc mặt lạnh nhạt, như có chuyện gì xảy ra . Giống như nhớ tới cái gì, lại cau mày, trầm tư.


      lát sau, Đông Phương Dịch Hàn có chút động dung lên tiếng: " Ngọc bội của ta bị mất, ngươi ra ngoài phụ cận tìm chút, xem có thể bị rơi ở nơi nào hay . "

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54 : Hình như là phát độc
      Editor: Ôp


      "Vâng, con trở về còn có chuyện phải xử lý." Mặc dù Thương Lung Tình có điểm muốn rời xa tình thương của phụ thân, nhưng mà cũng thể ở chỗ này mà trở về. Nàng còn chưa quên chuyện hứa với Nam Cung Hành Vân đây.


      "Àiii, được rồi. Vậy sau này nếu rãnh rỗi nhớ quay về, con nhớ chiếu cố tốt mình." Thương Minh bất đắc dĩ đáp lại. khuôn mắt tràn đầy nỡ và buồn bã. . .


      "Vâng, con , người cũng vậy." Thương Lung Tình khó có được lúc lên tiếng như vậy, kiên nhẫn chuyện, ngay cả chính nàng cũng có chút ngoài ý muốn. Chắc là do nhìn thấy phụ thân của nguyên chủ, lại còn phần tình thương của cha khó có được ?


      Đông Phương Dịch Hàn thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Thương Lung Tình, trong lòng vì chuyện nàng phải xử lý mà phiền muộn. Mặc dù biết Thương Lung Tình muốn làm gì, nhưng cảm thấy chuyện của nàng giống bình thường. biết tại sao, cứ cảm thấy như hai người bọn họ ràng sống chung chỗ, nhưng lại có loại cảm giác rất xa xôi, loại cảm giác này khiến cho hoảng sợ phiền não bất an. . .


      Ban đêm, những vì sao lấp lánh xung quanh vầng trăng sáng, ánh trăng chiếu lên cả vùng đất rộng rãi, khoác thêm cho vùng đất tầng ngân quang mỏng, hết sức kỳ ảo, làm cho người ta thấy rất thoải mái, thích hợp trầm tư ở địa phương tốt.


      Thương Lung Tình ngồi tảng đá trong đại viện, nhàn nhã uống trà. Bên cạnh còn có cả Nam Cung Hành Vân và Đông Phương Dịch Hàn, hai người đều có tâm tư riêng nhìn Thương Lung Tình nhàn nhã thưởng thức trà.


      Đột nhiên, sắc mặt Đông Phương Dịch Hàn trở nên có chút cổ quái, thần sắc thoáng qua luồng thống khổ và nhẫn nại. Nhưng vẫn bình tĩnh đứng lên, với Thương Lung Tình: "Ta có chút chuyện phải xử lý, trước bước. "


      "Tốt." Tuy Thương Lung Tình kinh ngạc Đông Phương Dịch Dàn tự mình rời , nhưng cũng ngăn cản, lạnh nhạt đáp lại.


      "Quái lạ, sao hôm nay chịu rời khỏi ngươi chứ?" Nam Cung Hành Vân kỳ quái liếc mắt nhìn Đông Phương Dịch Hàn, giọng giễu cợt. Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng? Bình thường còn cho có cơ hội ở mình cùng Thương Lung Tình, mấy ngày nay vẫn luôn bắt ép , là ngây thơ. . .


      Thương Lung Tình cũng ngẩng đầu lên nhàn nhã uống trà, thưởng nguyệt, để ý tới Nam Cung Hành Vân nhạo báng. . .


      Đợi có trong tình , tha cho sai sót , Đông Phương Dịch Hàn chính xác là sợ Thương Lung Tình đặt ý định lên người Nam Cung Hành Vân, huống chi mình còn chưa lấy được lòng của nàng, tất nhiên cách làm chính là bá đạo cưỡng chiếm.
      . .


      "Gia, ngài làm sao vậy?" Tiểu Ức theo bên người, lúc vòng qua khúc quanh vội vàng đỡ lấy Đông Phương Dịch Hàn, lo lắng hỏi.


      "Hình như là độc phát tác." Đông Phương Dịch Hàn hữu khí vô lực thở hổn hển .


      "Nguy rồi, vậy làm sao bây giờ? Làm sao lại đột nhiên phát tác chứ?" Tiểu Ức gấp gáp vô cùng, thần sắc khẩn trương hỏi. Trong lòng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ?


      " biết, có thể là cổ độc trong người chuyển động tăng nhanh." Đông Phương Dịch Hàn chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng, có chút mỏi mệt .


      "A? Vậy nên làm cái gì bây giờ? tại Tiểu Thần lại ở bên người…" Tiểu Ức vừa nghe là cổ phát tác, lòng càng như lửa đốt, thần y Tiểu Thần còn chưa tới, chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?


      "Đúng rồi, gia, thuốc.” phải Tiểu Thần nếu như phát đột, có viên thuốc có thể chống lại mấy canh giờ sao?" Tiểu Ức vỗ vỗ cái trán, bừng tỉnh đại ngộ.


      "Ừ, đỡ ta nghỉ ngơi. " Đông Phương Dịch Hàn bình tĩnh , thần sắc lướt qua ý bất đắc dĩ.


      "Tốt, thuộc hạ cũng phải nhanh chóng liên lạc với Tiểu Thần tới đây nữa." Tiểu Ức đỡ Đông Phương Dịch Hàn về phía nghỉ ngơi, miệng cũng ngừng lẩm bẩm, vội vội vàng vàng vào trong nhà sau, lại chạy ra ngoài.


      Đông Phương Dịch Hàn ăn viên thuốc ngăn chặn độc phát tác, vận công từ từ điều tức. . .


      Bất tri bất giác, sắc trời sáng mông lung, hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ cũng khoác tầng sương mỏng, khí có vẻ đặc biệt mát mẻ, khiến tâm tình người ta hết sức sảng khoái. Đông Phương Dịch Hàn đứng dậy, tới bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn dật vẻ phức tạp làm cho người ta nhìn hiểu, lạnh nhạt nhìn cảnh sắc lờ mờ ngoài cửa sổ, tâm tư bay xa. . .


      Đột nhiên hồi thần, lục lọi người, phát hình như ít thứ gì, cúi đầu nhìn xuống, ra là ngọc bội tùy thân mang theo thấy đâu, khẽ cau mày, chân tướng, là rớt ở nơi nào hay bị kẻ nào lấy trộm? Nhưng trộm có thể tính là dễ, dù sao người có công lực để đến được gần ít lại càng ít, huống chi là lấy tùy thân của .


      Duy nhất có thể nghĩ chính cẩn thận rớt là ở nơi nào đó? Chất liệu mặt ngoài ngọc bội kia chỉ là khối ngọc thượng hạng, thực tế quan trọng chính là tượng trưng cho thân phận của . Dĩ nhiên, có khối ngọc bội này, mặc dù chuyện làm có chút bất tiện, nhưng thực chất ảnh hưởng quá lớn.


      Chẳng qua là phải tìm chút, nếu quả tìm được, cũng có thể cái khác thông báo lần nữa chế biến.


      "Gia, sao rồi?" Tiểu Ức từ bên ngoài trở lại, sắc mặt lo lắng hỏi. Chỉ sợ giống như có cái gì may xảy ra, lo lắng gấp gáp nhìn Đông Phương Dịch Hàn.


      " sao, hôm nay có vấn đề lớn gì." Đông Phương Dịch Hàn sắc mặt lạnh nhạt, như có chuyện gì xảy ra . Giống như nhớ tới cái gì, lại cau mày, trầm tư.


      lát sau, Đông Phương Dịch Hàn có chút động dung lên tiếng: " Ngọc bội của ta bị mất, ngươi ra ngoài phụ cận tìm chút, xem có thể bị rơi ở nơi nào hay . "



      Chương 55 : Ái phi, nàng đừng ghét bỏ ta.

      "Hả, ngọc bội? Ý gia là vật tùy thân ngài luôn mang theo sao?" Tiểu Ức ngoài ý muốn hỏi, nghĩ thầm, chẳng lẽ rơi lúc tối hôm qua? Tại sao trùng hợp như thế?


      "Ừ, ngươi ra ngoài tìm chút, tận lực tìm trong phạm vi lúc ngươi đỡ ta tối hôm qua, tìm kỹ càng, nếu như tìm được coi như thôi." Đông Phương Dịch Hàn nhàn nhạt , mặc dù ngọc bội kia quan trọng, nhưng miễn cưỡng, cũng bắt buộc phải tìm thấy.


      "Tốt, thuộc hạ ra ngoài tìm." Tiểu Ức đáp lời xong, liền vội vàng chạy ra ngoài. Phải nắm chặt thời gian, chưa tới nửa canh giờ cố gắng tìm cho ra.


      "Ngươi tìm cái gì vậy?" Thời điểm Tiểu Ức cúi đầu tìm kiếm ngọc bội ở chỗ cách Thương Lung Tình xa, Mộng Vũ và Thương Lung Tình đúng lúc ra, tò mò hỏi.


      "À, ta tìm ngọc bội giúp Vương gia." Tiểu Ức cũng quay đầu lại trả lời, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh. Ngay cả hành lễ với Thương Lung Tình cũng quên, vẻ mặt vô cùng gấp gáp tìm kiếm.


      "Ngọc bội, hình dáng thế nào? Ta giúp ngươi cùng tìm." Mộng Vũ liếc nhìn Thương Lung Tình, tò mò , ánh mắt chớp chớp, đáng vô cùng.


      "À, chính là khối ngọc thượng hạng, óng ánh trong suốt, phía có khắc hàng dài giống như kiểu ấn ký. . ." Tiểu Ức chút do dự vừa cụ thể bộ dáng ngọc bội, cảm thấy có gì ổn. . .


      ra là Thương Lung Tình thèm để ý việc Tiểu Ức tìm kiếm ngọc bội, chẳng qua là nghe kiểu dáng của ngọc bội theo như lời cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại nhớ nổi gặp qua ở chỗ nào. Khẽ cau mày, nghi ngờ vì sao ngọc bội lại bị mất?


      "Ngươi giúp cùng nhau tìm , ta ra ngoài trước." Thương Lung Tình phân phó Mộng Vũ, mình về phía cửa lớn.


      Ước chừng qua nửa canh giờ, Mộng Vũ trở lại bên người Thương Lung Tình, mà Tiểu Ức lại ủ rũ cúi đầu phía sau, sầu mi khổ não tới bên người Đông Phương Dịch Hàn.


      " tìm được?" Thương Lung Tình nhìn thần sắc của Tiểu Ức cũng biết đại khái kết quả, nhưng vẫn mở miệng lên tiếng. Trong lòng càng nghi ngờ sâu hơn, nếu như bị rơi, tại sao lại tìm được?


      "Vâng, Đúng thế! Trước tước sau sau mọi nơi xung quanh đều tìm nhưng thấy, biết có phải bị rơi xuống nơi khác hay ." Mộng Vũ kỳ quái . Theo lý, ngọc bội phải là vật quá , nếu quả bị rớt ở nơi đó, tìm được! Trừ phi bị người lấy mất hoặc là rơi ở nơi khác.


      Thương Lung Tình đáp lại, chẳng qua là lạnh nhạt lên xe ngựa, lúc ngồi ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần, lại nghe được tiếng bước chân của Đông Phương Dịch Hàn, càng ngày càng gần, đột nhiên xe ngựa hơi chìm xuống, chỉ thấy da mặt dày ngồi ở bên người Thương Lung Tình, đưa tay nắm vai của nàng.


      Thương Lung Tình cau mày, muốn tránh thoát tay , lại phát thoát ra được. Giọng có ý tốt: "Ngươi lên cứ lên, ôm ta làm cái gì? Buông tay!"


      Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn yết ớt bi thương, đáng thương : "Ái phi, nàng đừng ghét bỏ ta nha, ta ngoan ngoãn nghe lời."


      Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng co quắp, bộ mặt hắc tuyến, người này cái gì thế? Động kinh cái gì thế? Nàng cũng chưa có gì, thế nào ra khỏi miệng giống như biến thành bị nàng khi dễ? Bất tri bất giác, nàng giơ tay áp lên trán , để xem xem có phải đầu óc bị cháy hỏng hay , mới có thể những lời tưởng này.


      Vậy mà, Đông Phương Dịch Hàn lại vô cùng phối hợp vuốt cái tay trán, vẻ mặt ủy khuất nhìn Thương Lung Tình, giống như là đứa trẻ đòi kẹo. . . Cơ thể cũng chầm chậm đến gần nàng, dán lên người nàng. Lúc mặt Thương Lung Tình đen lại muốn đẩy ra lại nghe được giọng rầu rĩ của : "Đừng nhúc nhích, cho ta mượn nàng dựa vào lát, ta thoải mái."


      Thương Lung Tình dừng tay lại, quái dị nhìn rồi cuối cùng vẫn đẩy ra, cứ để cho ôm chặt như vậy. Trong lòng buồn bực vô cùng, mình lúc nào nhân từ với như vậy? Lại có chút muốn đẩy , muốn nhìn vẻ mặt buồn bã của . Mặc dù biết diễn trò hay là , chính là tay nhúc nhích được để đẩy . Tính ra, nhìn dáng vẻ của cũng giống như diễn trò, trước cứ để cho dựa vào ? Thương Lung Tình trong lòng an ủi mình chút. . .


      Đông Phương Dịch Hàn cũng biết tại sao như vậy, có lẽ là cổ độc trong thân thể tác quái. Vốn là người hơi mệt, lúc nhìn thấy Thương Lung Tình và ôm nàng vào lòng, chỉ muốn buông nàng ra mà còn có cả dục vọng chiếm giữ, cơ thể cũng khống chế được dán lên người nàng. Mặc dù phải là mong muốn, nhưng thấy Thương Lung Tình muốn đẩy ra lại thôi, chẳng biết tại sao tâm tình lại vui vẻ như nở hoa, thân thể bởi vì độc phát tác nên mệt mỏi dần dần buông lỏng xuống, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà tứ mê hoặc lòng người. . .


      Nam Cung Hành Vân cỡi ngựa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào xe ngựa, nghĩ thầm, hôm nay tại sao Thương Lung Tình chuyện dễ dàng như vậy, lại để cho Tiêu Dao Vương kia ngồi trong xe ngựa? Có phải đại biểu rằng trong lòng nàng hay ? Hừ, được! kỳ nữ tử như vậy nhất định phải tranh thủ, thể để cho kẻ gọi là Tiêu Dao Vương bị đồn đãi phong lưu phóng khoáng, câu nệ tiểu tiết, có thực quyền chiếm cứ nàng, như thế che phủ tài hoa của nàng. Người nàng cần là kẻ có dã tâm giống như , là người có năng lực bễ nghễ thiên hạ cùng giúp đỡ nhau nắm giữ thiên hạ. Nghĩ tới đây, tay đột nhiên siết chặt, khuôn mặt đầy ý tranh đoạt. . .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 56: Ngài sai chứ? Giải tán hậu viện?
      Editor: Ôp


      Lúc trở lại Tiêu Dao Vương phủ gần đến hoàng hôn, đèn lồng treo ở phía góc tường đường sớm thắp sáng, ánh sáng ngũ sắc theo gió chập chờn, vì đường phố tăng thêm tầng màu sắc, phố xá náo nhiệt cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, thỉnh thoảng có người qua, còn có tiếng trẻ con cười hi ha. . .


      "Đến rồi, tỉnh tỉnh" Thương Lung Tình đẩy người Đông Phương Dịch Hàn cái, im lặng rút người ra, người này kỳ quái, thế mà lại có thể dựa vào người nàng ngủ gần ngày, hay là cố ý? Mà mình cũng giải thích được, tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt nghiệt của ngủ lại nỡ đánh thức .


      "Ừm, đến rồi à, ta lại có thể ngủ lâu như vậy?" Hiển nhiên là Đông Phương Dịch Hàn còn có chút mờ mịt, ngoài ý muốn thế nhưng mình ngủ được sâu đến thế, hơn nữa còn là ở đường? Đưa tay ra duỗi thắt lưng, ngẫm nghĩ, biết bao lâu ngủ được giấc ngon như vậy, cần phải dưới tình huống lo lắng suy nghĩ, mà được thoải mái buông lỏng cảnh giác. Trong con ngươi thoáng qua vẻ khó hiểu và ngoài ý muốn. . .


      "Ngủ giống như heo ấy, còn cái gì." Thương Lung Tình tức giận. Đứng lên, định xuống xe ngựa, lại nghĩ rằng bởi vì ngồi quá lâu di chuyển, cho nên chân tê cứng, đứng được, tay quýnh lên nắm được cái gì, mắt thấy phải ngã xuống, eo lại đột nhiên xuất thêm cánh tay, cơ thể cũng ngã nhào vào trong ngực .


      "Ái phi, vội vã như vậy làm gì, nếu ngã bị thương, ta chắc chắn rất đau lòng, vẫn nên để ta ôm nàng ." Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn mang theo nụ cười. đợi nàng trả lời, ôm nàng khom người chui ra xe ngựa, vào trong phủ.


      Mặt Thương Lung Tình đổi sắc để cho ôm, nghĩ thầm, còn phải là lỗi của ngươi hả, nếu phải là ngươi luôn tựa vào người ta, ta như thế sao? Để cho ôm hình như cũng có gì hợp lý, lúc này nàng cũng phát ra trong lúc vô tình mình đón nhận thân cận của Đông Phương Dịch Hàn. Đương nhiên, nàng cũng nghĩ tới, khí ái muội như thế khiến những người khác xôn xao thành cái dạng gì. . .


      Những người phía sau thấy tình huống này, vẻ mặt đều nghi ngờ khó hiểu, tại sao mới chỉ ngày, hai người thân mật khăng khít như vậy? Tất cả hạ nhân đều trợn mắt há mồm, gần như là hóa đá gốc lăng mờ mịt nhìn theo bóng lưng xa dần của bọn họ. . .


      Tay Nam Cung Hành Vân siết chặt, sắc mặt trầm nhìn bóng dáng bọn họ xa, đột nhiên có loại ý niệm rất muốn thay thế Đông Phương Dịch Hàn. Nhưng mà biết tại có cách nào để ngăn cản mọi thứ ở trước mắt này, chỉ có thể lạnh lẽo nhìn theo. Mặc dù trong lòng vô cùng đố kỵ và hâm mộ. . .


      Ban đêm, trời đầy sao lấp lánh, ánh trăng sáng chiếu xuống khắp mặt đất, tăng thêm nhiều màu sắc rực rỡ. Đông Phương Dịch Hàn đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt phức tạp nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trầm mặc yên tĩnh trong ánh trăng. . .


      "Gia, chưa đến nửa canh giờ nữa Tiểu Thần tới, có lẽ có biện pháp chế trụ cổ này." Giọng Tiểu Ức có chút xác định. Sắc mặt cũng lộ vẻ gấp gáp và phiền nhiễu.


      bên Hướng Nhất và Hướng Nhị cũng đều có khuôn mặt buồn rầu, biết nên làm thế nào cho phải? hiểu vì sao gia lại đột nhiên phát độc, chẳng lẽ ngài ấy động phải thứ gì đó khiến cổ phát tác?


      " đến biết thôi, tại gấp gáp cũng chẳng có tác dụng." Mặt Đông Phương Dịch Hàn thay đổi .


      "Gần đây như thế nào? Có tình huống mới gì sao?" Đông Phương Dịch Hàn ngồi trở lại tháp mềm, tay có hạ xuống bên gõ gõ, thần sắc lạnh nhạt hỏi.


      "Vâng, gần đây rất kỳ quái, các phe đều yên lặng hơn rất nhiều, cũng hề có động tĩnh gì, biết có phải mưu tìm cái gì hay ?" Hướng Nhất chau mày có chút nghi ngờ .


      "Tiếp tục quan sát, có động tĩnh gì lập tức bẩm báo cho ta biết." Ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn sâu thẳm nhìn chăm chú vào phía trước, cả người tản ra khí thế cao quý ngạo nghễ.


      "Dạ, thuộc hạ hiểu." Hướng Nhất Hướng Nhị hai miệng lời.


      "Đúng rồi, Tiểu Ức, ngươi thu dọn lại hậu viện xem có bao nhiêu nữ nhân, mỗi người cấp cho khoản ngân lượng, cuối tháng này cho toàn bộ các nàng tự rời ." Đông Phương Dịch Hàn giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên vẻ mặt tràn đầy mong đợi.


      Tiểu Ức nghe vậy vô cùng sửng sốt, ngây dại lúc lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh. Cho đến khi Hướng Nhất buồn cười địa vỗ cái, mới hồi thần. Sau đó ngước mặt lên chầm chậm quái dị nhìn Đông Phương Dịch Hàn, muốn xác định lần nữa : "Gia, ngài sai chứ? Giải tán hậu viện?"


      "Thế nào? Ngươi bỏ được?" Đông Phương Dịch Hàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Ức, lời ra khiến Tiểu Ức buồn bực thôi, khiến đột nhiên ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Đông Phương Dịch Hàn. . .


      "Phụt" tiếng, Hướng Nhất Hướng Nhị hai người nhìn nhau, chút lưu tình bật cười. Cũng vỗ vỗ vai Tiểu Ức, sợ chết hòa nhã : " phải là ngươi bỏ được nương nào trong đó chứ? Mau dẫn ra ngoài cho chúng ta nhìn xem, giúp ngươi góp ý phen. . ."


      Tiểu Ức hồi thần, gương mặt xuất màu đỏ ửng mất tự nhiên, lửa giận bùng lên lớn tiếng : "Hai người các ngươi ít hả hê thêm mắm thêm muối , tốt nhất nên cầu nguyện để cho ta bắt được cái đuôi, hừ. "


      "Ôi ôi, tức giận à? Chúng ta hơi sợ đấy." Hướng Nhất càng sợ chết vẻ mặt giả vờ bị hù dọa, tiếp tục trêu tức.


      "Các ngươi. . . Các ngươi câm miệng cho ta, chính ấy." Tiểu Ức bất đắc dĩ rống giận. Trong lòng khỏi xúc động: Đúng là kết giao nhầm với bằng hữu. Vẻ mặt tràn đầy tức giận và nhẫn.


      Tiểu Ức rống xong, nhìn về phía Đông Phương Dịch Hàn, thấn sắc nghiêm túc, có chút lo lắng : "Gia, như vậy được ? Có thể dẫn đến chú ý của người khác hoặc để kẻ khác hoài nghi dụng tâm gì hay ?"
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ Chương 57: Bổn vương chính là tử cũng thể tìm kia tiện, nhân
      Editor: Ôp


      "Ừ, trở ngại, cũng là thời điểm đối mặt rồi. Huống chi ta hứa với nàng lúc trở về xử lý." Đông Phương Dịch Hàn ngạo nghễ xong, trong con ngươi lóe tia chờ mong cùng với ý cười. khuôn mặt nghiệt lộ ra nụ cười mị hoặc. . .

      Tiểu Ức nhìn Đông Phương Dịch Hàn khó có khi lộ ra vẻ cười yếu ớt mặt, suýt chút nữa là hóa đá, đây, đây có phải là gia hay , làm sao lại thấy thích hợp chứ? Còn nữa, rốt cuộc "nàng" trong miệng ngài ấy là ai? Chẳng lẽ là hứa hẹn gì đó với vương phi? Nếu như quả là như vậy, lực ảnh hưởng của vương phi cũng quá lớn ? là quá bất khả tư nghị . . .

      Hướng Nhất Hướng Nhị nghe thế, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc, ăn ý liếc mắt nhìn nhau cái, trong lòng băn khoăn. Theo như lời gia, phải là muốn bại lộ ra thân phận khác chứ? Nhưng, vương phi có là người của Vương gia ? Gia làm như vậy có phải quá mạo hiểm hay ?

      "Các ngươi cần lo lắng, ta tự có chừng mực." Đông Phương Dịch Hàn hiển nhiên bỏ qua biểu cảm của bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh .

      "Gia, như thế nào, làm sao có thể đột nhiên phát tác?" lúc mỗi người còn đăm chiêu có suy nghĩ riêng, Tiểu Thần từ bên ngoài vội vàng gấp gáp trở về, gấp rút mở cửa phòng, chạy vào, thở phì phò sốt ruột hỏi.

      "Ơ, các ngươi đều ở đây hết hả? Gia, ngài. . . có việc gì chứ?" Tiểu Thần dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mấy người bọn họ, có chút mờ mịt, chân tướng, chỉ có thể chờ đợi đáp án. . . d/d/lquydoon

      " phải là có việc gì, mà là tạm thời có việc gì, đợi ngươi đấy. , ngươi cũng cần gấp gáp thành dạng này chứ?" Tiểu Ức lắc lắc đầu, giọng vang lên.

      "Đương nhiên ta gấp rồi, các ngươi biết cả đường ta đều phải vội vàng như thế nào đâu." Tiểu Thần nghe vậy, bất mãn . vừa nghe tin gia phát độc, liền liều mạng trở về gấp, vốn dĩ là hành trình trong ba ngày, ngày đến nơi, còn chạy chết hai con ngựa, thực làm cho đau lòng mà.

      "Ặc, ra cũng rất vội, đừng tức giận đừng tức giận." Tiểu Ức cười ha hả an ủi, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Dịch Hàn luôn luôn trầm mặc, sắc mặt cũng trở nên nghiêm cẩn, giọng tự nhiên cũng biến thành sầu lo.

      "Gia, ta nhìn xem chút." Đương nhiên Tiểu Thần biết đây phải chuyện đùa, nhóm người bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, làm sao biết chuyện gì là nặng chuyện gì là ? đến bên người Đông Phương Dịch Hàn, bắt mạch, trầm tư . . .

      Trong phòng mảnh yên tĩnh, mấy người khác bên trong đều sốt ruột nhìn Tiểu Thần và Đông Phương Dịch Hàn, đặc biệt khi thấy Tiểu Thần nhíu mày, càng khiến tim gan bọn họ run sợ, bất an yên lòng, hận người trúng độc phải là chính bản thân, mà vị thần trong lòng bọn họ - Đông Phương Dịch Hàn.

      "Thế nào, có biện pháp điều trị gì hay ?" Vài người vừa thấy Tiểu Thần thu tay, liền vội vàng hỏi, ngay cả cơ hội thở cũng cho . Vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập nét khẩn trương. . .

      Tiểu Thần nhíu mày, lộ ra nét khó xử, có chút bất đắc dĩ : "Gia, gần nhất có phải ngài tiếp xúc cái gì làm cho cổ đột phát nhanh hơn phải ?"

      Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng đạm bạc, trầm tư hồi, vội nóng : " có, đều giống như ngày thường."

      " có? Chẳng lẽ là trong cổ phát sinh chuyện gì mới dẫn đến như thế? Nếu như thực là thế này, vậy nguy rồi." Mặt Tiểu Thần sốt ruột lo âu, giọng tràn ngập lo lắng. . .

      "Vậy nên làm thế nào? Tiểu Thần, ngươi cũng có biện pháp gì sao?" Tiểu Ức nghe vậy, càng quýnh lên, gấp gáp hỏi.

      Tiểu Thần nhìn mọi người, sắc mặt càng thêm trầm trọng, giọng cũng nắm chắc: "Trước mắt ta chỉ có thể nghiên cứu tạo ra ít dược khống chế, sau đó lại nghĩ biện pháp tìm kiếm phương pháp giải cổ, nhưng gia, ngài ngàn vạn lần thể sử dụng nội lực, bằng rất nguy hiểm." d/d/lquydoon

      "Chẳng lẽ thực có biện pháp dẫn cổ ra hay sao?" Hướng Nhất cũng rất lo lắng, giọng nặng nề hỏi. Cứ dựa vào dược để áp chế cổ là được, lỡ may ngày nào đó gặp phải nguy hiểm, thể ra tay? Vậy nên làm cái gì bây giờ?

      "Ừ, trước mắt ta cũng có biện pháp, có lẽ chỉ có thể thông qua công chúa kia mới biết được." Tiểu Thần chưa bao giờ có cảm giác vô lực như thế này, mặc dù được xưng là thần y, bệnh tình khó khăn nguy cấp gì cũng có thể chữa trị, duy nhất chỉ có tình cổ trong người Đông Phương Dịch Hàn là giải xong. . .

      "Vậy. . . Vậy chẳng lẽ còn muốn gia tìm ả nữ nhân kia?" Tiểu Ức vừa nghe đến tìm công chúa kia, khuôn mặt tức giận bất bình. Giọng tràn ngập khinh thường và trào phúng, nghiến răng nghiến lợi giống muốn ăn tươi nuốt sống ả. . .

      "Nếu thực giải hết, muốn cứu mệnh của gia, cũng chỉ có. . ." Tiểu Thần chăm chú nhìn Đông Phương Dịch Hàn, có chút bất đắc dĩ. Trong lòng quả thực rất ràng, Vương gia biết có bao nhiêu chán ghét ả ta, hơn nữa ngài có bệnh thích sạch , làm sao có khả năng chạm vào nữ nhân kia? Mà nếu thực tiếp xúc ả, vậy gia liền. . .

      " có khả năng, bổn vương có chết cũng bao giờ tìm ả tiện nhân kia." Lông mày Đông Phương Dịch Hàn nhíu lại, đáy mắt lướt qua tia tức giận, i lộ ra từng trận hàn ý lạnh lẽo thấu xương, sắc mặt phát thanh, giọng trầm thấp đáng sợ.

      Lúc trước nếu phải là bởi vì mặt mũi hoàng huynh, nhất thời mềm lòng uống với ả ly rượu, lại nghĩ rằng bị trúng cổ. Mà chỉ bằng hành vi nàng dám hạ loại cổ này với , có thể bằm thây vạn đoạn ả. Nhưng cuối cùng vẫn giữ lại tính mạng cho ả ta, chỉ phế cánh tay hạ cổ của ả. Bây giờ muốn vì cứu tính mạng, phải cùng với ả ta, quả thực là so với việc giết còn khó hơn. Huống chi, tại trong đầu đều suy nghĩ tưởng niệm đến Thương Lung Tình. . .

      Cứ như vậy, khuôn mặt vài người lộ vẻ khó xử, vẻ mặt lo âu đứng ở trong phòng quan sát . . .
      Last edited by a moderator: 13/8/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ Chương 58: Ta nhớ nàng, được sao?
      Editor: Ôp


      "Mục Tinh, việc huấn luyện bên kia thế nào rồi?" Thương Lung Tình nhíu mày, giống như có chút chờ mong nhưng lại lạnh nhạt hỏi.

      "Hồi tiểu thư, trước mắt bên kia ổn, nhân số cũng mở rộng đến năm ngàn người." Mục Tinh vừa nghe thấy Thương Lung Tình nhắc tới chuyện huấn luyện, bộ dáng hưng trí bừng bừng, vẻ mặt vô cùng tự hào và kiêu ngạo. . .

      "Ừ, rất tốt, ngày mai ta qua chọn ra ít người làm huấn luyện khác, những người khác ngươi cứ huấn luyện như bình thường, đến lúc đó ngươi hãy phân bố lại người." Thương Lung Tình gật gật đầu, như có chút đăm chiêu .

      "Vâng, thuộc hạ trước thông báo cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng." Mục Tinh xong lập tức chuẩn bị rời , bỗng nhiên dừng lại, hưng phấn : "Tiểu thư, người muốn tên tên gọi là gì?"

      "Còn suy nghĩ, ta muốn lập ra đội quân độc nhất vô nhị, đương nhiên phải có cái tên đủ khí phách, để ta ngẫm nghĩ lại , vội." mặt Thương Lung Tình lộ ra chút ý cười, giọng .

      "Vâng, được, vậy thuộc hạ trước." Mục Tinh gật gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, chậm rãi ra ngoài.

      "Thương tiểu thư, có ở đây ?" Thương Lung Tình trong trầm tư, giọng Nam Cung Hành Vân ngoài cửa truyền vào.

      "Có, vào ." Thương Lung Tình tuy có chút ngoài ý nghĩ vì trễ thế này còn có việc tìm nàng, nhưng cũng gì, chỉ nhàn nhạt đáp lời.

      "Có phải quấy rầy ngươi nghỉ ngơi hay ?" Nam Cung Hành Vân thấy bộ dáng Thương Lung Tình giống như muốn nghỉ ngơi, liền ngượng ngùng mở miệng hỏi. d/d/lquy/doon

      " đâu, ta còn có chút việc xử lý, có việc gì sao?" Thương Lung Tình nhíu mày, vẻ mặt hình như cũng lạnh lùng như trước.

      "Ta muốn biết, khi nào có thể phối xong giải dược?" Nam Cung Hành Vân có chút kích động , vốn là vội, nhưng lúc này bên kia càng ngày càng khẩn trương, thể vội vàng chuyện giải dược được. Huống chi còn phải trở về xử lý chuyện tình. . .

      "Thế nào? Chờ kịp ?" Thương Lung Tình ngước mắt, nhàn nhạt .

      "Ừ, bên kia có việc gấp muốn ta quay trở về xử lí chút chuyện, chẳng qua, ngươi yên tâm, ta ký đáp ứng ở lại bên cạnh ngươi ba tháng, ước định vẫn hữu hiệu, xử lý xong việc, ta lại tiếp tục trở lại có được ?" Vẻ mặt Nam Cung Hành Vân nghiêm cẩn thương lượng với Thương Lung Tình, hi vọng nàng có thể thông cảm cho chỗ khó xử của .

      "Có thể, ba ngày sau ta đưa giải dược cho ngươi, mấy ngày nay ngươi nên nhớ nên động võ, bằng , giải dược cho ngươi cũng vô dụng." Thương Lung Tình híp mắt, trong con ngươi lóe lên tia sáng, lạnh nhạt .

      "Được, mấy ngày nay ta ngốc ở trong này." Nam Cung Hành Vân vừa nghe ba ngày sau lấy được giải dược, vô cùng kinh hỉ, kích động cam đoan. nghĩ tới lúc trước chỉ ôm tia hi vọng nho nhoi, vậy mà có thể trở thành , nàng có biện pháp giúp giải độc. Lúc trước đứng ở bên người nàng, cũng chỉ là tồn tại ý tưởng đánh cuộc cho số mệnh.

      Thời điểm ánh trăng lờ mờ, Thương Lung Tình lại bắt đầu tập luyện, đợi đến khi hừng đông, tóc nàng lộn xộn nồng đậm mê hoặc, nhàn nhạt ánh nước, lại có chút ướt đẫm, giống như vừa mới tắm rửa xong.

      Nhưng ngoài ý muốn là, chỗ cửa lại có người luôn luôn đứng ở kia nhìn Thương Lung Tình, bước cũng rời . Thẳng đến lúc thấy Thương Lung Tình muốn vào nhà rửa mặt chải đầu, mới dời bước đến bên người nàng, sâu trong đôi mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và tán thưởng, nhàn nhạt mở miệng: "Nàng luôn luôn kiên trì rèn luyện như vậy sao?"

      Phải biết rằng, ở thời đại này, nữ tử người người lấy hiền thục ôn nhu, cầm kỳ thư họa làm chủ, vốn dĩ có rất ít người có thể kiên trì rèn luyện thể lực giống nàng như thế này, cho dù là nam tử, cũng là cực ! Trừ phi là người có chức trách hoặc là mấy binh tướng.

      "Có việc gì?" Thương Lung Tình ngước mắt lên nhìn cái, trong con ngươi có vẻ kinh ngạc, nghĩ tới lại đế đây. Liền cúi đầu sửa sang lại y phục của bản thân, để ý tới lời của , lạnh nhạt hỏi.

      d/d/lquy/doon Vốn là tối hôm qua Đông Phương Dịch Hàn thể nào ngủ ngon, sáng sớm đứng dậy, nhưng lại bất tri bất giác tới viện của Thương Lung Tình, từ xa nhìn thấy bóng người di chuyển, vừa mới bắt đầu tưởng là kẻ nào biết sống chết muốn gây loạn. nghĩ tới đúng là Thương Lung Tình tập luyện, hơn nữa các phương diện về động tác đều vô cùng quỷ dị, nên luôn luôn đứng ở chỗ này chờ nàng. . .

      " có việc gì thể đến nhìn nàng sao?" Lúc này Đông Phương Dịch Hàn giống như bình thường cả vú lấp miệng em, cũng phát ra hàn khí bức người, ngược lại là bộ dáng tang thương mỏi mệt vô cùng tiều tụy, nhàng hỏi lại. Có lẽ cũng bởi vì cổ độc phát tác ?

      Thương Lung Tình có chút kinh ngạc, nhíu mày nhìn , hôm nay thằng nhãi này bị gì thế? Giống như thay đổi bản thân, hơn nữa cũng chỉ vài canh giờ gặp, thế nào dáng vẻ lại trở nên hữu khí vô lực như vậy? xảy ra chuyện gì?

      "Chỉ mới mấy canh giờ, bình thường rồi." Thương Lung Tình liếc mắt nhìn cái, giọng có chứa nghi hoặc.

      "A, ta nhớ nàng, được sao?" Đông Phương Dịch Hàn lắc mình đến bên người Thương Lung Tình, đưa tay ôm lấy eo của nàng, hơi thở ấm nóng lượn vòng ở bên tai của nàng, chọc cho cả người nàng cứng đờ, cảm giác tê dại, như dòng điện chạy khắp toàn thân, giống như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, có loại cảm giác vô lực. Cứ thế mà thất thần. . .

      "Buông ra, cả người ta đều là mồ hôi đấy." Thương Lung Tình hoàn hồn, giãy dụa tránh thoát. "Bốp" tiếng, lấy tay đánh vào cánh tay khoát hông nàng thủ, ý bảo buông ra.

      Ai biết lại trở tay kéo lấy, lần nữa giữ chắc nàng ở trong ngực thể động đậy, tà mị cười : "Ta để ý."
      Last edited by a moderator: 13/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :