CHƯƠNG 331 Lúc này Vũ La mới hiểu ra, chẳng trách lúc trước Khoái Tông đường đường là Đại Tế Ti Thanh Nguyệt Thần Trủng, mời mình uổng chén trả còn khoa trương khoác lác như vậy. ra ở Đông Thổ, lá trả sinh trường ở nơi vô cùng hiểm trở, nếu phải đỉnh tuyệt phong gió lạnh như dao cắt, vậy cũng là hung địa có hung thú trấn giữ. uống trả chính là thú hưởng thụ chỉ có tầng lớp tộc cao cấp mới dám thưởng thức. Bằng chủ nhân phòng đấu giá này cũng kết họp phòng đấu giá với trả lâu như vậy. Bất quá Vũ La đánh giá cao cái gọi là tầng lóp tộc cao cấp của Đông Thổ. chủng tộc thô hào như vậy, dù là tầng lớp cao cấp cũng văn nhã được chút nào. Cũng giống như Khoái Tông vậy, tuy rằng cử chỉ văn nhã, toàn thân lại toát ra cỗ khí tức giết chóc. Vũ La nâng chén trả lên uống ngụm, miễn cưỡng lắm mới nuốt xuống được, so ra kém xa trả của Khoái Tông. Vũ La thoáng động trong lòng, nếu mình mang trả từ Trung Châu tới đây bán, cũng coi như ngành kinh doanh tốt. Ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi vụt tắt, dù sao vẫn là Nam Hoang Đế Quân, phải Trung Châu đệ nhất buôn lậu. Sau khi mua vài thứ trong phòng đấu giá rồi cũng rũ áo ra , nếu bào làm chuyện mua bán lại là có khả năng. vừa buông chén trả xuống, chợt nghe thang lầu kêu lên tràng tiếng bước chân đùng đùng. Còn chưa thấy người đâu nghe tiếng quát như sấm dậy: - là lớn lối, chờ ta bắt trở về cho các huynh đệ thay phiên, để xem nàng còn lớn lối như vậy nữa ... Y vừa định xông tới, bóng trắng chợt lóe, nữ nhân nọ thi triển Súc Địa Thành Thốn, đứng trước mặt y, giơ tay ngọc lên. Trong bàn tay trắng nõn nà của nàng là chiếc ngọc bài vô cùng tinh xảo. Nguyễn Thôn Hổ vốn kiêu ngạo bất tuân, vừa nhìn thấy ngọc bài kia giống như thấy quỷ, sợ tới mức mặt cắt còn chút máu, thân hình run rẩy, còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Sau khi nhìn kỹ lại, y lập tức quỳ sụp xuống đất, lạy như tế sao: - Tiểu nhân đáng chết, có mắt tròng, tiểu nhân lập tức cút ngay... Đám người Hống Tuyền Thần Trủng nhìn , kinh ngạc thấy đường đường Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng mình, tại giống như đứa cháu dập đầu xin lỗi trước mặt trưởng bối: - Đại ca, huynh... Nguyễn Thôn Hổ quay đầu lại quát lớn: - Bọn ngốc kia, mau cút lại đây cho ta, dập đầu xin lỗi ngay tức khắc! Mọi người kinh ngạc, nhưng biết Nguyễn Thôn Hổ vô duyên vô cớ làm như vậy, nửa tin nửa ngờ tới. Nguyễn Thôn Hổ giơ tay vẽ chữ khẩu, đồng bọn y sắc mặt đại biến, nửa lời lập tức quỳ xuống, cả bọn dập đầu như gà mổ thóc, - Sao hả, các ông đây làm cho các ngươi mất hứng ư? Ai muốn dạy dỗ bọn ông cứ việc đứng ra, lão tử cũng ức hiếp các ngươi, trước cho biết, bọn ông chính là đệ tử Hống Tuyền Thần Trủng. Mấy người kia nghe tới Hống Tuyền Thần Trủng lập tức thu lại vẻ mặt chán ghét, ngoan ngoãn ngồi uổng trà, dám liếc nhìn bọn người kia lần nào nữa. Kẻ cầm đầu hừ lạnh tiếng, quay mặt thèm để ý, lại tiếp tục chuyện to giọng như trước. Vũ La cũng biết Hống Tuyền Thần Trủng là trong Bát Đại Thần Trủng, nổi danh ngang với Thanh Nguyệt Thần Trủng. Tuy rằng cái tên Hổng Tuyền Thần Trủng dễ nghe, thực tế Tổ Linh của bọn họ chính là con Hồng Hoang Thiết Ngạc Tinh, đặt tên như vậy là vì thể diện mà thôi. Hồng Hoang Thiết Ngạc coi như thuộc dòng giống giao long, giao long vốn tính hoang dâm, truyền lại đời đời con cháu cũng ai tốt lành gì cả. Đám người này có địa vị thấp trong Hống Tuyền Thần Trủng, lần này phụng mệnh tới Thanh Nguyệt Thần Trủng thương lượng chuyện liên quan tới kiện Hỏa Nham cốc vừa rồi. Lúc ngang qua Quy Nguyên thị này, nghe có bán đấu giá Bán nữ nô của Thần Hoang hải, lập tức kềm chế được lửa dục, vội vàng tới đây. Thần Hoang hải chính là đại dương mênh mông nằm về phía Đông Đông Thổ. Mặc dù Đông Thổ tộc có được cường giả siêu cấp như Khoái Tông, nhưng cũng ai dám vượt ngang Thần Hoang hải, để xem ra bên kia Thần Hoang hải là nơi nào. Trong Thần Hoang hải ẳn tàng đủ các thế lực hùng mạnh tung hoành thế giới này từ thời Hồng Hoang, ai dám mạo hiểm tiến vào địa bàn của họ. Mà vùng Thần Hoang hải giáp với Đông Thổ, có chủng tộc độc đáo sinh sống, tên gọi Bán . ra nếu nhìn chủng tộc này bằng ánh mắt Nhân tộc, Bán ở Thần Hoang hải cũng là tộc, chẳng qua tộc muốn thừa nhận bọn họ, cho nên khinh miệt gọi là Bán . tộc tiện bắt người đồng tộc của mình làm nô lệ, Bán trở thành lựa chọn đệ nhất. Bán nữ nô ở Thần Hoang hải tuyệt đổi là loại hàng có giá ở Đông Thổ. Sau khi bọn người Hống Tuyền Thần Trủng uy hiếp mọi người, kẻ cầm đầu lại đứng ra với mọi người: - Hôm nay bọn ông tới đây là vì vài Bán nữ nô. Chúng ta chia nhau còn đủ, cho phép các ngươi tranh đoạt cùng chúng ta. Nếu ai đui mù, đừng trách chúng ta trở mặt vô tình! Rốt cục trả lâu có người nhịn được, lên tiếng lạnh lùng : - Cho dù là người của Hống Tuyền Thần Trủng, cũng thể nào kiêu ngạo như vậy được. Ngươi muốn lũng đoạn giá cả, vậy chủ nhân phòng đấu giá làm sao kiếm ăn đây? Người của Hống Tuyền Thần Trủng liếc nhìn người nọ cái, nhìn thấy y phục người nọ có thêu hoa văn ngọn lửa màu đen, cười lạnh tiếng: - Thần Trủng cấp hai Lâm Phong Thần Trủng, ngươi là ai? - Tế Ti Mặc Sĩ Hà của Lâm Phong Thần Trủng. Lâm Phong Thần Trủng chính là trong những Thần Trủng đứng đầu của những Thần Trủng cấp hai, mấy năm nay vẫn mưu cầu chen chân vào hàng ngũ Bát Đại Thần Trủng, muốn biến Bát Đại Thần Trủng thành Cửu Đại Thần Trủng. Mặc Sĩ Hà có thân phận Tế Ti, địa vị bên trong Lâm Phong Thần Trủng thấp. Người cầm đầu đệ tử Lâm Phong Thần Trủng cười khẩy: - Được, Mặc Sĩ Hà, cho dù Đại Tế Ti các ngươi ở đây, ta cũng rằng chỉ bằng vào thực lực của Thần Trủng các ngươi, cũng dám đòi chen chân vào hàng ngũ Bát Đại Thần Trủng hay sao? Hừ, nhớ cho kỹ, người giết ngươi là Hổ Báo chiến sĩ Nguyễn Thôn Hổ của Hống Tuyền Thần Trủng! Tuy rằng bề ngoài bọn Nguyễn Thôn Hổ vô cùng thô bỉ, nhưng lúc ra tay mới thấy thực lực Bát Đại Thần Trủng quả vô cùng đáng sợ. Nguyễn Thôn Hổ điểm ra cái, móng tay hóa thành trào cá sấu. Bên trong chén trả bay ra vòi nước như mũi tên, bắn thẳng vào mặt Mặc Sĩ Hà. Mặc Sĩ Hà đường đường là Tế Ti Thần Trủng cấp hai, khỏi cười lạnh tiếng: - Nếu bản tọa bị vòi nước đánh bại, Lâm Phong Thần Trủng chúng ta cũng cần vị trí Đại Thần Trủng thứ chín làm gì... Trong tiếng quát chói tai, hai đồng tử Mặc Sĩ Hà biến thành màu vàng sáng của hung thú. Phong Thần Lực cuồng bạo phát động, ngưng tụ bên ngoài cơ thể thành cơn trốt xoáy rộng chừng ba thước. Mặc Sĩ Hà cố ý dạy cho Nguyễn Thôn Hổ bài học, song chưởng đẩy hờ về phía trước, hai cỗ khí xoáy lập tức ngưng tụ thành hình trong lòng bàn tay, định phát ra giết địch. ngờ vòi nước có gì là nổi bật của Nguyễn Thôn Hổ lại có thể bắn xuyên qua cơn trốt xoáy Phong Thần Lực phòng ngự của y, nháy mắt tới trước mặt. Hầu như Mặc Sĩ Hà có thời gian phản ứng, bị vòi nước bắn trúng mặt, rên được tiếng nào ngã xuống. Hai cỗ khí xoáy của y còn chịu khống chế, lập tức đánh bay hai cái bàn gần đó. - Tế Ti Đại nhân! Tùy tùng Mặc Sĩ Hà phát ra tiếng kêu kinh hãi, vội vàng tiến tới xem xét. Nguyễn Thôn Hổ thấy vậy hừ lạnh tiếng: - Xem cái rắm, lão tử ra tay, chưa từng có người sống. Người Lâm Phong Thần Trủng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nguyễn Thôn Hổ đầy oán độc, Nguyễn Thôn Hổ đùng đùng nổi giận: - Còn mau cút , dám nhìn lão tử, lão tử thịt luôn các ngươi bây giờ! Người Lâm Phong Thần Trủng dám nhiều lời, nâng thi thể Mặc Sĩ Hà bước nhanh xuống lầu. Tiên Tuyệt - Chương #331
CHƯƠNG 332 Trà lâu lặng ngắt như tờ, mọi người ngờ rằng hán tử thô lỗ này lại là Hổ Báo chiến sĩ của Hống Tuyền Thần Trủng, càng ngờ thực lực Nguyễn Thôn Hổ hùng mạnh tới mức này. trả lâu này Thủy Thần Lực vốn mỏng manh, bất lợi cho Nguyễn Thôn Hổ, ngược lại gió thổi hiu hiu, rất thích họp cho Phong Thần Lực của Mặc Sĩ Hà phát uy. ngờ rằng Nguyễn Thôn Hổ chỉ cần giơ tay nhấc chân có thể giết chết Mặc Sĩ Hà. Nguyễn Thôn Hổ lạnh lùng liếc nhìn mọi người: - Còn ai có ý kiến gì nữa ? Đương nhiên Vũ La có ý kiến, có điều muốn đa . Nhưng chuyện thế gian này chính là như vậy, bạn thích chuyện, chuyện lại tới tìm. Sau khi Nguyễn Thôn Hổ ngồi xuống, bên cạnh y có người chỉ trỏ: - Đại ca, huynh xem nữ nhân kia... Người Hống Tuyền Thần Trủng nhìn chằm chằm Chu Nghiên, to đánh giá, làm sao Vũ La lại phát ? cảm thấy đau đầu, cùng nữ nhân quả là phiền phức, cùng mỹ nhân càng phiền phức hơn, cùng mỹ nhân băng giá, chính là siêu phiền phức. Nguyễn Thôn Hổ lập tức tới, nửa lời, đặt mông ngồi xuống đối diện Vũ La, lấy trong người ra khối quặng ô Thiết to bằng ngón cái: - Tiểu tử, cho ngươi thứ này, lão tử mua tên nữ nô sau lưng ngươi. - Hắc hắc... Đám người Hống Tuyền Thần Trủng nhìn chằm chằm Chu Nghiên, mắt lộ ra tà quang, cười hết sức xấu xa. Chu Nghiên nhướng mày, tuy rằng nàng hiểu những người này cái gì, nhưng cũng đoán được phải là chuyện tốt. Dường như Vũ La nghe thấy, tiện tay gạt ngang, hất khối quặng ô Thiết kia rơi xuống đất: - Đồng nát sắt vụn cũng mang ra, sợ làm dơ bàn của ta sao? Sắc mặt Nguyễn Thôn Hổ khẽ biến: - Tiểu tử, rượu mời uổng lại thích uổng rượu phạt, sao hả, cũng muốn nếm thử Thủy Thần Lực của ta ư? Ngươi tự hỏi mình xem so với tên Mặc Sĩ Hà vừa rồi thế nào? Vũ La thầm thở dài, lần này muốn kiếm chác ở phòng đấu giá này e rằng có khả năng, đánh con cá sấu biết xấu hổ này, xong rồi phải chạy cho mau. quyết định chủ ý, tự nhiên là trong lời cũng có gì khách sáo: - Hắc hắc, ngươi mình họ Nhuyễn (mềm), làm sao trách được người ta nghi ngờ năng lực nam nhân của mình? -Phụt... Những trả khách xung quanh nhịn được phun nước trả ra ngoài, sặc sụa ho khan chập. Đám người Hổng Tuyền Thần Trủng đùng đùng nổi giận: - Đại ca, giết tiểu tử này ! Lúc này sắc mặt Nguyễn Thôn Hổ biến thành màu đỏ tím, từ trước tới nay chưa từng có ai dám châm chọc y như vậy. Y chợt đứng lên, móng tay hóa thành trào cá sấu như khi nãy. - Đại ca, đại ca, đừng động đến nữ nhân kia, mau tới đây xem, có mỹ nhân tuyệt sắc hơn nữa tới... Đám người Hống Tuyền Thần Trủng vốn ngồi cạnh cửa sổ, lúc này đứng dậy vừa khéo có thể nhìn thấy bên dưới. Chỉ thấy giai nhân áo trắng yểu điệu bước xuống xe ngựa, vòng eo nhắn đong đưa tựa như nhành liễu rũ. Dáng nàng bước nhàng như lăng ba vi bộ, tuy rằng nhìn ngay mặt được, nhưng chỉ bằng vào vóc dáng ràng là nhiếp phách câu hồn, khiến cho đám người Hống Tuyền Thần Trủng vô cùng hưng phấn. Nguyễn Thôn Hổ nổi giận, thầm mắng đám huynh đệ mình là ngu xuẩn. Ba tầng lầu cũng cao, tuy rằng giai nhân nọ nhanh lắm, nhưng rốt cục cũng lên tới. Lập tức trận hương thom ngào ngạt lan tỏa khắp lầu, thang lầu nhoáng lên bóng giai nhân. Đầu tiên khiến cho người ta chú ý là đôi mắt của nàng, vừa sâu sắc vừa linh động, giống như biết , đào qua khắp lầu vòng. Nguyễn Thôn Hổ chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, ngơ ngác nhìn nữ nhân nọ, bất giác nuốt nước bọt đánh ực. Đầu nữ nhân này búi cao, trang trí bằng mảnh da màu trắng xinh đẹp, tóc còn thừa thắt thành bún, lúc này thà vai. thân áo trắng, mặt cũng che bằng miếng lụa trắng, chỉ để lộ ra cặp mắt biết kia. Dường như cảm nhận được ánh mắt trần trụi của bọn người Hống Tuyền Thần Trủng nhìn mình, tuy rằng nữ nhân tỏ ra hờn giận, chỉ khẽ cau mày, nhưng lại thốt ra từ trái ngược với hình ảnh của nàng trời vực: -Cút! Đám người Hống Tuyền Thần Trủng nghe vậy sửng sốt, nữ nhân nọ lại thêm câu: - cần nhìn người khác, ta đám cá sấu tinh các ngươi đó, lập tức cút ngay, đừng để bản cung thấy mặt các ngươi! Nguyễn Thôn Hổ nổi giận, nhe răng cười : - là lớn lối, chờ ta bắt trở về cho các huynh đệ thay phiên, để xem nàng còn lớn lối như vậy nữa ... Y vừa định xông tới, bóng trắng chợt lóe, nữ nhân nọ thi triển Súc Địa Thành Thốn, đứng trước mặt y, giơ tay ngọc lên. Trong bàn tay trắng nõn nà của nàng là chiếc ngọc bài vô cùng tinh xảo. Nguyễn Thôn Hổ vốn kiêu ngạo bất tuân, vừa nhìn thấy ngọc bài kia giống như thấy quỷ, sợ tới mức mặt cắt còn chút máu, thân hình run rẩy, còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Sau khi nhìn kỹ lại, y lập tức quỳ sụp xuống đất, lạy như tế sao: - Tiểu nhân đáng chết, có mắt tròng, tiểu nhân lập tức cút ngay... Đám người Hống Tuyền Thần Trủng nhìn , kinh ngạc thấy đường đường Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng mình, tại giống như đứa cháu dập đầu xin lỗi trước mặt trưởng bối: - Đại ca, huynh... Nguyễn Thôn Hổ quay đầu lại quát lớn: - Bọn ngốc kia, mau cút lại đây cho ta, dập đầu xin lỗi ngay tức khắc! Mọi người kinh ngạc, nhưng biết Nguyễn Thôn Hổ vô duyên vô cớ làm như vậy, nửa tin nửa ngờ tới. Nguyễn Thôn Hổ giơ tay vẽ chữ khẩu, đồng bọn y sắc mặt đại biến, nửa lời lập tức quỳ xuống, cả bọn dập đầu như gà mổ thóc, khiến cho sàn gỗ vang lên những tiếng thình thình ngớt. lầu mọi người giật mình kinh hãi, rốt cục nữ nhân che mặt này có lai lịch thế nào? Bát Đại Thần Trủng ở Đông Thổ là thế lực tối cao, mà Nguyễn Thôn Hổ đường đường là Hổ Báo chiến sĩ của Hống Tuyền Thần Trủng. Dù là nhân vật cấp bậc như Khoái Tông tới đây, cũng có khả năng dọa cho y sợ hãi tới mức như vậy. Trong số những người trong trả lâu cũng có người kiến văn quảng bác, cũng có thân phận, mơ hồ đoán được nữ nhân này đại biểu cho cái gì, khỏi sắc mặt khẽ biến, lại dám lộ ra, vội vàng xuống lầu, cũng quay đầu lại nhanh chóng rời . Nữ nhân nọ để ý tới đám người Hống Tuyền Thần Trủng, nhàng như đám mây tới cạnh bàn Vũ La, đôi mắt tỏ ra hết sức chờ mong, dịu dàng với : - Ta có thể ngồi đây được chăng? Vũ La miễn cưỡng uống ngụm trà, thản nhiên : - Vừa rồi con cá sấu kia ngồi đây, nếu nàng chê dơ bần xin cứ việc. Nữ nhân nọ nghe vậy khẽ cau mày, liếc nhìn bọn Nguyễn Thôn Hổ cái, lạnh lùng : - phải bào ngươi cút sao, còn ở lại đây làm gì? Nguyễn Thôn Hổ như vừa được lệnh đại xá, dập đầu mạnh cái: - Tuân mệnh, tiểu nhân cút ngay... Y đứng dậy định , chợt Vũ La nhàng buông chén trả xuống : - như vậy sao? Nguyễn Thôn Hổ sửng sốt, nhìn về phía nữ nhân che mặt, chỉ thấy nàng khẽ cụp mắt xuống, thản nhiên : - Vũ La tiên sinh chính là khách quý của nhà ta, ngươi liệu đó mà làm. Trước khi ta ra ngoài, trong nhà có dặn, cần phải thỏa mãn bất cứ cầu gì của tiên sinh. Nguyễn Thôn Hổ mặt xám như tro tàn, ngẫm nghĩ chút, sau đó tới gần Vũ La, thình lình rút ra thanh đoản đao chém mạnh xuống. Phập! Lưỡi đao ngập vào bàn gỗ nửa tấc, ngón tay hóa trào cá sấu trước đó Nguyễn Thôn Hổ định điểm ra, tại bay ra xa. - Đại ca... Bọn người Hống Tuyền Thần Trủng giật mình kinh hãi. Nguyễn Thôn Hổ đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn gắng gượng vái dài sát đất: -Tiên sinh, ngài thấy hài lòng chưa? Nếu là người bình thường, nhìn thấy y quyết đoán như vậy còn có thể khen ngợi chút, nhưng Vũ La xuất thân từ đâu? gặp qua biết bao hào kiệt các lộ, trò trẻ này thể làm cho chớp mắt, chỉ khẽ khoát tay: - Được rồi, . Nguyễn Thôn Hổ lại quay sang vái nữ nhân vái, tay ôm vết thương dẫn theo huynh đệ của mình lầm lũi xuống lầu. Tiên Tuyệt - Chương #332
CHƯƠNG 333 Bàn của Vũ La chỉ có hai ghế, Vũ La ngồi cái, cái kia Nguyễn Thôn Hổ ngời qua, nữ nhân che mặt ngại bần cho nên chỉ có thể đứng. Sau khi Vũ La xử lý Nguyễn Thôn Hổ xong, lúc này đôi mắt đẹp của nàng mới khẽ đào, toát ra lực lượng câu hồn nhiếp phách. Chỉ là ánh mắt nhưng lại phong tình vạn chủng, lại như gió Xuân phớt qua, hoa đầy núi nở rộ chỉ sau đêm. Chu Nghiên thấy nữ nhân khác tống tình muội phu mình, vô cùng chướng mắt, nhịn được hừ lạnh tiếng. Nữ nhân nọ nhoẻn miệng cười sau lớp mạng, liếc nhìn Chu Nghiên cái, với Vũ La: - Vũ La tiên sinh có nhãn quang tốt , ngay cả người theo cũng là tuyệt sắc giai nhân. Vũ La uổng trả xong, vứt chén sang bên: - Nàng biết tên ta, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, thẳng ra xem rốt cục tìm ta có chuyện gì? Nàng thay ta đuổi Nguyễn Thôn Hổ, có ý làm cho ta thiếu nợ nhân tình, phỏng chừng cũng tốt lành gì. Vũ La đoán ra nữ nhân này có thân phận thế nào. tộc bình thường đều có tượng phản tổ (Phản tổ = Lại giống: tượng số đặc điểm của tổ tiên xa xăm bỗng Nữ nhân thấy Vũ La tỏ ra thân thiện, dường như cũng nằm trong dự liệu, cũng tỏ ra tức giận, nhìn vết máu mà Nguyễn Thôn Hổ để lại bàn: - Nơi này ô uế, ở lại đây chẳng thích thú gì. Ta thấy tiên sinh thích uổng trà, noi này làm sao có trả ngon? Chi bằng ta mời tiên sinh tới chỗ, nếm thử trả ngon tuyệt dính của Đông Thổ có được chăng? Vũ La tỏ ra hứng thú: - Nàng như vậy khiến cho ta cảm thấy tò mò. Cũng biết trả ngon tuyệt đỉnh của Đông Thổ theo lời nàng so với trả của Khoái Tông thế nào? Nữ nhân mỉm cười: - Mấy vườn trả tốt nhất của Đông Thổ này là nhà ta hái trước, sau đó Khoái Tông mới dám lén lút tới hái cây. Vũ La cũng cười: - Ta đây rất có hứng thú, thôi, mời nàng trước dẫn đường. Nữ nhân khẽ nghiêng mình thi lễ, xoay người bước : - Mời tiên sinh theo ta. Vũ La đứng dậy bước , nhất thời Chu Nghiên cảm thấy như bị uy hiếp. Dường như nữ nhân này trời sinh có lực lượng câu hồn nhiếp phách, ràng tư thế của Vũ La là muốn cùng nàng. Chu Nghiên lặng lẽ kéo Vũ La lại, Vũ La vẫn để ý, tiếp tục bước tới. Chu Nghiên bất đắc dĩ nhìn theo Vũ La, trợn mắt khinh thường, cũng đành phải theo . Dưới lầu có trung niên ăn mặc giản dị đứng hầu trước cửa, vừa thấy nữ nhân che mặt bước xuống, lập tức khom người nghênh đón: - Tiểu thư. Nữ nhân che mặt : - Hùng bá, ta mời được tiên sinh, chúng ta trở về thôi. Cỗ xe ngựa mà nữ nhân che mặt tới đây đậu ngoài cửa, do con Giác Mã rất bình thường ở Đông Thổ kéo. Xe ngựa nhìn qua giản dị vô cùng, là do loại gỗ bình thường làm ra, nhìn qua thấy gì là độc đáo. Vũ La cùng Chu Nghiên lên xe, sau đó nữ nhân che mặt mới bước lên. Trong khoang xe rất rộng, ba người cùng ngồi cũng có gì là thoải mái. Hùng bá ở bên ngoài quát to tiếng: - Các vị ngồi yên! Sau đó chỉ nghe tiếng roi quất, xe ngựa chậm rãi khởi động. Chu Nghiên nhìn Vũ La với vẻ nghi hoặc. Nàng có thể cảm nhận được xe ngựa này chạy mặt đất . Đây phải là dị bào gì, chỉ là chiếc xe ngựa bình thường, chạy mặt đất bình thường. Chu Nghiên biết Vũ La với nữ nhân che mặt những gì, cho nên càng thêm kỳ quái, hiểu vì sao Đông Thổ lại có tộc ngồi xe ngựa. Vũ La cũng nhìn thẳng chớp mắt, tựa như chú ý tới ánh mắt Chu Nghiên. bao lâu, xe ngựa ngừng lại, giọng Hùng bá bên ngoài vang lên: - Tiểu thư, phía trước có người chặn đường. Hùng bá vừa xong, bên ngoài liền có người cao giọng : - Huy Tinh Thần Trủng Đại Tế Ti Thành Thiên Thu cung nghênh tiểu thư. Huy Tinh Thần Trủng chính là Thần Trủng lớn nhất ở xung quanh Quy Nguyên thị này, bản thân là Thần Trủng cấp hai, cũng nằm ở hàng đầu trong số rất nhiều Thần Trủng khác. Vũ La thấy nữ nhân che mặt tỏ ra kiên nhẫn: - Hùng bá hãy ứng phó chút, ta có khách quý, có tiện tiếp kiến bọn họ. Lão nô hiểu. Hùng bá ngừng xe ngựa, sau đó Vũ La nghe thấy ven đường vang lên những tiếng trò chuyện rì rẩm. Dường như Hùng bá sợ quấy rầy nữ nhân che mặt, cố ý chuyện rất khẽ. Sau lát, Hùng bá trở về bầm báo bên ngoài cửa: - Tiểu thư, Huy Tinh Thần Trủng chuẩn bị lễ vật cho người, phỏng chừng trị giá ba vạn miếng Ngọc Tủy. Vũ La nghe vậy giật này mình. Giỏi , ngay cả mặt mũi người ta cũng chịu gặp, vậy mà cũng có người dâng lên ba vạn miếng Ngọc Tủy. Nữ nhân này có lai lịch thế nào, khiến cho Huy Tinh Thần Trủng phải xu nịnh như vậy? Nữ nhân che mặt có vẻ gì là hưng phấn, ánh mắt có vẻ uể oải : - Được rồi, thôi. Hùng bá quát to tiếng, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Vũ La vén góc rèm nhìn ra, chỉ thấy đám tộc Huy Tinh Thần Trủng dưới dẫn dắt của Đại Tế Ti quỳ bên vệ đường, thậm chí dám ngẩng đầu lên nhìn xe ngựa lần nào, cùng nhau cao giọng hô to: - Huy Tinh Thần Trủng cung chúc lão tiên sinh thọ cùng trời đất, phúc lộc vô song. Cung chúc tiểu thư trẻ mãi già, vạn như ý... Những lời tụng chúc vang lên ngừng, mãi đến khi xe ngựa xa ba dặm, thanh mới dần dần ngừng lại. Nữ nhân che mặt thấy vẻ nghi hoặc của Vũ La, ánh mắt nàng cũng tỏ ra bất đắc dĩ: - Nếu ngươi gặp chuyện như vậy quá nhiều lần rồi cũng quen. Vũ La hỏi: - Sao nàng phi hành ? Nữ nhân che mặt chỉ cười, cũng trả lời. Vũ La nhìn sắc mặt của nàng, thoáng động trong lòng: Đúng rồi, tuy rằng nàng ngại phiền nhưng ngại tiền, quá trình xe ngựa như vậy cũng có tác dụng thu Ngọc Tủy. Quả đời này có tiên tử nhuốm bụi trần. Nữ nhân che mặt thấy dáng vẻ bừng hiểu của Vũ La, cũng đoán được suy nghĩ của , nở nụ cười khổ: - Xin tiên sinh chớ coi thường chúng ta, tuy rằng Ngọc Tủy tốt , nhưng cũng thể khiến cho chúng ta phải làm như vậy. đây là quy củ do tổ tiên định ra, ra ngoài chuyến phải mưa móc bổn phương, ngồi xe ngựa như vậy cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Vũ La khỏi có hơi nghi hoặc. Theo khẩu khí của nữ nhân này, mở miệng ra giống như nhà nàng là Hoàng đế của Đông Thổ bằng. Nhưng Đông Thổ tộc có triều đình, nàng như vậy là có ý gì? Nữ nhân che mặt cũng giải thích gì thêm. Tuy rằng xe ngựa này nhìn qua có gì nổi bật, nhưng tốc độ lại là chậm, chỉ trong thời gian nửa ngày được mấy trăm dặm. Xa phu Hùng bá cũng hết sức cao minh, bất cứ địa hình gì y cũng điều khiển xe ngựa hết sức vững vàng, Vũ La ngồi bên trong cũng có cảm giác xóc này gì lắm. Tiên Tuyệt - Chương #333
CHƯƠNG 334 Dường như nữ nhân che mặt nhìn ra Vũ La có hơi nhàm chán, bèn mở ngăn kéo trong xe ra, bên trong chứa đầy ngọc giản: - Nếu tiên sinh cảm thấy nhàm chán, nơi đây có ít thư tịch có thể giúp tiên sinh giết thời gian. Vũ La lấy mấy chiếc ngọc giản ra xem thử, toàn là pháp môn giảng về thần lực. Vũ La cũng cảm thấy hứng thú, có thể hiểu được phương thức chiến đấu của tộc còn gì bằng, cho nên chút khách sáo bắt đầu xem. Còn Chu Nghiên dọc đường nhìn chằm chằm nữ nhân che mặt như hổ đói rình mồi. Dường như chỉ cần nàng sơ ý chút, nữ nhân che mặt xông tới vồ lấy Vũ La, nuốt chửng cả xương lẫn da. Vũ La mới xem được lúc, xe ngựa ngừng lại, lần này cần Hùng bá bầm báo, bên ngoài có người cao giọng : - Lệ Thủy Thần Trủng Đại Tế Ti Thu Thanh Tuyền cung nghênh tiểu thư. Xe ngựa như vậy hết ba ngày, Thần Trủng to có có nghênh đón vài chục cái. Càng về sau càng nhiều, chỉ cần tuyến đường xe ngựa có thể được, bọn họ lập tức chạy ào ào tới, tiếc dâng lên Ngọc Tủy, dường như phải tiêu tiền của mình. Mà trong số Thần Trủng này dường như có ý phân cao thấp với nhau. Lúc đầu Thần Trùng cấp hai Tinh Huy Thần Trủng dâng lên ba vạn miếng Ngọc Tủy khiến cho Vũ La tặc lưỡi, sau này Thần Trủng cấp bốn mạo hiểm nguy cơ phá sản, dâng lên tới bốn vạn miếng Ngọc Tủy. Vũ La tính nhầm sơ sơ, trong ba ngày qua, xe ngựa này nhận lễ vật tổng cộng đạt tới gần hai trăm vạn miếng Ngọc Tủy. Đây là con số trời, mà nữ nhân che mặt chưa hề lộ mặt lần nào. Hùng bá ở bên ngoài chỉ bầm báo tiếng, ngay cả lễ vật cũng mang vào. Nhiều lễ vật như vậy, đương nhiên Hùng bá cũng có món dị bào trữ vật. xa phu lại có thể có được dị bào trữ vật khiến cho Đại Tế Ti của những Thần Trủng bình thường phải dãi thèm thuồng, thân phận nữ nhân che mặt này càng khiến cho người ta nghi hoặc hơn nữa. Ngày hôm ấy, nữ nhân che mặt cười với Vũ La và Chu Nghiên: - Dọc đường khiến cho tiên sinh vất và nhiều, cũng may sắp sửa tới... Nàng còn chưa dứt lời, xe ngựa ngừng lại, nữ nhân che mặt cũng ra vẻ sao được, vô cùng bất đắc dĩ, cười khẽ cái. Vũ La cũng cười mỉm, chỉ có Chu Nghiên ở bên cạnh nhất thời khẩn trương hẳn lên. Hùng bá còn chưa lên tiếng, người bên ngoài cao giọng : - Hống Tuyền Thần Trủng Nguyễn Xạ Nhật cầu kiến cầu kiến Thanh Khâu tiểu thư, xin Thanh Khâu tiểu thư thứ tội... Vũ La chậm rãi : - Ủa, người họ Nhuyễn lại tới nữa. Nữ nhân che mặt bật cười, lại có chút ngượng ngùng, nhịn được liếc nhìn Vũ La cái, Chu Nghiên ở bên cạnh cũng bất giác ngần ngơ. Tuy rằng nữ nhân này che mặt, nhưng nét phong tình vạn chủng tựa như trời sinh sẵn có, trong lúc nàng lơ đãng cũng nhịn được phải chao đào. Bất quá sau khi Chu Nghiên khôi phục lại bình thường, lòng oán thầm trận, thóa mạ nữ nhân che mặt là hồ ly tinh, sao chổi... đủ lời. Hùng bá có vẻ ngập ngừng: - Tiểu thư... Hống Tuyền Thần Trủng đường đường là trong Bát Đại Thần Trủng, người ta lại tự mình chạy đến giải thích, nếu gặp mặt cũng khó ăn . Nữ nhân che mặt thản nhiên lên tiếng : - Mở cửa xe ra , gặp qua chút. Nàng như mình vừa ban ân rất lớn, chỉ mở cửa xe thấy mặt mà thôi, chứ xuống xe. Hùng bá mở cửa xe ra, Vũ La lập tức nép mình lánh sang bên. Nữ nhân che mặt vừa xuất ở cửa xe, Nguyễn Xạ Nhật lập tức quỳ sụp xuống: - Hạ nhân thô lỗ biết chuyện, mạo phạm tiểu thư, xin tiểu thư tha lỗi. Nữ nhân che mặt lạnh lùng : - Hống Tuyền Thần Trủng các ngươi hiểu chuyện chỉ hai lần. toàn Đông Thổ, danh hiệu các ngươi quả vô cùng vang dội. Bị nữ nhân che mặt quở trách câu nhàng như vậy, nhưng Nguyễn Xạ Nhật toát mồ hôi lạnh đầy đầu, cuống quít lạy phục xuống: - Tiểu thư tha lỗi, tiểu thư tha lỗi! Nguyễn Xạ Nhật biết tội, sau khi trở về lập tức chinh đốn, nhất định làm cho tiểu thư thất vọng. Xin tiểu thư tốt cho chúng ta vài câu trước mặt lão gia tử, cho chúng ta thêm cơ hội. Nữ nhân che mặt hừ lạnh tiếng: - Cho các ngươi thời gian ba năm, hãy biết quý trọng. Nguyễn Xạ Nhật vui mừng như điên, lại bái tạ: - Đa tạ tiểu thư khai ân, Hống Tuyền Thần Trủng nhất định làm tiểu thư hài lòng, xin tiểu thư bất tất phải nhọc lòng... Nữ nhân che mặt khoát tay ngăn lại: - Được rồi, chúng ta phải , ngươi hãy liệu đó mà làm. Nàng vừa dứt lời, Hùng bá lập tức đóng cửa xe. Nguyễn Xạ Nhật vội vàng dâng lên lễ vật: - Chút lễ mọn bất thành kính ý, xin tiểu thư vui lòng nhận cho. Hùng bá ngừng trong chốc lát, thấy bên trong xe có phản ứng gì, lúc này mới xuống thu lấy lễ vật. Xe ngựa dần dần lăn bánh, đường đường Đại Tế Ti Nguyễn Xạ Nhật của trong Bát Đại Thần Trủng phủ phục dưới đất, cung kính : - Nguyễn Xạ Nhật cung tống tiểu thư. Chúc lão gia phúc thọ thiên thu, vĩnh hưởng khang kiện. Chúc tiểu thư trẻ mãi già, vạn như ý... Vũ La nhìn nữ nhân che mặt hỏi: - Phải chăng Thanh Khâu là phương danh nương? Nữ nhân che mặt lắc đầu: - phải. Bọn họ còn chưa có tư cách biết tên của ta, Thanh Khâu chính là nơi chúng ta ở... Bỗng nhiên xe ngựa dừng chút, ngay sau đó Vũ La có cảm giác trọng lượng. Bất quá cảm giác này cũng kéo dài bao lâu, xe ngựa rơi xuống chạm đất cái mạnh. Nữ nhân che mặt lại cười: - xong rồi, chúng ta ra thôi. Hùng bá mở cửa xe ngựa: - Tiểu thư, tới nhà rồi. Trước khi nữ nhân che mặt bước xuống, thình lình quay đầu lại cười nhìn Vũ La: - Tên của người ta là Nhan Chỉ Vi... Vũ La ngần người ra, khỏi có chút thất thần, nữ nhân che mặt Nhan Chỉ Vi cũng xuống xe ngựa, đứng ở bên ngoài chờ hai người. Vũ La vừa xuống xe vừa lầm bầm: -Yên Chi VỊ? Có ý tứ gì? Tai nữ nhân che mặt cũng thính, nghe xong lập tức hiểu ra, bèn sửa lại cho đúng: - phải Yên Chi VỊ, là Nhan Chỉ Vi. Nàng xong, lập tức có hai đạo kim quang phác họa của hai chữ trước mặt hai người. Tuy rằng đồng , nhưng hai chữ khác nhau rất nhiều. Vũ La hơi hơi thất thần, suy đoán ý nghĩa cái tên Nhan Chỉ Vi của nữ nhân này. Chu Nghiên xuống xe, đoàn người vòng qua xe ngựa tiến vào bên trong. Phía trước bị xe ngựa ngăn tầm mắt, nhìn thấy gì, nhưng sau khi vòng qua xe ngựa, Vũ La cùng Chu Nghiên lập tức ngây ngần cả người. Chu Nghiên cần phải , Vũ La chính là người tay lập nên Hoang Vân thành. Hoang Vân thành ở Nam Hoang có thể là đệ nhất hùng thành, nhưng nếu so với những gì Vũ La nhìn thấy trước mắt, quả là đáng để nhắc tới. Chỉ thấy núi non trùng điệp liên miên dứt, sắc núi xanh biếc. trời cao mây trắng lững lờ, giống như bức tranh sơn thủy vô cùng nổi bật. Nhưng trong bức tranh này, núi non xanh ngắt, mây trắng trời chỉ là làm nền. Điểm nổi bật chân chính là ngọn đồi trước mặt bọn Vũ La. Ngọn đồi này cao, nhìn qua khoảng chừng trăm trượng, toàn thân xanh biếc, trong suốt sáng lấp lánh, ngờ là khối phỉ thúy hoàn chỉnh. Nhan Chỉ Vi nhìn vẻ mặt của Vũ La cùng Chu Nghiên, cũng khỏi có chút tự hào. Bất kể là người nào, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Khâu của mình cũng có vẻ mặt này. Thiên địa cũng chỉ là làm nền, khiến cho khối phỉ thúy xanh biếc này nổi bật, màu xanh thẩm tận đáy lòng người. Rất lâu sau, Vũ La mới lên tiếng cảm thán: - Chẳng trách tên là Thanh Khâu, tuy rằng tên đơn giản, nhưng chính xác vô cùng. nơi bào địa như vậy, dùng cái tên kinh thiên động địa nào cũng khó có thể hình dung, chẳng bằng hai chữ Thanh Khâu vô cùng đơn giản, bình dị đạm bạc, quả là chuẩn xác. Dưới Thanh Khâu xuất vị lão nhân, Nhan Chỉ Vi kêu lên tiếng: - Gia gia. Lập tức chạy nhanh tới, nhào vào lòng lão nhân. Lão nhân râu tóc bạc trắng, tựa như chỉ bạc. Khuôn mặt hết sức hồng hào, tu vi lại sâu lường được, ngay cả Vũ La cũng nhìn thấu. Tiên Tuyệt - Chương #334
CHƯƠNG 335 Chỉ là Vũ La có cảm giác hơi kỳ quái, dường như mình gặp lão nhân này ở nơi nào đó, lão khiến cho người ta có cảm giác quen thuộc vô cùng. Nhưng Vũ La nhớ lại kỹ, lại nhớ ra được gì. Lão nhân cười ha hả, vỗ vỗ đầu cháu mình: - Nha đầu trở lại, lần này ra ngoài, tình làm rất khá, tiểu nha đầu của ta nay trưởng thành. Nhan Chỉ Vi làm ra vẻ tiểu nhi nữ trước mặt lão nhân, kiêu ngạo : - Đúng vậy, ai bào cháu là cháu của ông? Lão nhân ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng chăm chú. Nhan Chỉ Vi tò mò hỏi: - Gia gia người nhìn gì vậy? Lão nhân giả ngây giả dại: - Ta nhìn xem trời có lỗ thủng nào . - Lỗ thủng ư? Nhan Chỉ Vi hiểu: - Vì sao trời lại có lỗ thủng? Lão nhân bỡn cợt: - Có người nào đó được khen ngợi vài câu, lập tức đuôi dựng thẳng lên trời, chọc cho nền trời thủng lỗ to... Vũ La nhịn được, nở nụ cười. Nhan Chỉ Vi vô cùng xấu hổ, rúc vào lòng lão nhân chịu rời , giơ tay túm râu lão: - Gia gia, vì sao trêu chọc cháu trước mặt người ngoài như vậy? Người ta vất và thay lão nhân gia người ra ngoài chuyến, có công lao cũng có khổ lao... Râu lão nhân rơi vào tay cháu mình, bị kéo đau tới nỗi méo mặt, trước mặt Vũ La hơi có chút xấu hổ, vội vàng cười ha hà an ủi Nhan Chỉ Vi: - Được, được, có công, chắc chắn có công, gia gia nhớ kỹ. Lúc này Nhan Chỉ Vi mới hừ tiếng tỏ vẻ đắc thắng, vỗ tay cái thoát ra ngòi lòng lão nhân: - Đây chính là gia gia , được quỵt nợ! Lão nhân chợt thấy đau lòng: - Tiểu nha đầu ngươi lại dòm ngó bảo bối gì của gia gia đây? Nhan Chỉ Vi cười giảo hoạt, giống như tiểu hồ ly: - Lão nhân gia người rộng rãi chút có được , ngài cất giấu hết thứ tốt, chỉ cho cháu toàn là đồ bỏ. Ngài là chủ nhân Thanh Khâu, vì sao lại đổi xử với vãn bối như vậy chứ? Lão nhân cười khổ: - Thứ gì bị cháu nhìn thấy là của cháu, đây là lý luận của cháu chứ gì? Gia gia đây phải chừa chút vốn liếng... - Cháu nhớ kỹ lần ban thưởng này, chờ cháu tìm được thứ nào có hứng thú rồi hãy . Cơ mặt lão nhân khẽ co rút lại, dường như linh cảm sắp sửa khó mà giữ được món trọng bảo của mình. Nhan Chỉ Vi khoát tay: - Được rồi, gia gia, cháu bám lấy người nữa, phải người tìm có chuyện quan trọng hay sao? Cháu lừa được về đây, tiếp theo lừa thế nào, vậy phải xem bản lãnh của gia gia... Nhan Chỉ Vi nhìn thấy ánh mắt giết người của Vũ La, vội vàng co rụt cổ: - Ta còn có việc trước, các người chậm rãi hàn huyên. Lão nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười nhìn Vũ La: - Gia giáo nghiêm, làm hư nha đầu này, khiến cho ngươi chê cười. Vũ La vội vàng : - phải, Chỉ Vi tiểu thư ngây thơ khả ái, chính là phúc khí của lão nhân gia ngài. Dường như lão nhân gia tưởng tượng đến những món bảo bối lọt vào tay cháu của mình giống như vào động đáy, chòm râu của lão gió mà lay: - Ngây thơ khả ái... Thôi được, nhắc tới nó nữa. Tiểu tử, có lẽ dọc đường ngươi rất lấy làm kỳ, hiểu vì sao cả Đông Thổ tỏ ra kính sợ nhà ta như vậy. Vũ La ngờ lão lại vào đề thẳng thắn như vậy, gật đầu đáp: - Đúng vậy. Lão nhân khoát tay ra hiệu mời Vũ La ngồi xuống bộ bàn ghế đá cạnh đó. Bộ bàn ghế này được tạc từ khối phỉ thúy của Thanh Khâu, cũng dính liền cùng khối với Thanh Khâu. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, lão nhân mới thản nhiên : - ra cũng rất đơn giản, bởi vì ta là lão bất tử. Vũ La sửng sốt, lão nhân tiếp: - Nếu ta chết, vậy nhà ta trở thành Đại Thần Trủng thứ chín của Đông Thổ. Vũ La nghe vậy giật mình kinh hãi, lão nhân vẫn tỏ ra bình thản: - Và lại hẳn là chiếm ngôi đệ nhất. Nhan Chỉ Vi rồi quay lại, thay chiếc trường bào bằng vải thô mộc mạc. Tóc nàng búi lên cao, cài bằng cây mộc trâm, mặt đeo chiếc mặt nạ màu xanh, toàn thân trang sức gì, toát ra khí chất tự nhiên như hoa sen mới nở. Nàng bưng trả cụ thong thả tới, Vũ La trò chuyện cùng Nhan lão. Nhan Chỉ Vi cụp mắt xuống, chăm chú châm trà. Vũ La bưng chén trả như chung rượu lên, cùng Nhan lão ra hiệu mời, sau đó uống ngụm, bất giác gật gật đầu: - Quả nhiên là trả ngon, tuy rằng nhạt nhưng dư vị bất tận. Cặp mắt to tròn của Nhan Chỉ Vi mở to hết cỡ, hiển nhiên vô cùng vui vẻ, uống trả xong, Nhan lão với cháu mình: - Cháu hãy đưa vị nương kia dạo vòng, gia gia có chuyện muốn với . Nhan Chỉ Vi liếc nhìn Chu Nghiên cái, nửa lời, đứng dậy hoa chân múa tay ra dấu cùng Chu Nghiên. Chu Nghiên nhìn về phía Vũ La, Vũ La gật gật đầu, nàng mới theo Nhan Chỉ Vi với vẻ cam lòng. Nhan lão thong thả uống hết chỗ trả còn lại, sau đó đứng dậy : - Tiểu Vũ, theo ta. Bên cạnh Thanh Khâu có con đường trải sỏi, cũng biết sỏi được mang từ nơi nào tới, xanh đỏ tím vàng đủ các màu sắc, trộn lẫn với nhau đẹp đẽ vô cùng. Vũ La thầm nghĩ nếu nhìn từ cao xuống, con đường này vòng quanh Thanh Khâu, màu sắc nổi bật, hẳn là vô cùng xinh đẹp. Hai người theo đường tới, vòng qua nửa Thanh Khâu, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Côn trùng rà rích giữa núi đồi, thỉnh thoảng có vài con chim bị kinh động bay lên, hoặc vài con thú như thỏ, sóc chạy ra khỏi bụi. Nhan lão vừa vừa : - Ta dẫn ngươi tới chỗ, sau khi tới đó, ngươi hiểu vì sao ta mời ngươi tới đây. - Ta có thể nhìn ra ngươi quan tâm tới người cũ. Ngươi cứ yên tâm, dù ngươi rồi, Mộc Thần Trủng cũng có chuyện gì. Ta truyền tin bào Hùng Thổ Thần Trủng xưng thần với Mộc Thần Trủng. Tin này vừa tới, chắc chắn Dạ Vũ Thần Trủng cũng ngoan ngoãn đầu hàng. Vũ La chút nghi ngờ lão nhân có được năng lực này, cho nên cung kính : - Đa tạ lão tiên sinh. Nhan lão khoát tay ngăn lại: - Đây chỉ là việc , cần phải cảm tạ. tới cuối con đường rải sỏi, ngờ lại là vực sâu mà ở trước Thanh Khâu thể nhìn ra. Con đường rải sỏi này dẫn thẳng tới bên bờ vực, hiểm trở cheo leo như dùng đao bổ mà thành. Dưới vực là khoảng tăm tối, thể nhìn được gì, chỉ có từng đợt gió lạnh thấu xương từ dưới thổi lên. Nhan lão chắp hai tay sau lưng đứng cạnh vực sâu, cuồng phong thổi trường bào cùng tóc bạc của lão tung bay lất phất. Vũ La cũng đứng song song cạnh lão, Nhan lão đưa mắt nhìn ra xa, chậm rãi : - ra là ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Rốt cục Mộc Thần Trủng vẫn là tộc nhất mạch, chính là thân tộc của ta. Ngươi là Nhân tộc, lại ra sức giúp cho Mộc Thần Trủng, ta ngờ. Chẳng phải Nhân tộc các ngươi có câu là: “ phải tộc ta, ắt sinh dị tâm” hay sao? Vũ La giật mình kinh hãi, xoay người nhìn Nhan lão, chỉ thấy lão nở nụ cười lạnh lẽo. Vũ La lập tức phát , mình thể động đậy được nữa. Lúc này trong cơ thể Nhan lão thình lình bạo phát cỗ thần lực hùng hậu, nháy mắt chẩn rách nát ống tay áo của lão. Cánh tay của lão lộ ra trần trụi, vừa rồi là cánh tay bình thường, nhưng tại hóa thành cánh tay đầy lông trắng xóa, móng vuốt sắc bén đáng sợ. Móng vuốt của hồ ly! Linh quang chợt lóe trong đầu Vũ La, quát lên: - Là lão! Là lão! Nhan lão cười ha hả, đẩy hồ trào, Vũ La giống như cánh hoa, rơi thẳng xuống dưới vực sâu. Thanh Khâu chợt vang lên tiếng thét kinh hãi. Vũ La còn rơi xuống giữa trung, cố sức ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thanh Khâu xanh biếc, Chu Nghiên nhìn thấy rơi xuống vực, hoảng sợ ôm mặt thét lên kinh hãi. Nhan Chỉ Vi đứng bên người nàng, nhàng tháo mặt nạ màu xanh xuống, quả nhiên là dung nhan tuyệt thế, Vũ La bình sinh ít thấy. Nhan Chỉ Vi lại hóa thành con Tam Vĩ Bạch Hồ, ba chiếc đuôi dài quét qua, bắt Chu Nghiên lại. Tiên Tuyệt - Chương #335