Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      ĐẬP VỠ ĐAN
      Nhan Chỉ Vi thấy thân người nọ lấp loáng ánh kim loại sáng bóng, bên trong hai mắt chỉ có hung quang mà có sinh cơ, khỏi giật mình:

      - Là thượng cổ Tàng Thi Luyện Binh thuật?

      Trong lúc nàng còn , Nộ Long đảo lại có thêm tám ngọn sơn phong nổ tung, tổng cộng chín người, xông ra khỏi đảo bay về phía Tứ Đại Binh Vương, Tứ Đại Thuật Vương.

      Thực lực của mỗi người trong chín người này đều cao hơn Tứ Đại Binh Vương, Tứ Đại Thuật Vương, chín người vây công tám người, quả chính là càn quét. Lập tức phe Bán tộc tan tác, cố gắng che chở Nam Vinh Hùng trọng thương cả thể xác và tinh thần vất vả rút lui.

      mặt Hồng Phá Hải lộ vẻ hơi đắc ý:

      - Nhãn lực tiểu hồ ly rất khá, chính là thần thư Tàng Thi Luyện Binh. Những người này toàn là đại địch của bản tọa từ thời Hồng Hoang, sau khi bản tọa nhất nhất giết chết, sử dụng Tàng Thi Luyện Binh thuật phong ấn lại, cho hấp thu mạch sắt dưới lòng đất. Ban ngày dùng Thái Dương Chi Hỏa rèn luyện, ban đêm lấy ánh trăng tấm bố. mấy vạn năm trôi qua, cũng gọi là có chút thực lực, trở nên thiện chiến, ha ha ha!

      Nhan Chỉ Vi thầm kinh hãi. toàn Đông Thổ, bao gồm cả gia gia nàng đều cho rằng Hồng Phá Hải chỉ có mình ngoại trừ truyền nhân, ngờ lão còn có chiêu này.

      Hồng Phá Hải vẫn mực giấu kín , hiển nhiên là phòng bị ngày nào đó có người muốn dùng xa luân chiến để đối phó mình.

      Tuy rằng đám thi binh này có được ý thức tự chù, nhưng chiến lực hùng mạnh, hơn nữa hề biết sợ. Như vậy xem ra Hồng Phá Hải nhất mạch tổng hợp thực lực lại, cũng kém gì những Đại Thánh tộc khác.

      Nhan Chỉ Vi thầm than trong lòng, quả nhiên đám cường giả có thể sống sót sau Hồng Hoang đại chiến, tồn tại mấy vạn năm, ai phải là lão hồ ly.

      Trong lúc Hồng Phá Hải , thình lình giơ tay ra. bàn tay gầy gò khô héo của lão, mạch máu, gân xanh đột nhiên nổi lên, dường như chuẩn bị thi triển lực lượng rất lớn.

      mặt biển ngoài xa trăm dặm bỗng nhiên dấy lên sóng gió tận trời. Bên trong cơn sóng khổng lồ thình lình xuất bàn tay màu lam do Thủy Thần Lực ngưng kết mà thành, chộp ra cái. Trong số Tứ Đại Binh Vương, Tứ Đại Thuật Vương chạy trốn, tên Thuật Vương bị bàn tay ấy bắt lại.

      Bộp... tên Thuật Vương hùng mạnh kia bị bóp nát thành đống máu thịt bầy nhầy.

      - Trừng phạt chút, sau này còn dám phạm Nộ Long đảo ta, bản tọa ắt đánh tới Tiêu Dao Hải, giết chết mười vị Vương tộc Bán tộc để trả thù!

      Chỉ bằng vào chín thi binh này, cùng với thực lực trảo vừa rồi của Hồng Phá Hải, lão

      muốn đánh tới Tiêu Dao Hải là trọng địa của Bán tộc, quả Bán tộc thể nào ngăn cản được.

      Hồng Phá Hải có đuổi tận giết tuyệt. Lão cũng biết ngoài biển khơi hung hiểm, ngoại trừ Bán tộc ra còn có những kẻ địch khác. Nếu thế lực Bán tộc tốn thất quá nặng, ngăn được những kẻ địch này, vậy lão phải đối phó mình.

      Nam Vinh bàng hoàng ngơ ngác, Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên hơi khiếp sợ, nhắm nghiền mắt lại, là ghê tởm.

      Vũ La trở về, vẻ mặt trầm xuống, dọc đường thóa mạ ngừng. Tâm trạng Hồng Phá Hải rất tốt, hiếm khi dọa chạy Bán tộc được lần, nhìn Vũ La cười :

      - Chuyện này đáng kể gì. Nếu ngươi cũng tồn tại từ thời Hồng Hoang cho tới bây giờ, tĩnh cảnh vừa rồi có thể hết sức bình thường.

      Vũ La tò mò, nhịn được hỏi:

      - Rốt cục thời Hồng Hoang thế nào vậy?

      Vẻ mặt Hồng Phá Hải mơ màng như nhớ lại:

      - Lúc ấy là thời kỳ trăm nhà tranh đua, lúc ấy mọi người tu luyện đều u mê, có rất ít công pháp có sẵn, toàn phải tự mò mẫm...

      Thần sắc lão chợt lộ vẻ cổ quái:

      - Ngươi biết vào lúc ấy, có chiêu công pháp tên là Kình Thôn Thiên Hạ. (nuốt chửng thiên hạ)

      Vũ La gật đầu:

      - Thuộc loại cắn nuốt...

      chợt ý thức được chuyện gì, giật mình :

      - thể nào...

      Hồng Phá Hải bình thản gật gật đầu:

      - Ngươi nghĩ thử mà xem, nếu so đầu người và mông người, chỗ nào giống đầu kình ngư hơn?

      Vũ La sờn gai ốc toàn thân:

      - Chuyện này... các vị tiền bối quả có trí tường tượng tuyệt trần, đám hậu bối chúng ta thúc ngựa chạy theo kịp...

      Hai người chuyện với nhau rất khẽ, dám để cho đám nữ nhân phía sau nghe thấy.

      Bán tộc cuốn vó chạy dài, Nộ Long đảo bình yên vô . Công chúa Bán tộc Nam Vinh bị đả kích hết lần này tới lần khác. Lần tập kích mà Bán tộc mười phần chắc thắng, rốt cục thất bại hoàn toàn. Cho dù có Vũ La, Hồng Phá Hải cơ hồ cần xuất thù, cũng thừa sức đánh lui đại quân Bán tộc.

      Cuối cùng trảo ngoài trăm dặm, tiêu diệt tên Thuật Vương Bán tộc, bất quá chỉ là thị uy mà thôi.

      Nam Vinh rầu rĩ vui, Hồng Phá Hải thèm đếm xỉa đến nàng, tiện tay vứt nàng vào trong gian phong bế, giống như lúc trước giam giữ bọn ba người Vũ La.

      Hồng Phá Hải mời bọn Vũ La làm hộ pháp, để lão cứu truyền nhân Hồng Ngạo của mình

      là hộ pháp, ra, cần bọn Vũ La làm gì cả, chỉ muốn cho bọn họ đại khai nhãn giới phen. Dù sao Hoàn Hồn Thảo ngàn năm khó thấy, ba người Vũ La cũng hết sức hiểu kỳ, bèn bằng lòng ở lại.

      Nghi thức này vô cùng phức tạp, tiêu hao thần lực rất lớn. Bất quá bằng vào thực lực của Hồng Phá Hải, chỉ như bữa ăn sáng. Lão cũng cần chuẩn bị cái gì, sau khi đánh lui Bán tộc xâm lăng, Hồng Phá Hải lập tức bắt tay hành .

      Sau hồi chuẩn bị, Hồng Phá Hải lấy Hoàn Hồn Thảo ra, gia trì liên tục mấy đạo linh văn màu vàng nhạt Hoàn Hồn Thảo, lúc này mới mang Hoàn Hồn Thảo giống như bồ công nhàng điểm vào Mi Tâm Hồng Ngạo.

      Hồng Ngạo chết lâu, da dẻ hóa thành màu xanh đen. Bất quá được Hồng Phá Hải sử dụng thủ đoạn đặc thù gìn giữ, cho nên thân thể có hoại tử.

      Hoàn Hồn Thảo vừa tiếp xúc thi thể Hồng Ngạo, lập tức tan tác đầy trời giống như bồ công , sau đó ngừng bay lơ lửng xung quanh thi thể Hồng Ngạo.

      Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, mặt đất bên dưới thi thể Hồng Ngạo chợt dao động tạo ra gợn sóng, trở nên đen sì mảng.

      Những mảnh vụn của Hoàn Hồn Thảo bắt đầu chui xuống đất, mặt đất vẫn dao động như trước. Lúc này thần sắc Hồng Phá Hải tỏ ra hết sức khẩn trương, thỉnh thoảng xoa xoa hai tay. với công phu hàm dưỡng của lão, đây ràng là cực kỳ nôn nóng.

      Rốt cục sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, mặt đất khẽ run lên, sóng gợn khuếch tán, từng mảnh hoa bay ra, đuôi nó còn có đám bụi khí dài.

      Mảnh hoa bay ra càng ngày càng nhiều, bụi khí cũng càng ngày càng nhiều.

      Đám bụi khí này tụ tập lại với nhau, hóa thành nguyên hồn Hồng Ngạo.

      - Sư tôn!

      Hồng Ngạo vái dài sát đất, rốt cục Hồng Phá Hải thở ra hơi dài, cười :

      - cần đa lễ, hồn phách quy vị .

      - Đa tạ sư tôn!

      Hồng Ngạo cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu vái lạy, sau đó ung dung tiến vào thi thể.

      Ba người Vũ La lần đầu tiên thấy tĩnh cảnh này, vô cùng kinh ngạc.

      Nguyên hồn hoàn chỉnh, mặt đất khôi phục lại nguyên trạng, những mảnh hoa Hoàn Hồn Thảo cũng khô héo, hóa thành tro bụi rơi xuống.

      Hồng Phá Hải nhìn chằm chằm truyền nhân của mình, nhưng lúc lâu sau, nguyên hồn quy vị nhưng Hồng Ngạo vẫn hề động đậy.

      Lúc trước Hồng Phá Hải sử dụng thủ đoạn đặc thù, chữa trị thân thể bị hao tổn của Hồng Ngạo. Lẽ ra chỉ cần nguyên hồn quy vị, có thể thức tỉnh, khôi phục thân tu vi.

      ngờ lại xảy ra tĩnh trạng này.

      Hồng Phá Hải cau mày chặt, ba người Vũ La cũng tỏ ra lo lắng. Hồng Phá Hải chợt động, cỗ thần lực bao phủ thân thể Hồng Ngạo, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ.

      lúc lâu sau, Hồng Phá Hải mới chậm rãi thu hồi thần lực, sắc mặt trở nên dễ coi hơn chút, bất quá vẫn còn trầm như trước.

      - Tiền bối, tình huống thế nào?

      Vũ La hỏi.

      Hồng Phá Hải cất tiếng thở dài:

      - Rốt cục là vì chậm trễ quá lâu, đan trong cơ thể y khô kiệt...

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #381

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      NGỌC ẤN LINH PHÙ (THƯỢNG)
      Hồng Phá Hải trầm ngâm chút, sau đó tiếp:

      - Bất quá quan trọng, còn có thể nghĩ biện pháp bổ cứu...

      Vũ La nhàng thở ra, sắc mặt Nhan Chỉ Vi bên cạnh khẽ biến, nhịn được hỏi:

      - Hồng gia gia, chẳng lẽ ngài định đập vỡ đan của mình, cho Hồng Ngạo sư thúc phần?

      Nhan Chỉ Vi vừa dứt lời, Vũ La giật mình kinh hãi. Tuy rằng phải là tộc, nhưng cũng có thể đoán ra được đập vỡ đan vô cùng hung hiểm.

      Đối với tộc, nghi ngờ gì đan vô cùng quan trọng. Giống như Vũ La tại, nếu Linh Long trong mình Đường Cung tử vong, chắc chắn Vũ La trọng thương bất trị mà chết.

      Đối với tộc, đan cũng như trái tim đối với người thường. đan khô kiệt chẳng khác nào trái tim suy kiệt, cho dù nguyên hồn trở về, cũng thế nào điều khiến thân thể.

      Mà Thất Thủ Giao Long nhất tộc lại giống như Nhân tộc, phải tìm thân thể khác mới có thể trùng sinh. thế giới này, tại tộc nhân bọn họ chỉ còn lại người rưỡi, Hồng Phá Hải là người, tại Hồng Ngạo chỉ có thể xem như nửa người.

      Nếu đoạt xá chùng tộc khác, Hồng Ngạo còn là Thất Thủ Giao Long nhất tộc, công pháp cũng khác nhau, căn bản thể tu luyện.

      - Vì sao tiền bối muốn đập vỡ đan của mình cho Hồng Ngạo, mà sử dụng đan khác?

      Vũ La khó hiểu bèn hỏi, dù sao cũng phải xuất thân tộc.

      Hồng Phá Hải im lặng , Nhan Chỉ Vi giải thích:

      - Nếu thần lực ngưng kết trong đan có thuộc tính khác, cho dù đưa vào cũng khó lòng dung hợp.

      Vũ La há hốc mồm, rốt cục thở ra hơi dài nặng nề.

      Hồng Phá Hải bất đắc dĩ :

      - Nếu vào thời thượng cổ, ta còn có cách, nhưng tại... Chỉ còn cách duy nhất là ta tự đập vỡ đan, chia cho y phần.

      Dường như lão tự an ủi mình:

      - Bản tọa tung hoành thiên hạ mấy vạn năm, hung hiểm gì mà chưa từng trải qua? Bản tọa có bảy thành nắm chắc đập vỡ đan thành công.

      Vũ La thuận miệng hỏi câu:

      - Vào thời thượng cổ còn có biện pháp gì vậy?

      Hồng Phá Hải cũng để ý, lúc này lòng lão rối như tơ, buột miệng trả lời:

      - Những nhân vật thời thượng cổ, có người tu luyện đan thuộc tính, chỉ ngưng kết thần lực tinh thuần, đến lúc phát động có thể triệu tập tất cả lực lượng trong thiên địa sử dụng. Bất quá sau này pháp môn ấy thất truyền, còn ai tu luyện.

      - Nếu vào thời thượng cổ, bản tọa tìm người như vậy, giết chết y đoạt lấy đan là được.

      Vũ La im lặng gật đầu, đây quả biện pháp, đáng tiếc tại thể sử dụng.

      Hồng Phá Hải cất tiếng thở dài:

      - Xem ra lần này các tiểu tử ngươi phải hộ pháp cho ta...

      Nhan Chỉ Vi cùng Vũ La trầm ngâm, Hồng Phá Hải chợt giơ tay khẽ vẫy, vật phá bay tới, chính là chiếc chén đựng đan và tinh huyết của Long Quy. Hồng Phá Hải cằm lấy đưa cho Nhan Chỉ Vi:

      - Cầm , ta cùng gia gia ngươi tranh đấu bao nhiêu năm qua... Hy vọng ý tường của lão có thể làm thay đổi thế giới này.

      Nhan Chỉ Vi biết Hồng Phá Hải dặn dò hậu , mắt đỏ hoe:

      - Hồng gia gia, phải người có bảy thành nắm chắc sao?

      Hồng Phá Hải khoát tay ngăn lại:

      - Để phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Nếu ta đây bất hạnh, các ngươi hãy phong ấn Nộ Long đảo giúp ta.

      Lão dặn dò xong xuôi chợt cười, khoát khoát tay:

      - Tất cả ra ngoài hết , bản tọa muốn bắt đầu.

      Nhan Chỉ Vi tay cầm Cửu Long bôi, trong lòng buồn bã. Vũ La thở dài tiếng, biết tiện khuyên can gì nữa. Hồng Phá Hải mặt lạnh lòng nóng, quyết định như vậy ắt sửa đổi, quyết vì truyền nhân mà mạo hiểm thân mình. Vũ La hết sức khâm phục trong lòng, hai tay ôm quyền, cung kính cúi đầu, sau đó kéo hai nàng ra ngoài.

      tới gần cửa động, Vũ La đột nhiên thoáng động trong lòng, xoay người lại lấy ra trong mình vật, ôm hy vọng mỏng manh:

      - Tiền bối, ngài xem thử viên đan này có thuộc tính gì?

