Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      SÁT LANG, ĐẨU QUAN. (HẠ)


      Chỉ có Mộc Dịch Trạc bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng trở nên hết sức khó coi, trong lòng hận Bạch Thanh vô cùng, quyết định chờ y ra sửa trị.

      Nhưng Mộc Dịch Trạc chờ lúc lâu thủy chung vẫn thấy Bạch Thanh ra. Mộc Dịch Trạc nổi giận đùng đùng, thầm nghĩ trong lòng chuyện mà bổn tọa bố trí. ngươi làm xong, dám ra gặp ta ư?

      Mộc Dịch Trạc nhiều, hóa thành trận cuồng phong xông vào bên trong.

      Sau lúc, Mộc Dịch Trạc điên cuồng hét lên tiếng, xông trở ra. Đám ngục tốt còn hiểu có chuyện gì. Mộc Dịch Trạc phất tay áo cái, cỗ cuồng phong quét cả đám ngục tốt dạt về phía, ngay cả Kiều Hổ, Mã Hồng cũng đủ sức chống cự.

      Mộc Dịch Trạc vọt tới cạnh Vũ La. chộp vào cổ Vũ La. Đúng lúc này, tiếng thét như sấm nổ vang vọng toàn Nhược Lô Ngục. thanh thiết kiếm khổng lồ bay lên. cách đâm về phía Mộc Dịch Trạc.

      Mộc Dịch Trạc nổi giận:

      - Thác Bạt Thao Thiên, ngươi tìm chết!

      chiếc đồng bạt từ sau lưng Mộc Dịch Trạc dâng lên. đón gió hóa lớn. hung hăng bổ về phía vẫn Thiết Trọng Kiếm.

      Mặt đất nổi lên cái gò dài, gạch đá vỡ lốp bốp. Sợi xích huyết quang đâm tới, thình lình ngóc đầu lên như màng xà.

      Mộc Dịch Trạc xòe tay ra. vỗ chưởng vào sợi xích.

      Sợi xích rơi loảng xoảng mặt đất. Mộc Dịch Trạc cũng lảo đảo bay ngược ra sau. lộn hai vòng .

      Mộc Dịch Trạc muốn giằng co cùng Thác Bạt Thao Thiên, chỉ Vũ La hỏi:

      - Vũ La. Bạch Thanh đâu rồi?

      Vũ La hừ lạnh, buông bỏ ý niệm mê người thừa cơ Thác Bạt Thao Thiên tranh đấu cùng Mộc Dịch Trạc, dùng sợi xích của mình ám toán Mộc Dịch Trạc, lạnh lùng đáp:

      - Y dám tới gần cửa phòng giam tù phạm, bị người ta bắt vào, lúc này e rằng xương cốt cũng còn.

      - ngươi thối lắm!

      Mộc Dịch Trạc thóa mạ ầm ĩ:

      - Tên tiểu tặc ngươi, nhất định là ngươi hại chết Bạch Thanh, sau đó mượn cớ này để thoái thác trách nhiệm.

      Bọn ngục tốt nghe vậy cũng có cảm giác mắt hoa đầu váng. Lời của Vũ La mới nghe qua vô cùng hợp lý, nhưng thực tế, Nhược Lô Ngục chưa từng xảy ra cố nào như vậy.

      Chẳng lẽ là Vũ La giết Bạch Thanh?

      Chuyện này thể tưởng tượng, giữa Vũ La và Bạch Thanh chênh lệch tới sáu cấp... Đối với lời chỉ trích của Mộc Dịch Trạc, Vũ La chỉ cười khẩy:

      - Phó Giám Ngục, Mộc Dịch Đại nhân, ngài khỏi quá coi trọng Vũ La ta, ta có thể giết được Thanh Bì Bạch Nhãn Lang sao?

      như vậy, nhất thời Mộc Dịch Trạc á khẩu nghẹn lời. Đám ngục tốt cũng thầm gật gật đầu. chỉ có Kiều Hổ nhìn Vũ La với ánh mắt kỳ lạ.

      Mặt đất ầm ầm chấn động, Thác Bạt Thao Thiên chạy như điên tới:

      - Mộc Dịch Trạc, lão thất phu. dám gây phiền phức cho huynh đệ của ta...

      Mộc Dịch Trạc hừ lạnh:

      - Bất kể thế nào, Bạch Thanh cũng cùng ngươi tiến vào nhà ngục, tại sống thấy người, chết thấy xác, ngươi phải có câu trả lời ràng cho chuyện này, theo ta gặp Giám Ngục Đại nhân!

      Thác Bạt Thao Thiên đùng đùng nổi giận, tiến lên bước định động thủ cùng Mộc Dịch Trạc, chợt Vũ La giữ y lại:

      - Ta làm gì thẹn với lương tâm, cứ để ta .

      Vũ La giết Thanh Bì Bạch Nhãn Lang, quả thẹn với lòng mình.

      Mộc Dịch Trạc, Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên tới Vọng Sơn các, để lại đám ngục tốt ngơ ngác nhìn nhau. Mấy tên thủ hạ lặng lẽ hỏi Kiều Hổ:

      - Kiều Ban Đầu. theo ngài, là do Vũ La làm sao?

      Kiều Hổ nhìn xung quanh, giọng :

      - Chắc chắn rồi.

      - Thế nhưng Thanh Bì Bạch Nhãn Lang là cảnh giới Cửu Cung...

      Kiều Hổ bỗng nhiên cười:

      - Chẳng lẽ chuyện mà tiểu tử này làm cho người ta kinh ngạc còn ít hay sao?

      Bọn thủ hạ nghĩ lại thấy cũng phải, hơn nữa Nhược Lô Ngục chưa từng xảy ra chuyện ngục tốt tới gần cửa lao bị tù phạm bắt vào, ràng là Vũ La đặt điều vớ vẩn.

      tu sĩ cảnh giới bảo Sơn chỉ mới mở bốn khiếu, lại có thể giết chết tu sĩ cảnh giới Cửu Cung!

      Đột nhiên sắc mặt Kiều Hổ đại biến:

      - Vũ La giết chết Thanh Bì Bạch Nhãn Lang... thế nhưng tổn thương sợi tóc nào!

      Mấy tên thủ hạ hiểu ý của Kiều Hổ muốn , nhất thời sợ hãi tới mức run rẩy. Tu vi cảnh giới Vũ La thấp hơn Bạch Thanh nhiều, lại có thể giết chết Bạch Thanh mà bị thương, tựa như vẫn còn dư lực, người này còn là người sao, tu vi thấp mà có chiến lực như vậy?

      Tuy rằng Kiều Hổ kín miệng, nhưng đám thủ hạ của y thể bảo đảm. Hơn nữa trong đám ngục tốt cũng có kẻ mắt sáng, có thể nhìn ra chắc chắn Vũ La giết chết Bạch Thanh. Tin này lan truyền ra rất nhanh, dọc đường từ Hổ môn ra tới Vọng Sơn các, hầu như ai chuyện, đám ngục tốt đều bị tin tức này làm cho sợ ngây người.

      Dưới Vọng Sơn các, tất cả ngục tốt vươn cổ nhìn lên. Lúc bọn Vũ La vừa lên. Mộc Dịch Trạc gào thét giận dữ như con sư từ. nhưng biết Diệp Niệm Am gì. Mộc Dịch Trạc lập tức im lặng.

      Bọn ngục tốt đều thắc thỏm yên. ngay cả bọn chúng cũng có thể nhìn ra là Vũ La giết chết Bạch Thanh, lão hồ ly như Diệp Niệm Am làm sao nhìn ra được? Tất cả mọi người đều hy vọng trăm ngàn lần đừng xảy ra vấn đề gì ở nơi này. Nếu Mộc Dịch Trạc muốn quyết định chuyện gì bất lợi cho Vũ La. còn có Diệp Niệm Am ngăn cản. nhưng nếu Diệp Niệm Am quyết định, vậy sau này ai có thể thay thế mọi người Ly Nhân Uyên?

      Mã Hồng bĩu môi dài:

      - Cứ yên tâm , Diệp Niệm Am để cho Mộc Dịch Trạc được như nguyện.

      Cũng có Ban Đầu lo lắng lắc đầu:

      - Vậy cũng khó , ngươi chưa từng nghe câu quan lại bao che cho nhau hay sao? Hơn nữa lần này người chết là tâm phúc của Mộc Dịch Trạc, thêm vào chuyện của con y trước đây. Nếu Mộc Dịch Trạc liều mạng cá chết lưới rách, theo ngươi Diệp Niệm Am có thể bảo vệ Vũ La ?

      Trong lúc nhất thời, Kiều Hổ cùng Mã Hồng đều lo lắng, tên Ban Đầu kia rất đúng, lúc này quả Mộc Dịch Trạc có vẻ như muốn liều mạng tới cùng. Vũ La cũng phải là người của Diệp Niệm Am. nếu Diệp Niệm Am muốn bảo vệ Vũ La. lúc Kiều Hổ tới cầu xin. lão ngăn cản Bạch Thanh rồi.

      Mọi người ở dưới chờ đợi, lo lắng yên. ai nấy đều lo cho Vũ La. dường như thời gian lúc này trôi quá chậm.

      Bỗng nhiên có tiếng bước chân đùng đùng vang lên lầu. Vũ La vẻ mặt thoải mái, chậm rãi ra. Nhìn thấy vẻ mặt của cũng biết là có việc gì. nhất thời mọi người phát ra tiếng hoan hô vang dậy. Tiếng hoan hô này cũng phải vì Vũ La. mà vì sau này có cách tránh cho mình khỏi phải xuống Ly Nhân Uyên.

      Từ đầu chí cuối, Vũ La hết sức trấn tĩnh, tựa như coi Mộc Dịch Trạc là mối uy hiếp với mình, chuyện này khiến cho vô số ngục tốt vô cùng khâm phục. Rốt cục Vũ La nhìn thấu kết cục của chuyện này, hay là chiến lực của hùng mạnh tới mức cần phải sợ Mộc Dịch Trạc, chuyện này bọn ngục tốt thể nào đoán được.

      Nhưng bất kể thế nào, vẻ trấn tĩnh của Vũ La cũng làm cho đám ngục tốt vô cùng khâm phục. Cũng có ít người lấy làm thắc mắc, chẳng lẽ Diệp Niệm Am muốn làm thân với Vũ La. cho nên mới bảo vệ Vũ La trước cơn giận đùng đùng của Mộc Dịch Trạc?

      Diệp Niệm Am đường đường là Giám Ngục, trong Nhược Lô Ngục hai, thế nhưng chủ động làm thân với Vũ La...

      Đám ngục tốt thầm chú ý tới thái độ của Diệp Niệm Am lần này, ánh mắt nhìn Vũ La hoàn toàn thay đổi. Trong lòng bọn chúng. Vũ La từ người có thể lợi dụng, hóa thành đối tượng có thể đầu nhập.

      Chuyện này cuối cùng cũng thể giải quyết được gì. Lý do mà Vũ La đưa ra cơ hồ có ai tin. ai nấy cũng khẳng định ràng Bạch Thanh chết trong tay . Thế nhưng mọi người có chứng cứ. hơn nữa Diệp Niệm Am cũng có cái cớ rất tốt: Vũ La chỉ mở bốn khiếu, thể nào giết được Bạch Thanh.

      Cuối cùng, thậm chí ngay cả trừng phạt tượng trưng cũng có, Vũ La bình yên vô rời Vọng Sơn các. Còn sau khi xảy ra chuyện gì. Vũ La cũng lười muốn biết.




      Tiên Tuyệt - Chương #30
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THIÊN SINH THẦN THẠCH - NGƯNG NGUYÊN ...


      Kiều Hổ định tổ chức tiệc ăn mừng, lần này ngay cả Mã Hồng cũng góp phần. Bạch Thanh chết. Mã Hồng mới là kẻ được lợi trực tiếp. Hơn nữa Mã Hồng gai mắt Thanh Bì Bạch Nhãn Lang cũng phải chỉ mới ngày ngày hai.

      Vũ La hẹn với mọi người vào buổi cơm chiều, sau đó từ biệt mọi người, mình về phòng.

      Sau khi khóa cửa phòng. Vũ La lấy tráp gỗ ra. chui vào trong đó.

      Trong cung điện bạch ngọc, Vũ La lấy ra chiến lợi phẩm của mình lần này. Thanh phi kiếm pháp bảo kia coi như bỏ, ngay cả sợi xích của mình cũng có hứng nuốt nó, cần nhìn Vũ La cũng biết phải là bảo bối gì.

      nhưng túi càn khôn kia. bởi vì Bạch Thanh chết, cấm chế đó cũng biến mất theo. Vũ La mở ra nhìn thấy, nhịn được cất tiếng thóa mạ:

      - Tên khốn này quả giàu có...

      Bạch Thanh bất quá chỉ là tên Ban Đầu nho , Vũ La biết lợi lộc của Ban Đầu Nhược Lô Ngục ít. từng được biết qua ở chỗ Kiều Hổ, nhưng ngờ Bạch Thanh lại giàu có tới mức này.

      Trong túi càn khôn, đầu tiên là đống ngọc túy, vậy, đống này tối thiểu cũng có mấy ngàn miếng ngọc túy.

      Hiển nhiên đống ngọc túy này cũng được coi trọng, chỉ tùy tiện vứt thành đống ở đó. Vũ La thu lấy chúng, vứt vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, những thứ phía sau ngọc túy mới lộ ra. gian bên trong túi càn khôn này to bằng ba gian phòng, coi như là pháp bảo trữ vật rất tốt ở Tu Chân Giới. Bên trong cơ hồ thứ gì cũng có, các loại tài liệu trân quý, mười mấy món pháp bảo, bảy tám bình linh đan. còn có ba mươi mấy miếng ngọc túy phách, thậm chí có cả miếng Ngọc Túy Tinh Phách.

      So với của cải của Bạch Thanh. Kiều Hổ chỉ là tên khất cái.

      Vũ La chuyển hết mấy thứ này vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, phát ra trong góc có chỗ khác thường. Vũ La nhìn qua biết, ngờ có người bố trí cấm chế độc đáo trong này.

      Bên trong gian trữ vật còn bố trí cấm chế, đây chính là mười phần hiếm thấy, bởi vì chỉ có mình mới có thể mở ra gian trữ vật của mình. Vũ La quan sát chút, phát thủ pháp cấm chế cũng khá cao minh, phải tu sĩ cảnh giới như Bạch Thanh có thể bố trí. Nhất thời Vũ La cảm thấy hết sức hiếu kỳ, chẳng lẽ trước khi Bạch Thanh lấy được túi càn khôn, cấm chế này tồn tại sẵn?

      Ánh mắt Vũ La hơn xa người bình thường, cho dù là Diệp Niệm Am cũng bằng . Cấm chế này suýt chút nữa Vũ La cũng bỏ qua. đừng là Bạch Thanh.

      Vũ La thoáng động linh cơ, bèn suy đoán đại khái chuyện này. Có lẽ là tên tù phạm nào đó, biết rằng sau khi mình chết, chắc chắn túi càn khôn lọt vào tay người khác, cho nên mới bày ra cấm chế này.

      Vũ La nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, rốt cục trong này cất giấu thứ gì mà khiến cho tên tù phạm chết cũng yên tâm, tìm cách giấu diếm như vậy?

      Cấm chế cấp bậc này, ngay cả Bạch Thanh cũng có biện pháp bố trí, càng có biện pháp mở ra, với trình độ tại của Vũ La lại càng cần phải . Bất quá trùng hợp chính là, cấm chế này sử dụng thủ pháp Ma đạo.

      Nếu là thủ pháp Chính đạo, Vũ La chỉ có thể lấy mắt mà nhìn, bó tay hết cách. nhưng hiểu biết về thủ đoạn Ma đạo, nếu Vũ La tự nhận đệ nhị, như vậy đời này ai dám mình là đệ nhất.

      nhìn lúc, sử dụng chút thủ đoạn khéo léo, rốt cục mở cấm chế ra thuận lợi. gian trong đó vô cùng hẹp, cũng có bảo quang linh khí gì, chỉ có viên đá to chừng hạt gạo lẳng lặng nằm đó.

      Vũ La cảm thấy hiếu kỳ, lấy viên đá ra xem. Viên đá vừa lọt vào tay, Vũ La lập tức giật mình chấn động, đây cũng phải là viên đá bình thường, đây là Thiên Sinh Thần Thạch!

      Bảo bối trân quý nhất khiến cho người ta phải động lòng Tu Chân Giới, thể nghi ngờ chính là Thiên Mệnh Thần Phù.

      Thiên Mệnh Thần Phù chia làm chín cấp, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp thấp nhất, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Mộc, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp cao nhất, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Ngọc, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp trung, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Thạch.

      Vũ La lấy được thứ này, lập tức cẩn thận quan sát. đoán thứ trong tay mình rất có khả năng chính là tấm Thiên Mệnh Thần Phù.

      Vừa nhìn qua. Vũ La cảm thấy kỳ quái. thứ này quả hơi giống Thiên Mệnh Thần Phù. nhưng cũng giống như Hạn Bạt Huyết Phần của Vũ La. dường như thứ này chết.

      Bất quá phán đoán này xuất lâu trong đầu Vũ La. Tuy rằng bên ngoài viên đá này hề có dao động lực lượng gì. nhưng xâm nhập vào trong, lại có thể mơ hồ nhìn thấy phù văn mơ hồ như như .

      Mà ở trung tâm viên đá. có cỗ dao động sinh mệnh yếu ớt truyền ra.

      chỉ bất quá vì vị trí trung tâm viên đá này nằm giữa lớp ngoài quá dày, cho nên ngay cả Phong Thần Bảng cũng phát ra. trong viên đá này có chứa tấm Thiên Mệnh Thần Phù.

      Nguyên hồn Vũ La vẫn hùng mạnh như trước, bằng cũng thể cảm ứng được cỗ dao động sinh mệnh yếu ớt này.

      Phát này làm cho Vũ La có hơi khó hiểu, khẽ can mày lầm bầm:

      - Vỏ ngoài dày, phù văn... nhưng vì sao lại là dao động sinh mệnh?

      Thiên Mệnh Thần Phù có dao động sinh mệnh, mà chỉ đơn thuần là dao động lực lượng.

      Vũ La nhìn Thiên Sinh Thần Thạch trong tay, miên man suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu lên đạo linh quang, ngay cả cũng hết sức bất ngờ:

      - thể nào, chẳng lẽ là...

      lại cúi đầu nhìn Thiên Sinh Thần Thạch trong tay, trong lòng cũng hiểu, có phải hay , chỉ cần thử lần là có đáp án.

      thầm than mình xui xẻo, mình ăn điên cuồng tháng mới có thể bổ sung thân tinh huyết, khó khăn...

      giơ tay rạch vào cổ tay cái, máu tươi chậm rãi chảy ra. từng giọt lên Thiên Sinh Thần Thạch. ra là kỳ, viên đá nọ hấp thu máu Vũ La giống như bọt biển. bên ngoài viên đá vẫn sạch trơn, có chút vết máu nào.

      Vũ La cảm thấy lòng mừng như điên dại, quả nhiên là Phù Cổ.

      Phù Cổ là loại Thiên Mệnh Thần Phù đặc biệt. Vũ La cũng chỉ nghe qua. chưa từng nhìn thấy. Thiên Mệnh Thần Phù là do trời sinh ra tự nhiên mà có, nếu địa phương sinh ra Thiên Mệnh Thần Phù cũng là địa phương sinh ra cổ trùng, mà Thiên Mệnh Thần Phù này lại thuộc loại bài trừ lực lượng của cổ trùng, vậy nó kết hợp với cổ trùng, đoạt lấy sinh mệnh lực của cổ trùng, sinh ra đạo Phù Cổ.

      Phù Cổ tức là cổ trùng, lại là Thiên Mệnh Thần Phù. thần bí khôn lường. Cho dù là ngược dòng trở lại thời viễn cổ, số lượng Phù Cổ xuất Tu Chân Giới cũng quá ba lần.

      bởi vì thời gian quá lâu. Tu Chân Giới còn được bao tu sĩ biết tới tồn tại của Phù Cổ. thực tế, ngay cả Vũ La cũng biết được ràng, lần cuối cùng Phù Cổ xuất là gì. Năm xưa trong lần tìm thượng cổ văn tự truyền thừa, phát được trong ngọn núi hoang ở nam Hoang có cái hang mà người tu chân viễn cổ từng ở. Trong hang để lại vật gì. chỉ có mấy bức họa vách.

      Có ba bức trong đó ghi lại tích của Phù Cổ.

      Bức họa thứ nhất. Phù Cổ hóa thành con giun bạch ngọc tròng vàng khổng lồ, thân óng ánh từng đạo hào quang.

      Giun nọ khổng lồ tới mức thân nó quấn mấy vòng quanh bảy ngọn núi lớn. có bảy con thần điểu có hình dạng giống như Kim Sí Đại Bằng lượn vòng quanh. nhưng Phù Cổ này hề tỏ ra sợ hãi, ngửa mặt lên trời gầm rống, tới mức bảy con Kim Sí Đại Bằng này cũng dám bay xuống đánh nhau.

      Kim Sí Đại Bằng là thượng cổ Thần Thú. sánh ngang với Thái Dương Hỏa Nha. Phượng Hoàng Thần Điểu trong truyền thuyết, bảy con đánh . lại thể làm gì được Phù Cổ kia.

      Bức họa thứ hai vẽ tu sĩ bình thường, sau khi đạo Phù Cổ tiến vào Mi Tâm. nhất thời hóa thân thành viên kim giáp chiến thần, quanh người bùng lên ngọn lửa màu vàng, lúc mờ lúc tỏ, đánh tơi bời mấy trăm cao thủ các tộc. Kim giáp chiến thần nọ hùng mạnh vô cùng, cước vừa đạp xuống, lập tức san bằng ngọn núi. Hai chân dang ra. mặt đất liền nứt ra khe sâu. tay điểm lên , lập tức có vạn đám hỏa vân cuồn cuộn bay tới.

      Bức họa thứ ba vẽ Phù Cổ công dụng đặc biệt, có thể kết hợp với hai tay chủ nhân thành thể, hóa thành món tuyệt thế thần binh.

      chủ nhân Phù Cổ này có cừu hận vô tận. sau khi hóa Phù Cổ thành tuyệt thế thần binh, lập tức múa may xông lên tòa thần điện bạch ngọc mây.

      Thần điện này rộng lớn vô cùng, xưng quanh có vô số binh tướng cời mây bảo vệ. Người nọ lại chút nào sợ hãi, mỗi lần vung tuyệt thế thần binh lên. đều có hàng trăm hàng ngàn thủ cấp rơi xuống đất. Đến cuối cùng, máu chảy thành sông, người nọ xuất ra đòn sau cuối, xé rách hư , đánh thần điện bạch ngọc vào trong gian loạn lưu vô tận.

      Ba bức họa này đầu đuôi, giữa chúng có liên quan gì với nhau, nhưng cũng làm cho Vũ La biết được Phù Cổ này hùng mạnh tới mức nào.

      Sau đó vì tò mò, bèn thu thập ít tư liệu về Phù Cổ. Tư liệu truyền tới ngày nay ít tới mức đáng thương, cũng chính nhờ là nam Hoang Đế Quân, mới tìm được ít điểm tịch cổ xưa trong nam Hoang Man cổ môn. thế nhưng hết sức mờ mịt ràng. tại Vũ La dùng tinh huyết của mình nuôi Phù Cổ, là bắt chước theo phương pháp xem được trong điển tịch kia.

      Thiên Mệnh Thần Phù bá đạo vô cùng, cổ trùng lại là sinh vật uế, chỉ cần hai bên gặp nhau, tuyệt đại đa số liều mạng mất còn. Đương nhiên Thiên Mệnh Thần Phù giành thắng lợi, nhưng như vậy cũng sinh ra Phù Cổ.

      Vũ La cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, nhất định là tên tù phạm kia trước khi chết mới lấy được lá Phù Cổ này. Tòa Nhược Lô Ngục này thần bí vô cùng, xuất lá Phù Cổ, Vũ La hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc.

      Tên tù phạm ấy chưa kịp nuôi dưỡng Phù Cổ vội chết , trước khi chết lại cảm thấy cam lòng, bèn giấu Phù Cổ .

      Thanh Bì Bạch Nhàn Lang lấy được túi càn khôn này, nhưng đủ bản lành nhìn thấu bên trong, rốt cục để cho Vũ La hưởng lợi.

      ra nếu Bạch Thanh đừng hại Vũ La. cứ tiếp tục tu luyện, khi cảnh giới đến. tự nhiên có thể phát chuyện khác thường trong túi càn khôn. Đến lúc đó, bằng vào lá Phù Cổ này nhất định y tung hoành thiên hạ. tu luyện đến trình độ cực hạn. dù là Cửu Đại Thiên Môn cũng phải né mặt y vài phần, oai phong tới mức nào. tại lại trở thành phân bón cho Bồng Kinh Thần Mộc, chỉ trách y tâm thuật bất chính, tàn nhẫn hiếu sát. cuối cùng gặp phải nhân quả báo ứng.

      bao lâu sau. thân tinh huyết của Vũ La chỉ còn nửa. nhưng Phù Cổ kia vẫn nuốt ngừng. Vũ La cảm thấy mình nên tin vào cái gọi là điển tịch lâu đời của Man cổ môn kia. phỏng chừng phương pháp này cũng đúng. Chưa từng nghe qua tu sĩ nuôi dưỡng cổ trùng, cần phải dùng tinh huyết của mình cho cổ trùng nuốt lấy.

      nhưng việc đến nước này, nếu như tại dừng tay, vậy nửa thân tinh huyết trước đây hoàn toàn uổng phí. Vũ La biết làm sao, đành phải kiên trì chịu đựng.

      Máu tươi màu đỏ sẫm chứa linh lực, Phù Cổ vẫn tham lam nuốt lấy.

      Đến khi thân tinh huyết Vũ La sắp sửa cạn kiệt, lớp đá dày bên ngoài Phù Cổ rốt cục có biến hóa. tầng sương mù màu đỏ máu mờ mờ bao phủ bên ngoài viên đá. Vũ La lại thêm vài giọt máu lên. sương mù nọ càng thêm nồng đậm. thấy Thiên Sinh Thần Thạch bên trong, có tiếp tục máu nữa. nó cũng hấp thu. Vũ La thở ra hơi dài nhõm, cầm máu cho mình, sau đó ngã ngồi xuống đất. toàn thân suy yếu.

      Bên trong làn sương mù màu đỏ máu. toát ra từng tia hào quang màu vàng đỏ, chỉ trong thoáng chốc bao Thiên Sinh Thần Thạch lại thành cái kén.

      Vũ La vô cùng thất vọng, nếu như xuất tình huống này, vậy chỉ giờ nửa khắc có thể thấy được kết quả.

      nhìn sắc trời bên ngoài, sắp tới cơm chiều, nhớ tới ước hẹn cùng bọn Kiều Hổ, Vũ La thầm than xong. bèn lấy lọ linh đan bồi bổ khí huyết trong số linh đan của Bạch Thanh ra. nuốt viên linh đan. ngồi xuống vận công. Đến khi dược lực phát huy, sắc mặt mới trở nên dề coi hơn chút. Vũ La đứng dậy, chuân bị ra ngoài, bỗng nhiên chiếc kén màu đỏ kia vang lên tiếng cắc trong trẻo, giống như tiếng thanh thép vừa gãy.

      Vũ La nhìn lại, chỉ thấy kén xuất khe nứt. thông qua khe nứt ấy có thể nhìn thấy bên trong, dường như có thứ gì đó ngọ nguậy.

      Ngay sau đó, vết rách bên ngoài vỏ kén xuất càng ngày càng nhiều, tia linh khí đỏ như máu từ trong phát tán ra ngoài.

      Khi vết nứt bên ngoài trở nên dày đặc như mạng nhện, rốt cục hoàn toàn vỡ nát. con ngọc trùng to bằng hạt gạo bay ra. lộn nhào hai vòng, tỏ ra hết sức vui mừng.

      Vũ La mừng rỡ, vừa muốn chộp lấy tiểu gia hỏa này vào tay quan sát. chợt nghe đạo thần niệm truyền đến:

      - Phát Thiên Mệnh Thần Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay ?

      Vũ La nở nụ cười khổ, Phong Thần Bảng lại tranh đoạt với mình.

      Bất quá Vũ La vẫn chọn sắc phong. Tiểu gia hỏa này vừa mới bay ra. còn chưa rơi xuống đất. bị đạo thần cách chộp lấy. Nó kinh hoảng kêu to, thanh như chim hoàng oanh, nhưng cũng khó thoát khỏi vận mệnh, bị Phong Thần bảng thu vào.

      Vũ La lại mở Phong Thần Bảng ra. chỉ thấy ở dãy ô vuông của Thần Tướng lục phẩm, ô được lấp đầy.

      Tiểu gia hỏa kia vẫn chưa mở mắt. mũi màu hồng phấn, miệng là đường dài màu xanh, trông hết sức đáng . Bị Phong Thần Bảng bắt , hiển nhiên nó vô cùng bất mãn. cau chặt đôi mày.

      Vũ La cười, khẽ động tâm niệm, thả nó ra ngoài.

      Ngọc trùng đậu vào lòng bàn tay Vũ La. tựa như cảm giác được mùi từ thân thể Vũ La. lập tức sinh ra cảm giác thân thể, cọ cọ vào tay . Vũ La cười, ngẫm nghĩ chút, sau đó lấy viên linh đan ra đút cho nó.

      Viên linh đan này to bằng hạt đậu. bất quá so với tiểu gia hỏa thân hình chỉ to như hạt gạo, cũng là quái vật khổng lồ.

      nhưng tiểu gia hỏa này vừa nghe được mùi thơm, lập tức bay tới đậu linh đan. sau đó hé miệng ngoạm cái.

      Linh đan lăn tròn vòng, đè tiểu gia hỏa kia xuống dưới, ngọc trùng này lại kêu lên tiếng thánh thót như oanh vàng, nhe răng nhếch miệng, thần thái ngây thơ đáng . khiến cho Vũ La phải bật cười.

      Vũ La cho tiểu gia hỏa này ăn linh đan. sau đó thu nó vào trong Phong Thần Bảng, còn mình rời khỏi cung điện trong tráp gỗ, chuẩn bị tới nhà ăn.

      Vũ La chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, lần này e rằng bị chém đao. tại có tài sản của Bạch Thanh, có thể ngẩng cao đầu ườn ngực, quyết định dốc hết của mình đãi mọi người ăn uống thỏa thuê phen.

      Kiều Hổ cùng Mã Hồng sớm tới nhà ăn chờ . thấy tới, mọi người cùng nhau rống to:

      - Đại trù sư. cứ việc mang hết thức ngon lên đây. Đừng xa xỉ quá. hãy mang cho chúng ta bảy tám con Bán Đầu Long Ban Bảo (bảo ngư), mười mấy cân Thâm Hải Đế Vương Chương (bạch tuộc) nướng lên. Ba bốn bộ san Điện Nha Ma Giác Hổ, ba bốn đĩa lưỡi Hỏa Vĩ Linh Điểu nướng...

      Vũ La nghe vậy nở nụ cười cười khổ, như vậy mà còn bảo là xa xỉ. thế nào mới là xa xỉ?

      Mọi người vây quanh đưa Vũ La vào chỗ, Kiều Hổ cũng tỏ ra hào sảng, vỗ bàn kêu lớn:

      - Đại trù sư. cho vò Linh Tuyền Tiên Từu. hôm này chúng ta say như chết...

      Lập tức xưng quanh vang lên những tiếng xì xào khinh bỉ:

      - chỉ có vò, ngươi cũng đòi say như chết sao?

      Kiều Hổ liền rụt cổ lại:

      - phải các ngươi biết tửu lượng của ta...

      Mã Hồng đứng ra làm chủ:

      - Lên mười vò trước ...

      Y lại chỉ Kiều Hổ:

      - Cho nhãi con này chén rượu gạo là đủ. tuyệt đối được để cho y say ngã.

      Mọi người cười ha hả. Kiều Hổ đỏ mặt cười gượng. nhìn mười vò Linh Tuyền Tiên Tửu được mang lên nối đuôi nhau, y cảm thấy trong lòng kích động, định uống thẳng cánh phen. Nhưng rốt cục lý trí cũng thắng. y cúi đầu uống rượu gạo của mình.

      Nhà ăn khí thế ngất trời, những chén rượu được uống cạn liên tiếp, trước khi uống chạm chén với nhau, cũng biết chạm vỡ bao nhiêu chiếc chén.




      Tiên Tuyệt - Chương #31
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THIÊN SINH THẦN THẠCH - NGƯNG NGUYÊN ...


      Rượu vào lời ra. cả bọn nô đùa vui vẻ, trêu chọc thóa mạ lẫn nhau. Vũ La vừa mới mất thân tinh huyết, thân thể suy yếu. chưa uống được bao nhiêu say.

      Đôi mắt lờ đờ vì say của Vũ La nhìn thế giới này trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, những nụ cười chân thành xưng quanh làm động lòng Vũ La. vịn chặt mép bàn. cũng biết vì sao bật cười hăng hắc.

      Bên ngoài chợt có bóng người cao lớn bước vào, Vũ La sửng sốt. chính là Thác Bạt Thao Thiên.

      Thác Bạt Thao Thiên vẫn bộ dáng như cũ. cánh tay trái khoác giáp, Vẫn Thiết Trọng Kiếm nặng nề, sợi xích huyết quang dọa người, là vật bất ly thân.

      Y tới trước bàn cầm vò rượu lên. chạm với Vũ La cái, sau đó ngửa cổ uống ừng ực hơi cạn sạch.

      Khóe mắt Vũ La ươn ướt. Thác Bạt Thao Thiên ném vò rượu , nhìn cười sang sảng. Rượu chảy đầy bộ râu cùng vạt áo trước, Thác Bạt Thao Thiên thèm để ý, vỗ vào giáp vai trái mình, quát to tiếng:

      - Thống khoái!

      Sau đó xoay người rời , tiếng chân y như sấm nổ, đùng đùng mấy tiếng bước xa.

      Vũ La nhịn được nhắm nghiền mắt lại, nước mắt tuôn ra từ trong khóe mắt.

      Tiệc rượu này giống như thanh phi kiếm đâm trúng vào chỗ yếu nhất trong lòng Vũ La.

      Các huynh đệ tiền kiếp từng sóng vai chiến đấu với mình, cùng nhau giành thiên hạ. tại ở đâu? Có lẽ có vài người xuống suối vàng...

      Lên ngôi Đế Quân là con đường đầy máu. chỉ có máu của địch nhân, còn có máu của chiến hữu. huynh đệ mình.

      Năm xưa Vũ La cũng có mấy hảo hữu. lúc quật khởi ở nam Hoang, những người ấy theo . cùng vào sinh ra tử. uống rượu hát vang, cùng tiêu diệt toàn tông cường địch.

      con đường trở thành Đế Quân, thậm chí Vũ La kịp quay đầu nhìn lại. Vì vậy hay biết, các huynh đệ của mình từng người thi nhau ngã xuống. Cho đến ngày, bia ngọc Vĩnh Trấn nam Hoang ngạo nghễ dựng lên sừng sừng ngoài Hoang Vân thành, chợt Vũ La phát ra bên cạnh mình chỉ còn lại Tống Kiếm Mi.

      Rồi sau đó là mấy chục năm làm Đế Quân tịch mịch. Rốt cục Vũ La tìm được bằng hữu để thổ lộ tình cảm. tìm được huynh đệ đủ để phó thác tính mạng mình.

      Mọi người chỉ có kính sợ, phục tùng đối với . nam Hoang Đế Quân cao chót vót. địa vị ai sánh kịp, cũng ngăn cách tình cảm nội tâm.

      Các huynh đệ hy sinh tính mạng vì mình. Tống Kiếm Mi lại phản bội mình... nghĩ tới chuyện này, lòng Vũ La lại thấy đau nhói.

      Tới đời này, lần nữa chân tình trở lại với mình, lẽ nào mình quý trọng?

      Vũ La thình lình nhảy dựng, chộp vò rượu giơ cao, hét to tiếng:

      - Uống!

      Đêm khuya, ngoài đại môn Nhược Lô Ngục bóng người chợt lóe, Mộc Dịch Trạc thân hắc y che mặt xuất , nhìn thoáng qua xưng quanh. Rất nhanh có bóng người từ gốc đại thụ sau lưng bay ra, dừng trước mặt Mộc Dịch Trạc, ôm quyền thi lễ:

      - Đại nhân.

      - Có tìm được chưa?

      Mộc Dịch Trạc lạnh lùng hỏi.

      Người nọ xòe tay trái ra, trong tay y có hai viên tròn tròn, cung kính dâng lên:

      - tìm được.

      Mộc Dịch Trạc thu hồi hai viên nọ, gật gật đầu, lại hỏi:

      - Nhân thủ tổn thất lần trước bổ sung lại chưa?

      Nhất thời tên nọ tỏ ra khó xử:

      - chỉ bổ sung được mười hai người.

      Mộc Dịch Trạc nhướng mày:

      - Vì sao chậm như vậy?

      Tên nọ tỏ ra oan ức:

      - Đại nhân, phải ngài biết nhân thủ chúng ta bồi dưỡng thế nào, ngài cấp cho tài nguyên có hạn. có thể bồi dưỡng được mười hai người là mười phần miễn cưỡng.

      Y liếc nhìn Mộc Dịch Trạc cái, do dự chút, sau đó tiếp:

      - Đại nhân, hai viên Ngưng Nguyên đan lần này là dùng sáu mươi hạt Chú Mạch đan của chúng ta đổi lấy. Sáu mươi hạt Chú Mạch đan này là cấp phát xuống để gia tăng ba mươi tên chiến sĩ chúng ta, số thiếu sót này làm sao bù đắp được? Thuộc hạ có cảm giác như gần đây cấp có vẻ nghi ngờ...

      Mộc Dịch Trạc khoát mạnh tay:

      - ngươi cứ yên tâm, ta có tính toán. Đừng quên nơi này là địa phương nào, nơi này là Nhược Lô Ngục, chỉ cần ta còn là Phó Giám Ngục, muốn gì mà có.

      Tên nọ có vẻ hiểu:

      - Ý của ngài là...

      Mộc Dịch Trạc trầm cười lạnh:

      - Trong ngục lúc nào cũng có tù phạm chết , mấy hôm nay chết nhiều chút, cũng có ai nghi ngờ.

      Vũ La được đề bạt thành ngục tốt. vốn bị phân theo Bạch Thanh, tại Bạch Thanh chết. Vũ La theo Kiều Hổ.

      Kiều Hổ cũng bó buộc . dù sao thủ hạ ngục tốt ít. hơn nữa bình thường Nhược Lô Ngục cũng có chuyện gì. trực nhật tuần tra chỉ là làm cho có lệ.

      Cho nên Vũ La có được rất nhiều thời gian tu luyện.

      Kiều Hổ đưa ra quyết định này, đám thủ hạ ai phản đối. Dù sao có quan hệ tốt với Vũ La là hy vọng của nhiều người, nếu tương lai rút thăm trúng phải, cũng có thêm vài phần tình cảm. năn ni Vũ La thay mình Ly Nhân Uyên.

      Gần đây Vũ La lại rất buồn bực, Phù Cổ kia ăn linh đan tới nỗi thành nghiện. mỗi ngày đều phải ăn hạt. cần biết là đan dược gì. nó ăn như ăn vặt ngừng.

      chỉ có vậy, mỗi ngày hai lần vào giờ Tý Ngọ, Vũ La còn phải dùng tinh huyết của mình nuôi nó, số lượng thể thiếu, mỗi lần ít nhất cũng phải bát rượu.

      Vũ La hết sức lấy làm kỳ, thân hình nó như vậy, làm sao có thể ăn được nhiều thứ? Mỗi ngày viên đan dược vượt qua thể tích thân hình nó rất nhiều, lại còn uống nhiều tinh huyết như vậy.

      nhưng tiểu gia hỏa kia quả có bản lành này, chẳng những ăn được mà còn béo ra. vài ngày sau vẫn chỉ như lúc vừa nở khỏi kén.

      Vốn tinh huyết Vũ La bổ sung kịp, tại mỗi ngày còn phải lấy ra hai bát máu nuôi dưỡng nó, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ tu luyện của . Qua năm ngày sau. Vũ La mới mở ra được khiếu thứ năm.

      Tới nay, mở được hai mắt. hai lỗ mũi và miệng, bất luận là thị giác, khứu giác hay là vị giác đều nhạy bén hơn người thường thập bội, chỉ có hai tai còn chưa mở.

      Lúc Vũ La mở khiếu thứ năm. Mộc Dịch Binh Lang ở trong phòng, đứng cạnh cửa sổ nhìn đạo hào quang ngoài xa phóng vút lên cao, hận ý trong lòng bùng lên mạnh mẽ.

      Cửa phòng chợt mở, Mộc Dịch Trạc tiến vào. Đương nhiên y hiểu được lòng dạ con mình, bèn cất giọng thân thiết hỏi:

      - Binh nhi, hôm nay con cảm thấy thế nào?

      Mộc Dịch Binh Lang căm hận liếc nhìn đạo hào quang kia cái, lúc này mới xoay người lại, cố nặn ra nụ cười:

      - Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là...

      Hiển nhiên Mộc Dịch Trạc biết xảy ra chuyện gì:

      - Binh nhi, con tẩu hỏa nhập ma. nếu có Ngưng Nguyên đan. thân tu vi của con chừng hoàn toàn phế mất. Bất quá cho dù có Ngưng Nguyên đan. chuyện cảnh giới giảm sút cũng là điều tránh khỏi.

      Mộc Dịch Binh Lang thở dài tiếc nuối:

      - sai, cha. tại con chỉ còn cảnh giới Hợp Chân sơ cấp.

      Mộc Dịch Trạc an ủi gã:

      - Chuyện này con yên tâm, hiệu lực Ngưng Nguyên đan bất phàm, nhất định khỏi phục hết ám thương tẩu hỏa nhập ma cho con. Con từng tu luyện tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong, tại tu luyện lại, nhất định làm ít ăn nhiều, rất nhanh trở lại cảnh giới lúc trước.

      Mộc Dịch Binh Lang lặng im , Mộc Dịch Trạc đoán được ý nghĩ của gã, cười :

      - Cha còn chuẩn bị cho con viên Ngưng Nguyên đan nữa. chỉ cần con có thể đạt tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong, viên Ngưng Nguyên đan này có thể giúp con thoải mái đột phá tới cảnh giới Cửu Cung.

      Mộc Dịch Binh Lang vô cùng cảm động, gã biết Ngưng Nguyên đan trân quý vô cùng, phụ thân tìm cho mình lần hai viên, phải trả giá đắt tới mức nào, tự nhiên Mộc Dịch Binh Lang có thể đoán được.

      - Cha...

      Mắt gã đỏ lên. nắm lấy hai tay Mộc Dịch Trạc, Mộc Dịch Trạc vỗ vỗ vai gã, an ủi:

      - Con là con ta, có gì mà khách sáo.

      Y an ủi Mộc Dịch Binh Lang vài câu, sau đó xoay người ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa. vẻ mặt hiền lành của Mộc Dịch Trạc lập tức biến mất, lộ vẻ độc vô cùng:

      - Mọi chuyện chuẩn bị xong chưa?

      Vinh Thiên từ xong bóng tối thình lình xuất :

      - Xin Đại nhân yên tâm, bảo đảm để lại chút dấu vết nào.

      Mộc Dịch Trạc cười lạnh:

      - Tốt lắm.




      Tiên Tuyệt - Chương #32
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      SO NHÃN LỰC - SOÁT PHÒNG GIAM. ...


      Diệp Thanh Quả xông vào nhà ăn như cơn lốc. Hôm nay nàng mải mê tu luyện tới nỗi quên mất thời gian, mãi đến khi bụng sôi òng ọc mới tỉnh lại. Nhìn ra ngoài chỉ thấy đến mặt trời đứng bóng, đến giờ cơm trưa, cho nên nàng vội vàng chạy tới nhà ăn.

      - Ha ha. còn ba phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái (miến nấu trai)!

      Diệp Thanh Quả mừng rỡ, cần khách sáo, cầm muỗng xông tới múc lấy.

      Mắt thấy muỗng của nàng sắp sửa chạm tới món Bạng Nhục Phấn Ti Quái, thình lình có chiếc muỗng lớn hơn nữa từ mé bên thò ra. Ầm tiếng, hai chiếc muỗng giao phong kịch liệt Bạng Nhục Phấn Ti Quái, tiếng vang mạnh mẽ, chấn động khiến cho đám ngục tốt ăn cơm bên cạnh phải can mày. Đến lúc thấy hai người tranh đấu. đám ngục tốt chuẩn bị cất tiếng thóa mạ vội vàng rụt cổ lại, len lén bung theo chén cơm của mình, dán sát chân tường lui trốn.

      Diệp Thanh Quả đùng đùng nổi giận, ngờ có người dám giành mồi trong miệng hổ.

      Nàng tức giận trừng mắt nhìn lại, vung muỗng lên. lại thấy người cùng nàng tranh đoạt ai xa lạ. chính là đối thủ duy nhất cạnh tranh về sức ăn với nàng trong Nhược Lô Ngục này.

      - Này, ngươi có phong độ hay vậy, biết nhường nhịn nữ hài tử chút sao?

      Diệp Thanh Quả nổi giận, đỏ mặt tía tai trông hết sức đáng . Thiếu nữ mười lăm. mười sáu tuổi, thanh xuân phơi phới.

      Vũ La thừa dịp nàng nổi nóng, thầm lặng lẽ vươn muỗng ra. thu được phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái cho vào trong thùng cơm của mình:

      - Ta đây chỉ muốn tốt cho nàng, nàng nhìn mình kìa. ăn tới nỗi thân hình béo núc, trông ra gì cả. Nếu còn tiếp tục ăn như vậy nữa. vậy nàng phải nới rộng cửa phòng mình gấp đôi, quả là phiền phức...

      - ngươi cái gì. có giỏi lặp lại lần nữa!

      Diệp Thanh Quả tức tối tới nỗi tóc tai dựng đứng.

      thực tế chẳng những Diệp Thanh Quả béo, ngược lại mười phần thon thả. Diệp Thanh Quả luôn kiêu ngạo thân hình mình thuộc loại ăn bao nhiêu cũng béo ra. khiến cho biết bao thiếu nữ nhìn thấy phải thèm dãi. Thế nhưng tới Nhược Lô Ngục này, Vũ La năm lần bảy lượt đả kích nàng, lúc tốt thân hình nàng ‘phúc hậu' lúc tốt như vừa rồi.

      Vũ La thừa dịp nàng tức giận, lại thu phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái thứ hai vào thùng cơm mình:

      - Tức giận như vậy làm gì. ta chỉ rằng nếu nàng tiếp tục ăn như vậy mới cần phải nới rộng cửa. tại cũng cần. hẳn là miễn cưỡng cũng có thể ra vào được...

      -ngươi...

      Diệp Thanh Quả tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi:

      - Vũ La. ta bỏ qua cho ngươi đâu...

      Tay Vũ La rất nhanh, rốt cục thu phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái cuối cùng, sau đó cười hăng hắc:

      - Còn thừa lại chút canh, vì nguyện vọng vĩ đại có được dáng người thon thả của nàng, cho nên ta chừa lại cho nàng.

      Lúc này Diệp Thanh Quả mới phát ra. Vũ La quơ hết thức ăn chạy trốn, nàng đâu thể để cho thành công. Chân nàng lặng lẽ móc cái, Vũ La qua cạnh nàng, sơ ý vướng chân lảo đảo. Trong lúc còn thầm cảm thấy may mắn vì cước bộ hạ bàn của mình vững vàng, bị té ngã. Diệp Thanh Quả nhân cơ hội này đoạt lấy thùng cơm của . nhanh nhẹn đoạt trở lại ba phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái cho vào bát của mình. Sau đó nàng thè chiếc lười nhắn, liếm mặt mỗi phần lượt.

      Vũ La nhất thời trợn mắt há mồm.

      Ba phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái lấy ra khỏi thùng cơm của Vũ La. có dính ít hạt thủy Ngọc đạo đó, cũng bị Diệp Thanh Quả ăn mất. nàng còn trợn trừng mắt thị uy cùng Vũ La

      Vũ La lắp bắp :

      - Cơm ấy, ta ăn qua...

      -Ối...

      Diệp Thanh Quả nghe vậy tỏ ra xấu hổ vô cùng, khí giữa hai người chợt trở nên ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn của Diệp Thanh Quả lúc này đỏ hồng tới tận mang tai, nàng ôm bát của mình quay đầu bỏ chạy.

      Vẻ mặt Vũ La kỳ quái, trở về chỗ bọn Kiều Hổ. Kiều Hổ thấy có chút khác thường, bèn tò mò hỏi:

      - Làm sao vậy?

      Vũ La gượng cười:

      - , có gì.

      Kiều Hổ nhún vai, tiện hỏi nhiều.

      Bên kia. Diệp Thanh Quả ôm bát. có vẻ mất hồn ngồi xuống cạnh Mã Hồng. Mã Hồng cũng cảm thấy kỳ quái, biết Khủng Long Nữ trở nên rụt rè yểu điệu như vậy từ khi nào.

      Y cũng muốn hỏi xem có chuyện gì. đáng tiếc biết tính tình của Khủng Long Nữ. mình nên ngoan ngoãn ăn cơm là hơn.

      Trong tim Diệp Thanh Quả lúc này như có chú ngi con húc loạn xạ. vang lên đùng đùng mãnh liệt. Theo bản năng, nàng múc muỗng cơm cho vào miệng, ăn được mấy miếng mới giật mình, chẳng phải mình tiếp tục ăn cơm có nước bọt của Vũ La hay sao?

      Đáng tiếc nàng nhai nát. cơm nằm trong miệng, nuốt xuống cũng phải, nhổ ra cũng xong.

      Nàng xấu hổ vô cùng, lại cảm giác đầu lưỡi của mình có cảm giác tê tê kỳ dị khó tả bằng lời.

      Diệp Thanh Quả khẽ ngẩng đầu lên. liếc về phía Vũ La cái, ngờ phát Vũ La cũng nhìn mình. Nhất thời hai người đồng thời đỏ bừng mặt mũi, vội vàng quay nơi khác, làm như nhìn đối phương.

      Tiền kiếp Vũ La là đại ma đầu từng dạo giữa rừng hoa. Tống Kiếm Mi phản bội làm cho vô cùng đau khổ. nhưng tâm cảnh dày dạn mấy trăm năm khiến cho biết , Tống Kiếm Mi phản bội có nghĩa mỗi nữ nhân đều là người như nàng, càng vì chuyện Tống Kiếm Mi mà trở nên có ấn tượng với nữ nhân.

      Thân thể này lúc thiếu niên. Vũ La cũng tránh khỏi bị ảnh hưởng. Huống chi Diệp Thanh Quả quả là hoạt bát đáng . trêu chọc nàng cũng mười phần thú vị. chỉ là Vũ La nghĩ rằng giữa hai người xảy ra chuyện gì. theo thấy, Diệp Thanh Quả vẫn còn là đứa trẻ.

      Về phần Diệp Thanh Quả. vốn nàng cho rằng mình hiểu được Vũ La hết sức ràng, ra nàng còn non nớt ngây thơ, tim càng đập mạnh, tiếng đùng đùng vang lên ràng bên tai, nghe như tiếng trống.

      Trong lúc tâm tư hai người rối loạn, thình lình bên ngoài nhà ăn có ngục tốt xông vào, cao giọng hô to:

      - Phạm nhân số chín chết.

      Tất cả lặng ngắt như tờ trong khoảnh khắc, sau đó cả nhà ăn như nổ đùng tiếng, tất cả ngục tốt. Ban Đầu. kể cả đại trù sư bắt đầu chạy như điên ra ngoài. Cửa nhà ăn rất hẹp, ít người nhảy cửa sổ mà ra. giống như ong vỡ tổ, lấy hết tốc độ xông thẳng ra ngoài.

      Khi nam nữ cảm thấy xấu hổ về nhau, xấu hổ hơn nữa là thình lình ở cùng chỗ với nhau.

      tại Vũ La cùng Diệp Thanh Quả chính là như vậy. Mọi người thình lình chạy hết. nhà ăn to như vậy chỉ còn lại đôi nam nữ thanh niên ‘ngây thơ’ này.

      Hai người nhìn quanh, nhà ăn vắng ngắt, chỉ có đối phương.

      Diệp Thanh Quả rốt cục vẫn là thiếu nữ. chịu được tình cảnh như vậy, đỏ mặt cúi đầu xoay người bước . được vài bước, cúi đầu dám nhìn Vũ La. quay trở lại chỗ mình, cầm lấy bát lại nhanh chóng quay trông hết sức đáng thương. Nàng vẫn chưa được ăn gì. bụng đói cồn cào.

      Diệp Thanh Quả ôm bát tới cửa. lúc này mới giật mình phát , cơm trong bát này Vũ La từng ãn. giờ mình mang , rốt cục có ăn hay ?

      Nếu quay lại lần nữa. quả Diệp Thanh Quả đủ can đảm. Nàng nghiến răng cái, quyết định luôn.

      Vũ La thở ra hơi dài nhõm, quả nhiên da mặt nàng vẫn dày bằng lão ma đầu.

      Diệp Thanh Quả rồi, Vũ La bị quấy nhiều, bình tĩnh trở lại. Lúc này mới nhớ ra. trời ơi, dường như vừa rồi nghe có phạm nhân chết.

      Lúc này Vũ La mới có phản ứng. thét lên thê thảm:

      - Hồng nhan họa thủy!

      thu thập cơm chưa ăn hết vào Thiên Phủ Chi Quốc, ba chân bốn cẳng chạy tới ngục giam, trong lòng ảo não vô cùng. Mình chậm như vậy, e rằng tranh được chút lợi lộc nào.

      Phạm nhân số chín ở tầng . cả giếng đá có chín tầng, càng xuống dưới, cấp bậc phạm nhân càng cao. Tuy rằng phạm nhân số chín ở tầng . nhưng phạm nhân có thể bị nhốt vào trong Nhược Lô Ngục, ai phải là cự phách Ma đạo phương? thứ mà chúng để lại sau khi chết cực kỳ khả quan, cho nên đám ngục tốt vô cùng hưng phấn.




      Tiên Tuyệt - Chương #33
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      SO NHÃN LỰC - SOÁT PHÒNG GIAM. ...


      Sau khi Vũ La tới nơi kinh ngạc phát ra. tất cả ngục tốt đều chờ ở bên ngoài, số người tụ tập nơi này đông như kiến.

      - ủa. có chuyện gì vậy?

      tìm được Kiều Hổ cũng chờ ở bên ngoài, bèn hỏi.

      Kiều Hổ tỏ ra bình tĩnh, tên ngục tốt bên cạnh y lại nhịn được, tỏ vẻ bất bình:

      - Còn chuyện gì nữa. có người ỷ thế làm càn chứ còn gì...

      Vũ La nghển cổ lên nhìn thấy, ngoài cửa phòng giam số chín có người đứng, mày lươn mắt chuột, dương dương đắc ý, phải Vinh Thiên còn ai.

      - ngươi như vậy là có ý gì?

      Thình lình giọng lạnh như băng vang lên. tên ngục tốt kia nghe vậy hoảng sợ. Mộc Dịch Trạc từ xuống dưới, liếc nhìn tên ngục tốt kia cái. Y bị Mộc Dịch Trạc nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh toát, dám gì nữa. theo bản năng lẩn trốn vào đám đông.

      Mộc Dịch Trạc bước tới cửa phòng giam. Vinh Thiên lập tức tránh ra nhường lối:

      - Đại nhân. mời.

      Mộc Dịch Trạc ngừng lại ở cửa chút, quay đầu lại với mọi người:

      - Các ngươi yên tâm. vẫn theo quy củ cũ. Ta chọn ba món. còn lại là của các ngươi.

      nghe y như vậy, ít ngục tốt thở ra hơi dài, cũng đến mức tay trắng quay về.

      nhưng Kiều Hổ cùng Vũ La thầm lắc đầu. Mộc Dịch Trạc dễ nghe, chỉ lấy ba món. nhưng y vào đó lại ai giám sát. chẳng lẽ y quân tử như vậy, chỉ lấy ba món thôi sao?

      Vũ La lắc đầu:

      - Họ Mộc Dịch ai tốt cả. xấu xa.

      Kiều Hổ tỏ vẻ bất đắc dĩ:

      - Người ta là Phó Giám Ngục, hoành hành ngang ngược quen. Diệp Niệm Am cũng quản, chúng ta còn có cách nào?

      Xung quanh ít Ban Đầu sắc mặt vẫn tỏ ra bình thường. Bọn họ có thể nhìn thấu hơn đám ngục tốt thông thường, hiển nhiên thừa biết Mộc Dịch Trạc rằng chỉ lấy ba món. chỉ là lời giả dối. nhưng bọn họ cũng giống như Kiều Hổ, Vũ La. cho dù tức giận bất bình nhưng cũng làm gì được.

      Mộc Dịch Trạc vào phòng giam, chỉ thấy ma đầu trong đó tọa hóa. di thể còn đó. Y khoanh chân ngồi giường đá. thân thể khô héo, hơn người thường chút.

      Bên trong sạch vô cùng, tất cả vật phẩm được sắp xếp ngăn nắp. Hiển nhiên ma đầu này dự cảm được đại nạn của mình tới, cho nên an bày xong tất cả.

      Bên trong Nhược Lô Ngục có rất nhiều điều kỳ quái, tỷ như năng lực cảm ứng của nguyên hồn trong này bị suy yếu tới mức thấp nhất. Cho nên nếu muốn tìm bảo vật ở những nơi khác, chỉ cần phóng xuất nguyên hồn là được, nhưng ở trong này chỉ có thể nhờ vào lực quan sát và nhãn lực của mình.

      Mộc Dịch Trạc ở Nhược Lô Ngục mấy chục năm. tự cho rằng mình mắt sáng như đuốc, chuyện lục soát phòng giam như vậy, y từng làm tới trăm lần cũng có tám mươi. Y chỉ nhìn lướt qua. lập tức cười lạnh, tới cạnh vách tường bóng loáng, khẽ gõ gõ vào đó.

      Trong tai Vinh Thiên, thanh gõ vào tưởng cơ hồ hết sức bình thường, nhưng Mộc Dịch Trạc có thể nghe ra chút khác thường. Y xác định vị trí. đào sâu vào trong chừng hai thước, lấy ra được chiếc hộp gỗ.

      Mộc Dịch Trạc cầm hộp gỗ cười tươi, mở ra lập tức có cỗ linh khí xông ra. hai con Hỏa Thu (trạch) dài bằng ngón tay chạy qua chạy lại trong hộp, hoạt bát vô cùng, nhưng thể thoát khỏi hạn chế của hộp gỗ.

      Mộc Dịch Trạc gật đầu hài lòng, đôi Hỏa Thu này là Linh Vật thất phẩm, có thể sánh ngang với món pháp bảo lục phẩm. ngờ ma đầu này bị giam trong Nhược LôNgục rất lâu. còn có thể cất giấu bảo bối tốt như vậy.

      Ánh mắt Vinh Thiên nhìn trân trối, Linh Vật Tu Chân Giới mười phần khó kiếm, đôi Hỏa Thu này hiển nhiên phẩm chất bất phàm, ngờ Mộc Dịch Trạc vừa ra tay tìm được bảo bối như vậy.

      - Đại nhân quả thần kỳ.

      Tuy rằng Vinh Thiên vuốt mông ngựa. nhưng kính nể này cũng xuất phát tự đáy lòng:

      - Chờ đám xuẩn ngốc kia tiến vào, bảo bối sớm bị Đại nhân thu vào túi, để cho chúng liều chết mất còn với nhau, chết bớt những kẻ làm cho Đại nhân chướng tai gai mắt.

      Mộc Dịch Trạc cũng lộ vẻ đắc ý, cất đôi Hỏa Thu , vỗ vỗ vai Vinh Thiên:

      - Yên tâm , ngươi theo ta. nhất định có phần.

      Vinh Thiên mừng rỡ tạ ơn. lúc này tâm trạng Mộc Dịch Trạc rất tốt. tiếp tục tìm kiếm bảo vật. bao lâu sau. y tìm ra chiếc thạch kính, là pháp bảo ngũ phẩm trung, mười miếng Ngọc Túy Tinh Phách, túi Thái Bạch Tinh Sa. thanh phi đao pháp bảo, là pháp bảo ngũ phẩm hạ.

      Lần lục soát phòng giam này có thể là thu hoạch tràn đầy, Mộc Dịch Trạc cũng cảm thấy hài lòng. Sau khi bán những thứ thu được này, đủ cho y bố sung hai mươi bảy chiến sĩ. có thể bổ sung đầy đủ cho số nhân thủ tổn thất lần trước mình tự ý cướp đoạt Thiên Phủ Chi Quốc, nhưng vẫn chưa đủ bù lại sáu mươi viên Chú Mạch đan. Mộc Dịch Trạc thầm tính toán trong lòng, phải tìm thêm tên phạm nhân nào đó...

      Y thu hết bảo bối, sau đó mới với Vinh Thiên:

      - Được rồi, cho bọn chúng vào .

      Vinh Thiên nhìn chằm chằm sáu món bảo vật quý giá nhất, thấy Mộc Dịch Trạc có chút ý chia cho mình, bèn hỏi với giọng cam lòng:

      - Đại nhân, ngài tìm được hết bảo bối chưa?

      Mộc Dịch Trạc ngạo nghễ :

      - Đương nhiên, ngươi tin nhãn lực của bổn tọa hay sao?

      Vinh Thiên vội vàng xua tay:

      - dám. dám. vậy nơi này có còn thứ gì ?

      Hai tròng mắt Vinh Thiên đảo liên tục, Mộc Dịch Trạc lập tức hiểu ý, cười ha hả:

      - vẫn còn mấy món cũng khá. thôi được, cho ngươi vậy.

      Mộc Dịch Trạc chỉ cho Vinh Thiên vài nơi, những thứ này kém hơn những bảo bối mà y thầm ghi nhớ, sau đó bước ra ngoài với mọi người:

      - vẫn quy củ cũ. xếp hàng tiến vào, Ban Đầu ở phía trước, người mới tới ở sau.

      Mọi người cũng rất trật tự. ngựa quen đường cũ.

      Vũ La nghi ngờ gì là kẻ xếp ở vị trí cuối cùng, chuyện này phải là mọi người ức hiếp . mà quy củ là như vậy, là ngục tốt mới nhất. ra cũng có người lấy lòng Vũ La. muốn đổi vị trí cho . nhưng Vũ La có hứng thú. Mộc Dịch Trạc vào trước, trong phòng giam còn có thể sót lại bảo bối gì.

      Vinh Thiên là người đầu tiên vào, theo chỉ điểm của Mộc Dịch Trạc, lấy được vài món bảo bối. Y cho số bảo bối này vào ngực áo, hào quang chiếu sáng toàn thân, diễu võ dương oai ra. khiến cho đám ngục tốt xung quanh vô cùng ganh tị.

      Mộc Dịch Trạc cũng ngăn cản. ngược lại còn có vẻ cổ vũ cho hành vi của Vinh Thiên. bởi vì chuyện này ràng truyền tới tin tức cho đám Ban Đầu. ngục tốt: chỉ cần theo Mộc Dịch Trạc ta. ắt có phần. Thiên hạ ai nấy cũng chạy theo ích lợi, mọi người vất vả ở Nhược Lô Ngục là vì cái gì. phải vì muốn kiếm chút lợi lộc hay sao?

      Sau khi Bạch Thanh chết , nhân thủ Mộc Dịch Trạc có vẻ đủ dùng. Vinh Thiên làm như vậy cũng như tuyên truyền cho y.

      Mộc Dịch Trạc thoải mái đứng đó, y lập tức rời , phải vì muốn xem đám ngục tốt có thể tìm ra được bảo bối gì.

      Mộc Dịch Trạc hết sức tự tin về nhãn lực của mình. bảo bối tốt nhất trong phòng giam nọ chui vào trong vòng tay trữ vật của mình. Y chỉ muốn đợi đến sau cùng xem có ai làm thân với mình , tuy rằng Vinh Thiên ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng có hơi vụng về, dùng Vinh Thiên bằng dùng Bạch Thanh lúc trước, cho nên y muốn tìm thủ hạ mới lanh lợi.

      Từng tên Ban Đầu tiến vào, đều thất vọng mà ra. chỉ có thể tìm được hai món tầm thường. những món này đừng là so với bảo bối Mộc Dịch Trạc thu hoạch, cho dù so với thứ mà Vinh Thiên thu hoạch cũng còn kém hơn cấp.

      Vinh Thiên hưng phấn bừng bừng:

      - Đại nhân, nhãn lực của ngài quả là sắc bén. bất cứ thứ gì. chỉ cần ngài liếc qua cái, tuyệt đối thể sơ sót.

      Mộc Dịch Trạc mỉm cười, thầm tính toán chờ đám Ban Đầu thất vọng trở ra. nhìn lại thu hoạch của Vinh Thiên, chắc chắn có kẻ động lòng.

      Kiều Hổ vào trong đó khắc mới trở ra. y tìm được hộp đao, túi càn khôn to bằng ngón cái, trong đó có trăm sáu mươi miếng ngọc túy. Hộp đao nọ chính là pháp bảo bát phẩm thượng, thu hoạch này xem như tệ trong đám Ban Đầu. nhưng vẫn thể nào so được với Vinh Thiên.

      Sau khi nhóm Ban Đầu vào, tới nhóm ngục tốt. Bất quá Ban Đầu là vào từng người, ngục tốt tiến vào mười người lần.

      Đám Ban Đầu còn có thể tìm được vài thứ. đến bọn ngục tốt toàn là trở ra với hai bàn tay trắng, tên nào cũng có vẻ mặt cam lòng. ít ngục tốt. thậm chí Ban Đầu đều nhìn những bảo vật người Vinh Thiên với vẻ vô cùng hâm mộ.

      Mộc Dịch Trạc quan sát kỹ vẻ mặt của từng người, lòng thầm đắc ý.

      Vốn y muốn thu phục ít Ban Đầu. để có người dùng trong lúc khẩn cấp. nhưng đến lúc này, nhìn thấy số Ban Đầu hâm mộ bảo vật người Vinh Thiên ít. tâm tư y lại trở nên linh hoạt hẳn lên. Sao nhân cơ hội này lôi kéo số người, chỉ cần vài lần như vậy, có thể lôi kéo tuyệt đại đa số Ban Đầu về dưới trướng mình, khiến cho lão đầu từ Diệp Niệm Am mất hết quyền lực.

      Mộc Dịch Trạc cảm thấy kế hoạch này rất có khả năng thhành công, trong lòng bắt đầu tính toán tỉ mỉ.

      Chừng mấy canh giờ sau. mới tới phiên Vũ La cuối cùng. Toán mười tên ngục tốt trước Vũ La ai nấy đều trở ra trắng tay, vô cùng ũ rũ. Có tên ngục tốt quen biết còn xua xua tay với Vũ La:

      - Vũ nhi, cần vào nữa. bên trong sạch như mèo liếm, đừng vào chỉ tổ uổng công.

      Ngoài Vũ La ra. bốn tên ngục tốt còn lại cũng có vẻ còn hứng thú. tên trong đó lên tiếng :

      - Ta thấy hay là khỏi vào, chúng ta có vào cũng chỉ uổng công.

      Ba tên ngục tốt kia cũng gật gật đầu tán thành, thế nhưng đây là lần đầu tiên sau khi Vũ La chuyển thế được vào lục soát phòng giam, làm sao cũng phải vào xem cho biết. bèn khoát tay với đám ngục tốt:

      - Tốt xấu gì ta cũng vào xem qua cái.

      Trong vòng ba năm. Vinh Thiên bị rút thăm Ly Nhân Uyên, cho nên y kiêng nể Vũ La. thấy còn muốn vào, khỏi bật cười ha hả:

      - Ha ha. sao hả. tiểu tử ngươi còn muốn lục tìm ư? Người khác , Mộc Dịch Đại nhân chúng ta lục soát qua. ngươi còn hy vọng có bảo bối gì sót lại? ngươi cho rằng nhãn lực của mình còn hơn cả nhãn lực của Mộc Dịch Đại nhân sao?

      Mộc Dịch Trạc ngạo nghễ đứng đó, kế hoạch làm cho Diệp Niệm Am mất hết quyền lực của lão gần hoàn thành. Đợi Vũ La ra. việc lục soát phòng giam chấm dứt là có thể thi hành.

      - Nhanh lên. đừng làm chậm trễ thời gian mọi người.

      Mộc Dịch Trạc lạnh lùng :

      - ngươi xong rồi lập tức phái người an táng di thể .

      Vũ La để ý tới chúng, tiến vào phòng giam. vừa vào, bốn tên ngục tốt kia ngẫm nghĩ chút, cũng tiến vào theo:

      - Thôi được, cùng vào xem chút.

      Vũ La bước vào nhìn quanh chút, phòng giam nguyên bản sạch ngăn nắp trở nên bừa bãi. Ngay cả bàn đá. giường đá cũng bị đập vỡ, mặt đất bị đào sâu ba thước. chỉ có di thể ma đầu được giữ nguyên vẹn. bất quá xem ra cũng bị người lục soát ít.

      Vũ La nhìn di thể nọ, có cảm giác xót thương đồng loại, bèn khẽ ôm quyền với di thể. là nam Hoang Đế Quân, thân phận cao quý vô cùng, cao hơn xa tên ma đầu tọa hóa này, ôm quyền thi lễ như vậy là vô cùng nể mặt.

      Tác dụng áp chế nguyên hồn bên trong Nhược Lô Ngục, đương nhiên Vũ La biết , bên trong phòng giam, tác dụng này càng ràng hơn. Cho dù Vũ La có được nguyên hồn chuyển thế trùng sinh hùng mạnh, nhưng ở trong này cũng thể xâm nhập vào sâu bất cứ vật phẩm nào quá nửa tấc.

      thử chút, sau đó lắc lắc đầu. từ bỏ chuyện này.

      Vũ La lại nhìn quanh vài lần. nở nụ cười khổ, quả là sạch , còn cả miếng ngọc túy. cũng chuẩn bị rời , thình lình Phù Cổ thoáng động. Vũ La bèn nhìn quanh, bốn tên ngục tốt kia mạnh ai nấy lo lục soát tìm kiếm, ai để ý tới mình. Vũ La thầm lặng lẽ thả Phù Cổ ra. điểm ngọc quang xuất trong lòng bàn tay . Phù Cổ khẽ động hai lượt, hóa thành tia ngọc quang chui vào lòng đất.

      Theo hành động của Phù Cổ, Vũ La ràng cảm giác được tình hình dưới lòng đất. Phù Cổ nhanh chóng bay vòng trong lòng đất. sau khi phát được gì bèn chui vào vách tưởng.

      Vũ La ngờ Phù Cổ còn có bản lãnh này, khỏi kinh ngạc vui mừng. Ngay cả địa phương mà nguyên hồn thể xâm nhập, Phù Cổ lại có thể chui vào thông suốt, vậy từ nay về sau. mình có thể lục soát phòng giam thoải mái vô cùng.

      Phù Cổ chui lên nóc phòng, chạy vòng. Vũ La trợn mắt há mồm. nhìn xung quanh, bốn người kia tìm khắp xung quanh nhiều lần. thu hoạch được gì.

      - Vũ nhi, thôi, lần này có lẽ ngươi hết hy vọng rồi phải ?

      Vũ La suy nghĩ lúc, nhanh chóng quyết định:

      - Ai gọi bọn Ban Đầu vào đây chút.

      Mấy tên ngục tốt nghe vậy cảm thấy kỳ lạ. bất quá lúc này vẻ mặt Vũ La có hơi cổ quái, bọn chúng nghi hoặc vô cùng, cũng hỏi nhiều. tên bèn bước ra ngoài, gọi bọn Ban Đầu tiến vào.

      Vinh Thiên vừa vào kêu la inh ỏi:

      - Vũ La. ngươi làm gì vậy, ngươi chỉ là tên ngục tốt nho , cũng dám sai khiến đám Ban Đầu chúng ta. ngươi có biết quy củ hay ?

      Vũ La để ý tới y, với bọn Ban Đầu:

      - Ai có pháp bảo loại phi kiếm, cho ta mượn dùng chút.

      Kiều Hổ muốn cho Vũ La mượn, nhưng pháp bảo tùy thân của y có loại phi kiếm. Mã Hồng ngửa tay ra. chiếc búa màu vàng to bằng bàn tay xuất :

      - Ta có.

      Mã Hồng ấn pháp quyết, búa nọ bèn hóa thành búa lớn như bình thường. Vũ La cầm lấy, bắt đầu bổ lên nóc phòng giam.

      Lúc này mọi người cũng hơi hiểu ra. Vinh Thiên cũng cười tỏ vẻ khinh thường:

      - Hừ. tiểu tử. ngươi muốn kiếm chác chút gì đó hay sao? Phòng giam mà Mộc Dịch Đại nhân lục soát qua. chắc chắn có cá lọt lưới. ngươi ỷ sức mạnh dùng pháp bảo như vậy, chính là làm hư hỏng pháp bảo người ta. Cho dù ngươi tìm được đống rác rưởi, ta xem ngươi lấy gì bồi thường cho Mã Ban Đầu. ha ha...

      Vũ La cũng gì. chỉ bổ liên tiếp hết búa này tới búa khác, rất nhanh trần phòng lộ ra cái lỗ to. Vũ La vẫn tiếp tục bổ, thình lình bên trong khe nứt lộ ra tia linh quang màu xanh nhạt.

      Kiều Hổ tinh mắt. là người đầu tiên nhìn thấy, vội kêu lên:

      - Có thứ gì đó...

      Vũ La bồ vài búa. đào lớp đá xung quanh ra. Phù Cổ tra xét xong, biết như lòng bàn tay.

      tầng lục quang mờ mờ lộ ra. có thể thấy được mơ hồ trong đó từng đường sáng màu vàng nhạt đan xen ngang dọc chằng chịt, vô cùng phức tạp. Bọn Ban Đầu đều có nhãn lực, thấy vậy kinh hô thất thanh:

      - Là gian pháp trận!

      gian pháp trận này là do phạm nhân số chín này bày ra. sau khi y chết , cấm chế của pháp trận này cũng biến mất. Vũ La mở pháp trận ra. vài món rơi ra ngoài.

      Sau khi mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm. có vẻ thể tin được vào mắt mình.

      ba món bảo bối này, linh quang , hàm súc mà phát tán. hiển nhiên còn cao hơn bậc so với những món bảo bối phát tán hào quang người Vinh Thiên.

      Ánh mắt bọn Ban Đầu đều bị hai món pháp bảo hấp dẫn. món là thanh đoản côn chỉ dài chừng thước rười, toàn thân màu nguyệt bạch, có khắc hai con rồng quấn quanh. Món kia là cái chặn giấy bằng bạch ngọc, có hoa văn trang trí tinh xảo, giữa khảm viên bảo thạch màu vàng nhạt, giống như con mắt.

      Mã Hồng hít sâu hơi khí lạnh:

      - Toàn là pháp bảo ngũ phẩm thượng.

      Vinh Thiên vô cùng ganh tị, nước dãi chảy ròng ròng, nuốt vào ừng ực liên hồi. chỉ riêng hai món pháp bảo kể , đừng là thu hoạch của mình, cho dù là những thứ Mộc Dịch Trạc tìm được cũng thể sánh bằng.

      Vừa rồi y còn khoác lác tâng bốc Mộc Dịch Trạc, cho rằng trong phòng giam này còn lại bảo bối nào cả. ngờ Vũ La có thể tìm ra bảo bối trân quý như vậy.




      Tiên Tuyệt - Chương #34
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :