SO NHÃN LỰC - SOÁT PHÒNG GIAM. ... Sau khi Vũ La tới nơi kinh ngạc phát ra. tất cả ngục tốt đều chờ ở bên ngoài, số người tụ tập nơi này đông như kiến. - ủa. có chuyện gì vậy? tìm được Kiều Hổ cũng chờ ở bên ngoài, bèn hỏi. Kiều Hổ tỏ ra bình tĩnh, tên ngục tốt bên cạnh y lại nhịn được, tỏ vẻ bất bình: - Còn chuyện gì nữa. có người ỷ thế làm càn chứ còn gì... Vũ La nghển cổ lên nhìn thấy, ngoài cửa phòng giam số chín có người đứng, mày lươn mắt chuột, dương dương đắc ý, phải Vinh Thiên còn ai. - ngươi như vậy là có ý gì? Thình lình giọng lạnh như băng vang lên. tên ngục tốt kia nghe vậy hoảng sợ. Mộc Dịch Trạc từ xuống dưới, liếc nhìn tên ngục tốt kia cái. Y bị Mộc Dịch Trạc nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh toát, dám gì nữa. theo bản năng lẩn trốn vào đám đông. Mộc Dịch Trạc bước tới cửa phòng giam. Vinh Thiên lập tức tránh ra nhường lối: - Đại nhân. mời. Mộc Dịch Trạc ngừng lại ở cửa chút, quay đầu lại với mọi người: - Các ngươi yên tâm. vẫn theo quy củ cũ. Ta chọn ba món. còn lại là của các ngươi. nghe y như vậy, ít ngục tốt thở ra hơi dài, cũng đến mức tay trắng quay về. nhưng Kiều Hổ cùng Vũ La thầm lắc đầu. Mộc Dịch Trạc dễ nghe, chỉ lấy ba món. nhưng y vào đó lại ai giám sát. chẳng lẽ y quân tử như vậy, chỉ lấy ba món thôi sao? Vũ La lắc đầu: - Họ Mộc Dịch ai tốt cả. xấu xa. Kiều Hổ tỏ vẻ bất đắc dĩ: - Người ta là Phó Giám Ngục, hoành hành ngang ngược quen. Diệp Niệm Am cũng quản, chúng ta còn có cách nào? Xung quanh ít Ban Đầu sắc mặt vẫn tỏ ra bình thường. Bọn họ có thể nhìn thấu hơn đám ngục tốt thông thường, hiển nhiên thừa biết Mộc Dịch Trạc rằng chỉ lấy ba món. chỉ là lời giả dối. nhưng bọn họ cũng giống như Kiều Hổ, Vũ La. cho dù tức giận bất bình nhưng cũng làm gì được. Mộc Dịch Trạc vào phòng giam, chỉ thấy ma đầu trong đó tọa hóa. di thể còn đó. Y khoanh chân ngồi giường đá. thân thể khô héo, hơn người thường chút. Bên trong sạch vô cùng, tất cả vật phẩm được sắp xếp ngăn nắp. Hiển nhiên ma đầu này dự cảm được đại nạn của mình tới, cho nên an bày xong tất cả. Bên trong Nhược Lô Ngục có rất nhiều điều kỳ quái, tỷ như năng lực cảm ứng của nguyên hồn trong này bị suy yếu tới mức thấp nhất. Cho nên nếu muốn tìm bảo vật ở những nơi khác, chỉ cần phóng xuất nguyên hồn là được, nhưng ở trong này chỉ có thể nhờ vào lực quan sát và nhãn lực của mình. Mộc Dịch Trạc ở Nhược Lô Ngục mấy chục năm. tự cho rằng mình mắt sáng như đuốc, chuyện lục soát phòng giam như vậy, y từng làm tới trăm lần cũng có tám mươi. Y chỉ nhìn lướt qua. lập tức cười lạnh, tới cạnh vách tường bóng loáng, khẽ gõ gõ vào đó. Trong tai Vinh Thiên, thanh gõ vào tưởng cơ hồ hết sức bình thường, nhưng Mộc Dịch Trạc có thể nghe ra chút khác thường. Y xác định vị trí. đào sâu vào trong chừng hai thước, lấy ra được chiếc hộp gỗ. Mộc Dịch Trạc cầm hộp gỗ cười tươi, mở ra lập tức có cỗ linh khí xông ra. hai con Hỏa Thu (trạch) dài bằng ngón tay chạy qua chạy lại trong hộp, hoạt bát vô cùng, nhưng thể thoát khỏi hạn chế của hộp gỗ. Mộc Dịch Trạc gật đầu hài lòng, đôi Hỏa Thu này là Linh Vật thất phẩm, có thể sánh ngang với món pháp bảo lục phẩm. ngờ ma đầu này bị giam trong Nhược LôNgục rất lâu. còn có thể cất giấu bảo bối tốt như vậy. Ánh mắt Vinh Thiên nhìn trân trối, Linh Vật Tu Chân Giới mười phần khó kiếm, đôi Hỏa Thu này hiển nhiên phẩm chất bất phàm, ngờ Mộc Dịch Trạc vừa ra tay tìm được bảo bối như vậy. - Đại nhân quả thần kỳ. Tuy rằng Vinh Thiên vuốt mông ngựa. nhưng kính nể này cũng xuất phát tự đáy lòng: - Chờ đám xuẩn ngốc kia tiến vào, bảo bối sớm bị Đại nhân thu vào túi, để cho chúng liều chết mất còn với nhau, chết bớt những kẻ làm cho Đại nhân chướng tai gai mắt. Mộc Dịch Trạc cũng lộ vẻ đắc ý, cất đôi Hỏa Thu , vỗ vỗ vai Vinh Thiên: - Yên tâm , ngươi theo ta. nhất định có phần. Vinh Thiên mừng rỡ tạ ơn. lúc này tâm trạng Mộc Dịch Trạc rất tốt. tiếp tục tìm kiếm bảo vật. bao lâu sau. y tìm ra chiếc thạch kính, là pháp bảo ngũ phẩm trung, mười miếng Ngọc Túy Tinh Phách, túi Thái Bạch Tinh Sa. thanh phi đao pháp bảo, là pháp bảo ngũ phẩm hạ. Lần lục soát phòng giam này có thể là thu hoạch tràn đầy, Mộc Dịch Trạc cũng cảm thấy hài lòng. Sau khi bán những thứ thu được này, đủ cho y bố sung hai mươi bảy chiến sĩ. có thể bổ sung đầy đủ cho số nhân thủ tổn thất lần trước mình tự ý cướp đoạt Thiên Phủ Chi Quốc, nhưng vẫn chưa đủ bù lại sáu mươi viên Chú Mạch đan. Mộc Dịch Trạc thầm tính toán trong lòng, phải tìm thêm tên phạm nhân nào đó... Y thu hết bảo bối, sau đó mới với Vinh Thiên: - Được rồi, cho bọn chúng vào . Vinh Thiên nhìn chằm chằm sáu món bảo vật quý giá nhất, thấy Mộc Dịch Trạc có chút ý chia cho mình, bèn hỏi với giọng cam lòng: - Đại nhân, ngài tìm được hết bảo bối chưa? Mộc Dịch Trạc ngạo nghễ : - Đương nhiên, ngươi tin nhãn lực của bổn tọa hay sao? Vinh Thiên vội vàng xua tay: - dám. dám. vậy nơi này có còn thứ gì ? Hai tròng mắt Vinh Thiên đảo liên tục, Mộc Dịch Trạc lập tức hiểu ý, cười ha hả: - vẫn còn mấy món cũng khá. thôi được, cho ngươi vậy. Mộc Dịch Trạc chỉ cho Vinh Thiên vài nơi, những thứ này kém hơn những bảo bối mà y thầm ghi nhớ, sau đó bước ra ngoài với mọi người: - vẫn quy củ cũ. xếp hàng tiến vào, Ban Đầu ở phía trước, người mới tới ở sau. Mọi người cũng rất trật tự. ngựa quen đường cũ. Vũ La nghi ngờ gì là kẻ xếp ở vị trí cuối cùng, chuyện này phải là mọi người ức hiếp . mà quy củ là như vậy, là ngục tốt mới nhất. ra cũng có người lấy lòng Vũ La. muốn đổi vị trí cho . nhưng Vũ La có hứng thú. Mộc Dịch Trạc vào trước, trong phòng giam còn có thể sót lại bảo bối gì. Vinh Thiên là người đầu tiên vào, theo chỉ điểm của Mộc Dịch Trạc, lấy được vài món bảo bối. Y cho số bảo bối này vào ngực áo, hào quang chiếu sáng toàn thân, diễu võ dương oai ra. khiến cho đám ngục tốt xung quanh vô cùng ganh tị. Mộc Dịch Trạc cũng ngăn cản. ngược lại còn có vẻ cổ vũ cho hành vi của Vinh Thiên. bởi vì chuyện này ràng truyền tới tin tức cho đám Ban Đầu. ngục tốt: chỉ cần theo Mộc Dịch Trạc ta. ắt có phần. Thiên hạ ai nấy cũng chạy theo ích lợi, mọi người vất vả ở Nhược Lô Ngục là vì cái gì. phải vì muốn kiếm chút lợi lộc hay sao? Sau khi Bạch Thanh chết , nhân thủ Mộc Dịch Trạc có vẻ đủ dùng. Vinh Thiên làm như vậy cũng như tuyên truyền cho y. Mộc Dịch Trạc thoải mái đứng đó, y lập tức rời , phải vì muốn xem đám ngục tốt có thể tìm ra được bảo bối gì. Mộc Dịch Trạc hết sức tự tin về nhãn lực của mình. bảo bối tốt nhất trong phòng giam nọ chui vào trong vòng tay trữ vật của mình. Y chỉ muốn đợi đến sau cùng xem có ai làm thân với mình , tuy rằng Vinh Thiên ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng có hơi vụng về, dùng Vinh Thiên bằng dùng Bạch Thanh lúc trước, cho nên y muốn tìm thủ hạ mới lanh lợi. Từng tên Ban Đầu tiến vào, đều thất vọng mà ra. chỉ có thể tìm được hai món tầm thường. những món này đừng là so với bảo bối Mộc Dịch Trạc thu hoạch, cho dù so với thứ mà Vinh Thiên thu hoạch cũng còn kém hơn cấp. Vinh Thiên hưng phấn bừng bừng: - Đại nhân, nhãn lực của ngài quả là sắc bén. bất cứ thứ gì. chỉ cần ngài liếc qua cái, tuyệt đối thể sơ sót. Mộc Dịch Trạc mỉm cười, thầm tính toán chờ đám Ban Đầu thất vọng trở ra. nhìn lại thu hoạch của Vinh Thiên, chắc chắn có kẻ động lòng. Kiều Hổ vào trong đó khắc mới trở ra. y tìm được hộp đao, túi càn khôn to bằng ngón cái, trong đó có trăm sáu mươi miếng ngọc túy. Hộp đao nọ chính là pháp bảo bát phẩm thượng, thu hoạch này xem như tệ trong đám Ban Đầu. nhưng vẫn thể nào so được với Vinh Thiên. Sau khi nhóm Ban Đầu vào, tới nhóm ngục tốt. Bất quá Ban Đầu là vào từng người, ngục tốt tiến vào mười người lần. Đám Ban Đầu còn có thể tìm được vài thứ. đến bọn ngục tốt toàn là trở ra với hai bàn tay trắng, tên nào cũng có vẻ mặt cam lòng. ít ngục tốt. thậm chí Ban Đầu đều nhìn những bảo vật người Vinh Thiên với vẻ vô cùng hâm mộ. Mộc Dịch Trạc quan sát kỹ vẻ mặt của từng người, lòng thầm đắc ý. Vốn y muốn thu phục ít Ban Đầu. để có người dùng trong lúc khẩn cấp. nhưng đến lúc này, nhìn thấy số Ban Đầu hâm mộ bảo vật người Vinh Thiên ít. tâm tư y lại trở nên linh hoạt hẳn lên. Sao nhân cơ hội này lôi kéo số người, chỉ cần vài lần như vậy, có thể lôi kéo tuyệt đại đa số Ban Đầu về dưới trướng mình, khiến cho lão đầu từ Diệp Niệm Am mất hết quyền lực. Mộc Dịch Trạc cảm thấy kế hoạch này rất có khả năng thhành công, trong lòng bắt đầu tính toán tỉ mỉ. Chừng mấy canh giờ sau. mới tới phiên Vũ La cuối cùng. Toán mười tên ngục tốt trước Vũ La ai nấy đều trở ra trắng tay, vô cùng ũ rũ. Có tên ngục tốt quen biết còn xua xua tay với Vũ La: - Vũ nhi, cần vào nữa. bên trong sạch như mèo liếm, đừng vào chỉ tổ uổng công. Ngoài Vũ La ra. bốn tên ngục tốt còn lại cũng có vẻ còn hứng thú. tên trong đó lên tiếng : - Ta thấy hay là khỏi vào, chúng ta có vào cũng chỉ uổng công. Ba tên ngục tốt kia cũng gật gật đầu tán thành, thế nhưng đây là lần đầu tiên sau khi Vũ La chuyển thế được vào lục soát phòng giam, làm sao cũng phải vào xem cho biết. bèn khoát tay với đám ngục tốt: - Tốt xấu gì ta cũng vào xem qua cái. Trong vòng ba năm. Vinh Thiên bị rút thăm Ly Nhân Uyên, cho nên y kiêng nể Vũ La. thấy còn muốn vào, khỏi bật cười ha hả: - Ha ha. sao hả. tiểu tử ngươi còn muốn lục tìm ư? Người khác , Mộc Dịch Đại nhân chúng ta lục soát qua. ngươi còn hy vọng có bảo bối gì sót lại? ngươi cho rằng nhãn lực của mình còn hơn cả nhãn lực của Mộc Dịch Đại nhân sao? Mộc Dịch Trạc ngạo nghễ đứng đó, kế hoạch làm cho Diệp Niệm Am mất hết quyền lực của lão gần hoàn thành. Đợi Vũ La ra. việc lục soát phòng giam chấm dứt là có thể thi hành. - Nhanh lên. đừng làm chậm trễ thời gian mọi người. Mộc Dịch Trạc lạnh lùng : - ngươi xong rồi lập tức phái người an táng di thể . Vũ La để ý tới chúng, tiến vào phòng giam. vừa vào, bốn tên ngục tốt kia ngẫm nghĩ chút, cũng tiến vào theo: - Thôi được, cùng vào xem chút. Vũ La bước vào nhìn quanh chút, phòng giam nguyên bản sạch ngăn nắp trở nên bừa bãi. Ngay cả bàn đá. giường đá cũng bị đập vỡ, mặt đất bị đào sâu ba thước. chỉ có di thể ma đầu được giữ nguyên vẹn. bất quá xem ra cũng bị người lục soát ít. Vũ La nhìn di thể nọ, có cảm giác xót thương đồng loại, bèn khẽ ôm quyền với di thể. là nam Hoang Đế Quân, thân phận cao quý vô cùng, cao hơn xa tên ma đầu tọa hóa này, ôm quyền thi lễ như vậy là vô cùng nể mặt. Tác dụng áp chế nguyên hồn bên trong Nhược Lô Ngục, đương nhiên Vũ La biết , bên trong phòng giam, tác dụng này càng ràng hơn. Cho dù Vũ La có được nguyên hồn chuyển thế trùng sinh hùng mạnh, nhưng ở trong này cũng thể xâm nhập vào sâu bất cứ vật phẩm nào quá nửa tấc. thử chút, sau đó lắc lắc đầu. từ bỏ chuyện này. Vũ La lại nhìn quanh vài lần. nở nụ cười khổ, quả là sạch , còn cả miếng ngọc túy. cũng chuẩn bị rời , thình lình Phù Cổ thoáng động. Vũ La bèn nhìn quanh, bốn tên ngục tốt kia mạnh ai nấy lo lục soát tìm kiếm, ai để ý tới mình. Vũ La thầm lặng lẽ thả Phù Cổ ra. điểm ngọc quang xuất trong lòng bàn tay . Phù Cổ khẽ động hai lượt, hóa thành tia ngọc quang chui vào lòng đất. Theo hành động của Phù Cổ, Vũ La ràng cảm giác được tình hình dưới lòng đất. Phù Cổ nhanh chóng bay vòng trong lòng đất. sau khi phát được gì bèn chui vào vách tưởng. Vũ La ngờ Phù Cổ còn có bản lãnh này, khỏi kinh ngạc vui mừng. Ngay cả địa phương mà nguyên hồn thể xâm nhập, Phù Cổ lại có thể chui vào thông suốt, vậy từ nay về sau. mình có thể lục soát phòng giam thoải mái vô cùng. Phù Cổ chui lên nóc phòng, chạy vòng. Vũ La trợn mắt há mồm. nhìn xung quanh, bốn người kia tìm khắp xung quanh nhiều lần. thu hoạch được gì. - Vũ nhi, thôi, lần này có lẽ ngươi hết hy vọng rồi phải ? Vũ La suy nghĩ lúc, nhanh chóng quyết định: - Ai gọi bọn Ban Đầu vào đây chút. Mấy tên ngục tốt nghe vậy cảm thấy kỳ lạ. bất quá lúc này vẻ mặt Vũ La có hơi cổ quái, bọn chúng nghi hoặc vô cùng, cũng hỏi nhiều. tên bèn bước ra ngoài, gọi bọn Ban Đầu tiến vào. Vinh Thiên vừa vào kêu la inh ỏi: - Vũ La. ngươi làm gì vậy, ngươi chỉ là tên ngục tốt nho , cũng dám sai khiến đám Ban Đầu chúng ta. ngươi có biết quy củ hay ? Vũ La để ý tới y, với bọn Ban Đầu: - Ai có pháp bảo loại phi kiếm, cho ta mượn dùng chút. Kiều Hổ muốn cho Vũ La mượn, nhưng pháp bảo tùy thân của y có loại phi kiếm. Mã Hồng ngửa tay ra. chiếc búa màu vàng to bằng bàn tay xuất : - Ta có. Mã Hồng ấn pháp quyết, búa nọ bèn hóa thành búa lớn như bình thường. Vũ La cầm lấy, bắt đầu bổ lên nóc phòng giam. Lúc này mọi người cũng hơi hiểu ra. Vinh Thiên cũng cười tỏ vẻ khinh thường: - Hừ. tiểu tử. ngươi muốn kiếm chác chút gì đó hay sao? Phòng giam mà Mộc Dịch Đại nhân lục soát qua. chắc chắn có cá lọt lưới. ngươi ỷ sức mạnh dùng pháp bảo như vậy, chính là làm hư hỏng pháp bảo người ta. Cho dù ngươi tìm được đống rác rưởi, ta xem ngươi lấy gì bồi thường cho Mã Ban Đầu. ha ha... Vũ La cũng gì. chỉ bổ liên tiếp hết búa này tới búa khác, rất nhanh trần phòng lộ ra cái lỗ to. Vũ La vẫn tiếp tục bổ, thình lình bên trong khe nứt lộ ra tia linh quang màu xanh nhạt. Kiều Hổ tinh mắt. là người đầu tiên nhìn thấy, vội kêu lên: - Có thứ gì đó... Vũ La bồ vài búa. đào lớp đá xung quanh ra. Phù Cổ tra xét xong, biết như lòng bàn tay. tầng lục quang mờ mờ lộ ra. có thể thấy được mơ hồ trong đó từng đường sáng màu vàng nhạt đan xen ngang dọc chằng chịt, vô cùng phức tạp. Bọn Ban Đầu đều có nhãn lực, thấy vậy kinh hô thất thanh: - Là gian pháp trận! gian pháp trận này là do phạm nhân số chín này bày ra. sau khi y chết , cấm chế của pháp trận này cũng biến mất. Vũ La mở pháp trận ra. vài món rơi ra ngoài. Sau khi mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm. có vẻ thể tin được vào mắt mình. ba món bảo bối này, linh quang , hàm súc mà phát tán. hiển nhiên còn cao hơn bậc so với những món bảo bối phát tán hào quang người Vinh Thiên. Ánh mắt bọn Ban Đầu đều bị hai món pháp bảo hấp dẫn. món là thanh đoản côn chỉ dài chừng thước rười, toàn thân màu nguyệt bạch, có khắc hai con rồng quấn quanh. Món kia là cái chặn giấy bằng bạch ngọc, có hoa văn trang trí tinh xảo, giữa khảm viên bảo thạch màu vàng nhạt, giống như con mắt. Mã Hồng hít sâu hơi khí lạnh: - Toàn là pháp bảo ngũ phẩm thượng. Vinh Thiên vô cùng ganh tị, nước dãi chảy ròng ròng, nuốt vào ừng ực liên hồi. chỉ riêng hai món pháp bảo kể , đừng là thu hoạch của mình, cho dù là những thứ Mộc Dịch Trạc tìm được cũng thể sánh bằng. Vừa rồi y còn khoác lác tâng bốc Mộc Dịch Trạc, cho rằng trong phòng giam này còn lại bảo bối nào cả. ngờ Vũ La có thể tìm ra bảo bối trân quý như vậy. Tiên Tuyệt - Chương #34
NGỌC DUẨN TỦY TƯƠNG - NGỤC DIỄM ... Ánh mắt Vũ La lại nhìn chăm chú vào món pháp bảo thứ ba. Đó là bình thủy tinh to như bình hoa, toàn thân trong suốt bóng loáng. Giữa bình phong ấn thanh ngọc to bằng cánh tay, dài chừng nửa thước. Trong lúc những người khác còn chưa nhận ra đây là thứ gì, Vũ La nhận ra. - Ngọc Duẩn Tủy Tương! Vũ La mừng rỡ như điên, đây là bảo bối trân quý, tại tu vi mình ở giai đoạn này, có lẽ chỉ cần dùng giọt, có thể đột phá liên tục ba cảnh giới. Mộc Dịch Trạc ở bên ngoài chờ cảm thấy sốt ruột, y còn kế hoạch chuẩn bị thực thi, thế nhưng Vũ La lại kêu tất cả Ban Đầu vào trong phòng giam. Mộc Dịch Trạc vừa tiến vào vừa bất mãn : - Có chuyện gì vậy, nhanh lên chút, còn an táng di thể... Y vừa tiến vào, nhất thời tự chủ được hai mắt trợn trừng, gần như muốn lồi ra ngoài. lúc lâu sau mới hít sâu hơi: - Hai món pháp bảo ngũ phẩm thượng... Vũ La mỉm cười: - Đúng vậy, là ta tìm ra. Làm sao Mộc Dịch Trạc cũng dám tin. trong phòng giam mà mình lục soát qua lại sót hai con cá lớn như vậy, lại để cho Vũ La tìm được. Mộc Dịch Trạc vô cùng ganh tị, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Vinh Thiên. Lúc trước Vinh Thiên vuốt mông ngựa. y cảm thấy hưởng thụ vô cùng, nhưng lúc này nhớ lại, đối với y ràng là mỉa mai châm chọc. Vũ La rảnh để ý tới năng lực chịu đựng đả kích của Mộc Dịch Trạc, cho dù Mộc Dịch Trạc tiến vào, cũng nghĩ cách dẫn dụ. để tìm cách đả kích lão hồ ly này vố. tại mục đích đạt. Vũ La cười với đám Ban Đầu: - Mấy thứ này đều là của ta. mọi người có ý kiến gì chứ? Mọi người cảm thấy mắt mình nóng lên. Vinh Thiên lại nuốt ực ngụm nước bọt. Kiều Hổ xua tay: - Đương nhiên là của đệ, quy củ rành rành, ai tìm ra được thuộc về người đó. Lúc trước chúng ta tìm qua nhưng phát , chỉ có thể trách nhãn lực của chúng ta kém cỏi. Mã Hồng lưu luyến thu hồi ánh mắt lại, gật đầu: - Kiều Ban Đầu sai, đương nhiên thuộc về ngươi. Hai Ban Đầu này như vậy, những người khác cũng gật đầu phụ họa. Vinh Thiên vừa định lên tiếng gì đó, bị thanh của mọi người lấn át. Sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức trầm, trong lòng căm hận. Nếu y tìm được hai món bảo vật này, đừng là bổ sung nhân thủ. cho dù thiếu hụt sáu mươi viên Chú Mạch đan kia cũng có thể bổ sung, còn có dư. hiểu vì sao mình sơ ý như vậy, để cho xú tiểu tử này hưởng lợi. Đáng tiếc tại hối hận cũng muộn màng, ván đóng thuyền. Rốt cục Mộc Dịch Trạc cũng là Phó Giám Ngục, da mặt đủ dày để chiếm đoạt phần của Vũ La trước mặt nhiều người như vậy. Mọi người có ý kiến phản đối, Vũ La hài lòng gật gật đầu: - Vậy tốt. gãi gãi đầu. thu lấy ba món pháp bảo. Từ lúc ba món bảo bối này xuất . Vũ La như theo bản năng gãi đầu liên tục. Cũng vì sợi xích của chịu nằm yên. ngứa ngáy muốn xông lên nuốt chửng hai món pháp bảo ngũ phẩm thượng kia. - Ba món bảo bối này thuộc về ta. ta giống như số người khác, ta là giữ lời. Ta chỉ lấy ba món, giống như kẻ khác, mình lấy nhiều hơn , ngay cả chó của mình cũng lấy nhiều hơn người khác. Vũ La thèm nhìn Mộc Dịch Trạc và Vinh Thiên, nhưng ai ai ở đây cũng thừa biết mắng xéo hai người đó. ra trong lòng bọn Ban Đầu cũng có oán khí. Mộc Dịch Trạc là chỉ lấy ba món. nhưng những Ban Đầu tiến vào đầu tiên chỉ cần thấy trong phòng giam này có ít nơi có bảo bối bị lấy , tính thêm số bảo bối mà Vinh Thiên lấy được, cũng thừa biết chắc chắn Mộc Dịch Trạc lấy nhiều hơn ba món. Với thân phận địa vị y, làm chuyện như vậy khiến cho người ta hết sức khinh thường. Thế nhưng cho dù mọi người tức giận cũng chẳng dám gì. Vũ La lại hề kiêng kỵ, châm chọc khiêu khích, trong lòng mọi người đều thầm kêu sướng quá. Sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức trầm, thầm nghiến răng nghiến lợi đối với Vũ La. Vũ La còn muốn đả kích bọn chúng, bèn mỉm cười : - những gì còn lại, ta lấy, chia cho mọi người. Bất quá thể chỉ cho các ngươi, các người phân chia mỗi người món xong, số còn lại phải chia cho các ngục tốt. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Mã Hồng nhịn được hỏi: - Nơi này còn có bảo bối nữa sao? Mọi người hoài nghi, phòng giam này bị lục soát xới tung lên. Vũ La tìm ra ba món bảo bối này chắc chắn là thứ quý giá nhất của phạm nhân số chín, sao còn bảo bối được nữa? Hơn nữa theo lời Vũ La. bảo bối còn cũng ít. đủ để phân chia, chuyện này càng thể nào. Vinh Thiên lúc đầu xấu hổ phát cuồng, lúc này lại ganh tị sinh hận. chút khách sáo: - Vũ La. tiểu tử ngươi điên rồi sao, còn thứ gì nữa chứ. lại có thể đủ chia cho mọi người, là đùa giỡn... Trong lúc y còn chế nhạo, Vũ La ngưng tụ linh nguyên, vung búa chém ra nhát. đạo thanh quang bắn ra. chém trúng lỗ thũng trần nơi mà Vũ La vừa lấy được ba món bảo bối. tiếng trầm đục vang lên. khoét sâu lỗ hổng thêm thước. Bảo quang lóe sáng, linh khí tràn ra như núi lửa phun trào, nháy mắt tràn ngập cả phòng, sau đó thể ngăn chặn, xông cả ra ngoài cửa phòng. Ngay cả bọn ngục tốt bên ngoài cũng sắc mặt đại biến, đoán được bên trong nhất định xuất trọng bảo. Vinh Thiên cùng Mộc Dịch Trạc trợn mắt há mồm. từ thạch động kia ào ào tuôn xuống chừng vài chục món pháp bảo. Ngoài ra còn có rất nhiều ngọc túy, ngọc túy phách, thậm chí còn có mấy miếng Ngọc Túy Tinh Phách. mặt đất chất thành đống lớn. số lượng này quả thừa sức chia cho mỗi người phần. Vinh Thiên cùng Mộc Dịch Trạc hoàn toàn choáng váng, hình ảnh của Mộc Dịch Trạc hoàn toàn sụp đổ, hai mắt lồi ra to như cái đấu. thậm chí trán toát mồ hỏi, ganh tị vô cùng, còn dáng vẻ Phó Giám Ngục chút nào. Vinh Thiên càng chịu nổi, ngây ngốc bước tới đống bảo bối, theo bản năng giơ tay ra định lấy. Vũ La lập tức giữ tay y lại, cười lạnh: - Mấy thứ này do ta làm chủ phân chia, ai có ý kiến gì chứ? Đám Ban Đầu ai lên tiếng , kể cả Kiều Hổ, ai nấy ngây người nhìn chằm chằm đống bảo bối. của cải mọi người có ít. nhưng bao nhiêu pháp bảo, ngọc túy chất thành đống lớn như vậy, vẫn khiến cho ai nấy phải động lòng. Trong lúc nhất thời ai phục hồi tinh thần lại, cũng ai trả lời câu hỏi của Vũ La. Vũ La lắc lắc đầu bất đắc dĩ. cao giọng hỏi thêm lần nữa. lúc này đám Ban Đầu mới có phản ứng. vội vàng gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy, là ngươi tìm được, hẳn là như vậy. Vũ La trầm liếc nhìn Vinh Thiên: - chia cho ngươi, cút mau . Còn về Mộc Dịch Đại nhân. Đại nhân quyền cao chức trọng, mấy thứ này tự nhiên lọt vào mắt xanh của Đại nhân. Hơn nữa Đại nhân chỉ lấy ba món. ta cũng muốn làm cho Đại nhân trái lời. Sắc mặt Mộc Dịch Trạc trở nên hết sức khó coi, hận thể động thủ giết chết Vũ La ngay tức khắc. Cái gì là lọt vào mắt xanh, trong đống đó có thể có vài món pháp bảo ngũ phẩm trung, còn có mấy miếng Ngọc Túy Tinh Phách. ràng là Vũ La chèn ép y, chẳng qua Mộc Dịch Trạc tiện phản bác, ràng là người ta muốn chia cho mình. Lúc này có ở lại đây cũng bằng vô dụng. Mộc Dịch Trạc hừ lớn tiếng, xoay người rời . Vinh Thiên cũng giữ thể diện, mối dụ hoặc của đống bảo vật này quả là quá lớn. cố gắng kêu to: - Vì sao ta lại được chia, kẻ gặp có phần, hơn nữa vừa rồi ngươi lại loại trừ ta ra... Vũ La chút khách sáo: - Lão tử muốn cho ngươi, cút! Vinh Thiên còn định nữa. Vũ La ngầm vận lực lượng Thiên Phủ Chi Quốc, chế ngự y chặt chẽ. Sau đó tay nắm cổ y, ném ra ngoài phòng giam. Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Thần Mộc mọc thành rừng. Lực lượng của Thần Mộc này, Vinh Thiên thể nào ngăn nổi. Giải quyết xong hai con quỷ đáng ghét. thình lình Vũ La vỗ tay, cười : - Đại tiệc bắt đầu! Tiên Tuyệt - Chương #35
NGỌC DUẨN TỦY TƯƠNG - NGỤC DIỄM ... Đám Ban Đầu hiểu ra, nhìn nhau cái, mặt mày hớn hở rống to, xông lên ào ào như vỡ chợ. Trong mắt bọn chúng, những thứ này trân quý vô cùng, nhưng có gì hấp dẫn Vũ La. Bất kể là pháp bảo hay linh phù, chỉ cần tinh cần nhiều. Vũ La thân mang Phong Thần Bảng, lại có Thiên Phủ Chi Quốc, Phù Cổ cùng sợi xích, nếu lấy thêm những bảo bối kia, căn bản có chỗ dùng. Có Ngọc Duẩn Tủy Tương, Vũ La cũng cần ngọc túy nữa. Còn pháp bảo ngũ phẩm trung hay những pháp bảo khác cấp thấp hơn. sợi xích của cảm thấy hứng thú chút nào. Nếu Vũ La vào đây mình, đương nhiên ngại thu hết những thứ này vào túi. nhưng còn những người khác theo, nếu mình độc chiếm nhiều bảo vật như vậy, chắc chắn trong lòng mọi người cảm thấy thoải mái. Những đạo lý này, tiền kiếp Vũ La hiểu rất ràng. Sống hào phóng chút, những thứ gì cần cứ việc cho , mọi người ai cũng vui mừng, càng thêm ghê tởm Vinh Thiên cùng Mộc Dịch Trạc. Cho dù là Mộc Dịch Trạc, bất quá cũng chỉ tìm được món pháp bảo ngũ phẩm trung, lại để lọt hai món pháp bảo ngũ phẩm thượng trân quý. Vinh Thiên vừa xấu hổ vừa ganh tị, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào hai món bảo bối này hết sức trần trụi, hận thể xông lên đoạt lấy cho riêng mình. Bên trong Nhược Lô Ngục giam giữ phạm nhân toàn là bậc cự phách Ma đạo. Bản mệnh pháp bảo của những kẻ này tối thiểu cũng là nhất phẩm. nhưng lúc bị nhốt vào đây, bản mệnh pháp bảo cùng những thủ đoạn công kích quan trọng của họ, bởi vì đều rất nổi tiếng, phe Chính đạo biết , cho nên bị tịch thu toàn bộ. Bất quá tu sĩ phe Ma đạo có vô số pháp môn cổ quái, có thể dễ dàng giấu diếm ít. Vốn phạm nhân số chín có nhiều bảo vật như vậy, nhưng hầu như mỗi lần lục soát phần giam đều để sót lại vài thứ. Y ở lâu ngày trong phòng giam này, tìm ra những thứ do những kẻ từng ở trước đây lưu lại, thêm vào của cải của y, cho nên mới có nhiều như vậy. Đương nhiên số bảo bối ở đây có quá nửa là của phạm nhân số chín, trước khi y bị phe Chính đạo bắt được, chính là Đa Bảo Tình Ma nổi danh nam Hoang. Toàn bộ Nhược Lô Ngục vang lên thanh reo mừng, lần lục soát phòng giam này ai ai cũng có phần, giống như trưởng thịnh hội. ra cho dù bảo bối ít. nhưng chia ra từng người cũng được bao nhiêu. Thế nhưng mọi người vốn thất vọng, thình lình biết được mình cũng có phần, cho dù nhiều nhưng ai nấy mừng rỡ như điên, nâng bổng Vũ La tung lên trời. Vũ La thu lấy phần bảo bối của mình, nhưng hề để ý tới sợi xích vô cùng thèm khát, cấp bậc của sợi xích này cao hơn thực lực Vũ La ít, cho nên tình trạng tại chính là tốt nhất. Cho dù cho sợi xích nuốt thêm pháp bảo tăng uy lực, Vũ La cũng khó có thể phát huy. Chẳng bằng chờ sau này, Vũ La thăng tiến cảnh giới, lúc ấy gia tăng cho sợi xích cũng muộn. Hai món pháp bảo này cũng tệ, cứ tạm giữ trong tay, chừng lúc nào đó hữu dụng. Mộc Dịch Trạc nổi giận đùng đùng trở về chỗ ở, Vinh Thiên theo sát phía sau định vào, thình lình Mộc Dịch Trạc quay trở lại tát cho y cái. Vinh Thiên ăn cái tát này quay tại chỗ hai vòng, bàng hoàng ngơ ngác, biết mình làm sai chỗ nào. Mộc Dịch Trạc giận dữ rống to: “Cút!”, sau đó đóng sập cửa lại đánh rầm. Vào phòng rồi, Mộc Dịch Trạc vẫn còn giận dữ. vung chưởng khiến cho giá sách tưởng có cả sách cổ tan nát thành bụi, lúc ấy mới dừng tay thở hổn hển. Thế nhưng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô reo mừng, là đám ngục tốt ủng hộ Vũ La ngang qua. Lửa giận của Mộc Dịch Trạc vừa mới áp chế, lúc này lập tức bùng lên. Vốn y chuẩn bị kế hoạch xong xuôi, chờ cho đám Ban Đầu thu hoạch được gì. sử dụng cả ân lẫn uy, dụ dỗ bọn chúng đầu nhập vào dưới trướng mình, dần dần khiến cho Diệp Niệm Am mất quyền lực. Kế hoạch chuẩn bị xong xuôi, tất cả đều bị Vũ La làm hỏng, cho nên y hận Vũ La thấu xương. Nếu Vũ La biết trong vô tình, mình phá hỏng kế hoạch của Mộc Dịch Trạc, chắc chắn càng thêm khoái chí. Cả đám ngục tốt chia phần xong, lập tức có người hét to ầm ĩ. đòi ăn mừng. Phen này có cả đại trù sư tới đây, được chia mười miếng ngọc túy phách, lòng mừng rỡ vô cùng. nghe thấy có người đề nghị như vậy, lập tức trầm trồ khen ngợi, bảo đảm nấu cho mọi người ngon bữa. vả lại còn tính giá rẻ. Vũ La thu được tài sản của Bạch Thanh vẫn còn ít. cũng đủ tiêu xài, cho nên lập tức bằng lòng. đám người vô cùng náo nhiệt xông về phía nhà ăn. Mã Hồng là người đầu tiên vào, sửng sốt chút, sau đó lui ra. lấy mắt ra hiệu với Vũ La. Tất cả mọi người ý thức được có chuyện khác thường, yên lặng trở lại. Vũ La vào nhà ăn. chỉ thấy trong nhà ăn trống trải chỉ có người, là Mộc Dịch Binh Lang. Mộc Dịch Binh Lang sắc mặt hồng nhuận, khí định thần nhàn, mình ngồi ở sau cái bàn trong nhà ăn. thần thái kiêu căng. - Vũ La. có lẽ là ngươi cảm thấy mình tu hành tiến bộ thần tốc, cho nên cho rằng Nhược Lô Ngục này là thiên hạ của ngươi chăng? Mộc Dịch Binh Lang hề khách sáo, chỉ vào mọi người phía sau Vũ La: - Nơi đây là ngục giam, phải là tửu quán của các ngươi, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa? Mộc Dịch Binh Lang vung song chưởng lên. toát ra khí tức của mình. Trong đám Ban Đầu có người kinh ngạc: - Tu vi của gã chỉ còn lại cảnh giới Khai Khiếu... Mộc Dịch Binh Lang nổi giận, nhìn Vũ La với giọng khiêu khích: - tại tu vi ta chỉ còn cảnh giới Khai Khiếu, vừa khéo giống như ngươi, cũng mở ra năm khiếu. chỉ bằng chúng ta đánh cuộc phen, để xem giữa chúng ta ai là người tiến vào cảnh giới Cừu Cung trước, là ta hay ngươi. Vũ La lạnh lùng hỏi: - Đánh cuộc thế nào? Vẻ mặt bình thản của Mộc Dịch Binh Lang lập tức biến mất. dữ tợn : - Kẻ thua phải làm nô lệ cho kẻ thắng, trọn đời thể ngẩng đầu. ngươi thua là nô lệ của ta. đời đời kiếp kiếp đều là nô lệ. Con , cháu , cháu cố ... của ngươi vĩnh viễn phải làm nữ nô cho ta. Ta muốn hành hạ thân nhân ngươi thế nào cũng được! Kiều Hổ ở phía sau vội vàng nhắc nhở : - Đừng đáp ứng. lúc trước gã tu luyện qua lần rồi, lần này luyện lại, có ưu thế hơn đệ rất nhiều. - Sao hả. dám ư? Mộc Dịch Binh Lang ngạo nghề hỏi. Vũ La bỗng nhiên cười: - Được, ta đáp ứng ngươi. Mộc Dịch Binh Lang cười đắc ý, nhìn mọi người, bật cười hăng hắc: - Vũ La. ngươi hãy chờ xem. lần này ngươi thua rồi, còn cơ hội tự do được nữa. ta cho ngươi được thoải mái. Gã cười vang, diễu võ dương oai ra khỏi nhà ăn. mọi người lập tức bùng nổ: - Vũ La. vì sao ngươi lại đáp ứng. ràng là gã chiếm lợi thế... - Đúng vậy, tiểu tử này có phụ thân gã làm chỗ dựa. thủ đoạn nham hiểm rất nhiều, trận này coi như ngươi rất thiệt thòi... Vũ La chỉ cười mà , có người muốn đưa tới cửa để mình giày vò chà đạp, thể từ chối ý tốt như vậy. - Cha. con muốn làm ngục tốt. Mộc Dịch Trạc nghe vậy sửng sốt. Mộc Dịch Binh Lang thẳng: - Con hạ chiến thư cùng Vũ La. con muốn tỷ thí với trận. tại là ngục tốt. con cũng thành ngục tốt. chẳng những con muốn đánh bại về phương diện tu vi, còn muốn đánh bại về phương diện chức vụ. Con muốn trở thành Ban Đầu nhanh hơn . vĩnh viễn giày xéo dưới chân mình. Mộc Dịch Trạc hài lòng gật gật đầu. vỗ vỗ vai gã: - Đây mới là con ngoan của ta. Mộc Dịch Binh Lang có thể áp chế khí tức của mình từ cảnh giới Hợp Chân sơ cấp còn cảnh giới Khai Khiếu mở năm khiếu, vừa rồi gã giả vờ như mình cùng cấp với Vũ La. Gã cảm thấy chuyện này có gì là vô sỉ. ngược lại cảm thấy kế sách của mình là cao minh. Lần này Vũ La chắc chắn phải thua thể nghi ngờ. Cửa đá lớn mở ra ầm ầm, Vũ La nhìn nhìn xung quanh, vào trong giếng. Lưng vác cái quan tài, vốn việc nhập liệm di thể phạm nhân số chín phải làm, bất quá Vũ La chủ động nhận lấy. ai muốn chôn người chết, Vũ La chủ động, đám ngục tốt vui vẻ nhường lại cho . Vũ La lại tiến vào phòng giam số chín, buông quan tài xuống, cho di thể ma đầu vào, sau đó dùng thủ đoạn đặc biệt phong ấn. Sau khi làm xong những chuyện này, Vũ La cần thận nhìn ra ngoài lần nữa. xác thực ai theo mình vào nơi này. Lúc này mới đóng cửa phòng giam, kéo quan tài ra giữa phòng, đối diện lỗ hổng trần lúc trước tìm được bảo bối. Vũ La trèo lên quan tài, đứng nhìn chằm chằm vào trong lỗ hổng. xòe tay phải ra. lấy thanh phi kiếm của Bạch Thanh từ trong Thiên Phủ Chi Quốc, vạch ra hai đường, cần thận chui nửa thân vào trong lỗ hổng. Phi kiếm sắc bén. cắt gọt nham thạch thành vấn đề. Vũ La cắt gọt trong lỗ hổng vốn đồng đều trở nên bằng phẳng. Lúc này cả lỗ hổng lớn lên phần, mới bắt đầu đào ngược lên từng chút . Vừa đào thêm lớp đá. lập tức lộ ra màng sáng. Màng sáng dao động giống như mặt nước, toát ra hào quang mở nhạt. Lúc trước Vũ La thả Phù Cổ ra. cảm giác được trong này còn có huyền cơ. Tuyệt đại đa số người nếu liên tục đào ở chỗ được hai bảo tàng, quyết ngờ rằng ra nơi này vẫn còn bảo bối tốt hơn nữa. Phạm nhân số chín bố trí như vậy, có thể dụng tâm lương khổ. Bất quá thế nào y cũng hiểu được, lại có thứ như là Phù Cổ, cho dù trong Nhược Lô Ngục cũng có thể xâm nhập được, khiến cho tất cả bố trí của y trở nên thừa thãi. Cũng vì Vũ La cảm nhận được trong này còn có bảo tàng thứ ba. cho nên mới thoải mái phân chia bảo tàng thứ hai cho tất cả mọi người. Sau đó mới mượn cớ khâm liệm di thể ma đầu. nhân cơ hội này tiến vào tìm bảo. Tầng bảo tàng thứ ba này, Phù Cổ của Vũ La tiến vào điều tra. bởi vì nó cảm nhận được trong đó có khí tức vô cùng nguy hiểm. Cho nên sau khi nó phát được màng sáng này, bèn lùi bước. Phù Cổ vô cùng trân quý, Vũ La dám thúc giục nó mạo hiểm như vậy. Bất quá hai bảo tàng trước đó có bố trí phòng ngự chút nào, chỉ có ở đây dường như bố trí cấm chế rất hùng mạnh, hiển nhiên thứ gì trong này trân quý hơn hai bảo tàng bên ngoài rất nhiều. Cho nên trong phòng giam số chín này, những thứ trân quý nhất đều rơi vào tay Vũ La. cẩn thận quan sát màng sáng nọ chút, xem ra cũng có chút tương tự với gian trận pháp. giơ tay ra nhàng chạm vào màng sáng, lập tức màng này rung động nhộn nhạo trận, hết sức đáng . nhìn ra có vẻ gì là nguy hiểm. Vũ La giơ tay ra. bàn tay thò qua bên kia màng sáng. Ngay sau đó, thình lình lực lượng hùng mạnh kéo . Vũ La còn chưa kịp có phản ứng. toàn thân bị kéo vào trong. Vũ La chợt rơi vào bóng tối, lập tức đề phòng toàn thân. Sợi xích nhanh chóng quấn sẵn ở ngón tay, hai lá Thiên Mệnh Thần Phù trong Phong Thần Bảng cũng chuẩn bị sẵn sàng. Tuy rằng làm như lâm đại địch, trong bóng tối hư vô lại có động tĩnh gì. tĩnh mịch mảng đáng sợ. Lúc ánh mắt Vũ La dần dần thích ứng với bóng tối, bên cạnh thình lình hào quang bạo phát, chiếc đầu lâu lửa xanh to bằng chiều cao ba người thình lình xuất . Ngọn lửa xanh lục cao nửa trượng cháy vù vù hỗn loạn, nếu phải Vũ La mở hai khiếu ở đôi mắt. hào quang xuất thình lình mạnh mẽ như vậy, chắc chắn làm cho mất thị lực trong khoảng thời gian. Theo xuất của đầu lâu lửa xanh này, trong bóng tối liên tiếp sáng lên từng luồng lục quang. Bất quá chỉ sau vài lần hô hấp, hóa thành từng chiếc đầu lâu lửa xanh khổng lồ cao ba trượng. Sắc mặt Vũ La trở nên hết sức khó coi, cần phải đếm. cũng biết những đầu lâu này có tổng cộng tám mươi mốt cái. Trong hư vô hắc ám. từng chiếc đầu lâu rất lớn nhảy nhót tung bay, lửa xanh lè giống như quỷ hỏa. người nhát gan tới đây e rằng bị dọa cho ướt cả quần. Vũ La mặc cho đám đầu lâu này vây quanh, khiến cho mình thể cừ động được, nở nụ cười khổ: - Chuyện này xem như mua dây buộc mình sao? ngờ mình gặp phải Cừu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận tại nơi này. Đại trận này được xưng là đệ nhất sát trận ở nam Hoang trong vòng trăm năm qua. Từ lúc sáng lập cho tới bây giờ, chưa từng có ai chạy thoát khỏi trận, vì vậy nó còn có danh hiệu chính thức khác là Tuyệt Môn Quả Phụ trận. Năm xưa Vũ La chống lại Cửu Đại Thiên Môn. Hạn Bạt Huyết Phần đốt cho Lâm Tuyệt Phong phải mù mắt. Trận chiến ấy, Vũ La ở trong mảng sơn cốc, bày ra Cửu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận này vây khốn viện quân phe Chính đạo, mới tạo nên cơ hội cho chọi cùng Lâm Tuyệt Phong, rốt cục mới đánh cho phe Chính đạo đại bại. Lúc ấy nhân sĩ phe Chính đạo xông vào trong Tuyệt Môn Quả Phụ trận này, ai có thể thoát ra. Sau đại chiến, sơn cốc nọ biến thành biển lửa. thậm chí dẫn động địa tâm hỏa mạch phun lên. mãi tới bây giờ nơi đó vẫn là mảng dung nham nóng chảy lửa ngọn. Bố trí đại trận này cũng hết sức phiền phức, cần tiêu hao rất nhiều tài liệu. Cho dù là Vũ La năm xưa cũng phải mất thời gian ba năm chuẩn bị, mới có thể bố trí thành công đại trận này. Mà Cửu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận trước mắt. tự nhiên kém xa đại trận năm xưa do bố trí. nhưng Vũ La chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra. tài liệu cần có để bố trí nên đại trận này đủ để cho môn phái quy mô trung bình táng gia bại sản. trần đá của Nhược Lô Ngục bày ra pháp trận gian, sau đó bên trong lại bày ra Cừu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận vô cùng đáng sợ. Rốt cục nơi này cất giấu bảo bối gì. mà cần phải hưng sư động chúng như vậy? Có thể bố trí được trận pháp này, chắc chắn là bậc hùng tài đại lược ở nam Hoang trong trăm năm qua. Hơn nữa người này cất giữ nhiều bảo vật. tài liệu như vậy, Vũ La lập tức nghĩ tới người. Chính là Đa Bảo Tình Ma Biện Thiên Hồi. Trong trăm năm qua. bởi vì có Vũ La. phe Chính đạo cơ hồ thể xâm nhập nam Hoang bắt người, mà nhân vật có thực lực chân chính trong phe Ma đạo càng dám khinh suất rời khỏi nam Hoang. Duy chỉ có Biện Thiên Hồi ra ngoài chuyến, mà y cũng chính là nhân vật phe Ma đạo duy nhất bị bắt vào Nhược Lô Ngục trong trăm năm qua. Biện Thiên Hồi được xưng Đa Bảo, nhưng càng đa tình hơn. Y vì đuổi theo nữ nhân mới chạy ra khỏi nam Hoang, kết quả trúng mai phục của phe Chính đạo, thể quay về. Biện Thiên Hồi cũng là tu sĩ cấp bậc Đại Năng. thậm chí trong bảng bình chọn kẻ nối nghiệp Vũ La ở nam Hoang. Biện Thiên Hồi đứng thứ hai, chỉ xếp sau Quỷ Lệ Danh. Nhân vật như vậy ra ngoài rồi cũng thể trở về, cho nên lúc ấy Vũ La vì Tống Kiếm Mi lẻn vào Trung Châu mới hứng lấy rất nhiều lời phê bình. thân mang trọng trách an nguy của mọi người ở nam Hoang, mạo hiểm như vậy ràng là khôn ngoan. Lúc ấy Vũ La hề để ý, chỉ cảm thấy vì nữ nhân mà mình thương, chuyện gì mà làm được? Lúc này đoán được chủ nhân nơi này chính là Biện Thiên Hồi, gợi lên chuyện cũ. trong lòng cảm thấy bùi ngùi khôn tả. khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn tám mươi chiếc khô lâu lửa xanh, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị. Đừng tu vi tại của Vũ La. cho dù đạt tới thực lực Đại Năng. cũng có khả năng xông ra được. Thế nhưng Cửu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận là do Vũ La sáng tạo ra. thầm cảm thấy may mắn. chính là vì năm xưa lúc còn là Đế Quân chợt nổi hứng, giấu mấu chốt ngầm trong mỗi trận pháp hay pháp thuật mà mình sáng tạo, để có thể dễ dàng phá giải. Sau khi tám mươi mốt đầu lâu lửa xanh vây lại, xoay vòng phun ra lửa xanh vào mục tiêu. Tám mươi mốt đầu lâu này có thể phun ra hề ngừng nghỉ trong suốt bốn mươi chín ngày đêm. bất kể là gì cũng đốt tan thành tro bụi. Vũ La thừa dịp chúng vây lại, thình lình ra tay. điểm linh quang đánh vào trong hốc mắt của đầu lâu thứ nhất, lập tức hai tay nhanh như chớp đánh ra đạo ấn quyết ai biết vào đầu lâu nọ. Tiên Tuyệt - Chương #36
TINH THẦN HỢP, THẦN HỢP KHÍ, KHÍ ... Cả đại trận đột nhiên dừng lại, chỉ còn lửa xanh phóng vút lên cao. Vũ La bật cười ha hả. hai tay vỗ mạnh cái đánh bốp, tám mươi mốt đầu lâu lửa xanh nổ ầm tan tác. Lục quang bắn ra tung tóe đầy trời trông như đom đóm. xinh đẹp vô cùng, lúc lâu sau mới chậm rãi tiêu tan. Đại trận vừa vỡ, bóng tối trước mặt Vũ La rút lui. Trong lòng Vũ La lại cảm thấy tò mò, cho dù là Biện Thiên Hồi bị nhốt vào Nhược Lô Ngục, bảo bối còn lại người cũng nhiều. Y bày ra đại trận này, e rằng tiêu hao hết chín thành bảo bối mà y cất giấu. Chẳng trách bên ngoài chỉ để lại ít bảo bối thông thường, có cả pháp bảo chừng tam phẩm trở lên. Biện Thiên Hồi tiếc bỏ ra nhiều như vậy, hiển nhiên là muốn nhân sĩ phe Chính đạo lấy được thứ ở nơi này, rốt cục là y giấu thứ gì? Bóng tối như tấm màn kéo lui ra xa. Vũ La nhìn quanh, pháp trận gian nơi này ra cũng lớn. Cũng khó trách, e rằng bao nhiêu tài liệu tốt đều sử dụng hết để bố trí Cửu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận. ở trước mặt Vũ La chừng sáu. bảy bước, đài đá đơn sơ có thứ gì đó. Vũ La tới, chỉ thấy hoàn toàn ra ngoài dự liệu của mình. Đây là con cóc nặn bằng đất sét đỏ nung, chỉ to bằng trứng chim, miệng nó rộng tới mức chiếm gần hết thân thể, hai mắt tròn xoe nhìn lên trời, miệng ngậm chặt. thân cóc này có chút dao động linh lực, chẳng khác gì cóc bằng đất sét nặn đồ chơi của trẻ con nơi thế tục. Nếu muốn chỉ ra điểm đặc biệt của cóc này, chính là hai vành môi của nó được thoa bằng thuốc nhuộm gì , đó vẽ ra vô số hoa văn vô cùng cổ quái. Hoa văn này giống như loại văn tự. hoặc như hoa văn vật tổ xa xưa. nhưng nếu quan sát cẩn thận, lại thấy giống gì cả. Vũ La thầm cảm thấy nghi hoặc trong lòng, biết Biện Thiên Hồi, chắc chắn là thứ này vô cùng trân quý. nhưng chưa từng nghe qua vật này thế nào, càng thể nhìn ra nó có diệu dụng gì. Biện Thiên Hồi có thể được xưng là Đa Bảo, tự nhiên là phúc khí thâm hậu. tìm được bảo bối kỳ lạ cũng có gì là bất ngờ. Vũ La biết rằng sau khi Biện Thiên Hồi lấy được cóc này, mơ hồ nhìn thấy vài phần thiên cơ. Cóc này mười phần cao minh, chỉ mình nó lấy hết tất cả phúc duyên của y, về sau y bao giờ có được may mắn như vậy nữa. Năm xưa y vì nàng mà rời nam Hoang, cũng biết là mạo hiểm. nhưng y cũng đa tình chẳng kém gì đa bảo, rốt cục nhịn được nỗi khổ tương tư. mạo hiển ra. Quả nhiên vì phúc duyên hết. thậm chí y kịp tìm hiểu tác dụng chân chính của cóc bằng đất sét này, bị nhốt vào Nhược Lô Ngục. Ngay cả Vũ La cũng nhìn ra cóc đất sét này có diệu dụng gì. đám ngục tốt trong Nhược Lô Ngục càng cần phải , tiện tay vứt trả lại cho Biện Thiên Hồi. Vũ La phóng xuất Phù Cổ của mình, sai khiến Phù Cổ dò xét chút, xem thứ bên trong cóc này có chứa huyền cơ gì . ngờ Phù Cổ vừa xuất lập tức toàn thân run lên lẩy bẩy, có vẻ sợ hãi đến cực độ, dám tới gần cóc đất sét kia nửa bước. Vũ La thấy vậy giật mình kinh hãi, vốn cho rằng Phù Cổ sợ hãi Cửu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận, ngờ đâu thứ mà nó sợ hãi lại là con cóc bằng đất sét kia. Phù Cổ của mình hùng mạnh tới mức nào, Vũ La cũng biết. Phù Cổ trưởng thành có thể đối kháng chín con Kim Sí Đại Bằng mà roi vào thế hạ phong, cho dù Phù Cổ của mình còn chưa trưởng thành, nhưng thứ có thể làm cho nó sợ hãi như vậy, chắc chắn phải là bảo bối bất phàm. Trong lòng Vũ La mừng thầm, chút do dự thu cóc đất sét này cất , rời khỏi nơi này trước . Vũ La trở lại phòng giam, vác quan tài lên rời khỏi giếng. Nhược Lô Ngục xử lý di thể phạm nhân, toàn là hỏa táng. Trong Nhược Lô Ngục có chỗ để mai táng bọn chúng, càng thể mang di thể chôn cất bên ngoài để gây nên tai họa ngầm, cho nên cứ thiêu là xong chuyện. ít ma đầu sau khi hỏa táng, thông thường để lại thứ gì đó giống như xá lợi của Phật môn. chuyện này có nguyên do huyền diệu, khó lòng giải thích ràng. những thứ giống như xá lợi này đều được xếp bên dưới tháp chuông, cho nên nơi đó mới là địa phương mà khí sát nặng nhất trong toàn Nhược Lô Ngục. Vũ La xử lý chuyện này xong, trở lại phòng mình, lúc này là buổi tối. Bất quá hề buồn ngủ. sau khi gài cửa cẩn thận, lấy tráp gỗ ra. chui vào trong cung điện. lấy Ngọc Duẩn (Mầm) Tủy Tương ra. vuốt ve vài cái, cỗ linh nguyên rót vào trong, tầng thủy tinh bên ngoài cùng lập tức tan chảy giống như băng tuyết. Vũ La lấy mầm ngọc túy ra. lấy thêm miếng ngọc túy, động thủ vót thành hình ngọc đao. Sau đó lấy ngọc đao này đâm lỗ lên mầm ngọc túy, tức giọt chất lỏng màu hổ phách chậm rãi ứa ra. Vũ La nuốt vào, buông mầm ngọc túy xuống, khoanh chán xếp bằng bắt đầu đả tọa vận công. Ngọc Duẩn Tủy Tương mới vừa vào bụng, còn chưa có cảm giác gì. nhưng chỉ yên tĩnh được lúc, thình lình cỗ linh khí vô cùng mạnh mẽ bạo phát, giống như núi lửa ngủ say trăm ngàn năm bỗng chốc bùng nổ. Vũ La lập tức dốc hết toàn lực thúc giục công pháp Đạo Tạng vận chuyển. Cũng may tu luyện Đạo Tạng dị biến là công pháp thuộc hàng siêu cấp, mới có thể khống chế linh khí trong cơ thể mình để cho lọt ra ngoài tia nào, dần dần nuốt lấy, tiêu hóa. dần dần dung hợp vào trong kinh mạch toàn thân. Linh khí chứa bên trong giọt Ngọc Duẩn Tủy Tương hết sức khổng lồ, khó lòng có thể tưởng tượng. Thiên tài địa bảo này có thể ngộ chứ thể cầu. dù là tiền kiếp của Vũ La cũng được bao nhiêu món. Vũ La nhanh chóng vận chuyển linh khí tám mươi mốt tiểu chu thiên, cảm giác được mình chỉ mới luyện hóa chưa được phần mười linh khí. Nhất thời cảm thấy vui mừng, bèn gia tăng tốc độ vận chuyển linh nguyên nhanh hơn trong kinh mạch. Dần dần trong kinh mạch bắt đầu vang lên tiếng rào rào như suối chảy, sau đó, càng ngày càng có nhiều linh khí lắng đọng trong thân thể chuyển hóa thành linh nguyên của . thanh vang lên bên trong kinh mạch cũng càng ngày càng lớn. Sau tám mươi mốt đại chu thiên, thanh trong kinh mạch rền vang như sóng dữ xô bờ, trầm trầm như sấm. Vũ La thôi thúc linh nguyên, lập tức linh nguyên trong cơ thể ầm ầm phá quan mà qua. chỉ lần giải khai hai tai thông suốt. Hai đạo linh quang từ trong hai tai bắn ra xa bảy tám trượng, từng đạo hào quang hình xoắn ốc ngừng xoay tròn xung quanh hai đạo linh quang kia. Vũ La khai được hai khiếu sau cùng, nhưng linh khí trong cơ thể vẫn chưa bình ổn. vẫn tiếp tục thôi thúc linh nguyên xung kích. Vốn sau khi khai khiếu, cần phải dưỡng thời gian, mới có thể xưng kích cảnh giới Hợp Chân. Nhưng linh khí bên trong Ngọc Duẩn Tủy Tương quá mức khổng lồ, hơn nữa quá trình tu dưỡng ra cũng là hấp thu linh khí vào trong cơ thể, chậm rãi cũng cổ nền tảng cảnh giới. Linh khí chứa trong Ngọc Duẩn Tủy Tương nháy mắt hoàn thành việc củng cố cảnh giới, hơn nữa linh khí này hết sức tinh thuần, tại Vũ La cũng cổ nền tảng tự nhiên càng vừng chắc hơn. Linh khí bùng phát, linh nguyên cuồn cuộn, đường xông quan. Tinh hợp thần, thần hợp khí. khí hợp chân. Đây chính là yếu quyết tinh túy của cảnh giới Hợp Chân, trong đó ân chửa áo nghĩa cao thâm ảo diệu, khó lòng giải thích. Các tu sĩ khác nhau có hiểu biết khác nhau về ba câu khẩu quyết này, muốn đột phá cửa quan này cũng phải dễ dàng như vậy. Vũ La tu luyện hai kiếp, thông hiểu cảnh giới Hợp Chân ai sánh kịp. Dù là như vậy, đợt linh nguyên xưng quan lần đầu tiên cũng là thất bại. Bất quá sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, linh khí ngược lại càng thêm hùng mạnh, lại thúc giục linh nguyên tiếp tục xưng kích. Liên tục ba lần như vậy, đến lần cuối cùng. Vũ La dứt khoát đổ dầu vào lửa. nuốt liên tục mấy viên linh đan. luyện hóa thành linh khí. ấp ủ như vậy trong nửa canh giờ. Tiên Tuyệt - Chương #37
TINH THẦN HỢP, THẦN HỢP KHÍ, KHÍ ... Sau nửa canh giờ, đến khi linh khí trong thân thể sục sôi, có vẻ thể áp chế được nữa. mới đột ngột phóng thích. Linh khí nhất thời cuồng bạo hẳn lên. linh nguyên như sấm dậy, thuận lợi đột phá cảnh giới Hợp Chân. đạo hào quang bảy sắc từ Thiên Linh Cái Vũ La phóng vút lên cao, rất lâu vẫn chưa tiêu tan. xung quanh đạo hào quang này có từng đạo hư ảnh thần điểu, tiên cầm. phi long, linh phượng... đủ loại, ngừng bay múa hoan nghênh. Đạo thần quang này duy trì kéo dài nửa canh giờ, mà trong nửa canh giờ này, linh khí trong cơ thể Vũ La thôi thúc linh nguyên, liên tục vận chuyển tám mươi mốt tiểu chu thiên, hoàn toàn cũng cổ căn bản cảnh giới Hợp Chân sơ cấp. Linh khí tựa như có vẻ cam lòng, còn muốn xưng kích cảnh giới kế tiếp, nhưng rốt cục hậu lực đủ. dần dần trầm tĩnh trở lại. Lúc này Vũ La đạt tới cảnh giới Hợp Chân sơ cấp đỉnh phong, cũng chỉ còn bước nữa là đạt tới cảnh giới Hợp Chân trung cấp. Vũ La thở ra hơi trọc khí. mở mắt ra. cảm thấy hài lòng với tiến độ tu luyện của mình, thu lấy mầm ngọc túy dưới đất. Sau khi ngẫm nghĩ chút, bèn chôn mầm ngọc túy xuống lòng đất bên trong Thiên Phủ Chi Quốc. Điều kỳ diệu là mầm ngọc túy nọ cũng giống như Bồng Kinh Thần Mộc, vừa chôn xuống đất bắt đầu mọc rễ nẩy mầm. Tuy rằng tốc độ sinh trưởng của nó so ra còn kém Bồng Kinh Thần Mộc, nhưng cũng có thể thấy được bằng mắt thường. Đây cũng phải là thần thông bản thân mầm ngọc túy, mà là hiệu quả tăng thêm của Thiên Phủ Chi Quốc. Cái tên Thiên Phủ Chi Quốc (nơi giàu tài nguyên thiên nhiên) cũng phải là hữu danh vô thực. Chỉ trong thoáng chốc, mầm ngọc túy trưởng thành, trở nên gốc bạch ngọc trúc vô cùng tinh khiết. Bên dưới ngọc trúc, bộ rễ khuếch đại, rất nhanh mặt đất trồi lên từng đốt mầm ngọc túy rất . Có lẽ bao lâu sau. có thể trở thành rừng ngọc trúc. Vũ La hài lòng gật gật đầu. theo thời gian, bên trong mầm ngọc túy này chứa Ngọc Duẩn Tủy Tương, đến lúc đó chuyện tu luyện của mình cần lo lắng về linh khí nữa. lại xem xét chút rừng Bồng Kinh Thần Mộc của mình, bốn gốc Thần Miêu vẫn cạnh tranh với nhau như trước. Tối thiểu trước mắt vẫn chưa phân ra thắng bại, từng tia ngân quang lóe lên. mỗi gốc Thần Miêu lôi kéo mảng rừng Thần Mộc để trợ uy cho mình, cả cánh rừng chia ra ràng thành bốn mảnh. Tự nhiên Vũ La cần lo tới, sớm muộn gì cũng có ngày, có gốc Thụ Vương tuyệt thế xuất ở Thiên Phủ Chi Quốc này, cung cấp nguồn tài liệu cuồn cuộn ngừng cho . Vũ La xoay người bỏ , giữa Thiên Phủ Chi Quốc này, Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc vẫn sinh trưởng khỏe mạnh như trước. Cũng biết qua bao lâu. rốt cục rừng trúc nọ trở nên tươi tốt hẳn lên. mỗi gốc ngọc trúc như vậy đều to bằng cánh tay, quả là sum suê tươi tốt. Cũng vào lúc này, con cóc bằng đất sét kia chợt động. Ngay sau đó, hai mắt lồi ra nhìn trời của cóc thình lình chợt động. Hai tròng mắt đảo quanh vô cùng linh hoạt, cóc khẽ xoay đầu. rốt cục hai tròng mắt trở nên ngay ngắn. tìm được mục tiêu của mình. Nó vừa sống lại, nhìn chằm chằm rừng ngọc trúc nọ, chỉ nhảy hai lần tới cạnh rừng ngọc trúc. Nó lựa chọn góc ngọc trúc, thình lình há to miệng, thân hình nó bất quá chỉ to bằng trứng chim, thế nhưng há miệng ra lại to bằng cái bát, lập tức cắn đứt thân ngọc trúc, kéo ngã ra đất bắt đầu nhai rau rán. có vẻ thích thú vô cùng. gốc ngọc trúc to bằng cánh tay, trong thời gian tàn nén nhang bị nó ăn sạch . A... Cóc ăn no rồi chép miệng cái, mí mắt bắt đầu trở nên lờ đờ nặng nề. Nó quá lười, ăn no rồi ngũ. Lười tới mức ngồi tại chỗ nơi rừng ngọc trúc, nhắm nghiền mắt lại. Vũ La thấy nó chuẩn bị ngủ. thình lình lại thấy nó ợ lên cái, chợt phun ra đồng tiền ngọc màu đỏ sẫm. nhưng nó cũng phun ra ngoài, mà giữ lại ngậm trong miệng, sau đó hai mắt nhắm nghiền. mơ màng ngủ say. Lần này cóc ngủ say, trở thành pho tượng cóc bằng đất sét như trước, chỉ có đồng tiền ngọc màu đỏ sẫm nọ chớp lóe hào quang ngừng. có vẻ hết sức bất phàm. Vũ La ra khỏi cung điện tráp gỗ, dường như sợi xích biết tu luyện hoàn tất. chịu yên ổn. càng ngày càng ngừng náo động. Vũ La tiện tay vứt sợi xích vào trong cung điện tráp gỗ, sợi xích tỏ ra hết sức bực tức, giống như vật sống nhảy nhót tại chỗ ngừng. nhưng vào lúc này, chiếc đoản côn điêu khắc hoa văn song long len lén tiến vào. Sợi xích thấy vậy hết sức mừng rỡ, nhảy vọt lên trông như linh xà. quấn lấy đoản côn giữa trung. Lúc nó rơi xuống, phù quang chớp động toàn thân, chuẩn bị đánh chén bữa ngon lành. Vũ La đóng cung điện trong tráp gỗ lại, hồn nhiên biết trong Thiên Phủ Chi Quốc xảy ra biến cố, rời khỏi phòng mình, chuẩn bị tìm Kiều Hổ. Tuy rằng Kiều Hổ nhân hậu. cho dù trực nhật cũng hỏi tới, nhưng Vũ La cũng thể xem mình như ngục tốt. Mộc Dịch Binh Lang ngồi chiếc bồ đoàn trân quý do Linh Đề thảo đan thành. Loại linh thảo này có thể giúp thanh tĩnh tinh thần, còn có hiệu quả thu nạp linh khí nhất định, vốn là bảo bối của Mộc Dịch Trạc, tại vì muốn Mộc Dịch Binh Lang sớm ngày đột phá. cho nên y nhường lại cho con mình sử dụng. Trong lúc Mộc Dịch Binh Lang đả tọa tới mức vong ngã. thình lình thở ra hơi dài, chậm rãi mở mắt. Trong đôi mắt lạnh lẽo của gã toát ra vẻ tự tin. Ngưng Nguyên đan quả bất phàm, tuy rằng gã tẩu hỏa nhập ma. nhưng dưới tác dụng của Ngưng Nguyên đan. nền tảng thân tu vi vẫn còn đó. Sau khi đả tọa phen hoàn toàn củng cố cảnh giới Hợp Chân sơ cấp, kế tiếp Mộc Dịch Binh Lang có thể nắm chắc trong vòng nửa tháng đưa tu vi mình tới cảnh giới Hợp Chân sơ cấp đỉnh phong, trong vòng tháng, chắc chắn đột phá cảnh giới Hợp Chân trung cấp. Mộc Dịch Binh Lang nở nụ cười lạnh lẽo, tựa như thấy tình cảnh Vũ La trở thành thủ hạ bại tướng của mình, vĩnh viễn quỳ dưới chân mình thể ngóc đầu xảy ra trước mắt. “ngươi yên tâm. Vũ La. ta đối xử với ngươi tốt. chẳng những ta giết ngươi, ta còn để cho ngươi cưới vợ sinh con. đời đời truyền xuống. Nếu ngươi sinh con trai, nó là mã phu cho ta. Mỗi lần trước khi lên ngựa. ta đá nó cước. Nếu là nữ nhi... hắc hắc, ta nhất định sủng ái nó trước mặt ngươi. Tốt nhất nữ nhi của ngươi lại sinh ra nữ nhi... ta còn sống bao lâu. gây họa cho hậu duệ của ngươi bấy lâu.” Mộc Dịch Binh Lang cũng cổ cảnh giới, lại tưởng tượng tình cảnh khoái hoạt giữa mình và các đời hậu duệ nữ tính của Vũ La chút, tâm trạng gã trở nên sảng khoái, ung dung đứng dậy ra cửa dạo hồi. Vũ La vừa rẽ qua khúc ngoặt. nhìn thấy Mộc Dịch Binh Lang lưng chắp hai tay khoan thai chậm rãi tới. Dọc đường , bất kể gặp phải người nào, dù là ngục tốt hay Ban Đầu có chút thân phận, ai nấy đều nghiêng mình ân cần chào hỏi . Mộc Dịch Binh Lang kiêu căng vuốt cằm đáp lề, có người gã cũng thèm để ý. Gã nhìn thấy Vũ La. cười hăng hắc, sải bước tới đón. Bằng vào tâm lý, lịch duyệt của Vũ La. tự nhiên có khả năng bị gã dọa lui, cũng lạnh lùng nghênh đón gã. cười khẩy hỏi: - ngươi sống lại rồi sao? Câu đầu tiên của Vũ La khiến cho khí huyết trong lòng Mộc Dịch Binh Lang sục sôi bất ổn. Nhớ lại kẻ làm cho mình tẩu hỏa nhập ma chính là người trước mặt. Mộc Dịch Binh Lang lại kềm được cơn giận của mình. Gã giận dữ trừng mắt nhìn Vũ La. nghiến răng nghiến lợi : - Đừng quên đánh cược giữa chúng ta. hừ. tiểu tử ngươi thua rồi, đừng nghĩ tới chuyện trốn tránh, nhất định ta làm cho ngươi phải hối hận vì sinh ra cõi đời này. Vốn Mộc Dịch Binh Lang định giấu cảnh giới của mình. Mới hôm qua vừa giao ước đánh cược cùng Vũ La. hôm nay lộ ra cảnh giới Hợp Chân sơ cấp, ai ai cũng phát ra giở trò. nhưng thái độ Vũ La đáng ghét như vậy, khiến cho Mộc Dịch Binh Lang nhịn được muốn dạy dỗ tên tiểu tử này chút. Tiên Tuyệt - Chương #38