CHƯƠNG 326 Cóc đất sét chỉ nhảy hai cái tới trước mặt Hỏa Hải San Hô, sau đó nhảy mạnh cái lên đầu Hỏa Hải San Hô, há miệng to ngoạm miếng lớn. Nơi bị cóc đất sét cắn ứa ra chất lỏng màu đỏ lửa, chẳng khác nào máu tươi ứa. Cóc đất sét nuốt chửng khối Hỏa Hải San Hô vừa cắn, lưỡi quét cái, nuốt luôn chất lỏng màu đỏ lửa kia vào bụng. Sau đó nó chép miệng thỏa thuê cái, thanh như sấm, khiến cho Động Động hoảng sợ, nhảy vù nhanh chóng về phía sau. Cóc đất sét ăn no, mắt nhắm nghiền lại, khôi phục trạng thái nguyên thủy, từ đầu gốc Hỏa Hải San Hô rơi đánh ầm xuống đất. Động Động vô cùng cẩn thận tiến tới trước mặt cóc đất sét, giơ chân ra đá đá mấy cái thăm dò, cóc đất sét vẫn nhúc nhích. Tiểu gia hỏa can đảm lên, thò trào ra định bắt cóc đất sét, nhưng vừa sắp sửa chạm tới, thình lình cóc đất sét há to miệng phun ra đồng tiền ngọc màu xám bạc. Động Động bị bất ngờ hoảng sợ, vù cái nhảy lui trở lại, nấp sau Hỏa Hải San Hô quan sát lúc lâu. Cảm thấy tình hình yên tĩnh mới lấy hết can đảm chui ra, thăm dò vài lần, kỳ này cóc đất sét còn động tĩnh gì nữa. Tiểu gia hỏa mỉm cười, bắt lấy cóc đất sét bắt đầu chơi đùa. Động Động ném cóc đất sét lên , còn chưa rơi xuống, đồng tiền ngọc màu xám bạc rơi xuống trước, trúng vào mặt tiểu gia hỏa, đau tới nỗi nước mắt chày dài. Động Động vô cùng căm tức, tung cước đá bay cóc đất sét chẳng biết đâu. Sau đó nó vớ lấy đồng tiền ngọc cắn mấy cái, những tia điện quang trào của nó chóp lên xanh biếc... Vũ La cảm thấy vận may của mình tệ, nhưng thực tế phũ phàng làm cho phải ê mặt. Vũ La bốn, năm ngày, nhưng vẫn còn quanh quẩn bên trong đám mây bụi này. Xòe bàn tay thấy năm ngón, cũng thể phi hành. Vũ La phi hành thẳng lên cao, muốn bay qua tầng mây. Nhưng bay đến cực hạn tại của vẫn là bóng tối mịt mùng, nếu còn lên nữa đông cứng thành người băng. Vũ La dám thử, chỉ đành ngoan ngoãn hạ xuống dưới, tiếp tục mò mẫm phi hành mặt đất. Mười ngày sau, rốt cục mây bụi bắt đầu chậm rãi tiêu tan. Mười lăm ngày sau, rốt cục mây bụi hoàn toàn lắng xuống, xung quanh Hỏa Nham cốc trở lại trong sáng. Sau khi có thể nhìn càng cảm thấy kinh sợ, cả mặt đất vỡ ra thành hình quạt, từ trong tỏa ra phía ngoài. Ngọn núi trước đây còn nữa, chỉ còn lại đất đá ngổn ngang, thỉnh thoảng có lẫn thi thể hung thú trong đó vô cùng hỗn loạn. Đây toàn là hung thú cường hãn nhị phẩm, tam phẩm, thông thường con như vậy có thể san bằng Thần Trủng cấp thấp. Nhưng chúng cũng chịu nổi trước thiên tai quá lớn như vậy, cũng chỉ như trẻ con trước thiên tai. Vũ La phân biệt phương hướng, đau lòng phát quả nhiên mình chọn sai phương hướng. Mấy ngày qua hoặc vòng quanh chỗ, hoặc ngược trở lại trung tâm vụ nổ. tại Vũ La ở cách vị trí hỏa diễm lưu tinh giáng xuống trúng hạch tâm hồ dung nham khoảng chừng trăm dặm. Vũ La do dự chút, cuối cùng quyết định mình tới nơi này, dứt khoát phải xem thế nào. Dù sao chuyện hỏa diễm lưu tinh giáng xuống mặt đất như vậy, mấy trăm năm cũng khó gặp gỡ lần. Nửa canh giờ sau, Vũ La phát cỗ thi thể tộc đầu tiên. Ban đầu còn tưởng là Hổ Báo chiến sĩ bỏ mình trong vụ nổ, nhưng rất nhanh Vũ La biết mình sai lẩm. Cỗ thi thể này vẫn còn nguyên vẹn, mà nơi này cách trung tâm vụ va chạm quá trăm dặm. Ngay cả Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng suýt chút nữa bị chấn nát thân hình, Hổ Báo chiến sĩ nào lại có thể bào toàn thi thể ở vị trí này? Chỉ sợ sớm bị nổ tan xương nát thịt. Chẳng lẽ là tiến vào sau vụ va chạm? Vũ La cảm thấy hết sức kỳ quái. cũng phát ra càng tới gần trung tâm va chạm, lực lượng tà dị xung quanh càng ngày càng mãnh liệt. Thi thể nọ hiển nhiên suy kiệt mà chết, cơ hồ giống hệt như ở Nhạc Băng Uyên. canh giờ sau, Vũ La gặp được cỗ thi thể thứ hai. Rốt cục Vũ La cũng hiểu ra, những người này hẳn là người trú trong doanh ở Quỷ Mộc nhai, sau khi xảy ra va chạm, hoặc ham mê Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, hoặc ham mê bào tàng, hoặc ham mê vẫn thạch, cho nên mạo hiểm tiến vào. Hơn nữa đây là những người ‘may mắn’, chọn đúng phương hướng. Nhưng bọn họ ngàn vạn lần ngờ, nơi này còn là Hỏa Nham cốc trước kia. Hỏa diễm lưu tinh rơi xuống mang theo lực lượng vô cùng đáng sợ, bất kể tu vi tinh thâm cỡ nào, lực lượng hùng mạnh tới mức nào, lực lượng tà dị đáng sợ kia cũng dễ dàng nghiền nát. Vũ La mất hết nửa ngày tới trung tâm vụ va chạm. Dọc đường , tổng cộng phát bổn cỗ thi thể, toàn là suy kiệt mà chết. Trong lòng Vũ La càng ngày càng nghi ngờ, rốt cục lực lượng này là thứ gì, chẳng lẽ là do vật từ thiên ngoại đến mang theo? Nhưng vì sao bên trong Nhạc Băng Uyên cũng có lực lượng này? Khu vực trung tâm va chạm vô cùng đáng sợ, Hỏa Nham cốc trước kia tại trở thành cái hố to sâu mấy trăm trượng, giống như vết thương mặt đất, làm cho người ta nhìn thấy phải rợn người. Khó có thể tưởng tượng thế giới này lại có thể chịu đựng được thương tổn lớn như vậy. Lớp bùn đất màu vàng cuộn lên mặt đất. Sâu trong đáy hố, các loại vật chất khoáng thạch dưới áp lực rất lớn và sức nóng mạnh mẽ của vụ va chạm hóa thành đủ mọi màu sắc, lẫn lộn trong nham thạch tan chày cùng bùn đất, ra vẻ xinh đẹp quỷ dị. Bốn phía có bóng người, Vũ La mười phần khẳng định nơi này ngoại trừ mình ra, còn sinh linh thứ hai nào tồn tại. Mặc dù bọn họ chết ở ngoài hàng chục dặm, nhưng cũng suy yếu thể tới được nơi này. Vũ La chậm rãi bay lên , xung quanh là vẻ yên tĩnh như chết chóc. Từ cao nhìn xuống, hố sâu này càng đáng sợ hơn. Vũ La cảm thấy mình như con ruồi bay, dưới mặt đất há miệng lớn hút mạnh, khiến cho mình thể nào chống cự. Sâu trong hố thình lình có tia linh quang lóe lên. Vũ La cảm thấy bất ngờ, bèn cẩn thận đáp xuống bên dưới. Mãi đến độ sâu hai trăm trượng mới có thể nhìn . Dưới đáy hố, rải rác hàng trăm khối vẫn thạch đen kịt ánh sáng, giống như than đá cháy chưa hết. Mà trong đổng vẫn thạch như vậy thấp thoáng có thứ gì đó lóe sáng. Vũ La vung tay quét ra phiến linh quang, định gạt đám vẫn thạch sang bên. ngờ đám vẫn thạch chỉ to bằng cái ghế vẫn hề lay động. Suýt chút nữa Vũ La rơi xuống dưới, lúc này áo giáp người chợt vang lên những tiếng xèo xèo. Vũ La hoảng sợ vô cùng, nhìn lại mới phát giác ra, ra càng tới gần đám vẫn thạch này, lực lượng quỷ dị kia càng ngày càng mãnh liệt. Khoảng cách tại là cực hạn chịu đựng của áo giáp mình, nếu xuống sâu chút nữa, bản thân mình cũng bị lực lượng quỷ dị kia làm thương tổn. Lúc trước Vũ La chỉ lòng để ý tới tia sáng lấp lánh kia, cho nên để ý tới áo giáp. còn cách nào khác, đành lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra món pháp bào, tế luyện sơ qua chút, có thể sử dụng là được. Vũ La cảm thấy hơi kỳ quái, lúc trước mỗi lần mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, Động Động đều vọt tới vui đùa với mình phen, vì sao lần này thấy tiểu gia hỏa kia đâu cả? tế luyện món pháp bào kia thành hình lưỡi búa, thôi thúc linh quang chém xuống. ngờ vẫn thạch kia cứng rắn vô cùng, chỉ nghe tiếng choang lớn vang lên, pháp bảo của Vũ La bắn ngược trở lại. Vũ La cảm ứng được dao động linh khí, triệu hồi pháp bào trở về quan sát, chỉ thấy lưỡi búa mẻ miếng to. Tuy rằng Vũ La thu thập pháp bào nhiều lắm, nhưng mà phẩm chất có thể coi như tệ. Sau đòn có thể tạo ra vết mẻ lớn như vậy, phẩm chất của vẫn thạch này quả phải tầm thường. Lúc này Vũ La hết cách, biết lực lượng tà dị nơi này có tác dụng làm ô nhiễm pháp bảo hay , Vũ La cũng dám dùng pháp bào của mình thử nghiệm. ngẫm nghĩ chút, sau đó vứt pháp bào lưỡi búa mẻ , bay lên khỏi hố. Tiên Tuyệt - Chương #326
CHƯƠNG 327 Vũ La nhìn quanh vòng, cảm thấy nơi này hẳn là địa phương an toàn nhất. Tin tức hỏa diễm lưu tinh rơi xuống trong thời gian qua có lẽ lan truyền khắp Đông Thổ. Chỉ cần suy nghĩ chút cũng có thể đoán được, chắc chắn có vô số tộc muốn thử thời vận kéo về phía này. Trong thời gian sắp tới, địa vực này chắc chắn trở nên tấp nập phồn hoa. Nhưng đám tộc kia cũng thể tới gần nơi này, hoặc là chết ở nửa đường, hoặc là thể tới. Vũ La tìm khe nứt ngồi xuống, chui vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, chuẩn bị rèn bộ áo giáp thứ hai. phải Vũ La bướng bỉnh, là vẫn cảm thấy lực lượng tà dị này là bí mật rất lớn. Mà tia linh quang ẳn sau đống vẫn thạch kia, rất có khả năng là mấu chốt cởi bỏ bí mật này. tình cấp bách, Vũ La tạo ra cho mình vùng thiên địa nho trong Thiên Phủ Chi Quốc, ngăn cách Chu Nghiên và Động Động bên ngoài, sau đó bắt tay vào rèn. So với lần trước rèn áo giáp này, tại Bát Hoang Đoán Tạo của Vũ La tiến bước dài. Vũ La lựa ra ít tài liệu trân quý, bỏ thời gian ngày rèn được chiếc áo giáp hoàn toàn mới. Tuy rằng bề ngoài áo giáp này có gì nổi bật, kiểu dáng cũ kỹ, cũng có trang trí văn hoa gì, nhưng nếu so với áo giáp trước, áo giáp này có thể gọi là ‘tác phẩm nghệ thuật’. Sau khi mặc áo giáp mới vào, Vũ La rời khỏi Thiên Phủ Chi Quốc. ngừng ở bên ngoài thích nghi trong chốc lát, cảm thấy hiệu quả của bộ áo giáp này quả mạnh hơn trước rất nhiều, lúc này mới chậm rãi bay về phía hố sâu. Lần này Vũ La bay tới độ sâu lần trước, áo giáp vẫn có phản ứng gì, xuống sâu chút nữa, vẫn sao, rốt cục Vũ La yên tâm. Vũ La chậm rãi đáp xuống đáy hố, mãi cho đến lúc tới gần đám vẫn thạch, áo giáp của mới phát ra tràng tiếng xè xè nho , bất quá vẫn còn trong khả năng chịu đựng được. Trong tình huống như vậy, nếu ở quá lâu chắc chắn ổn. Vũ La lập tức động thủ gạt vẫn thạch sang bên. vẫn thạch vào tay quả nhiên cảm giác hết sức nặng nề, chẳng trách chỉ trông vào linh quang là thể lấy ra được. Cho dù là Vũ La đích thân động thủ cũng mệt tới nỗi thở hồng hộc, mới dời được mười mấy khối vẫn thạch sang bên. Bên dưới vẫn thạch đen sì là mảng vô cùng ấm áp. Ánh mắt Vũ La lập tức đứng tròng: Thiên Sinh Thần Ngọc. Chắc chắn nhìn lầm, đây chính là Thiên Sinh Thần Ngọc hàng giá , to bằng tẩm bia đá, hơn nữa phẩm chất cực tốt. Vũ La ước lượng sơ bộ, chắc chắn vượt qua khối Thiên Sinh Thần Ngọc bản thể của Kỳ Lân Tý. Nhưng rốt cục nó ở cấp bậc nào, vậy về sau phải cẩn thận xem xét mới có thể xác định được. Sau khi Vũ La ngây người chút, lập tức mừng như điên dại, chút khách sáo nhặt khối Thiên Sinh Thần Ngọc lên. lại lo rằng bên trong khối Thiên Sinh Thần Ngọc này chứa lực lượng tà dị kia, cho nên cho vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, mà chọn chiếc nhẫn trữ vật cất vào trong đó. Vũ La ra khỏi hố sâu, nhịn được kích động vô cùng. Đây là Thiên Sinh Thần Ngọc chân chính, phải Thiên Sinh Thần Thạch, phải Thiên Sinh Thần Mộc, mà là Thiên Sinh Thần Ngọc cao cấp nhất. khối lớn như vậy, hai kiếp Vũ La chưa từng thấy qua. có thể tưởng tượng, nếu để cho Hướng Cuồng Ngôn nhìn thấy thứ này, e rằng lão ta ghen tị đến phát cuồng, nước dãi chày xuôi thành dòng suối . Vũ La thầm cười vui vẻ, phá bay . Quả nhiên giống như Vũ La dự đoán, đường rời khỏi khu vực này, gặp mười mấy đợt tộc lũ lượt xông vào. Tu vi cũa những người này có cao có thấp, nhưng hầu như mỗi toán người như vậy đều hưng phấn bừng bừng, dáng vẻ như sắp sửa trở thành nhà giàu mới nổi. Vũ La biết rằng mình cần khuyên vô ích, những người này nhất định nghe. Dọc đường , cũng gặp nhiều thi thể hơn. Có bày thành bị lực lượng tà dị nọ làm cho suy kiệt mà chết, ba thành còn lại là bị người bên ngoài giết chết. Sau khi ra khỏi khu vực nọ, Vũ La cởi bỏ áo giáp, tìm người hỏi thăm chút mới biết. Sau khi doanh địa Quỷ Mộc nhai bị phá hủy, đám tộc chờ Quỷ Mộc nhai lại lập doanh khác, chờ đợi Hổ Bao chiến sĩ của Thần Trủng mình trở ra. kiện lần này chắc chắn là thảm kịch lớn nhất toàn Đông Thổ trong mấy vạn năm qua, mấy ngàn Hổ Báo chiến sĩ chỉ còn phần ba sống sót trở ra. Hơn nữa trong đó còn có gần nửa xuất bệnh trạng suy kiệt, y giỏi nhất của tộc cũng phải bó tay với bệnh trạng này, dường như bọn họ chỉ còn chờ chết. Vài ngày trước, doanh tộc kia rút lui, người Mộc Thần Trủng có lẽ cũng trở về. Vũ La tìm hiểu xong những chuyện này, sau đó thà Chu Nghiên ra ngoài. Chu Nghiên trầm ngâm hồi, sau đó mới : - Nếu theo lời ngươi, lực lượng tà dị nơi này giống như Nhạc Băng Uyên, vậy số Hổ Báo chiến sĩ này còn phải chết nửa. Hổ Báo chiến sĩ chính là chiến lực mạnh nhất của Thần Trủng, tộc gặp phải đạn nạn này nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn còn chiến lực xâm nhập Trung Châu. Nhiệm vụ của chúng ta có thể rằng hoàn thành, ta thấy nên trở lại Lạc Nhật hoang nguyên tìm Dịch Long, chúng ta có thể trở về phục mệnh. Vũ La vơ vét đầy túi, muốn trở về từ sớm, tự nhiên phản đối, hai người lập tức lên đường trở lại Lạc Nhật hoang nguyên. Dọc đường Vũ La thầm nghĩ, khối Thiên Sinh Thần Ngọc to bằng tấm bia kia rốt cục là nằm trong hồ dung nham, hay do khối hỏa diễm lưu tinh kia mang tới? Hỏa diễm lưu tinh cháy thành tro, phần còn lại vỡ nát trong vụ va chạm, chỉ còn để lại ít mảnh vỡ vẫn thạch, hầu như có cách điều tra. Cho dù với áo giáp mới rèn của Vũ La, cũng thể tiếp cận đám vẫn thạch này trong thời gian quá dài. Vũ La nhớ lại phen tao ngộ vừa rồi, lòng thầm kinh hãi. Bởi vì rút ra kết luận là khối Thiên Sinh Thần Ngọc này có khả năng tồn tại trong hồ dung nham từ trước. Với tính của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, tuy rằng tới mức tham lam như Long tộc, nhưng cũng bỏ qua cho bảo bối như vậy nằm yên trong sào huyệt của mình. Bằng vào chuyện Địa Tâm Hỏa Mạch Ngọc, Hỏa Hải San Hô còn bị nó nuốt vào trong bụng, nếu khối Thiên Sinh Thần Ngọc này tồn tại từ trước, cũng bị nó nuốt vào bụng từ lâu. cách khác, khối Thiên Sinh Thần Ngọc này chắc chắn là do khối vẫn thạch khổng lồ kia mang tới. Thiên Sinh Thần Ngọc chính là thần vật, có tính cứng rắn vô cùng. Có những khối Thiên Sinh Thần Ngọc thậm chí trải qua thời kỳ Hồng Hoang sáng thế, bị vẫn thạch va phải như vậy mà vỡ cũng là chuyện bình thường. Nhưng vì sao bên trong khối vẫn thạch khổng lồ này lại có khối Thiên Sinh Thần Ngọc? Mà khối vẫn thạch này dường như xác định mục tiêu hết sức ràng từ đầu: Hỏa Nham cốc, hồ dung nham, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Chẳng lẽ Địa Hỏa Kim Kỳ Lân giận dữ ra khỏi hồ dung nham, bay lên nghênh chiến khối vẫn thạch, chỉ đơn giản là vì danh dự của nó sao? Vậy vì sao vào phút cuối cùng bị mình thóa mạ trận, nó lại buông bỏ khối vẫn thạch, chuyển mục tiêu sang mình? tại nhớ lại chuyện này, dường như cũng đơn giản như bề ngoài... Đáng tiếc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ngủ say, bằng chỉ cần hỏi nó biết ngay tức khắc. Tóm lại Vũ La cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Từ Hỏa Nham cốc trở về Lạc Nhật hoang nguyên, dọc đường phải ngang qua địa phương có tên là Bạch Ngưu sơn. Nơi này là truyền thuyết lâu đời của tộc, xưa kia từng có con ngưu tinh đầu đội trời, rất thích ánh trăng ban đêm, hằng đêm đều lên dính núi này nhìn trăng gầm rống. Sau nơi này trở thành nơi cư trú của trong Bát Đại Thần Trủng, Thanh Nguyệt Thần Trủng. Đại Tế Ti Khoái Tông của Thanh Nguyệt Thần Trủng gần đây sống hơi chật vật, trong ngoài đều khốn đốn, vất và vô cùng. Tiên Tuyệt - Chương #327
CHƯƠNG 328 Cổ Địa Liệp Long là kiện lớn lao, nhưng vì được cử hành hàng năm, cho nên cũng phải là quan trọng. Hơn nữa Bát Đại Thần Trủng thay nhau tọa trẩn, ai có nhu cầu người đó tổ chức, thông thường mà chỉ cần phái ra vị Tế Ti chủ trì là đủ, nhiều nhất cũng chỉ là Thủ Tịch Tế Ti, rất hiếm khi Đại Tế Ti phải đích thân xuất động. Lần này Khoái Tông tự mình ra trận, bày Thần Trủng còn lại cũng vui vẻ vô cùng, vốn nghĩ rằng đây là chuyện tốt, ngờ rốt cục lại đưa tới kết quả như vậy. Sau khi đám mây bụi bùng lên, y là người đầu tiên nhìn ra cơ duyên lớn lao, lập tức tiến vào trong đó. Nhưng bao lâu sau, Ngôn Vô Bất Trung lập tức cảnh báo, Khoái Tông đành phải trở ra cách cam lòng, thầm lặng lẽ trở về Thanh Nguyệt Thần Trủng. Sau đó, y biết rằng Ngôn Vô Bất Trung lại cứu mình lần. Ba ngày sau Khoái Cương cũng trở về, thân thọ trọng thương, bị loại lực lượng tà dị lảm cho suy kiệt. Cho dù là đệ tử của y thỉnh Tổ Linh đan ra tay, lấy Thanh Nguyệt Thần Lực chữa trị thân thể, nhưng tình trạng suy kiệt của Khoái Cương vẫn thể nào ngăn nổi. Bất quá dù sao Thanh Nguyệt Thần Lực cũng có chỗ bất phàm. Được Tổ Linh che chở, tốc độ suy kiệt chậm rất nhiều, nhưng theo Khoái Tông ước đoán, tối đa cũng chỉ có thể duy trì thời gian bày, tám ngày. Dù sao Khoái Cương cũng là Hổ Báo chiến sĩ của Thanh Nguyệt Thần Trủng, vị trí này chính là ghế nóng, có rất nhiều đệ tử khác chăm chăm như hổ đói rình mồi. Cũng may Thanh Nguyệt Thần Trủng phải là Mộc Thần Trủng, tích lũy hùng hậu, cho dù còn Khoái Cương, cũng có thể bổ sung ít chiến sĩ có thực lực kém Khoái Cương. Nhưng vấn đề là thực lực Thần Trủng quá sức hùng hậu, tích lũy quá sâu cũng là chuyện phiền phức. Vì số người có thể đảm nhận chức Hổ Báo chiến sĩ quá nhiều, chia bè kết đảng như rừng, xảy ra tranh chấp nội bộ khiến cho Khoái Tông đau đầu nhức óc thôi. Nhưng Khoái Tông cũng cảm giác được dường như bản thân mình bị lực lượng tà dị kia ảnh hưởng. Tuy rằng vấn đề lớn, nhưng mấy ngày gần đây cũng xảy ra dấu hiệu ù tai hoa mắt, khi choáng váng muốn nôn. Chuyện này đổi với vị Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, quả là bệnh trạng khiến cho người ta phải lo lắng. Nhưng chuyện phiền phức của Khoái Tông còn chưa dứt. Trong lần cổ Địa Liệp Long này, dù sao chuyện cũng xảy ra trong khi Khoái Tông chủ trì, người của các đại Thần Trủng khác kéo nhau tới tìm y dứt. Có kẻ vấn tội, người nghi ngờ, kẻ ra vẻ đáng thương, đóng kịch giở trò lừa gạt... thôi đủ kiểu, khiến cho đầu Khoái Tông gần muốn nổ tung. Hôm nay Khoái Tông hết sức bực mình, mấy ngày qua hao tâm tổn lực, rất muốn nghỉ ngơi chút. Y bèn dặn dò đệ tử thủ hạ của mình, cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy mình. Sau đó Khoái Tông tiến vào trong Thanh Nguyệt Thần Trủng, nơi này chắc chắn có ai dám quấy rầy mình. Khoái Tông lễ bái trước Tổ Linh đan, kể lại bệnh trạng của mình cho Tổ Linh, sau đó nằm dài bên cạnh Tổ Linh, chuẩn bị ngủ giấc, hy vọng Tổ Linh có thể chữa trị cho mình trong khi ngủ. Gần đó là Khoái Cương nằm hôn mê bất tỉnh, tia thần lực kết nối giữa Khoái Cương và Tổ Linh đan. Bất kể thế nào, Tổ Linh đan của Thần Trủng từ chối lời khẩn cầu của Đại Tế Ti, huống chi lời khẩn cầu của Khoái Tông còn liên quan tới tính mạng của y. Cho nên Khoái Tông vừa nằm xuống nhắm mắt lại, bên trong Tổ Linh đan có cỗ thần lực mỏng manh phát tán ra. Nhưng cỗ thần lực này còn chưa bao trùm lên Khoái Tông, thình lình có tiếng rống giận như sấm vang vọng khắp cả Thanh Nguyệt Thần Trủng: - Khoái Tông, ngươi bội bạc trước, đừng trách ta hủy ước sau! Ta lấy được Hỏa Hải San Hô, nhưng nó vĩnh viễn vô duyên cùng Thanh Nguyệt Thần Trủng. Nếu ngươi còn dám động tới người của ta, chớ trách Vũ La ta tình cảm! ngọn sơn phong đối diện Thanh Nguyệt Thần Trủng, cỗ Mộc Thần Lực cường hãn phóng vút lên cao. Vũ La rót linh nguyên vào Thiên Phủ Chi Quốc, kích phát rừng Bồng Kinh Thần Mộc như điên cuồng. Linh nguyên chuyển hóa thành thần lực, hai thứ chồng lên, mức độ hùng mạnh chẳng kém gì khí tức của Khoái Cương khi trước. Cả Thanh Nguyệt Thần Trủng giật mình kinh hãi, biết Đại Tế Ti chuốc lấy cường địch như vậy từ bao giờ. Khoái Tông bị tiếng rống của Vũ La dựng dậy, Tổ Linh đan cũng tỏ ra bất mãn, thu thần lực lại, tạm hoãn việc chữa trị cho Khoái Tông. Khoái Tông tức tối nghiến răng nghiến lợi, y biết vì sao Vũ La như vậy. Vũ La có thể sống sót sau trường hạo kiếp kia, hiển nhiên thực lực sâu lường được. Tên ngốc Khoái Cương này chẳng những phá vỡ tất cả an bài của mình, còn làm cho mình có thêm đại địch như vậy. Nhưng Khoái Cương sắp chết, tại cho dù Khoái Tông đập y cái chết tươi cũng hả giận. Thần lực Vũ La mênh mông cuồn cuộn, Đông Thổ vạn năm xuất vị cao thủ tộc nào có thể vận dụng Mộc Thần Lực. Tin này vừa lan truyền ra, các Thần Trủng Thào Mộc nhất mạch thầm vui mừng khôn xiết, bắt đầu dò hỏi móc nối với nhau, muốn tìm ra vị cao thủ nào có thể vận dụng Mộc Thần Lực như vậy. Sau khi Vũ La đứng trước Thanh Nguyệt Thần Trủng rống lên như vậy, ra vẻ có chuyện gì phất áo ra , nhưng biết cả Đông Thổ chấn động. riêng gì các Thần Trủng Thào Mộc nhất mạch, trong Thanh Nguyệt Thần Trủng cũng có người lăm le muốn động. Thanh Nguyệt Thần Trủng đường đường là trong Bát Đại Thần Trủng, danh tiếng nổi trội, lại bị người mắng vào mặt như vậy, hoàn thủ được sao? Hiển nhiên có chuyện như vậy được. Nhưng Khoái Tông muốn trở mặt với Vũ La. Trước tiên y tại còn lo nổi cho mình, rảnh giằng co cùng Vũ La. Kế đó y rất cần Hỏa Hải San Hô trong tay Vũ La. toàn Đông Thổ, ở nơi khác chắc chắn vẫn có Hỏa Hải San Hô, nhưng thể nào tìm được trong giờ nửa khắc. Thậm chí chờ sau khi Khoái Tông chết cũng chưa chắc có thể tìm được. Cho nên Khoái Tông muốn tất cả mọi chuyện với Vũ La, làm dịu quan hệ, sau đó mua lại Hỏa Hải San Hô trong tay Vũ La. Trong chuyện này có rất nhiều uẩn khúc mà những người khác ở Thanh Nguyệt Thần Trủng biết, đám tộc nhao nhao tranh đoạt vị trí Hổ Báo chiến sĩ khỏi thoáng động trong lòng. Nếu có thể đánh chết Vũ La, chẳng phải là vãn hồi được thể diện của Thanh Nguyệt Thần Trủng, lập nên công lớn hay sao? Hơn nữa Vũ La chỉ vào mặt Khoái Tông mắng như vậy, giết chết Vũ La là có thể lấy lòng được Đại Tế Ti Khoái Tông. Vì vậy ít tộc lặng lẽ rời khỏi Thanh Nguyệt Thần Trủng, thấy tung tích. Sở dĩ Vũ La dám to gan nhục mạ Thanh Nguyệt Thần Trủng, là vì nghĩ rằng mình sắp rời Đông Thổ, Thanh Nguyệt Thần Trủng có thể làm gì được? dẫn theo Chu Nghiên tiếp tục chạy , buổi tối dừng lại, tìm sơn động tránh gió nghỉ ngơi, dùng linh văn Thần Thú phong ấn xung quanh, có thể yên tâm ngủ giấc. Hai người đều là tu sĩ hùng mạnh, có ngủ hay cũng sao cả, bởi vì nam quả nữ ở cùng chỗ, có hơi kiêng kị, cho nên cả hai đều ngồi đả tọa tu luyện. Vũ La vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật đại chu thiên. Trong Minh Đường Cung, nước trong Long Hồ cuồn cuộn, Linh Long vui chơi trong đó. tại mỗi lần Vũ La hành công, nếu như có thiên tài địa bào nào khác, vậy cần tiêu hao năm miếng Ngọc Tủy, là xa xỉ đến cực điểm. Nhìn khắp cả Trung Châu, cũng có tu sĩ nào lãng phí như vậy. Cũng may linh khí năm miếng Ngọc Tủy này đều bị Linh Long luyện hóa, bằng ắt Vũ La hết sức đau lòng. Cửu Long Thôn Nhật vô cùng bá đạo, cầu căn cơ đặc biệt vững chắc, cũng cần tích lũy linh nguyên rất nhiều. Chỉ là trước mắt còn chưa biểu được, chờ sau khi Vũ La tăng thêm cấp, đến cảnh giới Long Cung, có thể phóng xuất Linh Long ra ngoài cơ thể, lúc ấy nhìn ra lợi hại của nó. Tiên Tuyệt - Chương #328
CHƯƠNG 329 Sau khi Vũ La tu luyện xong, còn chuyện gì bèn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, chuẩn bị thanh lý sửa sang bên trong chút. Nhưng sau khi vào trong, nhìn quanh quất vẫn thấy Động Động đâu cả. - Động Động! Tiểu gia hỏa! Vũ La gọi to hai tiếng mới nhìn thấy tiểu gia hỏa từ trong rừng Bồng Kinh Thần Mộc chạy ào ra, miệng ngậm thứ gì đó. Đến trước mặt Vũ La, Động Động cầm hai tay dâng vật ngậm trong miệng cho Vũ La giống như hiến bào. Vũ La lau sạch nước dãi Động Động thứ đó, cẩn thận quan sát, lập tức giật mình kinh hãi: đồng tiền ngọc. - Vì sao ngươi tìm được thứ này, phải chăng là do con cóc phun ra? Động Động đứng thẳng người ưỡn ngực, hai tay nó chắp sau lưng, vô cùng đắc ý gật gật đầu, ra vẻ ngươi cần cảm tạ ta. Vũ La dở khóc dở cười, tìm xung quanh lúc cũng thấy cóc đất sét đâu. Hỏi Động Động, nó lắc lắc đầu với vẻ hết sức khó coi. Thình lình Vũ La phát Hỏa Hải San Hô thiếu góc, hầu như hiểu được có chuyện gì xảy ra. - Ngươi hãy chơi , đừng quấy rầy ta. Muốn ăn thứ gì tự tìm. Có câu sau, Động Động vui sướng vọt , nháy mắt thấy nữa. Vũ La chuẩn bị xong xuôi, nắm đồng tiền ngọc trong tay, rót tia nguyên hồn vào. mảng hào quang sáng chói xuất trong Minh Đường Cung của Vũ La, những văn tự có hình nòng nọc từ cao rơi xuống giống như tấm rèm buông xuống. Lúc này những đạo văn tự xoay chuyển ngừng, chính là Vũ La đọc cấp tốc. Tên của pháp môn mới này là Cửu Chuyển Luyện Phù. Các tu sĩ đều biết Kim Đan Cửu Chuyển, lúc luyện chế linh đan, nó thành hình trong lò, sau đó vỡ nát, lại thành hình, tổng cộng có chín lần biến hóa như vậy. Mà Cửu Chuyển Luyện Phù cũng có cùng đạo lý như vậy. Sau khi linh phù thành hình lại vỡ nát, lại luyện chế thành hình, tối cao có thể đạt tới cảnh giới Cửu Chuyển. Vũ La thầm ước đoán, nếu là đạo linh phù cấp thấp nhất phẩm, sau khi trải qua Cửu Chuyển trở thành linh phù nhất phẩm. Còn nếu bản thân là đạo linh phù nhất phẩm, theo như lý thuyết cũng có thể đạt tới cảnh giới Cửu Chuyển, vậy sau khi đạo linh phù nhất phẩm trải qua Cửu Chuyển, trở thành đáng sợ tới mức nào? Trước đây Vũ La chưa từng nghe qua Cửu Chuyển Luyện Phù. Thế nhưng là hào hữu của Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn, nếu cũng chưa từng nghe qua, vậy chỉ có thể là ngoài ra, còn ai biết tới pháp môn này. khi linh phù thành hình, dù với bản lãnh của Hướng Cuồng Ngôn cũng thể nào dùng thủ đoạn của phù sư mà tăng cấp bậc cho nó.Cũng phải có khả năng thăng cấp, chỉ cần luyện hóa nó trở thành bản mệnh linh phù của mình, tu luyện cùng với mình. Theo cảnh giới mình tăng lên, kéo theo đẳng cấp linh phù tăng lên, đây là quá trình cực khổ mà chậm chạp. Mà Cửu Chuyển Luyện Phù ngừng tôi luyện linh phù cũng như linh đan, quá trình thăng cấp so ra nhanh hơn mấy chục lần, hơn nữa có thể liên tục Cửu Chuyển, tiền đồ cơ hồ bất khả hạn lượng. Vũ La kích động ít, lập tức tiếp tục xem xuống dưới. Điều kiện bắt buộc của pháp môn này là cần phải có lò luyện. Tôi luyện linh phù cũng giống như luyện chế linh đan, tự nhiên cần phải có lò luyện theo ý nghĩa tượng trưng. Vũ La hơi nghi ngờ đây biết có phải là do trời cao an bài , bởi vì theo cầu của Cửu Chuyển Luyện Phù như vậy, Linh Long của mình chính là lò luyện trời sinh tuyệt đỉnh. Vũ La đọc kỹ pháp môn này ba lượt, lặng lẽ suy nghĩ hồi, sau đó lại coi tỉ mỉ ba lượt nữa, bào đảm có sai lầm, lại ngẫm nghĩ quá trình từ đầu chí cuối phen. Sau khi xác định có sơ hở, lúc này mới lấy ra năm mươi miếng Ngọc Tủy, chuẩn bị thử nghiệm phen. Linh phù sát khí trước đây tiêu hao sạch , Vũ La chỉ có thể luyện chế linh phù mới. Theo pháp môn Thực Phù, tiêu hóa hấp thu linh khí bên trong Ngọc Tủy, sau đó ngưng tụ thành phôi thai đạo linh phù bạch ngọc, chọn đạo linh văn khắc lên, hình thành đạo linh phù hoàn toàn mới. tại bản lãnh Vũ La hơn xa trước kia, đạo linh phù này là do năm mươi miếng Ngọc Tủy ngưng tụ mà thành, bản chất cũng có thể coi như tệ. Bởi vậy sau khi luyện chế ra, linh khí nén lại thành ba vòng sáng móc vào mặt ngoài linh phù. Linh văn cũng hiển hóa thành nhiều tia kim quang, giống như cái kén bao phủ toàn linh phù. Theo như vậy, đạo linh phù này đạt tới thất phẩm. Vũ La khẽ điểm ra, đạo linh phù này hóa thành đạo ngọc quang chui vào Mi Tâm , hầu như nháy mắt xuất bên trong Minh Đường Cung. Vũ La thoáng động trong lòng, bên trong Long Hồ vang lên tiếng nước rào rào, mặt nước xanh biếc bốc lên mảng hơi nước mịt mờ. Linh Long bay vọt lên , nuốt chửng linh phù vào bụng, sau đó chui thẳng xuống đáy nước, cuộn tròn thân thể lại giống như con trăn. Trong bụng Linh Long, đạo linh phù kia vỡ vụn thành bột, bị Linh Long chậm rãi hấp thu. Vũ La vận chuyển pháp quyết Cửu Chuyển Luyện Phù, bắt đầu ngưng tụ linh phù trở lại. Chỉ thấy từng tia kim quang từ trong thân thể Linh Long chui ra, hội tụ lại với nhau ngưng tụ thành thiên linh văn độc đáo. Đây ràng là thiên linh văn mà Vũ La khắc lên linh phù, nhưng Vũ La cảm nhận ràng khác với trước kia. Đây coi như là biến hóa sau khi trùng sinh, Vũ La cũng trùng sinh lần, đương nhiên hiểu được chuyện này. Sau khi linh văn ngưng tụ, từng tia linh khí xung quanh tụ tập lại, dần dần ngưng tụ ra thực thể của linh phù. Cũng biết qua bao lâu, rốt cục đạo linh phù này thành hình trở lại. Linh Long há miệng phun mạnh, linh phù từ dưới nước phóng vút lên cao, xoay tròn giữa trung, toát ra đạo đạo kim quang, chiếu rọi cả mặt hồ sáng lạn huy hoàng. Vũ La quan tâm tới đạo linh phù kia, mà nhìn chằm chằm Linh Long của mình. Sau khi trải qua Cửu Chuyển Luyện Phù, dường như Linh Long gầy phần, Vũ La thấy vậy vô cùng lo lắng. Cửu Long Thôn Nhật chính là nền tảng căn bản của mình, nếu luyện phù lần, Linh Long lại bị hao tổn phần, vậy chắc chắn là mất nhiều hơn được. Bất quá sau khi Vũ La kiểm tra phen cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, phải Linh Long bị hao tổn, mà là ngưng đọng hơn trước. cách khác trong quá trình luyện chế linh phù, Linh Long làm lò luyện cũng có được thu hoạch . nên xem thường trạng thái ngưng đọng này, dường như về lực lượng gia tăng gì, nhưng về căn cơ nền tảng càng thêm vững chắc. Con đường tu tiên cũng giống như lầu cao trăm thước, nền tảng càng vững chắc, tương lai thành tựu cũng càng cao. Thường ngày Vũ La vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật nuốt lấy Ngọc Tủy ngừng, chính là làm cho nền tảng căn cơ của mình ngày càng vững chắc. ngờ pháp môn Cửu Chuyển Luyện Phù này còn có được hiệu quả thần kỳ như vậy, Vũ La hết sức vui mừng. Sau khi kiểm tra Linh Long xong, Vũ La vô cùng trông đợi, quan sát đạo linh phù của mình. Vốn trước đây là linh phù thất phẩm, tại thăng cấp thành công, tiến vọt lên lục phẩm. Hơn nữa còn là lục phẩm thượng, thăng cấp rất nhiều. Đạo linh phù trước mặt Vũ La chỉ mới trải qua Nhất Chuyển, có vẻ hết sức dễ dàng, Nhị Chuyển có hơi khó khăn. Vũ La thầm phỏng đoán, dựa theo trang thái tại, Tam Chuyển có thể thành công hay , vậy phải xem mình có may mắn hay . cũng chậm trễ, gọi Linh Long há miệng nuốt chửng linh phù vào, bắt đầu luyện chế Nhị Chuyển. Quả nhiên lần này cũng nhàng thoải mái bằng lần trước. Lúc phá vỡ linh phù còn đỡ, lúc ngưng tụ trở lại có vẻ hết sức khó khăn, mất thời gian lâu hơn trước gấp đôi, Vũ La mới thành công Nhị Chuyển. Vốn là linh phù lục phẩm thượng, sau lần Nhị Chuyển này thăng cấp ngũ phẩm thành công. Hơn nữa đạt tới cực hạn của ngũ phẩm thượng, còn thiếu chút có thể đạt tới tứ phẩm. Nếu so ra, đạo linh phù ngũ phẩm thượng của Vũ La còn vượt xa món pháp bào tứ phẩm thượng, thậm chí còn sử dụng dễ dàng hơn. Nếu về tiền vốn bỏ ra để luyện chế đạo linh phù này, bất quá chỉ là năm mươi miếng Ngọc Tủy, có thể là rẻ mạt. Tiên Tuyệt - Chương #329
CHƯƠNG 330 Vũ La chút do dự, lập tức quyết định tiến hành Tam Chuyển. Lần thứ ba lại càng thêm khó khăn, ở giai đoạn phá vỡ linh phù gặp phiền phức, suýt chút nữa nổ tung. Nếu nổ tung, Linh Long mà Vũ La khổ công đào tạo cũng bị hủy, muốn khóc cũng kịp. Khó khăn lắm Vũ La mới khống chế được, vượt qua được cửa ải này, đến lúc ngưng tụ linh phù lại xảy ra vấn đề, kim quang do linh văn hóa thành thủy chung khó có thể tạo thành văn tự. Chúng bay loạn xạ trong bụng Linh Long, giống như đám trẻ chịu vâng lời. Vũ La tiêu hao sức lực biết bao nhiêu, rốt cục mới có thể làm cho linh văn ngưng tụ, nhưng lúc ngưng tụ phôi thai linh phù lại thất bại trong gang tấc, tan tác trong nháy mắt. Từng đạo linh lực chìm vào trong cơ thể Linh Long, tìm được dấu vết. Vũ La cười khổ, mặc dù bị hủy đạo linh phù ngũ phẩm, nhưng cũng cảm thấy đau lòng. tại có được Cửu Chuyển Luyện Phù, chẳng khác nào con gà đẻ trúng vàng, coi như chỉ mất quả trứng, cũng có gì đau lòng. Thế nhưng Linh Long lại nhận được tất cả linh khí của đạo linh phù ngũ phẩm kia, tỏ ra vô cùng thỏa mãn chép miệng liếm môi. Lúc Vũ La mở mắt ra, chợt nhìn thấy Động Động dãi ròng ròng nhìn bảy quả Bích Ngọc Đằng. ra chúng còn chưa chín, nhưng có lẽ tiểu gia hỏa đợi được nữa, nhảy nhót loạn xạ bên dưới, có vẻ như muốn hái xuống. Nó sợ kịch độc của Bích Ngọc Đằng, dám leo lên, chỉ có thể nhảy tưng tưng bên dưới, nhưng thủy chung vẫn với tới, chỉ biết vò đầu bứt tai hết sức khổ sở. Vũ La bật cười ha hả, tới giữ nó lại: - Quả kia vẫn còn chưa chín, chua lắm... Động Động nghe vậy lập tức ôm lấy quai hàm của mình, dường như tưởng tượng tình cảnh ăn phải quả chua thế nào, sau đó run rẩy rời . Lúc Vũ La ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, Chu Nghiên đợi tới nỗi nhịn được: - Rốt cục ngươi cũng xuất quan rồi, ngươi muốn bế quan cũng nên trước với ta tiếng, thầm ngồi xuống lần hết ba ngày. Vũ La cười tiếng xin lỗi, hai người ra khỏi sơn động, tiếp tục lên đường. Hai người phi hành được nửa ngày, chợt cuối chân trời phía trước dần dần ra tòa thành rất lớn. Vũ La cùng Chu Nghiên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đại đa số địa vực Đông Thổ chưa được khai phá, đám tộc chỉ sinh sống dựa vào Thần Trủng. Năng lực sống bầy đàn của tộc so ra kém xa Nhân tộc, Đông Thổ thể nào xuất thành trì phồn hoa tấp nập như vậy được. Lúc bay tới gần hai người mới nhìn ra, thành này quả là rất lớn, nhưng thể gọi là phồn hoa. Tường thành cực dày, kém gì bất cứ tòa thành nào ở Trung Châu, nhưng kiến trúc trong thành thưa thớt hơn rất nhiều, cũng có bao nhiêu tộc sống trong đó, hiển nhiên đây cũng là thị. Vũ La và Chu Nghiên nhìn nhau, Chu Nghiên nở nụ cười hiếm có: - Dịch Long có ở đây. Ý của nàng rất ràng, nếu so với ích lợi thu được của hội đấu giá lần trước, lần này có Dịch Long ở đây, thu được bất cứ thứ gì cũng thuộc về hai người. Mặc dù tính cách Chu Nghiên lạnh lùng quen, nhưng cũng phải là loại tiên tử cách tuyệt hồng trần. Tu hành là phải nhờ các loại tài nguyên mà tinh tiến, trong mắt hai người, thị này chính là bào tàng khổng lồ, ai lại động lòng cho được? Vũ La cũng cười cái, hai người đáp xuống, tiến vào cửa thành. Cửa thành cao gần sáu trượng, có khắc ba chữ to, dĩ nhiên bằng ngôn ngữ tộc: Quy Nguyên thị. Vũ La cùng Chu Nghiên vẫn còn mơ hồ, biết nông sâu. thực tế nơi này chính là trong ba thị lớn nhất Đông Thổ, bằng vì sao lại có kích thước to như vậy? Hai người bọn họ tới phải lúc, nơi này hàng năm đều cử hành lần Quy Nguyên thương hội. Tuy rằng bên trong thị này rộng lớn , mỗi kiến trúc bên trong cũng rộng rãi vô cùng, nhưng đến khi Quy Nguyên thương hội diễn ra, lập tức người người nối gót chen vai, chật chội chịu được. Sau khi vào thị, Vũ La cùng Chu Nghiên dạo quanh xem chút. Chu Nghiên lại giả câm điếc như trước, Vũ La tìm người hỏi thăm, sau đó hai người về phía Tây Nam. Dọc đường ngang qua con phố , có mấy thương nhân tộc bày hàng nho bán ở ven đường, Chu Nghiên nhìn được quan sát chăm chú. Bỗng nhiên Vũ La ngừng lại trước quầy đồ chơi , bày bán những con rối được lảm từ vải vụn, chính là phong cách điển hình của tộc. mặt con rối được vẽ đôi mắt rất to, nhìn qua vừa buồn cười vừa dễ mến. Vũ La vài câu Chu Nghiên hiểu, nhưng cũng đoán rằng Vũ La cò kè mặc cả. Rất nhanh thấy cười, cầm con rối vải lên đưa cho Chu Nghiên, chính là con mà Chu Nghiên ưng ý lúc vừa nhìn thấy. Chu Nghiên cảm thấy vui mừng, vừa rồi mình chỉ thoáng nhìn qua, ngờ lại phát giác. Dù sao Chu Nghiên cũng là nữ nhân, thấy những món đồ chơi khả ái như vậy, đương nhiên thích thú trong lòng. Chẳng qua tại nàng câm điếc, có thích cũng thể nào mua, lại tiện nhờ và Vũ La, sợ chê cười, ngờ Vũ La chủ động mua cho nàng. Lúc trước nàng bất quá chỉ bội phục thực lực của Vũ La mà thôi, tại cảm thấy hài lòng Vũ La đôi chút. nam nhân tinh tế như vậy, giao tiếp với có lẽ cũng tệ... Thế nhưng nàng vừa có chút hào cảm với Vũ La, chợt thấy Vũ La cầm lên con rối khác, sau đó cầm lên con thứ ba. Lập tức Chu Nghiên căm tức vô cùng, con rối thứ hai nhất định là cho Chu cẩn, chuyện này có gì, nhưng con rối thứ ba cho ai? Chu Nghiên sớm nghe nam nhân của muội muội mình có thê tử hứa hôn, hiển nhiên con rối thứ ba là dành cho nữ nhân kia. Loại nam nhân như vậy, quả khó có thể chung tình. Nàng tức giận nắm chặt rối vải trong tay, liếc Vũ La cái tỏ vẻ khinh thường, nửa lời bỏ trước. Vũ La hiểu mình đắc tội với Chu Nghiên ở chỗ nào, sau khi trả tiền bèn cẩm hai con rối vội vàng đuổi theo. Lúc này ở giữa đường, tiện nhiều lời. Sau khi Vũ La suy nghĩ chút cũng cảm thấy tiện hỏi, dù sao sau này mỗi người ngã, nàng đánh giá ta thế nào cũng sao. Phía Tây Nam của Quy Nguyên thị có phòng đấu giá nổi tiếng. Nơi này cũng phải phòng đấu giá của Quỳ Cửu ở thị Lạc Nhật hoang nguyên có thể so sánh được. Phòng đấu giá này kết họp cả với trả lâu. Hội trường đấu giá nằm đổi diện phía dưới ba tầng trả lâu, nhìn xuống lập tức có thể thấy hết, còn có cảm giác như đại gia ngồi ở cao nhìn xuống. Ngồi này gió mát thổi , nhẩm nháp trả ngon, giơ thẻ bài kêu giá, tiêu tiền cũng cảm thấy khoan khoái. Vũ La dẫn theo Chu Nghiên lên trả lâu, sau khi lên phát chỉ có lưa thưa vài người, bèn tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống. Chu Nghiên tự giác ngồi xuống cùng Vũ La, Vũ La vội vàng đằng hắng tiếng, trừng mắt nhìn nàng. Chu Nghiên nhìn quanh, xung quanh toàn là chủ nhân ngồi, người hầu đứng bên cạnh hầu hạ. tại thân phận Chu Nghiên là tùy tùng của Vũ La, thực tế người ngoài nhìn vào giống thị nữ hơn. Nếu nàng ngồi xuống như vậy, chẳng phải là phá hỏng quy củ hay sao? Tuy rằng tộc chú ý nhiều về lễ nghĩa, nhưng cũng thể to gan lớn mật ngồi xuống như vậy, chẳng phân tôn ti sau trước. Vốn Chu Nghiên cảm thấy có chuyện gì, vội vàng đứng dậy, chợt nhìn thấy tia đắc ý trong mắt Vũ La, tức tối tới nỗi nghiến răng nghiến lợi: Tên tiểu tử thối này ràng là trả thù mình vừa rồi hài lòng , ngươi là nam nhân kia mà, vì sao hẹp hòi mọn như vậy? Chu Nghiên tức tối đứng sau lưng Vũ La, ánh mắt như có thể giết người bắn ra hàn quang muốn đâm thủng lưng Vũ La, oán khí vô hạn. Vũ La thong thả gõ gõ lên mặt bàn: - Chủ quán, mang trà. Tiểu nhị mang trả cũng là tên tộc linh lợi, người linh lợi lại thường hay nhiều, Vũ La chỉ câu, y ba câu. Vũ La lập tức khéo léo hỏi thăm tất cả tình huống của Quy Nguyên thị. Tiên Tuyệt - Chương #330