      Hồng Phá Hải có vẻ cảm động:

      - Ý tốt xin tâm lãnh, bản tọa... xem thử.

      Lão giơ tay đón lấy, Nhan Chỉ Vi hơi kinh ngạc:

      - Vũ La, vì sao ngươi có được đan, chẳng lẽ đan thời thượng cổ?

      Hồng Phá Hải biết Vũ La có lòng tốt, tiện đả kích . thực tế lão cũng cảm thấy Vũ La có thể có được viên thượng cổ đan. Bao nhiêu năm qua, Đông Thổ có bao nhiêu đan đều bị phát , còn giữ lại cho tới bây giờ toàn là đan giống như Long Quy mà Hồng Phá Hải giữ lại.

      đan Long Quy phải là thuộc tính, đương nhiên thể sử dụng, Hồng Phá Hải mới cho Nhan Chỉ Vi.

      Thứ mà Hồng Phá Hải nhận lấy là cái bình đất lớn lắm, lão cầm lấy bình đất, cảm thấy có dao động năng lượng gì, càng cảm thấy có hy vọng. Nhưng lão vẫn cảm tạ Vũ La, dù sao chính là lão bức Vũ La tìm Hoàn Hồn Thảo. tại Vũ La lòng dạ lo lắng cho mình, tuy rằng giúp được, nhưng Hồng Phá Hải vẫn ghi nhớ chân tĩnh này. Lão cảm thấy buồn bã, đáng tiếc biết mình có thể vượt qua cửa ải này , nếu như có thể, nhất định phải giúp đỡ thiếu niên này phen.

      Hồng Phá Hải mở bình ra, cỗ hào quang như ngưng tụ thành thực chất từ trong bình phát tán ra, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

      Dù sao Nhan Chỉ Vi cũng là Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc, vừa nhận ra giật mình kinh hãi. Chỉ bằng vào khí tức cổ xưa này, có thể kết luận quả là thượng cổ đan.

      - ngờ... ngờ là thượng cổ đan! Vũ La, vì sao ngươi có được viên thượng cổ đan? Ngươi hãy thành khai báo, ngươi còn có bảo bối gì nữa? Chẳng những ngươi có Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, còn có thượng cố đan... ngươi quả bảo khố di động...

      Vũ La cười khổ, cũng giải thích với Nhan Chỉ Vi. ra thứ này là do gia gia nàng phát trước tiên, viên đan này là Vũ La phát ở Bách Hoa sơn, sau đó cất mãi tới bây giờ.

      Lúc ấy Nhan lão lựa chọn địa điểm thiết lập truyền tống trận, phát ra mấy nơi có đan Vương năm xưa để lại, Bách Hoa sơn cũng có viên.

      Vũ La có thể lấy ra viên thượng cổ đan, ra ngoài dự liệu của Hồng Phá Hải, trong lòng lão cảm động vô cùng. Đây chính là thượng cổ đan, có thể so với thiên địa thần vật đỉnh cấp, phải ai cũng dám tặng cho người khác.

      Bất quá Hồng Phá Hải cũng hy vọng gì nhiều. Vào thời thượng cổ, trong trăm tên tộc, có thể có được người tu luyện đan thuộc tính là rất khá. Tồn tại cho tới bây giờ, xác suất còn hơn rất nhiều.

      Lão lấy viên đan này ra khỏi bình, Nhan Chỉ Vi nhất thời thất vọng:

      - vậy sao, chỉ sợ dù là đan thuộc tính, cũng thể dùng được...

      Quả viên đan này quá , chỉ bằng hạt gạo.

      Vũ La cũng có chút ngượng ngùng:

      - Ta ngẫu nhiên lấy được, có lẽ là vì thời gian quá lâu, năng lượng hao mòn chỉ còn lại như vậy...

      Hồng Phá Hải ngơ ngác nhìn viên đan bé trong lòng bàn tay mình, lúc lâu sau mới lẩm bẩm:

      - ngờ quả đan thuộc tính...

      Nhan Chỉ Vi cảm thấy bất đắc dĩ, đúng là viên đan thuộc tính, nhưng cũng thể sử dụng, Hồng gia gia vừa hy vọng lại thất vọng, là đả kích .

      Vũ La nghe vậy sửng sốt, rất nhanh cũng hiểu ra, vô cùng hối hận, xoa tay ấp úng:

      - Tiền bối, vãn bối... xin lỗi...

      Hồng Phá Hải nhắm hai mắt lại, lúc lâu sau mới trấn tĩnh tinh thần, cho viên đan vào bình trở lại, đặt bình trước mặt. Sau đó chợt lão trịnh trọng sụp lạy trước mặt Vũ La.

      Vũ La luống cuống tay chân:

      - Tiền bối, ngài làm gì vậy...

      Tuy rằng là Nam Hoang để Quân cao quý, nhưng Hồng Phá Hải là siêu cấp lão nhân từng trải qua thời Hồng Hoang, dám nhận đại lễ như vậy.

      Hồng Phá Hải đứng dậy :

      - Vũ La, Hồng Phá Hải ta dối gạt ngươi, viên đan này phải là vật tầm thường. Nếu nó chỉ là bảo bối thông thường, ta nhận lấy, nhưng giá trị của nó thua gì đạo Thiên Mệnh Thần Phù!

      Nhan Chỉ Vi giật mình kinh hãi:

      - Trân quý tới mức này sao?

      - sai, sở dĩ nó như vậy, phải là vì thời gian qụá lâu hao mòn năng lượng, mà vì chủ nhân của viên đan này chỉ mới trải qua Tam Chuyến đan.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #382

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      NGỌC ẤN LINH PHÙ (TRUNG)
      Nhan Chỉ Vi há hốc mồm, Tam Chuyển đan có ý nghĩa thế nào, nàng hiểu rất ràng.

      Vũ La có pháp môn Cửu Chuyển Luyện Phù, đương nhiên hiểu ràng hơn, nhìn viên đan nọ với vẻ bất ngờ, cười :

      - ngờ thứ này chỉ là tiện tay nhặt được, lại trân quý tới mức như vậy.

      Ngay cả Nhan Chỉ Vi cũng liếc nhìn bình đất nọ với ánh mắt tham lam.

      Hồng Phá Hải :

      - Ta ràng, nếu ngươi khẳng khái tặng viên đan này cho Hồng Ngạo, sau khi y dung hợp, chắc chắn thực lực tăng tiến hơn trước gấp đôi. Nếu ngươi muốn thu hồi, ta cũng trách ngươi, , ta lấy bảo bối trân quý như vậy, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.

      Vũ La khoát tay ngăn lại, cười :

      - Tiền bối cũng biết thân phận ta, ta chính là Nhân tộc, giữ đan này có ích gì?

      Hồng Phá Hải ngập ngừng:

      - như vậy...

      Vũ La cắt ngang lời lão:

      - Nếu ta lấy ra, tuyệt đối thu về. Tiền bối, dám giấu ngài, sở dĩ ta lấy ra là vì kính trọng ngài vì người khác đem thân mạo hiểm, đập vỡ đan của mình, cho nên xin tiền bối đừng khách sáo.

      Hồng Phá Hải sững sờ chút, thấy dáng vẻ Vũ La vô cùng kiên quyết, cất tiếng thở dài, gật gật đầu:

      - Lão già ta cảm tạ.

      Lão quyết định nhận lấy, thêm gì nữa, thu lấy bình đất. Lão ngẫm nghĩ chút, lại :

      - được, lão nhân gia ta thể lấy thứ này...

      Vũ La nở nụ cười khổ, hiểu loại người mặt lạnh lòng nóng như Hồng Phá Hải, e rằng cả đòi toàn là người khác chiếm phần hơn của lão. Nay lão chiếm phần hơn của mình, mình lại lấy gì của lão, e rằng về sau lão khó yên lòng.

      Cho nên Vũ La chối từ, cười hì hì :

      - Được rồi, lão nhân gia ngài có bảo bối gì cần tới, vứt cho ta vài món là được.

      Thấy Vũ La khách sáo với lão, tâm trạng Hồng Phá Hải trở nên tốt hơn, bật cười sảng khoái:

      - Ha ha ha, quả có thứ này có thể cho ngươi.

      Hồng Phá Hải vẫy tay, đạo hào quang từ hướng bảo khố của lão bay tới.

      Nhan Chỉ Vi ở bên cạnh trêu chọc:

      - Hồng gia gia, ngài nhận vật trân quý như vậy của người ta, bảo bối này phải cao cấp hơn mới được, thế làm hạ thấp thân phận lão nhân gia ngài...

      Hồng Phá Hải cười :

      - cần tiểu hồ ly ngươi khích tướng, Hồng gia gia ta phải đâu là người keo kiệt.

      Đạo hào quang trong tay Hồng Phá Hải khẽ chuyển, hóa thành tám điểm bạch quang. Chỉ thấy Hồng Phá Hải giơ tay ra xếp lại, xếp tám điểm bạch quang thành hình cái chặn giấy.

      Lão đưa chặn giấy nọ cho Vũ La, ngẫm nghĩ chút, lại lấy trong lòng ra chiếc ngọc giản đưa cho Vũ La.

      Hai thứ này vào tay Vũ La, ngọc giản , nhưng chặn giấy do tám điểm bạch quang tạo thành khiến cho Vũ La phải giật nảy mình:

      - Thiên Sinh Thần Ngọc! Linh phù! Tiền bối, cái này, cái này quá mức trân quý, ta thể nhận...

      Tám điểm bạch quang kia ngờ lại là tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc, luyện chế thành tám ngọc phù có hình ngọc ấn. Giữa chúng có lực lượng tương quan nào đó, có thể tổng hợp lại, cũng có thể phân tán đánh chết kẻ địch.

      Hồng Phá Hải trừng mắt:

      - Nếu ngươi chịu nhận, vậy ta cũng thể lấy viên đan này.

      Vũ La tỏ ra khó xử:

      - Đây... đây phải là vãn bối chiếm phần hơn sao?

      Nhan Chỉ Vi ở bên cạnh kéo áo :

      - Vũ La, Hồng gia gia lấy ra, sao thể thu hồi?

      Vũ La nghẹn lời, nở nụ cười khổ, cúi đầu thi lễ Hồng Phá Hải:

      - Nếu là như vậy, vãn bối đành cảm tạ.

      Hồng Phá Hải tươi cười:

      - Như vậy mới phải.

      - Thứ này ta ngẫu nhiên lấy được vào thời Hồng Hoang, cũng biết là ai lưu lại. Nếu ngươi có thể tìm được vị phù sư hỗ trợ, có thể bảo phù sư ấy dựa theo phương pháp bên trong ngọc giản, dùng Thiên Sinh Thần Ngọc luyện chế ngọc phù. Ngọc phù mới luyện chế ra có thể phối hợp được với ngọc phù cũ, ngọc phù càng nhiều, công dụng càng lớn, tiền đồ bất khả hạn lượng!

      Hồng Phá Hải cười gượng hai tiếng:

      - Chỉ là điều kiện rất hà khắc, Thiên Sinh Thần Ngọc cũng phải dễ tìm, tính tĩnh phù sư cũng rất khó gần gũi.

      Vũ La nghe vậy sửng sốt, cáo lỗi lúc, lập tức xem qua ngọc giản kia ngay tại chỗ.

      thực tế chỉ là rót nguyên hồn vào trong ngọc giản. Tin tức ghi trong ngọc giản rất nhiều, nhưng Vũ La chỉ tìm tin tức mấu chốt, chỉ trong nháy mắt biết ràng, nhất thời mừng như điên dại.

      Pháp môn thế gian này có thể khiến cho Vũ La vui mừng như vậy quả nhiều. Cửu Long Thôn Nhật năm xưa là , pháp môn Thực Phù của cóc đất sét là hai, thứ ba là Thiên Chu Ngọc Ấn pháp lục ghi lại trong ngọc giản này.

      Pháp môn này ra chính là biện pháp luyện chế pháp bảo khái quát, có thể rằng huyền diệu vô cùng. Bất quá tu sĩ bình thường, cho dù là siêu cấp cường giả như Hồng Phá Hải cũng có cách nào luyện chế. Bởi vì muốn luyện chế pháp bảo này, những phải biết chế khí, còn phải biết chế phù.

      Pháp bảo này gọi là Thiên Chu, tư tường cơ bản giống như xây căn nhà, trước hết phải nung từng viên gạch, sau đó mới dùng gạch xây nên. Mỗi đạo Ngọc Ấn Linh phù là viên gạch, trước hết luyện chế ngọc ấn, sau đó mới dần dần tổng hợp lại thành con thuyền, (thiên chu)

      Mỗi ngọc ấn đều có công dụng độc đáo của riêng mình, bên trong Thiên Chu Ngọc Ấn pháp lục này đặc biệt thiết kế hoàn hảo. Chỉ cần tìm đủ số lượng ngọc ấn nhất định, ghép lại với nhau là có thể khiến cho Thiên Chu có được công năng hảo hạng.

      Theo như bộ Thiên Chu Ngọc Ấn pháp lục này giới thiệu, đạt tới cực hạn, pháp bảo này có thể tung hoàng Tiên giới, đâu địch nổi.

      Bất quá tại trong tay Vũ La chỉ có tám đạo Ngọc Ấn Linh phù, vừa đủ tạo thành cái chặn giấy, muốn phi hành, ẳn độn thành vấn đề, nhưng muốn trở thành Thiên Chu thực thụ còn phải trải qua quá trình rất dài.

      Dù là như vậy, Vũ La cũng vô cùng hưng phấn. Bởi vì nếu luyện chế tất cả Ngọc Ấn Linh phù toàn bằng Thiên Sinh Thần Ngọc là chuyện hầu như có khả năng. Nhưng Vũ La có được rừng Bồng Kinh Thần Mộc, sử dụng Thần Chi, thậm chí là Thiên Sinh Thần Mộc tương lai sinh ra để luyện chế linh phù là thành vấn đề. Bản thân Vũ La lại là vị phù sư, muốn tạo ra bản yếu hơn Thiên Chu cũng khó.

      Cho dù là bản yếu, thể tung hoành Tiên giới, nhưng muốn tung hoành vô địch thế giới này hẳn là thành vấn đề.

      Vũ La vô cùng hưng phấn, cúi đầu cảm tạ Hồng Phá Hải:

      - Đa tạ tiền bối, bản thân vãn bối chính là phù sư, thứ này rất có tác dụng...

      ------------

      Thần Hoang hải, cụm mây trắng bay ung dung. Sau trận chiến Nộ Long đảo, Bán tộc nhượng bộ lui binh, nhường ra tất cả vùng biến từ Nộ Long đảo trở về phía Tây.

      cụm mây trắng này, Vũ La dẫn theo Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên ngồi đó. Nhan Chỉ Vi có chút hứng thú, muốn gác chân mình lên người Nam Vinh , nhưng Vũ La trượng nghĩa từ chối.

      Dù sao Chu Nghiên cũng bại lộ thân phận của mình, cũng cần che giấu.

      Cụm mây trắng này chính là trong tám đạo Ngọc Ấn Linh phù biến thành, công dụng của đạo Ngọc Ấn Linh phù này là phi độn. Vũ La vì muốn thoải mái, cho nên biến hình thành mây trắng. Nếu muốn nhanh chóng, chỉ cần ghép bảy đạo Ngọc Ấn Linh phù còn lại, vậy có thể hóa thành con thoi, Vũ La đoán chừng tốc độ của nó tối thiểu cũng nhanh hơn Ngọc Tung Trùng gấp hai lần.

      Di tích Tiên Tần, Nhan Chỉ Vi trợn trừng đôi mắt hồ ly nhìn Vũ La. Chỉ cần Vũ La chạm phải ánh mắt của nàng, lập tức giọng ghen tị vang lên:

      - ngờ ngươi còn là vị phù sư!

      Vũ La dở khóc dở cười:

      - Bà của ta ôi, dọc đường ngài chuyện này biết bao nhiêu lần rồi, bao giờ ngài mới chịu để cho ta yên đây?

      Tuy rằng Nhan Chỉ Vi là hồ ly, lại làm ra vẻ như sói tru dưới trăng, ngửa mặt lên trời gào rống:

      - Ngươi thần lực hùng hậu vô song, ngươi có được thượng cổ thần khí, ngươi có được Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, ngươi còn là vị phù sư...

      Vũ La còn ngơ ngác, Nhan Chỉ Vi tru tréo tiếp:

      - Ông trời oi, bản nương từ là kiều nữ cành vàng lá ngọc, người người hâm mộ, vì sao trước mặt tên khốn này, phương diện nào bản nương cũng bằng . Chẳng lẽ trời sinh ngươi ra là kẻ chuyên môn phá hủy lòng tin người khác, khiến cho người ta phải ghen tị hay sao?

      Vũ La á khẩu nghẹn lời, Nam Vinh bị trói gô bên cạnh, nghe Nhan Chỉ Vi cảm thán như vậy, nhịn được liếc xéo Vũ La cái:

      - còn là tên dâm tặc!

      Vũ La hoàn toàn còn gì để .

      Dọc đường Nhan Chỉ Vi ghen tị thôi. Cụm may trắng do Ngọc Ấn Linh phù biến thành tuy rằng vững vàng thoải mái, nhưng tốc độ cũng chậm hơn Ngọc Tung Trùng, mất ngày rưỡi về tới Thanh Khâu.

      Từ xa Nhan Chỉ Vi thấy Thanh Khâu xanh biếc, vị lão nhân bạch phát hồng nhan đứng trong gió lạnh, chòm râu bạc tung bay.

      Nhan Chỉ Vi mừng rỡ:

      - Gia gia tới đón chúng ta.

      Vũ La chột dạ vội vàng :

      - Ta... ta còn có việc, ghé vào. Nàng mang theo đan cùng tinh huyết Long Quy... à... đây là khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ, nàng hãy hỏi thăm Nhan lão giúp ta...

      Vũ La cũng thương hương tiếc ngọc, tay đẩy Nhan Chỉ Vi từ cụm mây trắng rơi xuống dưới.

      Nhan Chỉ Vi ngã lông lốc giữa trung, sợ tới mức thét tiếng chói tai, quay cuồng vài cái mới ổn định thân hình được, giận dữ quát lớn với Vũ La:

      - Vũ La, ngươi là con quỷ hẹp hòi, phải dọc đường ta chỉ lải nhải vài câu thôi sao, chỉ vì như vậy mà trả thù bản tiểu thư...

      Nàng tức tối vô cùng, mắt phượng trừng trừng, mắt ngọc mày ngài, quả nhiên là thiên sinh lệ chất, khuynh quốc khuynh thành, càng giận lại càng xinh đẹp.

      Đáng tiếc Vũ La vô tâm thường thức:

      - Lải nhải vài câu ư? Nàng lải nhải mấy trăm câu...

      - Vũ La! Xú tiểu tử ngươi dám chạy!

      Nhan lão gầm lên giận dữ, Thanh Khâu chợt bắn ra đạo lục quang bay lên cao, nổ tung rồi tản ra, hóa thành cái lưới lục quang đầy trời, bao phủ phạm vi ba mươi dặm xung quanh Thanh Khâu lại.

      Vũ La điều khiển cụm mây trắng bay nhanh như ăn trộm, suýt chút nữa va phải lưới lục quang. Hạn vội vàng ngừng lại tức , rốt cục tránh phải tai nạn va chạm vô cùng nguy hiểm. Sau đó điều khiển cụm mây quay trở lại, cười hì hì với Nhan lão từ xa:

      - Lão nhân gia ngài nên nổi nóng như vậy, tuổi tác cao, quá giận dữ tốt cho sức khỏe...

      Cũng chỉ trước mặt những người như Hồng Phá Hải, Nhan lão, Vũ La mới đùa cợt chút, dù sao tuổi tác những người này làm tổ gia gia cũng còn thừa.

      - Tiểu tử khốn cút xuống đây cho ta, ngươi làm hại lão phu khổ!

      Nhan lão gào thét như sầm.

      Nhan Chỉ Vi dịu dàng đến bên Nhan lão, thân áo trắng, lại hóa thành thiếu nữ bạch hồ thùy mị ôn nhu, vô cùng dụ hoặc.

      - Gia gia, rốt cục làm gì vậy?

      - Làm gì ư?

      Nhan lão vẫn còn giận dữ:

      - Bảo khố của gia gia ta bị tiểu tử này vét sạch rồi.

      Sau khi đám Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng ra ngoài, hầu như hai bàn tay trắng. Tuy rằng lấy được rất nhiều dược thảo ở Bách Thảo Tiên Điền, ở Niên Luân Mộ Địa cũng lấy được ít mộc đao mộc giáp, nhưng so sánh với tổn thất của bọn họ quả là đáng kể.

      Kết quả là tám Đại Tế Ti thương lượng hồi, quyết định quay về Thần Trủng của mình, mà là tới tìm Nhan lão.

      Bát Đại Thần Trủng dẫn theo đại biểu mấy trăm Thần Trủng to có có, kéo tới Thanh Khâu. thực tế đây là chủ ý của Ôn Chiêu Hòa, ra lão cũng có lòng tốt, nếu tất cả mọi người tới từng người , ràng là quấy nhiễu thanh tịnh của Nhan lão, cho nên tất cả mọi người kéo lượt tới.

      Tám người này cùng nhau tới, Nhan lão giật nảy mình, còn tường rằng Đông Thổ xảy ra đại . ngờ tám người vừa ý đồ của mình tới đây, nét mặt già của Nhan lão tức méo xệch.

      Trong lòng Nhan lão thóa mạ Vũ La biết bao nhiêu mà kể. Hoàn Hồn Thảo là thứ gì, còn dám thường cho bảo bối kém gì Hoàn Hồn Thảo, dễ, lão tử đâu mà tìm?

      Nhan lão càng nghĩ càng tức tối, tiểu tử thối này lấy Hoàn Hồn Thảo để làm gì?

      Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Nhan lão phải giữ thể diện, chỉ đành mở bảo khố ra, tìm các loại bảo bối cho mọi người.

      Cửu Vĩ Bạch Hồ của cải nhiều, đương nhiên vì chuyện này mà bị vét sạch. Nhưng bảo khố của Nhan lão voi ít, làm sao lão lại nối trận lôi đình?

      Nhan lão xong, Nhan Chỉ Vi liền bật cười, nàng lanh lợi thông mình, lập tức đoán ra đây là Vũ La trút giận, cố ý làm như vậy.

      Nàng lập tức kể chuyện Nộ Long đảo từ đầu chí cuối, lúc này Nhan lão trở nên chột dạ, tự nhiên hạ giọng rất nhiều:

      - ngờ lão già Hồng Phá Hải kia tệ hại vô cùng, dám bắt cháu ta làm con tin, lão già ta nhất định để yên cho lão.

      Vũ La hừ tiếng, nay tình thế nghịch chuyển, lập tức trợn trừng:

      - Nhan lão, bất kể thế nào ngài cũng thể chơi ta vố như vậy.

      - Lão Hồng tiền bối tệ hại, nhưng người ta tặng cho ta bộ Thiên Chu Ngọc Ấn pháp lục vô cùng trân quý, lại thêm tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc. phải ngài cũng nên biểu lộ chút ý tứ sao? cần nhiều lắm, cứ như Hồng tiền bối là được.

      Nhan lão trừng mắt:

      - Tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc ư?

      Lão lắc đầu quầy quậy:

      - Ta có nhiều bảo bối như vậy...

      Vũ La làm như người dạo phố, lên tiếng trống :

      - Có những vị tiền bối người khác tệ hại, còn mình keo kiệt vô cùng...

      Nhan lão cười hắc hắc đầy xảo quyệt:

      - Ngươi cần khích tướng, lão già ta mắc bẫy đâu.

      Vũ La bó tay, Nhan lão lại :

      - Chắc chắn là có tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc, ngươi đừng mơ mộng nữa, dù ta có cũng giữ lại mình dùng.

      - Bất quá coi như ngươi cũng cứu cháu ta, cũng thể có gì...

      Nhan lão vuốt râu, lật tay ra, hạt châu xanh biếc xuất trong lòng bàn tay:

      - Đây là viên đan, chủ nhân của nó tu luyện Mộc Thần Lực, thuộc tính thích hợp với ngươi, tặng ngươi là rất tốt.

      Vũ La khẽ bĩu môi:

      - là keo kiệt...

      Nhan lão nhân tức tối trừng mắt:

      - Chủ nhân đan này chính là chiến sĩ nhất đẳng. Nếu so với ngươi, lão nhân gia ta tặng cho bọn Khoái Tông, Nguyễn Xạ Nhật toàn là thứ đáng giá.

      Lúc này Vũ La mới nở nụ cười:

      - Chỉ là đùa với ngài chút mà thôi, ngài tức tối như vậy... Ta thể , thân là Đại Thánh tộc, ngài cũng độ lượng...

      - Ngươi là tiểu tử thối!

      Nhan lão tức tối nghẹn lời.

      Thu được ích lợi, Vũ La bèn giao lại chuyện nuôi dưỡng Thiên Mệnh Thần Phù lại cho Nhan lão. có Thiên Sinh Thần Ngọc cùng tinh huyết đan Long Quy, chỉ cần tìm địa phương thích hợp nữa là được.

      Vốn nơi mà Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cư trú trước kia có đạo Địa Tâm Hỏa Mạch. Bất quá tại nơi đó trở thành tử địa, trừ Vũ La ra ai vào được, cho nên Nhan lão tìm nơi khác, Vũ La cũng có hỏi nhiều.

      Cực Chi Nhãn là lực lượng chí , tuy rằng nuôi dưỡng Thiên Mệnh Thần Phù thuận lợi dễ dàng, chừng chỉ cần vài ngàn năm có thể trở thành đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất. Nhưng khi người ở thu hồi, lúc ấy biết được đây phải thuộc tính mà mình muốn nuôi dưỡng ban đầu, chắc chắn nghi ngờ có người giở trò.

      Giải quyết xong chuyện Thiên Mệnh Thần Phù, Vũ La bèn mang Nam Vinh ra.

      Nhan lão cũng hơi khó xử, Nam Vinh chính là Vương tộc Bán tộc, thân phận cũng phải . tộc cũng muốn toàn diện khai chiến cùng Bán tộc, nhưng Nam Vinh biết nhiều bí mật của Nộ Long đảo, lại thể thả như vậy, xử lý nàng thế nào trở thành nan đề.

      Cuối cùng, Nhan lão vung tay lên:

      - Ngươi mang nàng theo trước .

      Vũ La há hốc mồm:

      - Nhưng ta muốn trở về...

      - Ngươi mang tới Mộc Thần Trủng, nếu ngươi muốn về, cứ để nàng lại ở Mộc Thần Trủng.

      Nhan lão giải quyết gọn gàng.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #383

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      TOÁI KIM MÊ CỐC
      Mộc Thần Trủng là nơi hẻo lánh, nếu Bán tộc muốn tìm nàng, nhất thời cũng khó tìm ra.

      Vũ La bất đắc dĩ đáp ứng, ra còn ý tường khác, là mang Nam Vinh về Trung Châu, tìm địa phương trông giữ, nàng cũng về Thần Hoang hải được.

      Sau khi cáo biệt Nhan lão cùng Nhan Chỉ Vi, Vũ La chuẩn bị mang theo hai nữ nhân rời Thanh Khâu, trở lại Lạc Nhật hoang nguyên. điều khiển cụm mây trắng, vừa bay ra khỏi Thanh Khâu chừng mười mấy dặm, bỗng nhiên giữa trung có bóng đen giáng xuống mạnh, đánh cho cụm mây trắng tan tác, biến thành đạo Ngọc Ấn Linh phù, vù tiếng chui trở lại trong lòng Vũ La.

      Ba người Vũ La thét lên kinh hãi, từ độ cao ngàn trượng rơi xuống dưới. Ba người còn chưa kịp định thần, thấy bàn tay khổng lồ lăng hút mạnh, Vũ La chỉ cảm thấy cỗ hấp lực khổng lồ kéo vào trong bàn tay ấy.

      Lực lượng nọ hùng mạnh tới mức thể phản kháng.

      Bàn tay nọ bắt được Vũ La, chủ nhân của nó lập tức hình giữa trung. Đây là lão nhân thân cao hơn sáu mươi trượng, đầu tóc khô vàng rối nùi, trán có ba đạo văn màu đỏ, đôi mắt xíu bắn ra hung quang bốn phía.

      Trong Thanh Khâu vang lên tiếng gầm giận dữ:

      - Thiết Hoành Giang, lão dám tới dương oai trước cửa nhà chúng ta, có lẽ quên mất chưởng hồi vạn ba ngàn năm trước.

      Vũ La thầm kêu khổ:“ ra là Thiết Hoành Giang, lần này hỏng bét, e rằng lão già này hận thấu xương mình..

      Nhan lão thét lên giận dữ, thầm phát lực, lập tức có hai cỗ lực lượng đỡ lấy Nhan Chỉ Vi cùng Nam Vinh bị trói thầm hạ xuống.

      Thiết Hoành Giang tức giận :

      - Nhan Chi Tây, đừng rườm lời nữa, ta nhất định phải lấy Hoàn Hồn Thảo. Ba ngày sau ta chờ lão ở Cầm Mãng sơn Đối Nguyệt nham, lão giao ra Hoàn Hồn Thảo, ta giết tiểu tử này!

      Thân hình lão nhanh chóng thu lại, hóa thành hình dáng người thường, vác Vũ La bị phong ấn toàn thân lên vai, quát to tiếng:

      - !

      Xung quanh thân lão thình lình bạo phát mảng huyết quang, dẫn động vô số bọt nước trong khí xung quanh bạo phát, nháy mắt xuyên qua trời quang, xuất ngoài ngàn dặm.

      Nhan Chỉ Vi vội vàng chạy tới, thấy Thiết Hoành Giang rồi, nôn nóng giậm chân:

      - Gia gia, mau đuổi theo...

      biết Nhan lão đứng ngọn sơn phong gần đó từ lúc nào, lắc lắc đầu bất đắc dĩ:

      - Thiết Hoành Giang phát động Huyết Hà độn, Đông Thổ có ai có thể đuổi kịp Nhan Chỉ Vi lo lắng:

      - Vậy làm sao bây giờ? Hoàn Hồn Thảo dùng rồi, lấy gì cứu Vũ La?

      Nhan Chi Tây cũng nghĩ ra biện pháp gì, cúi đầu cau mày suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cắn răng cái:

      - Ta tìm Hồng Phá Hải, toàn là do lão làm liên lụy. Hai lão già chúng ta tới Đối Nguyệt nham, ta cũng tin Thiết Hoành Giang dám nể mặt hai người chúng ta.

      Thiết Hoành Giang dám bắt người trước cửa Thanh Khâu, Nhan lão trong lòng nổi giận. Đại Thánh tộc khí tức hùng bá cực thịnh, quét sạch vẻ ôn nhu nho nhã ngày thường:

      - Nếu Thiết Hoành Giang thức thòi, vậy từ nay về sau thế gian này còn Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc.

      ---------

      Vũ La bị Thiết Hoành Giang vác vai, chỉ cảm thấy tiếng gió ào ào rung động bên tai như sấm động. Cảnh vật hai bên nhanh chóng lui về phía sau, với nhãn lực của vẫn thể nhìn kịp. Vũ La cảm thấy hoảng sợ, ngờ tốc độ lão nhân này kinh người như vậy.

      Tốc độ như vậy, Vũ La phỏng chừng dù là Nhan lão hoặc Hồng Phá Hải cũng có cách nào đuổi theo, xem ra muốn được cứu, chỉ có thể đợi ba ngày sau.

      Quả nhiên, mặt sau vẫn thấy truy binh. Thiết Hoành Giang lấy tốc độ kinh người này điên cuồng chạy mấy canh giờ, cũng mệt thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

      Lão ngừng lại trong ngọn núi hoang mà Vũ La biết, chút khách sáo vứt Vũ La đám loạn thạch ngổn ngang, giơ tay lau mồ hôi trán.

      Lưng Vũ La đập vào đá nhọn, đau đớn vô cùng.

      Đôi mắt hẹp của Thiết Hoành Giang bắn ra hung quang bốn phía, nhìn Vũ La chằm chằm, xòe bàn tay to như chiếc quạt lá bồ, lạnh lùng hỏi:

      - Tên khốn kia, đan của lão tử đâu?

      Vũ La lắc đầu:

      - Dù ta chịu trả cho lão, lão cũng có cách nào sử dụng.

      Thiết Hoành Giang khẽ cau mày, nhìn chăm chú:

      - Tiểu tử, rốt cục ngươi giở thủ đoạn gì, viên đan nọ, lão phu cũng phải hao tổn rất nhiều sức lực mới có thể áp chế, ngươi làm thế nào cho nó cam tâm tình nguyện quy thuận như vậy?

      Vũ La mỉm cười:

      - Lão nghĩ rằng ta cho lão biết sao?

      Thiết Hoành Giang cười hăng hắc:

      - hay cũng sao cả, Thiết mỗ giàu có so ra chỉ kém Nhan Chi Tây, nhưng cũng tới nỗi xem viên thượng cố đan lớn bằng trời.

      Tuy rằng dáng người lão thu lại, nhưng cũng có thể xếp vào hạng ‘người khổng lồ’. Dáng người Vũ La được xem là cao lớn cường tráng, cao hơn người bình thường nửa cái đầu, nhưng trước mặt Thiết Hoành Giang vẫn còn thua cái đầu.

      Thiết Hoành Giang tiện tay xách lên, nhanh về phía trước, vừa vừa :

      - tại tên khốn ngươi cứ việc mạnh miệng sao, Thiết mỗ cũng muốn tranh hơi cùng người chết.

      Vũ La nghe vậy giật mình kinh hãi, ngoài miệng :

      - Lão muốn giết ta ư, chẳng lẽ lão cần Hoàn Hồn Thảo?

      - Ngươi cho rằng Thiết mỗ là kẻ ngốc sao, Thần Hoang hải xảy ra động tĩnh lớn như vậy, sao ta biết? Chỉ cần bắt vài tên Bán tộc hỏi qua chút, thừa biết Hồng Phá Hải cần Hoàn Hồn Thảo để làm gì.

      Vũ La hết sức bất ngờ:

      - Lão biết rồi...

      - Hừ, đương nhiên biết. Hồng Phá Hải chỉ có truyền nhân, Hoàn Hồn Thảo tới tay chắc chắn sử dụng ngay tức khắc.

      - Vậy vì sao lão còn ước hẹn Nhan lão ba ngày sau gặp ở Đối Nguyệt nham?

      Thiết Hoành Giang xách lên đối mặt với mình, nhếch môi cười lạnh:

      - Bởi vì ta muốn làm chuyện, ước hẹn này có thể áp chế hai lão già kia, hơn nữa buộc hai lão Đối Nguyệt nham.

      mặt Thiết Hoành Giang lộ vẻ trêu chọc:

      - Tiểu tử, đừng giở trò trước mặt Thiết mỗ. Lúc Thiết mỗ tung hoàng thiên hạ, Nhân tộc các ngươi vẫn còn là đám man di, còn chưa khai hóa.

      Vũ La lại giật mình kinh hãi:

      - Lão nhìn ra ta là...

      - thừa!

      Thiết Hoành Giang hừ lạnh tiếng khinh thường:

      - Chiếc mặt nạ này bất quá chỉ là trò trẻ, ngươi cho rằng có thể qua mắt được Đại Thánh tộc hay sao?

      Vũ La á khẩu nghẹn lời. Từ Hồng Phá Hải đến Thiết Hoành Giang, đám quái vật sống mấy vạn năm này quả nhiên kẻ nào kẻ nấy hết sức tinh mình, lại thêm hùng mạnh.

      Thiết Hoành Giang nhìn chăm chú, hừ tiếng lại :

      - Tiểu tử, chuyến này tuy rằng ngươi cửu tử nhất sinh, nhưng rốt cục vẫn còn có khả năng được sống. Tuy rằng tính tĩnh Thiết mỗ sắt máu , nhưng làm người nên chừa đường, ngày sau dễ gặp lại. đường sinh cơ này thế nào, vậy phải xem bản thân ngươi.

      Vũ La muốn hỏi lão đường sinh cơ này là cái gì, Thiết Hoành Giang thình lình vỗ vào người cái, Vũ La chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, hôn mê lập tức.

      ---------

      Cũng biết qua bao lâu, Vũ La từ từ tỉnh lại, phát mình ngồi đám cỏ, xung quanh toàn là đồi núi thấp bé. ngơ ngác nhìn quanh, tuy rằng đầu có thể cử động, nhưng tứ chi vẫn bị phong bế.

      Thiết Hoành Giang ở cách đó xa, cởi bỏ dây quần, vô cùng sảng khoái tưới Lão xoa xoa đùi, quay đầu lại với Vũ La:

      - Hắc hắc, tiểu tử ngươi xem thế núi xung quanh có cảm thấy quen thuộc ?

      Vũ La được lão nhắc nhở, cảm thấy quan sát, bất ngờ thốt lên:

      - Đây là bên ngoài Vũ Uyên sơn.

      Thiết Hoành Giang tưới cây xong, vung vẩy lão Nhị vô cùng thô tục:

      - Nhãn quang tệ, sao hả, trở về chốn cũ có cảm tường gì?

      Lão cũng rửa tay, xách Vũ La lên thẳng tới Vũ Uyên sơn. Hai chân lão sải bước nhanh, mỗi bước vượt qua khoảng cách ba mươi trượng. Thiết Hoành Giang vừa vừa

      - Tiểu tử, đến nơi này rồi, Thiết mỗ cũng giấu gì ngươi, lần này chúng ta Toái Kim Mê Cốc.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #384

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      TOÁI KIM MÊ CỐC (HẠ)
      - Toái Kim Mê Cốc ư?

      Vũ La tỏ ra ngơ ngác:

      - Nghe đồn Toái Kim Mê Cốc sinh ra kim loại hiếm, chỉ là bị Phệ Kim Hỏa Nghĩ chiếm lấy, vô cùng hung hiểm.

      - Ha ha ha!

      Thiết Hoành Giang cười to:

      - Tiểu tử kia, ta biết ngươi xâm nhập Niên Luân Mộ Địa, e rằng ngươi nghĩ Niên Luân Mộ Địa chính là nơi nguy hiểm nhất trong tứ đại hiểm cảnh Vũ Uyên sơn.

      Niên Luân Mộ Địa có mười tầng rừng Quỳ Mộc, Quỷ Vương Quỷ Tướng vô số, hơn nữa ở trung tâm còn có pho tượng chiến thần, quả vô cùng hung hiếm.

      Thiết Hoành Giang cũng cần trả lời, tự mình tiếp:

      - Thiết mỗ ngại cho ngươi biết, nếu so với Toái Kim Mê Cốc, Niên Luân Mộ Địa đáng kể chút nào.

      Thiết Hoành Giang vung tay điểm ra, trong lúc phi hành, cỗ thần lực chính xác bắn trúng con kiến thân cây ven đường. Lão hút con kiến trở về, đặt trong lòng bàn tay:

      - Tuy rằng nhìn qua kiến này bé, nhưng thực tế, chúng mới chính là sinh vật đáng sợ nhất thế gian này. Vào thời Hồng Hoang, phàm là tinh từ con kiến tu luyện mà thành, chính là thứ khó đối phó nhất. Cho dù đám lão quái vật Tiên Thiên hùng mạnh, đắc đạo rất sớm cũng dám khinh thường.

      Lão vứt kiến , chân vẫn sải bước ngừng, nhanh chóng vọt vào trong Vũ Uyên

      - Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc to hơn con kiến khi nãy gấp mấy trăm lần, hơn nữa còn có hai chiếc răng nhọn có thể cắn nát bất cứ thứ gì, cùng độc tố gây tê.

      - Ba ngàn năm trước, lúc ta ngang qua nơi này, bầy đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc cũng có hàng chục vạn con. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, e rằng tại nhiều hơn, có khả năng đạt tới gần trăm vạn.

      - Bất quá đây cũng chưa phải là nguy hiểm chân chính của Toái Kim Mê Cốc. E rằng toàn Đông Thổ có mấy người biết được, ra Toái Kim Mê Cốc có ba tầng, bọn họ nhìn thấy bất quá chỉ là tầng cùng, càng xuống dưới càng nguy hiếm. Địa phương mà chúng ta sắp tới chính là tầng dưới cùng.

      Vũ La cảm thấy khó hiểu:

      - Lão biết ràng như vậy, còn mang ta tới làm gì?

      Thiết Hoành Giang cười tàn nhẫn:

      - Trăm vạn Phệ Kim Hỏa Nghĩ, mặt đất bất quá chỉ có mấy vạn con, hai tầng dưới mới là đại bản doanh của chúng. Hơn nữa tầng thứ ba chính là nơi ở của tộc đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ, trứng kiến và Nghĩ Hậu đều ở đó. Chỉ cần tầng thứ ba bị xâm phạm, toàn bộ Phệ Kim Hỏa Nghĩ gấp gáp trở về, cho dù là Thiết mỗ cũng ứng phó nổi, cho nên cần ngươi dẫn dụ bọn chúng rời .

      Vũ La hiểu ra:

      - Người dẫn dụ Phệ Kim Hỏa Nghĩ rời phải có thực lực quá yếu, đủ tranh thù cho lão thời gian. Nhưng người này chắc chắn phải chết sai, cho nên lão tìm ta.

      Thiết Hoành Giang cười ha hả:

      - Tiểu tử ngươi coi như thông mình.

      Vũ La buồn bực thôi, cười lạnh :

      - Quả nhiên cửu tử nhất sinh. Nhưng lão lo rằng ta có thể ra được, nhất định tìm lão trả thù sao?

      Thiết Hoành Giang ngạo nghễ:

      - Nếu ngươi có thể sống ra, đó là mạng ngươi nên tuyệt. Thiết mỗ từ thời Hồng Hoang tới nay, tính tĩnh vẫn là như vậy. Mấy vạn năm qua, kẻ qua uy hiếp chúng ta vô số,

      Thiết gia vẫn như trước sừng sững ngã!

      Vũ La cái gì nữa, nhưng mà trong lòng nhận định, chắc chắn mình kết thù cùng Thiết gia.

      Thiết Hoành Giang phải như bọn Hỏa Sư Đà, lão tới Vũ Uyên sơn cũng như ngựa quen đường cũ. Mang theo Vũ La chỉ cần rẽ vài lần tới Toái Kim Mê Cốc.

      Sơn cốc này khiến cho người ta vừa nhìn thấy lập tức biết là nơi hung hiểm. Những ngọn núi xung quanh đều được bao trùm dưới mảng thực vật xanh tốt, chỉ có Toái Kim Mê Cốc này lộ ra nham thạch trần trụi màu đỏ sẫm mảng, giống như bị máu tươi nhuộm qua lần.

      Trong Vũ Uyên sơn, các ngọn sơn phong rất kỳ lạ, suông đuột từ xuống dưới giống như những cây trụ chống trời. Mà trụ trời bên trong Toái Kim Mê Cốc to hơn những nơi khác rất nhiều, hơn nữa cũng có vách đá bình phong giống như bên ngoài Vũ Uyên sơn, bao vây xung quanh Toái Kim Mê Cốc vòng.

      Đến ngoài cốc, Thiết Hoành Giang bèn buông Vũ La ra nghỉ tạm. Tuy rằng đây là Vũ Uyên sơn vô cùng hung hiếm, nhưng mà con hung thú nào dám đến quấy rầy Thiết Hoành Giang. Thiết Hoành Giang cần cố ý phóng xuất khí tức, nhưng bản thân thực lực của Đại Thánh tộc khiến cho đám hung thú sợ hãi, dám tới gần.

      Đến đêm, trăng lên giữa trời, Thiết Hoành Giang mới xách Vũ La lên, chạy thẳng tới Toái Kim Mê Cốc.

      Vào trong cốc, chỉ thấy xung quanh toàn là nham thạch trần trụi, dưới ánh trăng toát ra điểm điểm tinh quang, đó chính là những kim loại hiếm lộ ra bên ngoài nham thạch.

      Vũ La thầm cảm thán tiếng, vừa nhắc tới Toái Kim Mê Cốc, đám tộc hưng phấn tới mức thể tự chù. ở Đông Thổ vốn thiếu thốn kim loại hiếm, nơi này quả chính là bảo tàng lộ thiên.

      Đáng tiếc vách núi, dưới chân núi, trong bùn đất đầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ, khiến cho tộc cơ hồ dám tiến vào.

      Đúng như lời Thiết Hoành Giang , Phệ Kim Hỏa Nghĩ chỉ là con kiến bình thường phóng đại, thông thường to như con thỏ, toàn thân đỏ như lửa. Phệ Kim Hỏa Nghĩ cường tráng có thể to bằng hồ ly, hơn nữa ngoài thân toàn là giáp xác cứng rắn, để lộ đạo đạo

      Vũ La đoán rằng trong bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ, e rằng cũng sử dụng loại văn này để xác định cấp bậc.

      Dưới ánh trăng, đám hung vật toàn thân màu đỏ sẫm này ngủ say, trong lúc chúng hô hấp có từng cỗ sương mù màu đỏ phun ra, hút vào, xinh đẹp mà đáng sợ.

      Dọc đường , vị Đại Thánh tộc Thiết Hoành Giang vốn thô kệch này cũng tỏ ra cẩn thận hẳn lên. Kim loại hiếm nằm ở ven đường, chỉ cần với tay là có thể nhặt được, lão cũng thèm liếc mắt. Chỉ cần làm kinh động đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ ngủ say, lão lập tức lướt nhanh qua.

      Thỉnh thoảng dọc đường cũng ngẫu nhiên gặp phải Phệ Kim Hỏa Nghĩ vừa tỉnh tại. Thiết Hoành Giang ra tay nhanh như điện chớp, giết chết lặng lẽ tiếng động.

      Cứ như vậy, hai người tiến sâu vào trung tâm Toái Kim Mê Cốc thần biết quỷ hay. Thiết Hoành Giang đưa Vũ La tới ngọn núi có hình dáng cố quái. Xung quanh ngọn núi này, số lượng Phệ Kim Hỏa Nghĩ ràng nhiều hơn hẳn, hơn nữa loại kiến đầu lãnh to như hồ ly, thân thể có văn cũng gia tăng rất nhiều.

      Ở bên ngoài, thông thường trong trăm con Phệ Kim Hỏa Nghĩ thông thường mới có con có văn, nhưng tới nơi này, khoảng ba mươi con thông thường lại có con.

      Thiết Hoành Giang cũng càng trở nên cẩn thận hẳn lên. Lão khẽ điểm mũi chân, nhàng xuyên qua bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ, gây ra chút tiếng gió nào. Đây cũng là nguyên nhân mà lão dám bay . Phệ Kim Hỏa Nghĩ chính là hung thú thuộc tính Hỏa, cực kỳ nhạy cảm với biến hóa nhiệt độ, chỉ cần chút gió cũng đủ khiến cho bọn chúng cảnh giác.

      Thiết Hoành Giang vòng qua rất nhiều Phệ Kim Hỏa Nghĩ bên ngoài, đến dưới chân ngọn núi hình dáng kỳ dị nọ, số lượng Phệ Kim Hỏa Nghĩ lại giảm rất nhiều. Thiết Hoành Giang mang Vũ La tìm tới cửa động cao bằng nửa người, trước hết đấy Vũ La vào, sau đó khom người bò vào.

      Dưới chân ngọn núi nọ có rất nhiều cửa động, dày đặc khắp nơi. Cửa động mà Thiết Hoành Giang chui vào chính là lớn nhất.

      Bên trong động vô cùng bóng loáng, hiển nhiên Phệ Kim Hỏa Nghĩ thường xuyên ra vào.

      Vũ La thể nhúc nhích, chỉ có thể nhờ Thiết Hoành Giang phía sau đẩy tới. Thiết Hoành Giang lại vô cùng thô bạo, đẩy cho Vũ La va vào chỗ này chỗ nọ, đau đớn vô cùng, lòng hận lão khốn này tới cực điểm.

      Cũng may thông đạo cũng dài, rất nhanh tới cuối. Phía sau là khoảng rộng lớn, đủ cho bốn, năm chiếc xe ngựa chạy song song. Nóc cũng rất cao, có chừng hai, ba trượng.

      Thiết Hoành Giang đứng thẳng người dậy, xách Vũ La tiếp.

      Xung quanh nơi này hầu như có con Phệ Kim Hỏa Nghĩ nào cả, Thiết Hoành Giang hạ giọng khẽ :

      - Tiểu tử, nơi này là tầng thứ hai còn chưa có gì, đến tầng ba tiến vào phạm vi cảm ứng của Nghĩ Hậu.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #385

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :