Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 346
      Có lẽ khi dùng tới lần thứ mười, hai con rối thạch thú này hông mất. Cho nên tuy rằng Hồng Phá Hải chuẩn bị sẵn thủ đoạn này, nhưng định dùng tới. Hôm nay vì muốn cứu vãn thế diện, cho nên lão mới sử dụng.

      Ngay cả hai người ngoài cuộc là Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên cũng có thể cảm nhận được, ràng thân thể hai con rối thạch thú này toát ra cỗ khí thế mạnh mẽ như cuồng phong, bay phớt qua mặt hai nàng.

      Sắc mặt Nhan Chỉ Vi biến đồi, ý niệm xoay chuyền liên hồi trong đầu:

      - Vũ La, tại ngươi thể chiến thắng hai con rối thạch thú này. Ngươi hãy giữ chân chúng, ta vào đó lấy thứ kia ra, chỉ cần có thể giữ chân chúng trong thời gian ba mươi lần hô hấp là được, ngươi có nấm chắc hay ?

      Nhan Chỉ Vi thầm cân nhấc, cũng chỉ có biện pháp này có thể làm được. Muốn chiến thắng hai con rối thạch thú chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền.

      tại nàng lo biết Vũ La có thể giữ được hai con rối thạch thú này trong thời gian ba mươi lần hô hấp hay .

      Vũ La có trả lời, mà tỏ ra sợ, tiến lên nghênh đón hai con rối thạch thú. Nhan Chỉ Vi tỏ ra hết sức quan tâm:

      - Vũ La, ngươi đừng kích động...

      Vũ La lại tiến tới hai bước, thân thể bay lên , toàn thân cong lại như cánh cung, phần eo phát lực, khuỷu tay gấp lại, súc tích tràn đầy lực lượng.

      Theo tiếng quát lớn, nửa người của Vũ La đột ngột gập lại, quyền của giống như tên nằm dây cung, giáng mạnh vào con rối thạch thú.

      Con con rối thạch thú nọ giương nanh múa vuốt đánh tới, tự tin mười phần, ngờ gập phải cỗ lực lượng hùng mạnh giáng xuống, đầy lui thân lực lượng hỏa diễm của nó trở về. Chỉ nghe tiếng gào thét vang lên, con rối thạch thú văng ra ngoài xa mười mấy trượng, va vào những chấn song lan can tiểu lâu. Những thanh lan can này nhìn qua có gì nổi bật, cũng biết làm bằng tài liệu gì mà cứng rắn vô cùng. Con rối thạch thú vừa va vào chỉ nghe vang lên tiếng keng, nhưng chút sứt mè.

      Nhưng con rối thạch thú bị va chạm thất điên bát đảo, giãy dụa lúc lâu sau vần chưa thể đứng dậy.

      Con rối thạch thú còn lại sắc mặt hung tợn, ngờ lực lượng gia tăng gấp bốn lần, đồng bạn của mình tỏ ra khinh địch, bị Vũ La đấm cho quyền văng ra xa, lăn lông lốc dưới đất giống như chó đá.

      Trong lúc nó còn sừng sốt, Vũ La vọt tới bên cạnh giơ tay ra, cỗ lực lượng hùng mạnh thể kháng cự giữ chặt lấy cổ con rối thạch thú.

      Hai con rối thạch thú này cũng cao bằng người, nếu so với Vũ La ràng là khổng lồ hơn rất nhiều. Nhưng tại nó bị Vũ La nấm trong tay lại còn chút lực lượng phản kháng nào cả. Lập tức bị Vũ La quật ngược quật xuôi bình bình dưới đất, khiến cho thân hình con rối thạch thú này gần như muốn vỡ.

      tay Vũ La xách theo đầu con rối thạch thú này, bước ra hai bước vượt qua khoảng cách mười mấy trượng. Tay còn lại của chộp vào con rối thạch thú còn lại vẫn còn chưa đứng dậy được, đôi mắt màu bạc của nó có vẻ mê man. Vũ La mỉm cười, hai tay đập mạnh, chỉ nghe bùng tiếng, hai đầu của hai con rối thạch thú đập mạnh vào nhau.

      vòng sóng xung kích có thể thấy được bằng mắt thường bắt đầu khuếch tán ra từ chỗ hai đầu con rối thạch thú chạm nhau. Trận pháp trong thân thể hai con rối thạch thú bị chấn động sụp đồ, cỗ hỏa khí từ mông chúng lập tức thoát ra ngoài.

      Vũ La thả tay ra, hai con rối thạch thú rơi xuống đất, toàn thân cứng đờ, rốt cục thể dậy được nữa.

      Nhan Chỉ Vi thấy vậy bàng hoàng ngơ ngác, mình chỉ cần Vũ La kéo dài trong thời gian ba mươi lần hô hấp, Vũ La cũng hoàn thành nhiệm vụ vượt mức quá xa, bất quá tiểu bạch hồ rất thích.

      Chẳng qua kết quả này ra ngoài dự liệu của nàng. Nhan Chỉ Vi gãi gãi đầu, cảm thấy khó lòng tin được, lúc lâu sau mới lẩm bẩm:

      - Tên này có phải là người vậy, cho dù là tộc cường tráng nhất cũng có được lực lượng nhục thể đáng sợ như vậy...

      Chu Nghiên thấy vậy toát mồ hôi lạnh toàn thân. Dọc đường , Vũ La ngừng bày ra thực lực ở đủ các phương diện, khiến cho Chu Nghiên cảm thấy thái độ kiêu ngạo của mình lúc mới gập Vũ La lần đầu tiên trờ thành hết sức nực cười. Lúc này Chu Nghiên cảm thấy may mắn, may là là muội phu của mình, bằng chỉ bằng vào thái độ khinh thị của mình đối với lúc trước, chỉ cần hai chiêu là có thể thừa sức thu thập mình.

      Vũ La giơ tay trước mặt Nhan Chỉ Vi lúc này vần còn chết lặng tại chỗ chưa khôi phục tinh thần, tức tối kêu lên:

      - Nàng ngây người ra đó làm gì, muốn tìm thứ aì mau mau chút...

      -Ồ...

      Nhan Chỉ Vi đáp ứng, về phía tiểu lâu, chỉ là còn có hơi kinh hồn khiếp vía.

      đỉnh núi, Hồng Phá Hải cũng kinh ngạc vô cùng. Lão thân là Đại Thánh tộc tôn quý, đời trải qua biết bao bão táp mưa sa, thậm chí còn nhớ lần mình kinh ngạc gần đây nhất là lúc nào.

      ràng là sinh vật chẳng khác nào con kiến, lại có thể có được lực lượng hùng mạnh như vậy...

      Hồng Phá Hải lẩm bẩm:

      - thể ngờ rằng ta xem thường tiểu tử này...

      Lão trầm ngâm lúc, đột nhiên giơ tay lên vân vê cằm:

      - Nếu là như vậy, có thể...

      Suy nghĩ lát, Hồng Phá Hải gật gật đầu, thân hình to lớn ngạo nghễ hóa thành bảy đạo hư ảnh, biến mất thấy.

      Cũng may tất cả bố trí trong tiểu lâu vẫn như cũ, Nhan Chỉ Vi vô cùng thuận lợi tiến vào vị trí trung tâm, tìm được chiếc hộp gỗ dãy giá gỗ.

      Nàng mỡ hộp gỗ ra, bên trong có chén rượu thủy tinh, trong chén chứa hai phần ba chất lỏng đõ sẫm như máu. Trong chất lõng màu đõ này, hạt châu màu tím đen trôi nổi bập bềnh.

      Bên ngoài chén, chín phương hướng mỗi hướng có khấc con rồng, miệng rồng há to về phía miệng chén. Trong miệng rồng có hào quang mờ mờ quay cuồng, thỉnh thoảng ảo hóa ra đạo phù văn.

      - Đây là...

      Vũ La hỏi câu.

      Nhan Chỉ Vi :

      - thân tinh huyết cùng đan của thượng cổ Thần Thú Long Quy.

      Vũ La giật mình kinh hãi, vừa định gì đó, thình lình cảm thấy gian xung quanh nhanh chóng trở nên ảm đạm. Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên còn chưa phát giác ra, Vũ La cất tiếng thở dài, uể oải thõng vai xuống.

      - Vì sao vậy?

      Lúc này Nhan Chỉ Vi mới cảm thấy khác thường, Vũ La nỡ nụ cười khổ:

      - Còn sao nữa, chúng ta bị bắt rồi.

      Đối phương dùng lực lượng hùng mạnh khiến cho người ta thể nào kháng cự, trực tiếp xé rách gian, tóm lấy gian bao gồm cả ba người đưa .

      tại ba người Vũ La bị nhốt trong gian của đối phương.

      Chỉ cần giơ tay nhấc chân có thể xé rách gian, ngoại trừ vị Thất Thù Giao Long Đại Thánh Hồng Phá Hải ra, Nộ Long đảo còn ai có được bản lãnh này?

      Thủ đoạn bá đạo như vậy khiến cho người ta có đường nào phàn kháng. Cộng cả kinh nghiệm chiến đấu của Vũ La trong hai kiếp lại, cũng chưa từng gập được đối thủ đáng sợ tới mức này.

      Nếu so với Hồng Phá Hải, Lâm Tuyệt Phong quả thể xưng là đối thù.

      Ba người Vũ La thân trong bảo khố, xung quanh toàn là bảo vật vô giá, chỉ cần sơ ý chút làm hư hao những bảo vật này. Hồng Phá Hải lại chút do dự xé rách gian trong này, thề tự tin hết sức mạnh mẽ, cũng thể ra tính cách bá đạo ngang tàng của lão.

      Nhan Chỉ Vi cố gắng nỡ nụ cười:

      - Hồng gia gia, chẳng lẽ ngài nhốt ta ở trong này...

      Trong hư màng hắc ám, ai trả lời nàng.

      Nhan Chỉ Vi kêu như vậy vài canh giờ, vần có tiếng đáp lại, rốt cục mệt mõi. Nàng thèm quan tâm tới hình ảnh của mình, ngồi phệt xuống bên cạnh Vũ La, hơi nức nỡ :

      - Xong rồi, lần này Hồng gia gia nổi giận , làm sao đây...

      Chu Nghiên hiểu ngôn ngữ tộc, nhưng nghe được thanh , khôi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nhan Chỉ Vi cái, lại nhìn nhìn Vũ La.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #346

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 347
      Nếu Hạn Bạt Huyết Phần của còn sống, thêm vào Bách Vạn Nhân Đồ, hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất trong người, còn có lực để liều mạng trận. Thế nhung tại... Vũ La thể vọng động được.

      Huống chỉ Nhan Chỉ Vi cùng Chu Nghiên còn nằm trong tay Hồng Phá Hải.

      Trong lòng Vũ La hết sức nặng nề, bị người khác dùng sức mạnh áp chế như vậy, bất cứ là ai cũng cảm thấy hết sức đau khổ. Mà theo lời Hồng Phá Hải, nếu mình thất bại, lão bắt Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên kéo dài hậu duệ cho Thất Thù Giao Long nhất tộc, Vũ La chút nghi ngờ.

      Tuy rằng Hồng Ngạo chết, nhưng nhờ có thủ đoạn của Hồng Phá Hải, thân thể Hồng Ngạo vần có sức sống như trước. Thù đoạn dơ bấn này, Vũ La cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng Hồng Phá Hải xuất thân tộc, lại là Giao Long nhất tộc, lão mới có cố kỵ gì.

      Thấy Vũ La bằng lòng, Hồng Phá Hải hài lòng gật đầu cái, chỉ về phía Tây Bấc:

      - , nghe Hoàn Hồn Thảo ở Vũ Uyên sơn, bất quá ngay cả ta ở Thần Hoang hải cũng nghe được tin này, có nghĩa là nó lan truyền khấp Đông Thố. Người khác ta biết, nhưng lão già Thiết Hoành Giang kia hẳn nhúng tay...

      Nhan Chỉ Vi nghe lão tới cái tên Thiết Hoành Giang, lập tức thét lên tiếng kinh hãi:

      - Vũ La đừng , Thiết Hoành Giang chính là nhân vật đồng bối với gia gia, chắc chấn ngươi phải là đối thù. Hơn nữa lão ta thủ đoạn tàn độc, ngươi chính là chịu chết.

      Hồng Phá Hải khẽ cau mày, trong đạo linh văn người Nhan Chỉ Vi bay ra đạo linh văn khác nhô hơn, dừng lại môi Nhan Chỉ Vi. Lập tức nàng thể nên lời, nhung vẻ mặt lo lắng vẫn thể nào che giấu.

      Vũ La liếc nhìn hai nữ nhân cái, mỉm cười :

      - Yên tâm , ta còn phải trở về cứu các nàng.

      Hồng Phá Hải thản nhiên :

      - Ngươi yên tâm, Thiết Hoành Giang rất lười biếng, chắc chấn đích thân Vũ Uyên sơn. Bất quá lão bà của lão cũng biết sinh nỡ, ổ trứng có tới mười bảy, mười tám quả, vừa con vừa cháu quả ít. Chỉ cần ngươi may mắn, lão già kia phái con tới, mà là nhân vật đời cháu ra tay, vậy ngươi chết được.

      Hồng Phá Hải chỉ hời hợt vài câu tiết lộ tình huống của Thiết Hoành Giang cho Vũ La.

      Thiết Hoành Giang chính là nhân vật đồng bối với Hồng Phá Hải và Cửu Vĩ Bạch Hồ Nhan lão, cũng là thượng cổ tộc Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc. Bất quá nếu về huyết thống, Thâm Uyên Huyết Ngạc còn kém xa Cửu Vĩ Bạch Hồ và Thất Thù Giao Long.

      Thâm Uyên Huyết Ngạc có ưu điểm là năng lực sinh sàn rất mạnh, bất quá tình huống cũng nhiều như lời Hồng Phá Hải vừa khoác lác. Tới cấp bậc như bọn lão, cho dù là Thiết Hoành Giang muốn sinh ra đứa con cũng hết sức khó khăn, cần cả hai phu thê thai nghén tinh khí mấy trăm năm mới có thể thụ thai, sau đó mang thai bao lâu còn phải xem tình huống của thai nhi, mau là mấy trăm năm, lâu là mấy ngàn năm. Dù sao những đưa con sinh ra cũng là hậu duệ thiên phú tuyệt đỉnh, quá trình thai nghén dễ dàng gì.

      Cho đến bây giờ, Thiết Hoành Giang bất quá cũng chỉ có hai trai , mười mấy đứa cháu mà thôi.

      Quy mô như vậy, Thiết Hoành Giang bên trong tộc có thể được xem là con cháu đầy đàn. Cứ nhìn Nhan lão và Hồng Phá Hải là có thể hiểu được.

      Nhân vật như bọn họ, sinh ra hậu duệ cũng là thiên tài nghịch thiên, thường là gập phải kiếp nạn Thiên Đố, số còn sống sót cũng nhiều.

      Chu Nghiên dùng ngôn ngừ Nhân tộc hôi Vũ La rốt cục có chuyện gì. Thấy Vũ La ấp úng, Chu Nghiên biết chuyện này ổn, cũng lớn tiếng ngăn càn Vũ La. Hồng Phá Hải ngại nàng làm ồn, cũng phong ấn khả năng chuyện của nàng giống như Nhan Chỉ Vi.

      Trước khi lên đường, Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên thể chuyện, hai đôi mắt đẹp đều nhìn Vũ La tràn đầy lo lắng. Đây phải là ái tĩnh, chỉ là ba người coi như hảo hữu cùng chung hoạn nạn, tại Vũ La đơn thân vào nơi nguy hiếm, hơn nữa là vì cứu hai người bọn họ, tự nhiên cả hai nữ nhân cảm thấy trong lòng áy náy yên.

      Hồng Phá Hải đưa Vũ La ra ngoài, lúc ngang qua tiểu lâu khi trước, thình lình lão vung tay, đạo hào quang từ trong đó bay ra. Đạo hào quang này dừng lại trước mặt Vũ La, hóa thành chiếc hộp gỗ hình con thoi dài chừng bàn tay.

      - Món đồ chơi này tên là Ngọc Tung Trùng, chính là dị bảo dùng loại giáp trùng chuyên ăn ngọc hiếm có làm nguyên liệu chế tác mà thành, tốc độ phi hành rất mau. Ngươi Vũ Uyên sơn, ngày đêm có thể tới. Ngươi dùng nó là có thể bay thẳng tới Thần Hoang hải, với tốc độ của nó, Bán tộc hầu như kịp có phàn ứng gì.

      Hồng Phá Hải xong bèn vung tay lên, đạo cuồng phong chợt nổi. Vũ La chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, cành vật biến hóa, dưới chân mấy trăm trượng chính là mặt biển, rơi thẳng xuống.

      Vũ La vội vàng thôi thúc thần lực, sử dụng Ngọc Tung Trùng kia đỡ lấy thân mình.

      Thần lực của Vũ La vừa tiến vào món dị bảo nọ, nhất thời phóng xuất màng hào quang mờ mịt, tạo thành gian rất lớn bao phủ Vũ La vào trong. Sau đó hào quang thu lại, lui vào trong Ngọc Tung Trùng, lập tức dị bảo con thoi này hóa thành đạo bạch quang, vù cái bay về phía Đông Thổ.

      Dị bảo này hiển nhiên có giá trị phải tầm thường. Vũ La biết Vũ Uyên sơn có xa lấm , nhưng thứ có thể được Hồng Phá Hải cẩn thận cất trong bảo khố nhất định bất phàm.

      Hồng Phá Hải cho bảo bối này ngoài nguyên nhân vô cùng coi trọng Hoàn Hồn Thảo, lo rằng Vũ La đường chậm trễ. ra lão còn nế mặt Nhan lão, cố ý tỏ ra hòa hoãn, nhung Vũ La nhìn ra điểm này.

      Bất quá Vũ La còn thiếu pháp bảo phi hành, có Ngọc Tung Trùng này ra cũng giải quyết được nhu cầu cấp bách trước mắt.

      ra Hồng Phá Hải sắp xếp chu đáo. Sau khi Vũ La tiến vào trong liền phát , bên trong Ngọc Tung Trùng này được bố trí sẵn tấm bản đồ Đông Thổ. Vũ Uyên sơn mà Vũ La muốn , bản đồ ra hư ảnh hào quang màu đen nhạt, chỉ cần Vũ La điều chinh phương hướng cho đúng, dù có muốn bay sai đường cũng khó.

      Phi hành cả ngày, mắt thấy sắp sửa tới Vũ Uyên sơn. Lúc này sắc trời tối, Vũ La bèn đáp xuống, thu Ngọc Tung Trùng lại, quan sát bốn phía xung quanh.

      ra nơi này là bên ngoài Vũ Uyên sơn, từ bình nguyên muốn vào vùng núi phải vượt qua ngọn đồi cách đó hơn trăm trượng. Vũ La nghe Hồng Phá Hải các thế lực lớn của Đông Thổ nghe được tin Hoàn Hồn Thảo, đoán rằng lúc này nhất định các thế lực tụ tập xung quanh Vũ Uyên sơn, tại mình tùy tiện xông lên núi hiến nhiên phải là sáng suốt.

      Dù rằng Đông Thổ vốn rất giàu tài nguyên về dược liệu, nhưng Hoàn Hồn Thảo cũng là ngàn năm khó gập. Tên như ý nghĩa, chỉ cần thể xác bị tổn hại, Hoàn Hồn Thảo có thể cứu sống lại được. Năng lực thần kỳ như vậy ra cũng phải là của Thảo Mộc nhất mạch, mức độ ảo diệu của nó gần như có thể sánh ngang với Thiên Mệnh Thần Phù. Vũ La có nghiên cứu aì trong phương diện này, cho nên cũng hiểu đầu đuôi gốc ngọn.

      Trong lòng có tính toán, lặng lẽ giấu hành tung, vượt qua ngọn đồi kia. Sau khoảng gần canh giờ, chợt nghe phía trước có thanh người chuyện, Vũ La mới nhàng thở ra, lặng lẽ tiếng động tiến về phía đó.

      Sau ngọn đồi có đống lửa cháy bừng bừng, xung quanh có sáu, bảy người ngồi. đỉnh đồi có người ngồi canh gác, nhung cũng làm khó được Vũ La. tới gần đám người kia chỉ cách chừng mấy trượng, nhưng người canh gác cũng phát .

      Tuy rằng Phượng Kim Thần Trũng chúng ta là Thần Trũng cấp hai, nhưng nghe lần này Bát Đại Thần Trũng cũng có phái người tới đây. Vả lại còn có ít thế lực thần bí cũng tới, chúng ta muốn lấy được Hoàn Hồn Thảo, khó khăn nhô chút nào.

      người ngồi bên đống lửa cau mày .

      Nếu Hạn Bạt Huyết Phần của còn sống, thêm vào Bách Vạn Nhân Đồ, hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất trong người, còn có lực để liều mạng trận. Thế nhung tại... Vũ La thể vọng động được.

      Huống chỉ Nhan Chỉ Vi cùng Chu Nghiên còn nằm trong tay Hồng Phá Hải.

      Trong lòng Vũ La hết sức nặng nề, bị người khác dùng sức mạnh áp chế như vậy, bất cứ là ai cũng cảm thấy hết sức đau khổ. Mà theo lời Hồng Phá Hải, nếu mình thất bại, lão bắt Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên kéo dài hậu duệ cho Thất Thù Giao Long nhất tộc, Vũ La chút nghi ngờ.

      Tuy rằng Hồng Ngạo chết, nhưng nhờ có thủ đoạn của Hồng Phá Hải, thân thể Hồng Ngạo vần có sức sống như trước. Thù đoạn dơ bấn này, Vũ La cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng Hồng Phá Hải xuất thân tộc, lại là Giao Long nhất tộc, lão mới có cố kỵ gì.

      Thấy Vũ La bằng lòng, Hồng Phá Hải hài lòng gật đầu cái, chỉ về phía Tây Bấc:

      - , nghe Hoàn Hồn Thảo ở Vũ Uyên sơn, bất quá ngay cả ta ở Thần Hoang hải cũng nghe được tin này, có nghĩa là nó lan truyền khấp Đông Thố. Người khác ta biết, nhưng lão già Thiết Hoành Giang kia hẳn nhúng tay...

      Nhan Chỉ Vi nghe lão tới cái tên Thiết Hoành Giang, lập tức thét lên tiếng kinh hãi:

      - Vũ La đừng , Thiết Hoành Giang chính là nhân vật đồng bối với gia gia, chắc chấn ngươi phải là đối thù. Hơn nữa lão ta thủ đoạn tàn độc, ngươi chính là chịu chết.

      Hồng Phá Hải khẽ cau mày, trong đạo linh văn người Nhan Chỉ Vi bay ra đạo linh văn khác nhô hơn, dừng lại môi Nhan Chỉ Vi. Lập tức nàng thể nên lời, nhung vẻ mặt lo lắng vẫn thể nào che giấu.

      Vũ La liếc nhìn hai nữ nhân cái, mỉm cười :

      - Yên tâm , ta còn phải trở về cứu các nàng.

      Hồng Phá Hải thản nhiên :

      - Ngươi yên tâm, Thiết Hoành Giang rất lười biếng, chắc chấn đích thân Vũ Uyên sơn. Bất quá lão bà của lão cũng biết sinh nỡ, ổ trứng có tới mười bảy, mười tám quả, vừa con vừa cháu quả ít. Chỉ cần ngươi may mắn, lão già kia phái con tới, mà là nhân vật đời cháu ra tay, vậy ngươi chết được.

      Hồng Phá Hải chỉ hời hợt vài câu tiết lộ tình huống của Thiết Hoành Giang cho Vũ La.

      Thiết Hoành Giang chính là nhân vật đồng bối với Hồng Phá Hải và Cửu Vĩ Bạch Hồ Nhan lão, cũng là thượng cổ tộc Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc. Bất quá nếu về huyết thống, Thâm Uyên Huyết Ngạc còn kém xa Cửu Vĩ Bạch Hồ và Thất Thù Giao Long.

      Thâm Uyên Huyết Ngạc có ưu điểm là năng lực sinh sàn rất mạnh, bất quá tình huống cũng nhiều như lời Hồng Phá Hải vừa khoác lác. Tới cấp bậc như bọn lão, cho dù là Thiết Hoành Giang muốn sinh ra đứa con cũng hết sức khó khăn, cần cả hai phu thê thai nghén tinh khí mấy trăm năm mới có thể thụ thai, sau đó mang thai bao lâu còn phải xem tình huống của thai nhi, mau là mấy trăm năm, lâu là mấy ngàn năm. Dù sao những đưa con sinh ra cũng là hậu duệ thiên phú tuyệt đỉnh, quá trình thai nghén dễ dàng gì.

      Cho đến bây giờ, Thiết Hoành Giang bất quá cũng chỉ có hai trai , mười mấy đứa cháu mà thôi.

      Quy mô như vậy, Thiết Hoành Giang bên trong tộc có thể được xem là con cháu đầy đàn. Cứ nhìn Nhan lão và Hồng Phá Hải là có thể hiểu được.

      Nhân vật như bọn họ, sinh ra hậu duệ cũng là thiên tài nghịch thiên, thường là gập phải kiếp nạn Thiên Đố, số còn sống sót cũng nhiều.

      Chu Nghiên dùng ngôn ngừ Nhân tộc hôi Vũ La rốt cục có chuyện gì. Thấy Vũ La ấp úng, Chu Nghiên biết chuyện này ổn, cũng lớn tiếng ngăn càn Vũ La. Hồng Phá Hải ngại nàng làm ồn, cũng phong ấn khả năng chuyện của nàng giống như Nhan Chỉ Vi.

      Trước khi lên đường, Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên thể chuyện, hai đôi mắt đẹp đều nhìn Vũ La tràn đầy lo lắng. Đây phải là ái tình, chỉ là ba người coi như hảo hữu cùng chung hoạn nạn, tại Vũ La đơn thân vào nơi nguy hiếm, hơn nữa là vì cứu hai người bọn họ, tự nhiên cả hai nữ nhân cảm thấy trong lòng áy náy yên.

      Hồng Phá Hải đưa Vũ La ra ngoài, lúc ngang qua tiểu lâu khi trước, thình lình lão vung tay, đạo hào quang từ trong đó bay ra. Đạo hào quang này dừng lại trước mặt Vũ La, hóa thành chiếc hộp gỗ hình con thoi dài chừng bàn tay.

      - Món đồ chơi này tên là Ngọc Tung Trùng, chính là dị bảo dùng loại giáp trùng chuyên ăn ngọc hiếm có làm nguyên liệu chế tác mà thành, tốc độ phi hành rất mau. Ngươi Vũ Uyên sơn, ngày đêm có thể tới. Ngươi dùng nó là có thể bay thẳng tới Thần Hoang hải, với tốc độ của nó, Bán tộc hầu như kịp có phàn ứng gì.

      Hồng Phá Hải xong bèn vung tay lên, đạo cuồng phong chợt nổi. Vũ La chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, cành vật biến hóa, dưới chân mấy trăm trượng chính là mặt biển, rơi thẳng xuống.

      Vũ La vội vàng thôi thúc thần lực, sử dụng Ngọc Tung Trùng kia đỡ lấy thân mình.

      Thần lực của Vũ La vừa tiến vào món dị bảo nọ, nhất thời phóng xuất màng hào quang mờ mịt, tạo thành gian rất lớn bao phủ Vũ La vào trong. Sau đó hào quang thu lại, lui vào trong Ngọc Tung Trùng, lập tức dị bảo con thoi này hóa thành đạo bạch quang, vù cái bay về phía Đông Thổ.

      Dị bảo này hiển nhiên có giá trị phải tầm thường. Vũ La biết Vũ Uyên sơn có xa lấm , nhưng thứ có thể được Hồng Phá Hải cẩn thận cất trong bảo khố nhất định bất phàm.

      Hồng Phá Hải cho bảo bối này ngoài nguyên nhân vô cùng coi trọng Hoàn Hồn Thảo, lo rằng Vũ La đường chậm trễ. ra lão còn nể mặt Nhan lão, cố ý tỏ ra hòa hoãn, nhung Vũ La nhìn ra điểm này.

      Bất quá Vũ La còn thiếu pháp bảo phi hành, có Ngọc Tung Trùng này ra cũng giải quyết được nhu cầu cấp bách trước mắt.

      ra Hồng Phá Hải sắp xếp chu đáo. Sau khi Vũ La tiến vào trong liền phát , bên trong Ngọc Tung Trùng này được bố trí sẵn tấm bản đồ Đông Thổ. Vũ Uyên sơn mà Vũ La muốn , bản đồ ra hư ảnh hào quang màu đen nhạt, chỉ cần Vũ La điều chinh phương hướng cho đúng, dù có muốn bay sai đường cũng khó.

      Phi hành cả ngày, mắt thấy sắp sửa tới Vũ Uyên sơn. Lúc này sắc trời tối, Vũ La bèn đáp xuống, thu Ngọc Tung Trùng lại, quan sát bốn phía xung quanh.

      ra nơi này là bên ngoài Vũ Uyên sơn, từ bình nguyên muốn vào vùng núi phải vượt qua ngọn đồi cách đó hơn trăm trượng. Vũ La nghe Hồng Phá Hải các thế lực lớn của Đông Thổ nghe được tin Hoàn Hồn Thảo, đoán rằng lúc này nhất định các thế lực tụ tập xung quanh Vũ Uyên sơn, tại mình tùy tiện xông lên núi hiến nhiên phải là sáng suốt.

      Dù rằng Đông Thổ vốn rất giàu tài nguyên về dược liệu, nhưng Hoàn Hồn Thảo cũng là ngàn năm khó gập. Tên như ý nghĩa, chỉ cần thể xác bị tổn hại, Hoàn Hồn Thảo có thể cứu sống lại được. Năng lực thần kỳ như vậy ra cũng phải là của Thảo Mộc nhất mạch, mức độ ảo diệu của nó gần như có thể sánh ngang với Thiên Mệnh Thần Phù. Vũ La có nghiên cứu aì trong phương diện này, cho nên cũng hiểu đầu đuôi gốc ngọn.

      Trong lòng có tính toán, lặng lẽ giấu hành tung, vượt qua ngọn đồi kia. Sau khoảng gần canh giờ, chợt nghe phía trước có thanh người chuyện, Vũ La mới nhàng thở ra, lặng lẽ tiếng động tiến về phía đó.

      Sau ngọn đồi có đống lửa cháy bừng bừng, xung quanh có sáu, bảy người ngồi. đỉnh đồi có người ngồi canh gác, nhung cũng làm khó được Vũ La. tới gần đám người kia chỉ cách chừng mấy trượng, nhưng người canh gác cũng phát .

      Tuy rằng Phượng Kim Thần Trũng chúng ta là Thần Trũng cấp hai, nhưng nghe lần này Bát Đại Thần Trũng cũng có phái người tới đây. Vả lại còn có ít thế lực thần bí cũng tới, chúng ta muốn lấy được Hoàn Hồn Thảo, khó khăn nhô chút nào.

      người ngồi bên đống lửa cau mày .

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #347

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 348
      người khác ngồi cạnh y giơ tay ra hơ lửa lên tiếng :

      - Cho dù có những thế lực kia, cũng dễ tiến vào Vũ Uyên sơn. Chúng ta vừa tới bên ngoài, hôm nay suýt chút nữa xảy ra chuyện, chuyến này quả dễ dàng chút nào.

      Sắc mặt bọn người này đều tỏ ra hết sức khó coi, trong lúc nhất thời ai nấy trở nên trầm ngâm.

      Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ. chỉ cảm thấy nếu mình cứ tùy tiện bay thẳng vào Vũ Uyên sơn như vậy, chắc chấn gập phải những thế lực tìm kiếm Hoàn Hồn Thảo. tại nghe những người này với nhau, quả Vũ Uyên sơn vô cùng nguy hiểm, lần này mình là may mắn, bừa ngờ gập được bọn người này.

      Vũ La quan sát những người này chút. Y phục của tộc có hình thức thống nhất, ra có liên quan chặt chẽ với thần lực của Thần Trũng. Tỷ như chiến sĩ Mộc Thần Trũng thích mặc quần cỏ, mà những người này vừa rồi tự xưng là người của Phượng Kim Thần Trũng, người bọn họ ai cũng mặc chiếc áo giáp kim loại.

      Trong đó có hai nữ nhân, áo giáp chỉ che ngực và mông, để lộ phần bụng thon thả bằng phẳng cùng đôi đùi sạm nấng thon dài rắn chắc, chập chờn giữa ánh lửa đêm, trông có vẻ mê người.

      Đông Thồ cũng thiếu kim loại thông thường, chỉ thiếu kim loại hiếm để bố trí trận pháp, luyện chế dị bảo mà thôi.

      Áo giáp thân thề những người này toàn là được chế bằng các loại kim loại bình thường như đồng, sắt... Đối với tộc, chỉ cần bằng vào lực lượng nhục thể là có thể xé rách. Tuy là áo giáp, thực tế chỉ là y phục thông thường.

      Bất kể là áo giáp bằng đồng hay sắt, đó cũng thấy vết hoen rỉ nào, có lẽ những người này quả sỡ trường Kim Thần Lực.

      Vũ La thầm tính toán trong lòng phen, quyết định gia nhập những người này, cùng bọn họ trà trộn vào Vũ Uyên sơn tìm cơ hội. Hoàn Hồn Thảo thu hút cả lực lượng Đông Thồ đồ xô về đây, tại Vũ La thế đơn lực bạc, tìm Nhan lão cầu viện phải là tính cách của hấn. Cho nên trước hết tạm nhẫn, chờ xem tình huống thế nào rồi hãy tính.

      lui về phía sau khoảng, sau đó cố ý làm ra chút động tĩnh, mới chậm rãi về phía đống lửa của bọn người kia.

      Phượng Kim Thần Trũng cũng đường đường là Thần Trũng cấp hai, chẳng qua Hổ Báo chiến sĩ của bọn họ chết trong vụ nổ Hỏa Nham cốc. Thực lực của tân Hồ Báo chiến sĩ bằng người trước, cho nên người của Phượng Kim Thần Trũng đủ tự tin.

      Vũ La vừa xuất , người canh đỉnh đồi lập tức phát , ra hiệu cho những người bên dưới, bốn tên tộc lặng lẽ tiếng động hòa mình vào bóng tối.

      Vũ La cảm nhận được ràng có bốn người mai phục xung quanh mình, sau đó xuất thầm lặng lẽ, bao vây xung quanh Vũ La. Bốn bóng người đứng thẳng giống như u linh, có khí thế hết sức dọa người. Nếu quả là người vô tình xâm nhập vào khu vực này, chắc chấn bị bọn họ dọa cho nhảy dựng.

      Vũ La biểu diễn vô cùng hợp lý, giả vờ ngây người ra:

      - Các ngươi...

      Người đầu hề động cước, thân hình nhàng lướt tới, lạnh lùng hỏi:

      - Ngươi là ai, vì sao thầm theo dõi chúng ta?

      Vũ La vội xua tay:

      - phải, ta chỉ là ngang qua noi đây, vậy các vị cũng muốn vào Vũ Uyên sơn sao? Ta nghe trong Vũ Uyên sơn hung hiểm vô cùng, chỉ bằng chúng ta kết bạn mà , thêm người là thêm phần lực lượng.

      - Kết bạn mà ?

      Bên cạnh có người hừ lạnh tiếng, người đầu tiên cũng nhìn chằm chằm Vũ La hồi, chợt mỉm cười:

      - Được, bất quá dọc đường ngươi phải nghe lời chúng ta.

      - Nếu lấy được Hoàn Hồn Thảo, chắc chấn ngươi được chia phần. Bất quá ngoại trừ Hoàn Hồn Thảo ra, thu hoạch khác có lẽ cũng ít, ngươi có thế tùy tiện chọn

      Vũ La nhìn bốn người, tựa như hạ quyết tâm:

      - Được!

      Kẻ cầm đầu cười lớn:

      - Cứ yên tâm, thế lực chúng ta rất lớn, thừa sức bảo vệ cho ngươi.

      Vũ La vội vàng gật đầu:

      - Được.

      Bốn người vẫn hơi đề phòng, nửa như vô tình nửa như cố ý vây Vũ La vào giữa, chậm rãi về phía đống lửa.

      Noi đó còn có nam hai nữ, thấy bốn người trở về còn mang theo người, ai nấy nghi hoặc vây lại. Người cầm đầu giới thiệu với mọi người:

      - Đừng khẩn trương, có người muốn nhập bọn.

      Y làm ra vẻ hào sàng với Vũ La:

      - Này tiểu tử, ta là Kim Hà Hạo, ngươi tên là gì?

      - Vũ La.

      Sau chuyện Hỏa Nham cốc, vốn cái tên Vũ La của Mộc Thần Trũng vang danh thiên hạ. Đáng tiếc sau đó xảy ra đại kiếp nạn, lực chú ý của mọi người đều đồ dồn vào đó, còn ai nhấc tới chuyện trước. Cho nên sau khi bọn Kim Hà Hạo nghe tên Vũ La cũng chỉ khẽ cau mày, hỏi thêm aì nữa.

      Kim Hà Hạo lại giới thiệu sơ qua những người còn lại cho Vũ La, sau đó vỗ vai hấn:

      - nghi ngơi , ngươi mới gia nhập, được ưu tiên cần gác đêm. Sáng mai có thể chúng ta phải chiến đấu kịch liệt, nên nghi ngơi dưỡng sức.

      Vũ La gật đầu cảm tạ, tới chân đồi nằm xuống.

      Người của Phượng Kim Thần Trũng vần vây quanh đống lửa tán gẫu. Chỉ trong thoáng chốc, tiếng ngáy của Vũ La dần dần vang lên, lúc này bảy người mới nhìn nhau, nhàng tập trung lại bàn tán.

      - Lão Đại, vì sao huynh kéo tiểu tử này vào đây, chẳng lẽ sợ là gian tế của Thần Trũng khác?

      Kim Hà Hạo mỉm cười:

      - Nếu là gian tế, vậy giữ bên cạnh chúng ta dễ dàng giám thị hơn, để ngược lại yên tâm.

      Mọi người gật đầu khen phải:

      - Đúng vậy.

      - Huống chỉ tiểu tử này bất quá tu vi chỉ là chiến sĩ thất phẩm hạ, có thể làm được trò trống gì? Ngày mai để cho trước dò đường, có chốt thí dâng lên tới cửa như vậy, dùng uổng phí.

      Vũ La ngáy ầm ầm, nhưng bỏ sót lời nào của bọn họ.

      Sáng sớm hôm sau, Kim Hà Hạo cười tươi chào hỏi Vũ La:

      - Dậy rồi ư?

      Vũ La cũng cười đáp lễ, nhìn qua khí ôn hòa. Thêm vào người canh gác, bảy người còn lại của Phượng Kim Thần Trũng thu thập chút, sau đó báo cáo với Kim Hà Hạo:

      - Đại nhân, có thể xuất phát.

      Kim Hà Hạo vỗ vai Vũ La:

      - Vũ huynh đệ, ngươi trước làm thám báo cho chúng ta.

      Y lại chỉ vào nữ nhân:

      - Kim A Na, nàng với hấn.

      Nếu để mình Vũ La trước trinh sát, người Phượng Kim Thần Trũng chắc chấn yên lòng. Kim A Na chính là chiến sĩ tộc lục phẩm hạ, có nàng giám thị, Vũ La bất quá chỉ là cảnh giới thất phẩm hạ, tự nhiên bị khống chế gắt gao.

      Nữ tộc nọ sắc mặt lạnh lùng, sửa sang hành trang chút, sau đó tới cạnh Vũ La lên tiếng :

      - thôi.

      tộc thiên phú hơn người, thân thể Kim A Na cũng cao tương đương Vũ La, đôi chân thon dài thẳng tắp, chân mang giày chiến bằng da, đế kim loại. Nửa thân khoác áo giáp che ngực và hai vai, thân dưới của có mành giáp đến đùi, toàn thân vô cùng hấp dẫn.

      Bất quá theo vẻ mặt của nàng, hiển nhiên xem Vũ La là kẻ chết rồi.

      Nàng trước, Vũ La tụt lại nửa thân người, hai người cùng tiến vào cánh rừng trước mặt.

      Vùng này chỉ là đồi núi thấp , cây cối thưa thớt, theo lý thể nào có hung thú cỡ lớn sinh sống. Nhưng sau khi rời đội ngũ, Kim A Na lại tỏ ra đặc biệt cẩn thận. Eo nàng dẻo vô cùng, thoăn thoắt xuyên qua rừng giống như con báo. Chợt nàng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Vũ La tỏ ra có chuyện gì, vẫn bám sát theo sau, nhất thời cau mày tỏ vẻ vui. Môi nàng mấp máy, dường như muốn gì, nhung rốt cục kềm lại, trong lòng thầm nhũ: tiểu tử ngốc này, chết đến nơi còn tự biết, phải cho ngươi chịu chút đau khổ mới được..,

      thêm lúc, chọt Kim A Na cảm ứng được trong rừng phía trước có cỗ lực lượng hùng mạnh nấp. Nàng thèm nhấc nhờ Vũ La, mà lén lút lệch khỏi hướng định.

      Nàng rẽ sang hướng khác, mặc cho Vũ La thẳng tiến vào cánh rừng phía trước.

      Vũ La vần hay biết gì, tiếp tục thẳng vào rừng.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #348

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 349
      Thình lình chim chóc kinh động bay lên ồn ào màng, cỗ khí hùng mạnh phóng vút lên cao, sương mù màu xám mịt mờ chậm rãi bay lên, bao phủ khấp cả cánh rừng. Kim A Na bên ngoài cũng giật mình:

      - Theo khí tức này, tối thiểu cũng là con thú ngũ phẩm, tiểu tử này chết chắc rồi!

      - Chết cũng chết rồi, đỡ mất công cạnh còn phải đề phòng...

      Kim A Na lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.

      Mọi người phía sau đuổi tới, tân Hổ Báo chiến sĩ Kim Hà Hạo dưới chân đạp mấy lá sắt mông, dưới thần lực khống chế thành thạo, lá sắt dán sát mặt cỏ lướt tới như bay hỏi:

      - Có chuyện gì vậy?

      Kim A Na lạnh lùng :

      - Tiểu tử nọ vận may quá kém, đụng phải con thú ngũ phẩm, ta nghĩ hẳn là nó giúp chúng ta giải quyết mối phiền phức này.

      Kim Hà Hạo cảm thấy hơi đáng tiếc:

      - ngờ tiểu tử nọ xui xèo như vậy, vốn nghĩ rằng chờ gập tình hụống nguy hiểm, để tiếu tử này làm vật hy sinh giữ chân kẻ địch, chúng ta nhân cơ hội đào tấu...

      Những người khác bên cạnh cũng lấc đầu khuyên nhủ:

      - Người cũng chết, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Chúng ta tiếp tục tiến tới thôi, tại bên ngoài nguy hiểm như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận gấp bội.

      Kim Hà Hạo gật đầu, khoát tay hạ lệnh:

      - Kim A Na, ngươi cứ trước dò đường, có tình huống aì xảy ra phải báo cho chúng ta ngay tức khấc. Ngàn vạn lần nên tự mình mạo hiểm, tiểu tử ngốc kia chính là vết xe đo.

      Kim A Na gật đầu:

      - Ta biết rồi.

      Trong rừng cây, Vũ La hoi bất ngờ nhìn quái vật trước mặt mình.

      đứng giữa hai gốc cây to bằng miệng bát, trước mặt màng cỏ hoang, đầu tàng cây rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời, trong đó ấn nấp con quái vật thân thể có vẻ hư ảo.

      Quái vật này đầu có hai sừng như sừng trâu, lại có đầu hổ, từ cổ trở xuống là thân cá sấu, bốn chân lại là chân sói.

      khí xung quanh quái vật bắt đầu khởi động, phóng xuất từng luồng sương mù màu xám, ngừng lan tràn ra trong rừng cây.

      Tiền kiếp Vũ La cũng từng sử dụng ít Ma tu và hồn tu luyện, chỉ liếc mắt cái nhìn ra thú này là do thú hồn chấp nối lại hình thành, bất quá hùng mạnh hơn thú hồn thông thường rất nhiều, dường như giữ lại được tất cả lực lượng của những thú hồn kia khi còn sống. Hơn nữa chắp nối lại với nhau như vậy, thú hồn đau đớn vô cùng, cũng càng thêm tàn bạo hiếu sát.

      Từng cỗ khí tức hồn từ dưới đất khuếch tán ra, cỏ mặt đất dường như bị bàn tay khổng lồ vô hình vuốt qua, ngã rạp kéo dài về phía Vũ La. Xuyên qua đám rậm rạp, Vũ La nhìn thấy nơi khí tức hồn qua, mặt đất trở thành đen kịt.

      Đây là mối nguy hiểm theo lời đám người Phượng Kim Thần Trũng sao? Vũ La thầm nghĩ trong lòng.

      Hôm qua đám người Phượng Kim Thần Trũng gập phải số thú hùng mạnh, vì kịp đề phòng cho nên sau khi chiến đấu vất vả ngày, chỉ còn đường rút lui tháo chạy. Vốn bọn họ có tư tâm, cho nên cho Vũ La biết rốt cục nguy hiểm là gì.

      tộc tu luyện thần lực, nếu so với Nhân tộc, lực lượng nguyên hồn của họ yếu ớt hơn rất nhiều. Cho nên khi đối mặt với loại thú do hồn ngưng kết này, hoàn toàn chịu thiệt.

      Tỷ như Kim Hà Hạo là chiến sĩ tộc tam phẩm thượng, nhưng nếu y đối mặt với con thú ngũ phẩm này, hẳn vô cùng chật vật.

      Vũ La lại khác, quan sát thú ngũ phẩm này, cảm ứng được đám người Phượng Kim Thần Trũng ngoài rừng ròi , khỏi nỡ nụ cười, nhìn thú ngũ phẩm gào thét, giơ tay lên khẽ ngoắc.

      Cỗ khí từ dưới đất tiến tới, đến trước người Vũ La chừng năm trượng dường như bị thứ gì đó chận lại, thể tiến tới được chút nào. Kết quả như vậy khiến cho thú kia vô cùng giận dữ, điên cuồng thét lên tiếng làm chấn động lá cây xung quanh rụng xuống rào rào, thình lình xông về phía Vũ La.

      Nguyên hồn Vũ La hùng mạnh vô cùng, tuy rằng với cảnh giới của tại, vận dụng nguyên hồn tiêu hao rất lớn, nhưng muốn giải quyết thú như vậy là thành vấn đề.

      vung tay điểm ra, chỉ thấy ngón tay của bỗng nhiên dài ra thêm đoạn. Nhìn kỹ mới phát , ngay trước đầu ngón tay mọc ra thêm lóng tay, lóng tay nọ toát ra hào quang mờ nhạt, tuy rằng như ngưng tụ thành thực chất, nhung vần phải là thực chất, chính là nguyên hồn Vũ La hiển hóa.

      Đạo nguyên hồn bằng lóng tay sinh ra móng tay sắc bén, đón gió hóa lớn. Chỉ cần chém ra đạo hồn lực, bằng vào lực lượng nguyên hồn của Vũ La, chỉ nhát chém nhàng này thừa sức cắt thú ngũ phẩm kia thành hai đoạn.

      Nhưng lúc Vũ La vừa định chém ra, vốn cánh tay trái từ đầu chí cuối cử động, tại thình lình tự động giơ lên. Ngay sau đó, cỗ Hỏa Thần Lực hùng mạnh vô cùng chịu khống chế, từ cánh tay trái Vũ La bay vọt ra ngoài.

      Ầm tiếng vang lên, hào quang màu đõ sẫm tung tóe khấp rừng cây, đánh cho sương mù màu xám tan tác còn chút. hư ảnh Thần Hỏa Kỳ Lân xuất giữa trung, song trảo ấn hờ, trợn mắt to như chuông, uy phong lẫm liệt.

      thú ngũ phẩm nọ vừa nhìn thấy Thần Hỏa Kỳ Lân, sợ tới mức gào lên tiếng, thân mình mềm nhũn từ giữa trung rơi xuống, lăn mặt đất mấy vòng, sau đó quay đầu bỏ chạy.

      Thần Hỏa Kỳ Lân vung trảo xuất ra đòn, luồng lửa đõ bay ra, được nửa đường lại hóa thành ba đạo xiềng xích lửa đõ, chỉ khẽ run lên trói chặt thú.

      thú lớn tiếng khóc thét, ra sức giãy dụa cố gắng trốn thoát, nhưng Hỏa Thần Lực nọ có khả năng chống lại. Đây là Thần Hỏa của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, hoàn toàn khấc chế loại sinh vật thú này, chỉ trong thoáng chốc kéo thú ngũ phẩm vừa rồi còn diễu võ dương oai tới sát miệng mình. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân há miệng to, lập tức nuốt chừng.

      Dường như vừa được ăn linh đan diệu dược đại bổ, Thần Hỏa thân Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thình lình bùng lên cao mấy trượng, ngọn lửa bừng bừng, cháy như vậy lúc, sau đó mới chậm rãi thu trờ về thân thê Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.

      Địa Hỏa Kim Kỳ Lân chép miệng cái ra vẻ ngon lành, lại phun ra chuỗi bọt khí màu đõ.

      Tay phải Vũ La vẫn còn giơ lên giữa trung, nguyên hồn hiển hóa ở đầu ngón tay vẫn chưa thu về, thú ngũ phẩm nọ bị Địa Hỏa Kim Kỳ Lân giải quyết mau lẹ, khôi trợn mắt há mồm. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân trừng mắt nhìn hấn, miệng tiếng người, giọng điệu vô cùng bất mãn:

      - Sau này có chuyện tốt như vậy nhớ báo cho ta. Tuy rằng tại bản tọa suy yếu , nhưng sau khi bản tọa khôi phục thực lực rồi, giúp ngươi xung bá Đông Thố là thành vấn đề.

      Vũ La á khẩu nghẹn lời, ai mà biết được Kỳ Lân lão Đại nhân ngài còn có bản lãnh này chứ, ai biết hồn là vật đại bố đối với lão nhân gia ngài? Ta quả là oan uống, làm như ta độc chiếm lợi ích mà chia cho ngài vậy... Nếu biết trước lão nhân gia ngài lợi hại như vậy, ta đâu cần tốn sức hiển hóa nguyên hồn để làm gì...

      Xem ra sinh vật hồn này đặc biệt quan trọng với Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Nó xong những lời này, dường như có hơi lo lắng, lại thêm mấy lời:

      - Nếu có thêm bảy, tám thú như vậy nữa, ta có thể giúp ngươi gia tăng Kỳ Lân Tý lên bậc.

      Dứt lời, nó trừng mắt nhìn Vũ La ra vẻ hài lòng, sau đó hóa thành tia lửa nhò chui trở lại vào cánh tay trái Vũ La.

      Vũ La dờ khóc dờ cười, bất quá lời Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vừa giúp Kỳ Lân Tý tăng lên cấp làm cho động lòng. tại có Lực Bạt Sơn, nếu Kỳ Lân Tý được tăng cấp, lại phối hợp thêm thần kiếm Thiên Tinh, thiên hạ này người có thế ngăn được kiếm của mình quả nhiều.

      Trong lòng cảm thấy hưng phấn, Vũ La ra khỏi rừng, truy tung theo dấu vết của đám người Phượng Kim Thần Trũng để lại.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #349

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 350
      Kim A Na vô cùng cẩn thận trèo lên cây đại thụ, cố gắng làm rung động bất cứ chiếc lá nào. Thân thể nàng hết sức mềm dẻo, xoay thành hình dáng khó lòng tưởng tượng, dán sát thân cây.

      Phía trước có hai cỗ khí tức hồn hùng mạnh, nàng muốn tìm thông đạo an toàn để vượt qua giữa hai cỗ khí tức hồn này.

      ai biết được vì sao đột nhiên bên ngoài Vũ Uyên sơn xuất nhiều thú hùng mạnh đáng sợ như vậy. Tám tên chiến sĩ Phượng Kim Thần Trũng ùa lên lượt, đương nhiên có thể giải quyết hai con thú này, nhưng chỉ sợ rằng làm kinh động tới thú khác. Hơn nữa cho dù là thắng, bọn họ cũng tiêu hao . Noi này chỉ mới là vòng ngoài Vũ Uyên sơn, chưa tiến vào trong, nếu tiêu hao quá nhiều, vậy bọn họ cần vào núi nữa, quay về Thần Trũng là được.

      Kim Hà Hạo ở phía sau thầm với mọi người:

      - Vũ Uyên sơn cũng là trong những cổ Địa, nhung từ trước tới nay chưa từng nghe qua nơi này có thú xuất , rốt cục xảy ra chuyện gì?

      thú có lực sát thương rất lớn đối với tộc, thú hùng mạnh thậm chí có thể nuốt chừng thần lực. tộc chiến đấu bị trói tay trói chân, được thoải mái chút nào.

      Vũ La rành về Đông Thổ, nhung bọn Kim Hà Hạo biết rất ràng, trong Vũ Uyên sơn trước kia chưa bao giờ xuất thú. thực tế toàn Đông Thố đều căm hận sinh vật hồn đến tận xương tùy, lịch sử từng có vài lần sinh vật hồn bạo phát gây ra tai nạn, càng khiến cho Đông Thổ tộc vô cùng kiêng kị sinh vật hồn.

      Nhưng bên ngoài Vũ Uyên sơn vô duyên vô cớ xuất rất nhiều thú, khiến cho các đại Thần Trũng Đông Thổ vô cùng lo lắng.

      Kim A Na vô cùng cẩn thận, nhàng đầy màng lá cây che trước mặt mình sang bên. Lập tức toàn thân nàng run lên, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Nàng vừa nhìn thấy thứ gì? Nàng có cảm giác như mình vừa thấy quỷ, ngờ lại là Vũ La.

      Giữa lãnh địa của hai thú, Vũ La như tên tộc nho nhô ngây thơ biết gì, vẻ mặt hồn nhiên tùy tiện xông vào.

      - ngờ tên này lại có thể chết...

      Kim A Na có chút khó có thể tin:

      - Vận may của khỏi quá tốt...

      Thực lực mà Vũ La biểu ra lúc này là cảnh giới thất phẩm hạ, cho nên Kim A Na thể nào ngờ, chiến sĩ tộc thất phẩm hạ lại có thể trốn thoát khỏi thú ngũ phẩm.

      Vừa rồi nàng khẽ run lên khiến cho hai con thú nọ chú ý, hai cỗ khí tức cường hãn lặng lẽ tiếng động lan tràn ra. Mà Kim A Na ràng cảm nhận được, hai cỗ lực lượng như có như nhấm vào mình chằm chằm, cảm giác này quả mười phần

      Trong lòng Kim A Na khỏi thầm than khổ: “ đáng chết, biết vì sao tiểu tử kia lại may mắn như vậy, xuyên qua giữa hai thú lại có chuyện gì. Còn mình vô cùng xui rủi, chỉ khẽ đụng nhánh cây chút bị phát .

      Tuy rằng hết sức bực tức trong lòng, nhưng nàng cũng dám lơ là. Hai thú này thể coi thường, toàn là thực lực ngũ phẩm trờ lên, nếu bị chúng giữ lại, nàng hẳn phải chết sai.

      Kim A Na dõi mắt nhìn theo Vũ La phía trước, gương mặt xinh đẹp nỡ nụ cười hiềm:

      - Con chốt thí này quả vần còn có thể phát huy tác dụng...

      Kim A Na tiện tay búng ra cái, cỗ thần lực hóa thành mông như sợi tơ, lăng bay tới quấn lấy thân thể Vũ La, giống như con linh xà khuấy động trận, khiến cho cây cối xung quanh va chạm xào xạc hồi.

      Quả nhiên lực chú ý của hai thú nọ bị dời , Kim A Na cảm thấy hai cỗ lực lượng nhấm vào mình hoàn toàn biến mất, nàng vội vàng tụt xuống dưới đất, liều mạng chạy nhanh về phía sau.

      Trong rùng Vũ La nỡ nụ cười lạnh lẽo, tay trái vung lên, đạo Thần Hỏa phóng vút lên cao...

      Kim A Na vô cùng vất vả chạy trở về đội ngũ của mình, sắc mặt bọn Kim Hà Hạo tỏ ra hết sức khó coi:

      - Có chuyện gì vậy, vì sao ngươi lại làm kinh động hai con thú?

      Kim A Na thở hồng hộc xua tay:

      - Đừng nhiều nữa, chạy cho mau. Tiểu tử kia giúp chúng ta dẫn dụ hai thú rời , nếu chúng ta ngay còn kịp nữa...

      - Tiểu tử nào vậy?

      Kim Hà Hạo sừng sốt hỏi.

      - Vũ La... Tiểu tử nọ vô cùng may mắn, lần đầu tiên trốn thoát được.

      Những người khác tỏ ra hết sức bất ngờ, bất quá ai thương hại cho Vũ La. Hai thú hùng mạnh bị kinh động, tám người bèn thay đổi hướng khác xông ra.

      Dưới chân tám người đều có những lá sắt mông, bóng loáng vô cùng, sử dụng thần lực khống chế, dán sát ngọn cỏ ngọn cây bay , tốc độ nhanh như điện chớp.

      Bọn họ chạy hơi rời khỏi chỗ cũ mười mấy dậm, lúc này mới ngừng lại. Cả tám người đều chưa định thần lại được, mặt Kim Hà Hạo toát mồ hôi lạnh:

      - là may mắn.

      Cả tám người đều cảm thấy uất ức trong lòng, đường đường là chiến sĩ tinh nhuệ của Thần Trũng cấp hai, lại phải bỏ chạy giống như chó nhà có tang. Nhưng thú khó đối phó, thú ngũ phẩm trở lên có thể nuốt chửng thần lực. Nếu gập hai con thú ngũ phẩm trở lên, cho dù bọn họ có Hổ Báo chiến sĩ Kim Hà Hạo tọa trấn, cũng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn.

      Sắc mặt Kim Hà Hạo trở nên hết sức khó coi, muốn đối phó với thú, biện pháp tốt nhất là dùng dị bảo chém giết. Nhưng dị bảo Thiên Thối Kim Mâu mà Phượng Kim Thần Trũng chuyên cấp cho Hổ Báo chiến sĩ của mình sử dụng ra cùng vị Hồ Báo chiến sĩ trước đây, nằm lại bên trong Hòa Nham cốc.

      tại Hỏa Nham cốc là nơi tử địa, cơ hồ thể xâm nhập. Kim Hà Hạo chỉ có thể sử dụng dị bảo của mình, còn kém xa Thiên Thối Kim Mâu, động thù với thú ngũ phẩm trở lên vô cùng vất vả.

      khí hết sức nậng nề, tám người ai aì cả.

      Đúng vào lúc này, thình lình gần đó vang lên tràng cười sang sàng:

      - Ha ha ha, là trùng hợp, lại gập chư vị ở nơi này, ngại tới đây uống chút trà?

      Nghe giọng này, Kim Hà Hạo và Kim A Na giật nảy mình, sắc mặt đại biến. Những người còn lại nhìn theo phương hướng phát ra thanh , lúc này mới nhìn người vừa lên tiếng chính là Vũ La.

      Vũ La ngồi cách đó xa tàng đá lớn, trước người bày bộ trà cụ tinh xảo, tay nâng chiếc chén nhô, thưởng thức trà ngon.

      Sắc mặt mọi người đại biến, bọn họ nhớ rất ràng, vừa rồi lúc ngừng lại, tảng đá kia bóng người. Vũ La có thể lặng lẽ tiếng động tới gần mà bị ai phát , chuyện này chiến sĩ cảnh giới thất phẩm có thể làm được sao?

      - Ngươi... ngươi vẫn còn sống ư?

      Kim A Na nhìn với vẻ khó tin, Vũ La cười :

      - Cũng có gì, chỉ là con chốt thí như ta hơi khó gậm chút, cho nên đám thú này giết ta được...

      thú hung tàn hiếu sát, khi quấn lấy đối phương chắc chấn chết thôi. Lần đầu tiên Vũ La chạy thoát, có thể cho là may mắn, nhưng lần thứ hai, hơn nữa còn đối mặt hai thú, vậy thể dùng may mắn mà giải thích.

      Sắc mặt Kim Hà Hạo tỏ ra ngưng trọng, liếc nhìn mọi người cái, khẽ quát tiếng:

      - !

      Tám người vừa muốn động, Vũ La nặng buông chén trà xuống, thản nhiên :

      - Ta khuyên chư vị nên khinh thường vọng động, ngồi xuống đây uống chén trà là hơn.

      Kim A Na là người đầu tiên như bị đóng đỉnh tại chỗ, dám nhúc nhích. ra trong tám người, có vài người manh động, nhìn Kim Hà Hạo chờ đợi. sắc mặt Kim Hà Hạo thay đồi mấy lượt, còn do dự, thình lình tiếng thét điên cuồng vang lên trong cánh rừng sau lưng Vũ La. thú hết sức khổng lồ nương theo bóng cây lần khuất tiến tới, dọc đường đánh bay vô số đất đá, sau đó vọt tới hết sức cuồng bạo.

      Thân thể thú này dài hơn ba trượng, đầu to tướng giống như đầu heo rừng, có sáu cái răng to dài, thân thể toát ra hào quang mờ mờ óng ánh, hết sức cường tráng.

      Có người kinh hô tiếng:

      - thú này đạt tới tứ phẩm.

      thú nọ nhìn thấy bọn Kim Hà Hạo, mắt lóe tinh quang, gào thét tiếng xông về phía bọn họ.

      thú nuốt lấy thần lực, rất có ích cho bản thân nó. Cho nên vừa nhìn thấy tộc, nó lập tức hưng phấn xông tới.

      - Mọi người cẩn thận!

      Kim Hà Hạo hô to tiếng, sau đó nhanh chóng an bài mọi người chuẩn bị đối phó với địch:

      - Kim Lực, Kim Báo theo ta phòng ngự mặt trước, Kim A Na, Kim Huân phụ trách phòng ngự cánh trái, Kim Tồn Thiện, Kim Tuyết phụ trách phòng ngự cánh phải, Kim Long Tiêu phụ trách mặt sau...

      Kim Hà Hạo an bài phen trật tự chinh tề, có phong thái lâm nguy bất loạn, mang ba người chiến lực hùng mạnh nhất đặt tại mặt trước, ngăn càn thú công kích.

      Bất quá y biết rất ràng thực lực phe mình, dù là có tám chiến sĩ, nhưng đối mặt với thú tứ phấm như vậy, cũng chỉ có thế phòng ngự bị động.

      Tám người lập tức khẩn trương di chuyển. Trận chiến này, có thể sống sột hay , trong lòng bọn họ vẫn dám chắc. thú tứ phẩm trung có năng lực nuốt lấy thần lực cao gấp ba thú ngũ phẩm.

      thú nọ gào thét tiếng, răng của nó dễ dàng cày nát đất đá trước mặt, hung hăng xông tới. thú chỉ há miệng hút cái, sắc mặt tám người lập tức đại biến. Thần lực của họ trong lúc này có hơi chuyển động, dường như chịu bọn họ khống chế nữa.

      Như vậy còn đánh đấm aì nữa, chưa kịp động thủ, bọn họ dám vận dụng thần lực.

      thú gào thét xông tới, người ám quang chợt lóe, mang theo cỗ lực lượng bài sơn đảo hải, đánh ầm tiếng trúng vào giữa trận hình phòng ngự của tám người.

      Kim Hà Hạo xuất ra dị bảo của mình, lá thuần bằng kim loại có cạnh sắc bén.

      Bốp tiếng vang lên, dị bảo thuẫn kia bị thú tứ phẩm húc cho vỡ nát, trận hình tám người lập tức sụp đồ. Lực lượng khác nhau đầy tám người bay ra theo nhiều phương hướng khác nhau. Lúc vừa chạm đất, cả tám người đồng loạt phun ra ngụm máu tươi.

      Chỉ vừa va chạm lần đầu tiên, đám người Phượng Kim Thần Trũng bị đánh cho toi bời hoa lá.

      thú hùng mạnh kia ngửa mặt lên trời rống giận, chân sau giậm mạnh cái, há miệng táp về phía tên chiến sĩ tộc gần đó. Tên chiến sĩ kia thấy vậy bủn rũn tay chân, hầu như thể nào tránh được. Bỗng nhiên ngọn lửa biết từ đâu xuất bên cạnh y, nhàng bắn trúng thân thể thú nọ.

      thú gào thét, thân hình khổng lồ bị đánh văng ra xa mấy trượng, lăn lông lốc mặt đất mấy vòng, có vẻ vô cùng đau đớn.

      Ngọn lửa nọ run lên cái giữa trung, sau đó hóa thành ba đạo xiềng xích trói thú lại. Sau đó ngọn lửa thình lình bạo phát, lửa cháy rừng rực luyện hóa thú khổng lồ kia rất nhanh. Cuối cùng, ngọn lửa mới chậm rãi rút trở về cánh tay trái của Vũ La.

      Mọi người Phượng Kim Thần Trũng trợn mắt há mồm nhìn cành tượng trước mặt. Bọn họ dốc hết toàn lực phòng ngự, vần ngăn được đòn công kích của thú, nhưng Vũ La chỉ ra tay nhàng lấy mạng của nó.

      Kim A Na cùng Kim Hà Hạo nhìn nhau, thần sắc hai người vô cùng hoàng sợ. Lúc trước phải là Vũ La gập may, vậy kết quả ba con thú trước đó chẳng khác gì con này...

      Vũ La lại nâng chung trà lên, nhấp ngụm, cười nhìn tám người:

      - Sao hả, ngờ phải ?

      Vừa rồi Kim Hà Hạo cố lấy can đàm đánh cược phen, tại còn chút can đàm nào cả. Y lồm cồm bò dậy, chạy thẳng tới chỗ Vũ La giống như con chó ngoan ngoãn vâng lời. Y cũng dám ngồi lên tàng đá ngang hàng với Vũ La, mà ngoan ngoãn đứng phía dưới tàng đá.

      Bảy người còn lại còn dám có tâm tư aì khác, cả bọn toát mồ hôi lạnh tới, ngoan ngoãn bắt chước Kim Hà Hạo đứng khép nép bên cạnh.

      Vũ La hài lòng gật gật đầu:

      - Ta chỉ mời các ngươi uống trà mà thôi, cần tỏ ra khẩn trương như vậy.

      Trong số những người này, chỉ có Kim A Na và Kim Hà Hạo trong lòng vần thắc thỏm yên. Kim A Na nghe Vũ La mời uống trà, vội vàng chạy tới châm trà cho hấn, sau đó mới rót cho đồng bạn của mình.

      Vốn nàng eo nhô chân dài, tuy rằng mặt còn dính chút bùn đất, nhưng cũng là thiên sinh lệ chất, động tác châm trà rót nước như vậy vô cùng đẹp mắt.

      Vũ La nhìn tám người, lúc lâu sau mới :

      - Các ngươi yên tâm, tạm thòi ta làm gì các ngươi, giữ các ngươi lại còn có chỗ dùng.

      Trước đây tám người quen ở cao, Thần Trũng cấp hai ở Đông Thổ cũng là thế lực nhô, đâu ai dám vênh mặt chỉ tay, sai khiến bọn họ như vậy? Nhưng sau khi nghe Vũ La những lời này, tám người mới đồng thời thở ra hơi dài nhõm, thầm cảm thấy may mắn.

      - Nếu lấy được Hoàn Hồn Thảo, chắc chấn các ngươi được chia phần. Bất quá ngoại trừ Hoàn Hồn Thảo ra, thu hoạch khác có lẽ cũng ít, các ngươi có thể tùy tiện chọn ít.

      Đây là những lời mà Kim Hà Hạo với Vũ La lúc mới gia nhập, tại Vũ La hoàn trà lại. Kim Hà Hạo vội vàng quỳ bái:

      - Chúng ta dám, Đại nhân cần aì xin cứ dặn dò là được.

      Vốn Vũ La muốn thầm lặng lẽ tiến vào Vũ Uyên sơn. Đại đa số Thần Trũng Đông Thổ, cho dù là Bát Đại Thần Trũng, cũng ngại. Người mà kiêng kỵ chính là Thiết Hoành Giang nhất tộc.

      Vũ La cũng tự biết mình, nếu Thiết Hoành Giang phái đứa cháu tới, Vũ La có thể thắng cách dễ dàng. Nếu là hai đứa cháu, Vũ La nhờ vào Bách Vạn Nhân Đồ, miễn cưỡng có thể thắng. Nếu phái ba đứa cháu, dù Vũ La khai hết hòa lực của mình, e rằng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thế bất bại.

      Nếu Thiết Hoành Giang coi trọng chút, phái tới đứa con, Vũ La rất khó khăn.

      tại thực tế có chút do dự, Thiết Hoành Giang đối với tại quá mức hùng mạnh. Chuyện Hoàn Hồn Thảo liên quan tới vận mệnh của Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên, phải trò đùa. Nếu được, Vũ La chỉ có thế chạy tới chỗ Nhan lão xin giúp đỡ.

      Nhưng với tính cách của hấn, muốn làm như vậy.

      tại Vũ La có hơi bực tức, chuyện Nộ Long đảo coi như Nhan lão lừa vố. Chẳng qua Nhan lão cũng dự đoán được, tình xảy ra biến cố như tại.

      Rốt cục cũng lấy đại cục làm trọng, hạ quyết tâm, nếu thể được, vậy chỉ có thể mời Nhan lão ra mặt. Nhung trước lúc đó, Vũ La vần muốn nỗ lực phen.

      Hấn định mang theo tám người này trà trộn tiến vào Vũ Uyên sơn, thầm quan sát thực lực người Thiết gia chút, sau đó mới quyết định.

      Vũ La nâng chén trà lên mời, bọn Kim Hà Hạo dám phụ họa, cũng vội vàng uống ngụm. Trà này là trà ngon, là do Nhan Chỉ Vi lặng lẽ đưa cho Vũ La, bất quá tám người uống vào lại biết được mùi vị ngon dờ.

      Tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân, cảm giác cao chót vót như vậy hiểu rất ràng, hạ nhân có tâm trạng thế nào, cũng hiểu , rốt cục khoát tay ngăn lại:

      - Thôi , cho các ngươi lãng phí trà ngon của ta nữa. Ta bảo đàm các ngươi có thể vào Vũ Uyên sơn, chỉ là trước mặt người ngoài, các ngươi coi ta như chiến sĩ bình thường là được, được làm bại lộ thân phận của ta, các ngươi chưa?

      Kim Hà Hạo hiểu vì sao Vũ La muốn làm như vậy, đối với Vũ La, tám người mình theo chỉ là ràng buộc cho hấn. Nhung ngoài miệng Kim Hà Hạo vội vàng đáp ứng:

      - Hiểu, hiểu.

      Chuyện tốt như vậy, nếu đáp ứng phải là ngốc tử sao?

      Vũ La vung tay lên, bộ trà cụ tàng đá biến mất còn thấy nữa, tám người Kim Hà Hạo thấy vậy khỏi giật mình: dị bảo trữ vật. Lúc trước tám người chỉ thấy thực lực Vũ La hùng mạnh, nhưng tại phát có thể sử dụng dị bảo trữ vật, hiển nhiên lai lịch cũng rất lớn.

      Tám người ngoan ngoãn theo Vũ La, Vũ La vung tay lên:

      - thôi.

      Vũ La ở phía trước, tám người nhắm mắt theo đuôi. Vũ La được hai bước, nhìn thấy tám người giống như người hầu theo sát phía sau mình, khỏi nỡ nụ cười khổ:

      - cần như vậy, các ngươi làm như vậy, người khác chỉ cần liếc mắt qua là lập tức nhìn thấu, hãy tỏ ra tự nhiên chút!

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #350

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :