CHƯƠNG 341 Nghe Miêu Nữ A Đại như vậy, đám thợ săn càng cảm thấy đau lòng, có ba tên òa khóc ngay tại chỗ. Vũ La bất đắc dĩ: - Ta chỉ cảm thấy chúng ta chưa chắc chết... Lúc này ngay cả Miêu Nữ A Đại cũng có chút bất mãn: - Ngươi còn lung tung ư? Đao Lục Nhãn đứng ở đầu thuyền, đôi mắt sắc bén tinh như mắt ưng ngó chằm chằm mặt biển. Đám Bán tộc kia tới càng ngày càng gần, có thé mơ hồ thấy diện mạo của bọn chúng. - Mọi người chuẩn bị! Cho dù chết, cũng thề để cho bọn chúng giết dễ dàng. Giết tên hòa vốn, giết hai tên có lời! Bảy tên thợ săn hung hăng cắn răng cái, cũng còn ai quan tâm tới ba người Vũ La nữa, ai nấy vọt tới bên cạnh Đao Lục Nhãn, nghiêm trận sẵn sàng đón quân địch. Những điểm đen mặt biển càng ngày càng nhiều, hơn nữa sau đó vần xuất liên miên bất tuyệt. Hiển nhiên số lượng này chỉ là vạn, xem ra tối thiểu cũng có ba bốn vạn Bán tộc. Với số lượng như vậy Thần Hoang hải này, có thể nằm trong số Tuy rằng mật biển mênh mông, nhưng nhiều chiến sĩ Bán tộc xuất như vậy, quả giống như che trời phũ đất, bất cứ ai đối mật với thế trận như vậy cũng thể nào chịu nổi áp lực mà sụp đổ. Bảy tên thợ săn ứa ra mồ hôi lạnh, chỉ nghe tiếng mồ hôi nhô xuống sàn thuyền, rất nhanh dưới chân bảy người ướt mảng lớn. - Có điểm khác thường... Chợt Hổ Ngũ . Vốn bảy tên thợ săn nửa quỳ ở tư thế tấn công, sẵn sàng nghênh đón trận tử chiến sau cùng. Lúc này Hổ Ngũ đứng thẳng người dậy, quan sát các chiến sĩ Bán tộc chậm rãi trôi theo gió mà đến. - Quả đúng... Đao Lục Nhãn cũng phát ra: - Vì sao lại như vậy, nếu là trước kia, đám người này sớm xông lên. Đám chiến sĩ Bán tộc này vô cùng quỷ dị, thầm lặng lẽ tiến nhập còn cách thuyền sắt chừng trăm trượng, Đao Lục Nhãn cảm thấy khó lòng tin được: - Bọn chúng đều nhắm mắt cả lại, vì sao... Vũ La ngồi ở phía sau hờ hững lên tiếng : - Nhắm mắt lại còn là gì nữa, nếu phải ngũ là chết. Nếu phải Bán tộc là tộc thích ngũ tập thể, vậy tất cả bọn chúng bị người xử lý cả rồi. Đao Lục Nhãn nghe vậy giật mình kinh hãi, sáu tên thợ săn còn lại vội vàng đứng dậy tiến đến mạn thuyền, thò đầu ra ngoài quan sát xem phải chăng đám chiến sĩ Bán tộc này chết hay . - Dường như là ... chết hết... cảm thấy chút sinh cơ nào! Miêu Nữ A Đại . Vũ La khẽ bĩu môi, đương nhiên là chết. Đám chiến sĩ Bán tộc này vừa xuất , hấn cảm ứng được, bọn chúng còn chút sinh khí nào. Mặc dù nguyên hồn của hấn sử dụng thuận tiện bằng Phù cổ, hơn nữa sử dụng được trong thời gian dài, nhưng cảm ứng chuyện nhô như vậy đương nhiên thành vấn đề. Đám chiến sĩ Bán tộc trôi tới càng ngày càng gần, rốt cục đến sát mạn thuyền. Mọi người cũng nhìn thấy ràng, bọn người này tóc tai bù xù, hai mắt nhấm chặt, đứng thẳng dưới nước, tóc chúng trôi bập bềnh như những con giun. Mấy vạn chiến sĩ Bán tộc, tất cả trở thành thi thể. Thi thể bọn chúng trôi mục đích, có thi thể trôi ngang sát mạn thuyền, có thi thể va chạm vào mũi thuyền, thỉnh thoảng vang lên những tiếng bình bình. Đặt mình vào giữa mấy vạn tử thi như vậy, cảm giác quỷ dị chợt nảy sinh khiến cho mọi người lạnh cả sống lưng. Rốt cục Miêu Nữ A Đại nhịn được lên tiếng : - thi thể những chiến sĩ Bán tộc này hề có vết thương, vậy rốt cục vì sao mà chết? Ai hùng mạnh tới mức này, có thể giết chết mấy vạn chiến sĩ Bán tộc như vậy? Vũ La cũng cau mày, thực tế từ khi hấn cảm giác được những chiến sĩ Bán tộc này toàn là thi thế, suy nghĩ tới vấn đề này. Hầu như Bán tộc có địch nhân ở Thần Hoang hải, vì sao chết nhiều người lúc như vậy? Mấy vạn thi thể chiến sĩ Bán tộc trôi mặt biển vô cùng quỷ dị, tuy rằng biết có nguy hiểm, nhung vẫn khiến cho người ta dựng tóc gáy. Ngoại trừ Vũ La là nhân vật đăng cấp Đế Quân, từng qua núi thây biển máu, ngay cả Nhan Chỉ Vi có trái tim Thất Khiếu Linh Lung cùng Chu Nghiên trời sinh lãnh khốc, ai là biến sắc. Khoảng chừng gần nửa canh giờ, đám thi thể này mới trôi qua tất cả. Hùng Lương như nhớ lại chuyện gì, quay đầu lại nhìn Vũ La giống như nhìn quái vật, thầm tiếng: - Vận may của tiểu tử thối này quả phải tầm thường. Đao Lục Nhãn và Hổ Ngũ liếc nhìn nhau, cũng cùng nhau cười khổ lắc đầu: - Chẳng trách người ta có thề đầu thai vào nhà tốt, sinh ra sẵn cao quý, có được vận may như vậy, muốn cao quý cũng khó. Sợ bóng sợ gió hồi, nhung lúc trước mọi người quả khẩn trương suýt chút nữa sụp đố. Lúc này nguy hiểm qua, bảy tên thợ săn đều có cảm giác hư thoát. Đao Lục Nhãn lấy dược liệu ra phân chia cho mọi người. tộc am hiểu luyện đan nhiều lấm, mà bọn người như Đao Lục Nhãn cũng thể nào hướng dụng. Bọn họ ăn toàn dược liệu thiên nhiên, nhúng xuống biển rửa sạch bùn đất bên ngoài, sau đó nhai rau ráu như ăn củ cải. Chu Nghiên ở bên cạnh nhìn mà kinh hãi, những dược liệu này mang về Trung Châu chính là hàng thượng phẩm, phải ai cũng dùng được. Mọi người nghi ngơi trong chốc lát, sau đó Đao Lục Nhãn đứng dậy : - Được rồi, chúng ta... Vũ La vốn thảnh thơi ngắm biển, thình lình lao tới nhanh như điện chớp, lấy tay che kín miệng Đao Lục Nhãn. Hùng Lương cùng Hổ Ngũ lập tức xông lên: - Ngươi điên rồi sao? Vũ La liên tục xua tay, vẻ mặt khẩn trương vô cùng: - Chớ có lên tiếng. Hùng Lương cùng Hổ Ngũ thèm nghe hấn, lập tức quát lớn: - Ngươi muốn làm gì vậy, mau thả lão Đại ra. Đừng tưởng rằng sau lưng ngươi có Thần Trủng, chúng ta dám động tới ngươi. Noi này là Thần Hoang hải, nếu ngươi chết rồi, chúng ta ném xác xuống biển, ai biết là chúng ta làm... Vũ La cất tiếng thở dài, thả Đao Lục Nhãn ra: - Đúng là bọn ngu xuẩn, chuẩn bị động thủ , để xem các ngươi có may mắn sống sót hay . Hùng Lương. Hổ Ngũ cùng Đao Lục Nhãn muốn mắng Vũ La trận, chợt nghe Miêu Nữ A Đại kêu lên: - Ủa, vì sao nước biển trở thành màu đen như vậy? Mọi người nhìn qua mạn thuyền, chỉ thấy quả nhiên mặt biển đen sì. Nếu đến tại mà Đao Lục Nhãn còn hiểu , vậy uổng cho y lăn lộn ở Thần Hoang hải bấy lâu nay. - Cẩn thận! Đao Lục Nhãn kêu to tiếng, hầu như cùng lúc đó, biển cả giống như con trâu điên ngũ say, thình lình bị lửa đốt bừng tỉnh giấc, lập tức nổi giận. Mặt biển trong phạm vi mấy trăm trượng nổ mạnh, cột nước phun cao chừng ba mươi trượng. cỗ lực lượng tuyệt đại hất tung thuyền sắt bay lên cao. Vũ La sớm chuẩn bị, tay đỡ Nhan Chỉ Vi, tay kia nâng Chu Nghiên bay lên cao. Phía dưới, bọn Đao Lục Nhãn vất vả trốn ra khỏi thuyền, ai nấy vô cùng chật vật. Hổ Ngũ hổn hển kêu lên: - Có chuyện gì vậy, rốt cục là chuyện gì... Mặt biển quay cuồng trận, tiếng gầm rú trầm đục từ dưới biển sâu vọng lên. Những mũi tên nước bắn lên cao, càng ngày càng càng to, hóa thành cột nước có đường kính chừng nửa trượng. Trong phạm vi naàn trượng mặt biển, có chừng năm mươi cột nước như vậy. Những cột nước này duy trì trong thời aian mười mấy lần hô hấp, sau đó mới chậm rãi hạ xuống. Lập tức mặt biển vừa rồi sôi trào mạnh mẽ, lúc này thình lình trở nên bình lặng. Sau trận ầm ĩ, rốt cục còn tiếng động nào. Đao Lục Nhãn toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoàng sợ ngừng tìm tòi mặt biển. Miêu Nữ A Đại có chút nghi ngờ: - Nó... nó rồi sao? Đao Lục Nhãn giơ tay ngăn cho nàng , sau đó chậm rãi hạ xuống độ cao mười trượng mặt biển. Mà sáu người còn lại ở cao chợt thấy dưới mật biển có bóng đen dâng lên. - Lão Đại... Bọn họ còn chưa kịp kêu lên, bỗng nhiên có tiếng rào rất lớn vang lên, dường như có tia sét vừa đánh xuống biển. biết có bao nhiêu cân nước biển bị hất bay lên , bọt nước tung tóe trắng xóa. Tiên Tuyệt - Chương #341
CHƯƠNG 342 Bóng đen khổng lồ nọ thình lình nhảy vọt lên, há cái miệng to như chậu máu táp lấy Đao Lục Nhãn. Trong cái miệng khổng lồ này, cái răng nhô nhất còn to hơn cả người Đao Lục Nhãn. Hầu như bọn Hùng Lương kịp suy nghĩ, vội vàng phóng xuất thần lực của mình, hung hăng tấn công quái vật khổng lồ kia. Lúc trước Đao Lục Nhãn sớm có linh cảm, trước khi bóng đen kia phóng lên, y nhanh chóng bay lên. Chỉ là bóng đen nọ khống lồ quá mức, khó khăn lấm Đao Lục Nhãn mới tránh được cái miệng khổng lồ của nó, ngờ rằng có bảy tám sợi râu quét tới. Đao Lục Nhãn vận Phong Thần Lực hóa thành sáu lưỡi đao gió màu xanh, chút khách sáo chém vào những sợi râu này. Sáu lưỡi đao aió này chính là chiến lực mạnh nhất của Đao Lục Nhãn, mỗi lưỡi đao như vậy ngưng kết thần lực trong đó hùng mạnh vô cùng, dường như là từng khối ngọc điêu khấc mà thành. Y tung hoàng Thần Hoang hải bấy lâu nay, chiêu này từng cứu mạng y biết bao lần. Mà lúc này bọn Hùng Lương cũng gào thét xông tới. Thình lình dưới thân bóng đen xuất thêm hàng chục sợi râu, giống như những con rắn khổng lồ quét về phía mọi người. Những lưỡi đao gió của Đao Lục Nhãn vừa chạm vào râu lại trượt dài, râu quái vật hất , lập tức những lưỡi đao gió văng ra xa. Đao Lục Nhãn giật mình kinh hãi, lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, quái vật khổng lồ này đối phó với bọn họ quả còn nhàng thoải mái hơn mèo vờn chuột. Mắt thấy rất nhiều sợi râu bay tới, Đao Lục Nhãn hồn phi phách tán quay đầu bỏ chạy. ngờ quái vật nọ giảo hoạt vô cùng, mai phục hai sợi râu sau lưng y. Y vừa quay người lại tăng tốc, hai sợi râu này bỗng nhiên quất tới, đánh cho Đao Lục Nhãn tá hỏa tam tinh. Cả trước lẫn sau toàn là râu cuốn lấy Đao Lục Nhãn. riêng gì Đao Lục Nhãn, kết cục của bọn Hùng Lương cũng giống nhau. Tuy rằng Hùng Lương cùng Hổ Ngũ thân thể khỏe mạnh, nhưng toàn bộ tiểu đội thợ săn, chiến lực hùng mạnh nhất vần là Đao Lục Nhãn. Ngay cả y cũng chống nổi, những người khác có thể tưởng tượng. Chỉ trong thoáng chốc, bọn Hùng Lương bị những sợi râu của quái vật trói chặt. Hùng Lương ra sức giãy dụa, y luôn luôn tự nhận rằng mình lực mạnh vô cùng, nhưng lực lượng của bóng đen nọ quả vượt xa cực hạn của sinh linh. Râu nó quét tới, Hùng Lương kêu lên tiếng thê lương thám thiết, xương hai hay hai chân của y gãy vụn. Râu quái vật vẫn chưa thu về, ngừng siết chặt. Lúc này Hùng Lương còn sức phàn kháng, chỉ cảm thấy xương sườn của mình càng ngày càng bó lại, hô hấp khó khăn. chừng ngay sau đó, xương sườn hoàn toàn gãy vụn, giống như những con dao bén đâm vào nội tạng y. Người duy nhất lao xuống dưới cùng mọi người chính là Miêu Nữ A Đại. Từ lúc bóng đen kia xuất , nàng biết xong rồi. Nàng ngơ ngác nhìn về phía đồng bạn mình chiến đấu, lúc lâu sau đầu óc mới khôi phục lại. tại nàng biết vừa rồi phải Vũ La gây chuyện, mà hấn sớm cảm ứng được quái vật khống lồ kia, vốn muốn cho mọi người đừng lên tiếng, chừng quái vật để cho mọi người trôi qua, nhưng bị Hùng Lương và Hổ Ngũ làm hỏng chuyện. Hai lần trước chắc chấn cũng phải là Vũ La may mắn, hấn sớm biết là như Trong lòng Miêu Nữ A Đại dâng lên tia hy vọng xa vời, nàng vội vàng tìm kiếm xung quanh. Vũ La đâu, bọn Vũ La đâu rồi... Rốt cục cũng tìm được Vũ La, Miêu Nữ A Đại thét lớn tiếng xông tới, quỳ giữa trung trước mật ba người Vũ La: - Ta van ngươi, hãy cứu lấy bọn họ, ta thay bọn họ chịu tội với ngươi. Là chúng ta sai, chúng ta biết trời cao đất rộng, chúng ta là ếch ngồi đáy aiếng, van ngươi, xin ngươi... Miêu Nữ A Đại khóc nức nờ thành tiếng. Rốt cục bóng đen nữa trở lại lòng biển. Thân nó dài hơn trăm trượng, cái miệng khổng lồ chiếm gần nửa thân thể. Hàm dưới rắn chắc của nó hoàn toàn hóa xương, loang lổ giống như đá dưới biển sâu. Bên ngoài hàm của nó là đám râu màu đen chuyền động bất quy tắc trong nước như những con giun uốn éo. Có mấy chục sợi trong đó quấn chặt lấy bọn Đao Lục Nhãn. Lúc này Vũ La nhìn chăm chú hài khổng lồ dưới biển, dường như suy nghĩ chuyện gì. Mà hài nọ dường như cảm ứng được có cường giả quan sát mình, thình lình mỡ bừng mắt. cái lưng đen sì của nó, chợt lóe lên hai đạo hào quang màu đõ chói mắt. Hai mắt của quái vật này có hình tam giác, toát ra vẻ đau đớn và giận dữ, dường như oán hận tất cả sinh linh thế giới này, hung ác nhìn chằm chằm Vũ La. Đồng thời những sợi râu nhìn qua khiến cho người ta ghê tởm càng siết chặt hơn. Phụt... Hùng Lương phun ra ngụm máu tươi, ngã đầu sang bên, hôn mê bất tinh. Miêu Nữ A Đại khóc lớn lên, nước mắt ròng ròng, ngừng cầu xin Vũ La: - Nếu ngươi ra tay cứu họ, chắc chấn họ chết. Ta biết bọn họ làm cho ngươi vui, nhưng tội đáng chết, ta van ngươi, chỉ cần ngươi chịu cứu bọn họ, dù ta làm trâu làm ngựa cũng báo đáp ngươi... Quái vật trợn trừng đôi mắt đõ như máu, chậm rãi chìm xuống, bọn Đao Lục Nhãn cũng theo đó bị nước biển bao phù. Miêu Nữ A Đại tuyệt vọng khóc lớn lên, Vũ La nhàng khoát tay ngăn lại: - Đừng khóc nữa, ta ra tay. Các ngươi mang nàng tránh trước, tránh cho động thù gây vướng chân vướng tay. Nhan Chỉ Vi gật đầu, xuất ra thần thông mang theo Miêu Nữ A Đại và Chu Nghiên bay ra xa. ra Vũ La phải vì bọn thợ săn biết nặng này, mạo hiềm ra tay khiến cho con quái vật biển khơi như vậy nổi giận. Mà Vũ La cảm giác được, quái vật kia nhất định bỏ qua cho mình. Từ hai mắt đõ ngầu của nó, Vũ La có thể nhìn ra, nếu có khả năng, quái vật này chút do dự nuốt chừng tất cả những aì có thề ăn được. Vũ La biết lý do vì sao, nhưng hấn biết thể tránh được trận chiến này. Trong phạm vi mười dậm mặt biển, bọt nước sôi trào ùng ục. Hiển nhiên quái vật nọ phải nấp dưới lòng biển, mà như Vũ La suy đoán, nó chuẩn bị làm gì đó. Mỗi khi nhìn thấy tình cành như vậy, Vũ La lại cảm thấy đau xót trong lòng. Nếu Hạn Bạt Huyết Phần của bản Đế Quân vẫn còn, đâu tới lượt ngươi kiêu ngạo... Chỉ cần Hạn Bạt Huyết Phần xuất , cả vùng biển này lập tức bốc hơi cạn sạch, quái vật kia cũng trở thành món canh. Nếu chỉ dùng thần lực, Vũ La thể chiến thắng con hài hùng mạnh như vậy, hấn phải khai ra tất cả hòa lực của mình. Nhan Chỉ Vi tâm tư linh hoạt, mang theo bọn Miêu Nữ A Đại bay ra xa hàng chục dậm, đảo hoang. tại ở đây có con quái vật biển khơi như vậy, trong phạm vi hàng chục dậm, đừng Bán tộc, cho dù là quái vật khác cũng dám khinh suất lui tới, các nàng ở nơi đây được an toàn. Vũ La vung tay, thần kiếm Thiên Tỉnh xuất . Sau khi trải qua sử dụng nhiều lần, dường như thần kiếm Thiên Tỉnh có chút quen thuộc với Vũ La. Tuy rằng lực lượng của hấn vẫn đủ để khống chế hoàn toàn thanh thần kiếm này, nhưng còn xuất tình huống lực lượng thần kiếm làm cho lòng bàn tay hấn cháy rụi như trước nữa. Tối đa cũng chỉ là sau khi sử dụng xong, lòng bàn tay còn lưu lại dấu ấn. Thần kiếm trong tay phải Vũ La chỉ chênh chếch xuống dưới. Tay trái Vũ La ngửa ra, tia lửa từ lòng bàn tay bùng lên, nhanh chóng lan tràn, rất nhanh cả cánh tay trái Vũ La toàn là lửa cháy bừng bừng. Trong ánh lửa màu vàng nhạt, có thể thấy được ràng cả cánh tay trái của Vũ La. dường như mỗi sợi lông cũng được tôi luyện trong lửa trở thành cứng như kim thép. Rào... mấy trăm cột nước thình lình phun lên mặt biển, mục tiêu của chúng đồng thời nhằm về phía Vũ La. Khi chúng bắn tới gần Vũ La lại nổ tung, bọt nước bay tung tóe, mấy trăm sợi râu màu đen bắn ra như những con độc xà, cùng nhau đánh về phía Vũ La. Mấy trăm sợi râu tụ tập lại chỗ, từ xa nhìn lại giống như có bức tường lớn dựng thẳng trước mật Vũ La. Nếu so ra, Vũ La như con mèo đối mật con voi lớn. Đây là đạo lý mà các cự thú đại dương có thể dựa vào để hoành hành. Vóc dáng bọn chúng khổng lồ khó lòng tưởng tượng, bất cứ sinh linh nào đối mật với chênh lệch hình thể quá lớn như vậy, nhất định phải chịu áp lực tâm lý rất lớn. Nhưng Vũ La mật đổi sắc, thần kiếm trong tay liên tiếp xuất ra những đóa kiếm hoa, thình lình run lên, sau đó là kiếm quang đầy trời giáng xuống. Tất cả những sợi râu xâm nhập vào phạm vi nhất định trước mật Vũ La, dưới thần kiếm Thiên Tỉnh đều bị chặt đứt. Máu tươi bay tung tóe đầy trời, rùng rợn mà xinh đẹp. Tay trái Vũ La vung lên, mang theo luồng lửa đánh mạnh vào sợi râu. tiếng bình trầm đục vang lên, Vũ La khẽ hự tiếng, bay ngược ra sau hàng chục trượng mới dừng lại được. Mà sợi râu của quái vật thê thảm hơn nhiều, luồng lửa chạy dài từ điểm va chạm ngược trở xuống, phá hủy dọc đường , đốt cháy sợi râu quái vật thành than, sau đó nổ tung, hoa lửa màu vàng cùng tro than tung bay lả tả. Quái vật rống lên đau đớn mặt biển, thân hình nó quẫy mạnh làm cho lượng nước biển rất lớn bay lên . Quái vật trong cơn giận dữ, thình lình thân hình bay lên khỏi mặt biển, mấy trăm sợi râu hung hăng đánh úp về phía Vũ La. Đồng thời quái vật há to miệng, vòi nước màu đen bắn về phía Vũ La. Vũ La lui vài chục trượng, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng chưa từng tới Thần Hoang hải lần nào, nhung từng qua những vùng biển khác, cũng có hiểu biết đôi chút về những loài quái vật biển khơi. Thông thường những quái vật biển khơi này đều mang huyết mạch Thần Thú, tỷ như huyết mạch của những Thần Thú lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, đó chính là lực lượng sỡ trường của chúng. Cho nên lực lượng của quái vật này hùng mạnh, Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ. chỉ thấy bất ngờ vì lực lượng của quái vật này hùng mạnh quá mức tưởng tượng. Chỉ là sợi râu cũng có thề đầy lui hấn vài chục trượng. Quái vật này có mấy trăm sợi râu như vậy, hơn nữa lực công kích của râu xem ra bằng cái miệng khổng lồ của nó. Vũ La còn chưa hiểu là chuyện gì, đòn công kích của quái vật tới. Vũ La vung thần kiếm Thiên Tinh lên, chém vài nhát khiến cho những sợi râu kia dám tới gần, nhưng luồng nước đen kia lại dễ đối phó. Dù còn cách xa, Vũ La ngửi thấy mùi tanh tưởi, hiển nhiên trong nước có chứa kịch độc. Nước độc như vậy rất khó đối phó, bởi vì khi tản ra, nó bay lả tả đầy trời, ngay cả kẻ công kích cũng biết đường né tránh. Vũ La lui lại liên tục hàng chục trượng, Kỳ Lân Tý phun lửa bừng bừng, va chạm nước độc kêu lên xèo xèo, mới ngăn càn được nước độc cho chạm vào thân thế. Quái vật nọ được thế tha, cái đuôi khổng lồ mạnh mẽ của nó quẫy mạnh mặt biển, chống đỡ cả thân hình dựng đứng mặt biển. Cái miệng to tướng của nó đuổi theo Vũ La ráo riết hồi, thỉnh thoảng phun ra ngụm nước độc khiến cho Vũ La bối rối tay chân. Mắt thấy chiến cục càng ngày càng bất lợi đối với Vũ La, trong đôi mắt tam giác của quái vật tràn ngập khoái cảm điên cuồng hiếu sát. Mấy trăm sợi râu bao vây tiêu diệt, quái vật há miệng ngang tròi, ngăn càn gần nửa đường lui của Vũ La, sau đó thình lình phun ra ngụm nước độc. Lần này ngụm nước độc của quái vật thu lại thành luồng như những lần trước, mà là phun vãi đầy trời. Chỉ cần Vũ La sơ ý chút, ắt dính phải nước độc. Quái vật cũng vô cùng giảo hoạt, nhẫn nhịn lâu chính là vì đòn này. Lúc trước nó toàn phun ra nước độc thành vòi, chỉ là vì muốn ru ngũ Vũ La. Nhưng nó ngờ, Vũ La bỗng nhiên cười quát tiếng: - Bích Ngọc Đằng! luồng lục quang thình lình bay ra, lần này Vũ La phóng xuất Bích Ngọc Đằng từ trong Thiên Phủ Chỉ Quốc bay ra. Luồng lục quang kia thoáng chuyển, chỉ thấy dây leo mịt trời. Bàn thể của Bích Ngọc Đằng vốn kém gì quái vật đại dương này, rất dễ dàng ngăn lại toàn bộ nước độc. Vũ La cười lạnh tiếng: - Muốn chơi độc với ta ư? vốn muốn giết ngươi còn phải tốn chút công phu, tại phải đa tạ ngươi, trở nên nhàng hơn nhiều. Bích Ngọc Đằng vô cùng nhanh chóng, vô số dây leo chui vào miệng quái vật. Quái vật định phát ra tiếng gầm giận dữ, nhung bị Bích Ngọc Đằng chẹn ngang cổ họng. Nó chợt nổi hung, thình lình cấn mạnh cái. Những tiếng phựt phựt vang lên, hàng chục dây Bích Ngọc Đằng bị nó cấn nát. Nhưng Bích Ngọc Đằng quá nhiều, tổn thất này đáng kể chút nào, vẫn còn hàng trăm dây Bích Ngọc Đằng chui vào miệng nó. Càng ngày càng nhiều dây Bích Ngọc Đằng tiếp tục chui vào. Quái vật biết đây là thời khấc sinh tử tồn vong, đôi mắt đõ ngầu chợt lóe hung quang,liều mạng ngậm miệng lại. Nhưng Bích Ngọc Đằng càng ngày càng nhiều, tuy rằng nó ngừng cấn đứt hàng chục dây, lại có hàng trăm dây khác tiếp tục chui vào. Miệng của quái vật càng ngày càng rộng ra, rốt cục toàn bộ Bích Ngọc Đằng chui vào bụng quái vật. Cái miệng khổng lồ của nó đột nhiên khép kín, phát ra tiếng nổ ầm. Quái vật sừng sốt chút, như chết đứng mặt biển, mấy trăm sợi râu của nó lập tức còn sức lực, mềm rủ xuống cùng lúc. Sau lúc, trong cặp mắt đõ ngầu của nó tràn ngập thần sắc đau đớn, lóe lên cái, dần dần trở nên ảm đạm. Từng sợi dây leo xanh biếc từ dưới da quái vật đâm ra, trông nó lúc này giống như con nhím màu lục khổng lồ. Lần này Bích Ngọc Đằng còn mang theo huyết sắc cự tháp, miệng vết thương quái vật chảy ra giọt máu nào, tất cả máu của nó bị huyết sắc cự tháp hút hết. lần hấp thu được nhiều tinh huyết như vậy, dường như huyết sắc cự tháp thỏa mãn vô cùng, chút phàn kháng. Mặc cho Bích Ngọc Đằng mang nó rời khỏi thân thể quái vật, chậm rãi trở về trong Thiên Phủ Chỉ Quốc. Gốc dây leo chui sâu xuống đất, Bích Ngọc Đằng khôi phục bộ dạng xinh đẹp vô hại như trước, ngoan ngoãn ở trong Thiên Phủ Chỉ Quốc. Giữa cành lá xanh biếc mơ hồ lộ ra vệt màu đõ máu. Rầm... thi thể quái vật rơi vào lòng biển, bọt nước tung bay đầy trời. Vũ La thu lại Kỳ Lân Tý, nhưng thu thần kiếm Thiên Tỉnh. Hấn bay vọt xuống biển, vung kiếm chặt đầu quái vật. Kiếm quang vừa qua, đầu quái vật đứt ra, quả nhiên bên trong có viên thú đan to bằng trè sơ sinh, tự nhiên Vũ La thu lấy chút khách sáo. Quái vật hài dương này có huyết mạch viễn cổ, tuy rằng cấp bậc của viên thú đan này thấp, nhưng phẩm chất bình thường, bất quá dù sao cũng là viên thú đan cao cấp. Sau khi thu lấy thú đan, Vũ La cũng chưa chịu ngừng tay. Thủy chung hấn vẫn cảm thấy hàng chục dậm, đừng Bán tộc, cho dù là quái vật khác cũng dám khinh suất lui tới, các nàng ở nơi đây được an toàn. Vũ La vung tay, thần kiếm Thiên Tỉnh xuất . Sau khi trải qua sử dụng nhiều lần, dường như thần kiếm Thiên Tỉnh có chút quen thuộc với Vũ La. Tuy rằng lực lượng của hấn vẫn đủ để khống chế hoàn toàn thanh thần kiếm này, nhưng còn xuất tình huống lực lượng thần kiếm làm cho lòng bàn tay hấn cháy rụi như trước nữa. Tối đa cũng chỉ là sau khi sử dụng xong, lòng bàn tay còn lưu lại dấu ấn. Thần kiếm trong tay phải Vũ La chỉ chênh chếch xuống dưới. Tay trái Vũ La ngửa ra, tia lửa từ lòng bàn tay bùng lên, nhanh chóng lan tràn, rất nhanh cả cánh tay trái Vũ La toàn là lửa cháy bừng bừng. Trong ánh lửa màu vàng nhạt, có thể thấy được ràng cả cánh tay trái của Vũ La. dường như mỗi sợi lông cũng được tôi luyện trong lửa trở thành cứng như kim thép. Rào... mấy trăm cột nước thình lình phun lên mặt biển, mục tiêu của chúng đồng thời nhằm về phía Vũ La. Khi chúng bắn tới gần Vũ La lại nổ tung, bọt nước bay tung tóe, mấy trăm sợi râu màu đen bắn ra như những con độc xà, cùng nhau đánh về phía Vũ La. Mấy trăm sợi râu tụ tập lại chỗ, từ xa nhìn lại giống như có bức tường lớn dựng thẳng trước mật Vũ La. Nếu so ra, Vũ La như con mèo đối mật con voi lớn, truyền ra đạo ý niệm: - Phát Thần Tướng có thể sắc phong, có sắc phong hay ? Thiên Mệnh Thần Phù! Vũ La vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chút do dự lựa chọn sắc phong. Nửa tấm bia đá chậm rãi nổi lên lơ lừng, khiến cho Vũ La có thể nhìn thấy toàn bộ hình dạng của nó. Bia này chỉ còn lại nửa phần , rộng chừng ba thước, dài bốn thước, vết vỡ phía dưới được bằng phẳng ngay ngắn, tựa như bị thứ gì chặt vỡ làm hai. Tiên Tuyệt - Chương #342
CHƯƠNG 343 bề mật loang lổ của tấm bia đá này có khấc vài văn tự mà Vũ La biết. Linh quang chợt lóe, tấm bia đá biến mất, trong Phong Thần Bảng của Vũ La, ở hàng ô vuông thứ ba xuất tiêu ký bia đá. Thần Tướng tam phẩm! Vũ La hết sức bất ngờ, nửa tấm bia đá này lại là Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm. Hấn rất vui mừng, ra quái vật này biết sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù thế nào, cũng giống như Trư Bát Giới ăn đào, phí phạm của trời. Bằng dựa vào đạo Thiên Mệnh Thần Phù này phối hợp với thân lực lượng của nó, muốn đánh bại mình cũng khó khăn gì. Đương nhiên Vũ La còn có Bách Vạn Nhân Đồ vẫn chưa mang ra, cho dù là thua, tối thiểu cũng có thể toàn thân trở ra. Đạo Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm này có tên là Lực Bạt Sơn, chính là loại Thiên Mệnh Thần Phù đơn thuần về lực lượng. Cũng biết vì sao nó mắc vào hàm quái vật, trong lúc hay biết dần dần làm cho lực lượng quái vật càng ngày càng hùng mạnh. Vũ La thu hoạch to lớn, nhung cũng bất động thanh sắc thu Phong Thần Bảng và Lực Bạt Sơn lại, sau đó tìm bọn Đao Lục Nhãn dưới đáy biển, đưa tới hoang đảo nơi bọn Nhan Chỉ Vi nấp. Bọn Đao Lục Nhãn là tộc, bản thân sinh mệnh lực hết sức dẻo dai. Hơn nữa làm thợ săn lâu năm như vậy, ai nấy đều biết ít thù đoạn bí mật giữ mạng. Lúc này Miêu Nữ A Đại phen cứu chữa, tất cả sáu người đều sống. Chỉ có Hùng Lương bị thương rất nặng, vần còn hôn mê. Lần này quả là tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, mọi người nhìn Vũ La với ánh mắt khác trước. Hổ Ngũ và Đao Lục Nhãn xấu hổ vô cùng, sau khi bọn họ tinh lại để ý người còn mang thương vội vàng tới dập đầu trước mật Vũ La: - Tiên sinh, chúng ta là... Vũ La xua tay: - cần . Vũ La cứu những người này bất quá là tiện tay mà thôi, còn những người này nghĩ về hấn thế nào, Vũ La cũng để ý. Hai bên ở cùng đẳng cấp, dù Vũ La muốn để ý tới cái nhìn của người khác về mình, cũng phải là nhân vật cấp bậc như Khoái Tông. Huống chỉ tính hấn vốn là như vậy, ít khi để ý tới thái độ của người khác. Cho dù nhạc phụ tương lai Cốc Thương của hấn, hấn cũng quan tâm y đối xử với mình thế nào. Thái độ Vũ La lạnh lùng như vậy, bọn Đao Lục Nhãn càng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy trước kia thái độ của mình quả hẹp hòi mọn, tại xem ra chỉ là trò cười. Ngược lại Vũ La với thực lực, thân phận như vậy, bị những nhân vật nho nhô châm chọc khiêu khích cũng chỉ lạnh nhạt dửng dưng. quả là phong phạm của đại hành gia, phải đám tộc này có thề học theo được. Miêu Nữ A Đại biết tính Vũ La, cho rằng nhờ mình khẩn cầu cho nên hấn mới ra tay cứu người. Nàng vừa chăm sóc cho bằng hữu của mình, thỉnh thoảng lén liếc nhìn Vũ La. Vốn nàng sẵn có hảo cảm với Vũ La, tại trong lòng cảm thấy nóng bừng bừng. Nhan Chỉ Vi bên cạnh nhìn chuyện này, cũng chỉ có thể than thở trong lòng. Vốn nàng cũng có cảm tình đặc biệt gì với bảy tên thợ săn này, nhưng vừa rồi Miêu Nữ A Đại chân thành van cầu Vũ La ra tay, nữ nhân có thế có được nghĩa khí như vậy, Nhan Chỉ Vi rất khâm phục. Lúc này nhìn thấy nàng thất thần liếc nhìn Vũ La, cảm thấy đành lòng, lặng lẽ tới bên cạnh Miêu Nữ A Đại. Miêu Nữ A Đại vội vàng hành lễ: - Tiểu thư! Nhan Chỉ Vi nhìn nhìn mọi người, sáu người bị thương hôn mê được cứu tỉnh, vẻ mặt Miêu Nữ A Đại tỏ ra mõi mệt, nhung vẫn giấu được nét xinh đẹp. Nhan Chỉ Vi thầm cảm thấy đáng tiếc, nếu như nàng thích người khác, ắt hẳn là mối lương duyên. Vũ La cùng Chu Nghiên ở xa xa thương lượng chuyện gì, hạ giọng , có lẽ là dùng ngôn ngữ Nhân tộc bàn bạc. Nhan Chỉ Vi thu hồi ánh mắt nhìn Miêu Nữ A Đại, nhàng giơ tay tháo mật nạ của mình xuống. Miêu Nữ A Đại như ngừng thở, ngây người chút, sau đó quỳ sụp xuống đất, dám ngẩng mật nhìn lên. Chỉ trong thoáng chốc, Nhan Chỉ Vi lại mang mật nạ trở vào: - Ngươi cảm thấy ta thế nào? Miêu Nữ A Đại sừng sốt, ngơ ngác nhìn Nhan Chỉ Vi, hiểu ý nàng. Thiếu nữ hồ ly nhìn Miêu Nữ A Đại với vẻ thương hại, tuy rằng nữ nhân này thông minh, nhưng hiển nhiên cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, mình đành phải thẳng vậy: - Ta cũng biết mình có thể đả động hấn hay , ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao? Miêu Nữ A Đại tức áo não. Nhan Chỉ Vi có chút đành lòng: - phải ta muốn thị uy với ngươi, chỉ là thân phận hấn giống bình thường. Ngươi... Ngươi là nương tốt, hăn tìm được chỗ nương thân. Ngươi chịu nhiều đau khổ, nên vì vậy mà phí thời gian cả đời, làm như vậy đáng chút nào. Ánh mắt Miêu Nữ A Đại tỏ ra buồn bã, lại lén liếc nhìn Vũ La cái. Nàng biết Nhan Chỉ Vi muốn tốt cho mình, những lời ra toàn là lời , nhưng hiểu sao nàng vẫn cảm thấy đau nhói trong tim. Hoang đảo này cách Nộ Long đảo xa, tính đường chim bay cũng chỉ khoảng chừng hơn hai mươi dậm, thậm chí có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng Nộ Long đảo. Chẳng qua hoang đảo này hơn Nộ Long đảo rất nhiều. Ba người Vũ La để Miêu Nữ A Đại lại chăm sóc cho đám thợ săn bị thương, còn bọn họ xuống biển tiếp tục tiến về phía Nộ Long đảo. Nhan Chỉ Vi cũng có dị bảo trữ vật, hiền nhiên trước hành trình lần này nàng chuẩn bị đầy đủ, lấy từ trong dị bảo trữ vật ra con thuyền . Thuyền này chỉ có thể đủ cho ba người ngồi, Vũ La là nam nhân duy nhất, cho nên chỉ có thể ngồi giữa, vung hai mái chèo ra sức chèo thuyền. Thuyền nhô nhàng lướt , bao lâu sau tới bên ngoài Nộ Long đảo. Bời vì quái vật kia xuất , trong khoảng thời gian ngấn xung quanh vùng biển này có Bán tộc hay hài khác xuất , khiến cho ba người Vũ La thuận lợi vô cùng. Nhìn từ bên ngoài, Nộ Long đảo cũng có chỗ nào kỳ lạ. Phía Bấc đảo là dãy núi, có ngọn sơn phong sừng sững cao ngất nổi bật ở giữa giống như hạc giữa đàn gà. Phía Nam chính là bình nguyên, rừng cây rậm rạp, xanh um tươi tốt. Diện tích bờ cát Nộ Long đảo rất lớn, chiếm khoảng nửa diện tích toàn Nộ Long đảo. Từ nhìn xuống, bờ cát vàng trải dài óng ánh, cây cối xanh um, trông giống như khối ngọc phi thúy xanh được viền vàng. Bờ cát này chính là nơi Hồng Phá Hài nuôi dưỡng hung thú, cho nên diện tích thể nào lớn. Tới gần Nộ Long đảo cách chừng năm dậm, sắc trời sụp tối, mặt biển trờ nên mịt mờ. Nộ Long đảo giống như con nộ long trong bóng tối, có cảm giác hơi kinh khủng. Nhan Chỉ Vi ở sau lưng đột nhiên vỗ vai Vũ La, chỉ điểm cho hấn cách tiến vào Nộ Long đảo: - Hồng gia gia chuyên ra vào bằng thủy đạo bí mật. Chỉ cần theo thủy đạo ấy, có thể lên Nộ Long đảo an toàn. Chuyện này cũng là bình thường, lão nuôi nhiều hung thú như vậy, dù sao cũng phải có thông đạo an toàn mới phải. Vũ La dựa theo Nhan Chỉ Vi chỉ điểm, điều khiển thuyền ngoặt trái rẽ phải ngừng. Quả nhiên dọc đường hề kinh động hung thú, vô cùng thuận lợi tiến vào đào. Bất quá nơi mà bọn họ thả neo lên bờ vòng qua phía Bấc Nộ Long đảo, bên dưới vách đá cao ngàn trượng. Nham thạch vách đá biết trải qua bao năm gió biển, nước biển ăn mòn, giống như đám tượng quái vật, nhìn trong bóng tối ahê rợn vô cùng. Nhan Chỉ Vi nhàng nhảy lên mõm đá: - Theo ta! Vũ La cùng Chu Nghiên nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy có điểm thích hợp. Tuy rằng vách đá nọ cheo leo chót vót, nhưng cũng phải là trở ngại aì lớn trước mật ba người. Bọn họ dễ dàng trèo lên hơn trăm trượng, Nhan Chỉ Vi vần muốn tiếp tục tiến tới, chợt bị Vũ La giữ lại, tay chỉ lên vách đá. Ngay đầu Nhan Chỉ Vi chừng ba thước, vách đá có đạo kim ấn to chừng ba ngón tay. Bời vì thời gian quá lâu, bị bám vô số bụi bặm, trong đêm tối nếu nhìn kỹ, quả khó lòng phát . Tiên Tuyệt - Chương #343
CHƯƠNG 344 Nhan Chỉ Vi mỉm cười thè lưỡi, thấp giọng khẽ : - Nguy hiểm . Nàng lắc lư đầu, thấy Vũ La nhìn mình với vẻ bất thiện bèn cười hì hì : - Ngươi đừng tức giận nữa, ta chỉ muốn đùa với Hồng gia gia chút... Vũ La thể tin được lời nàna: - Rốt cục là có chuyện gì? Nhan Chỉ Vi chột dạ, ấp úng : - ra cũng có gì... Chắc ngươi cũng biết tính tình quái gỡ của gia gia ta, gia gia cùng Hồng gia gia là nhân vật đồng bối, nhưng lão nhân gia cảm thấy địa vị tại của mình ở Đông Thổ cao hơn người khác, tự nhiên là Hồng gia gia hài lòng về điểm này... Vũ La tức giận ít: - Vậy gia gia nàng với ta rằng, ông ấy trước với vị lão bằng hữu này, tất cả đều là gạt ta ư? Nhan Chỉ Vi lời nào, tròng mắt đảo tròn lia lịa. Vũ La nỡ nụ cười khổ: - Nhan lão ôi, ngài là nhân vật thời Hồng Hoang, lừa tên vãn bối như ta cảm thấy mất mật hay sao... Nhan Chỉ Vi lại cười hì hì: - Gia gia hề cảm thấy xấu hổ, tính của gia gia là như vậy. Người nấm trong tay toàn Đông Thố, người rằng lừa gạt vãn bối với thiện ý, đó chính là phong độ của cao thù chân chính, toàn bộ Đông Thổ tộc đều thừa nhận như vậy. Vũ La á khẩu nghẹn lời. lúc lâu sau, Vũ La mới lấc đầu : - Vậy tại phải chăng chúng ta lén lút tiến vào, trộm thứ nọ ? - Mượn! Sắc mật Nhan Chỉ Vi nghiêm trang: - Gia gia ta , là mượn. - Vậy tại phải làm gì? Vũ La chỉ vào kim ấn nọ. Hiển nhiên kim ấn là loại trận pháp phong ấn nào đó, phong ấn toàn bộ vách đá này. Nhan Chỉ Vi chẳng hề để ý: - Chuyện này ta sớm chuẩn bị từ trước. Nàng bắt đầu lục tìm bên trong dị bảo trữ vật của mình. Ba người Vũ La tại giống như thằn lằn dán sát người vào vách đá, ai chú ý sau lưng dưới biển tối om có sợn sóng nổi lên. cái đầu rồng vô cùng to lớn, dáng vẻ dữ tợn từ dưới biển vươn lên, sau đó lục tục có thêm sáu sợn sóng nổi lên, lại thêm sáu cái đầu rồng nữa xuất . Bảy cái đầu rồng lặng lẽ vươn lên khỏi mặt biển, mười bốn con mắt to tướng lạnh lẽo nhìn chằm chằm ba người vách đá. Nhan Chỉ Vi quả vô cùng quen thuộc Nộ Long đảo, sau khi vượt qua đạo kim ấn phong ấn nọ, leo lên đỉnh vách đá, rẽ trái rẽ phải vòng vo mấy lượt đảo, nhanh nhẹn vô cùng. ra trong đảo còn cơ quan trận pháp gì khác. Dù sao nơi này cũng là địa phương ấn cư của Hồng Phá Hài, nếu bố trí quá nhiều trận pháp mai phục, vậy phải là ứng phó với địch nhân bên ngoài, mà là vây khốn chính mình. Từ góc độ của Hồng Phá Hài mà , tu vi của lão đạt tới hóa cành, quét nhìn khấp cả Đông Thổ, chỉ có lưa thưa vài người có thể cùng lão tranh hùng, những người này lén lút tiến lên Nộ Long đảo. về phần những người khác, chỉ cần vừa tiến vào, Hồng Phá Hài có thể phát giác ngay tức khấc, cho nên hoàn toàn cần trận pháp, phong ấn gì nữa. Nhan Chỉ Vi dẫn Vũ La cùng Chu Nghiên, thuận lợi tới bên ngoài sơn cốc mới dừng lại, với hai người: - Thứ chúng ta cần tìm ở trong này, cẩn thận chút. Vũ La dờ khóc dờ cười, mình bị lừa gạt trộm đồ của người khác, quả là... ôi, leo lên thuyền giặc, còn ngại chuyện aì nữa... Nhan Chỉ Vi nhìn hấn cái, thêm lời nào, bắt đầu trước dẫn đường. Nộ Long đảo giống Thanh Khâu, đảo hết sức đơn sơ giàn dị, hề có cành sắc nổi bật nào. Sơn cốc trước mắt cũng chỉ là hai ngọn đồi bình thường giáp nhau, tạo ra sơn cốc ở giữa. Nhan Chỉ Vi tiến vào trước, vừa chuyền qua khúc ngoặt, ba người cùng nhau ngừng lại. Bên trong sơn cốc hết sức bằng phẳng, cách ba người chừng trăm năm mươi trượng có tòa lầu các ngói xanh, cũng cao lấm, chỉ có hai tầng, bốn hướng mỗi hướng có góc mái cong, đó có pho tượng cao nửa thước khắc mỏ diều hâu. Tiêu lâu này được xây bằng gạch xanh ngói xanh, song cửa sơn màu đõ nhạt, có vẻ aì là nổi bật. Chỉ có ở trước bậc thềm, hai bên có hai pho tượng. Tượng đá này có vẻ hơi kỳ quái, giống như Thần Thú bình thường. Đầu hơi giống như giao long, thân như hố báo, đôi mắt nhìn lên trời. Lúc này trong đôi mắt ấy toát ra nhiều điểm bạch quang, tiếp nhận ánh trăng trời. Ngân quang mờ mờ dung nhập vào trong thân tượng giống như điện chớp, vừa lóe lên còn thấy nữa. Tiểu bạch hồ Nhan Chỉ Vi tỏ ra ngưng trọng vô cùng: - Cẩn thận chút, gia gia nhấc noi này còn có hai pho tượng... Nhìn qua cũng biết hai pho tượng này là vật bất phàm, cho nên ba người cũng tỏ ra hết sức khấn trương. Trong lòng Vũ La vô cùng căm tức, chuyện này rất giảo hoạt của Cửu Vĩ Bạch Hồ, lừa gạt mình tới đây. Con người ai ai cũng có nhược điểm, dù là Vũ La cũng ngoại lệ. Đối mật Nhan lão, Vũ La hết sức đề phòng, lo lắng lão hồ ly này giờ trò. Nhưng đối mật Nhan Chỉ Vi, thiếu nữ khí chất thanh nhã, ngây thơ thuần khiết, bất cứ người nào cũng phải buông lơi cành giác. Đây chính là chuyện thường tình của con người, phải chỉ có Vũ La. thực tế quả có ý gì với Nhan Chỉ Vi. Vẻ mặt Vũ La vô cùng ảo não, trong lòng Nhan Chỉ Vi cũng hơi hối hận, bất quá tại chỉ có thể nhắm mắt đưa chân. Ba người chậm rãi về phía tòa tiểu lâu nọ. Hồng Phá Hài là Thất Thủ Giao Long nhất tộc, bộ tộc này hùng mạnh vô cùng, dù ở thời thượng cố cũng xưng bá phương. Nhớ lại thời ấy Thần Thú khấp noi, Tiên Nhân như mây, chính là thời quần hùng cùng nhau quật khi. Thân là tộc lại có thể độc bá phương, có thế thấy thiên phú của Thất Thủ Giao Long kinh người tới mức nào. Mà Thất Thủ Giao Long nhất tộc luôn luôn tự xưng là bộ tộc gần với Chân Long nhất. cần biết giả thuyết này có đúng hay , tối thiểu cũng chứng minh điểm, tối thiểu về thói quen, bọn họ cũng rất giống Thần Long nhất tộc. Tỷ như thu thập bảo bối. Từng có người vì quá rành rỗi, xếp ra bảng xếp hạng bảo tàng truyền thuyết, xếp tất cả bảo tàng từ xưa đến nay trong truyền thuyết Tu Chân Giới làm mười vị trí đứng đầu. Kết quả sáu vị trí đầu tiên toàn là bảo tàng của Long tộc. Mà Hồng Phá Hài cũng bắt chước tập quán này, tòa tiểu lâu đá xanh này nhìn qua lớn, nhung bên trong lại khác. Bảo vật cả đời Hồng Phá Hài thu thập đều được cất giữ trong đó. tới chuyện này, thể tới sỡ thích khác của Long tộc: khoe khoang. Năm xưa vào thời Hồng Hoang, bảo tàng của Đông Hài Long tộc nổi tiếng thiên hạ, dẫn tới vô số người tiến đến tranh đoạt. Bên bờ Đông Hài máu nhuộm đõ màu, biết bao nhiêu hùng táng thân nơi đó. Tuy rằng bảo tàng Long tộc khổng lồ , nhưng với bản lãnh của Long tộc tự nhiên có thế khai mờ gian riêng, dời tất cả bảo vật của mình vào đó. Bảo vật nằm trong thế giới gian của mình, tự nhiên cần lo lắng bị người đoạt . Đám đạo chích mơ đến chuyện trộm bảo tàng cũng hết hy vọng. Nhưng Long tộc lại chịu làm như vậy, mà mang bảo vật ra khoe cho tất cả thiên hạ, chất đống trong Thủy Tinh cung, chờ người khác tới cướp. Những truyền thuyết này lan truyền rất rộng bên trong tu sĩ Nhân tộc, ít tu sĩ cho rằng đây là vấn đề tính cách thích khoe khoang của Long tộc. ra Vũ La có cái nhìn của riêng mình, Long tộc làm như vậy dẫn tới vô số cường giả xông tới tranh cướp. Nhung lúc bảo vệ bảo tàng, cũng phải là cường giả mạnh nhất trong Long tộc ra tay, mà là ít lực lượng mới sinh ra trong Long tộc. Long tộc bày ra bảo tàng của mình như vậy, mục đích chính là dẫn dụ vô số cường giả kéo tới cho đám vãn bối của mình rèn luyện. Tất cả cường giả ngã xuống trong biển cả mênh mông, đều trở thành hòn đá lót đường cho lớp cao thù Long tộc trường thành sau này. Đương nhiên Vũ La hiểu cũng ràng, suy nghĩ của mình cũng chỉ là phỏng đoán. Hấn tự cho rằng mình siêu phàm tới nỗi có thể nhìn thấu bản chất vấn đề. Rốt cục dụng tâm của Long tộc thế nào, chỉ có chính bọn họ mới biết được. Từ điểm này mà , Hồng Phá Hài cũng lây nhiễm thói quen này của Long tộc, cố tình xây tòa tiểu lâu, gởi bảo vật trong tiểu lâu chứ mang theo bên mình. Ba người bước ra được mấy bước, Vũ La là người đầu tiên cau mày: - Đây là... Trong lúc hay biết, bọn họ tiến vào trong Lĩnh Vực kỳ lạ. E rằng mấu chốt nằm ở bước cuối cùng, sau khi bước ra bước nọ, cả thiên địa hoàn toàn biến - Ủa... Giọng Nhan Chỉ Vi kéo dài: - xong, ta dùng được lực lượng nữa... Sắc mật Chu Nghiên cũng biến đồi, dùng ngôn ngữ Nhân tộc với Vũ La: - Hình như là phong ấn nào đó, linh nguyên trong cơ thể ta hoàn toàn bị phong bế... riêng gì nàng, Nhan Chỉ Vi cùng Vũ La cũng bị phong bế lực lượng. Nhan Chỉ Vi thể sử dụng thần lực có hơi phiền phức, nàng biết dung mạo của mình ra sao, có thần lực trong người, Nhan Chỉ Vi cảm thấy hết sức an toàn. Nhưng tình huống thể vận dụng thần lực như tại làm cho nàng hết sức thoải mái, cảm giác an toàn hạ xuống rất thấp. Tuy rằng nàng biết hai người kia cũng để ý chuyện này, nhung cũng khó vượt qua ám ảnh tâm lý. - Vì sao vậy, trước kia gia gia với ta có chuyện này... Vũ La rành để ý tới Nhan Chỉ Vi bực bội, hấn nhìn chằm chằm về phía trước, vươn tay kéo hai nàng ra phía sau. Tất cả mọi người đều thế sử dụng linh nguyên hay thần lực, ưu thế Tiên Thiên của thân nam tử Vũ La hiền lộ ràng. Lực lượng của hấn vẫn hết sức hùng mạnh, hai nàng thể phàn kháng. - Có chuyện gì vậy? Giọng Nhan Chỉ Vi có vẻ bực mình. Vũ La lời nào, chỉ nhìn chăm chú về phía trước, Nhan Chỉ Vi nhìn theo ánh mắt của hấn, nhất thời thét lên tiếng kinh hãi: - Chúng... Hai pho tượng trước tiểu lâu lúc trước, ngờ lúc này chậm rãi đứng dậy. Lúc này ba người chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách từ trước người mình cho tới tiểu lâu. Ngoài khoảng cách này là màng mông lung mờ mịt, dường như có con cổ Thận thú bên ngoài ngừng hà hơi về phía này. Dù là tiếu lâu cũng dường như chìm trong làn sương mù, chỉ có thể nhìn mật trước, ngoài ra thể nhìn thấy aì tràng tiếng đá chạm nhau lách cách vang lên, dường như hai pho tượng này lâu hoạt động, thư giãn gân cốt. Vũ La có thể đoán được đại khái là chuyện gì: - Đây có lẽ là cấm chế do Hồng tiền bối lập ra, phong ấn thần lực, linh nguyên, chỉ bằng vào lực lượng nhục thể, ai có thể đánh thắng được hai con rối thạch thú này? Tu sĩ cũng có người dùng võ nhập đạo, bất quá người như vậy rất ít. thực tế lực lượng nhục thế của tuyệt đại đa số Nhân tộc bằng số võ nhân. tộc có được bản chất Tiên Thiên mạnh mẽ, tốt hơn Nhân tộc rất nhiều, đáng tiếc Nhan Chỉ Vi là Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc, lực lượng phải là sờ trường của nàng. Huống chỉ hai con rối thạch thú này là do Hồng Phá Hài bố trí, cho dù là tộc hùng mạnh mức nào tới đây, chỉ bằng vào lực lượng nhục thế, chắc chấn cũng phải là đối thù của chúng. Nhan Chỉ Vi thấy hai con rối thạch thú nọ càng ngày càng tới gần, khuôn mật nhắn trắng bệch: - Đây là... dị bảo nhất đẳng, thân thề chúng được dùng Hoang Hài Trầm Nham dưới đáy vực sâu trong lòng Thần Hoang hải rèn nên, cứng rắn vô cùng. Cho dù là ta có thể vận dụng thần lực, cũng phải đối thù của trong hai con đó, huống chỉ tại... Nhan Chỉ Vi tu luyện được ba đuôi, tiêu chuẩn cảnh giới này dù quyết đấu cùng Hồ Báo chiến sĩ của Bát Đại Thần Trũng cũng thừa sức chiếm được thượng phong, nhưng nàng lại tự nhận mình phải đối thủ của hai con rối thạch thú này. thực tế thời gian cấp bách, Nhan Chỉ Vi cũng ràng, Hoang Hài Trầm Nham chính là tài liệu loại Nham Giáp nhất đẳng ở Đông Thổ. Đông Thổ vốn thiếu thốn kim loại hiếm, luyện chế áo giáp phải tìm loại tài liệu khác. Nham Giáp là loại áo giáp bằng đá đặc biệt ở Đông Thố, sử dụng Hoang Hài Trầm Nham luyện chế mà thành, lực phòng ngự tuyệt đối kém gì áo giáp của các tu sĩ Trung Châu. Từ đó có thể thấy được, Hoang Hài Trầm Nham cứng rắn tới mức nào. Sắc mật Vũ La tỏ ra ngưng trọng, Nhan Chỉ Vi có vẻ sợ hãi, vội vàng nũng nịu kêu to: - Hồng gia gia, con biết sai rồi, nếu ngài có gì tức giận, hãy tìm lão gia tử của con mà phát tiết, đừng so đo tính toán với đám vãn bối chúng con... Nàng kêu lên hoi, hai con rối thạch thú vần từ từ tiến tới, cách ba người càng ngày càng gần. Sắc mật Nhan Chỉ Vi trờ nên hết sức khó coi, hạ giọng : - Tình huống ồn, e rằng xảy ra biến cố gì đó. Bằng ta kêu lên như vậy, đúng ra Hồng tiền bối ra mật mới phải... Nàng cũng tỏ ra hoàng sợ: - Bây giờ phải làm sao? Vũ La bước ra bước ngăn càn trước mật hai con rối thạch thú, Nhan Chỉ Vi khẩn trương: - Vũ La, tại phải là lúc sính cường... Nàng tưởng rằng Vũ La bị chạm lòng tự trọng. Đáng tiếc đợi nàng xong, hai con rối thạch thú nọ giậm chân cái, hóa thành hai chiếc bóng xanh, thầm lặng lẽ xuất bên cạnh Vũ La, trái phải giáp công đánh tới. Trong mắt hai con rối thạch thú toát ra bạch quang mờ mờ, chợt bay lên giữa trung, hai chân trước xuất ra nhiều bóng trảo chập chùng dài chừng ba tấc bổ tới. Lợi trảo xé gió rít lên sắc bén rợn người. Nhan Chỉ Vi thét lên tiếng kinh hãi, quay mật đành lòng nhìn, tựa như đoán được ngay sau đó Vũ La bị lợi trảo cắt thành mấy mành. Sau lưng Vũ La là hai nữ nhân, muốn tránh cũng thể được. Trong mắt Vũ La chợt lóe hàn quang, thình lình xông về phía trước bước, hai tay giơ ra. màn thế tưởng tượng xuất , hai tay Vũ La giữ chặt trảo hai con rối thạch thú cứng như sắt thép, mặc cho chúng giãy dụa thế nào cũng tránh thoát. Hào quang trong mắt hai con rối thạch thú tan tác, có vẻ cam lòng bị chế ngự như vậy, lại thêm hai trảo khác thò ra, bắn ra móng vuốt sắc bén từ hai bên hung hăng chụp vào Vũ La. Vũ La tiện tay hất mạnh, hai con rối thạch thú lập tức bị quăng xa hàng chục trượng lăn lông lốc, tạo ra chuỗi hố to trải dài mật đất, chật vật vô cùng. Chu Nghiên cảm thấy hết sức bất ngờ. Nàng có thể nhìn ra hai con rối thạch thú này quả bất phàm, ngờ Vũ La bị phong ấn linh nguyên mà còn có được lực lượng hùng mạnh như vậy. Càng ngày nàng càng cảm thấy hài lòng vị muội phu này. dường như người hấn có vô số bí mật. ơ chung với người như vậy giống như cuộc phiêu lưu mạo hiểm, lúc nào cũng có bất ngờ chờ mình khám phá. Chu Nghiên chỉ là bất ngờ, Nhan Chỉ Vi lại vô cùng kinh ngạc. Nàng biết rất ràng thực lực của hai con rối thạch thú này, chỉ riêng Hoang Hài Trầm Nham cứng rắn cũng khiến cho hai con rối thạch thú này trở thành vô địch trong Lĩnh Vực cấm chế linh nguyên và thần Vốn nàng cho rằng Vũ La khó thoát khôi cửa ải này. Hồng Phá Hài vì gia gia mà mỡ cho mình góc lưới, nhung với tính cách của lão, tuyệt bỏ qua cho Vũ La cùng Chu Nghiên, cho nên hai con rối thạch thú lưu tĩnh, vừa xông lên lập tức liều mất còn, nhưng ngờ rằng bị Vũ La ném cách nhàng như vậy. Nhan Chỉ Vi nhìn Vũ La với vè khó lòng tin được, Vũ La dùng tay phủi bụi áo mình, toát ra vẻ tự tin mà bình thản. Nhan Chỉ Vi tự nhận là hiểu biết thực lực hai con rối thạch thú này, nhung nàng sai Kẻ có thể chân chính thấy ràng tình hình giao phong khi nãy, chính là lão nhân thân vận hắc bào đứng đỉnh ngọn núi ngoài xa. Gương mật lão lạnh lùng bình thản, giống như được Bấc Hài Hàn Cương đúc thành. Nếu có người quan sát cẩn thận, nhất định có thể phát bên trong đôi mắt lão, mỗi mắt có bảy đồng tử. Ngoài đồng tử chính nằm ở giữa ra, xung quanh còn có sáu điểm vàng nho nhô vây quanh. Tiên Tuyệt - Chương #344
CHƯƠNG 345 Chứng kiến cành tượng vừa rồi, Hồng Phá Hải khẽ nheo mắt lại. Trận pháp phong ấn bên ngoài tiểu lâu chính là tác phẩm đắc ý gần đây của Hồng Phá Hải. Bất kể là thần lực của tộc hay linh nguyên của Nhân tộc, khi tiến vào trong trận pháp là thế nào sử dụng. Nếu trận pháp phong ấn này là tác phẩm nghệ thuật, vậy hai con rối thạch thú bên trong trận pháp chính là vẽ rồng thêm mắt. Tài liệu làm nên hai con rối thạch thú này là do lão vô tình phát dưới đáy vực biển ngoài xa vạn dậm. Lúc phát ra, hai khối đá này cũng mơ hồ lộ ra hình dáng thạch thú, lão mang về sửa chữa thêm chút, trở thành bộ dáng như tại. Có thể hai khối vật liệu đá này có được căn bản trời sinh thông linh. Hai khối vật liệu đá tốt như vậy, tự nhiên Hồng Phá Hải dốc hết toàn lực chăm chút cho chúng. Trong cơ thể chúng tổng cộng có chín trăm chín mươi chín trận pháp chồng lên nhau, cho dù là Hồng Phá Hải cũng phải mất thời gian ba mươi năm mới hoàn thành hai con rối thạch thú này. Ngoại trừ thể chất cứng rắn ra, còn có điểm nữa là hai con rối thạch thú này lực mạnh vô cùng. Trong trận pháp phong ấn này, cho dù là đích thân Hồng Phá Hải tiến vào cũng thể nào thi triển thần lực, huống chỉ là hai con rối thạch thú? Cho nên lão quyết định bỏ hết tất cả những thủ đoạn công kích khác, chỉ gia tăng tối đa lực lượng mà thôi. Theo như Hồng Phá Hải ước đoán, nếu chỉ đơn thuần so đấu lực lượng, dù là bản thân mình cũng phải là đối thù của hai con rối thạch thú này. Thất Thủ Giao Long nhất tộc trời sinh nhục thế vô cùng mạnh mẽ, nhưng ngay cả lão cũng phải đối thù, có thế tưởng tượng được hai con rối thạch thú này hùng mạnh tới mức nào. Cũng vì như vậy, lão đặt tên cho hai con rối thạch thú này là Thiên Lực. Nhưng hai con rối thạch thú lực mạnh bằng trời như vậy, hầu như vô địch, ở trong trận pháp phong ấn lại bị Vũ La nhàng ném ra ngoài, làm sao lại khiến cho Hồng Phá Hải khỏi giật mình? - Đáng tiếc là Nhân tộc, hơn nữa chết. Nếu là tộc, với thể chất cường hãn như vậy, có thể kế thừa y bát của bản tọa... đến y bát, sắc mặt Hồng Phá Hải càng thêm trầm. Trong mắt lão, Vũ La chỉ là sinh vật bé hèn mọn, chỉ cần lời là có thể quyết định sinh tử. Tuy rằng lão cũng cảm thấy hơi hài lòng Vũ La, nhung bất quá cũng chỉ như xem hai con kiến đánh nhau, cảm thấy con mạnh hơn tệ mà thôi. Thân phận địa vị, thực lực của lão quyết định cách nhìn của lão về mọi thứ, là tư thế của kẻ cao chót vót. Trong trận pháp phong ấn, dường như hai con rối thạch thú cũng phát giác ra Vũ La là kẻ khó đối phó. Chúng bèn đứng dậy, cúi đầu nhún vai, lui về phía sau còn động nữa, miệng phát ra những tiếng gầm khàn khàn. Những tiếng gầm này mang theo nhịp điệu kỳ dị. Theo đó thình lình có bốn đạo ánh trăng màu bạc rót xuống, chui vào trong bốn mắt của hai con rối thạch thú. Nhận được lực lượng ánh trăng gia trì, hai con rối thạch thú gào thét, hào quang màu bạc toát ra ngoài cơ thể, ngưng tụ thành quang giáp dày bằng nấm tay. Hai chân sau của chúng giậm mạnh cái, lập tức bắn vọt về phía trước như hai quả đạn. Vũ La thể vận dụng linh nguyên cùng thần lực, nhung mà vẫn còn có thể vận dụng thứ khác: Thiên Mệnh Thần Phù. Những Thiên Mệnh Thần Phù như Thiên Phủ Chỉ Quốc, Kỳ Lân Tý, Bách Vạn Nhân Đồ, muốn vận dụng cần phải có linh nguyên. Nhung có đạo Thiên Mệnh Thần Phù lại cần tới linh nguyên, chính là Lực Bạt Sơn. Đây là đạo Thiên Mệnh Thần Phù đơn thuần gia tăng lực lượng. Sau khi Vũ La được nó, cũng chưa có thời gian rành mang ra nghiên cứu phen, nhưng tại thế nào mang ra sử dụng. Chỉ cần có lực lượng là có thể thao túng đạo Thiên Mệnh Thần Phù này. Đạo Thiên Mệnh Thần Phù này chỉ còn nửa, bản thể của nó là tấm bia đá cổ xưa. Tuy rằng gãy chỉ còn nửa, nhưng vẫn đạt tới tiêu chuẩn Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm. Vũ La cảm thấy nếu có thể tìm được đầy đủ bia đá, tấn thăng Thiên Mệnh Thần Phù nhị phẩm là thành vấn đề. Uy lực của Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm hùng mạnh tới mức nào? Cứ nhìn Vũ La tại biết. Dáng vóc của cũng chỉ tầm thước, phải cơ nhục toàn thân bạo phát giống như Thác Bạt Thao Thiên. Đối mặt hai con rối thạch thú được lực lượng ánh trăng gia trì, thực lực tăng mạnh vồ tới, dưới tác dụng của Lực Bạt Sơn hùng mạnh, y phục che giấu cơ nhục vồng lên trận, nhìn bên ngoài cũng chỉ như gió thổi qua. Vũ La hề tránh né, bước ra bước, hai quyền như hai chiếc búa hung hăng đấm mạnh ra ngoài. Đây là tỷ thí lực lượng thuần túy, trực tiếp. Hai con rối thạch thú vô cùng tự tin bị Vũ La nện mạnh vào đầu. Hai tiếng rầm rầm trầm đục vang lên, hai con rối thạch thú thét lên, quang giáp màu bạc ngoài thân bị quyền của Vũ La đánh trúng bắt đầu rạn nứt, sau đó nhanh chóng lan tràn ra khấp toàn thân như mạng nhện. Sau đó hai con rối thạch thú như hai chiếc lá trong cơn giông bão, bay vèo về phía sau. Sắc mặt của Hồng Phá Hải đỉnh núi ngoài xa trở nên hết sức khó coi. Hai con rối thạch thú phối hợp với trận pháp phong ấn này là tác phẩm đắc ý nhất của lão trong thời gian gần đây, nhưng ngay cả tên vãn bối Nhân tộc cũng giải quyết được, vậy thé diện Đại Thánh tộc của lão để đâu? Hồng Phá Hải khẽ giật giật môi vài cái, miệng lẩm bẩm: - Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp kia, ngờ rằng tiểu tử này lại có thể bức ta dùng tới chiêu thức ấy... Nhìn thấy kẻ chẳng khác nào con kiến, lại có thể bức mình phải dùng tới ít thù đoạn ngờ phải sử dụng trong tình cành này, Hồng Phá Hải cảm thấy cam lòng. Lão lại liếc mắt nhìn về phía Vũ La. Sau khi Vũ La ném hai con rối thạch thú xa, lập tức xông tới vung quyền, song quyền nặng như búa bổ, nện vào hai con rối thạch thú vừa rơi xuống. Lực lượng của hai con rối thạch thú bị áp chế, hoàn toàn có lực hoàn thù. Mỗi quyền Vũ La xuất ra khiến cho khí vang lên tiếng sấm gió văng vẳng, quả nhiên là uy vũ vô cùng. Hai con rối thạch thú lăn lông lốc trước mặt tiếu lâu, khiến cho bụi đất tung bay mờ mịt. Hồng Phá Hải lắc lắc đầu, ngón tay bắn ra, cỗ lực lượng như có như phát ra. Hai con rối thạch thú rống lên hai tiếng giận dữ, thình lình lui về phía sau mười trượng, tạo ra khoảng cách với Vũ La, sau lưng chúng chính là tiểu lâu nọ. Cám giác bất an dâng lên trong lòng Nhan Chỉ Vi, trời sinh Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc linh giác vô cùng sâu sắc, lập tức hô to cành giác Vũ La: - Cẩn thận... Hai con rối thạch thú cấm hai chân trước xuống đất phập tiếng mạnh. cỗ hào quang màu đõ sẫm từ dưới đất bừng lên, hóa thành hai luồng lửa đõ, chậm rãi co rút lại, chia nhau rót vào chân trước của hai con rối thạch thú. Hai con rối thạch thú lại rống lên giận dữ, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài, trong miệng phun ra luồng lửa đõ thẳng lên trời. Vũ La cũng khỏi lui về phía sau bước. Sau khi luồng lửa nọ dung nhập vào thân thể con rối thạch thú, Vũ La liền cảm giác được cỗ khí tức nguy hiểm nhanh chóng lan tràn. đỉnh núi, Hồng Phá Hải chắp tay sau lưng, đón gió mà đứng, nhìn trận chiến bên dưới với khí thế ngạo nghễ thiên hạ. Vũ La lui về phía sau, lão nhìn thấy ràng, khôi cười lạnh tiếng. Theo lão thấy, trận chiến này còn aì để . Dưới Nộ Long đảo có đạo Địa Tâm Hỏa Mạch, tràn đầy Dương Cương Hỏa Khí. Hồng Phá Hải dẫn tia Dương Cương Hỏa Khí tới đây, rót vào trong hai con rối thạch thú. Tuy rằng chỉ là tia, nhưng phối hợp với tài liệu đặc thù tạo nên con rối thạch thú, cùng trận pháp, tia Dương Cương Hỏa Khí sâu trong lòng đất này đủ đẻ lực lượng của hai con rối thạch thú này tăng lên gấp bốn lần khi trước. Nhưng làm như vậy, khuyết điểm cũng lộ ra rất ràng, tổn thương rất lớn đến bản thể của hai con rối thạch thú. Tiên Tuyệt - Chương #345