Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 356
      Những sợi dây leo lâu đời thô to giống như những cánh tay quỷ quái ôm lấy ngọn núi, những thân đại thụ to tướng dựng đứng rải rác. cỏ hoang dưới chân đại thụ có hình răng cưa mép lá, toát ra vẻ công kích hung tợn.

      Thân ở địa phương kinh khủng quỷ dị như vậy, cho dù đám tộc trời sinh thần kinh vững vàng, cũng cảm thấy trong lòng hơi sợ sệt. nơi khi ho cò gáy như vậy sinh ra sinh linh, ất hẳn hết sức tàn nhẫn hiếu sát.

      Hỏa Sư Đà dẫn theo hai tên chiến sĩ hùng mạnh trước dẫn đường, ba món dị bảo lăng bay múa, quét sạch dây leo ngăn đường.

      Tất cả mọi người vô cùng cẩn thận, dám phát ra tiếng động lớn.

      Xâm nhập vào được vài dậm, xung quanh lặng ngắt như tờ, nhưng gập nguy hiểm gì. Vũ La bỗng nhiên ngừng lại, khoát tay cái, cả đội ngũ lập tức đứng im phăng phắc, so ra uy vọng của còn cao hơn Hỏa Sư Đà.

      Lúc này đương nhiên Hỏa Sư Đà hề tỏ ra ghen tị, có vẻ lo lắng chạy tới nhô giọng

      - Vũ La đại nhân phát chuyện gì vậy?

      Vũ La ngóng nhìn bốn phía, chậm rãi :

      - Chính là bởi vì phát tình huống gì, ta mới cảm thấy có vẻ khác thường.

      Sắc mặt Kim Hà Hạo tỏ ra ngưng trọng:

      - Vũ Uyên sơn chính là cổ Địa nổi danh, vô cùng hung hiểm, chúng ta tiến vào lâu như vậy lại gập phải chút nguy hiểm gì, quả là vô lý...

      Hơn trăm người xâm nhập Vũ Uyên sơn vài dậm, lại gập hung thú nào cả, quả khiến cho người ta phải sinh lòng nghi hoặc.

      Vũ La chậm rãi phóng xuất nguyên hồn, vừa ra lập tức cảm nhận được khí xung quanh tràn ngập oán niệm sát khí vô cùng vô tận. sắc mặt đại biến, quát to tiếng:

      - Mau mau lui lại...

      Mọi người định hành động, bỗng nhiên mặt đất run lên trận, cây cỏ rung rinh giống như từng con lục long.

      Những mối nguy biết là gì trong cây cỏ, từ bốn phương tám hướng ào ào kéo về phía mọi người.

      - Có chuyện gì vậy?

      Có người kêu to, Hỏa Sư Đà bản lãnh cao hơn mọi người bậc, trấn định hơn nhiều, vội vàng gầm to tiếng:

      - Bình tĩnh, cần biết là thứ gì, giết trước sau.

      Tiếng hét này khiến cho lòng quân ổn định trở lại. Hỏa Sư Đà đầu, dị bảo của y lăng chém về phía con ‘lục long’.

      DỊ bảo của Hỏa Sư Đà chém trúng ‘lục long’ tạo ra thanh bộp tiếng vô cùng kỳ quái, khiến cho người ta phân biệt được là chém vào thứ gì. Các chiến sĩ tộc xung quanh cũng ra tay, trong lúc nhất thời thần quang lóe sáng rực rỡ vùng, mà sắc mặt Hỏa Sư Đà thình lình đại biến.

      ‘Lục long’ mà y mới vừa chém trúng dưới đất thình lình bay lên , dị bảo của Hỏa Sư Đà kẹt trong thân thể ‘lục long’, thu về được.

      ‘Lục long’ kia lăng quét vòng, quấn chặt lấy dị bảo của Hỏa Sư Đà.

      - Đây là thứ gì vậy?

      Các chiến sĩ tộc nhìn ‘lục long’ kia, nhất thời kinh hoàng hô to. Chỉ thấy ‘lục long’ vây khốn dị bảo của Hỏa Sư Đà là sợi dây leo to khoảng thùng nước, toàn thân xanh biếc, mọc đầy lá và rễ chỉ chít, ơ ngọn của nó có cái miệng há to vô cùng kinh khủng, trong lúc nó mỡ ra ngậm lại có thể thấp thoáng thấy được có tối thiểu năm hàm răng sắc bén trong đó.

      - Là quái đằng!

      Sắc mặt Kim Hà Hạo đại biến:

      - Theo độ lớn của nó, tối thiểu cũng có vạn năm hỏa hậu!

      Quái đằng là loại vật khó chịu nhất ở Đông Thổ, nó được xếp vào hàng ngũ hung thú, nhưng hùng mạnh hơn nhiều so với những hung thú thông thường.

      Độ lớn của quái đằng vạn năm này đạt tới mức khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng. Nó hùng cứ trong sơn cốc này chẳng khác nào vị bá chủ đỉnh cấp, hầu như tất cả sinh linh tiến vào đều bị nó ăn thịt. Những sinh linh này, bất kế tộc hay hung thú đều bị nó nuốt sống, chết cách thê thám, oan hồn vấn vít tan, để lại sát khí hung tàn dày đặc xung quanh noi này.

      Mới chỉ có sợi dây leo đầu tiên động, lập tức cả ngọn núi xung quanh cũng động theo. Vô số dây leo quấn ngọn sơn phong bắt đầu khởi động, từ bốn phương tám hướng quét tới, trông giống như những con trăn xanh biếc. Vũ La chỉ liếc mắt nhìn qua cảm thấy dựng tóc gáy, quái đằng vạn năm này điều động hàng ngàn sợi dây leo, sợi nhô nhất cũng to bằng thùng nước, sợi to e rằng hai người ôm hết, còn to khỏe hơn cả đại thụ.

      Tuy rằng các chiến sĩ tộc tụ tập với nhau cùng chỗ, cũng có lực đề phòng quái vật siêu cấp này tập kích. Hàng trăm hàng ngàn dây leo ào tới lượt giống như cơn bão màu xanh lá, đám chiến sĩ tộc lập tức kinh hô thất thanh màng. Quái đằng vạn năm này dễ dàng đánh tan trận hình phòng ngự của bọn họ, chỉ lướt qua lượt đầu tiên cuốn lấy mười mấy chiến sĩ tộc, kéo bọn họ lên .

      Bọn họ còn lơ lừng giữa trung, những cái miệng khổng lồ của đám dây leo vươn tới, nuốt chừng lấy thân thề đám chiến sĩ tộc, khiến cho bọn họ cất tiếng kêu thám thiết ngừng.

      Có thể nghe thấy ràng tiếng răng sắc nhọn ngập sâu vào xương thịt phập phập, máu tươi bay tung tóe giữa rừng xanh.

      Các chiến sĩ tộc tái mét mặt mũi, đối mặt với quái vật hung tợn như vậy, ai nấy đều sợ hãi run lên.

      Vô số dây leo màu xanh lá múa may giữa trời, trông vô cùng đáng sợ. Những cái miệng khổng lồ há to, những dòng nước dãi màu xanh nhạt chảy xuống ròng ròng, trông giống như trời mưa. số chiến sĩ tộc hơn tám mươi người còn lại bị dính đầy đầu đầy cố, nước dãi quái đằng vô cùng tanh tưởi, nhưng ai có lòng dạ nào lau .

      Hơn tám mươi chiến sĩ tộc tụ tập với nhau, lẽ ra thanh thế nhô. Thế nhưng so với quái đằng vạn năm múa may đầy trời kia, chẳng khác nào trứng nằm trong rổ.

      Quái đằng vạn năm này mình chiếm cứ sơn cốc dài đến vài dậm, có thể tưởng tượng nó lớn tới mức nào.

      Hỏa Sư Đà nổi giận gầm lên tiếng, dị bảo ra sức cắt mạnh cái, rốt cục chặt đứt được dây leo kia. Dây leo bị đứt phát ra tiếng kêu thê lương, nhất thời dẫn tới hàng chục dây leo xung quanh há miệng to táp về phía Hỏa Sư Đà. Hỏa Sư Đà chưa kịp thở lấy hơi, phải lăn mình xuống đất né tránh những cái miệng khổng lồ của đám dây leo táp tới.

      Xung quanh Vũ La trống trải, những dòng nước dãi cao xuống bị cỗ lực lượng vô hình đầy dạt sang bên.

      Vũ La bình thản quan sát đám dây leo bay múa xung quanh, là người duy nhất trong số hơn tám mươi người vẫn giữ được bình tĩnh.

      - Đại nhân cẩn thận!

      Kim Hà Hạo thét lên tiếng kinh hãi, y nhìn thấy hàng chục đạo dây leo to bằng thùng nước hả to miệng táp về phía Vũ La, nhưng dường như Vũ La phát , chỉ chậm rãi xoay người lại.

      Kim Hà Hạo phóng xuất thần lực, đạo hào quang màu vàng nhạt hình bán nguyệt cắt đứt sợi dây leo to bằng thùng nước, thân hình vọt nhanh về phía trước, tới bên cạnh Vũ La chuấn bị giúp ngăn càn đám dây leo kia.

      Vũ La quay lung về phía đám quái vật đáng sợ này, mặt nhìn về phía ngọn núi có gì là nổi bật, tỏ ra hết sức bình tĩnh, chẳng chút bận tâm.

      Ngọn sơn phong này cũng cao lấm, nếu so với những ngọn sơn phong xung quanh cao to như cột chống trời, chẳng khác nào đứa bé chưa trường thành, chỉ cao chừng trăm trượng, bất quá chắc chấn gì sánh được.

      Vũ La vung tay lên, ngọn lửa từ trong kẽ tay bùng lên, cấp tốc ngưng tụ lại trong lòng bàn tay giơ ra của hấn, hóa thành hỏa cầu màu vàng nhạt.

      Trong hỏa cầu bốc lửa nhè , thỉnh thoảng bùng lên rồi hạ xuống.

      Kim Hà Hạo ra sức phóng xuất ngọn kim phong to bằng căn phòng, gạt sợi quái đằng to bằng cái chum sang bên, nhung bản thân y cũng bị chấn lui vài chục bước. Những sợi dây leo này vô cùng ăn ý với nhau, sợi này vừa bị đấy lui, sợi khác lập tức thừa cơ xông tới.

      Mấy chục sợi dây leo thua gì sợi vừa rồi nhanh chóng ào tới, miệng chúng phun ra nước dãi như nước thủy triều, khiến cho toàn thân Kim Hà Hạo ướt đẫm. Chỉ sợi dây leo, y đối phó vô cùng vất vả, huống chỉ nhiều như vậy.

      Trong mắt Kim Hà Hạo lộ vẻ sợ hãi vô cùng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn đám quái vật màu xanh lá này, những hàm răng sắc nhọn của chúng áp tới càng ngày càng gần, gần như bao phủ thân thể của y.

      Bỗng nhiên tia lửa lóe sáng lên trước mặt Kim Hà Hạo. Hầu như chỉ trong nháy mắt, lửa cháy lên bừng bừng, phàn chiếu màng kim quang sáng rực trong mắt y.

      Những sợi dây leo này đều bị ngọn lửa màu vàng nhạt quấn lấy. Chỉ thấy ánh lửa bùng lên, bạo phát vô cùng nhanh chóng. Dây leo chính là hệ Mộc, trời sinh bị lửa khấc chế, huống chỉ đây còn là Thần Hỏa của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.

      Những sợi dây leo kêu lên thám thiết, múa may điên cuồng giữa trung, nhưng vẫn thế thoát khôi số kiếp tử vong. Chỉ sau vài lần hô hấp, hàng chục sợi dây leo lớn bị đốt cháy thành tro.

      Lúc này Kim Hà Hạo mới định thần lại, xoay người nhìn Vũ La. Vũ La vần bình thản đứng đó, đối mặt ngọn núi thấp bé kia, hỏa cầu trong tay vung lên cao.

      - Tất cả chiến sĩ có Hỏa Thần Lực, tới đây giúp ta tay!

      Vũ La chợt quát to tiếng, hỏa cầu trong tay thình lình bạo phát, mấy trăm tia lửa nhò như lông trâu bắn ra. Mỗi sợi dây leo bị những tia lửa này bắn trúng đều bén lửa cháy bừng bừng, cũng giống như những sợi dây leo trước đó, sau thời gian vài lần hô hấp bị thiêu thành tro tàn. Lửa giữa trung lan tràn bốn phía, ngừng có dây leo tan thành tro bụi rơi xuống lả tả, áp lực đè lên các chiến sĩ tộc lập tức giảm .

      Hơn hai mươi tên chiến sĩ thân mang Hỏa Thần Lực lập tức xông về phía Vũ La, Hỏa Thần Lực bạo phát ra hề giữ lại.

      Vũ La vung tay cái, Hỏa Thần Lực của các chiến sĩ cuồn cuộn ngừng, dũng mãnh rót vào trong hỏa cầu.

      Lúc này hòa cầu dần dần bành trướng, tới khi lớn bằng căn phòng, Vũ La chậm rãi nấm tay lại, hỏa cầu từ từ thu nhô lại còn bằng chum nước, cũng còn lực để nén lại nữa.

      Hơn hai mươi chiến sĩ bạo phát Hỏa Thần Lực ngừng, màu của hỏa cầu càng ngày càng trở nên trắng hơn. Đến cuối cùng hỏa cầu trở thành màu trắng bạc, hào quang sáng chói tới mức khiến cho người ta thể nhìn thẳng.

      Hơn hai mươi chiến sĩ còn sức lực ngã xuống, Hỏa Sư Đà và Kim Hà Hạo vội vàng tiến tới chăm sóc cho bọn họ.

      Vũ La giơ cao hỏa cầu đáng sợ trong tay, bỗng nhiên nhìn ngọn núi trước mặt mỉm cười:

      - Đến lúc này, ngươi còn muốn ngụy trang sao?

      Thình lình giữa sườn ngọn núi hơn trăm trượng mỡ ra đôi mắt hình tam giác ngược lớn, toát ra lục quang quỷ dị, nhìn chằm chằm Vũ La.

      ngờ ngọn sơn phong này lại là bản thể của quái đằng vạn năm kia, to lớn tới mức bằng ngọn núi. Những dây leo xung quanh nãy giờ bất quá chỉ là những nhánh phân hóa của nó mà thôi.

      Hàng ngàn dây leo thu trờ về, tụ tập trước mặt nó, uốn khúc lồng lộn, vô số miệng há to, nhìn qua vô cùng hung tợn.

      Vũ La bay lên trời, hét lớn tiếng, dường như dốc hết toàn lực mới có thể đầy hỏa cầu trong tay bay về phía bản thể quái đằng vạn năm kia.

      Dường như quái đằng vạn năm này cũng biết hỏa cầu khó lòng chống đỡ, đôi mắt màu lục giấu sau vô số dây leo theo dõi đường của hỏa cầu vô cùng chăm chú, điều khiển từng đạo dây leo bay tới ngăn đỡ.

      Khác với vừa rồi, những dây leo này vừa tới gần hỏa cầu lập tức bị nhiệt độ cực cao đốt thành tro bụi. Sau khi tổn thất hàng ngàn dây leo lớn, rốt cục cũng ngăn chận được hỏa cầu. Lại có hàng ngàn dây leo khác từ rừng cây, bụi cỏ, những ngọn sơn phong xung quanh xuất , đan thành cái kén màu xanh lá khổng lồ, bao phủ hỏa cầu vào trong.

      Ầm... Hỏa cầu bạo phát, những dây leo gần nhất lập tức tan thành tro bụi, nhung lực lượng hỏa cầu cũng suy yếu tới cực hạn.

      Các chiến sĩ tộc vô cùng thất vọng, hiển nhiên bọn họ cũng nhìn ra, Vũ La đối phó với quái đằng vạn năm này cật lực. Vừa rồi tập trung tất cả chiến sĩ có Hỏa Thần Lực mới có thể ngưng tụ được hòa cầu như vậy, hiển nhiên Vũ La còn lực phát ra hỏa cầu thứ hai.

      Thế nhưng quái đằng vạn năm này giảo hoạt gì sánh kịp, thà rằng hy sinh những nhánh dây leo đề bảo vệ bản thể của mình, ngăn lại được hòa cầu chí mạng này.

      Lại có hàng trăm sợi dây leo từ xung quanh phóng tới, phong tỏa hoàn toàn hỏa cầu.

      Sau khi đốt liên tiếp vài ngàn sợi dây leo như vậy, thám thực vật trong toàn sơn cốc lập tức giảm tầng.

      Mấy trăm sợi dây leo này cũng là những nhánh cuối cùng của quái đằng vạn năm, mọi người phập phồng lo lắng, biết lực lượng cuối cùng của hỏa cầu có thể đốt cháy được số dây leo này . Nếu như thành công, cho dù thề giết chết bản thể của quái đằng vạn năm, tối thiểu mọi người cũng có cơ hội đào sinh.

      Nhưng ngờ hỏa cầu nọ hoàn toàn kiệt lực trong thời khấc ngàn cân treo sợi tóc này, phụt tiếng đốt cháy được hơn trăm sợi dây leo nữa, sau đó hoàn toàn tắt mất.

      A... Tất cả mọi người vô cùng thất vọng, cảm thấy tim mình như chìm xuống. Mặc dù chỉ còn lại vài trăm sợi dây leo, nhưng muốn giết chết hơn tám mươi chiến sĩ tộc cũng là hết sức dễ dàng.

      Mọi người cảm thấy cõi lòng nguội lạnh như tro tàn, bất ngờ nhìn thấy Vũ La bay vọt lên , tới độ cao gần tương đương với đám dây leo này. Sau đó thân hình giống như mũi tên rời khỏi dây cung, bắn thẳng về phía đám dây leo còn sót lại.

      Những sợi dây leo này, sợi nhô nhất cũng to bằng gian phòng, lớn nhất tới vài ngàn trượng, quấn quít chằng chịt với nhau. Nếu so với Vũ La, những sợi dây leo này giống như những con quái vật khổng lồ.

      Tình cảnh lúc này vô cùng chấn động, đám dây leo màu xanh lá khổng lồ giống như đám mãng xà quấn vào nhau. Vũ La trước mặt chúng cũng nhô nhoi như con kiến.

      Mà con kiến này xông nhanh về phía đàn mãng xà kia.

      - ... điên rồi sao, thể nào...

      Đám chiến sĩ tộc lấp bắp .

      Nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến cho bọn họ phải trợn mắt há mồm. Vũ La xông vào giữa đám dây leo, quyền trái hung hăng đánh ra. Điểm tiếp xúc của quyền cùng dây leo thình lình bạo phát tia lửa , sau đó cấp tốc bùng lên biển lửa ngập trời. Ngọn lửa rừng rực, nháy mắt hòa thiêu mấy trăm sợi dây leo thành tro bụi.

      Vũ La nhanh chóng xông thẳng về phía trước, xuyên qua mấy trăm sợi quái đằng phong tỏa, đến trước mặt bản thể quái đằng khổng lồ, hề hoa mỹ vung quyền trái lên hung hăng giáng xuống.

      Dưới tác dụng của Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn, quyền này đâm sâu vào trong bản thể của quái đằng. Thân hình khổng lồ kinh khủng của nó nứt toác ra lỗ to tướng như cá voi, rống lên tiếng thê lương vang tận mây xanh.

      Lửa, lửa cháy vô cùng vô tận, hoành hành bên trong cơ thể của quái đằng. Từng ngọn lửa nuốt chừng sinh mệnh lực hệ Mộc mà quái đằng tích lũy trong thời gian vạn năm qua.

      Bản thể quái đằng bắt đầu khô héo, bong ra từng lớp.

      Các chiến sĩ tộc đứng bên dưới quan sát trợn mắt há mồm. Bàn thể quái đằng cao trăm trượng trước mặt bọn họ quả là bất khả chiến thắng.

      Bọn họ chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn, cảm thấy mình vô cùng nhô bé.

      Mà quái vật khổng lồ như vậy cháy bừng bừng, bong ra từng màng rào rào trước mặt bọn họ.

      Cả quá trình này kéo dài trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, quái đằng vạn năm khổng lồ sụp đồ như núi lở, biến thành đống tro than rất lớn mặt đất.

      Chợt đống tro than tung bay mù mịt, Vũ La nhảy từ trong đó ra.

      Hơn tám mươi chiến sĩ tộc như vừa nhìn thấy Chí Cao thần, tất cả mọi người đều nhìn Vũ La giữa trung với ánh mắt hết sức sùng bái. Chiến lực đáng sợ như vậy, cho dù là Bát Đại Thần Trủng cũng có thể san bằng.

      Lúc trước Vũ La thể mượn dùng Hỏa Thần Lực của chiến sĩ tộc, đó là vì Kỳ Lân Tý thăng cấp đến thời khấc mấu chốt, Thần Hỏa Kỳ Lân mà có thể vận dụng vô cùng hữu hạn.

      Nên chỉ có thể dùng Thần Hỏa Kỳ Lân làm vật dẫn, rót Hỏa Thần Lực vào tăng cường lực công kích.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #356

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 357
      Ngay sau đó, Kỳ Lân Tý thăng cấp thành công, từ Thần Tướng ngũ phẩm thăng lên tứ phẩm, uy lực bản thân tăng lên rất nhiều, ngoài ra uy lực của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân trong đó dưỡng thương cũng được phóng thích hoàn toàn. Thêm vào Lực Bạt Sơn, uy lực của quyền trái Vũ La tại còn kém thần kiếm Thiên Tinh.

      Mà đối phó với vật hệ Mộc như quái đằng vạn năm này, Thần Hỏa của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân có lực sát thương rất lớn. Mộc Thần Lực trong cơ thế quái đằng vạn năm chính là vật đại bổ với Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.

      Nếu phải Kỳ Lân Tý vừa mới thăng cấp, chỉ riêng Mộc Thần Lực của quái đằng vạn năm này đủ cho nó thăng lên cấp.

      Dù là như vậy, sau khi nuốt lấy Mộc Thần Lực của quái đằng vạn năm này, thương thế của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng chuyển biến rất tốt. Chỉ nghe nó hưng phấn gào thét trong đầu Vũ La:

      - Tiểu tử, tiểu tử, tìm cho ta năm con quái vật như vậy nữa, lúc ấy ta có thể khôi phục được ba thành lực lượng thời kỳ hùng mạnh nhất, có thể ngưng tụ ba mươi giọt tinh huyết, lại thăng Kỳ Lân Tý của ngươi lên cấp.

      Vũ La á khẩu nghẹn lời, đó là quái đằng vạn năm, toàn Đông Thổ có được bao nhiêu quái vật như vậy? Lão nhân gia ngài mỡ miệng ra lập tức đòi năm con, cho rằng đây là quán cơm tửu điếm, có thể tùy tiện gọi thức ăn sao?

      Vũ La để ý tới Địa Hòa Kim Kỳ Lân, lặng lẽ thu Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn lại, đáp xuống dưới, lúc này mới phát ra ánh mắt chiến sĩ tộc nhìn giống như nhìn tổ thần. Vũ La cũng biết quyền vừa rồi của mình là chấn động, bèn nỡ nụ cười ra vẻ có gì, phủi phủi y phục:

      - Nghi ngơi chút , chờ cho hai mươi tên chiến sĩ kia khôi phục thần lực, chúng ta tiếp tục tới.

      Lúc này lời Vũ La chính là thần dụ, Hỏa Sư Đà cẩn thận nghiêng mình thi lễ:

      - Tuân lệnh.

      Quái đằng vạn năm này hùng cứ ở noi đây hơn vạn năm. Trong mấy ngàn năm gần đây, nó lại độc bá vài ngọn núi xung quanh, phàm là tất cả sinh linh tiến vào nơi này đều bị nó ăn thịt. Chu dù ít hung thú hùng mạnh tiến đến khiêu chiến cũng trở thành thức ăn trong bụng nó.

      Cho nên sinh linh trong Vũ Uyên sơn cũng dám tới gần nơi này, mà gần đây quái đằng vạn năm cũng bắt đầu khuếch trương ra bên ngoài.

      Vũ La đại chiến phen, giết chết quái đằng vạn năm, cả sơn cốc lập tức trở nên quang đãng. Bọn Vũ La nghi lại nơi này khoảng hai canh giờ, vần thấy sinh linh nào bén màng tới sơn cốc này, có thể thấy được hung danh của quái đằng vạn năm hùng mạnh tới mức nào.

      Mọi người chữa trị thương thế xong xuôi, các chiến sĩ tộc Hỏa Thần Lực cũng khôi phục lại tám phần thực lực, lúc này Hỏa Sư Đà mới cẩn thận tới xin chỉ thị:

      - Vũ La Đại nhân, chúng ta có thể xuất phát được chưa?

      Vốn Vũ La muốn giấu mình, chỉ là xui xèo gập phải bọn người này, muốn hạ thấp thân phận cũng được, tại đến nước này cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

      nỡ nụ cười khổ, với Hỏa Sư Đà:

      - Ngươi là Minh chủ của mọi người, hãy quyết định chuyện này .

      Hỏa Sư Đà do dự chút, tại đối mặt Vũ La, y hoàn toàn có tự tin, vẫn còn do dự hôi lại lần:

      - Vậy rốt cục ngài đồng ý tại xuất phát, hay là đồng ý?

      Vũ La tỏ ra bất đắc dĩ:

      - Nếu mọi người chuẩn bị xong, vậy xuất phát , chúng ta chậm trễ ít.

      Hỏa Sư Đà khom người lui ra, sau đó vung tay lên ra lệnh cho mọi người:

      - Tiếp tục xuất phát!

      Bách Thảo Tiên Điền, Toái Kim Mê Cốc, Niên Luân Mộ Địa, Yên Diệt Địa Bảo, tứ đại hiểm cảnh cụ thể ở noi nào, ai biết cả. Dù sao nơi này cũng là Vũ Uyên sơn, ai có đủ bản lãnh tiến vào còn có thể ung dung vẽ bản đồ.

      Mọi người chỉ biết phương hướng đại khái của tứ đại hiểm cảnh, trong đó Niên Luân Mộ Địa nằm ở phía Tây Nam Vũ Uyên sơn. Hỏa Sư Đà phân biệt phương hướng, sau đó dẫn mọi người chạy về phía Tây Nam.

      Sau khi rời khỏi sơn cốc nọ chừng mười mấy dậm, mọi người mới gập phải hung thú đầu tiên. Hỏa Sư Đà cảm thấy nếu đối phó được hung thú bậc này, cũng còn mặt mũi theo Vũ La xâm nhập Vũ Uyên sơn.

      Các chiến sĩ tộc cũng nghĩ như vậy, vì thế ai nấy thi triển tuyệt kỹ của mình xông lên lượt, bạo phát chiến lực mạnh nhất, rốt cục xử lý hung thú nhị phẩm này gọn gàng mau chóng.

      Sau trận chiến này, sĩ khí của các chiến sĩ tộc tăng mạnh, thế như chè tre, dọc theo đường liên tiếp chém giết hàng chục hung thú, bản thân lại bị tổn thương gì. Chỉ có bốn người bị thương , sau khi ăn vào ít linh chỉ lập tức theo mọi người tiếp tục tiến tới.

      Đáng tiếc bọn họ chỉ biết vị trí đại khái của Niên Luân Mộ Địa, vòng vo trong Vũ Uyên sơn cả ngày trời cũng tìm được Niên Luân Mộ Địa.

      Hỏa Sư Đà an bài các chiến sĩ Thần Trủng hệ Hỏa gác đêm. Các chiến sĩ này đốt lửa lên bừng bừng, đường kính đống lửa to hơn mười trượng, vô cùng nối bật trong đêm tối, khiến cho đám hung thú sợ tới mức dám tới gần, trải qua đêm bình an.

      Vũ Uyên sơn quá rộng, hơn nữa mọi người quen địa hình, vòng vo hết ba ngày trời vẫn tìm được Niên Luân Mộ Địa. Còn tam đại hiểm cảnh còn lại cũng thấy đâu cả.

      Đến ngày thứ tư, còn cách nào khác, Hỏa Sư Đà đành phái ra mười tên thám báo.

      Kết quả chỉ có ba người trở về, nhung vẫn tìm được gì. Lần này Hỏa Sư Đà bó tay hết cách.

      Y ngại dám làm phiền tới Vũ La, bèn triệu tập các Hồ Báo chiến sĩ khác thương lượng đối sách. Mọi người tranh cãi với nhau hồi lâu, rốt cục cũng có biện pháp nào có thể thực hành được. Rốt cục có người :

      - Hay là tới hôi Vũ La Đại nhân xem sao, chừng Đại nhân có biện pháp...

      Hỏa Sư Đà vần còn hơi do dự, những người khác bên cạnh cũng có vẻ tin:

      - Quả Vũ La Đại nhân rất hùng mạnh, đời này chúng ta cũng thể nào đạt tới cảnh giới của Đại nhân. Nhưng cũng phải chuyện gì Đại nhân cũng biết...

      - Đúng vậy, Vũ La đại nhân lại chưa từng tới Vũ Uyên sơn, làm sao biết được Niên Luân Mộ Địa ở nơi nào?

      Người đưa ra đề nghị hiển nhiên sùng bái Vũ La tới mức mù quáng, hề nhượng bộ chút nào:

      - Các ngươi hỏi, làm sao biết Vũ La Đại nhân biết vị trí Niên Luân Mộ Địa?

      Hỏa Sư Đà nghĩ tới nghĩ lui, có biện pháp gì hay, đành phải thở dài:

      - Được rồi, chúng ta cùng cầu Vũ La đại nhân . Ta cảm thấy hơi mất mặt, chuyện gì cũng phải nhờ Vũ La Đại nhân giải quyết, dường như chúng ta chỉ là phế vật bằng...

      Y như vậy, mọi người đều cảm thấy hoi xấu hổ, trầm ngâm lúc lâu sau vần có cách nào, đành :

      - Chúng ta thôi.

      Cả bọn tìm tới chỗ Vũ La, Hỏa Sư Đà mặt dày kề ra tình, Vũ La cũng cảm thấy khó khăn, ngẫm nghĩ chút mới :

      - Đề ta thử xem.

      Giọng ra chiều miễn cưỡng, có vẻ tự tin, tất cả mọi người hiểu được, trong lòng khỏi lo lắng. Mọi người trải qua biết bao cực khổ, rốt cục vào Vũ Uyên sơn lại tìm được Niên Luân Mộ Địa, cứ như vậy thất thểu lui về, đây mới là chuyện cười trong thiên hạ.

      Vũ La suy nghĩ đêm. có Phù cổ ở đây, cũng có cách gì hay ho, tại chỉ có thể dựa vào nguyên hồn. Vài ngày trước cũng từng phóng xuất nguyên hồn, muốn xem thử có thế theo phương hướng lực tìm kiếm Niên Luân Mộ Địa hay , nhưng thất bại. tại cảnh giới của quá thấp, thể đưa nguyên hồn xa, bằng cũng tới nỗi khó khăn như vậy.

      Chờ bọn Hỏa Sư Đà rời , Vũ La khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều động nguyên hồn.

      tại dưới tình huống thông thường, Vũ La gia trì nguyên hồn trong người, tối đa chỉ có thể phóng xuất nguyên hồn ra xa năm trượng, nếu xa hơn nữa có nguy hiểm.

      Phóng xuất lực lượng nguyên hồn ra giống như tấm màn nước lan tràn, trong phạm vi năm trượng, ngay cả con kiến dưới lòng đất chỉ cần vén râu chút, cũng thoát được cảm ứng của hấn.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #357

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 358
      Cám giác này Vũ La quen thuộc vô cùng. Tiền kiếp lúc hùng mạnh nhất, phóng xuất nguyên hồn có thể bao trùm phạm vi trăm dậm.

      tại trong phạm vi năm trượng, trong khí dưới lòng đất tràn ngập cỗ lực mông manh. Bất quá phạm vi cảm ứng của Vũ La quá nhò, khó lòng phát giác được gì từ cỗ lực mông manh này.

      Vũ La thoáng động trong lòng, quyết định mạo hiềm phen.

      Hấn mỡ rộng nguyên hồn của mình chút, cảm ứng chút, dường như có gì ốn, lại mỡ rộng thêm vài phân. Cứ ngừng thăm dò như vậy, rốt cục mỡ rộng nguyên hồn ra tới phạm vi bảy trượng.

      Cứ như vậy, diện tích tăng lên rất nhiều, tin tức cảm ứng được lại càng nhiều. Vũ La cẩn thận tìm hiểu, phát những tia lực này cuối cùng đều đồ xô về hướng. Lúc này hiểu , bèn thở ra hơi dài, sau đó thu nguyên hồn trờ về.

      Tuy rằng có gì phát sinh ngoài ý muốn, nhung Vũ La vần lo lắng đề phòng. tại bị cảnh giới áp chế, tuy rằng nguyên hồn hùng mạnh nhưng có cách nào sử dụng.

      Phóng xuất nguyên hồn ra ngoài thân thể như vậy, nếu xảy ra chuyện gì còn may, khi có chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả thiết tường chịu nổi.

      Sau khi tìm được phương hướng của Niên Luân Mộ Địa, Vũ La nhìn nhìn đám chiến sĩ tộc canh gác cách đó xa, thầm lặng lẽ nằm xuống.

      Các chiến sĩ tộc đương nhiên dám quấy rầy.

      Sáng sớm hôm sau, Hỏa Sư Đà vô cùng lễ phép tiến đến hôi câu:

      - Vũ La Đại nhân, chúng ta nên theo hướng nào?

      ra mọi người trông cậy vào Vũ La có thể đưa ra được đề nghị gì, dù sao bọn họ cũng hiếu được có chút khó khăn.

      Vũ La nhìn nhìn xung quanh, chỉ vào phương hướng mình cảm ứng được đêm qua:

      - Phía này.

      Hỏa Sư Đà sừng sốt:

      - Phía này ư?

      Vũ La gật đầu khẳng định, sau đó bước .

      Hỏa Sư Đà ngây người chút mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng kêu gọi mọi người:

      - Mau, mau lên đường.

      Còn gần tám mươi chiến sĩ tộc lập tức xuất phát theo sau Vũ La.

      Rốt cục cũng có người thầm trong lòng, là phương hướng này sao, Vũ La Đại nhân có lầm ? Tuy rằng chiến lực của lão nhân gia vô song , nhưng chuyện này cũng phải dựa vào chiến lực là có thế giải quyết.

      tới giữa trưa cũng thấy bóng dáng Niên Luân Mộ Địa đâu, trong lòng mọi người cũng có chút tin.

      Dọc đường mọi người gập phải ba hung thú, trong đó có con là Lam Lân Băng Mãng, hung thú nhị phẩm thượng. Sau khi mọi người giết chết, Hỏa Sư Đà vội vàng dùng chiếc chén gỗ đựng lấy xà đan, chạy nhanh tới cạnh Vũ La:

      - Vũ La Đại nhân, thời tiết nóng bức, thứ này lạnh lẽo, mang cho ngài giải khát.

      Vũ La thầm căm tức trong lòng, đây là thứ có giá trị nhất người hung thú nhị phẩm thượng, bọn phá của này lại sử dụng làm món giải khát.

      Nhưng người ta có lòng tốt mời mình, nếu nhận lấy rồi cất khỏi có vẻ hẹp hòi mọn. Cho nên tuy rằng Vũ La cảm thấy phí của, nhưng cũng đành làm ra vẻ lạnh nhạt, há miệng nuốt chừng viên xà đan kia.

      Xà đan vào bụng rồi, Vũ La vần ngừng oán trách, bọn nhà quê này, Đông Thổ quả tài nguyên phong phú, nhung các ngươi cũng thế phí của như vậy được...

      Giữa trưa mọi người nghi ngơi lát, buổi chiều lại tiếp tục xuất phát. Tuy rằng mọi người cảm thấy vui trong lòng, nhưng nể mặt Vũ La cho nên thể tiếp tục tiến tới theo phương hướng định.

      ngờ vừa xuất phát, tới xa, vòng qua hai ngọn núi, trước mặt mọi người chợt xuất thung lũng trống trải. Giữa thung lũng này có từng vòng loại cây biết tên đứng sừng sững, giống như vòng tuổi (niên luân). Vị trí trung tâm lõm xuống, thể nhìn trong đó rốt cục có những gì.

      Vũ La còn sững sờ, Hỏa Sư Đà là người đầu tiên có phàn ứng, ngửa mặt lên trời cười to:

      - Ha ha ha, chúng ta tới nơi rồi, Niên Luân Mộ Địa, nơi này chính là Niên Luân Mộ Địa!

      Mọi người hoan hô trận, nếu vào Vũ Uyên sơn, cuối cùng lại tìm được Niên Luân Mộ Địa, vậy là buồn bực vô cùng. tại tìm được đến noi, mọi người xem như dỡ bỏ gánh nặng trong lòng, vô cùng vui sướng.

      - Vũ La Đại nhân quả là thần nhân!

      Lúc trước còn có số chiến sĩ tộc nghi ngờ Vũ La, lúc này chỉ biết kính nể. Tuy rằng bọn họ biết rốt cục Vũ La làm thế nào biết được, nhưng tại trong cảm nhận của bọn họ, Vũ La quả gì là làm được.

      Tám người Kim Hà Hạo lại có cảm giác khác với những người còn lại. Bọn họ ngàn vạn lần ngờ, lần hành trình Vũ Uyên sơn này gập được Vũ La, chính là phúc duyên lớn nhất của mình.

      Nhìn lại người của những Thần Trủng khác, bao gồm cả thù hạ của Hỏa Sư Đà, người nào cũng mang thương tích nhiều ít, chỉ có tám người bọn họ tò đầu tới chân mất sợi lông.

      Tuy rằng ngay từ đầu bọn họ có chút mâu thuần cùng Vũ La, nhưng có được thuận lợi là quen biết Vũ La từ trước, cho nên tại bọn họ trở thành người của Vũ La. Mỗi khi gập nguy hiểm, biết Vũ La cố ý hay vô tĩnh, đều ưu tiên cứu bọn họ trước. Từ điểm này có thế thấy được, Vũ La cũng có tính phúc hậu, tuy rằng ra ngoài miệng, nhưng cũng chứng minh.

      Bọn Kim Hà Hạo, Kim A Na có hơi hối hận, nếu phải lúc trước bọn họ lấy mắt chó nhìn người, mang dạ tiếu nhân đo lòng quân tử, chừng tại quan hệ với Vũ La càng tiến sâu hơn bước, có thể vẻ mặt Vũ La tại lạnh lùng với bọn họ như

      vị cao thù như vậy tọa trấn, đối với Phượng Kim Thần Trủng quả có ích rất nhiều.

      Nhưng tại Kim Hà Hạo hiểu rất ràng, e rằng duyên phận giữa Vũ La và Phượng Kim Thần Trủng chấm dứt khi ra khỏi Vũ Uyên sơn. Y thân là Hổ Báo chiến sĩ của Phượng Kim Thần Trủng, làm sao lại cảm thấy tiếc nuối trong lòng?

      Vũ La biết tâm trạng bùi ngùi cảm khái của bọn Kim Hà Hạo sau lưng, nhìn thung lũng rộng rãi trước mặt, chậm rãi :

      - Đây là Niên Luân Mộ Địa...

      Trong mắt đám chiến sĩ tộc bên cạnh, Niên Luân Mộ Địa là từng vòng cổ thụ họp lại tạo thành vòng tuổi, bất quá phạm vi rộng lớn mà thôi.

      Nhưng tầm mắt Vũ La lại nhìn sâu hơn nữa.

      Tiền kiếp chính là bá chủ Nam Hoang, trấn thù Nam Hoang chín mươi chín năm, có vô số cường hào Nam Hoang lấy lòng nịnh bợ, đủ loại kỳ trân dị bảo, đủ loại công pháp trân quý, cuồn cuộn ngừng đưa vào Hoang Vân thành.

      Trong đám Ma tu Nam Hoang, có rất nhiều người sử dụng luyện pháp hồn. Tuy rằng Vũ La thích công pháp này, nhung lúc rành rỗi cũng có liếc sơ qua, cho nên có điều hiểu biết.

      Tuy rằng Vũ La nhìn ra Niên Luân Mộ Địa trước mắt mình rốt cục là loại trận pháp gì, nhưng có thể nhìn ra được, những cây cổ thụ này kết hợp lại với nhau, vừa khéo có thể ngưng tụ khí trong phạm vi mấy ngàn dậm.

      Hơn nữa Vũ La phỏng đoán, chỉ ngưng tụ đơn giản như vậy, nếu có nhân vật cao minh thao túng, e rằng còn có thể ảnh hướng đến biến hóa của khí mấy ngàn dậm xung quanh.

      Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Vũ La gần như có thể khẳng định, bên ngoài Vũ Uyên sơn bỗng nhiên xuất nhiều thú như vậy, chắc chấn là do Niên Luân Mộ Địa giờ trò quỷ quái.

      Chỉ bằng vào điểm này, Niên Luân Mộ Địa có thể chiếm cứ vị trí đệ nhất hiềm cảnh Vũ Uyên sơn, ba hiểm cảnh còn lại phải nép sang bên nhường chỗ.

      Mà đám cây cổ thụ kia cũng hết sức kỳ lạ, tuy rằng chúng sinh trường ở Đông Thổ, nhưng đám dân bản xứ như Hỏa Sư Đà lại chưa từng thấy qua.

      Vũ La quan sát từ xa, khẽ cau mày ngưng tụ thị lực, có thể quan sát ràng hình dáng đám cổ thụ kia, thoáng động trong lòng, chẳng lẽ là...

      vội vàng chạy như điên vào thung lũng, Hỏa Sư Đà thấy vậy giật mình kinh hãi, vội vàng đuổi theo gọi to:

      - Đại nhân... xin Đại nhân bình tĩnh chút, nơi này cực kỳ hung hiểm. Chờ chúng ta chinh đốn nhân mã, sau đó theo ngài cùng nhau tiến vào...

      Vũ La khoát tay ngăn lại, sau đó ngừng lại bên bờ Niên Luân Mộ Địa.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #358

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 359
      đến gần quan sát cẩn thận, quả nhiên những cổ thụ này có kích thước to nhô như nhau, vỏ cây ngăm đen, gân lá hằn phiến lá màu tím sẫm, dường như trong đó có chất lõng màu đõ sẫm chảy xuôi.

      Vũ La thầm cảm thán trong lòng, ngờ quả là Quỳ Mộc ở Quỷ Hài.

      Hỏa Sư Đà vội vàng chạy tới:

      - Vũ La Đại nhân, ngài...

      Vũ La khoát tay ngăn lại:

      - Yên tâm , ta tùy tiện hành động.

      Hỏa Sư Đà nghe vậy mới nhàng thở ra.

      Lúc này Vũ La tâm trùng trùng, cũng để ý tới Hỏa Sư Đà, chắp tay sau lung cúi đầu thung lũng.

      Hỏa Sư Đà theo sát phía sau, dường như vô cùng vinh hạnh được làm người hầu cho hấn, hề lộ vẻ bất mãn.

      Quỳ Mộc là loại cây cực kỳ hiếm có, tuy rằng mức độ trân quý so ra kém Bồng Kinh Thần Mộc, nhưng độ hiếm của nó e rằng kém chút nào.

      Quan trọng nhất là loại cây này hẳn thể nào xuất ở Đông Thổ mới đúng.

      Quỷ Hài là vùng biển ở phía Nam Nam Hoang, còn quỷ dị hơn cả Tinh La Hài. Tuy rằng diện tích của nó lớn, nhưng mây đen bao phũ quanh năm, mặt biển hắc ám trầm, dưới biển đầy những đá ngầm sắc bén như đao kiếm, mõm đá cao nhất có thể ngang với ngọn núi.

      Lời đồn vào thời thượng cổ, nơi này từng có trường đại chiến vô cùng thám khốc, tất cả những chiến sĩ tham chiến của cả hai phe đều chết trong vùng biển nhô hẹp này, nhân số dưới trăm vạn. Sau đó có người thi triển tà thuật, trấn áp những oan hồn này dưới biển, oán khí của những hồn này kết thành mây đen, ngay cả ánh mặt trời cũng bị ngăn càn.

      Sâu trong Quỷ Hài sinh ra loại Quỳ Mộc này. Loại cây này hết sức kỳ lạ, rễ của nó kết thành màng trôi mặt biển, tuy rằng là từng gốc cây, nhung thực tế cũng là thể. Bởi vậy điểm khác nhau lớn nhất của Quỳ Mộc với những loài cây khác chính là, cả rừng cây, cây nào cây nấy đều có kích cỡ như nhau.

      Trừ điểm này ra còn rất nhiều đặc điểm khác, đó là trước kia Vũ La quan sát được.

      Vũ La nhớ lại ahi chép trong điển tịch cổ xưa mà mình từng xem, Quỳ Mộc ở Quỷ Hài vô cùng hiếm có, mấy ngàn năm qua chưa ai nhìn thấy. Còn chuyện nó có đặc điểm gì, càng ai biết.

      Nhưng nghi ngờ gì, Quỳ Mộc chính là loại cây đặc biệt chỉ có Quỷ Hài mới có, hơn nữa sinh trường ở trong nước, vì sao tại sinh trường thành rừng mặt đất Đông Thồ như vậy?

      Điều kiện duy nhất ở noi này phù họp cho Quỷ Hài Quỳ Mộc sinh trường chính là khí nồng đậm, những điều kiện khác phù hợp chút nào.

      Vũ La còn trầm ngâm, bọn Hỏa Sư Đà bên cạnh dám quấy rầy, đều đứng bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.

      Đúng vào lúc này, trong cánh rừng chếch bên cạnh bỗng nhiên vang lên tràng tù và hùng hồn.

      Theo tiếng tù và vang lên, cây cỏ trong rừng dường như bị bàn tay vô hình vẹt sang hai bên, đạo nhân mã hùng hậu từ trong rừng xông ra.

      Bọn họ vừa xuất , tỏ ra đằng đằng sát khí xông về phía bọn Vũ La. Tố chất của chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng quả bất phàm, hơn trăm người bộ pháp chinh tề, khí thế cường thịnh, nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn Vũ La.

      Lúc này có thể nhìn thấy dòng máu hiếu chiến trời sinh của tộc. Mặc dù tất cả mọi người phe Vũ La đều biết rất ràng, nếu như xảy ra chiến đấu, quá nửa là bọn họ thất bại, nhung với Hỏa Sư Đà cầm đầu, hơn bảy mươi chiến sĩ vần chút do dự xông lên.

      Hai bên nhân mã lập tức đứng đối diện nhau, giương cung bạt kiếm, khí khẩn trương giống như thùng thuốc nổ, chỉ cần đốm lửa làm bạo phát vụ nổ lớn.

      Đám chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng trợn mắt trừng trừng, mà bọn Hỏa Sư Đà cũng hề lui nhượng.

      Thình lình người Bát Đại Thần Trủng di chuyền đều nhịp bước, tách ra thông đạo ở giữa đội hình. tên tộc thân hình cao lớn, long hành hổ bộ ra.

      Trước khi người này tiến ra, mọi người cảm thấy khí thế chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng mạnh như rồng cọp, cơ hồ bất khả chiến thắng. Sau khi người này tiến ra, chỉ ngạo nghễ khoanh tay mà đứng, lập tức toát ra khí thế ngập trời, cuồn cuộn như sóng sông lớn, áp chế toàn bộ khí tức của các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng.

      Hỏa Sư Đà nhịn được cau mày, lòng thầm hoàng sợ. biết người này có lai lịch thế nào, lại có được lực lượng vô cùng bá đạo, khiến cho người ta có cảm giác giữa thiên địa này chỉ còn lại mình y.

      - Bàn tọa là Nguyễn Xạ Nhật.

      Người tới thản nhiên thốt ra câu, Hỏa Sư Đà lại sợ tới mức run rẩy toàn thân:

      - Đại Tế Ti Nguyễn Xạ Nhật của Hống Tuyền Thần Trủng.

      Hống Tuyền Thần Trủng chính là trong Bát Đại Thần Trủng, lúc trước Vũ La từng xung đột với bọn Nguyễn Thôn Hồ, chính là người của Hống Tuyền Thần Trủng.

      Hỏa Sư Đà biết những chuyện này. Trong mắt những tộc tầm thường như y,

      Bát Đại Thần Trủng là thế lực cao chót vót, giống như thần minh. tại gập vị Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, đám người ô hợp phe Hỏa Sư Đà vốn tin tường mười phần lập tức bị đánh cho trở lại nguyên hình, chia năm xẻ bảy.

      - Cái gì, là Nguyễn Xạ Nhật sao...

      - Vì sao quái vật này lại tới đây?

      - xong rồi, e rằng lần này...

      Mọi người cất tiếng bàn tán xôn xao, Hỏa Sư Đà còn lòng dạ nào cổ vũ sĩ khí, bởi vì bản thân y cũng cảm thấy lần này còn hy vọng. Bát Đại Thần Trủng giống như tám ngọn núi lớn đè nặng trong lòng đám chiến sĩ tộc tầm thường này.

      Vốn Hỏa Sư Đà cho rằng người của Bát Đại Thần Trủng tập trung chú ý vào Bách Thảo Tiên Điền. Cho dù chia ra số những nơi khác, cũng quá hùng mạnh. Nếu đúng là như vậy, liên minh Thần Trủng do mình dẫn dắt còn có chút hy vọng.

      ngờ rằng đám người này lại do lão quái vật Nguyễn Xạ Nhật vốn là siêu cấp cường giả tọa trấn, lần này quả còn hy vọng gì...

      Mọi người cảm thấy lạnh toát trong lòng, sắc mặt ai nấy lộ vẻ ảm đạm.

      Nguyễn Xạ Nhật nhìn vẻ mặt mọi người, cảm thấy hài lòng, hừ lạnh tiếng, định hạ lệnh đuổi đám binh tôm tướng cá này . Bỗng nhiên đối diện có người vẹt mọi người sang bên, nhàng bước ra bước, bất ngờ vượt qua khoảng cách hàng chục trượng, lộ vẻ ung dung phóng khoáng, nháy mắt đứng trước mặt Nguyễn Xạ Nhật.

      Mặc cho khí thế của Nguyễn Xạ Nhật dâng lên như sóng dữ xô bờ, ngừng công kích về phía người nọ, người nọ vần an nhiên bất động, ánh mắt hờ hững nhìn chăm chú Nguyễn Xạ Nhật.

      Lúc Vũ La đối mặt Khoái Tông, vẫn chưa có đủ thực lực đối kháng với vị Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng. Nhưng sau lăn lộn ở Đông Thổ thời gian, thực lực vững vàng tăng tiến. Tuy rằng chưa đạt được đột phá lớn lao, nhưng tích lũy lâu ngày dài tháng cũng đạt tới cảnh giới Long Hồ đỉnh phong.

      tại hơn xa lúc vừa bước vào cảnh giới Long Hồ.

      tại cái mà Vũ La còn thiếu chỉ là cơ hội đột phá mà thôi.

      Bởi vậy tại đối mặt Nguyễn Xạ Nhật, tự nhiên hề sợ hãi chút nào, trong lòng vô cùng tin tường.

      Vũ La vừa xuất , các chiến sĩ liên minh Thần Trủng lập tức vỗ vào trán mình. Vì sao quên mất chúng ta cũng có quái vật siêu cấp, còn là quái vật siêu cấp thiên tài, ha ha ha...

      Từ lúc thấy Vũ La quyền đánh chết quái đằng vạn năm, lòng tin của mọi người trong liên minh Thần Trủng với Vũ La đạt tới mức mù quáng, giống như Kiều Hố, Mã Hồng, hắc Thủy Tiên.

      Chuyện này cũng thể trách các chiến sĩ liên minh Thần Trủng. Bất kể là ai nhìn thấy người quyền đánh chết kẻ địch cơ hồ bất khả chiến thắng như quái đằng vạn năm, ắt tin rằng người ấy chiến thắng bất cứ đối thù nào thế gian này.

      Nguyễn Xạ Nhật hết sức bất ngờ, tiểu tử này là ai...

      Y cũng nhìn thấy biến hóa cảm xúc của các chiến sĩ liên minh Thần Trủng. ràng lúc nãy mình báo ra danh hiệu, khiến cho những người này sợ tới mức mất hết lòng tin. Nhưng tiếu tử này vừa bước ra, những người này lập tức bình tĩnh lại, khôi phục lòng tin như trước.

      Phải giải quyết người trước mắt này...

      Nguyễn Xạ Nhật thầm quyết định.

      Ngày đó Nguyễn Thôn Hồ mạo phạm Nhan Chỉ Vi, Nguyễn Xạ Nhật phải đích thân giải thích. Lúc ấy y chỉ nhìn thấy Nhan Chỉ Vi xe ngựa, Vũ La và Chu Nghiên lánh trong thùng xe, cho nên Nguyễn Xạ Nhật thấy được Vũ La.

      Y khẽ khoát tay, các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng xung quanh chinh tề lui về phía sau hấn, tạo ra khoảng cách.

      cần Vũ La ra lệnh, Hỏa Sư Đà lập tức lớn tiếng chỉ huy mọi người lui về phía sau, đương nhiên bọn họ còn có chút rối loạn, được chinh tề như chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng.

      Bên này nháo nhào lui lại, người Bát Đại Thần Trủng tự nhiên khinh thường đám người ô hợp này, cười khẩy:

      - bọn quê mùa chưa từng thấy qua, hãy chờ xem tiểu tử nọ chết thế nào. đối mặt đường đường Đại Tế Ti của Hống Tuyền Thần Trủng, cường giả đứng đầu Đông Thổ.

      Người của Bát Đại Thần Trủng rất hợp lý hợp tĩnh, bởi vì bọn họ hề lo lắng. Bất kế là ai đối mặt với Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, khí thế trời sinh tự nhiên thấp hơn bậc.

      Bọn Hòa Sư Đà cũng hề tỏ ra yếu thế, nhao nhao mắng lại:

      - Đồ ngu, chờ xem tên khốn tự đại của Hống Tuyền Thần Trủng kia nếm mùi đau khổ thôi.

      - Vũ La Đại nhân chắc chấn vung quyền đánh tên Đại Tế Ti kia dẹp lép...

      - Mau chạy thôi, tại còn kịp. Chờ Vũ La Đại nhân thắng lợi, các ngươi có muốn chạy cũng còn kịp nữa...

      - Ha ha ha...

      Người Bát Đại Thần Trủng chỉ vừa câu, đám người ô hợp Hỏa Sư Đà nhao nhao thóa mạ, khiến cho người Bát Đại Thần Trủng phải sừng sốt. Chẳng lẽ bọn này chứa toàn đậu hủ trong đầu, dựa vào cái gì mà tỏ ra tự tin như vậy? biết lai lịch tiếu tử nọ thế nào, cũng nhìn ra có chỗ nào bất phàm, thực lực chân chính dường như chỉ là chiến sĩ thất phẩm hạ, vì sao bọn chúng lại tỏ ra tin tường như vậy, chuyện này quả hết sức nực cười...

      Người của Bát Đại Thần Trủng sừng sốt chút, sau đó mới có người mờ miệng phàn kích:

      - Bọn ngốc kia, các ngươi biết người mà các ngươi tin tường là ai ? Các ngươi biết người mà các ngươi tin tường đối mặt với ai ? Chỉ bằng vào thực lực của tiểu tử này, các ngươi cũng dám tự tin như vậy sao, đây là Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng...

      - Chúng ta có lòng tin như vậy đó, phục chứ gì?

      Người của liên minh Thần Trủng lập tức giận dữ mắng lại:

      - Chúng ta biết y là Nguyễn Xạ Nhật, nhưng đối mặt Vũ La đại nhân, y tuyệt có phần thắng. Hay là các ngươi mau mau khuyên nhủ Nguyễn Xạ Nhật , đừng để thanh danh đời của y bị hủy tại nơi này...

      Người Bát Đại Thần Trủng nổi giận toàn thân run rẩy:

      - có lý nào, hoàn toàn có đạo lý! tên từ kẽ đá chui ra lại muốn khiêu chiến Nguyễn Xạ Nhật Đại nhân sao? Bọn này quả nực cười, ngờ lại có lòng tin quá mức vô lý như vậy...

      Quả bọn chúng hiểu được, ràng là trận tàn sát vô cùng đơn giàn, vì sao bọn ngốc kia lại tỏ ra tự tin như vậy?

      Hai người đối mặt, Nguyễn Xạ Nhật khẽ cau mày. Động tác này theo Nguyễn Xạ Nhật thấy, hẳn là làm cho Vũ La ‘được sủng ái mà lo sợ’, tối thiểu cũng chứng tỏ rằng y coi trọng Vũ La. kẻ có thể được mình coi trọng, cho dù là chết hẳn cũng cảm thấy vinh hạnh.

      Nguyễn Xạ Nhật quả có đủ vốn liếng để kiêu ngạo. Hống Tuyền Thần Trủng là trong Bát Đại Thần Trủng, y lại là đệ nhất nhân cầm quyền Hống Tuyền Thần Trủng, đối mặt với chiến sĩ thất phấm hạ, có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường.

      Khóe miệng Nguyễn Xạ Nhật khẽ nhếch lên:

      - Vốn giữa hai ta oán cừu, đáng tiếc ngươi nên xuất ở trước mặt ta vào lúc này...

      Thủy Thần Lực xung quanh bắt đầu khởi động nhè , tràng tiếng róc rách kỳ quái vang lên, khí thình lình tràn ngập rất nhiều bọt nước to bằng trứng gà.

      Hỏa Sư Đà trấn an mọi người:

      - Hống Tuyền Thần Trủng tu luyện Thủy Thần Lực, nơi này là núi rừng, xung quanh có nước, thực lực của y bị hạ xuống tới mức thấp nhất...

      Hỏa Sư Đà còn chưa dứt lời, chỉ thấy đám bọt nước kia sau cái vung tay của Nguyễn Xạ Nhật xếp đều tăm tắp thành chuỗi dài, giống như sợi xích do bọt nước kết thành.

      Sợi xích này bay vút lên trời, ra ngoài tầm mắt mọi người có thể nhìn thấy.

      Hỏa Sư Đà ngơ ngác:

      - Tên khốn này muốn làm gì vậy...

      riêng gì Hỏa Sư Đà, tất cả mọi người ở đây cũng hiểu, kể cả chiến sĩ của Bát Đại Thần Trung.

      Nhưng vào lúc này, tràng tiếng sấm văng vẳng truyền đến, Hỏa Sư Đà chợt cảm thấy ổn:

      - Có chuyện gì vậy?

      - Đó là thứ gì vậy?

      Có người tinh mắt lập tức nhìn thấy vẻ khác thường trời, tiếng sấm trở nên càng ngày càng dần, dần dần nối liền với nhau thành chuỗi ầm ầm ngừng. tròi xuất đám mây lớn chậm rãi hạ xuống, dưới đám mây ấy là đầu sợi xích bọt nước của Nguyễn Xạ Nhật.

      Bốn phía vang lên những tiếng kinh hô thất thanh, ai nấy hiểu Nguyễn Xạ Nhật muốn làm gì.

      - ngờ... ngờ y kéo đám mây xuống...

      Lần này cho dù là người liên minh Thần Trủng cũng hơi dao động, có thể kéo mây xuống, thực lực như vậy có thể dùng hai từ ‘ nghiệt’ để hình dung, biết Vũ La làm được như vậy ?

      Có mây hẳn có mưa, từ điểm này, mây cũng thuộc về phạm trù mà Thủy Thần Lực có thể khống chế. Chẳng qua mây ở cao hàng chục vạn trượng, Nguyễn Xạ Nhật có thể khống chế thần lực đạt tới độ cao như vậy. quả khiến cho người ta phải kinh ngạc vô cùng.

      Người của Bát Đại Thần Trủng vô cùng hưng phấn, bởi vì thắng lợi của Nguyễn Xạ Nhật coi như định, cũng vì có thể chứng kiến thần kỹ bậc này.

      - Đám ngốc kia, tại hối hận rồi phải , muộn rồi, ha ha...

      Người của Bát Đại Thần Trủng tỏ ra dương dương đắc ý.

      Ánh mắt Nguyễn Xạ Nhật nhìn Vũ La với vẻ trêu chọc, vẫn khống chế đám mây kia hạ xuống ngừng. có sông hồ lớn sao, người tu luyện Thủy Thần Lực ở bất cứ đâu cũng có thế tìm được môi trường thích hợp đé thi pháp. Trong khí vần có nước, chẳng qua bí mặt này, những kẻ hèn mọn như các ngươi thể nào biết được mà thôi.

      Nhưng khiến cho Nguyễn Xạ Nhật có hơi thất vọng, thần sắc của Vũ La hề lộ vẻ kinh hoàng.

      Y khỏi có chút kỳ quái: nhân vật trước mặt mình vần tỏ ra lạnh nhạt như vậy, chắc chấn phải là người ngu xuẩn tới mức nhìn ra được lợi hại của thần kỹ mà mình thi triển.

      Như vậy cũng chỉ có khả năng: sợ.

      Kết luận này khiến cho Nguyễn Xạ Nhật giật thót trong lòng, theo bản năng quyết định lấy ổn thỏa làm trọng.

      Tuy rằng nhìn qua Vũ La chỉ có thực lực thất phẩm hạ, nhưng Nguyễn Xạ Nhật phải là loại tép riu như Kim Hà Hạo, bí mặt mà y biết được có thế bao trùm khấp Đông Thổ. Y biết được các vị Đại Thánh Đông Thổ như Cửu Vĩ Bạch Hồ ợ Thạnh Khâu, Thất Thù Giao Long ở Nộ Long đảo là có . Cho nên thấy chiến sĩ thất phẩm hạ lại tỏ ra lạnh nhạt trước thần kỹ của mình, ngược lại dám khinh thường.

      Nguyễn Xạ Nhật thu hồi thái độ khinh miệt và ngạo nghễ trước đây của mình, khẽ sờ cằm chữ:

      - Mời!

      Chỉ chữ này nhung từ miệng Nguyễn Xạ Nhật ra lại có trọng lượng khác hẳn. Người của Bát Đại Thần Trủng vô cùng kinh ngạc: Vì sao Nguyễn Xạ Nhật Đại nhân lại tỏ ra khách sáo với tên phế vật này như vậy?

      Rất nhanh bọn họ bình thường trở lại: Quả nhiên hổ là Đại Tế Ti các hạ, đổi lại là người khác, làm sao có được phong độ cao thủ như vậy?

      Vũ La gật đầu cái, cũng giơ tay ra hiệu mời.

      cử chỉ của Nguyễn Xạ Nhật vào thời khấc mấu chốt khiến cho trong lòng Vũ La thoáng sinh hảo cảm. thực tế trước khi xảy ra cuộc chiến này, Vũ La vẫn nhớ tới tên thất phu lỗ mãng Nguyễn Thôn Hồ, cho nên có hảo cảm gì với Hống Tuyền Thần Trủng. Lúc này xem ra, Nguyễn Thôn Hồ có thể trờ thành Hồ Báo chiến sĩ của Hống Tuyền Thần Trủng, e rằng cũng là do vị cao nhân chân chính Nguyễn Xạ Nhật này an bài. Tuy rằng Nguyễn Thôn Hổ có đầu óc, nhung chiến lực hùng mạnh, có thể dễ dàng khống chế, cũng giống như thanh đao sắc bén trong tay Nguyễn Xạ Nhật.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #359

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 360
      Sau khi Vũ La ra hiệu mời, Kỳ Lân Tý vừa thăng cấp, Lực Bạt Sơn vừa đạt được cùng nhau phát động. Vũ La lăng chộp ra trảo, cỗ Mộc Thần Lực xuất trong tay. Lực lượng của Thần Hỏa Kỳ Lân có được Mộc Thần Lực làm chất dẫn cháy, trở nên hùng mạnh vô cùng. Tiếng lửa cháy vù vù vang lên, ngọn lửa bao trùm cánh tay trái Vũ La, mười chín con rồng lửa cuồng bạo xông ra, ngưng tụ bên cạnh Vũ La thành mười chín con Thần Hỏa Kỳ Lân, khiến cho Nguyễn Xạ Nhật nhịn được sắc mặt đại biến.

      Nguyễn Xạ Nhật thầm gật đầu, may là lúc nãy mình nhìn ra tiểu tử này bất phàm, nếu tùy tiện động thù, bị thua chưa chắc, lỡ chịu thiệt thòi, mất mặt xấu hố là lẽ đương nhiên.

      Y nhìn Vũ La vuốt cằm ra hiệu, sau đó sử dụng thần lực lăng tiếp ứng. bầu trời, đám mây khổng lồ kia lập tức nén lại thành tấm màn nước màu xanh.

      Nguyễn Xạ Nhật điều khiển tấm màn nước này bất động.

      Đây gọi là tự trọng thân phận, đồng thời cũng là ám hiệu tấn công.

      Vũ La hiểu trong lòng, cũng ép người quá đáng, tay trái giơ lên cao, dường như có thé chống trời. Mười chín con Thần Hỏa Kỳ Lân phát ra tiếng gào thét đồng loạt, sau đó há to miệng, phun ra mười chín ngọn lửa màu vàng hợp lại thành luồng lửa đường kính chừng năm trượng. Luồng lửa này gào thét quay cuồng, tới đâu khí trở nên nóng rực tới đó, ánh sáng cũng bị khúc xạ, gian xuất gợn sóng mờ mờ.

      Luồng lửa này vừa quét qua, lớp đất khoảng vài chục trượng bên bị đốt thành tro. sau đó lại bị cuồng phong theo luồng lửa thổi tan tác.

      Ầm tiếng vang lên, rồng lửa va chạm mạnh vào màn nước, màn nước hóa khí trực tiếp, hề xuất hơi nước.

      Luồng lửa gào thét, đột phá tầng tiếp theo của màn nước. Màn nước này vừa bị luồng lửa đột phá tầng trước, lập tức xuất tầng sau kịp thời ngăn chận luồng lửa.

      Luồng lửa liên tiếp đột phá mười chín lớp màn nước, rốt cục kiệt lực, dữ tợn gầm thét tiếng, tiêu tan trong vô hình.

      Mà màn nước kia chợt lóe lam quang, cũng tan biến giống như bọt nước.

      Noi luồng lửa kia dừng lại vừa khéo nằm ngay trước mặt chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng. Bọn họ thấy luồng lửa đáng sợ này đánh thẳng tới trước mặt mình, cũng bị dọa cho ngây người sợ hãi. Công kích hùng mạnh như vậy, bọn họ thể nào chống cự. May là cuối cùng màn nước ngăn chận được luồng lửa, tất cả mọi người cảm thấy như vừa dạo vòng trước Quỷ Môn quan, mồ hôi lạnh sau lung chảy ròng ròng, gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh thấu tận xương tùy.

      Chẳng trách đám binh tôm tướng cá kia giống như vừa được uống thần dược, tỏ ra tin tường thập phần. Tiểu tử này quả nhiên phải là đơn giản...

      Các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng nhịn được đồ dồn ánh mắt nhìn về phía Vũ La, làm như vừa thấy con quái vật xuất .

      Bên cạnh Vũ La vẫn còn mười chín con Thần Hỏa Kỳ Lân. Thủy Thần Lực trong tay Nguyễn Xạ Nhật vần chớp động lam quang, hai bên vẫn còn dư lực, bất quá cũng cảm thấy kiêng kị lẫn nhau.

      Nguyễn Xạ Nhật thình lình cười tiếng, hờ hững thổi vào lòng bàn tay. Thủy Thần Lực mà y vất và ngưng tụ lại nhất thời hóa thành điểm điểm lam quang, sau đó biến mất thấy nữa.

      Y gật đầu với Vũ La:

      - Quả là hùng xuất thiếu niên.

      Vũ La thấy vậy cũng thoáng động niệm, thu lại hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù, mười chín Thần Hỏa Kỳ Lân bên cạnh cũng theo đó tiêu tan.

      Người của Bát Đại Thần Trủng ngẩn ngơ, có kẻ hiểu bèn hôi người bên cạnh:

      - Chuyện này là thế nào vậy, vì sao Nguyễn Đại nhân thu tay lại, rốt cục là ai thắng ai thua?

      Có kẻ nhìn ra cất tiếng thở dài:

      - Ngang nhau.

      Ngang nhau ư? Người vừa hỏi cảm thấy hết sức khó tin, Vũ La chỉ là tên tiểu tử vô danh, Nguyễn Xạ Nhật lại là cường giả hàng đầu Đông Thổ, ngờ lại ngang nhau.

      - Có lẽ Nguyễn Đại nhân cảm thấy khó lòng thù thắng, cho nên quyết định dừng tay. Hai bên... quả là ngang ngửa.

      Đám chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng cũng cảm thấy khó tin. Mặc dù đòn vừa rồi của Vũ La lợi hại vô cùng, nhung bọn họ lại thấy Vũ La là cường giả cùng cấp bậc với Nguyễn Xạ Nhật. Nhưng tại Nguyễn Xạ Nhật thu tay lại, chẳng khác nào thừa nhận thực lực Vũ La phân cao thấp với mình, làm sao khôi khiến cho người ta khiếp sợ?

      Chẳng trách đám ô hợp kia có lòng tin với như vậy...

      Vũ La suy nghĩ chút, chợt lật tay ra. chiếc nhẫn bạch ngọc ra, có khắc con bạch hồ lười biếng, đôi mắt đỏ như máu.

      Nguyễn Xạ Nhật vừa thấy nhẫn này lập tức sắc mặt đại biến, lòng thầm kinh hãi, lại cảm thấy có chút may mắn. May là vừa rồi mình lỗ mãng, bằng mạo phạm vị này, e rằng Hống Tuyền Thần Trủng có kết quả tốt.

      Y như nhớ lại chuyện gì, bèn hỏi:

      - Phải chăng vừa rồi đám bộ hạ gọi ngươi là Vũ La Đại nhân?

      Lúc trước Nguyễn Thôn Hồ bị Nhan Chỉ Vi dạy cho bài học, sau khi trở về kể lại, có nhắc tới tên Vũ La.

      Vũ La khẽ gật đầu, nhất thời Nguyễn Xạ Nhật kề đến mặt mũi, vội vàng ôm quyền :

      - Lúc trước hạ nhân biết chuyện, đắc tội nhiều, kính xin Vũ huynh đệ mỡ lượng bao dung!

      Trong lòng Nguyễn Xạ Nhật lúc này hết sức buồn bã, Nguyễn Thôn Hổ đắc tội người ta, tại mình suýt chút nữa mạo phạm, muốn sửa chữa mối quan hệ này e rằng hết sức khó khăn.

      Y nhớ lại lần trước, thiếu nữ áo trắng kia cảnh cáo mình: “Hống Tuyền Thần Trủng các ngươi biết chuyện cũng chỉ hai lần, danh hiệu các ngươi vang danh Đông Thổ.”

      Kết quả lần này mình chạm mặt Vũ La, lần này e rằng phiền phức .

      Đám chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng phía sau nhìn thấy dường như Nguyễn Xạ Nhật hành lễ với Vũ La, giống như vừa thấy chuyện khó tin nhất đời, cả bọn ai nấy trợn tròn mắt.

      Nguyễn Xạ Nhật biết mình làm như vậy coi như còn chút thể diện nào, nhưng thế giải thích cho các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng, thế làm gì hơn là kiên trì nhìn Vũ La, nhìn tới những người kia lần nào.

      - Vũ huynh đệ, chuyện này là kẻ biết có tội, Hống Tuyền Thần Trủng chúng ta tuyệt đối phải là biết tốt xấu. Xin Vũ huynh đệ bất tất phải nhọc lòng, sau khi trở về, chúng ta ...

      Y muốn đưa ra lợi ích để lấy lòng Vũ La, lại bị Vũ La giơ tay lên ngắt lời:

      - Đại Tế Ti cần lo lắng, chuyện này chỉ có ta và ngươi biết.

      Nguyễn Xạ Nhật nghe vậy sừng sốt, chợt thở ra hơi dài, ôm quyền vái vái, lần này hết sức chân thành:

      - Vũ huynh đệ quả là bao dung đại lượng, Nguyễn mồ xin đa tạ.

      Vũ La thích mượn uy thế người khác, lấy ra chiếc nhẫn bạch hồ, cũng chỉ là muốn tránh cuộc xung đột hoàn toàn có cần thiết. Dù là nếu xảy ra đánh nhau , cũng sợ gì Nguyễn Xạ Nhật, nhưng Niên Luân Mộ Địa này hung hiểm vô cùng, cho nên Vũ La sáng suốt quyết định giữ lại thực lực.

      - Ta lập tức dẫn người rút lui.

      Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy mình nên biết điều, có qua có lại.

      Vũ La lại xua tay:

      - Vậy cũng cần, nếu như Đại Tế Ti có ý kiến gì, ta thấy chỉ bằng Đại Tế Ti về phía Đông, ta về phía Tây, mỗi người phía. Ai có thế vào trong mộ địa trước, chiếm được Hoàn Hồn Thảo, vậy phải trông vào vận may của mỗi người, sao hả?

      Vũ La còn muốn người Bát Đại Thần Trủng chia sè nguy hiểm bên trong Niên Luân Mộ Địa với mình, sao để cho bọn họ được?

      Nguyễn Xạ Nhật lại cảm thấy vui mừng, quan sát Vũ La cẩn thận, thấy Vũ La phải là giả vờ, xoay chuyến ý nghĩ trong lòng, rốt cục cũng hiểu ra dụng ý của Vũ La, khẽ mỉm cười gật đầu :

      - Như vậy cũng tốt!

      thực tế Nguyễn Xạ Nhật quyết định giúp cho Vũ La phen, cho dù y lấy được Hoàn Hồn Thảo cũng có tác dụng gì, bất quá có thêm món bảo bối để đó dùng. Cho nên y quyết định ở lại giúp Vũ La chia hỏa lực, đến lúc cuối cùng lấy Hoàn Hồn Thảo tặng cho Vũ La. mối nhân tình như vậy, nhất định Vũ La ghi nhớ trong lòng, như vậy xóa được tội mạo phạm lúc trước, Hống Tuyền Thần Trủng nhờ vậy cũng có thể được bảo toàn.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #360

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :