Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      TRÚC LAM ĐẢ THỦY
      Vũ La lẳng lặng nửa lời, Thiết Hoành Giang lại tiếp:

      - Tuy rằng con Nghĩ Hậu này phải là thượng cổ Thần Thú, nhưng cũng sống hơn vạn năm, cho dù là ta, cũng có biện pháp qua mặt được nó. Cho nên vừa tiến vào tầng ba, toàn bộ Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc này đều bị kinh động, điên cuồng xông tới tầng ba, chính là lúc ngươi phát huy tác dụng.

      Vũ La lạnh lùng nhìn lão:

      - Vì sao ta phải làm theo lời lão?

      Thiết Hoành Giang cười lạnh tiếng:

      - Bởi vì ngươi là người thông mình. Nếu làm theo lời ta, chỉ có con đường chết, làm theo lời ta, tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng rốt cục cũng còn có cơ hội sống sót. phải ngươi muốn trả thù sao, tối thiếu phải sống sót trước .

      Vũ La gì nữa, quả nhiên Thiết Hoành Giang nhìn thấu tâm tư .

      Thiết Hoành Giang cũng thêm gì nữa, mang theo tiếp tục về phía trước. Tầng hai này giống như mê cung, rẽ tới rẽ lui liên tục. Vũ La nhìn chằm chằm lộ trình Thiết Hoành Giang qua, cấn thận nhớ kỹ.

      Thiết Hoành Giang nhìn thấy, cũng gì.

      Vũ La dụng tâm nhớ kỹ đường sá, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó thích hợp. Chỉ là tầng hai quá phức tạp, dám phân tâm, cũng nghĩ ra rốt cục là có điếm nào khác thường.

      Chừng nửa canh giờ sau, Thiết Hoành Giang mang theo Vũ La tìm được lối vào tầng ba. Cửa vào tầng ba rất rộng, là cửa động đường kính ba trượng, dẫn vào con đường dốc thông tới tầng ba.

      Lúc tới được nửa con đường dốc, Vũ La ràng cảm nhận được cỗ dao động kỳ dị đảo qua người mình. Bên trong dao động nọ hoàn toàn có chút cảm tình, chỉ có ý niệm giết chóc mãnh liệt, dường như nhận ra Vũ La cùng Thiết Hoành Giang phải là bộ hạ của mình, cỗ dao động nọ lập tức bạo phát.

      Trong cùng lúc ấy, Vũ La cảm nhận được cả Toái Kim Mê Cốc như sôi trào.

      Những tiếng kêu thê lương vang lên xé nát trời đêm, vô số Phệ Kim Hỏa Nghĩ hóa thành những quả cầu lửa, ào ào chen chúc chui vào tầng ba.

      Thiết Hoành Giang vọt vào tầng ba, vẫn giải khai cấm chế cho Vũ La, cấp tốc chạy về phía trước mấy trăm trượng, phía trước đột nhiên xuất đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ.

      Đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ này to hơn Phệ Kim Hỏa Nghĩ ở tầng thứ nhất ít, có chừng hai trăm con, trong đó có khoảng ba mươi con Phệ Kim Hỏa Nghĩ thân có văn. Thiết Hoành Giang tay xách Vũ La, tay kia hóa thành trảo cá sấu, chiến lực tăng vọt. Lão xông vào giữa đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ, vung trảo lên, lập tức đập mấy chục con Phệ Kim Hỏa

      Nghĩ thành bánh thịt, sau đó tiếp tục xông tới.

      Dọc đường , Phệ Kim Hỏa Nghĩ tầng ba ngừng vọt tới, ít là hàng chục con, nhiều là hàng ngàn con. Thiết Hoành Giang thèm để ý, chỉ lòng xông về phía trước.

      Chỉ sau thời gian ăn xong bữa cơm, phía sau hai người, Phệ Kim Hỏa Nghĩ đuổi theo thành mảng lớn. Vũ La ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy thông đạo phía sau đầy kín đám quả cầu lửa màu đỏ sẫm, còn có ít Phệ Kim Hỏa Nghĩ nhịn được, bò đầu đồng loại ùa tới.

      Ý niệm giết chóc nọ ngày càng mạnh mẽ, dường như tỏ ra bất mãn vì lâu như vậy, bọn thuộc hạ vẫn chưa giải quyết được hai kẻ xâm nhập.

      Dưới ảnh hường của ý niệm này, đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ càng thêm cuồng bạo, liều lĩnh đuổi theo hai người.

      Thiết Hoành Giang vẫn để ý, phía trước có ngăn trở, lập tức dùng lực lượng hùng mạnh xông qua, thèm để ý tới truy binh ở phía sau. Chỉ mất khoảng nửa canh giờ, Thiết Hoành Giang xông tới trước huyệt động lớn.

      Trong huyệt động, từng cỗ dao động năng lượng mỏng manh kỳ dị truyền ra. Trong cỗ ý niệm của Nghĩ Hậu cũng lần đầu tiên tỏ vẻ sợ hãi. Nhưng đa phần vẫn là nóng nảy lo âu, ngừng thúc giục thuộc hạ xông lên xé xác hai kẻ xâm nhập này.

      Thiết Hoành Giang nhìn huyệt động lớn nọ, lộ vẻ vui mừng:

      - Tới rồi.

      Chỉ là lão muốn tiến vào huyệt động này cũng dễ dàng gì. VỊ trí tại của hai người là địa huyệt khổng lồ, có diện tích to bằng trấn , bốn bề thông suốt, có rất nhiều cửa, lớn có có. Nhưng bất cứ cửa huyệt nào cũng có rất nhiều quả cầu lửa điên cuồng xông ra, vô số Phệ Kim Hỏa Nghĩ ào tới.

      Thiết Hoành Giang muốn vào huyệt động ngay trước mắt, nhưng khoảng giữa hai người cùng huyệt động kia đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ to bằng con chó, thân có

      Vừa nhìn qua biết đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ này là tinh nhuệ trong bầy đàn, râu mà dài, thân thể cường tráng, văn thân thể thành hình ngọn lửa. Đôi càng của chúng rất to, lúc khép mở kêu lên răng rắc.

      Đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ này có chừng bảy, tám ngàn con, giữ chặt cửa ra vào địa huyệt. Mà sau lưng vô số Phệ Kim Hỏa Nghĩ vẫn điên cuồng tiến tới, bao lâu sau bao phủ hai người.

      Đến lúc này, Thiết Hoành Giang vẫn tỏ ra chút hoang mang. Lão xách bổng Vũ La lên, ngoác miệng cười:

      - đến lúc ngươi phát huy công dụng.

      Lão dứt lời, thình lình nâng Vũ La lên, nhàng ném vào giữa đại quân Phệ Kim Hỏa

      Nghĩ ào ào tiến tới.

      Vũ La thóa mạ trong lòng, nhưng thân thể còn bị cấm chế, thể làm gì được. bay ra hơn trăm trượng, rơi mạnh vào giữa biển Phệ Kim Hỏa Nghĩ.

      Vỏ ngoài đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ này cứng rắn vô cùng, kém hơn mộc giáp của đám Quỳ Mộc ở Niên Luân Mộ Địa. Vũ La ngã lăn lông lốc, toàn thân đau đớn vô cùng, lại đè chết được con Phệ Kim Hỏa Nghĩ nào.

      Ban đầu Phệ Kim Hỏa Nghĩ còn kinh hãi, cuống quít thối lui, bất quá chỉ trong nháy mắt, nhìn thứ gì vừa rơi xuống, lập tức bộc lộ bộ mặt hung ác, phun độc hỏa ào ào, múa may càng độc ào ào xông tới.

      Trong khoảnh khắc Vũ La rơi xuống đất, cấm chế trong người được giải khai. tại bất kể đánh hay chạy trốn, thực tế cũng giúp cho Thiết Hoành Giang chia sẻ phần áp lực. Thiết Hoành Giang tính toán đâu ra đó, cơ hồ Vũ La có cơ hội.

      Vũ La thóa mạ tiếng, nhưng cũng phải cố gắng phấn chấn tinh thần, gia trì Lực Bạt Sơn cùng Thiên Phủ Chi Quốc, tay lấy thần kiếm Thiên Tinh ra, quét ngang cái, cắt mấy chục con Phệ Kim Hỏa Nghĩ thành hai đoạn.

      Tuy kiếm lập uy, nhưng trong lòng Vũ La chút vui mừng.

      Chỉ sau kiếm, Vũ La cảm nhận được vỏ ngoài của đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ này cứng rắn vô cùng, số lượng bọn chúng đông như vậy, làm sao giết hết được?

      đám quả cầu lửa chen chúc dày đặc, những chiếc càng độc mở ra khép vào ngừng, khiến cho người ta rét mà run.

      Sở trường của Vũ La là công pháp hệ Hỏa, mà tại, hiển nhiên công pháp hệ Hỏa có tác dụng gì với Phệ Kim Hỏa Nghĩ. Công pháp hệ Mộc lại bị hệ Hỏa khắc chế, thủ đoạn mà Vũ La có thể sử dụng là vô cùng hữu hạn.

      khẽ khoát tay, tám đạo bạch quang bay lên, bất đắc dĩ lấy ra tám đạo Ngọc Ấn Linh phù vừa mới được.

      Tám đạo Ngọc Ấn Linh phù này quả bất phàm, biết là do vị cường giả thượng cổ nào luyện chế mà thành, chỉ riêng chuyện người ta có thể tìm được tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc, biết thực lực thế nào.

      Mỗi đạo Ngọc Ấn Linh phù này có công dụng khác nhau, là cái khung cơ bản của cả Thiên Chu.

      Trong đó có năm đạo thuộc Ngũ Hành, Vũ La chọn đạo Ngọc Ấn Linh phù hệ Thủy làm chù, bảy đạo còn lại phụ trợ, biến bạch quang thành vòng sáng. Sau đó bắn ra từng đạo hào quang màu xanh nhạt vào giữa đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ, làm nổ tung từng mảng quang hoa màu xanh nhạt.

      Mỗi đòn, nhất định có bảy, tám con Phệ Kim Hỏa Nghĩ chết .

      Thần kiếm trong tay Vũ La vung lên, Ngọc Ấn Linh phù đầu càn quét, rốt cục xem như ổn định trận tuyến. Nhưng đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ hung hãn sợ chết, vẫn xông

      lên từng đợt, vậy chặt lấy Vũ La, khiến có muốn bỏ chạy cũng có khả năng.

      Vũ La chém giết lát bèn thả Ngọc Tung Trùng ra, điều khiển bay lên sát nóc huyệt động bay ra ngoài, muốn thử xem có thể lánh nặng tìm , thoát được .

      ngờ Vũ La vừa bay lên, trong đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ, số kiến có văn lập tức giương ra đôi cánh trong suốt, bay theo ngăn lại.

      Vũ La giật nảy mình, vội vàng điều khiển Ngọc Tung Trùng hạ xuống. Bay lên phải đối mặt với toàn là kiến có văn, càng có hy vọng chạy trốn ra ngoài.

      phía khác, Thiết Hoành Giang đại phát thần uy, ra chân thân Thâm Uyên Huyết Ngạc, hóa thành cự quái cao chừng ba trượng, thân người, đuôi và tứ chi là cá sấu. Hầu như mỗi động tác của lão đều lấy sinh mạng của rất nhiều Phệ Kim Hỏa Nghĩ.

      Nhưng bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ mà lão đối mặt cũng là những con hùng mạnh nhất trong cả đàn, số lượng lại nhiều. Dù lão có được thực lực Đại Thánh, cũng phải dễ dàng càn quét.

      Lão vừa bị giữ chân, lập tức có rất nhiều Phệ Kim Hỏa Nghĩ từ phía sau xông lên, hoàn toàn bao vây lão.

      Thiết Hoành Giang rống giận liên tục, người ngừng toát ra tầng tầng bong bóng máu. Cũng phải là máu của lão, mà là do lão thi triển pháp thuật Thủy Thần Lực sinh ra.

      Mấy ngàn bong bóng máu bay ra, mỗi cái bao lấy con Phệ Kim Hỏa Nghĩ. Sau đó bong bóng máu vỡ tan, Phệ Kim Hỏa Nghĩ cũng chết theo.

      Mấy ngàn con Phệ Kim Hỏa Nghĩ toi mạng.

      Cũng biết chiến đấu như vậy bao lâu, với Mộc Thần Lực hùng hậu vô cùng của Vũ La, cũng cảm thấy có chút kiệt sức. Nhưng từ đầu cho tới bây giờ, chỉ hoạt động được trong phạm vi mười trượng.

      Bất kể Vũ La giết chết bao nhiêu Phệ Kim Hỏa Nghĩ, bên trong huyệt động vẫn còn Phệ Kim Hỏa Nghĩ vô cùng vô tận ào tới. Thi thể chúng xếp thành ngọn núi bên canh Vũ La.

      Nếu còn tiếp tục như vậy, quả phải là cách, Vũ La thầm nghĩ trong lòng.

      Đúng lúc này, ý niệm của Nghĩ Hậu lại bạo phát lần nữa, nóng nảy thúc giục đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ nhanh chóng giết chết hai người.

      Vũ La thoáng động trong lòng: dường như ý niệm nọ truyền ra từ cửa động gần đó.

      Nếu phải nguyên hồn của hùng mạnh, chắc chắn là cảm ứng được.

      Tiếp tục chém giết cùng đám tiểu lâu la như vậy phải là cách, chắc chắn mệt chết. Vũ La vung kiếm chém mấy con Phệ Kim Hỏa Nghĩ tới sát bên mình thành hai đoạn, sau đó thay đối phương hướng tấn công, nhắm cửa động kia xông tới.

      Giết chết Nghĩ Hậu rồi, có lẽ bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ chiến mà lui.

      Chẳng qua trong lòng Vũ La vẫn có điều nghi hoặc. Dù nguyên hồn của mình hùng mạnh

      , nhưng ắt nguyên hồn Thiết Hoành Giang còn mạnh hơn. Hẳn là lão cũng cảm ứng được vị trí của Phệ Kim Hỏa Nghĩ, vì sao thi hành sách lược bắt giặc bắt tướng trước?

      Vũ La hiểu, cũng có thời gian suy nghĩ. Tĩnh cảnh tại chỉ có thể nỗ lực cầu may, xông tới đó rồi hãy tính.

      Dường như nhận ra Vũ La ép về phía mình, Nghĩ Hậu càng thêm nổi giận, ý niệm ngừng bạo phát. Bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ lập tức tiến vào trạng thái cuồng bạo, Vũ La tức cảm thấy áp lực tăng mạnh.

      lại cảm thấy vui vẻ trong lòng, xem ra mình chọn đúng.

      Thần kiếm Thiên Tinh toát ra hàn quang lạnh lẽo, Ngọc Ấn Linh phù đầu ngừng oanh kích, Vũ La quát to tiếng. Huyết quang bùng lên, hào quang màu đỏ sẫm tràn ngập khắp cả địa huyệt, che lấp cả ánh lửa của bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ.

      Bách Vạn Nhân Đồ bay lên cao, hiển lộ lực lượng của mình. Nếu quần chiến, Bách Vạn Nhân Đồ đánh đâu thắng đó gì cản nổi, tất cả Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong địa huyệt đều bị áp chế thể nhúc nhích. Tuy rằng chúng hung hãn , nhưng sát khí do Bách Vạn Nhân Đồ phát ra, ngay cả đám chiến sĩ tinh nhuệ của Bán tộc cũng khó lòng chống cự. Đám hung thú này chưa mở linh trí, hoàn toàn chém giết theo bản năng lại càng cần phải .

      Sát khí quét qua giữa trung, đánh thẳng về phía trước, toàn bộ địa huyệt thể dung nạp được nữa. Sát khí lập tức theo các cửa động xung quanh xông ra ngoài, đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ tới sau cũng giảm tốc độ lại thấy .

      Bên kia, chẳng những Thiết Hoành Giang tỏ ra kinh ngạc, ngược lại vô cùng hưng phấn, đôi mắt hẹp của lão lóe sáng ngừng.

      Bách Vạn Nhân Đồ áp chế được bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ, Vũ La gầm lên giận dữ, thân kiếm Thiên Tinh liên tục xuất ra chín mươi chín đạo hàn quang, ầm tiếng đánh cho đống thi thể Phệ Kim Hỏa Nghĩ che trước mặt tung bay, tạo ra thông đạo dẫn tới cửa vào địa huyệt của Nghĩ Hậu.

      Vũ La tay cầm thần kiếm, tám đạo Ngọc Ấn Linh phù gia trì đầu, bước từng bước tới cửa động.

      ngờ bên trong địa huyệt thình lình kêu đùng tiếng kỳ dị, đạo sóng dao động hình quạt có thể thấy được bằng mắt thường bắn ra. Vũ La bị sóng dao động kia đánh trúng, hét thảm tiếng bay ngược trở về, ngã mặt đất quay cuồng vài vòng, ngay cả thần kiếm Thiên Tinh cũng rơi bên cạnh.

      lảo đảo đứng lên, thất khiếu đổ máu, thê thảm vô cùng!

      ràng Nghĩ Hậu cảm ứng được mình bị uy hiếp, cho nên bất chấp tất cả phát ra đạo ý niệm tinh thần. Nghĩ Hậu lợi dụng ý niệm tinh thần khống chế cả bầy đàn, tinh thần lực có thể khống chế trăm vạn bộ hạ hùng mạnh tới mức nào?

      Dưới đòn dốc hết toàn lực, nguyên hồn Vũ La nhất thời chịu trọng thương.

      Cũng may còn có Bách Vạn Nhân Đồ áp chế Phệ Kim Hỏa Nghĩ xung quanh, bằng chỉ cần Vũ La ngã xuống, bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ lập tức ùa lên bao trùm lấy , đừng mơ tới chuyện đứng lên.

      Bên kia chợt vang lên tràng cười ha hả của Thiết Hoành Giang. Đại Thánh tộc vung song chưởng, Thủy Thần Lực trong khí xung quanh điên cuồng gia tăng, vô số bong bóng máu rào tiếng, ùa về phía đám kiến tinh nhuệ trước mặt lão.

      Vốn phòng tuyến vô cùng chắc chắn lập tức bị san bằng, mấy ngàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ tinh nhuệ nổ tan xác giữa bong bóng máu, Thiết Hoành Giang lập tức lắc mình xông vào trong địa huyệt kia.

      Nghĩ Hậu cũng phát động ý niệm tinh thần công kích lần thứ hai.

      Giờ phút này Vũ La biết rốt cục mình trúng kế của Thiết Hoành Giang. nhặt thần kiếm Thiên Tinh lên, thầm mắng tiếng, phấn chấn tinh thần vung kiếm xông ra.

      Thiết Hoành Giang cũng kiêng kị ý niệm tinh thần của Nghĩ Hậu, cho nên tìm Nghĩ Hậu. Lão biết Vũ La bị Phệ Kim Hỏa Nghĩ áp chế, sớm muộn gì cũng nghĩ đến chuyện giết Nghĩ Hậu trước, đây là tư duy bình thường của người ta. Bởi vì dưới áp lực lớn như vậy, dù là cảm thấy có điếm khác thường cũng chút do dự mà làm. Bởi vì trước sau gì cũng chết, thử qua lần nhất định cam lòng.

      Hiển nhiên Thiết Hoành Giang hiểu rất Nghĩ Hậu. Sau khi nó phát ra ý niệm tinh thần công kích, phải mất thời gian mới có thể phát động lần thứ hai, lão lợi dụng quãng thời gian này để xông vào địa huyệt.

      Theo lực lượng mà lão ra tay sau đó, ràng là mấy ngàn kiến tinh nhuệ cũng chỉ là gà ngói chó đất trước mặt lão. Nhưng nếu có Vũ La làm cho Nghĩ Hậu xuất ra đạo ý niệm tinh thần đầu tiên, vậy Thiết Hoành Giang xông vào trong, đạo ý niệm tinh thần của Nghĩ Hậu chắc chắn dành cho lão.

      Vũ La thóa mạ trong lòng ngớt, đám quái vật sống mấy vạn năm này, quả nhiên có kẻ nào tốt lành gì. Từ Hồng Phá Hải đến Thiết Hoành Giang, nhìn qua là người thô kệch cẩu thả, ra giảo hoạt vô cùng.

      Vũ La cũng có cách nào, thua dưới tay nhân vật như vậy cũng oan ức gì, chỉ là trong lòng cảm thấy bị đè nén khó chịu.

      Sau khi Nghĩ Hậu phát động ý niệm tinh thần, chỉ huy Phệ Kim Hỏa Nghĩ còn linh hoạt như trước nữa. Hơn nữa Thiết Hoành Giang xông vào địa huyệt khiến cho đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ hết sức khấn trương, cũng liều mạng xông vào trong. Vũ La được Bách Vạn Nhân Đồ bảo vệ, mạch chạy ra hướng ngược lại.

      Tuy rằng quá trình này cũng hết sức gian nan, nhưng rốt cục cũng có được đường sinh cơ.

      Lúc trước Vũ La nhìn ra, lúc Thiết Hoành Giang đưa vào tầng ba, dọc đường lão cố ý vòng vèo rất nhiều lần. Lúc này Vũ La chạy ngược trở ra, cảm ứng nhận định phương vị, giảm được ít đường vòng. Bất quá đây chỉ là việc đáng kể, bất kể thế nào cũng trúng kế Thiết Hoành Giang, trong lòng càng cảm thấy uất ức vô cùng.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #386

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      TRÚC LAM ĐẢ THỦY
      Vũ La toàn thân đẫm máu từ trong địa huyệt xông ra, xuất ra kiếm mở rộng cửa động hẹp, sau đó xông ra ngoài. Dọc đường ra, toàn thân Vũ La trúng thương ít, bất kể thần lực hay linh nguyên coi như hoàn toàn cạn kiệt.

      Tuy rằng tất cả Phệ Kim Hỏa Nghĩ mặt đất chắc chắn bị triệu hồi xuống lòng đất, nhưng Vũ La cũng dám ở lâu. chạy nhanh ra khỏi Toái Kim Mê Cốc, tìm huyệt động sạch trong Vũ Uyên sơn, mở Thiên Phủ Chi Quốc ra chui vào trong.

      Trong Thiên Phủ Chi Quốc có rất nhiều linh dược, sau khi Vũ La uống vào lập tức mình tường đả tọa, chậm rãi khôi phục thương thế người.

      Lần này tĩnh tọa biết bao lâu, ngoại thương lành được bảy, tám phần, linh nguyên trong cơ thể cạn kiệt cũng được bổ sung sáu thành. Rừng Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc và Bích Ngọc Đằng sinh cơ bừng bừng, bổ sung tất cả thần lực bị hao tổn.

      Thiên Phủ Chi Quốc bằng vào thân pháp thâm ảo của nó, rút lấy năng lượng Hỗn Độn tinh thuần từ trong những gian hỗn loạn liên tiếp, rót vào trong thế giới này, bổ sung các loại hao tổn.

      Vũ La mở bừng mắt, thay bộ y phục toi tả người, nghiến răng nghiến lợi :

      - Thiết Hoành Giang, thù này báo, bản để Quân thề làm người!

      Ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, Vũ La tỏ ra cẩn thận vô cùng. Dù sao đây cũng là Vũ Uyên sơn, lần trước tiến vào gặp phải quái đằng vạn năm, khắc sâu ấn tượng trong đầu Vũ La, ở ngoài tứ đại hiểm cảnh cũng chưa chắc an toàn.

      Cẩn thận thừa, quả nhiên Vũ La an toàn ra khỏi Vũ Uyên sơn. Dọc đường , có mấy hung thú đui mù xông tới công kích, đều bị thu thập.

      Sau khi còn Hoàn Hồn Thảo, lực xung quanh Vũ Uyên sơn trở nên mỏng manh, những thú trước kia tụ tập ở nơi này tiêu tan, vùng đồi núi bên ngoài hầu như có gì nguy hiếm. Lúc này Vũ La mới nhàng thở ra, yên tâm ngang qua vùng đồi

      xác định Thiết Hoành Giang còn ở Vũ Uyên sơn hay , bởi vậy dám tùy tiện ở Vũ Uyên sơn. Nếu còn lòng vòng quanh đây, bị Thiết Hoành Giang bắt được, đó mới gọi là oan uổng.

      Bản thân cước lực của Vũ La yếu, khoảng cách ngàn dặm cũng chỉ mất ngày. Sau khi rời khỏi phạm vi Vũ Uyên sơn hãy phi hành, đây có vẻ là lựa chọn ổn thỏa nhất.

      Nhưng ngờ vừa vòng qua ngọn núi, chợt thấy tảng đá phía trước có người ngồi, thân hình cao quá khố. Vũ La nghiến răng nghiến lợi, là sợ cái gì đến cái đó, càng muốn né tránh lại vẫn đụng đầu.

      Vũ La đứng nhúc nhích, sắc mặt xanh mét, chờ Thiết Hoành Giang lên tiếng.

      ngờ rằng Thiết Hoành Giang vẫn ngồi gục đầu tảng đá, dường như phát ra . Vũ La quan sát xung quanh, định lẻn chuồn , nhưng đối mặt với vị

      Đại Thánh tộc, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, còn do dự, chợt Thiết Hoành Giang lên tiếng :

      - Vì sao?! Con ta cả đòi chưa tạo sát nghiệt, chỉ giết chết những kẻ đáng chết, thích làm cho người khác vui lòng, những năm gần đây thầm giúp biết bao nhiêu Thần Trủng, vì sao lại là nó? Cả đòi Thiết mỗ khoái ý ân cừu, nếu chết cũng phải là ta, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác bóp chết hy vọng sống của con ta như vậy?

      Lúc lão bắt đầu , giọng tràn đầy phẫn nộ, tim Vũ La như chìm xuống, e rằng lão điên này có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Nhưng Thiết Hoành Giang càng , giọng lão càng trở nên yếu đuối, đến cuối cùng, thanh trở nên nức nở nghẹn ngào:

      - Hoàn Hồn Thảo mất, Tử Kim Ngọc Tinh có. Thiết mỗ đường đường là Đại Thánh tộc, người trong thiên hạ sợ hãi, chỉ cần câu, Thần Trủng Đông Thổ tranh nhau ra sức, lại thể cứu được con mình. Vì sao lại như vậy, chẳng lẽ cả đòi Thiết mỗ gây ra quá nhiều tội lỗi, tới đòi con mình phải gánh chịu hay sao?

      Vũ La nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng mà nhớ kỹ từ: Tử Kim Ngọc Tinh.

      Lúc này đôi mắt Thiết Hoành Giang ngầu đỏ, lão quái vật này dám cướp người trước cửa Thanh Khâu, dám lẻn vào Thần Hoang hải, lúc này lại lộ ra bộ dạng yếu đuối trước mặt cừu nhân.

      Vũ La bực tức hỏi:

      - Kế hoạch của lão thành công, tường cũng lấy được thứ lão cần, vì sao còn làm bộ làm tịch ở nơi này?

      Thiết Hoành Giang thê lương cười, ngửa đầu nhìn trời:

      - Kế hoạch thành công... Đúng vậy, kế hoạch lão phu thành công... ràng là ông trời muốn đùa cợt với ta. Lúc tính mạng con ta lâm nguy, ông cho ta Hoàn Hồn Thảo, tường Hoàn Hồn Thảo chắc chắn là vật trong tay Thiết gia ta, kết quả vẫn bị người cướp .

      - Con ta chết rồi, ông lại cho ta hy vọng Tử Kim Ngọc Tinh. Ta khổ tâm tìm cách, kế hoạch thành công, tường nhất định lấy được Tử Kim Ngọc Tinh, kết quả cũng thấy.

      - Ha ha ha...

      Thiết Hoành Giang nổi giận nhảy dựng lên, chỉ lên trời lớn tiếng thóa mạ:

      - Rốt cục ông muốn gì? Nếu ông muốn trừng phạt ta, vậy hãy lấy cái mạng già này . Ông có thiên phạt, có vẫn thạch, có lôi điện, muốn giết ta hết sức dễ dàng. Thiết mỗ sống mấy vạn năm, còn quan tâm tới mạng già này sao? Vì sao ông muốn hại Bá nhi, nó thiên tính thuần lương, chính là đứa con mà phu thê ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nó chịu nhiều đau khố, vì sao ông lại đối xử với nó như vậy chứ?

      - Nào, giết ta, giết ta !

      Thiết Hoành Giang rít gào rống giận, hai mắt nhanh chóng đỏ ngầu. Thủy Thần Lực ngập trời bắt đầu khởi động, từng tiếng sấm ùng oàng nổi lên, mưa to trút xuống.

      Thiết Hoành Giang quan tâm, đứng giữa mưa to chỉ trời thóa mạ, thanh như sấm động. đủ các ngôn từ ác độc mà Vũ La hiểu lẫn hiểu, tuôn ra ào ạt chẳng kém gì

      Thủy Thần Lực liều mạng bạo phát, mưa to càng rơi xuống càng lớn, tựa như bầu trời vừa mở ra lỗ hổng, có người từ đó trút nước xuống vậy.

      Phạm vi mưa dần dần lan ra bao trùm khắp Vũ Uyên sơn, Vũ La thầm cảm thấy

      Thiết Hoành Giang hết sức đau lòng giữa mưa to, phát động Thủy Thần Lực hề giữ lại. Da thịt lão vốn lành lặn dần dần xuất vết nứt, mưa to vẫn rơi xuống ngừng. Sau mấy canh giờ, lũ lớn bất ngờ bạo phát trong Vũ Uyên sơn, đám đồi núi bên ngoài Vũ Uyên sơn nay trở thành đại dương mênh mông trắng xóa.

      Thiết Hoành Giang phẫn nộ chỉ lên trời, toàn thân run lên lẩy bẩy. Rốt cục lão chịu được nữa, hộc ra ngụm máu tươi, ngã lăn xuống nước làm văng bọt nước lên tung tóe.

      Máu tươi từ trong cơ thể lão chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ nước xung quanh.

      Vũ La đứng đỉnh núi cạnh đó, nước lũ lên tới mắt cá chân. đưa mắt nhìn Thiết Hoành Giang theo nước trôi về phía mình, buông tiếng than dài, lắc lắc đầu:

      - Nếu là tiền kiếp, bản để Quân chắc chắn cứu lão!

      Lúc còn , thình lình nghiến răng vung tay lên, đạo linh lực kéo Thiết

      Hoành Giang lúc này hôn mê lên khỏi nước.

      Nhìn Thiết Hoành Giang chậm rãi bay về phía mình, Vũ La nở nụ cười ác độc:

      - Cứu lão rồi, ắt phải tính toán món nợ giữa chúng ta cho cẩn thận...

      ---------

      Ngoài ba ngàn dặm, thời tiết sáng sủa, ánh nắng ấm áp, mây trắng lừng lững trôi giữa bầu trời, Thiết Hoành Giang ngồi tựa lưng vào tảng đá, chợt mở bừng mắt.

      Đôi mắt trước kia lúc nào cũng bắn ra hung quang, tại trở nên vô cùng ảm đạm.

      Thiết Hoành Giang thẫn thờ lúc lâu, tròng mắt mới chuyển động vài lượt, quan sát xung quanh, sau đó nhìn Vũ La đứng bên cạnh:

      - Ngươi nên cứu ta. chừng ta giết ngươi cho hả giận!

      Vũ La xua tay:

      - Lão làm như vậy. Lão quy hết lỗi về cho ông trời, chứng tỏ trong lòng lão hiểu rất ràng, mặc dù ta đoạt Hoàn Hồn Thảo, nhưng phải ta hại chết thân nhân lão.

      Mặt Thiết Hoành Giang khẽ giật giật vài cái, hừ lạnh tiếng, quay mặt gì.

      Vũ La xách tảng đá tới trước mặt lão, vứt tảng đá xuống, ngồi lên đó:

      - cho ta nghe, vì sao Tử Kim Ngọc Tinh có thể cứu được thân nhân lão?

      Thiết Hoành Giang trợn trừng mắt:

      - liên quan gì tới ngươi!

      Vũ La cũng tức giận, lúc này cảm thấy trong lòng thoải mái, ung dung nhàn nhã nhìn Thiết Hoành Giang:

      - cho ta biết, Tử Kim Ngọc Tinh quan trọng với lão tới mức nào. Nếu bán cho lão, giá cả bao nhiêu là thích hợp?

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #387

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CƯƠNG NHA THỦY PHỦ
      Thiết Hoành Giang lập tức nhảy dựng, giống như hề bị thương, đôi tay to tướng của lão chộp lấy hai vai Vũ La, ánh mắt đỏ ngầu, hung quang tái :

      - Ngươi cái gì, ngươi có Tử Kim Ngọc Tinh ư?

      Vũ La vẫn ngồi yên bất động. Tuy rằng dáng vẻ Thiết Hoành Giang dường như bừng bừng sức sống, thực tế thương thế trong cơ thể lão vẫn chưa biến chuyển. Tuy lão chế ngự hai vai Vũ La, nhưng tạo ra chút uy hiếp nào.

      Vũ La chỉ lạnh nhạt :

      - Ủa, Tử Kim Ngọc Tinh là thứ gì vậy, dường như ta nhớ ra...

      Thiết Hoành Giang đùng đùng nổi giận:

      - Tiểu tử thối, dám giở trò trêu chọc tổ gia gia ngươi sao?

      Vũ La trợn trắng hai mắt:

      - Thôi chết, quên mất, ta hoàn toàn biết Tử Kim Ngọc Tinh là cái gì.

      Thiết Hoành Giang tức tối nghiến răng nghiến lợi, hận thể nuốt sống Vũ La ngay tức khắc. Vũ La vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã, mắt nhìn quang cảnh xung quanh.

      Thiết Hoành Giang nghiến răng cái, mười ngón tay run rẩy buông vai Vũ La ra, chậm rãi lui ra phía sau bước, hít sâu hoi, cố gắng áp chế lửa giận của mình:

      - Bây giờ sao, có nhớ ra chưa?

      Vũ La hừ tiếng, chân bắt chéo, tiện tay bày ra bộ trà cụ, giơ bình trà lên với Thiết Hoành Giang:

      - Lấy chút nước vào đây.

      Tuy rằng Thiết Hoành Giang trọng thương, nhưng dù sao lão cũng là Đại Thánh tộc, điều khiển Thủy Thần Lực ngưng tụ vô căn thủy, rót đầy bình trà đương nhiên thành vấn đề. Nhưng dáng vẻ của Vũ La như vậy, ràng coi Thiết Hoành Giang như kẻ bưng nước rót trà.

      Cả đời Thiết Hoành Giang chưa bao giờ bị người vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, thất thời tức giận đến nỗi hai mắt trừng trừng:

      - Tiểu tử ngươi đừng được voi đòi tiên...

      Vũ La chút khách sáo:

      - Nhanh lên, bằng ta lại quên mất...

      Thiết Hoành Giang giận tím mặt, hai vai run lên, hai cánh tay dài ngoằng giơ lên, đầu quyền nắm chặt to như cái bát, gân xanh nối lên lưng bàn tay. Nhưng cuối cùng lại ỉu xìu, điểm ra chỉ, luồng nước rót vào bình trà, bao lâu sau đầy bình.

      Vũ La bắn ra ngọn lửa nấu nước, chậm rãi chuẩn bị trà cụ, miệng :

      - Món nợ giữa hai ta cần phải chậm rãi tính tính toán. Đừng có gấp, ngồi xuống, trà của ta vô cùng quý hiếm, là mang tới từ Trung Châu. Nếu bỏ lỡ lần này, cả đòi này của lão chưa chắc uống được.

      Thiết Hoành Giang cố nén lửa giận, đặt mông ngồi xuống. Bốp tiếng vang lên, tảng đá dưới mông lão nứt ra cái khe.

      Vũ La nhìn lão cái:

      - Lão đường đường là vị Đại Thánh tộc, dám làm phiền Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải, lại lập kế với tên vãn bối như ta, chẳng lẽ lão biết xấu hố là gì?

      Thiết Hoành Giang phục, nhưng thể phản bác. Chuyện này quả là lão ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng hoàn toàn là vì thời gian cấp bách. Nếu lão tìm trong hai người Hồng Phá Hải hay Nhan Chi Tây, đại chiến trận mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc phân thắng bại.

      - Lão sống mấy vạn năm, biết bao tâm cơ kinh nghiệm, ta đánh lại cũng đành chịu. Nhưng vì sao lại bắt ta trả giá, có bản lãnh sao lão tìm tới chính chù?

      Bình trà sôi ùng ục, nghi ngút hơi nước. Vũ La rót trà cho hai người, mỗi người chén, mình cầm lên trước, giơ tay ra hiệu mời, chậm rãi thường thức.

      Thiết Hoành Giang bị lời của Vũ La làm cho á khẩu, mặt mũi sa sầm hớp ngụm, cũng biết mùi vị ngon dở.

      Vũ La lắc đầu:

      - Quả là Bát giới ăn đào.

      Thiết Hoành Giang thình lình nhảy dựng:

      - Tiểu tử thối kia, ngươi xong chưa vậy, mau chuyện Tử Kim Ngọc Tinh.

      Vũ La làm y như , buồn bã gãi gãi đầu:

      - Ôi chao, Tử Kim Ngọc Tinh rốt cục là cái quái gì vậy, vì sao ta lại nhớ ra...

      - Ngươi...

      Xương cốt toàn thân Thiết Hoành Giang kêu lên răng rắc, khó lòng dằn được lửa giận, ngồi mạnh xuống cái. Lúc này tảng đá dưới mông lão hoàn toàn vỡ nát, lão tung cước đá bay đá vụn , sau đó xếp bằng ngồi xuống đất. Dáng vóc lão cao lớn vô cùng, dù ngồi như vậy cũng thấp hơn Vũ La bao nhiêu.

      Vũ La cười thầm, lão dám tính kế bản để Quân, bản để Quân thừa nhận chơi lại đám lão bất tử các lão, nhưng bản để Quân chơi trò này. Bản để Quân là Đa Bảo Đồng Tử, bảo bối rất nhiều, phải lão cần Tử Kim Ngọc Tinh sao? Bản để Quân chỉ cần bằng vào điểm này có thể bóp chết lão, lão còn làm gì được?

      - Thái độ như vậy cũng tạm được.

      Vũ La gật gật đầu, lại rót chén trà:

      - Nào, uống trà .

      Thiết Hoành Giang thèm nhìn, dốc hết vào họng.

      - Trước hết lão hãy cho ta biết, lão cần Tử Kim Ngọc Tinh để làm gì, cần bao nhiêu?

      Thiết Hoành Giang cố nén lửa giận, thở ra hơi trọc khí:

      - Con ta luyện công vào đường rẽ, nguyên hồn ly thể khó về. Ta lấy thần công bảo vệ cho nó tạm thời chết, chỉ cần tìm được Hoàn Hồn Thảo, có thể làm cho nguyên hồn của nó trở về vị trí cũ.

      tới đây, lão hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La cái, sau đó tiếp:

      - Nhưng dù sao cũng thể kéo dài. Mắt thấy con sắp chết, tên đệ tử Thiết gia ta vân du bên ngoài trở về, mang theo bộ pháp quyết, đó có ghi lại loại pháp môn luyện chế Hồn Khí. Chỉ cần có thể tìm được số Tử Kim Ngọc Tinh, có thể tạo ra Hồn Khí để cất chứa nguyên hồn. Có được Hồn Khí này, nguyên hồn con ta được giữ trong đó, ta có thời gian chậm rãi tìm thân thể mới cho nó.

      Vũ La gật đầu, tuy rằng Đại sư luyện khí của Đông Thổ hiếm có, nhưng nếu Thiết Hoành Giang muốn tìm rất dễ dàng.

      - Rốt cuộc cần bao nhiêu?

      Vũ La hỏi.

      Ảnh mắt Thiết Hoành Giang nhìn tràn trề hy vọng:

      - Tối thiểu cũng phải có ba cân.

      Tử Kim Ngọc Tinh ở Trung Châu cũng là kim loại hiếm vô cùng ít ỏi, đừng là Đông Thổ. Trong cảm nhận của Thiết Hoành Giang, ba cân Tử Kim Ngọc Tinh là con số rất

      Vũ La nhàng thở ra, quặng Ô Thiết của từng sản xuất ra khối Tử Kim Ngọc Tinh, khối ấy chỉ có hơn hai cân. Bất quá Vũ La trồng nó bên bờ suối trong Thiên Phủ Chi Quốc, có thể tự động sinh trường, có lẽ tại khối Tử Kim Ngọc Tinh nọ còn

      bèn mỉm cười:

      - Được, ba cân Tử Kim Ngọc Tinh ta có thể có được, hơn.

      Thấy Thiết Hoành Giang tỏ ra mừng như điên dại, Vũ La vội vàng bồi thêm câu:

      - Bất quá giữa chúng ta chỉ có thâm cừu đại hận, lão bằng vào cái gì đòi ta cho lão Tử Kim Ngọc Tinh?

      Thiết Hoành Giang im lặng lúc lâu, sau đó gương mặt già nua chợt đỏ bừng, hít sâu hoi, trầm giọng :

      - Hãy cho ta xem Tử Kim Ngọc Tinh trước.

      Với trạng thái tại của lão, Vũ La cơ hồ cần lo lắng lão động thù cướp đoạt, cho nên lấy khối Tử Kim Ngọc Tinh to bằng cây măng từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, nhoáng qua cái trước mặt Thiết Hoành Giang, sau đó thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.

      Ảnh sáng hy vọng bùng lên trong mắt Thiết Hoành Giang, khối lớn như vậy chắc chắn là đủ.

      Lão lại nghiến răng hỏi:

      - Ngươi muốn thế nào?

      - Ta ư?

      Vũ La hừ lạnh tiếng:

      - Lúc trước lão hại chết ta, chẳng lẽ quên sao?

      Thiết Hoành Giang ngửa mặt lên trời thở dài tiếng:

      - Cũng được, nếu ngươi muốn lấy mạng già này, ta cho ngươi là được. Chỉ cần sau khi ta chết, ngươi phải tuân thù lời hứa, mang Tử Kim Ngọc Tinh về Thiết gia.

      Vũ La nhe răng cười:

      - Được, mạng của lão là của ta.

      Đột nhiên nở nụ cười của ác ma:

      - Bất quá ta cho lão cơ hội, lão có thể bỏ tiền ra mua mạng của mình.

      Thiết Hoành Giang hết sức bất ngờ, chớp chớp đôi mắt ti hí nhìn Vũ La. Đương nhiên Vũ La cần khách sáo:

      - Đừng lời thừa, lão đường đường là Đại Thánh tộc, chẳng lẽ biết mạng mình đáng giá bao nhiêu?

      Thiết Hoành Giang bất đắc dĩ lắc đầu:

      - Trong nhà ta có khối Thiên Sinh Thần Ngọc...

      - đủ!

      Vũ La chút khách sáo, mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn khắc bạc.

      Thiết Hoành Giang bất đắc dĩ :

      - Hai khối!

      - Vẫn đủ.

      - còn Thiên Sinh Thần Ngọc nữa!

      Thiết Hoành Giang xấu hổ giận dữ thôi. Lão đường đường là Đại Thánh tộc, lại rơi vào tĩnh cảnh phải bỏ tiền mua mạng. Người thường có cảm giác gì, nhưng lão cảm thấy vô cùng nhục nhã.

      - Có Thiên Sinh Thần Thạch hay Thiên Sinh Thần Mộc cũng được...

      - còn thiên sinh thần vật...

      Thiết Hoành Giang vạn phần bất đắc dĩ:

      - Mấy thứ này phải trông vào cơ duyên, cho dù là ta cũng chỉ lấy được hai khối này.

      Vũ La đảo tròn mắt:

      - Vậy Vạn Niên Lão Sâm, Nhân Hình Hà Thù ô, Thất Quan Kim Chi gì gì đó, có bao nhiêu hay bấy nhiêu...

      Rốt cục Thiết Hoành Giang nhịn được nữa, đùng đùng nổi giận:

      - Ngươi cho rằng thiên tài địa bảo đâu đâu cũng có, giơ tay ra là lấy được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?

      Vũ La nhanh chóng lấy ra Tử Kim Ngọc Tinh ra nhoáng lên trước mặt lão cái, Thiết Hoành Giang nhất thời ù rũ, cúi thấp đầu:

      - Ta trở về kiểm tra lại bảo khố, có bao nhiêu cho ngươi hết là xong.

      Vũ La hừ tiếng:

      - Như vậy còn tạm được.

      Uất ức trong lòng voi , ích lợi cũng kiếm được, lại rót chén trà:

      - Nào, uống trà .

      Thiết Hoành Giang muốn uống, nhưng nếu lão uống, biết Vũ La còn đưa ra điều kiện gì làm khó mình, đành phải buồn bực nốc hơi cạn sạch.

      - Lúc này bàn tới chuyện giá Tử Kim Ngọc Tinh được rồi.

      Thiết Hoành Giang nhảy dựng:

      - Còn đòi nữa sao?

      Vũ La lấy làm tức giận trước thái độ của lão, nở nụ cười hết sức hiền lành:

      - Vừa rồi chỉ là đàm phán tiền chuộc mạng già của lão. tại mới bàn tới giá Tử Kim Ngọc Tinh.

      Tử Kim Ngọc Tinh là khoáng vật kim loại mười phần trân quý, cho dù là quặng Ô Thiết của Vũ La cũng sản xuất được bao nhiêu, ở Trung Châu, Tử Kim Ngọc Tinh là khoáng vật mà đám Đại sư luyện bảo thích nhất. Trong quá trình luyện chế tuyệt đại đa số pháp bảo các loại, chỉ cần cho chút Tử Kim Ngọc Tinh vào, phẩm chất pháp bảo gia tăng ít.

      cách khác, đây là thứ có thể nâng cao trình độ Đại sư luyện bảo, cho nên ai nấy ra sức tranh nhau.

      Đến Đông Thổ, giá trị Tử Kim Ngọc Tinh tự nhiên là nước lên thuyền lên.

      Trong lòng Thiết Giang hiểu ràng, sắc mặt sa sầm ngồi xuống, bất đắc dĩ :

      - Ta hứa cho ngươi Thiên Sinh Thần Ngọc cùng dược liệu trân quý, những thứ khác e rằng ngươi cũng coi ra gì, ngươi còn muốn lấy gì nữa?

      Vũ La liên tục xua tay:

      - Tiền bối tích lũy mấy vạn năm, bảo khố nhất định tràn đầy, vãn bối nào dám xem thường? Hay là như vầy, tiền bối có dị bảo gì, nếu tiền bối cảm thấy giá trị đù, hơn được khối Tử Kim Ngọc Tinh này, món đủ có thể lấy ra hai món, hai món đủ có thể lấy ra ba món, ba món đủ có thể lấy ra mười món...

      Thiết Hoành Giang ngạc nhiên, hồi lâu mới ngửa mặt lên trời thở dài:

      - Ngươi đường đường là cao thủ, hẳn phải là loại người vô lại như vậy mới đúng...

      Vũ La xác thực giỏi bắt chẹt người khác, bị lão như vậy cũng cảm thấy da mặt nóng bừng, gì thêm. Chuyện bên trong Toái Kim Mê Cốc làm cho Vũ La oán hận vô cùng.

      Lúc trước cứu Thiết Hoành Giang, tuy là hảo tâm, trong đó còn có suy nghĩ ‘nếu Thiết Hoành Giang chết , mình thể trả thù’.

      Hung quang trong đôi mắt ti hí của Thiết Hoành Giang thu liễm, quan sát Vũ La từ xuống dưới lúc lâu, rốt cục lộ ra nụ cười khổ:

      - Thôi được, thôi được, ai bảo Thiết mỗ rơi vào tay ngươi, sớm biết có lúc này, lúc trước đừng làm như vậy. ôi... quả nên chọc tới ngươi...

      - Ngươi theo ta trở về , những dược liệu, dị bảo này ta có mang theo người.

      Lão cho tay vào lòng lấy ra hai khối Thiên Sinh Thần Ngọc, đưa cho Vũ La:

      - Cầm .

      Thiết Hoành Giang bị ép buộc phen, tuy rằng trong lòng phục, nhưng ở ngoài mặt cũng dám chống đối, dù sao trong tay Vũ La cũng nắm giữ tính mạng con lão.

      Thiết Hoành Giang cả đòi kiên cường, thà gãy cong, tính tĩnh khó chịu nổi tiếng trong đám Đại Thánh tộc. ngờ rằng cũng có ngày phải nhượng bộ người khác vì tính mạng con mình.

      người lão mang thương, Vũ La bèn dùng Ngọc Ấn Linh phù hóa thành cụm mây trắng, chở hai người bay . Thiết Hoành Giang vừa chữa thương vừa chỉ đường.

      Lúc trước lão vô cùng kích động, bạo phát thần lực vô hạn, chẳng những phản chấn khiến cho bản thân bị trọng thương, hơn nữa thân thần lực hầu như khô cạn. Đại Thánh tộc như vậy, thần lực tích lũy sâu lường được. Mãi đến khi bay tới bên ngoài Huyền Nhạc Uyên của Thiết gia, vẫn chưa khôi phục lại được phần của thời kỳ toàn thịnh.

      Xung quanh Huyền Nhạc Uyên là dãy núi chập cùng, hai bên là vách đá đen hiểm trở chót vót. Nếu đích thân tới đây nhìn tận mắt, khó tin rằng thiên nhiên tạo ra thế núi hùng vĩ đến bực này.

      Chỉ là hai vách núi đen hai bên cao hơn hai ngàn trượng, cao hơn đại đa số núi ở Đông Thổ.

      Dưới vực sâu đen ngòm, quanh năm thấy ánh mặt trời, vô cùng u ám, bình quân đạt tới độ sâu sáu ngàn trượng. Nước lạnh như băng, cho dù thế chất tộc mạnh mẽ, cũng dám khinh suất chạm nước.

      Chiều sâu sáu ngàn trượng như vậy, cho dù ném cả ngọn núi xuống đó cũng có thừa gian để trôi nổi lơ lửng. Đây là lai lịch của cái tên Huyền Nhạc Uyên.

      Thiết Hoành Giang ra chân thân, hóa thành con quái vật nửa người nửa cá sấu dài chừng ba trượng, mang theo Vũ La nhảy xuống.

      Độ cao hai ngàn trượng rơi xuống tự do cũng phải mất khoảng thời gian. Chỉ nghe bên tai gió lạnh thấu xương vù vù, cảm giác này giống như chim chóc phi hành, quả tuyệt vòi khó tả.

      Mắt thấy mặt nước màu xanh càng ngày càng gần, Vũ La nhịn được thét dài. tiếng nổ ầm vang, hai người rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.

      Nếu phải hai người già trẻ đều tầm thường, lúc lặn xuống vài trăm trượng cảm thấy khó chịu.

      Thiết Hoành Giang mang theo Vũ La lặn xuống đáy nước. Cả hai người đều có thể nhìn trong bóng tối, cho dù là đáy nước mảng tối đen, cũng gây trở ngại Vũ La qua sát cảnh sắc.

      Càng xuống dưới, vóc dáng sinh vật càng khổng lồ, lẽ ra chuyện này hợp với thường tình. Nhưng đại đa số những sinh vật hùng mạnh bên dưới Huyền Nhạc Uyên đều sống từ thời viễn cổ cho tới bây giờ, nấp trong này hề xuất thế. với lực lượng hùng mạnh của chúng, tự nhiên hề sợ hãi áp lực rất lớn sâu nơi đáy nước.

      Đám cự quái này hữu hảo chung sống với Thiết gia, từ rất xa có thể ngửi thấy khí tức Thiết Hoành Giang, biết vị Đại Thánh tộc này xuất hành, thi nhau tiến tới bái kiến.

      Dọc đường , Vũ La gặp phải mấy chục quái thú bộ dáng dữ tợn đứng ven đường hoan nghênh. Trong đó có ít quái thú có thực lực hề kém hơn cường giả như

      Nguyễn Xạ Nhật, Khoái Tông.

      Đám quái thú này cũng là thực lực giấu của Thiết gia. Nếu đến lúc nguy cấp, đột nhiên xuất mũi kỳ binh như vậy, nhất định có thể xoay chuyển tình thế.

      Thủy phù Thiết gia nằm bên dưới vách đá rất lớn. cửa vào có tảng đá to bằng ngọn núi nằm ngang, dưới tảng đá này là cánh cống khắc bốn chữ to: Cương Nha Thủy Phủ. (cương nha: răng thép)

      Vũ La thấy cái tên này nhịn được cười, Thiết Hoành Giang nhìn trừng trừng , lên tiếng trong nước:

      - Cười gì mà cười, lão nhân gia ta ít học, rồi sao?

      Thủy Phủ này tồn tại mấy vạn năm, là do chính tay Thiết Hoành Giang khai phá vào thời Hồng Hoang. Lúc ấy lão nhân gia vẫn còn là tên lỗ mãng liều lĩnh, cảm thấy danh hiệu Thiết Chùy Cương Nha có vẻ phù hợp với thân phận Thâm Uyên Huyết Ngạc của mình, cho nên đặt tên cho Thủy Phủ mình là Cương Nha Thủy Phủ. Bốn chữ to như giun bò xiêu vẹo này, cũng là tự tay Thiết Hoành Giang viết.

      Sau này cao tuổi, tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, bản thân cũng biết được cái tên này khỏi quá mức thô bỉ. Chỉ là lão cương quyết chịu nhận sai, đám vãn bối xin đối tên đều bị lão thóa mạ trận, sau đó đuổi . Cho nên cái tên Cương Nha Thủy Phủ như giun bò này vẫn được sử dụng cho tới bây giờ.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #388

    4. dichthuatmid

      dichthuatmid New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      truyện này đọc hấp dẫn nhỉ

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :