Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CỰC CHI NHÃN (THƯỢNG)
      Vũ La mở bừng mắt, hết sức hài lòng. Gần đây tu vi cảnh giói của tăng tiến cực nhanh, lần tu luyện này nhờ có Quỷ Linh Ngọc Khuê giúp đỡ, đạt tới cảnh giói Long Cung sơ cấp đỉnh phong, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua cảnh giới Long Cung sơ cấp, tiến vào cảnh giới Long Cung trung cấp.

      Quả nhiên là thiên địa chí bảo.

      Vũ La nhìn Quỷ Linh Ngọc Khuê trong Cực Chi Nhãn nọ cái, sau đó mới lưu luyến thu hồi ánh mắt. Bảo bối này tốt, đáng tiếc với thực lực của Vũ La tại vẫn chưa thể thu được, cho dù có pho tượng chiến thần trợ giúp , cũng có cách nào mang theo người. Chỉ cần hơi tiếp xúc, chắc chắn Vũ La bị đông cứng thành pho tượng băng.

      - Chiến thần.

      - Có mạt tướng!

      Vũ La vừa bay lên vừa :

      - Hãy canh giữ nơi này cẩn thận, sau khi ta rời khỏi, hãy tạm thời phong bế nơi này. Kẻ nào dám tự tiện xâm nhập, giết chết tha!

      - Tuân mệnh!

      Vũ La thiếu quyết đoán, Cực Chi Nhãn, Quỷ Linh Ngọc Khuê chính là thiên địa chí bảo, quan hệ trọng đại. Pho tượng chiến thần này thực lực hùng mạnh, bên ngoài còn có Niên Luân Mộ Địa, bảo vệ nơi đây thành vấn đề.

      Trong lòng lo lắng cho Chu Nghiên và Nhan Chỉ Vi, dám chần chờ lâu. Sau khi dặn dò pho tượng chiến thần vài câu, lập tức bảo pho tượng chiến thần đưa mình ra ngoài.

      Cũng biết pho tượng chiến thần sử dụng thù đoạn nào, Vũ La cảm giác được thần kiếm Thiên Tinh của mình có liên hệ kỳ diệu nào đó với mộ địa này, có thể dùng thần kiếm Thiên Tinh liên hệ trực tiếp với phố tượng chiến thần.

      Có được thù đoạn này, vào thời điểm cần thiết, Vũ La có thể thông qua thần kiếm Thiên Tinh triệu hồi trực tiếp hai mươi chiến sĩ hùng mạnh nọ.

      ---------

      Nguyễn Xạ Nhật đứng bên ngoài tấm bia đá sáu mặt, vẻ mặt đau khổ. Bên trong giếng ở trung tâm bia đá, tầng tầng hào quang dâng lên giống như sóng nước. Đúng lúc này, Nguyễn Xạ Nhật chợt nhìn thấy người từ trong giếng bay lên.

      - Vũ La!

      Nguyễn Xạ Nhật kinh hô tiếng.

      Vũ La ra khỏi giếng, nhìn quanh vòng khỏi cau mày.

      - phải là ta gọi bọn họ tới đây, bọn họ tìm được gì ở Bách Thảo Tiên Điền, cho nên mới chạy tới.

      Vũ La gì, liếc nhìn bảy tên Đại Tế Ti bên ngoài tấm bia đá cái, sau đó nhìn ra xa. Bên ngoài mười gốc Quỳ Mộc, chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng đông như kiến bao vây thành vòng, mà bọn Hỏa Sư Đà bị bắt giữ ở giữa, cũng biết bị sử dụng thủ đoạn cấm chế gì. Bọn họ nhìn thấy Vũ La, ràng tỏ ra vô cùng lo lắng nhưng lại thể cử động, cũng thế lên tiếng .

      Sắc mặt Vũ La tỏ ra trầm:

      - Đây là đạo đãi khách của Bát Đại Thần Trủng sao?

      Nguyễn Xạ Nhật lặng im , y bị Vũ La đả kích liên tiếp mấy lần, hoàn toàn còn khí thế gì trước mặt Vũ La nữa.

      Khoái Tông có chút căm tức trừng mắt nhìn Vũ La. Lần trước Vũ La thóa mạ phen làm mất hết thể diện của Thanh Nguyệt Thần Trủng, đáng tiếc sau đó Vũ La được người của Thanh Khâu đón , Khoái Tông dám phát tác. ngờ oan gia lộ hẹp, lại chạm mặt ở nơi này.

      Y tiến lên bước hỏi:

      - Vũ La, cần phải nhiều như vậy, phải chăng Hoàn Hồn Thảo ở trong này, ngươi lấy được rồi sao?

      Vũ La vung tay lên:

      - Thay người khác tới đây chuyện với ta, ta muốn nhiều lời với kẻ tiểu nhân bội bạc.

      - Ngươi...

      Khoái Tông đùng đùng nổi giận, Vũ La hề tỏ ra yếu thế, hai mắt trợn trừng, giận dữ quát:

      - Khoái Tông, ta biết Khoái Cương chết, bằng ân oán giữa Thanh Nguyệt Thần Trủng ngươi với ta cũng dễ dàng chấm dứt như vậy. Nếu ngươi còn biết tiến thối, chớ trách ta tình cảm!

      Khoái Tông giận dữ, nhưng chắc quan hệ giữa Thanh Khâu và Vũ La rốt cục là thế nào. Y gánh vác vận mệnh cả Thần Trủng vai, tự nhiên dám khinh suất trêu chọc Vũ La. Y chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La cái, giọng tức tối:

      - Ai tới hỏi , bản tọa mặc kệ.

      Vũ La phải hù dọa y, cho dù mượn dùng lực lượng Thanh Khâu Cửu Vĩ Bạch Hồ, tại Vũ La có thể điều động hai mươi chiến sĩ thực lực thua gì Nguyễn Xạ Nhật. Đừng là Thanh Nguyệt Thần Trủng, cho dù là Bát Đại Thần Trủng liên hợp lại, Vũ La cũng có đủ thực lực đánh trực diện.

      Huống chi gần đây thăng tiến cảnh giới hai cấp, nếu đơn độc đả đấu còn sợ Khoái Tông, tự nhiên cần khách sáo với y.

      Nguyễn Xạ Nhật vẫn lặng yên , đám Đại Tế Ti còn lại nhìn thoáng qua nhau, rốt cục lão nhân râu tóc bạc phơ đằng hắng tiếng, cất bước ra.

      Vị lão nhân này tỏ ra cẩn thận vô cùng, đứng cách tấm bia đá Lục hợp Thanh Long đại trận, khẽ ôm quyền nhìn Vũ La:

      - Có lẽ vị này là Vũ La các hạ gần đây thanh danh nổi bật Đông Thổ, lão hán là Đại Tế Ti của Tông Nhật Thần Trủng Ôn Chiêu Hòa.

      Lão nhân tỏ ra khách sáo với Vũ La, tự nhiên cũng lấy lễ mà đãi:

      - Lão trượng vẫn khỏe.

      Ôn Chiêu Hòa mỉm cười:

      - Tiểu huynh đệ, bao nhiêu người chúng ta chạy tới đây chính là vì Hoàn Hồn Thảo. Nếu ngươi lấy được, vậy hãy sảng khoái mang ra, mọi người thương lượng với nhau phen. Lúc nào cũng có biện pháp giải quyết, đều là tộc với nhau, cần dùng binh đao chuyện.

      Ôn Chiêu Hòa lại nhìn về phía sau vẫy tay:

      - Thả những người kia ra.

      Vài tên Đại Tế Ti tỏ ra do dự:

      - Ôn lão...

      Ôn Chiêu Hòa xua tay:

      - Những người này quan trọng, cũng cần liên lụy bọn họ.

      Mấy tên Đại Tế Ti lại nhìn nhau, tên trong đó vung tay lên, có lẽ đám chiến sĩ tộc giữ bọn Hỏa Sư Đà là thù hạ của y, lập tức thả người.

      Bọn Hỏa Sư Đà lo cho Vũ La, cũng chịu , la hét vài câu với người Bát Đại Thần Trủng, sau đó ngờ ở lại chờ xem.

      Vũ La thầm gật gật đầu, coi như bọn họ cũng có chút lương tâm.

      Ôn Chiêu Hòa vẫn nở nụ cười hòa nhã, nhìn Vũ La:

      - Tiểu huynh đệ, xem như chúng ta có thành ý rồi chứ?

      Vũ La nhìn lão cái, thẳng:

      - Ta lấy Hoàn Hồn Thảo, thương lượng gì cả.

      - Tiểu tử thối ngươi quả vô cùng ngang ngược!

      Khoái Tông nhịn được lại thóa mạ, trừ y ra, còn vài tên Đại Tế Ti khác cũng biến sắc, hừ lạnh tiếng.

      Ôn Chiêu Hòa nhướng mày vừa muốn , Vũ La lập tức ngắt lời lão:

      - Ta cần Hoàn Hồn Thảo có việc, thể nào đưa ra được. Các vị có gì thắc mắc, cứ tìm người Thanh Khâu.

      Sắc mặt Ôn Chiêu Hòa khẽ biến, thận trọng :

      - Lúc trước Đại Tế Ti Nguyễn Xạ Nhật cũng , người tiểu huynh đệ có túi vật Thanh Khâu. Chỉ là Hoàn Hồn Thảo này quan hệ trọng đại, nếu tiếu huynh đệ ngại, có thể lấy túi vật ra cho chúng ta nhìn qua được chăng?

      Vũ La bị Nhan lão chơi khăm vố, lo có cơ hội trả thù, tại cơ hội tới trước mắt, tỏ ra hết sức hào sảng, lấy chiếc nhẫn bạch hồ ra giơ lên cao:

      - Ai tin cứ lại đây nhìn xem.

      Ngoại trừ Nguyễn Xạ Nhật ra, bảy Đại Tế Ti còn lại lập tức tiến lại.

      Những người này cũng phải là chiến sĩ tộc tầm thường, ánh mắt ai nấy sắc bén, chỉ cần liếc qua có thể xác thực đây chính là túi vật Thanh Khâu.

      Trong đám Đại Thánh tộc, Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc rất ít khi đưa túi vật cho người ngoài, chiếc nhẫn bạch hồ này quan hệ giữa Vũ La và Thanh Khâu phải tầm thường.

      Sắc mặt bọn Đại Tế Ti trở nên hết sức khó coi. thể đắc tội với Thanh Khâu, nhưng mọi người vất vả phen, càn quét Bách Thảo Tiên Điền, xông tới Niên Luân Mộ Địa, tử thương hết sức nặng nề, chẳng lẽ lại bỏ qua như vậy?

      Sắc mặt Khoái Tông ngược lại trở nên dễ coi hơn. Y đường đường là Đại Tế Ti Thanh Nguyệt Thần Trủng, lúc trước lại bị Vũ La thóa mạ ầm ĩ trận trước của nhà, chuyện này lan truyền toàn Đông Thổ. tại Vũ La là người Thanh Khâu, thân phận như vậy, cho dù đứng trước cửa bất cứ Thần Trủng nào thóa mạ, cũng ai dám cãi, tự nhiên phải là Thanh Nguyệt Thần Trủng của y mất mặt, chuyện này hợp với lẽ thường.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #371

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CỰC CHI NHÃN (HẠ)
      Vũ La nhìn mọi người, cười hăng hắc vô cùng gian xảo:

      - Các vị cũng cần thất vọng, Thanh Khâu lấy Hoàn Hồn Thảo, tự nhiên bồi thường cho các vị. Các vị cứ việc tới Thanh Khâu thỉnh cầu, trước đó Nhan lão với ta, chắc chắn khiến cho mọi người hài lòng, có lẽ ích lợi thua kém gì Hoàn Hồn Thảo.

      - vậy sao?

      Vốn Ôn Chiêu Hòa thất vọng, vừa nghe như vậy hết sức vui mừng.

      Vũ La lại giơ nhẫn bạch hồ lên:

      - Các ngươi xem có ?

      Ôn Chiêu Hòa cười sang sảng:

      - Ta trước, chẳng lẽ Đại Thánh tranh ích lợi với chúng ta?

      thực tế nếu phải cần, thông thường Đại Thánh tộc tuyệt tranh cướp bảo vật gì với Bát Đại Thần Trủng cả. Bọn họ sống mấy vạn năm, thứ có thể khiến cho bọn họ coi trọng cũng nhiều lắm.

      Vũ La cười thầm trong lòng, lão già mất nết kia chơi ta vố, lần này trả lại cho lão...

      Hoàn Hồn Thảo quả là hiếm có, nếu bồi thường cho Bát Đại Thần Trủng mỗi Thần Trủng phần lễ kém Hoàn Hồn Thảo, lại thêm những Thần Tràng kiếm chác chút đỉnh nữa, cho dù Nhan lão giàu nứt đố đổ vách, phen này đủ khiến cho lão phải đau lòng.

      Ôn Chiêu Hòa chắp tay cúi đầu:

      - Nếu là như vậy, chúng ta xin tạ ơn Đại Thánh trước.

      Bảy tên Đại Tế Ti còn lại cũng bái tạ, trong lòng Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy kỳ quái, cũng biết mình nghĩ gì.

      Vũ La xuyên qua lưu quang, ra khỏi Lục hợp Thanh Long đại trận, nhìn mọi người ôm quyền :

      - Tiểu tử còn có chuyện quan trọng, xin trước bước!

      Ngọc Tung Trùng bay lên, Vũ La chuẩn bị rời , thình lình trong cánh rừng bên cạnh vang lên thanh sang sảng như tiếng hồng chung:

      - Chậm , để Hoàn Hồn Thảo lại rồi hãy .

      Vũ La làm như nghe thấy, Ngọc Tung Trùng thần quang lóe sáng, tăng tốc bay . ngờ trong cánh rừng gần đó dâng lên bức màn sáng khổng lồ, bao trùm thiên địa, phong tỏa hoàn toàn cả Niên Luân Mộ Địa.

      Sắc mặt Vũ La khẽ biến, quát to tiếng:

      - cần biết ngươi là ai, còn chưa hiểu nữa sao, ta đại biểu cho Thanh Khâu.

      - Thanh Khâu có thể có người như ngươi...

      Thanh nọ còn chưa xong, Vũ La liền lớn tiếng cắt ngang:

      - Ngu xuẩn, nhìn nhìn lại dưới chân ta!

      Vũ La chưa thể hoàn toàn phát động Ngọc Tung Trùng, cho nên tạm thời dị bảo này vẫn ra dưới chân .

      Người trong rừng có tiếng động, lúc lâu sau vầng sáng nọ cũng thấy triệt tiêu. Vũ La thầm thở dài, xem ra trận chiến này là thể tránh né.

      Quả nhiên, thanh nọ cắn răng :

      - Hoàn Hồn Thảo vô cùng quan trọng với Thiết gia ta, cho dù Thanh Khâu cùng Nộ Long đảo liên thù, chúng ta cũng thể thoái nhượng. Xin các hạ ra giá, chỉ cần Thiết gia chúng ta có thể lấy ra, tuyệt đối chút cau mày.

      - Nộ Long đảo!

      - Thiết gia tộc Đại Thánh Thâm Uyên Huyết Ngạc Thiết Hoành Giang!

      - dị bảo dưới chân thiếu niên nọ, dường như có ấn ký của Đại Thánh Hồng Phá Hải Nộ Long đảo...

      Bên ngoài mười gốc Quỳ Mộc, đám chiến sĩ tộc bình thường như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn người nọ cùng Vũ La chuyện gì, nhưng tám Đại Tế Ti trong rừng hiểu được, cả bọn sắc mặt tái nhợt, giật mình kinh hãi.

      May là vừa rồi bọn họ chưa động thù cùng Vũ La, ngờ lai lịch của tiểu tử này lớn như vậy. Ngoại trừ Thanh Khâu, còn có chỗ dựa khác là Nộ Long đảo.

      Mà lần này tìm kiếm Hoàn Hồn Thảo, lại có thể kinh động cả Thiết Hoành Giang, ba vị Đại Thánh tộc đều muốn có được Hoàn Hồn Thảo, rốt cục là có chuyện gì?

      Trong lòng Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy thoải mái ít, ra tiểu tử này còn có chỗ dựa là Nộ Long đảo. Nếu về chiến lực, Đại Thánh Hồng Phá Hải của Nộ Long đảo chắc chắn xếp trong ba vị trí đầu trong số Đại Thánh tộc ở Đông Thổ, tiểu tử này có chiến lực mạnh như vậy cũng có chi là kỳ lạ.

      Lúc trước y bị đả kích liên tục, rốt cục cũng tìm được cái cớ để an ủi mình.

      Sắc mặt Khoái Tông trở nên kỳ quái, trong lòng nhịn được thóa mạ thầm: Tiểu tử này giả heo ăn hổ, là quá đáng... Lai lịch của lớn như vậy, ràng là lúc trước muốn đùa giỡn với mình ở Hỏa Nham cốc. Lúc ấy lão tử còn ra vẻ cao thủ, muốn kết giao với , mời uống trà, tại nghĩ lại là bực tức.

      Lai lịch Vũ La quá lớn, vừa rồi Khoái Tông vốn còn có chút oán hận, lại bị danh hiệu của Đại Thánh Hồng Phá Hải Nộ Long đảo đè xuống, chút oán hận này lập tức phát tiết ra ngoài như cái rắm.

      tại y chỉ cảm thấy hơi bực tức, nhớ lại dáng vẻ cao chót vót của mình đỉnh Hỏa Nham cốc, lại cảm thấy khi ấy mình giống như tên hề, hết sức nực cười. Càng nghĩ càng cảm thấy tiếu tử Vũ La này là đáng hận, ràng muốn đùa cợt với mình.

      May là lúc đứng trước cửa Thanh Nguyệt Thần Trủng thóa mạ ầm ĩ, mình thể ra đánh, bằng e rằng lúc này Thanh Nguyệt Thần Trủng còn tồn tại...

      Kế đó Khoái Tông lại run lên. Sau những hiệu lầm liên tiếp, trong cảm nhận của Khoái Tông, Vũ La trở thành tên tiểu tử hiểm giảo hoạt, liệt vào loại người ‘tuyệt đối nguy hiểm’. Khoái Tông thầm quyết định, về sau trăm ngàn lần đừng có chuyện gì liên quan tới người này, cho dù là có, cũng nhất định phải sinh lòng kính trọng, cầu lão nhân gia ngài chiếu cố ta, chỉ cần lão nhân gia ngài đừng chơi ta là được...

      Vũ La muốn động thù, dù sao Thiết Hoành Giang cũng là trong số những Đại Thánh tộc, là nhân vật ngang hàng với Nhan lão và Hồng Phá Hải, thuộc về lão quái vật siêu cấp sống mấy vạn năm, đối phó Vũ La dễ như trở bàn tay.

      Huống hồ việc này mình cũng vô cùng oan uổng, nếu vì vậy mà chuốc lấy cường địch, Vũ La cảm thấy mất nhiều hơn được.

      cảm thấy khó xử trong lòng, người Thiết gia cũng dễ chịu gì hơn.

      Dưới ngọn sơn phong có hai lão nhân và thiếu niên. Trong tay lão nhân cầm chiếc hộp ngọc, bên trong hộp ngọc toát ra từng tia tinh quang chui xuống lòng đất.

      Chính những tia tinh quang này xuyên qua mặt đất bay ngược trở lên, hóa thành vầng sáng phong tỏa toàn Niên Luân Mộ Địa.

      Thiếu niên kia tỏ ra khó xử:

      - Kim thúc, nếu chịu, vậy chúng ta phải làm sao...

      Chiến lực của Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc Thiết Hoành Giang hết sức hùng mạnh, lại thêm cuồng vọng, nhưng có nghĩa là bọn họ ngu ngốc. Thiết gia đối phó với Thanh Khâu hoặc Nộ Long đảo có chút cật lực, đừng lần đối phó hai nhà.

      Nguyên nhân cũng là vì thần thuật của Cửu Vĩ Bạch Hồ vô song Đông Thổ, chiến lực Thất Thù Giao Long thiên hạ vô địch, cả hai nhà này đều khắc chế Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc.

      Nhưng gần đây Thiết gia xảy ra ít biến cố, cho nên nhất định phải lấy cho bằng được Hoàn Hồn Thảo.

      Thiết Hoành Giang cũng là sơ ý, ngờ rằng có Đại Thánh khác tới tranh cướp Hoàn Hồn Thảo, cho nên chỉ phái đứa cháu chạy tới.

      Vốn lão có ý để cho y rèn luyện phen.

      Ngoài ra, vì muốn ổn thỏa, lại phái thêm hai lão bộc tùy tùng có thực lực tầm thường theo.

      Lão cho rằng bằng vào danh hiệu Đại Thánh của mình, Bát Đại Thần Trủng dám tuân. Chỉ cần báo ra danh hiệu, ắt ngoan ngoãn hai tay dâng lên Hoàn Hồn Thảo. Hai lão bộc này cũng mang theo ít bảo bối, đủ để bồi thường cho Bát Đại Thần Trủng.

      Kết quả gặp gỡ Vũ La, cháu Thiết Hoành Giang tên là Thiết Sư Lan, cũng mấy trăm tuổi, nhưng từ được che chở, chưa từng trải qua sóng gió, đừng là đưa ra quyết định có nên đồng thời tuyên chiến với Thanh Khâu và Nộ Long đảo hay .

      Thiết Sư Lan biết rất ràng, nếu dùng vũ lực ngăn Vũ La lại, chẳng khác nào tuyên chiến cùng hai vị Đại Thánh tộc.

      Cho nên Thiết Sư Lan vô cùng lo lắng, sau khi đưa ra điều kiện thấp thỏm yên, ngừng hỏi lão nhân bên cạnh. Lão nhân cũng hết sức bất đắc dĩ, vốn tường rằng chuyến này thoải mái nhàng, ngờ đâu đưa tới cục diện như tại.

      Vũ La hiểu rất ràng, cần biết sau khi Thiết gia đoạt Hoàn Hồn Thảo, Nhan lão và Hồng Phá Hải trả thù thế nào, mình thể đợi được tới lúc đó. Bất kể thế nào, phải qua được cửa ải trước mắt rồi hãy .

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #372

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      PHÁ SƠN LONG QUYỀN (THƯỢNG)
      Chuyện Hoàn Hồn Thảo liên quan tới tính mạng của Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên, Vũ La lắc đầu mạnh:

      - cần biết Thiết gia ra bao nhiêu tiền, Hoàn Hồn Thảo phải để bán!

      Giọng trong rừng rất lâu sau đáp lại.

      - Kim thúc...

      Trán Thiết Sư Lan toát ra mồ hôi lạnh bằng hạt đậu, nghiến chặt quai hàm.

      Hai lão nhân này cũng là lần đầu tiên cảm nhận được áp lực, ánh mắt Kim thúc lóe lên liên tục, sau đó mới :

      - Thiếu gia, chỉ có thiếu gia mới có thể quyết định được chuyện này.

      Thiết Sư Lan sợ run chút, sau lúc hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng :

      - Hoàn Hồn Thảo thuộc về Thiết gia, tha cho tiểu tử kia mạng!

      Hoàn Hồn Thảo vô cùng quan trọng, thể đoạt. Nhưng lưu lại cho Vũ La mạng, quá tuyệt tình, sau này vẫn còn đường ăn .

      Kim thúc thầm gật đầu, thiếu gia xử trí như vậy chưa chắc là tốt nhất, nhưng tối

      thiểu cũng coi như ổn thỏa, lần đầu tiên có thể có được biểu như thế tệ.

      Kim thúc nhìn thoáng qua lão nhân ôm hộp ngọc trong tay, lên tiếng hỏi:

      - Quỷ Cửu, là lão ra tay hay là ta?

      Tuy rằng bị Cửu Vĩ Bạch Hồ và Thất Thủ Giao Long khắc chế, nhưng có nghĩa là hai vị lão bộc Kim thúc và Quỷ Cửu coi trọng Vũ La. Ngược lại bọn họ chấp nhận Vũ La là trở ngại khiến cho bọn họ thế cướp Hoàn Hồn Thảo. Cho nên lão mới hỏi như vậy, trong hai người ai ra tay cũng khác, tên tiểu tử còn trẻ như vậy, nhất định đưa tay ra là bắt được.

      Quỷ Cửu cũng quan tâm, bọn họ là nô bộc trung thành của Thiết gia, theo Thiết gia mấy ngàn năm, năm xưa cũng nhờ Thiết gia cứu lấy mạng già. cần biết đối mặt với kẻ địch thế nào, nếu thiếu gia đưa ra quyết định như vậy, lão cũng thản nhiên đối

      Chỉ thấy Quỷ Cửu bĩu môi:

      - Lão già ta ra tay lần, lão cũng thể ở như vậy được, tiểu tử này giao cho lão. Thiếu gia trước với ta, Kim Khôi, cho lão thời gian ba mươi lần hô hấp, đủ rồi chứ, có lẽ bấy nhiêu thu thập tên tiểu tử như vậy thành vấn đề...

      Thiết Sư Lan lại cảm thấy thoải mái chút nào, quyết định vừa rồi của y rất có thể mang tới tai họa ngập trời cho Thiết gia, nhưng y cũng hối hận, chỉ có điều trong lòng cảm thấy căng thẳng vô cùng.

      Quỷ Cửu kéo Thiết Sư Lan lui về phía sau, Kim Khôi nhìn ra Quỷ Cửu cố ý đùa để cho thiếu gia bớt căng thẳng, cũng lập tức phối hợp với lão, cười mắng:

      - Lão tạp mao này dám khinh thường ta ư, tiểu tử này cần tới ba mươi lần hô hấp sao? Lão chờ đó, nếu ta thể giải quyết trong mười lần hô hấp, về sau ắt bỏ họ Kim theo họ Quỷ.

      Quỷ Cửu cười hăng hắc:

      - Đừng, ta có con lớn như lão...

      - Lão tạp mao nhanh cút, xem thủ đoạn của Kim mỗ!

      Vũ La thu Ngọc Tung Trùng lại. hợp ý vậy cũng cần nhiều lời, được vậy đánh trận, còn có thể làm gì khác.

      vầng sáng thình lình nổi lên vòng sóng gợn. Ngay sau đó bóng người từ trong gợn sóng kia nhanh chóng bay ra, người còn chưa tới, cỗ khí thế bức người ập tới trước. Từng trận kình phong rát mặt, giống như dao bén.

      - Tiểu tử, thiếu gia thương tổn đến tính mạng của ngươi, ta đánh cược cùng người khác, trong thời gian mười lần hô hấp giải quyết vấn đề. Chớ trách lão nhân gia ta động thù mà báo trước, ngươi hãy cấn thận! Phá Sơn Long Quyền...

      Ầm tiếng vang lên, luồng hồng quang chói mắt như cơn trốt xoáy bạo phát,

      giống như tiếng sấm giữa trời quang. Lực lượng hùng mạnh đè ép khí xung quanh đầu quyền nén lại thành luồng, bên ngoài hồng quang bao phủ lồng khí màu trắng sữa, giống như lưu tinh bay vào ngực Vũ La.

      - Mười lần hô hấp? thương tổn đến tính mạng ta ư?

      Vũ La cười lạnh tiếng.

      - Đúng vậy, để Hoàn Hồn Thảo lại đây, lão nhân gia ta thả ngươi bình yên rời ...

      Bên dưới, người của Bát Đại Thần Trủng ngờ các thế lực Đại Thánh tộc chém giết với nhau, cả bọn khẽ biến sắc mặt, suy nghĩ xem kiện lần này tạo ra ảnh hường gì với thế cục toàn Đông Thổ.

      Chỉ có Nguyễn Xạ Nhật lấy trong dị bảo trữ vật của mình ra chiếc ghế dựa rộng rãi thoải mái, ngồi xuống gác chéo chân, rung đùi bình thản :

      - Lão khốn kia tường bở, chắc chắn nếm mùi đau khổ...

      Khoái Tông quay lại hung hăng trừng mắt nhìn y cái. tại Nguyễn Xạ Nhật trở thành liên quan với đám Đại Tế Ti khác, là kẻ giao hảo với Vũ La. Mấy câu đó y là vô tình, lọt vào tai những người khác, lại trở thành ùng hộ Vũ La.

      Khoái Tông tức giận :

      - Thực lực của lão nhân nọ cũng chỉ kém chúng ta chút mà thôi, e rằng kém hơn Hổ Báo chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng chúng ta, Vũ La sao thể là đối thủ?

      Nguyễn Xạ Nhật muốn phản bác, nhưng nhìn thấy sáu Đại Tế Ti còn lại cũng ra vẻ tán thành lời Khoái Tông, bèn ngậm miệng . Lúc trước mọi người tin lời y rằng Vũ La chính là người phát ngôn của Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc, bao vây bia đá sáu mặt kia, đòi xem nhẫn bạch hồ cho bằng được, khiến cho Nguyễn Xạ Nhật vô cùng căm tức.

      Cho nên Nguyễn Xạ Nhật cũng kể cho bọn họ nghe chuyện Vũ La đơn thân độc mã xông vào Niên Luân Mộ Địa, rốt cục chiến lực Vũ La thế nào, bảy Đại Tế Ti kia hoàn toàn biết.

      Ôn Chiêu Hòa khẽ vuốt chòm râu bạc, cất tiếng thở dài:

      - Ôi, chỉ là lão nô bộc có thực lực kinh người như vậy, quả nhiên hổ là môn hạ Đại Thánh...

      Nguyễn Xạ Nhật đảo mắt liên hồi, giọng xảo quyệt:

      - Khoái Tông, bằng chúng ta đánh cuộc, nếu Vũ La thắng, ngươi thua ta ngàn cân quặng Ô Thiết. Nếu lão nhân kia thắng, ta thua ngươi tám trăm cân, sao hả?

      Từ sau khi bị Vũ La liên tiếp đả kích, càng ngày Nguyễn Xạ Nhật càng có phong độ cao thủ, tại lại đòi đánh cuộc.

      ngàn cân quặng Ô Thiết, cho dù là Khoái Tông cũng có chút động tâm.

      lui lại. Chỉ là chỉ gây ra lỗ máu rành rành cổ tay Kim Khôi, máu tươi chảy ra như suối, xương cốt bên trong bị lực lượng hùng mạnh chấn cho vỡ nát.

      Kim Khôi nhìn Vũ La với vẻ khó lòng tin được, ngàn vạn lần ngờ rằng mình lại thất bại dưới tay thiếu niên. Thế nhưng cảm giác đau đớn ở cổ tay cho lão biết ràng, đây là thể nào nghịch chuyển.

      - Ngươi... rốt cục ngươi là ai?

      Sau khi Vũ La thăng tiến hai cấp, thực lực bản thân tăng mạnh, sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù càng thêm thuận buồm xuôi gió, uy lực xuất ra cũng tăng lên gấp mấy lần. chỉ vừa rồi là do ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù chồng lên cùng lúc, thần lực Thiên Phủ Chi Quốc thôi thúc, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn thêm vào, điểm ra chỉ hùng mạnh vô cùng, uy lực còn mạnh hơn phi kiếm của tu sĩ đỉnh phong.

      Dù Kim Khôi dốc hết toàn lực chống đỡ cũng chưa chắc có thể đỡ được, huống chi lão chút đề phòng, chỉ mải lo phô trương phong thái cao thủ, xuất ra chiêu Phá Sơn Long Quyền.

      - Lão Kim...

      tiếng gầm giận dữ vang lên:

      - Tiểu tử thối, ngươi dùng thủ đoạn xảo quyệt gì vậy, lão tử xé xác ngươi!

      Trong tiếng gầm, Quỷ Cửu bay nhanh tới, toàn thân lão được mảng hồng quang bạo phát bao phủ. Còn chưa tới gần ra tay, nhưng bị Kim Khôi giữ lại.

      Tuy rằng Hỏa Thần Lực bên trong Kỳ Lân Tý vẫn chưa ra, nhưng tia năng lượng nóng bỏng vẫn còn hoành hành bên trong cơ thể Kim Khôi. Lại thêm lực lượng của Lực Bạt Sơn hùng mạnh vô cùng, chỉ nọ làm vỡ nát xương cổ tay lão, ngay cả xương cánh tay, bàn tay đều xuất vết nứt.

      Vì quá đau đớn, Kim Khôi toát mồ hôi lạnh đầy đầu, râu tóc ướt đẫm.

      Nhưng Kim Khôi vẫn dùng bàn tay lành lặn giữ chặt Quỷ Cửu lại:

      - Đừng , lão Cửu, lão phải đối thủ của .

      - Lão cái gì!

      Quỷ Cửu nổi trận lôi đình:

      - thằng lỏi con như vậy, chẳng lẽ Quỷ Cửu ta thu thập được sao?

      Thiết Sư Lan cũng quay trở lại, nhìn Kim Khôi tỏ ra vô cùng lo lắng:

      - Kim thúc, ngài sao chứ?

      Kim Khôi hổ thẹn thôi:

      - Thiếu gia, lão nô bất tài, e rằng chúng ta đủ bản lãnh cướp lấy Hoàn Hồn Thảo... Thiết Sư Lan nghe vậy sửng sốt:

      - ... lợi hại vậy sao?

      Quỷ Cửu gào thét:

      - Lão Kim buông ra, hôm nay ta phải đánh bẹp tên khốn này, cho lão hết giận...

      Kim Khôi thở dài tiếng:

      - Lão Cửu, thực lực hai ta chênh lệch bao nhiêu, lão cũng thừa biết. Ta thẳng, cho dù là quyết đấu đường đường chính chính, ta cũng phải là đối thủ của người ta,

      lão cũng cần thử nữa.

      Quỷ Cửu sửng sốt:

      - Chẳng lẽ phải là lão nhất thời sơ ý...

      Kim Khôi nén đau :

      - Là ta nhất thời sơ ý, nhưng ta cũng biết , chỉ bằng vào chiêu vừa rồi, dù là ta dốc hết toàn lực đề phòng, cũng chưa chắc tiếp được.

      Quỷ Cửu kinh ngạc vô cùng, tuy rằng Kim Khôi thực lực hai người chênh lệch bao nhiêu, ra đó là vì muốn giữ thế diện cho Quỷ Cửu. thực tế, Quỷ Cửu vẫn còn kém Kim Khôi bậc.

      Vốn lão cho rằng Kim Khôi nhất thời sơ ý mới có thể bị Vũ La ám toán. Nhưng Kim Khôi như vậy, lão lập tức hiểu ràng, dù mình ra tay, chắc chắn cũng có kết cục tốt.

      Kim Khôi đau tới nỗi toàn thân toát mồ hôi, vịn vai Quỷ Cửu với Thiết Sư Lan:

      - Thiếu gia, chúng ta thôi.

      Bên trong rừng Quỳ Mộc, bảy Đại Tế Ti bọn Ôn Chiêu Hòa, Khoái Tông giật mình kinh hãi, ngờ Vũ La thắng . Hơn nữa theo như lời vị lão bộc kia, thực lực chân chính của Vũ La còn cao hơn lão.

      Bảy người đều tự cho mình siêu phàm, ánh mắt độc đáo, dù sao cũng là Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, nhưng bảy người cũng thế nhìn ra chiến lực của Vũ La hùng mạnh tới mức này.

      Trợn mắt há mồm hồi lâu, mới có người lên tiếng cảm thán:

      - ngờ... quả xem vô cùng mãn nhãn, ôi...

      Ôn Chiêu Hòa khỏi cười khổ:

      - Già rồi, già rồi, là già rồi. Vũ La tiểu huynh đệ dùng chiêu đánh bại tên lão bộc kia, chúng ta đây tự hỏi có mấy người có thể làm được? là Trường Giang sóng sau đè sóng trước...

      Mọi người im lặng , Ôn Chiêu Hòa sai, dù là Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng ở đây, cũng chưa chắc có được mấy người dám cho rằng mình có thể đánh bại vị lão bộc kia chỉ với chiêu.

      Cho dù trong quyết đấu vừa rồi, vị lão bộc kia sơ ý, nhưng tối thiểu cũng có thể cho thấy thực lực của Vũ La tương xứng với tám vị Đại Tế Ti Bát Đại Thần Trủng.

      Sắc mặt Khoái Tông trở nên khó coi đến cực điểm. Trong số tám người ở đây, y gặp Vũ La trước hết. vốn y là người có cơ hội trở thành hảo hữu với Vũ La nhất, đáng tiếc y có mắt tròng, trước mặt Vũ La còn làm ra vẻ ‘chiêu hiền đãi sĩ, bình dị gần gũi’. Càng nghĩ y càng cảm thấy oán hận Khoái Cương, tuy rằng tên khốn ấy chết , nhưng lỗi lầm của

      Khoái Tông y vẫn thể nào xóa bỏ.

      Nếu vì Khoái Cương, bất kể thế nào, quan hệ giữa Vũ La và Thanh Nguyệt Thần Trủng cũng tới nỗi tệ hại như tại.

      Khoái Tông cam lòng quay đầu lại liếc nhìn Nguyễn Xạ Nhật cái, trong lòng vô cùng ghen tị. Quả tự dưng để cho tên ngốc Nguyễn Xạ Nhật kia hường lợi.

      Nguyễn Xạ Nhật tỏ ra ung dung nhàn nhã, dường như sớm đoán trước được kết cục

      thực tế bản thân Nguyễn Xạ Nhật cũng hơi hoảng sợ. Y biết Vũ La chắc chắn thua, chừng còn có thể thắng. Nhưng y tuyệt ngờ rằng Vũ La thắng dễ dàng như vậy, chỉ chiêu khiến cho lão bộc kia tâm phục khẩu phục.

      Lần đầu tiên y gặp Vũ La bên ngoài Niên Luân Mộ Địa, tuy rằng Vũ La tỏ ra bất phàm, nhưng y cho rằng nếu quyết đấu với nhau, mình vẫn có thể áp chế Vũ La.

      Sau khi tiến vào Niên Luân Mộ Địa, Vũ La dẫn trước hoi, lúc ấy Nguyễn Xạ Nhật biết thực lực Vũ La kém gì mình. Kết quả sau khi Vũ La ra khỏi Niên Luân Mộ Địa, chỉ cần chiêu đánh bại vị lão bộc kia, Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy mình cũng làm được.

      Tuy rằng Nguyễn Xạ Nhật phục lắm, nhưng thể thừa nhận,

      Rốt cục tiểu tử này tu luyện thế nào, tốc độ lại nhanh như vậy...

      Nguyễn Xạ Nhật vừa hâm mộ vừa ghen tị với Vũ La. Bất quá lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng y là hảo hữu của Vũ La, Nguyễn Xạ Nhật liền vui vẻ chịu đựng. Có được vị bằng hữu thực lực kém tám Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, dựa lưng vào núi có thể hù chết ma, ngay cả Nguyễn Xạ Nhật cũng cảm thấy vô cùng hãnh diện.

      Trong lòng tám người trong rừng Quỳ Mộc có tâm khác nhau, Thiết Sư Lan bên ngoài sắc mặt ngừng biến hóa.

      Kim Khôi nhìn thấy ổn, vội vàng :

      - Quỷ Cửu, mau bảo vệ thiếu gia rời !

      Quỷ Cửu cũng nhìn ra được Thiết Sư Lan cam lòng, nhưng lão biết thực lực Thiết Sư Lan, tại xông lên chính là chịu chết. Lão muốn chuyện, Thiết Sư Lan chợt khoát tay ngăn lại:

      - Kim thúc, Cửu thúc, các ngươi yên tâm, ta tự biết chừng mực.

      Y bước tới bước, chắp tay thi lễ Vũ La:

      - Vị huynh đài này, Hoàn Hồn Thảo quả vô cùng quan trọng với ta, xin huynh đài nhường lại. Chỉ cần huynh đài chịu nhường, ngày sau Thiết Sư Lan ta nhất định báo đáp gấp trăm lần.

      Kim Khôi cùng Quỷ Cửu im lặng , trong lòng bọn lão thừa biết vì sao Thiết Sư

      Lan cần Hoàn Hồn Thảo tới mức như vậy, cho nên cũng tiện nhiều.

      Vũ La thấy y coi như biết lễ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài tiếng, :

      - Ta cũng có chỗ khó xử, Hoàn Hồn Thảo này là dùng cứu tính mạng hai vị bằng hữu của ta, thể nhường được.

      Ảnh mắt Thiết Sư Lan lại trở nên đỏ ngầu, bất quá vẫn cố gắng áp chế, biểu ra giáo dục rất tốt của gia tộc Đại Thánh:

      - Tuy rằng thực lực huynh đài bất phàm, nhưng Thiết Sư Lan có nắm chắc tất thắng. Chỉ là thể khống chế được thủ đoạn này, đến lúc đó nhất định huynh đài máu tươi vãi ra ngoài năm bước, Thiết Sư Lan muốn tới tĩnh cảnh này, xin huynh đài cân nhắc...

      Vũ La nhướng mày:

      - Nhiều lời vô ích, động thù thôi.

      Thiết Sư Lan nghiến răng cái:

      - Thôi được, thời gian cấp bách, huynh đài lại nghe khuyên bảo, cùng lắm tương lai Thiết Sư Lan tự sát để tạ tội Nhan gia gia và Hồng gia gia.

      Bên trong rừng Quỳ Mộc, bọn Ôn Chiêu Hòa hết sức lấy làm kỳ:

      - Dường như tên thiếu gia Thiết gia này nắm chắc thắng lợi, ràng y biết thực lực Vũ La, vì sao còn muốn làm như vậy?

      Khoái Tông có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, cười lạnh tiếng:

      - Hừ, hậu duệ của Đại Thánh tộc, ai mà có chút thủ đoạn giữ mạng? Nếu thiếu gia này được Đại Thánh Thiết Hoành Giang đặc biệt thương, ban cho thần thông bảo gì đó cũng phải là chuyện lạ.

      Trong lòng mọi người cũng nghĩ như vậy, ai nấy gật gật đầu:

      - Xem ra nhất định là như vậy.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #373

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      PHÁ SƠN LONG QUYỀN (HẠ)
      Nguyễn Xạ Nhật bên cạnh tự cho mình là hảo hữu của Vũ La, thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Khoái Tông vô cùng ngứa mắt, nhịn được hừ lạnh tiếng:

      - Hừ, Khoái Tông, tại ngươi còn dám đánh cuộc với ta ? Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi hai ngàn cân quặng Ô Thiết. Nếu ngươi thua, ngươi trả ta hai ngàn cân, sao hả?

      Lần này Khoái Tông nhìn ra được Nguyễn Xạ Nhật nổi giận, nhất thời cười ha hả, giơ chưởng lên :

      - Được, trận này ta đánh cuộc với ngươi, bất quá hai ngàn cân quá ít, muốn đánh cuộc vậy phải cuộc vạn cân.

      Đám Đại Tế Ti còn lại lộ vẻ ngạc nhiên, vạn cân quặng Ô Thiết cho dù là Bát Đại Thần Trủng, muốn lấy ra ngay tức khắc số quặng Ô Thiết nhiều như vậy, cũng phải gần như vét sạch bảo khố.

      Ôn Chiêu Hòa vội vàng đứng ra hòa giải:

      - Hai vị, mọi người đều là người nhà, tội gì phải làm như vậy...

      Nguyễn Xạ Nhật cũng có chút do dự, vạn cân quặng Ô Thiết quả phải là con số . Nhưng nhìn thấy nụ cười đắc ý của Khoái Tông, lửa giận trong lòng y lại bốc lên cao vạn trượng.

      Y suy tính phen. Y sớm biết Vũ La thân mang dị bảo, cho dù vị thiếu gia của Thiết gia kia cũng có dị bảo, nhưng thực lực bản thân Vũ La cao hơn y rất nhiều, tỷ lệ chiến thắng vẫn là rất lớn.

      Nguyễn Xạ Nhật lập tức vung chưởng vỗ vào chưởng Khoái Tông cái:

      - lời định!

      - Chuyện này... ôi!

      Ôn Chiêu Hòa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, được gì.

      Sau khi kích chưởng với nhau, cả Khoái Tông lẫn Nguyễn Xạ Nhật hung hăng trừng mắt nhìn nhau, sau đó mạnh ai nấy quay mặt nhìn vào chiến trường.

      Phía sau Thiết Sư Lan, Kim Khôi và Quỷ Cửu đồng thanh khuyên bảo:

      - Thiếu gia, trăm ngàn đừng hành động theo cảm tính...”

      Thiết Sư Lan chỉ cười nhạt:

      - Kim thúc, Cửu thúc, các vị thấy ta giống loại người như vậy ư?

      Hai lão biết nên thế nào, Thiết Sư Lan chợt khoát tay, lấy trong dị bảo trữ vật ra chiếc hộp ngọc.

      Bát Đại Tế Ti cũng cất tiếng cảm thán: Quả nhiên là hậu duệ của Đại Thánh tộc, nếu là tộc tầm thường, ở độ tuổi này làm sao có dị bảo trữ vật mà sử dụng?

      Kim Khôi cùng Quỷ Cửu nhìn thấy hộp ngọc nọ cũng kinh hô thất thanh:

      - Cửu Tinh Triền Nhiễu! Đây là thù pháp độc môn của lão chủ nhân. Ha ha ha, ra lão chủ nhân ban cho thiếu gia món dị bảo, chẳng trách thiếu gia tỏ ra trấn định như vậy.

      hộp ngọc này có chín ngôi sao màu vàng xếp thành hàng, hai bên mỗi ngôi sao như vậy đều có hai tia sáng màu vàng kéo dài ra, quấn lấy hộp ngọc. Chín ngôi sao là chín tia sáng vàng như tơ, người khác nhìn ra huyền ảo trong đó, nhưng Kim Khôi và Quỷ Cửu biết đây là thủ đoạn độc môn của Thiết Hoành Giang. Cửu Tinh Triền Nhiễu chính là dị bảo phong ấn đẳng cấp cao nhất. Dị bảo bình thường chỉ cần ba ngôi sao là đù, đây là chín ngôi sao, chắc chắn bảo bối bên trong hộp ngọc chạy được, muốn thu thập Vũ La cũng phải là chuyện khó.

      Thiết Sư Lan lấy hộp ngọc ra, xoay người đối mặt Vũ La, đưa hộp ngọc ra trước mặt:

      - Huynh đài, dị bảo này là do gia gia ta đặc biệt ban tặng, dù là lão nhân gia cũng rằng, bảo bối bên trong hộp ngọc này tương xứng với thực lực của người. Chỉ cho ta mượn lần này, sau khi ta trở về, gia gia thu hồi.

      - Ta cũng muốn Thiết gia kết thù kết oán với Nhan gia gia, Hồng gia gia, cho nên hỏi lại ngươi lần nữa, có bằng lòng tặng lại Hoàn Hồn Thảo cho ta ?

      Sắc mặt Vũ La tỏ ra hơi kỳ quái, nhìn hộp ngọc chăm chú, dường như suy nghĩ.

      Thiết Sư Lan mỉm cười, hiển nhiên lời mình dần dần phát sinh tác dụng, Vũ La cân nhắc lợi hại.

      Bên trong rừng Quỳ Mộc, tám Đại Tế Ti đồng thời biến sắc.

      Khoái Tông ngửa mặt lên trời cười to tràng:

      - Ha ha ha, Nguyễn Xạ Nhật, xem ra lần này Khoái mỗ chắc chắn thắng rồi. Ha ha ha, đa tạ Hống Tuyền Thần Trủng các ngươi khẳng khái tặng chúng ta vạn cân quặng Ô Thiết, ha ha ha...

      Y cười to liên tục, trong lòng là khoái chí vô cùng.

      vạn cân quặng Ô Thiết ở Đông Thổ chắc chắn là số tài sản có thể khiến cho người ta phải đỏ mắt thèm thuồng. Huống chi Vũ La làm cho Khoái Tông buồn bực sắp sửa toi mạng, y còn có thể nhân chuyện này chèn ép Nguyễn Xạ Nhật chút. Từ sau kiếp nạn Hỏa Nham cốc, Khoái Tông mọi việc thuận, uất ức lâu, lúc này nhất thời bạo phát ra, đắc ý tới nỗi quên hĩnh.

      Sắc mặt Nguyễn Xạ Nhật hết sức khó coi, bọn Ôn Chiêu Hòa nhìn y có vẻ thông cảm. Tất cả mọi người đều biết ràng, Vũ La chắc chắn thất bại.

      Hơn nữa lúc trước Thiết Sư Lan , thua chính là chết, Thiết Sư Lan khống chế được dị bảo này.

      Ngay cả Thiết Hoành Giang còn dị bảo này có thực lực tương xứng với mình, ở đây

      còn ai có thể ngăn cản được? Dù là Đại Thánh tộc khiêm tốn, tối thiểu thực lực của món dị bảo này cũng được tám phần thực lực của lão. Tuy rằng Vũ La bất phàm, nhưng nếu có thể ngăn cản được tám phần thực lực của Thiết Hoành Giang, chắc chắn là chuyện hết sức nực cười.

      Nguyễn Xạ Nhật biết ràng tài sản của Hống Tuyền Thần Trủng, vạn cân quặng Ô Thiết là có, chỉ có thể bán tài sản khác bù vào. Lúc trước bởi vì Nguyễn Thôn Hố do y đề bạt đắc tội với Thanh Khâu, tầng lớp lãnh đạo Hống Tuyền Thần Trủng có lời bất mãn với y. Nếu lần này thua vạn cân quặng Ô Thiết nữa, e rằng y làm chức Đại Tế Ti tới đây là kết thúc.

      Nguyễn Xạ Nhật ngàn vạn lần ngờ, Thiết Hoành Giang lại có thể tặng dị bảo quan trọng như vậy cho Thiết Sư Lan.

      Ôn Chiêu Hòa thấy sắc mặt Nguyễn Xạ Nhật lộ vẻ sầu thảm, muốn an ủi chút, lại cất tiếng thở dài, nửa lời.

      Thiết Sư Lan nhìn Vũ La vô cùng hy vọng. Đương nhiên y cũng muốn khai chiến cùng hai vị Đại Thánh, nếu phải Hoàn Hồn Thảo vô cùng quan trọng với y, y sớm xoay người rời .

      Nhưng Vũ La làm cho Thiết Sư Lan thất vọng. Sau khi suy nghĩ lúc, Vũ La vẫn khoát tay, giọng như chém đinh chặt sắt:

      - Mời!

      Thiết Sư Lan áo não lắc đầu:

      - Xin thứ lỗi, ta cũng muốn như vậy.

      Y lấy móng tay rạch vào tay mình cái, giọt máu tươi rơi xuống hộp ngọc. Giọt máu này chia làm chín phần, dung nhập vào trong chín ngôi sao vàng.

      Chín tia sáng vàng như tơ dần dần lui về chín ngôi sao, Thiết Sư Lan mở hộp ngọc ra, cỗ thần lực mênh mông điên cuồng trào ra.

      chín tầng trời, mây vàng cuồn cuộn. Dưới mặt đất, cuồng phong chợt nổi, giữa thiên địa xuất vô số đạo cuồng lôi nổ ầm ầm giáng xuống.

      Phong vân biến ảo, thiên địa biến sắc.

      Bên trong rừng cây, tám Đại Tế Ti đồng thời nhìn chăm chú vào dị bảo trong hộp ngọc nọ, kinh hãi vô cùng, sắc mặt tái nhợt. Lần này ngay cả Ôn Chiêu Hòa cũng lắp bắp :

      - Đây... đây là... các vị, chẳng lẽ lão hán ta nhìn lầm rồi sao?

      Dị bảo này vừa xuất , Nguyễn Xạ Nhật cũng tuyệt vọng, cay đắng :

      - Ôn lão hề nhìn lầm, vật này vừa xuất có thiên địa dị tượng xảy ra, ngoại trừ viên đan trong truyền thuyết, còn có thể là gì nữa?

      Trong lòng Khoái Tông chắc mầm, vạn cân quặng Ô Thiết coi như nằm trong tay.

      Quả nhiên Thiết Sư Lan thể triệt để khống chế viên đan này. đan vừa xuất dẫn động thiên địa dị tượng. Thiết Sư Lan tay nâng ngọc hạp, tay giơ ra song chỉ điểm vào Mi Tâm mình, toàn thân run rẩy, dường như phải chịu đau đớn .

      Bên trong hộp ngọc chợt bắn ra hào quang vạn trượng, chiếu rọi vùng trời đất trở nên sáng rực. Bên trong Niên Luân Mộ Địa vốn khí cực dày, dưới lực lượng của đan này bạo phát, khí bị ép lui về phía sau liên tục, rốt cục còn tia khí nào nữa.

      Trong mười tầng rừng Quỳ Mộc của Niên Luân Mộ Địa, vô số cây quỷ, Quỷ Tướng, Quỷ Vương từ thân đến rễ đều lui vào trong hồ nước ngầm dưới đất, nương náu dưới Cực Chi Nhãn, Quỷ Linh Ngọc Khuê.

      Chỉ là lực lượng vừa bạo phát kinh người như vậy, Kim Khôi cùng Quỷ Cửu trong lòng đại định, Hoàn Hồn Thảo là của Thiết gia.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #374

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      HUYẾT HẢI KINH QUÁN (THƯỢNG + TRUNG) ...
      Song chỉ Thiết Sư Lan điểm vào Mi Tâm minh thình lình chỉ sang Vũ La, nghiến răng quát trầm tiếng:

      - Giết!

      Viên đan đáng sợ kia chậm rãi dâng lên khỏi hộp ngọc, hào quang càng thêm mãnh liệt. Dưới lực lượng tuyệt đối như vậy áp chế, ngay cả tám Đại Tế Ti trong rừng Quỳ Mộc cũng bị áp chế thể động đậy.

      Nguyễn Xạ Nhật rốt cuộc nhịn được, cao giọng khuyên nhủ:

      - Vũ La các hạ, đưa Hoàn Hồn Thảo cho bọn họ , núi xanh còn đó, lo gì có củi đun!

      Viên đan nọ bay thẳng về phía Vũ La, lực lượng dọc đường đè ép, tám Đại Tế Ti cũng bị vạ lây. Tuy rằng chưa chắc tạo ra được tổn thương cho bọn họ, nhưng cũng hề thoải mái.

      Mắt thấy viên đan tói trước mặt, Vũ La vẫn nhúc nhích, Nguyễn Xạ Nhật chợt cảm thấy tuyệt vọng trong lòng. Tám người bọn minh còn bị áp chế thế nhúc nhích, Vũ La bất quá hơn minh chút, lại phải trực tiếp đối mặt vói viên đan nọ, tự nhiên khó có thế phản kháng.

      Thiết Sư Lan thở dài tiếng, tại đan phát ra, y còn khả năng khống chế, e rằng khó lòng tránh khỏi ba tộc đại chiến.

      đan tói trước mặt Vũ La, trong lòng Khoái Tông hình dung ra cảnh tượng Vũ La bị đan hoàn toàn nghiền nát, máu thịt lẫn lộn. thực tế tuy rằng những người khác có ảo tưởng như vậy, nhưng cũng đoán được kế tiếp Vũ La đối mặt với cái gì.

      Kim Khôi cùng Quỷ Cửu cũng có vui mừng quá nhiều, ngược lại khẽ cất tiếng thở dài. Vũ La chết rồi, Thiết gia phải đối mặt với Thanh Khâu liên thủ cùng Nộ Long đảo, e rằng chỉ có kết cục duy nhất là diệt vong. Đại Thánh tộc sừng sững Đông Thổ mấy vạn năm, từ nay về sau trở thành lịch sử.

      Dưới cái tổ bị lật, có quả trứng nào còn nguyên? Hai lão nô bộc trung thành này cũng khó lòng thoát chết.

      Thiết Sư Lan chuẩn bị thu hồi Hoàn Hồn Thảo, chợt nhìn thấy Vũ La giơ tay lên. Thiết Sư Lan vô cùng sửng sốt, Vũ La đối mặt với viên đan kia, ngờ còn có thể nhàng làm ra động tác như vậy.

      Chẳng những Vũ La giơ tay lên, mặt hấn còn nở nụ cười, hề giống như bị lực lượng đan kia áp chế.

      Sau đó tất cả mọi người ở đây, tám Đại Tế Ti, Thiết Sư Lan, Kim Khôi cùng Quỷ Cửu, thấy được cảnh tượng khiến cho bọn họ suốt đời khó quên. Viên đan hùng mạnh, bá đạo nọ ngoan ngoãn dừng trong tay Vũ La, giống như sủng vật làm nũng, nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay .

      Thiết Sư Lan lập tức cảm giác được, liên hệ giữa viên đan nọ và minh bị cắt đứt.

      Gia gia Thiết Hoành Giang bố trí Cửu Tinh Triền Nhiễu phong ấn, có chút tác dụng nào với đan này. Lão nhân gia sai, e rằng thực lực cùa đan này cũng kém hơn người. Dưới lực lượng cùng cấp bậc, Cửu Tinh Triền Nhiễu của Thiết Hoành Giang ngờ lại thể chế ngự đan.

      Chỉ nghe Vũ La cười ha hả:

      - Tiểu gia hỏa này, rốt cục cũng về nhà.

      Bàn tay hấn nắm lại, đan biến mất thấy.

      Bọn Thiết Sư Lan trợn tròn mắt:

      - Sao... sao lại thế này, làm sao có thể như vậy...

      Kim Khôi và Quỷ Cửu hiểu rất ràng viên đan nọ có ý nghĩa gì, kinh hoảng :

      - Thiếu gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Lúc này toàn thân Thiết Sư Lan trở nên choáng váng:

      - Ta... ta cũng biết... vì sao viên đan nọ lại tỏ ra hữu hảo với như vậy...

      Há chỉ là hữu hảo mà thôi, là nịnh nọt.

      đan biến mất, áp lực người bọn tám Đại Tế Ti lập tức thả lỏng. Mà tám người bọn họ vẫn hề động, phải là thể động, mà là cảnh tượng xảy ra trước mắt bọn họ vô cùng quỷ dị, đầu óc bọn họ còn chưa tiêu hóa được màn vừa rồi, ai có thể cử động hoặc lên tiếng .

      lúc lâu sau, vẫn là Ôn Chiêu Hòa lớn tuổi nhất khôi phục tinh thần lại trước, toàn thân chợt run lên mạnh:

      - Con bà nó, vừa rồi lão hán nhìn thấy gì, các ngươi mau cho ta biết, mắt ta mờ rồi chăng...

      Ôn Chiêu Hòa lúc nào cũng cẩn thận trầm ổn, tại lão cũng nhịn được buông lời thô tục, có thể tưởng tượng màn vừa rồi chấn động tới mức nào.

      Ôn Chiêu Hòa có thể khẳng định, cảnh tượng vừa rồi chính là cảnh tượng khó tin nhất trong đời mình, có hai.

      Khoái Tông bàng hoàng ngơ ngác, mãi tói bây giờ vẫn chưa phản ứng lại, sắc mặt Nguyễn Xạ Nhật vô cùng phấn khích, trạng thái ngây dại dần dần tan biến, vẻ mặt trở nên mừng như điên dại:

      - Ha ha ha!

      Nguyễn Xạ Nhật rất muốn tỏ ra ‘trầm ổn’ chút, tối thiểu cũng phải giữ được phong độ của cao thủ: thắng cũng kiêu ngạo. Nhưng y lại nhịn được, tiếng cười chấn động thiên địa hết sức điên cuồng chợt bật ra khỏi miệng y.

      Tiếng cười chấn động tới nỗi lá cây xung quanh cũng phải rung lên, Ôn Chiêu Hòa nở nụ cười khổ, nhìn những người xung quanh vẻ hoảng sợ vẫn còn nguyên:

      - Xem ra phải lão hán ta hoa mắt, mà là . Chuyện này... chuyện này cũng quá sức tưởng tượng, làm sao có thế như vậy được?

      Về viên đan nọ, Đông Thổ có rất nhiều truyền thuyết, tám Đại Tế Ti biết rất ràng uy lực của viên đan này. Nhưng ngờ nó rơi vào tay Vũ La cách nhàng như vậy, sau đó Vũ La cũng tỏ ra khách sáo, vui lòng nhận lấy, khiến cho người Thiết gia giống như cha chết bằng.

      Nguyễn Xạ Nhật khó khăn lắm mói thôi cười nữa, lúc này mói tỏ ra phong độ của cao thủ, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt :

      - Khoái Tông Đại nhân, rất mong nhanh chóng giao phó vạn cân quặng Ô Thiết nọ. Đương nhiên Bát Đại Thần Trủng chúng ta như cây liền cành, nếu là Thanh Nguyệt Thần Trùng các vị gặp khó khăn, muốn ta thư thả cho vài ngày cũng phải là được...

      Trong lòng Nguyễn Xạ Nhật vô cùng khoái chí, Khoái Tông ngươi vẫn hay kiêu ngạo trước mặt ta, lúc này ủ rũ, hắc hắc... Để xem sau này ngươi làm thế nào ngẳng đầu trước mặt ta...

      Khoái Tông vô cùng ảo não, phải là Thanh Nguyệt Thần Trủng vạn cân quặng Ô Thiết. Nhưng đây ràng là ván cược có cách nào thua được, rốt cục lại thua. Khoái Tông buồn bực trong lòng được gì, huống chi cảnh tượng vừa rồi cũng khiến cho người ta khiếp sợ, y vẫn chưa thể khôi phục tinh thần.

      Vũ La nhàng khoát tay nhìn chủ tớ Thiết Sư Lan:

      - Vị huynh đài Thiết gia này, nếu còn thủ đoạn nào khác, phải chăng nên tránh đường cho ta?

      Lúc này ba người Thiết Sư Lan mói tỉnh táo lại. Kim Khôi và Quỷ Cửu hết sức bất bình, nhưng cũng chỉ có thế kéo Thiết Sư Lan lui qua bên. Lúc này trong lòng Kim Khôi và Quỷ Cửu nghĩ, tên Vũ La này quả quỷ dị vô cùng, nên xung đột với là hơn.

      Vầng sáng phong tỏa toàn bộ Niên Luân Mộ Địa bị Quỷ Cửu triệt thoái, Vũ La lấy Ngọc Tung Trùng ra, ung dung mà .

      Thiết Sư Lan vô cùng tuyệt vọng, lệ rơi lã chã, nghiến răng rên lên tiếng nào.

      Kim Khôi và Quỷ Cửu hiểu ý y, đành phải khuyên giải:

      - Thiếu gia, chúng ta trở về , lão gia thần thông quảng đại, chắc chắn nghĩ ra biện pháp nào đó...

      Thiết Sư Lan gì, nước mắt vẫn ngừng roi. Kim Khôi và Quỷ Cửu biết rằng những lời an ủi của mình ngay cả mình cũng tin được, biết gì nữa, chỉ đành cất tiếng thở dài, dìu Thiết Sư Lan rời .

      Tốc độ của Ngọc Tung Trùng cực nhanh, chỉ mất nửa ngày ra tới bên ngoài Thần Hoang hải.

      Dọc đường , Vũ La ở bên trong Ngọc Tung Trùng ngắm nghía viên đan nọ. Lúc này lực lượng của đan hoàn toàn nội liễm, nhìn bề ngoài chỉ là hạt châu bình thường.

      Nhưng mà hạt châu khẽ chuyển, lại hóa thành tiểu trùng màu xanh ngọc, chính là Phù Cổ của Vũ La.

      Viên đan này chính là viên đan trong di tích thần điện ở Ma Sơn. Lần đầu tiên Vũ La tiến vào Đông Thổ, viên đan nọ bị tiểu đội tộc mang ra ngoài, Phù Cổ chịu khống chế chui vào trong. Vũ La cho rằng từ nay về sau mất liên lạc cùng Phù Cố, lại ngờ rằng còn có ngày gặp lại.

      Viên đan này cũng hết sức nổi danh ở Đông Thổ, được gọi là Long Nguyên đan. Nghe chỉ cần xuất , nhất định có thiên địa dị tượng xuất theo.

      Lúc ở di tích thần điện, đan còn trong trạng thái bị phong ấn, cho nên lúc nó xuất hết sức bình thường.

      Tiểu đội tộc hùng mạnh hôm ấy chính là thù hạ của Thiết Hoành Giang. Sau khi Thiết Hoành Giang giải trừ phong ấn đan, mới lộ ra thực lực chân chính của nó.

      Lúc ấy Vũ La nhìn thấy bức họa Phù Cổ trường thành trong di tích thần điện nọ, biết di tích thần điện nhất định có liên hệ với Phù Cổ.

      Phù Cổ trời sinh thần dị, lúc ở Trung Châu, ngay cả Đại Năng cũng thể phát được nó. Qua mắt Thiết Hoành Giang quả là chuyện động trời, nhưng rốt cục cũng thành công.

      Tiểu gia hỏa này ngừng tích lũy lực lượng bên trong đan, lúc này trường thành rất nhiều. Lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy Cửu Tinh Triền Nhiễu phong ấn hộp ngọc, có cảm giác quen thuộc. Lúc ấy cảm thấy kỳ quái, lại bị Thiết Sư Lan hiểu lầm là cân nhắc xem có nên giao Hoàn Hồn Thảo ra .

      Đến khi Thiết Sư Lan phóng xuất đan, Vũ La mười phần khẳng định đó là khí tức của Phù Cổ. Quả nhiên chỉ tiện tay xuất ra chiêu, tiểu gia hỏa kia xa cách lâu ngày lập tức chạy trở về trong tay Vũ La.

      Đương nhiên tiểu gia hỏa kia cũng biết, hành động của nó khiến cho những người khác suốt đời khó quên.

      Ngọc Tung Trùng lướt qua Thần Hoang hải rất nhanh, Nộ Long đảo ra trong tầm

      Đến nơi này rồi, Vũ La mới nhớ tới bọn thợ săn Đao Lục Nhãn còn ở hoang đảo xa Nộ Long đảo.

      Bọn họ có thuyền, thể vượt qua Thần Hoang hải, thời gian dài như vậy, cũng biết bọn họ thế nào rồi.

      Vũ La thầm nhớ kỹ chuyện này, chờ sau khi cứu ra Chu Nghiên và Nhan Chỉ Vi, tiện đường xem bọn họ. Nếu bọn họ còn sống, vậy mang bọn họ trở về, nếu bọn họ chết trong tay Bán tộc, vậy cũng làm sao được.

      Tốc độ của Ngọc Tung Trùng cực nhanh, Vũ La chuyên tâm điều khiển, dán sát mặt biển bay qua rất nhanh, khí lưu quét ra, nhất thời tạo ra vệt sóng lõm sâu hơn trượng mặt biển.

      Rất nhanh Nộ Long đảo ra trước mắt, Vũ La điều khiển Ngọc Tung Trùng bay cao lên. Vừa tiến vào phạm vi Nộ Long đảo, giọng trầm hùng chợt vang lên:

      - Vào .

      đạo cầu vồng từ trong Nộ Long đảo kéo dài ra, tiếp dẫn Ngọc Tung Trùng của Vũ La, thu vào bên trong đảo.

      Hồng Phá Hải nhìn qua mười phần tiều tụy, đối với vị Đại Thánh tộc thực lực sâu lường được, thần sắc như vậy là hết sức khác thường.

      - Ngươi tới chậm!

      Giọng Hồng Phá Hải lộ vẻ bất thiện.

      Vũ La nghe tim mình như chìm xuống:

      - Chẳng lẽ là...

      Hồng Phá Hải hừ lạnh tiếng:

      - Nếu hết hôm nay ngươi vẫn chưa trở về, bản tọa cũng còn kiên nhẫn nữa.

      Vũ La thở ra hơi dài, xem ra hai nàng vẫn có chuyện gì.

      Hồng Phá Hải giơ tay ra hỏi:

      - Hoàn Hồn Thảo đâu?

      Vũ La lấy Hoàn Hồn Thảo trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, Hồng Phá Hải định đón lấy, Vũ La lại thu về, đưa mắt nhìn lão.

      Tự nhiên Hồng Phá Hải hiểu , bèn tiện tay điểm ra, đạo hồng quang bay ra, cửa đá của gian thạch thất cạnh đó mở ra. Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên lập tức xuất :

      - Vũ La, ngươi trở lại rồi ư?

      Hai nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

      Vũ La hỏi với vẻ quan tâm:

      - Các nàng sao chứ?

      Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên cùng nhau lắc đầu, Chu Nghiên dám mở miệng chuyện, Nhan Chỉ Vi vội vàng :

      - Hồng gia gia đối với chúng ta tốt lắm.

      Lúc này Vũ La mới giao Hoàn Hồn Thảo cho Hồng Phá Hải, sau đó gọi hai nàng:

      - Chuyện ở đây xong, chúng ta thôi.

      Chu Nghiên thấy Vũ La ra dấu gọi, lập tức tới bên cạnh , Nhan Chỉ Vi có hơi do dự, chợt vái Hồng Phá Hải vái, lên tiếng cầu xin:

      - Hồng gia gia, đan và tinh huyết Long Quy nọ có tác dụng gì với ngài, chi bằng...

      Hồng Phá Hải vung tay lên:

      - cần nhiều lời! Nhan lão đầu suy nghĩ thế nào, bản tọa hiểu rất ràng. Đừng tường rằng bản tọa ra khỏi Nộ Long đảo là biết chuyện gì về Đông Thố. Ngươi trở về với Nhan lão đầu, ngăn cách mấy vạn năm, nay lão muốn sống chung cách hòa bình cùng Nhân tộc, cơ hồ chỉ là si tâm vọng tưởng. Lão thích khổ sở, cứ để cho lão khổ sở , ta nhúng tay vào.

      Nhan Chỉ Vi có cách nào, đành buồn bã lắc đầu:

      - Vậy... vãn bối mạo phạm rồi, chúng ta xin cáo từ.

      Sau đó xoay người lại, cùng Vũ La và Chu Nghiên rời .

      Tuy rằng giọng điệu của Hồng Phá Hải cứng rắn, nhưng rốt cục cũng thể chiếm phần hơn của vãn bối. Vũ La tìm Hoàn Hồn Thảo về cho lão, tuy là lập công chuộc tội, nhưng Hồng Phá Hải cũng thu hồi Ngọc Tung Trùng, vốn Vũ La có pháp bảo phi hành, Hồng Phá Hải đòi lại, cũng giữ lại cho mình.

      Ba người ngồi trong Ngọc Tung Trùng bay ra Nộ Long đảo. Vũ La nhớ tới bọn Đao Lục Nhãn, bèn bay về phía hoang đảo kia.

      Nhan Chỉ Vi tỏ ra vô cùng thất vọng:

      - Hồng gia gia chịu cho chúng ta đan và tinh huyết Long Quy, chuyện nuôi dưỡng khối Thiên Sinh Thần Ngọc kia trở thành Thiên Mệnh Thần Phù chỉ đành nghĩ cách khác. Nhưng Đông Thổ ngày nay, tìm đâu ra con thượng cổ Thần Thú đây...

      ra cho dù là tìm được, thượng cổ Thần Thú có thể sống đến bây giờ, thực lực của nó cũng kém gì Đại Thánh tộc, tìm được rồi cũng chưa chắc có thể giết được. Huống chi địa vị thượng cổ Thần Thú kém gì Đại Thánh, sao thể dễ dàng để cho người ta làm thịt, nuôi dưỡng Thiên Mệnh Thần Phù.

      Ba người còn rầu rĩ vui, Vũ La phụ trách điều khiển Ngọc Tung Trùng thình lình kêu lên kinh ngạc:

      - Ủa...

      Nhan Chỉ Vi phát giác ra Ngọc Tung Trùng đột nhiên ngừng lại, lên tiếng hỏi:

      - Có chuyện gì vậy?

      Vũ La đánh ra đạo thần quang, Ngọc Tung Trùng trở về hình dạng nguyên thủy, sau đó thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Ba người lăng mà đứng, phía trước cách đó xa, xuất mảng áo giáp đông như kiến.

      - Bán tộc!

      Nhan Chỉ Vi giật mình.

      Thông thường chiến lực cá nhân của Bán tộc bằng tộc, nhưng năng lực sinh sản của Bán tộc rất mạnh. Cánh đại quân Bán tộc trước mắt này có thể là cánh quân tinh nhuệ.

      trăm chiến sĩ mỗi hàng, trăm hàng hợp thành phương trận vạn người

      Mỗi chiến sĩ Bán tộc thân hình cao tám thước, lưng hùm vai gấu, tóc đầu được tết thành từng lọn to bằng ngón út, thả ở sau đầu. người chúng khoác áo giáp được tinh luyện bằng vảy của cự thú dưới đáy biển sâu, bảo vệ ngực, hông và đùi, để lộ tứ chi cường tráng, tràn đầy sức lực.

      Mỗi chiến sĩ đều sử dụng binh khí chế từ răng cự thú.

      Trước phương trận, mười sáu chiến sĩ Bán tộc cường tráng khiêng cỗ kiệu rất lớn làm bằng xương cốt, đó là nữ nhân Bán tộc. Nữ nhân này người yểu điệu, phần giáp ngực bằng kim loại bé chỉ vừa đủ che bộ ngực no tròn, để lộ ra phần bụng phẳng phiu, rốn còn có chiếc vòng bảo thạch. Hạ thân là phần giáp đùi cũng bằng kim loại, lộ ra hai chân thon dài, cổ chân nàng đeo vòng chuông bằng hồng bảo thạch, hai chân để trần mà giày.

      Da thịt nữ nhân Bán tộc có màu xám nhạt, nổi lên vẻ sáng bóng khác thường, da đùi cũng nuột nà bóng loáng, giống như bằng ngà voi, ở khóe mắt trái của nàng có đạo văn kỳ dị.

      Đại đa số tộc, thân thể đều có văn, chỉ là hình dạng thế nào, xuất ở chỗ nào cũng chỉ có mình biết.

      Thông thường là diện tích văn người Bán tộc rất lớn, hơn nữa thường là vô cùng xấu xí. Nhưng đạo văn của nữ nhân Bán tộc trước mắt lại cực kỳ tinh xảo, điểm xuyết nơi khóe mắt chẳng những làm tổn hại nét đẹp, ngược lại tăng thêm vẻ quyến rũ dụ hoặc.

      Nhưng ánh mắt Vũ La lại nhìn chăm chú vào thứ khác, nếu cho rằng nữ nhân này gọi cảm dụ hoặc Vũ La, vậy hết sức sai lầm. Thứ mà quan sát là chiếc đầu lâu hải xà to bằng thùng nước bên chân nữ nhân.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #375

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :