Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 336
      Vũ La rơi xuống rất nhanh, sau hai trăm trượng, xung quanh mảng tối đen, xung quanh từng cơn lạnh thấu xương tràn tới, thình lình Vũ La phát ra mình có thể cử động. giận dữ chuẩn bị xuất ra Bách Vạn Nhân Đồ, chợt phát ra biết khi nào bên cạnh mình xuất mảng hào quang màu bạc.

      Giữa hào quang, Nhan lão giấu kín hai tay, đạp mà đến.

      Vũ La nhìn kỹ, ra mảng hào quang màu bạc kia là chín cái đuôi hồ của Nhan lão.

      Vũ La ổn định thân thể, cười lạnh :

      - Chẳng trách Đông Thổ tỏ ra cung kính với lão như vậy, chẳng trách ta tới Đông Thổ hỏi thăm Đồ Đằng Thần Thú Cửu Vĩ Bạch Hồ, cũng thu hoạch được gì.

      Nhan lão lạnh nhạt :

      - Trong hơn vạn năm qua, lão già ta động thủ với người chưa từng phải chịu thiệt thòi. ngờ lại thua dưới tay tiểu tử ngươi trận ở Trung Châu.

      Vũ La phản đổi:

      - Ngài chỉ là đạo sinh hồn, đánh cho ta suýt chút nữa bại vong, gần như dốc hết toàn lực mới có thể đánh đuổi lão nhân gia ngài trở về, ngài còn cảm thấy thiệt thòi sao?

      Nhan lão thản nhiên :

      - Thua chính là thua, dù sao lão nhân gia ta cũng chịu thiệt.

      Vũ La đột nhiên :

      - Các ngươi làm gì đồng bạn ta?

      Nhan lão khoát tay:

      - Cứ yên tâm, chỉ là hù dọa các ngươi phen mà thôi. Nếu ta muốn làm gì các ngươi, cần gì phải hao phí công phu như vậy. Chỉ cần ta câu, Đông Thổ tộc đứng ra nhận trách nhiệm giết chết ngươi, cần gì phải phiền tới cháu ta ra ngoài chuyến?

      Vũ La ngẫm lại cũng đúng, lộ vẻ tức giận trừng mắt nhìn Nhan lão:

      - Lão nhân gia ngài sống mấy vạn năm, là nhân vật từng kiến thức Hồng Hoang đại chiến, còn so đo tính toán với đám vãn bối chúng ta ư?

      Nhan lão trừng mắt, ra vẻ đó là lẽ đương nhiên:

      - Bỏ chuyện đó , khí độ cao thủ, phong phạm trường bối gì đó, là Nhân tộc các ngươi . tộc chúng ta cần biết quy củ gì, lời lão nhân gia ta chính là quy củ. Lão nhân ta cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy muốn dạy cho ngươi bài học, về tình về lý đều thích họp.

      Vũ La gì, có chút ai oán nhìn lão. Nhan lão vung tay lên:

      - Được rồi, việc tư xử lý xong, kế tiếp là công , ngươi theo ta tới đây, cho ngươi xem vài thứ.

      Vũ La cảm thấy nghi ngờ, Nhan lão chính là Cửu Vĩ Bạch Hồ, nhưng là lãnh tụ thực tế của tất cả tộc xung quanh. Thế nhưng biểu của lão phóng khoáng rộng rãi, cũng phải cơ trí, giả dối như lời đồn trong Nhân tộc.

      Hơn nữa xem thái độ của Nhan lão tại, dường như cũng có ý đổi địch cùng Nhân tộc.

      theo sau Nhan lão, chậm rãi hạ xuống đáy vực sâu.

      Đến khoảng cách dưới ba trăm trượng, vực sâu trở nên chật hẹp, giống như cái phễu, từ xuống dưới dần dần thu lại. Hai bên vách đá chỉ còn cách nhau có hai mươi trượng, hơn nữa vách đá ngưng kết lóp băng dày.

      Vũ La giơ tay sờ thử, lạnh tận xương tủy, tia hàn khí giống như mũi kim chui qua da đâm vào tận xương. E rằng lóp băng này vạn năm qua vẫn chưa tan.

      Xuống thêm trăm trượng nữa, chiều rộng vực càng thêm hẹp, chỉ còn chừng mười trượng mà thôi. Nhưng Vũ La lại phát băng đóng vách đá hai bên dày tối thiểu cũng có mười trượng.

      Nhan lão lời, chỉ là chắp tay sau lưng, làm ra bộ dáng cao thủ từ từ hạ

      xuống.

      Xuống thêm chừng mấy trăm trượng, từ dưới nhìn lên chỉ còn thấy bầu trời đầu như sợi chỉ. Vũ La cúi đầu xuống, thình lình như thấy được thứ gì. hơi nghi ngờ, bắt đầu tìm tòi, ra trong vách băng dường như chứa thứ gì.

      Vũ La chậm rãi áp sát vách băng, muốn nhìn cho . Đột nhiên chiếc đuôi hồ bắn tới, ngân quang rực rỡ, Vũ La lập tức nhìn thứ nằm trong vách băng, ngờ là chiếc đầu rắn to bằng gian phòng.

      Cũng biết đại xà kia vì sao lại bị đóng băng tại nơi này. Đôi mắt đỏ như máu của nó tràn ngập khí tức giết chóc, mỗi chiếc răng có thể phun độc của nó dài chừng hai thước, miệng há to dường như muốn phá vỡ vách băng mà ra.

      - Thấy chưa?

      Nhan lão thản nhiên hỏi.

      Vũ La gật đầu:

      - Thấy ràng rồi.

      - Vậy là tốt rồi, cần ngạc nhiên, trong hai bức vách băng này có những tên khốn biết sống chết.

      Đúng như lời Nhan lão, sau khi vượt qua đại xà thân dài hai mươi trượng kia, xuống phía dưới, xuất thêm đủ các loại hung thú đáng sợ khác, con nào cũng bị đông cứng trong vách băng, còn chút sinh cơ.

      Vũ La đoán chừng đại xà cùng hẳn là yếu nhất trong số này. Nhưng đại xà nọ e rằng là hung thú nhất phẩm, dù đạt tới nhất phẩm thượng, tối thiểu cũng là nhất phẩm trung. Xuống sâu chút nữa, thậm chí Vũ La còn thấy con cá chép vàng mọc ra hai trào, đuôi hóa rồng.

      Cá chép vàng này là bán Thần Thú, nhưng cũng còn sinh cơ, bị phong ấn trong vách băng này.

      Sau khi vượt qua con cá chép vàng kia, hai chân Vũ La chạm đất, rốt cục tới đáy vực.

      Đối diện Vũ La và Nhan lão là thạch động rất sâu, lớn lắm, chỉ cao bằng đầu người, bên trong toát ra hào quang màu xanh lam mờ mờ.

      cỗ hàn khí từ trong động phun ra, Vũ La run lên cái, vội vàng vận chuyển linh nguyên chống đỡ khí lạnh.

      Với tu vi của lại cảm thấy rét chịu được, có thể tưởng tượng nhiệt độ trong hang lạnh tới mức nào.

      Nhan lão lấy trong lòng ra hạt châu màu trắng, đưa cho Vũ La:

      - Cầm lấy thứ này, nó có thể chống được rét lạnh.

      Vũ La khách sáo nhận lấy, sau khi cầm vào tay mới phát ra, quả nhiên hàn khí xung quanh lập tức tránh ra xa mình.

      Nhan lão bước tới cửa động, sửa sang y phục lại, nhìn ánh lam quang kia hỏi Vũ La:

      - Chuẩn bị xong chưa?

      Vũ La biết rốt cục trong thạch động này có cái gì, làm cho nhân vật như Nhan lão phải tỏ ra thận trọng tới mức này. bèn hít sâu hơi khí lạnh:

      - Xong rồi.

      Nhan lão gật đầu cái, cất bước vào trước.

      Vũ La theo sau lão, vừa bước vào thạch động, chợt thấy lam quang lóe lên, trước mắt là mảng sao trời điểm điểm. Vũ La giật mình nhìn lại, dường như mình đặt chân vào trong tinh vô tận, chẳng qua tinh quang đầy trời toàn là màu lam.

      Vũ La cúi đầu nhìn xuống, phát dưới chân là mảng hư , dường như có trọng lực.

      Giọng Nhan lão vang lên:

      - Đừng lo, chỉ cần để ý tiến về phía trước.

      Vũ La nghe lão vậy, tiếp tục về phía trước. Tinh màu lam xinh đẹp khiến

      cho người ta cảm thấy say mê, đáng tiếc cảm giác này kéo dài lâu, Vũ La chợt cảm thấy cỗ lực lượng ập vào mặt, nháy mắt phá hủy tinh màu lam. Cảnh vật trước mắt chợt biến, ra ngoài.

      Lần này Vũ La lọt vào trong thế giới băng tuyết, bốn phía màu trắng xóa. Có năm đạo băng long dài ngàn trượng, há miệng to giữa trung, phun ra từng cỗ hàn khí ngừng.

      Trong toàn gian băng tuyết phủ đầy, khí lạnh màu trắng tràn ngập. Cứ cách ba mươi trượng có cây cột băng rất lớn, trong suốt óng ánh, cao chừng ba trăm trượng, to sáu mươi trượng. Gốc cột chôn sâu trong nền tuyết trắng, đỉnh cột có chiếc vòng. Mặt chiếc vòng có khắc phù văn kỳ dị, Vũ La cũng nhận ra phù văn này có nghĩa gì.

      Nhưng chuyện khiến cho Vũ La giật mình kinh hãi chính là, trong mỗi cột băng này đều phong ấn cỗ thi thể.

      Những thi thể này rất cao, cao tới hai trăm trượng, hầu như muốn làm cho cột băng nứt toác ra. Thi thể nhất có chiều cao như Nhân tộc, bé chìm trong cột băng, hầu như rất khó nhìn thấy.

      Giữa thế giới băng tuyết này, những cây cột băng kia có chừng vài trăm cây, trải rộng khắp nơi, kéo dài đến vô cùng vô tận.

      Nhan lão lẳng lặng đứng bên cạnh, tuy rằng lão vào đây biết bao lần, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra sùng kính, dám lỗ mãng.

      Trong cột băng có tia khí tức sinh mệnh nào. Vũ La kinh ngạc vô cùng, lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần lại:

      - Bọn họ chết rồi sao?

      Nhan lão gật đầu cái, có vẻ áo não:

      - chết mấy vạn năm.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #336

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 337
      Vũ La hơi hiểu ra:

      - Đây là lăng mộ, vì sao ngài đưa ta tới đây?

      Nhan lão vào giữa những cây cột băng kia, Vũ La cũng vội vàng theo sau. già trẻ, xung quanh toàn là cột băng khổng lồ, có cảm giác như hai người tiến vào thế giới khổng lồ, cảm thấy thân mình vô cùng bé.

      - Đây phải là lăng mộ bình thường, đây là lăng mộ Tiên Nhân.

      Nhan lão thản nhiên , Vũ La giật mình kinh hãi:

      - Ngài, ngài cái gì?

      Nhan lão xoay người lại, giơ tay chỉ vào cột băng:

      - Trong mỗi cột băng ở đây đều phong ấn Tiên Nhân chết.

      Vũ La cảm thấy mịt mờ khó hiểu:

      - Nhưng mấy vạn năm qua, thế giới này có Tiên Nhân xuất ...

      Nhan lão cười khẽ:

      - Đúng vậy, mấy vạn năm có Tiên Nhân xuất , vậy ngươi có thể cho ta biết đó là vì sao ?

      Vũ La ngần ra, Nhan lão xua tay :

      - Tuổi ngươi còn trẻ, có khả năng lớn hơn đạo sinh hồn của lão đầu tử ta. Ta cần biết tiền kiếp của ngươi có lai lịch thế nào, lão già này dẫn ngươi tới đây, chẳng lẽ còn chưa thành ý hay sao? Có gì muốn cứ , dứt bỏ e ngại, hãy thoải mái. Ta cũng có thể thẳng, hôm nay mời ngươi tới đây là muốn thương nghị chuyện, đây là đại có liên quan tới hai tộc chúng ta trong tương lai!

      Vũ La im lặng chút, cuối cùng :

      - Theo ta được biết, thế giới này chính là ngục giam của thượng giới.

      Nhan lão sửng sốt chút, vuốt vuốt chòm râu dài:

      - ra thế giới Nhân tộc lại khác với chúng ta.

      - Thế giới Nhân tộc là ngục giam, thế giới tộc là lăng mộ.

      Nhan lão lại :

      - Thế giới này bị bọn họ coi như chết, chính là địa phương bị từ bỏ, cho nên bất kể chúng ta cố gắng thế nào, cũng có khả năng phi thăng!

      Vũ La tuy biết mấy vạn năm qua có ai phi thăng, nhưng trong lòng vẫn tồn tại tia hy vọng. Dù sao cũng là thiên tài, thiên tài lại luôn luôn có tư duy cố định, cảm thấy người khác làm được, nhưng mình chưa chắc làm được. Lúc này nghe Nhan lão như vậy, trong lòng thất vọng vô cùng. ra là vì duyên cớ này, nếu như vậy, mình cũng vô vọng phi thăng, chỉ có thể chết già tại thế giới này.

      Nhan lão nhìn vẻ mặt ảm đạm của , cũng quấy rầy. hồi lâu sau Vũ La mới khôi phục lại, tinh thần tỉnh táo, lên tiếng hỏi:

      - Vậy ngài đưa ta tới đây, rốt cục muốn thương lượng chuyện gì?

      Nhan lão nghiêm mặt :

      - Ta muốn đả thông liên hệ giữa tộc và Nhân tộc, đáng tiếc bị ngươi phá hủy.

      Vũ La tức giận :

      - Nếu thủ đoạn của ngài quang minh chính đại chút, hoặc phải vừa lên chém chém giết giết, có thể kết quả đổi khác.

      Nhan lão để ý tới giọng điệu của Vũ La, nhưng cũng tán thành với :

      - Kết quả thay đổi, bất kể ta có thái độ thế nào, Nhân tộc các ngươi cũng tin tưởng tộc.

      Vũ La nở nụ cười khổ, vừa rồi mình có suy nghĩ sâu xa, Nhan lão như vậy

      lập tức hiểu ràng, quả có chuyện như vậy. ở Nhân tộc, tư duy ‘ phải tộc ta, ắt có dị tâm’ xâm nhập vào lòng người. Huống hồ mấy vạn năm trước, tộc và Nhân tộc từng đại chiến, đến nay ở Trung Châu còn lưu truyền truyền thuyết tộc hại người, ăn thịt người hết sức thịnh hành. Bất kể thái độ của Nhan lão thế nào, cũng có ai tin tưởng. Nếu là như vậy, bằng dùng thủ đoạn sắt máu, đả thông thông đạo trước rồi hãy tính, tối thiểu dùng thủ đoạn này nhanh chóng hơn.

      Nhan lão thấy hiểu, lúc này mới tiếp:

      - Ta có ác ý, nhưng chuyện này phi thường, ắt phải dùng thủ đoạn phi thường.

      Vũ La cũng chỉ có thể gật đầu.

      - Người Thượng giới phong tỏa quá chặt, có Thiên kiếp đánh xuống, rất khó có thể phi thăng.

      - Hai tộc chúng ta lại bị ngăn cách, tài nguyên thông với nhau. Nếu có thể hỗ trợ cho nhau, thực lực hai tộc nhất định tăng trường nhanh chóng. Chỉ cần thời cơ chín muồi, ắt có thể phá tan gông cùm xiềng xích.

      Vũ La hỏi lại:

      - Chuyện hỗ trợ ta có ý kiến, nhưng thời cơ chín muồi, vậy phải chờ tới lúc nào? Lão cũng , có Thiên kiếp rất khó phi thăng, vậy chúng ta làm thế nào mới có thể xông ra khỏi thế giới này?

      Nhan lão lại nhìn cái:

      - Đây cũng là trong những nguyên nhân mà ta tìm tới ngươi. Phải chăng ngươi thu được khối Thiên Sinh Thần Ngọc trong Hỏa Nham cốc?

      Vũ La hết sức bất ngờ:

      - Lão... vì sao lão biết?

      Nhan lão hừ lạnh tiếng:

      - Ta sống lâu như vậy, ắt phải biết được nhiều hơn người thường ít. Khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ là do người Thượng giới giấu trong lưu tinh đưa xuống.

      Vũ La sớm phỏng đoán rằng khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ chính là thiên ngoại lưu tinh, lại biết rằng cũng là do người Thượng giới an bài. Nhớ tới khối hỏa diễm lưu tinh kia vô cùng đáng sợ, ngay cả thượng cổ Thần Thú cũng thể ngăn cản, Vũ La hoảng sợ trong lòng, có thể nghĩ Tiên Nhân hùng mạnh tới mức nào.

      Nhan lão :

      - Ngươi cũng cần sợ hãi, chỉ cần bay ra khỏi thế giới này, chúng ta chưa chắc yếu hơn những người kia. Bất quá chuyện này phức tạp vô cùng, ta cũng biết được ràng tất cả.

      - Ta chỉ biết khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ chính là cơ hội để chúng ta thoát ly thế gian nay.

      - Thế giới này còn có những thứ mà những người Thượng giới cần tới. Kẻ thống trị Thượng giới có thể tèm để ý, nhưng những người bên dưới chưa chắc.

      Vũ La linh cơ thoáng động:

      - Chẳng lẽ bọn họ muốn Thiên Mệnh Thần Phù?

      Nhan lão nhìn với vẻ khen ngợi:

      - sai, chính là Thiên Mệnh Thần Phù. Nhưng Thượng giới cũng có giới luật, cho bọn họ tự ý tiến vào thế giới chúng ta. Tuy rằng bọn họ hùng mạnh , nhưng thể xuyên qua phong ấn của Thượng giới tiến vào thế giới này truy tìm Thiên Mệnh Thần Phù, vì thế bọn họ có thủ đoạn khác: Dưỡng phù.

      - Dưỡng phù ư?

      Vũ La nghi hoặc trong lòng, dường như hiểu ra được chuyện gì, nhưng lại thể nghĩ thông suốt.

      Nhan lão lập tức giải thích cho :

      - Đạo lưu tinh nọ bay tới Hỏa Nham cốc cũng là có nguyên nhân. Trong Hỏa Nham cốc có con Thần Thú Kỳ Lân, hỏa diễm lưu tinh đâm chết Thần Thú Kỳ Lân, Thiên Sinh Thần Ngọc cảm ứng tinh huyết của Thần Thú. Qua vạn năm sau, nhất định có thể trở thành

      đạo Thiên Mệnh Thần Phù.

      Vũ La tiếp:

      - Còn có lực lượng tà dị do đạo lưu tinh nọ mang tới, ngăn cách tất cả tộc cho tiếp cận, bào đảm ai lấy được đạo Thiên Mệnh Thần Phù nọ, quả là kế sách vạn toàn.

      - Đúng vậy, bên trong Thiên Sinh Thần Ngọc nhất định có cất giấu thủ đoạn gì đó. Đợi đến khi Thiên Mệnh Thần Phù thành thục, có thể triệu hồi xuyên hư bay trở về.

      Tất cả băn khoăn lúc trước của Vũ La tại được giải khai.

      Cho dù Địa Hỏa Kim Kỳ Lân sinh ra muộn hơn Cửu Vĩ Bạch Hồ chút, nhưng cũng nhiều lắm. Chuyện mà Cửu Vĩ Bạch Hồ biết được, quá nửa nó cũng biết ràng.

      Lúc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân giận dữ bay ra khỏi hồ dung nham nghênh chiến hỏa diễm lưu tinh, là danh dự của Thần Thú khiến cho nó thể làm như vậy. Nhưng tới lúc Vũ La thóa mạ ầm ĩ, chừng Thần Thú Kỳ Lân này do dự trong lòng, biết là nên dũng hy sinh hay cụp đuôi chuồn mất.

      Tuy rằng danh dự của Thần Thú là bất khả xâm phạm, nhưng Kỳ Lân cũng phải kẻ ngốc, chịu hy sinh cách oan uổng như vậy.

      Vũ La nổi giận mắng phen khiến cho nó bừng tỉnh ngộ, lập tức xông về phía , cũng có cớ để đào tẩu.

      Về chuyện ma xui quỷ khiến thế nào làm cho Vũ La lên tiếng thóa mạ như vậy, quá nửa là do Kỳ Lân Tý quấy phá. Có thể Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng cảm ứng được lực lượng của Kỳ Lân Tý, cho nên nó mới hề do dự, ‘truy sát’ Vũ La.

      Nhan lão giải thích lâu như vậy, Vũ La cũng hiểu ràng:

      - Vậy ý của lão là chờ cho khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ biến thành Thiên Mệnh Thần Phù, đến lúc người Thượng giới thu hồi nó, chúng ta theo ư?

      - sai!

      Nhan lão vuốt râu .

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #337

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 338
      Vũ La ho vài tiếng:

      - Nhưng... nhưng mà... cho dù ta giao ra cũng bằng vô dụng. Chỉ có Thiên Sinh Thần Ngọc mà có Thần Thú Kỳ Lân, cũng thể trở thành Thiên Mệnh Thần Phù.

      Nhan lão sửng sốt, trừng mắt nhìn :

      - Vì sao có Thần Thú Kỳ Lân?

      Vũ La tỏ ra xấu hổ:

      - Ta nhất thời này lòng hào tâm, cứu con Kỳ Lân nọ.

      Đây có lẽ là lần duy nhất của Vũ La này sinh lòng áy náy vì cứu sinh mạng.

      Vũ La kể lại mọi chuyện trải qua, Nhan lão hừ tiếng, chòm râu run run:

      - Bỏ , chuyện này cũng thể trách được ngươi, ta cũng ngờ rằng con Kỳ Lân nọ ngu ngốc, cho dù ngươi cứu nó, chắc chắn cuối cùng con khốn này cũng co giò bỏ chạy.

      Vũ La tỏ ra bất đắc dĩ:

      - Vậy chúng ta phải làm sao? Hay là chúng ta thừa dịp Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ngủ say, lấy chút máu của nó cho vào Thiên Sinh Thần Ngọc, chừng cũng có thể trở thành Thiên Mệnh Thần Phù.

      Nhan lão xua tay:

      - Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nọ đại thương nguyên khí, phỏng chừng chỉ có máu tươi mà còn tinh huyết. Trừ phi đem nó ra làm thịt, lấy thân máu thịt cùng nguyên hồn hung thú rót vào trong Thiên Sinh Thần Ngọc, bằng chỉ sợ rất khó hình thành Thiên Mệnh Thần Phù cao cấp. Nếu muốn làm cho những người Thượng giới động lòng, tối thiểu cũng phải đạt tới Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm.

      Vũ La quan sát Nhan lão chút, có vẻ yên:

      - như vậy...

      Nhan lão thấy ánh mắt có hào ý của Vũ La đào tới đào lui người mình, giận tím mặt :

      - Tiểu tử thối ngươi muốn gì đây, thân tinh huyết của lão già ta tu luyện vất và lắm mới có được, ngươi dám có ý với ta ư?

      Dụng tâm của Vũ La bị phá, cười hắc hắc ra vẻ gượng gạo:

      - Vậy theo ngài, chúng ta phải làm sao?

      Nhan lão vuốt râu của mình, lúc này trông lão có phong phạm cao thủ gì cả, tinh quang trong mắt bắn ra bổn phía, tròng mắt đào liên hồi.

      Vũ La :

      - Trước kia có người từng với ta, lão nhân gia ngài có bộ dáng như tại, chính là điềm báo có ý xấu trong đầu.

      Nhan lão cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Vũ La:

      - Tiểu tử, thu thập chút, ta bào nha đầu nhà ta dẫn ngươi gặp lão bằng hữu của ta chuyến, nhất định lão có biện pháp.

      Vũ La cảm thấy trong chuyện này có điều gian trá, nhưng nhìn ra được vấn đề ở chỗ nào, thắc thỏm bất an.

      Nhan Chỉ Vi vẫn thân trường quần màu trắng như trước, bất quá lần này nàng còn che mặt nữa.

      Sau khi bỏ mặt nạ ra, Nhan Chỉ Vi để lộ da thịt như ngọc như tuyết, vô cùng mịn màng, ngũ quan hoàn mỹ, tìm khắp toàn thân cũng thấy chút tỳ vết, dường như nàng là khối ngọc đẹp hoàn mỹ trời sinh.

      bại lộ thân phận Nhân tộc, Vũ La cũng che giấu nữa, Chu Nghiên cũng phục hồi khả năng nghe của mình.

      Nhan lão có thể biết được thân phận của Vũ La cũng có chi kỳ lạ, tia sinh hồn của

      lão từng xuyên qua gian, đại chiến trận với Vũ La ở Bách Hoa sơn, Trung Châu.

      Nhan lão là nhân vật đẳng cấp thế nào? Vũ La gây ra động tĩnh rất lớn ở Hỏa Nham cốc, người khác cho rằng sử dụng thần lực, nhưng Nhan lão chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn ra là Nhân tộc. Hơn nữa lại có cảm giác quen thuộc, cho nên Nhan lão lập tức biết là ai.

      ra Nhan lão tới Hỏa Nham cốc muốn lấy khối Thiên Sinh Thần Ngọc, nhưng lực lượng tà dị do vẫn thạch mang tới khiến cho lão vô cùng kiêng kị, cho nên dám xâm nhập, chỉ có thể quay về Thanh Khâu.

      Sau khi nghe Vũ La chết, lão lập tức phái cháu tìm.

      Chu Nghiên vô cùng bất mãn về việc Nhan Chỉ Vi bắt giữ mình, lòng đầy thành kiến, xấu Nhan Chỉ Vi biết bao nhiêu mà kể trước mặt Vũ La.

      Vũ La tiện cho Nhan Chỉ Vi nghe, cũng chỉ có thể cố gắng nghe những lời lải nhải của Chu Nghiên.

      Ba người kết bạn, Chu Nghiên thủy chung mười phần kiêng kị Nhan Chỉ Vi, chỉ cần Nhan Chỉ Vi hơi có hành động thân thiết với Vũ La, nhất định nghe thấy tiếng đằng hắng hề che giấu của Chu Nghiên bên cạnh.

      Vũ La có chút bất đắc dĩ, Chu Nghiên lại thỉnh thoảng nhắc nhở :

      - Ngươi chớ có quên rằng mình có hôn ước, còn có hai người!

      Có lẽ là lực sát thương của câu sau quá lớn, mỗi khi Vũ La nghe xong đều buồn ũ rũ, chỉ có thể ngoan ngoãn theo bên cạnh Chu Nghiên.

      Nhưng Nhan Chỉ Vi cũng phải là đèn cạn khô dầu, nữ nhân này chính là Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc, có được nét mị hoặc trời sinh. Cho dù nàng cố ý, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến cho người ta tâm hồn điên đào. Nếu nàng có lòng mê hoặc, vậy càng khỏi .

      Bất quá khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, kẻ phải trợn mắt há mồm chính là Vũ La.

      hiểu vì sao Nhan Chỉ Vi sử dụng nét mê hoặc của mình người Chu Nghiên. Thinh thoảng nàng lại nhoẻn miệng cười, giống như tuyết tan dưới ánh mặt trời, khiến cho Chu Nghiên nhìn thấy phải ngần ngơ.

      Vũ La cảm thấy bàng hoàng ngơ ngác, chẳng lẽ Nhan Chỉ Vi là.... Vũ La chút nghi ngờ, chỉ cần Nhan Chỉ Vi muốn, dù là nữ nhân cũng bị nàng mê hoặc.

      Ngẫm lại Chu Nghiên, thân cao chân dài, tính cách cương cường mà độc lập, tu luyện Bất Động Băng Vương quyết, trời sinh lãnh khốc, Hậu Thiên lãnh đạm, quả cũng có tố chất hùng mạnh để trở thành... người kia.

      Lần này ra ngoài, ba người lăng phi hành, có xe ngựa, có gia huy Cửu Vĩ Bạch Hồ, tự nhiên cũng có nhiều Thần Trủng chặn đường dâng lễ vật như lần trước.

      Nhan Chỉ Vi lòng dạ hồ ly, tự nhiên nhìn ra nghi hoặc của Vũ La, bèn giải thích đơn giản:

      - Ngồi xe xuất hành chính là thông lệ của gia tộc. Phàm những kẻ tới cung phụng, sau này được gia tộc che chở, có được phúc tinh may mắn.

      Nàng chỉ thoáng qua, Vũ La hiểu ràng:

      - Đây chính là thủ đoạn để giữ vững uy danh của gia tộc các người chứ gì? Kẻ nào lấy lòng các ngươi, kế đó gặp may mắn. Những Thần Trủng khác thấy vậy thèm muốn, lần tới các người xuất hành, bọn họ cũng mang lễ vật tới dâng hiến. Cứ luân phiên tuần hoàn như vậy, uy danh Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc ngừng gia tăng.

      Nhan Chỉ Vi nhoẻn miệng cười:

      - Đúng là như vậy, cũng phải rằng tuy chiêu thức này tục chịu được, nhưng cũng có tác dụng. Những kẻ có thực lực Đại Thánh như gia gia ta ở Đông Thổ ít, nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ còn kém xa Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc chúng ta.

      Vũ La cũng thừa nhận, chiêu này quả hơi có chút tục khí, nhưng xác thực là dùng được. Thiên hạ ai ai cũng hướng tới lợi lộc, nếu có ích lợi như vậy, vì sao những Thần Trủng kia lại vừa dâng tiền vừa ngừng tuyên dương ân uy của Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc?

      Trước khi chia tay, Nhan lão cho Vũ La chiếc nhẫn bạch ngọc, nhẫn có khắc hình con bạch hồ vô cùng sống động. Chiếc đuôi dài rậm lông của nó vòng ra trước người, hai mắt được khảm hai viên hồng bào thạch nho , lộ vẻ dụ hoặc vô cùng.

      Bên trong nhẫn này có dấu ấn thần lực của Nhan lão, cũng tương đương đại biểu cho Nhan lão. Nhan lão lại thờ ơ tặng cho Vũ La, chỉ chừng tương lai có thể sử dụng. Vũ La cũng hiểu được như vậy có nghĩa là Nhan lão thừa nhận địa vị của , tương lai ở Đông Thổ, nếu tại trường có người của Nhan gia, Vũ La coi như đại biểu cho Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc.

      Chuyện này cũng có nghĩa Nhan lão thừa nhận thực lực của Vũ La, ngoài ra cũng đồng thời thể thành ý họp tác giữa hai tộc của lão.

      Dù sao Vũ La cũng là Nhân tộc, Nhan lão tặng cho chiếc nhẫn này, quả gánh vác phiêu lưu mạo hiểm .

      Lúc ấy Vũ La có hỏi Nhan lão về lai lịch của Động Động. Ngày ấy ở Bách Hoa sơn Trung Châu, sinh hồn Cửu Vĩ Bạch Hồ tỏ ra vô cùng kiêng kị Động Động.

      Nhưng Nhan lão chỉ cười bí hiểm, lắc lắc đầu:

      - Tiểu gia hỏa kia là phúc duyên của ngươi, bất quá nếu phúc duyên chưa tới lúc, cũng tiện nhiều lời, khà khà...

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #338

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 339
      Vũ La vẫn cảm thấy bên trong nụ cười của Nhan lão ẳn chứa ý sâu xa, có cảm giác như mình bị chơi khăm nhưng biết vì lý do gì.

      Vị lão bằng hữu của Nhan lão ở đào ngoài Thần Hoang hải, phía Đông Đông Thổ.

      Tuy rằng đào này chỉ cách xa bờ biển hơn trăm dặm, nhưng Thần Hoang hải là địa bàn của Bán tộc, mà Bán tộc cùng tộc vốn đội chung trời. Ân oán giữa hai tộc bắt đầu từ khi nào, ai biết. tộc bắt nữ nhân Bán tộc về làm nữ nô, nhìn qua tàn nhẫn , nhưng Bán tộc bắt được tộc cũng kéo cả bộ tộc của mình tới, mỗi người miếng ăn tươi ngay tại chỗ. Ai cướp được đan, được xem là người may mắn trong tộc, trong kỳ giao phối sau được nhiều nữ nhân Bán tộc ưu ái hơn.

      Quan hệ giữa hai tộc căng thẳng như vậy, nhưng vị lão bằng hữu của Nhan lão dám ở Thần Hoang hải, có thể tưởng tượng hùng mạnh tới mức nào.

      Đến trăm dặm bên bờ Thần Hoang hải, thể phi hành được nữa. Nhan Chỉ Vi dẫn dắt hai người đáp xuổng, giải thích:

      - tiếp về phía trước chính là vùng chiến , là địa giới tộc cùng Bán tộc chém giết lẫn nhau, ai được tự tiện xông vào.

      Bán tộc cũng có cường giả có thể phi hành, nếu xông bừa vào vùng chiến nguy hiểm kia, quả chuyện sáng suốt chút nào.

      Trước khi tới đây, Nhan Chỉ Vi cũng có chuẩn bị, nàng nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào ngọn sơn phong xa xa:

      - Chúng ta hãy tới đó chờ.

      - tộc hiểu về Thần Hoang hải nhất chính là đám thợ săn nữ nhân Bán tộc. Hầu như mỗi tiểu đội thợ săn đều có thông đạo bí mật của riêng mình, có thể vượt qua vùng chiến và vòng ngoài của Thần Hoang hải cách an toàn, bị ai phát giác. Ta liên hệ tiểu đội thợ săn, đưa chúng ta vượt qua vùng chiến , tiến vào Thần Hoang hải.

      Nhan Chỉ Vi ước hẹn với tiểu đội thợ săn chờ ở ngọn sơn phong, Vũ La lại cảm thấy như vậy có vẻ cẩn thận quá mức. Nhưng cũng nhiều lời, có thể là vì Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc đa mưu túc trí, trời sinh cũng có tính cẩn thận.

      Đợi vài canh giờ, rốt cục xa xa cuối đường chân trời có vài tộc chậm rãi về phía này.

      Lúc này Nhan Chỉ Vi lại mang mặt nạ màu xanh của nàng vào, che dung nhan kinh thế hãi tục.

      Tiểu đội thợ săn này chủng tộc vô cùng hỗn độn, có tất cả bày người. Kẻ cầm đầu là hán tử tộc có chiều cao tương đương Vũ La, cổ có lớp lông sói màu xám, dáng người cường tráng mạnh mẽ, nhưng có vẻ mập mạp. má trái y có vết sẹo đao, kéo dài từ dưới mắt cho tới cổ, toàn thân nhìn có vẻ vô cùng rắn rỏi mà mạnh mẽ.

      Dáng vóc của Vũ La trong Nhân tộc là cao, nhưng ở trong tộc chỉ có thể xem như trung bình.

      Sau lưng hán tử tộc này còn có hai tộc to lớn, còn cao hơn y cái đầu.

      Tên bên trái có nhiều đạo hổ văn cánh tay. Tên bên phải có đôi mắt gấu, tóc đen đầy đầu dựng đứng như kim.

      Hai tên tộc này trông như hai ngọn núi thịt, khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức .

      Bốn tên sau cùng, tên nào cũng có nét đặc sắc của riêng mình. Hiển nhiên những kẻ thường xuyên ra vào địa phương nguy hiểm như Thần Hoang hải, toàn là hạng người có thân thủ bất phàm.

      Trong bổn tên tộc phía sau, ngoài cùng bên trái là nữ nhân dáng người tẩm thước, cân đổi vô cùng, cổ tay lộ ra lớp da mèo màu vàng nhạt.

      Sau khi tiểu đội thợ săn này tới, hán tử tộc cầm đầu cảnh giác quan sát chăm chú ba người lúc, sau đó mới hỏi:

      - Phải chăng các vị là do Tăng Lục Bàn giới thiệu tới đây?

      Nhan Chỉ Vi gật đầu:

      - Đúng vậy.

      Sau đó tiện tay ném ra chiếc túi to, hán tử tộc kia nhận lấy, tay nắn nắn chút, là hai khối quặng ô Thiết to bằng trứng chim câu. Y gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:

      - Giá cả họp lý, thành giao.

      Hán tử tộc vung tay lên, ra hiệu bào ba người bọn Vũ La theo y:

      - Ta tên là Đao Lục Nhãn, hai tên to xác phía sau tên là Hùng Lương, tên là Hổ Ngũ, còn có Miêu Nữ A Đại xinh đẹp nhất trong tiểu đội ta, tên này là...

      Y nhất nhất giới thiệu người trong tiểu đội mình, cuối cùng đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người:

      - Chúng ta thu tiền của các ngươi, tự nhiên đưa các ngươi tới nơi các ngươi muốn tới. Bất quá mất lòng trước, được lòng sau, ta xin thẳng, Thần Hoang hải phải chỗ bình thường, khi rơi vào tay Bán tộc, kết quả thê thảm hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều. Cho nên các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ta bào các ngươi hướng Đông, các ngươi thể hướng Tây, bằng xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối chút do dự bỏ lại các ngươi, tự mình chạy trước!

      Đao Lục Nhãn liếc nhìn ba người cái, ước chừng vì Vũ La là nam nhân duy nhất, cho nên y bước ra bước tới trước mặt Vũ La, gần như hai mũi chạm nhau, hai mắt sát nhau, hung hăng quát lớn:

      - Có nghe chưa?

      Vũ La có chút dở khóc dở cười, thể lui về phía sau bước :

      - Đao Lục Nhãn ôi, ngươi có thể chú ý vệ sinh răng miệng chút được chăng, miệng ngươi thối tới mức làm cho ta buồn nôn.

      Đao Lục Nhãn giận tím mặt, phía sau Hùng Lương và Hổ Ngũ chợt tiến lên bước, đứng ở hai bên Đao Lục Nhãn, ánh mắt bất thiện nhìn Vũ La chằm chằm.

      Vũ La cười lạnh tiếng:

      - Hay là để ta dạy cho ngươi câu, nhận tiền của người phải tiêu tai giải nạn cho người. Ngươi thu tiền, vậy hãy ngoan ngoãn làm việc, đừng già thần già quỷ trước mặt gia chủ nữa.

      Đao Lục Nhãn xấu hổ thôi, Hùng Lương gầm lên tiếng định xông lên, bên cạnh chợt có người bật cười:

      - Có cá tính, ta thích người này. Lão Đao, chúng ta đưa bọn họ , hai khối quặng ô Thiết đó, cho dù chuyến này có thu hoạch gì thêm, chúng ta cũng bị thiệt thòi.

      Miêu Nữ A Đại đứng ra, quan sát Vũ La với vẻ hứng thú.

      Từ đầu đến cuối, Nhan Chỉ Vi hề xen vào, đôi mắt nàng thăm dò hành động của những người này, lập tức hiểu ràng.

      Bọn Đao Lục Nhãn lăn lộn ở Thần Hoang hải lâu, quả trải qua ít sóng gió, nhưng so với Vũ La vẫn còn non nớt vô cùng. Vừa gặp mặt lên tiếng dọa người, đáng tiếc Vũ La chỉ liếc mắt cái khám phá ra, bị y làm cho sợ hãi.

      Miêu Nữ A Đại nọ nhìn qua như đoạt quyền thủ lãnh của Đao Lục Nhãn, thực tế là bắc thang cho Đao Lục Nhãn hạ đài, chuyện này e rằng bọn họ thương lượng với nhau từ trước.

      Thù lao hai khối quặng ô Thiết, giống như lời Miêu Nữ A Đại , cho dù chuyến này kiếm thêm được gì cũng có được khoản. E rằng trước đó Đao Lục Nhãn tính toán kỹ càng, nếu uy hiếp được, ngoan ngoãn hộ tống ba người chuyến. Nhưng nếu có thể uy hiếp chút, làm cho ba người ngoan ngoãn vâng lời, vậy chuyến này trở nên thoải mái hơn, chừng thuận tiện đường còn có thể kiếm thêm chút.

      Mà Nhan Chỉ Vi cũng nhìn ra, dường như Miêu Nữ A Đại rất có hứng thú với Vũ La.

      Chuyện giữa nam nữ tộc nghiêm trọng như Nhân tộc, nhất là Miêu nữ, Thỏ nữ, hai loại này lại càng phóng đãng. Nhan Chỉ Vi khỏi cười thầm: Nha đầu ngốc, nam nhân này ngay cả bản cung cũng dám chắc có thể thu phục được, chỉ bằng vào ngươi ư... quả là biết tự lượng sức mình.

      Đao Lục Nhãn nhìn Vũ La cái sâu, sau đó quay phắt người lại:

      - Xuất phát!

      Hùng Lương cùng Hổ Ngũ hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La cái, xoay người đuổi theo Đao Lục Nhãn. Hổ Ngũ có chút lo lắng, thấp giọng hỏi:

      - Đại ca, chúng ta tiếp nhận mối làm ăn này ư?

      Đao Lục Nhãn có chút bất đắc dĩ, buông tiếng than dài, hạ giọng :

      - Hai khối quặng ô Thiết đó, cho dù chúng ta bắt được bày, tám Bán nữ nô cũng bán được giá như vậy...

      Hổ Ngũ lại :

      - Nhưng đám người này...

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #339

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 340
      Đao Lục Nhãn quay lại nhìn ba người Vũ La cái:

      - Có lẽ là thiếu gia tiểu thư của Thần Trủng cao cấp nào đó, cho rằng Thần Hoang hải là nơi du ngoạn, muốn xông vào chuyến, trở về có thể khoác lác với người khác. Cũng may địa phương mà bọn họ muốn cũng nguy hiểm, chúng ta cẩn thận chút, hẳn là có vấn đề gì.

      Hổ Ngũ vẫn có chút lo lắng:

      - Lão Đại, chi bằng chúng ta hù dọa bọn họ chút, làm cho đám thiếu gia tiểu thư này kiến thức lợi hại chút, về sau chừng ngoan ngoãn nghe lời.

      Đao Lục Nhãn liếc Hổ Ngũ cái, ngẫm nghĩ chút, sau đó gật đầu:

      - Cũng được.

      Hùng Lương bên cạnh tỏ ra hưng phấn:

      - Vậy chúng ta theo ngã Loạn Nham than , bào đảm có thể khiến cho đám thiếu gia tiểu thư chưa biết mùi đời này sợ mất mật.

      Đao Lục Nhãn gật gật đầu:

      - Được, cứ làm như vậy. Hổ Ngũ, đệ hãy báo cho các huynh đệ khác.

      Hổ Ngũ bất động thanh sắc về phía bọn Miêu Nữ A Đại.

      Tiến vào vùng chiến có nghĩa là tiến vào vùng nguy hiểm, Đao Lục Nhãn cũng tỏ ra cần thận hẳn lên. Y vung tay lên, sáu tên tộc kia thành thạo tản ra, bào vệ ba người Vũ La vào giũa. Vừa khéo Hùng Lương ở cạnh Vũ La, liếc nhìn Vũ La cái với vẻ bất thiện, miệng nở nụ cười khẩy rất khó thấy.

      Bọn Đao Lục Nhãn quả dồi dào kinh nghiệm, được bọn họ dẫn đường, cả bọn tránh thoát mấy đợt càn quét của Bán tộc, dần dần tới gần Thần Hoang hải.

      tại xem ra Thần Hoang hải cũng có chỗ nào là đặc biệt, yên tĩnh hơn Tinh La Hải mà Vũ La biết qua lúc trước rất nhiều.

      Dần dần tiến tới gần ven biển, Đao Lục Nhãn quay đầu lại ra hiệu cẩn thận với mọi người. Phía trước xuất dãy bờ biển, đá ngầm màu đen lẫn lộn với nền cát, nhìn qua hết sức yên tĩnh, có nguy hiểm gì.

      Đao Lục Nhãn kín đáo đưa mắt ra hiệu với Hùng Lương, Hổ Ngũ, Vũ La làm như phát .

      Hùng Lương nhịn được, trong lòng thầm mắng: quả là tên tiểu tử ngu xuẩn!

      Trong tiểu đội thợ săn ngoài trừ Miêu Nữ A Đại ra, những người khác có vẻ phục. Tại sao chúng ta cực khổ mạo hiểm ở Thần Hoang hải, những thiếu gia tiểu thư của Thần Trủng này cần làm gì cả, lại có thể sống cuộc sống xa hoa ăn ngon mặc đẹp? Chỉ vung

      tay cái lấy ra hai khối quặng ô Thiết, chúng ta phải bán mạng cho bọn họ? Chỉ vì bọn họ có xuất thân tốt.

      Đao Lục Nhãn vung tay lên, tên thợ săn vóc người nhanh nhẹn dẫn đầu chui vào Loạn Nham than. Đao Lục Nhãn ra hiệu cho mọi người dừng lại, lúc lâu sau, tên thợ săn khi nãy vào ló đầu ra khỏi khối nham thạch, hoa tay múa chân ra hiệu an toàn cho mọi người, lúc này Đao Lục Nhãn mới dẫn mọi người tiến tới.

      được khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, trong đội ngũ, Vũ La bỗng nhiên ngừng lại.

      Nhịp độ toàn đội ngũ thoáng cái bị làm rối loạn, Hùng Lương giận dữ, nhưng ở chỗ nguy hiểm như vậy, lại dám chuyện lớn tiếng, chỉ có thể hạ giọng quát hỏi:

      - Ngươi làm sao vậy?!

      Vũ La chỉ về phía trước :

      - Ta cảm thấy phía trước có nguy hiểm, hay là chúng ta đổi lại con đường khác được chăng?

      Hùng Lương cười lạnh:

      - Ngươi cảm giác có nguy hiểm? Người như các ngươi cũng biết nguy hiểm ư? Hừ hừ, nơi này là Thần Hoang hải, nơi nào mà gặp nguy hiểm?

      Đao Lục Nhãn lộn trở lại, tỏ ra bất mãn hỏi:

      - Có chuyện gì xảy ra, vì sao nữa?

      Hùng Lương khoanh tay nhìn chằm chằm Vũ La:

      - Huynh hỏi .

      Vũ La bình tĩnh như thường, tựa như chuyện vừa liên quan chút nào tới mình:

      - Ta cảm thấy phía trước an toàn, hay là chúng ta đổi lại con đường khác được chăng?

      Đao Lục Nhãn nóng này :

      - còn kịp nữa, muốn thay đổi con đường khác, vậy phải trở về bắt đầu lại từ đầu. nhanh , đường này chúng ta từng qua rất nhiều lần, có thể né tránh được tất cả đội tuần tra của Bán tộc, có nguy hiểm gì.

      Vũ La vẫn bất động, chỉ vào hai khối đá ngầm màu đen khổng lồ giống như hai cánh cửa cách đó xa:

      - Ta linh cảm chỗ đó an toàn, chúng ta cần vòng trở lại, chỉ cần vòng qua nơi đó là được.

      Đao Lục Nhãn giận dữ:

      - Ngươi đừng gây chuyện nữa có được chăng? Nơi đây là Thần Hoang hải, phải là Thần Trủng của các ngươi, các ngươi có thể muốn gì được nấy. Chỉ cần hơi sơ xuất chút ở nơi này, trở thành mồi ngon cho Bán tộc.

      Vũ La tỏ ra hết sức cố chấp:

      - Hoặc theo lời ta, hoặc chúng ta lui về, các ngươi trả lại tiền thù lao cho chúng ta, chúng ta mời cao nhân khác.

      Đao Lục Nhãn tức tối run rẩy cả người, vung tay vẫy Hùng Lương và Hổ Ngũ, ba người chụm đầu lại khẽ thương lượng.

      - Có chuyện gì vậy, vì sao tiểu tử kia biết được sau hai khối đá ngầm có con Sa Nham Cự Khâu (giun)?

      Đao Lục Nhãn thấp giọng hỏi.

      Hùng Lương :

      - Đệ cũng biết, tiểu tử này quả vô cùng may mắn, chưa từng tới nơi này, lảm sao biết được nơi đó có nguy hiểm?

      Hổ Ngũ :

      - Ta nghe ít người trời sanh cảm giác đặc biệt nhạy cảm, tiểu tử này có lẽ cũng là như vậy.

      Hùng Lương cực kỳ áo não:

      - Lão Đại, chúng ta làm sao bây giờ?

      Đao Lục Nhãn có chút bất đắc dĩ :

      - Còn làm sao nữa, cứ theo . như vậy, nếu chúng ta còn thẳng như trước, lỡ xảy ra chuyện gì, tiểu tử này có cớ oán trách chúng ta.

      Hai tên thủ hạ gật đầu, ba người cùng nhau quay trở lại.

      Phía sau hai khối đá ngầm như hai cánh cửa kia, có con Sa Nham Cự Khâu nấp. Sa Nham Cự Khâu là loài hung thú vô cùng hung dữ thường gặp ở Thần Hoang hải, lúc nó động, thân có thể dài tới năm trượng, to trượng, miệng đầy răng nhọn, là quái vật khổng lồ vô cùng kinh khủng. Nhưng thực tế, loại hung thú này cũng thích ăn thịt tộc. Cho dù có tộc hay Bán tộc tiến vào lãnh địa của nó, cũng chỉ gào thét phen, đuổi mà thôi.

      Vì vậy bọn Đao Lục Nhãn mới nghĩ tới chuyện lợi dụng con Sa Nham Cự Khâu này hù dọa ba người Vũ La. ngờ quỷ thần xui khiến thế nào, Vũ La lại đòi vòng tránh nơi đó. Chuyện này khiến cho bọn Đao Lục Nhãn dám lỗ mãng, vì những thứ kia nguy hiểm có thể mất mạng, làm khéo, bọn họ cũng phải hiến dâng mạng mình.

      Sau khi cả bọn vô cùng cẩn thận thêm vài chục dặm, rốt cục tới bờ biển sóng cuộn mãnh liệt. Phía trước mọi người có vách đá khổng lồ, cao năm trăm trượng, bên dưới giăng đầy đá ngầm, sóng biển cuồng bạo đánh vào ngớt, tạo ra bọt sóng trắng xóa dưới chân vách đá. Sau đó nước biển chày len lỏi trong bãi đá ngầm, chày ngược trở ra ngoài biển.

      Đao Lục Nhãn tỏ ra hết sức chuyên nghiệp, lấy tay ra hiệu:

      - A Đại canh gác, Hùng Lương xuống dưới.

      Miêu Nữ A Đại nhanh nhẹn trèo lên mỏm đá cao, quan sát tình hình xung quanh.

      Hùng Lương vô cùng khỏe mạnh tiến xuống biển, ra sau khối đá ngầm, đẩy chiếc thuyền sắt trở ra.

      Đông Thổ thiếu thốn các loại kim loại hiếm phục vụ nhu cầu của các tu sĩ, chỉ có vàng bạc đồng sắt phổ thông, thậm chí so ra còn nhiều hơn Trung Châu.

      Thuyền sắt này dài ba trượng, rộng trượng, mọi người ngồi lên hết lượt cũng có vẻ khó khăn. Vũ La có vẻ bất ngờ, lên tiếng hỏi:

      - Chỉ nhờ vào con thuyền như vậy, có thể ra Thần Hoang hải được sao?

      Hổ Ngũ tức giận :

      - Chỉ cần có thể ngồi là được, bất kể ngươi dùng thuyền to cỡ nào, chỉ cần bị Bán tộc phát , chúng lập tức đánh chìm. Thuyền mục tiêu , có lợi cho việc che giấu hành tung.

      Vũ La lắc đầu, thêm lời nào nữa.

      Mọi người lên thuyền, Đao Lục Nhãn vẫy tay với Miêu Nữ A Đại, nàng nhanh nhẹn lăng nhảy từ mỏm đá rơi thẳng vào mũi thuyền. Mũi thuyền chỉ hơi chìm chút, Hùng Lương phía sau dùng chèo chống vào đá ngầm đẩy mạnh, lập tức thuyền sắt vững vàng tiến ra.

      Đào mà bọn Vũ La muốn tới, trong mắt người ngoài chỉ là đào vô danh. Chỉ có người như Nhan lão mới biết, đào nọ có cái tên lừng lẫy là Nộ Long đào.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #340

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :